[Edit] Trọng Sinh Thành Vương Phi Độc Nhất Trong Tim Vương Gia - Cố Cửu Cửu Đồng Học

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hanabi Ngọc Anh, 3 Tháng tám 2021.

  1. Hanabi Ngọc Anh Hanabi

    Bài viết:
    64
    Chương 30:

    Được Tướng quân phủ sủng ái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, Trầm Nguyệt Hi liền cùng Tiểu Đào đến Tướng quân phủ, vừa tới cửa thì lại thấy Trần Quản gia có việc đi ra ngoài.

    Trần Quản gia vừa nhìn đến Trầm Nguyệt Hi thì ngay lập tức chạy lại, kích động nói: "Hi Tiểu thư sao người lại không báo trước là sẽ về để lão gia và lão phu nhân ra đón người, người đã lâu không trở về rồi, bọn họ đều ngày ngày mong nhớ người."

    Trầm Nguyệt Hi cười đáp lại Quản gia: "Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng đã lớn tuổi rồi, chúng ta đừng làm phiền đến bọn họ, cho nên ta liền tự mình đến đây."

    Trầm Quản gia thật sự vui mừng nói: "Hi tiểu thư đã trưởng thành rồi, đã biết suy nghĩ đến lão gia cùng lão phu nhân, Hi tiểu thư, người mau vào đi, để làm cho lão gia cùng lão phu nhân ngạc nhiên."

    Trầm Nguyệt Hi gật đầu nói: "Được, Trần Quản gia ngươi có chuyện gì thì cứ đi trước đi, ta đi vào đây."

    Nói xong nàng dẫn theo Tiểu Đào đi vào phủ.

    Nếu nàng đoán không sai thì lúc này bọn họ hẳn là đang ở trong đại sảnh uống trà rồi, nghĩ như vậy nên nàng lập tức đi đến đó. Nàng chỉ mới đứng bên ngoài đại sảnh thì nghe thấy tiếng của Tống Giang Chi nhỏ giọng nói với Hồng Lâm Linh: "Phu nhân, vi phu biết sai rồi, hi vọng phu nhân có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho vi phu một lần."

    Nghe được tiếng của Tống Giang Chi, Trầm Nguyệt Hi liền đi vào đại sảnh.

    Khi nàng vừa đi vào, Lâm Linh liền thấy được nàng, cao hứng chạy lại giữ chặt tay nàng, khóe mắt rưng rưng lệ nói: "Hi nhi, cuối cùng con đã trở lại rồi, ngoại tổ mẫu hằng ngày đều mong nhớ con." Trầm Nguyệt Hi nắm lại tay của bà rồi nói: "Con cũng nhớ người nữa ngoại tổ mẫu."

    Vừa dứt lời, Tống Giang Chi liền giả bộ tức giận nói: "Hừ, chẳng lẽ con chỉ nhớ đến ngoại tổ mẫu mà không thèm nhớ đến ngoại tổ phụ ta sao?"

    Nàng nhìn thấy Tống Giang Chi đứng ở một bên nói như vậy thì cười nói: "Ngoại tổ phụ, Hi nhi cũng nhớ người mà!"

    Nghe như vậy, Tống Giang Chi vừa lòng nói: "Như vậy mới đúng, con đã đi đường xa nên chắc cũng mệt mỏi, nhanh ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi!"

    Lâm Linh vùa nghe vậy thì lập tức kéo Trầm Nguyệt Hi ngồi xuống một cái ghế, còn bà thì ngồi bên cạnh. Tống Giang Chi cũng tìm một vị trí để ngồi xuống, sau đó nhìn nam nhân tầm năm mươi tuổi nói: "Ngô Cương, ngươi hãy đi gọi Thiếu gia cùng Tiểu thiếu gia đến đây, nói là Hi nhi đã đến đây."

    Sau khi nghe Tống Giang Chi nói xong thì Ngô Cương liền đi ngay.

    Trầm Nguyệt Hi liền chú ý đến thân thể của Tống Giang Chi, ông năm nay đã sáu mươi tuổi rồi, nhưng tinh thần quả thực còn hăng hái, trên người tỏa ra vẻ điềm tĩnh.

    Ở kiếp trước, thân thể của Tống Giang Chi vẫn còn tốt, nếu không bị Tần Dục hãm hại thì có lẽ ông đã có thể sống an hưởng tuổi già. Ông vốn là người mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước này, nhưng sau đó lại bị Tần Dục gắn lên người cái danh phận gian thần phản nghịch.

    Tất cả những chuyện này đều là do nàng đã yêu sai người, nhớ đến khi nàng xuất giá, Tống Giang Chi và Tống Nguyệt Hoa đều giống nhau, không muốn nàng gả vào An Vương phủ, dù nhiều lần khuyên bảo nhưng nàng vẫn không một chút quan tâm. Tướng quân phủ căn bản đều không muốn bị lôi kéo vào sự tranh giành ngôi vị của hoàng tộc nhưng nàng lại từng bước một kéo Tống Giang Chi cùng Tống Nguyệt Hoa rơi xuống vực sâu vạn trượng này.

    Tống Giang Chi thấy nàng nãy giờ không nói gì liền đùa cợt: "Lại như thế nào rồi, mấy ngày không thấy ngoại tổ phụ nên giờ vui quá phát khóc à!"

    Nàng nghe vậy thì cũng thu hồi tâm tư, làm nũng nói: "Ngoại tổ phụ người lại chọc con rồi, nhưng con thật sự nhớ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu."

    Nàng vừa mới nói xong thì Lâm Linh kéo tay nàng đứng lên, trong mắt đầy lệ nói: "Chúng ta cũng nhớ Hi nhi rất nhiều, không chỉ nhớ con mà còn mẫu thân của con nữa, không biết con bé sống có tốt hay không!" Tống Giang Chi cũng thở dài một hơi, thương cảm nói: "Nhưng có thể làm gì được! Nó lại thích một thằng đàn ông không ra hồn gì, nếu mấy năm nay ta không đàn áp lại thì không biết hắn ta còn muốn nạp bao nhiêu tiểu thiếp nữa.

    Trầm Trinh hắn như vậy mà còn ở triều đình kết bè kết phái, trở thành chân tay của Thái tử, hiện tại ta còn có thể đàn áp hắn, làm cho hắn không dám bất kính đối với Tống Nguyệt Hoa. Nhưng nếu ta chết đi rồi thì còn có ai có thể trấn áp được hắn nữa! Nguyệt Hoa cũng không biết sẽ như thế nào.."

    "Nếu phụ thân mất thì vẫn còn có con mà, nếu con cũng không còn thì vẫn có Cảnh nhi, để xem muội muội của Tống Kính còn ai dám bất kính" Tống Giang Chi còn chưa nói xong thì ở ngay cửa hiện lên một bóng hình uy nghiêm.

    Sau đó, Trầm Nguyệt Hi nhìn đến nơi phát ra âm thanh thì thấy Tống Kính đang đứng trước cửa.

    Tống Kính ước chừng bốn mươi tuổi, trên người mang theo một hơi thở trưởng thành chín chắn, mắt sáng như đuốc, kiên cường chính trực, làm cho người khác nhìn vào sẽ có một loại cảm giác an toàn.

    Trầm Nguyệt Hi lập tức đứng dậy, chạy tới ôm Tống Kính cao hứng kêu lên: "Cữu Cữu!"

    Tống Kính hai tay ôm lấy nàng một chút, vỗ vỗ đầu nàng trêu ghẹo nói: "Tiểu nha đầu, mấy tháng không gặp, sức lực ngày càng lớn rồi, xém chút nữa là đẩy ngã cữu cữu rồi." Trầm Nguyệt Hi cười ha ha nói: "Sức lực của con đâu có lớn, rõ ràng là do cữu cữu gầy nha, không liên quan đến con."

    Tống Kính cũng cười, hắn cùng Trầm Nguyệt Hi vào đại sảnh.

    Sau đó lại nhìn Tống Giang Chi nói: "Phụ thân, Cảnh nhi thay con ra ngoài làm việc, chắc là sẽ nhanh trở lại thôi." Tống Giang Chi nghe nói như vậy thì gật đầu. Sau đó có chút tức giận nhìn Tống Kính nói: "Mau để tay ngươi xuống khỏi người con bé, Hi nhi còn nhỏ, làm sao có thể chịu được tay ngươi đè như vậy."

    Thấy Tống Giang chi nói như vậy, Tống Kính thu cái tay đang đặt trên vai Trầm Nguyệt Hi lại, nhéo nhéo má của nàng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Ai da, con xem, ngoại tổ phụ con không còn thương cữu cữu nữa rồi." Trầm Nguyệt Hi cười nói: "Cậu đừng buồn, Hi nhi vẫn thương người mà."

    "Được được! Vẫn là nha đầu con tốt với ta, cũng không uổng công cữu cữu thương con bấy lâu nay." Tống Kính kéo nàng ngồi lại ghế, sau đó cao hứng nói.

    Tống Kính quả thật rất thương nàng, từ nhỏ đã coi nàng như con của mình, cho dù Tống Cảnh là con ruột của bản thân cũng không được sủng ái bằng nàng.

    Kiếp trước Tống Giang Chi là một người ngay thẳng, không muốn có liên hệ gì với hoàng thất, cho nên sau khi Trầm Nguyệt Hi thành thân, tuy rằng Tống Giang chi nhớ nàng nhưng vẫn không hòa thuận với An Vương phủ.

    Người ngoài đều cho rằng sau khi An Vương cưới nàng thì sẽ được Phủ tướng quân và Thượng thư phủ hỗ trợ, nhưng chỉ có mình Trầm Nguyệt Hi biết Phủ tướng quân căn bản là không giúp đỡ gì cho An Vương bởi vì bọn họ vẫn một lòng trung thành với Hoàng Thượng.

    Nhưng đến một lần, Tần Dục bởi vì mắc sai lầm trong thời điểm cứu tế nên bị Hoàng Thượng đánh rồi nhốt vào thiên lao, vì nghĩ cách cứu Tần Dục nên nàng chỉ có thể hướng đến Phủ tướng quân để cầu cứu.

    Nhưng Tống Giang Chi cho rằng Tần Dục quả thật làm sai cho nên không muốn cứu hắn, nàng không còn cách nào khác đành phải ở Phủ tướng quân quỳ xin Tống Giang Chi. Tống Giang Chi là một trọng thần công bằng chính trực, không muốn vì chuyện riêng mà làm việc không đúng, cho nên cũng chỉ có thể đuổi nàng về.

    Khi đó nàng coi Tần Dục như sinh mạng nên vẫn kiên quyết ở lại.

    Sáng sớm hôm sau, Tống Kính trở về nhà thì thấy nàng vẫn quỳ trên mặt đất, lập tức kéo nàng đứng dậy, còn nói với nàng rằng đã biết chuyện của Tần Dục nên cố ý quay về để giúp nàng. Tống Kính lau khô nước mắt của nàng rồi ôm vào lòng an ủi, làm cho nàng không sợ hãi nữa, dù trời có sập cũng còn có Tống Kính che chở cho nàng.

    Tống Kính vì cứu Tần Dục mà nơi nơi nhờ vả người khác. Còn dâng tấu lên với bệ hạ, bào chữa cho Tần Dục. Sau lại thuyết phục các quan đại thần giúp đỡ, Tần Dục cuối cùng cũng được cứu về.

    Tống Kính cũng vì sự việc này mà cùng Tống Giang Chi ầm ĩ một trận, sau lại bỏ nhà mà đi, từ đó mà quan hệ của người và Tống Giang Chi cũng rạn nứt.
     
  2. Hanabi Ngọc Anh Hanabi

    Bài viết:
    64
    Chương 31:

    Sự quan tâm đặc biệt của cữu cữu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi Tống Kính cứu Tần Dục, đã bị Tần Nguyên coi là kẻ thù, về sau đó lại bị anh ta chèn ép ở khắp mọi nơi.

    Không chỉ vậy, Tống Kính còn đắc tội với một số người vì Tần Dục, tình hình của người rất khó khăn, chẳng qua cô còn may mắn là vì Tống Giang Chi đang giữ những người lính quan trọng, nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ với cô.

    Tuy nhiên, cuối cùng Tống Kính vẫn vì Trầm Nguyệt Hy, về phe của Tần Dục.

    Sau khi hoàng tử bị nhốt và hãm hại, cuộc cạnh tranh giữa Tần Dục và Tần Nguyên ngày càng khốc liệt hơn, xuất thân của Tần Nguyên vốn đã là người cao quý, xung quanh luôn có các tướng để dựa dẫm, vì vậy hắn ta đã có một địa vị thuận lợi.

    Mà Tần Dục lại không được hoàng thượng yêu quý, dù có sự giúp đỡ của Tống Kính vẫn còn kém hơn một chút so với hắn, vì vậy muốn chiến thắng cũng rất khó khăn.

    Tống Giang Chi không giúp Trầm Nguyệt Hy, cộng với việc Tống Kính rời đi, nên trong lòng anh ta cảm thấy áy náy, sau đó Lâm Linh và Tống Nguyệt Hoa cũng đã lần lượt qua đời.

    Mong muốn của họ là hy vọng rằng Trầm Nguyệt Hy có thể được an toàn, Tống Giang Chi cuối cùng cũng đã chịu phá bỏ tính cách ngông nghênh cả đời của mình sau khi Lâm Linh qua đời.

    Chẳng mấy chốc, Tống Giang Chi cũng thiên về hướng của Tần Dục, từ đó trở đi, Tần Dục tay trái nắm toàn bộ quân của Tống Giang Chi, tay phải có văn thần Tống Kính. Phía trước Tống Kính có Trầm Nguyệt Hi là nàng luôn anh dũng, phía sau còn có Cố Vân Nghi Lý Thư Huyền vì hắn bày mưu tính kế.

    Kể từ đó, không ai có thể phù hợp làm đối thủ với hắn. Sau khi Tần Nguyên chết, hắn sẽ không còn kẻ thù nữa.

    Tuy nhiên, Tống gia đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng, khi Tần Dục đã lấy được ngôi vị hoàng thượng, lực lượng quân lính ở khắp nơi đều rục rịch, để ổn định quyền lực chính trị, dù Tống Giang Chi đã sáu mươi lăm tuổi vẫn còn muốn mặc áo giáp ra trận, cuối cùng, mặc dù đã chiến thắng trận chiến, nhưng Tống Giang Chi đã mất một cánh tay.

    Ngoài ra, bởi vì Tần Dục đã không lắng nghe ý kiến của Tống Kính, mà lại đưa quân đến Nam Lương, rồi lại bị Nam Lương tính kế gài bẫy, để bảo vệ anh ta, cuối cùng Tống Kính đã bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua, thậm chí muốn quay về nhà cũng chẳng được.

    Những thứ mọi người làm đều là vì lợi ích phát sinh của Tần Dục, nhưng nếu có ai hỏi Trầm Nguyệt Hi, người mà nàng ghét nhất là ai, nàng lại nói rất rõ ràng, người mà nàng ghét nhất đó là chính bản thân.

    Nếu đó không phải là do nàng ngu ngốc, Tống gia sẽ không tham gia vào những thứ chuyện này, thậm chí sẽ không có một kết thúc như vậy.

    Tống Kính nhìn Trầm Nguyệt Hi ngồi trên ghế, không nói lời nào, hốc mắt vẫn còn đỏ, hắn nhanh chóng hỏi: "Nha đầu, bị làm sao vậy? Có phải là Trầm Trinh chọc con tức giận không? Nếu thật sự là do ông ta, ta sẽ đi đến phủ Thượng Thư tìm ông ta giải quyết cho con."

    Trầm Nguyệt Hi thấy họ quan tâm đến bản thân mình như vậy, lòng nàng cảm động nói: "Con ổn, chỉ là đang nghĩ về giấc mơ đêm qua, thấy có chút khó chịu."

    Nghe nàng nói thế, trong lòng Tống Kính liền cảm thấy nhẹ nhõm, quan tâm hỏi: "Nha đầu, lần này con trở về là có

    Chuyện gì xảy ra?"

    Tống Kính hỏi ra thì nàng mới nhớ đến mục đích đến đây lần này, nói với Tống Kính: "Dạ, lần này con muốn tìm một Ma Ma đáng tin tưởng, trước đó vì mẫu thân con bị bệnh, nên con để Trương Ma Ma chăm sóc mẫu thân rồi.

    Bây giờ trong nhà thiếu người, vì vậy con hy vọng rằng cữu cữu có thể giúp con tìm một người phù hợp."

    Tống Kính nhớ về một người ở phủ Tướng Quân, sau đó nói với Thẩm Nguyệt Tây: "Điều này đơn giản mà, khi con quay trở lại đó, ta sẽ để Chân Ma Ma cùng đi với con."

    Nhìn thấy Tống Kính đã tìm được người, bọn họ không ai cất lời nói chuyện nữa.

    Đã vào thời gian nghỉ trưa, Tống Kính nói với Tống Giang Chi: "Phụ thân, mẫu thân, hai người hãy đi ngủ trưa đi ạ, đã có con ở đây lo mọi chuyện rồi."

    Tống Giang Chi nghĩ rằng Tống Kính nói cũng đúng, thân thể của Lâm Linh mấy năm nay ngày càng xấu đi, phải được chăm sóc tốt.

    Sau đó, ông ấy đã đến bên Lâm Linh và nói: "Con nó nói đúng, để ta đưa nàng đi nghỉ ngơi."

    Lâm Linh vẫn muốn nói nhiều hơn với Nguyệt Hi một chút, nhưng nhìn vào biểu hiện của Tống Giang Chi và Tống Kính, chỉ có thể nghe lời đi nghỉ ngơi với Tống Giang Chi.

    Sau khi cả hai rời đi, Tống Kính đã bảo Trầm Nguyệt Hi đi theo hắn đến thư phòng.

    Khi đến thư phòng, Tống Kính lo lắng nói: "Ta đã nghe rất nhiều lời đồn đại trong những ngày gần đây, đó là về con và Trầm Nguyệt Bích, rốt cuộc là những gì đang diễn ra, ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản lắm, con biết gì cứ nói với ta."

    Nghe Tống Kính hỏi, Trầm Nguyệt Hi nói với hắn tất cả mọi thứ.

    Sau khi Tống Kính nghe xong rất tức giận chút nữa là hắn đã đập hư cái bàn, giận dữ nói: "Thẩm Trinh và Trịnh Uyển dám đối xử với con với Nguyệt Hoa như vậy, quả nhiên không xem phủ Tướng Quân ta ra gì."

    Nhìn thấy Tống Kính giận dữ, nàng chỉ có thể an ủi: "Không có chuyện gì đâu cữa cữu, con có thể đối phó với những điều này, bây giờ còn một điều quan trọng nhất là bệnh của mẫu thân con Hoàng lão tiên sinh đã không tìm được tin tức gì, vì vậy con muốn để cữu cữu giúp, vậy thì có thể tìm ra tin tức nhanh hơn một chút."

    Tống Kính sờ vào đầu nàng, hài lòng: "Tiểu nha đầu của ta đã lớn, có bản lĩnh để bảo vệ bản thân, nhưng cái giá của nó cũng hơi đắt, để con đã phải chịu đựng rất nhiều, thật là do cậu vô dụng."

    Tống Kính cứ tự trách mình, khiến cô không biết phải nói gì.

    Sau một thời gian suy nghĩ, Tống Kính lại nói: "Được, ta sẽ phái người đi tìm, hiện tại chuyện quan trọng là..

    Con đã chịu nhiều ủy khuất rồi, hôm nay ta sẽ theo con quay về, tra hỏi Thẩm Trinh, ông ta đã để con chịu thiệt

    Thòi gì."

    Nghe Tống Kính nói xong, Thẩm Nguyệt Tây liền ngăn cản: "Cữu cữu, con nghĩ sự việc này xảy ra trong gia đình con thì con phải tự mình giải quyết, những thứ này đều là việc của con và của họ, cậu không nên ra mặt, huống chi trước giờ con luôn trốn sau lưng cậu, hiện tại con cũng nên gánh lấy trách nhiệm đối với việc của con."

    Tống Kính thấy rằng nàng đã khăng khăng như vậy, nên đành phải đồng ý, nhưng vẫn nói tiếp: "Này, Nguyệt Hi của ta, sau này bất kể có xảy ra chuyện gì con phải nói cữu cữu biết, để cữu cữu có thể bảo vệ con và Nguyệt Hoa."

    Thẩm Nguyệt Tây ngoan ngoãn đồng ý, nhưng nàng biết là có thể sẽ không nói với hắn, vì nàng mang quá nhiều thù hận trên người mình, cũng không muốn đặt những thứ này vào trên Tống gia, sau này nàng còn phải bảo vệ Tống gia nữa.

    Trầm Nguyệt Hi lấy lại tinh thần, nàng nghĩ rằng không nên cho Tống Giang Chi biết chuyện này, vì vậy nàng nói với Tống Kính: "Con không muốn chuyện của con để ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu biết, họ đã lớn tuổi con không muốn họ vì con mà lo lắng."

    Yêu cầu của nàng Tống Kính vẫn luôn rất coi trọng, lần này cũng đồng ý với nàng.

    Thấy thời gian sắp hết, Trầm Nguyệt Hi nói với Tống Kính: "Cữu cữu, thời gian không còn sớm nữa, con phải quay trở lại, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu thì con sẽ không nói lời tạm biệt với họ, nếu họ biết con sẽ trở về thì chắn chắc là không cho con đi đâu!"

    Tống Kính vốn cũng không muốn để cho nàng về, nhưng nghĩ lại thì nàng ở Thượng Thư phủ chắc là có chuyện nên cũng không giữ lại lâu.

    Hắn nói với Trầm Nguyệt Hi: "Con chờ chút, ta để Chân Ma Ma đi với con."

    "Dạ!"
     
  3. Hanabi Ngọc Anh Hanabi

    Bài viết:
    64
    Chương 32:

    Kết cuộc lại là vãn tiễn xuyên tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi vừa ra khỏi đại sảnh thì nàng gặp ngay Tống Cảnh-biểu ca của nàng

    Trầm Nguyệt Hi chăm chú nhìn Tống Cảnh, hắn có hơi giống hình bóng trong lòng của Trầm Nguyệt Hi.

    Tống Cảnh đi đến phía trước nàng, ngữ khí lạnh như băng nói: "Ngươi về nhà đã gặp tổ phụ và tổ mẫu chưa?"

    Nàng nhìn Tống Cảnh nói: "Gặp rồi, bây giờ chuẩn bị trở về!"

    Vẻ mặt của Tống Cảnh vẫn như trước không có bất kỳ sự thay đổi nào, nói với Trầm Nguyệt Hi: "Ta biết rồi, ta đi ngay bây giờ."

    Thấy hắn muốn đi, Trầm Nguyệt Hi lập tức đưa tay ngăn hắn lại, trong giọng nói mang theo khẩn cầu nói: "Biểu ca, ngươi tiễn ta ra ngoài đi! Ta có thứ phải trả lại cho ngươi."

    Tống Cảnh nghe nàng nói như vậy lập tức đáp ứng, bọn họ cùng nhau đến trước cửa phủ tướng quân.

    Trầm Nguyệt Hi bước lên xe ngựa, lấy từ trong xe ra thanh kiếm treo trên giá sách của cô lúc trước, đưa cho Tống Cảnh.

    Nàng hối hận nói: "Biểu ca, lúc trước ta không biết thanh kiếm này là di vật mợ để lại cho người, ta chỉ là thấy ngươi thích cầm nó, không để ý ta, ta có chút ghen tị, cho nên mới cầu cậu cho ta thanh kiếm này, ta không

    Biết nó quan trọng với ngươi như vậy, thật sự xin lỗi."

    Tống Cảnh cầm thanh kiếm trong tay Trầm Nguyệt Hi, giải thích: "Tuy rằng thanh kiếm này rất quan trọng với ta, nhưng nếu ngươi thật sự thích ta cũng sẽ đưa cho ngươi. Ngươi xác định không muốn nó nữa."

    Nàng nhìn Tống Cảnh, tuy rằng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như trước, nhưng nhìn tay hắn run rẩy kèm theo ngữ khí kích động có thể nhìn ra thanh kiếm này quan trọng với hắn như thế nào.

    Nhưng hắn lại nói có thể cho nàng thanh kiếm này. Nếu là kiếp trước hắn nói như vậy, nàng nhất định sẽ không tin nhưng đã trải qua một kiếp, nàng biết, lời hắn nói đều là sự thật, nếu nàng thật sự thích, Tống Cảnh sẽ cho nàng.

    Nàng nhìn Tống Cảnh cười nói: "Không được đâu biểu ca, đây vốn là đồ của ngươi, ta cảm thấy được nó thích hợp với ngươi hơn, hy vọng về sau biểu ca có thể dùng thanh kiếm này bảo vệ ta."

    Tống Cảnh nghiêm túc nói với Trầm Nguyệt Hi: "Được, về sau ta sẽ dùng thanh kiếm này bảo vệ ngươi!"

    Trầm Nguyệt Hi cũng gật gật đầu, Tống Cảnh mở miệng hỏi: "Ta về trước, sau nay nếu có việc nhớ nói cho ta biết."

    Trầm Nguyệt Hi đối hắn nói: "Ta biết rồi, biểu ca trở về đi!"

    Nghe nàng nói như vậy, Tống Cảnh cũng trở về tướng quân phủ.

    Lúc sau, chỉ thấy Ngô Cương dẫn theo một người phụ nữ dáng người trung bình, thoạt nhìn khôn khéo có khả năng là phu nhân đi tới.

    Ngô Cương hành lễ với nàng, sau đó nói: "Hi tiểu thư, đây là Chân ma ma, thiếu gia nói về sau người có vấn đề gì cũng có thể nói với Chân ma ma, nàng ta sẽ giúp đỡ người."

    Trầm Nguyệt Hi nhìn thấy Ngô Cương vừa nói: "Đa tạ Ngô thúc thúc, ta sẽ đưa người nọ đi."

    Nói xong nàng liền nói với Chân ma ma: "Sau này phải làm phiền Chân ma ma chăm sóc rồi."

    Chân ma ma thấp thỏm lo lắng nói: "Tiểu thư chê cười lão nô rồi, có thể chăm sóc tiểu thư là vinh hạnh của ta."

    Nghe nàng ta nói như vậy, Trầm Nguyệt Hi cũng không nói nữa mà lên xe ngựa.

    Tiểu Đào thấy Trầm Nguyệt Hi đã lên rồi, nói với Chân ma ma: "Nhũ mẫu, người cũng bước lên đi!"

    Ba người theo sau đều lên xe ngựa.

    Tiểu Đào thấy Trầm Nguyệt Hi nãy giờ không nói gì, muốn tìm chủ đề để giải tỏa buồn chán, vì thế nàng tò mò hỏi Trầm Nguyệt Hi: "Tiểu thư, rốt cuộc thanh kiếm người vừa mới đưa cho biểu thiếu gia có gì đặc biệt, vì sao biểu thiếu gia lại vui vẻ như vậy?"

    Trầm Nguyệt Hi nhắm mắt lại nói: "Đó là lễ vật của mợ ta, trước kia ta không biết, muốn giữ nó làm của riêng, sau này ta đã biết chuyện, cho nên hôm nay mới nghĩ đến việc trả lại cho biểu ca!"

    Tiểu Đào có hơi không thể tin nói: "Thanh kiếm này hẳn là rất quan trọng với biểu thiếu gia! Tiểu thư, biểu thiếu gia đối với ngươi thật tốt, quan trọng đến mấy cũng cho người được."

    Trầm Nguyệt Hi mở to mắt, tự giễu nói: "Đúng vậy! Biểu ca đối với ta vẫn rất tốt, chẳng qua là ta vẫn không biết mà thôi."

    Tiểu Đào thấy vẻ mặt Trầm Nguyệt Hi không đúng, liền không mở miệng hỏi nữa.

    Trầm Nguyệt Hi nghĩ nghĩ thì thật ra Tống Cảnh đối với nàng quả thật rất tốt, tốt đến mức có thể vì nàng mà trả giá bằng cả tính mạng.

    Kiếp trước Tống Cảnh vẫn đối với nàng mười phần lãnh đạm, nàng cảm thấy được vị biểu ca này nhất định là không thích nàng, cho nên không thân với hắn, cho đến khi nghe tin Tống Cảnh chết khi rơi vào tay Nam Lương, nàng mới biết được thì ra Tống Cảnh vẫn âm thầm bảo vệ nàng.

    Sau khi Tần Dục lên ngôi hoàng đế, nàng liền bị đưa đến Sở quốc làm con tin. Năm thứ hai ở Sở quốc, vào một buổi tối, Tần Trạm chưa từng gặp mặt đã một mình đến tìm nàng.

    Sau khi hắn đến đây liền nói cho Trầm Nguyệt Hi biết, Tống Cảnh đã chết. Lúc đó nàng hoàn toàn không tin, khi đó Tống Cảnh vừa mới hai mươi bảy tuổi, sao có thể chết được, huống chi hắn là người có võ công cao cường, không có khả năng chết được.

    Tần Trạm nói Tống Cảnh là vì nghĩ cách cứu Tần Dục nên mới chết. Tần Dục bước lên ngôi vị hoàng đế, một số ít đại thần sẽ không tin tưởng vị tân đế này, Tần Dục vì đạt được sự tán thành của bọn họ mà ngự giá thân chinh đến Nam Lương.

    Tống Kính nói bây giờ hắn không thích hợp để thân chinh, đầu tiên là bởi vì Nhiếp chính vương vừa tạ thế, tiếp theo chính là Nam Lương dễ thủ khó công, tỷ lệ thất bại rất lớn, nhưng Tần Dục không nghe Tống Kính khuyên, nhất định muốn xuất chinh.

    Cuối cùng Tống kính không có cách nào, đành phải phái Tống Cảnh đi bảo vệ hắn. Sau khi tới chiến trường, Tần Dục không có kinh nghiệm dẫn binh, trận chiến đầu tiên đã thua, Tống Cảnh khuyên hắn không nên lại hành động thiếu suy nghĩ, chờ thế cục rõ ràng rồi mới hành động.

    Nhưng Tần Dục không nghe, vì để tìm lại mặt mũi, lừa gạt Tống Cảnh nửa đêm mang binh đi đánh lén phía sau Nam Lương thế nhưng Nam Lương sớm đã có chuẩn bị. Tần Dục trực tiếp bị dồn đến đường cùng.

    Sau khi Tống Cảnh nhận được tình báo lập tức mang binh tiến đến nghĩ cách cứu viện, nhưng Nam Lương sớm đã bố trí mai phục, mà Tống Cảnh bọn họ đối với địa thế nơi đó cũng không rõ ràng, sau khi đến, bọn họ liền gặp phải phục kích.

    Nhưng Tống Cảnh vẫn tìm được Tần Dục, vì bảo vệ Tần Dục trốn đi, Tống Cảnh chỉ có thể mang theo binh lực cản lại phía sau, sau đó dẫn Tần Dục bỏ trốn, nhưng bởi vì người ít không đánh lại địch đông mà Tống Cảnh chết khi quân địch đánh xuống.

    Tần Trạm còn nói với nàng, khi Tống Cảnh đưa Tần Dục đi, có nói với y sở dĩ liều cả mạng sống cứu y, không phải vì y là hoàng đế mà là bởi vì y là trượng phu của muội muội hắn, hắn không thể để muội muội hắn mất đi trượng phu được.

    Sau khi nàng nghe xong, liền bật khóc. Nhưng Tần Trạm vẫn không dừng lại, hắn còn nói cho Trầm Nguyệt Hi biết, trước kia hắn và Tống Cảnh cũng được xem là tri kỷ, Tống Cảnh thường xuyên nói hắn có một muội muội rất đáng yêu, lớn lên rất đẹp.

    Hắn còn nói muội muội hắn thích ăn bánh hoa đào, trước kia hắn còn mua trộm bánh hoa đào cho nàng.

    Có một lần Tống Cảnh nhắc tới mẫu thân của hắn mất, nói mẫu thân tặng một thanh kiếm cho hắn, để hắn cầm kiếm trong tay bảo vệ người nhà, sau đó kiếm bị muội muội hắn cầm đi, tuy rằng hắn luyến tiếc, nhưng hắn vẫn muốn thanh kiếm kia bảo vệ muội muội của nàng, cho nên hắn cũng không lấy lại nó nữa.

    Sau khi Tần Trạm nói xong, Trầm Nguyệt Hi nhớ đến trước đây nàng đến phủ tướng quân, nàng luôn nhìn thấy bánh hoa đào bên ngoài phòng, bây giờ nàng cuối cùng cũng biết nó đến như thế nào.

    Trầm Nguyệt Hi vẫn chìm trong ký ức, không nói không rằng nhưng nước mắt lại ở không ngừng tuôn ra, Tiểu Đào có hơi sợ hãi, vẫn luôn gọi tên Trầm Nguyệt Hi.

    "Tiểu thư? Tiểu thư! Người mau tỉnh lại! Tiểu thư." Giọng nói sốt ruột của Tiểu Đào kéo Trầm Nguyệt Hi về thực tại.

    Tiểu Đào lo lắng hỏi: "Tiểu thư người làm sao vậy, sao người cứ rơi nước mắt thế."

    Trầm Nguyệt Hi sờ lên mặt, phát hiện trên mặt đều là nước mắt, nàng lấy áo chỗ cổ tay lau lau, sau đó nói: "Không sao, chẳng qua có hạt cát bay vào mắt thôi."

    Tiểu Đào có cảm giác Trầm Nguyệt Hi rất thương tâm, không muốn nói ra nên cũng không hỏi nữa.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...