Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 30: Khắc Cốt Hận Ý

[HIDE-THANKS][BOOK]Cố lão bà tử không nghĩ tới những thứ này, bình thường nhìn bà tìm Vân Thủy Dao gây rắc rối, đều sẽ phụ hoạ bênh vực bà nhưng hôm nay hàng xóm lại tụ tập che chở Vân Thủy Dao.

Nào nghĩ tới những người này là cho rằng, con dâu nào mà không bị bà mẹ chồng gây khó dễ, cô em chồng hoạnh họe, coi như chồng Vân Thủy Dao đã chết, nữ nhi vẫn là người Cố gia. Vân Thủy Dao lại không tái giá, hiếu kính mẹ chồng là phải.

Có thể bình thường giúp đỡ tý cũng được, lúc này đều suýt chút nữa xảy ra án mạng, như này lại không giống nhau.

Cố lão bà tử bị buộc lui mấy bước, được vợ con trai cả cùng ba con dâu đỡ, cô vợ con trai cả cúi đầu tại bên tai bà nhỏ giọng nói một câu, "Mẹ, cô nhỏ!"

Cố lão bà tử vừa nghĩ tới con gái còn đang ở trong lao chịu khổ, lập tức hướng về dưới mặt đất, lăn lộn đầy đất mà kêu khóc ầm lên, "Trời ạ! Số ta khổ quá! Con dâu bất hiếu, hại lão bà tử ta đây tuổi đã cao còn phải nhìn con gái đi ngồi tù.. Số ta khổ quá.. Để cho ta chết đi cho xong.."

Quý Thiên Trúc trợn hai mắt như sắp rơi ra khỏi tròng, trợn mắt hốc mồm.

Không nghĩ tới mới vừa rồi còn là một lão bà tử mặt phách lối, một giây sau lại phải khóc, nước mắt nước mũi chảy ngang mà lăn lộn trên mặt đất.

Nhìn Cố lão bà tử này bày bộ dạng ngoan ngoãn bị người ta khi dễ, nếu như mà không thấy một màn trước, thật đúng là tưởng rằng Vân Thủy Dao bất hiếu, ép lão bà không được sống đi.

Kĩ năng diễn xuất này, coi như ảnh hậu cũng không sánh được a.

Quý Thiên Trúc quay đầu nhìn về phía Cố Vân Niệm, nhìn nàng một mặt lạnh lùng nhìn về trên mặt đất Cố lão bà tử đang lăn lộn, thờ ơ, thậm chí trong mắt còn có khắc cốt hận ý.

Sửng sốt một chút, liền hỏi: "Bà ta một mực là dạng này?"

"Đúng nha!" Cố Vân Niệm thấp giọng, giễu cợt nói: "Cứng rắn không được liền đến mềm, tại cửa chính chỗ làm của mẹ ta lăn lộn, lăn qua lăn lại mắng mẹ ta bất hiếu, suýt chút nữa làm mẹ mất việc rồi, ép mẹ ta không thể không đem hơn phân nửa tiền lương mỗi tháng cho bà.."

Cố Vân Niệm đỏ cả vành mắt, ký ức đối với Cố lão bà tử một lần rồi một lần lại thêm bức bách, thực sự không quên được.

Quý Thiên Trúc nhìn thấy Cố Vân Niệm trong mắt trào lên nước mắt, trong lòng tê rần, đưa tay lau cho nàng, nhẹ giọng an ủi, "Qua hôm nay, người Cố gia liền sẽ được giải quyết, không gây phiền phức cho mẹ con em nữa."

"Ha ha!" Cố Vân Niệm khẽ cười một tiếng, ý vị không rõ.

Với Cố gia vô sỉ, sẽ bỏ qua các nàng?

Một khi nàng cùng Vân Thủy Dao qua tốt lên một chút, người Cố gia tuyệt đối sẽ giống như là một dạng đỉa hút máu quấn tới, bỏ rơi cũng không được.

Chỉ là Cố lão bà tử ngày xưa như thế nào, còn có người giúp bà ta nói chuyện, hôm nay lại không có một người dám mở miệng.

Có người không đành lòng muốn đứng ra hòa giải, cũng bị người bên cạnh giữ chặt.

Người ta kéo người cũng là thấy qua hôm đó máu chảy khắp nơi khung cảnh thảm thương, bây giờ vừa nghĩ tới trái tim đều băng giá, làm sao còn mở miệng được.

Cô vợ con trai cả của Cố lão bà tử cùng ba cô con dâu đều có chút luống cuống, ngày xưa Cố lão bà tử chỉ cần khóc lóc om sòm, trước đây đều gây bất lợi, căn bản là không cần đến các cô đứng ra, các cô cũng không bằng mẹ chồng một dạng có thể đánh bạc khuôn mặt đi khóc lóc om sòm.

Một bên Cố lão gia tử mặt chau mày ủ ngồi xổm trên mặt đất cộc cộc mà hút tẩu thuốc, mắt thấy bầu không khí cứ như vậy cứ như vậy giằng co, một giọng yếu đuối lại nghĩa chính, ngôn từ âm thanh từ đằng sau đám đông truyền tới.

"Thím hai à, bất quá là người trong nhà xung đột mâu thuẫn, thím sao có thể nhẫn tâm như vậy mà đem cô nhỏ đưa vào ngục giam nha! Thím nhẫn tâm, nhìn xem bà bà lớn như vậy tuổi rồi, còn nhìn cô nhỏ đi ngồi tù. Nhẫn tâm để biểu đệ biểu muội tuổi còn nhỏ, cũng chưa có mẫu thân."

Lúc này một thân y phục trắng áo liền quần, ôn nhu, yếu ớt, thanh thuần động lòng, một người thiếu nữ đi tới, hơi hơi nhíu mày, liền cho người ta hận không thể đưa tay vuốt đi lông mi thanh thoát mà u sầu của nàng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 31: Bạch Liên Hoa, Chú Ý Uyển Uyển

[HIDE-THANKS][BOOK]Bây giờ cô chăm chú nhìn Vân Thủy Dao, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ, tràn đầy vẻ không đồng tình.

Mới cúi người đưa tay hướng an ủi Cố lão bà tử, "Nãi nãi, người mau dậy đi. Trên mặt đất lạnh. Nhị thẩm thiện lương như vậy, nhất định sẽ không làm khó cô nhỏ, nãi nãi đừng gây khó xử nữa!"

Cố lão bà tử đã sớm nghĩ tới, trước cửa nhà của Cố Vân Niệm đường lát đá, lại vừa lạnh vừa cứng, còn cấn cho toàn thân của bà đau ê ẩm.

Chỉ là hôm nay không giống trước đó bà vừa nằm xuống đã có người tới đỡ, nay chính bà lại không tốt rồi tự đứng lên.

Thiếu nữ cái này khẽ vươn tay, bà liền vội vàng bắt lấy ngồi xuống, ôm chân nàng gào khóc lấy, "Uyển Uyển nha! Thím hai ngươi, cô ta thật bất hiếu nha! Cô ta thực muốn giết chết lão bà này nha.."

Lúc này Cố lão bà tử ôm một cái, nước mắt nước mũi đều xoa hết lên bên trên quần trắng của thiếu nữ.

Thiếu nữ lập tức cơ thể cứng đờ, đáy mắt cực nhanh xẹt qua một vòng chán ghét cùng vẻ mặt chừng muốn nôn mửa.

Vừa xem một màn này trước mọi người, trong mắt Quý Thiên Trúc nhịn không được bật cười, thấp giọng hỏi: "Ồ, bộ phim hay như này lại là ở đâu ra đây?"

Cố Vân Niệm lại không cười, ánh mắt rơi vào sợi dây thừng màu đỏ đang buộc trên cổ thiếu nữ, trong mắt lộ ra nồng nặc sự tàn độc, một mực một trận, giống như từ trong hàm răng nhả ra.

"Đó là cô lớn của Cố gia, Cố Uyển Uyển."

Quý Thiên Trúc phát giác được Cố Vân Niệm ngữ khí không đúng, lập tức dừng cười lại, nghi ngờ nhìn về phía Cố Vân Niệm.

Chính là lúc này, Cố Vân Niệm đã thu lại trong mắt tất cả cảm xúc.

Vân Thủy Dao nhìn thấy chất nữ ngày thường lúc nào cũng nói ngọt mà dỗ dành cô vui vẻ không thôi, lúc này vẻ mặt vô cùng đau đớn, bộ giáng giống như cô đã thực hiện một tội ác lớn.

Lúc này Cố Uyển Uyển như thế danh chính ngôn thuận mà chỉ trích cô.

Như vậy nếu như ngày thật cô không có được cứu giúp, Cố Uyển Uyển nàng ta cũng có thể như thế danh chính ngôn thuận mà vì cô nói chuyện.

Không, sẽ không!

Lúc này nàng mới nhìn thấy rõ ràng, đây thực sự là một điều chua xót.

Trước đó dỗ dành cô, đều là chỉ vì từ trong tay cô lấy đi một lượng tiền không nhiều.

Cô nghĩ đến Cố Vân Niệm từng nói với cô về mộng, trong mộng Niệm Niệm bị Cố gia đuổi ra khỏi nhà, Cố Uyển Uyển nhưng lại dương dương đắc ý mà bưng một bát cơm thừa đi ra, còn để dưới đất nhường Niệm Niệm cùng lũ cẩu giành cướp.

Hiện tại nhớ tới, trước đây nàng cho Cố Uyển Uyển tiền, còn không bằng cho chó ăn.

Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, không nhìn thấy mở màn, bị Cố lão bà tử lường gạt, người bị Cố Uyển Uyển mê hoặc cũng càng ngày càng nhiều.

Không ít người đều chỉ trích lên Vân Thủy Dao, hàng xóm biết tình hình thực tế giải thích, lại chống cự không nổi, càng ngày càng nhiều người không biết chuyện.

Vân Thủy Dao tức giận đến toàn thân phát run, nhìn xem những người kia tự xưng là chính nghĩa, hướng về phía cô giận mắng, đòi đánh người, trong lòng biết nếu hôm nay không tẩy trắng được tội danh bất hiếu của cô, không chỉ có cô, cả con gái cô Cố Vân Niệm cũng bị liên lụy.

Cảm thấy tay có lực truyền đến, cô gãi đầu, liền thấy ánh mắt của Cố Vân Niệm có chút lo lắng

Lo lắng bên ngoài, trong mắt còn có nồng nặc hận ý.

Cô khẽ giật mình, lúc nào, Niệm Niệm đối với Cố gia hận ý đã sâu như vậy?

Cố gia đến cùng đã làm cái gì, để cho nữ nhi của cô hiền lành như thế lại mang cừu hận.

Vừa nghĩ tới sự mềm yếu, luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục của cô, Cố Vân Niệm đã nhận lấy nhiều ủy khuất như vậy, cô liền hối hận tự trách, áy náy đau lòng.

Vì làm mẹ thì phải mạnh mẽ.

Vân Thủy Dao trấn an mà vỗ vỗ Cố Vân Niệm, đem nàng giao cho Quý Thiên Trúc chăm sóc, đẩy ra che chở trước người người, dùng thân thể hư nhược đứng ra.

Nhìn xuống, Cố lão bà tử cùng Cố Uyển Uyển còn đang ngồi trên mặt đất giành được đồng tình, cười nhạo một tiếng.

"Ta không hiếu?"

"Là ta bất hiếu, mới mặc cho ngươi đem tiền trợ cấp của chồng ta toàn bộ cướp đi, đem ta cùng tôn nữ của ngươi không đến một tuổi đuổi ra khỏi nhà lang thang bên ngoài suốt đêm."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back