Bài viết: 9 

Chương 30: Khắc Cốt Hận Ý
[HIDE-THANKS][BOOK]Cố lão bà tử không nghĩ tới những thứ này, bình thường nhìn bà tìm Vân Thủy Dao gây rắc rối, đều sẽ phụ hoạ bênh vực bà nhưng hôm nay hàng xóm lại tụ tập che chở Vân Thủy Dao.
Nào nghĩ tới những người này là cho rằng, con dâu nào mà không bị bà mẹ chồng gây khó dễ, cô em chồng hoạnh họe, coi như chồng Vân Thủy Dao đã chết, nữ nhi vẫn là người Cố gia. Vân Thủy Dao lại không tái giá, hiếu kính mẹ chồng là phải.
Có thể bình thường giúp đỡ tý cũng được, lúc này đều suýt chút nữa xảy ra án mạng, như này lại không giống nhau.
Cố lão bà tử bị buộc lui mấy bước, được vợ con trai cả cùng ba con dâu đỡ, cô vợ con trai cả cúi đầu tại bên tai bà nhỏ giọng nói một câu, "Mẹ, cô nhỏ!"
Cố lão bà tử vừa nghĩ tới con gái còn đang ở trong lao chịu khổ, lập tức hướng về dưới mặt đất, lăn lộn đầy đất mà kêu khóc ầm lên, "Trời ạ! Số ta khổ quá! Con dâu bất hiếu, hại lão bà tử ta đây tuổi đã cao còn phải nhìn con gái đi ngồi tù.. Số ta khổ quá.. Để cho ta chết đi cho xong.."
Quý Thiên Trúc trợn hai mắt như sắp rơi ra khỏi tròng, trợn mắt hốc mồm.
Không nghĩ tới mới vừa rồi còn là một lão bà tử mặt phách lối, một giây sau lại phải khóc, nước mắt nước mũi chảy ngang mà lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn Cố lão bà tử này bày bộ dạng ngoan ngoãn bị người ta khi dễ, nếu như mà không thấy một màn trước, thật đúng là tưởng rằng Vân Thủy Dao bất hiếu, ép lão bà không được sống đi.
Kĩ năng diễn xuất này, coi như ảnh hậu cũng không sánh được a.
Quý Thiên Trúc quay đầu nhìn về phía Cố Vân Niệm, nhìn nàng một mặt lạnh lùng nhìn về trên mặt đất Cố lão bà tử đang lăn lộn, thờ ơ, thậm chí trong mắt còn có khắc cốt hận ý.
Sửng sốt một chút, liền hỏi: "Bà ta một mực là dạng này?"
"Đúng nha!" Cố Vân Niệm thấp giọng, giễu cợt nói: "Cứng rắn không được liền đến mềm, tại cửa chính chỗ làm của mẹ ta lăn lộn, lăn qua lăn lại mắng mẹ ta bất hiếu, suýt chút nữa làm mẹ mất việc rồi, ép mẹ ta không thể không đem hơn phân nửa tiền lương mỗi tháng cho bà.."
Cố Vân Niệm đỏ cả vành mắt, ký ức đối với Cố lão bà tử một lần rồi một lần lại thêm bức bách, thực sự không quên được.
Quý Thiên Trúc nhìn thấy Cố Vân Niệm trong mắt trào lên nước mắt, trong lòng tê rần, đưa tay lau cho nàng, nhẹ giọng an ủi, "Qua hôm nay, người Cố gia liền sẽ được giải quyết, không gây phiền phức cho mẹ con em nữa."
"Ha ha!" Cố Vân Niệm khẽ cười một tiếng, ý vị không rõ.
Với Cố gia vô sỉ, sẽ bỏ qua các nàng?
Một khi nàng cùng Vân Thủy Dao qua tốt lên một chút, người Cố gia tuyệt đối sẽ giống như là một dạng đỉa hút máu quấn tới, bỏ rơi cũng không được.
Chỉ là Cố lão bà tử ngày xưa như thế nào, còn có người giúp bà ta nói chuyện, hôm nay lại không có một người dám mở miệng.
Có người không đành lòng muốn đứng ra hòa giải, cũng bị người bên cạnh giữ chặt.
Người ta kéo người cũng là thấy qua hôm đó máu chảy khắp nơi khung cảnh thảm thương, bây giờ vừa nghĩ tới trái tim đều băng giá, làm sao còn mở miệng được.
Cô vợ con trai cả của Cố lão bà tử cùng ba cô con dâu đều có chút luống cuống, ngày xưa Cố lão bà tử chỉ cần khóc lóc om sòm, trước đây đều gây bất lợi, căn bản là không cần đến các cô đứng ra, các cô cũng không bằng mẹ chồng một dạng có thể đánh bạc khuôn mặt đi khóc lóc om sòm.
Một bên Cố lão gia tử mặt chau mày ủ ngồi xổm trên mặt đất cộc cộc mà hút tẩu thuốc, mắt thấy bầu không khí cứ như vậy cứ như vậy giằng co, một giọng yếu đuối lại nghĩa chính, ngôn từ âm thanh từ đằng sau đám đông truyền tới.
"Thím hai à, bất quá là người trong nhà xung đột mâu thuẫn, thím sao có thể nhẫn tâm như vậy mà đem cô nhỏ đưa vào ngục giam nha! Thím nhẫn tâm, nhìn xem bà bà lớn như vậy tuổi rồi, còn nhìn cô nhỏ đi ngồi tù. Nhẫn tâm để biểu đệ biểu muội tuổi còn nhỏ, cũng chưa có mẫu thân."
Lúc này một thân y phục trắng áo liền quần, ôn nhu, yếu ớt, thanh thuần động lòng, một người thiếu nữ đi tới, hơi hơi nhíu mày, liền cho người ta hận không thể đưa tay vuốt đi lông mi thanh thoát mà u sầu của nàng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Cố lão bà tử không nghĩ tới những thứ này, bình thường nhìn bà tìm Vân Thủy Dao gây rắc rối, đều sẽ phụ hoạ bênh vực bà nhưng hôm nay hàng xóm lại tụ tập che chở Vân Thủy Dao.
Nào nghĩ tới những người này là cho rằng, con dâu nào mà không bị bà mẹ chồng gây khó dễ, cô em chồng hoạnh họe, coi như chồng Vân Thủy Dao đã chết, nữ nhi vẫn là người Cố gia. Vân Thủy Dao lại không tái giá, hiếu kính mẹ chồng là phải.
Có thể bình thường giúp đỡ tý cũng được, lúc này đều suýt chút nữa xảy ra án mạng, như này lại không giống nhau.
Cố lão bà tử bị buộc lui mấy bước, được vợ con trai cả cùng ba con dâu đỡ, cô vợ con trai cả cúi đầu tại bên tai bà nhỏ giọng nói một câu, "Mẹ, cô nhỏ!"
Cố lão bà tử vừa nghĩ tới con gái còn đang ở trong lao chịu khổ, lập tức hướng về dưới mặt đất, lăn lộn đầy đất mà kêu khóc ầm lên, "Trời ạ! Số ta khổ quá! Con dâu bất hiếu, hại lão bà tử ta đây tuổi đã cao còn phải nhìn con gái đi ngồi tù.. Số ta khổ quá.. Để cho ta chết đi cho xong.."
Quý Thiên Trúc trợn hai mắt như sắp rơi ra khỏi tròng, trợn mắt hốc mồm.
Không nghĩ tới mới vừa rồi còn là một lão bà tử mặt phách lối, một giây sau lại phải khóc, nước mắt nước mũi chảy ngang mà lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn Cố lão bà tử này bày bộ dạng ngoan ngoãn bị người ta khi dễ, nếu như mà không thấy một màn trước, thật đúng là tưởng rằng Vân Thủy Dao bất hiếu, ép lão bà không được sống đi.
Kĩ năng diễn xuất này, coi như ảnh hậu cũng không sánh được a.
Quý Thiên Trúc quay đầu nhìn về phía Cố Vân Niệm, nhìn nàng một mặt lạnh lùng nhìn về trên mặt đất Cố lão bà tử đang lăn lộn, thờ ơ, thậm chí trong mắt còn có khắc cốt hận ý.
Sửng sốt một chút, liền hỏi: "Bà ta một mực là dạng này?"
"Đúng nha!" Cố Vân Niệm thấp giọng, giễu cợt nói: "Cứng rắn không được liền đến mềm, tại cửa chính chỗ làm của mẹ ta lăn lộn, lăn qua lăn lại mắng mẹ ta bất hiếu, suýt chút nữa làm mẹ mất việc rồi, ép mẹ ta không thể không đem hơn phân nửa tiền lương mỗi tháng cho bà.."
Cố Vân Niệm đỏ cả vành mắt, ký ức đối với Cố lão bà tử một lần rồi một lần lại thêm bức bách, thực sự không quên được.
Quý Thiên Trúc nhìn thấy Cố Vân Niệm trong mắt trào lên nước mắt, trong lòng tê rần, đưa tay lau cho nàng, nhẹ giọng an ủi, "Qua hôm nay, người Cố gia liền sẽ được giải quyết, không gây phiền phức cho mẹ con em nữa."
"Ha ha!" Cố Vân Niệm khẽ cười một tiếng, ý vị không rõ.
Với Cố gia vô sỉ, sẽ bỏ qua các nàng?
Một khi nàng cùng Vân Thủy Dao qua tốt lên một chút, người Cố gia tuyệt đối sẽ giống như là một dạng đỉa hút máu quấn tới, bỏ rơi cũng không được.
Chỉ là Cố lão bà tử ngày xưa như thế nào, còn có người giúp bà ta nói chuyện, hôm nay lại không có một người dám mở miệng.
Có người không đành lòng muốn đứng ra hòa giải, cũng bị người bên cạnh giữ chặt.
Người ta kéo người cũng là thấy qua hôm đó máu chảy khắp nơi khung cảnh thảm thương, bây giờ vừa nghĩ tới trái tim đều băng giá, làm sao còn mở miệng được.
Cô vợ con trai cả của Cố lão bà tử cùng ba cô con dâu đều có chút luống cuống, ngày xưa Cố lão bà tử chỉ cần khóc lóc om sòm, trước đây đều gây bất lợi, căn bản là không cần đến các cô đứng ra, các cô cũng không bằng mẹ chồng một dạng có thể đánh bạc khuôn mặt đi khóc lóc om sòm.
Một bên Cố lão gia tử mặt chau mày ủ ngồi xổm trên mặt đất cộc cộc mà hút tẩu thuốc, mắt thấy bầu không khí cứ như vậy cứ như vậy giằng co, một giọng yếu đuối lại nghĩa chính, ngôn từ âm thanh từ đằng sau đám đông truyền tới.
"Thím hai à, bất quá là người trong nhà xung đột mâu thuẫn, thím sao có thể nhẫn tâm như vậy mà đem cô nhỏ đưa vào ngục giam nha! Thím nhẫn tâm, nhìn xem bà bà lớn như vậy tuổi rồi, còn nhìn cô nhỏ đi ngồi tù. Nhẫn tâm để biểu đệ biểu muội tuổi còn nhỏ, cũng chưa có mẫu thân."
Lúc này một thân y phục trắng áo liền quần, ôn nhu, yếu ớt, thanh thuần động lòng, một người thiếu nữ đi tới, hơi hơi nhíu mày, liền cho người ta hận không thể đưa tay vuốt đi lông mi thanh thoát mà u sầu của nàng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: