Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 20: Mộ Tư Thần: Tôi tin tưởng cô

[HIDE-THANKS][BOOK]"A"

Cố Vân Niệm ngây ngẩn cả người, liền thấy nam nhân đang nằm khẽ nhúc nhích, dùng một tay lấy ví trong người mở ra, rút một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho nàng, "Mật mã 789417, dùng nhiều hay ít, tùy cô."

Kinh ngạc một chút, Cố Vân Niệm mới duỗi tay tiếp nhận, nghi hoặc hỏi: "Anh không sợ tôi lấy hết tiền của anh trong thẻ sao?"

Được nam nhân tín nhiệm, trong lòng nàng cảm giác ấm áp không thể tả.

Nam nhân nhìn thấy Cố Vân Niệm rung động trong ánh mắt, liền hỏi hắn một câu đơn giản như vậy.

Cảm thấy trong lòng có chút buồn, dùng tay mân mê miệng, nói: "Dù hết bao nhiêu tiền, cũng không thể trả nổi việc cô đã cứu tôi một mạng"

Chỉ là khi nói xong, hắn liền thấy hối hận.

Rõ ràng là muốn an ủi nàng.

Cũng may, Cố Vân Niệm phụt một tiếng cũng cười.

"Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không dùng tiền của anh lung tung. Cơ thể của anh kể cả khi giải độc xong rồi, cũng rất yếu. Hơn nữa trong người anh lưu lại không ít nội thương từ trước, nếu sau khi giải độc không điều trị tốt, tích cực bồi dưỡng thân thể, dù có khỏi hẳn cũng khó khôi phục như lúc ban đầu."

"Tôi sẽ điều trị cho anh bằng dược thiện, phối hợp với phương thuốc dùng để tắm, ngoài việc thanh trừ hết độc còn có thể chữa trị nội thương từ trước."

Cố Vân Niệm vừa nói, một bên cầm con dao nhỏ, từ phía tay và chân của hắn chích một vết nhỏ ở ngón chân và ngón tay.

Nam nhân nhìn máu màu đen kèm theo mùi tanh nồng nặc chảy ra, cho đến khi máu chảy ra có màu đỏ bình thường, Cố Vân Nhiệm dùng một cây châm nhỏ cắm vào cạnh vết thương, máu liền ngừng chảy lại.

Chờ đến khi tay, chân còn lại chảy ra hết máu độc trong người, hắn tuy rằng hơi váng đầu vì mất máu quá nhiều, nhưng cả người lại vô cùng thoải mái.

Nhìn thân ảnh Cố Vân Niệm bận rộn, trong lòng hắn cảm thấy rất cảm động, "Tôi tin tưởng cô."

"Cái gì?"

Rút ra chiếc ngân châm cuối cùng trên cơ thể nam nhân, Cố Vân Niệm đang vội vàng tập trung băng bó miệng vết thương cho hắn nên nhất thời không nghe rõ.

Nam nhân mấp máy môi, đối diện với con mắt trong suốt của nàng, trong mắt hiện lên một nét cười "Tên của tôi là Mộ Tư Thần"

Cố Vân Niệm nghiêng đầu suy tư, như thế nào cảm thấy cái tên này, có chút quen quen, đã nghe ở đâu rồi thì phải.

Nghĩ nghĩ, cũng không nhớ tới đã nghe được ở nơi nào, liền không suy nghĩ nữa "Tên tôi là Cố Vân Niệm. Tôi đi xuống để xem thuốc đã được chưa, anh nghỉ ngơi một chút đi."

Cố Vân Niệm xuống đi xuồng dưới, nhìn thấy cháo và thuốc phải một lúc nữa mới dùng được, liền đi tìm lấy một cái chăn mang lên gác cho Mộ Tư Thần dùng, rồi mới trở lại phòng bếp, mở một gói thuốc ra, lấy dược liệu bỏ vào cối để giã cho nhuyễn ra.

Chờ đến lúc lúc dược liệu đã nhuyễn thành bột phấn, thuốc sắc bà cháo cũng đã dùng được

Chờ cháo nguội một chút, nàng mới hai tay bưng lên gác mái.

"Anh ăn cháo trước đi, rồi nghỉ ngơi một lúc lại uống thuốc." Cố Vân Niệm ngồi sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nơi thường ngày nàng vẫn ngồi đây làm bài tập.

Mộ Tư Thần nâng tay lên, vừa muốn với lấy cái muỗng, nàng mới nhớ tới Mộ Tư Thần trên cổ tay có thương tích, còn không thể tự mình uống thuốc được.

Nàng vội vàng bắt lấy cổ tay của hắn, không cho cử động, có chút ảo não nói: "Để tôi giúp anh, tay anh tạm thời không thể dùng sức."

Cố Vân Niệm bưng bát cháo lên, dùng muỗng múc đầy, đưa đến miệng của Mộ Tự Thần.

Mộ Tư Thần mím chặt môi, mắt trừng trừng nhìn thằng vào Cố Vân Niệm.

Tự lúc hắn lớn lên, cuộc sống của hắn đều tự do hắn tự lo liệu, chưa có người từng phải bón cơm cho hắn ăn.

Mà hiện tại, không chỉ có người phải bón cơm cho hắn mà còn do một cô bé kém hắn nhiều tuổi giúp đỡ.

Mặt mũi của hắn, biết để chỗ nào?

Chỉ là nhìn nhau khoảng 30 giây, hắn vẫn là chịu thua trước ánh mắt kiên định của Cố Vân Niệm, mở miệng ra.

Vị cháo nhàn nhạt, kèm theo một chút hương vị khó tả.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 21: Dịch cân rèn cốt kinh

[HIDE-THANKS][BOOK]Cô bé này nấu ăn thật là ngon, tuy nhiên nếu cháo này không phải nàng bón mà do chính mình tự ăn, chậm rãi thưởng thức hương vị sẽ thấy ngon hơn nhiều.

Từng miếng cháo ấm áp theo yết hầu chảy đến dạ dày, thân thể do mất nhiều máu nên trở nên lạnh lẽo cũng đã cảm thấy ấm áp hơn, bụng vốn luôn kêu do đói cũng tạm thời ổn định lại.

Cho Mộ Tư Thần ăn hết một bát cháo, Cố Vân Niệm liền không bón nữa.

Thấy Mộ Tư Thần ăn còn chưa no, ánh mắt có vẻ trông mong để ăn nữa, nhưng Cố Vân Niệm cũng không mềm lòng.

Thu dọn bát, muỗng, Cố Vân Niệm liếc qua nói: "Buổi tối không nên ăn nhiều, mười lăm phút sau tôi tới giúp anh uống thuốc."

Nàng cầm theo bát và bước xuống gác, đi vào phòng bếp nhìn qua ấm thuốc đang sắc, vặn nhỏ lửa lại.

Cố Vân Niệm nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng đã đủ, lại lên gác giúp Mộ Tư Thần uống thuốc, lên đến nơi đã thấy Mộ Tư Thần chui ở trong chăn, mơ màng sắp ngủ.

Nghe được tiếng bước chân của nàng, có chút miễn cưỡng mà mở mắt ra.

Do trúng độc, lại mất máu quá nhiều, có thể kiên trì đến bây giờ đã là người rất có nghị lực rồi.

Cố Vân Niệm giúp Mộ Tư Thần uống thuốc xong, cho hắn nằm xuống và đắp chăn lại cho hắn cẩn thận.

"Anh ngủ đi, lúc nữa muộn muộn tôi sẽ lên xem thế nào."

Nghe giọng cô nói, Mộ Tư Thần liền bình yên nhắm mắt lại, chỉ trong phút chốc đã ngủ say.

Cố Vân Niệm trở về phòng ngủ, khóa chặt cửa phòng, tiến vào không gian múc lấy một ly linh tuyền thủy đem ra ngoài.

Nàng ngồi suy nghĩ, nhớ rõ những bí kíp võ công mà mình đã từng sở hữu, cuối cùng lựa chọn Dịch cân rèn cốt kinh để tu luyện.

Dịch cân rèn cốt kinh, danh như ý nghĩa, chính là tẩy kinh phạt tủy, rèn luyện căn cốt, là cơ sở để tu luyện nội lực rất tốt.

Nàng đã kiểm tra qua, hiện tại thân thể căn cốt không kém. Chỉ là lâu dài đói khát, làm nàng suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cơ hồ muốn hủy hoại căn cốt, trước hết cần bồi dưỡng cho thân thể tốt lên.

Trực tiếp tu luyện nội lực, không biết khi nào mới có thể luyện ra nội lực mà còn dễ bị tổn thương kinh mạch, rất nguy hiểm.

Nàng vốn định chờ mọi việc trong gia đình, cuộc sống yên ổn sẽ bắt đầu tu luyện.

Nhưng hôm nay, một mình Mộ Tư Thần đã bị thương nặng, chỉ dùng một cánh tay mà nàng cũng không thể chống lại, làm nàng ý thức được rằng, xã hội hiện tại tuy rằng đã không có nội lực tồn tại, nhưng vẫn sẽ có nhiều người có nhiều biện pháp làm cho nàng không thể chống lại.

Đem linh tuyền thủy uống xong, Cố Vân Niệm y theo dịch cân rèn cốt kinh tầng thứ nhất tâm pháp, thay đổi tư thế, điều chỉnh hô hấp.

Thực hiện một tư thế rất khó khăn, không đến ba giây đồng hồ, Cố Vân Niệm thân thể liền bắt đầu đổ mồ hôi.

Mồ hôi tí tách chảy xuống, từng chút một cặn bã màu đen có mùi hôi tanh chảy ra theo lỗ chân lông.

Cố Vân Niệm chỉ duy trì ba phút liền kiên trì không nổi nữa.

Bất quá lần đầu tiên tu luyện, thành tích đạt được như vậy đã làm nàng rất hài lòng.

Đi vào phòng bếp lấy nước ấm và tắm xong, xem thời gian còn chưa muộn lắm, Cố Vân Niệm liền ở phòng bếp sắc thuốc, một bên mang chút dược liệu ra nghiền.

Chờ đến thuốc sắc đã đủ liều lượng, nàng liền đem băng gạc trải ra và rót nước thuốc vào để lọc.

Nhìn nước thuốc đen tuyền, có mùi vị rất khó chịu, Cố Vân Niệm có chút không hài lòng, những loại thuốc trước kia nàng luyện chế, màu thuốc, mùi vị rất tuyệt với, khác hẳn so với lần này.

Thật khó khăn, Cố Vân Niệm nghĩ trong lòng.

Chỉ là lúc này nàng không có thời gian, không có công cụ phù hợp, cũng có thể tạm chấp nhận được.

Cố Vân Niệm tiếp tục cho nước thuốc vào đun nhỏ lửa để cô đọng lại. Chờ đến nước thuốc cô đọng thành sền sệt giống như một dạng mỡ, thuốc cũng đã thành, rồi ngâm vào nước lạnh cho nguội.

Đem thuốc dạng mỡ để một phần trên bàn, Cố Vân Niệm mang theo thuốc lên gác xem tình hình của Mộ Tư Thần, thấy hắn sắc mặt đỏ bừng, quả nhiên là đang sốt.

Vội vàng vỗ nhẹ lên mặt hắn và kêu lên: "Mộ Tư Thần! Mộ Tư Thần, dậy uống thuốc.. A, đau quá!"

Mộ Tư Thần đột nhiên ra tay, bắt lấy tay Cố Vân Niệm vặn ra phía sau nàng, cả người nặng nề đè lên người nàng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 22: Đột nhiên lỡ một nhịp tim

[HIDE-THANKS][BOOK]Một tay kia dí chặt cổ nàng, cả người tản ra sát khí lạnh thấu xương, tùy thời có thể vặn gãy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.

Cố Vân Niệm không dám giãy giụa, nhìn con ngươi của Mộ Tư Thần đen kịt, lộ ra vẻ mờ mịt, hiển nhiên là còn chưa tỉnh hẳn, những động tác liên tiếp vừa rồi là phản xạ theo bản năng của hắn.

Cố Vân Niệm sợ không cẩn thẩn sẽ kích thích hắn, khi đó tính mạng khó giữ, liền để mặc cho thân thể nặng như bàn thạch của hắn đè trên người, nhẹ nhàng nói: "Mộ Tư Thần, Mộ Tư Thần! Ngươi tỉnh lại đi. Nên uống thuốc!"

Tựa hồ Cố Vân Niệm an phận, đã làm Mộ Tư Thần không cảm thấy nguy hiểm.

Mộ Tư Thần hơi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía khuôn mặt của nàng, thần sắc lộ vẻ mê ly, cúi đầu ngửi trên cổ nàng, một hồi lâu mới chần chừ nói: "Cố Vân Niệm?"

"Ừ ừ, là tôi! Là tôi Cố Vân Niệm." Cố Vân Niệm thấy Mộ Tư Thần nhận ra nàng, nhẹ nhàng thở ra, có chút ủy khuất mà nói: "Mộ Tư Thần anh làm tôi đau quá, buông tôi ra đi!"

Nói xong, Cố Vân Niệm cảm thấy cánh tay Mộ Tư Thần vốn đang giữ chặt cổ nàng bắt đầu thả lỏng, thân thể mềm nhũn đổ lên người nàng.

Xem ra Mộ Tư Thần lại ngất đi, Cố Vân Niệm mới thở ra một hơi, thần kinh vốn căng thẳng mới được thả lỏng.

Nghỉ ngơi một lúc, mới đem Mộ Tư Thần đẩy ra.

Nhìn thấy Mộ Tư Thần vừa rồi hoạt động mạnh, vết thương trên cổ tay lại nứt ra, máu tươi mới tràn ra nhuộm đỏ băng gạc.

Nàng cắn cắn môi, có chút buồn bực muốn mặc kệ hắn, lại không thể nhẫn tâm.

Đem băng gạc trên người Mộ Tư Thần mở ra, bôi lên một chút thuốc mỡ vừa làm, một lần nữa băng bó lên.

Lại đỡ đầu của hắn lên, cố hết sức giữ để đổ thuốc cho hắn uống.

Chỉ là Mộ Tư Thần cắn chặt hàm răng, nước thuốc căn bản không thể đổ vào, toàn theo khóe miệng chảy xuống dưới.

Người Mộ Tư Thần nóng hầm hập, nếu không cho hắn uống thuốc, chỉ dùng khăn ướt lau để hạ nhiệt thì khó có thể qua được đêm nay.

Nhíu nhíu mày, Cố Vân Niệm nghĩ đến ngày hôm qua ở phòng bếp nhìn thấy có mấy cây ống hút, vội vàng đi mang lên, miễn cưỡng đem hàm răng hắn cạy ra một chút để cắm vào.

Bưng lên bát thuốc, nàng do dự một chút, nhưng vẫn dùng miệng ngậm lấy thuốc và phun qua ống hút cho hắn uống.

Hương vị thuốc làm nàng cảm thấy hơi xót trong miệng khiến nàng không khỏi nhíu mày, vội vàng xuống gác để xúc miệng.

Cố Vân Niệm ngáp một cái, đôi mắt đều muốn díp lại vì buồn ngủ.

Thân thể vốn suy yếu, lại bận rộn cả ngày, nàng cũng rất mệt mỏi nhưng phải căng mình lên để chăm sóc Mộ Tư Thần, nàng lên gác lấy khăn ướt lau người cho hắn một lần nữa và ở lại theo dõi hắn, bất giác ngủ say lúc nào không biết.

Sáng sớm ngoài cửa sổ, chim sẻ hót ríu rít, ầm ĩ chào đón ánh mặt trời.

Mộ Tư Thần tỉnh lại, nhíu mày rồi trợn mắt, theo bản năng mà nghiêng đầu, nhìn thấy Cô Vân Niệm cuộn tròn như một con mèo nhỏ nằm ở góc căn gác, thân hình gầy còm, nhỏ nhắn nhìn rất đáng thương

Mà bên cạnh, một chiếc chậu thau cũ nát tráng men đựng nước, vắt từ trong ra ngoài là một chiếc khăn lông.

Hắn kinh ngạc một chút, liền thấy lông mi của Cô Vân Niệm khẽ động đậy như muốn tỉnh lại, hắn vội vàng nhắm mắt lại.

Chỉ là mới vừa nhắm mắt lại, hắn liền cảm thấy hổ thẹn.

Hắn vì cái gì muốn giả bộ ngủ?

Lúc này Cố Vân Niệm đã tỉnh, hắn có thể cảm thấy nàng tới gần, bàn tay mềm mại, hơi lạnh tay sờ lên trán hắn, một mùi hương thơm đặc trưng có trên người nàng thoang thoảng bên mũi.

Tim hắn, đột nhiên đập lỡ một nhịp.

Chờ cho Cố Vân Niệm bưng chậu tráng men đi xuống gác, hắn mới lại lần nữa mở mắt ra.

Mộ Tư Thần ngồi dậy, nhìn đến bát thuốc trống không để trên bàn gỗ, bên cạnh còn có một cái ống hút bị cắn bẹp, trong miệng còn có vị thuốc đắng chát.

Lạ xem băng gạc trên người, tất cả đã được băng bó lại và còn có nhàn nhạt hương vị của thuốc, hắn có chút biến sắc.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 23: May mắn, hắn không gây hại cho nàng

[BOOK]Hắn hôn mê, Cố Vân Niệm không chỉ cho hắn uống thuốc mà còn thay thuốc ở miệng vết thương trên người hắn?

Mộ Tư Thần có chút sốt ruột, hắn có hay không làm nàng bị thương?

Nhìn thấy ống hút trên bàn, hắn nghĩ đến cách Cố Vân Niệm cho hắn uống thuốc nhưng trong lòng lại không thấy phản cảm

Lúc này cầu thang lên gác mái truyền đến tiếng bước chân, Cố Vân Niệm bưng cháo cùng thuốc đi lên.

"Anh đã tỉnh?"

"Anh (cô) không sao chứ?"

Hai người đồng thời nói.

Thấy Cố Vân Niệm kinh ngạc một chút, Mộ Tư Thần liếc mắt nhìn qua bàn gỗ, giải thích: "Tôi khi hôn mê, theo bản năng sẽ bài xích người tới gần, tối hôm qua không làm cô bị thương chứ?"

Cố Vân Niệm lập tức nghĩ đến tối hôm qua Mộ Tư Thần cả người tràn ngập sát khí mà bóp nàng cổ, lần đầu tiên nàng cảm nhận được tử thần đến gần như vậy, sắc mặt khẽ biến.

Mộ Tư Thần lúc này mới nhìn thấy vết bầm tím trên cổ của Cố Vân Niệm, sắc mặt đồng dạng biến đổi, áy náy nói: "Xin lỗi!"

Hắn không biết Cố Vân Niệm làm thế nào để thoát khỏi tay hắn, may mắn, hắn không gây hại cho nàng.

"Không có việc gì, Anh cũng không phải cố ý!" Cố Vân Niệm đem khay để trên bàn gỗ nhỏ, kéo tay của hắn và kiểm tra mạch đập.

"Lại uống hai ngày thuốc, độc liền có thể thanh trừ. Tôi sẽ thay thuốc ở miệng vết thương cho anh. Anh đã có thể đi lại, dưới gác có phòng vệ sinh. Giữa trưa anh xuống lấy cháo ở phòng bếp, anh chủ động nhé!".

Cố Vân Niệm vừa dặn dò vừa nhanh nhẹn tiến hành thay thuốc ở miệng vết thương cho hắn.

Đang bước xuống gác, Cố Vân Niệm dừng bước chân, quay lại nói: "Nếu có người gõ cửa, không cần để ý tới. Trong nhà sẽ không có người ngoài tới, tôi khóa cửa và sẽ mang chìa theo."

Mộ Tư Thần khó hiểu, Cố Vân Niệm nói tựa hồ ám chỉ điều gì đó, vừa muốn dò hỏi, nàng đã đi xuống dưới.

Nghe được tiếng khóa cửa vang lên từ dưới nhà, hắn lấy máy di động từ trong túi áo ra, ấn một dãy số.

Vừa mới ấn gọi đi, bên kia đã bắt máy.

Mộ Tư Thần giọng điệu hờ hững, nhàn nhạt mà nói: "Là tôi.. Không có việc gì.. Không trở lại.. Quá mấy ngày.."

Hắn dựa vào mép giường, vừa lúc nhìn thấy Cố Vân Niệm mặc áo ấm rộng thùng thình đi ra khỏi nhà, nghĩ đến ngày hôm qua ngửi được mùi nước sát trùng nhàn nhạt trên người nàng, dường như hắn đã đoán được điều gì, trong lòng không khỏi thấy thương xót.

Cố Vân Niệm mang cơm cho Vân Thủy Dao xong, liền ra bên ngoài gọi điện cho Quý Thiên Trúc và đi cục cảnh sát tìm nàng.

Đến phòng làm việc của Quý Thiên Trúc, Cố Vân Niệm thấy Quý Thiên Trúc đang dùng hai tay xoa giữa mày, vẻ mặt mệt mỏi.

"Chị Thiên Trúc, chị bị đau đầu sao?" Cố Vân Niệm đứng ngoài cửa, dùng tay gõ gõ vào cánh cửa và hỏi.

Quý Thiên Trúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Vân Niệm, trên mặt hiện lên một nét cười.

"Em đến rồi à! Ài, tối qua thức đêm xem hồ sơ, hầu như một đêm không ngủ."

Cố Vân Niệm từ ba lô lấy ra một cái túi gấm, là loại túi vải vô cùng đơn giản, không có bất kì hoa văn gì, đưa cho Quý Thiên Trúc.

"Chị thử xem, đây là túi gấm em làm, bên trong để một số dược liệu có tác dụng an thần. Chắc tại tối qua chị mất ngủ nên mệt mỏi, cho chị một cái dùng thử xem."

Quý Thiên Trúc đưa tay nhận lấy, đặt trước mũi hít sâu một hơi, có chút hương vị bạc hà xen lẫn với hương vị của những loài thuốc khác, trong nháy mắt cảm thấy thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Quý Thiên Trúc vui mừng nói: "Ôi, tuyệt vời, không ngờ em lại biết làm cái này nhé. Về sau có thức đêm cũng không lo đau đầu, mệt mỏi nữa."

"Đừng, đừng!" Cố Vân Niệm vội vàng xua tay nói: "Cái này thỉnh thoảng dùng còn được, thức đêm nhiều không tốt đâu. Vì sức khỏe bản thân, tốt nhất chị đừng nên thức đêm nhiều."

Cố Vân Niệm sợ Quý Thiên Trúc ỷ vào túi gấm nàng đưa cho, không để ý sức khỏe bản thân mà thức đêm tăng ca, lúc đấy nàng sẽ ân hận.[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 24: Mộ Tư Thần cảm động

[BOOK]"Hơn nữa, hiệu quả của túi gấm cũng không được lâu. Nhiều nhất nửa tháng, hiệu quả của thuốc sẽ không còn tác dụng."

"Tốt rồi!" Quý Thiên Trúc cầm túi thơm hít hà thêm vài lần, nâng niu bỏ vào túi áo, nói đến việc chính: "Mọi việc đều tiến triển tốt, cũng đã thông báo cho Cố gia."

"Cảm ơn chị Thiên Trúc. Em không làm phiền chị nữa, em đi về đây." Cố Vân Niệm đứng lên nói.

Quý Thiên Trúc đứng dậy đưa nàng ra cửa, lấy tay khoác vai nàng đi ra ngoài, miệng tủm tỉm cười nói: "Mồm luôn nói cảm ơn không là không được đâu nhé, xem nghiên cứu làm cho chị hai cái túi gấm như thế này nữa nhé!"

Cố Vân Niệm thấy Quý Thiên Trúc vì cái túi gấm mà không để ý đến hình tượng, trong lòng cũng thấy buồn cười nói: "Vâng. Chờ một thời gian, khi dược liệu trong túi này gần hết tác dụng, em sẽ làm cái mới cho chị".

Nàng sảng khoái đáp ứng, lúc xảy ra chuyện, nếu không phải Quý Thiên Trúc giúp đỡ, nàng cũng không biết phải giải quyết như thế nào.

Ra khỏi cục cảnh sát, nàng không đi bệnh viện, cũng không về nhà.

Dạo bước theo ven đường và ngắm nhìn xung quanh, đồng thời làm nàng nhớ lại năm 1999 tại Giang Thành.

Trong năm này, trừ ký ức đau thương mà trong lòng nàng có thể nói là khắc cốt ghi tâm, các ký ức khác đa số đã phai nhạt.

Từ khi nàng qua đời, nàng đã sống qua mười năm rồi lại trọng sinh.

Nhìn vẻ cũ ký của đường phố, hai bên đường tấp nập những người bán hàng rong, nàng đang suy nghĩ chờ mẹ nàng xuất viện rồi sẽ làm gì tiếp.

Hơn những người khác mười năm ký ức, nàng không cam đoan có thể có thành tựu hơn xa người khác, nhưng để đảm bảo cuộc sống dư dả cho hai mẹ con nàng thì vẫn thể làm được.

Sau khi xảy ra chuyện, mẹ nàng bị thương nặng, cần nghỉ ngơi điều trị, cũng không thể đi làm ngay tại xưởng dệt.

Nàng cũng không nghĩ sẽ tiếp tục cho Vân Thủy Dao đi làm công việc vất vả là công nhân xưởng dệt, hơn nữa nàng nhớ rõ hiện nay thu nhập và đời sống của công nhân xưởng dệt rất thấp. Trong sáu tháng cuối năm xưởng dệt còn nợ lương công nhân chưa thể trả, hơn nửa năm nữa xưởng dệt sẽ bị bán cho doanh nghiệp bên ngoài.

Vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác nàng đã tới chợ hoa từ lúc nào.

Ngắm nhìn những cửa hàng bán hoa ở hai bên đường, hương hoa đủ loại bay thoang thoảng, bất giác mắt nàng sáng lên, tròng lòng xuất hiện một ý tưởng.

Tại chợ hoa, nàng đi dạo một vòng, mua một ít hoa tươi có mùi hương mà nàng thích.

Lại đi đến một cửa hàng bán hoa, mua không ít hạt giống.

Nhìn thấy phía trước có cửa hàng bán vải và chỉ thêu kim tuyến, nàng cũng mua mỗi thứ một ít.

Tiền mang theo không đủ, nhưng có thẻ ngân hàng của của Mộ Tư Thần đưa, nàng liền rút ra một chút để dùng, nghĩ về đến nhà sẽ nói qua với hắn để mượn vài hôm rồi sẽ trả lại.

Mang theo không ít đồ vật, nàng lại đi mua đồ ăn rồi mới vội vàng trở về nhà.

Cố Vân Niệm về đến nhà, còn chưa đến giữa trưa.

Vừa vào phòng bếp nàng nhìn thấy bát cháo dành cho Mộ Tư Thần đã trống không, mới nghĩ đến Mộ Tư Thần là một nam nhân, sức ăn sẽ lớn, nàng lựa theo mức nàng và mẹ nàng ăn mà chuẩn bị cho hắn chỉ sợ hắn ăn không đủ no.

Nghĩ đến kế hoạch của mình, cần phải được Mộ Tư Thần hỗ trợ tài chính mới có thể thực hiện được, liền cảm thấy áy náy, chỉ sợ hắn đói lả người đi mất.

Nàng vội vàng vào bếp, đem con gà vừa mua rửa sạch sẽ, lại thêm dược liệu vào hầm cùng và bắt đầu nấu cơm trưa.

Bởi vì có thêm suất ăn của Mộ Tư Thần, nàng dự định làm cơm rang, đem thức ăn rửa sạch sẽ, chờ cơm chín sẽ rang lên, quay đầu lại thấy Mộ Tư Thần dựa vào cửa bếp, có chút thẫn thờ mà nhìn nàng.

"Sao anh lại xuống dưới này?" Cố Vân Niệm có chút kinh ngạc hỏi.

"Nghe tiếng động bên dưới nên biết cô đã trở lại, ở một mình trên đó cũng chán!" Mộ Tư Thần nói, liếc mắt nhìn phòng bếp sắp xếp ngăn nắp, thức ăn để nhiều trên bàn, mang theo vài phần cảm động, hỏi: "Cô thường xuyên nấu cơm?"[/BOOK]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 25: Cố Vân Niệm lộ chữ

[BOOK]Cố Vân Niệm sửng sốt, một lúc sau mới biết Mộ Tư Thần hiểu lầm.

Có lẽ vì không lo được cho nàng cuộc sống đầy đủ về vật chất, nên trong sinh hoạt hằng ngày Vân Thủy Dao rất yêu chiều nàng, chưa bao giờ nàng phải lo việc bếp núc hay giặt quần áo.

Việc nàng thành thạo nấu ăn là do khi trước, sau khi mẹ nàng qua đời, vì cuộc sống mưu sinh, nàng đã phải xin vào giúp việc cho quán cơm nên học được.

Nhưng nàng cũng không biết phải giải thích với Mộ Tư Thần ra sao, chỉ có thể trả lời cho có lệ: "Cũng không phải, có thể tôi có năng khiếu về nấu ăn, xem người khác vài lần là học theo làm được."

Sợ Mộ Tư Thần tiếp tục chủ đề, nàng dời ánh mắt về phía các loại hoa và hạt giống trên bàn, nói: "Tôi dùng tiền của anh mua một ít đồ, đợi một thời gian tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh."

Mộ Tư Thần khi xuống dưới nhà đã nhìn thấy trên bàn có thêm nhiều đồ linh tinh, việc quan sát hoàn cảnh xung quanh đã thành bản năng ngấm vào xương tủy của hắn, buổi sáng sau khi Cố Vân Niệm đi ra khỏi nhà, hắn đã xuống đây một chuyến, lúc này xuống dưới, liếc mắt liền phát hiện có nhiều đồ khác lạ trong nhà.

"Không cần, cô đã cứu tôi một mạng, chẳng lẽ còn tính toán một chút tiền đó. Mà nói thật, tôi còn chưa trả cho cô tiền cô đã chữa bệnh cho tôi đâu!"

Thẻ ngân hàng hắn đưa cho Cấp Cố Vân Niệm đã đăng ký SMS Banking, số tiền biến động hắn đều nhận được tin nhắn, hắn đã xem qua, Cố Vân Niệm cũng chỉ rút có 200 NDT.

"Không được, không giống nhau." Cố Vân Niệm vẻ mặt kiên định mà nói: "Giúp anh giải độc, tôi đã dùng tiền của anh mua bộ ngân châm, nên việc chữa cho anh là miễn phí, với lại số thuốc mua được cũng không phải dùng hết để chữa cho anh, tôi còn để lại một chút dùng."

Cố Vân Niệm suy nghĩ, muốn phân bua nhưng không thể diễn đạt.

Cố Vân Niệm tiếp tục nói: "Mặc kệ như thế nào, tiền này tôi nhất định sẽ trả cho anh."

"Được rồi! Nhưng cũng không cần gấp gáp, cô có tiền trả lại luôn sao?" Mộ Tư Thần cũng không cố chấp, chỉ là dành cho Cố Vân Niệm có thêm nhiều thời gian để trả.

Hắn cũng đã thấy, trong nhà này, tuy rằng không thể nói chỉ có bốn bức tường nhưng cũng không kém là bao.

Nếu không với sự hiểu biết của hắn đối với Cố Vân Niệm trong hai ngày tiếp xúc, cô ta sẽ không dùng đến tiền của hắn.

"Được, cảm ơn anh!" Cố Vân Niệm lộ ra nụ cười xán lạn, đôi mắt thuần khiết, không chữa một chút tạp niệm, làm Mộ Tư Thần ngẩn ngơ.

Đã không biết bao nhiêu lâu, hắn không nhìn thấy một nụ cười tươi tắn, ngọt ngào đến vậy.

Cho đến khi Cố Vân Niệm vội vàng chạy ra ngoài, hắn mới lấy lại tinh thần, tim không khỏi đập thình thịch.

"Anh đợi chút!"

Cố Vân Niệm nói xong, vội vàng chạy lên gác.

Một lúc sau, nàng cầm theo một quyển vở cùng cái bút đi xuống, ngồi vào bàn ăn hí hoáy viết gì đó.

Mộ Tư Thần bước đến bên cạnh, nhìn những dòng chữ nàng viết, lại vô cùng kinh ngạc.

Chữ của Cố Vân Niệm, phiêu dật tiêu sái lại nội liễm trầm ổn, bút lực thâm hậu, còn mang theo ba phần phiêu dật như rồng bay phượng múa, đến người giỏi về thư pháp luyện vài chục năm cũng không thể viết đẹp đến vậy, thế nhưng lại xuất hiện từ tay một cô bé mười mấy tuổi.

Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, thì hắn cũng không thể tưởng tượng ra.

Lúc này Cố Vân Niệm đã đem một trang giấy có đầy chữ viết, xé xuống đưa cho Mộ Tư Thần, "Đây là phương thuốc để cho vào nước khi tắm, phương pháp cùng những việc cần chú ý tôi đã viết rõ ràng. Nhà tôi không có đủ dụng cụ, anh sau khi trở về cứ thế mà làm. Nhớ rõ, nhất định phải để miệng vết thương hoàn toàn bóc vảy mới có thể thực hiện. Thuốc tắm này có thể giúp anh giải độc còn có trong cơ thể và những nội thương từ trước.."

Cố Vân Niệm ân cần dặn dò, một hồi lâu, mới để ý thấy ánh mắt Mộ Tư Thần đang nhìn chằm vào phương thuốc mà nàng đưa cho hắn.

Không phải đang xem nội dung phương thuốc, mà là đang xem chữ nàng viết.

Tức khắc, thân hình nàng cứng đờ, chột dạ cúi đầu, xoa xoa bàn tay.

Làm sao bây giờ?

Trong lúc kích động, nàng lại quên đi việc che dấu chữ viết của mình.[/BOOK]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 26: Cố Vân Niệm làm hắn kinh ngạc nhiều lần

[HIDE-THANKS][BOOK]Trong lúc Cố Vân Niệm đang hoảng hốt trong lòng, Mộ Tư Thần cảm thấy cô như một đứa bé làm sai điều gì trước mặt người lớn, buồn cười mà ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi cảm thấy mệt, lên gác ngủ một lúc đây, khi nào ăn cơm gọi tôi nhé!"

"À ừ! Anh lên đi! Nấu xong tôi sẽ gọi anh!" Cố Vân Niệm vội vàng nói, nhìn thấy bóng dáng Mộ Tư Thần khuất sau chỗ rẽ mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn quyển vở trên bàn, nàng vội vàng đem phương thuốc mà nàng dùng để bốc thuốc bên chỗ Dược lão viết ra, nhưng cố sửa lại chữ viết, chỉ có vẻ gọn gàng, tinh tế. Không phải loại chữ đã viết mà Mộ Tư Thần nhìn thấy.

Cơm còn một lúc mới chín, Cố Vân Niệm nhìn thoáng qua về phía trên gác, đứng dậy đem những hạt giống đã mua hôm nay mang vào phòng ngủ.

Lại ở trong không gian lấy ra gần nửa chén linh tuyền thủy, cho đất vào những chai nhựa đã mua, trồng những hạt giống vào, pha loãng linh tuyền thủy với nước thường tưới lên và mang ra đặt ở phòng khách, dự kiến chờ Mộ Tư Thần đi rồi sẽ mang lên gác mái.

Sau đó nàng mới lấy vải cùng chỉ thêu kim tuyến ra.

Nghĩ đến Mộ Tư Thần, nàng đem tấm vải màu trắng cắt xuống một miếng nhỏ, lại chọn chỉ màu xanh lục trong đống chỉ thêu luồn vào kim.

Chỉ một lúc sau hình Vân trúc* xinh đẹp liền xuất hiện trên tấm vải.

(*Vân trúc: Editor chưa hiểu đây là cái gì, có thể là thêu một khóm trúc có đám mây bên trên: D)

Thêu xong hình vân trúc, nàng liền thay chỉ màu khác.

Do dự một chút, tại góc trên cùng tấm vải, nơi không dễ phát hiện thêu thêm một chữ, sau đó mới khâu lại thành túi gấm. Đem một loại thuốc hôm qua đã luyện chế bỏ vào và khâu miệng túi lại.

Mộ Tư Thần vừa lúc xuống đến nơi, liền nhìn thấy túi gấm trên tay nàng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Thêu thùa như vậy vốn là một nghề cổ truyền, chỉ những người xưa kia mới hay thực hiện, cô bé này lại biết làm?

Lại thấy phía trên vải trắng, hình vân trúc hiện lên, sinh động như thật, điều này chứng tỏ cô bé này không chỉ biết thêu qua loa.

"Cô còn biết làm gì nữa?" Ở chung không đến một ngày, Cố Vân Niệm mang cho hắn quá nhiều điều ngạc nhiên.

Biết y thuật, biết nấu cơm, còn biết thêu thùa.

"Anh đoán xem!" Cố Vân Niệm lộ ra vẻ mặt tinh nghịch cười, giơ bàn tay ra, hướng về phía Mộ Tư Thần.

Mộ Tư Thần khó hiểu nhìn túi gấm trên tay Cố Vân Niệm, cầm lấy nhìn qua nhìn lại một lúc, nhìn khóe miệng cười thâm ý của cô bé, đột nhiên nhanh trí hỏi: "Tặng cho tôi?"

"Ừ!" Cố Vân Niệm gật gật đầu, tinh nghịch nói: "Xem như cảm ơn anh cho tôi mượn tiền. Túi gấm này bên trong có dược liệu, giúp đầu óc minh mẫn hơn khi ngửi."

Ngước nhìn Mộ Tư Thần, do dự một chút, nàng vẫn nói tiếp: "Nếu hương vị của dược liệu đã hết, hít vào không còn tác dụng, có thể bỏ dược liệu trong túi ra, dùng lửa đốt lên, cũng có thể giúp đầu óc minh mẫn, nhưng không được lâu, nhiều nhất là nửa giờ."

Mộ Tư Thần đưa ánh mắt nhìn nàng thật lâu, đưa tay nhận lấy túi gấm từ Cố Vân Niệm.

"Cảm ơn!"

"Không cần cảm ơn!" Cố Vân Niệm cười gượng hai tiếng, sợ Mộ Tư Thần nhìn ra cái gì, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng quay đầu chạy hướng phòng bếp, vừa chạy vừa nói: "Cơm đã chín, tôi đi xào rau đã."

Chỉ một lúc sau, Cố Vân Niệm đã xào xong đồ ăn.

Một đĩa đậu hủ, một đĩa ớt xanh xào thịt băm, một đĩa rau xào. Ba món đồ ăn, đã đủ bữa cho hai người dùng.

Mộ Tư Thần đi vào hộ nàng bê thức ăn, nhìn ba món thức ăn hương vị ngào ngạt, liền biết tay nghề bếp núc của cô bé này không tồi, vẫn là kinh ngạc không thôi.

Mà đâu chỉ là không tồi, mặc dù chưa thưởng thức, chỉ nhìn từ bên ngoài, liền biết tay nghề của Cố Vân Niệm cũng đủ để so sánh với những đầu bếp có tiếng.

Hơn nữa, hắn còn từ đồ ăn ngửi được thoang thoảng mùi dược liệu, hiển nhiên đây không chỉ là thức ăn mà còn là những vị thuốc.

Chờ Cố Vân Niệm ngồi xuống, hắn không chờ nổi nữa mà dùng đũa gắp một miếng ớt xanh xào thịt băm bỏ vào miệng.

Lời Editor: Thấy bên wikidich đã convert đến chương 3182 rồi, cố gắng ngày ra bốn đến năm chương.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 27: Trước mặt hắn, nàng luôn không đề phòng

[HIDE-THANKS][BOOK]Thịt băm xào ớt còn nóng, không bị khô, ớt chỉ chín tới có vị cay nồng, lại kèm theo một mùi vị mà hắn chưa thưởng thức qua*.

Đương nhiên, chỉ có cho dược liệu vào chế biến cùng mới có vị đó, lại có các vị của dược liệu cay cay, đắng đắng càng làm Mộ Tư Thần thấy ngon miệng hơn.

Cả mâm có ba đĩa thức ăn, Mộ Tư thần ăn hết hơn nửa, hai người cuối cùng cũng ăn hết sạch thức ăn trên bàn.

Nhìn ba đĩa thức ăn trống trơn trên bàn, Mộ Tư Thần cũng cảm thấy xấu hổ mà đỏ mặt, đưa mắt nhìn về phía Cố Văn Niệm, hỏi: "Cô ăn đủ no không?"

Cố Vân Niệm gật đầu: "Tôi ăn no rồi. Anh lên nghỉ ngơi một lúc đi. Tôi dọn dẹp xong sẽ lên đổi thuốc ở miệng vết thương cho anh và mang cho anh cả thuốc uống.

Mộ Tư Thần giúp nàng bê bát đũa trên bàn vào bếp, nhìn Cố Vân Niệm bận rộn dọn dẹp, có chút ngại ngùng, nói:" Hay là để tôi dọn dẹp cho, cô đi nghỉ ngơi một lúc! "

" Anh làm được? "Cố Vân Niệm kinh ngạc một chút, thấy bộ quần áo hàng hiệu mặc trên người Mộ Tư Thần và số tiền lớn hắn mang theo người, nàng liền biết hắn có gia cảnh giàu có, lại thấy hắn rất quý phái, phong thái điềm đạm, chắc hẳn không phải xuất thân từ một gia đình giàu có bình thường.

Người có khí chất như vậy, rất có thể từ nhỏ đã sống trong một gia đình giàu có, gia giáo.

Lập tức, nàng lắc đầu, nói:" Không cần đâu. Tay anh đang bị thương, không nên cử động nhiều. "

Mộ Tư Thần biết Cố Vân Niệm nói đúng nhưng cũng không phải là tất cả, cũng không kiên trì thêm.

Chỉ giúp Cố Vân Niệm bỏ bát đũa vào bồn nước, liền ra phòng khách ngồi và nhìn cô ta làm việc.

Cho đến khi Cố Vân Niệm mang thuốc đi tới gần, hắn mới kinh ngạc phát hiện, hình như Cố Vân Niệm có chút cao lớn hơn lúc mới gặp.

Nhìn những loại thuốc Cố Vân Niệm đưa đến, có một bát nước thuốc màu xanh đen, cùng một bát thuốc đã cô đặc thành dạng mỡ trong suốt, hắn kinh ngạc hỏi:" Đây là thuốc gì? "

Loại thuốc mỡ này khác với loại hôm qua hắn đã dùng.

Sáng nay hắn đã trộm kéo một góc băng gạc ra nhìn, miệng vết thương có màu đen và có cặn thuốc bám xung quanh, làm cho một người vốn ưa sạch sẽ như hắn rất khó chịu.

Nếu không phải tin tưởng Cố Vân Niệm, lại sợ Cố Vân Niệm tự ái, hắn đã sớm vứt bỏ băng gạc và bóc hết thuốc đắp ở miệng vết thương ra.

Cố Vân Niệm đương nhiên không biết suy nghĩ của Mộ Tư Thần, có chút đáng yêu dùng tay quệt mũi, bất mãn nói:" Hôm qua quá vội vàng, tôi không kịp xử lý, chỉ có thể mang tạm thuốc mỡ đã xử lý sơ qua đắp cho anh. "

Nàng nhìn thuốc mỡ trong tay, lẩm bẩm:" Trong này đã được cô đọng từ các vị thuốc như xuyên can bì, ba thư.."*

Nói một nửa, Cố Vân Niệm giật mình dừng lại, thấp thỏm nhìn về phía Mộ Tư Thần.

Nàng phát hiện, ở trước mặt Mộ Tư Thần nàng luôn không cẩn thận, không đề phòng, luôn nói những điều không nên nói.

Cũng may Mộ Tư Thần không để ý những gì nàng lẩm bẩm, đang tò mò nhìn chằm chằm bát thuốc dạng mỡ.

Nàng không nhìn thấy, đôi tai Mộ Tư Thần hơi giật giật, trong mắt chợt lóe lên ý cười.

Nói nhiều sẽ lộ nhiều, Cố Vân Niệm ngậm miệng, không nói chuyện nữa. Chỉ hết sức chăm chú giúp Mộ Tư Thần tháo băng gạc ra, dùng nước rửa sạch miệng vết thương.

Đem những bã thuốc trên miệng vết thương rửa sạch sẽ, dùng thuốc mỡ bôi lên. Đặt bát nước thuốc trên bàn, để khi nguội Mộ Tư Thần tự uống, liền lấy cớ trốn về phòng.

Cố Vân Niệm cầm vải vóc và chỉ thêu trở về phòng, nghe được tiếng bước chân của Mộ Tư Thần đi lên gác mái, mới nhẹ nhàng thở ra.

Đang ban ngày, nàng cũng không tiến vào không gian, bèn mang vải ra cắt, chăm chú làm mấy cái túi gấm đơn giản.

* Đoạn này editor tự biên vì không hiểu TG diễn tả điều gì, mong được góp ý.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 28: Bỗng nhiên sinh ra cảm giác ấm áp

[HIDE-THANKS][BOOK]Lần này cô sẽ không thêu hoa, túi hương đều nho nhỏ to bằng ngón cái bình thường, kết thành hình thoi. Chờ điều chế hương liệu của cô hoàn thành liền khâu lại rồi trang trí thêm hạt cườm, hạt châu đều có thể.

Đương nhiên, cái hương liệu này đưa cho Quý Thiên Trúc mang theo sẽ không phải là dược hiệu thần kì, chẳng qua là một ít hương liệu bình thường kéo dài mùi thơm. Dùng để móc trên cái chìa khóa đeo bên người, hoặc là đặt trong tủ quần áo, xoa hương lên quần áo đều được.

Mỗi loại hình thức cô đều làm hai cái, Cố Vân Niệm xem thời gian không sai biệt lắm liền đặt đồ may vá xuống, đi tắt lửa nồi canh gà.

Đổ đầy một tô lớn để ra cho nguội, đứng ở chân thang gác nơi gác xép kêu lên: "Canh gà tốt lắm, tôi lấy cho anh một chén thuốc để nguội rồi. Là bổ huyết dưỡng khí, anh thiếu máu quá nhiều, uống nhiều một chút. Không đủ thì tự mình lấy thêm, canh vẫn còn trong nồi."

"Ta biết rồi!" Mộ Tư Thần đáp lại một câu, chợt nghe thấy thanh âm trêu chọc truyền đến từ bên kia điện thoại, "Khó trách không vội mà trở về, thì ra ai đó không gần nữ sắc nay có mỹ nhân làm bạn, vui đến quên cả trời đất."

"Đi chết đi!" Mộ Tư Thần chửi nhỏ một tiếng, trầm giọng nói: "Tra được chưa?"

"Vẫn chưa! Âm mưu đen tối bên trong thực xảo trá quỷ quyệt, không có lộ ra chút dấu vết."

Mộ Tư Thần ánh mắt sâu lắng, thâm trầm, có một chút hàn ý, mang theo một tia sát ý khó có thể phát hiện nói: "Vậy ngươi tung ra một số tin tức của ta xem sao không, đến lúc đó.."

Đơn giản chỉ nói vài câu, Mộ Tư Thần liền gác điện thoại rồi xuống lầu, quan sát Cố Vân Niệm lại ở phòng bếp bận rộn nấu cơm.

Canh gà còn nóng, đặt ở trên bàn cơm hơi nóng bốc lên, chỉ có một bát.

Hắn dựa ở ngoài cửa phòng bếp nhìn Cố Vân Niệm, đùi nhỏ của cô còn không to cánh tay thô của hắn, mi mắt hắn nhăn lại "Chính cô lại không uống?"

"Lát nữa ta đi bệnh viện mẹ và tôi sẽ cùng nhau ăn!" Cố Vân Niệm cũng không nghĩ ngợi gì trong đầu, đột nhiên cảm thấy có một người đi đến bên cạnh.

Nghiêng đầu nhìn thấy Mộ Tư Thần cầm một cái bát ở trong nồi, muốn tìm chân gà cùng cánh lại không thấy đâu.

Mộ Tư Thần giật mình, bưng bát canh quay về phòng khách, phát hiện trong bát quả nhiên có một cánh cùng đùi.

Mặt khác phân nửa, hắn nhìn thoáng qua bình giữ nhiệt trên bàn.

Từ trong bát đem chân gà cùng cánh nhặt ra, bưng bát mà Cố Vân Niệm đưa cho hắn, một lần nữa đi múc thịt gà. Khi đi ra hắn nói với Cố Vân Niệm: "Ăn trước một chút, như thế này rồi đến bệnh viện sau. Cô rất gầy."

Cố vân niệm ngẩn người, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác ấm áp.

Mộ Tư Thần cầm bát đặt lên trên bàn cơm, quay đầu lại liền thấy Cố Vân Niệm ở ngẩn người, đến gần thì thấy hốc mắt cô đỏ lên.

Trong lòng mềm nhũn, hắn tiến lên dẫn nàng hướng phòng khách mà đi đến, thấy cô thất thần nhất dạng, hắn đẩy cô tới bàn ăn giữ ngồi xuống, đem chiếc đũa nhét vào trong tay cô thì cô mới hồi phục tinh thần lại.

"Ăn đi rồi nấu tiếp, thời gian còn kịp."

"Được!" Cố Vân Niệm vội vàng cúi đầu, mượn hơi nóng bốc ra từ canh gà che lấp đi dòng nước đang trực trào lên trong mắt, cái miệng nhỏ lột, xé thịt gà ăn.

Thỉnh thoảng cô liếc xem Mộ Tư Thần một cái, từng ngụm từng ngụm mà nuốt xuống, không thanh tú giống cô như vậy, vẫn như cũ lộ ra vẻ tao nhã, tự phụ.

Ăn cơm xong, Cố Vân Niệm liền làm đồ ăn mang đi bệnh viện.

Lén lút xem mạch cho Vân Thủy Dao, thân thể đã tốt hơn rất nhiều. Chính là trước kia thiếu hụt dinh dưỡng quá nhiều, sau được bồi dưỡng tốt một trận mới trở lên tốt lên.

"Mẹ, bác sĩ nói người khi nào thì có thể xuất viện không?" Cố Vân Niệm nghiêng về một phía múc canh, một bên hỏi.

Ở bệnh viện, cô muốn điều trị thân thể Vân Thủy Dao rất bất tiện, có rất nhiều đồ vật này nọ cũng không dám dùng.

Ví dụ như thuốc sắc của cô, hay ví dụ như nước suối hiệu nghiệm của cô.

Cũng chỉ có mỗi ngày thêm vào canh mang đến cho Vân Thủy Dao, như vậy chỉ có một chút.

Vân Thủy Dao mỉm cười, nhìn thấy Cố Vân Niệm bận rộn, trong mắt có đau lòng.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 29: Người Cố gia đã đến

[HIDE-THANKS][BOOK]Vân Thủy Dao cũng hy vọng có thể xuất viện sớm một chút để Cố Vân Niệm không có mệt mỏi đến như vậy, cô cũng có thể trở về làm việc sớm một chút.

Bà đã sớm hỏi qua bác sĩ, "bác sĩ nói, ta khôi phục không tệ, trong tuần sau liền có thể xuất viện, chính ta có thể trở về, cũng không cần trì hoãn con đến trường."

Cố Vân Niệm khẽ nhíu mày, Vân Thủy Dao vừa mới nói xong, cô mới nhớ tới còn muốn đến trường.

Lúc hôm thứ sáu, cô trực tiếp trốn học về nhà. Địa Trung Hải vốn là nhìn cô không vừa mắt, cũng không biết sau khi trở về, muốn làm sao để gây khó dễ cho cô.

"Thứ hai con xin phép nghỉ một ngày, chờ một lúc để con đi mời bác sĩ Trương cấp một tờ chứng nhận."

Xác định thời gian Vân Thủy Dao xuất viện, Cố Vân Niệm lúc rời đi lại gọi một cú điện thoại cho Quý Thiên Trúc, rồi mới về nhà.

Đảo mắt, đã đến buổi sáng thứ hai.

Cố Vân Niệm đi bệnh viện đón Vân Thủy Dao phía trước, dặn dò Mộ Tư Thần liền ở tại gác xép, lát nữa mặc kệ xuất hiện tình huống gì, đều không được phép lộ diện.

Mộ Tư Thần có chút kinh nghi mà nhếch miệng, trực giác cảm nhận sẽ có việc phát sinh, bất quá vẫn là gật đầu.

Cố Vân Niệm đến bệnh viện, phát hiện Quý Thiên Trúc cũng đã đến rồi.

Quý Thiên Trúc hôm nay không có mặc cảnh phục, chỉ là một thân màu đỏ rực quần áo thể thao, so với đồng phục cảnh sát lúc nghiêm túc, thanh xuân tràn trề không ít.

Nhìn thấy Quý Thiên Trúc, Vân Thủy Dao còn sửng sốt một chút, cả kinh nói: "Cảnh sát Quý, cô như thế nào cũng đến đây."

Quý Thiên Trúc vừa cười vừa nói: "A di, cũng là vì ta đem Tiểu Niệm Niệm làm muội muội, người cũng chính là a di của ta. Xuất viện ta đương nhiên muốn tới đón người."

Lúc lên lầu Quý Thiên Trúc đã giúp Vân Thủy Dao làm thủ tục xuất viện, lúc này giúp Vân Thủy Dao xách theo đồ vật này nọ, trực tiếp đi là được.

Ra khỏi bệnh viện, Quý Thiên Trúc trực tiếp kêu một chiếc xe taxi, chỉ chốc lát sau thì về đến nhà.

Xa xa, Cố Vân Niệm liền thấy bên ngoài viện có rất nhiều người đứng lại, cầm đầu chính là mặt mũi tràn đầy hà khắc, một mặt âm trầm Cố lão bà tử.

Vừa nhìn thấy Vân Thủy Dao, Cố lão bà tử liền xông lại, vung tay một cái tát hạ xuống, ác độc mắng lấy, "Ngươi cái đồ hạ tiện, như thế nào không chết, lại còn hại nữ nhi bảo bối của ta."

Quý Thiên Trúc tay mắt nhanh nhẹn mà bắt lấy cổ tay của Cố lão bà tử, giận tái mặt, lộ ra dáng vẻ phá án nhiều năm, đối mặt với nhiều phần tử phạm tội uy nghiêm, trầm giọng nói: "Bà là ai nha? Chẳng lẽ bà không biết đánh người là phạm pháp!"

Cố lão bà tử bởi vì khí thế của Quý Thiên Trúc trong nháy mắt sợ hãi, nhưng nhìn thấy người ngăn bà lại là một nha đầu cái trẻ tuổi, lập tức lại khoa trương đứng lên, "Ta đánh con dâu ta, nữ nhân ngươi lại muốn xen vào việc của người khác?"

Dùng sức mạnh mẽ thoát ra khỏi tay của Quý Thiên Trúc, lần nữa bà lại hướng Vân Thủy Dao đánh tới, "Tiện nhân, còn không cho ta đi cục cảnh sát nhường cảnh sát thả Bảo nhi. Không phải liền chỉ tìm ngươi lấy ít tiền đi, ngươi lại còn đem Bảo nhi đưa vào cục cảnh sát."

Lần này Cố lão bà tử động thủ, may hàng xóm đi ra xem náo nhiệt kịp phản ứng, kịp thời đưa tay ngăn lại Cố lão bà tử, đem Vân Thủy Dao cùng Cố Vân Niệm bảo hộ ở sau lưng.

Cũng nhìn qua bộ dáng Vân Thủy Dao nằm ở một chỗ trong máu nhanh không còn thở, lại nhìn bây giờ Vân Thủy Dao một mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, lung lay sắp đổ, không khỏi đồng tình giúp Vân Thủy Dao nói chuyện.

"Bà lại có mặt mũi mở miệng gọi tiểu Vân nhường cảnh sát thả nữ nhi ngươi. Bà chẳng lẽ không biết con gái của bà suýt chút nữa hại chết người ta."

"Thực sự là nghiệp chướng nha! Bà không thấy được cái kia chính là một vũng máu!"

"Nếu không phải là kịp thời gọi xe cứu thương, con gái của bà chính là phạm nhân giết người!"

"Ngươi cái này lão bà hèn hạ cùng con gái kia, khi dễ hai mẹ con tiểu Vân nhiều năm như vậy, bây giờ càng làm trầm trọng thêm mà muốn hại tính mệnh của 2 mẹ con họ!"

Đám người một người một câu, làm Cố Lão Bà Tử trợn tròn mắt.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back