Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Sơ Trung: Thần Y Học Bá Tiểu Ngọt Thê - Cẩm Dạ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lê Linh 05032003, 17 Tháng bảy 2019.

  1. Lê Linh 05032003

    Bài viết:
    9
    Trọng sinh sơ trung: Thần y học bá tiểu ngọt thê - Cẩm Dạ

    [​IMG]

    Tên Hán Việt: Trọng sinh sơ trung: Thần y học bá tiểu điềm thê

    Tác giả: Cẩm Dạ

    Editor: daitientuu

    Tình Trạng: Còn Tiếp

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Báo thù, Dị năng, Ngọt sủng, Trọng sinh, Tùy thân không gian, Hào môn thế gia, Quân văn, Cường cường, Y thuật, Sảng văn, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp, Nữ cường, Vả mặt, 1v1

    Nguồn: 重生初中︰神醫學霸小甜妻 (錦夜) _繁體 重生初中︰神醫學霸小甜妻 卡提諾 - 微風小說網​

    Văn án:

    Người mẹ duy nhất mà cô yêu thương, đã chiết dưới dao của cô Cố, các gia trưởng nhà họ Cố lòng lang dạ sói, đoạt hết tất cả tài sàn của cô rồi đuổi cô ra khỏi cửa; bà nội Cố máu lạnh cô tình, đã tự tay bán cô cho bọn buôn người.

    Cố Vân Niệm đã trải qua trăm ngàn đắng cay để chạy trốn, trằn trọc khắp nơi cầu xin một cách gian nan, nhưng vẫn bị vị hôn phu cùng chị họ cùng nhau hại chết, nhưng vận mệnh lại cho cô trở về năm mười bốn tuổi.

    Cứu lại người mẹ đã bị sát hại, rũ bỏ quan hệ với bọn hút máu Cố gia, tặng lại vị hôn phu tra nam cho chị họ, làm học bá đi thi lấy trạng nguyên, làm thần y.

    Chỉ là không biết từ đâu lại xuất hiện một vị quân thiếu thần bí, ta cứu ngươi vậy mà ngươi lại lấy oán trả ơn, suốt ngày muốn đem ta ăn luôn.

    Quân thiếu thần bí giương môi cười: Ơn cứu mạng không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.

    Cố Vân Niệm: .

    【1V1, vả mặt báo thù, sủng văn. Cổ võ, không gian, dị năng 】

    Các vị thư hữu nếu như cảm thấy 《 trọng sinh sơ trung: Thần y học bá tiểu ngọt thê 》 cũng không tệ lắm thỉnh không cần quên đề cử cho các bạn trên QQ và weibo nha!

    Lưu ý: Truyện đăng độc quyền tại dembuon.vn

    Thảo luận, góp ý tại: ĐÂY
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng tư 2021
  2. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Trọng sinh tại lớp học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cố Vân Niệm, cô cút ra ngoài phòng học đứng ngay cho tôi."

    Một tiếng rít gào đinh tai nhức óc, Cố Vân Niệm cảm thấy đau xót ở trán, mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy ngay trước mắt có viên phấn vừa rớt xuống nhảy nhót hai cái, xong nhảy ra bên ngoài cái bàn.

    Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một cái bảng đã tróc sơn chưa được lau sạch, thầy Địa Trung Hải đứng trên bục giảng, cái bụng tròn như đang mang thai mười tháng, đôi mắt trọn trừng lên thoạt nhìn có chút dữ tợn, không giống một người giáo viên, ngược lại càng giống với một người đồ tể giết heo.

    Ý nghĩ của Cô Vân Niệm giờ đây có chút không đâu vào đâu, đứng lên chậm rì rì, thần sắc lại có chút đờ đẫn.

    Ai làm một màn này, đã từng xuất hiện trong đầu cô trăm nghìn lần.

    Cảnh tượng của một màn này đã từng lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của cô. Cô cũng từng lần lượt có ý đồ thay đổi kết cục, nhưng lại chỉ có thể xem nó như một thước phim điện ảnh, nhìn tình thế tiến triểm mà bất lực.

    Mặc cho cái người cứ như vậy bất biến trong giấc mơ lặp đi lặp lại của cô, cũng vẫn như thế làm cho cô cảm thấy bất lực.

    Mà ngay ngày hôm nay đã xảy ra một bước ngoặt quan trọng trong cuộc sống của cô, cũng là ngày cô hối hận nhất, đặt cô vào một cuộc sống bi thảm sau này.

    Cốt truyện tiếp theo là cái gì?

    Cố Vân Niệm hồi tưởng lại.

    Là vào buổi trưa khi cô phải ra ngoài phòng học đứng, tan học về nhà, nghênh đón cô là hình ảnh máu chảy đầy đất đỏ đến chói mắt, mẹ của cô nằm giữa vũng máu đó, trên người đã trở nên lạnh lẽo.

    Địa Trung Hải nhìn thấy Cố Vân Niệm thất thần, cái người này trong ấn tượng của ông ta, vẫn luôn là một nữ sinh nhát gan, nhút nhát, ân trầm, nhưng hôm nay lại dám cãi lại mệnh lệnh của ông ta, đây rõ ràng là khiêu chiến uy nghiêm của ông ta.

    Bàn tay đầy đặn đập vào tấm bảng một cách nặng nề, tạo ra một tiếng vang lớn, làm bừng tỉnh một vài học sinh trong lớp đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, tấm bảng gỗ đã cũ nhảy lên ba cái, tạo ra một tầng bụi phấn lan ra xung quanh.

    Địa Trung Hải đứng trên bục giảng rít gào: "Cô thất thần cái gì, còn không mau cút ngay cho tôi!"

    Cố Vân Niệm đột nhiên mở to mắt, không giống nhau!

    Lúc này so với các giấc mơ trước kia không giống nhau.

    Cô còn chưa kịp suy nghĩ chuyện này cẩn thận, liền cảm thấy có người đẩy đẩy cánh tay mình, cúi đầu nhìn thấy một cánh tay mảnh khảnh khô vàng giống như một bộ xương khô đang đẩy tay cô, truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.

    Cảm giác này..

    Cố Vân Niệm sửng sốt, cảm giác này rất thật.

    Đột nhiên, cô như nghĩ ra điều gì đó, rũ bàn tay xuống dưới, dùng sức véo lên đùi mình một cái.

    Đau..

    Đây là cảm giác duy nhất của Cố Vân Niệm bây giờ, cô xuống tay quá mạnh, nên giờ đau đến mức nước mắt của cô muốn trào ra luôn rồi.

    Cơn đau này, lại làm cho cô không khỏi khiếp sợ.

    Cô tuy rằng không biết rốt cuộc chuyện này xảy ra như thế nào, thế nhưng đây cũng là ước nguyện duy nhất của cô – mong được trở về.

    Nhưng chuyện này cũng đã từng xảy ra, Cố Vân Niệm rất nhanh đem hết sự khiếp sợ, vui mừng đè xuống đáy lòng, xoay người bắt lấy cái tay lạnh lẽo của bạn ngồi cùng bàn, vội vàng hỏi: "Hôm nay là ngày tháng năm nào?"

    Bạn học cùng bàn giống như là bị cô dọa sợ, thu hồi tay cái vèo, nhìn về phía Địa Trung Hải đang tức giận đến mức bốc khói một cách khiếp đảm.

    Cố Vân Niệm lúc này sao còn nhớ đến Địa Trung Hải, nôn nóng lôi léo lại bạn cùng bàn hỏi lại vấn đề lúc nãy, mới nghe thấy âm thanh thấp đến không thể thấp hơn nữa của bạn cùng bàn: "Ngày 27 tháng 5 năm 1999!"

    Ngày 27 tháng 5 năm 1999!

    Nhủ thầm ở trong lòng một lần, mắt Cố Vân Niệm trừng lớn, tia sáng trong mắt dường như có chút ảm đạm đi.

    Vì cái gì?

    Tại sao lại cố tình trọng sinh vào này hôm nay?

    Sớm nửa ngày, chỉ cần sớm hơn nửa ngày nữa là tốt rồi.

    Đột nhiên, Cố Vân Niệm như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt đang ảm đạm đến mức tĩnh mịch, bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng mỏng manh.

    Với một chút kinh hoàng, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về bên cạnh tấm bảng đen.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2019
  3. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Đụng phải quái vật khổng lồ, đây là? Xe hơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên cạnh bảng đen treo một chiếc đồng hồ hình tròn, trên đồng hồ hiển thị hai giờ ba phút.

    Tia sáng trong mắt Cố Vân Niệm lúc này tựa như sáng hơn một chút.

    Cô nhớ lại, báo cáo tử vong của bệnh viện đã nói rõ thời gian tử vong của mẹ cô là khoảng từ hai đến bốn giờ.

    Mà lúc này mới có hai giờ, nhất định vẫn còn kịp.

    Nghĩ, Cố Vân Niệm hướng về phía bên ngoài phòng học chạy đi, đồng phục học sinh rộng làm một vài đồ dùng học tập rơi xuống đất, đối với Địa Trung Hải đang rít gào sau lưng cô cũng mắt điếc tai ngơ.

    Tháng 5 ở Giang Thành, cuối tháng đã bắt đầu nóng bức, đặc biệt là mặt trời vào buổi trưa, nóng đến muốn cháy người.

    Trên đỉnh đầu của Cố Vân Niệm là mặt trời nóng nhất trong ngày, xuyên qua khu thể dục trước khu giảng dạy, chạy ra ngoài cổng trường.

    Ánh mặt trời nóng rực, chiếu thẳng vào thân thể thiếu dinh dưỡng của cô, khiến cô không khỏi cảm thấy chóng mặt.

    Sự giao động giữa cảm xúc vui vẻ và buồn bã, cộng thêm sự thấp thỏm trong lòng, làm trước mặt cô tối sầm, đâm vào chiếc xe ô tô đậu bên ngoài cổng trường.

    Một tiếng vang lớn, trán của Cô Vân Niệm truyền đến một trận đau xót.

    Lực đạo va đập lớn làm cô lùi lại một bước, ngã ngồi trên mặt đất, trước mặt một mảng đen kịt.

    Người chủ đang đứng dựa ở đầu chiếc xe nghe điện thoại thì nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì vừa đúng lúc thấy Cố Vân Niệm đang ngã trên mặt đất, cái trán sưng đỏ khiến hắn nhìn thôi cũng thấy đau, đây tuyệt đối không phải mấy trò lừa gạt nhằm thu hút sự chú ý của hắn.

    Lại nhìn về chiếc xe việt dã cao lớn đầy khí phách, chỉ cần không phải người mù, tuyệt đối không thể bỏ qua.

    Hắn nhịn không được trừu trừu khóe miệng, thật tò mò nhìn về phía cô bé đang ngã ngồi trên mặt đất làm như thế nào mà xem chiếc xe như không thấy thẳng tắp đụng phải.

    Thanh âm kia, nghe liền thấy đâm không nhẹ.

    Thấy Cố Vân Niệm còn ngồi dưới đất mãi chưa đứng lên, hắn lo lắng cô bị đâm đến hỏng người rồi.

    Vội vàng nói vài câu rồi cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Cố Vân Niệm ngồi xổm xuống.

    "Này, cô bé, có sao không? Mau tỉnh lại.."

    Do dự một chút, hắn duỗi nhẹ tay đẩy đẩy cánh tay của Cố Vân Niệm.

    Nhưng mới vừa đụng đến cánh tay của Cố Vân Niệm, cô liền mở bừng mắt, giãi giụa đứng lên, bước chân có chút lảo đảo, gần như muốn ngã xuống lần nữa.

    Thấy thế, hắn vội vàng đỡ lấy Cố Vân Niệm, chờ cô đứng vững liền thu hồi tay, hơi hơi nhíu mày: "Cô bé có cần tôi đưa đi bệnh viện hay không?"

    Nghe được hai chữ bệnh viện, tròng mắt đang có chút đờ đẫn của Cố Vân Niệm đột nhiên xoay chuyển, nghiêng đầu, đại não đang trì độn lại bắt đầu vận chuyển.

    Cô nhìn con quái vật khổng lồ trước mắt, ký ức của thế giới đầu tiên đột nhiên cảm thấy quá mức xa xôi, làm cô nhất thời không nghĩ ra.

    Đây là cái gì?

    Cố Vân Niệm tìm tòi trong đầu đột nhiên ra một cái tên.

    Xe hơi

    Thứ này so với cưỡi ngựa nhanh hơn nhiêù.

    Mắt cô sáng lên, nhanh tay bắt lấy vạt áo của người đàn ông, kích động nói: "Tôi không cần đi bệnh viện, tôi phải về nhà, anh làm ơn đưa tôi về nhà được không?"

    Người đàn ông nhíu mày nhìn cánh tay khô gầy đang bắt lấy vạt áo của mình, đang định nói lời từ chối, nhưng lại nhìn lại dáng người nhỏ nhỏ gầy gầy của Cô Vân Niệm, tự nhiên lại có chút mềm lòng: "Nhà cô bé ở đâu?"

    Hắn mở cửa xe, tránh người sang một bên.

    Cố Vân Niệm hiểu rằng anh ta đã đồng ý rồi, cố gắng trèo lên trên, chỉ về phía trước: "Nhà tôi ở phía bên kia phiền toái anh đi nhanh một chút được không! Cám ơn!"

    Nhìn khuôn mặt đầy nôn nóng của Cố Vân Niệm, ánh mắt người đàn ông dừng lai một chút, đạp chân ga, chiếc xe bắt đầu phóng nhanh về phía trước, hắn cũng không tự chủ phóng nhanh hơn thường ngày vài phần.

    Cố Vân Niệm nhìn khung cảnh đường phố đang rút lui nhanh chóng qua của sổ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Lúc cô chạy ra từ trong phòng học, cô mới nhớ ra mình đã trở lại thế giới đầu tiên, cho nên hiện giờ cô đã không thể sử dụng khinh công được nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2019
  4. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Cửu chuyển hoàn hồn đan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng nếu có thể sử dụng khinh công, thì chỉ cần trong vòng vài phút, với thân thể hiện tại của cô, nửa giờ chưa chắc đã chạy được đến nơi, ngược lại còn có thể ngất giữa đường.

    May mắn!

    Cố Vân Niệm cảm thấy may mắn trong lòng, nhưng lai vẫn còn một chút mờ mịt, lúc này chiếc xe liền dừng lại ở con hẻm cách nhà cô 100 mét.

    "Tới nơi rồi, cô bé có muốn.." Người đàn ông mở miệng, đang định hỏi có cần anh ta trợ giúp hay không, liền nhìn thấy Cố Vân Niệm hoảng hốt đẩy nhanh cửa xe, chưa nói câu nào liền nhảy xuống xe chạy mất.

    Người đàn ông đem lời nói đã đến bên miệng nuốt xuống, lắc đầu.

    Hiếm lắm hắn mới nổi lên chút đồng tình muốn quản một sự việc, không nghĩ tới còn chưa kịp mở miệng, người đã đi mất rồi.

    Thu hồi tầm mắt, hắn nhìn thấy tên mặt đất dưới ghế phụ có vật gì màu trắng, là hai chiếc răng nanh được treo bằng sợi dây màu đỏ.

    Hắn cúi người xuống nhặt lên, liếc mắt liền nhận ra đây là hai chiếc răng nanh sói, một chiếc trên mặt khắc chữ hạnh phúc, một chiếc được khắc chữ an khang.

    Hai chiếc rang nanh được sờ đến bóng loáng, đây hiển nhiên là đồ vật cực kì được yêu thích, coi trọng, sợi dây đỏ đã nhạt màu chứng minh rằng thời gian đeo sợi dây này không ngắn, hiển nhiên ý nghĩa của nó cũng không tầm thường.

    Lúc trước trên xe của hắn cũng không có đồ vật này, mà hắn cũng chưa từng chở những người khác.

    Vậy hiển nhiên đôi nanh sói là của cô bé lúc nãy đánh rơi.

    Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài của xe, muốn đưa lại nó cho Cố Vân Niệm, nhưng lại không nhìn thấy lại bóng dáng gầy yếu của cô, mà trong một thời gian ngắn như vậy thì chắc là nhà cô ở trong con hẻm đó.

    Vừa định xuống xe tìm Cố Vân Niệm, di động của hắn đột nhiên vang lên.

    Nghe điện thoại, hắn nhíu mày, đợi đến khi cúp máy, hắn liếc mắt nhìn ngõ nhỏ một cái.

    Hôm nay chắc là không được, chỉ đành đợi đến cơ hội tiếp theo đem chiếc nanh sói này trả lại cho cô bé đó vậy.

    Chỉ cách có 100 mét, đến khi Cố Vân Niệm chạy xong, lồng ngực liền đau đến nóng rát, những cũng không thể so với trái tim đã nặng trĩu khi cánh cửa nhà mở ra.

    Khi mở cửa ra, thấy hình bóng của mẹ cô đang nằm trong vũng máu, đầu như muốn nổ tung.

    Hình ảnh giống như trong trí nhớ, tựa như một ảo ảnh, khiến cô không biết đâu là thật đâu là giả.

    Trong đầu một trận choáng váng, Cố Vân Niệm theo bản năng giữ lấy khung cửa, vươn đầu lưỡi cắn mạnh một cái, vị tanh ngọt nhàn nhạt, đầu lưỡi bị cắn đến đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn phần nào.

    Cố Vân Niệm lảo đảo chạy đến bên cạnh Vân Thủy Dao ngồi xổm xuống, nhìn không thấy lồng ngực phập phồng, cô run rẩy vươn cánh tay, đưa đến bên gáy của Vân Thủy Dao.

    Đặt đầu ngón tay xuống, mạch đập yếu ớt khiến trái tim đang thắt chặt của cô cuối cùng cũng buông lỏng, hít một hơi lớn, trái tim đang kịch liệt nhảy lên cuối cùng cũng bình tĩnhlại.

    Bộ não đình trệ của cô cũng bắt đầu xoay chuyển, chấp niệm của mình đối với cái chết của mẹ, đời trước do cơ duyên thích hợp khiến cô có được một đan phương luyện linh đan, trải qua quãng thời gian đầy gian nan để thu thập những linh dược mà người đời chưa chắc đã biết đến, luyện chế ra một viên linh đan.

    Cửu chuyển hoàn hồn đan, khi đến hơi thở cuối cùng, vẫn có thể duy trì được sức sống trong hai mươi bốn giờ, chờ đợi cứu chữa.

    Dược liệu để luyện chế Cửu chuyển hoàn hồn đan đều là dược liệu cơ hồ chưa từng được nghe thấy, mà để luyện chế nó cũng không dễ.

    Đây là thứ Cố Vân Niệm ngẫu nhiên thấy được trong một cuốn sách cổ, hao hết tâm tư cũng chỉ luyện được một viên, vô số lần ảo tưởng có thể chở lại ngày hôm nay, để có thể cứu lại được người mẹ của mình.

    Không nghĩ tới nguyện vọng lại trở thành sự thật, chỉ là không biết viên đan dược kia có trở về cùng cô hay không.

    Vừa nghĩ tới, cô bỗng nhiên vô cùng kinh ngạc.

    Trên tay đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một lọ ngọt nhỏ cỡ ngón tay cái, ấm áp trong suốt, trong chai còn nhín thấy loáng thoáng một chút màu đỏ.

    Cô ngạc nhiên trừng lớn mắt. Đây chẳng phải là bình ngọc ấm áp nơi cô đựng Cửu chuyển hoàn hồn đan sao, nó thật sự đã theo cô trở lại.
     
  5. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 4: Lưới pháp luật tuy thưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi xổm ba giây, Cố Vân Niệm luống cuống tay chân lấy đan dược ra đút cho Vân Thủy Dao.

    Đan dược được nuốt xuống.

    Cố Vân Niệm sờ mạch đập của Vân Thủy Dao một lần nữa, tuy rằng vẫn như cũ mỏng manh đến mức có thể biến mất bất cứ lúc nào, nhưng cô biết tính mạng của Vân Thủy Dao tạm thời vẫn còn giữ lại được. Dấu hiệu quan trọng sẽ luôn duy trì ở trạng thái này, miễn là phải hoàn thành điều trị xong trong hai mươi bốn giờ.

    Xem xét lại vết thương của Vân Thủy Dao, chỉ có một chỗ, một con dao gọt trái cây đâm ở bụng, máu đỏ tươi tuôn ra ào ạt. Chắc là bị thương ở động mạch, nhưng không phải động mạch chủ nên mới có thể đợi đến khi cô chạy trở về.

    Cố Vân Niệm điểm huyệt cầm máu, không có nội lực, rốt cuộc cũng không tốt bằng được điểm huyệt bằng ngân châm nên vẫn có máu thấm ra bên ngoài.

    Tính mệnh của Vân Thủy Dao vẫn còn giữ lại được, việc kế tiếp cô phải làm là nhất quyết không để cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật.

    Cố Vân Niệm giơ tay điểm hai huyệt đạo bên cạnh mí mắt của mình, hai mắt ngay lập tức trở nên sưng đỏ, nước mắt liền không ngăn được mà chảy xuống.

    Xoay người chạy ra ngoài, cách đầu hẻm không xa có một quầy bán đồ ăn vặt, cô nhớ rõ đây là nhà có điện thoại duy nhất trong khu này.

    Bà chủ quán ngày nào cũng canh giữ bên trong của tiệm, tuy có chút lắm mồm nhiều chuyện, nhưng cũng còn xem là người nhiệt tình.

    Trên tay chân thân người cô nơi nơi đều dính máu, chạy thẳng về phía bà chủ quán làm bà ấy hoảng sợ, vội vàng đứng dậy hỏi: "Tiểu Niệm, ngươi là đang xảy ra chuyện gì vậy? Bị thương ở chỗ nào? Hôm nay là thứ sáu không phải nên ở trong trường học sao?"

    Cố Tiểu Niệm oa lên một tiếng khóc lớn: "Dì Trương, mẹ của cháu chảy thật nhiều máu. Người kêu bác sĩ giúp cháu được không?"

    "Được được, ngươi đừng vội, ta lập tức kêu xe cứu thương. Mẹ của ngươi bị thương chỗ nào, làm sao mà chảy nhiều máu như thế?"

    Bà chủ quán vừa hỏi, vừa gọi điện thoại.

    Thật sự khi thấy một thân toàn máu của Cố Vân Niệm thoạt nhìn cũng quá mức ghê người

    "Dao gọt hoa quả còn cắm trên bụng, cháu sợ quá nên không giám nhổ xuống" Cố Vân Niệm vừa nói vừa khóc, tay bà chủ quán cũng đột nhiên run lên.

    Vừa lúc điện thoại được nối máy, bà ấy vội vàng nói địa chỉ cùng tình huống của Vân Thủy Dao, lại gọi tiếp một cuộc điện thoại báo nguy.

    Ngay cả cửa hàng cũng không thèm lo, lôi kéo Cố Vân Niệm chạy thẳng về nhà cô.

    Không chỉ có bà chủ quán, mấy thím cùng các bác gái đang nói chuyện với bà ấy ở trong quầy cũng chạy theo để xem.

    Cánh cửa nhà của Cố Vân Niệm vốn đã mở toang, đoàn người vừa vào trong sân thấy cảnh máu chảy đầy đất thì hoảng sợ la toáng hết lên.

    Cảnh sát tới trước xe cứu thương, còi cảnh báo vang lên, làm không ít người đang coi náo nhiệt tản bớt ra.

    Cố Vân Niệm ngồi canh giữ bên người Vân Thủy Dao khóc đến mức như muốn hít thở không thông, hơn nữa còn có hình ảnh máu tươi chảy đầy đất, thoạt nhìn thảm thiết không thôi.

    Hai cảnh sát, một người vào phòng thu thập manh mối, một người ra bên ngoài ghi chép lại lời của những người vây xem.

    Còn có một nữ cảnh sát nhìn xung quanh một vòng, liền ngồi xổm bên người của Cố Vân Niệm, trước tiên kiểm tra người của Vân Thủy Dao một chút, phát hiên hơi thở của Vân Thủy Dao vẫn còn, máu ở miệng vết thương đã không còn chảy, mới nhẹ giọng an ủi: "Em gái đừng khóc nữa, xe cứu thương rất nhanh sẽ tới, mẹ em sẽ không sao đâu."

    Cố Vân Niệm ngẩng đầu lên, hai mắt đã khóc đến mức sưng đỏ, hỏi: "Thật vậy sao?"

    "Thật sự! Trong chốc lát bác sĩ sẽ liền tới cứu mẹ em." Nữ cảnh sát nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của Cố Vân Niệm, kiên nhẫn dỗ.

    "Vậy những người xấu giết mẹ em thì sao? Họ sẽ còn quay lại sao?" Cố Vân Niệm ngửa đầu, hỏi tiếp. Đôi mắt trong suốt kia chứa đầy sự sợ hãi, làm cho người khác đau lòng.

    Nữ cảnh sát nhẹ nhàng lấy chiếc găng tay lau nước mắt thay Cố Vân Niệm, trầm giọng ẩn chứa sự kiêm định nói: "Lưới pháp luật tuy thưa, nhưng người xấu sẽ không thoát được đâu. Chị sẽ không để cho hung thủ chạy thoát."

    Trong mắt Cố Vân Niệm hiện lên một mảng lạnh lẽo.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2019
  6. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 5: Cố Vân Niệm bị suy dinh dưỡng nặng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưới pháp luật tuy thưa mà khó thoát, nhưng đời trước thì sao, cuối cùng cũng không bắt được hung thủ đấy thôi.

    Tuy nhiên người điều tra vụ án lần này dường như có chút khác biệt. Mặc dù lúc đó cô chỉ đắm chìm trong sự đả kích về cái chết đột ngột của mẹ cô, nhưng cũng nhớ mang máng rằng trong những người đời trước diều tra vụ án, không có nữ cảnh sát, chỉ có hai người đàn ông lớn tuổi đến.

    Thu thập xong chứng cứ, xe cứu thương cũng đã tới. Chỉ còn con dao gọt hoa quả chứa dấu vân tay của hung thủ trên người Vân Thủy Dao phải chờ tới bệnh viện mới dám rút.

    Đây là một vụ giết người vô cùng ác liệt. Cảnh sát vô cùng coi trọng vụ án này, liền đi theo đến bệnh viện, đợi đến khi con dao gọt hoa quả được rút ra, bọn họ mới mang theo con dao trở về. Chỉ còn lại nữ cảnh sát chủ động ở lại cùng Cố Vân Niệm.

    Nửa tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật tắt.

    Cố Vân Niệm vội vã xông lên trước, giữ chặt chiếc áo khoác trắng của bác sĩ.

    Bác sĩ cúi đầu, nhìn thấy một cơ thể cao chưa đến ngực của hắn. Một cô bé nhỏ gầy, hai mắt sưng đỏ, ngước ánh mắt đầy trông mong lên nhìn hắn, không nói lời nào.

    Trước khi làm phẫu thuật, hắn đã biết người bị thương có một cô con gái, hai người phải sống nương tựa vào nhau. Nhìn thấy Cố Vân Niệm cùng với con gái hắn cũng có kích thước gần giống nhau, lại thêm đôi con ngươi trong suốt khiến người khác nhìn vào không khỏi mềm lòng. Tự nhiêm liền thấp giọng xuống: "Mẹ của ngươi không sao rồi. Hơn hai tiếng sau là có thể tỉnh lại."

    Cố Vân Niệm do khóc quá lâu, giọng nói có chút khàn khàn nói ra hai từ: "Cảm ơn!"

    Nói xong, thân thể của cô liền mềm nhũn ngã xuống.

    Nữ cảnh sát đi theo sau lưng Cố Vân Niệm kịp thời ôm lấy cô, thấy Vân Niệm hai mắt nhắm nghiền, hiểm nhiên là ngất xỉu rồi. Cái trán khô gầy không một chút thịt nóng bỏng lên, phát sốt rồi.

    Cũng không biết đã phát sốt từ khi nào, nữ cảnh sát vội vàng ôm Cố Vân Niệm đi theo bác sĩ vào phòng bệnh, cơ thể nhẹ bẫng làm cô cảm thấy có chút đau lòng.

    "Bác sĩ, cô bé thế nào rồi?" Nữ cảnh sát thấy bác sĩ kiểm tra xong vội vàng hỏi.

    "Cơ thể bị suy dinh dưỡng nặng, phát sốt, hơn nữa cảm xúc thay đổi quá nhiều làm thân thể không chịu nổi. Chờ đến khi nào bớt sốt là có thể tỉnh. Chỉ là tình trạng cơ thể quá yếu, cộng thêm cơn sốt lần này, khiến cho thân thể suy yếu ngày càng nghiêm trọng, phải tăng cường dinh dưỡng nếu không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ. Ngươi đi xử lí thủ tục nằm viện đi, ta sẽ đi lấy cho cô bé này ít thuốc và nước."

    Nữ cảnh sát vội vàng đi làm, đang điền tư liệu, cô nhận được điện thoại của cục hỏi về tin tức của Cố Vân Niệm, nghe thấy Cô Vân Niệm vậy mà đã mười bốn sắp mười lăm tuổi, mới hiểu được tính nghiêm trọng trong câu "suy dinh dưỡng nặng" của bác sĩ, rõ ràng là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi mà thoạt nhìn không khác gì một cô bé mười một mười hai tuổi.

    Một lúc sau Vân Thủy Dao được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, được bác sĩ trực tiếp cho nằm cùng phòng bệnh với Cố Vân Niệm.

    Vân Thủy Dao tỉnh dậy nhanh hơn so với bác sĩ dự tính, là do tác dụng của Cửu chuyển hoàn hồn đan nên chỉ mới hơn một tiếng mà bà ấy đã tỉnh rồi.

    Vừa mở mắt, lọt vào mắt là một màu trắng tuyết, mùi thuốc sát trùng nồng đậm xung quanh, một bình nước nhỏ được treo bên cạnh giường đang chảy nhỏ giọt.

    Quay đầu lại, liền nhìn thấy bên cạnh giường bệnh có một nữ cảnh sát thần sắc lạnh băng, suy yếu hỏi: "Đây là bệnh viện sao? Là ngài đưa tôi tới đây?"

    Nữ cảnh sát không trả lời, từ sau khi biết được tuổi tác của Cố Vân Niệm, cô liền có ấn tượng không tốt với Vân Thủy Dao.

    Cho dù là nguyên nhân nào thì trong cái thời đại hiện nay, có thể làm cho con của mình đói đến mức này đều không phải loại người tốt lanh gì.

    Nữ cảnh sát mở máy ghi âm đặt lên chiếc bàn bên đầu giường, lấy sổ ra ghi chép, nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay nói:

    "Bây giờ là ngày 27 tháng 5 năm 1999, lúc bốn giờ ba mươi mốt phút chiều, tôi là Quý Thiên Trúc đội trưởng đội cảnh sát Giang Thành. Bây giờ tôi ở đây để ghi chép lại sự việc từ ngài. Xin hỏi tên họ của ngài là gì?"

    Vẻ mặt Vân Thủy Dao mờ mịt, vô cùng khó hiểu đối với việc bà tự nhiên cảm thấy Quý Thiên Trúc không có thiện cảm với chính mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2019
  7. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 6: Cuộc sống bi thảm của cô, ai sẽ là người phải đền tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Thủy Dao nhìn thoáng qua thiết bị ghi âm, trả lời một cách trung thực: "Vân Thủy Dao"

    "Tuổi?"

    "Ba mươi lăm."

    Quý Thiêm Trúc nghe thấy Vân Thủy Dao nói mới ba lăm tuổi thì khá là ngạc nhiên. Do lâu ngày làm lụng vất vả cộng thêm việc không đủ chất dinh dưỡng đã làm cho Vân Thủy Dao thoạt nhìn như già hơn mười tuổi so với tuổi thật.

    Cô tiếp tục dò hỏi liệuVân Thủy Dao có nhận thức về người đã đến cướp bóc lúc đấy không, Vân Thủy Dao lúc này lại bắt đầu do dự.

    Cố Vân Niệm có tính cảnh giác cao, cho dù có bị hôn mê thì sau hơn một tiếng đồng hồ liền có dấu hiệu tỉnh lại, vào lúc Quý Thiên Trúc cùng Vân Thủy Dao đang nói chuyện thì đã tỉnh hẳn.

    Lúc này, cảm nhận được sự do dự của Vân Thủy Dao, trong lòng Cố Vân Niệm trầm xuống, trong mắt không khỏi toát lên một tia thất vọng.

    Cô đã đoán trước được hung thủ là người của Cố gia, chỉ là không biết chính xác là ai thôi. Nhưng trong nhiều năm qua, chỉ cần sự việc nào có liên quan đến người của Cố gia, Vân Thủy Dao đều sẽ nhượng bộ.

    Đúng như cô dự đoán, Vân thủy Dao vậy mà lại do dự, lại muốn tha thứ cho người đã làm tổn thương bà ấy.

    Trong lòng Cố Vân Niệm tràn đầy phẫn nộ, cô cảm thấy bối rối trong lòng nhưng lại không có chỗ nào phái tiết.

    Vân Thủy Dao vậy mà muốn tha thứ, vậy những việc cô phải chịu đựng, cuộc sống bi thảm mà cô đã từng trải qua, ai là người phải đền tội.

    Cố Vân Niệm oa một tiếng liền khóc lớn, như muốn khóc ra hết những ủy khuất mà đời trước cô phải chịu đựng.

    "Niệm Niệm?" Vân Thủy Dao ngay lập tức liền nghe ra đó là tiếng khóc của Cố Vân Niệm, liền vội vàng quay đầu lại xem.

    Quý Thiên Trúc hơi kinh ngạc khi nhìn vào vẻ mặt lo lắng của Vân Thủy Dao, vẻ mặt nàu không giống giả bộ. Nhưng nghe nói bà ta là công nhân của xưởng dệt, với tiền lương mỗi tháng, tại sao lại để cho Cố Vân Niệm đói đến mức này chứ.

    Nhìn thấy Vân Thủy Dao cố gắng muốn rời khỏi giường, Quý Thiên Trúc vội vàng đứng dậy cản lại, "Ngài mới vừa tỉnh lại sau phẫu thuật thì không nên cử động. Con gái ngài đang truyền nước biển do bị phát sốt, tôi sẽ thay ngài qua xem thử."

    Quý Thiên Trúc sáng suốt đem chuyện Cố Vân Niệm bị hên mê giấu đi, nếu không với dáng vẻ lo lắng này của Vân Thủy Dao, cô nhất định sẽ không ngăn cản được.

    Quý Thiên Trúc đi đến bên cạnh giường của Cố Vân Niệm, thấy Cố Vân Niệm vẫn đang nhắm chặt hai mắt, cả người cứ như bị bóng đè thì vội vàng tiến lên lay nhẹ người cô, "Cố Vân Niệm tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!"

    Cố Vân Niệm đúng lúc này mở bùng mắt ra, giống như vừa mới tỉnh lại, trước tiên hỏi: "Chị cảnh sát, mẹ của em đâu?"

    Trong lòng Quý Thiên Trúc đột nhiên cảm thấy chua chát, chỉ thoáng qua trong chốc lát, xong cô lại nhanh chóng giữ lại Cố Vân Niệm đang cố gắng ngồi dậy: "Mẹ của em không sao rồi, đã tỉnh lại. Em cứ nằm im ở đây, để tỷ đi gọi hộ sĩ lại đây rút kim cho em."

    Ấn chuông bên đầu giường, nhưng người tới không phải là hộ sĩ mà là bác sĩ đã làm phẫu thuật cho Vân Thủy Dao.

    Trước tiên, hắn rút kim cho Cố Vân Niệm, sau đó mới nói cho Vân Thủy Dao về tình huống của Cố Vân Niệm.

    Cho đến khi Vân Thủy Dao nghe được thân thể của Cố Vân Niệm bị suy dinh dưỡng nặng, nếu cứ tiếp tục để cơ thể như một đứa trẻ mười một mười hai tuổi thì sau này sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ thì rốt cuộc đã không kìm được nước mắt.

    Trong lúc này, Cố Vân Niệm đã đeo giày xong, chạy đến bên cạnh Vân Thủy Dao và khóc.

    Vân Thủy Dao nhìn hai mắt Cố Vân Niệm đang sưng đỏ lên vì khóc, trong lòng thắt lại, liên tục gật đầu: "Niệm Niệm ngoan, không khóc, mẹ cũng sẽ không khóc. Con đừng khóc nữa."

    Được Vân Thủy Dao an ủi, tiếng khóc của Cố Vân Niệm bắt đầu dừng lại, chỉ là vẫn không ngừng khụt khịt.

    "Mẹ, vào lúc con ngủ thiếp trong giờ nghỉ trưa, liền mơ thấy lúc tan học về mẹ nằm trong vũng máu. Sau đó thấy bà Chu gọi điện cho cảnh sát, cảnh sát nói mẹ đã mất rồi. Con rất sợ hãi, liền bỏ cả tiết học dể chạy về nhà, nhìn thấy mẹ nằm trên mặt đất chảy rất nhiều máu. Người đã giúp con gọi điện thoại là dì Trương ở quầy bán quà vặt."

    Cố Vân Niệm vừa nói, vừa không quên chú ý biểu tình trên mặt Vân Thủy Dao.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2019
  8. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 7: Bọn họ cũng dám.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy đầu tiên trên mặt Vân Thủy Dao hiện lên không thể tin tưởng, sau đó lại phẫn nộ, thương tâm, nhưng vẫn còn vài phần do dự, sau lại nghĩ đến những lời bác sĩ nói lúc nãy, sắc mặt liền trầm xuống.

    Tuy rằng rất khó tin, nhưng vẫn hỏi: "Niệm Niệm, con còn mơ thấy việc gì khác không."

    Cố Vân Niệm còn tưởng rằng Vân Thủy Dao sẽ vẫn mềm lòng với người của Cố gia, sẽ khuyên cô rằng những người đó đều là người thân của bố cô. Không nghĩ tới Vân Thủy Dao không nói cái gì, ngược lại còn tin vào giấc mơ của cô.

    Kinh ngạc một chút, tâm tư Cố Vân Niệm chuyển động, liền nghĩ là tại công lao của những lời bác sĩ kia vừa nói đi.

    Cô rụt rụt con ngươi, ủy khuất nói tiếp: "Con còn mơ thấy bà nội cùng cô nhỏ lấy nhà ở của chúng ta, đem con đuổi ra khỏi rồi bán nó cho người khác nữa. Buổi tối ở bên ngoài rất lạnh, thật sự rất lạnh."

    Lời nói này của Cố Vân Niệm chính là nói thật, chỉ là tất cả những thứ này không phải là một giấc mơ, mà là sự việc phát sinh sau này.

    Vân Thủy Dao tức giận đến phát run: "Bọn họ cũng dám, bọn họ như thế nào dám làm như vậy?"

    Người Cố gia đối xử với cô như thế nào cô cũng có thể chịu đựng, bởi vì đó đều là người thân của chồng cô. Vậy mà bọn họ thế nhưng lại đối xử với con gái của cô tuyệt tình như vậy.

    Cô không nghi ngờ gì về tính chân thực trong giấc mơ của Cố Vân Niệm, bởi vì nếu sự việc không xảy ra, Niệm Niệm làm sao có thể từ trường học trở về kịp thời để đưa cô vào bệnh viện được.

    Quý Thiên Trúc ngồi một bên nghe cũng cảm thấy đặc biệt thần kỳ, nhưng việc có cảm ứng tâm linh từ trước đến nay cũng không phải không có, việc này cũng không thể dùng khoa học để giải thích một cách rõ ràng được.

    Cố Vân Niệm nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của Vân Thủy Dao, đỏ mắt hỏi: "Mẹ ơi, người xấu là ai vậy ạ? Người xấu đó sẽ còn xuất hiện sao?"

    Vân Thủy Dao nghe được trong lời nói của Cố Vân Niệm có mang theo một chút sợ hãi, lại nghĩ đến những sự việc đã xảy ra trong giấc mơ của Cố Vân Niệm, trong lòng như đã chắc chắn, hướng mắt về phía Quý Thiên Trúc, nói: "Là em chồng của tôi, Cố Bảo Nhi."

    Nếu như đã nói ra rồi, lúc này Vân Thủy Dao cũng không còn đều gì phải dấu diếm.

    "Cô ấy tới tìm tôi đòi tiền. Mỗi tháng cô ấy đều tới đem hết một phần tiền làm công của tôi đi cho nên tiền lương mỗi tháng của tôi hầu như đều bị cô ta lãnh đi rồi, số còn lại không đủ cho mẹ con chúng tôi sinh hoạt nên tôi không thể không lại đi làm thêm một công việc khác."

    "Chính là vào tháng trước, Niệm Niệm bị té xỉu ở trường học, bác sĩ nói con bé bị suy dinh dưỡng nặng cho nên tiền công của tháng này tôi đã định để lại để bồi bổ thân thể cho Niệm Niệm. Lúc tôi không đưa cho cô ấy tiền thì cô ấy liền lấy con dao gọt hoa quả mà tôi đang dùng để lột tỏi để đâm tôi bị thương sau đó liền giựt tiền chạy đi."

    Nói đến việc Cố Vân Niệm bị té xỉu, Vân Thủy Dao liền đỏ hốc mắt.

    Quý Thiên Trúc nhìn mái tóc khô vàng, cùng thân thể gầy như thể da bọc xương của Cố Vân Niệm cũng không tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

    Hoàn thành xong bản ghi chép, Vân Thủy Dao lại một lần nữa cảm ơn Quý Thiên Trúc.

    Quý Thiên Trúc đã có cảm giác tốt hơn với Vân Thủy Dao, tuy nhiên cô vẫn hơi bất mãn về việc bà ấy quá mềm yếu, đến ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ được.

    Xua xua tay, giọng nói vẫn còn chút lạnh lùng: "Không cần cảm ơn, tôi cũng cảm thấy khá thân thiết với tiểu Niệm, giống như đối với em gái vậy. Bây giờ tôi về cục trước, hôm sau sẽ lại đến thăm ngài."

    Nói xong, lúc cô rời đi còn ra dấu bằng ánh mắt cho Cố Vân Niệm.

    Cố Vân Niệm hiểu ý, liền bảo ra tiễn Quý Thiên Trúc nên cũng đứng lên đi theo phía sau, ra bên ngoài, Quý Thiên Trúc cho Cố Vân Niệm một tờ giấy ghi chú, trên có một dòng số điện thoại, "Đây là số điện thoại của cục cảnh sát, 24 giờ đều có người nghe máy, nếu có việc gì muốn nhờ chị thì nhớ gọi điện thoại. Em cũng không còn nhỏ nữa, cố gắng suy nghĩ lại về mấy cái người thân thích kia.."

    Dùng lại một chút, Quý Thiên Trúc cuối cùng cũng không quyết định nói tiếp, chỉ sờ sờ đầu Cố Vân Niệm: "Nếu em cần trợ giúp việc gì, nhớ nói với chị một tiềng."

    Cô không phải là người có nhiều sự đồng tình, nhưng nhìn thấy Cố Vân Niệm nhỏ nhỏ gầy gầy, cô lại nhịn không được quan tâm nhiều hơn một chút.

    Vân Thủy Dao còn phải nằm viện hơn ba ngày để quan sát thêm, Cố Vân Niệm bảoVân Thủy Dao nghỉ ngơi thêm chốc lát, cô thì về nhà để chuẩn bị cơm chiều.

    Vừa về đến nhà, liền nhìn thấy bà Chu hàng xóm đang ngồi trên chiếc ghế trúc ngoài cửa, khi thấy cô vừa về đến nhà thì liền vội vàng đứng dậy hỏi: "Niệm Niệm, mẹ của ngươi không có chuyện gì đi?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2019
  9. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 8: Xuyên thành Vương Ngữ Yên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng Cố Vân Niệm cảm thấy vô cùng ấm áp, vội chạy đến đỡ bà Chu, "mẹ của cháu đã tỉnh rồi, cảm ơn bà Chu đã quan tâm."

    "Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt! Cảm ơn Bồ Tát phù hộ!" bà Chu chắp hai tay trước ngực, nói: "Niệm Niệm, mẹ cháu đang phải ở trong bệnh viện, không có ai nấu cơm cho cháu nên giờ cháu liền sang nhà bà ăn cơm đi."

    Cố Vân Niệm vội vàng từ chối, "Không cần đâu bà Chu, cháu có thể tự làm cơm được. Mẹ của cháu đã mất máu rất nhiều, cháu định sẽ bồi bổ cho bà ấy một chút."

    Bà Chu cũng không quá miễn cưỡng, chỉ hướng về phía tay của Cố Vân Niệm đưa một ít tiền: "Gan lợn, thịt nạc còn có táo đỏ nữa, đều là những thứ bổ máu. Cháu cùng với mẹ của mình đều cầm phải bồi bổ thêm, cháu cũng quá gầy rồi. Nếu có điều gì không hiểu, có thể sang đây hỏi bà."

    Cố Vân Niệm nhìn thấy có màu đỏ, xanh, vàng lại còn thêm vài trăm, hốc mắt liền đỏ lên, cảm động nói: "Cảm ơn bà Chu."

    Cô cũng không cự tuyệt bởi vì biết trong nhà mình hiện tại thật sự không có tiền, ngay cả viện phí cho Vân Thủy Dao cũng không có, cô đã từng đến quầy thanh toán của bệnh viện để hỏi qua thì mới biết viện phí đã được Quý Thiên Trúc ứng trước rồi.

    Về đến nhà, Cố Vân Niệm liền vào phòng bếp tìm thêm vài thứ, nhưng chỉ tìm thấy một miếng thịt nạc cùng vài cây cải trắng, mặc dù thịt nạc cũng nặng chưa đến nửa cân nhưng mà dùng để nấu cháo thịt nạc thì thế này là đủ rồi.

    Chỉ là chỉ dùng mỗi thịt nạc để bổ máu thôi thì cũng không có hiệu quả lắm, nếu muốn thì còn phải thêm một chút dược liệu.

    Nghĩ, cô quay người đi vào phòng ngủ, căn phòng này cũng chỉ rộng bằng ba thước vuông, ngoại trừ một chiếc giường bằng gỗ cũ kĩ thì cũng chỉ có một chiếc tủ quàn áo nho nhỏ, ngay cả cửa sổ cũng không có.

    Cố Vân Niệm đóng cửa lại, cảm nhận một chút, ý niệm vừa động liền lắc mình vào trong.

    Chỉ là sau khi vừa bước vào, thì ngay lập tức liền sợ đến ngây người.

    Cô có một không gian rộng lớn gần trăm mẫu đất để trồng các loại dược liệu khác nhau, nhưng hiện tại, kích thước của có chỉ tầm hai ba mẫu vuông, hơn nữa nó hiện giờ chỉ còn là một mảnh đất đen không còn một cây thảo dược nào.

    Lại thấy bên cạnh mảnh đất có một vũng nước lớn hơn một bàn tay.. Đây là vực sâu chứa đầy linh khí chiếm tới hàng trăm mét vuông trong không gian của cô.

    Còn căn nhà trúc trong không gian của cô đâu? Hiện tại có ở nơi nào rồi?

    Cửu chuyển hoàn hồn đan cô đặt trong căn nhà trúc đó từ đâu mà tới?

    Viên đan dược kia là thứ mà sau khi cô xuyên qua đã ký thác cảm tình vào nó, sau khi trải qua quá trình luyện chế đầy nguy hiểm thì vẫn luôn được cô đặt trong nhà trúc, cho dù lúc cô bị thương đến mức nguy hiểm tới tính mạng cũng không nghĩ đến việc lấy ra dùng.

    Xuyên qua?

    Đúng vậy!

    Ở thế giới đầu tiên, sau khi bị chị họ cùng vị hôn phu cùng nhau hại chết, cô liền xuyên thành Vương Ngữ Yên lúc mới sinh ra trong thế giới của bộ tiểu thuyết [Thiên long bát bộ] .

    Có được năng lực giống với Vương Ngữ Yên trong nguyên tác – đã nhìn qua là không thể quên được cùng với ngộ tính kinh người.

    Chỉ là linh hồn của cô và Vương Ngữ Yên đã đổi cho nhau nên cũng không còn sự mê luyến với Mộ Dung Phục, nhưng lại đem hết tất cả tinh lực của mình vào việc tu luyện võ công.

    Vào năm 18 tuổi, nội lực của cô đã có chút thành tựu, cô liền tiến vào giang hồ để rèn luyện, lại ngoài ý muốn rơi vào một sơn cốc thần bí. Cô vô tình ăn được một loại trái cây kì lạ, không chỉ giúp cho nội lực tăng nhiều lên mà nhan sắc cũng chỉ tựa như mới 18 tuổi, nhưng may mắn nhất chính là có thêm được một không gian thần kì.

    Có lẽ nguyên nhân cũng bởi vì loại trái cây kia mà nội lực của cô tăng trưởng rất nhanh. Sau nhiều năm, cô đã tự mình tu luyện đến loại cảnh giới mà không phải ai cũng có thể đạt tới, điều đó cũng khiến cho tuổi thọ của cũng cô tăng nhiều lên.

    Cô cũng không can thiệp quá nhiều vào những tình tiết trong thế giới nguyên bản, chỉ giống như một người qua đường để xem diễn biến câu chuyện.

    Trải qua thế giới của Xạ điêu, Thần điêu, Ỷ thiên. Cô trải qua hơn hai trăm năm để tập hợp đủ Cửu âm chân kinh, nhưng vừa mở mắt, thì liền trở lại lớp học hôm nay.

    Cố Vân Niệm thử cảm nhận lại nhưng vẫn không cảm ứng lại sự tồn tại của căn nhà trúc, những món đồ cô để bên trong đó cũng không thể lấy ra được.

    Cô lại lấy một cái ly nước đi đến chỗ vũng nước múc ra một ít nước để nếm thử, nó cũng khá giống với nước linh tuyền lúc trước, có điều linh khí dường như đã bị phai nhạt hơn một chút.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2019
  10. Capuchino

    Bài viết:
    1
    Chương 9: Không giả vờ nữa sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nước trong vực sâu này chứa đựng rất nhiều linh khí, tuy rằng không giống như khi ở trong tiểu thuyết có tác dụng đáng kinh ngạc, có hiệu quả trong việc "tẩy kinh phạt tủy", nhưng nếu dùng lâu dài thì cũng sẽ có lợi.

    Không có dược liệu, cô đành dùng nước trong hồ này để nấu cháo, có ít còn hơn không. Bây giờ cũng không còn sớm, các hiệu thuốc cũng đã đóng cửa nên chỉ còn có thể đợi đến ngày mai rồi mới đi mua.

    Nấu xong cháo, Cố Vân Niệm liền đặt vào bình cách nhiệt, vội vàng mang đến bệnh viện.

    Khi đến phòng bệnh, mở bình giữ nhiệt ra, một mùi hương mê người ngay lập tức liền tràn ngập khắp toàn bộ phòng bệnh.

    Do tay Vân Thủy Dao hiện tại vẫn chưa hồi phục lại sức lực nên phải cần Cố Vân Niệm đút ăn.

    Ăn một ngụm cháo, Vân Thủy Dao liền đỏ hốc mắt: "Niệm Niệm đã trưởng thành rồi!"

    Cố Vân Niệm nhấp môi, nếu như có thể, cô thật sự không muốn trưởng thành một chút nào.

    Ở bệnh viện một đêm, sáng sớm hôm sau, Cố Vân Niệm đem cháo trộn lẫn với nước linh tuyền xuống nhà bếp hâm nóng lại, sau lại mua hai cái bánh bao mang mang về phòng bệnh để cùng ăn sáng với Vân Thủy Dao, vừa ăn sáng xong liền thấy bác sĩ vào kiểm tra phòng bệnh, đúng lúc này, Quý Thiên Trúc cũng vừa bước tới.

    Không đợi Cố Vân Niệm mở miệng, Quý Thiên Trúc liền hỏi: "Bác sĩ, dì của tôi có sao không?"

    Bác sĩ cười trả lời: "Không có việc gì, có thể chuyển tới phòng bệnh thường để quan sát trong hai ngày nếu không có việc gì có thể xuất viện. Nhưng khi trở về thì phải chăm sóc tốt, dù sao cũng chảy nhiều máu như thế, phải bồi bổ cho bệnh nhân thật tốt."

    "Vậy được, bác sĩ ông giúp tôi chẩn bị cho dì của tôi một phòng đơn sạch sẽ thanh tịnh đi." Quý Thiên Trúc nói

    Vân Thủy Dao vội vàng từ chối: "Không cần đâu, cảnh sát Quý, không nhất thiết là phải phòng đơn đâu, ở phòng bệnh bình thường là được rồi."

    Quý Thiên Trúc ra hiệu cho bác sĩ đi chẩn bị phòng bệnh. Chờ những người khác ra ngoài hết rồi mới nói: "Thưa dì, sau khi chúng tôi điều tra cùng đối chiếu dấu vân tay đã xác nhận được danh tính của hung thủ. Vào tối hôm qua, chúng tôi đã được lệnh bắt giữ hắn, nhưng do còn chưa được hạ phán quyết, nên tôi lo lắng sẽ có người sẽ đến đây để làm phiền dì, gây cản trở cho việc thi hành án! Vì sự an toàn của dì vào Tiểu Niệm, tốt nhất nên nằm một mình."

    Nhắc đến Cố Vân Niệm, Vân Thủy Dao cuối cùng cũng gật đầu. "Vậy là phiền cảnh sát Quý rồi, ngài đã ứng trước viện phí giúp tôi, tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho ngài sớm nhất có thể."

    Quý Thiên Trúc ngẩn người sau đó nhìn về phía Cố Vân Niệm, hiểu rằng Cố Vân Niệm đã đến quầy thu nhân đển hỏi về vấn đề này.

    Quý Thiên Trúc sau đó liền cười: "Tôi thật lòng xem tiểu Niệm như em gái nên ngài cũng không cần khách sáo với tôi như vậy đâu. Hơn nữa viện phí của ngài cũng sẽ có sau khi phán quyết được đưa xuống. Tôi còn có việc, đi trước, tôi sẽ nhờ thêm hộ công đến chăm sóc cho ngài, lúc đó tiểu Niệm cũng có thêm thời gian ở nhà để nghỉ ngơi."

    Dù sao cũng đã thiếu rồi, Vân Thủy Dao lần này cũng thản nhiên không ít.

    "Vậy cảm ơn ngài, Niệm Niệm, con ra tiễn chị gái Thiên Trúc của con đi." Lời nói này xem như đã thừa nhận người "chị gái" Quý Thiên Trúc này.

    Cố Vân Niệm tiễn Quý Thiên Trúc xuống dưới lầu, liền dừng bước chân, hỏi: "Tại sao chị lại giúp em nhiều như vậy?"

    "Không giả vờ nữa sao?" Câu nói của Quý Thiên Trúc khiến cho Cố Vân Niệm đầy kinh ngạc.

    Thấy Cố Vân Niệm lộ ra vẻ đề phòng, Quý Thiên Trúc hắc hắc cười, cánh tay đột nhiên đặt lên vai Cố Vân Niệm: "Tuy rằng lúc đầu chị cũng cảm thấy khá gần gũi với em, nhưng nhìn bộ dáng yếu đuối ngoan ngoãn lúc đầu của em thì chị nhiều nhất cũng chỉ là thấy em đáng thương nên giúp đỡ nhiều hơn một chút. Nhưng sau khi thấy em lúc canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, vẻ mặt trầm tĩnh thành thục nhiều hơn so với tuổi của mình, chị liền quyết định nhận em làm em gái."

    Một em gái yếu đuối ngoan ngoan thì yêu cầu lúc nào cũng phải bảo vệ, nếu nhận chỉ tổ phiền toái.

    Một em gái thành thục lại hiểu chuyện, có thể tự đứng lên thậm chí có thể giúp cô mà cũng không phí nhiều tâm tư.

    Cô không phải là một người kiên nhẫn, tính khí lại còn hơi nóng nảy, làm gì có thời gian để chú ý hay giúp đỡ cho em gái nữa chứ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...