Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 10: Chuyện Cũ Và Lời Nói Ngông Cuồng (2)

Editor: Meoluoi20

Beta: Tân Sinh

Hứa Đình Sinh nhìn cô gái mà mình đã thích hơn hai năm ở kiếp trước và đã bắt đầu hẹn hò được một tháng. Diêu Tịnh thực sự là một cô gái rất soái khí cùng với khuôn mặt thanh tú. Nếu là tomboy, cô ấy chắc chắn sẽ là một T nổi tiếng, nhưng điều này vẫn chưa phổ biến.

Đời này, bọn họ được định sẵn không có duyên. Hứa Đình Sinh nhìn Diêu Tịnh cảm thấy hơi kỳ lạ, đành mỉm cười ngượng nghịu.

Anh đã quên rằng trong hai năm qua, anh đã đem tình cảm của mình chứng minh rõ ràng đến mức Diêu Tịnh sắp gật đầu và nói "Em nguyện ý". Làm sao cô có thể biết rằng anh đột nhiên "thay đổi".

"Ăn cháo." Diêu Tịnh đẩy một bát cháo thịt nạc qua và nói. Mặc dù cô ấy soái khí, nhưng thân hình vẫn rất mảnh mai. Ban đầu cô ấy đã mua bát cháo này cho Hứa Đình Sinh.

"No rồi." Hứa Đình Sinh lắc lắc đầu.

"Vậy thì vứt đi." Diêu Tịnh dứt khoát hất tay, tựa như anh em mà vỗ vai Hứa Đình Sinh, thấp giọng nói: "Em biết tại sao cậu lại nói thế. Anh muốn ép em học chăm chỉ, phải không?"

"Hả?" Hứa Đình Sinh nói.

"Lần trước em đã nói rằng anh lười biếng không chịu học nên sẽ không thay đổi được thành tích.. quả thực là không có ác ý. Nhưng anh đã cố tình làm chính mình không có đường lui, bắt buộc anh phải học tập chăm chỉ.. Em thật sự không ngờ, nhưng cảm thấy thật tốt, rất bội phục anh."

Sau khi nói xong, thấy Hứa Đình Sinh không trả lời, Diêu Tịnh cũng không có ý tiếp tục. Cô cúi đầu xuống ăn cháo, hiếm khi lại đỏ mặt, tỏ ra nữ tính và ngại ngùng. Thỉnh thoảng, cô ngước lên nhìn Hứa Đình Sinh rồi hoảng loạn cúi đầu.

Hứa Đình Sinh có loại dự cảm không tốt.

Sau khi Diêu Tịnh ăn cháo xong, cô đứng dậy, ngập ngừng một lúc rồi như hờn dỗi mà dậm chân: "Ừm cái kia.. Em đồng ý với anh, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, chúng ta.. chúng ta sữ ở bên nhau. Thế giới thật rộng lớn, em sẽ đi cùng anh để xem nó."

Thế giới rất rộng lớn, em sẽ đi cùng anh để xem.. Hứa Đình Sinh gần như muốn úp mặt vào bát. Ở kiếp trước, rõ ràng là ở bữa tiệc tốt nghiệp sau kỳ thi tuyển sinh đại học khi anh say xỉn khóc lóc chơi xấu thú nhận thì Diêu Tịnh mới đồng ý!

Tại sao lại xảy ra sớm như vậy?

"Không phải là chờ sau khi tốt nghiệp mới đồng ý sao?" Hứa Đình Sinh buột miệng thốt ra.

"Không phải anh nói sao, bây giờ em đồng ý thì anh mới có thể càng chuyên chú học tập, cũng càng có động lực nha."

Diêu Tịnh đỏ mặt cắn môi ủy khuất trừng Hứa Đình Sinh một cái rồi chạy đi.

Hứa Đình Sinh có chút ghê tởm chính mình "khi đó". "

Còn có, anh nên làm sao bây giờ?"

Hứa Đình Sinh bị Hoàng Á Minh và Phó Thành giữ lại lúc anh đang trên đường trở về phòng học khi vừa ăn xong bữa sáng. Vẫn còn một khoảng thời gian ngắn trước tiết học đầu tiên, hai người liền lôi Hứa Đình Sinh đến khu phía dưới khán đài sân thể dục.

"Cậu thật sự nói hai chúng tớ như vậy sao? Top 50?" Phó Thành nói.

"Đúng! Tớ top 20, các cậu top 50.. Có phải cảm thấy tớ không cho các cậu mặt mũi phải không?" Hứa Đình Sinh cười nói.

Rất nhiều người đều có bạn tốt thời cấp 3, nhưng vì thời gian và khoảng cách nên khó tránh khỏi phai nhạt dần. Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh và Phó Thành, tình bạn của ba người vẫn gắn bó hơn 10 năm, luôn luôn hỗ trợ lẫn nhau. Lúc này, Hứa Đình Sinh hạ quyết tâm sẽ giúp đỡ hai người bọn họ.

Kiếp trước, Hoàng Á Minh cùng Phó Thành đều cố gắng khôi phục thành tích trong một năm, cuối cùng kết quả cũng không được như mong đợi. Hứa Đình Sinh không muốn tình huống này lại xảy ra lần nữa.

"Một mình cậu chết thì tốt rồi, ai ngờ còn kéo thêm bọn tớ". Hai người nhảy dựng lên, đè ở trên người Hứa Đình Sinh.

"Anh em tốt thì phải cùng nhau lên núi Lương Sơn chứ!" Hứa Đình Sinh cười, sau đó đột nhiên đổi thành một biểu cảm nghiêm túc, chân thành nói: "Chúng ta hãy thử nỗ lực xem sao, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu chạy đua, tớ có lợi thế ở môn văn, tớ giúp các cậu, toán thì các cậu giúp tớ còn tiếng anh thì ôn cùng nhau thử xem."

"Nghiêm túc hả?"

"Nghiêm túc! Tớ cảm thấy nếu không cố gắng một lần thì về sau sẽ hối hận."

Hai người trầm mặc một lúc lâu.

"Tốt! Chúng ta sẽ cố gắng."

Nói xong hai người vẫn như cũ kéo Hứa Đình Sinh hướng phía dưới khán đài đi.

"Không phải các cậu đã đồng ý rồi sao? Mau đi về phòng học." Hứa Đình Sinh nỗ lực phản kháng, cả ba người liền giằng co ầm ĩ.

"Trước tiên hút điếu thuốc cái đã."

"..."

Hứa Đình Sinh không ngờ rằng anh sẽ gặp Ngô Nguyệt Vi sớm như vậy. Hoàng Á Minh đêm qua có nói rằng cô thường đi chơi với một nhóm học sinh cá biệt. Hứa Đình Sinh cũng không để trong lòng. Anh biết Ngô Nguyệt Vi về sau mọi thứ sẽ đều tốt đẹp.

Hai người ở trong cùng một khuôn viên trường, gặp nhau chỉ là điều sớm hay muộn, Hứa Đình Sinh cũng không bận tâm lắm, nhiều nhất chỉ là nhận được một chút ánh mắt u oán thôi.

Nhưng Hứa Đình Sinh không ngờ rằng mọi thứ sẽ diễn ra nhanh đến thế, càng không nghĩ tới ở thời điểm này, dưới tình huống như vậy nhìn thấy Ngô Nguyệt Vi.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 11: Vì Cô Gái Này Mà Đánh Nhau (1)

[HIDE-THANKS]
Editor: Thohongmeomeo

Beta: Tân Sinh

Khi một cô gái quyết định chơi với một nhóm côn đồ, trừ khi cô ấy đủ mạnh, nếu không thì cô ấy đã phải giác ngộ và phải chuẩn bị tốt tinh thần từ trước, ít nhất vào lúc này cô ấy chắc chỉ đang gặp dịp thì chơi.

Đây cũng chính là mục đích của những kẻ dụ dỗ cô ấy đi chơi.

Nhưng Ngô Nguyệt Vi rõ ràng không phải là một cô gái như vậy. Cô ấy không phải là loại hung hăng, không có ý thức như thế. Mà cô ấy chỉ đơn giản là một cô gái nông thôn thuần khiết với một thành tích học tập ngất ngưỡng, thế thôi.

Ngô Nguyệt Vi được bao quanh bởi bảy hoặc tám tên nam sinh có bộ dáng côn đồ, tay bọn họ liên tục vươn ra về phía cô, trong miệng phát ra những lời tục tĩu, thậm chí có tên còn định nhào qua ôm cô..

Cô ấy khóc trong sự kinh hoàng và cuồng loạn, cô nói rốt cuộc các người muốn gì, tôi sẽ nói với giáo viên. Rồi cô bắt đầu chửi bới, cắn, đẩy đám đông chạy ra ngoài.

Những tên côn đồ bật cười khanh khách, lần lượt đẩy cô về. Thời điểm bọn họ xem phim Yakuza liền sùng bái Trần Hạo Nam cùng gà rừng, nhưng là không tự chủ được mà học tập theo những thói xấu trong phim, tiếng cười âm hiểm, giọng điệu kiêu ngạo và những hành vi đáng khinh..

Ngô Nguyệt Vi ngã nhoài xuống đất, ôm đầu cuồng loạn khóc thét.

Hứa Đình Sinh không biết chuyện này ở kiếp trước có xảy ra hay không, khi đó anh không có thấy điều này, tự nhiên cũng không biết sẽ phản ứng như thế nào cả.

Nhưng bây giờ anh đã nhìn thấy nó và tình huống này đang xảy ra trước mắt anh, ngay cả khi cô gái bên trong là một người hoàn toàn xa lạ, anh cũng không thể bỏ qua nó. Hầu hết các băng nhóm thời đại này vì học theo một vài bộ phim Hồng Kông mà trở thành lưu manh. Họ tự cho mình là đúng. Ở một mức độ nhất định, họ còn đáng sợ hơn cả những người thực sự lăn lộn trong xã hội. Hơn nữa, vì họ không thể đoán trước được hậu quả và không biết cách đo lường sự việc diễn ra, không hiểu một cách đúng mực, làm việc không phân nặng nhẹ, cưỡng hiếp, sử dụng dao giết người.. họ thực sự có thể làm điều đó.

Bây giờ người bên trong là Ngô Nguyệt Vi, cô gái nhỏ đơn thuần đã ước định với Hứa Đình Sinh bắt đầu hẹn hò ở trường trung học.

Đó là cô gái đã lấy hết can đảm để ngăn anh trên đường và hỏi anh có nhớ cô không.

Đó là cô gái mà kiếp trước gặp lại, ở hôn lễ của chính mình mắc mưu của mọi người, muốn uống một ly rượu vang trắng chúc mừng cùng Hứa Đình sinh, kết quả một ly kia liền trở thành vợ của người ta.

Hứa Đình Sinh không có khả năng dùng cái lí do "Cuộc sống của cô ấy về sau sẽ rất tốt" để mà biện minh hay trốn tránh nữa. Hứa Đình Sinh của tuổi 31 luôn tràn ngập tình yêu, Hứa Đình Sinh của tuổi 31 với nội tâm áy náy không thôi và Hứa Đình Sinh của tuổi 31.. hiện giờ đang rất tức giận, quyết định vì cô gái này mà dũng cảm chiến đấu một trận.

Hoàng Á Minh cùng Phó Thành nhìn anh với ánh mắt kiên định.

"Đó là nhóm của Bào Minh. Một số người trong đó có thể mang theo dao, vì vậy hãy cẩn thận. Chúng ta sẽ loại bỏ hai người trong số họ, đem cô ấy ra ngoài sau đó cùng bỏ chạy. Và thầy cô giáo từ văn phòng sẽ đến cứu chúng ta." Hoàng Á Minh thấp giọng nói:

Hứa Đình Sinh cùng Phó Thành nhẹ nhàng gật đầu, đây là biện pháp tốt nhất bây giờ, và nó khôn ngoan hơn nhiều so với việc ngu ngốc nhào vô giáp lá cà với bọn họ.

Ba người đến gần mục tiêu hơn một chút.

Một tên côn đồ trong số bọn họ phản ứng trước, nghiêng đầu nhìn ba người, ngạo nghễ nói: "Mày nhìn cái gì? Muốn chết phải không?"

Hứa Đình Sinh đã sớm trải qua cái giai đoạn mà trước khi đánh nhau thì sẽ hét vào mặt đối phương mấy câu đại loại như "Mày muốn gì" hay "nhìn cái gì mà nhìn" rồi.

Chân trái bước về phía trước lấy lực còn chân phải thì đè mạnh xuống mặt đất, Hứa Đình Sinh không nói một lời mà bắt đầu chạy nước rút. Anh hơi nhướn người để nhảy lên, vòng tay qua sau gáy đối phương và dùng sức đẩy về phía mình. Đồng thời nhấc đầu gối lên cho tên kia một cú..

Ngay tại cằm, cổ và đầu gối.

Thường được gọi là "Lót pháo".

Hứa Đình Sinh vào thời điểm này cơ thể đã gần như là phát triển xong, cao 1m78, trông gầy hơn một chút so với chiều cao, cơ bắp vẫn chưa nổi rõ. Tuy nhiên, vì chơi thể thao lâu dài, sức chịu đựng cơ thể và sức mạnh đều rất tốt, nhất là lưng và cơ chân đặc biệt khỏe mạnh.

Lao tới với tốc độ nước rút có thể tác động vào một lực rất lớn, và đầu gối.. còn rất là cứng!

"Ah!"

Tên lưu manh kia ngay lập tức lấy tay che bụng mình ngã lăn xuống đất.

Hứa Đình Sinh đã không nhảy quá cao để đánh vào hàm của đối thủ. Anh sợ rằng mình sẽ làm hắn ta chết và sợ rằng nếu bay quá cao sẽ ảnh hưởng đến bước đi tiếp theo của anh. Sau tất cả, vẫn còn bảy người trước mặt mà anh phải đối mặt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 12: Vì Cô Gái Này Mà Đánh Nhau (2)

[HIDE-THANKS]
Editor: Thohongmeomeo

Beta: Tân Sinh

Khi Hứa Đình Sinh đồng thời hạ đất, anh tiếp tục lao về phía trước, đối mặt với tên gần nhất vừa quay lại thì liền đánh vào mặt tên đó bằng một cú trực diện. Ngay lập tức tên đó ngã về phía sau, Hứa Đình Sinh chân trái bước về phía trước. Tung một cú bằng tay phải, dùng khuỷu tay và đánh vào ngực của đối phương.

Tên thứ hai liền ngã xuống đất, nhưng hắn chợt nắm lấy eo Hứa Đình Sinh, khiến cho anh cùng ngã xuống theo hắn.

"Không xong rồi." Hứa Đình Sinh vội vàng đứng dậy.

Nhưng một tên côn đồ khác chợp lấy cơ hội liền nhào tới.

"Bốp.. bốp!"

Hoàng Á Minh cùng Phó Thành vừa lúc đuổi kịp, mỗi người một chân, đá bay tên nọ, sau đó nhanh chóng kéo Hứa Đình Sinh lên rồi chạy.

Tuy nhiên, trong vài giây, ba người đã bị đánh gục, những tên côn đồ còn lại hơi sững sờ. Sau khi tỉnh dậy, hai trong số họ rút dao ra và đuổi theo ba người Hứa Đình Sinh. Ba tên bị đánh ngã trên mặt đất cũng loạng choạng bò dậy và đuổi theo sát phía sau.

Nhưng ngay sau đó bọn họ liền ngây ngốc có chút không hiểu, Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh và Phó Thành đã chạy ra khỏi sân chơi dưới khán đài, đi vào khu giảng dạy cùng sân thể dục.

Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, mọi người đứng tại mỗi tầng của ba tòa nhà dạy học đều nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí là những người đi qua đường cũng nhìn thấy nó.

Con đường chính chạy đến văn phòng giáo viên đã bị chặn, còn tòa nhà hành chính thì gần sân thể dục hơn. Ba người đợi vị cứu tinh ở văn phòng xuất hiện, họ không dám chạy lung tung vì chỗ này rất rộng lớn. Chỉ sợ bọn lưu manh sẽ đuổi kịp trong khi cả ba đều dần thấm mệt.

Cả ba người chạy trong một vòng tròn giữa tòa nhà giảng dạy và sân thể dục.

Ba đấu tám, ngoại trừ cuộc đánh lén vừa nãy thì bọn họ chẳng có một lợi thế nào cả. Có một vài tên trong nhóm đó là dân thể thao, so với bọ họ thì khỏe hơn nhiều. Tất nhiên, ba người phải "chiến đấu", nhưng chủ yếu là chạy.

Hứa Đình Sinh hét lên: "Rất nhiều người đang xem, đừng dùng dao nếu các người không muốn vào tù."

Đám côn đồ ngập ngừng một chút rồi chậm rãi cất dao.

Ngay tức khắc, anh hạ thấp chân, chuẩn bị tư thế chạy.

Hứa Đình Sinh đã lặp lại loạt hành động này nhiều lần, đây là cách duy nhất mà anh có thể chống trả.

Trong một trận chiến, trừ khi bạn có lợi thế tuyệt đối, còn không nhanh chân thì bạn sẽ tìm đến cái chết. Chiến lược của Hứa Đình Sinh là dừng đột ngột, xoay người và quật vào chân đối thủ bằng một chiêu đá "quét" (tương tự như chơi nhảy giây đồng hồ), sau đó liền xoay người chạy thật nhanh, đến một khoảng an toàn thì dừng lại nhìn xem đối thủ đã ngã xuống hay chưa.

Đôi chân của anh rất khỏe, hầu hết những người bị đá đều không thoải mái.

Tất nhiên, bản thân Hứa Đình Sinh cũng đã ăn đấm không ít, thỉnh thoảng Hoàng Á Minh hoặc Phó Thành bị chặn, anh phải chạy lại để giải cứu. Chính vì điều đó, anh đã phải chịu thêm một vài cú đánh, khóe miệng bị rách và không ngừng chảy máu.

"Các cậu đang làm gì? Tất cả dừng tay lại, đứng lên, dựa tường."

Ban giám thị rốt cuộc cũng tới, một chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm, bốn thành viên tất cả đều xuất hiện.

"Chết tiệt, tôi đang nghĩ sao lại lâu như vậy, hóa ra giám thị họ còn tập hợp người nữa."

Hứa Đình Sinh ở trong lòng mắng một câu, dừng lại phủ bụi đất trên người, đi tới chỗ Hoàng Á Minh và Phó Thành, ba người thành thật đứng một chỗ chờ xử lý. Hứa Đình Sinh nhìn nhìn bọn họ, hai người đưa cho Hứa Đình Sinh một ánh mắt an tâm, xem ra cũng không có chỗ nào bị thương nghiêm trọng.

Ngô Nguyệt Vi bị hoảng sợ rất lớn, cô không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, Cô chỉ nghe ý kiến của bạn cùng phòng, thử xem nếu bản thân xa đọa liệu Hứa Đình Sinh có quan tâm, muốn biết anh rốt cuộc có phải hay không đã quên mình.

Trái tim thiếu nữ ngây thơ lần đầu tiên rung động, từ cấp hai đến cấp 3 trong lòng đều chỉ có người này, đều chờ mong ước hẹn của anh, Cô làm sao có thể cam tâm? Làm sao có thể buông tay?

Cô không nghĩ tới những người được bạn cùng phòng giới thiệu luôn miệng nói nghĩa khí lại đối với cô như vậy, cô không biết phải làm sao, sau đó, khi cô sợ hãi và tuyệt vọng, Hứa Đình Sinh xuất hiện, không có đạp thất thải tường vân, nhưng anh tới cứu cô, giận giữ và hung tợn, một tên, hai tên, ba tên, họ đánh ngã ba tên, và cả mấy tên côn đồ khác đuổi theo, Ngô Nguyệt Vi bình an vô sự.

Ngô Nguyệt Vi mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại, cô vừa sợ vừa hối hận, hận chết chính mình, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia ngọt ngào cùng vui sướng, bởi vì anh quan tâm mình, vì cô mà giống một anh hùng giận dữ mà lao tới, cô tâm loạn như ma, không biết phải làm sao.

Tới khi cô đi ra, khóe miệng Hứa Đình Sinh đã đổ máu, Cô vừa định tới lau đi, các giám thị lại đến.

Mấy tên côn đồ định ôm mặt chạy trốn bị các giám thị chặn đường.

"Bào Minh, tôi biết cậu, muốn chạy?"

"Trương Sơn Phong.."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 13: Nghe Lời, Cúi Đầu (1)

[HIDE-THANKS]
Editor: Linda Yên

Beta: Tân Sinh

Ngô Nguyệt Vi đứng sau Hứa Đình Sinh, cúi đầu, không biết làm sao để mở miệng, cô kéo kéo góc áo Hứa Đình Sinh.

"Cậu ra đây làm gì, đi mau, vòng ra phía sau sân thể dục trở về sẽ không có ai nhìn thấy cậu." Hứa Đình Sinh nhỏ giọng mắng.

"Không phải.. Bởi vì tớ.." Ngô Nguyệt Vi nhìn mắt anh, chần chờ nói.

"Thứ nhất, một cô gái như cậu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cậu có biết cậu sẽ bị nói như thế nào không? Như vậy, cuộc sống sau này của em xong rồi. Cậu có thể giải thích với cả thế giới sao? Thứ hai, chúng tớ nhiều lắm chỉ bị xử phạt, trường học vì tăng suất tốt nghiệp danh dự sẽ hủy bỏ việc xử phạt, chúng tớ rất nhanh sẽ về, cậu không cần lo lắng. Thứ ba, cậu về sau ngoan một chút, ngoan, chịu khó học tập cho giỏi, đừng để chúng tớ làm việc vô ích. Nghe lời, cúi đầu đi mau." Hứa Đình Sinh phân tích khuyên nhủ.

"Không sai, cậu đi mau đi." Hoàng Á Minh cùng Phó Thành cũng thúc giục.

"Vòng qua phía sau sân thể dục trở về, lau nước mắt, đừng để người khác thấy." Hứa Đình Sinh bổ sung nói.

Ngô Nguyệt Vi cảm thấy bản thân không nên đi, cô nên ở lại cùng họ kể rõ mọi chuyện, như vậy mấy người Hứa Đình Sinh sẽ không phải chịu phạt, không những vậy, họ chính là thấy việc xấu ra tay giúp đỡ.

Cô nghĩ nên nói gì đó, hoặc giúp Hứa Đình Sinh phủi bụi đất trên người, cô còn muốn cảm ơn Hoàng Á Minh cùng Phó Thành, nhưng Hứa Đình Sinh nói "Ngoan một chút" "Đừng để chúng tớ bị đánh vô ích" "Nghe lời", cô liền không phản kháng được, nghe lời anh.

Nước mắt Ngô Nguyệt Vi lăn dài trên má, cô cắn môi, cảm kích nhìn Hoàng Á Minh và Phó Thành, lại chăm chú nhìn Hứa Đình Sinh nghẹn ngào lặng lẽ rời đi.

Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh, Phó Thành nhìn nhau, như trút được gánh nặng, khác biệt duy nhất là ánh mắt Hoàng Á Minh có chút ý vị thâm trường.

Mấy tên côn đồ cũng bị bắt trở về, đứng cùng một chỗ với ba người Hứa Đình Sinh, bọn họ đều là "người nổi tiếng" đừng nói che mặt, cho dù xách dép chạy cũng không thoát được.

"Nhìn cái gì? Tất cả trở về phòng học."

Giám thị đuổi hết học sinh đang vây xem, Hứa Đình Sinh chậm rãi tơí chỗ mấy tên côn đồ, nhỏ giọng nói với Bào Minh: "Nếu nói rõ mọi chuyện, các người dù cưỡng hiếp bất thành, nhưng cũng không tránh được phải ngồi tù 10 năm."

Bào Minh giật mình sợ hãi, trên trán rịn một lớp mồ hôi lớn, cứng họng nói: "Nếu vậy tao sẽ giết cả nhà mày trước khi đi tù."

Nhìn cậu trai trẻ bối rối sợ hãi, trong lòng Hứa Đình Sinh buồn cười, nhưng vẫn lạnh mặt nói: "Mọi chuyện chúng tôi sẽ không nói, nên các cậu cũng đừng nói."

Bào Minh nhìn Hứa Đình Sinh nghi hoặc, không hiểu anh vì sao lại làm vậy, tại sao lại không nói rõ mọi chuyện?

Hứa Đình Sinh lại nói: "Các cậu không để mọi chuyện lộ ra, bản chất hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau. Chuyện đánh nhau để tôi giải quyết, nói nguyên nhân là do khắc khẩu gây xung đột, là tôi ra tay đánh người trước không liên quan đến các cậu, như vậy mọi chuyện sẽ do tôi gánh vác, các cậu không phải sẽ được thả ra luôn sao? Chỉ là đừng liên lụy hai người bạn của tôi."

Bào Minh ngây người ra, chần chờ nói: "Anh có ý gì? Sợ phiền phức?"

Hứa Đình Sinh cười cười: "Tôi có điều kiện, thứ nhất, chuyện này dừng ở đây, sau này đừng có lộn xộn. Thứ hai, sau này không được phép tìm Ngô Nguyệt Vi, cũng không được nói lung tung."

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào bạn tôi có tiền, điện thoại cậu ta vài ngàn tệ, có thể chụp ảnh, ảnh chụp bên trong cái nào cũng có thể khiến các cậu ngồi tù."

Hứa Đình Sinh liếc Phó Thành phía sau một cái, Phó Thành rất phối hợp móc ra cái con Nokia 7650 tương tối đắt tiền lắc lắc, mặc dù bên trong không có ảnh nhóm Bào Minh ức hiếp Ngô Nguyệt Vi.

Bố Phó Thành là phó cục trưởng cục Công thương, cho nên trong trường anh là một trong những người giàu có nổi tiếng nhất, Bào Minh không dám không tin.

Bào Minh cùng mấy tên côn đồ khác nhìn nhau, trận này ngoại trừ ban đầu bị đánh vài cái bọn họ cũng không bị tổn thất gì về sau, đều là nhóm Hứa Đình Sinh bị đánh, hơn nữa sau đó lúc đuổi đánh ba người Hứa Đình Sinh rất nhiều người nhìn thấy không những không mất mặt mà sau này bọn họ còn nổi tiếng hơn.

Mặt khác, sau khi bình tĩnh lại, đối với uy hiếp của Hứa Đình Sinh, mười năm tù, bọn họ đều thấy lạnh sống lưng.

Còn có, Ngô Nguyệt Vi tuy rằng xinh đẹp, nhưng lại không phải thất sự muốn làm tình, nhiều lắm cũng chỉ theo bọn họ đến nhà ăn, đi qua sân thể dục sau đó trở về, bình thường đều cẩn thận giữ khoảng cách với họ, trừ bỏ cưỡng ép thì một chút tiện nghi cũng đều không chiếm được, còn lâu mới bằng bạn cùng phòng của cô, lúc nào cũng có thể mở hai chân, cô gái này ném đi không đáng tiếc.

Sau khi suy nghĩ kỹ, bọn họ thấy kiến nghị của Hứa Đình Sinh quả thật không tồi.

Thấy đám đàn em tán đồng, Bào Minh gật đầu nói với Hứa Đình Sinh: "Anh nói chuyện giữ lời?"

"Nói chuyện giữ lời."

"Tốt, vậy chúng tôi đồng ý. Anh tốt nhất đừng chơi hai mặt, bằng không chết như thế nào cũng không biết."

"Một lời đã định."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 14: Nghe Lời, Cúi Đầu (2)

[HIDE-THANKS]
Editor: Linda Yên

Beta: Tân Sinh

Hứa Đình Sinh thậm chí cùng Bào Minh bắt tay, nhếch khóe miệng đầy máu cười tươi. Anh có thể không sợ mấy tên côn đồ này, nhưng thanh danh Ngô Nguyệt Vi không thể hỏng, cuộc sống bị hủy hoại, hơn nữa cô còn muốn học ở đây, nếu cứ bị quấy rầy cô sẽ xong rồi. Cuối cùng, bản thân mình một người hơn 30 tuổi lại cùng mấy tên côn đồ trẻ ranh gây sự còn ra thể thống gì? Mà ba người cũng nên thành thật học tập cho tốt, không có thời gian để lãng phí, cho nên đây là kết quả tốt nhất mà Hứa Đình Sinh muốn.

Bào Minh giống như bị điện giật rụt tay về, nhìn người đang cười âm hiểm, ít nhất cậu ta cho rằng Hứa Đình Sinh cười âm hiểm, ấn vào bụng, ngực chịu đựng cơn đau dữ dội thầm nguyền rủa: "Bệnh thần kinh, con mẹ nó chính là tên bệnh thần kinh."

"Các cậu đang làm gì?"

Giám thị sau khi đuổi hết đám học sinh vây xem, lại phát hiện mấy tên "phạm nhân" mặc nhiên châu đầu nghị luận, lập tức nổi giận.

"Xếp hàng, từng người một, đến phòng giám thị."

* * *

Đám người Bảo Minh đúng là vẫn chứng nào tật ấy, Hứa Đình Sinh cũng không rõ lắm bọn họ đã làm được như thế nào, tóm lại, lúc giáo v iên lục soát người này, hai con dao lại dấu trong người của người kia, khi lục soát người kia, dao đã ở trong tay người vừa mới bị lục soát trước đó, giáo viên lần lượt lục soát qua hết nửa ngày, vẫn không tìm được gì.

Đến nỗi quá trình đánh nhau, người của hai bên cũng nói giống như nhau, đều cắn chặt Hứa Đình Sinh không buông, trọng điểm sự việc hoàn toàn nhất trí. Hoàng Á Minh cùng Phó Thành suy nghĩ muốn cùng Hứa Đình Sinh gánh bớt tội, đều bị bọn họ hung dữ trừng mắt nhìn, làm cho sự việc càng nghiêm trọng hơn, không có ý nghĩa.

Tách riêng thẩm vấn từng người, sau đó thẩm vấn chung, rồi dùng kế ly gián, mấy vị giáo viên có kinh nghiệm nhiều năm đã dùng hết mọi thủ đoạn, kết quả tất cả mọi người vẫn thống nhất trọng điểm sự việc. Cho nên sự v iệ c vốn dĩ đơn giản nhưng từ miệng bọ họ lại trở thành ẩu đã, đánh nhau, mà người ra tay trước là Hứa Đình Sinh, do anh đánh ba người bên họ trước, nên nhóm người bọn họ cùng ba người Hứa Đình Sinh mới lao vào đánh nhau.

Đến buổi sáng, khi kết thúc tiết hai, ngoại trừ Hứa Đình Sinh, tất cả mọi người đều được thả về. Xử phạt là không tránh được, đám người Bảo Minh lúc trước bị thẩm vấn, trên cơ bản đều sẽ xử lý ở mức "ở lại trường xem", cao hơn chính là "phê bình", Hoàng Á Minh cùng Phó Thành cũng phân biệt ra một chân, theo kinh nghiệm của Hứa Đình Sinh về giáo viện chủ nhiệm mà phán đoán, mức xử phạt cao nhất là "cảnh cáo", thấp nhất là "thông báo phê bình."

"Cậu, Hứa Đình Sinh?" Mấy vị giáo viên lãnh đạo ngồi xung quanh Hứa Đình Sinh.

"Dạ."

"Ở lại trường xem."

"Con mẹ nó, không phải vậy chứ, trung học Lệ Bắc định trừng trị nghiêm khắc sao?" Hứa Đình Sinh chửi thề trong lòng, theo suy đoán của anh, việc đánh nhau gây thương tích này nếu nghiêm trọng hơn nữa thì sẽ là "lỗi nặng."

Anh vừa định mở miệng hỏi thăm, thì giáo viên chủ nhiệm đã nói trước:

"Cậu cũng không phải chỉ có chuyện này, chuẩn bị lát nữa kiểm điểm dưới cờ đi."

Hứa Đình Sinh cau mày khổ não nhớ lại, chẳng lẽ trước đó mình còn làm sai gì nữa sao? Không thể nhớ nổi.

* * *

Thứ hai, sau thời gian nghỉ giữa tiết hai, theo thông lệ, trước tiên thực hiện nghi thức kéo cờ, sau đó đại diện giáo viên hoặc học sinh ưu tú sẽ lên phát biểu để khuyến khích mọi người cố gắng hơn, cuối cùng, là lãnh đạo phát biểu, hoặc tổng kết tuần, hoặc tuyên bố một số chuyện nào đó.

Có lúc, học sinh vi phạm lỗi nghiêm trọng, tùy vào trường hợp cũng sẽ bước lên bục phát biểu để kiểm điểm và bị phê bình giáo dục để làm gương,

Kiếp trước, ở trường trung học Lệ Bắc Hứa Đình Sinh không có trải nghiệm qua cảm giác đứng trên bục phát biểu, dù là tuyên dương hay phê bình đều không có.

Trên bục phát biểu, giáo viên chủ nhiệm cầm microphone, hắng giọng một cái:

"Tuần trước, các em học sinh biểu hiện không tệ.. Ngoại trừ một số ít người, nhất định phải làm học sinh cá biệt.. Phương diện tốt thầy sẽ không nói, trước tiên, giới thiệu với các em bạn Hứa Đình Sinh, cao trung ban 10."

Hứa Đình Sinh cúi đầu đi lên bục phát biểu, đứng rất nghiêm túc.

"Bạn học Hứa Đình Sinh đã làm 'Chuyện tốt' gì? Bạn học Hứa, hay là chính em hãy nói cho các bạn nghe một chút?" Thầy giáo chủ nhiệm dùng lời lẽ chế giễu nói.

Hứa Đình Sinh im lặng, không tiếp lời.

"Không chịu nói sao? Vậy để thầy thay em nói, chuyện thứ nhất, cuối tuần vừa rồi, ở ký túc xá nam, có người nửa đêm uống rượu, uống say rồi sau đó ở trên mái nhà ca hát, còn đem bình rượu không từ trên mái nhà ném xuống dưới, thiếu chút nữa.. Thiếu chút nữa thì ném vào cửa sổ phòng ngủ của nữ sinh ở phía đối diện. Đây là hành vi gì? Đây là chơi lưu manh, là.. Quấy rối. Chuyện này ai làm? Chính là bạn học ở trước mắt chúng ta đây. Bạn học Hứa, em có điều gì muốn nói không?" Thầy giáo chủ nhiệm nói đến du dương trầm bổng, nước miếng bay đầy trời, thiếu chút nữa là đem mấy chữ phía trước từ quấy rối nói ra, làm cho các học sinh phía dưới cười đến nghiêng ngã.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 15: Thể Nghiệm Kiểm Điểm Dưới Cờ (1)

[HIDE-THANKS]
Editor: thohongmeomeo

Beta-er: Mi An

Cả khuôn mặt Hứa Đình Sinh đều biến thành trái mướp đắng, mà còn là trái mướp đắng màu đỏ có thể nhỏ ra máu.

"Mình đã làm việc này sao trời? Mất mặt quá rồi, làm sao có thể.. Không phải là bị oan đó chứ? Trong trí nhớ của kiếp trước, một chút ấn tượng cũng không có."

Nhưng với tình hình trước mắt, mặc kệ có oan hay không, anh cũng không đủ sức để giải thích.

"Nếu đúng thật là anh làm, mặc dù không đến mức đùa nghịch lưu manh.. Quấy rối, tóm lại, vẫn là có chút không thể tưởng tượng nổi." Hứa Đình Sinh thầm nghĩ mà cảm thấy có chút xấu hổ.

Thầy giáo chủ nhiệm nhìn nhìn Hứa Đình Sinh, thấy biểu tình vô cùng hối hận khổ sở của cậu, cho nên không có đối với việc này dây dưa nữa, thầy tiếp tục nói:

"Chuyện thứ hai, việc xin nghỉ phép của trường học chúng ta rất nghiêm khắc, học sinh không thể vi phạm, giáo viên.. Càng không nên bao che. Bạn học Hứa Đình Sinh của chúng ta đâu, cuối tuần chạy đến bên trong phòng làm việc của giáo viên ném tờ giấy coi như xin nghỉ, sau đó nghỉ luôn một tuần lễ, các em biết lý do xin nghỉ phép của bạn học Hứa là cái gì không? Nào, bạn học Hứa Đình Sinh, chính em nói lý do cho các bạn nghe một chút đi."

Liên quan tới việc này, phần lớn học sinh ngồi phía dưới đều đã nghe nói qua, còn một số ít không biết cũng đã hỏi thăm các bạn học khác. Microphone đưa tới bên miệng, Hứa Đình Sinh mím môi không lên tiếng, nghĩ lại mình cũng là người đã 30 mấy tuổi, chuyện này là sao đây!

"Thầy để em nói, thì em phải nói." Thầy giáo chủ nhiệm gằn giọng.

Hứa Đình Sinh đành phải thấp giọng ậm ừ: "Thế giới lớn như vậy, em nghĩ đi xem một chút."

"Nói to lên, nói rõ ràng cho thầy."

"Thế giới lớn như vậy, em nghĩ đi xem một chút."

Hứa Đình Sinh lớn tiếng lại nói một lần nữa, thật ra anh muốn nói là, thế giới lớn như vậy, em từ cõi chết 'Trở về', muốn đi nhìn xem. Sau khi nói xong, Hứa Đình Sinh muốn tìm khe đất để chui đầu vào, vậy mà phía dưới lại vang lên lời khen thật không thể tưởng tược nổi, trong đó phần lớn vẫn là thanh âm của nữ sinh. Thiếu chút nữa anh lại quên, đây là những năm tháng có chút lãng mạn của thời học sinh.

"Lời nói rất hay, thế giới lớn như vậy, tốt nghiệp xong, sau đó thi đại học cho tốt rồi lại đi nhìn. Hiện tại không cố gắng học tập, còn muốn nhìn thế giới? Về nhà bán mặt cho đất, bán lưng cho trời nhìn khoai lang đi.. Bạn học Hứa, trốn học năm ngày." Thầy giáo chủ nhiệm tổng kết lại việc làm sai thứ hai của Hứa Đình Sinh.

"Còn một việc cuối cùng, buổi sáng ngày hôm nay, xảy ra việc đánh nhau không có nền nếp.. Thầy tin rằng rất nhiều bạn học đều nhìn thấy, người khơi mào sự việc và ra tay đánh người trước vẫn là vị bạn học Hứa này. Bạn học Hứa rất dũng cảm, lấy một địch tám, em nghĩ mình đánh được mấy người? Em xem đây là trường học hay là sàn đấu quyền anh?"

Microphone lại đưa tới bên miệng, Hứa Đình Sinh trong lòng đúng lúc lại bốc lên một câu, thật sự định nói: Em muốn đánh mười người. Đương nhiên anh không có nói ra như vậy, da mặt anh thật sự không gánh nổi, đứng ở trên bục này nhiều một giây đều là dày vò, Hứa Đình Sinh sợ thầy chủ nhiệm lại dây dưa đi xuống, liền bắt đầu tự động kiểm điểm: "Em sai rồi, em tự do lãng mạn, tính tình phản nghịch, vô tri ấu trĩ, em thành thật xin lỗi trường học, xin lỗi cha mẹ, xin lỗi bạn bè, cũng phụ sự kỳ vọng của giáo viên.. em quyết tâm nhất định sẽ sửa đổi lỗi lầm, nỗ lực học tập, tranh thủ đạt được thành tích tốt trong kỳ thi vào tháng sau, kỳ thi đại học sắp tới, lấy được thành tích tốt, mang về báo đáp trường học cùng các vị giáo viên.. Đặc biệt là thầy Chu."

Kiếp trước, Hứa Đình Sinh nhìn thấy không ít học sinh kiểm điểm, cho nên kiểm điểm vẫn phải làm, cuối cùng còn cố tình nói tới Thầy Chu, là vì trước đó Thầy giáo chủ nhiệm nói "giáo viên không thể bao che học sinh", hiển nhiên là có hàm ý, Hứa Đình Sinh cảm thấy có lỗi với Thầy Chu.

Thời gian từng chút trôi qua, Hứa Đình Sinh làm kiểm điểm cũng rất thành khẩn, thầy giáo chủ nhiệm không tiện nói thêm cái gì nữa, trực tiếp tuyên bố kết quả, trường học cũng xử phạt đối những lỗi vi phạm của Hứa Đình Sinh, cho "ở lại trường xem", thuận tiện cũng thông báo xử phạt đối với những học sinh khác tham dự vào việc đánh nhau, cuối cùng, hy vọng những bạn học khác lấy đó mà làm gương.

Hoàng Á Minh cùng Phó Thành đều chịu xử phạt với hình thức cảnh cáo.

Rốt cuộc tan.

Hứa Đình Sinh cúi đầu, mặt ủ mày ê trở về lớp học trong vô số ánh mắt bàn tán và tiếng bình luận của bạn học. Thời điểm đi ngang qua văn phòng giáo viên, Thầy Chu vỗ vai cậu: "Cố gắng học tập, chuyện xử phạt thầy sẽ giải quyết."

Hứa Đình Sinh cảm thấy mình cần phải hướng mấy người dở hơi ở kiếp trước bị anh tự tay ném lên bục phát biểu nói lời xin lỗi.

[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 16: Thể Nghiệm Kiểm Điểm Dưới Cờ (2)

[HIDE-THANKS]
Editor: Thohongmeomeo

Beta-er: Mi An

Quá mất mặt, thật sự quá mất mặt, đặc biệt là chuyện thứ nhất, quả thực xấu hổ muốn chết, Hứa Đình Sinh nằm sắp trên bàn sách, không dám ngẩng đầu. Đối với những việc như thế này, tâm lý của người ba mươi mốt tuổi sẽ không làm cho anh bình tĩnh, mà chỉ làm anh cảm thấy càng mất mặt.

Phản ứng của những người khác so với Hứa Đình Sinh dự tính có chút khác nhau, lúc tan học, thậm chí có nam sinh còn tới vỗ vỗ bờ vai của anh: "Đình Sinh, cậu thật quá phong cách."

"Phong cách", trong đầu Hứa Đình Sinh, hai từ này rất lâu đã không còn xuất hiện, ở trong mắt anh, "phong cách" là làm chuyện ngu ngốc, không làm việc ngu ngốc sẽ không phải chết, phải giả vờ điệu thấp mới là sáng suốt.

Nhưng ở thời điểm hiện tại lại không giống nhau, lúc này bạn học nói anh có "Phong cách", đúng là không có ác ý gì.

Đối với người ngoài, Hứa Đình Sinh quả thực quá "phong cách", đặc biệt là trong mắt các nữ sinh.

Thời gian này, nữ sinh phân hai nhóm, một nhóm theo chủ nghĩa lãng mạn, thích ca hát, đá cầu, thích nam sinh đánh nhau.

Ca hát thì không cần phải nói, cho dù niên đại nào cũng đều là vũ khí tán gái sắc bén, Hứa Đình Sinh có hát được hay không, các nữ sinh còn không biết, nhưng ít nhất chuyện anh nửa đêm ở mái nhà say rượu rồi hát vang là rất có phong cách.

"Nghe nói Đình Sinh còn biết đàn ghi-ta, trường học chính là nghe tiếng đàn của cậu ấy ở trên mái nhà nên mới bắt được."

"Ha.. ha, tớ muốn nghe Đình Sinh ở mái nhà đàn ghi-ta và ca hát, chỉ hát cho một mình tớ nghe."

Những tin tức ngầm đó, chính Hứa Đình Sinh cũng không biết, nếu anh biết trường học bắt được anh là nhờ vào tiếng đàn ghi-ta, nhất định sẽ kêu to oan quá, bởi vì, anh xác định, anh khẳng định, chính mình căn bản không biết đàn ghi-ta, nói gì đến việc vừa đàn ghi-ta vừa hát.

Năm 2002, World Cup bóng đá Nhật Hàn, đội Trung Quốc lần đầu tiên tiến vào trận chung kết World Cup, mang tới một làn sóng nhiệt bóng đá trước và sau năm 2002. Tuy rằng phía trên World Cup, đội Trung Quốc đá ba trận bóng đều hòa chưa thắng, nhưng trong vườn trường lúc này, bóng đá còn được hoa nghênh hơn so với bóng rổ, Hứa Đình Sinh vẫn luôn là cầu thủ trung tâm của đội bóng, mặc quần áo số 10 đá bóng, có rất nhiều nữ sinh nhìn qua, nhóm nữ sinh tới xem bóng đá đơn giản chỉ là tham gia náo nhiệt, với hiểu biết ít ỏi của họ về bóng đá mà nói, cầu thủ mặc quần áo số 10 chính là lợi hại nhất.

Điện ảnh Hồng kông nội địa, hoặc các phòng chiếu phim ở huyện thành nhỏ đều chiếu các phim có cảnh đánh nhau, thời điểm nóng nhất, ngay cả internet cũng trợ giúp truyền bá rất hứng khởi. Vì thế đàn ông trong tưởng tượng của các cô gái, giống giang hồ khí phách, khoái ý ân cừu, giống như Trần Hạo Nam, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, giống như Lưu Đức Hoa, đập vỡ cửa kính tiệm áo cưới, lấy áo cưới đẹp nhất cho Ngô Thiến Liên mặc vào, rồi đưa cô đi đua xe đến chảy cả máu mũi.

Cho nên, theo suy nghĩ của các nữ sinh, nam sinh xấu một chút mới đáng yêu, nam sinh đương nhiên có thể đánh nhau, nhưng không phải kiểu "nhân vật phản diện", anh không thể là quạ đen, không thể là Tang Bưu, anh phải là Trần Hạo Nam, là "người xấu chính diện".

Hứa Đình Sinh là hình mẫu nam sinh giống như trong tưởng tượng của các nữ sinh sao?

Đương nhiên, bởi vì hình tượng "phản diện" của đám người Bảo Minh đã đi sâu vào lòng mọi người, Hứa Đình Sinh đối lập với bọn họ khẳng định phải là "chính diện". Ngay cả Đàm Thanh Linh, người luôn luôn gương mẫu cũng nói với Hoàng Á Minh: "Đánh thật hay."

Tình tiết Hứa Đình Sinh bị người khác ấn trên mặt đất, tự nhiên được mọi người xem nhẹ, thầy giáo chủ nhiệm nói như thế nào? Anh lấy một người đánh với tám người.

"Tin tức ngầm, trước tiên một mình anh đánh ngã ba người."

"Tin tức ngầm, lúc ấy có một nữ sinh đứng ở phía sau lưng lôi kéo góc áo của anh, tuy rằng không thấy rõ là ai, nhưng khẳng định là rất xinh đẹp, trận đánh nhau này có phải là vì nữ sinh kia, Trùng Quan giận dữ vì hồng nhan."

"Thật là lãng mạn, nhưng mà rõ ràng nhân vật nữ chính phải là mình mới đúng."

Còn có một nhóm nữ sinh khác, các cô nàng cần cù, chăm chỉ và hiếu học, cũng sẽ thích nam sinh đọc sách, nếu không được thì nam sinh biết văn nghệ một chút, lại không được nữa thì nam sinh viết chút ít văn chương cũng tốt.

"Bạn học Hứa Đình Sinh phát biểu văn chương trên báo thanh niên Tiệm Hải."

"Tớ cảm thấy vẫn là câu 'thế giới lớn như vậy, em muốn đi xem' tương đối có tình cảm."

"Nói đi là đi, một chặng đường xa đó, không biết cậu ấy cần bạn đồng hành không?"

"Tư xuân."

"Ha.."

"Nghe nói, cậu ta ở văn phòng giáo viên nói, kỳ thi vào tháng sau muốn vào tốp 20 người đứng đầu, thật chờ mong Hứa Đình Sinh có thể làm được, vậy thì quá hoàn mỹ."

"Khả năng lúc ấy, chính là muốn làm cho mấy vị giáo viên vui lòng nên mới nói như vậy, bọn họ nói kiến thức cơ bản của Hứa Đình Sinh không được tốt lắm, rất nhiều người chờ chế giễu đâu."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 17: Kí Ức Như Biển Rộng (1)

[HIDE-THANKS]
Editor: Linda Yến.

Beta-er: Mi An

"Cậu ta hiện tại nổi bật như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người ghen ghét, thật ra làm không được cũng không sao, có tiến bộ là tốt rồi."

"Tớ thì đánh cuộc cậu ấy làm được, đến lúc đó tức chết những người kia."

Thời điểm ăn cơm trưa, Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh, Phó Thành trở về kí túc xá nằm bên trong khu dạy học. Trên đường đi, có mấy cô nữ sinh núp ở phía sau bạn học lớn mật kêu lên:

"Hứa Đình Sinh, lần sau có lên mái nhà uống rượu ca hát thì nhớ gọi cho tớ!"

"Hứa Đình Sinh, thế giới thật rộng lớn, em sẽ đi cùng anh để xem nó."

"Hứa Đình Sinh, cố lên."

"..."

Bộ dạng của Hứa Đình Sinh hiện tại rất thống khổ, những việc ngày hôm nay khiến anh có chút dở khóc dở cười, "bộ dáng" đau khổ, càng đau khổ hơn khi anh nhìn thấy hai người một trước một sau đang đi tới.

Cả buổi sáng Ngô Nguyệt Vi nghe giảng bài đều không lọt tai, lúc giáo viên mời cô đứng lên trả lời câu hỏi, cô đều phải nhờ bạn cùng bàn nhắc nhở mới có thể phản ứng kịp, một lúc sau lại bắt đầu thẫn thờ nên không thể trả lời được.

Trong tình huống như vậy, là một học sinh giỏi nên giáo viên sẽ nói: "Có phải thân thể em không khỏe đúng chứ? Hãy ngồi xuống đi, chú ý nghỉ ngơi".

Ngô Nguyệt Vi ngồi xuống, nhưng vẫn không thể tập trung lại được.

Cô nghĩ tới khóe miệng chảy máu của anh, nghĩ tới anh bị lên văn phòng làm bảng kiểm điểm, nghĩ tới lời anh nói: "Thế giới thật rộng lớn, tôi muốn đi xem nó!"

"Cậu ấy vốn dĩ không nên bị như vậy, vì bảo vệ mình nên cậu ấy mới cam tâm tình nguyện chịu phạt, dù có bị oan ức cũng không nói ra sự thật".

Người bạn cùng phòng gần gũi với Ngô Nguyệt Vi trong khoảng thời gian này đột nhiên bắt đầu xa lánh cô, thậm chí có vẻ sợ hãi khi tiếp cận với cô. Ngô Nguyệt Vi biết rằng điều này có liên quan đến đám người Bào Minh và sau đó là quan hệ với Hứa Đình Sinh.

Ngô Nguyệt Vi không rõ Hứa Đình Sinh nghĩ cái gì, nhưng cô biết được hành động của anh, đó là bảo vệ cô, giúp cô thoát khỏi đám người của Bào Minh.

Nếu không vì Hứa đình Sinh dặn cô không được để bại lộ chuyện của bản thân, khẳng định Ngô Nguyệt Vi sẽ không cắm rễ tại lớp lâu như vậy, cô muốn đi xem Hứa đình Sinh, nói chuyện với anh.

Thời điểm ăn cơm trưa, Ngô Nguyệt Vi lẳng lặng nghe nữ sinh bên cạnh mình bàn tán về anh, một người bạn cùng bàn đột nhiên xoay người đối diện với cô và nói: "Người kia, là anh chàng mà cậu đã chặn trên đường hồi năm đầu tiên vào trường cấp 3 phải không?"

Ngô Nguyệt Vi chợt ngẩn người, sau đó liền ôm chặt cô bạn cùng bàn, vui mừng như vỡ lẽ ra điều gì.

Cô bạn có chút không hiểu hành vi của bạn mình.

Ngô Nguyệt Vi nở một nụ cười sáng lạn, nói: "Cảm ơn cậu, bây giờ tớ sẽ đi tìm cậu ấy đây".

Ngô Nguyệt Vi đã suy nghĩ thông suốt rồi, cô có thể quang minh chính đại đi tìm anh, dù sao cũng có rất nhiều người đều biết trước kia cô đã tùng ngăn anh lại trên đường, họ đều biết cô thích một vị học trưởng.

Cô bạn ngồi cùng bạn chợt lắc đầu: "Không nên, cậu sẽ bị người ta nói là mặt dày mày dạn theo đuổi người ta, năm nhất còn chưa bị cười đủ à?"

Ngô Nguyệt Vi giơ lên nắm đấm nhỏ, nói: "Tớ chính là muốn theo đuổi cậu ấy.. mặt dày mày dạn thì có làm sao?"

Cô bạn ngồi cũng bàn một tay không giữ chặt, thì có chút bất đắc dĩ ngồi xuống. Cô cùng Ngô Nguyệt Vi đã ngồi cùng bàn từ năm đầu tiên của cấp 3, là bạn bè tốt của nhau, nhưng hiện tại chính cô cảm thấy bản thân vẫn là chưa hiểu rõ về Ngô Nguyệt Vi, trong mắt mọi người cô ấy là một cô gái ngoan ngoãn, đơn thuần, an tĩnh thậm chí là có chút nhát gan, nhưng ngược lại cũng rất là dũng cảm, có chút điên cuồng, hoặc là nói ở một phương diện nào đó thì là một đồ ngốc. Ví như vào ngày đầu tiên của năm học, trước mặt bao người ngăn một vị học trưởng, chấp nhận lời đề nghị của một bạn cùng phòng không có ý tốt đi làm một "thí nghiệm", và ví như ở hiện tại.

Ngô Nguyệt Vi đến phòng y tế lấy hộp đựng thuốc, sau đó đứng ở bên hành lang chờ Hứa Đình Sinh.

Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh, Phó Thành đi tới.

Ngô Nguyệt Vi tiến lên đón, hướng Hoàng Á Minh cùng Phó Thành nhẹ nhàng nói: "Cám ơn"

Hoàng Á Minh cùng Phó Thành rất không nghĩa khí ném Hứa Đình Sịnh lại một mình, sau đó đi trước.

"Tớ thật sự hối hận rồi, về sau sẽ không như vậy nữa, sẽ nghe lời cậu nói, học tập thật tốt." Ngô Nguyệt Vi cúi đầu nói.

Hứa Đình Sinh mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi, với thành tích của cậu, ít nhất phải vào được trường đại học Tiệm Hải".

Nghe vậy, mục tiêu thi đại học của Ngô Nguyệt Vi từ Thanh Bắc biến thành đại học Tiệm Hải, cô nói: "Cậu có còn đau hay không, tớ có thuốc đây!" Cô vươn tay ra định chạm vào khóe miệng Hứa Đình Sinh đang còn bị kết vảy.

Hứa đình Sinh chợt lùi một bước tránh tay cô, tiếp nhận thuốc nói: "Cảm ơn, cậu mau đi ăn cơm đi"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 18: Kí Ức Như Biển Rộng (2)

[HIDE-THANKS]
Editor: thohongmeomeo

Beta-er: Mi An

Ngô Nguyệt Vi đáp: "Tớ ăn rồi."

"Nhanh vậy? Mới vừa tan học mà?"

"Tiết âm nhạc, giáo viên tuần trước dạy tớ hôm nay không đến, bạn học ngồi cùng bàn liền kéo tớ đi cúp tiết.. không chỉ riêng bọn tớ, còn có rất nhiều người đã chạy trước rồi"

"Ồ, thật tốt khi không phải xếp hàng, tớ đi ăn cơm trước đây".

"Tớ vẫn còn thích cậu, vẫn luôn thích!". Ngô Nguyệt Vi đột nhiên nói.

".. Nhưng tớ không thích cậu, cấp hai lúc ấy là do tớ chưa hiểu chuyện." Hứa Đình Sinh cố gắng nhẹ nhàng nói.

Ngô Nguyệt Vi suy nghĩ, nói: "Cậu nói dối!"

Hứa Đình Sinh cười khổ: "Không có, thật sự không còn thích.. Cậu có thành tích học tập tốt, lại xinh đẹp lại chăm chỉ, khẳng định về sau sẽ có rất nhiều chàng trai thích cậu".

Ngô Nguyệt Vi nghĩ về điều đó một lần nữa, ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt của Hứa Đình Sinh, và nói, "Nó sẽ không ảnh hưởng đến việc học, tớ hứa đấy."

Hứa Đình Sinh cảm giác chính mình sắp trở thành Sparta.

Lúc này Diêu Tịnh đi tới, vỗ vào hộp thuốc mà Hứa Đình Sinh đặt trong lồng ngực, nói: "Phó Thành đã nói với tớ, cậu làm tốt lắm".

Sau đó cô đi ngang qua Ngô Nguyệt Vi.

Sáng nay Diêu Tịnh có chút lo lắng không yên, đặc biệt là nghe tin Hứa Đình Sinh đánh nhau vì một nữ sinh khác, một Diêu Tịnh lúc nào cũng luôn tiêu sái mà cũng có lúc bối rối không yên.

Cũng may Phó Thành giúp cô giải đáp khúc mắc.

Nhưng Phó Thành không có ở trong kí túc xá, nên tối qua Hứa Đình Sinh cùng Hoàng Á Minh nói chuyện anh đều không nghe được, anh còn không biết Hứa Đình Sinh đối với Diêu Tịnh đã "thay lòng đổi dạ". Vì thế nên anh rất nhiệt tình giúp Hứa Đình Sinh giải thích một phen, tuy rằng anh không thể giải thích vấn đề quá rõ ràng vì mục đích bảo vệ Ngô Nguyệt Vi, nhưng với một cô gái thông minh lanh lợi như Diêu Tịnh làm sao mà nghe không hiểu chứ?

"Thấy việc nghĩa liền ra tay cứu giúp, vì bảo vệ cô gái kia mà tình nguyện chịu oan uổng, cũng không nói một lời giải thích". Vì vậy, hình tượng của Hứa Đình Sinh trong lòng Diêu Tịnh rất nhanh liền cao hơn một bậc, cô cảm thấy anh rất là chu đáo và thích làm việc tốt.

Nghe người khác bình luận về Hứa Đình Sinh, Diêu Tịnh cảm thấy chính mình là bạn gái "tương lai" nên cần phải làm chút gì đó, vì thế ngay sau khi tan học cô chạy một mạch đến phòng y tế xin một hộp thuốc, vừa mới thấy Hứa Đình Sinh liền đem qua cho hắn.

Lấy cá tính của cô mà nói, biểu tình này đã xem như là rất ôn nhu săn sóc rồi.

Cô gặp được Ngô Nguyệt Vi, nhìn thấy Hứa Đình Sinh nói chuyện cùng Ngô Nguyệt Vi, nhưng không thể nghe rõ được cuộc đối thoại, nên cô cũng không nghĩ nhiều, cô chính là cá tính như vậy.

Đứng ở góc độ của Hứa Đình Sinh, so với Ngô Nguyệt Vi thì Diêu Tịnh phiền toái hơn, ví như Hứa Đình Sinh có thể trực tiếp nói với Ngô Nguyệt Vi là anh không thích cô, còn đối với Diêu Tịnh thì không được, rốt cuộc người mà lúc trước dây dưa không thôi là chính mình, đến khi đối phương vừa tỏ thái độ, anh lại nói ra lời nói với thái độ như vậy, có thể ảnh hưởng cô thi đại học hay không? Rốt cuộc, đã hơn hai tháng trôi qua.

"Đúng rồi, thi đại học."

Hứa Đình Sinh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vì những vấn đề có thể được giải quyết theo thời gian. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, anh sẽ tự mình rời đi và mọi thứ sẽ được giải quyết.

"Thời gian vẫn còn rất nhiều". Hứa Đình Sinh liền nghĩ tới Hạng Ngưng, đồng thời hiện ra hình bóng cô, một là hình bóng cô bé hoang dã với bím tóc cao trên đầu, một cái khác là Hạng Ngưng thanh tú điềm đạm, dịu dàng khoan dung. "Thật là tra tấn khi chờ em lớn lên mà"

Hứa Đình Sinh cầm hai hộp thuốc tới nhà ăn tìm thấy Hoàng Á Minh cùng Phó Thành, hai người đã ăn cơm xong, trên mặt là một biểu tình tươi cười đáng khinh nhìn Hứa Đình Sinh.

Hứa Đình Sinh giả vờ không phát hiện, vùi đầu ăn cơm.

Đám người Bào Minh đi vào, cách một bàn ăn ngồi xuống, nhìn ba người Hứa Đình Sinh bàn tán, thỉnh thoảng lại đưa vài ánh mắt không thiện ý qua đây.

"Xem ra sớm hay muộn chúng ta cũng phải sống chết một lần nữa". Hoàng Á Minh nói.

Phó Thành lắc lắc đầu: "Chắc là muốn dời sự chú ý của ta".

Hoàng Á Minh suy nghĩ nói: "Có muốn nói với bọn họ rằng ảnh chụp đã được chúng ta giữ lại, nói bọn họ hết hi vọng?".

Hứa Đình Sinh ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Đừng nói cái gì cả, có một số việc thay vì chúng ta nói, không bằng để cho tự bọn họ suy nghĩ, họ sẽ nghĩ về nó, hiện tại.. Bọn họ nhìn qua chúng ta, chúng ta hãy bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười là được rồi".

Bào Minh có một loại cảm giác bất lực mạnh mẽ, đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm dữ dội vào ba kẻ thần kinh ở phía đối diện nhìn nhau rồi mỉm cười với chính mình. Nếu hắn không nhìn thì ở phía đối diện liền sẽ ăn vô cùng vui vẻ? Thế này là tình huống như thế nào? Có ý tứ gì?





[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 20: Dịch Sars Tới (1)

[HIDE-THANKS]
Editor: thohongmeomeo

Beta-er: Mi An

Tựa như đôi khi có một câu nói, một cảnh tượng, sẽ làm anh nhớ tới sự kiện mà đã bị lãng quên trong một thời gian dài.

Mà cũng có một số việc, có lẽ bạn vĩnh viễn sẽ không nhớ tới, tuy rằng nó đã từng phát sinh và vẫn luôn ở đó.

Ví như bạn không nhớ được một bài văn trong lớp, người ngồi cùng bàn sẽ nhắc nhở, vì thế bạn liền nghĩ tới nó. Thật ra bạn vẫn luông không quên, chỉ là cất quá sâu và bên trong góc nào đó, phủ đầy tro bụi khi đã lâu không dùng tới. Cho nên mới có thể nói: Theo thời gian, hãy nỗ lực học và học. Cốt là để không quên.

Hứa Đình Sinh nói với chính mình: Kí ức kiếp trước là như vậy, lượng thông tin quá lớn lại xáo trộn lẫn lộn, luôn có vài thứ sẽ bị vùi lấp ở dưới đáy biển.. Việc này không quan trọng, quan trong là anh có thể nắm bắt những gì.

* * *
Đánh giá của người ngoài liên quan đến nhóm người Hứa Đình Sinh vẫn đang tiếp diễn, có thiện ý lẫn ác ý, nhưng ba nhân vật chính Hứa Đình Sinh và Hoàng Á Minh, Phó Thành – tiểu tổ học tập, đã tiến vào trạng thái điên cuồng "tức nước vỡ bờ", không hề để ý đến chuyện bên ngoài.

Thầy Chu thấy rất rõ, cảm thấy hết sức vui mừng, vì chuyện hủy bỏ xử phạt cho ba người họ, ông suốt ngày chạy đến văn phòng Hiệu trưởng.

Bạn bè thấy họ như vậy, cũng có cảm giác cấp bách theo: "Ngày thường mấy tên này đều cà lơ phất phơ, bây giờ cũng liều mạng cả rồi, chúng ta không thể cứ như vậy nữa."

Bầu không khí học tập trong cả lớp 12/10 đều bị kéo lên, đến nỗi Hứa Đình Sinh không có thời gian chú ý đến tình huống của lớp 12/7 hoặc các lớp khác như thế nào.

Thật ra việc học tập của Hứa Đình Sinh rất đơn giản, Lịch Sử thì xem lướt qua tài liệu giảng dạy cũ rồi so sánh tìm điểm khác nhau với chương trình học mới là xong, Địa Lý thì lượng kiến thức cần nhớ là ít nhất trong tổ hợp Xã Hội, cũng không cần quá nhiều thời gian. Trong số ba môn của tổ hợp Xã Hội, môn làm anh tốn nhiều thời gian nhất là Chính Trị, Hứa Đình Sinh phải cày ngày cày đêm đến nỗi trời cũng như tối mù theo, nhưng may mà anh có trí nhớ rất tốt.

Tiếng Anh, mỗi ngày làm đề thi thử để tìm cảm giác, chẳng mấy chốc đã có thể chuyển đổi khẩu ngữ cơ bản thành giao tiếp thành thạo.

Ngữ Văn, nội dung cần học thuộc lòng nằm trong phạm vi đề cương ôn thi, mỗi ngày dậy sớm học một ít là ổn, thuận tiện sắp xếp ý tưởng làm văn.

Toán Học, Hứa Đình Sinh vốn có ý định từ bỏ hoàn toàn, nhưng trước đó, vì quan tâm đến cảm xúc của Hoàng Á Minh và Phó Thành, anh đã nói sẽ nhờ hai người họ giúp anh học bổ túc Toán Học, giờ mà mặc kệ thì có lỗi lắm. Đương nhiên, anh cũng không có ý định học một cách hệ thống lại, vì cơ bản là không có khả năng. Sách lược của anh là chọn một nội dung trong đó để "gặm" hết, chẳng hạn như thầy nói trong đề tuyển sinh đại học có rất nhiều câu hỏi về Hình, vậy thì ôn Hình đi. Hứa Đình Sinh lấy sách vở ra, sửa sang lại những kiến thức cơ bản nhất của hình học phẳng và hình học không gian, sau đó bảo Hoàng Á Minh và Phó Thành mỗi người phụ trách một phần... Cùng nhau liều mạng.

Cứ thế, Hứa Đình Sinh dành hết thời gian và nghị lực vào Hoàng Á Minh và Phó Thành.

Bản thân hai người đã học Toán khá tốt, vì cần phụ đạo cho Hứa Đình Sinh nên không tránh khỏi nghiên cứu sâu hơn một chút. Khi một học sinh chải chuốc lại tri thức, tìm kiếm quy luật và kỹ xảo từ góc độ của giáo viên, thật ra chính bản thân họ cũng đang tiến bộ.

Tổng lại về ba môn tổ hợp Xã Hội, Hứa Đình Sinh xen kẽ những kiến thức quan trọng để thi tuyển sinh vào trong những kiến thức phụ khác, một đưa vào năm, rồi một đưa vào mười, sau đó rất là "bình đẳng" mà giảng giải lại cho hai người Hoàng, Phó, đồng thời ép buộc họ phải cố gắng ghi nhớ.

Hai người Hoàng, Phó gần như mất gốc tiếng Anh, Hứa Đình Sinh lôi họ cùng nhau cày mấy đề, nhưng phát hiện hình như hai người họ không nhét vào nổi, vì thế không miễn cưỡng nữa, chỉ quy định ngày nào hai người cũng phải nhận biết một ít từ đơn, là "nhận biết", có thể nhìn ra nghĩa tiếng Trung đại khái là được, không cần biết viết.

Ngoài ra trong lúc nói chuyện phiếm, Hứa Đình Sinh sẽ cố ý đề cập đến một vài đề tài, ví dụ như tâm sự về Beckham, Barty, "thuận tiện" nhắc đến Maradona rằng súyt cầm cúp vô địch thế giới vào năm 1982, nhưng đến năm 1986 mới thật sự giành được... Đây là nội dung đọc hiểu liên quan dến Maradona của một đề thi đại học.

Vì thế người ngoài lại có thêm một chủ đề để bàn tán về ba người Hứa Đình Sinh:

"Bọn họ thật sự rất liều mạng" và "Bọn họ tạm thời ôm được chân Phật rồi".

Hoàng Á Minh và Phó Thành bị lăn qua lăn lại sắp chết, cảm tưởng của họ chính là:

"Đình Sinh, sao có cảm giác cậu... giống giáo viên vậy hả?"

Hứa Đình Sinh yên lặng nói trong lòng: "Ông đây vốn là giáo viên, không chỉ là giáo viên, mà còn là một trong hai át chủ bài của thành phố Tiệm Nam đấy."

......



[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back