Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên - Hạng Đình Sinh

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 12 Tháng bảy 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    [​IMG]

    Trọng Sinh chờ Em lớn lên

    Hán Việt: Trọng sinh chi đẳng nhĩ trường đại

    Tác giả: Hạng Đình Sinh

    Tình trạng: Hoàn thành


    Editor: Team dịch Angels of Death

    Lịch ra chương:​

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Kiếp trước kiếp này


    Văn án:

     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 1: Gặp Lại (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Meoluoi20

    Beta: Tân Sinh

    "Gặp lại", từ này đáng sợ ở chỗ nó là gặp lại nhưng cũng là tạm biệt.

    Hứa Đình Sinh gặp lại Hạng Ngưng khi anh 31 tuổi, hôm đó anh ngồi tại cửa hàng của mình trong hẻm. Cửa hàng nhỏ này đã mở được hơn một năm, Hứa Đình Sinh xem như dựa vào nó mà sống tạm, xây dựng sự nghiệp liên tục thất bại đã bào mòn hết nhuệ khí của anh.

    Hứa Đình Sinh đã đầu hàng vận mệnh cũng không quan tâm đến việc kinh doanh, hầu hết thời gian anh chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

    "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"

    Có lẽ xa cách quá lâu, Hứa Đình Sinh thậm chí đã quên mất giọng nói này, cho dù chủ nhân của nó là người anh yêu tha thiết.

    Nhưng anh vẫn nhớ rõ chiếc băng đô này, kiểu dáng tuy hơi lỗi thời, nhưng anh vẫn giữ nó trong cửa hàng của mình, bởi trước đây cô vẫn luôn thích đeo băng đô, và đây là kiểu dáng mà cô yêu thích nhất.

    Hầu hết thời gian Hứa Đình sinh đều không thích giao tiếp ánh mắt với khách hàng, dường như sợ hãi người khác nhìn thấu sự quẫn bách của mình, nhưng anh lại ngẩng đầu nhìn cô gái mua băng đô này, không phải bởi vì chờ mong cô xuất hiện, chỉ là.. Đúng vậy, anh đang chờ mong, hy vọng lúc này, chỉ nhìn cô một cái là được.

    Khi Hứa Đình Sinh ngẩng đầu lên, anh thấy gương mặt quen thuộc cùng nụ cười quen thuộc, cô thay đổi rất ít, rất ít, có lẽ là căn bản không hề thay đổi.

    Người xưa có rất nhiều câu diễn tả cảm xúc của anh lúc này, chẳng hạn như "đau thấu tâm can". Chua xót nghẹn trong ngực, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.

    "Sao em lại trở về bên này?" Hứa Đình Sinh hỏi. Đây là thành phố nơi cô học đại học, cũng là nơi họ gặp và yêu nhau.

    "Em về bên này tham gia một khóa đào tạo." Hạng Ngưng nói

    "Bây giờ em dạy học ở đâu? Khi đó anh tra được em thi đậu, thi viết đứng thứ ba, phỏng vấn đứng thứ 3, kiểm tra sức khỏe cũng vượt qua, chỉ là không biết em dạy ở trường nào." Hứa Đình Sinh nói.

    "Trường tiểu học Văn Ngạn."

    Hạng Ngưng vừa nói vừa thanh toán tiền, quá trình này khiến Hứa Đình Sinh thực bất lực, anh thử đưa cô thêm chút tiền, Hạng Ngưng rất khách khí trả lại, bởi vậy mà Hứa Đình Sinh càng thêm xấu hổ và bất lực.

    Hạng Ngưng ra tới cửa.

    "Em đã kết hôn rồi sao" Hứa Đình Sinh không tự chủ được hỏi cô.

    Hạng Ngưng quay đầu, mỉm cười, khẽ lắc đầu.

    "Có thể, có thể đứng một lúc không?" Hứa Đình Sinh đứng dậy, tay đưa ra lại buông xuống, không biết phải làm sao.

    "Không đựơc. Em chỉ là.. muốn đến xem anh, còn có, nói cho anh biết ban đầu em luôn nghĩ anh sẽ đến tìm em." Hạng Ngưng quay đầu, cô mở ô đi vào màn mưa trong đêm, Hứa Đình Sinh còn chưa kịp thấy biểu cảm trên mặt của cô.

    Đại não Hứa Đình Sinh trống rỗng khoảng 1 phút, sau đó, anh vội móc di động ra gọi cho Hoàng Á Minh cùng Phó Thành. Trong điện thoại Hứa Đình Sinh nói: "Cô ấy đến, vừa ở đây xong, 1 phút trước, trong cửa hàng của mình."

    Họ nghe đều hiểu. Bạn thân mười mấy năm, họ biết tình huống mấy năm nay của Hứa Đình Sinh, cũng như tình cảm của anh.

    "Đuổi theo cô ấy nhanh lên." Hai người trước sau nói.

    "Đuổi theo sao." Hứa Đình Sinh nói.

    "Tất nhiên là đuổi theo, cô ấy trở lại để gặp cậu, có nghĩa là cô ấy luyến tiếc cậu."

    "Được."

    Đối thoại tương tự được lặp lại 2 lần.

    Hứa Đình Sinh vội vã đứng dậy làm đổ chiếc ghế đẩu đằng sau quầy thu ngân.

    "Rầm.."

    Một số khách hàng trong cửa hàng quay lại nhìn anh.

    "Ông chủ, anh không trông cửa hàng à?" Một khách hàng nói đùa.

    Câu này nhắc nhở Hứa Đình Sinh, cuộc sống hiện tại của anh, tình cảnh hiện tại, trong đầu có một âm thanh đang nói: "Đuổi theo rồi như thế nào? Nói gì với cô? Lấy cái gì để giữ cô lại. Giữ cô lại, sau đó lại liên lụy cô sao?"

    "Đuổi theo rồi như thế nào?"

    "Đuổi theo rồi như thế nào?"

    "Đuổi theo rồi như thế nào?"

    Hứa Đình Sinh ngồi xuống, cả người tựa như bị rút hết sức lực.

    * * *

    Hứa Đình Sinh xuất thân từ một gia đình nông thôn ở ngoại ô một huyện nhỏ, 19 tuổi, cha anh mất trong một tai nạn, từ đó gia đình anh gặp rất nhiều khó khăn.

    Sau đó Hứa Đình Sinh thi đậu một trường sư phạm và trở thành giáo viên lịch sử của một trường trung học.

    Anh đã ở vị trí này bốn năm.

    Trong thời gian này, em gái anh tốt nghiệp đại học và thi đậu vào Cục thuế quốc gia. Mẹ anh bây giờ khỏe mạnh và hạnh phúc. Mấy năm trước Hứa Đình Sinh đã trả hết nợ nhưng vẫn không đủ tiền để mua một căn nhà.

    Năm 2011, Hứa Đình Sinh 27 tuổi, bạn đại học mời anh cùng nhau gây dựng sự nghiệp, mở một công ty nhỏ kinh doanh vật liệu xây dựng. Vì thay đổi hoàn toàn vận mệnh, Hứa Đình Sinh lựa chọn chiến đấu hết mình, anh từ chức.

    Vào ngày thứ ba sau khi Hứa Đình Sinh từ chức, anh gặp vận mệnh đời mình- Hạng Ngưng sinh viên đại học năm 3.

    Một năm sau, công ty gặp khó khăn, một trong ba đối tác ôm tiền chạy trốn, Hứa Đình Sinh khởi nghiệp thất bại và phải gánh nợ lên đến trăm vạn.

    Không lâu sau đó Hạng Ngưng tốt nghiệp, thuận lợi vượt qua kì thi, trở thành giáo viên ngữ văn tiểu học, nhưng cô lại không thấy Hứa Đình Sinh.

    Hứa Đình Sinh biến mất khỏi cuộc sống của Hạng Ngưng như vậy.

    Trong giai đoạn này, Hứa Đình Sinh vẫn ấp ủ hy vọng, mơ ước về 1 ngày thành công. Anh sẽ quay lại tìm Hạng Ngưng. Mỗi ngày anh đều chờ mong và hy vọng.

    Cho đến sau này, anh xây dựng sự nghiệp lần hai và lại thất bại.

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2024
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 2: Gặp Lại (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Linda Yến

    Beta: Tân Sinh

    Năm 2015, khi Hứa Đình Sinh 31 tuổi, anh gặp lại Hạng Ngưng. Lúc này anh vừa mới vực dậy, nhưng tuổi đã lớn, nhuệ khí không còn, ngập tràn thất vọng.

    * * *

    Tối hôm đó, Hứa Đình Sinh đóng cửa hàng sớm và đi lang thang không có mục tiêu trên các con phố.

    Anh đi qua nhiều nơi lưu giữ kỷ niệm của hai người, ngọt ngào, hạnh phúc, vui vẻ, bi thương. Hứa Đình Sinh dường như phảng phất thấy hình ảnh cô nơi đó, họ tay nắm tay đi qua nhiều nơi, hoặc cô đứng đó mỉm cười vẫy tay gọi anh.

    Ở một ngã tư, Hạng Ngưng đã từng ngồi đó khóc.

    Đó là khi Hứa Đình Sinh nói chia tay, Hạng Ngưng ngồi đó khóc, cô vừa đi vừa khóc, Hứa Đình Sinh không đuổi theo. Đêm đó, Hạng ngưng gọi điện thoại cho anh, nói là trên đường trở về cô làm rơi ví tiền, muốn anh cùng cô tìm, tìm thấy rồi hai người chia tay.

    Hứa Đình Sinh đương nhiên biết đó là giả, nhưng với một cô gái đã từng có rất nhiều nam sinh theo đuổi, một cô gái kiêu ngạo như vậy lại vì anh chấp nhận nói dối, chơi xấu, anh còn vì cái gì mà không thỏa mãn? Còn vì cái gì mà không thể mềm lòng?

    Hôm đó, họ cùng nhau tìm thật lâu, thật lâu, đều giả vờ thật nghiêm túc, thật cẩn thận tìm kiếm, cho đến khi đối diện nhìn nhau, họ không nhịn được đều "xì" cười ra tiếng.

    Ở một ngã tư khác, Hứa Đình Sinh đã từng ngồi đó khóc.

    "Chú già" Hứa Đình Sinh không thích chụp ảnh tự sướng, ban đầu vài lần Hạng Ngưng muốn chụp ảnh chung đều bị anh cự tuyệt, cô cũng không kiên trì đòi hỏi. Có một lần Hạng Ngưng đi WC, Hứa Đình Sinh ở ngoài nhàm chán mở di động của cô xem.

    Anh phát hiện di động của cô có một file tên "ngọt ngào", bên trong tất cả đều là ảnh tự sướng chụp cô và anh, có điều phần lớn đều là chụp Hứa Đình Sinh ngủ rồi không thì là nhìn nơi khác hoặc đang làm gì đó. Chỉ có Hạng Ngưng là nhìn vào máy ảnh, cô nghiêng đầu, cười tươi như một bông hoa.. Cô chụp trộm những bức ảnh này.. đều là ảnh chụp chung với bạn trai.

    Hôm ấy Hứa Đình khóc rất lợi hại, khi Hạng Ngưng đi WC về bị dọa nhảy dựng lên, sau đó, mặt đầy nước mắt nước mũi Hứa Đình Sinh mạnh mẽ lôi kéo Hạng Ngưng chụp ảnh tự sướng, xấu hết chỗ nói.

    * * *

    Hứa Đình Sinh đi ngược chiều, một chiếc Audi lao về phía anh, ánh đèn chói mắt, anh đã quên né tránh.

    Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường do phanh khẩn cấp tạo ra âm thanh bén nhọn, cô gái xinh đẹp ngồi ở ghế phụ xe kinh hoàng hét chói tai.

    Hứa Đình Sinh cảm giác cơ thể mình bay lên không trung, không cảm giác được trọng lực.

    Có chút cảm giác đau đớn, nhưng thời gian thật ngắn.

    Sau đó là bóng tối vô biên.

    * * *

    Hứa Đình Sinh 19 tuổi đi đường dài ngồi trên xe buýt đến thành phố Nham Châu.

    Năm 2011, từ thành phố Tiệm Nam về thành phố Nham Châu mất 3 giờ đồng hồ. Mà bây giờ là năm 2003, Hứa Đình Sinh đã hỏi thăm tài xế một chút cần mất 5 giờ.

    Trước đó, Hứa Đình Sinh bỏ ra thời gian cả một ngày một đêm để tiếp nhận hiện thực rằng bản thân đã trọng sinh. Năm nay là 2003, và bây giờ là đầu tháng ba. Trải qua cơn hoảng loạn ban đầu, có lẽ bởi vì kiếp trước có quá nhiều điều tiếc nuối, anh thậm chí có chút hưng phấn cùng kích động.

    Trước mắt, có ba sự kiện: Một là cha ngoài ý muốn qua đời, thời điểm sẽ xảy ra là vào ngày 15 tháng 4, hơn một tháng sau đó.

    Hai là Hạng Ngưng, thời điểm này cô chỉ mới 14 tuổi, đang học trung học cơ sở. Hứa Đình Sinh chứng kiến hết thảy trước mắt mà nói, lần này hiệu ứng bươm bướm vỗ cánh cũng không thay đổi gì, nhưng anh vẫn không thể chờ đợi để xác nhận sự tồn tại của Hạng Ngưng, hoặc đơn giản anh chỉ muốn liếc nhìn cô một cái.

    Ba là kỳ thi tuyển sinh đại học, còn gần ba tháng nữa.

    Hứa Đình Sinh đã từng đến trường cao trung cũ của Hạng Ngưng, trường trung học phổ thông số 2 thành phố Nham Châu, nhớ lại thanh xuân, lúc ấy là đại học năm bốn cùng cô nói chuyện, nhưng điều tồi tệ nhất là anh không biết trường sơ trung mà Hạng Ngưng học.

    Năm 2003, đi đường dài bằng xe buýt không tính là dễ chịu, điều kiện đường xá cũng không tốt, ngồi bên cạnh Hứa Đình Sinh là một người phụ nữ trung niên đeo kính gọng bạc, bởi vì xe buýt xóc nảy mà không ngừng nôn mửa.

    Hứa Đình Sinh đưa cho bà túi nhựa và khăn tay, giúp bà mở chai nước khoáng.

    "Cám ơn, thật ngại quá." Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên thở dốc, hơi nghiêng người có chút lúng túng hướng Hứa Đình Sinh nói lời cảm ơn.

    "Không sao, mẹ cháu cùng em gái cũng không biết ngồi xe." Hứa Đình Sinh cười ôn hòa, tâm lí tuổi 31 khiến anh trông trầm tĩnh hơn so với người cùng tuổi.

    "Đi Nham Châu chơi? Cậu vẫn là học sinh sao?" Người phụ nữ trung niên che miệng nói.

    "Vâng, cuối cấp ba, đi làm ít chuyện.. người thân ở bên kia ạ.". Hứa Đình Sinh che giấu cảm giác không thể giải thích được về lương tâm tội lỗi.

    "Ồ, cấp ba rất khó. Tôi là giáo viên, nhưng chỉ là dạy cấp hai."

    "Trường cấp hai ở thành phố Nham Châu? Hay thành phố Tiệm Nam?" Hứa Đình Sinh có chút hoảng hốt hỏi.

    "Đúng, ở Nham Châu, tôi đã tham gia một khóa đào tạo ở đây vài ngày trước.. Có muốn ăn ômai không?" Nữ giáo viên nói.

    "Dạ cám ơn.. cháu từ nhỏ thích ăn ô mai."

    "Tôi cũng thế."
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2024
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 3: Gặp Lại (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Linda Yến

    Beta: Tân Sinh

    Hứa Đình Sinh cầm một viên ô mai đặt ở bên trong miệng, hai người tựa hồ vì vậy mà càng thân thiết hơn một chút. Hứa Đình Sinh chợt do dự trong chốc lát, nếu như anh hỏi: Cô giáo, cô có biết một nữ sinh tên Hạng Ngưng ngay lần đầu tiên gặp mặt. Cơ hồ nhất định sẽ gây nên sự cảnh giác của đối phương.

    Hứa Đình Sinh suy nghĩ một lúc, ra vẻ thoải mái nói: "Em họ cháu hiện tại cũng đang học năm nhất trường trung học Nham Châu, không chừng là học sinh của cô, ha ha."

    "Nếu là thế thì thật trùng hợp.. Em họ cậu học trường nào?" Nữ giáo viên cũng cười, có lẽ bởi vì nói chuyện phiếm nên làm phân tán lực chú ý, bà lúc này cũng không nôn mửa nữa.

    "Không phải quá rõ ràng, đi lại ít. Em ấy tên Hạng Ngưng." Hứa Đình Sinh hơi có chút cục súc nói.

    Người phụ nữ kinh ngạc há hốc miệng nhìn anh.

    Hứa Đình Sinh nghi ngờ trừng mắt.

    "Không thể nào, lớp của tôi có một cô bé cũng tên Hạng Ngưng, không biết có phải là cùng tên không." Bà nói.

    Hứa Đình Sinh có chút không biết làm sao, loại cảm giác vừa hưng phấn cùng khẩn trương đan xen lẫn nhau.

    "Cô dạy ở trường học nào? Cháu đi về hỏi gia đình, không chừng đến lúc đó vẫn phải nhờ cô hỗ trợ chăm sóc em ấy một chút."

    "Trường trung học Tân Nham. Nếu đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì liền không thể chối từ. Tôi họ Lưu, Lưu Tuyết Lệ, cậu hãy ghi lại số điện thoại của tôi để tiện liên lạc.."

    "Cháu hi vọng thế." Hứa Đình Sinh nhớ kỹ số điện thoại cô giáo Lưu.

    * * *

    Hứa Đình Sinh ở tại một khách sạn giá rẻ, cách Trung học Tân Nham 5 phút đi đường.

    Anh không dám thông qua cô giáo Lưu tìm Hạng Ngưng.

    Giả thiết cô giáo Lưu nói với Hạng Ngưng, anh họ em tìm em, cô ấy chỉ mới 14 tuổi, đối với mình đều là người xa lạ.. Hứa Đình Sinh sợ hù dọa cô.

    Gác cổng nơi đó đã thử một chút, nhưng là trường học đã tạm thời đóng cửa, cũng không đủ lý do cùng bằng chứng, anh căn bản vào không được. Hứa Đình Sinh nào dám nói tên Hạng Ngưng, chứ đừng nói đến việc chứng minh và đăng kí.

    Hứa Đình Sinh đã cố gắng leo lên sườn đồi phía sau trường. Anh ngồi đó một ngày, nơi anh có thể thấy sân chơi của trường và học sinh trong các lớp học thể dục sẽ xuất hiện ở đó.

    Nhưng không có phát hiện Hạng Ngưng.

    Chạng vạng thời điểm tan học, một số học sinh đi qua trường sẽ về nhà. Hứa Đình Sinh đã theo dõi trong hai ngày, nhưng Hạng Ngưng vẫn không ở đó. Cô ấy có thể sống trọ trong khuôn viên trường. Về khả năng Hạng Ngưng thực sự xuất hiện mà anh không nhận ra nó, anh cho rằng nó không tồn tại, mặc dù lúc này cô chỉ mới 14 tuổi.

    Hứa Đình Sinh bắt đầu tự hỏi liệu ngôi trường này thực sự chỉ có một cô gái cùng tuổi cùng tên.

    Vào tối thứ sáu, tất cả học sinh tan học đều sẽ về nhà. Hứa Đình Sinh mua một chai nước khoáng trong cửa hàng nhỏ trước cổng trường, dựa vào quầy và nhìn mọi học sinh đi ngang qua.

    Một cậu bé bị những cậu bé lớn tuổi khác đuổi theo đánh giống như trong một bộ truyện tên "Tan học đừng đi".

    Anh còn nhìn ra được hiện tượng "Yêu sớm" ở đây, có một cậu bé và một cô bé lén lút đi cùng một chỗ, không dám nắm tay, thậm chí chột dạ không thể nói một lời, nhưng loại không khí ái muội này vẫn có thể nhìn ra được.

    "Hạng Ngưng học năm thứ nhất có yêu không nhỉ?" Hứa Đình Sinh có chút chua xót nghĩ. "Ở thời điểm cấp 3 cô ấy có nói qua một lần, nghe nói bạn trai lớn lên giống Vương Lực Hoành, hơn nữa còn là con nhà giàu.. Anh cảm giác khó chịu, anh có nên ngăn cản hay không?"

    Vào cuối tuần, hầu hết các học sinh đều nhanh chóng rời khỏi trường, dòng người ở cổng trường nhanh chóng chuyển từ đông đúc sang rải rác.

    Hạng Ngưng vẫn không xuất hiện.

    Hứa Đình Sinh có chút nôn nóng nhìn đồng hồ. Mặc dù anh đã ghi chú lời nhắn để lại ở trường học và ở nhà, cha mẹ cùng giáo viên tuy khó tránh khỏi lo lắng nhưng cũng không đến mức xảy ra chuyện gì. Đã bốn ngày kể từ lúc Hứa Đình Sinh lấy trộm 200 nhân dân tệ từ mẹ anh. Nếu còn phải chờ thêm một tuần nữa thì anh cũng chỉ có thể ăn ngủ đầu đường và có thể mất hơn một tuần tìm thêm trường học.

    Anh phải gặp được Hạng Ngưng để xác nhận, nếu không anh sẽ không thể làm gì được.

    Người bảo vệ đang đóng cổng trường. Trong lúc này, cổng trường không phải là loại cửa tự động có thể điều khiển bằng bảng điều khiển, mà là hai cánh cổng sắt cao. Cánh cửa từ từ đóng lại, tạo ra một âm thanh kẽo kẹt.

    Trong khoảng trống giữa cánh cửa đang dần thu hẹp, hai cô bé xuất hiện trong tầm mắt, lao về phía cửa.

    "Chú, đợi một chút."

    Hai cô bé vội vã đưa tay ra với sự phấn khích, như thể họ vừa dàn dựng một cuộc trốn thoát chiến thắng.

    Cô bé tóc dài, không phải.

    Người kia, tóc ngắn ngang tai, thắt một bím tóc cao vút ở giữa đầu. Lông mày, miệng, chóp mũi, nụ cười, mặc dù trong kí ức thanh tú đã được thay thế bằng sự ngây thơ, nhưng tất cả vẫn còn quen thuộc.

    Lần đầu tiên Hứa Đình Sinh nhìn thấy cô, nước mắt anh tự nhiên rơi.

    Nhưng anh lại rất muốn cười, chiếc váy này thật hoang dã, không giống với cô sau này. Còn có, làn da lúc này không bị mụn, so với về sau tốt hơn nhiều. Ngoài ra, muộn như vậy mới ra ngoài, không lẽ bị giáo viên giữ lại chứ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2024
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 4: Thanh Xuân Gặp Gỡ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Linda Yến

    Beta: Tân Sinh

    "Làm sao bây giờ?" Hứa Đình Sinh mỉm cười, hoảng loạn vội lau nước mắt, anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng gặp mặt nhiều lần này, nhưng lại không tưởng tượng ra mình sẽ phản ứng như thế nào.

    "Đi lên và nói với cô ấy rằng em là Hạng Ngưng còn anh là Hứa Đình Sinh. Trong tám năm sau, Hạng Ngưng sẽ yêu Hạ Đình Sinh, và chúng ta sẽ ở bên nhau? Đây là điều anh muốn nói nhất, nhưng đó cũng là lựa chọn đầu tiên cần phải loại bỏ."

    "Hay là giả vờ thành chàng trai ngưỡng mộ cô ấy, đi lên và bắt chuyện? Nhưng anh quá lớn, cô ấy còn quá nhỏ, có thể cô ấy sẽ nói với cô giáo, phải không? Một người đàn ông 27 tuổi và một cô gái 22 tuổi có thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ở tuổi 19 và 14, khoảng cách cách nhau thật đáng sợ."

    "Lựa chọn tốt nhất là.. Cứ như vậy nhìn cô một cái, rồi yên lặng rời đi." Hứa Đình Sinh nỗ lực áp chế lại cơn xúc động của mình lại.

    "Thật tốt nếu cô ấy ở đây.. Mọi thứ khác đều không quan trọng, anh có thể làm điều đó từ từ." Hứa Đình Sinh nắm chặt tay, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.

    Hai cô bé cúi người và bước những bước nhảy về phía cửa hàng, đi đến bên cạnh Hứa Đình Sinh.

    "Ông chú, cháu muốn mua một chai nước cam." Cô gái nhỏ trong giai đoạn thay đổi giọng nói vẫn có một khoảng cách lớn với giọng nói sau này, giọng nói thô lỗ của cô nhưng với Hứa Đình Sinh nó lại cực kỳ dễ nghe, giống như một âm thanh tự nhiên vậy.

    Những bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu của Hạng Ngưng lắc lư, cô nhìn trong cặp sách của mình, tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ một cánh tay mảnh khảnh, trắng hồng.

    Hứa Đình Sinh nín thở, nhưng anh mới vừa khóc xong, nghẹn ngào, anh không nhịn được đứng thẳng lên.

    Thời điểm Hạng Ngưng trả tiền xong, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chàng thanh niên lạ mặt đang đứng khóc ở trước cửa hàng.

    Đôi mắt cô trong veo và rực rỡ như đã thấy vô số lần khi họ đối mặt với nhau. Anh có thể thấy mọi thứ đẹp đẽ trong đôi mắt đó. Khuôn mặt của Hứa Đình Sinh giống như bị chuột rút. Anh muốn mỉm cười, và tốt nhất là phải cuốn hút một chút nhưng không có cách nào làm được.

    Hạng Ngưng cũng liếc mắt nhìn anh một cái, cô cau mày cắn răng nỗ lực mở nắp chai.

    "A.. Mở không ra." Hạng Ngưng bĩu môi nói.

    "Anh giúp em." Hứa Đình Sinh trong khoảnh khắc buột miệng thốt ra, tựa như trước kia anh đã mở nắp chai cho cô vô số lần.

    "Để tớ mở." Cô gái tóc dài cầm lấy cái chai và mở nó ra một cách dễ dàng.

    Hạng Ngưng ngẩng đầu, ừng ực uống nước, cổ họng hơi run rẩy, cổ thon, đôi tai thanh tú và đáng yêu, dái tai pha lê.. Hứa Đình Sinh từng nói với Hạng Ngưng, mỗi lần anh nhìn thấy cô uống nước, trông cô giống như người sắp chết khát vậy.

    Đại khái qua mười giây, Hạng Ngưng một hơi uống sạch nửa chai nước cam, Hứa Đình Sinh chỉ nhìn thoáng qua, nhưng anh không dám nhìn thêm nữa.

    Hai cô bé tay trái nắm tay cùng nhau rời đi. Hứa Đình Sinh không dám theo sau, nhìn bóng lưng cô từ xa dần dần cho đến khi bóng cô biến mất hẳn.

    "Em yêu, anh sẽ chuẩn bị tốt tất cả, sau đó chờ em lớn lên"

    * * *

    Hứa Đình Sinh đem anh cùng Hạng Ngưng gặp gỡ nhau lần đầu tiên trước thời hạn 8 năm, tất cả đều không có chuyện gì phát sinh, nhưng đây mới là việc bình thường và hợp lí nhất, cũng là trạng thái tốt nhất.

    "Em liếc mắt nhìn anh không nói gì, anh chỉ là một người xa lạ".

    "Em nhất định sẽ không biết vì lí do gì mà người này lại khóc một cách khó hiểu, anh vì em mà trải qua sinh tử. Đã từng, em nhìn anh lần cuối chính là lúc anh chết. Đến khi em lại liếc mắt nhìn anh lần nữa, anh đã sống lại. Sống lại chính vì để xem một ánh mắt của em, liếc mắt chính là cả một đời."

    Cô nhìn anh một cái, cả kiếp trước lẫn kiếp này.

    Vì ánh nhìn này, Hứa Đình Sinh mới cảm thấy mình thật sự "Trọng sinh".

    Hứa Đình Sinh một đêm không ngủ.

    "Có lẽ không nên can thiệp vào cuộc sống của cô ấy quá sớm, cô ấy chắc sẽ phát triển thành một Hạng Ngưng mà mình yêu thích ở thuở đầu tiên."

    "Nhưng cô ấy bắt đầu yêu khi vào cấp 3.. Hình như là từ năm hai. Làm sao bây giờ?"

    Về vấn đề này, tất cả đàn ông đều là lòng dạ hẹp hòi và thận trọng, ngay cả khi Hứa Đình Sinh không thể thay đổi kiếp trước, còn lần này thì sao? Thấy cô ấy có mối quan hệ hai năm với "Vương Lực Hoành" Điều này là không thể chịu đựng được!

    Một đời này, số mệnh của Hứa đình Sinh tất nhiên sẽ thay đổi.

    "Vậy thì giữa anh và Hạng Ngưng? Liệu cô ấy có còn yêu mình đúng như kiếp trước không? Rốt cuộc, ngay cả khi cô ấy giống với trước kia, mình không còn là mình kia nữa?"

    "Mình có nên tham gia vào quá trình trưởng thành của cô ấy không?"

    Kiếp trước, bởi vì tuổi tác hai người chênh lệch mà Hạng Ngưng đã từng nói đùa:

    "Khi em đang còn thắt bím tóc chơi nhảy dây thì anh liền bắt đầu yêu sớm đúng không?"

    "Khi em bị người ta ăn hiếp ngồi xổm một góc để khóc, anh cũng chưa tới để bảo vệ em."
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2024
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 5: Thanh Xuân Gặp Gỡ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khi em cùng ba mẹ giận nhau rồi bỏ nhà trốn nhưng lại phát hiện không có chỗ để đi, tại sao anh lại không nói cho em biết anh đang ở đâu?"

    "Khi em bị bệnh, bị đau bụng, khẳng định anh đang cùng một cô gái khác đi dạo phố, xem phim!"

    "Thời điểm em do dự trong tình yêu, tại sao anh lại không nhảy ra ngăn cản, nói cho em anh mới là bạn trai em?"

    "Khi em đang lo lắng về kỳ thi tuyển sinh trung học và tuyển sinh đại học, tại sao anh lại không đứng ra bổ túc cho em học? Hứa Đình Sinh, Hứa lão sư? Em biết anh đang quan tâm đến những cô gái nhỏ khác, hừ!"

    * * *

    Hầu hết các cặp đôi yêu nhau đều có quá khứ chưa từng dính dáng với nhau. Thời điểm lúc cô ấy buồn nhất, có lẽ anh đang vừa lúc vui vẻ, xuân phong đắc ý. Khi cô ấy bất lực nhất, anh cũng không ở bên cạnh cô. Bây giờ nỗi buồn của cô ấy là nỗi buồn của anh, niềm vui của cô ấy là niềm hạnh phúc của anh, cùng chia sẻ nỗi buồn và niềm vui.

    "Vì vậy, lần này? Anh có cơ hội tham gia vào tất cả những điều này, nhưng anh không biết liệu anh có nên làm điều đó không?"

    * * *

    Vào ngày thứ hai sau khi nhìn thấy Hạng Ngưng, Hứa Đình sinh bèn đi bộ qua mọi nơi ở thành phố Nham Châu mà Hạng Ngưng đã đưa anh đến. Một số nhà hàng mà anh đã ăn chưa được mở, công viên anh nắm tay đi qua vẫn chưa hoàn thành. Lá cây ngô đồng vừa mới rụng đầy đường không lâu, người đã từng nắm tay hiện vẫn bị cô giáo nắm bím tóc giam giữ.

    Hứa Đình Sinh đã đến nhà hàng mì danh tiếng, thời mà Hạng Ngưng đã đưa anh đến ở kiếp trước khi anh và cô đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt. Anh ngồi cùng một vị trí và gọi cùng một loại mì. Nếu mọi thứ phát triển bình thường theo quỹ đạo ban đầu, Hạng Ngưng sẽ dẫn anh đến nhà hàng mì có hương vị hải sản này trong 8 năm tới và giới thiệu cho anh về sự phong phú cùng hương vị thơm ngon của mì hải sản ở đây.

    Như vậy, đến lúc đó có thể sẽ nói: "Ồ, anh đã ăn qua rồi."

    Ngày thứ ba, Hứa Đình Sinh lên xe trở về nhà.

    5 tiếng đồng hồ qua đi, Hứa Đình Sinh về tới chợ phía nam, vội vàng ăn qua cơm trưa, lại đi một chuyến xe mất 3 tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh mới trở lại quê nhà ở huyện Lệ Bắc.

    Bởi vì đến trạm khi đã có chút muộn nên Hứa Đình Sinh ở buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại báo bình an cho gia đình, sau đó trực tiếp về trường học, vừa lúc bước vào lớp trong tiếng chuông của tiết tự học vào buổi tối.

    Lần trước anh rời đi là vào cuối tuần, anh đã xin nghỉ bằng cách đưa một tờ giấy ghi chú kẹp dưới cánh cửa tại văn phòng giáo viên.

    Cho nên, đây là lần đầu tiên anh trở lại lớp học.

    Hứa Đình Sinh có chút hoảng hồn, trong phòng học những khuôn mặt ngây ngô lạ lẫm, một số anh đã không còn nhớ sau khi tốt nghiệp và một số trong bọn họ là đã qua mười mấy năm.

    Thanh xuân gặp lại, thời niên thiếu mơ hồ.

    Những người bạn cùng lớp này, mặc kệ mối quan hệ có tốt đẹp hay mâu thuẫn, cũng đã mang đến cho Hứa Đình sinh rất nhiều sự ấm áp và cảm động sau biến cố gia đình đột ngột ở kiếp trước và cái chết bất ngờ của cha anh.

    Mà nay gặp lại, Hứa Đình Sinh cõi lòng đầy biết ơn.

    Hoàng Á Minh cùng Phó Thành dẫn đầu vỗ tay ồn ào: "Tuyệt vời, thế giới thật rộng lớn, tớ muốn xem xem.. cậu chàng này thực sự là anh hùng, nói đi là đi"

    Hai người kia là bạn thân tốt nhất của anh thời cấp 3, tình bạn của bọn họ vẫn luôn duy trì đến cùng. Mặt khác cả lớp cũng bắt đầu cười theo, những nụ cười trong trẻo hồn nhiên vô cùng.

    Hứa Đình Sinh lúc này mới nhớ rằng vào thời điểm đó, anh vội vã rời đi với sự thúc đẩy để gặp Hạng Ngưng. Căn bản anh không nghĩ ra một cái cớ nào để xin nghỉ phép. Trong lúc vội vàng, anh đã viết câu được lan truyền rộng rãi đến các thế hệ sau: Thế giới thật rộng lớn và em muốn nhìn thấy nó!

    Lần này anh vừa đi, chính là một tuần. Một tuần ở đây, câu nói này đã được lưu truyền rộng rãi, trở thành đề tài nóng hổi cho toàn trường bàn tán.

    Chủ nhiệm lớp Chu Học Bạc xuất hiện trước cửa lớp vẫy tay với cậu: "Hứa Đình Sinh, hãy tới văn phòng!"

    Ngay cả trong kiếp trước, số lần Hứa Đình Sinh bị gọi vào văn phòng cũng không nhiều lắm. Anh là kiểu học sinh nhìn lên mình chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình và là loại dễ dàng bị xem nhẹ nhất khi bị trộn lẫn như vậy.

    Lúc này bị thầy giáo Chu kêu tiến vào văn phòng, không có khẩn trương sợ hãi, Hứa Đình Sinh trái lại càng thêm hưng phấn.

    Thầy Chu là một người sống rất bình thản. Lần cuối cùng Hứa Đình Sinh nhìn thấy ông là tại đám cưới của Hoàng Á minh ở kiếp trước. Vào thời điểm đó, ông đã gần nghỉ hưu, mái tóc ông đã nhạt màu và bước đi thong thả.

    Còn bây giờ trước mặt Hứa Đình Sinh là một người đàn ông trung niên anh tuấn, dáng người cao lớn và đường hoàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2024
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 6: Thanh Xuân Gặp Gỡ (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Linda Yến

    Beta: Tân Sinh

    Chu Học Bạc được sinh ra với một bộ dáng cao lớn bức ngươi, nhưng ông lại có một tính cách rất ôn nhuận. Kỉ niệm sâu sắc nhất về ông là ở buổi học vào năm thứ ba của trường trung học phổ thông. Thầy Chu mang giày vải, mang theo ấm đun nước điện vào mỗi đêm. Âm thầm rót đầy ly nước của từng học sinh. Nhiều lần mọi người đột nhiên ngẩng đầu lên, mới phát hiện rằng ly nước của mình không biết từ khi nào đã đầy ắp.

    Ở cái thời đại mà trong phòng học còn không có vòi uống nước, nước của thầy Chu chính là cơn mưa đầy gió xuân

    Hứa Đình Sinh muốn thấy thầy Chu mất kiểm soát vì anh chưa bao giờ thấy thầy nổi giận ở kiếp trước.

    Đáng tiếc anh đã không làm như vậy.

    "Đầu tiên, 'thế giới thật rộng lớn, em muốn đi xem'. Những lời này rất có ý cảnh, thân là chủ nhiệm và cũng là giáo viên môn văn, thầy thực sự rất vui đấy!" Thầy Chu nói.

    "Tiếp theo, thầy sẽ đi rót nước cho các bạn cùng lớp trước. Trước tiên, em nghĩ về cách giải thích cho thầy. Sau tất cả, thầy đã bảo vệ em khỏi rắc rối ở trường, rằng thầy đã đồng ý với em trước khi rời đi. Số điện thoại nhà em thầy cũng không có.. Em xem rồi làm đi, dựa vào nghĩa khí của mình.. này."

    Khoảng 15 phút sau thầy Chu trở lại, trên tay xách theo một cái ấm nước không, ý cười hiện rõ nhìn Hứa Đình Sinh.

    "Kỳ thi hàng tháng tiếp theo, em sẽ đưa cho thầy một thành tích đầy đủ.. 20."

    Hứa Đình Sinh mỉm cười nhàn nhạt nói, giọng anh không lớn, nhưng toàn bộ ánh mắt của mọi người trong văn phòng đều bị hấp dẫn tại đây. Anh nói câu này với giọng điệu có điểm kì quái, mang đến cho người ta một cảm giác không xác định được cảm xúc của anh. Thời điểm nghe sơ qua thì thấy nó như một lời lơ đãng vui đùa. Nhưng nghe kĩ một chút, sẽ cảm thấy là anh nói thật. Có những lời nói ra cảm thấy rất chắc chắn, vì vậy nó cũng không cần phải nhấn mạnh.

    Đột ngột là con số 20. Đây có thể là cuộc nói chuyện mạnh miệng nhất mà các giáo viên ở đây từng nghe. Vào thời điểm này, thành tích của Hứa Đình Sinh trong lớp chung của năm lớp 10 có lẽ là từ 20 đến 30. Trong cả năm, có 4 cái trong lớp nghệ thuật tự do, một trong những lớp chọn, thứ hạng của Hứa Đình Sinh trong năm chắc chắn là trên 140.

    Ở kiếp trước, thầy Chu luôn thích kể cho thế hệ học trò sau này của mình một huyền thoại. Một học sinh trong truyền thuyết, vào tháng cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, đã đi từ vị trí xếp hạng thứ 140 leo lên vị trí thứ 37 trong toàn trường. Cậu ấy không ai khác chính là Hứa Đình Sinh. Mà nay truyền kỳ trở về, ưu thế dường như lớn hơn một chút. Hứa Đình Sinh được xếp hạng thứ hai trong huyện. Sau đó, sự nổi loạn và nỗi ám ảnh điên cuồng với bóng đá khiến thành tích của anh tụt xuống. Anh có một trí nhớ rất tốt. Ở kiếp trước, Hứa Đình Sinh, cuối cùng cũng chuyện tâm vào học hành sau khi cha anh qua đời, chỉ sau một tháng. Trong thời gian ngắn, cả ba môn học về Văn và các môn khác đã được nâng lên một tầm cao mới. Trong các kỳ thi thử và kỳ thi tuyển sinh đại học sau đó, điểm số toàn diện về đọc viết và các môn khác là một trong những điểm cao nhất trong thành phố. Về Văn, đó là điểm mạnh của anh. Anh đã xuất bản các bài báo trên các tờ báo và tạp chí như Nhật báo Thanh niên từ năm đầu tiên ở trường trung học và anh luôn có thói quen đọc sách.

    Kiếp trước toán học của anh ở vào trình độ trung bình, duy nhất điểm yếu là môn tiếng Anh.

    Hiện tại đối với Hứa Đình Sinh, ngữ văn vẫn như cũ không là vấn đề, chỉ cần xem lại bài và ôn tập một chút là có thể.

    Đối với ba môn học Nghệ thuật tự do và Nghiên cứu toàn diện, đầu tiên anh làm giáo viên lịch sử trung học trong bốn năm. Thứ hai, anh kiếm được tiền sinh hoạt bằng cách dạy kèm trong trường đại học. Anh đã áp dụng mô hình giáo dục gia đình "hợp đồng" cho ba môn học Nghệ thuật tự do và Nghiên cứu toàn diện. Anh cũng có thói quen giúp các sinh viên trong lớp học chính trị và địa lý. Nói cách khác, anh có kỹ năng và tài năng tốt trong cả ba môn học.

    Anh có điểm hạn chế là tiếng Anh, vì anh có bạn gái Anh vào năm thứ hai. Anh buộc phải đi cùng cô đến học tiếng Anh trong ba đến hai ngày, để cùng cô luyện nói và giúp đỡ từ vựng.. Trong năm thứ hai, anh đã học. Sau khi hoàn thành CET-4, junior và CET-6, sau đó anh trở thành vật liệu xây dựng nhập khẩu và ngôn ngữ nói của anh được củng cố hơn. Bây giờ anh chỉ cần củng cố ngữ pháp và từ vựng cơ bản, trình độ tiếng Anh của anh phải cao hơn hầu hết các bạn cùng lớp. Hứa Đình Sinh đủ tự tin để nhận những môn học này trong vòng một tháng. Điều duy nhất hạn chế anh bây giờ là toán học. Hứa Đình Sinh bây giờ ước tính rằng trình độ của anh đang ở cấp học sinh trung học cơ sở, muốn bồi dưỡng cũng không có khả năng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2024
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 7: Thanh Xuân Gặp Gỡ (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Linda Yến

    Beta: Tân Sinh

    Chính vì sự yếu kém trong môn toán mà anh mới nói rằng mục tiêu của top 20 trong toàn bộ khối văn. Trình độ giảng dạy của trường trung học Lệ Bắc không cao và chỉ một số ít người có thể vượt qua kỳ thi hàng năm. Vì vậy, ngay cả khi bị toán học kéo chân, Hứa Đình Sinh vẫn tự tin rằng mình sẽ nằm trong top 20 của năm.

    Nếu đó là kỳ thi tuyển sinh đại học, Hứa đình Sinh sẽ nói lớn hơn một chút. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, kỳ thi tuyển sinh đại học là một trong những điều lớn nhất trong đời. Hứa đình Sinh vẫn còn nhớ khá nhiều câu hỏi thi đại học.

    Thầy Chu nhướng mày mỉm cười: "50 là tốt, 50 thì thầy sẽ pha trà cho em."

    Hứa Đình Sinh nhìn thầy Chu hiểu ý cười, anh biết, trước mặt các chủ nhiệm khác, thầy Chu đã giúp anh giải vây.

    Trở về từ văn phòng, Hứa Đình Sinh đều trong trạng thái điên cuồng vì ba tiết tự học liên tiếp và phải xem qua nhiều sách giáo khoa. Đồng thời, anh lấy một cuốn sổ tay trống để ghi lại, sáng tác tiếng Trung, hai câu bằng tiếng Trung cổ điển, sáng tác tiếng Anh và bài báo về Marathi. Đọc hiểu, một chủ đề chính trị, một cái ba chủ đề toàn diện, một chủ đề địa lý, một số câu hỏi trắc nghiệm và toàn bộ tập lịch sử mà Hứa Đình Sinh đã nghiên cứu vô số lần sau đó với tư cách là một giáo viên lịch sử trung học.. toàn bộ tập.

    Những điều này là đủ để anh chiến thắng trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

    Đối với toán, Hứa Đình sinh không thể nhớ rõ bất cứ điều gì.

    Trong kỳ thi đại học ở kiếp trước, ngồi trước mặt anh là một cô bạn cùng lớp, người được biết đến như công chúa toán học. Bởi vì cô bạn này đã phải lòng Hứa Đình Sinh, người đã trở thành một huyền thoại vào thời điểm đó, chính Hứa đình Sinh căn bản chưa làm một cái đề nào cả, toàn bộ là "tham khảo" từ cô bạn. Thật đáng tiếc khi cô ấy không thể hiện tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học và cô chỉ đạt 84 điểm trong bài kiểm tra. Còn Hứa Đình Sinh đã sao chép số điểm 73, cuối cùng đỗ vào trường thứ hai bình thường.

    Trở lại kiếp này, vì những lợi thế của mình trong các môn học khác, Hứa Đình Sinh cảm thấy rằng 73 điểm là hoàn toàn đủ. Anh không có kế hoạch dành thêm năng lượng cho toán học.

    Hoàng Á Minh và Phó Thành nhìn Hứa Đình Sinh đang trong trạng thái điên cuồng, nghĩ rằng anh vừa bị thầy la trong văn phòng nên không dám làm phiền. Trong giờ nghỉ, hai người họ ghé qua, vỗ vai anh rồi đi qua. Cho anh một cái nhìn an ủi.

    "Các cậu làm gì vậy? Lo học hành chăm chỉ đi, không còn bao lâu nữa là thi tuyển sinh đại học rồi. Một sự kiện trọng đại trong suốt mười mấy năm học. Không được điểm cao thì các cậu còn có mặt mũi gặp người khác sao?" Hứa Đình Sinh nói, đây là lời nói mà kiếp trước của anh khi làm giáo viên thường mắng học sinh như vậy.

    Cả hai nhìn Hứa Đình Sinh, người luôn lười biếng và vô tư nhất trong ba người, nghẹn họng nhìn trân trối: Thằng nhãi này mới đi ra ngoài có một chuyến mà phát ngốc luôn rồi!..

    Gia đình Hứa Đình Sinh sống ngoài vùng ngoại ô, giống như hầu hết những đứa trẻ nông thôn ở trung học Lệ Bắc, anh cũng là một học sinh ở trọ trong trường.

    Trong nhiều năm, điều làm anh hoài niệm nhất là những cuộc nói chuyện phiếm ở kí túc xá, Hứa Đình Sinh gối tay ra sau đầu, nhìn trần nhà trong bóng đêm, nói chuyện một chút về việc của mình. Ví dụ như Hoàng Á Minh nói: "Em gái lớp dưới bây giờ suốt ngày đều đi chơi cùng với một đám lưu manh."

    Hứa Đình Sinh suy nghĩ một lúc nói: "Ai?"

    Hoàng Á Minh nhảy dựng lên: "Cậu thật là vô tâm, vào ngày đầu tiên của năm hai, chính cô bé kia đã chặn cậu lại giữa đường đó! Tên là gì nhỉ? Mà quên rồi, tớ hỏi cậu có còn nhớ người ta hay không thôi."

    Giọng nói quá lớn làm quản lí Diêu ở bên ngoài cửa chú ý, ông lớn tiếng quát: "Lại ồn ào nữa tôi hỏa thiêu các cậu đấy!"

    Theo sau là âm thanh của con lăn của bật lửa vang lên "tách.. tách". Khiến cả bọn trong kí túc xá được trận nổi da gà.

    Ông Diêu tướng tá trông giống Tà Thần Hỏa Vân, nhưng lúc này "công phu" còn không có chiếu phim, mọi người còn chưa biết có chuyện này. Ông thích cầm theo một bình rượu lớn trong lúc tuần tra, trong bình là rượu trắng có nồng độ cao, vừa uống vừa kiểm tra, đến khi rượu gần cạn đáy, giọng nói sẽ cao hơn.

    Ông Diêu uống say sẽ tuần tra suốt một đêm, cái gì cũng đều nói ra, không có chuyện gì là không làm được.

    Có lần, lãnh đạo trường định sẽ sa thải ông, vì thế ông ta lấy sợi dây thừng treo trước cửa văn phòng của hiệu trưởng, sau đó ông ta vẫn ở lại.

    Hứa Đình Sinh nhớ tới mình cùng Hoàng Á Minh đã ném một chuỗi pháo hoa vào phòng học của ông ta ngay đêm anh tốt nghiệp cấp ba.

    Ngoài cửa không có tiếng động, Hoàng Á Minh lập tức trở nên linh hoạt, từ phía đối diện ném cho Hứa Đình Sinh một cây thuốc lá, nói: "Lộc lớn, hôm nay tớ đã mua hai điếu ở cửa hàng tạp hóa.. Cậu không nghĩ tới việc kia đi? Mặc kệ ông quản giáo".
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2024
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 8: Chuyện Cũ Và Lời Nói Ngông Cuồng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Linda Yến

    Beta: Tân Sinh

    Hứa Đình Sinh nhớ rằng vào thời điểm đó, cửa hàng gần trường học có bán thuốc lá. Người ta nói rằng ông chủ cửa tiệm là người thân của hiệu trưởng. Bên này, giáo viên bắt được học sinh hút thuốc lá rất nhiều, bên kia ông ta bán chúng một cách trắng trợn. Trong vài năm cuối cùng của Hứa Đình Sinh kiếp trước, chứng nghiện thuốc lá của anh lớn dần, hầu như là mỗi ngày một gói. Sau khi anh sống lại, cơ thể anh dường như thoát khỏi cơn thèm nicotine. Sau vài ngày, anh đã không còn nghĩ đến việc hút thuốc.

    Hứa Đình Sinh muốn một cái bật lửa và châm điếu thuốc đầu tiên sau khi trọng sinh.

    Khi Hoàng Á minh ném bật lửa về phía anh bèn nói: "Của cậu đâu?"

    Hứa Đình Sinh đáp: "Tìm không thấy." Anh thật sự là tìm không thấy. Cậu có tìm thấy cái bật lửa mà cậu đã giấu hơn mười mấy năm trước không?

    Lúc này, có một tin đồn rằng hút thuốc ảnh hưởng đến phương diện nhạy cảm kia. Tin đồn này đã gây ra nhiều sự hoang mang cho toàn bộ nam sinh. Hứa đình Sinh đã thảo luận riêng với Hoàng Á Minh, Hoàng Á Minh nói một cách thờ ơ: "Không sao, tớ rất mạnh!"

    Sự thật chứng minh là cậu đã đúng, kiếp trước Hứa Đình Sinh thấy cậu kết hôn sinh con, theo lệnh cha thành hôn. Nếu bạn đã từng nhìn thấy một người đàn ông 30 tuổi đã làm chồng làm cha, lại nhìn đến bây giờ người trước mặt là một bộ dạng 19 tuổi cà lơ phất phơ, sẽ cảm thấy thật vi diệu. Hoàng Á Minh lại nói: "Cậu rốt cuộc có nhớ tới không?"

    Cuối cùng Hứa Đình Sinh cũng đã bắt đầu nhớ lại cô bé đó. Hình như anh thiếu chút nữa yêu sớm ở trường trung học cơ sở. Cô bé là một đứa trẻ nông thôn rất giản dị và ngây thơ. Có thể mặc đồng phục học sinh xấu xí thành rất đẹp, đủ để chứng minh cô có vẻ ngoài nổi bật. Cô nhỏ hơn Hứa đình Sinh một tuổi, hai người đã hẹn ước là khi lên cấp ba mới chính thức yêu nhau. Khi đó, họ cảm thấy rằng Trung học cơ sở họ còn quá trẻ con nên đợi đến khi học cấp ba sẽ trưởng thành hơn.

    Một năm trước, Hứa Đình Sinh đến trường trung học. Ban đầu, bọn họ còn viết thư cho nhau. Sau đó, Hứa Đình Sinh bước vào giai đoạn "Con trai thích con gái khác" và không còn trả lời cô.

    Cô bé viết một vài lá thư nhưng không thấy trả lời liền từ bỏ.

    Sau đó, cô cũng đến trường trung học Lệ Bắc. Vào ngày khai giảng đầu tiên của trường, cô chặn lại Hứa Đình Sinh trên đường, nước mắt lưng tròng, cắn môi và nói: "Hứa Đình Sinh, anh có nhớ em không?"

    Lúc ấy Hứa đình Sinh đang thích một cô gái tóc ngắn tên Diêu Tịnh đứng cạnh anh, cho nên anh nói: "Xin lỗi, tôi không nhớ rõ."

    Bây giờ cô ấy cả ngày đều bên cạnh một nhóm côn đồ? Hứa Đình Sinh suy nghĩ một lúc và nói với Hoàng Á Minh: "Đừng lo lắng, cô ấy có thể đứng đầu vượt 60 điểm so với người đứng thứ hai ở trung học cơ sở, tương lai có thể đõ vào Đại học Tiệm Hải đấy."

    Kiếp trước, Hứa Đình Sinh đã gặp lại cô một lần. Không nghĩ tới sẽ gặp lại sau nhiều năm trong một đám cưới của một người anh em họ xa. Lúc đó cô vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh của Đại học Tiệm Hải, hơn nữa cô còn là cô dâu

    Đại học Tiệm Hải được xếp hạng là một trong số năm trường hàng đầu trong cả nước. Hai người hôn đều tài năng và tướng mạo. Mọi thứ đều ổn, thực sự không cần lo lắng.

    Đúng rồi, Hứa Đình Sinh còn nhớ tới tên, cô là Ngô Nguyệt Vi.

    Hoàng Á Minh nói: "Đệt! Cậu thật nhẫn tâm.. Có vẻ như cậu thật để tâm Diêu Tịnh. Tớ nghĩ cô ấy cũng được. Cậu có quyết định về sau thi đại học sẽ bắt đầu lại hay bây giờ?"

    Vì thế Hứa Đình Sinh lại nghĩ tới Diêu Tịnh, đó là một cô gái có tính cách khá giống con trai, rất nhiều nam sinh đều từng có một giai đoạn kì quái, sẽ bị loại nữ sinh này hấp dẫn.

    Ở kiếp trước, Hứa Đình Sinh đã từng cùng Diêu Tịnh yêu nhau trong một tháng ở kỳ thi tuyển sinh đại học. Sau đó hai người phát hiện thực sự không phù hợp nên chia tay trong hòa bình.

    Bây giờ Hứa Đình Sinh hiện tại là Hứa Đình Sinh của 31 tuổi, không còn thích kiểu này nữa. Anh nói: "Cô ấy rõ ràng rất giống con trai, ngực mông đều lép, tớ không thích."

    Hoàng Á Minh giống như bị hóc xương cá, một lúc lâu mới nói: "Thật thẳng thắn? Sao lại đem con nhà người ta nói không tốt như vậy chứ? Này! Đột nhiên phát hiện cậu đi ra ngoài một chuyến trở về thì trở nên rất kỳ quái. Thôi, đi ngủ."

    Đột nhiên, Hứa Đình Sinh chợt lạnh sống lưng, âm thầm nói với chính mình: "Về sau cần phải cẩn thận trước khi nói, lỡ xảy ra hiệu ứng cánh bướm thì toi, tuy rằng không biết có hay không nhưng vẫn thực đáng sợ, lòng người thật đáng sợ."

    Hứa Đình Sinh tất nhiên không cho rằng Hoàng Á Minh cùng Phó Thành sẽ hại anh, tựa như anh biết cha mẹ cùng em gái mình sẽ không hại anh, nhưng là anh tin tưởng một câu nói: Nếu bạn thực sự yêu người thân và bạn bè của mình thì đừng đem những bí mật trí mạng nói ra cho bọn họ biết.
     
    ngngyvy, Quỳnhhh đâyMirulilala thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2024
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 9: Chuyện Cũ Và Lời Nói Ngông Cuồng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Linda Yến

    Beta: Tân Sinh

    Nó giống như hiện tại anh đang có một khẩu súng được sử dụng để bảo vệ người thân và bạn bè khi cần thiết, nhưng tuyệt đối không nên cho họ xem súng, càng không nên đem súng giao cho họ.. Kết quả có thể là hại người hại mình.

    Hứa Đình Sinh không chỉ giữ một khẩu súng, nó còn đáng sợ hơn cả một quả bom nguyên tử.

    Sau giờ đọc sách buổi sáng, Hoàng Á Minh rời đi cùng bạn gái Đàm Thanh Linh. Hai người đang trong giai đoạn hẹn hò nên rất mặn nồng.

    Tất nhiên, Hứa Đình Sinh biết rằng cuối cùng họ đã không đến được với nhau. Đàm Thanh Linh đã nhanh chóng bỏ rơi Hoàng Á Minh sau khi ra miền bắc học đại học, nhưng Hoàng Á Minh đối với tình cũ khó quên, vì vậy cậu đã đau khổ và suy sút trong một thời gian dài.

    Thậm chí rất nhiều năm về sau, khi Hoàng Á Minh uống say vẫn kêu tên Đàm Thanh Linh, nói Đàm Thanh Linh là người mà cậu yêu nhất.. A.. A.. A.. Anh rất nhớ cô.

    Nhưng Hứa Đình Sinh không có ý định phá hoại hay thuyết phục bất cứ điều gì. Ngay cả khi mọi thứ phát triển như họ đã làm ở kiếp trước, vậy thì sao? Không phải chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi yêu, buồn và suy sụp thôi sao? Thật sự tốt đẹp vì đúng như diễn biến. Sau nhiều năm, khi trái tim anh trở nên tê liệt và không còn đau nhói, anh sẽ thấy rằng nỗi đau thực sự đáng để ghi nhớ.

    Phó Thành là một học sinh tại trường và đến đây sau khi mới ăn xong.

    Cho nên Hứa Đình Sinh đi ăn một mình.

    Khuôn viên mới của trường trung học Lệ Bắc đang được xây dựng và sắp đưa vào sử dụng. Con đường từ tòa nhà giảng dạy đến nhà ăn vẫn chưa được đổ bê tông, nên đi ở trên mặt sàn có chút rung động.

    Hứa Đình Sinh một đường đi thẳng và càng ngày càng nhiều ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía anh. "Giáo viên chủ nhiệm của lớp 7 nói chính là cậu ta."

    "Nói cái gì?"

    "Cậu ấy nói trong văn phòng giáo viên rằng cậu ấy thi đứng thứ 20 trong kỳ thi gữa. Sau đó, giáo viên chủ nhiệm của lớp 7 đã nói với cả lớp sáng nay, nói rằng một số người không coi các lớp chính của chúng ta vào mắt. Đừng bị người ta xem thường."

    "Wow, thật ngầu.. cậu ta là ai? Lớp nào?"

    "Hứa Đình Sinh lớp 10, bình thường trong lớp cũng chỉ xếp hạng 20, 30, đứng 140 toàn khối, không hiểu lấy đâu ra khẩu khí lớn như thế."

    "Dân khoa văn, tớ đều không biết ai cả."

    "Thế giới thật rộng lớn, em muốn đi xem."

    "Thì ra là cậu ta. Người này thật biết cách chơi."

    Hứa Đình Sinh không ngờ rằng phát súng đầu tiên của mình sau khi trọng sinh lại được nổ một cách tình cờ như vậy. Trên thực tế, khi đó anh chính là bị thầy Chu làm cho cảm động. Qua nhiều năm anh vẫn không hiểu thẳng đến khi mình trở thành giáo viên. Kiếp trước, Hứa Đình Sinh luôn thích nhắc đến giày vải và ấm đun nước điện của thầy Chu khi anh là giáo viên chủ nhiệm của trường. Anh biết anh không thể làm điều đó.

    Thầy Chu nói "tất cả đều dựa trên nghĩa khí", vì vậy Hứa Đình Sinh muốn mang đến cho thầy Chu một chút an ủi và muốn tạo điều kiện cho thầy Chu cạnh tranh với người ta.

    Về phần cô giáo Trương, Trương Tú vân, chủ nhiệm lớp 7, Hứa Đình Sinh biết rằng cô là một người mạnh mẽ và không hòa đồng với nhiều giáo viên, nhưng cô không phải là người xấu. Sau khi văn học toàn diện của Hứa đình Sinh đột nhiên nổi tiếng ở kiếp trước, cô đã từng đứng trước cửa lớp chờ anh và mời anh đến lớp 7 để trao đổi phương pháp học tập toàn diện với mọi người.

    Đây là một người trừ bỏ quá mạnh mẽ thì không có hại gì ai, một lòng vì học sinh. Lý do tại sao cô ấy ghi lại những gì Hứa Đình đã nói ở lớp 7 trong buổi đọc sách của anh chủ yếu là để khuyến khích các học sinh trong lớp học tập chăm chỉ hơn.

    Nhưng bất kể chuyện như thế nào, cô đều khiến Hứa Đình Sinh lúc nào cũng trong trạng thái tức nước vỡ bờ.

    Hứa Đình Sinh nghĩ, cảm thấy rằng núi Lương Sơn này cũng không tính là cao hay nham hiểm. Vì nếu chính mình bị đẩy ra, không cần phải rút lại.

    Trong nhà ăn vừa quen thuộc vừa xa lạ, gọi một phần bánh phở, vờ làm nũng để cô người bếp thương tình cho thêm nửa bát nước sốt, rồi tìm một chỗ trống để ngồi.

    Một bạn học nhìn có chút quen thuộc (dầu vậy cũng không nhớ rõ) đến chào hỏi: "Đình Sinh, có phải cậu nói muốn thi cuối năm đứng thứ 20 không?"

    "Đúng vậy."

    "Sao cậu ngốc vậy. Nếu cậu có mục tiêu không phải là không tốt, nhưng lỡ thi không được.."

    "Chắc chắn sẽ đạt được."

    Có nhiều người đặt câu hỏi nên Hứa Đình Sinh trực tiếp kéo Hoàng Á Minh cùng Phó Thành vào theo, kêu bọn họ nói giúp, ít nhất là trong top 50. Đây thực sự là một cái hố. Kết quả hiện tại của họ còn tệ hơn cả Hứa Đình Sinh.

    Diêu Tịnh ngồi xuống đối diện với Hứa Đình Sinh, tay bưng hai bát cháo thịt nạc, mặc áo sơ mi ca rô đỏ và đen, quần jean bó sát để lộ mắt cá chân trắng nõn, tay áo được xắn lên, mái tóc ngắn của cô thỉnh thoảng hay xòa xuống.
     
    ngngyvyQuỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...