Chương 20: Người bạn cũ.
Phốc! Cô gái kia nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, hiểu rõ mà cười cười, "Tôi đương nhiên quen biết cô, nhưng mà cô không quen biết tôi."
Cố Tiêu Quân:" "
" Lúc trước cô học cùng khoa với chúng tôi, trong khoa cũng coi như là người nổi tiếng rồi. Học kỳ này không thấy cô, nghe nói là bởi vì cô kết hôn cho nên tạm nghỉ học? "
Ah, thì ra là bạn học.
" Như vậy a. "Cố Tiêu Quân cười gượng hai tiếng, tự động không để ý đến nửa câu sau," Kia.. Xin hỏi tên của cô là? "
" Tôi tên là Lưu Giai Hàm. Cũng là sinh viên khoa ngoại ngữ, you. "Cô gái kia rất sảng khoái nói ra tên họ của mình. Dứt lời, còn đưa tay ra bắt tay.
" Xin chào. "Bị cô gái kia ảnh hưởng, tâm tình của Cố Tiêu Quân cũng thả lỏng rất nhiều. Sau khi cùng cô ta bắt tay nhau, liền dẫn cô ta đi tham quan căn hộ ở tầng trên. Cũng giống như ông Ðổng, hai người rất nhanh liền ký kết hợp đồng.
Sau khi cô gái đó rời đi không bao lâu, ông Đổng một thân mệt mỏi mà chạy đến. Lúc này đây, ông ta không phải chỉ có đi một thân một mình tới. Sau lưng còn đem theo mấy cái bao lớn, bao nhỏ. Ông lão một thân đi nhanh như bay, sắp bị những đống hành lý đó bao phủ nhưng lại cố hết sức mà đi tới.
" Cô gái nhỏ, ta tới rồi. "Cười đùa tí tửng giống như lúc trước.
Mặt của Cố Tiêu Quân đầy xám xịt.
" Ừ, ông Đổng, lần này ông hẳn là không có quên chứng minh nhân dân a. "
" Đương nhiên, ông già ta đây còn không có dễ quên như vậy! "Vừa nói vừa lấy ra ví tiền phình to trong túi. Vừa mở ra, bên trong là các loại thẻ tín dụng sặc sỡ đủ màu. Có khoảng hai mươi tấm. Hai lớp đều bị nhét đầy.
Ngược lại, thật là ra dáng của một ông chủ tịch, Cố Tiêu Quân trong lòng yên lặng nói.
Ông lão hao tổn không ít sức lực mới lấy chứng minh nhân dân từ bên trong hai lớp của cái ví đó đem ra đưa cho cô.
Cố Tiêu Quân vươn tay ra tiếp nhận, không thể chờ đợi được mà nhìn thoáng qua tên họ trên chứng minh nhân dân.
Ừ, đối phương không có nói dối, thật đúng là tên Đổng Sĩ Trường..
Khóe miệng có chút run rẩy. Không có gì để nói nữa. Nhanh chóng đem hợp đồng ra ký kết. Trên tờ hợp đồng hai người ký tên, trả tiền xong xuôi, sau đó Cố Tiêu Quân liền đem chìa khóa của căn hộ đưa cho ông ta.
Hô!
Sau khi ông Đổng cất bước rời đi, Cố Tiêu Quân nhẹ nhàng mà thở ra một hơi dài. Trong lòng nhịn không được kích động. Được, hiện tại cô có thể xác định mỗi tháng sẽ thu vào được tám ngàn.
Bế con trai lên rồi hung hăng hôn một cái," Con trai, để chúc mừng bây giờ mẹ đã có nguồn thu tiền vào, buổi tối hôm nay nhất định phải ăn một bữa no nê! Đi! Chúng ta đi mua đồ ăn. "
Kiếp trước bản thân cô đúng chuẩn là một người tham ăn, vì để có thể thỏa mãn sự nhiệt tình của mình đối với việc" ăn ", mười mấy năm qua đã sớm đem tài nghệ nấu nướng tôi luyện thành thạo. Vụ tai nạn xe cộ lúc trước làm toàn thân tê liệt, sau khi trọng sinh lại có một số việc gấp rút cần phải giải quyết, thế cho nên thật lâu rồi cô không có được ăn một bữa cơm thịnh soạn. Hôm nay nhất định cô phải ăn thỏa sức một chút!
Đẩy xe nôi của con trai đi vào chợ bán thức ăn. Đại khái trong một thời gian ngắn, nó đã có nhiều thay đổi thế cho nên khi cô nhìn thấy bầu không khí quen thuộc sinh động này, ngược lại cảm thấy rất thân thiết.
Súp lơ, khoai tây, cọng hoa tỏi non.. Cố Tiêu Quân hứng thú bừng bừng mà chọn các loại rau xanh. Còn tùy tiện mà cùng bà chủ cò kè mặc cả. Không có phát giác ra mình đang mặc áo khoác Valentino cò kè mặc cả với bác gái trong chợ bán thức ăn, nhìn cảnh tượng này không biết có bao nhiêu quái dị.
Sau một phen ép giá, Cố Tiêu Quân thanh toán tiền, cảm thấy mỹ mãn mà chuẩn bị rời đi. Xoay người hết cỡ, lơ đãng đảo mắt qua quầy hàng bên cạnh. Chỉ liếc mắt qua một cái, đồng tử chợt mở to ra. Trong tay cái túi rơi trên mặt đất phát ra một tiếng" Đông".
Khoảng cách giữa cô và người đàn ông kia chỉ cách mười mét. Nhất thời Cố Tiêu Quân có chút hoảng hốt. Trong lòng ngũ vị tạp trần (ngũ vị: Ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời).
Không nghĩ tới, ở chỗ này thế nhưng lại có thể thấy hắn.. Lý Kiến Huy!
Cố Tiêu Quân:" "
" Lúc trước cô học cùng khoa với chúng tôi, trong khoa cũng coi như là người nổi tiếng rồi. Học kỳ này không thấy cô, nghe nói là bởi vì cô kết hôn cho nên tạm nghỉ học? "
Ah, thì ra là bạn học.
" Như vậy a. "Cố Tiêu Quân cười gượng hai tiếng, tự động không để ý đến nửa câu sau," Kia.. Xin hỏi tên của cô là? "
" Tôi tên là Lưu Giai Hàm. Cũng là sinh viên khoa ngoại ngữ, you. "Cô gái kia rất sảng khoái nói ra tên họ của mình. Dứt lời, còn đưa tay ra bắt tay.
" Xin chào. "Bị cô gái kia ảnh hưởng, tâm tình của Cố Tiêu Quân cũng thả lỏng rất nhiều. Sau khi cùng cô ta bắt tay nhau, liền dẫn cô ta đi tham quan căn hộ ở tầng trên. Cũng giống như ông Ðổng, hai người rất nhanh liền ký kết hợp đồng.
Sau khi cô gái đó rời đi không bao lâu, ông Đổng một thân mệt mỏi mà chạy đến. Lúc này đây, ông ta không phải chỉ có đi một thân một mình tới. Sau lưng còn đem theo mấy cái bao lớn, bao nhỏ. Ông lão một thân đi nhanh như bay, sắp bị những đống hành lý đó bao phủ nhưng lại cố hết sức mà đi tới.
" Cô gái nhỏ, ta tới rồi. "Cười đùa tí tửng giống như lúc trước.
Mặt của Cố Tiêu Quân đầy xám xịt.
" Ừ, ông Đổng, lần này ông hẳn là không có quên chứng minh nhân dân a. "
" Đương nhiên, ông già ta đây còn không có dễ quên như vậy! "Vừa nói vừa lấy ra ví tiền phình to trong túi. Vừa mở ra, bên trong là các loại thẻ tín dụng sặc sỡ đủ màu. Có khoảng hai mươi tấm. Hai lớp đều bị nhét đầy.
Ngược lại, thật là ra dáng của một ông chủ tịch, Cố Tiêu Quân trong lòng yên lặng nói.
Ông lão hao tổn không ít sức lực mới lấy chứng minh nhân dân từ bên trong hai lớp của cái ví đó đem ra đưa cho cô.
Cố Tiêu Quân vươn tay ra tiếp nhận, không thể chờ đợi được mà nhìn thoáng qua tên họ trên chứng minh nhân dân.
Ừ, đối phương không có nói dối, thật đúng là tên Đổng Sĩ Trường..
Khóe miệng có chút run rẩy. Không có gì để nói nữa. Nhanh chóng đem hợp đồng ra ký kết. Trên tờ hợp đồng hai người ký tên, trả tiền xong xuôi, sau đó Cố Tiêu Quân liền đem chìa khóa của căn hộ đưa cho ông ta.
Hô!
Sau khi ông Đổng cất bước rời đi, Cố Tiêu Quân nhẹ nhàng mà thở ra một hơi dài. Trong lòng nhịn không được kích động. Được, hiện tại cô có thể xác định mỗi tháng sẽ thu vào được tám ngàn.
Bế con trai lên rồi hung hăng hôn một cái," Con trai, để chúc mừng bây giờ mẹ đã có nguồn thu tiền vào, buổi tối hôm nay nhất định phải ăn một bữa no nê! Đi! Chúng ta đi mua đồ ăn. "
Kiếp trước bản thân cô đúng chuẩn là một người tham ăn, vì để có thể thỏa mãn sự nhiệt tình của mình đối với việc" ăn ", mười mấy năm qua đã sớm đem tài nghệ nấu nướng tôi luyện thành thạo. Vụ tai nạn xe cộ lúc trước làm toàn thân tê liệt, sau khi trọng sinh lại có một số việc gấp rút cần phải giải quyết, thế cho nên thật lâu rồi cô không có được ăn một bữa cơm thịnh soạn. Hôm nay nhất định cô phải ăn thỏa sức một chút!
Đẩy xe nôi của con trai đi vào chợ bán thức ăn. Đại khái trong một thời gian ngắn, nó đã có nhiều thay đổi thế cho nên khi cô nhìn thấy bầu không khí quen thuộc sinh động này, ngược lại cảm thấy rất thân thiết.
Súp lơ, khoai tây, cọng hoa tỏi non.. Cố Tiêu Quân hứng thú bừng bừng mà chọn các loại rau xanh. Còn tùy tiện mà cùng bà chủ cò kè mặc cả. Không có phát giác ra mình đang mặc áo khoác Valentino cò kè mặc cả với bác gái trong chợ bán thức ăn, nhìn cảnh tượng này không biết có bao nhiêu quái dị.
Sau một phen ép giá, Cố Tiêu Quân thanh toán tiền, cảm thấy mỹ mãn mà chuẩn bị rời đi. Xoay người hết cỡ, lơ đãng đảo mắt qua quầy hàng bên cạnh. Chỉ liếc mắt qua một cái, đồng tử chợt mở to ra. Trong tay cái túi rơi trên mặt đất phát ra một tiếng" Đông".
Khoảng cách giữa cô và người đàn ông kia chỉ cách mười mét. Nhất thời Cố Tiêu Quân có chút hoảng hốt. Trong lòng ngũ vị tạp trần (ngũ vị: Ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời).
Không nghĩ tới, ở chỗ này thế nhưng lại có thể thấy hắn.. Lý Kiến Huy!