Hiện Đại [edit] Trọng sinh chi thừa nữ kiều thê - Ngôn thu sương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngocnhi, 12 Tháng mười một 2018.

  1. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 10: Yên Tâm, chị đây có tiền.

    "Mời đọc"
    "Cái điều kiện thứ hai sao.." Cố Tiêu Quân dừng một chút, cười như không cười mà nhìn quản gia.

    Người kia không có biểu hiện bộ dáng tốt lành gì, làm phía sau lưng của Lý quản gia nhịn không được từng cơn rùng mình. Đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt nói, "Là, là cái gì?"

    "Cái này sao.." Cố Tiêu Quân cong cong cánh môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, tựa hồ là đang tự hỏi. Đột nhiên chuyển đề tài, "Ai nha, Lý quản gia, ông như thế nào lại ra mồ hôi? Trong nhà có nóng như vậy sao?" Biết quản gia khẩn trương, cô lại cố ý kéo dài thời gian. Cũng coi như là đáp lễ ông ta lúc nãy uy hiếp cô. Phải biết rằng, cô tuyệt đối là người có thù ắt báo.

    Quản gia cũng nhìn ra đối phương đang chơi đùa mình, chính là ngại với thân phận của cô, cũng không có biểu hiện trắng trợn mà giận dỗi cô. Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không có nóng, thiếu phu nhân không cần lo lắng. Vẫn là nhanh một chút nói ra cô rốt cuộc muốn cái điều kiện gì đi."

    "Đừng sốt ruột như vậy."

    Lý quản gia:" "Cô không sốt ruột tôi sốt ruột được chưa, hiện tại có thể nói ra sao? Tôi còn chờ đi thông báo với thiếu gia kết quả việc này đây!

    Cố Tiêu Quân trong mắt hiện lên một tia ánh sáng giảo hoạt, tới gần một bước," Lý quản gia, ông giống như thực sợ hãi ah? "

    " Sao, như thế nào có khả năng chứ? "Lui một bước về phía sau, biểu hiện nghiêm túc bắt đầu không chống đỡ được nữa.

    Thật là gặp quỷ, ông ta cư nhiên bị một cô gái mảnh mai trước mắt này khống chế?

    Lúc trước thiếu phu nhân thực đơn thuần. Thậm chí có thể hình dung là ngu xuẩn. Trong lòng muốn cái gì đều hiện lên toàn bộ ở trên mặt. Hiện tại cô gái này, lại làm cho ông có chút không nhìn thấu được suy nghĩ của cô. Một sự thay đổi trong chớp mắt quá nhanh, làm cho ông có chút trở tay không kịp. Tình cảnh như vậy mà cùng cô nói chuyện, chung quy một chút sự tự tin cũng không có. Liền giống như bây giờ đây.

    Cố Tiêu Quân trên mặt như cũ duy trì nụ cười khéo léo. Hết lần này đến lần khác không chịu cho người ta được yên ổn. Lề mà lề mề nói:" Yên tâm, cái điều kiện thứ hai này đối với đại thiếu gia các người mà nói bất quá là một chuyện nhỏ nhặt. "

    " Một khi đã như vậy, cô cứ nói thẳng đi. "Việc nhỏ còn không nhanh chóng nói ra, làm một trận dọa cả kinh, định dọa ai đây?

    Muốn mắng người lại không thể mắng, thật là tức giận mà!

    Rõ ràng tức giận còn bày ra biểu cảm bình tĩnh, thật đáng thương nha.

    Nhìn bộ dạng quản gia giận mà không dám nói gì, trong lòng của Cố Tiêu Quân cuối cùng cũng hả dạ. Cũng không có tiếp tục thừa nước đục thả câu, thu hồi vẻ mặt trêu chọc ông ta, nghiêm mặt nói:" Tôi muốn quay lại trường học đi học, kêu hắn giúp tôi thu xếp một chút. "

    Cố Tiêu Quân lúc trước được học ở một trường đại học cao cấp, lúc ấy Q thị điểm số đầu vào lại thấp. Mà cô năm đó thực may mắn đã được trúng tuyển.

    Chẳng qua cô cũng không phải là những người đứng đầu trong danh sách học sinh giỏi, bây giờ lại bỏ học. Muốn quay trở về trường học, vẫn là có một chút khó khăn.

    Đương nhiên, nếu có người nào đó có quyền, có tiền chống lưng lo liệu, liền phải nói là một chuyện khác.

    " Đi học? "Quản gia sửng sốt, thật không nghĩ tới cô sẽ đề ra yêu cầu như vậy. Có một chút khó xử," Thiếu phu nhân, cái này.. "

    " Như thế nào? Không được sao? "Mặt của Cố Tiêu Quân trầm xuống, bất mãn hỏi," Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Diệp, liền một chút chuyện cỏn con mà không có năng lực giải quyết sao? "

    " Đương nhiên không phải. "Vừa nghe có người chửi bới thiếu gia nhà mình, quản gia liền bênh vực ra mặt, lên tiếng phản bác," Chuyện này đối với thiếu gia mà nói dễ như trở bàn tay. "

    " Nếu dễ như trở bàn tay liền sảng khoái đáp ứng a. Chuyện nhỏ như thế mà không đáp ứng, làm sao tôi có thể tin tưởng thành ý của các người? "

    " Chính là.. Lúc nãy cô chẳng phải có nói muốn mang theo tiểu thiếu gia đi sao? Nếu muốn đi học vậy làm gì có thời gian.. "

    Cuối cùng cũng hiểu được nỗi lo lắng của ông ta. Cố Tiêu Quân nhịn không được nâng mắt lên giải thích rõ ràng," Chuyện này ông yên tâm, "cô ngữ khí hùng hổ nói:" Chị đây có tiền. Tìm một người bảo mẫu là có thể giải quyết được chuyện này rồi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  2. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 11: Hai điều kiện, thiếu một cũng không được.

    "Mời đọc"
    Chị..

    Cái xưng hô này, nháy mắt làm Lý quản gia cực kỳ kinh ngạc cùng sợ hãi. Khóe mắt nhịn không được run rẩy.

    Giờ khắc này, ông không khỏi bội phục sự chịu đựng của chính mình. Không có trực tiếp chỉ vào mũi cô gái này chửi ầm lên.

    Ông đây ăn muối so với cô ăn cơm còn nhiều hơn, đi cầu so với cô đi đường còn nhiều hơn, cư nhiên dám ở trước mặt ông mà xưng chị?

    Cố Tiêu Quân cũng phát hiện lời nói vừa rồi của mình không ổn. Nhất thời có chút xấu hổ. Không biết nên nói cái gì. Lúc trước có thói quen cùng với những bọn nhãi con tuổi tác không chênh lệch lắm tốp năm, tốp ba cùng nhau xưng hô như thế, cho nên vừa mới nãy liền không hề nghĩ ngợi trực tiếp xưng "chị".

    Bất quá cô có tiền là thật chứ không phải giả. Lại không nói đến tờ thỏa thuận ly hôn kia Diệp Cảnh Hoành hứa hẹn cho cô những tài sản đó. Cô đã nghĩ kỹ rồi. Diệp Cảnh Hoành cho cô hai căn biệt thự, ba căn chung cư. Vị trí địa lí đều cực kỳ tốt. Cô đem chung cư cho người ta thuê không phải nói chứ chỉ là thu tiền thuê nhà liền cũng cho cô đủ sức chi tiêu.

    Ai, một đêm phất lên nhanh chóng cảm giác thật tốt, tuy rằng còn không có được trải nghiệm qua cuộc sống hôn nhân liền trở thành người qua một đời chồng, làm cô thực khó chịu, nhưng là có thể sử dụng cái đoạn hôn nhân sai lầm này đổi lấy một số tài sản lớn như thế hình như là cô vẫn còn có lời a.

    Quản gia đương nhiên không biết cô suy nghĩ cái gì. Giờ phút này ông ta còn đang đắm chìm, khiếp sợ với cách xưng hô "chị" vừa rồi. Hít một hơi thật sâu, nỗ lực khuyên nhủ chính mình phải nhẫn nại, "Thiếu phu nhân, cô nếu không có thời gian chăm sóc cho tiểu thiếu gia, kỳ thật có thể cho tiểu thiếu gia ở lại.."

    "Lý quản gia, đừng nói nữa, tôi nhất định phải đem con trai của tôi mang đi. Hai điều kiện, thiếu một cái cũng không được." Diệp Cảnh Hoành lúc trước đối đãi cô như thế nào mà chỉ nghĩ đến việc để đứa nhỏ ở lại nơi đó trong lòng cô cũng hiểu rõ. Nếu cô đã quyết định chấp nhận đứa nhỏ này là con mình, liền sẽ gánh vác trách nhiệm của người làm mẹ. Đứa nhỏ đã định sẵn không có tình thương của cha, đương nhiên không thể thiếu tình thương của mẹ!

    "Được thôi" thấy cô kiên trì như vậy, quản gia chỉ có thể bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: "Điều kiện của cô tôi sẽ chuyển lời đến thiếu gia."

    ※※※

    "Có thể." Đầu dây điện thoại bên kia Diệp Cảnh Hoành đáp ứng nhanh chóng không chút do dự.

    Lần đầu tiên phát hiện thì ra thiếu gia cũng có một mặt tuổi trẻ khinh cuồng như vậy, quản gia nhịn không được chửi thầm.

    Thở dài, cẩn thận hỏi: "Cậu xác định muốn cùng lão phu nhân bất hòa, không thương lượng sao?" Tuy rằng thiếu gia không thích thiếu phu nhân, cho nên cũng không thích đứa nhỏ kia, chỉ là lão phu nhân lại rất coi trọng đứa nhỏ. Bằng không lúc trước cũng sẽ không màng ý nguyện của thiếu gia buộc cậu cùng Cố tiểu thư kết hôn.

    "Không cần thương lượng." Diệp Cảnh Hoành nói dứt khoát như đinh đóng cột.

    "Chỉ là, thiếu gia, tôi cảm thấy gần đây thiếu phu nhân thật sự thay đổi rất nhiều. Cậu xem.."

    Khuyên giải cũng không khuyên giải được, hai người rốt cuộc cũng có một đứa con. Hơn nữa trải qua mấy ngày nay ông quan sát, trong lòng ông ta mơ hồ có chút bất an. Không hiểu sao lại cảm thấy, nếu thiếu gia ly hôn bây giờ, sau này sợ là phải hối hận.

    Chẳng qua Diệp Cảnh Hoành hiển nhiên không nghĩ như thế. Không đợi ông ta nói xong liền lên tiếng cắt ngang, "Chó không đổi được ăn phân."

    Người phụ nữ kia sẽ thay đổi sao? Ha ha, hắn thà rằng tình nguyện tin tưởng heo mẹ có thể leo lên cây còn hơn!

    Đầu tiên là hạ dược rồi cùng hắn phát sinh quan hệ. Lúc sau mặt dày mày dạn lợi dụng đứa bé ép hắn kết hôn, còn không phải người thành thật. Ý đồ thường xuyên uy hiếp, bày ra mưu kế. Làm bộ đau bụng, làm bộ tự sát, đem sự việc náo loạn đến mẹ của hắn, trăm phương nghìn kế mà lừa hắn để được vào hào môn.

    Nhiều lần như vậy trình diễn tiết mục "Sói đến", hắn thậm chí thực hoài nghi lần sinh non này kỳ thật cũng là cô cố ý làm ra.

    Lúc này nghe người ta nói cô đột nhiên thay đổi, hắn đương nhiên không chút do dự liền nghĩ cô bụng dạ thật khó lường.

    Việc ly hôn này hắn nhất định phải ly, hơn nữa càng nhanh càng tốt. Không tiếc bất cứ giá nào!
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  3. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 12: Ly hôn.

    "Mời đọc"
    Diệp Cảnh Hoành sảng khoái đáp ứng thêm hai điều kiện này vào trong tờ thỏa thuận ly hôn. Mà Cố Tiêu Quân cũng không muốn kéo dài chừng chừ. Không chút do dự ở phía sau tờ giấy thỏa thuận ly hôn ký tên của mình lên thật nhiều, thật nhiều ký tự.

    Một tuần sau, y như theo ước định đi đến cục dân chính giải quyết chuyện ly hôn.

    Chiếc xe riêng của nhà họ Diệp cũng đã đến, Cố Tiêu Quân liếc mắt một cái liền thấy được ở bãi đỗ xe kia một thân ảnh cao ngất.

    Hai tay cắm ở túi quần, dựa lưng vào cửa xe.

    Cố Tiêu Quân chần chờ một lát, rồi cất bước đi đến chỗ hắn.

    Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi trọng sinh cô nhìn thấy người đàn ông này, người mà trong chớp mắt đã trở thành chồng của mình.

    Thân cao đại khái một mét tám mươi năm, môi hồng, răng trắng, mũi cao thẳng, lại điểm thêm với một đôi mắt đào hoa mà lạnh lẽo.

    Thật sự là một mỹ nam khó gặp a, cũng khó trách cổ thân thể này bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

    Hiện tại cô cũng không phải là đứa con gái trồng hoa si (ý chỉ mê trai). Kiếp trước từng tiếp xúc qua nhiều người như vậy, cô tự nhận gặp qua vô số loại đàn ông. Loại này ném vợ, bỏ con là tên đàn ông cặn bã, liền cho cô xách dép cũng không xứng.

    Đương nhiên, vào thời điểm lúc trước của cô gái kia, là hắn tự động xem nhẹ người ta ngay từ đầu, cho nên không muốn bàn chuyện kết hôn với cô ta.

    "Vào đi thôi." Từ lúc thấy cô tiến vào đây, hắn liền đã chú ý tới cô. Thanh âm trầm ổn, không có một chút độ ấm nào. Đứng thẳng người hướng tới cổng cục dân chính mà đi.

    "Ah."

    Bởi vì tới sớm, người đến cục dân chính cũng không phải là nhiều. Thời gian xếp hàng cũng không phải quá lâu.

    Hơn nữa điều kiện ly hôn sớm đã thương lượng rõ. Không có bất kỳ tranh chấp gì, toàn bộ trình tự cũng liền đơn giản đi nhiều. Trước sau không đến nửa giờ, hai người liền một trước một sau từ cục dân chính đi ra.

    Lúc này đây, trong tay có nhiều hơn một quyển sổ màu đỏ.

    Từ hôm nay trở đi, hai người đã không có liên quan gì với nhau.

    Cố Tiêu Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi dài. Rốt cuộc chuyện lớn này đã giải quyết xong xuôi.

    "Có cần tôi kêu người đưa cô trở về không?" Có lẽ là bởi vì việc ly hôn này thật sự thuận lợi, Diệp Cảnh Hoành khó có được một hôm tính tình tốt lên mà nói.

    "Không cần, tôi tự mình trở về là được rồi." Cô dịu dàng nói lời cự tuyệt

    Người đàn ông cũng không thèm để ý, gật gật đầu, "Ừ, tạm biệt."

    "Tạm biệt." Không bao giờ gặp lại nữa!

    ※※※

    Ly hôn xong lại lần nữa trở về nhà họ Diệp, ánh mắt mọi người nhìn cô đều có chút cổ quái. Cố Tiêu Quân bị bọn họ nhìn đến có chút không được tự nhiên, bất quá cũng không có đặc biệt để ý lắm, dù gì ở trong cái nhà này cô vẫn luôn không được người ta chào đón. Phỏng chừng kết quả như vậy rất nhiều người đều cảm thấy vui mừng đi.

    Nhún nhún vai hướng tới phòng của chính mình mà đi. Dù gì sau này những người ở đây cùng với cô một chút quan hệ cũng không có, bọn họ nhìn cô như thế nào cũng không quan trọng.

    Nhưng mà, khi đến gần phòng của mình, loáng thoáng nghe thấy một chút thanh âm khóc nháo. Chẳng lẽ là đứa nhỏ đã xảy ra chuyện?

    Cố Tiêu Quân trong nội tâm lộp bộp một tiếng.

    Hơi hơi nhíu mày, theo bản năng bước chân chạy nhanh hơn. Mạnh tay đẩy cửa phòng ra liền thấy một bộ dạng thân ảnh, làm cơn giận dữ trong lòng cô nổi lên.

    Dáng vóc to lớn như vậy trong phòng, một cô gái trẻ tuổi đang ngồi ở trên giường của cô. Có lẽ là do cô đột nhiên đẩy mạnh cửa vào làm cô ta bị dọa sợ. Kinh ngạc mà ngẩng đầu, trên tay đang làm động tác đột nhiên cứng đờ.

    Bánh bao nhỏ của nhà mình bị cô gái kia ôm. Rõ ràng rất là kháng cự, đang nhắm mắt khóc lớn. Mà cô gái kia tựa hồ là sợ tiếng khóc bị người ta nghe được, một tay nâng đứa nhỏ, một cái tay khác gắt gao che lại miệng nó. Móng tay tinh xảo hơi hơi rơi vào trên mặt núc ních của đứa nhỏ.

    "Cô đang làm cái gì?" Cố Tiêu Quân xông lên phía trước. Một phen túm lấy tay cô gái kia. Đối phương hình như còn đang trong trạng thái khiếp sợ, chốc lát đứa nhỏ đã bị Cố Tiêu Quân đoạt lại được một cách dễ như trở bàn tay. Cô ôm đứa nhỏ lùi chân lại hai bước, trong miệng nhẹ nhàng dỗ dành, "Đừng sợ, bảo bối, mẹ tới rồi đây."
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  4. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 13: Tình địch khiêu khích.

    "Mời đọc"
    Cô gái kia lúc này cũng phục hồi lại tinh thần. Rất nhanh liền giấu đi cảm xúc lộ ra một bộ dạng hòa nhã.

    Cong lên một vòng nụ cười quyến rũ, "Ai ôi! Hóa ra là chị dâu.. Ah, không đúng, hiện tại hẳn phải gọi là chị dâu trước."

    Ngữ khí khoa trương, tràn ngập khiêu khích.

    Cố Tiêu Quân lạnh lùng liếc cô ta một cái. Cái từ "Chị dâu" này làm cho cô nhớ lại ký ức lúc trước.

    "Chu Nguyệt Đình?" Cô nheo lại đôi mắt một cách âm hiểm.

    Cô gái trước mặt, chính là một trong những người mà lúc trước cổ thân thể này ghét nhất.

    Nghe nói cô ta và Diệp Cảnh Hoành là thanh mai trúc mã với nhau. So với Diệp Cảnh Hoành nhỏ hơn ba tuổi. Từ nhỏ liền thích hắn. Trưởng bối hai nhà cũng cực kỳ xem trọng. Vốn dĩ tính toán khi nào hai người vừa đủ tuổi theo quy định của pháp luật liền kết hôn, lại bởi vì Diệp Cảnh Hoành không muốn mà kéo dài cuộc hôn nhân này.

    Bất quá Chu Nguyệt Đình vẫn luôn một mực không có từ bỏ. Với cô mà nói, các trưởng bối hai bên gia đình đều đứng về phía bên cô, nắm bắt lấy Diệp Cảnh Hoành cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

    Nhưng mà, vốn là tất cả mọi người xem trọng nhân duyên, lại xuất hiện một người Cố Tiêu Quân này, nửa đường đi ra một Trình Giảo Kim làm phá hỏng kế hoạch của cô. Chu Nguyệt Đình làm sao có thể không tức giận được.

    Cố Tiêu Quân gả vào nhà họ Diệp được mấy ngày, cũng bị cô gái này khi dễ không ít.

    "Cô tới nơi này làm cái gì?" Mặc dù đã không phải là Cố Tiêu Quân lúc trước, nhưng là đối với cô gái trước mặt này, vẫn là đồng dạng chán ghét. Cũng dám đối với con trai của cô xuống tay, chán sống rồi sao?

    "Tôi tới là để xem con nuôi của tôi, không được sao?" Chu Nguyệt Đình nói ra lý do hợp tình hợp lý, khí thế hùng hổ. Thật sự không thể chịu nổi cái bộ dạng thư thái làm ra dáng nữ chủ nhân của Cố Tiêu Quân. Chết tiệt, nhà giàu mới nổi gì chứ, rõ ràng đã cùng Hoành ca ca ly hôn, còn chảnh cái gì mà chảnh!

    "Con nuôi?" Cố Tiêu Quân khịt mũi coi thường, "Con của tôi đã khi nào nhận cô là mẹ nuôi? Tôi như thế nào không biết?"

    Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao lúc nãy những người kia lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

    Ha ha, đồ đạc của cô còn chưa có dọn đi, bọn họ liền vội vã tìm người tới thay thế vị trí của cô?

    Mặc dù biết mình ở cái nhà này không có địa vị gì. Nhưng bọn họ như vậy không khỏi có chút khinh người quá đáng! Còn mẹ nuôi, có ghê tởm hay không!

    "Cố tiểu thư, tôi biết rõ cô đối với tôi có thành kiến." Chu Nguyệt Đình bày ra bộ dạng tiểu thư khuê các mà nói, "Bất quá cô không cần lo lắng, chờ sau khi tôi gả vào nhà họ Diệp nhất định sẽ xem Hạo Nhiên giống như con của mình, sẽ yêu thương nó."

    Lúc trước từ Lý quản gia kia thăm dò được, Cố Tiêu Quân đặt tên cho đứa nhỏ này là Diệp Hạo Nhiên. Lúc ấy, cô liền sinh ra một bụng lửa giận, người phụ nữ kia làm ra thủ đoạn dơ bẩn như thế mà sinh ra đứa con, dựa vào cái gì lại lấy họ Diệp?

    Cố Tiêu Quân mắt lạnh nhìn cô gái trước mặt tự quyết định mọi việc, chỉ cảm thấy buồn cười, "Xin cô làm cho rõ tình huống rồi hãy nói. Tôi cùng Diệp Cảnh Hoành xác thật đã ly hôn, nhưng là về phần con của tôi, cùng hắn không có quan hệ gì!"

    "Cô nói cái gì?" Chu Nguyệt Đình kinh ngạc mà mắt trừng lớn, "Như thế nào có khả năng? Bác gái Diệp như thế nào có khả năng đồng ý?" Tuy rằng không thích cái đứa tạp chủng này, nhưng là nếu đem nó mang theo bên người còn có thể nắm giữ, thuận tiện có cách ứng phó Cố Tiêu Quân, một công đôi việc. Nếu như bị người phụ nữ vô sỉ này mang đi, sau này nhất định sẽ là cái tai họa ngầm!

    Cố Tiêu Quân không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, cũng lười biếng đi suy đoán. Không kiên nhẫn nói: "Bà ta như thế nào đồng ý tôi không quan tâm, dù sao trên tờ thỏa thuận ly hôn đã viết rành rành. Mặt mũi của cô có bao nhiêu lớn, mà vội vàng muốn làm mẹ kế của con trai tôi!"

    "Cố Tiêu Quân, lời này từ trong miệng cô nói ra không khỏi buồn cười? Lúc trước cô đã làm những việc gì, cô sẽ không quên chứ?"

    "Đúng vậy, lúc trước tôi quả thật rất ngốc." Đối với quá khứ của hắn, Cố Tiêu Quân thú nhận không quan tâm, "Nhưng hiện tại tôi đã rõ ràng. Sau này hắn đi đường Dương Quan của hắn, tôi qua cầu độc mộc của tôi, không can thiệp chuyện của nhau!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  5. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 14: Kế hoạch cho tương lai.

    "Mời đọc"
    "Không can thiệp chuyện của nhau?" Chu Nguyệt Đình hoài nghi mà nhìn cô. Không thể tin được lời này là từ trong miệng Cố Tiêu Quân nói ra. Cái này tính là gì? Mới ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn ư?

    Hay là nói, tất cả chuyện này chẳng qua là âm mưu của cô ta?

    "Cố Tiêu Quân, tôi cảnh cáo cô, cô đừng tưởng rằng vì nhà họ Diệp sinh ra đứa con trai liền có thể ngồi yên ổn ở vị trí thiếu phu nhân nhà họ Diệp! Tôi.."

    "Dừng!" Cố Tiêu Quân giơ tay ngăn lại lời nói của Chu Nguyệt Đình, "Chu Nguyệt Đình, là trí nhớ của cô không tốt sao? Tôi cùng Diệp Cảnh Hoành đã ly hôn, hiện tại tôi với nhà họ Diệp không có bất luận quan hệ gì."

    "Cô nói đương nhiên là nói như vậy thôi. Tôi dựa vào cái gì tin tưởng cô?"

    "Cô có tin hay không a," Cố Tiêu Quân trên mặt mỉm cười mà tiến lên phía trước, tiếp theo, sắc mặt đột nhiên biến đổi, "Liên quan gì tới tôi?"

    "Cô!"

    "Gian phòng này tôi ở lâu cũng chán rồi, cô đã thích ở như vậy vừa lúc tôi tặng cho cô, những thứ quần áo đó tôi cũng không cần. Đừng có quá cảm kích tôi." Dứt lời, phịch một tiếng đóng sầm cửa lại, nghênh ngang rời đi.

    Lúc trước, khi thu dọn hành lý liền phát hiện ra đồ vật có thể mang đi ít đến đáng thương. Cô cùng cổ thân thể này phong cách chênh lệch thật sự quá lớn. Tủ quần áo to như thế mà quần áo ít ỏi không có mấy cái. Đành dứt khoát không mang theo, còn bớt việc.

    Cố Tiêu Quân ôm đứa nhỏ, nổi giận đùng đùng đi xuống lầu. Khi đi ngang qua Lý quản gia, tức giận bất bình trừng mắt liếc ông ta một cái.

    Hừ! Cô chẳng qua chỉ là rời đi một lát để giải quyết chuyện ly hôn, bất quá thời gian chưa tới mấy ngày hắn liền đem người phụ nữ kia đến ở? Đến ở còn chưa tính, thế nhưng còn mặc kệ Chu Nguyệt Đình khi dễ con trai của cô. Khoảng nợ này, cô sẽ nhớ kỹ!

    Quản gia bị cô trừng mắt liếc qua làm ông có chút không thể hiểu được. Do dự một hồi mới thăm dò nói: "Thiếu phu nhân, có cần tôi tìm tài xế đưa cô đi không?"

    "Không cần, tôi tự mình gọi xe. Còn có, bà cô tôi đây cũng không phải là thiếu phu nhân gì cả." Ngữ khí không phải tốt lắm mà nói. Vốn dĩ còn nghĩ kết hôn được thì chia tay cũng thoải mái, chính là hiện tại tâm tình của cô thực khó chịu.

    ""

    Lý quản gia lúc này còn đang ở trong trạng thái rối loạn. Lúc trước vẫn là chị, lúc này trực tiếp thăng cấp thành bà cô?

    Há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn người nọ đạp chân cao ngạo rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn nơi cô sinh sống hơn nửa năm trong biệt thự này.

    Diệp Cảnh Hoành cho cô ba căn hộ đều ở cùng trong một khu chung cư Hơn một trăm mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách. Lắp đặt thiết bị cực kỳ đầy đủ, khu vực cũng rất tốt. Sau khi Cố Tiêu Quân xem kỹ từng căn hộ, lựa chọn trong đó một căn hộ phong cách trang trí đơn giản làm nơi ở cho cô và con trai.

    Trong căn hộ, đồ dùng trong nhà lấy màu trắng, đen, xám làm chủ đạo. Phối hợp hài hòa, lộ rõ phong cách thời thượng hào phóng. Rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cô. Thứ duy nhất không được hoàn mỹ, chính là bởi vì không có ai ở qua, cuối cùng khiếm khuyết như vậy cũng có một chút sinh khí.

    Cố Tiêu Quân bĩu môi. Bất quá vấn đề này, vẫn là giải quyết cũng rất tốt.

    Ôm con trai nằm ở trên giường, suy nghĩ về tương lai.

    Hiện tại việc cần làm, chính là quay lại học tập. Biết rõ cô gái này lúc trước được tuyển vào chính là khoa tiếng anh. Đáng tiếc, ở điểm này cô không cách nào dựa theo ý nguyện của cổ thân thể này.

    Hiện giờ càng ngày càng nhiều người theo học khoa tiếng anh, tìm phương diện công việc này cũng không tốt bằng công việc trước kia của cô. Ngược lại lúc trước bản thân cô học chuyên ngành về máy vi tính, chính là hiện tại người tài giỏi có trình độ chuyên nghiệp quá ít. Không nói đến việc kiếp trước có học vị tiến sĩ, liền tính là tốt nghiệp khoa chính quy cũng không lo tìm không thấy một phần công việc tốt. Tốt nghiệp ra cung không đủ cầu, cơ hội thực tập cũng nhiều không ít.

    Ừ, trở mình trong kế hoạch phải làm, chuyện thứ nhất chính là học lại nghề lúc trước. Tốt xấu gì cô cũng đã từng có bảy năm kinh nghiệm công tác, càng già, càng lão luyện. Tin tưởng rất nhanh liền sẽ bị người ta phát hiện ra tài năng thôi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  6. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 15: Xoát xoát xoát! Mua mua mua!

    "Mời đọc"
    Trưa hôm đó, Cố Tiêu Quân nhận được điện thoại của hiệu trưởng. Thời điểm mới vừa nhận điện thoại còn có chút kinh ngạc. Thế nào buổi sáng bọn họ mới ly hôn, buổi chiều hiệu trưởng liền gọi điện thoại tới?

    Không thể không nói, Diệp Cảnh Hoành này tuy rằng rất đáng ghét, nhưng là hiệu suất làm việc quả thật không thể chê được.

    Chuyện này cũng làm hình tượng của hắn trong lòng cô hơi chút tăng lên cảm tình.

    Hiệu trưởng nói cho cô biết mấy ngày này muốn cô quay về trường xử lý một ít thủ tục. Học kỳ sau liền có thể quay lại trường học để học, muốn học chuyên ngành nào đều tùy ý cô chọn.

    Cố Tiêu Quân đương nhiên là miệng vâng vâng dạ dạ đáp ứng rồi cúp máy.

    Thật là không ngờ tới, cô còn cho rằng chuyện này xử lí có chút khó khăn, bây giờ lại có thể dễ dàng giải quyết như thế. Sau khi cúp điện thoại, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

    Trước khi quay lại đi học cô còn có thời gian gần một tháng, vừa đúng lúc có thể chiếu cố bánh bao nhỏ bên người thật tốt!

    Như vậy, hiện tại việc đầu tiên cần phải làm là đi cửu hàng mua sắm! Quần áo của cô, quần áo của Hạo Hạo cùng với các đồ dùng khác của trẻ con. Thật là nhiều đồ cần phải mua.

    Lúc này, con trai cũng đã tỉnh. Nằm ở trên giường một bên cười, một bên chảy nước miếng. Làm cho tâm tình Cố Tiêu Quân phải mềm nhũn.

    Cầm lòng không đậu mà tiến đến hôn lên trán nó một cái. Tâm tình rất tốt nói: "Đi thôi, con trai. Mẹ mang con đi mua sắm!"

    Trước kia cô đã từng rất tiết kiệm. Ăn mặc miễn sao không có vấn đề là được. Hiện tại lại có thêm đứa nhỏ, quan điểm này cũng nên thay đổi một chút là vừa. Con trai của cô, đương nhiên phải dùng đồ tốt nhất!

    Mà bản thân cô, cũng liền nhân tiện sửa soạn lại cho đàng hoàng.

    Nghĩ như thế, cô phá lệ mà bước vào trung tâm trương mại phía trước, được xem là nơi xa hoa bậc nhất của thành phố B.

    Vừa vào cửa đã bị không khí xa hoa chế trụ. Trung tâm mua sắm này rất rộng rãi và sáng sủa. Hình tròn ở giữa nóc nhà được thiết kế với ánh sáng mặt trời chiếu qua tấm kính rọi vào. Còn có một số ghế sofa lớn và bàn, cung cấp một không gian cho khách nghỉ ngơi. Xung quanh là một dãy các cửa kính, bạn có thể nhìn thấy rõ hàng hóa trong mỗi cửa hàng.

    Cố Tiêu Quân ôm con trai, hứng thú bừng bừng mà đi vào một gian hàng bán đồ dùng trẻ con.

    Nhìn vào bên trong những hàng hóa cao cấp rực rỡ muôn màu, Cố Tiêu Quân không khỏi có chút hoa cả mắt. Bên này là một đôi giày đẹp mắt, bên kia, bộ quần áo đó cũng không tồi.

    "Con trai, bộ quần áo này đẹp không?" Cố Tiêu Quân cầm một bộ quần áo khoa tay múa chân trước mặt đứa nhỏ.

    Bánh bao nhỏ cắn ngón tay, chảy nước miếng: "..."

    Mommy tâm ý tương thông: "Ha ha, mẹ biết con sẽ thích. Mua!"

    Hào phóng lấy thẻ ra.

    Xoát! Xoát! Xoát!

    Mua! Mua! Mua!

    Thể nghiệm một chút sinh hoạt của người giàu.

    Mua giường em bé cho con trai, xe đẩy trẻ em, đồ chơi, quần áo. Cũng mua cho bản thân một ít quần áo mà mình thích. Nào là túi lớn túi nhỏ. Mắt thấy mua quá nhiều đồ muốn cầm cũng không nổi. Bất quá chuyện này cũng không phải vấn đề! Chị đây có tiền, dùng tiền thuê người mang về nhà là được thôi!

    Mãi cho đến khi thấy con trai nhà mình tiểu, trong lúc mua sắm điên cuồng cô mới khôi phục lại tinh thần.

    Hừ, ôm con trai đi vào toilet thay tã. Mấy ngày nay đã thay qua vô số tã, khiến cho động tác thay cực kỳ thuần thục, thuận buồm xuôi gió. Chỉ chốc lát sau liền thay xong.

    Từ toilet đi ra, cô vừa ngẩng đầu lên thế nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông đại khái sáu, bảy chục tuổi, đầu tóc hoa râm nhưng tinh thần lại minh mẫn đang thò đầu ra, ông ta đứng đằng sau cây cột bên cạnh toilet mà nhìn vào.

    Bốn mắt chạm nhau làm hai người đều sửng sốt.

    Tiếp theo, hình như ông ta có chút xấu hổ. Hơi có vẻ quẫn bách mà nhìn cô cười cười.

    Cố Tiêu Quân còn đang trong trạng thái rối loạn: "..."

    Nhìn xung quanh trái, phải. Xác nhận hành lang này ngoại trừ WC nữ ra thì chỗ nào cũng không có. Người này vì sao lại canh giữ bên ngoài WC nữ?

    Chẳng lẽ, đây giống như lời đồn.. Cuồng rình coi trộm?
     
  7. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 16: Ông lão kỳ quái.

    "Mời đọc"
    Trong lòng của Cố Tiêu Quân lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

    Hiện tại, cô nên làm sao bây giờ? Phải báo cảnh sát sao? Nhưng mà chờ cảnh sát tới thì tên này nói không chừng đã sớm rời đi rồi.

    Nếu không, chụp một tấm hình? Cô lại nghĩ ra một ý. Bất quá cái ý này rất nhanh cũng bị bác bỏ. Nếu cô chụp hình ông ta thì không phải so với việc rình coi trộm nhà vệ sinh còn đáng khinh hơn sao?

    Nhưng mà việc gì cũng không làm, lại giống như quá không có đạo đức với cộng đồng.

    Mím môi, hướng về phía người nọ nói: "Ông à, ông có phải bị lạc đường không?"

    Không muốn tới quá gần ông ta, cho nên chỉ có thể hơi hơi cất cao tiếng nói. Ông lão kia, ngay tức khắc ra hiệu nháy mắt, "Xuỵt!"

    Không nghĩ tới ông ta sẽ làm hành động như vậy, Cố Tiêu Quân không hề hoài nghi mà xác nhận cái suy đoán ban đầu của cô là đúng.

    Dựa vào! Tuổi tác của người này cũng đã lớn rồi cư nhiên còn làm ra cái loại hành động này. Già mà không đứng đắn!

    Vừa định mở miệng tiếp tục nói cái gì đó, ông lão kia đột nhiên trừng lớn mắt. Mạnh mẽ co rụt đầu lại. Thu nhỏ thân mình trốn ở đằng sau cây cột.

    Cố Tiêu Quân buồn bực một hồi. Nghiêng mặt, vừa lúc trông thấy ba người đàn ông ăn mặc tây trang mang kính râm hướng đến chỗ này đi tới.

    "Tìm được chưa?" Một người trong số ba người hỏi.

    "Không có!" Một người khác bực bội vuốt vuốt tóc, "Trung tâm này lớn như thế, không phải là nơi dễ tìm."

    "Shit! Thế nhưng, nếu tìm không thấy trở về ăn nói sao với Boss đây?"

    Nhìn thấy sắc mặt của ông lão kia đột ngột biến đổi cùng với hành động của ba người này. Cố Tiêu Quân hình như đã hiểu rõ điều gì đó. Chuyện là ông lão này chạy trốn những người trước mặt?

    Có lẽ là bởi vì bọn họ cao to, giọng điệu nói chuyện cũng không phải là tốt, hơn nữa vào trung tâm mua sắm mà lại mang kính râm. Cố Tiêu Quân theo bản năng mà gắn mắc cho bọn họ cái danh người xấu.

    Đồng thời, ông lão này từ người có hành động biến thái trở thành ông lão đáng thương bị người ta khi dễ.

    Nếu ông lão này rơi vào tay bọn họ..

    Suy nghĩ một hồi, cô hướng về phía những người đó nói: "Những vị này, các ngươi có phải đi nhầm chỗ rồi, nơi này là WC nữ!"

    Thanh âm rất lớn, lập tức đưa tới không ít ánh mắt của người đi đường.

    "Cô đừng hiểu lầm." Người nọ bước chân dừng lại, có vẻ hơi lúng túng nói: "Chúng tôi là tới tìm người. Cô gái nhỏ có gặp qua một ông lão không, đại khái cao như thế này," người đàn ông khoa tay múa chân, nghĩ một hồi lại tiếp tục miêu tả, "Tóc bạc, không mập không gầy."

    Cố Tiêu Quân:" "

    Anh hai, anh có thể nói cụ thể một chút không? Miêu tả như thế thì tìm trên đường có một đống người!

    " Chưa thấy qua. "Cố Tiêu Quân nói như đinh đóng cột:" Tìm người mà tìm tới WC nữ? Cái cớ này không khỏi quá vụng về. "

    Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn những người này cũng không khỏi có chút lạ thường. Đúng vậy! Tìm đàn ông tới WC nữ làm gì? Trong lúc nhất thời khắp nơi truyền đến không ít tiếng xì xào bàn tán.

    " Không phải, chúng tôi là thật sự tới tìm người. "Người đàn ông hết đường chối cãi, có vẻ hơi chật vật nói:" Nếu không có ở đây vậy chúng tôi đi trước, không quấy rầy cô. "

    Lúc sau, khi thấy những người kia đã đi xa, ông lão rốt cuộc cũng từ đằng sau cây cột đi ra.

    Trong tay chống cây gậy, mặt mày hớn hở nói:" Cô gái nhỏ, cảm ơn cô a. "

    " Không cần cảm ơn. Ông chạy nhanh đi thôi. Tốt nhất là đi đến cục cảnh sát báo cáo. Nói không chừng bọn họ lại đuổi theo, liền sẽ không dễ dàng thoát được. "Tuy rằng ông lão này rất đáng thương, nhưng là cô cũng chỉ có thể giúp được như thế. Tóm lại cũng không có khả năng vì một người xa lạ mà làm bản thân mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

    " Ừ, nhất định! "Ông lão miệng nói đồng ý," Ta đây đi trước ah. Có duyên gặp lại!"Dứt lời, tung ta tung tăng mà đi ra ngoài.

    Nhìn qua bóng dáng bước đi như bay, Cố Tiêu Quân trợn tròn mắt. Chân của ông lão này rõ ràng rất khoẻ, chống.. Không đúng, mang theo cây gậy là có ý gì đây?
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2018
  8. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 17: Người khách ngoài dự liệu (1).

    "Mời đọc"
    Ông lão kỳ quái này làm cô cảm thấy không thể hiểu được. Nhưng mà chuyện này chung quy chỉ là một chuyện nhỏ. Cố Tiêu Quân cũng không có vướng vào rối rắm quá lâu.

    Lắc lắc đầu, thu hồi tầm mắt. Được rồi, thế giới to lớn việc lạ gì cũng có. Hà tất gì tự tìm phiền não?

    Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, bụng cũng có chút đói. Vẫn là chạy nhanh về nhà thôi.

    "Bảo bối, có bị dọa sợ không?" Lúc này nhớ tới chuyện vừa rồi con trai cũng đã chứng kiến qua.

    Bánh bao nhỏ cắn đầu ngón tay phun bong bóng:" "

    " Ừ, không có bị dọa sợ là tốt rồi. Hôm nay chơi vui vẻ không? "Mặc dù biết bây giờ bảo bối cái gì cũng không hiểu, vẫn là nhịn không được muốn nói chuyện với nó.

    " "

    " Ha ha, mẹ cũng rất vui vẻ. Lần sau nhất định phải đến nữa. "

    Nghĩ đến" thành quả "hôm nay, thật là có cảm giác thành tựu. Muốn mua, thì phải mua một hơi toàn bộ.

    Sau khi về nhà cảm thấy rất mỹ mãn, tùy tiện liếc mắt nhìn vào hóa đơn thanh toán. Không xem không biết, vừa nhìn đến đã giật mình.

    Cô đã quá lơ là, thời điểm quét thẻ không có nhìn thấy, thì ra cả một buổi chiều liền xài gần mười vạn?

    Không.. Không thể nào..

    Ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào một bàn hóa đơn, quay đầu nhìn vào một góc trong phòng khách đang để túi lớn, túi nhỏ chồng chất. Cố Tiêu Quân nhịn không được nâng trán rên rỉ. Cô sao có thể đều đem mấy thứ này về nhà được chứ? Lòng đang âm thầm nhỏ máu. Trời ạ! Cô rốt cuộc là trúng gió gì a?

    Chi tiêu như vậy, so với một năm chi tiêu lúc trước của cô còn nhiều hơn!

    Phỏng chừng là bị cổ thân thể này ảnh hưởng.

    Quả nhiên là con gái nhà giàu mới nổi! Đã thành công đổ nồi, Cố Tiêu Quân nhịn không được chửi thầm. Bất quá mua cũng đã mua rồi. Ngày hôm sau cô cũng không dám vác cái mặt này đi trả tất cả đồ về chỗ cũ.

    Ai, về sau nhất định phải bỏ cái thói quen xấu này của cô gái kia.

    Tuy nói lần ly hôn này cô nhận được không ít tiền. Nhưng là những căn hộ kia của cô còn chưa có người thuê. Một phân tiền thuê nhà cũng không kiếm được, lại tiêu xài hết mấy vạn ra bên ngoài.

    Cứ tiêu xài như vậy, tiền có nhiều bao nhiêu cũng không đủ dùng! Học kỳ sau cô phải đi học. Mua sách, đóng học phí, thuê bảo mẫu, tiền sinh hoạt, mỗi một chuyện đều phải chi tiền.

    Không được, cô phải nhanh chóng đem căn hộ cho người ta thuê! Muốn kiếm tiền, kiếm tiền!

    Nghĩ đến đây cô đột nhiên cảm thấy chần chờ một lát cũng không được. Nhanh chóng đem hai căn hộ trong chung cư quét dọn sạch sẽ. Lại chụp mấy tấm hình về hai căn hộ. Chỉnh sửa lại ảnh sau đó up lên mạng.

    Tiền thuê nhà mỗi tháng đặt ra là ba ngàn. Tuy nói bản thân mình không có kinh nghiệm làm chủ nhà. Nhưng mà vị trí địa lý chỗ này rất tốt, giao thông xung quanh lại thuận tiện. Mười phần là thích hợp cho những người dân đi làm. Hơn nữa chung cư của cô lắp đặt thiết bị cũng cực kỳ đầy đủ.

    Tin tưởng rất nhanh sẽ có người tới thuê nhà.

    Sự thật đã chứng minh, trực giác của Cố Tiêu Quân thật là chuẩn xác.

    Ngày hôm sau đã có người gửi cho cô bưu kiện nói là muốn tới tham quan phòng ốc. Hai bên đã hẹn buổi chiều đến xem phòng. Tâm tình của Cố Tiêu Quân rất kích động. Âm thầm suy nghĩ. Hiện tại, cô không cần phải trả tiền thuê nhà, không cần thuê xe. Nếu là dựa theo cách sống trước kia, mặc dù ở thành phố B giá cả hàng hóa cao, hiện tại lại thêm một đứa nhỏ, ba ngàn cũng có thể đủ cho cô chi tiêu trong vòng một tháng à nha.

    Trong lòng nhanh chóng bày ra kế hoạch rồi tính toán. Mặc khác nếu như có thể cho thuê một căn hộ, thuê bảo mẫu cũng phải trả phí đăng tin tức. Còn có tiền ly hôn lúc trước lấy làm dự phòng. Đợi khi cô chính thức tìm được một công việc giống lúc trước, bao nhiêu tiền đó hẳn là cũng đã đủ cho cô an ổn vượt qua một thời gian.

    Tâm tình kích động, càng thêm chờ mong được gặp mặt vị khách lần đầu tiên đến thuê nhà.

    Nhưng mà, khi cô mở cửa ra nhìn thấy gương mặt của đối phương thì lại hoàn toàn trợn tròn mắt.

    Nghẹn họng mà trừng mắt nhìn trân trối người đang đứng ngoài cửa cười tủm tỉm. Nửa ngày cũng không có phản ứng.

    Cho đến khi đối phương nhịn không được nữa, ở trước mắt cô phất phất tay thì cô mới có phản ứng.

    Kinh ngạc mà bật thốt lên nói:" Như thế nào lại là ông?"
     
  9. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 18: Người khách ngoài dự liệu (2).

    "Mời đọc"
    "Cô gái nhỏ, không nghĩ tới lại gặp mặt nhau a." Ông lão đối diện không biểu lộ bất kỳ sự ngoài ý muốn nào, giọng điệu cười tủm tỉm nói: "Thì ra cô chính là chủ nhà. Chúng ta thật là có duyên phận đó."

    Không sai, người tới chính là ông lão kỳ quái ngày hôm qua ở trung tâm mua sắm.

    Khóe miệng của Cố Tiêu Quân hơi hơi run rẩy, vì sao cô lại ngửi được một chút hương vị của âm mưu?

    Trừng mắt nhìn ông ta, sau một lúc lâu mới căng da đầu nói: "Vâng.. Đúng vậy. Thực sự có duyên phận." Cũng không biết duyên phận này là do người tạo ra hay là trời tạo ra.

    Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như thế? Hôm qua, hai người "bèo nước gặp nhau" ở trung tâm mua sắm, hôm nay liền trở thành hàng xóm?

    Nhớ lại mấy người đàn ông hùng hổ đuổi theo ông lão đang đứng trước mặt mình. Cố Tiêu Quân chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Đột nhiên rất muốn tìm lấy một cái cớ để không cho thuê nhà. Nếu mà những người hung thần ác sát ngày hôm đó tìm tới cô thì phải làm sao bây giờ?

    Tuy nhiên, trang web của người cho thuê nhà có thể được ghi lại. Mà cô lại là một người có tài khoản mới, nếu như một doanh nghiệp mới bị đánh giá xấu, phỏng chừng sau này sẽ không có ai thuê nhà của cô nữa. Hơn nữa, hiện tại cô cũng rất muốn mau chóng kiếm được tiền.

    Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô cắn răng một cái, tuy rằng không phải đặc biệt nguyện ý, nhưng vẫn cố gắng trấn định bản thân mà dẫn ông ta đi xem hai căn hộ kia.

    Một căn nằm ngay đối diện với căn hộ của cô ở. Trang trí theo phong cách Trung Quốc. Còn lại một căn khác nằm ở tầng trên. Trang trí theo phong cách châu âu.

    Lão già kia cơ hồ là không có chút do dự nào, liền lựa chọn căn hộ đối diện căn hộ của cô.

    "Nơi này thật không tệ" Ông ta khen không dứt miệng, "Ngày mai, tôi muốn dọn vào được không?"

    "Có thể." Dù sao để trống vẫn là để trống.

    Ông lão lại lần nữa mặt mày hớn hở, "Được! Quyết định như vậy đi! Cô gái nhỏ kia, tiền thuê nhà tính như thế nào?"

    "Mỗi tháng ba ngàn." Cô kiên nhẫn trả lời.

    "Chỉ ba ngàn?" Ông lão trợn to mắt, kinh ngạc mà trừng mắt nhìn cô, "Chỗ tốt như thế mà chỉ có ba ngàn?"

    Cố Tiêu Quân:" "

    Kinh ngạc như thế làm gì? Không phải tất cả giá tiền đã ghi trên trang web rồi sao?

    Nhưng mà lời này của ông ta là có ý.. Là ở đây chê cô thu tiền thuê nhà quá thấp sao? Lông mày hơi hơi vặn vẹo. Lúc trước khi cô còn là Cố Tiểu Vân, hay nghe đồng nghiệp phàn nàn về việc tăng tiền thuê nhà. Cô nhớ rõ lúc ấy người đồng nghiệp kia nói tiền thuê nhà một tháng của cậu ta là hai ngàn.

    Cô nghĩ căn hộ này so với chỗ ở của người đồng nghiệp lúc trước ở là to hơn, khu vực xung quanh cũng tốt. Cho nên cô mới tăng thêm một ngàn. Số tiền này cô vẫn cho là tăng thêm quá ít đi?

    " Nếu không ta trả cho cô bốn ngàn a? "Ông lão chân chó lại nói.

    Cố Tiêu Quân có chút im lặng. Người này là muốn nhanh chóng đưa tiền cho cô sao?

    " Không có việc gì, không cần. Ông chỉ cần cho tôi một lời khen ngợi là được. "Tuy rằng kiếm tiền nhiều là tốt, nhưng mà đột nhiên tăng giá như vậy vốn không phải là phong cách làm việc của cô. Cô nói chuyện, từ trước đến nay" nhất ngôn cửu đỉnh. "(ý là một lời nói ra nặng như sức nặng của 9 cái đỉnh, khó thay đổi. Đỉnh ngày xưa là một thứ khá nặng, người có sức mạnh nâng được 1 đỉnh đã được gọi là lực sĩ).

    " Khẳng định sẽ khen ngợi, nhưng mà tiền thuê nhà cũng không thể rẻ như thế a. "Ông lão đột nhiên bỏ đi dáng vẻ nháy mắt ra hiệu lúc trước, nghiêm trang nói:" Yên tâm, căn hộ này của cô thu năm, sáu ngàn một tháng cũng là bình thường. Trả cho cô bốn ngàn ta cũng không lỗ. "

    Cố Tiêu Quân:" "

    Nếu như năm, sáu ngàn cũng bình thường vì sao ông chỉ trả cho tôi bốn ngàn? Còn bày ra một bộ dạng" ta thực rộng rãi."

    Nhưng mà lúc này trong lòng của cô cũng không bình tĩnh. Vốn cho rằng dù có tính thiếu cũng sẽ không ít đi quá nhiều. Nhưng mà, bây giờ rõ ràng là thấp tới một nửa giá cả a!

    Bất chấp phép lịch sự, cô lặng lẽ lấy di động ra, đem tiền thuê căn hộ còn lại sửa thành bốn ngàn. Tuy rằng căn cứ vào lời nói của ông lão này, cô vẫn là bị lỗ. Nhưng mà lúc này người khách đầu tiên đã trả tiền thuê nhà là bốn ngàn, tóm lại người thứ hai cũng không có đòi tiền thuê nhà quá cao a.

    Dù sao một tháng tám ngàn cũng không ít. Sau này nếu không đủ lại nói thêm a.

    Chỉ hy vọng người tiếp theo tới thuê nhà, sẽ bình thường hơn một chút.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2018
  10. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 19: Đổng Sĩ Trường.

    "Mời đọc"
    Lúc bàn bạc điều kiện thuê nhà cũng đã nói rõ ràng rồi. Cố Tiêu Quân liền mở laptop ra bắt đầu sửa chữa lại bản hợp đồng thuê nhà mà lúc trước đã viết ra.

    Hai người ngồi đối diện với nhau. Ngón tay của Cố Tiêu Quân nhanh chóng gõ như bay trên bàn phím.

    "Ông à, tôi còn chưa biết tên họ của ông đấy?" Lúc viết đến bên B, cô mở miệng hỏi.

    Ông lão nghe vậy, trong mắt chợt loé qua một tia mất tự nhiên. Sau đó bị ông ta nhanh chóng giấu đi, khôi phục bộ dáng cười ha ha nói: "Thì ra đến bây giờ ta còn không có nói cho cô biết tên, cô xem ta này! Đúng là già đến lú lẫn rồi!"

    Cố Tiêu Quân:" "

    Sau đó thì sao? Ông có định nói cho tôi biết không đây?

    " Ta nha, ta họ Đổng. "Ông ta chậm chạp nói.

    " Ừ. "Cô gật gật đầu, ở chỗ tên họ đánh ra một chữ" Đổng ", tiếp tục chờ đợi ông ta nói.

    Ánh mắt của đối phương hơi hơi có chút mơ hồ," Ta gọi.. gọi Đổng.. Sĩ Trường. "

    Phốc! Cố Tiêu Quân vừa mới nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên bị sặc.

    " Khụ, khụ, "Ho khan một hồi mới miễn cưỡng nói:" Ngại quá, vừa nãy tôi bị ù tai. Không nghe rõ. Ông nói ông tên là gì? "Hình như cô nghe ông ta nói ông ta gọi là chủ tịch? (Trong tiếng hoa đổng sự trưởng là chủ tịch phát âm hơi giống Đổng Sĩ Trường)

    Lúc này mặt của ông lão lộ ra vẻ ảo não. Nửa ngày mới nghiến răng nói lại lần nữa:" Ta tên là Đổng Sĩ Trường. "

    " Là ba chữ nào? "

    " Đổng trong chữ đồ cổ, ách.. Sĩ trong con đường làm quan, Trường trong chữ trưởng thành. "

    Cố Tiêu Quân khóe miệng hơi hơi run rẩy. Tuy rằng là phát âm hơi giống nhau, nhưng mà thật đúng là chủ tịch..

    Dùng từ ngữ thật khoa trương, ghép thành tên lại làm cho địa vị bị thấp xuống.

    Đây là có suy nghĩ muốn phát tài a! Cô âm thầm chửi thầm, rất là im lặng mà đem tên của ông ta gõ vào.

    " Có mang theo bản sao giấy chứng minh nhân dân không? "

    " Chứng minh nhân dân? "Ông lão lại là sửng sốt, xấu hổ mà gãi gãi cổ," Cái đó.. Nhất định phải có sao? "

    Cố Tiêu Quân dùng một loại ánh mắt như thể muốn nói" Ông nói xem "nhìn ông ta" Ông không mang theo giấy chứng minh nhân dân à? "

    " Hắc hắc, "Ông lão họ Đổng không được tự nhiên mà cười gượng hai tiếng," Thật đúng là không mang! Cô xem ta thật là già đến lú lẫn rồi. "

    Cố Tiêu Quân:" "Muốn ký hợp đồng mà ngay cả giấy chứng minh nhân dân cũng không mang theo. Ông đây là lú lẫn thật hay là giả bộ lú lẫn?

    Ông lão đại khái cũng phát hiện ra hành vi của bản thân mình không được bình thường, vội vàng cười đùa tí tửng mà pha trò," Ta đây là thấy căn hộ này quá tốt thôi, sợ bị người khác giành trước. Nhưng mà cô đừng lo lắng, ngày mai lúc ta dọn đồ đạc tới sẽ mang giấy chứng minh nhân dân theo. Đến lúc đó chúng ta ký hợp đồng. "

    Ông ta vỗ ngực bảo đảm.

    Cố Tiêu Quân thở dài, chuyện tới nước này cũng chỉ có thể như vậy. Xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, nhẫn nại mà bất đắc dĩ nói:" Được, vậy ngày mai gặp. "

    Hôm sau

    Đại khái là bởi vì cô ra giá thuê thật sự là hơi thấp, ngày hôm sau, còn không đợi ông Đổng đem giấy chứng minh nhân dân đến, liền lại có người tới cửa muốn thuê nhà.

    Lần này tới là một cô gái. Nhìn qua thì thấy tuổi tác so với cô không chênh lệch lắm. Trên người mặc đồng phục sinh viên. Tóc buộc thành một cái đuôi ngựa, nhìn qua rất có tinh thần.

    Khi nhìn đến cô gái này, Cố Tiêu Quân không khỏi có chút kinh ngạc. Tuy nói khách quan là nếu như thuê chung cư của cô thì thuận tiện không ít, nhưng đối với một người sinh viên mà nói, mỗi tháng phải chi trả bốn ngàn tiền thuê nhà vẫn là có chút khó khăn?

    Trong lòng có chút hoài nghi, rồi lại khó mà nói thành lời.

    Lúc cô đang đánh giá cô gái ở trước mặt này đối phương đồng thời cũng giống như đang đánh giá lại cô.

    Hai người đều trầm mặc, cuối cùng vẫn là cô gái kia mở miệng trước, thăm dò hỏi:" Cô là.. Cố Tiêu Quân? "

    Cố Tiêu Quân sửng sốt. Chúng ta quen biết nhau sao?

    Gắt gao nhíu chặt mày, lục lại trong trí nhớ để tìm kiếm gương mặt này. Không có, một chút ấn tượng cũng không có!

    Hơi có vẻ lúng túng mà hắng giọng," Ách.. Chúng ta quen biết sao?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...