Hiện Đại [edit] Trọng sinh chi thừa nữ kiều thê - Ngôn thu sương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngocnhi, 12 Tháng mười một 2018.

  1. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Tên truyện: Trọng Sinh Chi Thừa Nữ Kiều Thê.

    Tác giả: Ngôn Thu Sương.

    Editor: Ngocnhi.

    Thể loại: Ngôn tình hiện đại, trọng sinh, hào môn thế gia.

    Tình trạng: Chưa hoàn.

    Văn án:


    [​IMG]

    Cả đời làm nữ cường nhân, sau khi chết yểu lại bị Diêm Vương gia ngăn ở ngoài cửa, nói rằng cuộc đời cô quá thất bại, sợ cô làm cho chỉ số thông minh ở địa phủ thấp xuống.

    Cái quỷ gì! Cô tuy rằng không phải đại phú đại quý, nhưng là tốt xấu gì cũng tự lập tự cường, như thế nào lại làm cho chỉ số thông minh của địa phủ thấp xuống?

    Được thôi, Diêm Vương gia không chào đón cô, cô cũng chỉ biết đi trở về.

    Rồi là trọng sinh cũng được, nhưng vì cái gì lại trọng sinh ở một cái thân thể thai phụ đang sinh nở chứ? Người khác tạo nghiệt vì sao muốn cô gánh vác hậu quả?

    20 tuổi liền sinh ra em bé? Không có bằng cấp, không có công việc, mười phần là
    người vợ bị ruồng bỏ chờ ông chồng thương tiếc?

    Ông trời! Đây chẳng lẽ chính là cái gọi nhân sĩ thành công sao?

    Không được không được! Cô muốn trở mình!

    Đạp đổ tên đàn ông cặn bã, tranh đấu với cực phẩm, theo đuổi sự nghiệp! Chỉ số thông minh cao, giá trị nhan sắc cao, giá trị con người cao! Diêm Vương gia cứ chờ xem, cái gì gọi là nhân sĩ thành công!

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Ngocnhi
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Mờ mịt trọng sinh.

    "Mời đọc"
    Thần trí chậm rãi từ trong bóng tối khôi phục. Nơi này là chỗ nào? Suy nghĩ còn một mảnh mơ hồ, càng ngày càng rõ ràng, là đau đớn đến tê tâm liệt phế. Một trận, một trận, làm người ta đau đớn muốn chết.

    Cả khuôn mặt của Cố Tiểu Vân đều nhăn lại cùng một chỗ, cánh môi khẽ nhếch, phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề. Theo bản năng mà ngón tay cuộn chặt lại, nắm lấy tấm vải phía dưới.

    "Có phản ứng! Nhanh! Nhanh!" Có người hoảng hốt la lên. Tiếp theo còn có thể cảm giác được không ít người bên cạnh đi đi lại lại.

    Hai chân lúc này tựa hồ như bị người ta mạnh mẽ chế trụ, không thể động đậy. Sau đó giãy giụa vài lần cũng không có kết quả, không còn sức lực.

    Bây giờ mình đang ở nơi nào? Vừa mới lúc nãy người kia nói cái gì có phản ứng, là chỉ cô sao?

    Không kịp suy nghĩ, lại một đợt đau đớn kịch liệt đánh úp tới. Hình như là từ bụng truyền đến. Đó là một loại so với loại đau bụng kinh còn đau đớn kịch liệt gấp trăm lần.

    Cố Tiểu Vân xin thề, mặc dù từ nhỏ đến lớn chịu nhiều gian khổ, thế nhưng cũng chưa từng có gặp qua loại đau đớn như vậy.

    "Ây a!" Lại lần nữa phát ra một tiếng rên, lần này thanh âm tuy rằng khàn khàn lại so với vừa rồi rõ ràng hơn không ít.

    Dựa vào! Vì sao lại đau nhức như thế? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

    Mở mắt ra một chút, trong mông lung có thể nhìn thấy mấy gương mặt hoàn toàn xa lạ đang vô cùng khẩn trương. Ngay sau đó lý trí lại lần thứ hai bị loại đau đớn như xé rách cướp đi.

    "A! Đau!" Một tiếng thét chói tai phát ra, cô ngóc cổ lên, ứa nước mắt, con ngươi tĩnh lặng đột nhiên mở to vài phần.

    "Tỉnh! Tỉnh!" Có người vui mừng mà hô.

    Vui mừng cái gì? Bây giờ cô đã đau muốn chết! Cái đứa nào đáng giận đem cô đánh thức? Cô muốn hôn mê!

    "Bác sĩ! Bác sĩ! Thiếu phu nhân đã có ý thức!"

    "Thiếu phu nhân? Cô nghe được tôi nói chuyện sao?" Cô nghe thấy có người ở phía trên cô nói.

    Cái gì thiếu phu nhân, đây là đang nói chuyện với cô sao?

    Nghe không thấy, nghe không thấy! Cút ngay! Cố Tiểu Vân cũng vô tâm vô lực so đo chuyện xưng hô không thể tưởng tượng được, giờ phút này cô chỉ nghĩ muốn tất cả mọi người câm miệng! Hãy để cho cô được hôn mê!

    "Thiếu phu nhân! Mau dùng sức! Dùng sức!"

    Dùng sức? Dùng sức cái quỷ a! Hiện tại tứ chi đều mềm như bông, thân thể giống như trải qua lăng trì thống khổ! Chỗ nào của cô còn sức lực nữa a!

    "Thiếu phu nhân, nhất định chịu đựng a! Không thể lại ngất xỉu!"

    "Thiếu phu nhân, cố gắng lên, nhanh, nhanh! Nhìn thấy đầu rồi!"

    Từng tiếng thiếu phu nhân, hình như cô có thể khẳng định bọn họ là đang cùng cô nói chuyện. Mà đối với những lời nói lải nhải của những người xung quanh, Cố Tiểu Vân nghe như lọt vào trong sương mù. Trong lòng càng thêm nôn nóng. Rất muốn chửi ầm lên. Cô đau như muốn mất mạng, những người này còn ở xung quanh nói lời vô nghĩa!

    "Tại sao thiếu gia còn chưa có đến? Có thông báo với thiếu gia chưa?"

    "Thông.. Thông báo. Thiếu gia nói cậu ấy đang bận, không có thời gian." Tiếng nói vâng vâng dạ dạ, thể hiện đầy sự khẩn trương trên gương mặt.

    "Chính là, đây dù sao cũng là con của cậu ấy a!" Thanh âm đầu tiên vang lên càng thêm nôn nóng mà nói: "Vậy lão gia cùng phu nhân đâu?"

    "Bọn họ, bọn họ còn đang nghỉ phép a. Hơn nữa.. Hơn nữa.."

    "Đừng hơn nữa! Lập tức đi gọi điện thoại. Mặc kệ như thế nào bây giờ cô ấy cũng là vợ của thiếu gia. Con của cô ấy cũng là cốt nhục của thiếu gia. Có chuyện gì xảy ra cậu cũng không gánh vác nổi!"

    * * *

    Người xung quanh còn đang ríu rít bàn luận, ồn ào đến mức cô đang muốn hôn mê bất quá cũng tỉnh dậy đi! Huống chi cái loại đau đớn như lăng trì này đã làm ý thức cô hoàn toàn tỉnh táo.

    Giữa nỗi đau đớn ấy, cô nhớ lại sự việc trước đó, cũng thấy được xung quanh kia một mảnh tuyết trắng, cùng với.. hoàn cảnh hiện tại của bản thân!

    Shit! Nghẹn họng mà trừng mắt nhìn trân trối tòa "núi nhỏ" trước mặt mình, đây là cái quỷ gì?
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  4. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Thiếu phu nhân, dùng sức!

    "Mời đọc"
    Trừ phi ánh mắt của mình quá kém, bằng không cô có thể khẳng định tòa "núi nhỏ" trước mắt đang nhô lên này là bụng của cô.

    Mà cơn đau đớn kịch liệt kia, trong lòng cô cũng có lời giải đáp.

    Trong lòng có một vạn cây cỏ "bùn" ngựa phi nhanh mà qua.

    Dựa vào! Có ai xui xẻo như cô không chứ? Vừa mới trải qua cái chết hiện tại lại đối mặt với thử thách sống không bằng chết!

    "Thiếu phu nhân! Dùng sức a! Nhìn thấy đầu rồi! Dùng sức! Dùng sức!" Bên cạnh, một cô gái trẻ tuổi dùng đôi tay nắm thành quyền vì cô hô cố lên.

    Dùng sức cái rắm a! Cố Tiểu Vân trong lòng có chút suy sụp, rất muốn hướng về phía người nọ rống một tiếng "Cô tới dùng sức thử một lần xem."

    Đau không phải bọn họ, đương nhiên liền có thể đứng ở đằng kia thản nhiên kêu cô dùng sức.

    Trên thái dương liên tiếp túa ra mồ hôi lạnh, cảm giác dưới hạ thân có người đang mơn trớn, cô - một bà cô xử nữ chưa từng trải qua cảm giác này, làm sao cô có thể chịu nổi?

    Người khác đáng hưởng thụ đều hưởng thụ lấy, còn cô lại phải vì cái này mà trả giá?

    Tên Diêm Vương khốn kiếp! Đối đãi với cô như vậy! Cô nguyền rủa hắn không được chết tử tế!

    Hóa đau khổ thành động lực, ngậm lấy máu và nước mắt phát ra một tiếng gào rống theo cùng với tiếng khóc trẻ con, cuối cùng, hết thảy đã kết thúc!

    Cố Tiểu Vân sớm đã hết sức lực mà nằm ở trên giường, toàn bộ thân thể giống như là được vớt lên từ dưới nước. Không cần soi gương cô cũng có thể tưởng tượng được bản thân mình vào giờ phút này có bao nhiêu chật vật.

    Tâm tình cực kỳ phức tạp.

    Cho nên, khi bác sĩ đem đứa bé kia ôm đến trước người cô, cô cũng không có biểu hiện ra sự vui mừng kích động của một người làm mẹ nên có. Ngược lại có chút thất thần. Rốt cuộc đứa nhỏ này tới đây quá mức không thể hiểu được, đối với cô - một bà cô xử nữ không có kinh nghiệm yêu đương, gần như trống rỗng mà nói thật là một cú sốc quá lớn. Trong thoáng chốc không thể nào tiếp nhận nổi.

    Suy nghĩ quay trở về tới trước đoạn ký ức quỷ dị mà cô trải qua.

    Cố Tiểu Vân sinh ra ở nông thôn. Gia cảnh bần hàn, cha mẹ không biết chữ. Nhưng là bởi vì trong nhà chỉ có mình cô là đứa con gái duy nhất, cha mẹ lo liệu cho con gái nhìn qua giống như phượng hoàng, đập nồi bán sắt cho cô đi học.

    Mà bản thân cô cũng tranh đua. Từ thành tích nhỏ dẫn đầu trong danh sách, nhảy ba cấp. Đại học cũng là dựa vào học bổng toàn phần ba năm học khoa chính quy về máy vi tính. Sau đó đi du học ở trường đại học nổi tiếng nhất nước M đạt được học vị tiến sĩ.

    23 tuổi trở thành tiến sĩ về máy tính, sau khi trở về nước đương nhiên không thiếu cơ hội làm việc tại các nơi quy mô lớn. Mấy cái công ty lớn tuyển chọn đầu vào ưu tiên trình độ cao, mà cô cũng là một trong những lựa chọn tốt nhất để họ tuyển vào.

    Vào làm trong công ty liền từ quản lý tầng làm lên. Cố Tiểu Vân lại không có đụng chạm tới những chuyện phiền toái. Rất nhanh liền tại công ty chân đứng vững vàng, một đường phi thăng.

    Nguyên nhân rất đơn giản, trong cái nghề nghiệp này dương thịnh âm suy, đột nhiên đưa đến một người con gái xinh đẹp là cỡ nào không dễ dàng. Cố Tiểu Vân đương nhiên liền trở thành tiêu điểm của các nam tơ, trong lòng họ xem cô như nữ thần. Bọn họ theo đuổi, nâng bế còn không kịp, sao có thể ngáng chân cô?

    Có tiền, có nhan sắc, có địa vị. Bạch Phú Mỹ bất quá cũng như thế đi!

    Bị người ta gọi nữ thần, nữ thần cũng lâu rồi, Tiểu Vân không khỏi có chút lâng lâng. Thậm chí bắt đầu tin tưởng mình đúng thật là nữ thần. Yêu cầu kén chồng cũng bởi vậy mà có tiêu chuẩn cao. Gặp phải người quá nhiều tiền, thì cảm thấy người ta là ham sắc đẹp. Quá nghèo, thì cảm thấy người ta là ham tiền của cô. Lớn lên quá đẹp trai, thì không có cảm giác an toàn. Lớn lên quá xấu, thì không xứng với mình. Sở hữu đầy đủ điều kiện phù hợp với mình, lại cảm thấy không có cảm giác gì. Kén cá chọn canh mà đã bỏ lỡ không ít người đàn ông tốt. Chấp nhất chờ đợi một cái gọi là "có cảm giác" với đàn ông.

    Thời gian trôi qua cực nhanh, bất tri bất giác phát hiện bản thân đã hai mươi lăm tuổi rồi, hướng tới ba mươi tuổi cũng nhanh như bay. Ngu muội như Cố Tiểu Vân cũng không khỏi vùng dậy để cảnh giác.

    Nữ thần làm lâu rồi, lại không nghĩ đến một ngày kia thế nhưng biến thành nữ thần kinh!
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  5. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 3: Cô đã từng.

    "Mời đọc"
    Mắt thấy những người đã từng theo đuổi mình, bây giờ những người đó đều đã có một gia đình hạnh phúc, trong lòng của Cố Tiểu Quân không khỏi có chút lo lắng. Mà phần lo lắng đó cũng làm thái độ của cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đã làm biến mất tính cách cực đoan. Đối với con trai cơ hồ là ai đến cũng đều không cự tuyệt.

    Chính là ông trời hình như cố ý muốn cùng cô đối nghịch. Khi cô muốn tìm một người không sai biệt lắm để kết giao, đã chấp nhận tới như vậy rồi mà khi quen nhau đều là mỗi người một ý. Mỗi một giai đoạn quen nhau cái gọi là "cảm tình" cơ hồ đều là hai, ba tuần liền tan rã.

    Nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay nhau, ngoài ra cái gì cũng không có làm.

    Cái nụ hôn đầu tiên kia giữ lại càng lâu giống như càng không muốn tùy tùy tiện tiện mà cho đi. Cứ như vậy khiến cho tất cả rụt rè cũng trở nên không hề có ý nghĩa.

    Chờ đợi cũng liền bất tri bất giác mà bị ế. Tự do yêu đương không thể thực hiện được, xung quanh lại bị mọi người thúc giục, thử đi xem mắt xem. Tuy nói không đến mức dưa vẹo táo nứt, nhưng cố tình ràng buộc quen nhau chính là cũng không có đi đến kết quả mong muốn.

    Đến cuối cùng vẫn là kéo dài tới hai mươi chín tuổi, cũng sắp hoàn toàn bỏ cuộc tìm kiếm, thế nhưng lại gặp được một người có thể nói là người yêu hoàn mỹ.

    Lý Kiến Huy, ba mươi hai tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ phận tài chính ở một khách sạn năm sao cao cấp. Lương một năm mười lăm vạn.

    Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong lòng của Cố Tiểu Vân liền hát vang, "Cuối cùng cũng chờ được anh đến, còn may em không có bỏ cuộc!"

    Quả nhiên, lúc trước bản thân mình quyết định thà thiếu không bỏ là đúng. Như vậy, người đàn ông tốt thật đúng là có thể gặp nhưng không thể cầu.

    Tài hoa xuất chúng, phong độ nho nhã. Càng làm cho cô hưng phấn chính là hình như đối phương cũng nhìn trúng cô. Hai người nói chuyện cực kỳ vui vẻ, sau khi buổi xem mắt kết thúc còn trao đổi số điện thoại di động cho nhau, sau đó cũng gặp mặt nhau vài lần, rất nhanh hai người liền chính thức bắt đầu kết giao.

    Ông chú xử nam cùng bà cô xử nữ yêu nhau, đương nhiên không có khả năng giống như thời hồi trẻ yêu nhau nhiệt tình như lửa.

    Hơn nữa Cố Tiểu Vân là một người đối với tình yêu rất bảo thủ. Tuy nói đã là thế kỷ 21, nhưng cô cảm thấy có một số việc sau khi kết hôn rồi mới làm.

    Nguyên nhân chính là vì như thế, hai người tuy rằng kết giao gần một năm, chính là thủy chung dừng lại ở giai đoạn nắm tay ôm ấp. Thậm chí đến một nụ hôn nóng bỏng cũng không có! Nụ hôn đầu tiên giữ lại đã lâu lắm rồi, muốn dâng ra cho người ta ngược lại càng khó. Sợ hãi dâng ra sẽ hối hận. Dù gì đi nữa nụ hôn đầu tiên chỉ có một lần.

    May mắn đối phương cũng cực kỳ thân sĩ, chưa từng có miễn cưỡng cô làm bất cứ điều gì mà cô không có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

    Bất quá hắn đối với cô thật bao dung, cũng làm cô khó tránh khỏi cảm giác áy náy. Lại nói người ta dù sao cũng là một người đàn ông. Đối với phương diện kia cũng là có nhu cầu. Vì cô mà có thể nhẫn nhịn lâu đến như thế cũng thật sự là không dễ dàng. Một người đàn ông tốt như thế, cô còn do dự cái gì chứ?

    Đã từng có ý chí kiên định bây giờ lại bắt đầu dao động. Có lẽ quan điểm của mình thật sự có chút cổ hủ?

    Cuối cùng, vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi của cô, cô đã đưa ra quyết định sẽ đem chính mình giao cho anh. Ai ngờ, không như mong muốn, vất vả lắm cô mới hạ quyết tâm, lại ngay ngày đó trên đường tan tầm về nhà gặp phải tai nạn xe cộ nghiêm trọng. Xe của cô bị tài xế đang say rượu điều khiển đụng ngã lăn, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

    Trải qua cứu chữa, tuy rằng được giữ lại cái mạng. Nhưng lại rơi vào kết cục tứ chi tê liệt không thể đi lại được nữa.

    Sau khi tỉnh lại cô biết được mọi chuyện, cô hoàn toàn sụp đổ. Một hồi tai bay vạ gió, vốn là ban đầu có tiền đồ rạng rỡ chỉ trong một đêm biến thành không có gì. Còn bị cho biết cả đời cũng chỉ có thể nằm ở trên giường như thế. Trong lòng bị ủy khuất cùng phẫn hận làm khó chịu, hết lần này tới lần khác quăng ngã đồ vật để phát tiết!

    Lúc ấy cô liền nghĩ, tại sao mình lại còn sống chứ? Cứ như thế mà chết đi liền xong hết mọi chuyện! Tại sao còn muốn cho cô kéo dài hơi tàn tồn tại?
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  6. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 4: Chỉ số thông minh quá thấp.

    "Mời đọc"
    Vốn là cho rằng hôn sự của cô nhất định cũng sẽ như vậy mà từ bỏ. Nhưng Lý Kiến Huy lại kiên trì muốn cùng cô kết hôn. Còn xin phép khách sạn cho nghỉ dài hạn, chăm sóc cô nửa bước cũng không rời, cho cô nguồn động lực để cố gắng vượt qua.

    "Tiểu Vân, đừng bỏ cuộc, cho dù tứ chi của em không động đậy được, nhưng em còn có lý tưởng, còn có hoài bão, còn có đầu óc thông minh, em không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc a!"

    Trước hết là dùng các biện pháp trấn an, khuyên giải, an ủi cô.

    "Tiểu Vân, tứ chi tê liệt thì tính là cái gì? Hiện tại khoa học phát triển như thế, em xem Hawking đấy, người ta phải sử dụng máy tính cho đến khi nói chuyện được, bây giờ không phải là đang làm giáo sư dạy học ở trường đại học Cambridge ư?"

    Sau đó là tới kể cho cô nghe về nghị lực vượt qua khó khăn của người thần tượng mà cô ngưỡng mộ để mong cô có dũng khí.

    "Tiểu Vân, em còn có anh a, thật sự liền phải như vậy mà bỏ cuộc sao?"

    Cuối cùng dùng mỹ nam kế đưa tới.

    * * *

    Người ta nói bệnh lâu trước giường không hiếu tử, huống chi thời điểm cô xảy ra chuyện, bọn họ cũng không có bất luận quan hệ gì trên pháp luật. Lý Kiến Huy có thể như vậy đối với cô không rời không bỏ, cô là thật sự vô cùng cảm động. Có một khoảng thời gian cô cũng thật sự tin tưởng con người có thể thắng được số phận.

    Hiện tại khoa học phát triển như thế, không phải nói là dùng tế bào gốc nghiên cứu có triển vọng rất tốt sao? Nói không chừng nếu cô kiên trì mấy năm là có thể chờ đến lúc thích hợp trị liệu! Cô không nên cứ như vậy mà từ bỏ!

    Nhưng mà, ý tưởng là rất khả quan, thực tế lại rất mong manh. Không đến hai tháng, cô liền chịu không nổi. Kỳ tích của Hawking, lại há chẳng phải người nào cũng có thể noi theo? Cô tự nhận không có ý chí tự cường nghị lực như vậy. Càng không có đầu óc như vậy của người ta. Làm không ra cái gì sự nghiệp lớn. Hai tháng đã là cực hạn của cô.

    Cô thật sự không nghĩ tiếp tục duy trì nữa.

    Người tài xế gây tai nạn kia hình như trong nhà có rất nhiều tiền. Không chỉ chịu tiền thuốc men, còn đưa cho cô một trăm triệu kếch xù tiền bồi thường. Yêu cầu cô không cần truy cứu trách nhiệm nữa.

    Mà cô, trải qua suy nghĩ cặn kẽ sau cùng cũng đồng ý.

    Có lẽ cô thật là một người thực dụng. Đối phương hiển nhiên là có chỗ quyền lực. Lên tòa án, chung quy là lấy trứng chọi với đá. Nói không chừng phụ cấp bồi thường còn không có nhiều như thế.

    Bất quá cứ như vậy nằm ở trên giường, ăn uống tiêu tiểu đều phải có người khác chăm lo. Như vậy không hề tồn tại sự tôn nghiêm, cũng không phải cô muốn như thế.

    Tốt, hơn đốt tiền trên người phế nhân như cô, chi bằng dùng số tiền đó đi làm chút việc thiện. Buổi tối ngày hôm đó, cô nói cho hắn biết quyết định của bản thân mình. Tự nguyện từ bỏ trị liệu. Sau khi cô chết hãy đem số tiền bồi thường tai nạn cùng với toàn bộ tài sản đứng tên của cô, nặc danh quyên đi từ thiện.

    Cũng coi như là lần cuối cùng vì cái thế giới này mà cống hiến sức mình.

    Cố Tiểu Vân - người này cũng có mâu thuẫn trong bản thân mình. Nói cô cao thượng đi, hết lần này tới lần khác đi tìm mẫu bạn trai tiêu chuẩn lại là tục tiểu như thế khó dằn nổi.

    Nói cô hư vinh phản bội đi, hết lần này tới lần khác lại thỉnh thoảng đem tiền lương tiết kiệm của chính mình nặc danh gửi quyên góp cho quê nhà làm trường tiểu học, tu sửa đường quốc lộ.

    Nhìn lại cả đời ngắn ngủi của mình, cô tự nhận không thẹn với lương tâm, cũng không có đều gì tiếc nuối.

    Thành công từ nông thôn đi ra, có một phần sự nghiệp của riêng mình, đã chứng minh được giá trị của bản thân, cuối cùng nằm trong lòng người mình yêu mà ra đi vĩnh viễn.

    Nếu là nói có tiếc nuối, thì đó chính là không có cơ hội cùng Lý Kiến Huy bước đi vào lễ đường thành hôn.

    Bất quá cuộc đời vốn dĩ sẽ không thập toàn thập mỹ, như thế cô đã thấy mãn nguyện rồi.

    Chết, là cái khái niệm gì?

    Linh hồn đi vào một nơi xa lạ, đang chuẩn bị đi vào. Ai ngờ lại bị thủ vệ chặn lại ở ngoài cửa.

    "Cố Tiểu Vân phải không?"

    "Ách.. Phải." Vốn là đã chết, sau đó là cái cảnh tượng thế này.

    Đối phương nhìn cô từ trên xuống dưới, hừ hừ, "Ngại quá, Diêm Vương gia chúng tôi chê chỉ số thông minh của cô quá thấp, cuộc đời quá thất bại. Sợ cô sẽ làm thấp chỉ số thông minh ở địa phủ của chúng tôi."

    "Gì?"

    "Cho nên, hay là cô đi về trước đi. Quay về lò đào tạo cho tốt lại, sau đó quay lại đây."
     
    Đôi dép, Dangnhaproi, mon1419 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  7. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 5: Chuyện cũ năm xưa.

    "Mời đọc"
    Hắn nói cái gì?

    Cố Tiểu Vân nghẹn họng nhìn trân trối. Thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu huyết! Bà đây đã sống qua ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên bị người ta hoài nghi chỉ số thông minh!

    Há mồm muốn cùng hắn lý luận, ai ngờ còn không đợi cô nói ra bất luận cái gì, trước mắt đột nhiên tối sầm, liền cái gì cũng không biết.

    Tiếp theo.. Liền xuyên qua trọng sinh vào thân thể người con gái này.

    Đối với lời nói của tên kia, cô không tài nào lý giải được. Cô - Cố Tiểu Vân tuy rằng không tính là đại phú đại quý, nhưng lại cũng có thành tựu. Chẳng lẽ nhất định phải trở thành trăm vạn phú ông mới xem như người thành công sao?

    Rõ ràng cô đã chết nhắm mắt, cái chết thản nhiên. Lúc này kêu cô trở về lò đào tạo lại là ý gì đây? Hơn nữa về lò đào tạo lại còn chưa tính, tốt xấu gì cũng nên cho cô một cái thân phận hoàn toàn mới, một trang giấy trắng mới đi? Cố tình cho cô trọng sinh vào một thân thể đã kết hôn lại còn đang lúc sinh con nữa chứ!

    Những chuỗi ký ức mơ hồ lúc xưa của cổ thân thể này bắt đầu hiện lên ở trong đầu cô.

    Cố Tiêu Quân, hai mươi mốt tuổi. Tên của cô ấy cùng với tên cô phát âm có phần giống nhau, không sợ quên. Tuy rằng so với dự định ban đầu là tốt hơn rất nhiều, bất quá trong nháy mắt lại vào được chỗ nhà cao cửa rộng hơn kiếp trước không ít. Kiếp trước cha mẹ cô đều là dân quê, mặt chữ cũng không biết, ngược lại là với những người trí thức thì họ lại được chú ý nhiều hơn.

    Mẹ của Cố Tiêu Quân tên Hạ Cẩn Huyên lúc còn sống làm giáo viên dạy cấp ba. Cái thời đại đó ít có sinh viên đại học. Thời trẻ cùng với một người bạn học đại học tình đầu ý hợp, sau khi tốt nghiệp thật mau liền có con. Đáng tiếc sau đó hai người chia tay không có ở chung một chỗ. Một mình Hạ Cẩn Huyên sinh hạ con trai, đặt tên là Thiên Hữu.

    Hạ Cẩn Huyên trời sinh bản chất xinh đẹp, công việc cũng còn tính không tồi, mặc dù mang theo đứa con, cũng như cũ không thiếu người theo đuổi. Trong đó có một người là cha của Cố Tiêu Quân tên Cố Kiến Hoa.

    Cố Kiến Hoa là người nhà giàu mới nổi, so với Hạ Cẩn Huyên nhỏ hơn ba tuổi. Không có trình độ văn hóa. Lúc đầu, do việc khai phá để di dời các ngôi nhà ở nông thôn, nên có được một số tiền lớn từ việc bồi thường nhà đất. Sau đó sử dụng số tiền này để đầu tư vào nhà đất. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bắt kịp xu thế làm giá nhà đất tăng vọt. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, những bất động sản mà anh ta mua đều nằm trong những thành phố phát triển rất nhanh. Liên tục mua thấp và bán bất động sản có lời cao, trong một vài năm sau đã trở thành một tỷ phú trị giá trăm tỷ.

    Cái thời đại đó cũng không có nhiều quan hệ tình yêu chị em. Tuổi tác chênh lệch làm Hạ Cẩn Huyên cơ hồ là không chút do dự cự tuyệt Cố Kiến Hoa. Chính là người ta lại không có từ bỏ, đánh cũng không chết giống như tiểu cường (con gián) đối với Hạ Cẩn Huyên triển khai quá trình theo đuổi mãnh liệt. Cũng bảo đảm nhất định sẽ đối xử với con của cô như là con của mình.

    Cứ như vậy giằng co một năm, Hạ Cẩn Huyên chung quy vẫn là bị hắn làm cho cảm động, quyết định gả cho hắn.

    Cho nên, hẳn là hạnh phúc vui mừng đúng không?

    Đáng tiếc hiện thực không phải như chuyện cổ tích

    Hạ Cẩn Huyên dù gì tuổi cũng đã lớn, sau mấy năm kết hôn vẫn luôn không có mang thai, đương nhiên vì vậy mà khiến cho mẹ chồng sốt ruột ôm cháu nội cảm thấy bất mãn. Vốn dĩ cũng không quá xem trọng người con dâu này. Tuổi tác cùng gia thế đều không xứng với con trai nhà bà. Lúc này cư nhiên còn phát hiện ra là cái thứ gà mái không thể để trứng. Như thế nào còn có thể nhẫn nhịn được?

    Nói bóng nói gió bắt đầu quở trách Hạ Cẩn Huyên. Nhìn đến đứa con trai Thiên Hữu của cô cũng không vừa mắt, hết thảy cảm thấy hai mẹ con này là có ý nhòm ngó đến tài sản Cố gia. Muốn đem cái gia nghiệp lớn như thế chiếm làm của riêng mình, cho nên mới không chịu sinh thêm một đứa con cùng Cố gia có quan hệ huyết thống.

    Cố Kiến Hoa bị mẹ hắn suốt ngày không ngừng châm dầu vào lửa cũng bắt đầu hoài nghi, hoàn toàn đã quên lúc trước là chính mình không màng tất cả đem người ta theo đuổi về đây.

    Mẹ chồng làm khó dễ cùng người chồng lạnh nhạt làm Hạ Cẩn Huyên buồn bực không vui. Tinh thần cảm thấy vô cùng áp lực hơn nữa năm tháng làm phí thời gian, thực mau hủy diệt nhan sắc xinh đẹp của cô. Cố Kiến Hoa vốn là cái người không hiểu thấu tâm tình nữ nhân. Mắt thấy chính mình hao hết tâm tư để lấy vợ về mà vợ mình từng ngày qua ngày biến thành bà thím già, hai người cảm tình một lần nữa lâm vào cảnh lạnh như băng.
     
    Đôi dép, Dangnhaproi, mon1418 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  8. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 6: Vì sao trọng sinh?

    "Mời đọc"
    Hạ Cẩn Huyên cứ tưởng rằng cố gắng chịu đựng như vậy, nhịn một chút cũng liền trôi qua. Không nghĩ tới mẹ chồng đối với cô oán hận sâu hơn so với cô tưởng tượng.

    Sau khi kết hôn cô cũng như cũ kiên trì với công việc lúc trước, lão thái thái không muốn giúp đỡ chăm sóc Thiên Hữu, chỉ có thể mời bảo mẫu, sau đó Thiên Hữu tới tuổi lại phải đi nhà trẻ.

    Thời gian một mực kéo dài đến năm thứ tư sau kết hôn. Một năm kia, Thiên Hữu năm tuổi bởi vì bà bà sơ sẩy một chút mà qua đời.

    Lúc sau Hạ Cẩn Huyên biết tin tức này nhất thời chịu không nổi đả kích. Lại là bí bách trong lòng, cắt cổ tay tự sát! May mà phát hiện kịp thời. Lại lần nữa tỉnh dậy, người đã nằm ở trong bệnh viện.

    Vốn là đã ôm ấp ý định quyết tâm muốn chết, ai ngờ ông trời thế mà lại lần nữa cho cô bắt đầu một trò đùa, thời điểm cô hôn mê bác sĩ khám ra cô đã mang thai hơn hai tháng.

    Việc này đối với Cố gia mà nói chính là tin vui to lớn. Hạ Cẩn Huyên lập tức trở thành đối tượng trọng điểm để bảo vệ, địa vị ở Cố gia cũng như nước lên thì thuyền cao. Cố Kiến Hoa đối với cô không ngừng ôn nhu săn sóc, ngay cả mẹ Cố cũng không có đối với cô làm khó làm dễ.

    Nhưng mà cô cũng không vui sướng gì. Mỗi ngày giống như cái xác không hồn. Đả kích mất đi con trai làm cô đau đớn muốn chết, thân thể ngày càng sa sút. Nếu không phải bởi vì trong bụng có đứa con, phỏng chừng đã sớm chịu không nổi nữa rồi.

    Mười tháng mang thai, sinh hạ một đứa bé gái.

    Lúc ấy Hạ Cẩn Huyên đã bị bệnh nguy kịch, dáng người cũng thay đổi lợi hại. Hơn nữa ở địa phương này quan điểm trọng nam khinh nữ đã bén rễ ăn sâu. Cô sinh ra đứa con gái, càng thêm không chiếm được lòng thương tiếc của Cố Kiến Hoa.

    Sợ hãi con gái sẽ bị khi dễ, cô kiên cường chống chọi lại bệnh tật cũng kéo dài được một năm, khi Cố Tiêu Quân đã cai sữa thì buông xuôi nhắm mắt xa rời nhân gian.

    Sau đó Cố Kiến Hoa thực nhanh lại cưới một người vợ nữa ước chừng so với hắn ít hơn mười tuổi, là một người phụ nữ nông thôn tên là Trương Cầm.

    Người phụ nữ này diện mạo bình thường, gia thế cũng không tốt, bất quá bụng dạ lại hay tranh đua không chịu thua kém. Một năm đầu sau khi kết hôn liền thuận lợi sinh hạ một đứa con trai. Cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ với Cố Tiêu Quân tên là Cố Trường Quý.

    Có lẽ là hồi ức quá nhiều. Cố Tiểu Vân có chút mỏi mệt. Thái dương bắt đầu ẩn ẩn đau nhức. Chỉ có thể tạm thời không nhớ lại nữa. Lại lần nữa đem suy nghĩ lập tức quay trở về.

    Cho nên phải làm sau đây? Cô tới nơi này là phải làm cái gì? Cố Tiểu Vân mờ mịt.

    Nói cô kiếp trước sống quá thất bại, dù sao cũng phải cho cô một nguyên nhân a?

    Chẳng lẽ Diêm Vương gia đem cô đưa đến nơi này là muốn cô thể nghiệm một chút cái gọi là đời sống hôn nhân ư?

    Cái suy đoán này làm cho Cố Tiểu Vân ngay tức khắc mặt đầy vạch đen. Cứ cho là như vậy đi, cũng không nhất thiết kích thích như thế a?

    Liếc mắt qua một bên nhìn đứa nhỏ.

    Bất tri bất giác trời đã là chạng vạng tối. Phía trước, những người lúc nãy nhìn thấy cô bình an sinh hạ đứa nhỏ, lúc sau hình như đối với cô mất đi hứng thú, lần lượt đều rời đi. Cuối cùng chỉ chừa đứa bé và một người hầu gái trẻ tuổi ở lại đây.

    Nói thật ra, đối với cái "tiểu thịt cầu" làm cô đau chết đi sống lại này, Cố Tiểu Vân trở tay không kịp, thật không biết nên như thế nào mà đối mặt. Cô là cái bà cô xử nữ đến một cái hôn nóng bỏng đều không có làm qua. Không thể hiểu được cái lần đầu tiên, còn thuận tiện mang theo cái đứa con ghẻ.

    Giờ phút này đây, cô đang đối mặt với một việc khủng hoảng tự nhận dạng là chưa từng thấy bao giờ.

    Hiện tại cô rốt cuộc là ai? Cố Tiểu Vân hay là Cố Tiêu Quân?

    Đứa nhỏ này, rốt cuộc là con của cô, hay là con của cô gái kia?

    Giống như là cảm giác được tầm mắt của cô nhìn qua, đứa bé chậm rãi quay đầu, lại là nhếch môi nở nụ cười. Bởi vì còn không có răng nha, này cười cười, nước miếng cũng đi theo khóe miệng chảy ra ngoài.

    Có lẽ thật là máu mủ tình thâm, Cố Tiểu Vân trong lòng bỗng dưng mềm nhũn. Cầm lòng không đậu mà giơ tay, nhẹ nhàng xoa gương mặt béo núc ních kia. Trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp. Trong lòng cũng đã có quyết định.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  9. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 7: Cô là Cố Tiêu Quân.

    "Mời đọc"
    Bởi vì tình trạng sức khoẻ hiện tại không phải quá tốt, nên Cố Tiêu Quân ở lại bệnh viện ước chừng phải một tuần.

    Mà một tuần này, trừ bỏ lúc trước chừa lại cái cô hầu gái ở ngoài kia, không có bất luận người nào tới thăm qua cô. Đủ để chứng tỏ ở cái gia đình này cô là người không được ưa thích.

    Cuối cùng là nhịn xuống nỗi uất ức rồi xuất viện, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên không ít.

    Sáng sớm liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

    Đứng ở trước gương, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh cô nghiêm túc xem kỹ dung mạo của "chính mình". Nhất thời có chút sững sờ.

    Tuy nói kiếp trước bản thân mình vẫn luôn được gọi là nữ thần, nhưng kỳ thật dung mạo cũng chỉ là thanh tú, để đạt được cái xưng hô nữ thần, một bộ phận nguyên nhân cũng là vì tài năng của bản thân. Mà trước mắt gương mặt này lại không giống như vậy.

    Ngơ ngẩn nhìn mỹ nhân đẹp như hoa trong gương, Cố Tiểu Vân không tự chủ được nhớ tới một câu: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc (Nàng liếc mắt lại mỉm một nụ cười trăm vẻ đẹp phát sinh, khiến cho các phi tần trong lục cung đều như không có nhan sắc [Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị] )

    Cái mặt trắng hồng như trứng ngỗng cùng với một đầu tóc dài đen tuyền tạo nên sự đối lập tuyệt đẹp. Đôi lông mày lá liễu mảnh mai, lông mi dài cong vuốt điểm thêm một đôi mắt to lung linh óng ánh như thủy tinh. Cái mũi nhỏ nhỏ, hai cánh môi mỏng hồng hồng phấn nộn.

    Dáng người thập phần quyến rũ, Cố Tiểu Vân liền như vậy xác nhận ngay cả chính mình cũng thật vui mừng, vẻ đẹp này làm cho những người đàn ông, phụ nữ khác đều nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt. Cô đã bị sự kinh diễm này hoàn toàn đả kích. Này ngực.. Duỗi tay chọc chọc vào.. Như thế nào cũng phải là 70C a? Rốt cuộc là ăn cái gì để lớn lên thế?

    Còn có cái làn da này, vì cái gì có thể đẹp như vậy? Còn có..

    Ách.. Từ từ! Cô bây giờ là đang làm cái gì a? Cố Tiểu Vân ảo não mà vỗ trán. Vẻ mặt như vậy hâm mộ nhìn chằm chằm vào "chính mình" nói không chừng nếu bị người khác nhìn thấy còn tưởng mình bị bệnh tâm thần a!

    Ai, bất quá cô gái này cũng là chịu nhiều uất ức. Khi không lại như vậy lãng phí một thân thể hoàn hảo thế a!

    Học cái gì tốt không học lại đi học bò lên giường đàn ông. Bò lên giường liền tính coi như xong đi, còn không cẩn thận lại mang thai. Được rồi, mang thai cũng nhịn qua luôn, chính là hết lần này tới lần khác còn không có bắt được lòng của ông xã mình.

    Mấy ngày này được chăm sóc tốt, cô cơ bản đã hoàn toàn khôi phục được ký ức của cổ thân thể này.

    Đối với tình cảnh hiện giờ của cô gái này cũng rõ như lòng bàn tay.

    Chỉ là cô không rõ, nếu ghét bỏ cô kiếp trước sống quá thất bại, vì cái gì còn muốn cho cô trọng sinh ở một cái thân xác so với cô sống còn thất bại hơn?

    Hạ dược đàn ông sau đó phát sinh quan hệ. Lúc sau còn dùng đứa nhỏ uy hiếp, ý đồ mẹ dựa vào quý tử trói buộc người chồng.

    Bất quá nhà chồng cô có gia thế hùng hậu danh gia vọng tộc, ông xã trên danh nghĩa cũng là một người có năng lực. Hai mươi lăm tuổi liền tiếp quản xí nghiệp của gia tộc, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

    Hai người gia thế vốn dĩ liền không xứng đôi. Hơn nữa cô lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy. Nhà chồng càng thêm xem thường cô. Cả nhà từ lão phu nhân, cho tới hầu gái, cơ hồ không ai chân chính thừa nhận thân phận của cô.

    Đến nỗi nhà mẹ đẻ kia vốn là thân thích máu mủ, không mang cho cô thêm phiền toái là may lắm rồi. Đương nhiên không có khả năng trở thành viện binh cho cô

    Cố Tiêu Quân bản thân cũng không có bản lĩnh gì. Vốn dĩ đang học đại học năm thứ ba, thành tích tuy rằng không phải là tốt nhất, nhưng là cũng không tính kém cỏi. Nếu là có thể kiên trì đến tốt nghiệp, phỏng chừng cũng có thể tìm được một phần công việc không tệ. Chính là bởi vì mang thai mà bỏ học, gả vào hào môn.

    Không bằng cấp, không công việc, không gia thế. Cuối cùng vì khó sinh mà cái mạng đi đời nhà ma. Nhìn lại quá khứ hai mươi năm của cổ thân xác này, Cố Tiểu Vân khóc không ra nước mắt.

    Cho cô trọng sinh vào cái cổ thân xác thế này tiếp nhận một cuộc sống quá là thất bại, cô thật sự là có chút không biết làm sao. Bất quá sự tình đã là như thế này, cô cũng không có biện pháp gì a!

    Hít một hơi thật sâu. Vỗ vỗ mặt làm cho chính mình tỉnh táo lại. Bỏ cuộc cũng không phải là phong cách của cô.

    Xem tình hình trước đi. Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.

    Từ hôm nay trở đi, cô chính là Cố Tiêu Quân. Chẳng qua nhân sinh của cô đã thoát khỏi cái chỗ vốn được gọi là đường xuống hoàng tuyền.
     
    Đôi dép, Dangnhaproi, mon1418 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  10. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 8: Cố Tiêu Quân thay đổi.

    "Mời đọc"
    "Thiếu phu nhân, chuẩn bị xong hết rồi sao?" Một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến.

    Vốn là đang ôm đứa nhỏ ngồi ở trên giường, Cố Tiêu Quân ngẩng đầu lên. Chỉ thấy ngoài cửa một người đàn ông đại khái khoảng năm mươi tuổi đứng đó, một thân tây trang màu đen.

    Dựa vào ký ức của thân thể này, cô đã nhanh chóng nhận ra người đó. Quản gia của nhà họ Diệp, hình như họ Lý.

    Theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng ông ta.

    May mắn, không có những người khác. Tuy nói là đã quyết định chấp nhận thân phận này của Cố Tiêu Quân, chính là cô hiện tại còn không có suy nghĩ kỹ càng nên như thế nào đối mặt với những "người quen" kia.

    Quản gia thấy cô nhìn ngó liên tục ra bên ngoài, cho rằng cô là muốn tìm thiếu gia nhà mình, lập tức giải thích nói: "Thiếu gia hôm nay công ty có việc quan trọng không thể không làm, cho nên không cách nào tới bệnh viện đón thiếu phu nhân."

    Mặc dù có thời gian cũng không có khả năng tới đón. Một câu cuối cùng này, ông không có nói ra. Mấy ngày nay thiếu phu nhân không có đề cập đến việc gặp thiếu gia, ông còn tưởng rằng cô rốt cuộc cũng nghĩ đến việc chia tay, xem ra là mình quá vui mừng rồi. Thiếu gia giao cho mình cái nhiệm vụ này nên làm sao bây giờ đây?

    Cố Tiêu Quân nghe vậy sửng sốt, thực mau ý thức được đối phương hình như hiểu lầm ý tứ của cô. Bất quá cô cũng lười biếng sửa lại cho đúng lời nói với ông ta. Dù sao hiện tại cô cũng không có hình tượng gì đáng nói. Giải thích phỏng chừng cũng không có ai tin tưởng.

    Gật gật đầu, nhàn nhạt nói, "Ân. Ông giúp tôi cầm lấy đồ đạc đi."

    Nói xong, đứng dậy đem đứa nhỏ còn ngủ say bế lên. Nhìn nó cắn ngón tay khuôn mặt ngủ ngon lành. Trong lòng Cố Tiêu Quân thoáng qua rung động, nhịn không được liền ở trên trán đứa bé đặt xuống một nụ hôn.

    Trước mắt mà nói, cái thân phận này đem cho cô món lợi duy nhất chính là đứa nhỏ này. Ngay từ đầu chỉ là cảm thấy đứa nhỏ cũng rất đáng thương, sau khi sinh ra liền phải chịu cảnh cha không thương, mẹ không yêu. Bất quá mấy ngày nay tiếp xúc với bé con, cô cảm thấy đứa nhỏ này không khóc, không nháo, còn thường thường đối với cô mở miệng cười cười thật là càng nhìn càng thuận mắt!

    Nhìn Cố Tiêu Quân thân mật ôm đứa nhỏ, quản gia nhất thời có chút trố mắt.

    Bởi vì thái độ của thiếu gia, thiếu phu nhân đối với đứa nhỏ trong bụng vẫn luôn biểu hiện đến không để ý lắm. Thậm chí rất nhiều lần uy hiếp muốn phá bỏ đứa nhỏ này. Lúc này như thế nào đột nhiên biểu hiện thân mật như thế? Là phát ra từ nội tâm hay là làm bộ làm tịch?

    Nhìn thiếu phu nhân trước mắt, làm cho ông đột nhiên có chút nhìn không thấu nỗi cô. Sau khi sinh ra đứa con của mình, phụ nữ đều sẽ có thay đổi lớn đến thế sao?

    Dọc theo đường đi quản gia luôn quan sát Cố Tiêu Quân, thần sắc rất phức tạp. Nếu thật là giả bộ, như vậy chỉ có thể nói, bản lĩnh làm bộ làm tịch của cô lần này so với lúc trước thật là tiến bộ vượt bậc. Làm cho ông đều nhìn không ra chút sơ hở nào.

    Diệp gia cách trung tâm thành phố sầm uất khoảng nửa giờ lái xe.

    Cố Tiêu Quân lẳng lặng đánh giá biệt thự xa hoa trước mắt theo phong cách châu âu này, cánh cổng sắt mang khí thế cổ xưa, kính cửa sổ trong suốt từ trần nhà đến sàn, bức tường bên ngoài lấy màu trắng gạo làm chủ đạo, xa hoa mà lại không quá trang nghiêm.

    Nhìn ra được, Diệp gia này có tiền đến nhường nào, mà cô là một con tôm nhỏ không cách nào tưởng tượng ra.

    Bất quá cô cũng không có quan sát được bao lâu, bởi vì đứa trỏ trong lòng ngực lúc này muốn thay tã rồi.

    Dựa vào ký ức tìm được phòng ngủ của chính mình. Mở ra tã lót, nhẹ nhàng đem đứa nhỏ đặt ở trên giường liền bắt đầu thay tã cho nó. Động tác hơi cứng ngắt một chút, nhưng lại không qua loa chút nào.

    Kiếp trước làm một người con gái độc thân, Cố Tiêu Quân vẫn luôn cảm thấy việc thay tã thực ghê tởm. Còn kêu Lý Kiến Huy bảo đảm nếu sau này muốn có con, việc thay tã phải để hắn làm.

    Nhưng mà hiện tại thực sự đã có được một đứa con của chính mình sinh ra, cô lại phát hiện cũng không có gì quá khó khăn như tưởng tượng lúc trước, không có gì là không làm được. Rốt cuộc cũng là miếng thịt trên người mình đứt ra, loại việc nhỏ này vẫn là tự tay mình làm lấy thì tương đối tốt hơn.

    Tất cả lực chú ý đều ở trên người đứa nhỏ, cô cũng không có phát hiện ra rằng cánh cửa bên ngoài đang khép hờ, vẻ mặt quản gia chính là ngạc nhiên mà nhìn cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
  11. Ngocnhi

    Bài viết:
    4
    Chương 9: Điều kiện.

    "Mời đọc"
    Không nghĩ tới thiếu phu nhân cư nhiên sẽ tự mình làm những việc này.

    Quản gia chau mày nhíu chặt lại, ma xui quỷ khiến ở trên cánh tay nhéo một cái. Liền lập tức một trận đau đớn mà nhe răng trợn mắt.

    Được rồi, xác nhận không phải là ảo giác.

    Giữ lấy cằm lâm vào trầm tư. Trước mắt người này rõ ràng là thiếu phu nhân, nhưng hành vi cử chỉ hết lần này tới lần khác cùng với người lúc trước là khác nhau như hai người. Sinh đứa nhỏ xong lại là có thể thay đổi bản tính của một người sao?

    Nhìn người thiếu phụ kia cúi đầu dỗ dành đứa nhỏ, nghĩ đến việc mình đã được giao làm, lại là dâng lên một chút xót xa lòng.

    "Lý quản gia, có việc sao?" Thanh âm bình tĩnh chợt vang lên.

    Lý quản gia bỗng nhiên hoàn hồn. Lúc này mới phát hiện Cố Tiêu Quân đang ôm đứa nhỏ ngồi ở mép giường, kỳ quái mà nhìn ông.

    Nhìn lén bị phát hiện, Lý quản gia không khỏi có chút xấu hổ. Bất quá rốt cuộc cũng là người từng trải, rất nhanh liền che đi cảm xúc.

    Thanh âm cổ họng rõ ràng, đẩy cửa đi vào.

    Do dự một lát, đem một phần văn kiện trong tay đưa cho cô.

    "Thiếu phu nhân, hiện tại thân thể cô cũng đã khôi phục, thiếu gia muốn cho cô xem xem phần văn kiện này."

    Cố Tiêu Quân hơi hơi nhướng mày, hồi tưởng lại sự việc phát sinh trước lúc sinh nở. Đối với nội dung của phần văn kiện này, đã có dự đoán.

    Không một tiếng nói nào mà tiếp nhận văn kiện. Quả nhiên, mặt trên ngay ngắn ghi mấy chữ to "giấy thỏa thuận ly hôn".

    Ha ha, còn thật sự là không thể chờ đợi được a. Cố Tiêu Quân cười lạnh.

    Chính tờ giấy thỏa thuận ly hôn là nguyên nhân làm cổ thân thể này chịu không nổi đả kích dẫn đến sinh non sớm hơn nửa tháng. Đứa nhỏ phát triển tốt đẹp không có gì trở ngại. Người mẹ lại bởi vì khó sinh mà tánh mạng không còn.

    Hào môn quả nhiên là cái nơi vô tình vô nghĩa. Cố Tiêu Quân không nói một lời nào gắn mác cho người chồng trên danh nghĩa này cái danh người đàn ông cặn bã.

    Lúc trước cổ thân thể này hạ dược tính kế hắn đương nhiên có sai, nhưng mà, hắn thật sự có cần phải chọn ngay thời điểm vợ mình sắp sinh con đã sức cùng lực kiệt, còn cho cô ấy một đả kích lớn như vậy ư?

    Thấy sắc mặt của cô có chút khó coi, cho rằng cô là muốn cự tuyệt. Lý quản gia ngữ khí nháy mắt cứng rắn rất nhiều, "Thiếu phu nhân, xin cô cần phải suy xét cẩn thận. Điều kiện trong thỏa thuận ly hôn này với cô mà nói đã là tương đối có lợi. Thiếu gia nói nếu không thỏa thuận được với cô liền cho tòa án tới phán quyết. Đến lúc đó cho dù cô lấy được trợ cấp khẳng định so với điều kiện này là sẽ ít hơn."

    Ôi? Còn uy hiếp cô? Cố Tiêu Quân âm thầm cười lạnh. Đáng tiếc, cô không có bị dọa sợ! Cầm lấy đơn thỏa thuận ly hôn chậm rãi lật xem từng tờ, từng tờ. Cho tới khi lật đến một tờ cuối cùng, liếc mắt một cái liền thấy phía dưới góc bên trái là mấy cái chữ rồng bay phượng múa to đùng, Diệp Cảnh Hoành.

    Ha ha, vì muốn cùng cô ly hôn, vị đại thiếu gia này thật đúng là không tiếc tiền của mình.

    Mấy chỗ bất động sản này, thật là không đếm xuể có bao nhiêu tiền, có thể nghĩ đến tài sản không ít nha.

    Bất quá nếu hắn sốt ruột muốn ly hôn đến thế, cô đương nhiên phải vì chính mình mà tranh thủ một ít quyền lợi.

    "Điều kiện xác thật không tồi." Cố tình kéo dài lời nói cuối, cười như không cười mà nhìn quản gia.

    "Không tồi vậy mau ký tên đi."

    "Tôi còn chưa có nói xong," cô không nhanh không chậm mà ngăn lại, "Ngoài những điều kiện đó nếu lại thêm hai điều kiện nữa tôi liền đồng ý."

    Quản gia vẻ mặt cảnh giác, cân nhắc từng câu từng chữ hỏi: "Điều kiện là gì?"

    "Thứ nhất, con của tôi, tôi muốn mang đi." Dù sao nhà họ Diệp các người cũng không thiếu người muốn sinh con cho.

    Cô có thể khẳng định, nếu tin tức ly hôn của cô truyền ra ngoài, ngay lập tức sẽ có một đám người xếp hàng muốn thay thế được vị trí của cô.

    Không ngờ quản gia lại trầm mặc, suy tư nửa ngày mới do dự nói: "Điều kiện này tôi phải trước cùng thiếu gia thương lượng, thương lượng." Mặc kệ như thế nào, đứa nhỏ này cũng là huyết mạch của nhà họ Diệp. Liền tính thiếu gia không để bụng, lão phu nhân có thể không để bụng sao?

    "Được, tôi chờ." Cố Tiêu Quân sảng khoái mà đáp ứng nói. Dù sao sốt ruột muốn ly hôn lại không phải cô.

    "Như vậy điều kiện thứ hai thì sao?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...