Chương 30
Yên nhi..
Khoé mắt Hoắc Hạm Yên không chịu nổi khống chế liền rơi lệ, tầm mắt trong khoảng khắc liền trở nên mơ hồ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.. Không cần gọi nàng như vậy.. không cần gọi nàng như vậy!
"Ta.." Lời nói phía sau lại bị nghẹn trong cổ họng, không còn phát ra được âm thanh nào nữa.
Tất cả không phải đã quyết định rồi sao? Không thể nhìn hắn, không thể gọi hắn, không thể để cho hắn nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào. Nhưng vì cái gì chỉ một tiếng gọi của hắn lại khiến cho nàng không chịu nổi, chính mình như thế nào có thể vô dụng như vậy?
"Hạm Yên đã quyết tâm vứt bỏ trần duyên, dốc lòng tu hành. Chỉ đành cô phụ lại tâm ý của hầu gia."
Bàn tay đang áp lên má nàng không khỏi buông lỏng, môi khẽ cong lên, lộ ra chua xót. "Hahahaha.. Vứt bỏ trần duyên, dốc lòng tu hành?" Dừng ở trên dung nhan của nàng, ánh mắt hắn chợt hiện lên một tia lệ khí không thể ức chế. "Ta sẽ đem tất cả các ngôi chùa trong thiên hạ san thành bình địa, nhìn xem ngươi đi nơi nào tu hành."
Hoắc Hạm Yên kinh ngạc nhìn vào mắt hắn, phát hiện bên trong có sự điên cuồng cùng sát khí, lập tức nhận ra hắn là đang rất nghiêm túc, đôi mắt nàng nheo lại: "Tiết Thiếu Thần, ngươi đừng ngây thơ như vậy có được không, thiên hạ nữ tử.."
"Nhưng bọn họ cũng không được gọi là Hoắc Hạm Yên!" Đôi mắt Tiết Nghiêm đỏ lên, không biết là tức giận hay là đau khổ, vội vàng đánh gãy lời nói của nàng. Hắn sợ lời nói ra khỏi miệng của nàng sẽ khiến hắn toàn thân chết lặng vì đau đớn, rõ ràng tức giận tột cùng, rõ ràng đau đớn tột cùng, lại vẫn không cam lòng từ bỏ, vẫn không muốn nặng lời với nàng, sợ làm cho nàng khó chịu. "Nữ tử trong thiên hạ dù là hạng người gì nếu là ta muốn đều có thể có dễ như trở bàn tay, nhưng là ta chỉ muốn duy nhất một mình ngươi.." Nói đến đây, giọng hắn bắt đầu nghẹn lại, ôm chặt nàng vào trong lòng, run run nói, "Ta chỉ muốn một người là ngươi."
Hoắc Hạm Yên cảm thấy có một chất lỏng nóng hổi trượt từ cổ xuống lưng, như có cục than nóng đỏ thiêu đốt trái tim nàng, dù có cắn chặt răng cũng không kìm được những giọt nước mắt.
Im lặng thật lâu, lâu đến mức cả hai đều nghĩ rằng đối phương sẽ không nói nữa.
"Không được đồ thành, không được dùng thủ đoạn diệt sạch tàn sát bừa bãi." Hoắc Hạm Yên đi trước phá vỡ không gian yên lặng, nàng biết với tình hình hiện tại nếu không giải quyết thì chỉ càng thêm tồi tệ. Mà những lời nàng nói cũng in sâu vào trong tâm trí của Tiết Nghiêm, "Khi nào ngươi có thể lấy lại 9 thành của Càn quốc bị mất từ tay nước Nhung, khi đó ta sẽ ngồi lên kiệu hoa Ninh Viễn Hầu phủ nâng đến."
Ánh mắt của Tiết Nghiêm nhìn nàng thật chặt, âm trầm đáng sợ, "Thật sao?"
"Nếu không thể lấy lại được thành, thì vĩnh viễn cũng đừng đến tìm ta."
Kiếp trước phu quân tàn sát đồ thành ở biên giới, lấy khí thế mạnh mẽ vang dội cũng phải mất tám năm mới có thể lấy lại những thành đã mất. Mà không biết kiếp này cần phải mất bao nhiêu thời gian, tám năm.. Chính mình đại khái cũng đã chết thật lâu rồi. Nếu thật có một ngày như vậy, chính mình sẽ giải thích với người nhà, nói với bên ngoài rằng nàng đã đi chu du tứ hải, sẽ không bao giờ trở lại. Mặc dù Tiết Thiếu Thần sẽ đi tìm nàng nhưng hắn nhất định sẽ không tìm đến cái chết, dù thời gian có thể không làm vơi đi tình cảm của hắn nhưng hắn nhất định sẽ bình an trôi qua kiếp này, chuyển thế kiếp sau.
Nhìn Tiết Nghiêm rời khỏi Hoắc Vương Phủ, bóng người khuất trong góc không khỏi nhíu mày, âm thầm nhìn Hoắc Hạm Yên đang đau lòng khóc thành tiếng.
* * *
Tiết Nghiêm rời đi không đến mấy ngày, Hiền Vương phủ liền truyền ra tin tức Lâm Thư, trắc phi tương lai của Hiền Vương được chuẩn là đã mang thai hơn một tháng. Trong khoảnh khắc, tầng lớp quý tộc ở đế đô đều nghị luận sôi nổi, cũng trở thành đề tài thảo luận ở trong tửu lâu, phòng trà. Hoắc vương phi mang theo vật lúc trước đính hôn, kim tuyến tương tư kết, cùng trang sức lúc trước thái hậu thêm trang cho Hạm Yên tiến vào hậu cung, đem trả lại tất cả những thứ này cho thái hậu.
"Uyển Nguyệt?" Thái hậu kinh ngạc nhìn tương tư kết trong tay, đây là năm đó khi tiên hoàng tứ hôn, chính mình cho thợ thủ công giỏi nhất đế đô tạo thành. Thân cuộn tơ vàng, tương tư chi kết. Xung quanh bên ngoài được khảm bằng Vọng Quân hàn ngọc, ở giữa là một viên Minh Nguyệt Châu, huyến lệ chói mắt, tượng trưng cho quần anh tụ hội. Bà vốn nghĩ rằng chính mình sẽ không bao giờ nhìn thấy thứ này lần nữa trong đời.
Hoắc vương phi lời nói kiên quyết, "Hạm Yên nhà chúng ta phúc bạc, vật ấy xin Thái Hậu thu lại."
Chê cười! Nữ nhi của bà bị ép phải xuất gia tu hành, mà Lâm Thư lại âm thầm cùng Lăng Giang Vũ châu thai ám kết. Loại hôn ước này Hoắc vương phủ của nàng không có khả năng kết nổi.
Hiểu rằng Hoắc vương phủ đang thực sự tức giận đối với việc này, trước mắt cũng chỉ có thể trấn an một chút, rốt cuộc cũng là tiểu nhi tử của mình nháo ra chuyện! "Yên Nhiên đã chịu uỷ khuất."
"Nếu trưởng tỷ thật sự yêu thương Hạm Yên, xin hãy bỏ qua cho Hạm Yên đi." Hoắc vương phi ngữ khí lạnh lùng, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ cầu xin.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoắc vương phi, thái hậu bất giác siết chặt tương tư kết trong tay. "Ai gia sẽ thương lượng lại với hoàng thượng."
Bên này, Hoắc vương phi còn chưa rời cung, bên kia Hoắc vương cuối cùng cũng mang theo Liễu Ý Như, ngựa không ngừng vó chạy về đế đô. Sau khi sai ngươi đưa Liễu Ý Như hồi phủ, chính mình lại trực tiếp đi Hiền Vương Phủ tìm Lăng Giang Vũ tính sổ. Đến khi Hoắc vương phi nhận được tin tức vội vàng tìm đến, nhìn thấy tất cả thị vệ bên ngoài Hiền Vương Phủ đều đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên, âm thầm kêu khổ, Vương gia phát hỏa!
Quả nhiên, vừa bước vào hậu viện, đã nhìn thấy Hoắc Vương đang cầm trường tiên màu bạc, giáng một đòn vào Lăng Giang Vũ. Tán Hồn Tiên có uy lực bực nào, thân thể của Lăng Giang Vũ làm sao có thể thừa nhận, nháy mắt người đã bị đánh bay, sắc mặt trắng bệch.
"Vương gia!" Lâm Thư nhìn thấy tình cảnh này chạy đến bên cạnh Lăng Giang Vũ, kiên định che ở trước mặt hắn, ngăn cản Hoắc Vương đang muốn tiếp tục đánh.
Hoắc Vương hai mắt híp lại, quanh thân lộ ra sát khí, "Cút! Bản Vương không đánh nữ nhân."
Nghe khẩu khí của Hoắc vương, Hoắc vương phi liền biết hắn đây là thực sự tức giận, vội vàng tiến lên khuyên can, Lăng Giang Vũ này còn có thể chịu được bao nhiêu roi? Nếu là xảy ra chuyện gì không hay, không biết còn nháo lên phong ba gì, nắm lấy cổ tay nổi đầy gân xanh của Hoắc Vương. "Vương gia."
Hoắc Vương quay đầu lại, nhìn thấy là Hoắc vương phi đến, lửa giận lập tức giảm đi hơn phân nửa, "Sao nàng lại tới đây?"
"Nếu thiếp không tới, chỉ sợ chàng sẽ đem Hiền Vương phủ toàn bộ đánh chết." Chính mình còn có thể không hiểu sao? Hoắc Vương nếu là nổi giận, khí thế giang hồ trước kia cứ lần lượt bộc phát, đánh đánh giết giết.
Nếu không phải Hoài Tú Phủ xảy ra vấn đề nghiêm trọng, liên luỵ thâm sâu, hắn đã không trì hoãn việc trở lại đế đô cho đến bây giờ. Thế nhưng mới chỉ trải qua hơn tháng, nữ nhi bảo bối nhà mình lại bị ép thành dáng vẻ như vậy, xuất gia tu hành? Muốn đi, cũng phải để Lăng Giang Vũ đi trước.
"Nữ nhi bổn vương nâng trong lòng bàn tay, làm sao cho phép hắn khi dễ như vậy, hỏa khí này bổn vương nuốt không trôi." Mặc dù bị Hoắc vương phi lôi kéo nhưng hỏa khí trong mắt vẫn không hề suy giảm. Nhìn Lăng Giang Vũ muốn đứng dậy nhưng không còn chút sức lực nào, cùng Lâm Thư một bên nâng đỡ hắn đang rơi nước mắt, Hoắc vương hừ lạnh một tiếng, dẫn Hoắc vương phi đang lo lắng trở về Hoắc vương phủ.
Hoắc vương phi một bên vỗ về lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không cần để ý đến hắn là được, tội gì chọc tức thân mình."
"Bổn vương liền vào cung nói cho hoàng thượng bổn vương muốn hối hôn!" Hoàng gia không đồng ý, hắn cứ đơn phương hối hôn đó, bà nội nó! Chính mình không ở đế đô, tức phụ cùng nữ nhi bảo bối nhà mình lại bị khi dễ thành thế này, hừ! Nếu không nhớ kỹ tình nghĩa năm đó với tiên hoàng, hắn thực sự muốn quất Lăng Giang Vũ đến chết. Không quản nổi lưng quần chính mình, còn dám quấn lấy Hạm Yên?
"Ta đã trả lại vật đính hôn cho thái hậu, hoàng gia sẽ xem xét." Hoắc Vương lúc này tức giận như vậy, nếu là vào cung gặp hoàng thượng, hơn phân nửa là đều dám vung roi đánh tới. "Hạo Hiên bây giờ đã vào cung, nhất định sẽ mang tin tức ra."
Nhận thấy quanh thân, nha hoàn nô bộc đều bị cơn tức của hắn làm cho sợ tới mức động không dám động, mới âm thầm điều chỉnh lại hơi thở của mình. Nhìn Hoắc vương phi đang lo lắng, tâm lập tức mềm nhũn, "Mấy ngày nay, vất vả cho nàng."
Hoắc vương phi cười khẽ lắc đầu, "Dù mệt mỏi thế nào so ra vẫn kém vương gia." Nàng tóm lại vẫn luôn ở tại đế đô, nhưng Vương gia ở Hoài Tú Phủ vẫn luôn muốn trở lại, lại không thể rời đi.
"Phong Cốt đã đi nửa tháng rồi, chỉ để lại một nữ nhi mồ côi là Ý Như như vậy. Ta liền dẫn theo nàng trở về chiếu cố cuộc sống sau này của nàng, không để nàng uỷ khuất." Đứa nhỏ kia tính tình rất là nhu thuận, đáng tiếc mẫu thân mất sớm, hiện tại ngay cả phụ thân cũng không còn, bản thân lại không có võ công, Lãm Nguyệt sơn trang lại thuỷ chung là nơi thế lực giang hồ luôn nhòm ngó.
Hoắc vương phi gật gật đầu, vội vàng hỏi quản gia đã sắp xếp cho Liễu Ý Như thỏa đáng chưa, lại biết được Hạm Yên đã đi qua, lập tức nở nụ cười, đứa nhỏ này thật sự đã trưởng thành.
"Đây là nhà thuỷ tạ vân đài. Mặc dù cách tiền viện có chút xa, nhưng phong cảnh cũng không tệ." Hoắc Hạm Yên mỉm cười đưa Liễu Ý Như đi qua cây cầu đá trên mặt nước, hoa sen dưới hồ đã dần dần mở ra, ẩn ẩn tản ra mùi hương thơm ngát. "Ở nơi này, mùa hè có thể chơi đàn, thưởng hoa. Chắc chắn sẽ rất thoải mái."
"Cảm ơn biểu tỷ." Liễu Ý Như gật đầu cảm kích.
Vốn nàng thầm nghĩ sau này sẽ canh giữ ở Lãm Nguyệt sơn trang, bởi vì mặc dù Hoắc Vương là thân cữu cữu của nàng, nhưng khi đến Hoắc vương phủ vẫn là phận ăn nhờ ở đậu. Nhưng những gì phụ thân giao cho nàng trước lúc hấp hối, chỉ dựa vào năng lực của nàng cũng không có cách nào bảo trụ, không còn cách nào khác đành phải theo lời cữu cữu đến đế đô.
Hoắc Hạm Yên biết nàng đang suy nghĩ gì, liền an ủi: "Cứ coi nơi này như nhà của mình. Mẫu phi đối với mọi người rất tốt, nhất định sẽ thích muội." Kiếp trước, Liễu Ý Như ở chung với mẫu phi rất hòa hợp, thậm chí đôi khi chính mình còn phải thấy ghen tị. Chính mình sắp phải xuất gia tu hành, có nàng bồi bên cạnh, mẫu phi nhất định sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
"Không biết cữu mẫu bao giờ sẽ trở lại, Ý Như cũng có thể đến bái kiến ngài." Đặt hành lý xuống, Liễu Ý Như nhẹ giọng mở miệng.
"Sẽ sớm thôi, không cần sốt ruột, mẫu phi trở về tự nhiên sẽ cho người đến gọi chúng ta." Hoắc Hạm Yên vén rèm cửa lên, để ánh sáng tiến vào cũng có thể thông gió, sau đó dẫn Liễu Ý Như đi ra ngoài nhìn bốn nha hoàn cùng hai người hầu đang đứng trong sân. "Từ nay trở đi Liễu cô nương chính là chủ tử của các ngươi, nhất định phải cẩn thận hầu hạ, nếu không sẽ bị phạt thật nặng, hiểu không?"
"Vâng, quận chúa." Mọi người nhất tề cúi người hành lễ.
"Phụ vương còn lo lắng ngươi an bài không ổn thỏa, xem ra là thừa rồi." Hoắc Vương cùng Hoắc vương phi cùng nhau bước vào từ ngoài sân.
Hoắc Hạm Yên bước nhanh về phía trước, mừng rỡ kêu lên: "Phụ Vương, ngài đã trở lại."
Nhìn thấy nữ nhi hơi tiều tuỵ lại hiểu biết như thế, thật sự là vừa vui mừng lại đau lòng. Hoắc vương phi cười cười trực tiếp nói, "Không chỉ trở về mà còn đến Hiền Vương ngoạn đủ mới quay lại" Nói xong, liền bước lên trước ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Hạm Yên, nhìn Liễu Ý Như, đau lòng nói. "Ngươi chính là Ý Như? Năm đó gặp ngươi vẫn chỉ là một đứa bé còn quấn tã, mà nay đã duyên dáng yêu kiều, dáng vẻ càng ngày càng giống mẫu thân ngươi."
"Ý Như gặp qua cữu mẫu." Liễu Ý Như lập tức cúi người hành lễ, tuy đang để tang nhưng dáng vẻ giơ tay nhấc chân vẫn lộ ra một bộ phong phạm tiểu thư khuê các, lập tức liền đạt được hảo cảm của Hoắc vương phi. "Mau đứng dậy đi, thật là một đứa nhỏ khiến người khác đau lòng. Nếu có thiếu cái gì nhất định phải nói cho ta biết, đừng im lặng, ha~"
"Phụ vương, ngài đã động thủ với Lăng Giang Vũ sao?" Uy lực Tán Hồn Tiên của Phụ vương cùng với của nàng chính là một trời một vực. Một roi này hạ xuống Lăng Giang Vũ rất có thể sẽ phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng không thể bước xuống.
Nghĩ đến việc này, Hoắc vương nhất thời tức giận hừ mũi, "Nếu không phải mẫu phi của ngươi cản ta, bổn vương nhất định phải đánh chết hắn." Nói xong, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy đau lòng, "Ngươi cũng thật là, hắn làm ra hành động quá đáng như vậy, sao không dùng roi quất hắn~~"
Hoắc vương phi nghe vậy nhíu mày, dẫn theo Liễu Ý Như đang kinh ngạc mở to mắt đi tới. "Nào có ai lại dạy dỗ nữ nhi như vậy? Động một chút liền tùy tiện vung roi, còn ra thể thống gì."
"Vung roi thì làm sao? Nữ nhi của bản vương làm sao có thể chịu uỷ khuất được."
Đợi đến khi Vĩnh Thái Đế biết tin Hoắc vương chạy đến Hiền Vương phủ đánh Lăng Giang Vũ, hắn chỉ nhíu mày dừng quân cờ sắp hạ xuống, nghĩ đến việc tán hồn tiên đánh xuống trên người sẽ đau đến nhường nào. Cửu đệ e là phải ăn rất nhiều đau khổ. Nhìn người đối diện mặt mày tươi cười, đặt quân cờ trên tay xuống bàn cờ, bèn giả bộ bất mãn nói: "Hoàng thúc sao tính khí vẫn còn nóng nảy như vậy?"
Hoắc Hạo Hiên cười thành tiếng, cầm quân cờ khác lên nhìn thế cờ trên bàn, "Phụ vương từ nhỏ đến lớn luôn đau sủng Hạm Yên, làm sao có thể cho phép người khác khi dễ muội ấy.
" Ngươi đều đã tính toán trước chuyện này "Tình thế phát triển triều cục, phản ứng của hắn cùng thái hậu còn có Hoắc vương và Hoắc vương phi. Liền ngay cả Nguỵ quốc công cũng đều tính trước." Hạo Hiên không hổ là Hạo Hiên! Nan đề như thế ngươi đều có thể dễ dàng giải quyết, thật giả từng bước, tính kế xảo diệu. "
" Nếu không như thế, hoàng thượng cần gì phải truyền mật lệnh, làm ta lập tức hồi kinh. "Hoắc Hạo Hiên nhàn nhã cầm quạt mạ vàng lên chậm rãi quạt, nhìn Vĩnh Thái Đế vẫn không chịu thua tiếp tục suy nghĩ lật ngược thế cờ.
Vĩnh Thái Đế xem xét kỹ lưỡng một hồi, cuối cùng đành phải đặt quân cờ xuống, bất đắc dĩ cười, chính mình tựa hồ chưa từng đánh thắng Hoắc Hạo Hiên trên bàn cờ.
" Bất quá, chiêu này đối với Tiết Nghiêm chính là rút củi dưới đáy nồi, nhưng thật ra rất độc. "Vĩnh Thái Đế nhìn bộ dáng nắm chắc mọi việc của người phía đối diện," Ngươi làm cho trẫm hạ lệnh cho hắn tuỳ Ngụy Quốc công xuất chính. Nếu như hắn thật sự chết trận sa trường thì không nói, ngược lại nếu hắn một trận thành danh, cánh chim đầy đặn, tương lai khó lòng thu phục thì phải làm sao? "
Nếu Hoắc Hạo Hiên không nhắc nhở, chính mình chỉ sợ còn bị dáng vẻ bề ngoài hoàn khố, hồ nháo kia của hắn lừa cho không biết gì, còn thực sự cho rằng hắn là bùn nhão không thể trát tường, do đó thả lỏng cảnh giác.
" Không phải còn có Hạm Yên sao?"Hoắc Hạo Hiên ẩn ý nói, cho dù là người mạnh cỡ nào, chỉ cần bắt được tử huyệt của hắn, đều có thể dễ dàng khống chế.
Khoé mắt Hoắc Hạm Yên không chịu nổi khống chế liền rơi lệ, tầm mắt trong khoảng khắc liền trở nên mơ hồ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.. Không cần gọi nàng như vậy.. không cần gọi nàng như vậy!
"Ta.." Lời nói phía sau lại bị nghẹn trong cổ họng, không còn phát ra được âm thanh nào nữa.
Tất cả không phải đã quyết định rồi sao? Không thể nhìn hắn, không thể gọi hắn, không thể để cho hắn nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào. Nhưng vì cái gì chỉ một tiếng gọi của hắn lại khiến cho nàng không chịu nổi, chính mình như thế nào có thể vô dụng như vậy?
"Hạm Yên đã quyết tâm vứt bỏ trần duyên, dốc lòng tu hành. Chỉ đành cô phụ lại tâm ý của hầu gia."
Bàn tay đang áp lên má nàng không khỏi buông lỏng, môi khẽ cong lên, lộ ra chua xót. "Hahahaha.. Vứt bỏ trần duyên, dốc lòng tu hành?" Dừng ở trên dung nhan của nàng, ánh mắt hắn chợt hiện lên một tia lệ khí không thể ức chế. "Ta sẽ đem tất cả các ngôi chùa trong thiên hạ san thành bình địa, nhìn xem ngươi đi nơi nào tu hành."
Hoắc Hạm Yên kinh ngạc nhìn vào mắt hắn, phát hiện bên trong có sự điên cuồng cùng sát khí, lập tức nhận ra hắn là đang rất nghiêm túc, đôi mắt nàng nheo lại: "Tiết Thiếu Thần, ngươi đừng ngây thơ như vậy có được không, thiên hạ nữ tử.."
"Nhưng bọn họ cũng không được gọi là Hoắc Hạm Yên!" Đôi mắt Tiết Nghiêm đỏ lên, không biết là tức giận hay là đau khổ, vội vàng đánh gãy lời nói của nàng. Hắn sợ lời nói ra khỏi miệng của nàng sẽ khiến hắn toàn thân chết lặng vì đau đớn, rõ ràng tức giận tột cùng, rõ ràng đau đớn tột cùng, lại vẫn không cam lòng từ bỏ, vẫn không muốn nặng lời với nàng, sợ làm cho nàng khó chịu. "Nữ tử trong thiên hạ dù là hạng người gì nếu là ta muốn đều có thể có dễ như trở bàn tay, nhưng là ta chỉ muốn duy nhất một mình ngươi.." Nói đến đây, giọng hắn bắt đầu nghẹn lại, ôm chặt nàng vào trong lòng, run run nói, "Ta chỉ muốn một người là ngươi."
Hoắc Hạm Yên cảm thấy có một chất lỏng nóng hổi trượt từ cổ xuống lưng, như có cục than nóng đỏ thiêu đốt trái tim nàng, dù có cắn chặt răng cũng không kìm được những giọt nước mắt.
Im lặng thật lâu, lâu đến mức cả hai đều nghĩ rằng đối phương sẽ không nói nữa.
"Không được đồ thành, không được dùng thủ đoạn diệt sạch tàn sát bừa bãi." Hoắc Hạm Yên đi trước phá vỡ không gian yên lặng, nàng biết với tình hình hiện tại nếu không giải quyết thì chỉ càng thêm tồi tệ. Mà những lời nàng nói cũng in sâu vào trong tâm trí của Tiết Nghiêm, "Khi nào ngươi có thể lấy lại 9 thành của Càn quốc bị mất từ tay nước Nhung, khi đó ta sẽ ngồi lên kiệu hoa Ninh Viễn Hầu phủ nâng đến."
Ánh mắt của Tiết Nghiêm nhìn nàng thật chặt, âm trầm đáng sợ, "Thật sao?"
"Nếu không thể lấy lại được thành, thì vĩnh viễn cũng đừng đến tìm ta."
Kiếp trước phu quân tàn sát đồ thành ở biên giới, lấy khí thế mạnh mẽ vang dội cũng phải mất tám năm mới có thể lấy lại những thành đã mất. Mà không biết kiếp này cần phải mất bao nhiêu thời gian, tám năm.. Chính mình đại khái cũng đã chết thật lâu rồi. Nếu thật có một ngày như vậy, chính mình sẽ giải thích với người nhà, nói với bên ngoài rằng nàng đã đi chu du tứ hải, sẽ không bao giờ trở lại. Mặc dù Tiết Thiếu Thần sẽ đi tìm nàng nhưng hắn nhất định sẽ không tìm đến cái chết, dù thời gian có thể không làm vơi đi tình cảm của hắn nhưng hắn nhất định sẽ bình an trôi qua kiếp này, chuyển thế kiếp sau.
Nhìn Tiết Nghiêm rời khỏi Hoắc Vương Phủ, bóng người khuất trong góc không khỏi nhíu mày, âm thầm nhìn Hoắc Hạm Yên đang đau lòng khóc thành tiếng.
* * *
Tiết Nghiêm rời đi không đến mấy ngày, Hiền Vương phủ liền truyền ra tin tức Lâm Thư, trắc phi tương lai của Hiền Vương được chuẩn là đã mang thai hơn một tháng. Trong khoảnh khắc, tầng lớp quý tộc ở đế đô đều nghị luận sôi nổi, cũng trở thành đề tài thảo luận ở trong tửu lâu, phòng trà. Hoắc vương phi mang theo vật lúc trước đính hôn, kim tuyến tương tư kết, cùng trang sức lúc trước thái hậu thêm trang cho Hạm Yên tiến vào hậu cung, đem trả lại tất cả những thứ này cho thái hậu.
"Uyển Nguyệt?" Thái hậu kinh ngạc nhìn tương tư kết trong tay, đây là năm đó khi tiên hoàng tứ hôn, chính mình cho thợ thủ công giỏi nhất đế đô tạo thành. Thân cuộn tơ vàng, tương tư chi kết. Xung quanh bên ngoài được khảm bằng Vọng Quân hàn ngọc, ở giữa là một viên Minh Nguyệt Châu, huyến lệ chói mắt, tượng trưng cho quần anh tụ hội. Bà vốn nghĩ rằng chính mình sẽ không bao giờ nhìn thấy thứ này lần nữa trong đời.
Hoắc vương phi lời nói kiên quyết, "Hạm Yên nhà chúng ta phúc bạc, vật ấy xin Thái Hậu thu lại."
Chê cười! Nữ nhi của bà bị ép phải xuất gia tu hành, mà Lâm Thư lại âm thầm cùng Lăng Giang Vũ châu thai ám kết. Loại hôn ước này Hoắc vương phủ của nàng không có khả năng kết nổi.
Hiểu rằng Hoắc vương phủ đang thực sự tức giận đối với việc này, trước mắt cũng chỉ có thể trấn an một chút, rốt cuộc cũng là tiểu nhi tử của mình nháo ra chuyện! "Yên Nhiên đã chịu uỷ khuất."
"Nếu trưởng tỷ thật sự yêu thương Hạm Yên, xin hãy bỏ qua cho Hạm Yên đi." Hoắc vương phi ngữ khí lạnh lùng, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ cầu xin.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoắc vương phi, thái hậu bất giác siết chặt tương tư kết trong tay. "Ai gia sẽ thương lượng lại với hoàng thượng."
Bên này, Hoắc vương phi còn chưa rời cung, bên kia Hoắc vương cuối cùng cũng mang theo Liễu Ý Như, ngựa không ngừng vó chạy về đế đô. Sau khi sai ngươi đưa Liễu Ý Như hồi phủ, chính mình lại trực tiếp đi Hiền Vương Phủ tìm Lăng Giang Vũ tính sổ. Đến khi Hoắc vương phi nhận được tin tức vội vàng tìm đến, nhìn thấy tất cả thị vệ bên ngoài Hiền Vương Phủ đều đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên, âm thầm kêu khổ, Vương gia phát hỏa!
Quả nhiên, vừa bước vào hậu viện, đã nhìn thấy Hoắc Vương đang cầm trường tiên màu bạc, giáng một đòn vào Lăng Giang Vũ. Tán Hồn Tiên có uy lực bực nào, thân thể của Lăng Giang Vũ làm sao có thể thừa nhận, nháy mắt người đã bị đánh bay, sắc mặt trắng bệch.
"Vương gia!" Lâm Thư nhìn thấy tình cảnh này chạy đến bên cạnh Lăng Giang Vũ, kiên định che ở trước mặt hắn, ngăn cản Hoắc Vương đang muốn tiếp tục đánh.
Hoắc Vương hai mắt híp lại, quanh thân lộ ra sát khí, "Cút! Bản Vương không đánh nữ nhân."
Nghe khẩu khí của Hoắc vương, Hoắc vương phi liền biết hắn đây là thực sự tức giận, vội vàng tiến lên khuyên can, Lăng Giang Vũ này còn có thể chịu được bao nhiêu roi? Nếu là xảy ra chuyện gì không hay, không biết còn nháo lên phong ba gì, nắm lấy cổ tay nổi đầy gân xanh của Hoắc Vương. "Vương gia."
Hoắc Vương quay đầu lại, nhìn thấy là Hoắc vương phi đến, lửa giận lập tức giảm đi hơn phân nửa, "Sao nàng lại tới đây?"
"Nếu thiếp không tới, chỉ sợ chàng sẽ đem Hiền Vương phủ toàn bộ đánh chết." Chính mình còn có thể không hiểu sao? Hoắc Vương nếu là nổi giận, khí thế giang hồ trước kia cứ lần lượt bộc phát, đánh đánh giết giết.
Nếu không phải Hoài Tú Phủ xảy ra vấn đề nghiêm trọng, liên luỵ thâm sâu, hắn đã không trì hoãn việc trở lại đế đô cho đến bây giờ. Thế nhưng mới chỉ trải qua hơn tháng, nữ nhi bảo bối nhà mình lại bị ép thành dáng vẻ như vậy, xuất gia tu hành? Muốn đi, cũng phải để Lăng Giang Vũ đi trước.
"Nữ nhi bổn vương nâng trong lòng bàn tay, làm sao cho phép hắn khi dễ như vậy, hỏa khí này bổn vương nuốt không trôi." Mặc dù bị Hoắc vương phi lôi kéo nhưng hỏa khí trong mắt vẫn không hề suy giảm. Nhìn Lăng Giang Vũ muốn đứng dậy nhưng không còn chút sức lực nào, cùng Lâm Thư một bên nâng đỡ hắn đang rơi nước mắt, Hoắc vương hừ lạnh một tiếng, dẫn Hoắc vương phi đang lo lắng trở về Hoắc vương phủ.
Hoắc vương phi một bên vỗ về lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không cần để ý đến hắn là được, tội gì chọc tức thân mình."
"Bổn vương liền vào cung nói cho hoàng thượng bổn vương muốn hối hôn!" Hoàng gia không đồng ý, hắn cứ đơn phương hối hôn đó, bà nội nó! Chính mình không ở đế đô, tức phụ cùng nữ nhi bảo bối nhà mình lại bị khi dễ thành thế này, hừ! Nếu không nhớ kỹ tình nghĩa năm đó với tiên hoàng, hắn thực sự muốn quất Lăng Giang Vũ đến chết. Không quản nổi lưng quần chính mình, còn dám quấn lấy Hạm Yên?
"Ta đã trả lại vật đính hôn cho thái hậu, hoàng gia sẽ xem xét." Hoắc Vương lúc này tức giận như vậy, nếu là vào cung gặp hoàng thượng, hơn phân nửa là đều dám vung roi đánh tới. "Hạo Hiên bây giờ đã vào cung, nhất định sẽ mang tin tức ra."
Nhận thấy quanh thân, nha hoàn nô bộc đều bị cơn tức của hắn làm cho sợ tới mức động không dám động, mới âm thầm điều chỉnh lại hơi thở của mình. Nhìn Hoắc vương phi đang lo lắng, tâm lập tức mềm nhũn, "Mấy ngày nay, vất vả cho nàng."
Hoắc vương phi cười khẽ lắc đầu, "Dù mệt mỏi thế nào so ra vẫn kém vương gia." Nàng tóm lại vẫn luôn ở tại đế đô, nhưng Vương gia ở Hoài Tú Phủ vẫn luôn muốn trở lại, lại không thể rời đi.
"Phong Cốt đã đi nửa tháng rồi, chỉ để lại một nữ nhi mồ côi là Ý Như như vậy. Ta liền dẫn theo nàng trở về chiếu cố cuộc sống sau này của nàng, không để nàng uỷ khuất." Đứa nhỏ kia tính tình rất là nhu thuận, đáng tiếc mẫu thân mất sớm, hiện tại ngay cả phụ thân cũng không còn, bản thân lại không có võ công, Lãm Nguyệt sơn trang lại thuỷ chung là nơi thế lực giang hồ luôn nhòm ngó.
Hoắc vương phi gật gật đầu, vội vàng hỏi quản gia đã sắp xếp cho Liễu Ý Như thỏa đáng chưa, lại biết được Hạm Yên đã đi qua, lập tức nở nụ cười, đứa nhỏ này thật sự đã trưởng thành.
"Đây là nhà thuỷ tạ vân đài. Mặc dù cách tiền viện có chút xa, nhưng phong cảnh cũng không tệ." Hoắc Hạm Yên mỉm cười đưa Liễu Ý Như đi qua cây cầu đá trên mặt nước, hoa sen dưới hồ đã dần dần mở ra, ẩn ẩn tản ra mùi hương thơm ngát. "Ở nơi này, mùa hè có thể chơi đàn, thưởng hoa. Chắc chắn sẽ rất thoải mái."
"Cảm ơn biểu tỷ." Liễu Ý Như gật đầu cảm kích.
Vốn nàng thầm nghĩ sau này sẽ canh giữ ở Lãm Nguyệt sơn trang, bởi vì mặc dù Hoắc Vương là thân cữu cữu của nàng, nhưng khi đến Hoắc vương phủ vẫn là phận ăn nhờ ở đậu. Nhưng những gì phụ thân giao cho nàng trước lúc hấp hối, chỉ dựa vào năng lực của nàng cũng không có cách nào bảo trụ, không còn cách nào khác đành phải theo lời cữu cữu đến đế đô.
Hoắc Hạm Yên biết nàng đang suy nghĩ gì, liền an ủi: "Cứ coi nơi này như nhà của mình. Mẫu phi đối với mọi người rất tốt, nhất định sẽ thích muội." Kiếp trước, Liễu Ý Như ở chung với mẫu phi rất hòa hợp, thậm chí đôi khi chính mình còn phải thấy ghen tị. Chính mình sắp phải xuất gia tu hành, có nàng bồi bên cạnh, mẫu phi nhất định sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
"Không biết cữu mẫu bao giờ sẽ trở lại, Ý Như cũng có thể đến bái kiến ngài." Đặt hành lý xuống, Liễu Ý Như nhẹ giọng mở miệng.
"Sẽ sớm thôi, không cần sốt ruột, mẫu phi trở về tự nhiên sẽ cho người đến gọi chúng ta." Hoắc Hạm Yên vén rèm cửa lên, để ánh sáng tiến vào cũng có thể thông gió, sau đó dẫn Liễu Ý Như đi ra ngoài nhìn bốn nha hoàn cùng hai người hầu đang đứng trong sân. "Từ nay trở đi Liễu cô nương chính là chủ tử của các ngươi, nhất định phải cẩn thận hầu hạ, nếu không sẽ bị phạt thật nặng, hiểu không?"
"Vâng, quận chúa." Mọi người nhất tề cúi người hành lễ.
"Phụ vương còn lo lắng ngươi an bài không ổn thỏa, xem ra là thừa rồi." Hoắc Vương cùng Hoắc vương phi cùng nhau bước vào từ ngoài sân.
Hoắc Hạm Yên bước nhanh về phía trước, mừng rỡ kêu lên: "Phụ Vương, ngài đã trở lại."
Nhìn thấy nữ nhi hơi tiều tuỵ lại hiểu biết như thế, thật sự là vừa vui mừng lại đau lòng. Hoắc vương phi cười cười trực tiếp nói, "Không chỉ trở về mà còn đến Hiền Vương ngoạn đủ mới quay lại" Nói xong, liền bước lên trước ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Hạm Yên, nhìn Liễu Ý Như, đau lòng nói. "Ngươi chính là Ý Như? Năm đó gặp ngươi vẫn chỉ là một đứa bé còn quấn tã, mà nay đã duyên dáng yêu kiều, dáng vẻ càng ngày càng giống mẫu thân ngươi."
"Ý Như gặp qua cữu mẫu." Liễu Ý Như lập tức cúi người hành lễ, tuy đang để tang nhưng dáng vẻ giơ tay nhấc chân vẫn lộ ra một bộ phong phạm tiểu thư khuê các, lập tức liền đạt được hảo cảm của Hoắc vương phi. "Mau đứng dậy đi, thật là một đứa nhỏ khiến người khác đau lòng. Nếu có thiếu cái gì nhất định phải nói cho ta biết, đừng im lặng, ha~"
"Phụ vương, ngài đã động thủ với Lăng Giang Vũ sao?" Uy lực Tán Hồn Tiên của Phụ vương cùng với của nàng chính là một trời một vực. Một roi này hạ xuống Lăng Giang Vũ rất có thể sẽ phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng không thể bước xuống.
Nghĩ đến việc này, Hoắc vương nhất thời tức giận hừ mũi, "Nếu không phải mẫu phi của ngươi cản ta, bổn vương nhất định phải đánh chết hắn." Nói xong, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy đau lòng, "Ngươi cũng thật là, hắn làm ra hành động quá đáng như vậy, sao không dùng roi quất hắn~~"
Hoắc vương phi nghe vậy nhíu mày, dẫn theo Liễu Ý Như đang kinh ngạc mở to mắt đi tới. "Nào có ai lại dạy dỗ nữ nhi như vậy? Động một chút liền tùy tiện vung roi, còn ra thể thống gì."
"Vung roi thì làm sao? Nữ nhi của bản vương làm sao có thể chịu uỷ khuất được."
Đợi đến khi Vĩnh Thái Đế biết tin Hoắc vương chạy đến Hiền Vương phủ đánh Lăng Giang Vũ, hắn chỉ nhíu mày dừng quân cờ sắp hạ xuống, nghĩ đến việc tán hồn tiên đánh xuống trên người sẽ đau đến nhường nào. Cửu đệ e là phải ăn rất nhiều đau khổ. Nhìn người đối diện mặt mày tươi cười, đặt quân cờ trên tay xuống bàn cờ, bèn giả bộ bất mãn nói: "Hoàng thúc sao tính khí vẫn còn nóng nảy như vậy?"
Hoắc Hạo Hiên cười thành tiếng, cầm quân cờ khác lên nhìn thế cờ trên bàn, "Phụ vương từ nhỏ đến lớn luôn đau sủng Hạm Yên, làm sao có thể cho phép người khác khi dễ muội ấy.
" Ngươi đều đã tính toán trước chuyện này "Tình thế phát triển triều cục, phản ứng của hắn cùng thái hậu còn có Hoắc vương và Hoắc vương phi. Liền ngay cả Nguỵ quốc công cũng đều tính trước." Hạo Hiên không hổ là Hạo Hiên! Nan đề như thế ngươi đều có thể dễ dàng giải quyết, thật giả từng bước, tính kế xảo diệu. "
" Nếu không như thế, hoàng thượng cần gì phải truyền mật lệnh, làm ta lập tức hồi kinh. "Hoắc Hạo Hiên nhàn nhã cầm quạt mạ vàng lên chậm rãi quạt, nhìn Vĩnh Thái Đế vẫn không chịu thua tiếp tục suy nghĩ lật ngược thế cờ.
Vĩnh Thái Đế xem xét kỹ lưỡng một hồi, cuối cùng đành phải đặt quân cờ xuống, bất đắc dĩ cười, chính mình tựa hồ chưa từng đánh thắng Hoắc Hạo Hiên trên bàn cờ.
" Bất quá, chiêu này đối với Tiết Nghiêm chính là rút củi dưới đáy nồi, nhưng thật ra rất độc. "Vĩnh Thái Đế nhìn bộ dáng nắm chắc mọi việc của người phía đối diện," Ngươi làm cho trẫm hạ lệnh cho hắn tuỳ Ngụy Quốc công xuất chính. Nếu như hắn thật sự chết trận sa trường thì không nói, ngược lại nếu hắn một trận thành danh, cánh chim đầy đặn, tương lai khó lòng thu phục thì phải làm sao? "
Nếu Hoắc Hạo Hiên không nhắc nhở, chính mình chỉ sợ còn bị dáng vẻ bề ngoài hoàn khố, hồ nháo kia của hắn lừa cho không biết gì, còn thực sự cho rằng hắn là bùn nhão không thể trát tường, do đó thả lỏng cảnh giác.
" Không phải còn có Hạm Yên sao?"Hoắc Hạo Hiên ẩn ý nói, cho dù là người mạnh cỡ nào, chỉ cần bắt được tử huyệt của hắn, đều có thể dễ dàng khống chế.