Welcome! You have been invited by Klebah321 to join our community. Please click here to register.
Chương 110: Muốn ăn bánh xốp

Chu Thanh Bách nghỉ ngơi ở phòng sát vách, còn Lâm Thanh Hòa nghỉ ngơi ở phòng của bọn nhỏ.

Có cô ở cùng hắn, Chu Thanh Bách nhất định sẽ không nghỉ ngơi. Cho nên cô dứt khoát không qua để đỡ phải quấy rầy hắn.

"Cách giải câu này làm rất tốt, nhưng vẫn còn một cách giải khác mạch lạc hơn" Lâm Thanh Hòa đưa ra câu hỏi, rồi kiểm tra kết quả làm bài của Chu Khải.

"Để ta suy nghĩ tiếp" Chu Khải tiếp tục suy nghĩ cách giải thứ hai.

Không thể không nói, đứa nhỏ này rất thông minh. Can đảm, cẩn trọng và lá gan không hề nhỏ.

Suy nghĩ một lát hắn đã nghĩ ra, sau đó đưa cho mẹ hắn xem.

Lâm Thanh Hòa có chút thỏa mãn, nói: "Bây giờ viết một bài luận, lấy mặt trời làm chủ đề"

"Mặt trời?" Chu Khải sửng sốt, sau đó gật đầu biểu thị mình biết rồi: "Muốn viết bao nhiêu chữ?"

"Ba trăm chữ là thấp nhất, nhưng ngươi viết được bao nhiêu thì viết. Viết nhiều thì ta có thưởng cho ngươi" Lâm Thanh Hòa nhướng mày.

"Thưởng cái gì?" Chu Khải hỏi.

"Ngươi có thể đề cập đến những gì ngươi muốn ăn, ta sẽ tận lực nghĩ cách làm cho ngươi ăn" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta muốn ăn bánh xốp táo đỏ!" Chu Khải nói.

"Không thành vấn đề" Lâm Thanh Hòa trực tiếp đồng ý với hắn: "Điều kiện kiên quyết là ngươi phải viết như thế nào để cho ta hài lòng"

"Ta cũng không thành vấn đề!" Chu Khải gật đầu.

Viết văn thôi mà, đâu phải hắn chưa từng viết qua.

Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn viết một bài luận.

Lâm Thanh Hòa nói: "Khi nào ngươi viết xong thì đưa ta xem, ta thấy tốt thì sẽ làm đồ ăn cho ngươi"

Chu Khải liền dự định sẽ hoàn thành bài trong ngày hôm nay.

Lúc chạng vạng, hắn về nhà cũng không đi ra ngoài chơi, trực tiếp ở nhà làm bài tập. Chu Đóa Đóa và những người khác tới đây hỏi bài hắn. Dù Chu Khải muốn làm cho xong bài luận văn của mình, nhưng những tỷ tỷ đến hỏi bài hắn thì hắn vẫn rất rộng rãi giải đáp. Trừ phi hắn đi ra ngoài chơi không có ở nhà, nếu không.. đều sẽ cùng các tỷ thảo luận.

Một bên chỉ cho Chu Đóa Đóa và những người khác, một bên làm bài văn của mình.

"Chu Khải, ngươi đang viết gì vậy? Viết nhiều như thế à?" Nhị Ni liền hỏi hắn.

"Viết văn đấy" Chu Khải nói.

"Viết văn? Viết văn là gì?" Chu Đóa Đóa và các tỷ muội khác cũng không biết.

"Đây chính là viết văn" Chu Khải chỉ chỉ, viết viết.

Đám người Chu Đóa Đóa biết chữ chưa nhiều lắm nên những thứ này cũng không rõ ràng. Chu Khải không cảm thấy quá ngạc nhiên, chăm chú viết văn.

"Chu Khải, ngươi viết văn làm gì? Giáo viên lớp ba của ngươi sắp xếp cái này sao?" Chu Đóa Đóa hỏi.

"Không có, là mẹ ta sắp xếp. Nếu ta viết tốt, mẹ ta hứa sẽ làm bánh xốp táo đỏ cho ta" Chu Khải nói.

"Ta và tam đệ cũng muốn ăn" Chu Toàn lập tức nói.

"Muốn ăn bánh xốp" Chu Bách gật đầu.

"Vậy các ngươi phải cảm ơn ta. Ta viết không tốt thì mẹ sẽ không làm đâu, các ngươi đều không có ăn" Chu Khải nói.

"Ngươi có viết xong, nhưng mẹ không làm thì ngươi cũng không có ăn" Chu Toàn trả lời hắn.

"Ngươi cho rằng mẹ là ngươi à, mẹ nói nhất định sẽ giữ lời!" Chu Khải nói.

"Ồn ào cái gì, mau viết đi" Lâm Thanh Hòa đeo rổ trên lưng từ bên ngoài trở về. Cô đi ra ngoài hái rau dại, vừa trở lại liền nghe được hai anh em mỗi người một câu, còn sắp đánh nhau.

"Tứ thẩm" Thấy cô trở về, tỷ muội Chu Đóa Đóa gọi một tiếng.

"Ừ" Lâm Thanh Hòa gật đầu, nói với Chu Toàn và Chu Bách: "Hai anh em các ngươi tới giúp ta rửa rau để buổi tối ăn.

" Tứ thẩm, để ta "Chu Đóa Đóa nói.

" Không cần, mấy người các ngươi cứ làm bài đi "Lâm Thanh Hòa nói:" Chỉ là một chút rau dại, hai anh em bọn họ có thể rửa sạch được "

Chu Toàn gật đầu:" Ta và em út biết làm "

Thế là hai anh em bọn họ đi rửa rau dại, rửa sạch từng cọng từng cọng. Bởi vì.. chỗ rau này đều là để bọn họ ăn, rửa không sạch sẽ ăn phải cát.

Lâm Thanh Hòa để lại một ít rau dại để buổi tối ăn. Còn lại toàn bộ đều nấu cho heo ăn. Trong khoảng thời gian này phải cho chúng ăn một lần, hơn chín giờ lại cho ăn thêm một lần.

Lâm Thanh Hòa nấu xong liền múc qua cho heo ăn, nhân tiện cũng cho gà ăn. Sau đó mới chuẩn bị vào nấu ăn cho gia đình.

Khoảng thời gian này rất bận rộn, cho nên Chu Thanh Bách tan làm trễ, khi về nhà đã hơn sáu giờ.

Tỷ muội Chu Đóa Đóa cũng đã đi về rồi.

Lâm Thanh Hòa làm há cảo nhân tề thái thịt heo. Bây giờ đang là mùa xuân, ăn rau rừng vào thời điểm này là tốt nhất. Chưa kể chúng còn bổ dưỡng, rất thích hợp ăn vào mùa xuân.

Há cảo nhân tề thái thịt heo đương nhiên ăn rất ngon, Chu Thanh Bách ăn vô cùng thỏa mãn.

Bận rộn cả ngày dài, mỗi ngày trở về đều có cơm lành canh ngọt. Việc này làm cho sự mệt mỏi của nam nhân tiêu tán đi không ít.

Chu Thanh Bách ăn xong, liền đi quét dọn chuồng gà và chuồng heo.

Lâm Thanh Hòa sai Chu Khải đi rửa chén, sau đó cô liền đi kiểm tra bài văn của Chu Khải.

Tuy chỉ mới học tiểu học lớp ba, nhưng tiểu tử này đã có thể viết được năm trăm chữ rồi.

Nhìn mặt trời dưới góc độ của một học sinh tiểu học mà nói, bài văn về mặt trời này được Chu Khải viết khá tốt.

Mỗi sáng mặt trời mọc, cha hắn bắt đầu làm viết, hắn sẽ đến trường. Khi trở về nhà thì mặt trời đã xuống núi.

Đây chính là theo sự hoạt động của mặt trời mà bắt đầu một ngày mới, mặt trời lặn thì cũng nghỉ ngơi.

Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.

Phía sau còn viết tầm quan trọng của mặt trời vào mùa đông. Không có ông mặt trời trong những ngày mùa đông, tuyết sẽ rơi không ngớt. Các lão bách tính đều rất hy vọng mùa đông trôi nhanh một chút, nếu không.. lương thực trong nhà nhanh chóng cạn kiệt.

Thế rồi mặt trời chói chang độc ác của mùa hè đến. Thời điểm mọi người thu hoạch vụ hè, sẽ thật sự cảm thấy nóng không chịu đựng được.

Hắn vô cùng chua xót về chuyện này. Nếu như mùa hè và mùa đông có thể hòa trộn lại với nhau, vậy thì trời sẽ không nóng không lạnh rồi.

Cách viết này rất hay.

Lấy mặt trời làm tựa đề.

Nhưng hắn không nghĩ đến chiều sâu hơn.

Chẳng hạn như đem người lãnh đạo vĩ đại so sánh với mặt trời. Bọn họ sống dưới ánh nắng chiếu sáng của mặt trời, đem lại hạnh phúc cho những đứa trẻ.

Điểm cuối cùng Lâm Thanh Hòa nói với Chu Khải khi hắn đang rửa chén, Chu Khải nghe được, vẻ mặt hơi sửng sốt:" Ta không nghĩ đến điểm ấy! "

" Ngươi vẫn còn nhỏ, về sau suy nghĩ kĩ sẽ có thể nghĩ tới "Lâm Thanh Hòa nói.

" Vậy coi như ta vượt qua ải này rồi sao? "Chu Khải nhìn mẹ hắn, nói.

" Mặc dù có khuyết điểm, nhưng nhìn tổng thể thì khá ổn, cho nên coi như ngươi đã qua ải "Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

Lúc Chu Thanh Bách quay lại, Lâm Thanh Hòa liền nói với hắn:" Ngày mai ngươi đi cắt ít lá chuối tây đem về, ta làm cho cha con các ngươi vài cái bánh xốp táo đỏ ăn "

" Không cần vội vàng "Chu Thanh Bách liếc nhìn đứa con lớn Chu Khải.

Chu Khải giận mà không dám nói gì.

Chu Toàn cũng không dám nói gì.

Bé út Chu Bách không hiểu những điều đó, trực tiếp tới ôm lấy cha hắn, hắn vẫn rất thích cha hắn.

" Hôm nay Chu Khải biểu hiện rất tốt, Chu Toàn và Chu Bách cũng đem rau dại rửa sạch. Cho nên ta quyết định làm bánh xốp táo đỏ cho bọn hắn ăn "Lâm Thanh Hòa nói.

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Chu Khải cùng Chu Toàn rất thỏa mãn.

" Vậy ngày mai ta sẽ đem một ít trở về"Chu Thanh Bách gật đầu.

Lá chuối tây không phải là thứ gì hiếm. Giữa trưa hôm sau tan làm, hắn liền tiện thể đi cắt một ít đem về nhà.
 
Chương 111: Thật Biết Ăn

"Lão tứ, ngươi cắt lá chuối tây về làm gì vậy?" Hai anh em Chu Nhị ca và Tam ca vừa mới mang một rổ lươn về, không biết có bao nhiêu. Mỗi ngày hai người họ sau khi tan làm đều đi đặt ống lươn, sang ngày hôm sau liền đi thu hoạch lươn.

Cũng được kha khá.

"Thanh Hòa nói muốn làm bánh xốp" Chu Thanh Bách nói.

"Chậc chậc, cuộc sống của lão tứ ngươi được quá đấy" Chu Nhị ca không khỏi ghen tị.

Hắn cũng muốn ăn bánh xốp.

Khóe miệng Chu Thanh Bách hơi nhếch lên: "Nhị ca muốn ăn thì kêu nhị tẩu làm cho ngươi ăn"

"Nhị tẩu của ngươi chi li tiết kiệm lắm, làm sao cam lòng làm những thứ đó" Chu Nhị ca nói.

"Thời gian này tiết kiệm vẫn tốt hơn" Chu Tam ca nói.

"Chỉ là một ít bánh xốp thôi mà" Chu Thanh Bách không quan tâm lắm.

Không phải trong nhà không ăn nổi bánh xốp. Hơn nữa hắn cũng muốn ăn bánh do chính tay vợ hắn làm, tay nghề của vợ hắn rất tốt, làm cái gì cũng ngon.

Nói xong cùng hai ca ca tản ra về nhà.

Chu Nhị ca, Chu Tam ca về đến nhà đem lươn chia đều.

"Mẹ Chu Khải thật biết ăn. Chúng ta vừa mới gặp lão tứ đang cắt lá chuối tây, nói muốn làm bánh xốp ăn" Chu Tam ca nói.

Tam tẩu không thèm để ý: "Cái này có là gì, bánh xốp thôi mà. Nếu ngươi muốn ăn ta sẽ làm cho ngươi"

Chu Tam ca cười lắc đầu, vẫn nên quên đi. Năm nay vợ hắn mang thai, bụng cũng không còn nhỏ, đến lúc ở cữ phải ăn cái gì đó ngon ngon để bồi bổ. Dù sao cũng phải tiết kiệm một chút.

Chu Nhị ca trở về không nói bất cứ điều gì cả, bởi vì nó vô ích.

Lúc chạng vạng, Lâm Thanh Hòa làm bánh xốp táo đỏ, táo đỏ cắt đôi bỏ hạt, đặt ở trên bánh xốp trang trí đẹp mắt.

Bánh xốp có một màu rám nắng bởi vì có thả đường đỏ vào, ăn cực kì ngon, xốp mềm tan trong miệng.

Lâm Thanh Hào làm một miếng lớn và cắt ra một phần tư. Gọi Chu Khải đem đi hiếu kính ông bà nội.

Khi được đưa đến, lão Chu gia cùng những người khác mới biết được vợ lão tứ lại làm bánh xốp ăn ngon như vậy.

"Muốn ăn thì kêu mẹ các ngươi làm đi, đừng đến ông bà nội, ông bà nội không có nhiều đâu" Mẹ Chu xua tay, phái một đám cháu đi về.

Sau đó bọn họ vào phòng ăn phần của mình.

Đây là quà biếu của vợ lão tứ, bọn họ không thể chia ra. Nếu không, không phải vợ lão tứ đem qua để lấy lòng sao? Nếu để biết được thì trong lòng vợ lão tứ sẽ nghĩ như thế nào?

Hơn nữa chuyện hai vợ chồng già bọn họ ăn bánh xốp cũng không có gì là quá đáng.

Con trai Nhị tẩu Chu Hạ về nhà liền đòi ăn bánh xốp.

Nhị tẩu tức giận nhịn không được: "Nhà đó đúng là không có ngày nào yên tĩnh, mỗi ngày đều kiếm cách tìm việc cho ta!"

Chu Nhị ca hơi buồn bực: "Con trai ta muốn ăn bánh xốp, ngươi nói nhà lão tứ làm gì?"

"Nếu không phải do cô ta, con trai mình sẽ nháo nhào sao? Đưa bánh xốp thì đưa bánh xốp, Chu Khải còn la hét suốt chặng đường đi, sợ người khác không biết có phải hay không!" Nhị tẩu buồn bực, nói.

Chu Nhị ca đã sớm quen với cái suy nghĩ này của vợ mình. Chu Khải đem đồ đến đây hiếu kính ông bà của hắn, chẳng lẽ còn phải lén lút ư.

Lại nói, ngoại trừ nhà lão tứ, ba nhà còn lại chưa từng cho thứ gì, cũng không ai nói ai. Vậy chuyện này có gì mà tức giận chứ?

"Ta muốn xem xem, cô ta còn có thể hơn thua đến khi nào với số tiền ít ỏi đó!" Nhị tẩu hừ lạnh, nói.

Chu Nhị ca liếc mắt: "Ngươi nhanh đi làm bánh xốp đi! Con trai ngươi hết nháo ngay!"

"Làm gì mà làm, ta không làm. Trong nhà cũng hết bột mì rồi" Nhị tẩu tức giận nói.

Chu Nhị ca không nói gì, một chút bột mì cuối cùng hình như đã dùng làm sủi cảo ăn rồi.

Chu đại tẩu và tam tẩu đều không có làm. Điều kiện nhà mình cũng không thể đi so với nhà lão tứ, không thể bên kia ăn cái gì thì bên này cũng vậy, không có đạo lí đó.

Cha Chu cảm thấy thỏa mãn khi ăn xong bánh xốp táo đỏ. Nhìn thấy mẹ Chu có vẻ hơi phiền muộn.

"Ngươi sao vậy? Bánh xốp không ngon à?" Cha Chu nói thản nhiên.

"Ăn ngon" Mẹ Chu nói.

"Ăn ngon thì dáng vẻ của ngươi như vậy là thế nào?" Cha Chu nói.

Mẹ Chu khẽ thở dài một tiếng, bánh xốp đúng là ăn rất ngon. Thế nhưng trong bánh có đường đỏ, bột mì, còn có táo đỏ, thật sự quá xa xỉ.

Nhưng mẹ Chu bây giờ cũng muốn rõ ràng, không muốn đi nói những chuyện này với nhà lão tứ.

Dù sao hai vợ chồng bà cũng đã dành dụm tiền mừng cưới cho ba đứa cháu trai rồi. Sau này sẽ không để ba đứa cháu trai không lấy được vợ đâu.

"Vợ lão tứ chăm sóc lão tứ rất tốt" Cha Chu thành thật nói.

Ít ra thì theo quan điểm của ông, con trai tứ không có gầy đi kể từ khi xuất ngũ cho đến bây giờ. Vẫn cao lớn khỏe mạnh như hồi còn ở trong quân đội.

Không ai trong ba người con trai còn lại có bộ dáng và sắc khí giống như con trai tứ. Đừng nói ba đứa con trai còn lại, những hán tử khác trong thôn cũng vậy thôi.

Đây là vì sao?

Không phải trong nhà ăn ngon à.

Mẹ Chu không nói gì về chuyện đó: "Lần trước Hiểu Mai về tiện thể có nhắn lại, muốn ta chăm sóc hài tử giúp nó, ông nghĩ thế nào?" Một tháng năm đồng tiền cũng không ít.

Một tháng năm đồng, một năm chính là sáu mươi đồng. Chăm sóc mấy năm, vậy cũng tích góp được không ít tiền. Bọn đại oa trong tương lai, thời điểm cưới vợ có thể đầy đủ mâm quả rồi.

Vì để cháu trai cưới được vợ, ngay cả con gái ruột của mình mẹ Chu cũng kiếm tiền.

"Ngươi ở nhà cũng tốt, lúc rảnh rỗi đi kiếm một chút cỏ heo cũng ổn" Cha Chu không biết ý tứ của vợ mình ra sao, nhưng cũng nói.

Hắn còn đi lại di chuyển được, nuôi bản thân và vợ hắn không thành vấn đề.

Vả lại, các con mình cũng sẽ kính nể.

"Vậy được, ta phải đi nói một tiếng với mẹ Chu Khải. Để nó lần sau đi thành phố nhắn lời với Hiểu Mai" Mẹ Chu nói.

"Đừng nói gì về mẹ Chu Khải đấy" Cha Chu nói.

"Biết rồi" Mẹ Chu xua tay, sau đó tìm tới Lâm Thanh Hòa.

"Mẹ tới, mẹ ăn bánh xốp với cha chưa?" Lâm Thanh Hào hỏi.

"Ăn rồi, rất ngon" Mẹ Chu cười cười, mấy anh em đại oa đều ăn ở đây, hiển nhiêu đều rất thích.

Trong tay Chu Thanh Bách cũng đang cầm một khối bánh để ăn.

"Mẹ qua đây là muốn nói về chuyện hài tử của Hiểu Mai" Mẹ Chu nói.

"Mẹ đồng ý sao?" Lâm Thanh Hòa nói: "Nếu đồng ý, lần sau ta đi thành phố sẽ nói với Hiểu Mai"

"Ừ, ngươi nói cho nó biết, ta có thể chăm sóc giúp nó" Mẹ Chu nói.

"Cô nhỏ nói một tháng cho mẹ năm đồng. Nhưng mà trả thù lao cũng là chuyện nên làm. Mẹ giúp cô ấy là đại ân, nếu không.. cô ấy không thể giữ được công việc của mình" Lâm Thanh Hòa nói.

Không ai trông nom hài tử thì phải dẫn đi theo, như vậy chắc chắn sẽ phải bỏ công việc.

Phụ nữ chăm sóc hài tử chẳng có bao nhiêu tiền, cho dù nhìn Đại Lâm không phải là loại người như vậy. Nhưng Lâm Thanh Hòa cảm thấy, mẹ Chu chịu chăm sóc quả thật là không sai, Chu Hiểu Mai có thể tiếp tục việc làm. Phụ nữ có công việc sẽ tự tin hơn, cũng khiến người khác coi trọng một chút.

Mẹ Chu cười cười, vợ lão tứ cũng biết cách nói chuyện, mẹ Chu thật sự có chút ngượng ngùng về chuyện trả thù lao này. Nhưng vợ lão tứ đã nói thế, bà cũng có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận.

"Còn nhỏ ta sẽ không chăm sóc, đợi lớn thêm một chút rồi, nếu ngươi có chuyện gì bận rộn có thể mang đến đây nhờ ta trông nom, ta sẽ giúp đỡ" Lâm Thanh Hòa nói.
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 112: Phá sản

"Được" Mẹ Chu cười đồng ý.

Khó trách Hiểu Mai thân thiết với tứ tẩu, tứ tẩu đối với nó rất tốt.

Nếu không.. với tính tình của vợ lão tứ, làm gì có chuyện hỏi han, huống hồ chi là trông giúp một đứa bé.

Mẹ Chu không ở lại lâu, nói xong liền đi về.

"Mẹ, khi nào ngươi mua cho ta quả bóng đá vậy?" Chu Khải ăn bánh xốp, hỏi.

"Chờ một thời gian nữa đã!" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách không nói gì, chuyện trong nhà hắn chưa bao giờ hỏi nhiều, đều giao cho vợ hắn quản. Ở nhà, vợ hắn là trời, là đất là cả thiên hạ, ngay cả hắn cũng nghe theo vợ hắn.

Cuộc sống cứ thế trôi qua. Thấm thoắt đã qua ba tháng, bắt đầu bước vào thời tiết tháng tư.

Trong một năm, ngoại trừ mùa đông có thể nhàn nhã ở nhà ra thì những thời điểm khác đều rất bận rộn.

Chu Thanh Bách cũng không rảnh rỗi gì, nhưng mà vội vàng thì vẫn hoàn vội vàng. Thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ đi bắt một ít lươn và cá trạch mang về, Lâm Thanh Hòa nấu cho hắn ăn.

Cá trạch hầm đậu phụ, thịt lươn kho tàu cùng những món ăn khác. Món nào cũng thơm ngon, bổ dưỡng hết.

Còn chuyện hứa với Chu Khải mua cho hắn quả bóng đá, tất nhiên Lâm Thanh Hòa đã mua cho hắn khi mà cô đi thành phố bán thịt heo.

Chu Khải về nhà thấy hai anh em Chu Toàn và Chu Bách đang đá bóng, mừng rỡ hét lên một tiếng, để cặp sách xuống rồi ôm lấy quả bóng mang đi chơi.

Mấy đứa trẻ trong thôn không khỏi ghen tị. Sau đó nhao nhao đi qua đòi tham gia cùng.

Chu Khải không phản đối, chơi chung thì chơi chung thôi.

Đương nhiên, hắn chỉ cho bọn anh em tốt của hắn chơi chung. Còn những người không có giao tình thì đợi đi, không có phần đâu.

Mua về một quả bóng đá mới như vậy, khiến cho mấy tiểu tử loai choai nhìn phát thèm, hâm mộ cực kì.

Mẹ Chu Khải thật không hổ là người mẹ tốt nhất trong thôn. Tất cả các loại thức ăn ngon đều biến tấu đủ cách thức cho bọn đại oa ăn. Bây giờ thậm chí quả bóng đá trân quý như thế cũng mua luôn.

Còn có người mẹ nào tốt hơn để so sánh sao?

Bọn nhỏ trong thôn nghĩ như vậy, nhưng những người lớn đều lắc đầu ngán ngẩm.

Vợ của Thanh Bách thật không hổ là đệ nhất phá sản trong thôn. Đá bóng có gì vui, có gì tốt mà lại tiêu tốn nhiều tiền vào đấy. Mấy thứ như quả bóng đá này đều dành cho mấy đứa trẻ trong thành phố chơi. Ở nông thôn thì mua cho bọn trẻ chơi để làm cái gì?

Điều này thật sự là quá không biết cách sống rồi.

Theo lời của những người từng thấy nó trong trung tâm thương mại, một quả bóng đá phải tốn hơn hai mươi đồng tiền.

Khá lắm. Làm ruộng quanh năm suốt tháng không thấy trời đất, cuối cùng kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Chu Thanh Bách nuôi cả gia đình đã không dễ dàng gì, trong nhà còn có một người vợ không biết lo liệu như thế kia, thật đúng là một xu còn chẳng dư nổi nữa là..

Vương Linh nghe người trong thôn xì xào bàn tán, liền hỏi nhị tẩu: "Không phải ngươi nói cô ta không có tiền sao? Không có tiền mà còn có thể mua quả bóng đá về cho con trai cô ta chơi à. Một quả bóng đó không ít hơn hai mươi đồng đâu!"

"Người nào mà không biết cô ta đến chết vẫn thích sĩ diện. Khẳng định là không muốn người ngoài biết cô ta không có tiền, nên mới làm vậy để qua mắt mọi người đây mà" Nhị tẩu không muốn tin rằng Lâm Thanh Hòa vẫn còn tiền, đành nói như vậy.

Thế nhưng Vương Linh không tin: "Khoảng thời gian trước, không phải nhà đó còn ăn bánh xốp sao? Nghe đâu bánh thơm vô cùng. Không chừng tứ thúc của ngươi xuất ngũ mang rất nhiều tiền trở về đấy. Nếu không.. cô ta sao dám tiêu pha như thế?"

"Không có khả năng, cô ta về nhà mẹ đẻ vay tiền là ta nghe được từ người khác, không sai được đâu" Nhị tẩu nói.

"Vậy thì đã khẳng định được gì. Chắc chắn là bởi vì tứ thúc của ngươi mang tiền về, cô ta không muốn đem cho nhà mẹ đẻ nữa, cho nên mới cố ý đi qua nhà mẹ đẻ để kiếm chuyện, rồi cắt đứa quan hệ thôi" Vương Linh hừ hừ, nói.

Dĩ nhiên Vương Lĩnh đã nói trúng, nhưng nhị tẩu lại cười nhạt: "Trước đây cô ta nặng nhà mẹ đẻ nhất, còn có thể cố tình gây chuyện ư. Ta nhớ trước đây, có lần tứ thúc gửi một chiếc áo khoác quân đội hoàn toàn mới trở về, cô ta đều không suy nghĩ mà lấy đem cho nhà mẹ đẻ"

Nói đến đây, nhị tẩu vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.

Năm đó trời rất lạnh, nhà cô thiếu chăn bông. Muốn đến mượn để đắp nhưng Lâm Thanh Hòa một chút ý tứ cũng không có, trực tiếp cự tuyệt.

Sau đó liền mang đến cho nhà mẹ đẻ của cô ta. Vì chuyện này mà mẹ chồng của cô lải nhải rất lâu. Nhưng Lâm Thanh Hòa bất hiếu, căn bản không hề quan tâm đến.

Vương Linh trước đó cũng chỉ nói càn, nghe vậy bĩu môi không nói gì.

"Ta thật sự cảm thông với ngươi. Đều là gả cho nhà lão Chu gia, nhưng mà ngươi nhìn xem, bụng của ngươi lớn thế rồi vẫn phải xuống đất kiếm công điểm. Còn cô ta chuyện gì cũng chả cần làm" Vương Linh nói.

Nhị tẩu nghe những lời này liền tức ói máu, nói: "Ta không có cách nào tốt số giống như cô ta"

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao lâu vậy mà cô ta còn chưa có thai. Con út của cô ta chắc năm nay đã hai tuổi rồi nhỉ?" Vương Linh nói.

"Không biết" Nhị tẩu không có hứng thú với chuyện này. Trong lòng cô còn ước gì Lâm Thanh Hòa không sinh con nữa cơ. Người phụ nữ này bản mệnh quá tốt, gả cho một người đàn ông tốt như tứ thúc cũng thôi đi. Ai ngờ đến cả mang thai cũng liên tiếp hạ sinh ba đứa con trai.

"Ngươi nói xem, cô ta có phải sẽ không sinh được con nữa không?" Vương Linh nói.

Nhị tẩu xua tay: "Con trai đều đã sinh ba đứa rồi, ngươi nói cô ta có sinh được nữa con không?"

Vương Linh nghẹn lời. Nói đến chuyện sinh nhi tử, trong thôn không có mấy ai so sánh được với Lâm Thanh Hòa, cũng chỉ lác đác được vài nhà, hạ sinh liên tiếp ba đứa con trai.

"Nhanh cắt đi! Làm xong việc còn về nghỉ ngơi, trời càng ngày càng nóng rồi" Nhị tẩu nói.

Cô và Vương Linh đang cắt cỏ heo.

Vương Linh không nói gì, chăm chú cắt cỏ heo.

Mà người được bàn tán nãy giờ về chuyện quả bóng, Lâm Thanh Hòa, cũng đang cắt cỏ heo. Cắt cỏ heo xong lại qua đào một ít rau dại dùng làm rau trộn ăn vào buổi trưa.

Buổi trưa ăn hỗn hợp bột đậu trộn bánh màn thầu, cùng với rau dại xào thịt và một quả trứng luộc là được.

Tuy là thức ăn nhà cô được cho là đệ nhất trong thôn. Nhưng hầu hết Lâm Thanh Hòa đều cho thêm một ít lương thực phụ vào lương thực chính.

Hỗn hợp bột đậu bánh màn thầu, bánh màn thầu bột ngô, những thứ này trong nhà ăn rất thường xuyên.

Ngoài ra còn có những loại rau dại, trái cây và rau trồng ở sau nhà đều ăn thường xuyên.

Răng của mấy đứa nhỏ rất chắc khỏe, cô làm gì thì ăn nấy, không kén ăn. Đương nhiên là do cô không phải ra ngoài đi làm. Nếu không.. cô cũng không có tâm trạng làm thức ăn ngon, tùy tiện nấu được món gì thì ăn thôi.

Buổi trưa ăn hỗn hợp bột đậu bánh màn thầu cùng với trứng luộc, còn có rau dại xào thịt.

Chu Thanh Bách nói về việc ngày mai đi mua phân bón.

Những chuyện này được đội giao cho hắn làm.

"Vậy trưa mai có về ăn cơm không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Không đâu" Ngày mai, chạng vạng tối Chu Thanh Bách mới trở về.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Hòa làm xong điểm tâm liền đi lấy phiếu lương thực và tiền: "Ở bên ngoài nhớ ăn cái gì đó ngon ngon một chút, không cần tiết kiệm chút tiền này"

"Được" Chu Thanh Bách cười cười, rồi đi ra cửa.

Lâm Thanh Hòa ở trong nhà đọc sách, đọc thuộc lòng vài bài thơ.

Cô vốn tưởng rằng Chu Thanh Bách chỉ đơn thuần đi mua thuốc trừ sâu. Nhưng Chu Thanh Bách mua xong không có đi thẳng về nhà, hắn còn đi đến cục công an một chuyến để tìm chiến hữu cũ của hắn.
 
Chương 113: Trứng cuộn rau hẹ

[HIDE-THANKS]Khi Chu Thanh Bách trở về, hắn mang cho vợ hắn một dây chuyền, một chiếc nhẫn, một đôi bông tai và một vòng tay, tất cả đều bằng vàng. Ngoài ra còn có một miếng ngọc bội.

Vào những năm này, mấy thứ quý giá như vàng bạc đều tuyệt đối không thể lấy ra, buộc phải giấu kín.

Vì chiến hữu cũ của Chu Thanh Bách là người ở cục công an, nên hắn mới có thể lấy được những thứ này. Nếu không, là người khác thì đừng nói lấy những thứ này, chỉ nói thôi cũng sẽ bị người ta tố cáo.

Đem trang sức về nhà đương nhiên là cho vợ hắn rồi.

Lâm Thanh Hòa vô cùng kinh ngạc.

Cô hoàn toàn bị chấn động. Chưa từng nghĩ tới người nam nhân ngoan cố nhà cô, sẽ vì tạo niềm vui cho cô mà mang những vật như vậy về.

"Đừng để lộ ra bên ngoài" Có lẽ ánh mắt của vợ hắn quá kinh ngạc, Chu Thanh Bách mất tự nhiên, nói.

Lâm Thanh Hòa liền vào phòng cất chúng đi. Bọn nhỏ còn nhỏ, không thể để cho chúng thấy rồi lỡ miệng nói cho người khác biết được.

"Những lời ta nói lúc trước ngươi vẫn luôn để trong lòng?" Lâm Thanh Hòa đem tất cả cất vào túi không gian, sau đó đi ra nói với Chu Thanh Bách.

Trước giờ Chu Thanh Bách vẫn luôn là một người không giỏi biểu đạt tình cảm. Nhưng Lâm Thanh Hòa hiểu được. Cười, liếc mắt nhìn hắn. Nam nhân này đúng là, nếu không phải là cô thì có người nữ nhân nào có thể hiểu được tính tình nhàm chán của hắn chứ?

"Ý ta là, ngươi đừng mạo hiểm nữa" Lâm Thanh Hòa đi tới, vòng tay qua eo hắn, áp mặt vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng của hắn.

Chu Thanh Bách ậm ừ.

Lâm Thanh Hòa hỏi: "Buổi trưa ở ngoài ngươi ăn gì? Có ăn no không?"

"Sủi cảo, nhưng không ngon bằng ngươi làm" Chu Thanh Bách nói.

Lời này là thật, không phải nói cho cô vui. Tay nghề vợ hắn quả thật rất tốt. Ra bên ngoài ăn cơm hoàn toàn không quen, kém xa vợ hắn nhiều.

Lâm Thanh Hòa cười, nói: "Ngày hôm nay ăn cháo gạo kê với rau hẹ"

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu.

Lâm Thanh Hòa để hắn nghỉ ngơi trước, dù sao cũng đã ra ngoài cả một ngày.

Cô bắt đầu nấu cháo gạo kê, vừa nấu cháo vừa nhào bột mi.

Tay nghề của Lâm Thanh Hòa không cần phải nói. Đặc biệt là sau khi xuyên không, càng ngày càng phát triển nhanh chóng. Mà cũng đúng thôi, ba tên tiểu tử trong nhà háu ăn, còn có một nam nhân cần cô nuôi ăn, cô có thể không làm thức ăn ngon được sao?

Cháo gạo kê chín xong liền múc ra, Lâm Thanh Hòa rửa nồi rồi ra sau vườn cắt một nắm rau hẹ. Rau hẹ cắt khúc, rửa sạch, xào chín múc ra đĩa. Lại chiên thêm mấy quả trứng gà, bỏ một ít muối cho vừa ăn, chiên từng lớp từng lớp trứng gà rồi đặt ra đĩa. Cuộn trứng với rau hẹ. Sau đó bắc chảo lên bếp, đợi dầu nóng rồi chiên trứng cuộn rau hẹ vàng đều hai mặt, hương thêm từ trong bếp bay ra khắp nhà.

Chu Khải đi học chưa về, Chu Toàn và Chu Bách thì đang chơi ở ngoài cửa.

Nhất là Chu Bách, trình độ nghịch ngợm không thua gì Chu Khải khi còn nhỏ.

Nhưng Lâm Thanh Hòa không cấm hắn nghịch ngợm hay quậy phá gì. Chỉ là không được phép đi đến nơi nguy hiểm như sông, hồ nước. Có đi cũng phải có cô đi cùng. Nếu không.. để cô phát hiện được sẽ bị cắt đồ ăn vặt trong một tuần.

Có một lần Chu Khải không nghe lời, bị Lâm Thanh Hòa biết được. Sau đó, quả thật trong một tuần hắn không hề ăn được đồ ăn vặt, dù chỉ một miếng.

Cho tới bây giờ Chu Khải vẫn còn khắc sâu ấn tượng đó.

Em trai hắn ăn dưa hấu, hắn không có phần. Em trai hắn kẹo, hắn cũng không có. Em trai hắn có thể ăn cá khô chiên giòn, hắn lại không được ăn.

Trong một tuần, mẹ hắn biến đổi nhiều cách làm món ăn ngon. Thế nhưng tất cả đều không có phần của hắn.

Quả thực không có hình phạt nào nặng hơn hình phạt này.

Cho dù Chu Toàn và Chu Bách tuổi còn nhỏ, nhưng đều lấy đó làm gương. Bọn họ tuyệt đối không nên học theo anh cả của bọn hắn, để rồi bị phạt như thế này.

Lâm Thanh Hòa canh đúng thời gian Chu Khải tan học trở về. Trứng cuộc rau hẹ gần như đã sẵn sàng.

"Mẹ, thơm quá à, là trứng cuộn rau hẹ sao?" Mắt Chu Khải mở to.

"Đúng vậy, đi kêu hai em trai của ngươi trở về, chuẩn bị ăn cơm" Lâm Thanh Hòa nói.

"Sớm vậy ư?" Chu Khải hỏi.

"Có hơi sớm một chút. Nhưng tối nay còn có một ít chè đậu đỏ để ăn chơi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta đi gọi bọn họ về đây!" Chu Khải nghe vậy, lập tức ra ngoài gọi hai đứa em của hắn về.

Chu Toàn, Chu Bách chơi đến bẩn cả người. Khi bọn hắn trở về, bị Lâm Thanh Hòa trừng mắt, đi qua rửa mặt rửa tay cho bọn hắn.

"Lần sau nếu trở về với một thân bẩn như thế này, xem ta thu thập các ngươi thế nào!" Lâm Thanh Hòa vừa rửa, vừa mắng.

"Đều là do Chu Bách, hắn không biết bắn bi nên ta mới dạy hắn" Chu Toàn nói.

"Ngươi cũng có giỏi đâu, chả bắn trúng gì cả" Chu Bách chế nhạo.

"Vậy lần sau ngươi đừng có kêu ta chung đội với ngươi" Chu Toàn nói.

"Không thì không, ta sẽ chung một đội với Hầu Tử" Chu Bách cãi lại.

Thằng nhóc này từ nhỏ đã giỏi ăn nói rồi, hắn cãi nhau với hai anh trai hắn không thua kém chút nào.

"Ồn ào cái gì? Mau rửa tay đi, rửa không sạch thì đừng nghĩ đến việc ăn cơm" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ, cha còn chưa trở về mà" Chu Khải bất chợt nghĩ tới.

"Cha ngươi về từ hồi sớm rồi, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Ta vào xem hắn đã tỉnh ngủ chưa. Ngươi giám sát hai em của ngươi rửa tay" Lâm Thanh Hòa nói xong, liền đi vào phòng.

Vừa bước vào, bốn mắt nhìn nhau.

"Ngươi tỉnh rồi à, ta còn tưởng rằng ngươi đang ngủ. Nếu tỉnh rồi thì chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thôi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách đã tỉnh dậy từ sớm. Thế nhưng nghe đoạn đối thoại của cô cùng bọn nhỏ ở bên ngoài, trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp. Hắn rất biết ơn cô đã cho hắn ngôi nhà tràn ngập tình yêu thương này.

Chu Thanh Bách vươn tay về phía Lâm Thanh Hòa.

Lâm Thanh Hòa định ra ngoài, liền bị hắn kéo vào, trực tiếp nhã ngào vào ngực hắn.

"Làm gì vậy, bọn nhỏ có thể bước vào bất cứ lúc nào đấy" Lâm Thanh Hòa có chút xấu hổ, nói.

"Vợ à, sinh thêm một đứa con gái nữa đi!" Chu Thanh Bách vừa nói vừa ngửi hương thơm trên tóc cô.

Lâm Thanh Hòa khóc không ra nước mắt. Đã lâu không nhắc đến chuyện này rồi, sao bây giờ ngươi lại nhắc đến nữa.

"Nếu như có thai thì ta sẽ sinh" Lâm Thanh Hòa cười gượng, nói.

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu, hôn cổ cô một cái.

"Ta cái gì cũng không thấy!" Tiểu tử Chu Toàn này không biết đã xuất hiện ở cửa phòng từ khi nào, che mắt lại nhưng các khe hở của ngón tay mở rất to, đặc biệt nói lớn.

Lâm Thanh Hòa vội vàng đi xuống từ trên người Chu Thanh Bách, ho khan: "Chu Toàn, trước khi ngươi đi vào sao không gõ cửa"

"Không phải, là do cửa không đóng" Chu Toàn nói.

"Cha, mẹ, mau ra đây ăn đi. Trứng cuộn rau hẹ để nguội sẽ ăn mất ngon" Chu Toàn ở bên ngoài gọi vào.

Vì vậy Chu Thanh Bách liền đưa Lâm Thanh Hòa đi ra ăn cơm, Chu Toàn cười hì hì.

Cả gia đình cùng nhau ăn trứng cuộn rau hẹ, ăn với cháo gạo kê. Ăn trứng cuộn không thì có chút nhàm chán, ăn kèm với cháo gạo kê thì vừa vặn ngon miệng.

Không thể không nói, Lâm Thanh Hòa làm trứng cuộn rau hẹ thật sự quá thơm. Chủ yếu là do cô chiên với nhiều dầu, cho nên chiên cùng rau hẹ vô cùng có mùi vị thơm ngon.

Tuy nhiên Chu Bách còn nhỏ, ăn nhiều rau hẹ không tốt. Cho nên chỉ cho hắn ăn hai miếng, rồi ăn cháo gạo kê là được rồi.

Chu Khải và Chu Bách thì cô không quan tâm. Đều đã lớn rồi, ăn nhiều một chút cũng không sao.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 114: Buôn bán lương thực

[HIDE-THANKS]Ăn xong cháo và trứng cuộn rau hẹ. Chu Khải liền đi thu dọn chén đũa, Chu Toàn và Chu Bách ở cửa chơi đùa.

Lâm Thanh Hòa đi về phòng.

Còn Chu Thanh Bách đến nhà của bí thư chi bộ.

"Mẹ, ta rửa hết chén đũa rồi, nồi cũng rửa sạch luôn" Chu Khải nói.

"Vậy ngươi làm bài tập đi. Chè đậu đỏ ta đã nấu xong lúc chiều rồi, lát nữa hẳn ăn" Lâm Thanh Hòa chẳng lẽ không biết hắn có ý gì sao, đáp lại một câu.

Chu Khải nghe vậy liền đi làm bài tập.

Lâm Thanh Hòa lấy đồ trang sức bằng vàng và ngọc bội mà Chu Thanh Bách cho cô ra.

Bất kể là trang sức quý báu hay ngọc bội, tất cả chúng đều là những thứ cực phẩm cả.

Thế nhưng, những vật này ở trong thời đại này thật sự không có giá trị bằng một chiếc màn thầu.

Không chỉ không có giá trị, mà còn nếu để bị phát hiện sẽ bị chỉ trích rất nhiều.

Nhưng Lâm Thanh Hòa nhìn những thứ này, trong lòng liền xuất hiện một ý tưởng.

Tuy nhiên, ý tưởng này phải đợi cây trồng vụ hè năm nay thu hoạch xong mới nói tiếp. Đến lúc đó mới có lương thực dư để đi làm chút chuyện khác.

Lâm Thanh Hòa cất chúng lại vào túi không gian. Còn có những con tem trước đây Chu Thanh Bách mua giúp cô, tất cả đều ở trong đây.

Tương lai chúng sẽ có giá trị gấp nhiều lần có phải không?

Lâm Thanh Hòa đếm lại mấy thứ trong túi không gian. Hoa quả đều đã tiêu hết, bánh bao cũng sắp tiêu hết trong vài ngày nữa. Nhưng bột mì và gạo còn dư lại một nửa. Những gia vị như đường, tương, dấm, dầu, muối, đều còn lại gần một nửa.

Thịt heo và trứng gà tiêu hao khá lớn. Chỉ còn lại một phần ba so với ban đầu, cũng không còn bao nhiêu rồi.

Xem ra về sau cần phải tiết kiệm một chút.

Nhưng bù lại tiền nhiều hơn lúc trước.

Cho dù trong nhà mua một chiếc xe đạp. Thế nhưng tiền vẫn còn nhiều. Dù sao cô cũng kiếm được tiền từ việc bán thịt heo mỗi tháng. So với tiền lương của Tô Đại Lâm kiếm được chả kém là bao.

Khoảng bảy giờ tối, Lâm Thanh Hòa cho Chu Khải múc một chén chè đậu đỏ ăn.

Trẻ nhỏ không thể ăn quá nhiều, mỗi người chỉ được ăn một chén. Lâm Thanh Hòa cũng chỉ ăn một chén là đủ rồi, còn dư hai chén cho Chu Thanh Bách ăn trọn.

Vào buổi tối, vì kế hoạch lớn muốn có con gái. Cộng thêm việc hôm nay còn ăn rau hẹ, Chu Thanh Bách vô cùng sung sức, làm đi làm lại nhiều lần.

Hôm nay thời tiết đã ấm áp rồi, ba đứa con trai đi ngủ ở phòng bên cạnh. Hai người bọn họ bên này làm động tĩnh lớn một chút cũng không sao, có thể tưởng tượng được ra Chu Thanh Bách thỏa mãn đến mức nào.

Đương nhiên Lâm Thanh Hòa cũng rất hưởng thụ.

Thoắt một cái đã đến tháng sáu.

Tháng sáu ngây ngô thật là nóng bức. Càng ngày càng nóng như lửa đốt. Mà cuối tháng này là ngày thu hoạch vụ mùa hè.

Mấy ngày nay quá oi bức. Trời bắt đầu đổ mưa, sấm chớp rền vang, quả là trận mưa không nhỏ chút nào.

"Như thế này thì bí thư chi bộ và đại đội trưởng chỉ có nước khóc" Chu Toàn thở dài, nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài.

Lâm Thanh Hòa liếc mắt nhìn hắn: "Cái này có là gì. Thời tiết tháng sáu thay đổi bất thường, có khi ngày mai lại nắng lên"

Nhưng rõ ràng lần này không có may mắn như vậy. Mưa bảy ngày liên tiếp mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Đừng nói là bí thư chi bộ và đại đội trưởng, cả đội sản xuất còn sốt ruột.

Nhưng vẫn là câu nói kia, thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường.

Sau trận mưa lớn xối xả vào đêm hôm đó, đến sáng hôm sau thì trời quang mây tạnh.

Bầu trời sau cơn mưa trong xanh đến lạ thường. Sau cơn mưa, mặt trời cũng đặc biệt nắng gắt.

Thế nhưng cả đội sản xuất cũng không quan tâm trời có nóng hay không, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị cho vụ thu hoạch mùa hè.

Lâm Thanh Hòa chưa bao giờ quan tâm đến thu hoạch vụ hè. Khi trời tạnh mưa, cô vội vàng đốt lá ngải cứu, hun khói trong nhà. Trọng điểm là chuồng gà và chuồng lợn. Không chỉ đốt lá ngải cứu mà còn rắc vôi bột để khử trùng. Các điều kiện vệ sinh nhất định không được cẩu thả.

Còn chưa được vài ngày, tiếng kèn thu hoạch vụ mùa liền vang lên.

Lúc này trời rất độc, nhất là sau trận mưa lớn này. Không ít phụ nữ trong thôn đã bị say nắng.

Trong đó còn có hai người tới nhà xin thuốc.

Lâm Thanh Hòa để lại một ít để dự trữ sẵn. Còn dư lại có thể lấy ra phân phát một chút cho người khác. Đối phương là người không tồi, cũng đã đến tận cửa nên cũng không có thu tiền.

Ai ngờ điều này lại giúp cô tẩy trắng thanh danh, nói cô là người rất tốt.

Nhưng Lâm Thanh Hòa không hài lòng lắm với mấy cái bình luận như thế. Đừng gắn cho cô cái mác là người tốt, làm ơn đi, với cái mác này thì cô sẽ phải là người tốt suốt cả đời mất.

Cho nên vài hôm sau có người lại qua đây, cô trực tiếp nói không có, còn dư lại một chút đã chia ra hết rồi.

Vì vậy, lại có một câu nói khác, nói rằng nếu không có quan hệ tốt với cô thì cô sẽ không cho.

Nhưng mặc kệ người ngoài nói gì, Lâm Thanh Hòa chả thèm quan tâm. Thu hoạch vụ hè bắt đầu vào ba ngày sau, cô liền bắt một con gà để hầm ăn.

Cho táo đỏ và kỷ tử vào hầm với gà cho nhừ.

Cả nhà cùng bồi bổ thân thể.

Còn dư lại còn gà kia, sau khi thu hoạch vụ hè kết thúc sẽ hầm ăn tiếp.

Một vụ thu hoạch mùa hè trôi qua, mặc dù rất là mệt, nhưng tinh khí thần vẫn rất tốt.

Dù sao được Lâm Thanh Hòa chăm sóc tốt một ngày ba bữa. Có mệt một chút nhưng cũng không ảnh hưởng đến thân thể hay nguyên khí gì cả.

Thu hoạch xong chính là đến ngày phân lương.

Có Chu Thanh Bách, chắc chắn trong nhà sẽ được chia lương thực rất nhiều. Lâm Thanh Hòa còn dùng tiền mua thêm một phần lương thực.

Việc cô mua nhiều lương thực như vậy trong đội cũng không nói gì. Dù sao ai cũng biết cô ở nhà luôn thay đổi cách để làm nhiều món ăn ngon.

Nhất là nghe nói còn dùng bột ngô nuôi heo, quả thật sẽ tiêu hao rất nhiều.

Cho nên mua nhiều lương thực cũng không lấy gì lạ.

Chu Thanh Bách thu hết mọi việc vào tầm mắt. Sau khi vận chuyển hết lương thực về nhà, hắn mới dùng ánh mắt hỏi cô.

"E hèm, ta có quen một bà lão ở trong thành phố. Điều kiện trong nhà không được tốt lắm. Bình thường ăn một bữa, nhịn đói hai bữa. Tuy nhiên con dâu bà ấy làm việc trong nhà máy dệt. Nên ta muốn đi đổi một ít vải vụn về làm giày cho cha con các ngươi. Nhất là Chu Khải, mang giày hư quá nhanh" Lâm Thanh Hòa nói.

Ánh mắt Chu Thanh Bách khẽ động, nói: "Vất vả cho ngươi rồi"

"Không sao, có lẽ kiếp trước ta thiếu nợ ngươi" Lâm Thanh Hòa xua tay, thuận miệng nói.

Chu Thanh Bách cười cười.

Lâm Thanh Hòa bắt đầu sự nghiệp buôn bán lương thực của mình.

Còn những thứ như khoai lang, khoai tây. Với các loại đậu phộng, đậu nành gì đó mua cũng không ít.

Mấy thứ này bị cô chia ra mấy lần, bỏ vào túi không gian đem tới chợ đen bán.

Giá lương thực không có tem phiếu cao hơn một chút, đem bán cũng hơi thuận lợi. Bây giờ Lâm Thanh Hòa đã là một người đầy kinh nghiệm trong chuyện này. Một tay giao hàng, một tay giao tiền, đặc biệt nhanh chóng.

Những loại lương thực này được bán với giá gần như là gấp đôi. Kiếm được gần bảy mươi đồng tiền lời. Trong đó lúa mì có lợi nhuận nhiều nhất.

Tiếc là lúa mì chỉ có một ít. Nếu không có thể kiếm được lời nhiều hơn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 115: Không dễ đối phó với Chu Khải

Nhưng kiếm được bảy mười đồng cũng tốt rồi, với bảy mươi đồng ở thời điểm bây giờ được coi là một số tiền không hề nhỏ.

Hơn nữa đây chỉ là tiền kiếm được từ lương thực, còn chưa tính tiền kiếm được từ thịt heo. Cộng cả lương thực và thịt heo, lần này lợi nhuận thu về sấp sỉ gần một trăm đồng!

Khi cô đến thành phố bán thịt heo có dẫn theo hai anh em Chu Toàn và Chu Bách. Sau khi cô quay lại, hai anh em đều đang ngồi cạnh chiếc xe đạp đợi cô.

Đôi mắt dáo dác nhìn khắp nơi, thoạt nhìn đã biết không có đàng hoàng gì rồi. Nhưng vẫn rất nghe lời, không có chạy loạn, ngồi yên chỗ này đợi mẹ của bọn họ.

Vừa nhìn thấy Lâm Thanh Hòa, đôi mắt của hai anh em đều sáng ngời.

"Mẹ" Chu Bách liền chạy tới ôm chân mẹ hắn.

"Có ngoan ngoãn đợi ta quay lại không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Có, chúng ta vẫn luôn ngồi đợi ở nơi này" Chu Toàn nói.

Chu Bách cũng gật đầu, sau đó yêu cầu mẹ hắn: "Mẹ, mua cho ta kẹo hồ lô đi"

"Không phải mới vừa ăn kem xong sao?" Lâm Thanh Hòa nói.

Một cây kem bơ giá tám đồng, mua cho bọn họ mỗi người một cây.

"Còn muốn ăn" Chu Bách bắt đầu làm nũng.

Lâm Thanh Hòa nói: "Mua cho các ngươi một cây nhưng phải mang về nhà mới ăn. Chia cho ta, cha các ngươi và anh cả mỗi người một viên hồ lô"

"Được!" Chu Toàn vui vẻ gật đầu.

Chu Bách do dự một chút, cảm thấy rằng mình nên chia sẻ với cha và anh trai của mình, vì vậy liền gật đầu.

Lâm Thanh Hòa đưa bọn họ đi dạo một vòng. Đường trắng trong nhà gần hết nên cô mua thêm một cân đường. Cô còn mua một lon sữa bột, loại này Chu Khải và Chu Toàn đều uống được.

Sau đó cô mới mua một cây kẹo hồ lô ngào đường, dùng giấy bọc lại rồi đi về nhà.

Vừa về đến nhà, hai anh em nháo nhào đòi ăn kẹo hồ lô. Lâm Thanh Hòa cũng tùy ý bọn họ, chia cho mỗi người một viên, còn dư lại ba viên.

Buổi trưa, Chu Thanh Bách tan làm, Chu Khải tan học đi nhặt cỏ heo trở về. Lâm Thanh Hòa liền lấy kẹo hồ lô ra, cho mỗi người một viên.

Khiến cho Chu Toàn và Chu Bách thèm không chịu được.

"Mẹ, ta còn muốn ăn" Chu Bách mếu máo nói.

"Ngươi có khóc ta cũng không cho, mỗi người ăn một viên, bây giờ tới lượt chúng ta ăn, không còn phần đâu" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Bách ngay lập tức thu lại khuôn mặt muốn khóc.

"Lần sau có không đợi cha và anh ngươi trở về đã ăn trước không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

Chu Toàn, Chu Bách biểu thị phải đợi, không thể lại ăn trước. Nếu không.. chỉ có thể thèm nhỏ dãi nhìn người khác ăn, thật sự muốn khóc mà!

Lâm Thanh Hòa hài lòng, sau đó bắt đầu cơm nước.

Chu Thanh Bách chưa bao giờ nói gì về cách giáo dục con cái của Lâm Thanh Hòa. Người đàn ông truyền thống này cho tới bây giờ vẫn luôn theo phương thức nam lo việc bên ngoài, nữ lo việc trong nhà. Tất cả chuyện trong nhà đều là do cô quyết định.

Lâm Thanh Hòa vô cùng hài lòng với sự phân công lao động rõ ràng này.

Dù sao đây cũng được tính là hắn đồng tình với cách dạy con của cô.

"Ngươi mua hai con gà đó ở nhà ai vậy?" Lâm Thanh Hòa hỏi Chu Thanh Bách.

"Bí thư chi bộ" Ánh mắt Chu Thanh Bách khẽ động.

Trong nhà nuôi ba con gà mái đẻ trứng. Bây giờ còn có hai con gà con. Hai con gà nuôi trước mùa xuân đã làm thịt hầm cho cha con bọn họ ăn rồi.

Bây giờ lại mang hai con gà con về nuôi. Kể từ tháng bảy bây giờ nuôi cho tới tháng mười là hơn ba tháng cũng đủ nuôi lớn hai gà con này.

Đến lúc đó có thể cho cha con bọn họ ăn thịt để bồi bổ rồi.

Không còn cách nào khác, thời đại này nguyên liệu thật sự quá thiếu thốn. Mỗi ngày đều không ngừng lao động, thế nhưng chỉ có thể bồi bổ cơ thể bằng thịt gà, thịt cá.

Căn bản không có thứ gì khác để ăn.

Hơn nữa cũng chỉ có mình cô, người từ hậu thế xuyên qua đây mới có thể phá sản như vậy. Nhìn khắp thôn, tuyệt nhiên không có một nhà nào ăn sang như nhà cô.

Chủ yếu là do Lâm Thanh Hòa lo lắng đồ ăn thức uống không ngon, khiến cho cơ thể Chu Thanh Bách suy yếu, điều này khó có thể bù đắp lại được.

Cho nên cô mặc kệ bên ngoài nói cô như thế nào, nhà cô nhất định phải ăn đủ ba bữa mỗi ngày.

Buổi trưa ăn sương xườn hầm rong biển, trứng gà xào dưa leo, canh cà chua, ăn cùng bánh màn thầu bột đậu hỗn hợp.

Tuy chỉ có ba món ăn đơn giản nhưng vẫn đủ đảm bảo dinh dưỡng.

"Chạng vạng ngươi đi mò xem có cá chạch hay lươn gì không nhé" Ăn cơm trưa xong, Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách.

"Được" Chu Thanh Bách đồng ý.

Lúc chạng vạng, Chu Thanh Bách tan làm, hắn liền đi mò cá chạch.

Mò được hơn cả thùng cá chạch, bắt được hai con lươn, một con nặng gần năm sáu lạng. Đó là ở thời đại này, nếu là ở hậu thế thì rất khó kiếm được một con lươn đồng cỡ bự.

Lâm Thanh Hòa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi thấy những thứ mà Chu Thanh Bách đem về.

Cá chạch nuôi trong thùng để nhả hết bùn, ngày mai hầm với đậu phụ ăn. Về phần hai con lươn, tối nay liền nấu nó. Đưa cho Chu Thanh Bách sơ chế lươn, Lâm Thanh Hòa ra sau vườn nhổ hành.

Lâm Thanh Hòa rất thích ăn lươn kho tàu, tuy chỉ có hai con nhưng chúng không hề ít, đủ cho cả gia đình năm người ăn.

Buổi tối có món lươn kho thịt tàu và canh trứng cà chua. Mỗi người còn được một quả trứng luộc. Món chính là bánh màn thầu bột ngô.

Ăn xong rồi được tráng miệng bằng món chè đậu xanh ngâm nước giếng mát lạnh.

Thả một ít đường phèn, tạo một chút độ ngọt. Nhưng hương vị thì khỏi phải nói, giữ lại bảy giờ tối sẽ ăn.

"Chu Khải, có phải sắp thi rồi đúng không?" Lâm Thanh Hòa hỏi Chu Khải.

Đợt thu hoạch vụ hè, nhà trường thống nhất cho học sinh nghỉ, qua đợt mới tiếp tục đi học lại.

Không thể không nói, giáo dục ở thời đại này vẫn chưa được coi trọng lắm và hệ thống trường học rất lỏng lẻo.


"Ngày mai ta thi, ngày mốt nghỉ" Chu Khải nói.

"Chúc thi tốt" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

"Mẹ, nghỉ hè ngươi dẫn ta đến thành phố chơi một chút được không? Chu Toàn và Chu Bách thì được đi, còn ta chưa được đi lần nào" Chu Khải nói.

"Được, lần sau dẫn ngươi đi theo. Đương nhiên là nếu lần này ngươi thi tốt, còn không thì nghĩ cũng đừng nghĩ tớ" Lâm Thanh Hòa nói.

Hai mắt Chu Khải lóe sáng: "Ta nhất định cam đoan rằng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"


Lâm Thanh Hòa tiếp tục nạp đế giày, Chu Thanh Bách cầm quạt quạt cho cô mát, Lâm Thanh Hòa ngồi một hồi nói: "Nhà ta vệ sinh tốt như vậy mà vẫn có nhiều muỗi"

Muỗi thật là nhiều, thật là nhiều.

"Mẹ, ta bị cắn, cho ta một ít dầu" Chu Bách nói.

Lâm Thanh Hòa liền đi vào lấy dầu ra thoa cho hắn.

"Ta cũng muốn thoa một ít" Chu Toàn duỗi thẳng tay chân.

Lâm Thanh Hòa cũng thoa cho hắn, loại dầu này là do cô mang từ thời của cô tới, dùng cực kỳ tốt. Hơn nữa có tác dụng đuổi muỗi.

"Ngươi có muốn hay không, Chu Khải?" Lâm Thanh Hòa trực tiếp thoa lên người Chu Thanh Bách, sau đó hỏi Chu Khải.

"Người trực tiếp lau cho người đàn ông của ngươi, còn ta chỉ hỏi có muốn hay không, quả nhiên là luyến tiếc dùng cho ta" Chu Khải thở dài, nói.

"Haha" Chu Toàn bật cười.

Chu Bách cũng cười theo.

Chu Thanh Bách nhìn vợ hắn bằng ánh mắt nhu hòa, Lâm Thanh Hòa có chút xấu hổ. Cô cũng đâu có phân biệt đối xử đâu, là do tiểu tử thúi Chu Khải này, bây giờ càng lớn càng khó đối phó rồi.
 
Chương 116: Người đàn ông chu đáo

[HIDE-THANKS]Căn nhà dưới bầu trời sao mùa hè, nhỏ bé ấm cúng.

Thời gian này tuy vẫn còn nghèo khó đôi chút, nhưng rõ ràng luôn ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Lâm Thanh Hòa khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Thấy gần đến bảy giờ, Lâm Thanh Hòa đi lấy chè đậu xanh đem vào.

Chè đậu xanh sền sệt, vị ngọt thanh của đường phèn là món khoái khẩu của mấy anh em nhà này. Vào mùa hè nóng nực, Lâm Thanh Hòa ngày nào cũng nấu một nồi chè như thế để cho cả nhà giải nhiệt.

Một nồi chè cũng không nhiều, mỗi người chỉ được một chén, nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Buổi tối đi ngủ, Lâm Thanh Hòa vào phòng giăng mùng cho mấy anh em Chu Khải.

Ngủ mùng thì hơi khó chịu, không được thoải mái. Nhưng đành vậy thôi, còn đỡ hơn là để muỗi đốt như được mùa.

Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách cũng giăng mùng ngủ. Chưa tính là mùa đông, Chu Thanh Bách giống như là cái lò lửa lớn, Lâm Thanh Hòa đặc biệt rất thích ngủ chung với hắn.

Nhưng mùa hè năm nay Lâm Thanh Hòa không chịu nổi nữa, ước gì có thể tránh xa Chu Thanh Bách một chút.

Tuy nhiên Chu Thanh Bách không can tâm tình nguyện để cô ngủ riêng.

Lâm Thanh Hòa phát hiện người đàn ông này ở bên ngoài thì nhìn rắn rỏi, mạnh mẽ, trầm mặc ít nói, làm gì cũng được. Nhưng lúc riêng tư thì hắn rất dính cô.

Chẳng hạn như lúc ngủ, cô không có thói quen gối đầu lên cánh tay để ngủ nhưng hắn lại thích việc đó.

Chỉ là thích cũng vô dụng, Lâm Thanh Hòa ngủ như vậy thật sự không thoải mái, mỗi người ngủ riêng thật tốt biết bao.

"Nóng" Cảm nhận được hắn đang đến gần, Lâm Thanh Hòa nói.

Sau đó Chu Thanh Bách liền quạt cho cô, nhưng vẫn nằm chung với cô.

"Vợ, chờ thế cục bên ngoài ổn định, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài dạo chơi" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa vốn có chút buồn ngủ, nghe vậy lẩm bẩm: "Vậy thì còn lâu lắm"

Bây giờ mới là năm 1971, phải chờ tận bảy năm nữa ki thi tuyển sinh đại học mới được khôi phục lại. Chờ bảy năm, bảy năm lận đấy, bao nhiêu hoa cúc vàng còn phải nguội lạnh.

Chu Thanh Bách không nói chuyện, tiếp tục quạt gió cho cô.

Ngược lại, Lâm Thanh Hòa tràn đầy tinh thần, nói rằng: "Thanh Bách, ngươi có thể lấy được giấy giới thiệu đi Bắc Kinh không?"

"Ngươi muốn đi thành phố Bắc Kinh à?" Chu Thanh Bách nhướng mày nhìn cô.

"Ta muốn đi xem một chút" Lâm Thanh Hòa đảo mắt nói.

Ở thành phố Bắc Kinh bây giờ không biết có bao nhiêu đồ tốt đều bị coi là vô dụng. Cô muốn đi xem thử xem có thể nhặt được chút đồ gì không, giữ lại về sau biết đâu trở nên giàu có.

"Ta đi xem xét thử sao" Chu Thanh Bách liền nói.

Lâm Thanh Hòa nghe vậy vui mừng khôn xiết, ôm Chu Thanh Bách nhà cô, nói: "Thanh Bách, ngươi thật tốt"

Hắn nói vậy đại khái coi như là đồng ý rồi, cô vẫn là hiểu người đàn ông của cô nhất.

Chu Thanh Bách cười: "Báo đáp ta thế nào đây?"

"Chúng ta là vợ chồng còn muốn báo đáp sao?" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách cứ nhìn cô, Lâm Thanh Hòa chẳng lẽ không biết ý tứ của hắn là gì ư, xui xẻo nói: "Ngươi không mệt à?"

"Không mệt" Chu Thanh Bách vô cùng vui vẻ đáp lại.

Nếu không mệt, vậy thì tới đi.

Tư thế đêm đó lật đổ quá khứ, Chu Thanh Bách giống như được mở ra một cánh cửa sổ mới, thấy được một thế giới mới.

Sau đó Lâm Thanh Hòa tự mình đánh giá: Không chết được.

Làm gì không làm, lại giải tỏa loại chuyện như vậy với tư thế mới. Giờ thì hay rồi, hắn hiểu thông rồi, có khi cả hai cái đầu gối này sẽ có máu ứ đọng mất!

Còn làm như thế nào, không thể miêu tả được.

Hôm nay Lâm Thanh Hòa dẫn Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách đi thành phố.

Chu Bách ngồi ghế dành cho trẻ em ở phía trước, Chu Khải cùng Chu Toàn ngồi ở phía sau. Nhưng vì điều đó mà Lâm Thanh Hòa chở ba anh em đến thành phố vô cùng mệt.

Dọc theo con đường có vài con dốc lớn, nên đã để Chu Khải và Chu Toàn xuống xe đi bộ xuống dốc rồi lên dốc mới tiếp tục hành trình.

Đến thành phố, mua cho ba anh em hắn mỗi người một cây kem, sau đó như quy cũ, để bọn hắn chờ ở đây.

"Mẹ đi làm gì vậy?" Chu Khải ăn kem, hỏi.

"Không biết" Chu Toàn lắc đầu, thế nhưng hắn và Chu Bách cũng đã quen rồi.

"Chờ mẹ" Chu Bách nói.

Chu Khải thấy bọn hắn như vậy thì không hỏi nữa, hỏi cũng không biết.

Bởi vì có túi không gian trong tay, Lâm Thanh Hòa bán thịt heo mấy ngày nay tới giờ mặc dù có hai lần bị kiểm tra, nhưng đều bình an vô sự thoát được.

Vì trong lúc kiểm tra không tìm được, mà không tìm được thì không có gì để nói cả.

Nhưng điều này cũng khiến Lâm Thanh Hòa khắc sâu nhận thức quy tắc của thời đại này. Cho nên hành sự đều rất khiêm tốn, không dám lộ ra một chút sơ hở nào.

Cô đã thỏa thuận với Thanh Bách nhà cô. Một khi có chuyện gì xảy ra, cô sẽ phải chấm dứt hoạt động buôn bán này.

Làm sao có thể như thế được, cô thật vất vả mới tìm được cách kiếm tiền. Đừng thấy cô một tháng đi đến thành phố hai ba lần mà tưởng kiếm được ít tiền. Tiền cô kiếm được từ thịt heo cao hơn so với công nhân lao động bình thường đấy.

Gặp người mua có phiếu thịt thì lấy phiếu thịt, gặp người không có phiếu thịt thì cô sẽ tăng giá cao hơn một chút.

Lâm Thanh Hòa chuyên môn tìm mấy lão bà bà để bán. Lão bà bà đã trải qua sóng to gió lớn, thông thường sẽ không đi gây sự. Quan trọng nhất là trong nhà nhất định sẽ có cháu nội. Lúc này thịt khan hiếm biết bao nhiêu?

Cho dù là đầu thừa đuôi hẹo cũng rất khan hiếm.

Phải nửa giờ sau Lâm Thanh Hòa mới bán được thịt heo.

Khi quay lại tìm mấy anh em Chu Khải thì phát hiện xe đạp của Tô Đại Lâm ở đây.

"Tứ.. tứ tẩu" Nhìn thấy Lâm Thanh Hòa trở về, Tô Đại Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cũng vừa mới đi ngang qua, thấy cháu trai của nhà vợ hắn, cho nên cũng dừng lại


"Dượng nhỏ là đang đi ngang qua sao?" Lâm Thanh Hòa vừa nhìn liền hiểu, cười nói.

"Đường.. đi ngang qua" Tô Đại Lâm cười cười.

"Các ngươi vừa mới ăn kem xong, còn đòi dượng các ngươi mua nữa à?" Lâm Thanh Hòa trừng mắt về phía bọn đại oa.

"Không có.. không có gì.. chỉ là.. mấy cây kem.. cây kem thôi" Tô Đại Lâm vội vàng nói.

"Có cảm ơn dượng chưa?" Lâm Thanh Hòa lúc này mới nói.

"Đã cảm ơn!" Chu Khải cùng hai anh em trai của hắn vội nói.

Lâm Thanh Hòa hàn huyên với Tô Đại Lâm vài câu, bây giờ bụng của Chu Hiểu Mai không còn nhỏ, tính ra cũng phải hơn bảy tháng rồi.

Tam tẩu ở nhà cũng giống như vậy.

Hàn huyên vài câu, Tô Đại Lâm liền đi về, lúc này Lâm Thanh Hòa mới quét mắt nhìn Chu Khải: "Biết mình sai ở đâu không?"

"Chúng ta không có đòi dượng mua kem, là dượng tự mua cho, chúng ta không ăn sẽ lãng phí" Chu Bách nói.

"Sẽ không có lần sau đâu, ta cam đoan!" Chu Khải vui vẻ nói.

"Không ngon" Chu Bách nhận xét.

Lâm Thanh Hòa hừ một tiếng, hỏi bọn hắn: "Nếu như những người khác cho các ngươi ăn que kem ngon nhất, các ngươi có tiếp tục ăn không?"

"Vậy làm sao có thể?" Chu Khải nói thẳng.

"Chính là, không quen biết nhau, không thể tùy tiện ăn đồ của người ta được" Chu Toàn nói.

"Không ăn!" Chu Bách nói.

Lúc này Lâm Thanh Hòa mới tạm tha cho bọn hắn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 117: Mong kì thi đại học được khôi phục

[HIDE-THANKS]Bỏ qua chuyện Tô Đại Lâm, Lâm Thanh Hòa mang theo ba đứa con trai bắt đầu đi dạo thành phố.

Ba anh em tiếp tục yêu cầu, Lâm Thanh Hòa cười nhạt: "Vốn định cho các ngươi một người một cây kẹo hồ lô, nhưng ta đổi ý, không mua nữa"

"Chúng ta biết sai rồi" Chu Khải nói.

"Biết sai thì thế nào, chuyện cũng đã xảy ra" Lâm Thanh Hòa không nể mặt.

"Mẹ, hiếm khi được đến thành phố một lần, mua cho chúng ta một cây đi!" Chu Toàn nói.

"Biết sai rồi" Chu Bách cũng cầu xin, nhìn mẹ hắn.

Lâm Thanh Hòa thấy bọn hắn như vậy, cũng không quá nghiêm khắt, nói: "Có thể mua cho các ngươi một người một cây nhưng không thể ăn bây giờ. Cầm đem về nhà, giữ để ngày mai ăn"

"Mẹ.."

Ba tiểu tử thối đồng thanh nói mẹ, Lâm Thanh Hòa nói: "Có muốn hay không?"

"Muốn!" Bọn họ còn có thể nói gì nữa, giữ lại ngày mai ăn còn hơn là không có.

"Nhớ kỹ, niệm tình các ngươi phạm lỗi lần đầu, cho nên ta mới đối đãi khoan hồng với các ngươi. Nhưng nếu như tái phạm thì các ngươi biết hậu quả thế nào rồi đấy" Lâm Thanh Hòa mua ba cây kẹo hồ lô dùng giấy bọc lại, hừ hừ nói.

Chu Khải, Chu Toàn, Chu Bách đều gật đầu tỏ ý sau này sẽ không tùy tiện ăn đồ của người khác nưa.

Bọn họ rõ ràng ý thức được phương pháp trừng phạt của mẹ, quả thực rất hung tàn, chuyên môn làm đồ ăn ngon khiến bọn hắn thèm thuồng.

Nhất là ở nhà, cô là người định đoạt, ngay cả cha bọn hắn còn không dám trái ý của cô.

Mua hồ lô xong. Lâm Thanh Hòa dẫn bọn hắn đi mua một ít cuốn sách. Chu Khải cũng muốn vài cuốn sách hướng dẫn, nhưng sách hướng dẫn lúc này quá đơn giản, Lâm Thanh Hòa xem qua cảm thấy còn không bằng đề cô cho, cho nên sẽ không mua.

Thay vào đó, cô đến quầy phế phẩm mua một xấp báo cũ. Những thứ này đều mang về cho Chu Khải, Chu Toàn, còn cho Chu Bách dùng để vẽ bậy.

Rất rẻ, tốn mấy mao tiền là mua được một bó to rồi.

Ngoài ra Lâm Thanh Hòa còn mua một quả dưa hấu. Nếu ăn một quả dưa vào mùa hè nắng nóng chói chang thì tuyệt vời biết bao nhiêu.

Sau đó mới dẫn ba anh em về nhà.

Lâm Thanh Hòa khi về nhà đã quá mệt mỏi, ba anh em này không nhẹ chút nào, bị cô nuôi đến mập mạp khỏe mạnh luôn rồi.

Thu lại kẹo hồ lô, ngày mai mới được ăn.

Dưa hấu dùng nước giếng ướp lạnh, chờ sau bữa cơm sẽ ăn.

Bởi vì quá mệt mỏi, buổi trưa Lâm Thanh Hòa chỉ hấp một nồi bánh màn thầu, ăn cùng với thịt xào ớt xanh, một nồi canh trứng cà chua liền xong chuyện.

Tuy nhiên, do người đàn ông trong gia đình làm ruộng vất vả và lượng ăn của ba đứa con trai không hề nhỏ nên món thịt xào ớt khá nhiều.

Thịt ba chỉ mà xào ớt thì vô cùng ngon.

"Ăn thịt nhiều vào, đã làm việc đồng áng cả ngày rồi" Lâm Thanh Hòa gắp thịt bỏ vào chén Chu Thanh Bách. Người đàn ông này luôn ăn ớt xanh, thịt thì không thấy ăn. Cô còn không biết hắn nghĩ gì sao, hắn muốn giữ lại để cho cô và bọn nhỏ ăn đây mà.

Chu Thanh Bách mỉm cười: "Ngươi cũng ăn nhiều một chút"

"Ta không cần ngươi nói, ta tự biết ăn" Lâm Thanh Hòa lại gắp cho hắn mấy khối thịt ba chỉ béo ngậy.

Lúc này bởi vì thiếu chất béo cho nên thịt ba chỉ luôn là loại thịt số một. Mỗi lần đến chỗ Mai tỷ, thỉnh thoảng có được thịt ba chỉ, thịt nạc nào ngon là cô giữ lại cho nhà cô ăn.

Những phần đầu thừa đuôi heo mới bán đi.

Bản thân Lâm Thanh Hòa không thích ăn mỡ, nhưng Chu Thanh Bách thì cần ăn một ít.

Một người đàn ông cường tráng như vậy không thể thiếu thịt, nếu không mỗi ngày làm việc nhiều như vậy không thể trụ nổi.

"Ăn ngon không" Lâm Thanh Hòa nhìn về phía ba đứa con trai.

Chu Khải miệng đầy dầu, nói: "Nếu như mẹ có thể thương xót cho ta như cha thì tốt rồi. Gắp một miếng thịt đến trong bát, nhẹ nhàng nói một câu, ăn nhiều một chút nha con trai"

"Hì hì" Chu Toàn cười.

"Mẹ" Chu Bách cũng cười, sau đó đem chén đưa qua.

"Nhìn bộ dạng các ngươi ăn xem, không nghiêm túc gì cả" Lâm Thanh Hòa tức giận nói, tiểu tử thối, bây giờ còn dám trêu chọc cô.

Hơn nữa, cô thương người đàn ông của mình thì đã làm sao. Hắn vất vả như vậy, thương hắn là chuyện nên làm.

"Đừng để ý tới bọn hắn, ăn cỏ cũng có thể trưởng thành, ngươi ăn nhiều một chút là được" Lâm Thanh Hòa cưng chiều người đàn ông của mình.

Chu Khải, Chu Toàn kêu rên không ngớt.

"Không ăn cỏ không ăn cỏ" Chu Bách cũng lắc đầu.

Chu Thanh Bách dịu dàng nhìn vào mắt vợ.

Bữa trưa tuy đơn giản, nhưng trong thời đại này, bữa trưa có thịt có trứng đã là rất phong phú.

Ăn cơm trưa xong rồi nghỉ ngơi, bọn đại oa thì lo lắng cho quả dưa hấu.

Lâm Thanh Hòa cũng không ngăn cản, muốn ăn thì ăn thôi. Nhưng bốn mươi phút sau bữa ăn mới được ăn.

Chu Thanh Bách đã đi ngủ trưa, mấy anh em đại oa ăn xong dưa hấu mới hài lòng đi ngủ, còn dư lại hơn phân nửa.

Lâm Thanh Hòa không có đi ngủ, cô đang nạp đế giày cho Chu Toàn.

Khi Chu Thanh Bách tỉnh lại, hắn nhìn thấy vợ mình đang ngồi ở cửa nạp giày, ánh mắt không dịu dàng không được.

"Còn chưa đi ngủ?" Chu Thanh Bách đi tới, nói.

"Không sao, cả ngày cũng không có chuyện gì làm, không cần ngủ cũng được" Lâm Thanh Hòa nói: "Trong bếp có dưa hấu, ngươi cầm ăn đi"

Chu Thanh Bách liền đi vào lấy dưa hấu ra ăn.

Cắt thêm một miếng đem ra, Lâm Thanh Hòa nói: "Ta ăn rồi, ngươi ăn đi"

Nhưng Chu Thanh Bách cắt một phần là dành cho cô, Lâm Thanh Hòa thấy hắn rất quyết tâm nên cầm lấy, nói: "Dưa hấu này giải nhiệt rất tốt, ngươi ăn nhiều một chút, không cần để lại cho ba đứa con trai, trước khi ngủ chúng đã ăn rồi"

"Các ngươi giữ lại mà ăn" Chu Thanh Bách nói.

Hắn chỉ ăn hết miếng dưa hấu trong tay rồi sẽ không ăn nữa. Người đàn ông này tuy không nói những lời yêu thương tử tế, nhưng rất chăm lo cho vợ con.

Những điều tốt đẹp đều để dành cho vợ con, chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình.

Nhưng người đàn ông như thế khiến Lâm Thanh Hòa rất thích.

"Tối nay về sớm đi, chậu cá chạch chắc cũng nhả hết bùn đất rồi. Tối nay làm thịt kho tàu cá chạch cho ngươi ăn" Lâm Thanh Hòa cười nói với hắn.

Trong nhà còn nửa chậu cá chạch nuôi cho chúng nhả bùn đất.

"Được" Chu Thanh Bách đồng ý rồi đi ra ngoài.

"Haizzz, đợi đến kì thi tuyển sinh đại học phải mất bảy năm" Lâm Thanh Hòa thở dài.

Cô thật sự không nỡ để hắn đi làm như vậy. Nếu thi đậu thì cô có thể học đại học. Trường đại học phục hồi năm thứ nhất điều kiện rất thoải mái, dù cô kết hôn, đã có tuổi cũng có thể tham gia.

Nếu được nhận vào đại học, cô liền mang theo chồng và ba đứa con trai đi.

Cũng sẽ không cần làm công việc đồng áng mệt mỏi này.

Lâm Thanh Hòa nghĩ vô cùng tốt đẹp, nhưng cô cũng có tự tin sẽ được như thế. Nếu không, cô hiện tại bán thịt heo, bán lương thực để làm gì chứ?

Bất kể là phiếu thực phẩm hay phiếu mua hàng, cô đều để dành được không ít. Sau này dù có đi ra ngoài sinh sống cũng không có gì đáng lo ngại.

Hơn nữa thời gian trôi qua, những tấm phiếu này sẽ chậm rãi rời khỏi giai đoạn lịch sử. Tiền trong túi cô hiện tại có không ít rồi.

Chí ít, còn nhiều hơn khoản tiền hưu mà Chu Thanh Bách đã nhận về nhà!

Nếu cô không phải chi tiêu cho gia đình thì cô còn có thể dành dụm được nhiều hơn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 118: Chu Hiểu Mai sinh con

Sau khi Chu Thanh Bách đi ra ngoài không bao lâu, các tiểu tử ở nhà đã rời giường, còn dư lại dưa hấu cũng để cho bọn hắn ăn.

Lúc đầu Lâm Thanh Hòa còn lo lắng không biết bọn họ hôm nay ăn quá nhiều đồ lạnh thì có bị tiêu chảy không. Nhưng không ngờ, mấy tiểu tử này chắc nịch, không có chuyện gì xảy ra cả.

Bọn hắn ra ngoài chơi, Lâm Thanh Hòa liền nhào bột mì.

Buổi tối ăn bánh màn thầu bột đậu hỗn hợp và các chạch kho tàu.

Lâm Thanh Hòa làm cá chạch kho tàu vô cùng ngon. Bởi cô chuẩn bị nguyên liệu rất đầy đủ.

Rượu vàng, gừng sợi, tỏi, hành lá, ớt, đường, muối, tiêu.

Cá chạch bỏ dạ dày và ruột. Sau đó cho các nguyên liệu vào nồi, một nồi cá chạch kho tàu cứ thế ra lò.

Dù có chút khó khăn, nhưng vì Chu Thanh Bách mỗi ngày đều vất vả làm việc, nên Lâm Thanh Hòa cũng nguyện ý bày vẽ chút để làm thật nhiều món ăn ngon cho hắn, để cho hắn ăn nhiều hơn.

Ngoài món cá chạch kho, còn có thêm rau trộn dưa leo và nồi canh trứng cà chua như buổi trưa.

Thật ra mấy món này ở nhà đã ăn đi ăn lại nhiều lần rồi, không có gì lạ lẫm. Chỉ là Lâm Thanh Hòa tận lực làm cho các món ăn ngon hơn thôi.

Nhưng trước mắt mà nói, bốn cha con nhà này đối với tài nghệ nấu nướng của cô cảm thấy rất hài lòng.

Chạng vạng hơn bốn giờ, Chu Khải và Chu Toàn trở về, mang về hơn nửa thùng lươn.

Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc: "Lươn này ở đâu ra?"

"Anh Chu Đông cho" Chu Khải nói.

Lâm Thanh Hòa nghe vậy liền nở nụ cười, gật đầu không nói gì.

Từ khi Chu Thanh Bách trở về, cô cũng không cần nhờ Chu Đông đi lấy rơm củi nữa rồi. Nhưng hiện tại Chu Đông đã có thể được phát tám công điểm như những người lớn, dễ dàng nuôi sống em gái của hắn.

Em gái Chu Đông cũng là một người mạnh mẽ, đều sẽ đi nhặt cỏ heo để kiếm công điểm. Công điểm của hai anh em cũng không thấp, vì vậy có thể sinh sống tốt.

Nhưng dù sao Chu Tây đến tuổi trưởng thành, lúc trước bởi vì tới kinh nguyệt, không hiểu biết. Vẫn là Lâm Thanh Hòa nhìn thấy trên quần dính máu nên mới kéo về nhà.

Được hướng dẫn một số kinh nghiệm, lại cho nửa cân đường đỏ vào đun cùng một ít gừng để uống.

Chu Tây đương nhiên không dám nhận, nhưng Lâm Thanh Hòa yêu cầu nhận lấy, nếu rảnh có thể qua nhà giúp nạp đế giày là được.

Tuy nhiên anh trai Chu Đông trong lòng vẫn biết ơn cô, liền tặng không nửa thùng lươn qua đây.

Lâm Thanh Hòa liền đem lươn chia thành hai nửa. Buổi tối đã có món ăn rồi, nhưng nếu có nhiều lươn như vậy, thì sẽ làm thêm món lươn om. Giữ lại phân nửa dùng cho ngày mai.

Cho nên buổi tối có món cá chạch kho tàu, lươn om, rau trộn dưa leo cùng với canh trứng cà chua. Bữa ăn rõ ràng là quá phong phú.

Chu Thanh Bách và những người khác vừa mới gieo hạt xuống đất, trời liền chuyển mưa, hạt mưa bắt đầu rơi xuống ngày càng nhiều và to.

Mưa to thế này vào ngày oi bức quả là khiến mọi người thoải mái.

Hơn nữa vì mới gieo hạt giống, trận mưa này vừa đúng lúc đỡ phải tưới tiêu, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.

Mưa liên tục năm ngày, buổi chiều dĩ nhiên không cần đi làm, Chu Thanh Bách liền có thể nghỉ ngơi.

Thế nhưng Chu Thanh Bách nghỉ ngơi, Lâm Thanh Hòa lại không được nghỉ ngơi.

Thằng nhãi này không đi làm thì sẽ quấn lấy cô ngay.

Buổi tối mỗi ngày phải quấn quít một hai lần mới chịu buông tha cho cô.

Có thể thấy, ước muốn có con gái của thằng nhãi này chưa tiêu tan đâu.

Lâm Thanh Hòa còn nghĩ hắn không cần đi làm, thì sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Thế nhưng thằng nhãi này thật sự dồn hết tâm tư, sức lực sử dụng trên người cô rồi..

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, mới đó đã đến tháng chín, Chu Khải lại bắt đầu bước vào năm học mới.

Hiện tại cây ớt chưa chín, nhưng tháng sau khả năng sẽ chín đỏ. Trước tiên thu thập bình đựng để làm tương ớt là vừa.

Chuẩn bị hai bình lớn, đều là bình mua mật ong mang về. Một bình đựng được không ít, làm hai bình tương ớt là đủ ăn.

Bắt đầu từ cuối tháng này sẽ bắt đầu thu hoạch vụ thu. Sang tháng sau mới tiếp tục thu hoạch. Đây là vụ thu hoạch rất lớn, hằng năm đều như vậy.

Mà lúc này, Chu Hiểu Mai đang ở phòng sinh.

Lâm Thanh Hòa nghĩ không có việc gì, thay mặt mẹ Chu đến thăm Chu Hiểu Mai. Mang theo hai chân giò heo qua đây, đường đỏ cũng một cân, trứng gà mẹ Chu cho, cho nửa rổ.

Những thứ này coi như có thành ý rồi.

"Tứ tẩu, tam tẩu thế nào?" Chu Hiểu Mai hỏi.

Lần này sinh được một cậu con trai, khiến cho Tô Đại Lâm sung sướng đến phát điên. Nhà hắn chỉ có mình hắn là con trai, mà lần này vợ hắn sinh một con trai, hắn có thể không vui vẻ được sao?

Cậu mợ hắn cũng vui giùm cho hắn, đồng thời cũng vô cùng hài lòng về Chu Hiểu Mai.

"Vẫn khỏe, chờ tháng sau ở cữ thì có thể ôm con về" Lâm Thanh Hòa nói.

Lần này Tô Đại Lâm đã tặng không ít đồ cho Chu tam tẩu ở cữ.

Cá trích, chân heo, thịt heo..

Vì muốn tháng sau đem con gửi về ngoại, để con mình cũng có sữa uống.

Chu tam tẩu đương nhiên vui lòng, hơn nữa vô cùng vui vẻ.

Nhưng nhị tẩu bên kia không hài lòng, bởi vì Tô Đại Lâm gửi đồ về không có phần của cô nên ở nhà không ít lần tức giận.

Nhị tẩu lần này sinh là con gái, tam tẩu cũng vậy.

Bởi vì đều đã có con trai rồi, cho nên cũng không quan trọng là nam hay là nữ. Chỉ là ở cữ sẽ khác biệt đôi chút.

Nhưng không ai có thể nói trước được điều gì. Vì Tô Đại Lâm đem con trai về cho cha mẹ vợ nuôi, đứa trẻ còn nhỏ, vẫn cần bú sữa mẹ. Đến lúc đó phiền phức của Chu Hiểu mai cũng không khác gì tam tẩu.

Đối với lần này, nhị tẩu còn buông lời, ý muốn nói cô ta có thể cho em bé uống sữa ké.

Nhưng mọi người chỉ nghe, không quan tâm đến.

Hiện tại đã ra ở riêng, mỗi người một nhà, ai mà thèm ca tụng người khác. Hợp thì qua lại nhiều hơn một chút, không hợp thì mạnh ai nấy sống thôi!

Nghe xong lời nói của tứ tẩu, Chu Hiểu Mai cũng yên lòng.

Thời điểm cuối tháng chín, Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai mang em bé đến cho mẹ Chu.

Nhờ mẹ Chu chăm sóc, mỗi tháng năm đồng như đã ước định khi trước.

Mẹ Chu rất vui lòng. Bà đã đi gần hết nửa đời người rồi, bây giờ các con đều đã lớn như vậy, bà ở nhà nghỉ ngơi, nấu cơm cho lão già của bà thì ai dám nói gì?

Hơn nữa chăm cháu ngoại có gì to tát, mẹ Chu tất nhiên đồng ý.

Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai có chút luyến tiếc, nhưng ngày mai còn phải đi làm, ở lại với con không bao lâu liền quay về thành phố.

Thế nhưng lần này mang rất nhiều đồ đạc, có thịt, có cá, có trứng gà. Vậy mà vẫn không quên mang qua cho anh em Chu Khải kẹo sữa ăn.

Lâm Thanh Hòa cũng bày tỏ, nếu như mẹ quá bận không giúp được. Cô có thể hỗ trợ trông giúp, để cho hai bọn họ yên tâm quay lại thăm con vào kì nghỉ sau.

Dù sao nhân phẩm của tam tẩu khá tốt, mang nhiều đồ như vậy qua đây, cô ấy sẽ không bạc đãi đứa trẻ đâu.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back