Xuyên Không [Edit] Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử - Nam Phương Lệ Chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BánhMì trắng trẻo, 10 Tháng mười 2020.

  1. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 110: Muốn ăn bánh xốp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thanh Bách nghỉ ngơi ở phòng sát vách, còn Lâm Thanh Hòa nghỉ ngơi ở phòng của bọn nhỏ.

    Có cô ở cùng hắn, Chu Thanh Bách nhất định sẽ không nghỉ ngơi. Cho nên cô dứt khoát không qua để đỡ phải quấy rầy hắn.

    "Cách giải câu này làm rất tốt, nhưng vẫn còn một cách giải khác mạch lạc hơn" Lâm Thanh Hòa đưa ra câu hỏi, rồi kiểm tra kết quả làm bài của Chu Khải.

    "Để ta suy nghĩ tiếp" Chu Khải tiếp tục suy nghĩ cách giải thứ hai.

    Không thể không nói, đứa nhỏ này rất thông minh. Can đảm, cẩn trọng và lá gan không hề nhỏ.

    Suy nghĩ một lát hắn đã nghĩ ra, sau đó đưa cho mẹ hắn xem.

    Lâm Thanh Hòa có chút thỏa mãn, nói: "Bây giờ viết một bài luận, lấy mặt trời làm chủ đề"

    "Mặt trời?" Chu Khải sửng sốt, sau đó gật đầu biểu thị mình biết rồi: "Muốn viết bao nhiêu chữ?"

    "Ba trăm chữ là thấp nhất, nhưng ngươi viết được bao nhiêu thì viết. Viết nhiều thì ta có thưởng cho ngươi" Lâm Thanh Hòa nhướng mày.

    "Thưởng cái gì?" Chu Khải hỏi.

    "Ngươi có thể đề cập đến những gì ngươi muốn ăn, ta sẽ tận lực nghĩ cách làm cho ngươi ăn" Lâm Thanh Hòa nói.

    "Ta muốn ăn bánh xốp táo đỏ!" Chu Khải nói.

    "Không thành vấn đề" Lâm Thanh Hòa trực tiếp đồng ý với hắn: "Điều kiện kiên quyết là ngươi phải viết như thế nào để cho ta hài lòng"

    "Ta cũng không thành vấn đề!" Chu Khải gật đầu.

    Viết văn thôi mà, đâu phải hắn chưa từng viết qua.

    Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn viết một bài luận.

    Lâm Thanh Hòa nói: "Khi nào ngươi viết xong thì đưa ta xem, ta thấy tốt thì sẽ làm đồ ăn cho ngươi"

    Chu Khải liền dự định sẽ hoàn thành bài trong ngày hôm nay.

    Lúc chạng vạng, hắn về nhà cũng không đi ra ngoài chơi, trực tiếp ở nhà làm bài tập. Chu Đóa Đóa và những người khác tới đây hỏi bài hắn. Dù Chu Khải muốn làm cho xong bài luận văn của mình, nhưng những tỷ tỷ đến hỏi bài hắn thì hắn vẫn rất rộng rãi giải đáp. Trừ phi hắn đi ra ngoài chơi không có ở nhà, nếu không.. đều sẽ cùng các tỷ thảo luận.

    Một bên chỉ cho Chu Đóa Đóa và những người khác, một bên làm bài văn của mình.

    "Chu Khải, ngươi đang viết gì vậy? Viết nhiều như thế à?" Nhị Ni liền hỏi hắn.

    "Viết văn đấy" Chu Khải nói.

    "Viết văn? Viết văn là gì?" Chu Đóa Đóa và các tỷ muội khác cũng không biết.

    "Đây chính là viết văn" Chu Khải chỉ chỉ, viết viết.

    Đám người Chu Đóa Đóa biết chữ chưa nhiều lắm nên những thứ này cũng không rõ ràng. Chu Khải không cảm thấy quá ngạc nhiên, chăm chú viết văn.

    "Chu Khải, ngươi viết văn làm gì? Giáo viên lớp ba của ngươi sắp xếp cái này sao?" Chu Đóa Đóa hỏi.

    "Không có, là mẹ ta sắp xếp. Nếu ta viết tốt, mẹ ta hứa sẽ làm bánh xốp táo đỏ cho ta" Chu Khải nói.

    "Ta và tam đệ cũng muốn ăn" Chu Toàn lập tức nói.

    "Muốn ăn bánh xốp" Chu Bách gật đầu.

    "Vậy các ngươi phải cảm ơn ta. Ta viết không tốt thì mẹ sẽ không làm đâu, các ngươi đều không có ăn" Chu Khải nói.

    "Ngươi có viết xong, nhưng mẹ không làm thì ngươi cũng không có ăn" Chu Toàn trả lời hắn.

    "Ngươi cho rằng mẹ là ngươi à, mẹ nói nhất định sẽ giữ lời!" Chu Khải nói.

    "Ồn ào cái gì, mau viết đi" Lâm Thanh Hòa đeo rổ trên lưng từ bên ngoài trở về. Cô đi ra ngoài hái rau dại, vừa trở lại liền nghe được hai anh em mỗi người một câu, còn sắp đánh nhau.

    "Tứ thẩm" Thấy cô trở về, tỷ muội Chu Đóa Đóa gọi một tiếng.

    "Ừ" Lâm Thanh Hòa gật đầu, nói với Chu Toàn và Chu Bách: "Hai anh em các ngươi tới giúp ta rửa rau để buổi tối ăn.

    " Tứ thẩm, để ta "Chu Đóa Đóa nói.

    " Không cần, mấy người các ngươi cứ làm bài đi "Lâm Thanh Hòa nói:" Chỉ là một chút rau dại, hai anh em bọn họ có thể rửa sạch được "

    Chu Toàn gật đầu:" Ta và em út biết làm "

    Thế là hai anh em bọn họ đi rửa rau dại, rửa sạch từng cọng từng cọng. Bởi vì.. chỗ rau này đều là để bọn họ ăn, rửa không sạch sẽ ăn phải cát.

    Lâm Thanh Hòa để lại một ít rau dại để buổi tối ăn. Còn lại toàn bộ đều nấu cho heo ăn. Trong khoảng thời gian này phải cho chúng ăn một lần, hơn chín giờ lại cho ăn thêm một lần.

    Lâm Thanh Hòa nấu xong liền múc qua cho heo ăn, nhân tiện cũng cho gà ăn. Sau đó mới chuẩn bị vào nấu ăn cho gia đình.

    Khoảng thời gian này rất bận rộn, cho nên Chu Thanh Bách tan làm trễ, khi về nhà đã hơn sáu giờ.

    Tỷ muội Chu Đóa Đóa cũng đã đi về rồi.

    Lâm Thanh Hòa làm há cảo nhân tề thái thịt heo. Bây giờ đang là mùa xuân, ăn rau rừng vào thời điểm này là tốt nhất. Chưa kể chúng còn bổ dưỡng, rất thích hợp ăn vào mùa xuân.

    Há cảo nhân tề thái thịt heo đương nhiên ăn rất ngon, Chu Thanh Bách ăn vô cùng thỏa mãn.

    Bận rộn cả ngày dài, mỗi ngày trở về đều có cơm lành canh ngọt. Việc này làm cho sự mệt mỏi của nam nhân tiêu tán đi không ít.

    Chu Thanh Bách ăn xong, liền đi quét dọn chuồng gà và chuồng heo.

    Lâm Thanh Hòa sai Chu Khải đi rửa chén, sau đó cô liền đi kiểm tra bài văn của Chu Khải.

    Tuy chỉ mới học tiểu học lớp ba, nhưng tiểu tử này đã có thể viết được năm trăm chữ rồi.

    Nhìn mặt trời dưới góc độ của một học sinh tiểu học mà nói, bài văn về mặt trời này được Chu Khải viết khá tốt.

    Mỗi sáng mặt trời mọc, cha hắn bắt đầu làm viết, hắn sẽ đến trường. Khi trở về nhà thì mặt trời đã xuống núi.

    Đây chính là theo sự hoạt động của mặt trời mà bắt đầu một ngày mới, mặt trời lặn thì cũng nghỉ ngơi.

    Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.

    Phía sau còn viết tầm quan trọng của mặt trời vào mùa đông. Không có ông mặt trời trong những ngày mùa đông, tuyết sẽ rơi không ngớt. Các lão bách tính đều rất hy vọng mùa đông trôi nhanh một chút, nếu không.. lương thực trong nhà nhanh chóng cạn kiệt.

    Thế rồi mặt trời chói chang độc ác của mùa hè đến. Thời điểm mọi người thu hoạch vụ hè, sẽ thật sự cảm thấy nóng không chịu đựng được.

    Hắn vô cùng chua xót về chuyện này. Nếu như mùa hè và mùa đông có thể hòa trộn lại với nhau, vậy thì trời sẽ không nóng không lạnh rồi.

    Cách viết này rất hay.

    Lấy mặt trời làm tựa đề.

    Nhưng hắn không nghĩ đến chiều sâu hơn.

    Chẳng hạn như đem người lãnh đạo vĩ đại so sánh với mặt trời. Bọn họ sống dưới ánh nắng chiếu sáng của mặt trời, đem lại hạnh phúc cho những đứa trẻ.

    Điểm cuối cùng Lâm Thanh Hòa nói với Chu Khải khi hắn đang rửa chén, Chu Khải nghe được, vẻ mặt hơi sửng sốt:" Ta không nghĩ đến điểm ấy! "

    " Ngươi vẫn còn nhỏ, về sau suy nghĩ kĩ sẽ có thể nghĩ tới "Lâm Thanh Hòa nói.

    " Vậy coi như ta vượt qua ải này rồi sao? "Chu Khải nhìn mẹ hắn, nói.

    " Mặc dù có khuyết điểm, nhưng nhìn tổng thể thì khá ổn, cho nên coi như ngươi đã qua ải "Lâm Thanh Hòa gật đầu nói.

    Lúc Chu Thanh Bách quay lại, Lâm Thanh Hòa liền nói với hắn:" Ngày mai ngươi đi cắt ít lá chuối tây đem về, ta làm cho cha con các ngươi vài cái bánh xốp táo đỏ ăn "

    " Không cần vội vàng "Chu Thanh Bách liếc nhìn đứa con lớn Chu Khải.

    Chu Khải giận mà không dám nói gì.

    Chu Toàn cũng không dám nói gì.

    Bé út Chu Bách không hiểu những điều đó, trực tiếp tới ôm lấy cha hắn, hắn vẫn rất thích cha hắn.

    " Hôm nay Chu Khải biểu hiện rất tốt, Chu Toàn và Chu Bách cũng đem rau dại rửa sạch. Cho nên ta quyết định làm bánh xốp táo đỏ cho bọn hắn ăn "Lâm Thanh Hòa nói.

    Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Chu Khải cùng Chu Toàn rất thỏa mãn.

    " Vậy ngày mai ta sẽ đem một ít trở về"Chu Thanh Bách gật đầu.

    Lá chuối tây không phải là thứ gì hiếm. Giữa trưa hôm sau tan làm, hắn liền tiện thể đi cắt một ít đem về nhà.
     
    Bingo195, Nhiim1609, meishuvn24 người khác thích bài này.
  2. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    #Thông báo: Mình sẽ không ra truyện trong một thời gian ngắn vì bận ôn thi.

    Cho nên rất cảm ơn các độc giả trong thời gian vừa qua đã ủng hộ truyện Trở về năm 1960 nhé! Mong rằng mọi người vẫn sẽ ủng hộ mình khi mình quay trở lại ạ! Yêu mọi người thật nhiềuuuuuuuuu. *qobe 78*
     
  3. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 111: Thật Biết Ăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lão tứ, ngươi cắt lá chuối tây về làm gì vậy?" Hai anh em Chu Nhị ca và Tam ca vừa mới mang một rổ lươn về, không biết có bao nhiêu. Mỗi ngày hai người họ sau khi tan làm đều đi đặt ống lươn, sang ngày hôm sau liền đi thu hoạch lươn.

    Cũng được kha khá.

    "Thanh Hòa nói muốn làm bánh xốp" Chu Thanh Bách nói.

    "Chậc chậc, cuộc sống của lão tứ ngươi được quá đấy" Chu Nhị ca không khỏi ghen tị.

    Hắn cũng muốn ăn bánh xốp.

    Khóe miệng Chu Thanh Bách hơi nhếch lên: "Nhị ca muốn ăn thì kêu nhị tẩu làm cho ngươi ăn"

    "Nhị tẩu của ngươi chi li tiết kiệm lắm, làm sao cam lòng làm những thứ đó" Chu Nhị ca nói.

    "Thời gian này tiết kiệm vẫn tốt hơn" Chu Tam ca nói.

    "Chỉ là một ít bánh xốp thôi mà" Chu Thanh Bách không quan tâm lắm.

    Không phải trong nhà không ăn nổi bánh xốp. Hơn nữa hắn cũng muốn ăn bánh do chính tay vợ hắn làm, tay nghề của vợ hắn rất tốt, làm cái gì cũng ngon.

    Nói xong cùng hai ca ca tản ra về nhà.

    Chu Nhị ca, Chu Tam ca về đến nhà đem lươn chia đều.

    "Mẹ Chu Khải thật biết ăn. Chúng ta vừa mới gặp lão tứ đang cắt lá chuối tây, nói muốn làm bánh xốp ăn" Chu Tam ca nói.

    Tam tẩu không thèm để ý: "Cái này có là gì, bánh xốp thôi mà. Nếu ngươi muốn ăn ta sẽ làm cho ngươi"

    Chu Tam ca cười lắc đầu, vẫn nên quên đi. Năm nay vợ hắn mang thai, bụng cũng không còn nhỏ, đến lúc ở cữ phải ăn cái gì đó ngon ngon để bồi bổ. Dù sao cũng phải tiết kiệm một chút.

    Chu Nhị ca trở về không nói bất cứ điều gì cả, bởi vì nó vô ích.

    Lúc chạng vạng, Lâm Thanh Hòa làm bánh xốp táo đỏ, táo đỏ cắt đôi bỏ hạt, đặt ở trên bánh xốp trang trí đẹp mắt.

    Bánh xốp có một màu rám nắng bởi vì có thả đường đỏ vào, ăn cực kì ngon, xốp mềm tan trong miệng.

    Lâm Thanh Hào làm một miếng lớn và cắt ra một phần tư. Gọi Chu Khải đem đi hiếu kính ông bà nội.

    Khi được đưa đến, lão Chu gia cùng những người khác mới biết được vợ lão tứ lại làm bánh xốp ăn ngon như vậy.

    "Muốn ăn thì kêu mẹ các ngươi làm đi, đừng đến ông bà nội, ông bà nội không có nhiều đâu" Mẹ Chu xua tay, phái một đám cháu đi về.

    Sau đó bọn họ vào phòng ăn phần của mình.

    Đây là quà biếu của vợ lão tứ, bọn họ không thể chia ra. Nếu không, không phải vợ lão tứ đem qua để lấy lòng sao? Nếu để biết được thì trong lòng vợ lão tứ sẽ nghĩ như thế nào?

    Hơn nữa chuyện hai vợ chồng già bọn họ ăn bánh xốp cũng không có gì là quá đáng.

    Con trai Nhị tẩu Chu Hạ về nhà liền đòi ăn bánh xốp.

    Nhị tẩu tức giận nhịn không được: "Nhà đó đúng là không có ngày nào yên tĩnh, mỗi ngày đều kiếm cách tìm việc cho ta!"

    Chu Nhị ca hơi buồn bực: "Con trai ta muốn ăn bánh xốp, ngươi nói nhà lão tứ làm gì?"

    "Nếu không phải do cô ta, con trai mình sẽ nháo nhào sao? Đưa bánh xốp thì đưa bánh xốp, Chu Khải còn la hét suốt chặng đường đi, sợ người khác không biết có phải hay không!" Nhị tẩu buồn bực, nói.

    Chu Nhị ca đã sớm quen với cái suy nghĩ này của vợ mình. Chu Khải đem đồ đến đây hiếu kính ông bà của hắn, chẳng lẽ còn phải lén lút ư.

    Lại nói, ngoại trừ nhà lão tứ, ba nhà còn lại chưa từng cho thứ gì, cũng không ai nói ai. Vậy chuyện này có gì mà tức giận chứ?

    "Ta muốn xem xem, cô ta còn có thể hơn thua đến khi nào với số tiền ít ỏi đó!" Nhị tẩu hừ lạnh, nói.

    Chu Nhị ca liếc mắt: "Ngươi nhanh đi làm bánh xốp đi! Con trai ngươi hết nháo ngay!"

    "Làm gì mà làm, ta không làm. Trong nhà cũng hết bột mì rồi" Nhị tẩu tức giận nói.

    Chu Nhị ca không nói gì, một chút bột mì cuối cùng hình như đã dùng làm sủi cảo ăn rồi.

    Chu đại tẩu và tam tẩu đều không có làm. Điều kiện nhà mình cũng không thể đi so với nhà lão tứ, không thể bên kia ăn cái gì thì bên này cũng vậy, không có đạo lí đó.

    Cha Chu cảm thấy thỏa mãn khi ăn xong bánh xốp táo đỏ. Nhìn thấy mẹ Chu có vẻ hơi phiền muộn.

    "Ngươi sao vậy? Bánh xốp không ngon à?" Cha Chu nói thản nhiên.

    "Ăn ngon" Mẹ Chu nói.

    "Ăn ngon thì dáng vẻ của ngươi như vậy là thế nào?" Cha Chu nói.

    Mẹ Chu khẽ thở dài một tiếng, bánh xốp đúng là ăn rất ngon. Thế nhưng trong bánh có đường đỏ, bột mì, còn có táo đỏ, thật sự quá xa xỉ.

    Nhưng mẹ Chu bây giờ cũng muốn rõ ràng, không muốn đi nói những chuyện này với nhà lão tứ.

    Dù sao hai vợ chồng bà cũng đã dành dụm tiền mừng cưới cho ba đứa cháu trai rồi. Sau này sẽ không để ba đứa cháu trai không lấy được vợ đâu.

    "Vợ lão tứ chăm sóc lão tứ rất tốt" Cha Chu thành thật nói.

    Ít ra thì theo quan điểm của ông, con trai tứ không có gầy đi kể từ khi xuất ngũ cho đến bây giờ. Vẫn cao lớn khỏe mạnh như hồi còn ở trong quân đội.

    Không ai trong ba người con trai còn lại có bộ dáng và sắc khí giống như con trai tứ. Đừng nói ba đứa con trai còn lại, những hán tử khác trong thôn cũng vậy thôi.

    Đây là vì sao?

    Không phải trong nhà ăn ngon à.

    Mẹ Chu không nói gì về chuyện đó: "Lần trước Hiểu Mai về tiện thể có nhắn lại, muốn ta chăm sóc hài tử giúp nó, ông nghĩ thế nào?" Một tháng năm đồng tiền cũng không ít.

    Một tháng năm đồng, một năm chính là sáu mươi đồng. Chăm sóc mấy năm, vậy cũng tích góp được không ít tiền. Bọn đại oa trong tương lai, thời điểm cưới vợ có thể đầy đủ mâm quả rồi.

    Vì để cháu trai cưới được vợ, ngay cả con gái ruột của mình mẹ Chu cũng kiếm tiền.

    "Ngươi ở nhà cũng tốt, lúc rảnh rỗi đi kiếm một chút cỏ heo cũng ổn" Cha Chu không biết ý tứ của vợ mình ra sao, nhưng cũng nói.

    Hắn còn đi lại di chuyển được, nuôi bản thân và vợ hắn không thành vấn đề.

    Vả lại, các con mình cũng sẽ kính nể.

    "Vậy được, ta phải đi nói một tiếng với mẹ Chu Khải. Để nó lần sau đi thành phố nhắn lời với Hiểu Mai" Mẹ Chu nói.

    "Đừng nói gì về mẹ Chu Khải đấy" Cha Chu nói.

    "Biết rồi" Mẹ Chu xua tay, sau đó tìm tới Lâm Thanh Hòa.

    "Mẹ tới, mẹ ăn bánh xốp với cha chưa?" Lâm Thanh Hào hỏi.

    "Ăn rồi, rất ngon" Mẹ Chu cười cười, mấy anh em đại oa đều ăn ở đây, hiển nhiêu đều rất thích.

    Trong tay Chu Thanh Bách cũng đang cầm một khối bánh để ăn.

    "Mẹ qua đây là muốn nói về chuyện hài tử của Hiểu Mai" Mẹ Chu nói.

    "Mẹ đồng ý sao?" Lâm Thanh Hòa nói: "Nếu đồng ý, lần sau ta đi thành phố sẽ nói với Hiểu Mai"

    "Ừ, ngươi nói cho nó biết, ta có thể chăm sóc giúp nó" Mẹ Chu nói.

    "Cô nhỏ nói một tháng cho mẹ năm đồng. Nhưng mà trả thù lao cũng là chuyện nên làm. Mẹ giúp cô ấy là đại ân, nếu không.. cô ấy không thể giữ được công việc của mình" Lâm Thanh Hòa nói.

    Không ai trông nom hài tử thì phải dẫn đi theo, như vậy chắc chắn sẽ phải bỏ công việc.

    Phụ nữ chăm sóc hài tử chẳng có bao nhiêu tiền, cho dù nhìn Đại Lâm không phải là loại người như vậy. Nhưng Lâm Thanh Hòa cảm thấy, mẹ Chu chịu chăm sóc quả thật là không sai, Chu Hiểu Mai có thể tiếp tục việc làm. Phụ nữ có công việc sẽ tự tin hơn, cũng khiến người khác coi trọng một chút.

    Mẹ Chu cười cười, vợ lão tứ cũng biết cách nói chuyện, mẹ Chu thật sự có chút ngượng ngùng về chuyện trả thù lao này. Nhưng vợ lão tứ đã nói thế, bà cũng có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận.

    "Còn nhỏ ta sẽ không chăm sóc, đợi lớn thêm một chút rồi, nếu ngươi có chuyện gì bận rộn có thể mang đến đây nhờ ta trông nom, ta sẽ giúp đỡ" Lâm Thanh Hòa nói.
     
    Kieuly512, Bingo195, Nhiim160919 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng một 2021
  4. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 112: Phá sản

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được" Mẹ Chu cười đồng ý.

    Khó trách Hiểu Mai thân thiết với tứ tẩu, tứ tẩu đối với nó rất tốt.

    Nếu không.. với tính tình của vợ lão tứ, làm gì có chuyện hỏi han, huống hồ chi là trông giúp một đứa bé.

    Mẹ Chu không ở lại lâu, nói xong liền đi về.

    "Mẹ, khi nào ngươi mua cho ta quả bóng đá vậy?" Chu Khải ăn bánh xốp, hỏi.

    "Chờ một thời gian nữa đã!" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Thanh Bách không nói gì, chuyện trong nhà hắn chưa bao giờ hỏi nhiều, đều giao cho vợ hắn quản. Ở nhà, vợ hắn là trời, là đất là cả thiên hạ, ngay cả hắn cũng nghe theo vợ hắn.

    Cuộc sống cứ thế trôi qua. Thấm thoắt đã qua ba tháng, bắt đầu bước vào thời tiết tháng tư.

    Trong một năm, ngoại trừ mùa đông có thể nhàn nhã ở nhà ra thì những thời điểm khác đều rất bận rộn.

    Chu Thanh Bách cũng không rảnh rỗi gì, nhưng mà vội vàng thì vẫn hoàn vội vàng. Thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ đi bắt một ít lươn và cá trạch mang về, Lâm Thanh Hòa nấu cho hắn ăn.

    Cá trạch hầm đậu phụ, thịt lươn kho tàu cùng những món ăn khác. Món nào cũng thơm ngon, bổ dưỡng hết.

    Còn chuyện hứa với Chu Khải mua cho hắn quả bóng đá, tất nhiên Lâm Thanh Hòa đã mua cho hắn khi mà cô đi thành phố bán thịt heo.

    Chu Khải về nhà thấy hai anh em Chu Toàn và Chu Bách đang đá bóng, mừng rỡ hét lên một tiếng, để cặp sách xuống rồi ôm lấy quả bóng mang đi chơi.

    Mấy đứa trẻ trong thôn không khỏi ghen tị. Sau đó nhao nhao đi qua đòi tham gia cùng.

    Chu Khải không phản đối, chơi chung thì chơi chung thôi.

    Đương nhiên, hắn chỉ cho bọn anh em tốt của hắn chơi chung. Còn những người không có giao tình thì đợi đi, không có phần đâu.

    Mua về một quả bóng đá mới như vậy, khiến cho mấy tiểu tử loai choai nhìn phát thèm, hâm mộ cực kì.

    Mẹ Chu Khải thật không hổ là người mẹ tốt nhất trong thôn. Tất cả các loại thức ăn ngon đều biến tấu đủ cách thức cho bọn đại oa ăn. Bây giờ thậm chí quả bóng đá trân quý như thế cũng mua luôn.

    Còn có người mẹ nào tốt hơn để so sánh sao?

    Bọn nhỏ trong thôn nghĩ như vậy, nhưng những người lớn đều lắc đầu ngán ngẩm.

    Vợ của Thanh Bách thật không hổ là đệ nhất phá sản trong thôn. Đá bóng có gì vui, có gì tốt mà lại tiêu tốn nhiều tiền vào đấy. Mấy thứ như quả bóng đá này đều dành cho mấy đứa trẻ trong thành phố chơi. Ở nông thôn thì mua cho bọn trẻ chơi để làm cái gì?

    Điều này thật sự là quá không biết cách sống rồi.

    Theo lời của những người từng thấy nó trong trung tâm thương mại, một quả bóng đá phải tốn hơn hai mươi đồng tiền.

    Khá lắm. Làm ruộng quanh năm suốt tháng không thấy trời đất, cuối cùng kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Chu Thanh Bách nuôi cả gia đình đã không dễ dàng gì, trong nhà còn có một người vợ không biết lo liệu như thế kia, thật đúng là một xu còn chẳng dư nổi nữa là..

    Vương Linh nghe người trong thôn xì xào bàn tán, liền hỏi nhị tẩu: "Không phải ngươi nói cô ta không có tiền sao? Không có tiền mà còn có thể mua quả bóng đá về cho con trai cô ta chơi à. Một quả bóng đó không ít hơn hai mươi đồng đâu!"

    "Người nào mà không biết cô ta đến chết vẫn thích sĩ diện. Khẳng định là không muốn người ngoài biết cô ta không có tiền, nên mới làm vậy để qua mắt mọi người đây mà" Nhị tẩu không muốn tin rằng Lâm Thanh Hòa vẫn còn tiền, đành nói như vậy.

    Thế nhưng Vương Linh không tin: "Khoảng thời gian trước, không phải nhà đó còn ăn bánh xốp sao? Nghe đâu bánh thơm vô cùng. Không chừng tứ thúc của ngươi xuất ngũ mang rất nhiều tiền trở về đấy. Nếu không.. cô ta sao dám tiêu pha như thế?"

    "Không có khả năng, cô ta về nhà mẹ đẻ vay tiền là ta nghe được từ người khác, không sai được đâu" Nhị tẩu nói.

    "Vậy thì đã khẳng định được gì. Chắc chắn là bởi vì tứ thúc của ngươi mang tiền về, cô ta không muốn đem cho nhà mẹ đẻ nữa, cho nên mới cố ý đi qua nhà mẹ đẻ để kiếm chuyện, rồi cắt đứa quan hệ thôi" Vương Linh hừ hừ, nói.

    Dĩ nhiên Vương Lĩnh đã nói trúng, nhưng nhị tẩu lại cười nhạt: "Trước đây cô ta nặng nhà mẹ đẻ nhất, còn có thể cố tình gây chuyện ư. Ta nhớ trước đây, có lần tứ thúc gửi một chiếc áo khoác quân đội hoàn toàn mới trở về, cô ta đều không suy nghĩ mà lấy đem cho nhà mẹ đẻ"

    Nói đến đây, nhị tẩu vẫn còn nghiến răng nghiến lợi.

    Năm đó trời rất lạnh, nhà cô thiếu chăn bông. Muốn đến mượn để đắp nhưng Lâm Thanh Hòa một chút ý tứ cũng không có, trực tiếp cự tuyệt.

    Sau đó liền mang đến cho nhà mẹ đẻ của cô ta. Vì chuyện này mà mẹ chồng của cô lải nhải rất lâu. Nhưng Lâm Thanh Hòa bất hiếu, căn bản không hề quan tâm đến.

    Vương Linh trước đó cũng chỉ nói càn, nghe vậy bĩu môi không nói gì.

    "Ta thật sự cảm thông với ngươi. Đều là gả cho nhà lão Chu gia, nhưng mà ngươi nhìn xem, bụng của ngươi lớn thế rồi vẫn phải xuống đất kiếm công điểm. Còn cô ta chuyện gì cũng chả cần làm" Vương Linh nói.

    Nhị tẩu nghe những lời này liền tức ói máu, nói: "Ta không có cách nào tốt số giống như cô ta"

    "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sao lâu vậy mà cô ta còn chưa có thai. Con út của cô ta chắc năm nay đã hai tuổi rồi nhỉ?" Vương Linh nói.

    "Không biết" Nhị tẩu không có hứng thú với chuyện này. Trong lòng cô còn ước gì Lâm Thanh Hòa không sinh con nữa cơ. Người phụ nữ này bản mệnh quá tốt, gả cho một người đàn ông tốt như tứ thúc cũng thôi đi. Ai ngờ đến cả mang thai cũng liên tiếp hạ sinh ba đứa con trai.

    "Ngươi nói xem, cô ta có phải sẽ không sinh được con nữa không?" Vương Linh nói.

    Nhị tẩu xua tay: "Con trai đều đã sinh ba đứa rồi, ngươi nói cô ta có sinh được nữa con không?"

    Vương Linh nghẹn lời. Nói đến chuyện sinh nhi tử, trong thôn không có mấy ai so sánh được với Lâm Thanh Hòa, cũng chỉ lác đác được vài nhà, hạ sinh liên tiếp ba đứa con trai.

    "Nhanh cắt đi! Làm xong việc còn về nghỉ ngơi, trời càng ngày càng nóng rồi" Nhị tẩu nói.

    Cô và Vương Linh đang cắt cỏ heo.

    Vương Linh không nói gì, chăm chú cắt cỏ heo.

    Mà người được bàn tán nãy giờ về chuyện quả bóng, Lâm Thanh Hòa, cũng đang cắt cỏ heo. Cắt cỏ heo xong lại qua đào một ít rau dại dùng làm rau trộn ăn vào buổi trưa.

    Buổi trưa ăn hỗn hợp bột đậu trộn bánh màn thầu, cùng với rau dại xào thịt và một quả trứng luộc là được.

    Tuy là thức ăn nhà cô được cho là đệ nhất trong thôn. Nhưng hầu hết Lâm Thanh Hòa đều cho thêm một ít lương thực phụ vào lương thực chính.

    Hỗn hợp bột đậu bánh màn thầu, bánh màn thầu bột ngô, những thứ này trong nhà ăn rất thường xuyên.

    Ngoài ra còn có những loại rau dại, trái cây và rau trồng ở sau nhà đều ăn thường xuyên.

    Răng của mấy đứa nhỏ rất chắc khỏe, cô làm gì thì ăn nấy, không kén ăn. Đương nhiên là do cô không phải ra ngoài đi làm. Nếu không.. cô cũng không có tâm trạng làm thức ăn ngon, tùy tiện nấu được món gì thì ăn thôi.

    Buổi trưa ăn hỗn hợp bột đậu bánh màn thầu cùng với trứng luộc, còn có rau dại xào thịt.

    Chu Thanh Bách nói về việc ngày mai đi mua phân bón.

    Những chuyện này được đội giao cho hắn làm.

    "Vậy trưa mai có về ăn cơm không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

    "Không đâu" Ngày mai, chạng vạng tối Chu Thanh Bách mới trở về.

    Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Hòa làm xong điểm tâm liền đi lấy phiếu lương thực và tiền: "Ở bên ngoài nhớ ăn cái gì đó ngon ngon một chút, không cần tiết kiệm chút tiền này"

    "Được" Chu Thanh Bách cười cười, rồi đi ra cửa.

    Lâm Thanh Hòa ở trong nhà đọc sách, đọc thuộc lòng vài bài thơ.

    Cô vốn tưởng rằng Chu Thanh Bách chỉ đơn thuần đi mua thuốc trừ sâu. Nhưng Chu Thanh Bách mua xong không có đi thẳng về nhà, hắn còn đi đến cục công an một chuyến để tìm chiến hữu cũ của hắn.
     
  5. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 113: Trứng cuộn rau hẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    tamryry, Bingo195, Nhiim160927 người khác thích bài này.
  6. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 114: Buôn bán lương thực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    tamryry, Bingo195, Nhiim160926 người khác thích bài này.
  7. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 115: Không dễ đối phó với Chu Khải

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng kiếm được bảy mười đồng cũng tốt rồi, với bảy mươi đồng ở thời điểm bây giờ được coi là một số tiền không hề nhỏ.

    Hơn nữa đây chỉ là tiền kiếm được từ lương thực, còn chưa tính tiền kiếm được từ thịt heo. Cộng cả lương thực và thịt heo, lần này lợi nhuận thu về sấp sỉ gần một trăm đồng!

    Khi cô đến thành phố bán thịt heo có dẫn theo hai anh em Chu Toàn và Chu Bách. Sau khi cô quay lại, hai anh em đều đang ngồi cạnh chiếc xe đạp đợi cô.

    Đôi mắt dáo dác nhìn khắp nơi, thoạt nhìn đã biết không có đàng hoàng gì rồi. Nhưng vẫn rất nghe lời, không có chạy loạn, ngồi yên chỗ này đợi mẹ của bọn họ.

    Vừa nhìn thấy Lâm Thanh Hòa, đôi mắt của hai anh em đều sáng ngời.

    "Mẹ" Chu Bách liền chạy tới ôm chân mẹ hắn.

    "Có ngoan ngoãn đợi ta quay lại không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

    "Có, chúng ta vẫn luôn ngồi đợi ở nơi này" Chu Toàn nói.

    Chu Bách cũng gật đầu, sau đó yêu cầu mẹ hắn: "Mẹ, mua cho ta kẹo hồ lô đi"

    "Không phải mới vừa ăn kem xong sao?" Lâm Thanh Hòa nói.

    Một cây kem bơ giá tám đồng, mua cho bọn họ mỗi người một cây.

    "Còn muốn ăn" Chu Bách bắt đầu làm nũng.

    Lâm Thanh Hòa nói: "Mua cho các ngươi một cây nhưng phải mang về nhà mới ăn. Chia cho ta, cha các ngươi và anh cả mỗi người một viên hồ lô"

    "Được!" Chu Toàn vui vẻ gật đầu.

    Chu Bách do dự một chút, cảm thấy rằng mình nên chia sẻ với cha và anh trai của mình, vì vậy liền gật đầu.

    Lâm Thanh Hòa đưa bọn họ đi dạo một vòng. Đường trắng trong nhà gần hết nên cô mua thêm một cân đường. Cô còn mua một lon sữa bột, loại này Chu Khải và Chu Toàn đều uống được.

    Sau đó cô mới mua một cây kẹo hồ lô ngào đường, dùng giấy bọc lại rồi đi về nhà.

    Vừa về đến nhà, hai anh em nháo nhào đòi ăn kẹo hồ lô. Lâm Thanh Hòa cũng tùy ý bọn họ, chia cho mỗi người một viên, còn dư lại ba viên.

    Buổi trưa, Chu Thanh Bách tan làm, Chu Khải tan học đi nhặt cỏ heo trở về. Lâm Thanh Hòa liền lấy kẹo hồ lô ra, cho mỗi người một viên.

    Khiến cho Chu Toàn và Chu Bách thèm không chịu được.

    "Mẹ, ta còn muốn ăn" Chu Bách mếu máo nói.

    "Ngươi có khóc ta cũng không cho, mỗi người ăn một viên, bây giờ tới lượt chúng ta ăn, không còn phần đâu" Lâm Thanh Hòa nói.

    Chu Bách ngay lập tức thu lại khuôn mặt muốn khóc.

    "Lần sau có không đợi cha và anh ngươi trở về đã ăn trước không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

    Chu Toàn, Chu Bách biểu thị phải đợi, không thể lại ăn trước. Nếu không.. chỉ có thể thèm nhỏ dãi nhìn người khác ăn, thật sự muốn khóc mà!

    Lâm Thanh Hòa hài lòng, sau đó bắt đầu cơm nước.

    Chu Thanh Bách chưa bao giờ nói gì về cách giáo dục con cái của Lâm Thanh Hòa. Người đàn ông truyền thống này cho tới bây giờ vẫn luôn theo phương thức nam lo việc bên ngoài, nữ lo việc trong nhà. Tất cả chuyện trong nhà đều là do cô quyết định.

    Lâm Thanh Hòa vô cùng hài lòng với sự phân công lao động rõ ràng này.

    Dù sao đây cũng được tính là hắn đồng tình với cách dạy con của cô.

    "Ngươi mua hai con gà đó ở nhà ai vậy?" Lâm Thanh Hòa hỏi Chu Thanh Bách.

    "Bí thư chi bộ" Ánh mắt Chu Thanh Bách khẽ động.

    Trong nhà nuôi ba con gà mái đẻ trứng. Bây giờ còn có hai con gà con. Hai con gà nuôi trước mùa xuân đã làm thịt hầm cho cha con bọn họ ăn rồi.

    Bây giờ lại mang hai con gà con về nuôi. Kể từ tháng bảy bây giờ nuôi cho tới tháng mười là hơn ba tháng cũng đủ nuôi lớn hai gà con này.

    Đến lúc đó có thể cho cha con bọn họ ăn thịt để bồi bổ rồi.

    Không còn cách nào khác, thời đại này nguyên liệu thật sự quá thiếu thốn. Mỗi ngày đều không ngừng lao động, thế nhưng chỉ có thể bồi bổ cơ thể bằng thịt gà, thịt cá.

    Căn bản không có thứ gì khác để ăn.

    Hơn nữa cũng chỉ có mình cô, người từ hậu thế xuyên qua đây mới có thể phá sản như vậy. Nhìn khắp thôn, tuyệt nhiên không có một nhà nào ăn sang như nhà cô.

    Chủ yếu là do Lâm Thanh Hòa lo lắng đồ ăn thức uống không ngon, khiến cho cơ thể Chu Thanh Bách suy yếu, điều này khó có thể bù đắp lại được.

    Cho nên cô mặc kệ bên ngoài nói cô như thế nào, nhà cô nhất định phải ăn đủ ba bữa mỗi ngày.

    Buổi trưa ăn sương xườn hầm rong biển, trứng gà xào dưa leo, canh cà chua, ăn cùng bánh màn thầu bột đậu hỗn hợp.

    Tuy chỉ có ba món ăn đơn giản nhưng vẫn đủ đảm bảo dinh dưỡng.

    "Chạng vạng ngươi đi mò xem có cá chạch hay lươn gì không nhé" Ăn cơm trưa xong, Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách.

    "Được" Chu Thanh Bách đồng ý.

    Lúc chạng vạng, Chu Thanh Bách tan làm, hắn liền đi mò cá chạch.

    Mò được hơn cả thùng cá chạch, bắt được hai con lươn, một con nặng gần năm sáu lạng. Đó là ở thời đại này, nếu là ở hậu thế thì rất khó kiếm được một con lươn đồng cỡ bự.

    Lâm Thanh Hòa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi thấy những thứ mà Chu Thanh Bách đem về.

    Cá chạch nuôi trong thùng để nhả hết bùn, ngày mai hầm với đậu phụ ăn. Về phần hai con lươn, tối nay liền nấu nó. Đưa cho Chu Thanh Bách sơ chế lươn, Lâm Thanh Hòa ra sau vườn nhổ hành.

    Lâm Thanh Hòa rất thích ăn lươn kho tàu, tuy chỉ có hai con nhưng chúng không hề ít, đủ cho cả gia đình năm người ăn.

    Buổi tối có món lươn kho thịt tàu và canh trứng cà chua. Mỗi người còn được một quả trứng luộc. Món chính là bánh màn thầu bột ngô.

    Ăn xong rồi được tráng miệng bằng món chè đậu xanh ngâm nước giếng mát lạnh.

    Thả một ít đường phèn, tạo một chút độ ngọt. Nhưng hương vị thì khỏi phải nói, giữ lại bảy giờ tối sẽ ăn.

    "Chu Khải, có phải sắp thi rồi đúng không?" Lâm Thanh Hòa hỏi Chu Khải.

    Đợt thu hoạch vụ hè, nhà trường thống nhất cho học sinh nghỉ, qua đợt mới tiếp tục đi học lại.

    Không thể không nói, giáo dục ở thời đại này vẫn chưa được coi trọng lắm và hệ thống trường học rất lỏng lẻo.


    "Ngày mai ta thi, ngày mốt nghỉ" Chu Khải nói.

    "Chúc thi tốt" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

    "Mẹ, nghỉ hè ngươi dẫn ta đến thành phố chơi một chút được không? Chu Toàn và Chu Bách thì được đi, còn ta chưa được đi lần nào" Chu Khải nói.

    "Được, lần sau dẫn ngươi đi theo. Đương nhiên là nếu lần này ngươi thi tốt, còn không thì nghĩ cũng đừng nghĩ tớ" Lâm Thanh Hòa nói.

    Hai mắt Chu Khải lóe sáng: "Ta nhất định cam đoan rằng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"


    Lâm Thanh Hòa tiếp tục nạp đế giày, Chu Thanh Bách cầm quạt quạt cho cô mát, Lâm Thanh Hòa ngồi một hồi nói: "Nhà ta vệ sinh tốt như vậy mà vẫn có nhiều muỗi"

    Muỗi thật là nhiều, thật là nhiều.

    "Mẹ, ta bị cắn, cho ta một ít dầu" Chu Bách nói.

    Lâm Thanh Hòa liền đi vào lấy dầu ra thoa cho hắn.

    "Ta cũng muốn thoa một ít" Chu Toàn duỗi thẳng tay chân.

    Lâm Thanh Hòa cũng thoa cho hắn, loại dầu này là do cô mang từ thời của cô tới, dùng cực kỳ tốt. Hơn nữa có tác dụng đuổi muỗi.

    "Ngươi có muốn hay không, Chu Khải?" Lâm Thanh Hòa trực tiếp thoa lên người Chu Thanh Bách, sau đó hỏi Chu Khải.

    "Người trực tiếp lau cho người đàn ông của ngươi, còn ta chỉ hỏi có muốn hay không, quả nhiên là luyến tiếc dùng cho ta" Chu Khải thở dài, nói.

    "Haha" Chu Toàn bật cười.

    Chu Bách cũng cười theo.

    Chu Thanh Bách nhìn vợ hắn bằng ánh mắt nhu hòa, Lâm Thanh Hòa có chút xấu hổ. Cô cũng đâu có phân biệt đối xử đâu, là do tiểu tử thúi Chu Khải này, bây giờ càng lớn càng khó đối phó rồi.
     
    tamryry, Bingo195, Nhiim160918 người khác thích bài này.
  8. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 116: Người đàn ông chu đáo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    tamryry, Bingo195, Nhiim160925 người khác thích bài này.
  9. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 117: Mong kì thi đại học được khôi phục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    tamryry, Bingo195, Nhiim160925 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng một 2021
  10. BánhMì trắng trẻo

    Bài viết:
    2
    Chương 118: Chu Hiểu Mai sinh con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Chu Thanh Bách đi ra ngoài không bao lâu, các tiểu tử ở nhà đã rời giường, còn dư lại dưa hấu cũng để cho bọn hắn ăn.

    Lúc đầu Lâm Thanh Hòa còn lo lắng không biết bọn họ hôm nay ăn quá nhiều đồ lạnh thì có bị tiêu chảy không. Nhưng không ngờ, mấy tiểu tử này chắc nịch, không có chuyện gì xảy ra cả.

    Bọn hắn ra ngoài chơi, Lâm Thanh Hòa liền nhào bột mì.

    Buổi tối ăn bánh màn thầu bột đậu hỗn hợp và các chạch kho tàu.

    Lâm Thanh Hòa làm cá chạch kho tàu vô cùng ngon. Bởi cô chuẩn bị nguyên liệu rất đầy đủ.

    Rượu vàng, gừng sợi, tỏi, hành lá, ớt, đường, muối, tiêu.

    Cá chạch bỏ dạ dày và ruột. Sau đó cho các nguyên liệu vào nồi, một nồi cá chạch kho tàu cứ thế ra lò.

    Dù có chút khó khăn, nhưng vì Chu Thanh Bách mỗi ngày đều vất vả làm việc, nên Lâm Thanh Hòa cũng nguyện ý bày vẽ chút để làm thật nhiều món ăn ngon cho hắn, để cho hắn ăn nhiều hơn.

    Ngoài món cá chạch kho, còn có thêm rau trộn dưa leo và nồi canh trứng cà chua như buổi trưa.

    Thật ra mấy món này ở nhà đã ăn đi ăn lại nhiều lần rồi, không có gì lạ lẫm. Chỉ là Lâm Thanh Hòa tận lực làm cho các món ăn ngon hơn thôi.

    Nhưng trước mắt mà nói, bốn cha con nhà này đối với tài nghệ nấu nướng của cô cảm thấy rất hài lòng.

    Chạng vạng hơn bốn giờ, Chu Khải và Chu Toàn trở về, mang về hơn nửa thùng lươn.

    Lâm Thanh Hòa ngây ra một lúc: "Lươn này ở đâu ra?"

    "Anh Chu Đông cho" Chu Khải nói.

    Lâm Thanh Hòa nghe vậy liền nở nụ cười, gật đầu không nói gì.

    Từ khi Chu Thanh Bách trở về, cô cũng không cần nhờ Chu Đông đi lấy rơm củi nữa rồi. Nhưng hiện tại Chu Đông đã có thể được phát tám công điểm như những người lớn, dễ dàng nuôi sống em gái của hắn.

    Em gái Chu Đông cũng là một người mạnh mẽ, đều sẽ đi nhặt cỏ heo để kiếm công điểm. Công điểm của hai anh em cũng không thấp, vì vậy có thể sinh sống tốt.

    Nhưng dù sao Chu Tây đến tuổi trưởng thành, lúc trước bởi vì tới kinh nguyệt, không hiểu biết. Vẫn là Lâm Thanh Hòa nhìn thấy trên quần dính máu nên mới kéo về nhà.

    Được hướng dẫn một số kinh nghiệm, lại cho nửa cân đường đỏ vào đun cùng một ít gừng để uống.

    Chu Tây đương nhiên không dám nhận, nhưng Lâm Thanh Hòa yêu cầu nhận lấy, nếu rảnh có thể qua nhà giúp nạp đế giày là được.

    Tuy nhiên anh trai Chu Đông trong lòng vẫn biết ơn cô, liền tặng không nửa thùng lươn qua đây.

    Lâm Thanh Hòa liền đem lươn chia thành hai nửa. Buổi tối đã có món ăn rồi, nhưng nếu có nhiều lươn như vậy, thì sẽ làm thêm món lươn om. Giữ lại phân nửa dùng cho ngày mai.

    Cho nên buổi tối có món cá chạch kho tàu, lươn om, rau trộn dưa leo cùng với canh trứng cà chua. Bữa ăn rõ ràng là quá phong phú.

    Chu Thanh Bách và những người khác vừa mới gieo hạt xuống đất, trời liền chuyển mưa, hạt mưa bắt đầu rơi xuống ngày càng nhiều và to.

    Mưa to thế này vào ngày oi bức quả là khiến mọi người thoải mái.

    Hơn nữa vì mới gieo hạt giống, trận mưa này vừa đúng lúc đỡ phải tưới tiêu, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.

    Mưa liên tục năm ngày, buổi chiều dĩ nhiên không cần đi làm, Chu Thanh Bách liền có thể nghỉ ngơi.

    Thế nhưng Chu Thanh Bách nghỉ ngơi, Lâm Thanh Hòa lại không được nghỉ ngơi.

    Thằng nhãi này không đi làm thì sẽ quấn lấy cô ngay.

    Buổi tối mỗi ngày phải quấn quít một hai lần mới chịu buông tha cho cô.

    Có thể thấy, ước muốn có con gái của thằng nhãi này chưa tiêu tan đâu.

    Lâm Thanh Hòa còn nghĩ hắn không cần đi làm, thì sẽ chăm sóc hắn thật tốt. Thế nhưng thằng nhãi này thật sự dồn hết tâm tư, sức lực sử dụng trên người cô rồi..

    Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, mới đó đã đến tháng chín, Chu Khải lại bắt đầu bước vào năm học mới.

    Hiện tại cây ớt chưa chín, nhưng tháng sau khả năng sẽ chín đỏ. Trước tiên thu thập bình đựng để làm tương ớt là vừa.

    Chuẩn bị hai bình lớn, đều là bình mua mật ong mang về. Một bình đựng được không ít, làm hai bình tương ớt là đủ ăn.

    Bắt đầu từ cuối tháng này sẽ bắt đầu thu hoạch vụ thu. Sang tháng sau mới tiếp tục thu hoạch. Đây là vụ thu hoạch rất lớn, hằng năm đều như vậy.

    Mà lúc này, Chu Hiểu Mai đang ở phòng sinh.

    Lâm Thanh Hòa nghĩ không có việc gì, thay mặt mẹ Chu đến thăm Chu Hiểu Mai. Mang theo hai chân giò heo qua đây, đường đỏ cũng một cân, trứng gà mẹ Chu cho, cho nửa rổ.

    Những thứ này coi như có thành ý rồi.

    "Tứ tẩu, tam tẩu thế nào?" Chu Hiểu Mai hỏi.

    Lần này sinh được một cậu con trai, khiến cho Tô Đại Lâm sung sướng đến phát điên. Nhà hắn chỉ có mình hắn là con trai, mà lần này vợ hắn sinh một con trai, hắn có thể không vui vẻ được sao?

    Cậu mợ hắn cũng vui giùm cho hắn, đồng thời cũng vô cùng hài lòng về Chu Hiểu Mai.

    "Vẫn khỏe, chờ tháng sau ở cữ thì có thể ôm con về" Lâm Thanh Hòa nói.

    Lần này Tô Đại Lâm đã tặng không ít đồ cho Chu tam tẩu ở cữ.

    Cá trích, chân heo, thịt heo..

    Vì muốn tháng sau đem con gửi về ngoại, để con mình cũng có sữa uống.

    Chu tam tẩu đương nhiên vui lòng, hơn nữa vô cùng vui vẻ.

    Nhưng nhị tẩu bên kia không hài lòng, bởi vì Tô Đại Lâm gửi đồ về không có phần của cô nên ở nhà không ít lần tức giận.

    Nhị tẩu lần này sinh là con gái, tam tẩu cũng vậy.

    Bởi vì đều đã có con trai rồi, cho nên cũng không quan trọng là nam hay là nữ. Chỉ là ở cữ sẽ khác biệt đôi chút.

    Nhưng không ai có thể nói trước được điều gì. Vì Tô Đại Lâm đem con trai về cho cha mẹ vợ nuôi, đứa trẻ còn nhỏ, vẫn cần bú sữa mẹ. Đến lúc đó phiền phức của Chu Hiểu mai cũng không khác gì tam tẩu.

    Đối với lần này, nhị tẩu còn buông lời, ý muốn nói cô ta có thể cho em bé uống sữa ké.

    Nhưng mọi người chỉ nghe, không quan tâm đến.

    Hiện tại đã ra ở riêng, mỗi người một nhà, ai mà thèm ca tụng người khác. Hợp thì qua lại nhiều hơn một chút, không hợp thì mạnh ai nấy sống thôi!

    Nghe xong lời nói của tứ tẩu, Chu Hiểu Mai cũng yên lòng.

    Thời điểm cuối tháng chín, Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai mang em bé đến cho mẹ Chu.

    Nhờ mẹ Chu chăm sóc, mỗi tháng năm đồng như đã ước định khi trước.

    Mẹ Chu rất vui lòng. Bà đã đi gần hết nửa đời người rồi, bây giờ các con đều đã lớn như vậy, bà ở nhà nghỉ ngơi, nấu cơm cho lão già của bà thì ai dám nói gì?

    Hơn nữa chăm cháu ngoại có gì to tát, mẹ Chu tất nhiên đồng ý.

    Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai có chút luyến tiếc, nhưng ngày mai còn phải đi làm, ở lại với con không bao lâu liền quay về thành phố.

    Thế nhưng lần này mang rất nhiều đồ đạc, có thịt, có cá, có trứng gà. Vậy mà vẫn không quên mang qua cho anh em Chu Khải kẹo sữa ăn.

    Lâm Thanh Hòa cũng bày tỏ, nếu như mẹ quá bận không giúp được. Cô có thể hỗ trợ trông giúp, để cho hai bọn họ yên tâm quay lại thăm con vào kì nghỉ sau.

    Dù sao nhân phẩm của tam tẩu khá tốt, mang nhiều đồ như vậy qua đây, cô ấy sẽ không bạc đãi đứa trẻ đâu.
     
    Natra, Bingo195, Nhiim160916 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...