Welcome! You have been invited by Vô Vị LãoNhân to join our community. Please click here to register.
Chương 129: Đi kiểm tra thân thể

Đối với người dân bây giờ mà nói, điều hạnh phúc nhất không phải là lúc này hay sao?

Năm nay đại đội thu hoạch được mùa. Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì mỗi nhà đều được phân lương thực đủ ăn qua hết mùa đông.

Lúa mì mùa đông đã được gieo trồng xuống. Đại đội vừa mới phân thịt, đợi đến cuối năm lại phân thịt một lần nữa. Dân chúng ăn nên làm ra, cuộc sống này đúng là mỹ mãn.

Cha Chu và mẹ Chu đều cảm thấy như vậy, những người cùng độ tuổi của hai ông bà cũng cùng suy nghĩ như nhau.

Nhất là những người đã từng trải qua ba năm nạn đói. Bây giờ có thể sống một cuộc sống dưới bầu trời hòa bình và ngày tháng yên ả quả là điều hạnh phúc.

Phân chia thịt xong, đồ ăn của nhà nào nhà nấy đều tăng lên một bậc.

Mặc dù cuộc sống của Lâm Thanh Hòa trong suy nghĩ của mọi người ở thời đại này có chút xa hoa. Nhưng thực tế nhà cô không phải mỗi ngày đều ăn thịt.

Cho dù có cũng chỉ là ít thịt vụn.

Trứng gà thì ngày ngày đều ăn.

Nhưng không phải được như lúc này, cứ muốn lấy ra ăn là lấy được. Bình thường cô đều cố gắng ăn uống khiêm tốn không khoa trương, nếu không rất dễ bị người khác nghi ngờ.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Bách đạp xe đi kiếm củi. Hai ngày qua hắn đem về không ít rơm củi, đều để ở sau nhà. Trời hôm nay hơi có gió, vừa tiện cho việc hông khô củi khỏi sợ bị ẩm mốc.


Lâm Thanh Hòa cùng Chu Toàn, Chu Bách và mẹ Chu làm bánh bao.

Tóp mỡ ngày hôm qua còn dư lại. Tuy rằng anh em đại oa có ăn vụn, nhưng bọn hắn vẫn biết ngày mai sẽ làm nhân bánh nên rất có ý tứ, không ăn quá tham.

Tính toán thời gian, có lẽ bọn hắn đã lâu lắm không được ăn bánh bao thịt rồi.

Trong túi không gian của Lâm Thanh Hòa còn một phần ba bánh bao thịt. Thỉnh thoảng cô mới lấy ra cho anh em bọn hắn mỗi người một cái.

Sau đó nói là mua từ trong thành phố đem về. Tất nhiên là khi nào nhà không có thịt mới được ăn.

Chu Thanh Bách đã ăn vài lần. Nhưng từ lúc đó cho tới bây giờ thì hắn không ăn nữa, đều nhường cho cô.

Lâm Thanh Hòa, người con dâu này, bà đã hiểu rõ con người của cô rồi. Cho nên ngày hôm nay biết cô làm bánh bao bà cũng không nói gì.

Ăn sáng xong liền bắt tay vào giúp đỡ.

Còn về cha Chu, ông đi ra ngoài tán gẫu cùng mấy người bạn già. Chỉ là trước khi đi, ông vẫn không quên hỏi trưa nay ăn gì.

Bánh bao trắng, đúng là món ông ưa thích đấy.

Bởi vì có thêm cha mẹ Chu ở đây, nên Lâm Thanh Hòa làm nhiều hơn bình thường. Nhưng tóp mỡ có giới hạn, bánh bao làm ra cũng không được bao nhiêu.

Đại khái đủ ăn một bữa no!

"Đủ ăn hai bữa đấy. Lát nấu thêm chút cháo ăn kèm, để lại vài phần tối ăn tiếp" Mẹ Chu nói.

Ý của Lâm Thanh Hòa muốn là buổi trưa ăn bánh bao hấp, buổi tối cô sẽ làm sủi cảo ăn. Nhưng nghe mẹ Chu nói vậy, cô cũng không phản đối.

Nấu cháo ăn kèm, ừm, không tệ.

Bánh bao hấp đương nhiên rất thơm, nhân bánh béo ngậy của tóp mỡ, được trung hòa bởi cải, ăn không ngán chút nào. Bánh bao to bằng bàn tay, Chu Khải ăn liền ba cái và uống một chén cháo.

Chu Toàn cũng ăn ba cái, nhưng chỉ uống được nửa chén cháo.

Chu Bách thì vẫn còn nhỏ, dù có lòng cũng vô lực. Ăn hai cái bánh bao và nửa chén cháo nhỏ.

Ba anh em đại oa ăn xong, Lâm Thanh Hòa lúc này mới bắt đầu ăn. Lâm Thanh Hòa ăn một cái bánh bao và uống hai chén cháo.

Cô thích cháo hơn là bánh bao tóp mỡ.

Sức ăn của cha mẹ Chu rất khỏe. Lúc đầu quy định mỗi người sẽ ăn ba cái, tuy nhiên Lâm Thanh Hòa tinh ý, thấy ba cái rõ ràng không đủ no đối với cha mẹ Chu, lại đem nhét vào tay hai người một cái nữa.

Ăn xong xuôi, bánh bao không thừa lại bao nhiêu. Hơn một giờ chiều Chu Thanh Bách trở về, Lâm Thanh Hòa đem bánh bao và cháo hâm nóng lại.

Năm cái bánh bao lớn và gần hai chén cháo đều được hắn chén sạch.

Cuối cùng còn dư lại tám cái bánh bao, nhiêu đây nhất định không đủ ăn vào buổi tối.

Mẹ Chu nghĩ sai rồi, bà không biết rằng ba đứa cháu và con trai của mình có sức ăn lớn như vậy đâu.

Lâm Thanh Hòa bảo Chu Thanh Bách ngủ một giấc lấy lại sức đi. Còn cô quay lại bếp chuẩn bị ủ bột.

Chỉ dư lại tám cái bánh bao, làm sao đủ ăn được. Phải làm thêm vài cái sủi cảo nhân thịt nấm mèo thì may ra còn đủ ăn.

Vốn dĩ Chu Thanh Bách muốn giúp một tay, nhưng Lâm Thanh Hòa không đồng ý. Có chút việc cỏn con này sao phải cần tới hai người.

Nấm hương ngâm nước ấm vì không kịp thời gian ngâm nước lạnh. Chờ tới lúc bột lên men là vừa vặn.

Chu Thanh Bách ngủ nửa giờ đã tỉnh dậy.

Lâm Thanh Hòa ngồi ở bên mép giường đan áo len. Đây là đan cho Chu Toàn, cũng đã đan gần xong. Chỉ còn đan cho Chu Khải nữa thôi.

"Mấy ngày nay ta đã kiếm đủ củi mang về nhà rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi" Chu Thanh Bách nói.

"Được!" Mắt Lâm Thanh Hòa sáng rực.

"Không thể dẫn bọn nhỏ đi" Chu Thanh Bách thấy mắt cô lấp lánh, khóe miệng cũng nhếch lên.

"Dẫn bọn hắn theo làm gì. Cũng phải có thế giới riêng của chúng ta chứ. Mang theo chỉ làm bóng đèn" Lâm Thanh Hòa nói.

Mặc dù nghe không hiểu hết những gì cô nói, những không có nghĩa là không hiểu được. Nhờ thế mà tâm trạng của Chu Thanh Bách tốt lên vài phần.

"Ta phải đan áo cho Chu Khải, tối nay ngươi gói sủi cảo nha" Lâm Thanh Hòa nói.

Việc này đối với Chu Thanh Bách vô cùng đơn giản. Lúc ở trong quân đội đã làm qua, tuy là sau khi về nhà vợ hắn không hề yêu cầu hắn nấu ăn.

Bốn giờ chiều mẹ Chu ôm tiểu Tô Thành đến. Bây giờ bà thường xuyên hay qua bên này chơi, trò chuyện với con dâu cũng rất vui.

Chợt thấy Chu Thanh Bách đang băm thịt.

"Tại sao làm sủi cảo?" Mẹ Chu hỏi.

"Ta đã ăn rất nhiều bánh bao nên tối nay không đủ ăn, Thanh Hòa kêu ta gói ít sủi cảo" Chu Thanh Bách nói.

"Thanh Hòa đâu?" Mẹ Chu hỏi.

"Cô ấy đang đan áo len cho Chu Khải" Chu Thanh Bách nói.

"Chăm sóc cha con cái ngươi đúng là không dễ dàng" Mẹ Chu nghĩ sao nói vậy.

Bà thường lui tới nên có thể thấy được. Vợ lão tứ nói cả ngày đều ở nhà, nhưng thực tế không rảnh rỗi gì cho lắm.

Mỗi lần bà đến, không thấy con dâu đạp đế giày thì chính là đan áo len hoặc ở sau nhà tỉa cỏ. Còn không nữa thì là chuẩn bị bữa ăn cho con trai của bà.

Chu Thanh Bách gật đầu: "Đúng là không dễ dàng gì cho Thanh Hòa. Mẹ, mấy ngày nữa ta muốn cùng Thanh Hòa ra ngoài một chuyến. Có lẽ là bảy tám ngày mới về. Đến lúc đó ngươi và cha qua đây ở nha, tiện chăm sóc anh em đại oa luôn!"

"Các ngươi muốn đi đâu?" Mẹ Chu sửng sốt.

"Chúng ta muốn đi đến Bắc Kinh, nhưng mẹ đừng nói ra ngoài" Chu Thanh Bách nói.

"Các ngươi đi đến đó làm gì?" Mẹ Chu không khỏi hỏi.

"Đi kiểm tra thân thể một chút" Chu Thanh Bách đã suy nghĩ kĩ càng.

Quả nhiên khi hắn vừa nói ra, mẹ Chu đã hiểu vấn đề, nhỏ giọng nói: "Thân thể Thanh Hòa sao có vấn đề được, mấy anh em đại oa đều giống ngươi. Ngươi không được nghĩ linh tinh có biết chưa?"
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 130: Đến Bắc Kinh

[HIDE-THANKS]Chu Thanh Bách vừa mới nghe, không hiểu mẹ nói gì cả. Một lúc sau, tiêu hóa được những lời mẹ nói thì cười rớt nước mắt.

"Mẹ, không phải Thanh Hòa, mà là ta muốn đi kiểm tra sức khỏe" Chu Thanh Bách đi tới, nói.

"Ngươi ư?" Mẹ Chu sửng sốt: "Ngươi bị làm sao?"

"Ta từng bị trọng thương nghiêm trọng, có lẽ vì thế nên đến bây giờ Thanh Hòa mới không mang thai" Chu Thanh Bách nói.

Đây cũng không phải là chuyện gì lớn. Hắn đã nghi ngờ điều này từ sớm, tuy rằng vết thương kia không làm tổn thương gì đến phần dưới, nhưng quả thực vết thương đó không hề nhẹ.

Sợ rằng nguyên nhân là ở hắn, nếu không.. đối với cái bụng không chịu thua kém ai của vợ mình thì làm sao vẫn chưa mang thai được chứ?

Mẹ Chu chợt hiểu ra, bà đã thắc mắc từ lâu rồi, anh em đại oa đều đã lớn như vậy, sao con dâu tứ đến giờ vẫn không mang thai, hóa ra đây là nguyên nhân.

"Mẹ Chu Khải có bất mãn với ngươi không?" Mẹ Chu không hỏi không được.

"Không có" Chu Thanh Bách lắc đầu, sau đó nói: "Đến lúc đó mẹ và cha giúp ta chăm sóc anh em đại oa nha"

"Ở bệnh viện huyện không kiểm tra được à?" Mẹ Chu hỏi.

"Đến nơi lớn thì tốt hơn, ta sợ ở đây không tìm ra bệnh" Chu Thanh Bách nói.

Mẹ Chu thở dài, nói: "Vậy các ngươi đi đi, anh em đại oa có chúng ta chăm sóc, cứ an tâm mà đi"

Chu Thanh Bách gật đầu.

Vì chuyện này mà lúc tối mẹ Chu ăn sủi cảo cũng không thấy ngon miệng, trong lòng rất lo lắng.

"Lúc ngươi gói sủi cảo, ngươi đã nói gì với mẹ vậy, khiến mẹ giờ như người mất hồn mất vía" Buổi tối đi ngủ, Lâm Thanh Hòa liền hỏi Chu Thanh Bách.

Chu Thanh Bách đơn giản thuật lại mọi chuyện, Lâm Thanh Hòa: "..."

Ngươi không cần phải hoài nghi chính mình đâu, ngươi chỉ bị thương ở phần trên thôi. Ta có thể xác minh giúp ngươi, phần dưới của ngươi chả có vấn đề gì cả. Huynh đệ của ngươi rất cường tráng, không hề có một chút vấn đề!

Nhưng Chu Thanh Bách rõ ràng cảm thấy như vậy. Vì thế hai người hai ý định khác nhau, Lâm Thanh Hòa muốn đến kinh đô dạo chơi, còn Chu Thanh Bách chỉ muốn đến kiểm tra sức khỏe của mình.

Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng nói rằng: "Thanh Bách, nếu như vấn đề là ở ta thì sao?"

Chu Thanh Bách lắc đầu nói: "Ngươi không có vấn đề gì"

Là do hắn không có cách nào khiến cô mang thai. Chứ thân thể của vợ hắn vừa đụng là đã mang thai rồi.

Lâm Thanh Hòa tự mặc niệm cho chính mình. Cô dự định đợi đến kinh đô rồi mới thành thật thẳng thắn với hắn. Chỉ có hai người, lời gì cũng dễ nói ra.

Bây giờ trong nhà nhiều người như vậy, vẫn là quên đi.

Bảy ngày sau, Lâm Thanh Hòa đan xong áo cho Chu Khải và Chu Toàn, Trong mấy ngày đó, Chu Thanh Bách cũng tích được rất nhiều củi.

Hơn nữa năm nay ở nhà được phân không ít rơm rạ, thân cây bông. Vì vậy không cần Chu Thanh Bách phải khổ cực đi kiếm nhiều.

Lâm Thanh Hòa chuẩn bị tràn đầy một sành trứng gà cho gia đình, nhìn có vẻ khoảng bốn, năm cân.

Những vật dụng khác cũng chuẩn bị đầy đủ. Cho nên hai người bọn họ cứ thế mang theo sổ hộ khẩu, giấy kết hôn, giấy thông hành rời khỏi nhà.

Ba anh em Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách đều muốn đi theo. Nhưng không có cách nào khác, vợ chồng bọn họ đi làm chính sự chứ không phải đi chơi.

Hơn nữa tình hình bên ngoài nguy hiểm hơn ở trong thôn nhiều, Lâm Thanh Hòa không muốn để bọn trẻ đi theo mạo hiểm.

Mà bây giờ, nếu một nam một nữ ra ngoài đều phải mang theo sổ hộ khẩu và giấy đăng kí kết hôn, bằng không sẽ xử lí với tội thông dâm.

Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách cũng bị kiểm tra vài lần ở trên xe lửa.

Khách tham quan rất dữ dội. Nhưng đụng phải khí chất quân nhân của Chu Thanh Bách, còn có tài ăn nói bất phàm của Lâm Thanh Hòa, rõ ràng xuất thân không tầm thường, nhờ vậy bọn họ mới không dám làm càn.

Sau khi xác nhận hai người là vợ chồng, muốn đi đến Bắc Kinh để tìm việc thì mới bỏ qua.

Tuy nhiên Lâm Thanh Hòa vẫn nhíu mày.

"Hiện tại thế cục bên ngoài đều như vậy, nhẫn nhịn một chút là qua thôi" Chu Thanh Bách cầm tay cô, nói.

Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Đường đến Bắc Kinh không gần, chỉ riêng lộ trình đi đã mất năm ngày.

Không thể không nói, vừa bước xuống tàu lửa, Lâm Thanh Hòa mới cảm giác được chính mình vẫn còn sống. Cô không có cách nào tưởng tượng nổi, giao thông lúc này lại lạc hậu đến thế.

Ngồi trên xe, dọc theo con đường này, Lâm Thanh Hòa sức cùng lực kiệt, cho nên không nói hai lời cùng Chu Thanh Bách tìm một nhà khách đàng hoàng, trình báo giấy tờ rồi nhận phòng.

Lâm Thanh Hòa xác nhận nhà vệ sinh sạch sẽ xong, cuối cùng mới trực tiếp quăng người lên giường: "Lần này ta tới đây coi như là lần đầu cũng như lần cuối. Sau này có mời ta đi ta cũng không đi nữa đâu!"

Trời ơi, cô thậm chí còn không biết mình làm thế nào chịu đựng được cho tới giờ đấy.

"Đi tắm trước đi" Chu Thanh Bách cười cười.

Hắn nếm trải khổ cực đã quen nên không đến mức giống cô. Thế nhưng hắn biết, vợ yêu của hắn nhất định rất là mệt.

Hai vợ chồng sau khi tắm xong, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái, lúc này mới lên giường ngủ.

Suốt đường đi thật sự chẳng có một giấc ngủ ngon nào. Đừng nói là Lâm Thanh Hòa, Chu Thanh Bách cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cho nên hai người ngay cả cơm cũng chả kịp ăn, ngủ trước rồi tính sau.

Ngủ quên cả trời cả đất. Chu Thanh Bách ngủ được hai giờ đồng hồ thì đã dậy. Đúng là thói quen trước kia của hắn vẫn còn. Sau khi đứng dậy, thấy vợ hắn vẫn còn ngủ say nên không nỡ làm cô tỉnh. Đi ra ngoài kiếm đồ ăn mang về, lúc này mới lây người vợ dậy ăn.

Lâm Thanh Hòa vẫn còn rất buồn ngủ, cô chỉ tùy tiện ăn một chút, sau đó lại tiếp tục nằm ngủ, còn dư lại đều để Chu Thanh Bách xử lí.

Chu Thanh Bách ăn xong cũng ngủ tiếp.

Hai người ngủ từ chạng vạng đến sáng hôm sau.

Buổi sáng Lâm Thanh Hòa có chút không phân biệt được đâu là hướng đông, đâu là hướng tây. Cô khẽ động, Chu Thanh Bách cũng liền tỉnh.


Ngủ một giấc sâu, tinh thần khôi lục lên không ít.

"Mấy giờ rồi" Lâm Thanh Hòa hỏi.

Chu Thanh Bách nhìn đồng hồ trên tay mình, nói: "Bảy giờ rưỡi"

"Ta ngủ lâu vậy à" Lâm Thanh Hòa có chút giật mình, không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy.

"Đã tốt hơn nhiều chưa" Chu Thanh Bách hỏi.

"Ta không sao, chỉ là có hơi mệt thôi" Lâm Thanh Hòa thoải mái đưa tay vươn người.

Ngủ xong một giấc thấy đã thật, cảm giác thân thể thư thái rất nhiều. Ít ra không còn sống dở chết dở như ngày hôm qua vừa mới đến Bắc Kinh.

Hai người ở trên giường chán ngán làm nũng xong rồi mới rời giường.

Lâm Thanh Hòa không vội vàng thu dọn đồ đạc, đi theo Chu Thanh Bách dạo xung quanh một vòng. Sau đó cứ thế đi tới bệnh viện.

Lâm Thanh Hòa còn tưởng rằng hắn mang mình đi dạo, không ngờ lại đưa cô đến đây.

"Đi thôi" Chu Thanh Bách dẫn cô vào trong.

Ở thời đại này, cho dù là vợ chồng cũng không thể nắm tay nhau đi trên đường, càng không thể đi gần quá.

"Thanh Bách, ta có chuyện muốn nói với ngươi"

Lâm Thanh Hòa nhìn bệnh viện, một lúc sau mới thở dài. Cô đứng ngồi không yên, hít thật sâu lấy dũng khí, nhìn về phía Chu Thanh Bách, nói rằng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 131: Phá tứ cựu

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa biết rõ Chu Thanh Bách muốn có thêm đứa bé nữa. Có thể bởi vì hắn đã có ba đứa con trai, nhưng chưa từng nhìn chúng từng chút từng chút một lớn lên. Cho nên hắn mới muốn có một đứa bé để làm tròn bổn phận của người cha.

Lâm Thanh Hòa rất thấu hiểu điều đó và đồng thời cũng nguyện ý sinh con cho hắn.

Nhưng mấu chốt là, cô thật sự không sinh được.

Sau khi cô nói rõ ràng mọi chuyện cho Chu Thanh Bách biết, biểu tình của Chu Thanh Bách gần như khiếp sợ.

Hắn rất muốn đứa bé, nhưng cho tới nay vẫn chưa được như ý nguyện. Nhưng hắn hoài nghi nguyên nhân là do chính hắn.

Lại không ngờ, thế mà vợ hắn dám lừa gạt hắn đi buộc ga-rô ư?

Phải nói rằng, Chu Thanh Bách cực kì tức giận!

Rất rất là tức giận.

Hắn cần một chút không gian riêng để tiêu hóa hết toàn bộ chuyện này.

Cho nên Chu Thanh Bách trầm mặc đi ra ngoài.

Lâm Thanh Hòa không dám lên tiếng gọi hắn trở lại.

"Làm bậy rồi" Lâm Thanh Hòa nhịn không được, than thở.

Nguyên chủ này đúng thật là tạo cho cô cục diện rối rắm mà. Thế nhưng loại chuyện này cô biết phải làm sao cho đúng chứ, cô là bất đắc dĩ mới làm vậy thôi.

Ai biết cô ấy lại tàn nhẫn như vậy.

Lâm Thanh Hòa cũng không chờ ở trong phòng quá lâu, xách túi vải đi ra bên ngoài.

Bầu không khí ở cố đô bây giờ thật là trông gà hóa cuốc, Lâm Thanh Hòa chỉ có thể bước đi cẩn thận. Cũng may cô nhớ được lời trích dẫn, cùng với trang phục chỉnh tề, phảng phất như một nữ cán bộ.

Vì vậy, dọc đường đi cô không gặp bất cứ khó khăn gì.

Lâm Thanh Hòa rẽ vào một con hẻm.

"Khụ khụ" Một bà lão đang nhóm bếp, sau nhà vang lên từng tiếng ho khan. Lâm Thanh Hòa nhìn sang, là một đứa bé gầy gò khoảng chừng năm, sáu tuổi.

"Đại nương, đứa bé này bị cảm rồi, nên dẫn nó đi khám đi ạ" Lâm Thanh Hòa nói với tiểu lão bà.

Cô dùng giọng Bắc Kinh chính thống, nhìn phong cách của cô, tiểu lão bà không phát hiện ra cô là người từ nơi khác đến.

Liếc nhìn cô một cái, bà lão khẽ thở dài: "Đi bệnh viện tốn nhiều tiền lắm"

Cháu của mình sao mình không đau lòng cơ chứ, thế nhưng phải có tiền mới được, mỗi ngày có thể ăn no ăn nhiều một chút đã là tốt lắm rồi.

"Ăn, đã có thể ăn được chưa bà?" Đứa bé giương mắt quan sát Lâm Thanh Hòa, rồi hỏi bà hắn.

"Còn phải chờ chút nữa" Lão bà nói.

Lâm Thanh Hòa từ trong túi vải, thực tế là từ túi không gian của chính mình lấy ra bánh màn thầu bột ngô.

"Đây là ta mua từ tiệm cơm, không biết có đổi được chén nước của đại nương hay không?" Lâm Thanh Hòa nói.

Bánh màn thầu bột ngô này có trộn bột mì, từ xa xa đều ngửi được hương vị bột mì.

Mắt của lão bà sáng lên, nhưng không nhúc nhích, nhìn về phía cô, nói: "Cô gái không cần khách khí như vậy, chỉ là một chén nước thôi mà"

"Đại nương cầm đi ạ" Lâm Thanh Hòa nói, cô xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng, chứng tỏ chiếc bánh này không có vấn đề gì. Sau đó kín đáo đưa cho lão bà.

Lúc này lão bà mới nhận lấy rồi dẫn Lâm Thanh Hòa vào trong uống nước, bảo đứa cháu trông bếp lò.

"Đồ ăn" Mắt của đứa bé phát sáng.

"Ăn nhanh lên, đừng để cho người khác thấy" Lão bà bẻ cho hắn một nửa, bỏ vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói.

Cậu bé gật đầu, sau đó lập tức ăn ngấu nghiến.

Lâm Thanh Hòa đi vào cùng lão bà, nói: "Đại nương, những người sống xung quanh đây là ai vậy? Toàn bộ khu vực bên kia nhà nào cũng đều có sân to cả"

"Cháu gái uống nước" Lão bà bưng một chén nước qua đây.

Lâm Thanh Hòa để ở một bên, cô làm sao có thể uống nước của người lạ, cho dù là thời đại này đi chăng nữa.

"Đại nương, trong nhà chỉ có bà và cháu trai thôi à?" Lâm Thanh Hòa mỉm cười.

"Còn có con dâu và con trai ta, hai người họ đều đi làm rồi" Lão bà nhìn cô, nói.

"Đại nương, ta có phiếu lương thực" Lâm Thanh Hòa đột nhiên hạ thấp giọng.

Trong mắt của lão bà nhất thời có vệt sáng xẹt qua, ở thời đại này, phiếu lương thực còn quan trọng hơn tiền bạc.

Ở trong thành, có tiền không có phiếu thì cũng không mua được gạo.

"Đại nương" Lâm Thanh Hòa rút từ trong tay ra một tấm phiếu gạo quốc gia, sau đó lại cất đi.

Bà lão chỉ kịp nhìn thoáng qua nhưng vẫn thấy rõ ràng.

"Cháu gái, nhà ta vẫn còn ít tiền" Lão bà động tâm. Phiếu lương thực quốc gia đổi lấy phiếu lương thực kinh đô, một cân có thể đổi được thêm hai lạng.

Hơn nữa cơ hội này hiếm lắm mới có, sao lão bà nỡ từ chối?

Ở thời đại nào cũng vậy, cũng sẽ có người vì ăn no một chút mà không màng mạo hiểm.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là lương thực trong nhà gần như hết sạch.

Con dâu lại đang mang thai.

Đây là đứa cháu thứ hai. Bởi vì lúc trước sinh hạ đứa đầu tiên mà thân thể bị tổn thương, bây giờ vất vả lắm mới mang thai lần nữa.

Bồi bổ một chút cũng là chuyện thường tình.

Còn có, Lâm Thanh Hòa ăn mặc chỉnh chu, nhìn quang minh lỗi lạc. Một cô gái trẻ như vậy tới lừa lão bà để làm gì chứ.

"Tiền ta không muốn" Lâm Thanh Hòa lắc đầu.

"Vậy cháu gái muốn gì?" Lão bà nhỏ giọng hỏi.

"Đại nương, ta chỉ muốn biết quanh đây có người nào trong tay có vàng, bạc, mặt dây chuyền ngọc bích hay ngọc bội gì cũng được. Ta muốn đổi" Lâm Thanh Hòa chớp chớp mắt.

Lão bà nghe thế lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: "Cháu gái à, ngươi nói nhỏ một chút thôi!"

Nói rồi nhanh chóng đi ra ngoài nhìn ngó xung quanh, may mà không có ai. Sau đó quay lại nhìn Lâm Thanh Hòa, nói: "Ở bên ngoài đều đang kiểm tra nghiêm ngặt những vật kia, ta làm sao có chứ"

"Đại nương đừng lo lắng ta là người nằm vùng, ta không phải tới để điều tra, ta thật sự muốn nó. Nếu bà có thể giúp ta, trong tay ta có phiếu gạo, phiếu lương thực và phiếu thịt cũng có thể cho bà một chút" Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng, nói.

Lão bà thấy cô như vậy, không thể không động tâm được. Bà đương nhiên biết chúng ở đâu, hơn nữa mấy vật kia chả có giá trị, nằm ở trên đường cũng không ai muốn nhặt.

Chỉ là bà không hiểu được tại sao một cô gái như Lâm Thanh Hòa lại muốn những thứ này.

"Đại nương, hai chiếc bánh bao này là thành ý của ta. Nếu như đại nương nguyện ý hợp tác với ta thì đây sẽ là lần duy nhất và chỉ trong lúc này" Lâm Thanh Hòa lấy hai chiếc bánh bao từ trong túi không gian, dùng vải che lấp lại.

"Cháu gái.."

"Đại nương, nếu bà không bằng lòng thì ta cũng sẽ không thu về, coi như hai chiếc bánh bao này cho đứa bé bên ngoài ăn" Lâm Thanh Hòa nói.

Bây giờ lão bà càng lúc càng nghi ngờ cô là mật thám rồi, không phải mật thám thì sẽ không ai cam lòng sẵn sàng trao đổi đồ ăn mê người như vậy.

"Cháu gái, ngươi chỉ muốn vàng bạc và ngọc hay còn thứ gì khác nữa không?" Lão bà liếc nhìn hai chiếc bánh bao thơm phức, nói với Lâm Thanh Hòa.

"Hoàng kim, bảo ngọc, những chiếc bình cổ xưa cũng được. Đồ càng nhiều, bà càng nhận được nhiều" Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng, nói.

Thấy lão bà vẫn còn do dự, Lâm Thanh Hòa lại nói: "Đại nương, chết no gan lớn, chết đói nhát gan, cơ hội chỉ có một! Ta chỉ hợp tác lần này, lần sau đến tìm ta, ta đều không làm. Ta được người nhờ vả, bà biết đấy, có một vài người thích sưu tầm những đồ cổ mà"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 132: Cãi nhau

[HIDE-THANKS]Dùng hai chiếc bánh bao làm tiền vốn coi như chẳng đáng là bao.

Lâm Thanh Hòa hẹn với lão bà ngày mai cô sẽ tới gặp tiền trao cháo múc. Sau đó cô tự ăn một bữa ở bên ngoài rồi mới quay về.

Lúc cô trở lại Chu Thanh Bách đã ở trong phòng, thấy cô trở về liền thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên vẫn trầm mặc không nói chuyện.

"Ta biết chuyện này là lỗi của ta. Thế nhưng ngươi biết đấy, khi đó ta đối với ngươi căn bản không hề có chút tình cảm. Ta nghĩ sinh ba đứa con cho ngươi là xong rồi, nên không suy nghĩ có ngày ta lại thích ngươi" Lâm Thanh Hòa nói.

Sắc mặt Chu Thanh Bách càng lúc càng đen hơn.

"Nhưng sau khi ngươi trở về, ngày đêm chung đụng với ngươi, không biết bắt đầu từ khi nào, ta đã cảm thấy gả cho ngươi là điều cực kỳ hạnh phúc. Mặc dù ngươi nói chuyện khô khan, không biết nói lời lãng mạn để ta vui vẻ. Thế nhưng ngươi vẫn luôn hy sinh thầm lặng vì gia đình, âm thầm gánh vác trọng trách của một người chồng, một người cha" Lâm Thanh Hòa nói tiếp.

Chu Thanh Bách nhìn cô một cái.

"Khi đó ta cũng chưa phát hiện bản thân thích ngươi, lúc ngươi trở lại ta còn kêu ngươi đi ngủ ở phòng sát vách mà. Nhưng tình cảm không phải là thứ có thể điều khiển được. Ta không thể tránh được việc cùng ngươi chung đụng mỗi ngày. Ta thích ngươi, lúc ngươi nói muốn một đứa con gái, ta liền hối hận, nhưng không biết phải nói với ngươi như thế nào" Lâm Thanh Hòa nhìn hắn.

Chu Thanh Bách nói: "Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"

"Ta cũng muốn sớm nói cho ngươi biết, nhưng ta không nói ra lời. Ta biết ngươi muốn một đứa con gái đến nhường nào, nhưng làm thì đã làm rồi, ta còn biết phải làm sao chứ? Ta đành lặng lẽ chờ đợi, xem ngươi có bản lĩnh xuyên qua ga-rô được không?" Lâm Thanh Hòa nói.

Mặt Chu Thanh Bách đen như đáy nồi.

Lâm Thanh Hòa thật sự nghĩ như vậy. Nếu buộc ga-rô rồi, hắn vẫn khiến cô mang thai được thì cô nhất định sẽ sinh cho hắn.

Nhưng Chu Thanh Bách rõ ràng không chấp nhận.

Vì vậy Lâm Thanh Hòa bắt đầu dùng thân thể để xin lỗi hắn.

Chu Thanh Bách vốn dĩ không muốn phản ứng với cô, cơn giận của hắn còn chưa tiêu tan đâu, một chút cũng chưa tiêu tan.

Cơ mà người phụ nữ này quá biết dùng thủ đoạn, hắn nhịn không được liền dùng phương thức này trừng phạt cô một trận.

Xong chuyện, hắn lại quay về bộ mặt tức giận.

"Ngươi là người được lợi mà" Lâm Thanh Hòa tự giác hy sinh to lớn, nhìn hắn thoải mái xong lại tiếp tục trưng bộ mặt kia cho cô xem, cô đâu có chịu được.

Chuyện này từ đầu tới cuối, chính cô cũng là nạn nhân đấy. Chẳng qua vì thích hắn, thương hắn, nên mới an ủi hắn.

Cái gì cũng một vừa hai phải thôi, cô cũng muốn tức giận, để xem người nào giận lâu hơn!

Chu Thanh Bách bị cô chọc tức giận không chịu được, thế mà cô còn dùng giọng điệu như vậy!

Trực tiếp liền xoay người.

Lâm Thanh Hòa bật cười: "Chu Thanh Bách, ngươi được lắm. Ta dỗ dành ngươi lâu như vậy, ngươi còn không chịu nguôi giận. Vậy ngươi hãy dứt khoát một chút, ngươi muốn như thế nào, muốn ly hôn đều được. Nhưng có một chuyện ta phải nói cho ngươi biết, ta không muốn nuôi ba đứa con trai, chính ngươi tự nuôi đi"

Không phải là không thể nuôi, cô chỉ đang hù dọa người đàn ông này mà thôi.

Chu Thanh Bách xoay người lại nhìn cô chằm chằm: "Ngươi còn muốn ly hôn?"

"Không phải là điều ngươi muốn sao, ta đã nhận lỗi rồi, ngươi còn không muốn chấm dứt chuyện này có phải không? Ta hối hận, sau khi thích ngươi ta liền hối hận, hối hận đến chết ngươi có biết không?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta thấy ngươi vẫn chưa biết ngươi sai chỗ nào đâu!" Chu Thanh Bách nói.

Trước giờ, Lâm Thanh Hòa không phải là người biết kiên nhẫn, kiên trì hiện tại đã dùng gần hết rồi, nói: "Trở về thì làm thủ tục đi! Ta không có cách nào sinh con cho ngươi được nữa. Ngươi có thể đi tìm một cô gái trẻ đẹp sinh cho ngươi. Về phần mấy đứa nhỏ, cứ để cho chúng tự lựa chọn, nếu như muốn ở với ngươi, ta không có gì để nói"

Tính tình Chu Thanh Bách rất tốt, vậy mà cũng bị cô chọc đến tức điên.

Người phụ nữ này không đem hắn tức chết thì sẽ không bỏ qua đúng không?

Hắn không nói chuyện, tiếp tục đen mặt nhìn Lâm Thanh Hòa.

Lâm Thanh Hòa quăng cho hắn một cái liếc mắt, xoay người sang chỗ khác ngủ. Tên sói này vừa mới hung hăng ăn cô nhiều lần thế kia, khiến cô mệt lả người. Còn muốn cô dỗ hắn ư? Không có cửa đâu.

Thích nổi giận thì nổi giận, chẳng hao tổn gì đến cô.

Chu Thanh Bách thấy cô không tim không phổi cứ thế mà đi ngủ, người đang giận dỗi như hắn cũng nhịn không được mà bật cười.

Rốt cuộc làm thế nào mà hắn cưới được người vợ không có lương tâm này vậy?

Chuyện lớn như vậy mà cô tự làm chủ, còn không cho phép hắn tức giận. Dỗ dành hắn một tí cô đã không kiên nhẫn rồi.

Thế mà còn nghĩ đến chuyện ly hôn, thậm chí ngay cả con cũng không cần!

Chu Thanh Bách cảm giác thái dương có chút đau.


Mắt thấy thời gian không còn sớm, Chu Thanh Bách nói: "Dậy ăn cơm đi"

"Ăn một mình đi, ta thấy ngươi là thấy phiền" Lâm Thanh Hòa mơ mơ màng màng trả lời một câu, còn đặc biệt rõ ràng.

Tim gan Chu Thanh Bách đau nhói, người phụ nữ tàn nhẫn này không đâm cho hắn mấy nhát thì không bỏ qua mà.

Nhưng đành như vậy thôi, Chu Thanh Bách ăn xong, lại mang một phần về cho cô.

Chỉ là Lâm Thanh Hòa đã ăn truớc đó rồi, vì vậy kiên quyết không ăn đồ ăn hắn mang về: "Tự mình ăn đi, đồ của ngươi ta ăn không nổi"

Thôi xong, lời nói này trực tiếp khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, biến hắn không còn là hắn thường ngày nữa.

"Dậy ăn" Chu Thanh Bách nói, dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để bụng đói. Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng phải để cái bụng no trước đã.

"Không thấy ngon miệng" Giọng nói của Lâm Thanh Hòa bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn.

Chu Thanh Bách chưa bao giờ biết dỗ dành con gái, cho nên mím môi, đứng bên giường nhìn cô.

Lâm Thanh Hòa ngủ tiếp, để cho người đàn ông này tự mình suy nghĩ kĩ càng đi. Hắn rốt cuộc là muốn cô hay là muốn cái bụng cô.

Chu Thanh Bách chờ một lúc, thấy thức ăn đã nguội nhưng cô vẫn không có dấu hiệu gì, chỉ còn cách ăn luôn phần của cô.

Lâm Thanh Hòa ngủ một giấc đến năm giờ tối, sau đó mới chuẩn bị mặc quần áo đi ra ngoài.

Chu Thanh Bách liền đi theo ra, Lâm Thanh Hòa liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi đừng theo ta!"

"Hai vợ chồng cãi nhau à" Một vị đại nương ở trong nhà khách chứng kiến hai người bọn họ như vậy thì bật cười.

"Đại nương hiểu lầm rồi, chúng ta sao cãi nhau được" Lâm Thanh Hòa cười híp mắt.

Chu Thanh Bách không nói chuyện.

Hai vợ chồng đi ra ngoài ăn tối.

Tuy Chu Thanh Bách không đói bụng, nhưng vẫn theo cô ăn chung một bữa, sủi cảo cây tề thái, mùi vị không tệ.

Lúc này Bắc Kinh không có chỗ nào đi mua sắm cả. Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Hòa trở về nhà khách.

"Đi dạo với ta một chút" Chu Thanh Bách khẽ thở dài.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, cuối cùng cũng mềm lòng, vì vậy đi theo hắn. Thế nhưng đi nửa ngày cũng không thấy hắn nói chuyện, Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi tự đi đi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 133: Giao dịch lớn

[HIDE-THANKS]Chu Thanh Bách cũng không biết, rốt cuộc chuyện này làm sao lại biến thành hắn là người phải xin lỗi rồi?

Buổi tối đi ngủ, thậm chí còn không cho hắn ôm cô.

Sáng sớm hôm sau, đi ra ngoài mua bữa sáng, lúc trở về thấy một tờ giấy cô để lại, bên trong viết: "Chờ ngươi tự mình nghĩ kĩ ta sẽ quay trở về"

Sắc mặt Chu Thanh Bách thoắt trắng thoắt đen.

Ngay lập tức hốt hoảng chạy xuống lầu tìm vợ hắn, nhưng bị một vị đại nương ngăn lại: "Chàng trai, tới đây, tới đây"

Chu Thanh Bách kiềm chế sốt ruột, nói: "Đại nương có chuyện gì vậy?"

"Muốn tìm vợ ngươi à?" Đại nương quét dọn vệ sinh liền cười nói.

"Đại nương biết cô ấy đi đâu sao?" Chu Thanh Bách lập tức hỏi.

"Vợ của ngươi nhờ ta chuyển lời cho ngươi, không cần đi tìm cô ấy, thời điểm thích hợp cô ấy sẽ tự khắc quay về, ngươi đi tìm sẽ không thấy cô ấy đâu" Đại nương nói.

Chu Thanh Bách hít một hơi thật sâu, hỏi: "Cô ấy còn nói gì nữa không ạ?"

"Vợ của ngươi còn nói, để ngươi suy nghĩ thật kĩ mọi chuyện. Ở trong phòng suy nghĩ và đợi cô ấy trở về. Cô ấy chỉ là cảm thấy hơi bực bội nên ra ngoài đi dạo một chút" Đại nương nói.

Vợ yêu ơi, ta thật hết cách với ngươi mà.

Đại nương nhìn bộ dạng của hắn như vậy liền mỉm cười: "Có muốn cùng đại nương nói chuyện một chút không, tại sao lại cãi nhau, ta đây có thể giúp ngươi hai chiêu đấy"

Trông Chu Thanh Bách cao lớn lại có khí chất quân nhân, rõ ràng đã từng đi lính. Người ở độ tuổi trung niên như đại nương, đương nhiên đối với người như vậy rất có hảo cảm. Hơn nữa bà thấy Lâm Thanh Hòa dáng dấp, tướng mạo cũng tốt, nói năng lưu loát. Cho nên muốn giúp khuyên giải mấy câu.

"Ta không biết ta đã chọc giận cô ấy chỗ nào, nói lý cô ấy cũng không thông" Chu Thanh Bách đang rất ủy khuất.

Hắn còn chưa chính thức tức giận thì cô đã tức giận trước rồi.

Đại nương cười: "Đứa nhỏ này thật là, khi cãi nhau, ngươi đừng có giảng đạo lý với vợ ngươi. Không cần biết ai sai ai đúng, ngươi phải lập tức nhận sai trước. Không phải lỗi của ngươi cũng là lỗi của ngươi, dù là vợ ngươi không đúng, ngươi cũng phải nhận sai. Đây là chuyện không thể nói đạo lý được, ngươi hiểu chưa?"

Chu Thanh Bách ngẩn người, hoàn toàn không phản ứng kịp những lời đại nương vừa nói.

"Chàng trai à, xem ra con đường của ngươi còn rất dài nha, chậm rãi mà đi! Về sau có thể lĩnh hội" Đại nương thấy hắn không hiểu cũng không nhiều lời thêm, mỉm cười, tiếp tục công việc.

Lâm Thanh Hòa bên này đương nhiên không biết Chu Thanh Bách đã gặp gỡ ai.

Cô đến tìm bà lão hôm trước, muốn thừa dịp Chu Thanh Bách ra ngoài để trốn đi. Bằng không, dẫn hắn đi theo thì làm được chuyện gì chứ?

Hơn nữa, nếu bà lão muốn giao dịch với cô, khẳng định bà ấy sẽ gom đủ trong ngày hôm qua.

Quả nhiên, cô đến gặp bà lão để xin nước, bà lão liền dẫn cô vào nhà.

"Cháu gái, những lời ngày hôm qua cháu nói có còn tính không?" Bà lão nhỏ giọng nói.

Lâm Thanh Hòa gật đầu: "Ngày hôm nay vẫn tính. Nhưng qua ngày hôm nay sẽ không tính nữa"

Bà lão nói: "Cháu đi theo ta"

Lâm Thanh Hòa liền đi theo bà lão, đi tới đống củi, bà lão liền ngồi xổm người xuống thu dọn củi lửa.

"Bà ơi, mùa đông ở chỗ cháu thực sự lạnh lắm" Lâm Thanh Hòa mắt thấy được đồ cô cần, nói.

Đồ vật này không thể để trong phòng. Ở bên ngoài còn bào chữa được, nếu bị phát hiện ở trong phòng thì không thể tránh thoát.

"Năm nay đúng là rất lạnh!" Bà lão nói.

"Cháu phụ bà một tay nha!" Lâm Thanh Hòa nói, liền ngồi xổm xuống.

Sau đó một thỏi vàng được nhét vào tay cô, Lâm Thanh Hòa lập tức bỏ vào túi vải. Tổng cộng có bảy thỏi vàng, năm miếng ngọc bích không biết tỉ lệ ngọc nhưng nhìn qua rất đặc biệt.

"Cái bình to quá bà không có cầm, đưa cho cháu những thứ này trước" Bà lão nhỏ giọng nói.

"Bà à, không cần vội, không cần nấu nước cho cháu làm chi, chỉ cần cho cháu ít nước lạnh là được rồi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Vậy đi vào thôi" Bà lão ôm một bó củi vào trong sân rồi mới vào nhà.

Lâm Thanh Hòa đưa cho bà sáu phiếu gạo quốc gia, mỗi tấm phiếu đều là năm cân, tổng cộng có ba mươi cân.

Nhìn thấy nhiều phiếu gạo như vậy, hai mắt bà lão phát sáng như hai ngọn lửa.

Ba mươi cân gạo quốc gia có thể đổi thành bốn mươi cân gạo ở nơi bà sống đấy.

"Cháu gái, cháu còn nữa không, hình như bà còn quên ít đồ chưa lấy cho cháu" Bà lão nhận lấy phiếu gạo, nói.

Lâm Thanh Hòa: "..."

Quả nhiên gừng càng già càng cay.


"Cháu còn mang theo ba cái bánh bao như ngày hôm qua đến đây. Nhưng mà bánh đó ăn rất ngon, không biết bà có món gì để đổi với cháu không?" Lâm Thanh Hòa nhìn bà lão.

Ánh mắt bà lão sáng ngời, bà nguyện ý cùng Lâm Thanh Hòa làm phiếu này. Hai cái bánh bao lớn ngày hôm qua đóng công lao không ít, thật sự ăn ngon tới cực điểm.

Cuộc đời bà chưa từng ăn qua thứ ngon như vậy.

Bà lập tức ra ngoài sau nhà sửa sang lại đống củi. Lúc đi vào mang cho Lâm Thanh Hòa hai chiếc kẹp tóc bằng ngọc, còn có một chiếc vòng và hai thỏi vàng khác!

Ngoài ra, còn có một bình cổ lớn!

Như này mà bà ấy nói không có ư, đúng là lừa gạt!

"Ba cái bánh bao không đủ!" Bà lão nhỏ giọng nói.

Lâm Thanh Hòa liền cầm những thứ này bỏ vào trong túi của mình, đem ba cái bánh bao đem ra, nhỏ giọng nói: "Trước tiên, cháu sẽ mang đồ đạc ra ngoài, bà ở đây chờ cháu"

"Vậy thì làm sao bà biết cháu có quay lại hay không?" Bà lão nói.

"Bà đang khinh cháu sao?" Lâm Thanh Hòa bật cười.

Bà lão nghĩ đến ngày hôm qua, gật đầu nói: "Bà sẽ tin cháu một lần"

Lâm Thanh Hòa liền mang hai cái bình đi, nói: "Bình này vừa vặn cháu lấy về làm bồn tiểu"

Cô quang minh chính đại xách đi ra, một chút giấu giếm cũng không có.

Những người khác thấy cô như vậy cũng không coi ra gì. Thật mà nói, có rất nhiều người sử dụng bình này làm bồn tiểu ở thời điểm bây giờ.

Nhưng sau khi rẽ vào một con hẻm không người, Lâm Thanh Hòa lập tức nâng niu, trân trọng chúng bỏ vào trong túi không gian.

Bình này tất nhiên là hàng thật nha!

Mấy thứ khác cô cũng bỏ hết vào túi không gian. Sau đó lấy ra hai cân thịt heo, năm cân bột mì và ít thuốc cảm.

Ngày hôm nay chỉ có mỗi bà lão ở trong nhà. Hẳn là vì để đề phòng vạn nhất xảy ra chuyện không hay, đỡ liên lụy đến con trai, con dâu và cháu trai của mình. Nhưng đứa bé thực sự bị cảm mạo.

Phần thuốc này là dành cho đứa bé ấy.

Đem đồ đến cho bà lão, ánh mắt bà lão sáng lên, nhất là hai cân thịt heo kia!

Đã bao lâu gia đình bà chưa được ăn thịt rồi!

Lâm Thanh Hòa không thèm quan tâm, dặn dò uống thuốc ba bữa sau khi ăn cơm liền rời đi. Phủi mông bước đi không hề do dự.

Giống như cô chưa từng quen biết người này.


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Xin chào mọi người, thời gian vừa qua mình không có nhiều thời gian rảnh nên đã ngừng edit truyện.

Mình định tiếp tục edit truyện nhưng sẽ nhảy chương, nếu mọi người vẫn muốn đọc thì hãy like bài này cho mình biết nhé!

Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình ạ!
 
Chương 234: Thủ khoa khoa học tự nhiên

[HIDE-THANKS]Chu Thanh Bách không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hai đứa con trai của mình.

Nếu tên Trần Sơn kia dám can đảm đào góc tường nhà hắn, hắn sẽ không bỏ qua đâu.

Nhưng chuyện này chỉ cần một mình hắn giải quyết, hắn vẫn còn chưa già đến mức phải nhờ người khác.

Mấy cha con về đến nhà, Lâm Thanh Hòa đã nấu ăn xong. Bữa ăn rất đơn giản, bánh bao chay cùng bún, thịt heo hầm đậu, sườn xốt tương và canh củ cải.

Cha mẹ Chu cũng ở đây.

Về phần tiểu Tô Thành và tiểu Tô Tốn, kể từ khi mợ của Tô Đại Lâm đồng ý hỗ trợ trông giúp đứa bé thì không làm phiền đến cha mẹ Chu nữa.

Bây giờ trong nhà chỉ có hai vợ chồng già cùng với gia đình của hắn.

"Mẹ, mẹ làm đồ ăn ngon ghê luôn" Chu Bách vừa ăn bánh bao vừa gắp thức ăn cho vào miệng, nói.

Chu Toàn liếc nhìn em trai mình, trong lòng tự nhủ, ngươi đúng là não ngắn, hôm nay ta thiếu chút nữa đã không còn mẹ, ngươi thì chỉ biết lo ăn. Hừ.

"Lát nhớ uống canh nhiều vào đấy" Lâm Thanh Hòa dặn dò.

"Con biết rồi" Chu Bách trả lời vô tư.

Cha mẹ Chu ăn không quá nhiều, hai cái bánh bao và chút thức ăn. Lâm Thanh Hòa biết rõ ý tứ của cha mẹ, là bọn họ suy nghĩ dành phần để cho con cháu ăn nhiều hơn.

Nhưng mà không thể không nói, áp lực của việc nuôi dạy ba đứa con trai thể hiện rõ nhất ở thời điểm này đấy.

Lâm Thanh Hòa hấp bánh bao, một chiếc to bằng nắm tay. To như thế mà Chu Khải ăn tận năm cái, Chu Toàn và Chu Bách ít hơn một chút, nhưng bánh bao dư lại không nhiều.

Ngoài ra còn có bơ sốt đậu phộng, sốt mè rang Lâm Thanh Hòa thường hay làm.

Thật sự không còn sót lại thứ gì trong nhà.

Tuy nhiên, Lâm Thanh Hòa cũng nhường cho cha mẹ Chu, bảo họ ăn nhiều một chút. Hai chiếc bánh bao mặc dù không nhỏ, nhưng sức ăn của bọn họ rất lớn, ít nhất còn phải ăn thêm nửa chiếc bánh bao mới đã bụng.

Cha Chu và mẹ Chu cũng không khách khí.

Ăn xong, Chu Bách thu dọn chén đũa. Hôm nay đến lượt hắn rửa chén. Cha mẹ Chu liền nói chuyện với Lâm Thanh Hòa về giấy báo trúng tuyển.

"Con nghĩ giấy báo đang trên đường đến đây" Lâm Thanh Hòa nói.

Cô và con trai lớn Chu Khải nhất định phải đậu. Cô không nghĩ mình và con trai sẽ thi rớt.

Ngay cả khi nộp hồ sơ dự thi vào các trường tốt nhất, cũng không tin là sẽ không đậu nổi một trường nào.

Chu Thanh Bách sáng sớm đã đi ra ngoài chạy bộ.

Cho dù bây giờ có tuyết rơi nhưng Lâm Thanh Hòa không hề lo lắng gì. Bởi vì hắn vẫn luôn có thói quen chạy bộ vào buổi sáng. Trừ phi là buổi tối lôi kéo cô hoạt động không ngừng, nếu không thời điểm rảnh rỗi, hắn đều sẽ đi chạy bộ.

Cô không hề biết rằng, Chu Thanh Bách đã đợi Trần Sơn ở ngã tư huyện thành. Không biết hắn nói cái gì, sắc mặt Trần Sơn trắng bệch không còn giọt máu. Cúi đầu trực tiếp bước ngang qua, đi về hướng huyện thành.

Chu Thanh Bách không để ý hắn, cảnh cáo hắn xong sau đó trở về. Rời đi được một lúc thì Trần Sơn lúc này mới xoay người lại, nhìn xa xa về phía Chu gia, trong mắt hiện lên vẻ ảo não.

Chu Thanh Bách nhìn không tệ, nhưng như vậy đã làm sao chứ? Chẳng qua chỉ là đứa suốt ngày cắm mặt suốt đất thì có gì hơn hắn? Lâm Thanh Hòa, cô không chọn tôi mà chọn hắn ư?

Chu Thanh Bách đả kích xong tình địch liền về nhà. Vợ hắn còn đang ngủ, bây giờ mới sáu giờ, hắn cởi áo khoác leo lên giường nằm, ôm vợ yêu vào trong ngực.

"Đã về rồi à" LâmThanh Hòa mơ mơ màng màng nói.

"Ừm" Chu Thanh Bách đáp, hôn lên gò má cô một cái thật kêu.

Lâm Thanh Hòa bật cười, Chu Thanh Bách liền hôn một cái nữa. Lần này là hôn môi, Lâm Thanh Hòa liền ôm chầm lấy cổ hắn.

Thế là mới sáng sớm tinh mơ, hai vợ chồng đã vận động kịch liệt.

Lâm Thanh Hòa thức dậy lúc bảy giờ, đập nhẹ Chu Thanh Bách một cái. Thật là, sáng sớm mà đã câu dẫn cô.

Bánh bao trong nhà còn rất nhiều. Cho nên buổi sáng chỉ cần đem hấp là có thể ăn được. Bọn nhỏ cũng đã tự tỉnh dậy.

Chu Khải và Chu Toàn hỏi cha của mình, cha đã xử lí tên cặn bã kia chưa?

"Người đi rồi" Chu Thanh Bách trả lời một câu.

Hai anh em bọn hắn cũng hiểu, thế là cha hắn đã xử lí xong xuôi, vì vậy bọn họ mới an tâm phần nào.

"Anh cả, đến lúc đó anh phải chú ý một chút, phải bảo vệ mẹ thật tốt. Mẹ xinh đẹp như vậy, văn hóa tốt, nấu ăn ngon, khắp cả thôn mình không tìm đâu ra người như mẹ đâu. Không tránh được sẽ có người theo đuổi mẹ" Chu Bách nói.

Qua chuyện Trần Sơn lần này, Chu Bách coi như thấy được, không phải tất cả mọi người đều có tiết tháo. Biết rõ mẹ hắn đã có chồng, có ba đứa con rồi mà vẫn muốn đào mẹ bọn họ đi.

Nhưng sinh viên bên ngoài không biết điều này nên chắc chắc sẽ theo đuổi mẹ bọn hắn không hề khách khí cho mà coi.


Đáng tiếc bọn họ không đi theo được, chỉ có thể giao nhiệm vụ này cho anh cả.

"Ta biết" Chu Khải nói.

Còn Chu Thanh Bách không nói bất cứ lời gì. Hắn chỉ không muốn vợ rời xa mình, chứ không phải không có lòng tin đối với vợ.

Hắn yêu cô, cũng tin tưởng cô, có một số thứ không cần phải nói quá rõ ràng.

Giấy báo trúng tuyển của Lâm Thanh Hòa và Chu Khải được đưa đến cùng lúc. Hơn nữa là cùng một chỗ đưa tới. Cả hai mẹ con đều được trúng tuyển vào đại học Bắc Kinh.

Sau khi hai giấy báo trúng tuyển đưa tới đây, toàn bộ Chu gia vừa bất ngờ, vừa sôi trào.

Khỏi cần phải nói, cha mẹ Chu kích động không ngừng.

Nhà họ Chu, nhà họ Chu thực sự có hai sinh viên đại học. Hơn nữa còn là trường đại học tốt nhất cả nước!

Thành phố Bắc Kinh ở nơi nào?

Đối với những người như họ, đó là một nơi xa hoa, phồn vinh, ngoài tầm với và đó là nơi ở của các nhà lãnh đạo.

Thế nhưng hiện tại, vợ lão tứ cùng con trai lớn nhà họ Chu đậu được trường tốt nhất ở đó.

Lãnh đạo huyện, lãnh đạo thành phố, lãnh đạo cấp cao nhất của tỉnh đều đích thân đến đây.

Hai mẹ con, một người là thủ khoa, một người là á khoa khoa học tự nhiên. Hai mẹ con chỉ cách nhau có mười mấy điểm, cùng trúng tuyển đại học Bắc Kinh.

Chuyện như vậy chắc chắn phải được lên báo chí tuyên truyền một phen.

Xe con đến, chụp hình, làm phỏng vấn, các lãnh đạo trao học bổng tận tay, sau đó mới trở về.

Bọn họ vừa rời đi, nhà Lâm Thanh Hòa bị mọi người bao vây đông nghẹt.

Nào là đưa gà, đưa trứng, quá sức nhiệt tình. Nhưng Lâm Thanh Hòa và Chu Khải vẫn theo quy cũ, không lấy thứ gì của mọi người.

Nhưng cô cũng nói với mọi người đôi lời. Nếu bọn nhỏ học tao cần giúp một tay, vậy thì cứ tới hỏi.

Hôm nay, đã là năm thứ hai mươi bảy.

Nếu như giấy báo không đưa tới, Lâm Thanh Hòa sẽ phải lo lắng không biết có bị giam giữ hay không. Dù sao ở thời đại này, còn có người thay thế người khác đi học đại học cơ mà!

Nhưng cũng may là bữa ăn ngon không sợ trễ, tóm lại đã giao tới!

Tối đó, gia đình tổ chức tiệc ăn mừng.

Đi qua bên kia gọi anh em nhà họ Chu và các chị dâu cùng nhập tiệc. Bọn họ vui quá nên quên mất dắt theo bọn nhỏ đi cùng.

Cả đại gia đình vây quần bên nhau ăn một bữa cơm vô cùng vui vẻ, những tiếng cười giòn tan không ngớt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 235: Sẽ không để ngươi thiệt thòi

[HIDE-THANKS]Lâm Thanh Hòa và Chu Khải bây giờ đã là sinh viên của đại học Bắc Kinh. Với thân phận này, cho dù nhị tẩu hay ganh ghét cô, giờ đây trong lòng chỉ đầy vẻ hâm mộ, không còn tồn tại sự ganh tị nữa.

Tối khuya, Lâm Thanh Hòa bị Chu Thanh Bách ăn sạch hết lần này đến lần khác.

"Anh giống như bò đực động dục vậy" Lâm Thanh Hòa yếu ớt, nói.

Chu Thanh Bách cười khẽ, sau đó ôm cô ngủ.

Dù là sinh viên hay là nữ thủ khoa thì cô vẫn là cô vợ trẻ của hắn.

Chưa kể đến danh hiệu thủ khoa ban khoa học tự nhiên của Lâm Thanh Hòa. Danh hiệu á khoa của Chu Khải đã là rất chấn động rồi.

Nhưng rốt cuộc bị người mẹ giành mất vị trí. Nếu không thủ khoa năm nay nhất định là Chu Khải.

Tỉnh thưởng hai trăm tệ, thành phố thưởng một trăm, huyện thành bên kia thưởng năm mươi và công xa ban thương ba mươi tệ.

Đây đều là phần thưởng của Lâm Thanh Hòa, khi đứng đầu cả nước với số điểm cao ngất ngưởng. So với mẹ của mình, Chu Khải được thưởng ít đi một nửa số tiền.

Nhưng mà cũng kiếm lời được một khoản học bổng.

Bởi vì hai mẹ con có thành tích quá xuất sắc nên những người chưa nhận được giấy báo nhập học đã cảm thấy mờ tịt với bản thân.

Tiếp đó chính là tới mở miệng gọi Lâm Thanh Hòa một tiếng lão sư, mong muốn được thỉnh giáo.

Thi đại học phân theo từng khoa.

Khoa học tự nhiên có chính trị, ngữ văn, toán học cùng với lý hóa.

Lý hóa chính là vật lý và hóa học, đây là hai môn Lâm Thanh Hòa thi.

Khoa văn cũng có chính trị, ngữ văn, toán học, còn có lịch sử. Lịch sử và địa lý hợp thành một khoa.

Lâm Thanh Hòa cùng Chu Khải dự thi khoa khoa học tự nhiên.

Nhóm thanh niên biết thế liền đến đây, muốn nhờ Lâm Thanh Hòa và Chu Khải chỉ dạy một chút cho bọn hắn.

Lâm Thanh Hòa nói: "Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ nhập học rồi. Bây giờ phải chuẩn bị chuyện tựu trường, sợ là không có thời gian".

"Lâm lão sư, cô cũng đừng thấy mình thi đậu mà khinh thường chúng tôi" Một cô gái nghe vậy lập tức nói.

"Ta đã nói cái gì mà biến thành khinh thường các ngươi? Ngươi cho rằng bây giờ giống như trước sao, có thể tùy tiện hất nước bẩn lên ngươi khác? Nếu ngươi muốn tới nói đạo lý với ta, thì đừng trách ta không khách khí. Ta giúp ngươi là vì tình cảm, không giúp ngươi bởi đó không phải trách nhiệm của ta. Cô còn muốn dùng lời nói này để áp chế ta giúp cô sao" Lâm Thanh Hòa lạnh lùng liếc mắt cô ta một cái.

"Lâm lão sư, Giai Giai không phải có ý tứ kia.." Một chàng trai thấy thế liền mở miệng giải thích.

"Ý của cô ấy là sao, trong lòng cô ấy biết rõ. Ta và con trai có thể thi đậu là dựa vào năng lực của bản thân. Cũng không thiếu nợ các người cái gì cả. Đừng vì bản thân không có bản lĩnh thi đậu thì đổ lỗi cho chúng ta cướp đoạt vị trí của cô ta. Bây giờ quốc gia cần sinh viên, thi đậu thì cứ nhập học, không có giới hạn số lượng. Thi không đậu, dù trong lòng ghen ghét ta cũng vô dụng thôi!" Lâm Thanh Hòa lạnh nhạt nói.

Nếu có thể, cô đương nhiên muốn giúp. Nhưng phải nói rõ ràng, điều kiện thi đại học tiếp theo sẽ thay đổi. Đến lúc đó, bao nhiêu thanh niên có học thức này sẽ ly hôn để cao chạy xa bay đây?

Cô dạy bọn hắn, đến lúc đó những người trong thôn sẽ tìm ai để tính sổ? Đáp án quá rõ ràng.

Cho nên Lâm Thanh Hòa cũng không muốn giúp, không muốn đem chuyện kéo đến bên người mình. Tới bây giờ cô vẫn luôn là một người phụ nữ vì lợi ích bản thân.

Cô có thể giúp người, nhưng chỉ cần thấy rủi ro, cô sẽ thu hồi tay không chút do dự. Đem mình và người nhà của mình bảo vệ thật tốt!

Đừng nói là dạy bọn họ, ngay cả phương pháp và những phần cần chú ý cô cũng không cho. Dù sao Chu Toàn vẫn cần nó.

"Không bao lâu nữa chúng ta sẽ nhập học. Bây giờ có rất nhiều thứ không kịp chuẩn bị. Hơn nữa, ta và Trần Sơn rời đi, hai vị trí trung học bên kia sẽ để trống. Ta nghĩ các ngươi có thể đi tranh thủ một chút" Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt nói.

Trực tiếp đuổi nhóm thanh niên này đi.

Rất nhanh sau đó, trong thôn lan truyền rằng, Lâm Thanh Hòa bất cận nhân tình. Hai mẹ con thi đỗ, nhưng khi người khác qua thỉnh giáo lại không giúp gì cả.

Từ trước đến nay, Lâm Thanh Hòa chẳng quan tâm mấy lời nói bóng nói gió. Thích thì cứ nói. Chờ điều kiện của đợt cao khảo năm sau công bố ra, sẽ biết vì sao cô không giúp

Mẹ Chu tới hỏi cô, Lâm Thanh Hòa thấy cũng không có gì phải giấu giếm: "Con nghe được một số tin tức ở trong thành phố. Nói năm sau thi đại học, nhưng ai kết hôn sẽ không được tham gia"

Mẹ Chu sững sờ: "Kết hôn thì không được tham gia sao?"

"Dạ đúng vậy" Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Trong số nhóm thanh niên đến đây hôm nay, chín trong số mười người đã là người kết hôn, còn một hoặc hai người chưa kết hôn. Nhưng đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Cho nên Lâm Thanh Hòa không muốn dính líu tới bọn họ, căn bản cô cũng không quen biết nhóm người đó, nói cho họ biết chuyện này để làm gì chứ?

Mẹ Chu vội vàng nói: "Vậy phải làm thế nào? Mẹ thấy bọn hắn bây giờ nghĩ tham gia thi đại học đến điên rồi"

"Ly hôn thôi" Lâm Thanh Hòa nói.

Mẹ Chu nghe vậy, đôi mắt trừng lớn, nhanh chóng nói: "Sang năm muốn thi đại học thì phải ly hôn hả?"

"Không phải, là bọn họ vì thi đại học sẽ lựa chịn ly hôn. Cho nên mẹ à, nếu ta dạy họ, họ thi đậu rồi rời đi, lúc đó mọi người trong thôn sẽ trách ai?" Lâm Thanh Hòa nói.

Những người này rõ ràng không phải người địa phương, đến thời điểm đó sẽ rời đi. Thế nhưng gia đình cô là người địa phương, cội nguồn cũng ở đây.

Nếu cô dạy bọn hắn, bọn họ phủi mông bỏ đi, cả dòng họ nhà họ Chu sẽ trở thành kẻ thù truyền kiếp trong và ngoài thôn mất.

Vì vậy chuyện này không cần phải bàn luận.

Lâm Thanh Hòa luôn quyết đoán trong mọi chuyện.

Gương mặt mẹ Chu lo lắng, nói: "Đây là chuyện gì vậy chứ".

Cô thật sự không quan tâm đến mấy chuyện này. Cô và Chu Khải đều là sinh viên đại học Bắc Kinh. Qua hết năm nay sẽ rời đi. Dù sao cũng phải đi qua sớm trước để thích ứng với khí hậu bên nơi đó.

Vợ chồng Chu đại cô, vợ chồng Chu nhị cô và gia đình Tô Đại Lâm, Chu Hiểu Mai tất cả đều đã trở về.

Cả một nhà quây quần bên nhau để ăn tối và đón giao thừa.

Vợ chồng Chu đại cô và Chu nhị cô rất bất ngờ, các cô thật sự không nghĩ tới, nhà mẹ đẻ vậy mà có thể có sinh viên đại học. Đó còn là trường đại học tốt nhất cả nước.

Chu Hiểu Mai bí mật nắm tay Lâm Thanh Hòa, nói: "Tứ tẩu, chị đi Bắc Kinh đừng có quên em nhé. Nếu về sau ở đó phát triển tốt, chị phải kéo em theo cùng đấy nhé"

"Em và Đại Lâm trước tiên cứ ở lại đây trước. Tiết kiệm một chút tiền, đừng tiêu sài hoang phí. Thứ cần nên mua thì mua, không cần thì đừng mua. Sau đó chị sẽ xem có mua được nhà ở đó không, nếu được sẽ mua một căn" Mối quan hệ giữa Lâm Thanh Hòa và Chu Hiểu Mai rất tốt. Qua nhiều năm như vậy vẫn luôn tốt đẹp.

"Ta nghe tứ tẩu" Chu Hiểu Mai vội vàng nói, sau đó nhỏ giọng lại: "Mấy năm nay em và Đại Lâm cũng tiết kiệm được một ít, gần hai vạn"

"Nhiêu đó cũng không coi là nhiều. Cứ tiếp tục tiết kiệm. Em nghe lời chị, chị nhất định không để cho em thiệt thòi đâu" Lâm Thanh Hòa thì thào với Chu Hiểu Mai.

* * *vui lòng xin phép và ghi nguồn trước khi đăng tải truyện ở trang web khác* * *
[/CHARGE][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 236: Lên Đại Học

[HIDE-THANKS]Đừng nói Lâm Thanh Hòa không để tâm đến người khác. Dù sao thì những người khác căn bản không có điều kiện được như Chu Hiểu Mai.

Tiền lương của Chu Hiểu Mai bây giờ là ba mươi tệ, Tô Đại Lâm có gần năm mươi tệ và cậu ấy đã lên vị trí phó giám đốc nhà máy rồi.

Tiền lương của hai người rất cao.

Cho nên hai người bọn họ có tiền tiết kiệm còn có thể suy nghĩ một chút. Những người khác thì sao chứ? Coi như có nói cũng vô ích.

"Em nghe chị dâu" Chu Tiểu Mai nói.

Cô tất nhiên sẽ tin tưởng lời nói của chị dâu tứ.

Nhớ ngày đó, cô có thể vào nhà máy mà hiện tại cô đang làm việc là nhờ vào chị dâu này.

Thời điểm trước khi kết hôn, chẳng phải cô đá tên người yêu cũ kia và lựa chọn Tô Đại Lâm sao?

Người yêu cũ kia ngay từ đầu không có chỗ nào tốt. Nếu cô đồng ý kết hôn với hắn ta, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ không hòa thuận.

Hơn nữa cho tới bây giờ, cả một nhà đều chen chúc nhau trong căn nhà nhỏ hẹp.

Chu Hiểu Mai không cách nào tưởng tượng nổi, nếu thật sự cô gả cho hắn thì cuộc sống bây giờ sẽ ra thế nào.

May mắn thay, cô đã nghe lời chị dâu tứ mà gả cho Tô Đại Lâm. Tuy có tật nói lắp, nhưng trừ điểm đó ra thì không có nửa điểm nào xấu.

Chu Hiểu Mai cảm thấy mình đúng là cô gái có cuộc sống đặc biệt hạnh phúc.

Tất cả những chuyện này, cô đều nghe lời chị dâu tứ. Cho nên bây giờ chị dâu tứ bảo cô tiết kiệm tiền, cô thật sự chỉ muốn tiết kiệm tiền thật tốt mà thôi.

Một tháng cô có thể tích góp được năm mươi tệ. Nhà cô mỗi tháng tiêu hết ba mươi tệ, bấy nhiêu cũng đủ cho việc sinh hoạt thoải mái.

Một tháng năm mươi tệ, một năm chính là sáu trăm tệ, thực sự là rất nhiều.

Lâm Thanh Hòa gật gật đầu, không nói gì thêm. Dù sao thì nhà thương mại vẫn chưa xây cho đến những năm 1990. Thời gian còn rất dài.

Về phần nhà nguyên căn, Chu Hiểu Mai có lẽ mua không nổi. Bởi vì dù tiền lương của cô ấy và Tô Đại Lâm không thấp, thì ngay cả căn nhà trong khoảng những năm 1980 cũng đã hơn mấy vạn tệ.

Không có tiền phi nghĩa làm sao có thể mua được. Nên tiết kiệm tiền để mua hàng hóa những năm 1990 thì tốt nhất.

Chuyện Lâm Thanh Hòa bảo tiết kiệm tiền, Chu Hiểu Mai cũng nói với Tô Đại Lâm

Tô Đại Lâm biểu thị, tiết kiệm thì tiết kiệm thôi.

Đối với Lâm Thanh Hòa, chị dâu tứ này, Tô Đại Lâm rất tin tưởng. Lời nói của sinh vien thủ khoa là lời nói ngàn vàng, căn bản không cần nhiều lời.

Nhất là Lâm Thanh Hòa là dạng tự học thành tài, đầu óc thông minh hơn người.

Không thấy con trai cô ấy là sinh viên khóa đầu còn không vượt qua được cô ấy hay sao? Lời cô ấy nói còn giả được à?

"Chúng ta.. Chúng ta dự định.. Muốn mua điện.. TV.."

Tô Đại Lâm còn chưa nói hết, Chu Hiểu Mai liền hiểu ý hắn: "Không mua, muốn xem thì đem theo cái ghế qua nhà anh em họ mà xem"

Chu Hiểu Mai nhận thấy, sau này chị dâu tứ hẳn là muốn ở lại Bắc Kinh. Chu Hiểu Mai suy nghĩ một chút đều đã thấy kích động.

Cô cũng muốn đến Bắc Kinh nha.

Đến đó không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhất là cần rất nhiều tiền, cho nên phải tiếp tục tiết kiệm tiền mới được.

Muốn mua TV gì gì đó cũng không nằm trong dự định. Ngay cả quạt điện cũng không cần.

Lâm Thanh Hòa kiểm tra tài sản trong nhà lại. Tính cả số tiền học bổng lần này cộng thêm tiền lời từ việc buôn bán, trong tay cô có tổng cộng năm nghìn năm trăm tệ.

Lâm Thanh Hòa để lại năm trăm tệ cho gia đình, năm trăm tệ này đưa cho Chu Thanh Bách.

"Cứ tiêu những thứ cần tiêu, không cần tiết kiệm. Nhà ta còn bao nhiêu tiền anh cũng biết phải không?" Lâm Thanh Hòa đem tiền cho Chu Thanh Bách. Mặt khác, còn đưa một phiếu chứng khoán.

Chu Thanh Bách nhìn cô: "Anh đưa hai mẹ con đi".

"Vâng" Lâm Thanh Hòa đáp.

Chu Thanh Bách lúc này mới nhận lấy tiền, đem tiền cất kĩ.

Lâm Thanh Hòa và Chu Khải báo danhvào ngày mùng 8 tháng 3. Bọn họ cần phải mang theo giấy chứng nhận. Trước khi lên đường, Lâm Thanh Hòa đều đã an bài thỏa đáng. Bây giờ mới cuối tháng hai, Chu Thanh Bách cùng hai mẹ con Lâm Thanh Hòa ngồi xe lửa tới Bắc Kinh.

Cha mẹ Chu một mực tiễn đến cửa thôn vẫn lưu luyến không nỡ rời. Mẹ Chu nhét cho Lâm Thanh Hòa một trăm tệ, hốc mắt bà đỏ hoe.

Một số người chơi thân với nhau trong thông cũng ra đưa đưa tiễn.

Còn một số người khác, bởi vì Lâm Thanh Hòa không có ý định dạy cho nhóm người thanh niên học thức, nên nói xấu cô không ít, không đi ra đưa tiễn.

Nhưng nhà họ Chu căn bản không thèm để ý.

Ngồi xe lửa mấy ngày mới đến Bắc Kinh

Sau đó Chu Thanh Bách đưa hai mẹ con đến đại học Bắc Kinh, Chu Thanh Bách cũng không vội trở về, Lâm Thanh Hòa vẫn chưa bắt đầu nhập học, cũng không muốn chồng về sớm như vậy.

Bởi vì chuyến đi này.. Phải một học kì sau mới có thể gặp lại.

Báo danh trước, đem hành lý đến ký túc xá cất xong, một nhà ba người bắt đầu đi mua sắm đồ đạc.

Năm nay đã là năm 1978, Chu Khải cũng mười bốn tuổi, năm nay hắn có thể cao đến một mét tám.

Nhưng vẫn thấp hơn so với Chu Thanh Bách cao một mét tám mươi lăm. Nhưng trong tương lai, xem chừng có thể cao hơn cha hắn.

Lần này Chu Khải mang theo một chiếc chăn bông, Lâm Thanh Hòa cũng mang theo một chiếc. Tất cả đều nặng khoảng sáu ký, còn có một chiếc đệm.

Dù trời trở lạnh cũng không lo bị rét.

Quần áo đem theo gồm có áo bông, áo len và những bộ đồ dành cho mùa hè đều mang đến đây.

Ngoài ra còn có các đồ dùng cá nhân như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, cần phải mua sắm.

Thế là một nhà ba người đi mua sắp những thứ còn thiếu. Đuổi khéo Chu Khải đi, nhường không gian riêng cho hai vợ chồng Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách.

Lâm Thanh Hòa trực tiếp lôi kéo Chu Thanh Bách đi thuê phòng.

Đưa sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn xong. Hai vợ chồng kéo nhau vào ân ân ái ái một hồi.

Không có cách nào khác nha, Chu Thanh Bách lần này trở về, không biết phải đợi bao lâu nữa. Cho nên lần này vắt kiệt sức hắn cũng tốt.

Tóm lại làm rồi làm, tinh thần sung mãn cực kì.

Chu Thanh Bách rất nhớ hương vị của cô. Hắn phóng túng cho đã, đến lúc trở về, toàn thân lộ ra vẻ thiếu khí lực.

Dù sao bây giờ trong nhà chỉ còn hắn và hai đứa con trai. Con trai lớn và vợ đều đi học đại học, làm sao dễ dàng thích ứng được chuyện này chứ?

Cảm thấy mất mát là điều khó tránh khỏi.

Lại không nghĩ rằng, một người đứng đắn như Chu Thanh Bách lại túng dục quá độ. Trên xe lửa không ăn gì nhiều, lúc này tinh thần mới không tốt.

Cùng lúc đó, điều kiện cao khảo lần thứ hai công bố ra.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ thôn Châu Gia Ngư náo loạn cả lên.

"Có khi nào Lâm lão sư đã sớm nghe được tin tức này nên mới không dạy không?" Có một vài gia đình có con dâu hoặc con rể đang nháo nhào đòi ly hôn, lúc này mới nhớ đến chuyện Lâm Thanh Hòa lúc trước.

Những người lớn khác cũng hoàn hồn, tiếp đó bắt đầu khen ngợi Lâm lão sư vì người trong thôn mà suy nghĩ chu đáo.

Nhưng nhà lão Chu không vì thế mà vui vẻ, thái độ rất thờ ơ.
[/CHARGE]
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 237: Bạn cùng phòng

[HIDE-THANKS]Biết chuyện này không chỉ có riêng thôn Châu Gia Ngư mà còn có các đội sản xuất khác.

Chuyện này đã khiến mọi người huyên náo ầm ĩ. Chỉ có nhà cha mẹ Chu là không bị liên luỵ.

Mẹ Chu cảm thấy vừa xót vừa thương cho con dâu tứ, khen vợ lão tứ đúng là quyết đoán. Nếu không, bây giờ xảy ra chuyện này, bọn họ sẽ tìm ai tính sổ?

Tuy nhiên, nhóm thanh niên học thức kia vẫn quyết tâm không thay đổi. Ngay cả con rể và con gái của đại đội trưởng cũng đã ly hôn.

Họ cam đoan rằng nếu thi đậu nhất định sẽ dẫn vợ con theo cùng. Nhưng lời hứa chỉ là lời hứa. Chuyện tương lai ai biết trước được điều gì. Lời hứa có tác dụng hay không không ai dám chắc.

Lâm Thanh Hoa và Chu Khải chính thức trở thành sinh viên đại học Bắc Kinh vào năm 1978.

Chiếu theo trường đại học hiện nay, học bốn năm sẽ tốt nghiệp, thậm chí là năm năm, sáu năm. Lâm Thanh Hòa không muốn lãng phí thời gian đó.

Cho dù là học từng bước một, cũng không trì hoãn thời gian quá nhiều. Nhưng Lâm Thanh Hòa muốn kiếm tiền hơn huhu.

Năm nay bắt đầu cải cách, những năm về sau đất nước sẽ tiến bộ rất lớn.

Cho nên Lâm Thanh Hòa thực sự rất chăm chỉ học tập.

Cô học khoa ngoại ngữ, Chu Khải vốn dĩ muốn cùng mẹ hắn học chung khoa. Nhưng Lâm Thanh Hòa không đồng ý. Bởi vì thế mạnh của Chu Khải là địa lý.

Vì vậy Lâm Thanh Hòa để Chu Khải đến khoa Địa lý học.

Đối với Tiếng Anh, Lâm Thanh Hòa sẵn sàng dạy hắn.

Chu Khải học xong, thỉnh thoảng sẽ tới lớp mẹ hắn để tìm cảm giác tồn tại.

Chu Khải nhỏ như vậy đã là sinh viên. Cho dù là đại học Bắc Kinh đi chăng nữa cũng mười phần hiếm thấy. Thành tích lại tốt, biết cách nói chuyện, khôi ngô tuấn tú, dáng dấp cũng rất soái, giáo viên và sinh viên trong trường đều rất thích hắn.

Đương nhiên họ cũng biết, người nói lưu loát ngoại ngữ Lâm Thanh Hòa ở khoa ngoại ngữ chính là mẹ hắn.

Hai mẹ con được nhận vào đại học Bắc Kinh, phải nói đây là một huyền thoại lưu danh trong trường.

Lâm Thanh Hòa khuyên Chu Khải không cần phải liều mạng học tập. Mỗi ngày nên rèn luyện thân thể, chơi bóng rổ. Lời nói của cô chẳng khác gì tự vả chính bản thân mình, khi không làm gì cô đều chui vào thư viện đọc sách.

Có khi ở lại cả một ngày, chuyên tâm học tập cực khổ. Khiến ông lão thủ thư cũng phá lệ xem trọng.

Hôm nay Lâm Thanh Hòa đến hơi muộn, súyt chút nữa là không có chỗ ngồi.

Bởi vì không chỉ có mỗi Lâm Thanh Hòa liều mạng học tập, các sinh viên khác cũng liều chết dùng hết sức lực đến đây hấp thu tri thức.

Ông lão thủ thư thấy vậy liền chỉ chỗ cho cô ngồi: "Bạn học nữ kia, đến đây ngồi đi, ở đây còn dư một chỗ"

Lâm Thanh Hòa đi tới, nói lời cảm ơn.

"Nghe nói trước đây cháu không được đi học bài bản, chỉ học qua lớp xóa nạn mù chữ mấy ngày, sau đó tự học thành tài sao?" Ông lão hỏi.

"Lúc còn nhỏ, cháu rất muốn đi học, nhưng cha mẹ không đồng ý. Sau này may mắn gặp được chồng cháu, khi đó anh ấy chưa bị thương, chưa xuất ngủ, có tiền trợ cấp mỗi tháng. Cháu liền lười làm việc, trốn ở nhà chăm sóc con cái và đọc sách thôi" Lâm Thanh Hòa nói.

Những chuyện như thế này cô sẽ không nói ra ngoài, tất cả đều do đứa con lớn Chu Khải khoác lác thổi phồng.

Hận không thể tuyên bố cho toàn bộ mọi người ở Bắc Kinh biết cô là mẹ hắn. Là người đã có chồng và hai đứa con trai ở nhà.

Lâm Thanh Hòa không thèm để ý đến mấy cái tâm tư này của Chu Khải. Cô quá ưu tú đi, khai giảng mới không bao lâu mà đã có người gửi thư tình.

Đứa nhỏ Chu Khải này biết được, liền viết một bài văn lưu loát dài ba ngàn chữ, trực tiếp dán lên bảng tin.

Thoáng một cái, tất cả giáo viên cùng sinh viên đều biết chuyện.

Thủ đoạn đúng là đủ tàn nhẫn. Một chiêu này phủ đầu hết những người có tâm tư gì với mẹ hắn, nếu không chính là kẻ xấu phá hoại gia đình người khác.

Nhưng Lâm Thanh Hòa không trách hắn, coi như cho hắn cảm giác an toàn. Hơn nữa có như vậy cô mới bớt đi nhiều phiền phức, chuyên tâm mà học hành.

Lão nhân gia trong thư viện nghe vậy bật cười: "Khi đó ngươi dám trốn ở nhà đọc sách, lại không nói ra. Ta đoán thanh danh của ngươi trong thôn có lẽ không được tốt cho lắm"

"Danh tiếng quả là kém. Nào là đệ nhất phá sản của thôn, đệ nhất nữ nhân lười biếng, đệ nhân nữ nhân không biết cách sống. Nhiều lắm, ta đếm không hết, cũng không có ai sẵn sàng làm bạn với ta" Lâm Thanh Hòa cười nói.

"Ngàn mài vạn kích còn kiên kình, mặc cho gió đông tây nam bắc" Ông lão nói.

Lâm Thanh Hòa cười, ông lão liền để cô đọc sách, không tiếp tục quấy rầy cô nữa. Coi như ông và Lâm Thanh Hòa là chỗ quen biết, nếu Lâm Thanh Hòa đến muộn, bình thường ông đều sẽ giữ cho cô một chỗ.

Thỉnh thoảng Lâm Thanh Hòa sẽ cho ông ấy một ít thịt heo kho tàu và vài món khác.

"Ông ơi, hôm nay mẹ cháu có đến đây không?" Chu Khải đến hỏi ông lão trong thư viện.

"Vừa đi rồi" Ông lão nói.

Chu Khải cảm ơn, tiếp đó liền đến tìm mẹ hắn. Ngược lại, ông lão nhìn hắn một cái, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương. Nếu con trai và con dâu hắn còn sống, cháu trai của ông bây giờ cũng lớn như vậy.

Chu Khải tìm được mẹ hắn, Lâm Thanh Hòa nói: "Cả người đầy mồ hôi, chạy tới đi làm gì?"

"Mẹ, cuối tuần con định theo bạn học ra ngoài chơi, cậu ấy là người ở đây" Chu Khải nói.

"Ừ, nhưng nhớ phải mang theo thẻ sinh viên" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Khải đồng ý, Lâm Thanh Hòa cho hắn một khối tiền, sau đó kêu hắn đi về.

Bạn cùng phòng vừa vặn nhìn thấy, hâm mộ nói: "Thật là không nhìn ra, con trai Thanh Hòa lại lớn như vậy"

Có đứa con trai như Chu Khải ai mà không thích, nhìn đẹp trai lại sáng sủa, đúng là mẫu con trai trong lòng mọi bà mẹ.

Lâm Thanh Hòa và người bạn cùng phòng Vương Lệ này có quan hệ không tệ. Cô ấy cũng làm mẹ và có đứa con trai ở nông thôn, cười nói: "

" Độ tuổi này ăn mạnh lắm đây "Vương Lệ cười.

" Cũng không hẳn, một bữa hắn ăn năm chiếc bánh bao, có nhiều hơn so với cha hắn một chút. Tiền lương ta dạy học cộng với ít tiền phụ cấp đều ở nơi đây, vẫn đủ dùng "Lâm Thanh Hòa nói.

Đây là lý do vì sao cô và Vương Lệ có mối quan hệ tốt. Lúc trước Vương Lệ cũng dạy học ở nông thôn, tuy cùng tuổi với Lâm Thanh Hòa, nhưng con của cô ấy còn nhỏ, chỉ mới bốn, năm tuổi, độ tuổi nghịch ngợm.

" Năm nay nghỉ, ta phải trở về thăm con trai "Vương Lệ nói.

" Nên vậy "Lâm Thanh Hòa nói.

Nhân phẩm của Vương Lệ không xấu, dù là người tri thức, về nông thôn cũng không ghét bỏ chồng mình. Sau khi đến đây, cô ấy cũng rất nhớ con trai, cho nên cô và Vương Lệ mới nói chuyện hợp với nhau.

Trở về ký túc xá, những người khác cũng đều có mặt.

" Ai dùng xà phòng của ta vậy?"Về đến ký túc xá, Vương Lệ đang định rửa mặt, cau mày lại khó chịu, nói.


***Hãy ủng hộ mình bằng cách bình chọn sao cho truyện để mình có động lực viết tiếp nhé! ***[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back