Tên truyện: Trợ lý mới của Dịch tiên sinh Tác giả: Không Thiền Tử Thể loại: Ngôn tình, hiện đại Giới thiệu: Link Thảo luận-Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Dịch Của Nelly
Chương 1: Tình cờ gặp ngôi sao Bấm để xem Lâm Vũ ngồi xuống sofa với tâm trạng căng thẳng, mắt không dời chiếc điện thoại trên bàn trà, hận không thể khiến chiếc điện thoại sáng lên ngay lập tức. Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu không dứt, trong lúc cô đang vò đầu bứt tai đứng ngồi không yên thì chuông điện thoại reo lên. Chiếc điện thoại còn chưa kịp rung đã bị cô tóm lấy. "Xin chào, cho hỏi là cô Lâm Vũ phải không?" "Vâng, tôi là Lâm Vũ!", trong giọng nói phấn khích mang theo chút run run, màn hình điện thoại phản chiếu góc nghiêng khuôn mặt cô, đôi mắt sáng ngời đầy hồi hộp. "Chúc mừng cô đã trúng tuyển vào công ty Điện ảnh Bác Sâm, tám giờ sáng mai mời cô có mặt ở công ty!" "Tuyệt!" Cuộc gọi thông báo kết quả đến đúng lúc khiến Lâm Vũ cực kỳ vui mừng. Giống như vừa uống máu gà, cô nhảy trên ghế sofa, ném chiếc điện thoại qua một bên, vui đến mức hoa chân múa tay. Điện ảnh Bác Sâm là công ty giải trí nổi tiếng trong nước, rất nhiều tiểu thịt tươi đang hot, phái thực lực đều đến từ Bác Sâm, những năm gần đây công ty này liên tiếp lũng đoạn những công ty giải trí nhỏ có tiếng khác. Không chỉ được giới ngôi sao biết đến, ngay cả những sinh viên tốt nghiệp ngành truyền thông cũng cực kỳ ngưỡng mộ. Lâm Vũ cũng không ngoại lệ, là sinh viên ba tốt, đứa con ngoan trong mắt thầy cô và ba mẹ, nhưng bên dưới khuôn mặt tươi cười hiểu chuyện kia là một trái tim không hề an phận. Có thể người khác không hiểu, tại sao một đứa con gái bình thường vốn hiểu chuyện bỗng chốc lại trở nên ngang bướng như vậy, nhưng Lâm Vũ lại hiểu rất rõ.. Mặt trời lặn dần về phía Tây, nhường chỗ cho ánh trăng, chẳng mấy chốc ánh sao vụt tắt, phía Đông dần ló ra những tia nắng đầu tiên. Lại bắt đầu một tuần mới, không biết mệt mỏi. Chuông báo thức vang liên hồi, Lâm Vũ vội vàng đánh răng rửa mặt, tiện tay cầm chiếc bánh đã chuẩn bị từ tối hôm trước, lên chuyến tàu đến công ty Điện ảnh Bác Sâm. Tàu vút nhanh trên đường ray, phong cảnh thành phố bên ngoài không ngừng lướt qua, trên cửa kính phản chiếu khuôn mặt tràn đầy tự tin và ý chí chiến đấu của cô, tòa nhà cao tầng trước mắt nhắc nhở cô rằng, Cuối cùng cô cũng đã đến được đây rồi.. Thành phố A, nơi chứa đựng biết bao sự hy vọng, cũng là nơi che giấu hàng vạn sự ganh đua. Khoảnh khắc đẩy cánh cửa công ty, Lâm Vũ xốc lại tinh thần, dũng cảm bước vào, tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên trên nền gạch men sứ sáng bóng, phía trên cùng bức tường kính bốn chữ "Điện ảnh Bác Sâm" cực kỳ hút mắt. Theo sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân, Lâm Vũ vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh. Công ty lớn có khác, chỗ nào cũng lộng lẫy xa hoa, lần đầu tiên Lâm Vũ thấy đến cái chậu cây cũng có thể tinh tế và độc đáo đến vậy. "Bụp" Lâm Vũ do mải mê ngắm nghía, đã vô tình va vào một người đàn ông ở chỗ rẽ. Anh ta đội mũ đeo khẩu trang đen, mặc quần áo thoải mái, không hề muốn gây chú ý, cả người toát ra sự lạnh lùng, tuy vậy thân hình cao ráo cân đối ngược lại càng thu hút ánh nhìn. "Xin lỗi, vừa rồi mải mê nhìn ngắm.." Lâm Vũ liên tục xin lỗi, nhanh chóng nhặt chiếc điện thoại rơi dưới đất, trả lại cho người đối diện. Ngày đầu tiên đi làm, không thể gây chuyện được. "..." Người đàn ông im lặng. Lâm Vũ ngẩng đầu lên nhìn, nhưng do chiếc mũ kéo xuống thấp, cộng thêm việc anh ta rời đi quá nhanh nên không thấy được mặt. Đúng là người kỳ lạ.. "Em chắc là Lâm Vũ nhỉ?" Đột nhiên một người đàn ông khác bước đến trước mặt cô. Không lạnh lùng như người ban nãy, người này có đôi mắt cong cong, khóe miệng hơi chếch lên, nhìn có vẻ là một người ấm áp, điểm thu hút Lâm Vũ nhất chính là dung mạo của anh, thực sự không phải mức đẹp thông thường! "Vâng, em là Lâm Vũ, anh là?" "Anh là giám đốc của Điện ảnh Bác Sâm Phương Chu, hôm nay phụ trách giúp em làm quen với môi trường ở đây." Phương Chu cười, lời nói dịu dàng khiến cho người nghe cảm thấy rất an tâm. Lâm Vũ ngạc nhiên: "Nhưng em chỉ là người mới.. sao dám phiền anh đích thân.." "Ui da!" Lâm Vũ nghĩ bụng hôm nay cô chắc chắn đã quên xem lịch trước khi ra ngoài, liên tiếp va vào người khác, đúng là không còn gì để nói. Giấy tờ rơi đầy trên mặt đất. "Xin lỗi," cô gái đeo kính cúi xuống nhặt giấy tờ lên, vội vàng trả lại cho Lâm Vũ, nhanh chóng quay người đi mất. Lâm Vũ ngơ ngác nhìn theo: "Nhân viên gặp giám đốc.. không cần chào hỏi sao?" Nghe Lâm Vũ nói, Phương Chu cười phá lên: "Đó là quản lý của Dịch Bác, lần này chắc lại chọc giận Dịch Bác, vội vàng đuổi theo dỗ cậu ta rồi!" ".. Dịch Bác?". Lâm Vũ nghe ra trọng điểm, mở to mắt, hỏi lại lần nữa. "Anh nói là ngôi sao Dịch Bác?".
Chương 2: Bác Sâm Bấm để xem "Nếu không thì còn Dịch Bác nào nữa?" Phương Chu bị chọc cười khi thấy biểu cảm kinh ngạc của Lâm Vũ. Thông thường, làm việc ở công ty giải trí đều là những người lý trí, nếu không sẽ không thể qua nổi vòng phỏng vấn, nhưng lần này không ngờ công ty lại cho nha đầu này thông qua, nhất định thực lực của cô ta có điểm hơn người khác. Không để ý sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của Phương Chu, Lâm vũ vẫn đang nhớ lại người vừa va vào ban nãy, hỏi: "Hôm nay Dịch Bác mặc một cây đen đúng không?" "Đúng vậy, sao em biết?" "..." Lâm Vũ trong lòng bỗng chốc nở hoa, lập tức biến thành fan girl. Ôi cha mẹ ơi! Ngôi sao nổi tiếng khắp Nam Bắc không ngờ vừa mới lướt qua cô, đáng sợ hơn là cô còn không nhận ra! Phương Chu cười trước bộ dạng kích động của cô, quay người dẫn đường. Lâm Vũ ôm theo sự phấn khích, theo sát Phương Chu, lần này vị trí ứng tuyển của cô là người quản lý. Trên đường đi, Phương chu liếc cô một cái, nhẹ nhàng nói: "Anh đã gặp rất nhiều bạn nữ giống như em, fan của Dịch Bác quả nhiên đông không đếm xuể". Lâm Vũ khựng lại, nghĩ ngợi một chút mới hiểu được ý của Phương Chu, bị coi là đứa trẻ đu idol? "Những đứa trẻ trong mắt chỉ có ngôi sao ấy, cuối cùng đều rời đi cả." Phương Chu cười híp mắt, đáy mắt thỉnh thoảng lộ ra chút coi thường: "Hy vọng em có thể trụ lại đến phút cuối!". "Cám ơn giám đốc đã nhắc nhở, em sẽ cố gắng." Lâm Vũ bình tĩnh trả lời. Ý cười của Phương Chu càng đậm, "GOOD LUCK!" Vừa nói xong thì dừng lại trước một cánh cửa, phía trên viết bộ phận quản lý, chữ xanh nền trắng, tri thức mà tinh tế. Khoảnh khắc đẩy cánh cửa ra, Lâm Vũ dường như nhìn thấy một thế giới khác! Chỉ cách một cánh cửa thôi nhưng có thể chặn mọi tạp âm ở bên trong lọt ra ngoài, tiếng điện thoại không ngừng vang lên, tiếng lật giở giấy tờ sột soạt, tiếng thảo luận căng thẳng, chỗ nào cũng thấy có người ôm một xấp giấy tờ chạy qua chạy lại, trên khuôn mặt ai cũng đầy hy vọng và lo lắng với công việc. Nơi này hoàn toàn khác so với sự trang nhã ở ngoài đại sảnh, không khí trong phòng căng thẳng, phảng phất mùi cạnh tranh. Vì thế, rốt cuộc là sao? "Ở đây có tổng cộng mười chín người cũng là thực tập sinh giống như em, bất luận là lý tưởng hay mục đích, đều chênh lệch không lớn. Trong thời hạn ba ngày, hai người có được nhiều hợp đồng nhất sẽ chính thức được tuyển dụng." "..." Thì ra là vậy, cô đã nói đường đường là Điện ảnh Bác Sâm sao có thể chỉ có ba vòng phỏng vấn, thì ra ở đây còn huyền cơ khác, có điều phải cạnh tranh công việc với những người ưu tú thế này, quả là một chuyện không hề dễ dàng.. Lâm Vũ nghĩ thầm, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc. "Sau ba ngày, anh hy vọng vẫn có thể nhìn thấy em ở đây." Phương Chu dựa vào cửa, thong thả nói, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng ấy, nhưng giờ pha thêm vài phần hứng thú. Sắc mặt Lâm Vũ không thay đổi, khéo léo trả lời: "Giám đốc đã đích thân đến đón em, sao em có thể nói đi là đi được." Phương Chu cười nhẹ, không nói gì, rời khỏi phòng. Lúc này Lâm Vũ như trút được gánh nặng, trong lòng cảm khái, lên đến chức giám đốc sao có thể là một người đàn ông ấm áp bình thường được.. Sau khi nghe người phụ trách giải thích, Lâm Vũ đại khái nắm được quy trình làm việc. Mỗi người sẽ có một danh sách, phía trên có năm mươi thông cáo, có cái về chụp ảnh thời trang, có cái về lựa chọn vai diễn. Mọi người phải nỗ lực hết sức liên hệ với người phụ trách của phía đối tác có được hợp đồng. Ban đầu Lâm Vũ có chút lực bất tòng tâm, một số thông cáo người phụ trách rất dễ nói chuyện, kiên nhẫn nghe cô trình bày, nhưng cũng có người chỉ nghe một nửa đã cúp máy, điều này khiến Lâm Vũ cảm thấy rất bối rối. Tóm lại, ngày đầu tiên đi làm đã trôi qua một cách rối bời như vậy. Trên đường về nhà, chen chúc trên chuyến tàu đông nghịt người, nhìn thành phố xa hoa rực rỡ ánh sáng ngoài kia, trong đầu Lâm Vũ hiện lên không phải là công việc áp lực, mà là bóng người vội vàng lướt qua rời đi đó. Phương Chu nói rằng người quản lý chọc giận anh ấy, hơn nữa còn ra vẻ không ngạc nhiên gì, vì thế chuyện giống như hôm nay thường xuyên xảy ra sao?
Chương 3: Vào nhầm phòng tập! Lần thứ hai gặp mặt? Bấm để xem Ngày thứ hai do bị lỡ chuyến tàu, Lâm Vũ đến công ty sát giờ vào làm. Mặc dù hôm qua làm việc không được suôn sẻ, nhưng sau cùng cô vận dụng những kiến thức đã học ở trường đại học hoàn thành xong vài tờ thông cáo, nếu so với những người khác cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu muốn nằm trong top hai thì vẫn cần nỗ lực nhiều hơn nữa. Mãi mới đến được công ty, khi đang cố gắng dồn hết tâm trí vào làm việc, bỗng nhiên cô phát hiện cuốn sổ đặt trên bàn của mình đã không cánh mà bay. Trong sổ có ghi đầy đủ phương thức liên hệ và sở thích cá nhân của từng người phụ trách bên đối tác, là thành quả cô mất cả một buổi tối để làm, mục đích nhằm tránh việc đột ngột bị cúp điện thoại giữa chừng như lần trước. Cô chỉ vừa mới đi rót cốc nước, quay lại cuốn sổ đã không thấy đâu nữa. Bất lực, Lâm Vũ chỉ có thể hỏi người bên cạnh: "Cho hỏi cô có nhìn thấy quyển sổ trên bàn tôi không, bên trên có viết vài chữ nguệch ngoạc." "Không thấy". Đối phương mất kiên nhẫn. ".. Cám ơn". Lâm Vũ cười lúng túng. Trong môi trường cạnh tranh khốc liệt này, mối quan hệ giữa người với người rất dễ mang tính công kích, mặc dù cô không bộc lộ tài năng, nhưng không có nghĩa không có người đứng trong tối phòng bị cô. Bỏ đi.. Tự nhận xui xẻo, xem như mua về một bài học. Dựa vào trí nhớ trong đầu, khó khăn lắm mới hoàn thành vài cái thông cáo. Buổi trưa lúc ăn cơm, cô bất ngờ gặp Phương Chu. "Nghe nói em không giành được vé xem concert biểu diễn của Dịch Bác?". Khuôn mặt Phương Chu tràn ngập ý cười, giơ cao tập giấy tờ trong tay, ở giữa kẹp tờ vé concert, "Ở chỗ anh vừa may còn một vé, cho em là được!". Nếu như là lần đầu gặp mặt, Lâm Vũ chắc chắn sẽ cảm động rơi nước mắt, dù sao thì đó cũng là chiếc vé mà mấy trăm người tranh giành, tuy nhiên hiểu rõ bộ mặt thật của Phương Chu, cô nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy. Vì thế, giả vờ không biết gì là tốt nhất! "Cám ơn ý tốt của Giám đốc Phương, có điều em rất thắc mắc sao giám đốc biết em không giành được vé." Lẽ nào đến việc nhân viên thích idol nào Bác Sâm cũng điều tra rõ ràng? "Bí mật!" Phương Chu đặt ngón trỏ lên miệng, nháy mắt, khuôn mặt anh tuấn phút chốc khiến một nửa những cô gái trong nhà ăn điêu đứng. "..." "Thực sự không lấy sao?" Phương Chu nhìn theo dáng người quay đi của cô, trong mắt đầy sự trêu đùa: "Ngày kia là có kết quả rồi, với thành tích hiện giờ của em, được ở lại là điều không thể, sao không nắm lấy cơ hội này, có thể gặp thần tượng.." Lâm Vũ cả người cứng đờ, dừng bước, im lặng lúc lâu mới quay lại hỏi: "Lẽ nào giám đốc Phương vừa mới đến Bác Sâm đã vồ vập như vậy rồi?" Phương Chu ngẩn người, trong mắt ánh lên tia sáng nhỏ, nhanh chóng cười: "Anh ngày càng mong chờ sự thể hiện của em." Lâm Vũ không nói gì, lúc rời đi vẫn không kìm được lén liếc tập giấy tờ của Phương Chu. Nói không rung động là giả, cô cũng không chắc chắn sẽ được ở lại. Trong lúc Lâm Vũ đang ca thán để mất cơ hội tốt, không ngờ, không lâu sau cô lại lần nữa chạm mặt Dịch Bác. Lâm Vũ thề cô không hề cố ý xông vào phòng, ai mà biết cả tầng này đến cái cửa phòng tập cũng giống hệt nhau chứ? "Cô là ai?" Giọng nói hơi khàn, mang theo chút hụt hơi sau khi vận động, anh yên lặng dựa vào tấm gương, chiếc khuyên bên tai trái lấp lánh dưới ánh đèn trắng, đôi mắt hơi nhíu lại, đôi môi mỏng khép hờ, mồ hôi từ từ theo góc cạnh khuôn mặt chảy xuống, trượt qua yết hầu, mất hút phía trong lớp áo T-shirt, mặc dù chỉ là quần áo thể thao bình thường, nhưng lại cực kỳ gợi cảm. Nhìn thấy cảnh này Lâm Vũ nhất thời ngẩn người, "Tôi.. Tôi là thực tập sinh mới đến.." "Ra ngoài". Đôi môi mỏng hơi mở, nói ra yêu cầu không dễ gì từ chối, đôi mắt dưới hàng lông mi dày sâu như không thấy đáy. "Được." Lâm Vũ ngoan ngoãn đẩy cửa bước ra ngoài trong trạng thái lâng lâng. Đợi đến khi cô tỉnh táo trở lại, nhìn cánh cửa tự tay mình đóng, hận không thể bóp chết cái tay không biết nghe lời này! Lần thứ hai rồi! Dịch Bác a Dịch Bác, Dịch Bác gần ngay trước mắt! Cứ như thế biến mất rồi!.. Chí ít cũng phải xin chữ ký chứ..
Chương 4: Hạnh phúc đến quá đột ngột Bấm để xem Ngoài trời nắng như đổ lửa, đốt nóng cả mặt đường, trong phòng mặc dù có điều hòa, nhưng cũng không mát hơn được bao nhiêu. Thấy sắp hết giờ làm, ngày mai lại thêm một ngày quyết định đi hay ở, nhìn xuống danh sách trong tay, Lâm Vũ càng thấy nhức đầu hơn. Đang trong lúc căng thẳng, có giọng nói vang lên: "Tối nay tôi mời mọi người ăn cơm, mọi người nể mặt tôi chứ?" Lâm Vũ nhìn về hướng phát ra tiếng nói, là Tôn Nghiên, tốt nghiệp hai năm rồi, đây là công việc thứ hai của cô ấy, cũng là người có thành tích cao nhất, làm việc khéo léo, biết đối nhân xử thế, mọi người đều rất quý mến cô. Lần này đột nhiên mời cơm, khả năng là do cuộc bỏ phiếu ngày mai, muốn nhân cơ hội kéo phiếu bầu. "Tối nay tôi có việc rồi, có lẽ không đi được.." Lâm Vũ nghĩ, vẫn nên từ chối thì hơn. "Làm người khác mất hứng.." "Còn nghĩ mọi người vui vẻ ăn cùng nhau một bữa, dù sao cũng đã qua hai ngày, không biết sau này có gặp được nữa hay không!" "Đúng thế.. đáng tiếc lắm.." Mọi người nói, hơn một nửa là không hài lòng với Lâm Vũ. Lâm Vũ làm như không nghe thấy, cái gì mà đáng tiếc với không đáng tiếc, vốn dĩ chỉ có ba ngày làm quen, nói chuyện không quá năm câu, vừa không có tình cảm, cũng không có thành ý, chả có nghĩa lý gì! Tôn Nghiên im lặng liếc Lâm Vũ, quay người nói: "Mọi người đừng để bụng, nói không chừng Lâm Vũ thực sự có việc, chúng ta không thể làm lỡ việc của người ta được, có phải không?" Mọi người dù không hài lòng, nhưng chủ tiệc không để bụng, bọn họ có gì để nói chứ. Lâm Vũ lịch sự gật đầu với Tôn Nghiên, lấy ba lô, nhanh chóng rời đi. Đi ăn nịnh hót lôi kéo người khác, Lâm Vũ coi thường. Đương nhiên giờ này vừa mới tan làm, cô không vội vã về nhà ngay. Đi đi lại lại trong thang máy, dựa theo trí nhớ mơ hồ lúc trưa, một lần nữa đến trước cửa phòng tập. Bốn năm đại học cô luôn thần tượng Dịch Bác, bây giờ nhân cơ hội này nhìn một chút cũng không quá đáng nhỉ? Có điều lúc này, anh ấy chắc đã đi rồi.. Ôm theo hy vọng mong manh, Lâm Vũ thẳng lưng, một tay nắm chặt dây ba lô, một tay cẩn thận đẩy cửa, mắt mở to quét một lượt phía bên trong phòng. "Cô đang làm gì thế?" "..." Bị dọa bởi tiếng động phía sau lưng, ba lô nắm trong tay lập tức rơi xuống đất. Lâm Vũ hốt hoảng nhặt lên, đeo lại lên vai, nhìn Dịch Bác đứng gần, vội vàng chỉ cái bảng gắn trên ngực nói: "Tôi.." "Thực tập sinh?" Anh ấy xuất thân là ca sĩ, âm sắc lạnh mà tao nhã, khi im lặng mang theo chút âm trầm, cuối câu hỏi anh hơi cao giọng, khiến Lâm Vũ toàn thân tê dại, từng chữ như dội vào tim cô. "Phải, tôi tên Lâm Vũ!" Dịch Bác đánh giá Lâm Vũ một lượt, sắc mặt bình thản, không nhìn ra cảm xúc nào. Anh vẫn mặc chiếc áo T-shirt trắng, sạch sẽ anh tuấn, chiếc quần thể thao rộng càng tôn thêm đôi chân dài, đôi mắt đen láy nhìn cô, toát ra khí chất của người đàn ông mạnh mẽ. Lâm Vũ bị nhìn đến mức bối rối, đôi mắt đảo qua đảo lại, không kìm được lén nhìn trộm khuôn mặt anh tuấn kia. Qua một lúc, Dịch Bác thu lại ánh nhìn, nhét cốc nước vào tay Lâm Vũ: "Rót cho tôi cốc nước nóng, mang đến phòng tập." ".. A?" Lâm Vũ khó hiểu, mãi đến khi Dịch Bác quay người đi vào phòng tập, cô mới hoàn hồn. Cúi đầu nhìn cốc nước trong tay, lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng tập để mở.. Hạnh phúc đến quá đột ngột? Phấn khích cầm cốc chạy đến chỗ máy lọc nước, mỗi tầng ở Bác Sâm đều trang bị một máy, vì thế không mất nhiều thời gian.
Chương 5: Cô từng tự cao cho rằng bản thân không giống người khác, tuy nhiên Bấm để xem Lâm Vũ run run cầm cốc nước nóng quay trở lại phòng tập, vừa nhìn thấy chiếc bàn ở bên cạnh lập tức vui vẻ hai mắt sáng bừng, nhanh chóng đặt cốc nước xuống, không nhận thấy Dịch Bác đang nhìn mình như một con ngốc, đứng liên tục vẩy tay. "Nóng quá, nóng chết đi được.. Phù, đỏ hết cả lên rồi.." Nhìn ngón tay đỏ ửng, Lâm Vũ phụng phịu tủi thân. Dịch Bác mặt không cảm xúc nói: "Ngu ngốc." Lâm Vũ bĩu môi, nói nhỏ: "Vừa nãy không biết là ai đòi uống nước nóng.." Chả biết có nghe thấy câu nói oán trách kia không, Dịch Bác không nói gì, ngồi xuống sàn, một tay chống lên đầu gối, hai mắt hơi khép, thong thả đợi nước nguội.. Ánh nắng bên ngoài chiếu lên gương mặt khôi ngô, cắt thành một đường trên hàng lông mi dài, chiếc khuyên hình chữ thập bên tai trái lấp lánh, phần gáy thon ẩn sau lớp áo T-shirt.. Lâm Vũ nhìn chăm chú, hô hấp có chút khó khăn, trái tim như tan chảy, cả người nhẹ bẫng, cứ như đang nằm mơ, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, khoảng cách giữa cô và Dịch Bác lại gần đến vậy. Thời gian chầm chậm trôi qua. Lúc này Lâm Vũ đột nhiên nhận ra đây xem như là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của cả hai, muốn để lại ấn tượng tốt với Dịch Bác, dù không có chủ đề nào để nói, nhưng vẫn cố gắng gợi chuyện: ".. Nghe nói tối mai anh có buổi biểu diễn.." Nghe tiếng, Dịch Bác mở mắt, giống như bị làm phiền trong lúc nghỉ ngơi, giữa hàng lông mày có chút không vui. Không trả lời. Lâm Vũ cười lúng túng: "Người tranh vé đúng là rất đông, đợi đến lúc tôi nhớ ra đã bán hết rồi, vì thế đáng tiếc ngày mai.." "Sao cô nói nhiều quá vậy?" Dịch Bác nhìn cô, giọng nói lạnh lùng. ".. A?" Đột nhiên bị ghét bỏ, Lâm Vũ nhất thời không phản ứng kịp. Dịch Bác vươn tay lấy cốc nước trên bàn, lúc này đã nguội bớt, anh nhấp môi, lập tức nhíu mày: "Chưa rửa cốc?" "Không phải cốc sạch sao?" Nói qua nói lại, Lâm Vũ ngẩn người. Lẽ nào cốc anh ấy đưa chưa rửa? "Ra ngoài." "..." Thế là, bạn nhỏ Lâm Vũ của chúng ta lại bị Dịch tiên sinh đuổi ra ngoài. Ngày thứ hai, Lâm Vũ đến công ty từ sớm, hôm nay cô nhất định phải cố hết sức, thành tích của cô, thực sự đáng lo. Hôm qua cô nói với Phương Chu, cô âm thầm như vậy, là muốn che giấu năng lực, không muốn trở thành cái gai trong mắt người khác, hôm nay cô muốn làm một con ngựa đen, nhất định phải thăng cấp! Đã để lỡ mất buổi biểu diễn của Dịch Bác rồi, không thể để mất công việc được! Tuy nhiên cô có chút xem thường công ty rồi, cạnh tranh giữa nhân viên trong công ty thực chất khốc liệt hơn nhiều so với cô tưởng tượng. Cô không ngờ rằng cuộc bỏ phiếu không quan trọng kia lại trở thành mấu chốt tuyển chọn nhân tài! Mặc dù thành tích đã ở vị trí thứ hai, nhưng kết quả cuộc bỏ phiếu, cô lại xếp từ dưới lên! Phương Chu nhìn biểu cảm không thể nào tin nổi của Lâm Vũ, không có bất cứ phản ứng nào, trên mặt vẫn tràn ngập ý cười, dường như chuyện này đã nằm trong dự tính của anh. "Tiếp theo sẽ công bố danh sách nhân viên trúng tuyển." Trợ lý Jesse của Phương Chu bắt đầu công bố. Sắc mặt của Lâm Vũ trắng dần. Không, đây không phải kết quả mà cô muốn, tại sao phần bỏ phiếu lại xảy ra vấn đề? Cô không cam tâm! "Người đầu tiên, Tôn Nghiên" Tôn Nghiên mặt đầy tự tin, lịch sự cúi chào mọi người, ánh mắt nhìn Lâm Vũ mang theo chút coi thường khó phát hiện. Cô không thích nhìn bộ dạng giữ mình trong sạch của Lâm Vũ, mặc dù cuốn sổ kia không phải do cô động tay động chân, nhưng cô thực sự có chút vui mừng. Danh sách tiếp tục công bố, Lâm Vũ nắm chặt tay, tim đập mỗi lúc một nhanh. ".. Người thứ hai, Ngô Quyên!" "Xin chúc mừng, tập đoàn Bác Sâm hoan nghênh các bạn!" Công bố xong xuôi, tuy mọi người đều tiếc nuối, nhưng vẫn vỗ tay chúc mừng người chiến thắng. Lâm Vũ ngẩn người tại chỗ, chuyện này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của cô, tiếp theo, cô phải làm sao đây.. Nhìn thấy người ta hò reo được thăng chức, Lâm Vũ chỉ cảm thấy bị chế nhạo, cô từng tự cao cho rằng bản thân không giống người khác, tuy nhiên cuối cùng người thua cuộc lại chính là cô. Sau khi tốt nghiệp, ôm trong mình ước mơ hoài bão từng bước từng bước đi đến đây, lại thất bại ngay khi bắt đầu.. Bất giác nhớ đến sự ngạc nhiên khó hiểu của ba mẹ khi nghe cô đến đây làm, lời dặn dò của thầy giáo, cùng với.. sự kỳ vọng mơ hồ của người đó trong ký ức..
Chương 6: Không phải mối quan hệ bình thường! Bấm để xem Lúc này, bỗng có người từ phòng làm việc bên ngoài bước vào, nói nhỏ vài câu với Phương Chu, sắc mặt Phương Chu lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Lâm Vũ có chút khó hiểu.. Mọi người đang vui vẻ chúc mừng, Jesse đột nhiên nói: "Xin lỗi, vì một vài lý do, lần này chúng tôi phá lệ nhận thêm một người nữa." "Cái gì?" "Sao lại như vậy?" Mọi người nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên. Nhưng không thiếu người âm thầm vui mừng, hy vọng người được nhận thêm kia chính là mình. Lâm Vũ cũng cực kỳ kinh ngạc, không hiểu tại sao một công ty nghiêm ngặt như Bác Sâm lại đột ngột đưa ra quyết định như vậy. Song không thể phủ nhận, cô cũng giống như những người khác, đều có chút mong chờ. "Người mà công ty phá lệ tuyển dụng, chính là người có thành tích vượt trội ở ngày cuối cùng, Lâm Vũ!" Sau khi Jesse nói xong, Lâm Vũ ngẩn người không tài nào tin nổi, tim đập thình thịch, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại. Ánh mắt Tôn Nghiên nhìn Lâm Vũ rất kỳ lạ, nhưng cô cũng không nói thêm gì. "Cái gì chứ, mối quan hệ của Lâm Vũ ít như vậy, cũng không biết cách nói chuyện, chọn cô ta thực sự tốt sao?" Những người khác không ngừng khó chịu. Nghe thấy sự bất mãn của những người xung quanh, Lâm Vũ đột nhiên tỉnh táo trở lại. Phải ha, mối quan hệ. Thân là người quản lý, sao có thể không có mối quan hệ? Quả thật là quá sơ suất! Không ngờ cô lại quên mất phần bỏ phiếu thực chất gián tiếp ẩn dụ cho mối quan hệ! Có điều, cô đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, tại sao lại được phá lệ tuyển dụng? Nếu nói về thành tích, của Tôn Nghiên và Ngô Quyên cũng không kém hơn cô.. Dưới cái nhìn bất mãn của mọi người, Lâm Vũ, Tôn Nghiên và Ngô Quyên đi theo Phương Chu lần lượt đến phòng làm việc của mình. Nhìn bày trí xa hoa hào phóng, trong lòng Lâm Vũ không khỏi có chút thiếu tự tin. "Phương tổng, chúng tôi đều là người mới.. nhanh như vậy đã có phòng làm việc riêng rồi.. không ổn cho lắm thì phải.." Ngô Quyên căng thẳng đẩy gọng kính đen trên sống mũi, không kìm được liếc nhìn cửa sổ lớn dưới mặt đất và hai chậu cây đắt tiền, rõ ràng bị cảnh này dọa sợ. Lâm Vũ và Tôn Nghiêm cũng không hiểu, đợi Phương Chu giải thích. "Điểm này, đúng là lần đầu tiên Bác Sâm chuẩn bị phòng làm việc cho người mới, nhưng cũng không phải không có nguyên nhân." Phương Chu cười nhẹ. "Có thể bộc lộ được khả năng vượt lên khỏi những người đến xin việc, đã đủ chứng minh năng lực của các cô. Nếu đã là nhân tài, Bác Sâm sẽ không lãng phí. Tiếp theo sẽ giới thiệu hai nghệ sĩ cho các cô phụ trách, mặc dù trước mắt họ chỉ là thực tập sinh, nhưng sẽ là nghệ sĩ công ty phát triển trong tương lai. Vì thế, tôi hy vọng việc sắp xếp phòng làm việc này sẽ là quyết định đúng đắn." "Tôi đã hiểu ý của Phương tổng rồi, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng!". Tôn Nghiên cười vui vẻ, thể hiện tinh thần sẽ cố gắng hết sức. "Phòng này là của Lâm Vũ, phòng của hai người ở phía đối diện, tiếp theo Jesse sẽ dẫn hai người đi làm quen." Phương Chu chỉ sang bên đối diện. "Vâng, cám ơn Phương tổng." Tôn Nghiên và Ngô Quyên cám ơn rồi rời đi. Hôm nay có quá nhiều sự thay đổi, đến cuối còn xuất hiện bất ngờ, Lâm Vũ không còn chút tâm trạng nào, ấp úng nói: "Trước đây huênh hoang, em muốn gửi lời xin lỗi. Kỹ năng của em không bằng ai, về điểm này em nhận, nhưng em có thể biết tại sao các anh lại đột ngột giữ em lại được không?" Nghe câu hỏi của Lâm Vũ, Phương Chu bỗng nhiên cười, quay người ngồi vào bàn làm việc phía sau: "Hôm qua anh có ý tốt cho em cơ hội tiếp cận Dịch Bác em không cần, kiêu ngạo từ chối, con người em ấy mà miệng nói một đằng nhưng làm một nẻo, miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật." Phương Chu mặc dù vừa nói vừa cười, nhưng Lâm Vũ lại cảm giác như câu nói mang ý mỉa mai. Cô không hiểu ý của Phương Chu, có điều bỗng nhiên bị người khác dùng đạo đức trói buộc thực sự rất khó chịu. "Nói cho rõ ràng, cơ hội không biết từ đâu mà có, cho dù có khó đạt đến đâu, tôi cũng sẽ không chấp nhận." Biết tính của Phương Chu, Lâm Vũ không cần tiếp tục tâng bốc nữa, trực tiếp nói thẳng. "Là Dịch Bác mở lời giúp cô!" Phương Chu khẽ cười: "Vì thế cô rất vinh hạnh được trở thành trợ lý thân cận của cậu ta, thế nào? Vui không? Có điều tôi đúng là đã xem thường cô, quan hệ của cô, đúng thật không bình thường chút nào!"
Chương 7: Lâm Vũ ngạc nhiên Bấm để xem Bị câu nói của Phương Chu làm cho ngạc nhiên, Lâm Vũ nhíu mày suy nghĩ, sao Dịch Bác lại nói giúp cho cô? Vì hôm qua cô rót cho anh cốc nước, nhất thời vui vẻ nên nhận cô làm trợ lý tạp vụ? Lại còn phân cho một phòng làm việc như thế này? May mắn đến bất thường? Tan làm, Lâm Vũ tạm gác lại đống cảm xúc hỗn độn trong lòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà. Nhìn thấy ba lô của Lâm Vũ, Phương Chu không nhịn được cười: "Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn đeo ba lô, thực sự coi công ty thành trường học sao!" "..." Tay cầm ba lô của Lâm Vũ khựng lại, trợn mắt nhìn Phương Chu, cô đeo ba lô thì liên quan quái gì đến anh ta? Chỉ là hồi sáng cô đi vội, vừa hay ba lô ở gần nên cầm theo, dù sao thì cũng có thể đựng đồ.. "Cô thực sự về sao?" Nhìn thấy Lâm Vũ sắp đi, Phương Chu lần nữa cười. "Không về thì làm gì, tiếp theo cũng không có việc gì làm!". Cô còn vội đi xem biểu diễn của Dịch Bác, ở lại thêm chút nữa sẽ muộn mất! Dù sao cô cũng là nhân viên của Bác Sâm rồi, không thể đến buổi biểu diễn của nghệ sĩ công ty mình cũng không đi được! Còn cả thân phận trợ lý của Dịch Bác, cô cũng phải cố gắng làm tốt.. "Ờ, đây là thứ Cao Á nhờ tôi đưa cho cô." "Đây là, vé xem concert của Dịch Bác? Còn có.. thẻ công tác?" Lâm Vũ không thể tin nổi khi nhìn thứ đang nằm trong tay, ngạc nhiên đến mức ngẩn người, mãi mới nghi hoặc hỏi: "Cao Á.. là ai?" "Người quản lý của Dịch Bác, nói ra thì trước đây hai người từng có duyên gặp mặt một lần." "Duyên gặp mặt?" Lâm Vũ nhớ lại sau khi đến Bác Sâm đã gặp qua những ai, cuối cùng đoán: "Là người tôi va vào ở cửa sao?" "Kinh nghiệm cô ấy nhiều hơn cô, về tình về lý, cô nên gọi cô ấy một tiếng chị." "Ừm.." Lâm Vũ gật đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó. Sao Cao Á biết cô không có vé xem concert? Hơn nữa thẻ công tác hoàn toàn có thể tùy ý ra vào hậu đài.. Lẽ nào là muốn cô lập tức bắt đầu công việc? Mang theo mớ cảm xúc nghi ngờ, Lâm Vũ đến địa điểm biểu diễn. Buổi biểu diễn được tổ chức ở cung thể thao, phía bên trong có lắp điều hòa, Lâm Vũ còn chưa bước vào cửa đã cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi đến. Cung thể thao có hình tổ chim, ở giữa là sân khấu, chỗ ngồi cho khán giả có thể chứa gần sáu nghìn người, chỉ riêng hàng người xếp ở cửa cũng đã xếp dài đến mấy con phố. Lâm Vũ có thẻ công tác nên có thể ra vào tùy ý, đi theo đường dành riêng cho nhân viên mới tránh được cảnh chen chúc. Do chưa chính thức bắt đầu nên bên trong rất ồn ào, nhiều chỗ vẫn còn trống, dù vậy cũng đủ chấn động rồi, mọi người không giấu nổi sự hy vọng vào buổi biểu diễn, gần như cứ cách mỗi hàng đều có một băng biểu ngữ viết lời cổ vũ, trên tay mỗi người đều cầm gậy phát sáng, bởi màu sắc của Dịch Bác là xanh dương, vì thế đứng ở góc của Lâm Vũ, phóng mắt ra xa, những chiếc gậy phát sáng hợp lại tạo thành một mặt biển xanh khổng lồ! Lúc này, một nam nhân viên ăn mặc sành điệu, tóc xoăn, điệu đà đi đến chỗ cô, cố ý đánh giá Lâm Vũ, nói: "Cô là Lâm Vũ?" Lâm Vũ khó hiểu gật đầu: "Ờ tôi là.." "Đi theo tôi!" Châu Địch coi thường liếc Lâm Vũ một cái rồi mới quay người dẫn đường. "..." Lâm Vũ trong lòng thấy xấu hổ, im lặng đi theo. Đi về phía trước vài bước, rẽ một lần là đến hậu đài. Châu Địch dẫn Lâm Vũ đến cánh cửa phòng số ba thì dừng lại, anh ta bỗng nhiên quay đầu, hằm hằm trừng mắt với Lâm Vũ: "Nhắc nhở cô trước, đừng mơ cướp công việc của tôi! Anh của chúng tôi vẫn luôn do tôi chăm sóc!" "..." Lâm Vũ nghe xong khóe miệng hơi giật giật. Rõ ràng lời nói mang đầy tính uy hiếp, nhưng với ngữ điệu ẻo lả cộng thêm mấy ngón tay vung vẩy của Châu Địch, sao nghe có chút buồn cười. Nhưng trước ánh mắt trợn trừng đe dọa của Châu Địch, Lâm Vũ không dám cười thành tiếng, chỉ bặm môi cố nhịn cười gật đầu: "Ừm ừm.." "Hứ!" Châu Địch trợn mắt, rồi mới mở cửa: "Vào nhanh đi, đừng để người ta phải đợi!" "Ai cơ.." "Cô có bị ngốc không? Cũng không nhìn xem đây là buổi biểu diễn của ai, người ngồi trong đó còn có thể là ai nữa?" "..." Lâm Vũ ngạc nhiên.
Chương 8: Cánh tay kỳ lân (*ý nói tay thô, không đẹp) Bấm để xem Bị Châu Địch đẩy, Lâm Vũ loạng choạng vấp chân, cũng may không bị ngã nếu không trông sẽ càng ngu ngốc hơn.. Đây là phòng trang điểm đơn, có hai thợ make up bên trong, khi Lâm Vũ bước vào, bọn họ vẫn đang bận rộn làm việc, ngồi trước gương chính là nhân vật chính của buổi biểu diễn tối nay, anh đang chăm chú nghịch điện thoại. Hôm nay Dịch Bác nhuộm tóc màu xanh dương, rất hợp với khí chất lạnh lùng khó gần của anh. Ánh đèn ở cạnh gương chiếu sáng ngũ quan gương mặt, đôi mắt đen lãnh đạm xem điện thoại, đôi môi mỏng hơi mím, yên lặng ngồi đó, đẹp như nhân vật bước ra từ trong truyện! Nghe thấy tiếng cửa mở, anh dừng nghịch điện thoại, ngước mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua gương hướng về phía cô. Lâm Vũ đột nhiên căng thẳng, đứng yên tại chỗ không biết nên làm gì. Dịch Bác vẫn im lặng nhìn, trong phút chốc, căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Lâm Vũ thề, đây là lần đầu tiên cô thấy căng thẳng đến vậy, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, không biết vì sao dưới ánh nhìn dò xét đó cô bỗng nhiên không thể di chuyển được. Có lẽ là sợ sẽ bị đuổi ra ngoài một lần nữa chăng? Đấu tranh hồi lâu, mãi sau mới tìm lại tiếng nói của bản thân, chầm chậm lên tiếng: "Tôi là Lâm Vũ, trợ lý mới." "Bây giờ bắt đầu làm việc." Giọng nói lạnh lùng mang theo ý ra lệnh. "Được." Lâm Vũ gật đầu. Cô phát hiện, lúc này Dịch Bác lạnh lùng hơn rất nhiều so với khi ở phòng tập. Lâm Vũ còn nhận ra, trợ lý không phân biệt đi làm hay tan làm, hễ nghệ sĩ cần, cô bắt buộc phải có mặt? "Dịch tiên sinh không phải đã có trợ lý Châu Địch rồi sao, sao lại muốn nhận thêm một nữ trợ lý nữa? Hơn nữa nhan sắc của nữ trợ lý này cũng không tồi.." Lý Băng cười nói. Lâm Vũ nghe có người nhắc đến mình, quay đầu nhìn kinh ngạc. Vừa rồi chỉ chú ý đến Dịch Bác, không để ý còn hai thợ make up, người vừa nhắc đến tên cô là stylist có tiếng trong giới, Lý Băng! Lý Băng năm nay chưa đầy hai tám tuổi nhưng đã nổi tiếng khắp nước, bất luận là trang điểm, tạo hình, thiết kế phục trang, cô đều từng học qua, hơn nữa còn là người xuất sắc trong giới. Trang phục của sao nữ không quá nổi tiếng nếu được cô ấy thiết kế, có thể khoe khoang đến một năm trời! Nhưng do cô ấy thích đi du lịch, thường xuyên không gặp được, gây nên sự tiếc nuối trong lòng nhiều người. Nghe câu hỏi ngạc nhiên của Lý Băng, Dịch Bác không ngẩng đầu trả lời: "Một mình Châu Địch không kham hết được." Lý Băng cười không nói. Lâm Vũ thấy bản thân không thể hòa nhập được với bầu không khí hiện tại, ngốc nghếch đứng tại chỗ, không biết nên làm gì. Lý Băng nhận ra Lâm Vũ có chút ngại ngùng, nhìn Dịch Bác không có ý muốn nói, liền nói giúp một câu: "Sắp biểu diễn rồi, cô lấy kịch bản trên ghế sofa mang ra cho Dịch Bác đọc nhé." "Vâng." Lâm Vũ quay người đi lấy kịch bản. Trong lòng cô ít nhiều có chút luống cuống, mặc dù không phải lần đầu gặp mặt, nhưng một Dịch Bác tỏa ra khí chất nghệ sĩ trên sân khấu thế này là lần đầu tiên Lâm Vũ gặp, vì thế không dám trực tiếp đến trước mặt Dịch Bác, dừng lại cách chỗ anh nửa mét, cũng may tay cô không ngắn, vươn tay ra vừa hay có thể đưa kịch bản: "Kịch bản.." "Không với tới." "..." Lâm Vũ ngượng ngùng, nhìn Lý Băng như đang cười trộm, mặt bỗng chốc đỏ bừng. Tiến lên trước một chút nữa, đưa kịch bản qua, lần này gần hơn rồi nhé. Dịch Bác ngẩng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt lạnh lùng rõ ràng thể hiện sự không hài lòng: "Đi làm không mang não sao? Không phải ai cũng có cánh tay kỳ lân như cô đâu, hiểu không?" "..." Lâm Vũ sững sờ Hả? Anh ta nói gì? Tay kỳ lân? Tay kỳ lân sao! Cánh tay dài không được hả! Đương nhiên mặc dù trong lòng giận sôi, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn nghe lời Cúi người, kính cẩn đáp: "Anh nói phải!" Công việc này là "quà" của Dịch Bác, cũng là nấc thang phát triển của cô.
Chương 9: Cãi nhau gì chứ Bấm để xem Dưới cái nhìn chán ghét không hài lòng, cuối cùng Lâm Vũ cũng tạm biệt phòng trang điểm. Đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, than thở: "Đáng sợ quá.. không ngờ một ngôi sao nổi tiếng như vậy thực chất lại là một con quỷ hút máu chuyên chèn ép nhân viên!" "Không phải đâu" A! Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói khiến Lâm Vũ giật mình, cứ tưởng đang nói xấu thì bị bắt gặp, nhận ra là Lý Băng cô mới thoải mái trở lại. Qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, phát hiện Lý Băng thực ra là người rất dễ gần, Lâm Vũ không cần vì thân phận của cô ấy mà quá mức cẩn trọng. Lâm Vũ cười nói: "Là chị Băng Băng a, em còn tưởng.." Lý Băng đương nhiên hiểu tâm tư của Lâm Vũ: "Tôi biết cô muốn nói gì, nhưng vẫn muốn giúp Dịch Bác thanh minh một chút, cậu ấy không vô duyên vô cớ chèn ép nhân viên đâu, có điều kiệm lời và độc miệng thì là thật." "Ha ha.." Lâm Vũ bối rối cười, rõ ràng cô không hề tin những lời thanh minh của Lý Băng. Lý Băng nhìn cô cười không nói, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ cái tên Lâm Vũ. Sau khi Lý Băng rời đi, Lâm Vũ cũng không chậm trễ, nhanh chóng chạy đến phía sau sân khấu, dù sao trong lòng cô vẫn đang ôm đồ dùng cá nhân của người nào đó. Ting Điện thoại trong tay bỗng đổ chuông, màn hình sáng lên vài giây, Lâm Vũ cúi đầu nhìn, là điện thoại của Dịch Bác, có tin nhắn đến. Cậu mau quay lại đi! Chỉ có năm chữ, cộng thêm biểu cảm tức giận, tủi thân, tên chỉ một chữ "Lạc" Lạc? Cậu mau quay lại đi.. Bạn gái? Lâm Vũ tưởng tượng ngữ khí của người gửi tin nhắn, to gan đoán mò. "A! Dịch Bác!" Trường quay bất ngờ náo động, Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, thì ra Dịch Bác đang chuẩn bị biểu diễn, một người từng tổ chức nhiều buổi concert như anh, buổi biểu diễn hôm nay sớm đã không còn lạ lẫm. Giọng hát hay trời phú vang lên trong cung thể thao, cộng với khuôn mặt anh tuấn điển trai, không cần nhiều lời đã có thể kiểm soát không khí hội trường. Anh thực sự yêu sân khấu, cũng là một ca sĩ thực thụ, dường như chỉ cần đứng trên sân khấu thôi sẽ tự khắc tỏa sáng. Mái tóc xanh dương, chiếc khuyên tai bạc lấp lánh, tỷ lệ cơ thể cân đối hoàn hảo, tỏa sáng rực rỡ, khiến người ta khó lòng rời mắt. Một động tác chỉnh lại trang phục đơn giản cũng có thể khiến fan hú hét không ngừng. Lâm Vũ vốn thích Dịch Bác, bây giờ đương nhiên cũng giống fan không rời mắt khỏi màn biểu diễn của anh, chỉ là không cuồng nhiệt như fan mà thôi. Cô yên lặng đứng bên góc sân khấu, nhìn theo bóng người như đang phát sáng kia, mỗi một bước nhảy, mỗi một câu hát, đều khiến Lâm Vũ không nén nổi xúc động. Dịch Bác đang say sưa hát bỗng quay đầu.. Đôi mắt dài lạnh lùng ấy, lúc này như phủ một màn sương mỏng, thâm tình hơn nhiều so với thường ngày. Lâm Vũ không sợ hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu kia, cô giờ đây giống như bông hoa bồ công anh vẽ trên cát, sóng đánh đến chỉ có thể bị nuốt trọn. Trong khoảnh khắc, bất luận là sân khấu đẹp đẽ, gậy phát sáng chói mắt, hay tiếng nhạc du dương đều trở thành phông nền.. Chỉ đến khi Dịch Bác thu lại ánh nhìn, Lâm Vũ mới hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì, sắc mặt lập tức đỏ bừng, tim đập thình thịch, trong đầu hỗn loạn. Tại sao? Tại sao anh lại nhìn cô hát? Hại cô suýt nữa vui đến mức nở hoa trong lòng! * * * Trình diễn xong một bài hát, Dịch Bác đặt micro xuống, tiết mục tiếp theo là một màn vũ đạo, anh cần quay lại hậu đài thay trang phục và tai nghe. Lâm Vũ thấy anh đi về phía cô, lập tức căng thẳng trở lại! Tại sao anh ấy lại đi về phía mình? Rồi xong, trong lòng Lâm Vũ giờ đây trở nên bấn loạn. Lúc này, Châu Địch từ phía sau đi tới mang theo tai nghe, chán ghét huých Lâm Vũ một cái: "Cô đứng chắn đường rồi, còn không mau tránh ra! Có mắt nhìn không vậy hả?" Lâm Vũ bị huých loạng choạng, không thể nhẫn nhịn thêm được nữa! Huých cô một lần cô nhịn, hai lần? Không có cửa! Đứng vững lại, cô đuổi theo Châu Địch, dùng lực huých mạnh: "Nói thì nói, sao phải động tay động chân? Anh là đàn ông sao? Cả ngày uốn éo mấy ngón tay là cái thể loại gì hả?" "Cô.. tạo phản sao?" Châu Địch không ngờ một người mới đến lại dám ăn nói với mình như vậy, nhất thời không biết phản bác lại thế nào. Mọi người xung quanh thấy họ cãi nhau mặc dù có giúp đỡ, nhưng cũng lén cười sau lưng bởi bộ dạng hiện giờ của Châu Địch thực sự rất buồn cười! Rõ ràng bị làm cho tức đỏ cả mặt, nhưng chỉ ngẩn người ở đó không bật ra nổi một chữ, chỉ có thể đứng tại chỗ trừng mắt nhìn, bị Lâm Vũ mắng uốn éo ngón tay, không biết giấu mặt vào đâu! Lâm Vũ nhìn bộ dạng của Châu Địch không nhịn nổi cười nói: "Ồ, câu này của tôi chọc tức anh rồi hả!" "Phụt" Người xung quanh còn muốn nhịn thêm lúc nữa, nhưng nghe xong câu nói của Lâm Vũ, lập tức cười một tràng. "Cô! Các người.." Châu Địch tức đến đỏ bừng mặt mũi. Dịch Bác quay lại hậu đài, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Cãi nhau gì chứ?"