Chương 10: Tặng quà
EDIT+BETA: TÚP
Bóng đêm yên lặng, cửa trường học bóng loáng sắc đèn bên đường, hai người không tiếng động nhìn nhau.
Xung quanh vô cùng náo nhiệt bởi những âm thanh nói chuyện của các bạn học, một chút đều không quen biết và cũng không biết đến hai người, mọi người đều là người xa lạ, đi qua khắc sẽ quên.
Từ lúc Cố Tu Trúc nói câu kia xong, trong đầu Khương Ánh Sơ chỉ hiện lên một câu: Phong đi rồi tám ngàn dặm, lướt qua mười vạn ngân hà.
Đi qua nhiều như vậy, thời gian trôi qua nhanh như vậy, cô giống như chỉ đợi một câu nói, nhưng thực tế lại phảng phất không phải.
Trong lúc nhất thời, cô đúng thật là không biết nên giải thích đáy lòng mình đang rung động như thế nào.
Cô há miệng thở dốc, đè nặng trái tim mình bởi vì những lời này mà nhảy lên, đôi mắt trong trẻo nhìn Cố Tu Trúc, lúng túng nói: "Có chuyện gì muốn cùng tôi nói sao?"
"Có." Cố Tu Trúc thấp giọng cười, ghé mắt nhìn cô: "Muốn nghe?"
Khương Ánh Sơ giật mình ngẩn ra, có chút ngạc nhiên về lời nói của anh, cô chớp chớp mắt, tận lực làm cho thái độ của mình giống với mọi khi, ngữ khí nói chuyện vẫn duy trì như bình thường: "Anh có chuyện muốn cùng tôi nói, tôi không cần nghe sao?"
Cố Tu Trúc nhoẻn miệng cười, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô chăm chú: "Không có chuyện gì khác, chỉ muốn đưa em về trường thôi." "..."
Khương Ánh Sơ có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Tôi còn tưởng có chuyện gì quan trọng."
Cố Tu Trúc liếc mắt nhìn cô một cái, nhìn sắc mặt trở nên trắng của cô cùng bộ dạng xoa xoa tay ấy, cười nhẹ, ở trước mặt Khương Ánh Sơ đem áo khoác của mình cởi ra.
Cô ngốc ra nhìn anh, không có suy nghĩ tại sao Cố Tu Trúc lại cởi áo ra, tầm mắt cô chỉ dừng những ngón tay không ngừng di chuyển của anh, làn da anh thật tốt, không giống như những nam sinh thích vận động khác, tuy rằng anh thích vận động, nhưng làn da anh lại trắng tự nhiên, mu bàn tay cũng trở nên trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được bảo dưỡng sạch sẽ, mà cái hấp dẫn thứ hai sau những ngón tay kia.. Chính là động tác thong thả ung dung cởi bỏ cúc áo.
Cúc áo màu đen cùng bàn tay trắng nõn của anh đối lập rõ ràng, ở trong bóng đêm càng có thêm một loại dụ hoặc khác.
Cô muốn duỗi tay lên sờ, một đôi tay như vậy, cùng đôi tay khác sờ lên có phải có cảm giác giống nhau hay không.
Đáy lòng Khương Ánh Sơ khát vọng về điểm này đang âm thầm lên men, lan tràn vô hạn, cho đến khi âm thanh quen thuộc vang bên tai, Khương Ánh Sơ mới kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Cố Tu Trúc, cảm xúc trong đáy mắt lộ ra ngoài.
Cô nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc, nuốt nước bọt nhìn về Cố Tu Trúc: "Học trưởng, có chuyện gì sao?" "Khương Ánh Sơ." Anh đột nhiên gọi tên cô lên, đối diện với ánh mắt tò mò của cô, anh cười hỏi: "Tại sao Lâm Dương là Lâm Dương học trưởng mà tôi lại là Cố học trưởng?"
Cô ngẩn ra, còn chưa kịp định thần lại thì Cố Tu Trúc đã đem áo khoác trên người cởi ra, đưa cho cô. Thấp giọng nói: "Về sau ra ngoài mặc nhiều thêm một chút."
Khương Ánh Sơ theo bản năng muốn đẩy ra thì bị Cố Tu Trúc ngăn lại, anh cười khẽ tuy rằng âm thanh nhàn nhạt nhưng lại có áp lực không thể hiểu được: "Mặc vào." Đối diện với ánh mắt của Khương Ánh Sơ, Cố Tu Trúc nhướng mày trêu chọc cô: "Nếu em không tự mặc vào, tôi đây mặc cho em nhé?"
Nháy mắt, Khương Ánh Sơ liền không giãy giụa.
Áp lực làm trái tim đập lên quá nhanh, cô mơ hồ đáp lại: "Tôi tự mình mặc." Sau khi mặc xong, cô nhìn về phía Cố Tu Trúc: "Vậy còn anh? Không lạnh sao?"
"Ừm, còn tốt." Cố Tu Trúc không chút để ý trả lời: "Về trường học trước."
"Được."
* * *
Dọc theo đường đi, cảm nhận được độ ấm của áo khoác mang lại, Khương Ánh Sơ cảm thấy chính mình hiện tại giống như là một quả cầu lửa.
Nhiệt độ của cô, cơ thể nóng, gương mặt nóng, tay nóng, lòng lại ấm.
Cô đi phía sau Cố Tu Trúc, ngẫu nhiên cảm nhận được hơi thở mát lạnh của quần áo, nhưng lần này hết thảy, cô chỉ có thể cẩn thận, cô sợ bị thấy, nhưng lại không khống chế chính mình về cái tư tưởng này.
Hương vị trên quần áo cùng hương vị trên người anh rất giống, sạch sẽ mát lạnh, cùng với mùi hương nhàn nhạt, đặc biệt dễ ngửi làm cho người ta dễ dàng nghiện nó.
Hai người không nhanh không chậm đi tới, từ cách vách trường học đến trường học của mình, lại đi về phía trước.
Vào đông gió thổi mạnh, Khương Ánh Sơ ngước mắt nhìn thân hình thon dài trước mặt, chỉ cảm thấy chóp mũi nóng lên, Cố Tu Trúc một tay đút túi đi phía trước cô, bước chân không nhanh, như là nỗ lực phối hợp với bước chân của cô.
Thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn cô một cái, hỏi một hai tiếng.
Anh mặc đơn giản nên sau khi cởi áo khoác ra cho Khương Ánh Sơ, trên người cũng chỉ còn một chiếc áo lông, áo lông nhìn qua thực sự rất mỏng, nhưng thần sắc của anh vẫn như cũ, không có biến hóa nào cả.
Hai người một đường đi cũng không nói gì, cho đến tới dưới lầu của ký túc xá nữ, Khương Ánh Sơ muốn đem áo trả lại anh, Cố Tu Trúc dừng lại, nhìn vào mắt cô: "Mặc vào đi, lần sau trả tôi cũng được."
"Chỉ là.." Khương Ánh Sơ dừng một chút: "Anh còn phải về."
Cố Tu Trú nhoẻn miệng cười: "Không sao."
Khương Ánh Sơ dừng một chút, đem đồ vẫn luôn cầm trong tay đưa cho anh, mí mắt cong cong: "Học trưởng, đêm giáng sinh vui vẻ." Cô đưa quả táo đã được đóng gói kỹ xảo cho anh.
Nghĩ nghĩ, cô lại lấy ra một quả khác đưa ra, cười nói: "Còn cho Lâm Dương học trưởng, tôi vừa mới quên đưa, anh giúp tôi đưa đi chút chứ, có thể không?"
"Ừm." Cố Tu Trúc nhấp nhấp môi, nhẹ giọng nói: "Tôi không có mua táo."
Đối với Cố Tu Trúc mà nói, những ngày lễ bình thường chỉ có nữ sinh mới thích, lúc nãy Lâm Dương bên kia cũng nói muốn mua, nhưng cuối cùng cũng không mua. Cảm thấy không có ai tặng nên cũng sẽ không tặng.
Khương Ánh Sơ cười, nghĩ nghĩ nói: "Không sao, tôi có bạn tặng là được rồi."
Cố Tu Trúc gật đầu, rũ mắt nhìn cô nói: "Tôi tặng cho em quà khác."
Khương Ánh Sơ cười, nghĩ nghĩ nói: "Không sao, tôi có bạn tặng là được rồi."
Cố Tu Trúc gật đầu, rũ mắt nhìn cô nói: "Tôi tặng cho em quà khác."
"Ừm?" Cô tò mò nhìn Cố Tu Trúc.
Cố Tu Trúc thấp giọng cười: "Ngày mai sẽ nói cho em."
Khương Ánh Sơ: "..."
"Trở về đi."
"Được." Cô dừng một chút, nói: "Học trưởng ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Bóng đêm nồng đậm, thẳng cho đến khi nhìn người đã đi vào ký túc xá, Cố Tu Trúc mới xoay người đi về hướng ngược lại.
* * *
Sau khi Lâm Dương trở về ký túc xá, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy trên mặt bàn của Cố Tu Trúc có hai quả táo, cậu ta tò mò hỏi bạn cùng phòng bên cạnh: "Cố thiếu của chúng ta đã trở lại? Đêm nay ở ký túc sao?"
"Đúng vậy, A Trúc đang tắm."
"Như vậy có thần kỳ quá không?" Lâm Dương nói, nhìn hai quả táo trên mặt bàn anh, thấy như thế nào lại quen mắt: "Quả táo này là các cậu đưa sao?"
"Không phải." Tề Nam nhìn mắt, cười nói: "A Trúc trở về đã cầm rồi, còn rất trân trọng."
Lâm Dương nhíu nhíu mày, đang muốn nói, Cố Tu Trúc liền từ trong phòng tắm đi ra, cậu ta nhướng mày, cao giọng: "Cố thiếu, hai quả táo này là tiểu học muội đưa sao?"
Cố Tu Trúc duỗi tay, cầm khăn lông trong tay xoa xoa đỉnh đầu, đối với lời nói của Lâm Dương mắt ngơ tai điếc.
Một lúc sau, Cố Tu Trúc đem khăn lông bỏ lên vai, đi về phía trước máy tính của mình ngồi xuống, chuẩn bị làm việc.
Lâm Dương lải nhải nói, duỗi tay để trên vai anh hỏi: "Tớ thấy quả táo này có chút giống với mấy quả của tiểu học muội mua nha? Đóng gói giống nhau như đúc."
"Ừm."
Lâm Dương: "..."
Cậu ta vừa định muốn nói thêm thì điện thoại đột nhiên reo lên, Lâm Dương nhìn qua, tự nhiên bật cười hỏi: "Tiểu học muội cho cậu hai quả táo?"
Cố Tu Trúc quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt liếc cậu ta: "Có ý kiến?"
Lâm Dương cười hết sức vui vẻ, đem điện thoại cho Cố Tu Trúc xem: "Chính cậu tự xem xem, chỗ này có hay không ta?" Anh ngước mắt nhìn điện thoại của Lâm Dương, trong đó là Khương Ánh Sơ nhắn cho cậu ta một tin: [ Lâm Dương học trưởng, lễ Giáng Sinh vui vẻ, quả táo tôi nhờ Cố học trưởng đưa cho anh, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ tôi.]
"..."
Phòng ký túc yên lặng một lúc, đột nhiên Cố Tu Trúc kéo kéo môi, hỏi lại: "Cậu lúc nào đã thêm Wechat của cô ấy?"
"Vẫn luôn có nha." Lâm Dương bỡn cợt nhìn anh, đột nhiên mắt sáng lên, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ cậu còn chưa thêm?"
Cố Tu Trúc xốc xốc mí mắt nhìn cậu ta, đột nhiên cười lạnh, lấy quả táo trong tay Lâm Dương cầm, đi về phía vệ sinh, vừa đi vừa nói: "Buổi tối mình không ăn no, nên ăn táo."
Lâm Dương cái tay trống không, mắt trợn trắng lên.
Cái động tác còn có chút bực bội, cậu ta hôm nay lại có thêm kiến thức mới rồi.
"Cố Tu Trúc." Cậu ta kêu, đối diện với ánh mắt của Cố Tu Trúc, Lâm Dương nhún vai hỏi: : "Tớ trước kia như thế nào mà không phát hiện ra cậu ngoài lạnh trong nóng như vậy."
* * *
Hôm sau vừa lúc là thứ bảy, Khương Ánh Sơ ngủ đến mặt trời dã lên đến đỉnh rồi mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cô liền thấy được áo khoác đang treo bên mép giường kia, sau khi nhìn chằm chằm nó một lúc, cô đột nhiên hứng phấn lên, ôm chăn ngao ngao hai tiếng, chui đầu vào chăn cọ cọ, khó có thể áp chế tâm tình đang nhảy nhót của mình.
"Sơ Sơ."
"Hả."
"Giữa trưa ăn cơm vẫn ra ngoài sao?" Ninh Niên Niên ghé vào mép giường cô, xốc lên một góc mành của cô, ánh mắt trông mong nhìn cô: "Mình đói bụng rồi."
Trong phòng chỉ còn lại có hai bọn cô, Tưởng Văn Văn đi thư viện, Thư Nguyệt thì hiếm khi ở ký túc xá, cô ấy là người Bắc Kinh.
Khương Ánh Sơ xoa xoa mái tóc lộn xộn của mình, nghĩ nghĩ nói: "Đi ra ngoài ăn đi, hôm nay là lễ Giáng Sinh mà."
"Ok, mình đang muốn thuyết phục cậu cơ."
Cô cười: "Chờ mình chút."
"Được."
Sau khi chuẩn bị xong, hai người ra cửa, gọi xe đi trung tâm thành phố, trên đường phố rất náo nhiệt, cửa hàng hai bên đều là chúc mừng lễ giáng sinh và tổ chức các hoạt động.
Hai người đi dạo, sau khi ăn cơm trưa xong, liền đơn giản đi dạo tiếp, đi dạo mệt mỏi liền nghỉ ngơi, Khương Ánh Sơ nhìn trong tay mua không ít đồ, cô còn tặng cho mấy bạn cùng phòng một món quà, vừa lúc cũng sắp đến tết Nguyên Đán, đơn giản liền cùng nhau tặng.
Sau khi đi dạo mệt mỏi, hai người tìm một cửa hàng để nghỉ ngơi, ăn cái gì đó. Cho đến sau khi ăn cơm chiều xong, hai người mới không nhanh không chậm về trường học.
Vừa mới vào trường, Ninh Niên Niên lo lắng đem mấy đồ trên tay đưa cho Khương Ánh Sơ, vội vàng nói: "Mình trước chạy tới lầu một đi vệ sinh một chút, Sơ Sơ đợt lát nữa ở dưới lầu chờ mình nha."
Cô còn chưa kịp trả lời, Ninh Niên Niên đã chạy đi rồi, Khương Ánh Sơ dở khóc dở cười, nhìn đồ trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi về ký túc xá bên kia, đột nhiên điện thoại reo lên một chút, cô cúi đầu nhìn, là Cố Tu Trúc nhắn hỏi cô không có ở trường à.
Cô dừng một chút, trả lời: [ Tôi mới trở về, vừa tới cửa trường học.]
Cô hoài nghi, muốn biết Cố Tu Trúc hỏi mình lời này có ý tứ gì, còn chưa nghĩ ra được. Khương Ánh Sơ liền chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ, cô cúi đầu, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Khương Ánh Sơ."
Ánh mắt cô sáng lên, quay đầu về phía âm thanh vừa truyền đến, vừa hay nhìn thấy thân hình quen thuộc, ánh mắt hai người giao nhau, cô vừa muốn đi qua, phía trước đột nhiên truyền đến giọng Niên Niên kích động: "Sơ Sơ, có người muốn tỏ tình với cậu."
* * *
Lời editor: Mình thi học kỳ xong rùi nha nên giờ sẽ tập trung đăng chương đều nè. Cảm ơn mọi người đã đón đọc ạ ❤
Bóng đêm yên lặng, cửa trường học bóng loáng sắc đèn bên đường, hai người không tiếng động nhìn nhau.
Xung quanh vô cùng náo nhiệt bởi những âm thanh nói chuyện của các bạn học, một chút đều không quen biết và cũng không biết đến hai người, mọi người đều là người xa lạ, đi qua khắc sẽ quên.
Từ lúc Cố Tu Trúc nói câu kia xong, trong đầu Khương Ánh Sơ chỉ hiện lên một câu: Phong đi rồi tám ngàn dặm, lướt qua mười vạn ngân hà.
Đi qua nhiều như vậy, thời gian trôi qua nhanh như vậy, cô giống như chỉ đợi một câu nói, nhưng thực tế lại phảng phất không phải.
Trong lúc nhất thời, cô đúng thật là không biết nên giải thích đáy lòng mình đang rung động như thế nào.
Cô há miệng thở dốc, đè nặng trái tim mình bởi vì những lời này mà nhảy lên, đôi mắt trong trẻo nhìn Cố Tu Trúc, lúng túng nói: "Có chuyện gì muốn cùng tôi nói sao?"
"Có." Cố Tu Trúc thấp giọng cười, ghé mắt nhìn cô: "Muốn nghe?"
Khương Ánh Sơ giật mình ngẩn ra, có chút ngạc nhiên về lời nói của anh, cô chớp chớp mắt, tận lực làm cho thái độ của mình giống với mọi khi, ngữ khí nói chuyện vẫn duy trì như bình thường: "Anh có chuyện muốn cùng tôi nói, tôi không cần nghe sao?"
Cố Tu Trúc nhoẻn miệng cười, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô chăm chú: "Không có chuyện gì khác, chỉ muốn đưa em về trường thôi." "..."
Khương Ánh Sơ có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Tôi còn tưởng có chuyện gì quan trọng."
Cố Tu Trúc liếc mắt nhìn cô một cái, nhìn sắc mặt trở nên trắng của cô cùng bộ dạng xoa xoa tay ấy, cười nhẹ, ở trước mặt Khương Ánh Sơ đem áo khoác của mình cởi ra.
Cô ngốc ra nhìn anh, không có suy nghĩ tại sao Cố Tu Trúc lại cởi áo ra, tầm mắt cô chỉ dừng những ngón tay không ngừng di chuyển của anh, làn da anh thật tốt, không giống như những nam sinh thích vận động khác, tuy rằng anh thích vận động, nhưng làn da anh lại trắng tự nhiên, mu bàn tay cũng trở nên trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được bảo dưỡng sạch sẽ, mà cái hấp dẫn thứ hai sau những ngón tay kia.. Chính là động tác thong thả ung dung cởi bỏ cúc áo.
Cúc áo màu đen cùng bàn tay trắng nõn của anh đối lập rõ ràng, ở trong bóng đêm càng có thêm một loại dụ hoặc khác.
Cô muốn duỗi tay lên sờ, một đôi tay như vậy, cùng đôi tay khác sờ lên có phải có cảm giác giống nhau hay không.
Đáy lòng Khương Ánh Sơ khát vọng về điểm này đang âm thầm lên men, lan tràn vô hạn, cho đến khi âm thanh quen thuộc vang bên tai, Khương Ánh Sơ mới kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Cố Tu Trúc, cảm xúc trong đáy mắt lộ ra ngoài.
Cô nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc, nuốt nước bọt nhìn về Cố Tu Trúc: "Học trưởng, có chuyện gì sao?" "Khương Ánh Sơ." Anh đột nhiên gọi tên cô lên, đối diện với ánh mắt tò mò của cô, anh cười hỏi: "Tại sao Lâm Dương là Lâm Dương học trưởng mà tôi lại là Cố học trưởng?"
Cô ngẩn ra, còn chưa kịp định thần lại thì Cố Tu Trúc đã đem áo khoác trên người cởi ra, đưa cho cô. Thấp giọng nói: "Về sau ra ngoài mặc nhiều thêm một chút."
Khương Ánh Sơ theo bản năng muốn đẩy ra thì bị Cố Tu Trúc ngăn lại, anh cười khẽ tuy rằng âm thanh nhàn nhạt nhưng lại có áp lực không thể hiểu được: "Mặc vào." Đối diện với ánh mắt của Khương Ánh Sơ, Cố Tu Trúc nhướng mày trêu chọc cô: "Nếu em không tự mặc vào, tôi đây mặc cho em nhé?"
Nháy mắt, Khương Ánh Sơ liền không giãy giụa.
Áp lực làm trái tim đập lên quá nhanh, cô mơ hồ đáp lại: "Tôi tự mình mặc." Sau khi mặc xong, cô nhìn về phía Cố Tu Trúc: "Vậy còn anh? Không lạnh sao?"
"Ừm, còn tốt." Cố Tu Trúc không chút để ý trả lời: "Về trường học trước."
"Được."
* * *
Dọc theo đường đi, cảm nhận được độ ấm của áo khoác mang lại, Khương Ánh Sơ cảm thấy chính mình hiện tại giống như là một quả cầu lửa.
Nhiệt độ của cô, cơ thể nóng, gương mặt nóng, tay nóng, lòng lại ấm.
Cô đi phía sau Cố Tu Trúc, ngẫu nhiên cảm nhận được hơi thở mát lạnh của quần áo, nhưng lần này hết thảy, cô chỉ có thể cẩn thận, cô sợ bị thấy, nhưng lại không khống chế chính mình về cái tư tưởng này.
Hương vị trên quần áo cùng hương vị trên người anh rất giống, sạch sẽ mát lạnh, cùng với mùi hương nhàn nhạt, đặc biệt dễ ngửi làm cho người ta dễ dàng nghiện nó.
Hai người không nhanh không chậm đi tới, từ cách vách trường học đến trường học của mình, lại đi về phía trước.
Vào đông gió thổi mạnh, Khương Ánh Sơ ngước mắt nhìn thân hình thon dài trước mặt, chỉ cảm thấy chóp mũi nóng lên, Cố Tu Trúc một tay đút túi đi phía trước cô, bước chân không nhanh, như là nỗ lực phối hợp với bước chân của cô.
Thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn cô một cái, hỏi một hai tiếng.
Anh mặc đơn giản nên sau khi cởi áo khoác ra cho Khương Ánh Sơ, trên người cũng chỉ còn một chiếc áo lông, áo lông nhìn qua thực sự rất mỏng, nhưng thần sắc của anh vẫn như cũ, không có biến hóa nào cả.
Hai người một đường đi cũng không nói gì, cho đến tới dưới lầu của ký túc xá nữ, Khương Ánh Sơ muốn đem áo trả lại anh, Cố Tu Trúc dừng lại, nhìn vào mắt cô: "Mặc vào đi, lần sau trả tôi cũng được."
"Chỉ là.." Khương Ánh Sơ dừng một chút: "Anh còn phải về."
Cố Tu Trú nhoẻn miệng cười: "Không sao."
Khương Ánh Sơ dừng một chút, đem đồ vẫn luôn cầm trong tay đưa cho anh, mí mắt cong cong: "Học trưởng, đêm giáng sinh vui vẻ." Cô đưa quả táo đã được đóng gói kỹ xảo cho anh.
Nghĩ nghĩ, cô lại lấy ra một quả khác đưa ra, cười nói: "Còn cho Lâm Dương học trưởng, tôi vừa mới quên đưa, anh giúp tôi đưa đi chút chứ, có thể không?"
"Ừm." Cố Tu Trúc nhấp nhấp môi, nhẹ giọng nói: "Tôi không có mua táo."
Đối với Cố Tu Trúc mà nói, những ngày lễ bình thường chỉ có nữ sinh mới thích, lúc nãy Lâm Dương bên kia cũng nói muốn mua, nhưng cuối cùng cũng không mua. Cảm thấy không có ai tặng nên cũng sẽ không tặng.
Khương Ánh Sơ cười, nghĩ nghĩ nói: "Không sao, tôi có bạn tặng là được rồi."
Cố Tu Trúc gật đầu, rũ mắt nhìn cô nói: "Tôi tặng cho em quà khác."
Khương Ánh Sơ cười, nghĩ nghĩ nói: "Không sao, tôi có bạn tặng là được rồi."
Cố Tu Trúc gật đầu, rũ mắt nhìn cô nói: "Tôi tặng cho em quà khác."
"Ừm?" Cô tò mò nhìn Cố Tu Trúc.
Cố Tu Trúc thấp giọng cười: "Ngày mai sẽ nói cho em."
Khương Ánh Sơ: "..."
"Trở về đi."
"Được." Cô dừng một chút, nói: "Học trưởng ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Bóng đêm nồng đậm, thẳng cho đến khi nhìn người đã đi vào ký túc xá, Cố Tu Trúc mới xoay người đi về hướng ngược lại.
* * *
Sau khi Lâm Dương trở về ký túc xá, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy trên mặt bàn của Cố Tu Trúc có hai quả táo, cậu ta tò mò hỏi bạn cùng phòng bên cạnh: "Cố thiếu của chúng ta đã trở lại? Đêm nay ở ký túc sao?"
"Đúng vậy, A Trúc đang tắm."
"Như vậy có thần kỳ quá không?" Lâm Dương nói, nhìn hai quả táo trên mặt bàn anh, thấy như thế nào lại quen mắt: "Quả táo này là các cậu đưa sao?"
"Không phải." Tề Nam nhìn mắt, cười nói: "A Trúc trở về đã cầm rồi, còn rất trân trọng."
Lâm Dương nhíu nhíu mày, đang muốn nói, Cố Tu Trúc liền từ trong phòng tắm đi ra, cậu ta nhướng mày, cao giọng: "Cố thiếu, hai quả táo này là tiểu học muội đưa sao?"
Cố Tu Trúc duỗi tay, cầm khăn lông trong tay xoa xoa đỉnh đầu, đối với lời nói của Lâm Dương mắt ngơ tai điếc.
Một lúc sau, Cố Tu Trúc đem khăn lông bỏ lên vai, đi về phía trước máy tính của mình ngồi xuống, chuẩn bị làm việc.
Lâm Dương lải nhải nói, duỗi tay để trên vai anh hỏi: "Tớ thấy quả táo này có chút giống với mấy quả của tiểu học muội mua nha? Đóng gói giống nhau như đúc."
"Ừm."
Lâm Dương: "..."
Cậu ta vừa định muốn nói thêm thì điện thoại đột nhiên reo lên, Lâm Dương nhìn qua, tự nhiên bật cười hỏi: "Tiểu học muội cho cậu hai quả táo?"
Cố Tu Trúc quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt liếc cậu ta: "Có ý kiến?"
Lâm Dương cười hết sức vui vẻ, đem điện thoại cho Cố Tu Trúc xem: "Chính cậu tự xem xem, chỗ này có hay không ta?" Anh ngước mắt nhìn điện thoại của Lâm Dương, trong đó là Khương Ánh Sơ nhắn cho cậu ta một tin: [ Lâm Dương học trưởng, lễ Giáng Sinh vui vẻ, quả táo tôi nhờ Cố học trưởng đưa cho anh, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ tôi.]
"..."
Phòng ký túc yên lặng một lúc, đột nhiên Cố Tu Trúc kéo kéo môi, hỏi lại: "Cậu lúc nào đã thêm Wechat của cô ấy?"
"Vẫn luôn có nha." Lâm Dương bỡn cợt nhìn anh, đột nhiên mắt sáng lên, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ cậu còn chưa thêm?"
Cố Tu Trúc xốc xốc mí mắt nhìn cậu ta, đột nhiên cười lạnh, lấy quả táo trong tay Lâm Dương cầm, đi về phía vệ sinh, vừa đi vừa nói: "Buổi tối mình không ăn no, nên ăn táo."
Lâm Dương cái tay trống không, mắt trợn trắng lên.
Cái động tác còn có chút bực bội, cậu ta hôm nay lại có thêm kiến thức mới rồi.
"Cố Tu Trúc." Cậu ta kêu, đối diện với ánh mắt của Cố Tu Trúc, Lâm Dương nhún vai hỏi: : "Tớ trước kia như thế nào mà không phát hiện ra cậu ngoài lạnh trong nóng như vậy."
* * *
Hôm sau vừa lúc là thứ bảy, Khương Ánh Sơ ngủ đến mặt trời dã lên đến đỉnh rồi mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cô liền thấy được áo khoác đang treo bên mép giường kia, sau khi nhìn chằm chằm nó một lúc, cô đột nhiên hứng phấn lên, ôm chăn ngao ngao hai tiếng, chui đầu vào chăn cọ cọ, khó có thể áp chế tâm tình đang nhảy nhót của mình.
"Sơ Sơ."
"Hả."
"Giữa trưa ăn cơm vẫn ra ngoài sao?" Ninh Niên Niên ghé vào mép giường cô, xốc lên một góc mành của cô, ánh mắt trông mong nhìn cô: "Mình đói bụng rồi."
Trong phòng chỉ còn lại có hai bọn cô, Tưởng Văn Văn đi thư viện, Thư Nguyệt thì hiếm khi ở ký túc xá, cô ấy là người Bắc Kinh.
Khương Ánh Sơ xoa xoa mái tóc lộn xộn của mình, nghĩ nghĩ nói: "Đi ra ngoài ăn đi, hôm nay là lễ Giáng Sinh mà."
"Ok, mình đang muốn thuyết phục cậu cơ."
Cô cười: "Chờ mình chút."
"Được."
Sau khi chuẩn bị xong, hai người ra cửa, gọi xe đi trung tâm thành phố, trên đường phố rất náo nhiệt, cửa hàng hai bên đều là chúc mừng lễ giáng sinh và tổ chức các hoạt động.
Hai người đi dạo, sau khi ăn cơm trưa xong, liền đơn giản đi dạo tiếp, đi dạo mệt mỏi liền nghỉ ngơi, Khương Ánh Sơ nhìn trong tay mua không ít đồ, cô còn tặng cho mấy bạn cùng phòng một món quà, vừa lúc cũng sắp đến tết Nguyên Đán, đơn giản liền cùng nhau tặng.
Sau khi đi dạo mệt mỏi, hai người tìm một cửa hàng để nghỉ ngơi, ăn cái gì đó. Cho đến sau khi ăn cơm chiều xong, hai người mới không nhanh không chậm về trường học.
Vừa mới vào trường, Ninh Niên Niên lo lắng đem mấy đồ trên tay đưa cho Khương Ánh Sơ, vội vàng nói: "Mình trước chạy tới lầu một đi vệ sinh một chút, Sơ Sơ đợt lát nữa ở dưới lầu chờ mình nha."
Cô còn chưa kịp trả lời, Ninh Niên Niên đã chạy đi rồi, Khương Ánh Sơ dở khóc dở cười, nhìn đồ trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi về ký túc xá bên kia, đột nhiên điện thoại reo lên một chút, cô cúi đầu nhìn, là Cố Tu Trúc nhắn hỏi cô không có ở trường à.
Cô dừng một chút, trả lời: [ Tôi mới trở về, vừa tới cửa trường học.]
Cô hoài nghi, muốn biết Cố Tu Trúc hỏi mình lời này có ý tứ gì, còn chưa nghĩ ra được. Khương Ánh Sơ liền chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ, cô cúi đầu, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Khương Ánh Sơ."
Ánh mắt cô sáng lên, quay đầu về phía âm thanh vừa truyền đến, vừa hay nhìn thấy thân hình quen thuộc, ánh mắt hai người giao nhau, cô vừa muốn đi qua, phía trước đột nhiên truyền đến giọng Niên Niên kích động: "Sơ Sơ, có người muốn tỏ tình với cậu."
* * *
Lời editor: Mình thi học kỳ xong rùi nha nên giờ sẽ tập trung đăng chương đều nè. Cảm ơn mọi người đã đón đọc ạ ❤