Tôi, Huyền Học Cải Mệnh
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Tác giả: Sa Đề
Editor: GiangNgan
Chương 256 :(a)
Soái Soái:
- Anh làm sao khẳng định như vậy?
Tạ Bách thản nhiên nói:
- Bởi vì chính phẩm đang ở trong nhà của tôi, lúc đó tôi bỏ ra ba mươi triệu mua về.
Soái Soái:
-!
Không biết vì cái gì, chanh tinh nó quay xung quanh mình.
Ngay lúc Ngụy Diễn cùng Tạ Bách bọn họ đang truy xét trong phòng, Đoạn Kỳ Thụy cũng đang ở trong phòng – cùng Sophie còn có Alice.
Sophie cùng Alice cũng được phân phòng riêng, nhưng trong ban đêm mưa gió sấm ét, hơn nữa nguy hiểm không biết khi nào sẽ xuất hiện, khiến các nàng không dám một mình ở lại trong phòng.
Đợi nữ phó rời khỏi, hai nàng không hẹn cùng mở cửa, sau đó phát hiện cửa có thể mở ra, liền lựa chọn đi tìm Đoạn Kỳ Thụy.
Sau đó cả hai chạm mặt nhau trong phòng của Đoạn Kỳ Thụy.
- Sophie, đêm hôm khuya khoắc cô chạy tới trong phòng nam giới độc thân làm cái gì?
Alice đánh đòn phủ đầu.
Nhưng Sophie cũng không sợ hãi Alice:
- Trước khi hỏi câu này cô cũng nên tự hỏi mình đi Alice? Thoạt nhìn là một cô gái yếu ớt, cũng làm được việc nửa đêm đi giường là sao?
Alice giống như con mèo bị giẫm đuôi:
- Ai nửa đêm đi giường, cô biết nói chuyện hay không hay là chỉ dùng bằng cấp học sinh trung học của mình! Tôi tới tìm Saivi thương thảo kế hoạch ứng đối ngày mai! Anh nói có phải hay không Saivi?
Đoạn Kỳ Thụy:
- Ách.. là như vậy.
Nhưng thương lượng xong rồi thì thuận tiện cùng nhau "ôm đoàn sưởi ấm" chẳng phải là thuận theo tự nhiên sao?
Tuy rằng còn chưa thi đại học nhưng cuộc thi trung học vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn Sophie khó thở:
- Đừng tưởng rằng mình học trường đại học thì giỏi lắm! Tình huống điểm cao nhưng năng lực kém còn nhiều đâu! Saivi anh cũng vậy, dáng người trống trơn như vậy mà anh cũng cắn xuống được?
Nàng kiêu ngạo hếch ngực.
Alice:
- Cô!
Nghe Sophie khiêu khích, nàng nháy mắt sinh ra sát tâm – vì sao trên đời này còn tồn tại nữ nhân như vậy? Nếu nàng không tồn tại thì tốt rồi, toàn bộ hết thảy đều là của mình!
Nhưng nàng chợt sợ hãi cả kinh – khoan khoan, vì sao nàng lại muốn giết Sophie? Có sao nói vậy, tuy rằng nàng thường xuyên tranh cãi với Sophie, nhưng chưa bao giờ tới mức muốn giết người.
Từ khi nào nàng không khống chế được nổi tính tình của mình như vậy đây?
Huống hồ, cho dù Sophie đã chết, nàng cũng không thể đem toàn bộ hết thảy đều làm thành của riêng đi?
Ý thức được không thích hợp, Alice vội vàng dùng móng tay của mình kháp chặt vào lòng bàn tay, làm cho đau đớn khiến cho mình bảo trì bình tĩnh trở lại.
Nhưng loại phương pháp này cũng không hiệu quả, rất nhanh thân thể của nàng phản nghịch lại ý chí của nàng, nàng dùng ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Sophie, Sophie cũng không chút yếu thế trừng ngược lại – nhìn kỹ, ánh mắt của Sophie càng thêm điên cuồng lẫn ác độc hơn cả Alice.
Trong lúc nhất thời, trong phòng trầm mặc xuống, im lặng thẩm người.
Đoạn Kỳ Thụy bị kẹp ở giữa hai nữ sinh cực kỳ buồn bực – trước kia hai người bọn họ tranh đoạt tình nhân đều có mức độ, vì sao đêm nay lại biến thành như vậy?
Cho tới bây giờ hắn còn chưa chú ý được hai nàng không thích hợp, chỉ cho rằng các nàng đối chọi gay gắt là vì ghen tuông – aizzz, cái gọi là đàn bà, chính là luôn như vậy, nội tâm nhỏ xíu như cây kim, một chút chuyện nhỏ cũng mang thù, hiện giờ các nàng vì tranh đoạt nam nhân vĩ đại như hắn, chỉ có chút xung đột mà thôi có gì đáng chú ý? Phi tần trong hậu cung vì tranh đoạt lực chú ý của hoàng đế mới là tranh đấu một sống một chết đâu.
Ngay lúc Đoạn Kỳ Thụy còn tự mình say mê, có tiếng gõ cửa truyền tới.
Đoạn Kỳ Thụy trộm thở ra, bước nhanh ra mở cửa – trên thực tế hắn chỉ có thể mở ra một khe hở mà thôi.
- Có ai không?
Thanh âm của hắn ép tới rất thấp:
- Tôi nghĩ là quá lạnh nên gây ra ảo giác.
Vừa dứt lời, cách đó không xa hiện lên một thân ảnh vội vàng, ánh mắt cuối cùng chỉ bắt giữ một mảnh mép váy ở góc rẽ vừa biến mất.
Tuy rằng chỉ mềm mại thoáng nhìn, nhưng Đoạn Kỳ Thụy từ dáng người uyển chuyển của đối phương cùng mái tóc dài phiêu dật đều trực giác được đó là một mỹ nhân.
- Ai ở nơi này?
Đoạn Kỳ Thụy cau mày, suy đoán chẳng lẽ là nữ phó? Không đúng, trên người nữ phó không có mùi hương cao cấp như vậy, chẳng lẽ là Rebecca phu nhân? Nhưng nhan sắc mái tóc của phu nhân không phải màu như vậy, hay là.. Stockholm tiểu thư?
Hắn muốn đuổi theo ra nhìn xem, nhưng tiếng vang trong phòng làm cho hắn giật mình, nhìn thấy hai người bắt đầu động thủ, trong lòng Đoạn Kỳ Thụy có chút không kiên nhẫn, bất chấp tình huống bên ngoài, thuận tay khóa cửa liền tiến lên, mỗi tay đem một người tách ra.
- Saivi! Anh rốt cục tuyển ai?
Hai nàng bị tách ra ngược lại trực tiếp đem"lửa đạn' nhắm ngay Đoạn Kỳ Thụy:
- Anh rốt cục muốn cùng ai kết hôn?
- Anh làm sao khẳng định như vậy?
Tạ Bách thản nhiên nói:
- Bởi vì chính phẩm đang ở trong nhà của tôi, lúc đó tôi bỏ ra ba mươi triệu mua về.
Soái Soái:
-!
Không biết vì cái gì, chanh tinh nó quay xung quanh mình.
Ngay lúc Ngụy Diễn cùng Tạ Bách bọn họ đang truy xét trong phòng, Đoạn Kỳ Thụy cũng đang ở trong phòng – cùng Sophie còn có Alice.
Sophie cùng Alice cũng được phân phòng riêng, nhưng trong ban đêm mưa gió sấm ét, hơn nữa nguy hiểm không biết khi nào sẽ xuất hiện, khiến các nàng không dám một mình ở lại trong phòng.
Đợi nữ phó rời khỏi, hai nàng không hẹn cùng mở cửa, sau đó phát hiện cửa có thể mở ra, liền lựa chọn đi tìm Đoạn Kỳ Thụy.
Sau đó cả hai chạm mặt nhau trong phòng của Đoạn Kỳ Thụy.
- Sophie, đêm hôm khuya khoắc cô chạy tới trong phòng nam giới độc thân làm cái gì?
Alice đánh đòn phủ đầu.
Nhưng Sophie cũng không sợ hãi Alice:
- Trước khi hỏi câu này cô cũng nên tự hỏi mình đi Alice? Thoạt nhìn là một cô gái yếu ớt, cũng làm được việc nửa đêm đi giường là sao?
Alice giống như con mèo bị giẫm đuôi:
- Ai nửa đêm đi giường, cô biết nói chuyện hay không hay là chỉ dùng bằng cấp học sinh trung học của mình! Tôi tới tìm Saivi thương thảo kế hoạch ứng đối ngày mai! Anh nói có phải hay không Saivi?
Đoạn Kỳ Thụy:
- Ách.. là như vậy.
Nhưng thương lượng xong rồi thì thuận tiện cùng nhau "ôm đoàn sưởi ấm" chẳng phải là thuận theo tự nhiên sao?
Tuy rằng còn chưa thi đại học nhưng cuộc thi trung học vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn Sophie khó thở:
- Đừng tưởng rằng mình học trường đại học thì giỏi lắm! Tình huống điểm cao nhưng năng lực kém còn nhiều đâu! Saivi anh cũng vậy, dáng người trống trơn như vậy mà anh cũng cắn xuống được?
Nàng kiêu ngạo hếch ngực.
Alice:
- Cô!
Nghe Sophie khiêu khích, nàng nháy mắt sinh ra sát tâm – vì sao trên đời này còn tồn tại nữ nhân như vậy? Nếu nàng không tồn tại thì tốt rồi, toàn bộ hết thảy đều là của mình!
Nhưng nàng chợt sợ hãi cả kinh – khoan khoan, vì sao nàng lại muốn giết Sophie? Có sao nói vậy, tuy rằng nàng thường xuyên tranh cãi với Sophie, nhưng chưa bao giờ tới mức muốn giết người.
Từ khi nào nàng không khống chế được nổi tính tình của mình như vậy đây?
Huống hồ, cho dù Sophie đã chết, nàng cũng không thể đem toàn bộ hết thảy đều làm thành của riêng đi?
Ý thức được không thích hợp, Alice vội vàng dùng móng tay của mình kháp chặt vào lòng bàn tay, làm cho đau đớn khiến cho mình bảo trì bình tĩnh trở lại.
Nhưng loại phương pháp này cũng không hiệu quả, rất nhanh thân thể của nàng phản nghịch lại ý chí của nàng, nàng dùng ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Sophie, Sophie cũng không chút yếu thế trừng ngược lại – nhìn kỹ, ánh mắt của Sophie càng thêm điên cuồng lẫn ác độc hơn cả Alice.
Trong lúc nhất thời, trong phòng trầm mặc xuống, im lặng thẩm người.
Đoạn Kỳ Thụy bị kẹp ở giữa hai nữ sinh cực kỳ buồn bực – trước kia hai người bọn họ tranh đoạt tình nhân đều có mức độ, vì sao đêm nay lại biến thành như vậy?
Cho tới bây giờ hắn còn chưa chú ý được hai nàng không thích hợp, chỉ cho rằng các nàng đối chọi gay gắt là vì ghen tuông – aizzz, cái gọi là đàn bà, chính là luôn như vậy, nội tâm nhỏ xíu như cây kim, một chút chuyện nhỏ cũng mang thù, hiện giờ các nàng vì tranh đoạt nam nhân vĩ đại như hắn, chỉ có chút xung đột mà thôi có gì đáng chú ý? Phi tần trong hậu cung vì tranh đoạt lực chú ý của hoàng đế mới là tranh đấu một sống một chết đâu.
Ngay lúc Đoạn Kỳ Thụy còn tự mình say mê, có tiếng gõ cửa truyền tới.
Đoạn Kỳ Thụy trộm thở ra, bước nhanh ra mở cửa – trên thực tế hắn chỉ có thể mở ra một khe hở mà thôi.
- Có ai không?
Thanh âm của hắn ép tới rất thấp:
- Tôi nghĩ là quá lạnh nên gây ra ảo giác.
Vừa dứt lời, cách đó không xa hiện lên một thân ảnh vội vàng, ánh mắt cuối cùng chỉ bắt giữ một mảnh mép váy ở góc rẽ vừa biến mất.
Tuy rằng chỉ mềm mại thoáng nhìn, nhưng Đoạn Kỳ Thụy từ dáng người uyển chuyển của đối phương cùng mái tóc dài phiêu dật đều trực giác được đó là một mỹ nhân.
- Ai ở nơi này?
Đoạn Kỳ Thụy cau mày, suy đoán chẳng lẽ là nữ phó? Không đúng, trên người nữ phó không có mùi hương cao cấp như vậy, chẳng lẽ là Rebecca phu nhân? Nhưng nhan sắc mái tóc của phu nhân không phải màu như vậy, hay là.. Stockholm tiểu thư?
Hắn muốn đuổi theo ra nhìn xem, nhưng tiếng vang trong phòng làm cho hắn giật mình, nhìn thấy hai người bắt đầu động thủ, trong lòng Đoạn Kỳ Thụy có chút không kiên nhẫn, bất chấp tình huống bên ngoài, thuận tay khóa cửa liền tiến lên, mỗi tay đem một người tách ra.
- Saivi! Anh rốt cục tuyển ai?
Hai nàng bị tách ra ngược lại trực tiếp đem"lửa đạn' nhắm ngay Đoạn Kỳ Thụy:
- Anh rốt cục muốn cùng ai kết hôn?