Chương 2:
Editor: Moon
[BOOK]Trên giường mây, áo hồng bị vứt chỏng chơ ở một bên,
La Hầu, kẻ ngay đến Bàn Cổ cũng dám trêu đùa, giờ lại ửng hồng hai má dưới nụ hôn của Hồng Quân, sóng mắt lưu chuyển[1], đôi mắt hẹp dài đong đầy những dòng cảm xúc mềm mại. Rốt cục thì y cũng không phải một Hỗn Độn Ma Thần lãnh huyết vô tình, điểm này đã thể hiện rất rõ ở việc ngay từ đầu y có chọn trở thành địch thủ của Hồng Quân hay không.
Nếu mà là một Hỗn Độn Ma Thần thực sự thì vào lúc tính ra được nguy hiểm trong tương lai của mình, y chỉ nghĩ cách loại trừ nó mà thôi.
Bọn họ không bao giờ cho phép bất cứ ai ngồi lên đầu lên cổ mình.
Dù cho đó có là Bàn Cổ hay chăng đi nữa.
Một trận Đại kiếp nạn sáng tạo thế giới kia đã khiến vô số Hỗn Độn Ma Thần ngã xuống, Hồng Mông Tử khí bị lấy đi, thân thể thì nát vụn. Nói họ ngốc cũng không phải, Hỗn Độn Ma Thần đã sống quá lâu rồi, cả một đám đều đã thành tinh, chỉ đơn giản là họ không muốn để Bàn Cổ lấy sức lực chứng đạo, hủy diệt thế giới Hỗn Độn mà họ đang sống mà thôi.
Bàn Cổ thu thập Hồng Mông Tử khí của họ lại để sáng tạo nên một thế giới không kém thế giới Hỗn Độn này.
Nhưng mà họ lại không thể ngờ được, sau khi khai thiên lập địa, Thiên Đạo không hề trọn vẹn vì thiếu đi một tia Hồng Mông Tử khí cuối cùng.
Cũng vì thiếu mất một tia Hồng Mông Tử khí đã để cho Bàn Cổ nhận ra ý chí của Đại Đạo ẩn trong Hỗn Độn, nó không muốn Bàn Cổ chứng đạo thành công. Và cũng vì nó có chung chí hướng với La Hầu nên Đại Đạo đã giúp đỡ một kẻ đến từ tương lai như La Hầu.
Bàn Cổ không cam lòng để cho thế giới mới trước mắt hắn biến mất, kiệt sức mà chết.
Các Hỗn Độn Ma Thần còn sống khác cũng không biết ai là kẻ may mắn tránh khỏi kiếp nạn này.
Chỉ mình Hồng Quân biết -
Là La Hầu.
Tử Tiêu cung sở hữu rất nhiều bảo vật che lấp thiên cơ khiến La Hầu thoải mái nói chuyện, thỉnh thoảng y sẽ vừa ăn linh quả vừa nói những lời long trời lở đất.
Bạn đời của hắn dấu đi tu vi của mình, mới nhìn qua thì ngỡ là Chuẩn thánh đỉnh nhưng thực tế thì y đã thành thánh nhân. Một khi bí mật ấy bị lộ, La Hầu nhất định sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thiên Đạo. Nếu như không phải vì La Hầu tin tưởng Hồng Quân thì hắn không thể biết đến bí mật sau lưng của Hồng Hoang cũng như sẽ không giúp La Hầu che giấu chuyện này.
Dù người này có độc ác hơn nữa thì vẫn là bạn đời của hắn.
"Đang nghĩ gì đó?"
Hai tay La Hầu ôm lấy cổ hắn, dung nhan ẩn chứa nét phong lưu mỹ miều, dù cho Hồng Quân có định lực đáng nể cũng hơi thất thần.
Hồng Quân không nhịn được nghĩ rằng: Làm sao mà lúc đầu mình lại đồng ý làm bạn đời với La Hầu?
Hình như là từ sau khi La Hầu cứu hắn thoát khỏi Bàn Cổ.
Hắn nợ La Hầu một ơn cứu mạng.
Hồng Quân không có giấu y: "Ta đang nghĩ là làm thế nào mà ta lại đáp ứng làm bạn đời với em."
La Hầu dõng dạc nói: "Ngươi bị Bổn tọa dụ dỗ."
Ngón tay Hồng Quân điểm nhẹ vào trán y, đối với thói quen nói chuyện tùy tiện của y khá là đau đầu: "Em nha, chẳng kiêng kỵ cái gì."
Khi một người mạnh đến mức này thì những gì hắn nói ra đều có thể trở thành sự thật.
"Sợ cái gì, Tử Tiêu cung rất an toàn." La Hầu quá rõ những lo toan của hắn, thậm chí cũng hưởng thụ việc hắn suy nghĩ cho mình: "Ngươi chính là một cái hũ nút, nếu bổn tọa cũng muộn[2] theo thì chắc cả khi trời có sụp xuống, chúng ta cũng chẳng nói với nhau được câu nào đi?"
Hồng Quân không nhịn được phản bác: "Không phải lúc ta và em luận đạo cũng nói với nhau rất nhiều sao?"
La Hầu lườm hắn: "Thế còn bình thường thì sao?"
Y không muốn cùng Hồng Quân chơi truyền âm mật hay tâm ý tương thông chút nào đâu!
Dù đang cãi nhau nhưng tay La Hầu vẫn không ngừng khiêu khích hắn, tốc độ học tập của Hồng Quân cũng nhanh chẳng kém khi tu đạo, ngay lập tức khiến toàn thân La Hầu tê dại, đôi mắt y cũng mang theo ý cười. Y chờ ngày này đã lâu rồi. Trước kia là vì ngại ngùng nên y mới có thể nhịn từ Hỗn Độn đến khi Long Phượng Đại kiếp nạn kết thúc, giờ y đã thấm thía chân lý: Đừng bao giờ chơi trò rụt rè với Hồng Quân!
Bằng không thì hắn sẽ cùng y rụt rè đến chết luôn!
Y không muốn làm xử nam cả đời đâu!
La Hầu vươn hai tay ôm lấy lưng Hồng Quân, túm được phát quan[3] của Hồng Quân. Mái tóc trắng xõa tung hợp với vân sàng trắng noãn.
Y cười nói: "Thật là đẹp."
Trong mắt Hồng Quân xuất hiện sự nghi ngờ, ngón tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo ba phần tà khí của La Hầu, hỏi lên điều mà hắn luôn băn khoăn: "Từ trước đến nay, người trong Hỗn Độn coi sức mạnh là đẹp, bộ dáng của Bàn Cổ bộ mới là khẩu vị của các Hỗn Độn Ma Thần mới đúng, làm sao ngươi lại thích bộ dáng của ta?"
La Hầu nhớ đến vẻ ngoài thô lỗ của Bàn Cổ, rùng mình.
Có trời mới biết vào lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa, thân thể hắn trở thành dạng y hệt một gã khổng lồ đã để lại cho y bóng ma tâm lý nghiêm trọng đến cỡ nào.
Cả cái thứ đồ chơi giữa hai chân hắn cũng lớn lên nữa!
"Hồng Quân, ngươi không tự tin vào bản thân mình à?"
La Hầu nhìn chăm chú khuôn mặt của Hồng Quân, dùng nó để tẩy đi đống hình ảnh đầy Mosaic[4] kia.
Hồng Quân nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của y, phần mềm mại nhất dưới đáy lòng như vừa bị chạm qua, còn lưu lại hơi ấm. Ánh mắt của hắn nhu hòa, vẻ mặt vốn lạnh lùngkhông giống phàm nhân nhiễm lên chân tình nhàn nhạt: "Ta chưa bao giờ tự ti về bản thân cả, cũng chưa từng tự ti về em. Ở trong lòng ta, em chính là người bạn đời tuyệt vời nhất, La Hầu."
La Hầu bị lời đường mật mà cả trăm vạn năm qua chưa từng được nghe từ miệng hắn chọt thẳng đáy lòng, mất tự nhiên nghiêng đầu, chọc Hồng Quân cười rộ lên.
Tiếng cười của hắn đặc biệt êm tai.
"Đây rõ ràng là phạm quy!"
La Hầu nghiến răng kèn kẹt trong lòng.
Sau khi thổ lộ với nhau thì tất nhiên chính là việc mà tất cả sinh linh đều có thể vô sự tự thông[5] .
Nhờ rất nhiều lần ảo tưởng trong đầu làm kinh nghiệm, La Hầu rất nhanh thì chuẩn bị xong, hô hấp vốn bình thản hơi rối loạn, giống như có rất nhiều ngọn lửa chạy tán loạn trong thân thể, nguyên thần rung động, chứng minh sự hưng phấn trên cả thể xác lẫn tinh thần của y. Vì đề phòng "cảm giác khó chịu" trong truyền thuyết xuất hiện, y cố gắng thả lỏng để cho vòng eo thon mảnh bị bàn tay Hồng Quân bao trùm.
Tuy bị sờ eo rất ngứa nhưng vì Hồng Quân, y nhịn.
"Ngươi đỏ mặt."
Hồng Quân nhéo nhéo một chút thịt mềm bên hông y, đầu ngón tay dọc theo đường cong nơi thắt lưng, yêu thích không rời.
Cả người La Hầu run rẩy.
Thật là ngứa!
Nếu là người khác thì y nhất định sẽ dùng Tru Tiên kiếm trận đánh thành cặn rồi đem nguyên thần bón cho Diệt Thế Hắc Liên luôn!
Hồng Quân đương nhiên không biết suy nghĩ hung tàn trong đầu La Hầu, theo phong tục của Hồng Hoang, hắn cúi đầu hôn đôi môi mỏng của y, dịu dàng như hôn lên một cánh hoa. La Hầu bị hắn hôn đến lòng nhộn nhạo, ngượng ngùng ban đầu đã sớm bị ném bay đến chân trời, không chút do dự dạy Hồng Quân cách hôn môi nhiệt tình nhất.
Hàm răng hắn bị cạy ra, đầu lưỡi bị quấy rầy, Hồng Quân kinh ngạc mở to mắt: Hắn không hề biết còn có thể làm vậy đó.
La Hầu..
Bình thường hắn nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?
Hai người hôn nhau thắm thiết, hắn nhận ra: La Hầu cũng có nhiều mặt đáng tin.
Y đặc biệt say đắm hương vị của Hồng Quân, trong mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu, chỉ hận không thể nuốt hắn vào bụng. Xét thấy tốc độ chầm chậm của bạn đời, y chủ động mở chân kẹp lấy eo Hồng Quân. Không có hồng y che khuất, đôi chân dài với đường cong xinh đẹp lộ rõ, chỉ cần nhìn mấy lần cũng đủ làm lay động tâm hồn người khác.
La Hầu rất tự tin với mị lực của mình.
Chắc chắn là nam nữ không từ.
Chỉ tiếc y là thụ, sau khi gặp Hồng Quân thì lại càng khó có thể để ý tới những kẻ khác.
La Hầu buông thả bản thân rên rỉ, đôi mắt tràn đầy tình ái, mông lung hơi nước. Dù cho đã động tình nhưng trên người y vẫn có hơi nguy hiểm không thể bỏ qua.
Y là trời sinh Sát lục chi thể, lấy giết chóc chứng đạo, tính dục vô cùng dồi dào, lại bởi vì tính chất đặc thù của con đường cầu đạo nên y bị rất nhiều Hỗn Độn Ma Thần bài xích. Nhưng y muốn để cho Hồng Quân thấy: Y vẫn còn lý trí. Nếu coi y như một thanh Tru Tiên kiếm khát máu thì y nguyện để Hồng Quân trở thành vỏ kiếm của mình, vỗ về sát ý không thể kiềm chế lại bên trong y.
Khi ngón tay Hồng Quân tiến vào trong cơ thể y, cổ họng La Hầu đã khản đặc: "Ngươi muốn ta không?"
Ngay cả dùng "bổn tọa" tự xưng cũng quên mất.
Hồng Quân đáp: "Ừ."
Lời này vốn không phải là hứa hẹn mà lại như hứa hẹn.
La Hầu nghe thấy câu trả lời của hắn, nhắm mắt lại, cảm xúc hồi hộp trong lòng y biến mất, lười biếng đợi sự vui vẻ Hồng Quân mang đến.
Không có gì khiến y mong chờ hơn là ngươi tình ta nguyện.
Đợi thật lâu -
La Hầu cảm thấy mình bị ngón tay trêu chọc đến có cảm giác, dục vọng phun trào, nhưng Hồng Quân vẫn không chịu tiến vào.
Chuẩn bị đủ rồi đấy.
Đối mặt với bạn đời đang dục cầu bất mãn[6], Hồng Quân có vẻ do dự. La Hầu bây giờ vô cùng hợp tâm ý của hắn, khóe mắt mị hoặc, quần áo gần như cởi hết, trở thành mỹ nhân khiến người ta sinh ra tâm ma. Nhưng, tại sao nửa người dưới của mình lại không có động tĩnh, nguyên thần cũng không thể sản sinh tình dục?
Cả người La Hầu mềm nhũn. Y không hề mở mắt, dùng đôi chân nhỏ cọ lên người Hồng Quân, hàm xúc ám chỉ sắp trở thành công khai nhắc nhở.
"Ta khó chịu, nhanh lên."
Trả lời y lại chỉ có sự trầm mặc khiến La Hầu thấp thỏm.
Y kiềm chế tình triều trong cơ thể, hung tợn trừng Hồng Quân, nếu Hồng Quân còn đang cố ý thử thách y, xong việc y nhất định tìm Hồng Quân tính sổ!
Đập vào mắt y là vẻ nhíu mặt nhăn mày của Hồng Quân.
Đạo nhân tóc bạc từ trên người y ngồi xuống, dung nhan như họa, cực kỳ xuất trần.
La Hầu thật không thể ngờ được, so với dụ dỗ đơn thuần còn có cách khác khiến cho y điên tiết.
"La Hầu, hình như ta không thể tiếp tục được nữa."
"..."
"Emcho ta thêm một chút thời gian.."
Vẻ mặt thờ ơ nhàn nhã từ trước đến nay của Hồng Quân thoáng xuất hiện chút xấu hổ.
La Hầu khó tin nhìn chỗ dưới bụng ba tấc không hề có động tĩnh của hắn, bị sốc nặng.
Hồng Quân không có cảm giác với y?
Sau bao nhiêu năm làm bạn, dù có là cục đá cũng đã sớm bị hâm nóng, mà người bạn đời của y từ thời Hỗn Độn lại không có phản ứng gì!
La Hầu tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
"La Hầu!"
Hồng Quân luống cuống ngăn cản La Hầu, La Hầu vừa mới đẩy hắn ra, nhặt y phục trên đất qua loa mặc vào, sắc mặt xanh mét rời đi. Tình dục gì đó đều thành mây bay, La Hầu không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, mặt mũi đều mất hết sạch rồi, còn ở lại đây, y chắc chắn sẽ giết chết Hồng Quân luôn đó!
Quả nhiên thế giới Hồng Hoang này không phù hợp để yêu đương!
Y hẳn nên tu Vong tình đạo, vứt sạch thất tình lục dục của mình luôn cho gọn!
Một khi đã nổi giận thì La Hầu cũng chẳng thèm nương tay với Hồng Quân nữa, một chiêu đánh bay đối phương, giường mây bị đánh vụn trong nháy mắt. Y không hề quay đầu lại, hồng y xiêu vẹo chạy vội đi từ Tử Tiêu Cung, chân trần đạp trên mặt đất, linh thảo, linh hoa quý giá bị sát khí hỗn loạn trên người y dọa thu lại cành lá, run lẩy bẩy, rất đáng thương.
Diệt Thế Hắc Liên trong ao thấy chủ nhân rời đi, vội vã hóa thành một tia sáng đi theo.
Bên ngoài Tử Tiêu cung là Hỗn Độn khí mà chỉ Đại La Kim Tiên mới dám một mình đi đến, La Hầu chân trần đạp trên Diệt Thế Hắc Liên, tóc đen buông xõa, nếu không có những dấu hôn chi chít trên người y thì chẳng khác gì Diệt Thế Ma Thần.
"Về Hồng Hoang đại lục."
Câu nói lạnh lẽo rít lên từ trong kẽ răng y.
Diệt Thế Hắc Liên không hổ là Tiên Thiên Linh Bảo, mở đường mang theo vị chủ nhân có tâm tình hỏng bét đến cực điểm từ tầng trời thứ ba mươi ba về hạ giới.
Long phượng Đại kiếp nạn vốn đã kết thúc cũng vì vậy mà lại nổi sóng.
[1] ý là chuyển động, nhìn khắp nơi ấy nhưng mình thấy để nguyên văn cho nó hay
[2] muộn trong muộn tao, ý chỉ những người không dễ bị kích động, lúc nào cũng lạnh tanh í
[3] là cái này nè
[4] Mosaic thường được dùng để che yếu tố nhạy cảm.
[5] không cần học là đã biết
[6] muốn mà không được[/BOOK]