Đam Mỹ [Edit] Toàn Hồng Hoang Đều Biết Ma Tổ Đòi Ly Hôn - Ngư Nguy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi annavukhanh, 14 Tháng mười hai 2018.

  1. annavukhanh So lazy...... No deadline No works

    Bài viết:
    1
    [Đồng nhân Hồng Hoang] Toàn Hồng Hoang Đều Biết Ma Tổ Đòi Ly Hôn

    [​IMG]

    Tên gốc: (洪荒同人)全洪荒都知道魔祖在闹离婚

    Tác giả: Ngư Nguy [鱼危]

    Editor: Moon

    Thể loại: Đam mỹ, đồng nhân, xuyên không, huyền huyễn,

    Cường cường, tình hữu độc chung, HE

    Link bản gốc: Tấn Giang

    Văn án:

    Xuyên qua thành kẻ thắng cuộc, La Hầu cũng có lúc không hài lòng đẹp ý.

    Y kiếp trước vốn là một nhà văn chuyên viết truyện đồng nhân Hồng Hoang, chuyên tặng bàn tay vàng cho nhân vật chính, nhưng sau khi xuyên qua, chính mình trải nghiệm cuộ sống, y mới đau đớn phát hiện ra: Bàn tay vàng không phải chỉ cần tìm là thấy ngay! Sau một thời gian trăn trở nghĩ suy, La Hầu quyết định giải quyết đại sự của đời mình trước đã.

    Y quyết tâm cưa đổ cao lĩnh chi hoa (*) Đạo tổ.

    Y cứ cho rằng làm bạn lữ của Đạo tổ là có thể tránh né mọi tai ương kiếp nạn của thế gian. Ai mà ngờ, cuộc sống sau khi kết hôn đã tát y một cái đau điếng - Hồng Quân bị lãnh cảm (**) !

    La Hầu cảm thấy vô cùng khó chịu.

    Y quyết định ly hôn, một mình trải qua những ngày tháng thần tiên.

    【 Dục cầu bất mãn (***) Ma tổ cp cao lĩnh chi hoa Đạo tổ. 】

    (*) Cao lĩnh chi hoa (高岭之花) : Nghĩa đen chỉ hao trên núi cao, nghĩa bóng ý chỉ những người xinh đẹp khó tiếp cận, cũng chỉ những thứ cao quý, khó tiếp cận, cách xa cuộc sống thực.

    (**) ý anh La Hầu nói Anh Hồng Quân không thích XX.

    (***) Dục cầu bất mãn (欲求不满) : Lòng tham không đáy
     
    AmiLee thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. annavukhanh So lazy...... No deadline No works

    Bài viết:
    1
    Chương 1:

    Editor: Moon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cái ao trên Tử Tiêu Cung, một bóng hồng y bồng bềnh trên mặt nước, mái tóc đen của chàng trai xõa tung, nằm trên một đóa sen màu đen nở rộ, ma khí mù mịt quấn quanh người y che đi dung mạo sẵn có. Y tựa linh hồn của Diệt Thế Hắc Liên (*), lại cũng tựa yêu quái trong nước, để lộ sát khí dữ dội.

    Song, những sát khí đó biến mất ngay khi một bàn tay chạm lên mặt y.

    La Hầu tỉnh dậy từ giấc ngủ ngắn ngủi, nhận thấy có người chạm vào mình, thoải mái vươn người. Chỉ tiếc là cánh tay dịu dàng vuốt ve kia chỉ quanh quẩn bên cổ y, trêu chọc y mà thôi. Lần thứ ba ngón tay ấy đụng lên môi, La Hầu thất vọng mở mắt:

    "Hồng Quân, ngươi có thể dứt khoát cho giống đàn ông chút được không?"

    "Đàn ông là cái gì?"

    Thanh âm mịt mờ tựa tiên khí lúc ẩn lúc hiện vang lên bên tai y.

    La Hầu:" "

    Thôi được rồi, bây giờ con người vẫn còn chưa sinh ra.

    Một thanh niên áo tím không biết ngồi lên Diệt Thế Hắc Liên từ khi nào, một tay ôm vai La Hầu, một tay đặt trên môi y. Đóa hoa sen có phẩm chất là Tiên thiên linh bảo (**) này tỏ vẻ rất không vui, lắc lư thân mình, nỗ lực ném đối phương xuống dưới.

    Nó vừa mới bắt đầu lắc lư, La Hầu đang ngâm mình trong linh tuyền liền liếc sang, dùng suy nghĩ ngăn nó lại:

    " Đừng nghịch. "

    Diệt Thế Hắc Liên tỏ vẻ: Nó rất oan nha.

    Chủ nhân của nó chỉ có mình La Hầu mà thôi, sao nó lại phải cho kẻ khác dẫm lên đầu nó chứ!

    Một bảo vật tốt là bảo vật không nhận hai chủ a!

    La Hầu hơi ngẩng đầu, mái tóc đen tán loạn, đôi mắt hẹp dài nửa khép nửa mở:

    " Hồng Quân, ngươi bế quan lâu quá. "

    Chữ 'lâu' bị y ngân dài, trong ngữ điệu ẩn chứa uy hiếp.

    Hồng Quân vuốt ve đôi môi mỏng của y, hắn có thể ngửi thấy hương sen thoang thoảng trong miệng y, quả thật là chủ nào tớ nấy.

    Đôi lông mày dãn ra, hắn nhẹ giọng:

    " La Hầu, em nên rèn thêm tính kiên nhẫn đi, lần này chỉ ngắn bằng một nửa lần trước mà thôi. "

    Để La Hầu không còn tiếp tục so đo thời gian bế quan của hắn, Hồng Quân chuyển đề tài đến đóa sen dưới thân:

    " Em quả thật vô cùng có duyên với Diệt Thế Hắc Liên, chỉ đi dạo biển mà lại có thể tìm ra nó trước cả ta. "

    " Đây là chuyện tất nhiên rồi. "

    " Chúng ta lại so xem ai tìm được bảo vật tiếp theo trước, được không? "

    " Ngươi nghiện tìm bảo vật à? "

    " Thu gom những bảo vật này để thi thoảng ngắm nhìn cũng là một thú vui. "

    Nghe Hồng Quân nói xong, La Hầu không thể không câm lặng, chỉ gào thét trong lòng: Người hiện đại gọi thói quen này là nghiện thu gom đó!

    Nên biết rằng thời kỳ Hỗn Độn đã qua, trong Hồng Hoang do Bàn Cổ tạo nên này, Hỗn Độn Ma Thần bọn họ chính là người ngoài, không được Thiên Đạo chấp nhận. Dù cho Hồng Quân cướp đi bao nhiêu bảo vật thì cũng khó có thể đảm bảo sau này không bị Thiên Đạo bắt trả lại.

    La Hầu nắm lấy tay hắn, giọng nói dường như hơi mềm xuống:

    " Bổn tọa không muốn ngươi phí công vô ích. "

    " Ta biết. "

    Hồng Quân thoải mái trả lời, trong đôi mắt hắn chợt vụt qua tia sáng.

    " La Hầu, sao lại tự nhiên em lại xưng 'bổn tọa'? "

    La Hầu bình tĩnh nói:

    " Bổn tọa đang ngồi trên thánh tòa (***). "

    Hồng Quân:" "

    Phát hiện mình thế mà lại khiến cho Hồng Quân không thể nói gì, La Hầu cười đến đau bụng, y cảm thấy sử dụng loại từ ngữ cao ngạo khí thế này quả không phải ý kiến tồi. Ai biểu toàn Hồng Hoang vừa mới trải qua Long Phượng Đại Kiếp Nạn, tri thức văn hóa lạc hậu, toàn bộ sinh linh vẫn đang còn khờ dại khiến cho y không thể nào tìm được người ngang hàng để trò chuyện.

    Những Hỗn Độn Ma Thần có thể sống sót đến bây giờ, hoặc là bị kết cục của Bàn Phượng, Tổ Long dọa đến sợ đứng tim, hoặc là bị suy giảm sức mạnh, không còn tư cách xuất hiện trước mặt y nữa.

    Nay mặt đất vô cùng rối ren, chỉ có ở Tử Tiêu Cung ngoài tầng trời thứ ba mươi ba này may ra mới có được chút yên tĩnh.

    La Hầu không muốn tiếp tục nói những chuyện không đâu đó nữa, tay hơi dùng lực hòng đem Hồng Quân trên Diệt Thế Hắc Liên kéo vào trong nước.

    Hắc Liên vô cùng hiểu ý mà phối hợp với y..

    Nó cố gắng lắc lư!

    Tiếc là Hồng Quân đã sớm nhìn ra mưu tính của y, tay áo lay động đánh tan sức kéo, chân vẫn đứng vững trên Diệt Thế Hắc Liên. La Hầu không ngờ đến hắn lại làm vậy, cổ tay đau nhức, vừa sợ vừa bực, những cảm xúc u ám do phải chờ đợi mấy ngàn năm rốt cục bùng nổ.

    Y bỗng từ trong nước đứng dậy, tóc đen áo hồng tựa như một bức tượng thần chiến tranh bị ma khí bao bọc.

    " Hồng Quân! "

    Y chịu đủ sự lãnh cảm của Hồng Quân rồi!

    Hồng Quân ngẩn người, không kịp trở tay nhìn La Hầu bước ra từ trong nước, mặc kệ mái tóc ướt sũng cùng quần áo xộc xệch, đi thẳng ra Tử Tiêu Cung.

    Nhìn khung cảnh hỗn độn ngoài Tử Tiêu Cung, La Hầu cười lạnh: 'Đời này của Hồng Quân vẫn nên tiếp tục làm bạn với tay phải của hắn đi (****) !'còn về chuyện hắn có thực sự dùng tay phải để giải quyết hay không cũng không thuộc phạm vi lo lắng của La Hầu đang nổi giận bừng bừng. Có đôi đạo lữ nào từ khi Hỗn Độn biến mất đến lúc Hồng Hoang xuất hiện, qua Long Phượng Đại Kiếp Nạn vẫn chưa có gì giống họ không hả?

    Càng nghĩ càng thấy tức, y sải bước đi khỏi Tử Tiêu Cung.

    Bỗng, cổ tay đang đau nhức bị người nắm lại.

    La Hầu còn chưa kịp băn khoăn liệu có nên giãy khỏi tay hắn hay không đã bị Hồng Quân ôm lấy thắt lưng từ phía sau, tay đạo bào màu tím giao thoa với hồng y vô cùng dễ nhìn.

    Cảm nhận được hơi ấm trên lưng, tâm tình La Hầu thoải mái hơn, thờ ơ hỏi:

    " Ngươi muốn làm gì? "

    Hồng Quân im lặng hồi lâu.

    Sắc mặt La Hầu càng lúc càng đen, khuôn mặt yêu nghiệt tràn đầy sát khí, nhưng tại lúc y chuẩn bị nổi giận, bên tai bỗng xuất hiện hơi ấm quen thuộc. Hồng Quân cúi đầu hôn tai y, mặc kệ cơn giận của La Hầu mà trực tiếp bế y đến đại điện Tử Tiêu Cung.

    La Hầu vui vẻ ra mặt.

    Chẳng lẽ Hồng Quân nghĩ thông rồi?

    Biến hóa trong nháy mắt khiến tim La Hầu đập thình thịch, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt bị y gọi là họa thủy của Hồng Quân.

    Hồng Quân rất đẹp, và quan trọng nhất là hắn hoàn toàn phù hợp khẩu vị của y!

    Nhớ năm đó y phải sống chung với một đám Hỗn Độn Ma Thần có bộ dạng giống hệt ma quỷ khiến cho thẩm mỹ quan bị tàn phá nặng nề. Vì ngay cả Bàn Cổ cũng là một gã cơ bắp cuồn cuộn nên y vốn cũng không trông mong gì mấy với đám đồng loại khác, nhưng ai mà ngờ được, khi tình cờ gặp hắn lúc săn tìm bảo vật trong thế giới Hỗn Độn, y đã bị sốc nặng.

    Không biết khi ấy trong đầu y có dây thần kinh nào bị đứt không mà thúc đẩy La Hầu điên cuồng theo đuổi thanh niên áo tím cả người toàn tiên khí này.

    Sự thật chứng minh: Ánh mắt quá tốt đôi khi cũng là một bi kịch.

    Người mà La Hầu nhìn trúng vốn không phải dạng vô danh tiểu tốt gì mà là Đạo Tổ Hồng Quân tương lai tiếng tăm lừng lẫy, là tử địch cả đời của y.

    Phải mất một thời gian ngắn băn khoăn trăn trở, La Hầu mới đưa ra quyết tâm thực hiện đại sự đời mình trước: Đem Hồng Quân đuổi tới tay, còn chuyện Ma Đạo tranh đấu sau khi Bàn Cổ sáng tạo thế giới thì đến lúc đó rồi tính.

    Vì thế nên mới có ngày hôm nay.

    Bọn họ đã trở thành đạo lữ, cùng nhau tìm hiểu Đại đạo, theo đuổi cảnh giới tồn tại mãi mãi.

    Ngoại trừ chuyện chưa từng quan hệ với nhau-

    La Hầu tỏ vẻ: Mình vô cùng ưng ý với mọi mặt của Hồng Quân.

    Tử Tiêu Cung,

    Đại điện năm xưa dùng luận đạo giờ đây tĩnh lặng đến cực điểm, sương khói mờ nhạt từ trong lư hương tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.

    Hồng Quân không hề dừng lại, ôm La Hầu đi về phía sau. Nơi này là chỗ họ dùng luận đạo, nếu bọn họ phát sinh quan hệ ở trên đại điện thì sau này La Hầu nhất định sẽ không ngoan ngoãn ngồi trên bồ đoàn luận đạo nữa. Đây là chuyện hắn không bao giờ cho phép xảy ra, bời vì luận đạo là điều họ theo đuổi cả đời.

    La Hầu có tu vi cùng thân thể cường đại, thậm chí còn có thể tránh khỏi kiếp nạn khai thiên, không trở thành một trong những Ma Thần đã vẫn lạc[1] .

    Không chỉ vậy, sau khi Hồng Hoang ra đời, y còn sớm thích ứng với thế giới mới này hơn hắn. Nhờ phong cách làm việc khiêm tốn không khiến Thiên đạo để ý, La Hầu có thể sống một cách tùy ý với thực lực mạnh mẽ khiến Thiên đạo cũng phải kiêng kỵ ba phần.

    Trong mắt Hồng Quân, La Hầu vừa có ưu điểm, vừa có khuyết điểm.

    Y quá coi trọng cảm xúc, sát khí rất nặng, nếu không thể ngăn lại đúng lúc thì y nhất định sẽ trở mặt với hắn.

    Dù sao La Hầu là người đi theo con đường lấy giết chóc chứng đạo và hắn chính là một trong những chướng ngại vật của y.

    Hồng Quân cũng không lo lắng lắm cho tình cảnh của mình. Vào thời kỳ Hỗn Độn, thực lực của hắn còn mạnh hơn La Hầu rất nhiều. Dù cho thân thể Ma Thần của hắn bị tổn thương do Kiếp nạn Bàn Cổ khai thiên và rơi xuống cảnh giới Thánh nhân nhưng tâm cảnh của hắn vẫn còn, chỉ thiếu cơ hội chứng đạo: Hồng Mông tử khí mà thôi. Vả lại, mới đây hắn đã tìm thấy Hỗn Độn chí bảo: Tạo Hóa Ngọc Điệp rồi, chỉ cần lĩnh hội hoàn toàn thì việc khôi phục thực lực cũng chỉ là chuyện sớm chiều.

    Điều quan trọng nhất bây giờ là hóa giải khúc mắc của La Hầu.

    Hồng Quân tự kiểm điểm lại mình: Thật khó tin là mình có thể bỏ mặt La Hầu nhiều năm như vậy, hồn nhiên không biết khát vọng trong lòng y.

    Hắn bị lãnh cảm cũng không không có nghĩa là La Hầu cũng bị lãnh cảm với hắn!

    Vừa qua cửa, Hồng Quân cúi người xuống, đặt La Hầu lên giường mây mà hắn hay dùng để nghỉ ngơi.

    La Hầu cảm thấy mình được đặt lên thứ gì đó mềm như mây. Y ngồi dậy. Hồng Quân dùng sức mạnh hong khô tóc cho y. Mái tóc đen mềm mại rơi trên vai y và giường mây, đối lập với mái tóc bạc của Hồng Quân. Hồng Quân ngồi lên giường, đôi mắt tím nhạt chăm chú nhìn y, hình như đang ưu tư điều gì, hoặc nghĩ cách thực hiện bước tiếp theo.

    La Hầu nằm xuống, kệ cho trang phục lộn xộn, lười biếng nói:

    " Bổn tọa đã nằm xong, giờ đến lượt ngươi. "

    Sắc mặt Hồng Quân biến hóa vi diệu[2] .

    Mấy ngàn năm không gặp, La Hầu hình như thẳng thắn hơn trước.

    Thấy Hồng Quân mãi vẫn không nhúc nhích, La Hầu mở to mắt, nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu[3], cười nhạo đối phương chưa đánh đã rút.

    Thật ra, trong lòng La Hầu vô cùng thất vọng.

    Chuyện này vốn nên thuận theo tự nhiên, nhưng y với Hồng Quân vẫn luôn bị kẹt ở bước cuối cùng này, không thể có tiếp xúc thân mật trên thân thể.

    Là do Hồng Quân tu đạo Vong Tình sao?

    Nghĩ rằng hôm nay lại tiếp tục ngủ với nhau một cách thuần khiết, La Hầu nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn thấy Hồng Quân chọc y tức giận, tránh cho tức giận ảnh hưởng tình cảm của họ. Nếu không vì khách khí thì y đã sớm cường bạo Hồng Quân, mà không phải chờ Hồng Quân từ từ phát triển quan hệ, muốn dùng nước ấm nấu ếch[4] cũng không phải nấu kiểu đó!

    Nhưng, mọi chuyện lại thay đổi trong nháy mắt.

    La Hầu giật giật mí mắt, thấy y phục trên người bị nới lỏng, đai lưng bị người rút ra.

    Bị.. bị.. bị rút ra?

    La Hầu kinh ngạc muốn nhìn Hồng Quân, lại bị tay Hồng Quân che mắt, chỉ thấy một chút ánh sáng mơ hồ qua khe hở.

    Những ngón tay đang bịt mắt y lạnh như băng vậy. La Hầu không có dùng thần niệm để nhìn, tim đập loạn nhịp, mặc kệ bàn tay Hồng Quân cởi r vạt áo lỏng lẻo của mình. Chỉ là lúc ngực y tiếp xúc với linh khí trong Tử Tiêu Cung, làn da hơi co lại, lồng ngực phập phồng bán đứng chủ nhân nó không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

    Hồng Quân vô thức nhìn lại mấy lần.

    Trên giường mây, hồng y của thanh niên tóc đen bị cởi đi hơn phân nửa, đẹp không sao tả xiết.

    Đây là đạo lữ nhà mình.

    La Hầu hồn nhiên không biết lực sát thương của nhan sắc y, mày nhíu lại lộ rõ vẻ không vui.

    " Ngươi còn muốn nhìn đến lúc nào vậy!"

    Hồng Quân buông tay, cởi đạo bào tím trên người mình, nằm lên giường với La Hầu.

    Vào khoảnh khắc cơ thể Hồng Quân đè lên người y, La Hầu run rẩy, dục niệm bị ẩn dấu rất lâu bùng cháy. Khác với các Hỗn Độn Ma Thần khác, y theo đuổi cái tôi bản thân, chưa bao giờ kiềm chế thất tình lục dục[5], nhưng vì Hồng Quân, y có thể thu liễm sát khí bẩm sinh, che dấu tâm tư khát cầu dục vọng, chỉ thể hiện bộ mặt tốt nhất của mình.

    Và y đã nhận được sự đáp trả.

    La Hầu cười vui sướng, hai tay ôm lấy Hồng Quân, dẫn dắt hắn vuốt ve chính mình.

    Mặc dù y cũng là người mới nhưng y tin là kỹ thuật của mình tốt hơn Hồng Quân nhiều.

    Ít nhất thì y biết các bước tiếp theo!

    (*) hắc liên = hoa sen đen, nó là tên của món bảo vật này nên mình để nguyên là Diệt Thế Hắc Liên.

    (**) Các bảo vật trong truyện Hồng Hoang thường được chia thành mấy cấp sau:

    Hỗn Độn linh bảo: Thường thì sinh ra do mang sứ mệnh hoặc là bạn sinh của Hỗn Độn sinh linh, thường xuất hiện có Búa Bàn Cổ, Hỗn Độn Thanh Liên (thứ sinh ra Bàn Cổ) và Tạo Hóa Ngọc Điệp.

    Tiên Thiên chí bảo: Sinh ra là những mảnh vỡ của Hỗn Độn linh bảo sau khi Bàn Cổ khai thiên, như Diệt Thế Hắc Liên của La Hầu là một trong mấy mảnh của Hỗn Độn Thanh Liên.

    Tiên thiên linh bảo là bảo vật do trời đất dựng dục sau khi Bàn Cổ khai thiên

    (***) chỗ ngồi của các vị thánh ấy

    (****) ý của anh Hầu là muốn anh Quân 'tự thẩm'

    [1] chết

    [2] chỉ sự phức tạp sâu sắc, khó có thể đoán được.

    [3] như cười mà không phải cười

    [4] là một câu chuyện ngụ ngôn của TQ: Khi bỏ một con ếch vào nước nóng thì nó sẽ lập tức nhảy ra, mà khi đem ếch bỏ vào nước lạnh từ từ đun sôi thì ếch sẽ quen hoàn cảnh này cho đến khi bị nấu chín.

    [5] Lục dục (六欲) gồm:

    1. Sắc dục: Ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.

    2. Thinh dục: Ham muốn nghe âm thanh êm tai.

    3. Hương dục: Ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu.

    4. Vị dục: Ham muốn món ăn ngon miệng.

    5. Xúc dục: Ham muốn xác thân sung sướng.

    6. Pháp dục: Ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn.

    Thất tình (七情) gồm:

    Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. (mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
     
    AmiLee thích bài này.
  4. annavukhanh So lazy...... No deadline No works

    Bài viết:
    1
    Chương 2:

    Editor: Moon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên giường mây, áo hồng bị vứt chỏng chơ ở một bên,

    La Hầu, kẻ ngay đến Bàn Cổ cũng dám trêu đùa, giờ lại ửng hồng hai má dưới nụ hôn của Hồng Quân, sóng mắt lưu chuyển[1], đôi mắt hẹp dài đong đầy những dòng cảm xúc mềm mại. Rốt cục thì y cũng không phải một Hỗn Độn Ma Thần lãnh huyết vô tình, điểm này đã thể hiện rất rõ ở việc ngay từ đầu y có chọn trở thành địch thủ của Hồng Quân hay không.

    Nếu mà là một Hỗn Độn Ma Thần thực sự thì vào lúc tính ra được nguy hiểm trong tương lai của mình, y chỉ nghĩ cách loại trừ nó mà thôi.

    Bọn họ không bao giờ cho phép bất cứ ai ngồi lên đầu lên cổ mình.

    Dù cho đó có là Bàn Cổ hay chăng đi nữa.

    Một trận Đại kiếp nạn sáng tạo thế giới kia đã khiến vô số Hỗn Độn Ma Thần ngã xuống, Hồng Mông Tử khí bị lấy đi, thân thể thì nát vụn. Nói họ ngốc cũng không phải, Hỗn Độn Ma Thần đã sống quá lâu rồi, cả một đám đều đã thành tinh, chỉ đơn giản là họ không muốn để Bàn Cổ lấy sức lực chứng đạo, hủy diệt thế giới Hỗn Độn mà họ đang sống mà thôi.

    Bàn Cổ thu thập Hồng Mông Tử khí của họ lại để sáng tạo nên một thế giới không kém thế giới Hỗn Độn này.

    Nhưng mà họ lại không thể ngờ được, sau khi khai thiên lập địa, Thiên Đạo không hề trọn vẹn vì thiếu đi một tia Hồng Mông Tử khí cuối cùng.

    Cũng vì thiếu mất một tia Hồng Mông Tử khí đã để cho Bàn Cổ nhận ra ý chí của Đại Đạo ẩn trong Hỗn Độn, nó không muốn Bàn Cổ chứng đạo thành công. Và cũng vì nó có chung chí hướng với La Hầu nên Đại Đạo đã giúp đỡ một kẻ đến từ tương lai như La Hầu.

    Bàn Cổ không cam lòng để cho thế giới mới trước mắt hắn biến mất, kiệt sức mà chết.

    Các Hỗn Độn Ma Thần còn sống khác cũng không biết ai là kẻ may mắn tránh khỏi kiếp nạn này.

    Chỉ mình Hồng Quân biết -

    Là La Hầu.

    Tử Tiêu cung sở hữu rất nhiều bảo vật che lấp thiên cơ khiến La Hầu thoải mái nói chuyện, thỉnh thoảng y sẽ vừa ăn linh quả vừa nói những lời long trời lở đất.

    Bạn đời của hắn dấu đi tu vi của mình, mới nhìn qua thì ngỡ là Chuẩn thánh đỉnh nhưng thực tế thì y đã thành thánh nhân. Một khi bí mật ấy bị lộ, La Hầu nhất định sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thiên Đạo. Nếu như không phải vì La Hầu tin tưởng Hồng Quân thì hắn không thể biết đến bí mật sau lưng của Hồng Hoang cũng như sẽ không giúp La Hầu che giấu chuyện này.

    Dù người này có độc ác hơn nữa thì vẫn là bạn đời của hắn.

    "Đang nghĩ gì đó?"

    Hai tay La Hầu ôm lấy cổ hắn, dung nhan ẩn chứa nét phong lưu mỹ miều, dù cho Hồng Quân có định lực đáng nể cũng hơi thất thần.

    Hồng Quân không nhịn được nghĩ rằng: Làm sao mà lúc đầu mình lại đồng ý làm bạn đời với La Hầu?

    Hình như là từ sau khi La Hầu cứu hắn thoát khỏi Bàn Cổ.

    Hắn nợ La Hầu một ơn cứu mạng.

    Hồng Quân không có giấu y: "Ta đang nghĩ là làm thế nào mà ta lại đáp ứng làm bạn đời với em."

    La Hầu dõng dạc nói: "Ngươi bị Bổn tọa dụ dỗ."

    Ngón tay Hồng Quân điểm nhẹ vào trán y, đối với thói quen nói chuyện tùy tiện của y khá là đau đầu: "Em nha, chẳng kiêng kỵ cái gì."

    Khi một người mạnh đến mức này thì những gì hắn nói ra đều có thể trở thành sự thật.

    "Sợ cái gì, Tử Tiêu cung rất an toàn." La Hầu quá rõ những lo toan của hắn, thậm chí cũng hưởng thụ việc hắn suy nghĩ cho mình: "Ngươi chính là một cái hũ nút, nếu bổn tọa cũng muộn[2] theo thì chắc cả khi trời có sụp xuống, chúng ta cũng chẳng nói với nhau được câu nào đi?"

    Hồng Quân không nhịn được phản bác: "Không phải lúc ta và em luận đạo cũng nói với nhau rất nhiều sao?"

    La Hầu lườm hắn: "Thế còn bình thường thì sao?"

    Y không muốn cùng Hồng Quân chơi truyền âm mật hay tâm ý tương thông chút nào đâu!

    Dù đang cãi nhau nhưng tay La Hầu vẫn không ngừng khiêu khích hắn, tốc độ học tập của Hồng Quân cũng nhanh chẳng kém khi tu đạo, ngay lập tức khiến toàn thân La Hầu tê dại, đôi mắt y cũng mang theo ý cười. Y chờ ngày này đã lâu rồi. Trước kia là vì ngại ngùng nên y mới có thể nhịn từ Hỗn Độn đến khi Long Phượng Đại kiếp nạn kết thúc, giờ y đã thấm thía chân lý: Đừng bao giờ chơi trò rụt rè với Hồng Quân!

    Bằng không thì hắn sẽ cùng y rụt rè đến chết luôn!

    Y không muốn làm xử nam cả đời đâu!

    La Hầu vươn hai tay ôm lấy lưng Hồng Quân, túm được phát quan[3] của Hồng Quân. Mái tóc trắng xõa tung hợp với vân sàng trắng noãn.

    Y cười nói: "Thật là đẹp."

    Trong mắt Hồng Quân xuất hiện sự nghi ngờ, ngón tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo ba phần tà khí của La Hầu, hỏi lên điều mà hắn luôn băn khoăn: "Từ trước đến nay, người trong Hỗn Độn coi sức mạnh là đẹp, bộ dáng của Bàn Cổ bộ mới là khẩu vị của các Hỗn Độn Ma Thần mới đúng, làm sao ngươi lại thích bộ dáng của ta?"

    La Hầu nhớ đến vẻ ngoài thô lỗ của Bàn Cổ, rùng mình.

    Có trời mới biết vào lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa, thân thể hắn trở thành dạng y hệt một gã khổng lồ đã để lại cho y bóng ma tâm lý nghiêm trọng đến cỡ nào.

    Cả cái thứ đồ chơi giữa hai chân hắn cũng lớn lên nữa!

    "Hồng Quân, ngươi không tự tin vào bản thân mình à?"

    La Hầu nhìn chăm chú khuôn mặt của Hồng Quân, dùng nó để tẩy đi đống hình ảnh đầy Mosaic[4] kia.

    Hồng Quân nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của y, phần mềm mại nhất dưới đáy lòng như vừa bị chạm qua, còn lưu lại hơi ấm. Ánh mắt của hắn nhu hòa, vẻ mặt vốn lạnh lùngkhông giống phàm nhân nhiễm lên chân tình nhàn nhạt: "Ta chưa bao giờ tự ti về bản thân cả, cũng chưa từng tự ti về em. Ở trong lòng ta, em chính là người bạn đời tuyệt vời nhất, La Hầu."

    La Hầu bị lời đường mật mà cả trăm vạn năm qua chưa từng được nghe từ miệng hắn chọt thẳng đáy lòng, mất tự nhiên nghiêng đầu, chọc Hồng Quân cười rộ lên.

    Tiếng cười của hắn đặc biệt êm tai.

    "Đây rõ ràng là phạm quy!"

    La Hầu nghiến răng kèn kẹt trong lòng.

    Sau khi thổ lộ với nhau thì tất nhiên chính là việc mà tất cả sinh linh đều có thể vô sự tự thông[5] .

    Nhờ rất nhiều lần ảo tưởng trong đầu làm kinh nghiệm, La Hầu rất nhanh thì chuẩn bị xong, hô hấp vốn bình thản hơi rối loạn, giống như có rất nhiều ngọn lửa chạy tán loạn trong thân thể, nguyên thần rung động, chứng minh sự hưng phấn trên cả thể xác lẫn tinh thần của y. Vì đề phòng "cảm giác khó chịu" trong truyền thuyết xuất hiện, y cố gắng thả lỏng để cho vòng eo thon mảnh bị bàn tay Hồng Quân bao trùm.

    Tuy bị sờ eo rất ngứa nhưng vì Hồng Quân, y nhịn.

    "Ngươi đỏ mặt."

    Hồng Quân nhéo nhéo một chút thịt mềm bên hông y, đầu ngón tay dọc theo đường cong nơi thắt lưng, yêu thích không rời.

    Cả người La Hầu run rẩy.

    Thật là ngứa!

    Nếu là người khác thì y nhất định sẽ dùng Tru Tiên kiếm trận đánh thành cặn rồi đem nguyên thần bón cho Diệt Thế Hắc Liên luôn!

    Hồng Quân đương nhiên không biết suy nghĩ hung tàn trong đầu La Hầu, theo phong tục của Hồng Hoang, hắn cúi đầu hôn đôi môi mỏng của y, dịu dàng như hôn lên một cánh hoa. La Hầu bị hắn hôn đến lòng nhộn nhạo, ngượng ngùng ban đầu đã sớm bị ném bay đến chân trời, không chút do dự dạy Hồng Quân cách hôn môi nhiệt tình nhất.

    Hàm răng hắn bị cạy ra, đầu lưỡi bị quấy rầy, Hồng Quân kinh ngạc mở to mắt: Hắn không hề biết còn có thể làm vậy đó.

    La Hầu..

    Bình thường hắn nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?

    Hai người hôn nhau thắm thiết, hắn nhận ra: La Hầu cũng có nhiều mặt đáng tin.

    Y đặc biệt say đắm hương vị của Hồng Quân, trong mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu, chỉ hận không thể nuốt hắn vào bụng. Xét thấy tốc độ chầm chậm của bạn đời, y chủ động mở chân kẹp lấy eo Hồng Quân. Không có hồng y che khuất, đôi chân dài với đường cong xinh đẹp lộ rõ, chỉ cần nhìn mấy lần cũng đủ làm lay động tâm hồn người khác.

    La Hầu rất tự tin với mị lực của mình.

    Chắc chắn là nam nữ không từ.

    Chỉ tiếc y là thụ, sau khi gặp Hồng Quân thì lại càng khó có thể để ý tới những kẻ khác.

    La Hầu buông thả bản thân rên rỉ, đôi mắt tràn đầy tình ái, mông lung hơi nước. Dù cho đã động tình nhưng trên người y vẫn có hơi nguy hiểm không thể bỏ qua.

    Y là trời sinh Sát lục chi thể, lấy giết chóc chứng đạo, tính dục vô cùng dồi dào, lại bởi vì tính chất đặc thù của con đường cầu đạo nên y bị rất nhiều Hỗn Độn Ma Thần bài xích. Nhưng y muốn để cho Hồng Quân thấy: Y vẫn còn lý trí. Nếu coi y như một thanh Tru Tiên kiếm khát máu thì y nguyện để Hồng Quân trở thành vỏ kiếm của mình, vỗ về sát ý không thể kiềm chế lại bên trong y.

    Khi ngón tay Hồng Quân tiến vào trong cơ thể y, cổ họng La Hầu đã khản đặc: "Ngươi muốn ta không?"

    Ngay cả dùng "bổn tọa" tự xưng cũng quên mất.

    Hồng Quân đáp: "Ừ."

    Lời này vốn không phải là hứa hẹn mà lại như hứa hẹn.

    La Hầu nghe thấy câu trả lời của hắn, nhắm mắt lại, cảm xúc hồi hộp trong lòng y biến mất, lười biếng đợi sự vui vẻ Hồng Quân mang đến.

    Không có gì khiến y mong chờ hơn là ngươi tình ta nguyện.

    Đợi thật lâu -

    La Hầu cảm thấy mình bị ngón tay trêu chọc đến có cảm giác, dục vọng phun trào, nhưng Hồng Quân vẫn không chịu tiến vào.

    Chuẩn bị đủ rồi đấy.

    Đối mặt với bạn đời đang dục cầu bất mãn[6], Hồng Quân có vẻ do dự. La Hầu bây giờ vô cùng hợp tâm ý của hắn, khóe mắt mị hoặc, quần áo gần như cởi hết, trở thành mỹ nhân khiến người ta sinh ra tâm ma. Nhưng, tại sao nửa người dưới của mình lại không có động tĩnh, nguyên thần cũng không thể sản sinh tình dục?

    Cả người La Hầu mềm nhũn. Y không hề mở mắt, dùng đôi chân nhỏ cọ lên người Hồng Quân, hàm xúc ám chỉ sắp trở thành công khai nhắc nhở.

    "Ta khó chịu, nhanh lên."

    Trả lời y lại chỉ có sự trầm mặc khiến La Hầu thấp thỏm.

    Y kiềm chế tình triều trong cơ thể, hung tợn trừng Hồng Quân, nếu Hồng Quân còn đang cố ý thử thách y, xong việc y nhất định tìm Hồng Quân tính sổ!

    Đập vào mắt y là vẻ nhíu mặt nhăn mày của Hồng Quân.

    Đạo nhân tóc bạc từ trên người y ngồi xuống, dung nhan như họa, cực kỳ xuất trần.

    La Hầu thật không thể ngờ được, so với dụ dỗ đơn thuần còn có cách khác khiến cho y điên tiết.

    "La Hầu, hình như ta không thể tiếp tục được nữa."

    "..."

    "Emcho ta thêm một chút thời gian.."

    Vẻ mặt thờ ơ nhàn nhã từ trước đến nay của Hồng Quân thoáng xuất hiện chút xấu hổ.

    La Hầu khó tin nhìn chỗ dưới bụng ba tấc không hề có động tĩnh của hắn, bị sốc nặng.

    Hồng Quân không có cảm giác với y?

    Sau bao nhiêu năm làm bạn, dù có là cục đá cũng đã sớm bị hâm nóng, mà người bạn đời của y từ thời Hỗn Độn lại không có phản ứng gì!

    La Hầu tỏ vẻ vô cùng khó chịu.

    "La Hầu!"

    Hồng Quân luống cuống ngăn cản La Hầu, La Hầu vừa mới đẩy hắn ra, nhặt y phục trên đất qua loa mặc vào, sắc mặt xanh mét rời đi. Tình dục gì đó đều thành mây bay, La Hầu không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, mặt mũi đều mất hết sạch rồi, còn ở lại đây, y chắc chắn sẽ giết chết Hồng Quân luôn đó!

    Quả nhiên thế giới Hồng Hoang này không phù hợp để yêu đương!

    Y hẳn nên tu Vong tình đạo, vứt sạch thất tình lục dục của mình luôn cho gọn!

    Một khi đã nổi giận thì La Hầu cũng chẳng thèm nương tay với Hồng Quân nữa, một chiêu đánh bay đối phương, giường mây bị đánh vụn trong nháy mắt. Y không hề quay đầu lại, hồng y xiêu vẹo chạy vội đi từ Tử Tiêu Cung, chân trần đạp trên mặt đất, linh thảo, linh hoa quý giá bị sát khí hỗn loạn trên người y dọa thu lại cành lá, run lẩy bẩy, rất đáng thương.

    Diệt Thế Hắc Liên trong ao thấy chủ nhân rời đi, vội vã hóa thành một tia sáng đi theo.

    Bên ngoài Tử Tiêu cung là Hỗn Độn khí mà chỉ Đại La Kim Tiên mới dám một mình đi đến, La Hầu chân trần đạp trên Diệt Thế Hắc Liên, tóc đen buông xõa, nếu không có những dấu hôn chi chít trên người y thì chẳng khác gì Diệt Thế Ma Thần.

    "Về Hồng Hoang đại lục."

    Câu nói lạnh lẽo rít lên từ trong kẽ răng y.

    Diệt Thế Hắc Liên không hổ là Tiên Thiên Linh Bảo, mở đường mang theo vị chủ nhân có tâm tình hỏng bét đến cực điểm từ tầng trời thứ ba mươi ba về hạ giới.

    Long phượng Đại kiếp nạn vốn đã kết thúc cũng vì vậy mà lại nổi sóng.

    [1] ý là chuyển động, nhìn khắp nơi ấy nhưng mình thấy để nguyên văn cho nó hay

    [2] muộn trong muộn tao, ý chỉ những người không dễ bị kích động, lúc nào cũng lạnh tanh í

    [3] là cái này nè

    [​IMG]

    [4] Mosaic thường được dùng để che yếu tố nhạy cảm.

    [5] không cần học là đã biết

    [6] muốn mà không được
     
    AmiLee thích bài này.
  5. annavukhanh So lazy...... No deadline No works

    Bài viết:
    1
    Chương 3:

    Editor: Moon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rời khỏi tầng trời thứ ba mươi ba, ngồi trên đài sen nhìn xuống hạ giới, La Hầu cũng đã thu lại tức giận trên mặt.

    Mãi đến lúc này, Diệt Thế Hắc Liên mới dám dùng cánh hoa cọ cọ chủ nhân.

    【 chủ nhân, giờ ta đi đâu đây? 】

    La Hầu nắm chặt cánh hoa mềm mại của nó, đặt trong tay dày vò phát tiết tâm tình chán chường của mình: "Đến động phủ trên Bất Chu sơn đi."

    Bất Chu sơn do sống lưng Bàn Cổ biến thành, là linh mạch lớn nhất Hồng Hoang đại lục, cực kỳ thích hợp tu đạo. Y kiếp trước chuyên môn viết truyện đồng nhân hồng hoang, thuộc nằm lòng các động phủ tu tiên nổi danh, Bất Chu sơn này chính là đất lành đệ nhất được toàn bộ Hồng Hoang công nhận. «Sơn Hải kinh · Đại Hoang Tây Kinh » có viết: Ngoài biển Tây Bắc Hải, ở một vùng nhỏ trong hoang mạc rộng lớn có ngọn núi kỳ lạ không hợp địa hình, lấy tên Bất Chu.

    Ban đầu, y và Hồng Quân tu đạo ở Bất Chu sơn.

    Lúc này sinh linh Hồng Hoang mới khai linh trí, tu vi còn thấp, Bất Chu sơn trời sinh mang theo uy áp, có rất ít người có thể thành công lên đỉnh Bất Chu sơn mà sống ở đây. La Hầu không muốn bị Vu tộc sống dưới chân núi nhìn thấy nên dứt khoát ngồi trên Diệt Thế Hắc Liên đi lên đỉnh núi.

    Trên bầu trời xẹt qua một tia sáng màu đen, từ trên mây lao xuống.

    Bất Chu sơn sau khi trải qua Long Phượng đại kiếp nạn đã dựng dục nên một tia linh trí, linh khí màu bạc hơi lay động, phát ra tiếng ong ong trầm thấp.

    Nó như thể cảnh cáo Hỗn Độn Ma Thần nguy hiểm kia.

    La Hầu co đùi phải, dưới hồng y lộ ra đôi chân trần, từng sợi tóc đen tán loạn vương trên đài sen mười hai phẩm.

    Y nói: "Bản tọa chưa từng đối đầu với ngài, Bàn Cổ."

    Trong thời kỳ hỗn độn, tất cả Hỗn Độn Ma Thần giống như phát điên chạy đi công kích Bàn Cổ, chỉ có La Hầu đứng ở ngoài cục, tự tiếu phi tiếu[1] nhìn bọn họ tranh đấu. Trong một lần gặp mặt, y giao Hồng Mông tử khí của mình cho Bàn Cổ đang mơ mơ hồ hồ, tiêu sái rời khỏi, từ đó, Bàn Cổ không công kích y thêm lần nào nữa.

    Nhưng Bàn Cổ không biết, y đã sớm lấy được một tia Hồng Mông tử khí thứ hai để dự phòng, tu vi bị hạ xuống nhanh chóng tăng trở lại.

    Sơn linh[2] của Bất Chu sơn tựa hồ đang suy nghĩ -

    Là người quen của Bàn Cổ?

    La Hầu thả ra một tia sức mạnh ăn khớp với động phủ, Bất Chu sơn thấy y cũng từng ở đây, nhanh chóng thả đi.

    Trở lại động phủ trên đỉnh núi, La Hầu giáo dục đài sen đã thu nhỏ lại trong lòng bàn tay: "Đừng ngớ ngẩn như nó, đối phó với kẻ địch phải lãnh khốc y hệt mùa đông."

    Diệt Thế Hắc Liên mờ mịt nghe y nói.

    La Hầu không nói tiếp, vào động phủ thu dọn một ít đồ chuẩn bị chuyển nhà đến nơi khác.

    Khi vô tình tìm thấy áo lót trắng và đạo bào màu tím của Hồng Quân, y liền dùng một cây đuốc thiêu sạch nhưng chừng đó vẫn chưa xả hết được cơn hận trong lòng y: "Hồng Quân!" La Hầu tìm hết đồ của mình chất vào trong Hắc Liên, Diệt Thế Hắc Liên là một trong bốn Tiên Thiên mười hai phẩm liên thai, không chỉ có thể trấn áp khí vận[3], lại còn vừa có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, vừa có thể biến lớn lại vừa có thể biến nhỏ, ở bên trong còn có một không gian để chứa đồ.

    Diệt Thế Hắc Liên hấp thụ linh khí trong động phủ, nhưng thật ra vẫn có chút lưu luyến.

    Bất Chu sơn có nhiều linh khí hơn cả Tử Tiêu cung.

    Sau khi thu dọn xong, La Hầu lôi Diệt Thế Hắc liên ra ngoài như một cơn gió, đi đến chỗ Tiên Thiên Hồ lô đằng trên Bất Chu sơn.

    Tiên Thiên Hồ lô đằng trông cũng chẳng khác xưa là bao, giống như hoa cỏ bình thường thu mình trong kết giới. Nó đã sắp trưởng thành, đợi dựng dục ra bảy Tiên Thiên Hồ lô, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng sẽ tan biến. La Hầu vươn bàn tay trộm đến trên người nó, y không muốn đám hồ lô vô dụng kia, chỉ muốn có Tiên Thiên Hồ Lô Đằng, một trong Thập đại linh căn mà thôi.

    Bất Chu sơn nhanh chóng phản ứng lại.

    Vật Tiên Thiên vẫn chưa trưởng thành, sao có thể bị lấy đi trước thời hạn được chứ!

    Chỉ tiếc La Hầu đang muốn vứt bỏ động phủ kia, không muốn bị lôi vào chuyện của Vu Yêu, tay y dật mạnh lại, lôi Tiên Thiên Hồ lô đằng từ trong bùn đất ra ngoài.

    Tay y vung lên, Hồ lô đằng phát ra tiếng vùn vụt y như một chiếc roi trong không khí.

    La Hầu gật gù: "Một chiếc đai lưng tốt."

    Tiên Thiên Hồ lô đằng:" "

    Diệt Thế Hắc Liên đồng cảm nhìn Tiên Thiên Hồ lô đằng có phẩm chất cao hơn nó một ít, chúng ta đều là cá mè một lứa cả.

    Chí ít ngươi còn được đeo ở trên lưng, còn nó bình thường phải làm một chiếc thuyền nè!

    Ba ngày sau,

    Một chiếc thuyền Tiên Thiên linh bảo hình hoa sen bồng bềnh ở ngoài biển Đông Hải, trôi nổi theo từng cơn sóng, khá là nhàn nhã.

    Khí tức của Tiên Thiên linh bảo quá đặc thù, không ít yêu quái sống ở đây ngửi được mùi, tham lam hiện lên từ đáy nước, nỗ lực tìm kiếm bảo vật. Nhưng mà vừa nhìn rõ bóng người áo đỏ đang nhàn nhã tắm nắng trên đài sen, bọn chúng đều biến sắc, trốn còn nhanh hơn trạch.

    Tên sát tinh này lại đến nữa rồi!

    Nằm bên trong Diệt Thế Hắc Liên đã biến lớn, La Hầu thay đổi tạo hình của Tiên Thiên Hồ lô đằng mấy lần, mặt ngoài Hồ lô đằng xuất hiện màu đỏ sậm rất phù hợp với màu y phục y. La Hầu coi nó là thắt lưng đeo trên người, tính đem Tru Tiên kiếm giắt lên trên, đỡ phải vì Tru Tiên kiếm không có vỏ kiếm khiến kiếm khí phá hỏng đai lưng của y.

    Diệt Thế Hắc Liên trông như bồng bềnh vô thức, nhưng thực ra là đang đi đến một hòn đảo.

    Tâm tình La Hầu không tốt nên y cần phải đi tìm một gia hỏa tâm tình còn tệ hơn mình để lấy lại cân bằng.

    Dưới các loại phép thuật đặc thù, hòn đảo bị mây mù che lấp lộ ra hình dáng, Diệt Thế Hắc Liên bay đến. Trước khi lên đảo, La Hầu lấy tay sờ mó trong đài sen, lục ra đủ loại linh bảo linh căn nhưng vẫn không tìm được vì quá nhiều đồ, y hỏi Diệt Thế Hắc Liên:" Giày ở đâu? "

    Diệt Thế Hắc Liên theo phản xạ lấy ra đôi giày tốt nhất.

    Khóe mắt La Hầu giật một cái.

    Thêu Phượng Hoàng.. là giày nữ? Từ khi ào Hồng Hoang đã phát triển đến mức có loại giày này vậy?

    Tùy tiện lấy một đôi giày phổ thông đi vào, La Hầu đi thăm viếng một" Đại nhân vật "nào đó bị giam giữ ở bên trong.

    Bàn Phượng từng vô cùng kiêu ngạo năm xưa nay đã mất đi năng lực hô mưa gọi gió ở Hồng Hoang, mái tóc không có thoa cài tán loạn khắp nơi, dây khóa dùng tài liệu đặc thù trói buộc tay chân của nàng, khiến nàng chỉ có thể chật vật ngồi bên bức tường. Trên người Bàn Phượng vẫn là phượng bào hoa mỹ ngày hôm đó, sau khi đánh nhau với Tổ Long, Kỳ Lân đã bị thương tích khắp người nhưng không kịp chữa trị.

    Bộ tộc Phượng Hoàng do nàng dùng tinh huyết của mình sáng tạo nên đã trở thành vật hy sinh cho Thiên Đạo.

    Nàng hẳn phải chết.

    Đây là ý tứ của Thiên Đạo.

    Dù vậy, La Hầu vẫn mạo hiểm cứu mạng nàng, không vì điều gì khác mà chỉ vì đứa trẻ còn chưa chào đời trong bụng nàng.

    Ai bảo Bàn Phượng lừa y rằng đứa con trong bụng nàng là của y!

    Bàn Phượng hình như biết La Hầu đang phẫn nộ, thấy y đến, khẽ cười nhẹ:" Chàng đã đến rồi. "

    Giọng nàng dịu dàng giống như đang nói với tình lang của mình, nếu là trước đây sẽ chẳng có ai tin Bàn Phượng vô tình sẽ nói những lời như thế.

    La Hầu mặc một thân hồng y đi vào trên hòn đảo bị đặt đầy phong ấn này, nghe vậy lạnh lùng nói:" Còn chưa chịu nói ra phụ thân của đứa bé này là ai à? "Bàn Phượng thẳng lưng dựa lên vách tường, vuốt ve cái bụng đã nhô lên, trở mặt còn nhanh hơn lật sách:" Cũng không phải con của ngươi, ngươi tức cái gì. "

    Suýt nữa thì làm La Hầu đang vui mừng vì làm cha nghẹn chết.

    Bàn Phượng than thở:" Thiên Đạo vô tình, bạn bè cũng chẳng thể dựa dẫm được, người tình duy nhất lại chẳng thèm quan tâm ta, ta chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. "

    Thân là một" Người bạn "– La Hầu lạnh lùng nhìn nàng.

    " Nếu như lúc đầu ngươi đồng ý, đứa bé trong bụng ta sẽ là của ngươi. "Bàn Phượng đã đón nhận kết thúc của mình, bình tĩnh nói:" Ai bảo ngươi nhìn trúng cái tên Hồng Quân tu Vong tình đạo kia, coi thường ta, ta không thể luôn chờ ngươi hồi tâm chuyển ý đi. "

    La Hầu trào phúng:" Đừng nói như kiểu ta là một tên phụ lòng như vậy, số lần ngươi phong lưu ở bên ngoài cũng chẳng kém đâu. "

    Bàn Phượng trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên:" Đây là nhu cầu thân thể. "

    Long tộc tính dâm, Phượng tộc tuy rằng không đến nỗi như vậy nhưng cũng không phải chủng tộc cấm dục gì.

    Bỏ qua đề tài này, Bàn Phượng hỏi:" Ngươi đặc biệt tới gặp ta, hẳn không phải chỉ muốn nói mấy cái này.. Thiên đạo đang buộc ngươi giao ta ra sao? "

    Mắt La Hầu đảo qua cái bụng như mang thai chín tháng của nàng, Hồng Hoang có cả đống phương pháp để thai nghén con nối dòng, có rất ít người sẽ đi con đường bình thường, bởi vì như vậy sẽ tổn hại tu vi. Y cũng không dám chắc chắn mình không bao giờ bỏ sót giọt máu hay sợi tóc nào, vạn nhất" Bộ phận "nào đó bị Bàn Phượng chiếm được, cũng không phải là không thể sáng tạo ra một đứa bé.

    Bàn Phượng cười nói:" Ngươi vẫn còn nghi ngờ? "

    Nàng cười đến vui vẻ, dung mạo vốn kiêu căng bỗng rực rỡ rạng ngời, như là bị trái tim mềm yếu hiếm thấy của La Hầu chọc cười.

    " Sau khi ngươi sinh ra hài tử thì cũng đừng hy vọng bản tọa còn có thể che chở ngươi. "

    " Đây là đương nhiên. "

    Ngón tay Bàn Phượng vén lọn tóc rối qua tai, nàng sớm đã quen vói quy tắc tàn khốc của thế giới này:" Hài tử là tâm nguyện cuối cùng của ta, sau khi hai huynh đệ bọn chúng ra đời, ngươi muốn làm gì thì làm, miễn là lưu bọn họ một cái mạng. "Để làm cái giá cho cuộc trao đổi này, nàng sẽ giao Chuông Phượng Hoàng cho La Hầu, chỉ cần có nó La Hầu có thể ra lệnh cho những người còn lại của tộc Phượng Hoàng.

    La Hầu thấy nàng thức thời như thế, khóe môi cong lên:" Ngươi không sợ ta làm cái gì sao? "

    Bàn Phượng trả lời:" Tư chất bọn họ rất tốt. "

    Chỉ cần điểm này đã hơn ngàn vạn chỗ tốt khác, đám Phượng Hoàng còn lại làm sao giá trị bằng con trai nàng.

    La Hầu thì đã nghĩ ra cách làm Hồng Quân đau lòng.

    Đây không phải là một cơ hội trời trao sao? Xem Hồng Quân có tin y hay không.

    Mấy năm sau, tại hòn đảo bị che chắn thiên cơ này, trong sự mong đợi của Bàn Phượng, nàng sinh hạ hai đứa con trai, lớn là kim bằng, nhỏ là khổng tước, màu sắc lông chim khác xa so với Phượng Hoàng bình thường. Nhận thấy rõ bọn chúng không phải là Phượng Hoàng, bên trong đôi mắt tuyệt đẹp của Bàn Phượng chợt lóe khiếp sợ, giận dữ, cuối cùng là tuyệt vọng như tro tàn.

    Câu nói cuối cùng trước khi chết của nàng khá là thê lương:" Thiên đạo, thậm chí ngay đến huyết mạch của ta cũng không chịu lưu lại, lại muốn cướp đi tất cả khí vận của ta. "

    " La Hầu, đừng bao giờ thành kẻ địch của Thiên Đạo. "

    " Nó muốn.. "

    Nàng còn chưa nói hết lời.

    Phượng Hoàng niết bàn, hóa thành lửa đỏ rực trời, nhưng mà nàng đã mất đi năng lực khởi tử hoàn sinh.

    La Hầu nhặt lên Chuông Phượng Hoàng trong đám than tro trên đất, hiểu rõ ý của đối phương. Thiên Đạo trước giờ không muốn để lại một tia hy vọng sống nào cho họ, nó muốn giết sạch tất cả Hỗn Độn Ma Thần còn sống, kể cả một trực hệ huyết mạch cũng không lưu lại.

    Đôi mắt hẹp dài của y chiếu lên bóng hình của hai đứa con Bàn Phượng vẫn còn chưa hóa hình.

    " Bàn Phượng, là do ngươi hiểu ra quá muộn."

    Nếu hiểu ra đại kiếp nạn từ sớm, nàng sẽ không đi đến bước đường này, huống chi mục tiêu của y chưa bao giờ là xưng bá Hồng Hoang.

    [1] cười mà như không cười

    [2] linh hồn của Bất Chu sơn

    [3] trấn giữ cho may mắn và phúc trạch của thần tiên không bị thất thoát đi
     
    AmiLee thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...