Ngôn Tình [Edit] Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn - Tiểu Khẩu Thường Khai

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi THAI YEN NHI, 20 Tháng mười hai 2021.

  1. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    [​IMG]

    Tiểu kiều nương của nhà thợ rèn

    Tác giả: Tiểu Khẩu Thường Khai

    Tình trạng raw: Hoàn thành

    Tình trạng edit: Đang Tiến hành

    Edit: Mèo Quý'ss Tộc

    Số chương: 190 chương

    Thể lại: Ngôn Tình- Điền văn- Cổ đại

    Mình edit truyện chỉ vì muốn đọc, nên những truyện mà mình edit sẽ có đặt pass.

    Văn án:

    Mở tờ giấy tham gia: Mặc y phục cổ trang « nhũ mẫu » -- vì muốn nuôi sống một gia đình, Lê Nhân phải vào phủ Thái Thú làm nhũ mẫu, nhưng người mà phải uống sữa của nàng là-- đàn ông!

    Lê Nhân tức đến muốn khóc: Lừa đảo, lừa đảo, đồ lừa đảo!

    Người đàn ông: .

    - - -- -- --

    Hắn thở hổn hển vung chuỳ sắt lớn lên, các cơ bắp trên người căng phồng, cả người từ trên xuống dưới chỉ hiện ra hai chữ "Nam tính".

    Chỉ liếc nhìn một chút, Đỗ Tam Nương đã cảm thấy thẹn thùng.

    Người đàn ông này cường tráng như thế, vậy nàng sao có thể chịu được trong đêm tân hôn!

    PS: Nam chính là một người đàn ông rất là cẩu thả, cơ thể cao lớn như núi. Mấy từ phong độ, nhẹ nhàng tuyệt đối không hề liên quan đến hắn. Nữ chính chính là một cô nương bình thường, không có dị năng khác thường.

    Cho nên đây chính là nương tử mềm mại ôn nhu vs một người đàn ông cẩu thả sợ vợ hay đùa giỡn.
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng bỏng rát làm cho người ta muốn ngất đi.

    Những hạt mồ lấm tấm ở trên trán Đỗ Tam Nương, nàng mặc một bộ y phục rách nát và đã bị giặt đến bay màu, không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu của nó. Nàng liếm đôi môi khô khốc, mơ màng nhìn xung quanh.

    Nàng đã rời khỏi nhà đi đến đây đã là 10 dặm, thế nhưng nhìn vào đồ trong giỏ xách, là rể cây và vỏ cây, ngoài ra không còn cái gì hết!

    Lau mồ hôi trên trán, nàng phải tiếp tục đi về phía trước, bây giờ là đang năm đói kém, những thứ có thể ăn ở gần nhà đã bị vơ vét hết từ lâu, mặc dù là như vậy, vẫn còn rất nhiều người vì bị mất mùa mà chết đi.

    Mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống làm gương mặt của nàng đỏ bừng, đột nhiên trước mắt tối đen, chân nàng mềm nhũn, rồi ngã nhào xuống đất, và lăn thẳng xuống dưới dốc núi.

    Không biết qua bao lâu, nàng mới từ từ tỉnh lại. Nàng bị ngã vào một khe núi, ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy ở đây có cỏ tranh cao hơn một thước, giờ phút này nàng đang ngã sấp xuống bên trong đám cỏ tranh.

    Đỗ Tma Nương cố nhịn cơn đau trên người, thò đầu ra rồi đi nhặt giỏ xách, bên trong giỏ xách không còn cái gì, ngay lập tức nàng cảm thấy hơi bực mình, trong giây lát còn muốn khóc.

    Cuối cùng nàng cũng không vượt qua nổi những tháng ngày này!

    Tại sao lại không ngã chết đi, tại sao lại để nàng tỉnh lại chứ.

    Vào lúc này, nàng chỉ cảm thấy trong lòng thật sự là quá mệt mỏi và quá khổ, nàng ôm hai chân của mình rồi khóc, dường như là muốn khóc hết tất cả những uất ức trong cuộc đời này.

    Vốn dĩ nàng là một nhân viên trẻ tuổi của thế kỉ 21, nàng cũng không tính là một người thông minh, cũng không phải là một người xinh đẹp, và cũng không biết nịnh nọt cấp trên, làm việc bao nhiêu năm qua cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Cho dù tiền lương không cao, nhưng có thể tự nuôi sống chính mình, nhưng ai nhờ khi tình lại, trở thành nữ nhi của một gia đình nông dân ở triều đại Khánh Vương, và nơi nàng sống là một thung lũng ở khen núi, nàng không có tên, bởi vì trong nhà có ba hài tử, cho nên người trong nhà gọi nàng là Tam Nha, hoặc là gọi nàng là Tam Nương. Phía trên nàng còn có hai vị tỷ tỷ, Đại Nha và Nhị Nha, nhưng mà hai vị tỷ tỷ này đều bị chết yểu, cho nên tuy cô là đứng thứ ba, nhưng lại là lão đại trong nhà.

    Có lẽ là vì không thể nuôi hai đứa đầu lớn lên, cho nên hai phu thê kia rất yêu đứa con gái này, cũng không vì nàng là một đứa con gái mà khắc nghiệt với nàng. Chỉ là trong nhà nghèo, cả nhà đều phải dựa vào mấy mẩu đất cằn cõi để sống qua ngày, nàng làm đại tỷ, bình thường phải làm việc nông và làm việc nhà nữa. Phía dưới nàng còn có một đệ đệ, mới có tám tuổi, và một người muội muội mới năm tuổi. Nhưng cho dù cuộc sống nghèo khổ, nhưng người trong nhà lại rất hòa thuận yêu thương nhau, đây chính là điều duy nhất mà Đỗ Tam Nương thấy vui vẻ.

    Nhưng ai ngờ, năm nay từ đầu đầu xuân đến nay đã hạn hán liên tiếp mấy tháng, ông trời không cho một giọt mưa nào xuống, đối với mấy hộ dân lên núi kiếm sống, xuống sông uống nước mà nói, thì đó chính là một tai họa.

    Càng về sau này đồ ăn càng ít đi, phải lên núi lấy vỏ cây và rể cỏ chống lại cái đói, nhưng cho dù như vậy thì thiên tai vẫn còn xảy ra.

    Cha của nàng, Đỗ Hoa Thịnh, đói đến mức phải đi vào "Quỷ Sơn", cuối cùng lại bị té gãy chân. Người trong thôn đều nói là ông ấy không nên đến đó, chỗ đó là nơi ma quỷ lộng hành, ông ấy đã gặp phải quỷ nên mới tai bay vạ gió như thế này. Cha nàng ngã xuống, thì giống như trụ cột của cả nhà sụp xuống, mẹ nàng là Dương thị không nhìn được mà khóc, về sau đi tìm một người đại phu, chằng qua có một túi thảo dược, nhà ông ấy cũng không có tiền bỏ ra để chữa bệnh, chỉ có dùng phương thuốc dân gian để chữa bệnh.

    Bây giờ, gánh nặng trong nhà đè lên đôi vai non nớt mười ba tuổi này của nàng, áp lực cuộc sống dường như đã ép Đổ Tam Nương đến mức thông thể thở nổi.

    Đỗ Tam Nương khóc lúc rồi mới lau nước mắt đi, nâng giỏ xách lên, lại đi lòng vòng tìm cái liềm của mình. Nàng mím môi, bắt đầu cắt hết cỏ tranh, sau đó từng chút từng chút nhổ rễ cỏ tranh.

    Trong năm đói lém, có thể ăn một miếng, cho dù đó là cái gì, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, thì đều phải nuốt sống để khỏi chết đói.

    Lúc này mà còn sĩ diện thì chỉ còn là một con đường chết.

    Đỗ Tam Nương phải mất một lúc lâu để đào hết rễ cỏ tranh, lấy được hơn nửa giỏ xách, nàng thở dài rồi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

    Nàng thật sự quá mệt mỏi, phía dưới có cây thông to bằng miệng chén, nàng thở hổn hởn dựa lưng vào.

    Ánh nắng xuyên qua lá cây, tạo ra những cái bóng lốm đốm, Đỗ Tam Nương nhìn chằm chằm cái bóng kia đến ngẩn người.

    Nàng ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao, nàng từ phía trên ngã xuống, nếu mà muốn đi lên thì phải dùng rất nhiều sức.

    Nếu nàng té chết thì cũng thôi đi, nhưng nàng lại tỉnh, nếu trời đã không muốn diệt nàng, vậy Đỗ Tam Nương nàng đây chắc chắn sẽ cố gắng sống sót, và cả gia đình phải vượt qua năm đói kém này!

    Nheo mắt lại, đột nhiên Đỗ Tam Nương nhìn thấy có một đầu dây leo thật dài ở lưng chừng sườn núi, nàng dụi dụi con mắt, càng nhìn càng cảm thấy vật kia giống như là cũ khoai lang dại. Vừa nghĩ đến thứ kia thật sự có khả năng là khoai lang, thoáng một cái Đỗ Tam Nương có tinh thần, nàng mím môi, lấy mấy rễ cỏ tranh trong giỏ xách ra, tùy tiện lấy y phục lau vài lần, rồi mạnh mẽ cắn một cái.

    Đỗ Tam Nương nhổ nước miếng vào lòng bàn tay, vừa đi vừa chà xát, ngay lập tức cấm lấy cái liềm, nàng hăng hái bò lên, lúc đến đích nàng cầm cái liềm, chặt đứt lá cây và dọn dẹp bùn đất xung quanh. Bùn đất rơi xuống, Đỗ Tam Nương dùng hết sức kéo ra, qua gần nửa canh giờ mới lộ ra một chút.

    Đỗ Tam Nương cười, tinh thần càng tỉnh táo, nàng sợ làm gãy củ khoai, động tác càng cẩn thận, nàng cẩn thận dùng cái liềm, thậm chí dùng cả tay chân, bỏ hơn một canh giờ mới lấy củ khoai kia ra ngoài.

    Củ khoai, thật sự là củ khoai, nàng đào được củ khoai. Giờ phút này, Đỗ Tam Nương hận không thể ngẩng lên mà thở dài, thật sự là trời không diệt nàng mà!

    Đoán chừng gốc củ khoai này dài khoảng một mét, không to lắm, chỉ bằng một ngón tay cái và tay trỏ xúm lại. Đây cũng phải là loại khoai được các đời sau nuôi bằng kỹ thuật, đây mới thực là một củ khoai dại.

    Đỗ Tam Nương ôm củ khoai này, hưng phấn đến muốn khóc.

    Khoảng thời gian này trôi qua thật sự là quá khó khăn. Nàng đã không nhớ rõ mình đã ăn bao nhiêu vỏ cây, ăn rể cây đã bao lâu, có lúc đói đến mức phải ăn bùn.

    Mặt trời dần dần đi về phía tây, Đỗ Tam Tương tính xem có lẽ đã đến 3, 4 giờ chiều, nàng nên mau trở về. Có điều củ khoai dài như vậy, Đỗ Tam Nương cũng không dám cầm thẳng về nhà. Vào lúc này, ai cũng sống quá khó khăn, thứ này quá nổi bật.

    Mím môi một cái, Nàng cầm liềm cắt đôi ra, một nửa trong đó cắt thành khúc nhỏ dài khoảng bằng một gang tay, đem nhét hết xuống dưới, dùng rễ cỏ tranh che lại.

    Còn một nửa, Đỗ Tam Nương chôn lại xuống đất, chờ ngày mai lại đến lấy lại.

    Nàng vui vẻ cầm giỏ xách trèo lên.

    Đợi đến khi Đỗ Tam Nương về đến nhà, trời đã tối dần.

    Dương thị đứng ở cổng, vẫn luôn chờ đứa con gái đã ra ngoài từ sáng đi kiếm ăn, bây giờ còn chưa về nhà, Dương thị rất là lo lắng.

    "Nương.." Đỗ Tam Nương thấy Dương thị đứng bên cạnh hàng rào trong sân, vội vàng kêu một tiếng.

    Nghe thấy giọng nói của con gái, lúc này lo lắng trong lòng Dương thị mới buông xuống.

    "Tam nương, ngươi đã về rồi sao." Dương Thị vội vàng chạy lên đón, nhìn con gái mình từ trên xuống dưới, thấy y phục nàng bị rách một lỗ hỏng, Dương thị nói: "Tam nương, ngươi bị ngã sao?"

    Đỗ Tam Nương cầm giỏ xách, nói: "Con không sao, chỉ là không cẩn thận trượt chân, ngã một cái."

    "Con đã đào một giỏ rễ cỏ tranh." Đỗ Tam Nương nói xong đung đưa giỏ xách trước mặt Dương thị, Dương thị nhìn cái giỏ tràn đầy, thì con mắt sáng lên: "Tam nương, ngươi tìm đâu ra vậy?"

    Những đỉnh núi xung quanh đây, đã bị người trong thôn vơ vét sạch sẽ, vỏ cây đều đã bị lột hết.

    "Nương, đi vào nhà rồi nói." Đỗ Tam Nương vừa nói vừa khoát tay Dương thị, nói: "Hôm nay cha đỡ hơn chút nào chưa?"
     
  4. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 2: Nếu muốn bán thì bán con gái ngươi đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phụ thân ngươi đã đỡ hơn nhiều rồi, ngày mai để cho hai đứa nhỏ ở nhà chăm sóc, nương sẽ đi với ngươi." Dương thị nói.

    Bây giờ khắp nơi đều đói kém, muốn tìm cái gì ăn cũng không hề dễ dàng, nữ nhi vẫn còn nhỏ hơn nữa cơ thể gầy yếu, bây giờ còn phải đi tìm đồ ăn để nuôi cả nhà, trong lòng Dương thị không hề thấy thoải mái.

    Đỗ Tam Nương theo Dương thị vào trong sân nhỏ, ở trong phòng Đỗ Hoa Thịnh nghe thấy giọng nói của nữ nhi, vội vàng hỏi: "Tam Nương đã về rồi hả?"

    Đỗ Tam Nương dạ một tiếng rồi vội vàng chạy đi vào. Đệ đệ Đỗ Phong cùng muội muội Tứ Nương vây quanh Đỗ Hoa Thịnh, nhìn thấy tỷ tỷ đến, hai đứa trẻ đứng lên kêu một tiếng tỷ tỷ.

    Đỗ Tam Nương bỏ giỏ xách lên trên bàn, bây giờ thời tiết rất là nóng, Đỗ Hoa Thịnh bị thương ở chân, trong phòng quá ngột ngạt, nên đặt một ván cửa ở giữa nhà trên, Đỗ Hoa Thịnh sẽ ngủ ở đó, theo ông ấy nói thì ở nhà trên mát hơn.

    Đỗ Tam Nương đến chỗ Đỗ Hoa Thịnh, nói: "Phụ thân, hôm nay con đã đào được rễ cỏ tranh đó."

    Nàng vừa nói vừa nở nụ cười, lộ ra hai chiếc rang nanh nhỏ, lúc Đỗ Tam Nương cười hên thì hai bên má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền, rất là đáng yêu. Nhưng mà bây giờ, trên gương mặt của nữ nhi không hề có thịt, cái cằm nhọn, càng làm cho cặp kia cảm thấy thật to. Đỗ Hoa Thịnh nhìn mà thấy khó chịu, ông ấy nói: "Con về thì tốt rồi, đều là do phụ thân không tốt, bây giờ lại làm liên lụy đến các người."

    Đỗ Tam Nương nói: "Phụ thân đừng nói như vậy, ngài là trụ cột trong nhà, sẽ rất nhanh mà khỏi bệnh thôi."

    Bên kia Dương thị cầm giỏ xách vào bếp, bỏ phụ thân bọn họ ở lại trong phòng.

    Tuy Đỗ Hoa Thịnh không hề biết chữ, nhưng vẫn rất là yêu thương Đỗ Tam Nương, mặc dù không mua nổi đồ ăn ngon, nhưng mỗi lần đi chợ đều sẽ mua cho nàng một cây kẹo đường.

    Trong phòng bếp, Dương thị cầm rễ cỏ tranh bỏ vào chậu rồi múc nước đổ vào, bây giờ mỗi lần bọn họ đi gánh nước đều phải đi một con đường thật xa, những thôn dân ở khắp mười dặm xung quanh đây đều dùng chung một cái giếng nước, cũng không biết còn có thể kiên trì được bao lâu. Dương thị thở dài, nước còn chưa ngập qua rễ cỏ tranh, bà đưa tay vào trong xem, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, cầm lên nhìn thử, thì ra là một củ khoai.

    Dương thị sững sờ nhìn, đây là củ khoai do nữ nhi đào sao? Nghĩ lại y phục bị lủng một lỗ của nàng, Dương thị hiểu ra, bà thở dài và lau khóe mắt.

    Cơm tối chỉ thêm món nước rễ tranh với một ít muối và ba miếng khoai luộc, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, thì biết nương không có nấu hết. Dương thị gắp miếng khoai bỏ vào trong chén Đỗ Hoa Thịnh, một miếng khác thì cho nữ nhi, còn miếng cuối cùng thì lột ra chia thành hai phần cho các đứa nhỏ, còn một ít thì để lại cho mình.

    Đỗ Tam Nương nhíu mày, nói: "Nương, người ăn cái của con này."

    Dương thị lắc đầu, nói: "Không, không, con ăn đi, ta không đói bụng."

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn vậy, gắp nửa miếng mà mình đã ăn đưa cho bà, rồi nói: "Bà ăn đi, dù gì ta cũng không có làm gì, ngày mai, bà và Tam Nương cùng đi ra ngoài."

    Nếu là kiếp trước, có người nói với nàng rằng, có một ngày nàng sẽ nghèo đến mức chỉ có thể ăn rễ cây, nàng chắc chắn sẽ cười to ba tiếng và cảm thấy đối phương đang rảnh rỗi muốn ăn đòn, nhưng bây giờ, đến nửa củ khoai cũng là đồ hiếm.

    Cả một đêm không mộng mị gì, ngày hôm sau Đỗ Tam Nương phát hiện cái lỗ hỏng của y phục đã được khâu lại, trong lòng nàng cảm thấy rất là ấm áp, nàng mặc y phục vào. Dương thị dậy từ sớm đã gánh nước từ nhà, Đỗ Tam Nương lau mặt, rồi yên lặng cõng cái sọt lên.

    Dương thị kêu: "Tam nương, hôm nay con hãy nghỉ một ngày đi, để nương đi cho."

    Đỗ Tam Nương vội vàng lắc đầu, nói đùa sao, hôm qua nàng đã chôn nửa cái củ khoai, nếu hôm nay không cầm về, chẳng phải sẽ làm lợi cho người khác sao. Những làng thôn trong mười tám dặm quanh đây, ai ai cũng phải trải qua thời gian khó khăn, thứ đồ không có chủ kia, ai nhìn thấy đều có thể cầm đi.

    Đỗ Tam Nương nói: "Nương, con đi đây."

    "Chờ chút." Dương thị nói xong rồi bà đi vào phòng bếp cầm nửa củ khoai đi ra, đưa cho nàng: "Cầm trên đường ăn."

    Đỗ Tam Nương cảm thấy đôi mắt chua xót, suýt chút nữa là rớt nước mắt, nàng dạ một tiếng, vội vàng quay người rời khỏi.

    Sau khi Dương thị chờ nàng rời khỏi, thì quét dọn sân một lần, rồi nấu một ít đồ ăn trưa cho cha con bọn họ và đặt trên bếp lò, lúc này bà mới cõng cái sọt đi ra ngoài.

    Đỗ Tam Nương nghĩ đến đồ mình giấu kia thì thấy trong lòng mình như có lửa nóng, nhưng nàng không thể đi thẳng đến đó. Lúc này có rất nhiều người ra ngoài, từng người từng người không phải cõng sót cũng cầm rổ, nam nữ già trẻ đều có, tất cả đều là ra ngoài tìm ăn. Bây giờ cảnh tượng như vậy đều bình thường, Đỗ Tam Nương cất kỹ củ khoai mà nương đưa cho vào trong người, lúc này có nhiều người nên nàng cũng không dám ăn.

    "Tam nương, Đi có một mình à?" Có người chào hỏi.

    Đỗ Tam Nương nhẹ nhàng gật đầu, kêu một tiếng: "Thôi yêu thẩm."

    Người phụ nữ trung niên họ Thôi kia có đôi mắt tam giác rủ xuống, làn da vàng vọt, trên đầu có vài sợi tóc, đôi mắt liếc qua liếc lại, không biết trong lòng bà ta có ý định xấu xa gì. Đỗ Tam Nương cũng không có cảm tình gì với bà ta, và cũng không thích nói chuyện với bà ta, mặc dù phu quân của Thôi Yêu Thẩm cùng họ Đỗ với phụ thân nàng, hai vị trưởng bối của hai nhà là hai huynh đệ ruột.

    Nói xong Đỗ Tam Nương không thèm quan tâm đến bà ta, nàng vội vàng đi về phía trước.

    Thôi thị nhìn chằm chằm nàng rất lâu, khóe môi cong lên, liếc mắt nhìn. Nuôi cái con bé này làm gì, đầu năm nay mắt thấy sống không nổi nữa, còn không bằng bán đi, có thể lấy được mấy đồng để sống.

    Năm đói kém, người khổ cũng chỉ có dân mà thôi, những người nhà giàu trong thành vẫn sống một cuộc sống giàu có, xa hoa. Bây giờ có mấy ai sống nổi, vì mạng sống có rất nhiều người đều phải bán vô con.

    Thôi Yêu Thẩm chờ một lúc, bà nhìn thấy Dương thị, vội vàng kêu: "Hôm nay tẩu tử cũng ra ngoài sao, nhị ca đã đỡ hơn chưa?"

    Dương thị thấy bà ta, mím môi một cái, trả lời một cách không thân thiện: "Đã đỡ."

    Thôi thị nói: "Nhị tẩu, chắc mấy khoảng thời gian rất là là vất vả."

    Dương thị không thích bà ta, cũng không muốn nói chuyện với bà ta, nghe xong chỉ cười cười chứ không lời.

    Dường như Thôi thị không nhìn thấy gương mặt lạnh của bà, lại nói: "Nhị tẩu, vừa rồi ta nhìn thấy tam nương nhà ngươi đi ra ngoài. Mấy ngày này, nhà tẩu may mắn còn có con bé, ta thấy con bé thật là giỏi."

    Dương thị không thèm nhấc mí mắt lên, bà chỉ ừ một tiếng.

    Thôi thị lại nói: "Nhị tẩu, tẩu xem khoảng thời gian thật là khó khăn, chân của nhị ca còn bị thương, chắc uống thuốc cũng tốn rất là nhiều tiền."

    "Nhà nông dân thì chỉ cần tìm một ít thảo dược là được rồi, làm gì cần phải kiếm tiền mua thuốc." Dương thị trả lời một câu.

    Thôi thị nói: "Trước mắt thì không cần nói đến đại phu, nhưng nếu mà không chăm sóc tốt, thì sau này có thể bị tàn tật."

    Dương thị cau mày, nhìn chằm chằm Thôi thị hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

    Thôi thị cười hì hì nói: "Là như vậy, Nhị tẩu. Trước đây ông nhà ta đi vào thành, thì thấy một nhà họ giàu họ Chu ở trong thành muốn mua một nha đầu, ta cố ý đến nói với tẩu một tiếng, tẩu nhìn.."

    Ngay lập tức Dương thị đen mặt lại, bà chủi: "Cút đi, nếu muốn bán thì bán con gái của ngươi! Dù nhà ta nghèo, cũng sẽ không bán nữ nhi đâu!"

    Nói xong nhìn Thôi thị càng không vừa mắt, thế là bước thẳng đi về phía trước.

    Thôi thị hừ một tiếng, nhìn chằm chằm bóng lưng của bà rồi phun nước miếng: "Không bán thì không bán, có gì đặc biệt hơn người. Chỉ là một con nha đầu, còn coi nói là bảo bối."

    Người đàn ông của Thôi thị tên là Đỗ Hoa Lâm, là một kẻ thông minh. Bây giờ là lúc khó khăn ông ta chuyển sang làm việc bán người, thường thông đồng với người môi giới, sau đó nhận được người rồi sẽ đi tìm người mọi giấu, bán được một người sẽ có ít tiền, bây giờ đặt nó vào những người phải quanh năm ăn rể và vỏ cây, thì số tiền đó cũng không hề ít.
     
  5. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 3: Bị cướp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Tam Nương cẩn thận quan sát xung quanh, sợ bị người chú ý đến. Hôm qua nàng cũng đi hướng này có thể cũng đã bị người khác nhìn thấy. Vì che giấu tai mắt người khác, nàng thật kiên nhẫn đi loanh quanh một vòng một lúc mới đến chỗ kia. Lúc này, nàng bỏ ít vỏ và rễ cây vào trong sọt, và bỏ một nửa đất sét trắng vào.

    Những năm đói kém không có gì ăn, thậm chí có người đói đến mức phải ăn bùn, trong những lúc thiên tai này thì đất sét trắng có thể cứu mạng sống con người, sau khi nấu lên thì không hề ngon nhưng có thể chống lại cơn đói. Có điều không thể ăn nhiều thứ này, không tốt cho tiêu hóa, có mấy người bởi vì quá đói, ăn đến mức không đi ngoài được, và phải mất tính mạng.

    Đỗ Tam Nương thấy xung quanh yên lặng, nàng vội vàng đi xuống dưới, một bên nhìn kỹ xung quanh một bên thì nhanh chóng đào đất, sau đó lấy củ khoai hôm qua bỏ vào cái sọt của mình, rồi lấy bùn che lấp phía trên. Sau đó nhìn thấy cái cây to bằng miệng chén ở dưới, nàng nhẫn tâm cầm dao chà xát cái vỏ cây, đáng tiếc người nàng không cao nên chỉ phá được một ít.

    Mặc dù chỉ là chà xát vỏ cây, nhưng cơ bản cây này cũng không sống được, nhưng đến tính mạng còn khó giữ, lúc này ai sẽ có một tình cảm cao thượng như vậy? Hơn nữa nếu nàng không làm, thì cũng sẽ có người đến chà xát.

    Vào năm đói kém này nếu phát lòng nhân từ, thì chỉ làm cho mình chết càng nhanh hơn thôi.

    Đỗ Tam Nương xách đồ trong sọt, cái củ khoai này có thể để cho cả nhà bọn họ ăn hết một ngày. Mặc dù đất sét trắng ăn nhiều rất hại cơ thể, sẽ không đi ngoài được, nhưng lúc quá đói chỉ cần cắn hai miếng cũng có thể cứu mạng người, chỉ cần không ăn nhiều cũng không hại đến tính mạng.

    Đỗ Tam Nương cõng cái gùi lên rồi đi xuống núi chuẩn bị về nhà.

    Ai ngờ mới từ trên núi xuống, thì có mấy đứa con trai choai choai vây quanh ở chân núi.

    Ngay lập tức Đỗ Tam Nương cảm thấy trong lòng rất là căng thẳng, vào khoảng thời gian này, mạng sống là điều quan trọng nhất, cũng đừng mong chờ có người phát lòng nhân từ.

    Trái tim của nàng như bị ngẹn ở trong cổ họng, trong đám người này nàng có biết một người, là một người ở trong thôn họ Quách, tên thường gọi ở nhà là Cẩu Tử.

    Còn có bốn đứa con trao choai choai, bộ dạng đều cao hơn nàng, nhìn qua còn mạnh hơn nàng. Trong nháy mắt Đỗ Tam Nương có hơi hối hận, sớm biết dưới núi có người thì nàng đã ở trên núi. Nhưng bây giờ mà nàng chạy đi, chỉ sợ mấy người này sẽ đuổi theo nàng.

    "Ha ha, tao biết mày, hôm qua tao đã chú ý đến mày, hôm qua mày đã đến mà hôm nay mày cũng đến đây, nói đi, có phải đã tìm thấy đồ ăn gì không!" Một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi nhìn nàng, hắn ta vừa nói vừa vung cái dao đốn củi trong tay.

    Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, trong lòng có chút lo lắng. Nàng giả vờ bình tĩnh nói: "Hình như vị tiểu ca này nói đùa rồi, bây giờ mà có đồ ăn ngonm thì đó cũng chính là đất sét trắng mà thôi."

    Thiếu niên kia hừ một tiếng, rồi nhổ một ngụm nước miếng, đứng lên và nói: "Bỏ đồ lại, mày đi đi!"

    Lời nói này không hế chút khách khí nào, rõ ràng là muốn ăn cướp mà.

    Mặc dù bên trong Đỗ Tam Nương là một người trưởng thành, nhưng hồn của nàng là một kẻ trưởng thành, nhưng thân xác chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, mà còn là một đứa trẻ không đủ dinh dưỡng. Đối mặt với bốn thằng con trai lớn hơn nàng, nàng cũng không dám cứng đối cứng.

    Đỗ Tam Nương nói: "Tiểu ca, trong nhà của ta chỉ có một mình ta đi kiếm ăn, vài ngày trước phụ thân của ta bị té gẫy chân, nương ở nhà chăm sóc ông ấy, trong nhà còn có đệ đệ và muội muội, trong nhà chỉ có thể dựa vào ta để đi tìm đồ ăn. Cầu xin mấy tiểu ca buông tha tiểu muội đi."

    Nàng khổ sở van xin, rồi nhìn sang Cẩu Tử nhà họ Quách, nói: "Anh Cẩu Tử, tình huống nhà ta như thế nào huynh cũng biết mà, huynh giúp ta nói một câu đi."

    Đôi mắt Đỗ Tam Nương ngấn lệ, bất lực nhìn hắn ta.

    Đương nhiên Cẩu Tử quen biết nàng, hắn ta gãi gãi đầu, nói: "Đại ca, nếu không chúng ta buông tha nàng ta đi, quả thực trong nhà nàng ta rất là nghèo."

    "Nghèo? Ông đây còn nghèo hơn." Thiếu niên kia hừ một tiếng khinh miệt, giơ con dao đốn củi lên: "Đại muội tử, ta cũng không nói gì nữa, người chỉ cần để đồ lại rồi rời đi."

    "Ta van xin ngươi, đại ca, thật sự cả nhà ta không vượt qua nổi nữa, phụ thân ta.."

    Có lẽ thiếu niên kia nghe thấy rất là phiền, nhướng mày, nói: "Không nghe lời đúng không, các anh em tiến lên cho tao, cướp đồ của nó đi."

    Còn chưa đợi Cẩu Tử nói cái gì, hai người thiếu niên khác leo đến như ong vỡ tổ, Đỗ Tam Nương giật mình, còn chưa kịp chạy đã bị đè xuống, sau đó cái sọt trên lưng bị kéo đi.

    Thiếu niên kia hừ một tiếng, đi qua nhìn đồ ở bên trong, phía trên đều là đất sét trắng, nhưng cái bùn này quá bằng phẳng, hắn đưa tay vào, dùng sức sờ thử, ngay lập tức đã sờ được đồ ở bên trong, lạnh lùng nói: "Con nha đầu thối tha, còn dám lừa tao sao!"

    Đỗ Tam Nương đã thấy bị bọn họ phát hiện, thì không thể làm gì nữa. Nàng căm hận nhìn chằm chằm hắn ta, nhất định phải nhớ kỹ gương mặt này, hắn ta cướp đồ ăn của nàng, hôm nào đó phải cho hắn ta đẹp mặt!

    Nàng không làm gì được với mấy người này, Đỗ Tam Nương hiểu rõ bây giờ mình đang ở yếu thế.

    Ban đầu nàng bị hai thiếu niên đè chặt xuống đất, thấy kẻ cầm đầu nói bên trong có cái gì thì đã vội vàng chạy tới nhìn.

    Đỗ Tam Nương ở dưới đất bò dậy, nàng phủi bụi ở trên nguười, nói: "Nếu đã bị mấy người phát hiện, vậy thì cứ cầm đi, chỉ là trả sọt lại cho ta."

    Thiếu niên kia hừ một tiếng, nhướng lông mày nhìn nàng, hung hăng nói: "Cái gì là của ngươi, đã vào trong tay tao, thì chính là của tao!"

    Đỗ Tam Nương hung hăng siết chặt quả đấm, giờ phút này nàng thấy rất là tức giận, tại soa kiếp trước nàng không phải là một đặc công hay là lính đánh thuê hoặc là một nhân vật trâu bò gì đó, thì bây giờ nàng sẽ đánh mấy đám thúi tha này một trận!

    Cẩu Tử có chút xấu hổ nhìn nàng, thấy ba người khác không nhìn bên này, hắn ta nói nhỏ: "Thật xin lỗi Đỗ Tam Nương, ngươi nên đi nhanh đi."

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lúc này nàng không đi cũng không được, chắc đây không phải là lần đầu bọn họ làm chuyện này. Đồ mất thì cứ mất, tính mạng mới quan trọng hơn!

    Nàng nghe theo lời đề nghị của Cẩu Tử, ngay lập tức muốn bỏ đi

    Mấy tên thiếu niên kia cầm củ khoai ra, Vốn dĩ Đỗ Tam Nương đã cắt củ khoai ra một nửa. Ba thiếu niên kia nhìn đồ ở trong tay, tên cầm đầu kia nói: "Dừng lại, tao cho mày đi sao? Cái củ khoai này chỉ mới có một nửa, nửa còn lại đâu? Lấy ra mau!"

    Quả thực là ngang ngược! Đỗ Tam Nương nghĩ.

    Nàng thở sâu, nói: "Ta đã cho hết rồi, nửa còn lại thì hôm qua ta đã mang về nhà, nếu không phải như thế, thì hôm nay ta cũng sẽ không đến đây."

    Ai ngờ thiếu niên kia lại không hề nói lý, nhìn chằm chằm nàng nói: "Tao biết mày sẽ không thành thật, tao đã gặp nhiều những người như ngươi, các anh em mau lên cho tao, chắc chắc nó giấu ở trong y phục."

    Ngay lập tức có hai thiếu niên nhào qua chỗ nàng, Đỗ Tam Nương giật mình, trong tay nàng còn cầm cái liềm, nàng chỉ vào mấy người họ nói: "Đừng đến đây, đừng đến đây?"

    "Các huynh đệ, nếu nó dám ra tay thì giết chết nàng ta!"

    "A.." Đỗ Tam Nương hét to, vung chiếc liềm trong tay.

    Mấy thiếu niên kia bắt nạt một tiểu cô nương, Lục Trạm từ trên núi xuống, thì nhìn thấy cảnh như vậy, hắn nhéo lông mày, hét lớn một tiếng nói: "Bọn bay đang làm gì vậy!"
     
  6. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 4: Tặng bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy tiếng động, mấy người bọn họ chuyển sang nhìn hắn, chỉ thấy một người đàn ông có vóc cao to như một ngọn núi nhỏ đứng ở đó, mặc dù trên nguười hắn mặc một chiếc vải thô áo đay, nhưng trên cổ có một sợi dây thừng, mà trên chiếc dây đó có mấy miếng bánh bột ngô rũ xuống trên ngực hắn.

    Cái này chính là bánh bột ngô, không phải là vỏ cây, cũng không phải là rễ cây, mà chính là bánh bột ngô làm từ lương thực. Mấy thiếu niên kia nhìn hắn như là thấy vàng, cảm thấy hắn là một con dê.

    Cái tên cầm đầu hô lên: "Các huynh đệ, chúng ta đến đó."

    Ngược lại Lục Trạm không nghĩ đến bọn họ lại xông về phía mình. Hắn cau mày đứng về phía trước, cơ thể cao lớn ưỡn một cái, giơ tay lên có thể nhìn thấy mấy cơ bắp phồng lên trên cánh tay, so với những tên gầy gọt xanh xao đang xông lên kia, thì quả thực hắn rất mạnh mẽ!

    Cho dù những tên thiếu niên kia có cầm vũ khí trong tay, nhưng đều bị vặn xuống như mấy gà con, hai ba lần đều bị đánh ngã xuống, mấy tên thiếu niên nằ trên đất cong người lại. Hắn cau mày nhìn mấy người bọn họ: "Vào những năm tháng đói kém này, ngược lại các ngươi thật là lợi hại, bắt nạt một cô nương? Sao thế, có tay có chân lại không biết đi tìm ăn, chỉ biết ăn cướp thôi hả? Đúng là tài giỏi ghê."

    Hắn nói xong lại thấy hơi tức giận, lại đá thêm mấy người đó mấy cái, những người kia bị đá không ngừng hét lên.

    Mấy ngày nay tâm trạng của Lục Trạm không tốt, hơn nữa là thật sự rất là tệ! Vợ mới cưới của hắn bỏ chạy, tay cũng còn chưa có nắm qua đã chạy đi! Lúc này là hắn đến nhà của người nữ nhân kia, nghĩ rằng nữ nhân kia có về nhà không, nhưng mà không hề có.

    Cái nhà kia cũng biết là mình đuối lý, nhưng nữ nhi bỏ chạy, thì họ cũng biết làm sao bây giờ. Lục Trạm yêu cầu bọn họ trả lại tiền sính lễ, nhưng hai xâu tiền sính lễ kia đã tiêu hết không còn một mảnh, quả thực nhà đó quá nghèo, Lục Trạm muốn tức giận cũng không được, cũng chỉ có thể làm kẻ câm ăn quả đắng thôi, cứ cho mình xui xẻo thôi. Có điều trước khi đi hắn cũng đã nói rõ, cho dù nữ nhi bọn họ trở về, thì Lục Trạm hắn đây cũng không cần nàng ta nữa!

    Nữ nhân kia, đã bị hắn bỏ.

    Lục Trạm liên tục đi hai ngày đường núi, cái dây đeo bánh bột ngô là do bà hàng xóm làm cho hắn lúc hắn rời đi, hắn mang để trên đường ăn. Còn vì sao buộc ở trên cổ, bởi vì ban đầu hắn bỏ bánh vào miếng vải rồi để trong ngực, nhưng ở lại nhà kia hai ngày, thì bánh bột ngô của hắn bị ăn cắp! Vốn dĩ không tìm được người đã làm cho Lục Trạm thấy khó chịu rồi. Hắn ở nhà trong nữ nhân kia, ngoại trừ là nhà kia trộm thì Lục Trạm không thể nghĩ ra ai khác.

    Cả nhà kia nghèo đến mức không có quần cộc để mặc, đừng nói chi là đểbọn họ trả đồ lại, Lục Trạm cảm thấy trước kia mắt mình bị mù, thế mà lại đi cưới nữ nhân kia làm vợ. Kết quả người chạy thì không nói, còn tự nhiên mất hai xâu tiền.

    Nãy mới từ trên núi xuống, lại nhìn thấy một đám thiếu niên đang bắt nạt một tiểu cô nương, Lục Trạm cảm thấy chẳng ra thể thống gì. Ai ngờ mấy tên thối tha đó lông mọc chưa đủ lại muốn cướp bánh của hắn!

    Lẽ nào lại có lí đó!

    Lục Trạm rất là tức giận, nên lực trên tay và trên chân không hề nhẹ. Những người kia bị đánh đến mức mặt sưng lên hết, bọn họ vội vàng cầu xin tha thứ. Lục Trạm lại nói cho dù nhà có nghèo đi nữa thì cũng không thể đi ăn cướp, đó là một chuyện rất xấu.

    Đỗ Tam Nương thấy mấy người đó bị đánh, nàng hận không thể để bọn họ bị đánh chết!

    Lúc nhỏ không học cái gì tốt, thì chắc chắn sau này sẽ thường xuyên làm chuyện xấu!

    Đỗ Tam Nương nhặt chiếc sọt đeo trên lưng, vừa rồi bọn họ để đồ lên mặt đất, củ khoai kia bị giẫm nát một nửa. Thật sự là khốn nạn, dám giẫm đạp thức ăn! Đỗ Tam Nương oán hận suy nghĩ, vội vàng nhặt đồ bỏ vào trong cái sọt.

    Bốn tên thiếu niên bất lương kia bị đánh đến mắt nổ đom đóm, rốt cuộc tại sao bọn họ nghĩ người đàn ông này rất dễ bắt nạt vậy? Cũng là vì mấy miếng bánh bột ngô kia sao? Nếu có thể lựa chọn lại, chắc chắc bọn họ sẽ cách hắn càng xa càng tốt!

    Lục Trạm cũng không thật sự muốn đánh chết bọn họ, dạy dỗ xong hắn vung tay lên và nói: "Còn không mau cút đi, nếu để cho ông đây nhìn thấy các ngươi lại bắt nạt người khác, thì ông đây chắc chắn đánh chết các ngươi!"

    Bốn tên kia vội vàng chạy, mặc dù trên người rất là đau, nhưng bọn họ không dám chọc vào người này.

    Lúc Trạm đi đến chỗ tiểu cô nương, thấy nàng còn chưa cao đến ngực của mình, dáng vẻ gầy gò và nhỏ con, cảm giác chỉ cần gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã nàng.

    `1 QA Q1`1

    Lục Trạm nói: "Bọn họ đã bị ta dạy dỗ một trận rồi, sau này không dám làm xằng làm bậy đâu, ngươi cũng mau trở về đi. Về sau cũng đừng đi ra ngoài một mình, thiên hạ bây giờ cũng 6không an toàn."

    Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, ngẩng đầu một cái thì cái dây bánh bột ngô kia đập vào mắt! Khóe miệng Đỗ Tam Nương giật một cái, dời ánh mắt đi chỗ khác, vào lúc này mà người này còn dám khoe khoang đồ ăn lớn như vậy, cũng không sợ bị người khác cướp đi hả. Lại nghĩ tới vừa rồi hắn đánh mấy tên kia đến mức phải gọi cha gọi mẹ, nàng thở dài một cái, người ta là một kẻ tài cao gan lớn, nhìn cơ thể như một ngọn núi nhỏ này, ai dám ở trước mặt hắn làm bậy chứ?

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, cúi người chào và nói: "Cảm ơn ân nhân đã ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng biết ơn."

    Lục tTrạm khoát tay: "Chỉ là chuyện nhỏ, đừng để ở trong lòng."

    Nghe giọng nói, mặc dù có chút thô kệch, nhưng vẫn là còn trẻ. Đỗ Tam Nương nhịn không được ngẩng đầu nhìn một chút, một gương mặt vuông, mày rậm mắt to, làn da có ngăm đen, trên cằm có mọc ít râu, trên đầu còn đeo cái nón rơm và có dính ít mấy mảnh lá khô, ăn mặc gọn gàng, trên chân là một đôi giày cỏ, ống quần được cuốn đến bắp chân, lộ ra da màu lúa mạch.

    Đỗ TamNương rất nhanh quay đầu chỗ khác, nói: "Có điều nói thế nào đi nữa, đều phải cảm ơn ân nhân, nếu không thì hôm nay tiểu cô nương phải gặp chuyện."

    Lục Trạm nhìn y phục lấm lem của nàng, lại nghĩ đến cảnh mấy người kia vây quanh nàng, ngay lập tức thầm mắng một câu đồ súc sinh, lẽ ra vừa rồi nên ra tay thật nặng!

    Lục Trạm nhìn đồ trong cái sọt của nàng, lông mày nhíu lại, nói ra: "Ăn cái này sao?"

    Hắn đưa tay lấy một nắm bùn, Đỗ Tam Nương nói: "Đây là đất sét trắng, có thể ăn, chỉ là không thể ăn nhiều."

    Lục Trạm thở dài, khoảng thời gian này thì chỉ có nông dân mới là người chịu khổ!

    Hắn cũng có thể coi là khá tốt, có một tay nghề rèn sắt, trong nhà lại chỉ có một mình hắn, cũng góp nhặt được một chút tài sản. Vào những năm đói kém này, ngược lại một đàn ông độc thân như hắn có thể sống tốt hơn bao nhiều người khác.

    Hận nhật chính là cưới cái nàng dâu về, nàng ta lại bỏ chạy!

    Lục Trạm cau mày, hắn nhìn nàng một cái, cô nương này rất gầy, gương mặt còn không lớn bằng bàn tay của mình. Hắn nghĩ nghĩ, lấy cái dây bánh bột ngô xuống, đưa cho Đỗ Tam Nương, nói: "Cầm lấy ăn đi."

    Đỗ Tam Nương ngây ngốc nhìn hắn, sau đó khoát tay, nói: "Ta.. Ta không thể nhận đồ của ngươi."

    "Cho ngươi thì ngươi cứ lấy đi, ngươi cần gì nói nhiều!" Lục Trạm có chút không kiên nhẫn, quả nhiên nữ nhân chính là đồ phiền phức!

    "Vậy.. Ân nhân, ngươi cho ta bánh bột ngô, vậy thì ngươi sẽ ăn cái gì vậy?"

    "Trong nhà của ta còn có!" Lục Trạm cứng rắn nói một câu. Nói xong rồi đem thẳng dây bánh bột ngô treo trên cổ của nàng, hoàn toàn không nghĩ ra, đối phương một tiểu cô nương, hắn dùng lực tay lớn như thế mà nhấn xuống một cái, suy chút nữa làm người ta ngã trên mặt đất

    Đỗ Tam Nương lung lay, khó khăn lắm mởi ổn định cơ thể lại, mới phát hiện cái bánh bột ngô treo lên người hắn rất là vừa vặn, mà treo trên người nàng lại giống như một cái túi, mà bánh bột ngô suýt chút nữa là chạm đến mặt đất, bánh bột ngô này rất to và dày.

    Sức ăn của người này thật là lớn, Đỗ Tam Nương nghĩ như vậy.

    Lục Trạm nói: "Nhà ngươi ở chỗ nào, ta đưa ngươi đi một đoạn, miễn cho mấy thằng ranh con kia lại chặn ngươi lần nữa!"

    "Cảm.. Cảm ơn!" Đỗ Tam Nương thật lòng nói cảm ơn.

    Mặc dù bề ngoài của người đàn ông này rất là hung dữ, nhưng lại là người tốt.
     
  7. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 5: Đặt tên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Trạm nói được là làm được, thật sự dẫn Đỗ Tam Nương đến cửa thôn mới chịu đi. Đỗ Tam Nương lại cảm ơn hắn lần nữa, vào cái thời đại này, có thể ăn một bữa bột mì thì món đó cũng đã thành món ngon nhất đời.

    Đỗ Tam Nương gần như là chạy như điên trở về nhà, lúc nàng về đến nhà thì nương vẫn chưa về.

    "Phụ thân.." Đỗ Tam Nương cõng cái sọt vào thẳng nhà.

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn thấy nữ nhi mình về, vui vẻ nói: "Tam nương về rồi à."

    Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, lúc ở trên đường nàng hái một ít rễ cỏ khô héo bỏ vào trong sọt, sau đó mới bỏ bánh nương vào, dùng rể khô che lại, nàng đâu dám giống người kia để đồ ăn lộ ra ngoài.

    "Phụ thân, người nhìn xem ta cầm cái gì về nè."

    Đỗ Tam Nương vừa nói vừa đưa tay vào trong sọt tìm đồ, ngay lập tức nàng lấy một dây bánh bột ngô ra, Đỗ Hoa Thịnh trợn tròn mắt nhìn nàng, vẻ mặt khiếp sợ và hỏi: "Cái này.. Con tìm ở đâu ra vậy?"

    Đỗ Tam Nương cười nói: "Có một vị đại ca đi ngang qua, hắn thấy con là một tiểu cô nương rất đáng thương, nên lấy bánh nướng của mình cho ta. Ban đầu con nói không cần, nhưng hắn nhất quyết phải cho con, nên con không thể làm gì khác đành phải nhận."

    Đỗ Phong nhìn mấy cái bánh nướng kia, đôi mắt lập tức sáng rực, mong chờ nhìn tỷ tỷ của mình, Đỗ Tam Nương nhéo khuôn mặt của thằng bé, nói ra: "Hiện tại còn chưa ăn được, chờ nương về rồi chúng ta cùng ăn."

    Đỗ Phong nuốt nước bọt, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng đột nhiên thằng bé hét lên: "Tỷ, tay của tỷ sao vậy?"

    Đỗ Tam Nương cúi đầu nhìn, lúc này mới thấy nửa cánh tay bị bầm tím bị lộ ra ngoài.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Tỷ tỷ không sao hết, chỉ là do không cẩn thận ngã thôi."

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn khắp người nàng, thấy y phục của nàng bị bẩn, còn bị rách hai lỗ thủng, nói: "Tam nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

    Cái này không giống vết thương bị té

    Đỗ Tam Nương nhìn tiểu đệ của mình, nói: "Phong nhi ngoan, đệ giúp tỷ mang cái sọt xuống phòng bếp được không?"

    Đỗ Phong dạ một tiếng, thằng bé đã tám tuổi, giúp tỷ của mình cầm cái sọt xuống phòng bếp.

    Muội muội Tứ Nương chỉ mới năm tuổi, vẫn còn nhỏ dại, cái gì cũng không hiểu, lúc này còn đang nghịch bùn trong sân.

    Sau đó Đỗ Tam Nương mới kể chuyện hôm nay gặp phải, đương nhiên khi nghe xong Đỗ Hoa Thịnh không nhịn được mà rất là tức giận, vẻ mặt hung dữ giống như muốn ăn thịt người, Đỗ Tam Nương nói: "Phụ thân, ngài đừng có kích động. Con cũng không có bị sao, vị ân nhân kia đã cứu con, còn đánh mấy tên khốn kia một trận, lúc gần đi còn cho con bánh bột ngô."

    Đỗ Hoa Thịnh thở dài, ông ta đám mạnh vào cái cánh cửa: "Đều là lỗi của ta, ta vào núi làm gì chứ, bây giờ còn phải phiền con nuôi cả gia đình."

    Đỗ Tam Nương vội nói: "Phụ thân, con không sao mà. Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."

    Nhưng trong lòng Đỗ Hoa Thịnh không ngừng tự trách mình, Đỗ Tam Nương an ủi một lúc, rồi gọi đệ đệ và muội muội vào nhà, nàng về phòng vén y phục lên, nhìn thấy chỉ bị trầy da chút thôi, không có vết thương nghiêm trọng nào.

    Nàng cởi y phục ra, đổi một bộ khác, phía sau lưng của y phục bị rách một đường, nàng vội vàng lấy kim khâu may lại.

    Sau một lúc nàng ra khỏi phòng, trên đầu quấn một chiếc khăn màu xám, sau khi vén hết tóc vào trong khăn rồi nói với người ở căn phòng đối diện: "Phụ thân, con đi nấu cơm đây."

    Trong thùng gạo còn khoảng một cân hạt kê, cả nhà vẫn luôn không nỡ ăn. Đỗ Tam Nương nhìn gạo đã ở dưới đáy, nàng thở dài. Cũng may hôm nay người kia cho bánh nướng, nàng đã đếm cái dây bánh đó, có bảy cáibánh bột ngô. Một cái bánh nướng to gần bằng một cái chậu rửa mặt, nếu ăn chậm lại thì cũng có thể ă được một thời gian dài.

    Bên trên bếp lò vẫn còn chậu rễ cỏ tranh, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nàng cũng đem đi hâm nóng lên, sau đó nghĩ nghĩ lại xé một phần tư bánh bột ngô, lúc này mới bày ra rồi bưng vào phòng.

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn thấy nàng định bỏ bánh bột ngô vào trong chén của ông, nên vội vàng dùng tay chặn lại: "Phụ thân đã ăn đủ rồi, con mau ăn đi."

    "Phụ thân, vẫn còn nhiều bánh mà."

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Mỗi ngày ta đều ở nhà, không giống con còn phải đi ra ngoài, ta không đói bụng, con ăn đi."

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, đành phải buông tay xuống, cho vào cái bát của hai đứa nhỏ, chỉ còn dư lại một ít nước rễ cỏ tranh.

    Mặc dù hôm nay suýt chút nữa là mất mạng, nhưng Đỗ Tam Nương không hề thấy đói.

    Bên ngoài mặt đang dần dần ngã về phía tây, nhưng nương vẫn còn chưa về. Nàng ngồi ở cửa ngẩn người nhìn bầu trời. Nàng đã đến nơi này hai năm, nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thẳng vào thân phận của mình, bây giờ đến cả cơm cũng không đủ ăn, lại nói chính bản thân nàng cũng phải nên có trách nhiệm.

    Nàng luôn trốn tránh, trốn cái thân phận này, chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ làm sao để cái nhà này có thể sống tốt hơn. Trong nhà đều là làm ruộng, cả một đời đều sống cùng với mảnh ruộng kia, bây giờ là hạn hán, bọn họ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

    "Tỷ." Cơ thể nhỏ con của Tứ Nương ngồi sát bên nàng, Đỗ Tam Nương nhìn cơ thể do không đủ dinh dưỡng, cái đầu còn lớn hơn cơ thể, trong lòng nàng có chút chua xót, sờ mái tóc khô vàng của muội muội mình, Đỗ Tam Nương nói: "Tứ Nương, sau này tỷ chắc chắn sẽ cho mọi người có một cuộc sống tốt."

    Nàng không thể trốn tránh như này được nữa. Đời này của nàng, cũng chỉ là một cô nương nhà nông, không còn là một nhân viên văn phòng ở kiếp trước.

    Hai năm qua nàng đã mơ hồ sống như thế, trước kia còn có cha mẹ che chở, mặc dù cuộc sống có nghèo khổ chút, nhưng ít gì cũng sẽ không bị đói. Thế nhưng ông trời lại làm loạn lên, đây chính là đánh nàng một cái bạt tai thật mạnh, cũng coi như đã làm nàng thức tỉnh.

    Sau này nàng sẽ không còn chìm đắm trong thế giới của mình nữa, nàng là Đỗ Tam Nương, là một nữ nhi nhà nông.

    Đỗ Tứ Nương cảm thấy tay của tỷ mình rất là mềm, con bé dựa vai Đỗ Tam Nương, nói: "Tỷ, tối nay chúng ta còn có ăn bánh không?"

    Đỗ Tam Nương nói: "Ăn chứ, tối nay chúng ta sẽ lại ăn bánh nữa."

    Không phải chỉ là mấy miếng bánh sao? Mấy năm nay, hiếm khi trong nhà có một bữa ăn ngon, đệ đệ và muội đã rất thấy thèm. Sau này, nàng chắc chắc phải làm cho mọi người trong nhà sống tốt hơn.

    "Tứ Nương.." Nàng kêu một tiếng.

    Con bé ngẩng đầu lên, một mắt mở tròn to nhìn nàng: "Tỷ."

    "Tỷ sẽ đặt tên cho muội, sau này gọi là Đỗ Tư Dư, có nghĩa là hoài niệm, Dư Dư, muội có thích không?" Đỗ Tam Nương vuốt ve cái đầu nhỏ của con bé.

    "Tên của muội là Đỗ Tư Dư. Thích, tỷ thật là tốt, Dư Dư rất thích tỷ." Con bé nói xong rồi vươn tay ôm cổ Đỗ Tam Nương.

    Đỗ tam nương cười một tiếng, hạ cái trán xuống chạm vào trán con bé, ngược đã chọc cười con bé.

    "Tỷ tỷ, vậy tên của tỷ là gì?" Tiểu Tư Dư hỏi.

    "Ta à?" Nàng mím môi một cái: "Tỷ tên là Đỗ Quyên."

    Hoa Đỗ Quyên mọc ở trong núi, chịu qua cơn giá lạnh của mùa đông và cơn nóng bức của mùa hè, nhưng vẫn luôn lặng yên nở rộ.

    Tuy cái tên rất là bình thường, nhưng nhìn vào nàng bây giờ, không còn có cái tên nào phù hợp với nàng như vậy.
     
  8. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 6: Ầm ĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đỗ Hoa Thịnh!" Ngoài phòng có người kêu, Đỗ Tam Nương nghe thấy giọng này, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, đó là giọng của Vương thị, bà nội của nàng.

    Ở trong nhà Đỗ Hoa Thịnh đứng thứ ba, phía trên có đại ca và trưởng tỷ, phía dưới còn có hai người đệ đệ và một muội muội. Đỗ Hoa Thịnh không phải là con lớn, cũng không phải là con út, lúc ở nhà cũng không được chào đón, rất bị xem thường. Sau khi thành thân rất là vất vả, nhịn mấy năm mới được tách ra ở riêng, tuy bây giờ cuộc sống rất khổ sở nhưng lại hạnh phúc hơn khi chưa tách ra riêng.

    Đỗ Tam Nương nhíu mày, nàng không thích người bà nội này. Vương thị rất là bất công, chỉ thích con trai, bây giờ đang ở nhà tiểu thúc, phần lớn đồ ở Đỗ gia chỉ để lại cho con trai.

    Mà Vương thị càng không chào đón cả nhà bọn họ, năm đó nương nàng vào cửa, liên tiếp sinh ra ba đứa con gái, nên ngày nào Vương thị cũng nói nương nàng không bao giờ sinh được con trai, sẽ chỉ sinh ra những thứ đồ lỗ vốn. Trong trí nhớ của Đỗ Tam Nương, mỗi lần mà người bà nội này đến nhà thỉ chắc chắn không có chuyện gì tốt.

    Tuy là đã tách ra ở riêng, nhưng Vương thị mỗi lần hơi đau đầu một chút thì luôn gọi nương của nàng đến hầu hạ, cũng không suy nghĩ qua là mình đã đi theo ở với con trai út, đáng lẽ ra phải dựa vào đứa con trai út đó chứ, tại sao lại cứ tính đến đầu của cả nhà nàng. Đỗ tam nương nhíu mày, bây giờ ở trong nhà, phụ thân thì bị thương ở chân, nương thì còn chưa về nhà, đệ đệ muội muội lại còn nhỏ, chỉ có nàng đã lớn rồi, đương nhiên phải đi đối phó với người đàn bà này.

    Vương thị có vóc dáng thấp bé, hơn năm mươi tuổi, đi trên đường rất là vững vàng. Đỗ Tam Nương đi ra sân nhìn bà ta, thấy Vương thị đang đứng ở cộng nhìn vào sân bọn họ.

    Đỗ Tam Nương nói: "Bà nội, người đến rồi."

    Vương thị hừ một tiếng, chán ghét nhìn đứa cháu gái này, nói: "Còn không mau cho ta vào, múc bát nước đến cho ta coi, ta khát nước rồi."

    Đỗ Tam Nương đáp ứng, nàng quay người rồi đảo mắt.

    Đợi khi nàng vào phòng bếp múc bát nước ra, Vương thị chặn nàng lại cầm lấy bát nước uống ùng ục, uống xong bà ta lau mặt.

    Ban đầu Vương thị có bộ dạng hơi béo, nhưng ấy năm nay vì mất mùa, nên đã ốm hơn nhiều.

    "Nương.." Đỗ Hoa Thịnh kêu.

    Sau khi Vương thị vào phòng liền đặt mông ngồi xuống, bà ta nhìn đứa con trai thứ hai và nói: "Lão nhị, vợ ngươi đi đâu rồi? Cái đồ đàn bà thúi, chân ngươi bị thương như vậy mà nó cũng không ở nhà hầu hạ ngươi cho tốt!"

    Đỗ Tam Nương rất ghét cái miệng không sạch sẽ của bà nội nàng, nàng mím môi nói: "Nương con đã ra ngoài tìm đồ ăn rồi."

    Ở nhà Vương thị vẫn luôn trọng nam khonh nữ, chỉ thích cháu trai, không hề chào đón cháu gái. Đặc biệt năm đó khi nhị phòng vào cửa, liên tiếp sinh ra ba đứa con gái, càng làm cho Vương thị không có vẻ mặt hòa nhã, ngay cả Đỗ Tam Nương trở thành đứa cháu mà ba ta không thích nhất.

    Nàng nghiêm mặt nói: "Đi chỗ khác đi, đồ nha đầu thối tha, tao và phụ thân của ngươi đang nói chuyện, ngươi chen miệng vào làm cái gì!"

    Đỗ Tam Nương nhéo lông mày, cố nhịn sự bừa bãi của Vương thị.

    Vương thị thấy nha đầu này vậy mà dàm nhìn chằm chằm mình, ngay lập tức trong lòng ta bừng lên ngọn lửa giận: "Ngươi ở đây làm cái gì, làm thần canh cửa hả!"

    Đỗ Tam Nương liếc nhìn qua phụ thân nàng, Đỗ Hoa Thịnh nói: "Tam nương, con đi xem đệ đệ và muội muội đi."

    Vương thị hừ một tiếng, nhìn Đỗ Hoa Thịnh nằm trên chiếc giường được làm bằng ván cửa, trên chân dùng gỗ để nẹp lại, nàng nói: "Lão nhị, bây giờ thói đời này rất là khốn khổ, có một bà mai nói với ta cái này, ta nghĩ đến nghĩ lui, Tam Nương nhà ngươi đã không còn nhỏ, hơn nữa cũng có thể gả đi rồi!"

    Cơ bản Đỗ Hoa Thịnh không nghĩ đến nương sẽ đến đây nói chuyện này, lập tức nói: "Nương, người đừng có nói chuyện này nữa, Tam Nương vẫn không còn nhỏ, ta sẽ không đồng ý đâu."

    Vương thị tức giận nhìn hắn, nói: "Ngươi là một kẻ ngu ngốc, nó chỉ là một cái tiểu nha đầu, có phải thứ hiếm gì đâu? Người ta bằng lòng cho 50 cân bột mì, cộng thêm một xâu tiền, vào thời gian này thì sính lễ nhiêu đó cũng không hề ít đâu."

    Đỗ Hoa Thịnh vẫn lắc đầu và nói: "Cho dù hắn ta cho 500 cân bột mì hay là một trăm xâu tiền, thì con cũng không gả nữ nhi của con đâu!"

    Vương thị tức giận đến mức muốn nôn ra máu, vẻ mặt bà ta rất hung dữ và nói: "Chuyện này không phải do ngươi có đồng ý hay không, ta đã nói chuyện xong với bên kia, đến lúc đó sẽ để cho bọn họ đến mang người đi!"

    "Nương! Sao nương có thể như vậy!" Cho Đỗ Hoa Thịnh vẫn luôn nhường nhịn bà ta, lúc này trong lòng cũng không nhịn được mà muốn tức giận.

    Vương thị thấy ông mặt đỏ tía tai, bộ dạng trợn mắt, bà ta lớn tiếng nói: "Thái độ của ngươi đây là sao? Sao nào, chẳng lẽ ngươi muốn đánh ta sao?"

    Vẻ mặt Đỗ Hoa Thịnh đen thhui, kìm nén lửa giận trong lòng, nói: "Dù sao con cũng không đồng ý, nếu ai dám đến đây thì ta sẽ đánh gãy chân bọn họ!"

    Nãy giờ Đỗ Tam Nương vẫn đứng ở ngoài cửa, cũng không đi xa, cũng may là nàng không có đi xa, có thể để nàng nghe một chuyện như vậy!

    Trong lòng Đỗ Tam Nương vừa tức giận vừa chua xót, thứ đàn bà ác độc này, thế mà lại muốn nàng lấy chồng! Nàng chỉ mới mười ba tuổi, để cả kinh nguyệt nàng cũng chưa có, vậy mà cái người bà nội lòng dạ hiểm ác này muốn đem gả nàng đi!

    Đỗ Tam Nương không thể nhịn được nữa, chạy thẳng vào, nàng nhìn Vương thị và nói: "Bà nội, cháu sẽ không gả đi đâu!"

    Vương thị bị hai cha con này làm tức giận đến mức té ngửa, bà ta giận dữ nói: "Không gả? Đều không thể theo ý của ngươi, ta và phụ thân ngươi đang nói chuyện, ngươi vào đây làm cái gì?"

    Đỗ Tam Nương giận đến mức phải bật cười, nhìn bà ta và nói: "Tại sao cháu không thể vào? Nếu không vào, chẳng lẽ để người tùy tiện dùng 50 cân bột mì và một xâu tiên bán ta sao? Mua một nha đầu cũng phải là mười mấy lượng bạc, cái này là cưới vợ, cứ như vậy mà ngài muốn đem ta bán tống bán tháo sao? Cha mẹ nuôi cháu lớn như vậy, vậy mà chỉ có giá là 50 cân bột mì và một xâu tiền?"

    Nàng càng nói càng không kìm nén được lửa giận trong lòng mình, những năm này, trong nhà Đỗ Tam Nương như một cái hũ nút, rất là ít nói. Theo Vương thị thấy, tính tính của cháu gái này rất là nhát gan, ai ngờ hôm nay lại cãi với bà ta.

    Vương thị vươn ngón tay ra chỉ nàng: "Ngươi.. Ngươi dám nói với ta như vậy sao? Thật sự là lật trời rồi!"

    Đỗ Tam Nương cười lạnh nói: "Chẳng lẽ bà nội đã quên rồi, trong nhà đã sớm tách ra ở riêng, cho dù cháu phải lập gia đình, đương nhiên cũng phải do cha nương con làm chủ, không cần phiền đến bà nội đâu!"

    Vương thị cực kỳ tức giận, muốn vươn tay ra đánh nàng. Đỗ Tam Nương vội vàng né chỗ khác.

    Vẻ mặt của Đỗ Hoa Thịnh rất là khó coi, nói: "Nương, người mau dừng tay lại!"

    Vương thị không đánh trúng Đỗ Tam nương, trong trong lòng không ngừng tức giận, lúc này thấy đứa con trai thứ hai thành thật của mình và nàng nói như vậy, Vương thị nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi mau nhìn đứa con gái tốt mà do ngươi nuôi đi! Dám nói chuyện như vậy với ta!"

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Vậy có người bà nội nào như người không? Vì một xâu tiền và 50 cân bột mì mà muốn bán cháu gái của mình! Nếu người muốn những thứ đó như vậy, sao không đem Nhị Nha của nhà Tứ Thẩm gả đi? Nàng ta còn lớn hơn cháu hai tuổi!"

    Mặc dù Đỗ Hoa Thịnh đi đứng không tiện, nhưng lại giang hai cánh tay bảo vệ nữ nhi mình ở sau lưng, lúc này nghe thấy nữ nhi nói như vậy, Đỗ Hoa Thịnh cũng mở miệng nói ra: "Nhị Nha của nhà Lão Tứ còn hơn Tam Nương của nhà con, sao Nương không gả Nhị Nha!"

    Vương thị thấy tình hình này, ngay lập tức ngồi xuống đất bắt đầu gào khóc, nói cái gì mà bất hiếu, cái gì mà ghét bỏ bà ta già nên cả đám không nghe lời.

    Giọng nói của Vương thị cực lớn, bà ta làm ầm ĩ một trận, làm cho mấy hàng xóm nhổ đầu ra xem náo nhiệt.
     
    MeoCen, THG Nguyen, Rin Le11 người khác thích bài này.
  9. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 7: Đối đầu gay gắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Tam Nương lạnh lùng nhìn bà ta lăn lóc trên mặt đất khóc om sòm, cái đồ đàn bà độc ác này cũng biết đổi trắng thay đen.

    Chỉ trong một lát có một đám người vây quanh ở Đỗ gia.

    Gương mặt của Đỗ Hoa Thịnh đỏ bừng, người mẹ giá chỉ biết ngồi dưới đất khóc lóc, lúc này ông cũng không biết làm sao, đành sốt ruột nói: "Nương, trước tiên người mau đứng dậy đi."

    Vương thị vỗ đùi, nói: "Ta đứng dậy không nổi, nếu ngươi không chịu đồng ý với ta, thì ta không đứng dậy nổi! Sao mệnh của tôi lại khổ như vậy, cực khổ nuôi con trai để bây giờ nó chán ghét mình, ông ơi, ông về đây mà coi, coi con trai ông bất hiếu với mẹ già này.."

    Lần này Vương thị nói, đánh, làm đủ các tư thế!

    Bên ngoài vang lên tiếng xì xào bàn tán, Đỗ Tam Nương thật sự muốn đi lên đuổi người đàn bà không biết xấu hổ này đi. Nhưng nàng là tiểu bối, nương vẫn chưa về, nếu nàng đi lên, cho dù chờ lúc mọi chuyện đều sáng rõ, thì nàng cũng sẽ bị thiệt.

    Đỗ Tam Nương chỉ đành nén cơn tức giận xuống trong lòng, sau đó lại nghĩ đến sao đột nhiên Vương thị lại muốn nàng xuất giá, ruốc cuộc xảy ra chuyện gì!

    Dương thị đang chạy về nhà, lúc đi đến cửa thôn, đã nhìn thấy nhi tử cùng tiểu nữ đi đến, bà hỏi: "Sao các con lại đến đây?"

    Tứ Nương vừa lau nước mắt vừa nói: "Nương ơi, bà nội tới, bà thật là hung dữ."

    Dương thị nghe là mẹ chồng đến, ngay lập tức mí mắt nhảy liên tục, trái tim không ngừng đập thình thịch. Bà đã gã vào Đỗ gia đã hơn 20 năm, bà biết rất rõ đức hạnh của mẹ chồng mình. Bà ta không có chuyện thì sẽ không đến làm phiền, người đàn ông nhà mình bị gãy chân trên núi, mấy ngày nay nghỉ ngơi ở nhà cũng không thấy bà ta đến thăm hỏi. Lúc này nghe thấy bà ta tới, Dương thị cũng không tin lương tâm bà ta trỗi dậy.

    Dương thị vội vàng kéo hai đứa con mình về nhà, còn chưa đến cửa nhà, thì đã nhìn thấy một đám người vây quanh cửa nhà mình. Gương mặt của Dương Dị có hơi đông cứng lại, bà lại gần thì nghe tiếng gào thét của mẹ chồng.

    Dương thị vào sân thì thấy mẹ chồng đang ngồi dưới đất, một bên vỗ đùi, một bên miệng nói mình không có phúc, nuôi con trai lớn lên rồi nó bỏ mặc mình. Dương thị nghe thấy những lời này, trong lòng liền căm hận, lão bà này đúng là nói điêu, từ lâu đã muốn đi theo con út, rõ ràng là chính bà ta muốn tách ra ở riêng, tự mình lánh xa những đứa con trai khác, bây giờ thì ngược lại trách người khác bỏ mặt bà ta!

    Dương thị bỏ cái sọt xuống, nói: "Nương, người đã đến rồi. Trên mặt đất lạnh, người mau đừng dậy mà nói chuyện."

    Vương thị thấy bà trở về, ngay lập tức từ dưới đất bò dậy: "Ngươi về đúng lúc lắm, ngươi mau nói, có phải ngươi đã dạy con trai tốt của ta, kêu hắn bất hiếu với ta, không nghe lời ta!"

    Dương thị không hiểu chuyện gì xảy ra, có điều bà sẽ không bằng lỏng cõng cái tội này lên người, bà nói: "Nương, người nói cái gì vậy! Từ khi con dâu đến Đỗ gia, vẫn luôn cần cù chăm gia đình, hiếu kính cha mẹ chồng. Năm đó nương kêu chúng ta tách ra ở riêng, hằng năm nhà con luôn hiếu kính tiền cho nương, Hoa Thịnh nhà con thà để cho mấy đứa nhỏ chịu khổ, cũng phải đem 200 đồng tiền tiết kiệm được đưa cho nương. Chính là đầu xuân năm nay gặp hạn hán, nhưng vẫn đưa trước cho nương 200 đồng tiền, hôm nay nương nói đến những lời này, thật sự không có đạo lý."

    Bởi vỉ mấy năm trước Dương thị không sinh được con trai, luôn bị mẹ chồng hà khắc, về sau tách ra ở riêng mới có một chút thoải mái. Mãi cho đến khi bà sinh được con trai, để lại nòi giống cho phu quân, nên bà mới có thể ngóc đầu đứng thẳng lên được, cũng không còn là cô dâu nhỏ bị Vương thị bắt nạt như trước kia nữa.

    Năm đó Vương thị ồn ào muốn tách ra ở riêng, đuổi mấy đứa con trai ra ngoài, nói là muốn đi theo con út sống, sau khi tách ra ở riêng còn muốn hằng năm mỗi nhà đều phải hiếu kinh 200 đồng tiền, đó cũng không phải là bí mật gì ở trong thôn.

    Lúc này Dương thị vừa nói như vậy, mọi người xung quanh đều cùng nhau gật đầu. Muốn nói cả nhà Đỗ Hoa Thịnh đối xử với bà ta thật tốt, đầu xuân năm nay gặp hạn hán, vào lúc túng thiếu như vậy còn có thể thắt lưng buộc bụng hiếu kính tiền, coi như cũng đã rất là hiếu thuận rồi.

    Dương thị nhìn qua trong phòng, thấy nữ nhi đứng ở sau lưng Đỗ Hoa Thịnh, vẻ mặt của phu quân rất khó coi, thầm đoán là do Vương thị chạy đến khóc lóc om sòm.

    Ban đầu Vương thị định chụp cái mũ bất hiếu này lên trước, rồi mới nói chuyện khác. Ai ngờ Dương thị lại lấy tiên hiếu kính để nói. Trước kia còn ở chung một nhà, vì mẹ chồng Vương thị có đầy đủ tư cách, nên thường xuyên chửi mắng thê tử của đứa con trai thứ hai, không phải Dương thị luôn ngoan ngoãn nghe lời bà ta, chưa từng dám phản bác bà ta sao? Đừng nói là sau khi ra ở riêng, chỉ cần Vương thị hơi đau đầu gọi bà đến hầu hạ, thì thê tử của đứa con trai thứ hai này cũng sẽ đi, lúc này Dương thị phản bác một cái, trái lại làm Vương thị còn chưa hoàn hồn lại.

    Có điều Vương thị là người thế nào? Trước kia cũng là người nổi tiếng chua ngoa trong làng, bởi vì với tính cách chua ngoa và ngang ngược đó, nên rất ít có mối quan hệ tốt với người trong thôn. Lúc này Dương thị dám chống đối bà ta, Vương thị liền tức giận, vươn năm móng tay dài ra muốn đánh Dương thị.

    Dương thị lại nhanh chóng né tránh, bà nói: "Nương, người làm cái gì vậy, chẳng lẽ nương bị điên rồi!"

    Bên ngoài viện rất nhiều người đứng nhìn đều cười, vẻ mặt Vương thị rất là khó coi, bà ta chống nạnh nói: "Ngươi mới bị điên! Lão nương hôm nay đã tới, thì các ngươi đều phải đồng ý!"

    Dương thị cau mày, hỏi: "Nương, rốt cuộc là chuyện gì, người nói đi nếu có thể làm được, vợ chồng chúng con đương nhiên sẽ đồng ý với người."

    Vương thị xụ mặt nói: "Ta giới thiệu nha đầu nhà ngươi cho một nhà, tốt bụng đến đây nói, vậy mà lão nhị lại muốn đuổi ta đi! Được rồi, ta nuôi dưỡng ngươi lớn như thế, còn cho ngươi lấy thê tử trẻ đẹp, bây giờ có vợ con thì không còn cần người nương này nữa!"

    Nói xong Vương thị lại gào lên.

    Đỗ Tam Nương không thể nhịn được nữa, nàng ở từ phía sau phụ thân đi ra, nhìn Vương thị nói: "Sao bà nội không nói hết luôn. Người vừa vào nhà, cái gì cũng không nói, chỉ kêu phụ thân con phải đồng ý với người. Phụ thân hỏi người là chuyện gì, người nói cho ta một cửa hôn nhân, đối phương ra năm mươi cân bột mì một xâu tiền, bà nội cũng không hỏi nhà con trước mà đã nhận lấy, cũng không cảm thấy ngại mà nói vì con làm mai sao? Con chỉ mới có 13 tuỗi, còn chưa đến lễ cập kê!"

    Cho dù bây giờ là nạn đói kém, lúc này không còn giống ngày xưa. Nhưng năm mươi cân bột mù, một xâu tiền mà đã muốn cưới con gái người ta đi, thật đúng là con mẹ nó biết nằm mơ giữa ban ngày! Lúc này Vương thị chính là trưởng bối, nhưng nếu là bà mối đến, thì chắc chắn Dương thị sẽ đánh người đuổi ra khỏi cửa!

    Đỗ Tam Nương lại nói: "Nương, con mới mười ba tuổi, con vẫn còn rất nhỏ. Nhị Nha của nhà Tứ thúc còn lớn hơn con hai tuổi, sao nàng lại không cho Nhị Nha lấy chông?"

    Vẻ mặt Dương thị rất là khó coi, nói: "Nương, chúng con xin nhận ý tốt của người, chỉ là việc hôn nhân này, thật sự chúng ta không thể đồng ý. Người nào để ý 50 cân một mì và một xâu tiền này, thì người đó hãy gả con gái đi. Mặc dù nhà chúng con rất là khó khăn, cũng sẽ không đem nữ nhi bán tống bán tháo như vậy!"
     
    MeoCen, THG Nguyen, Rin Le10 người khác thích bài này.
  10. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 8: Lo lắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương thị tức giận đến mức cơ thể run rẩy, bà ta cắn răng nghiến lợi nói: "Vào thời buổi thiên tai này, cơm cụng không có mà aăn, có người bằng lòng lấy ra năm mươi cân bột mì, một xâu tiền mà ngươi không còn để vào mắt? Chẳng lẽ ngươi coi đứa con mình sinh ra là bảo bối quý giá sao hay là phượng hoàng?"

    Dương thị cũng trào phúng nói: "Đúng vậy, năm mươi cân bột mì, một xâu tiền, vậy mà nương cảm thấy số tiền này nhiều, Nhị Nha lão nhà Tứ đã mười lăm tuổi, đúng lúc không nên gả đi sao? Tam Nương nhà ta chỉ mới có 13 tuổi, còn không chưa đến tuổi thành thân đâu!"

    Dương thị càng nghĩ càng tức giận, năm mươi cân bột mì rất nhiều sao? Một xâu tiền rất nhiều sao? Cho dù là thời buổi thiên tai thì sao, chẳng lẽ mãi mãi sẽ thiên tai. Nếu mà là vì một miếng cơm, đem bán nữ nhi mình đi, vậy người làm nương này không bằng chết đi cho xong.

    Vương thị thấy không nói lại bà, oán hận phủi tay một cái: "Có người con dâu nào như ngươi sao? Ngươi vào trong thôn hỏi một chút, có con dâu nào nói chuyện với mẹ chồng mình như thế!"

    Dương thị cũng phát cáu, cười lạnh nói: "Nhưng nương cũng không nhìn thử, trong thôn này có người bà nội nào như ngươi? Vì năm mươi cân bột mì, một xâu tiền mà muốn một cô nương chưa đến tuổi cập kê lấy chồng! Tuy nhà con nghèo nhưng còn chưa nghèo đến mức này. Con đã gả vào Đỗ gia nhiều năm như vậy, có thể để tay lên ngực tự hỏi, có xứng đáng với nương không. Năm đó mọi người tở cùng nhau, lúc nào mà con chẳng phải dậy sớm nấu ăn cho cả nhà, vất vả ngược xuôi, chỉ là bởi vì ta không có sinh con trai, nên nương chán ghét ta, luôn miệng nói ta chỉ sinh ra những đồ lỗ vốn. Đáng thương nhất chính là Đại Nha, Nhị Nha của ta, bị bệnh nên đi xin nương cho mấy đồng để đi khám đại phu, mà người cũng không cho!"

    Nói đến đây giong nói của Dương thị có chút nghẹn ngào: "Đại Nha, Nhị Nha của ta đi rồi, về sau có Tam nha đầu, mỗi ngày nương vẫn mắng. Sau khi tách ra ở riêng, người vừa có chuyện gì, thì luôn tìm đến ta, nhưng ta chưa từng nói một chữ" Không "? Người chính là bắt nạt con, người có dám để cho các đại tẩu đến hầu hạ người không?"

    Lúc này trong lòng Dương thị cực kỳ tức giận, đối với người mẹ chồng này, trong lòng có quá nhiều uất ức và không cam lòng. Bà siết chặt quả đám lại, mới khiến cho mình không xông lên đánh bà ta. Năm đó Đại Nha của bà chỉ mới hai tuổi, Nhị Nha thì mới năm tháng, hai đứa bé đều bị bệnh, khi đó còn ở chung, tất cả tiền đều do Vương thị quản lý. Bà khóc lóc cầu xin bà ta cho mấy đồng tiền để mời đại phu khám cho mấy đứa nhỏ, nhưng Vương thị bằng lòng cho mấy đứa nhỏ chết cũng không chịu bỏ tiền ra.

    Khi đó, bà khóc lóc, khóc đến con mắt sưng đỏ, trong tay không có tiền, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đứa bé nhắm mắt lại, cảm giác lúc đó giống như ai khoét trái tim của bà đi, cho đến khi có Tam Nha, lúc này bà mời từ từ rời khỏi cái bóng ma mất con.

    Vương thị thấy mắt của bà đỏ lên, bộ dạng như muốn ăn thịt người, bà ta chỉ vào hai người nói: "Được, được, các ngươi lợi hại, ta là nương của các người mà bây giờ các người lại bất hiếu với ta!"

    Bà ta nói xong vỗ bụi trên người, quay đầu rời khỏi cửa, vừa đi vừa mắng.

    Dương thị bị khơi gợi lên chuyện buồn, mắt bà đỏ lên, cầm tay áo lau nước mắt.

    Người bên ngoài thấy không còn chuyện náo nhiệt, cũng ồn ào bỏ đi.

    Đỗ Tam Nương đi tới, thay Dương thị lau nước mắt: "Nương, người đừng khóc nữa."

    Dương thị nhìn nữ nhi của mình, khịt mũi một cái, nói: "Nương sẽ không khóc, nương sẽ không khóc. Nương còn có Tam Nha, Tứ Nha."

    Dương thị ôm hai nữ nhi của mình vào trong ngực: "Sau này nương chắc chắn sẽ tìm nhà tốt cho hai con."

    Lại không thể tìm một mẹ chồng ác độc như Vương thị.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, kéo tay Dương thị, nói: "Nương, chúng ta vào phòng đi."

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn thê tử của mình, trong lòng cũng rất khó chịu, ông tự trách mình: "Đều là do ta vô dụng, để cho ngươi và Tam Nương chịu uất ức."

    Mặc dù bị Vương thị chà đạp, nhưng Đỗ Hoa Thịnh đối xử với bà không hề tệ, từ lúc bà gả vào Đỗ gia, thê tử hai người còn chưa đỏ mặt với nhau bao giờ, đừng nói đến việc cãi nhau đánh nhau. Những năm kia nàng không có sinh nhi tử, làm cho Đỗ Hoa Thịnh ở trong thôn không ngóc đầu lên được, còn bị Vương Thị chỉ vào mũi mắng sẽ không bao giờ sinh nhi tử được, những năm khó khăn đó, ông cũng chưa từng từng vì chuyện này mà chửi bà. Dương thị lau nước mắt, nói: "Phu quân, chuyện này không thể trách ngươi được."

    Gặp thấy giọng nói của nương vẫn còn nghẹn ngào, Đỗ Tam Nương nói: "Tứ Nương, bưng chén nước đến đây cho nương."

    Đỗ Tứ Nương dạ một tiếng, vội vàng chạy vào phòng bếp bưng nước cho nương.

    Đỗ Tam Nương lại nói: "Nương, con đã đặt tên cho Tứ Nương, về sau gọi là Tư Dư được chứ?"

    Trong thôn tư tưởng trọng nam khinh nữ rất là quan trọng, sau khi sinh nữ nhi ra, cơ bản là sẽ không đặt tên, dựa vào thứ tự mà gọi là Đại Nha, Nhị Nha. Thời đại này, nữ tử nào chưa thành thân sẽ thêm chữ nương phía sau, ví dụ như ở nhà nàng đứng thứ ba, nên mọi người đều gọi nàng là Đỗ Tam Nương.

    Dương thị cũng không có ý niệm gì với cái tên, chỉ là thấy tên này rất là nho nhã, nàng nói: "Cái tên này nge rất là êm tai."

    Đỗ Tam Nương lại nói: "Con cũng tự cho mình một cái tên luôn, tên là Đỗ Quyên, là hoa Đỗ Quyên lớn lên ở trong núi."

    "Được, được, gọi là Đỗ Quyên." Dương thị cười nói.

    Đỗ Tam Nương thấy nương nương không còn đau lòng, cuối cùng trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Khóe miệng Đỗ Tam Nương nở một nụ cười yếu ớt, dung mạo của nàng giống Dương thị, lúc cười lên thì 2 bên má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền. Chỉ là vào cái thời đại này, từng người đều mặt mày xanh xao, cũng nhìn không nhìn ra vẻ đẹp gì.

    "Nương, hôm nay chúng ta ăn bánh bột ngô."

    "Bánh bột ngô?" Dương thị kinh ngạc nhìn nàng: "Bánh bột ngô đâu ra, nhà chúng ta cũng không có bột mì."

    Đỗ Tam Nương che miệng cười, thấp giọng nói: "Là một vị tráng sĩ cho, hắn thấy nữ nhi ở bên ngoài tìm đồ ăn, nên nổi lên lòng thương hại, đem bánh bột ngô cho nữ nhi."

    Vào thời buổi này, nông dân làm gì có bột mì để ăn, đến lương khô cũng không có.

    Đỗ Hoa Thịnh đáp lại: "Là thật, giữa trưa chúng ta còn ăn."

    Dương thị thở dài nói: "Ngược lại là đã gặp được người tốt."

    Dĩ nhiên buổi tối là nấu bánh bột ngô cùng với khoai lang, trong vài tháng quá, đây là bữa ăn mà cả nhà cảm thấy vui vẻ nhất.

    Trong nhà chỉ có ba phòng, bây giờ Đỗ Tam Nương đã lớn, Dương thị nàng ở một phòng, hai đứa trẻ thì ngủ chung với ba mẹ.

    Buổi tối mọi người từ sớm đã nằm trên giường, ngay cả ngọn đèn đều cũng không nỡ đốt lên. Đỗ Tam Nương đã sớm lên giường ngủ, nhưng mà không ngủ được.

    Trong đầu lại nghĩ người đàn ông cứu nàng hôm nay, nếu không có hắn, thì nàng không bao giờ tưởng tưởng được mình sẽ gặp chuyện gì.

    Hắn đưa bánh cho nàng, lại tiễn nàng một đường, nhưng trong lúc nàng còn hoảng hốt, cũng quên hỏi tên của ân nhân. Nàng thở dài, vén chăn ra để lộ hai tay ra ngoài, kẹp chăn ở dưới nách, nếu như về sau còn có cơ hội nhìn thấy hắn, chắc chắn phải lại nói một tiếng cảm ơn.

    Nàng nghĩ như vậy, rất nhanh đã nhắm mắt lại ngủ.

    Một bên khác, Dương thị cũng không ngủ ngon, hôm nay Vương thị đến gây ồn ào ào như vậy, tuy trong lòng bà rất là tức giận, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng. Nếu không phải bây giờ xảy ra thiên tai, ngay cả ăn cũng không dám ăn nhiều, vào tuổi này của nữ nhi, cũng phải bắt đầu từ từ cho nàng cùng người ta gặp nhau, chờ đến tuổi cập kê thì xuất giá. Bây giờ trì hoãn như vậy, cũng không biết hạn hán sẽ kéo dài bao lâu.

    Dương thị thầm thở dài, nhìn hai đứa trẻ đã ngủ, nàng lại mở to mắt ra, vẫn không ngủ được.
     
    MeoCen, THG Nguyen, Rin Le10 người khác thích bài này.
  11. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 9: Thân thích tới cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ngày hôm sau, Dương thị không cho nữ nhi lại ra ngoài, nên Đỗ Tam Nương ở nhà chăm sóc cho đệ đệ và muội muội.

    Rất nhanh đã đến giữa trưa, có khách tới cửa, là bà ngoại dẫn theo đại cữu và đại cữu mẫu đến, Đỗ Tam Nương vội vàng chào hỏi rồi để bọn họ vào nhà.

    Sử thị cũng đã sắp gần 60 tuổi, bà luông cảm thấy mình luôn mắc nợ với người nữ nhi đã gả ra ngoài này, nên bà thường đi giúp đỡ một ít. Năm đó bà mối đến, nói là gia cảnh của Đỗ gia rất là giàu có, về sau tới cửa nhìn tình cảnh của Đỗ gia, bà ấy thấy đứa bé Đỗ Hoa Thịnh kia là một người chịu khó, người cũng trung thực, nên đồng ý cửa hôn sự này. Năm đó Vương thị cũng là người rất tài giỏi, biết ăn nói, lúc hai đứa bé còn còn chưa có thành thân với nhau, lần đầu tiên bọn họ đi đến Đỗ gia, Vương thị cứ kêu một tiếng thông gia hai tiếng cũng là thông gia, Sử thị còn tưởng rằng đã tìm được cho nữ nhi một nhà tốt, ai ngờ sau khi gả nữ nhi đi, thì Vương thị mới để lộ ra bộ mặt độc ác.

    Sử thị sinh ba đứa nhi tử và hai cái nữ nhi, cho đến nay đều cảm thấy có lỗi với con gái út, những năm nữ nhi gả đến Đỗ gia, cho dù Sử thị đau lòng con gái của mình, nhưng nữ nhi không có sinh nhi tử, bà cũng không có lòng tin đến mắng.

    "Bà ngoại, nương đã đi ra ngoài rồi, lúc này còn chưa về nhà." Đỗ Tam Nương một bên bưng nước đến cho ba người giải khác, một bên giải thích.

    Sử thị nhìn cháu ngoại của mình đã gầy đi rất nhiều, bà nảy sinh lòng thương tiếc, chỉ là bây giờ ai cũng phải trải qua cuộc sống khó khăn, chính nhà bọn họ cũng giống như vậy. Không biết khi nào những năm tháng khó khăn này mới hết đây.

    Đỗ Hoa Thịnh thấy mẹ vợ đến, vội vàng muốn đứng dậy, Sử thị nói: "Chân của ngươi còn chưa khỏe lên, mau nằm xuống đi, dù gì cũng không phải là người ngoài."

    Nói đến con rể này, ngược lại Sử thị rất là hài lòng. Tuy nói Vương thị kia cũng phải là một người tốt gì, nhưng lại sinh ra một đứa nhi tử rất là thành thực, đã thành thân với nữ nhi mình nhiều năm như vậy, nhưng hai người chưa từng gây lộn với nhau, cho tới nay đây chính là điều Sử thị hài lòng nhất với cuộc hôn nhân này.

    Đại cữu Dương Dũng, năm nay bốn mươi tuổi, có làn da ngăm đen, là một người đàn ông trung niên thật thà. Đại cữu mẫu Chu thị có dáng người gầy dò nhưng lại là một người khôn khéo. Đỗ Tam Nương nhìn hai người bọn họ, có chút nghĩ không ra tại sao đại cữu và đại cữu mẫu lại đến đây, thường ngày thì chỉ có bà ngoại đến thôi.

    Hai năm trước sau khi lão nhân gia qua đời, Sử thị đến sống vói nhà lão đại, mấy đứa con trai khác cũng tách ra ở riêng, đều sống cuộc sống của riêng mình. Lần này Sử thị đến đây còn mang ít đồ đến, Đỗ Tam Nương mở ra xem, thấy bên trong có một phần thịt khô, còn có mấy quả trứng gà, và một nắm măng khô được làm từ năm trước, ngay lập tức cảm thấy món quà này thật là quý giá.

    Sử thị nhìn mấy đứa nhỏ gầy gò nhỏ con, trong lòng cũng thấy rất khó chịu. Mặc dù nhà bọn họ cũng không hề thoải mái, nhưng so với nơi này thì còn tốt hơn nhiều, Sử thị kéo hai đứa nhỏ lại nói chuyện, Đỗ Phong cùng Tứ Nương miệng thật là ngọt, dỗ bà ấy đến mặt mày hớn hở.

    Dương gia ở trên ngọn đồi khác, cách đây khá là xa, phải đi bộ mất hơn hai canh giờ, Đỗ Tam Nương thầm nghĩ chỉ sợ là trời mới vừa sáng họ đã ra khỏi nhà rồi, chỉ sợ ba người đều đã đói bụng.

    Đỗ Tam Nương đi vào phòng bếp nhóm lửa lên, nàng cẩn thận cầm một cục mỡ trong hũ ra, sau đó lau lên nồi mấy lần, rồi nhanh chóng lấy cục mỡ chưa tan bỏ vào trong hũ, tiếp theo lấy một nắm là trà từ trong ngăn tủ bỏ vào trong nồi xào lên, một lát sau lại đổ thêm nước vào, chờ đến khi nước sôi, lại đánh hai quả trứng gà, thế là đã nấu xong món chè trà dầu rồi. Đây chính là món ăn mà các nhà nông thích nhất, đặc biệt là vào những đồng áng bận rộn, ăn vào có thể nâng cao tinh thần, cũng có sức để làm việc. Những năm qua cha nương nàng mỗi khi đến ngày thu hoạch bận rộn phải ăn một bát mới đi ra đồng.

    Đỗ Tam Nương múc một chén lớn cầm lên, Sử thị thấy nàng làm trà chè dầu, cười nói: "Bây giờ đều không có ăn, cháu còn làm cái món làm gì."

    Đỗ Tam Nương chỉ đứng bên cạnh mở miệng cười.

    Ngược lại Chu thị không khỏi thèm nhỏ dãi, lúc ra khỏi nhà còn chưa có ăn, mẹ chồng thật sự cắt một phần thịt khô mang đến đây, nhưng Chu thị thấy rất là tiếc. Thời thế bây giờ ai cũng trôi qua không tốt, lúc tết nhà bà ta có giết một con heo mập, có thể ăn cho tới bây giờ cũng đã không còn nhiều. Mặc dù cũng biết nhà cô em chồng rất là khó khăn, nhưng cuộc sống của mọi người cũng đều trôi qua cực khổ, hôm nay bà ta đi theo, chính là sợ mẹ chồng lén đưa tiền túi cho cả nhà tiểu cô.

    Chu thị bưng bát uống một ngụm, bà ta nói: "Bây giờ Tam Nương ngày càng giỏi giang."

    Sử thị trợn mắt nhìn về phía thê tử của con trai cả, bà nhìn cháu gái mình nói: "Để lại cho nương ngươi một bát, chắc buổi sáng nó còn chưa có ăn."

    Đỗ Tam Nương vung tay áo, trả lời: "Con đã để riêng một bát cho nương rồi."

    Vừa nói vừa bưng đến cho phụ thần, Đỗ Hoa Thịnh nói: "Con cũng ăn đi."

    Từ trước đến nay Đỗ Tam Nương không thích ăn món này, nàng không thích mùi vị đó, nàng cười nói: "Phụ thân, người ăn đi, con từ từ sẽ ăn."

    Hai đứa trẻ mong chờ nhìn Đỗ Hoa Thịnh, ông uống hai ngụm, rồi đưa chén cho hai đứa trẻ, nói: "Hai đứa cũng ăn đi."

    Mãi cho đến giữa trưa, Dương thị mới về, mặt của bà bị phơi nắng đến đỏ bừng, mới vào sân thì Sử thị đã đi khỏi cửa. Dương thị nhìn thấy nương đến, ngay lập tức vui vẻ kêu lên một tiếng "Nương".

    Dương thị vội vàng bỏ cái sọt xuống đi vào phòng, nhìn thấy đại ca đại tẩu cũng tới, trong lòng cũng rất là vui vẻ. Người nhà mẹ đẻ tới, Dương thị không thèm đến rửa mặt mà đến nói chuyện với bọn họ.

    Bữa trưa đành đổ lên đầu Đỗ Tam Nương, cũng may những người ở đây đều ăn muộn, các nhà nông trời chưa sáng đã đi ra ngoài, mãi đến khi mặt trời mọc mới về nhà ăn cơm, ăn xong rồi nghỉ ngơi chút mới xuống đồng, cho đến khi lúc ăn trưa thì dường như đã đến giờ Thân, phần lớn mọi người chỉ có ăn hai bữa. Nếu mà trong ngày mùa bận rộn ăn tận ba bữa, mãi cho đến trời tối mới có thể về nhà thì chờ ăn cơm cũng đã rất là muộn rồi.

    Chẳng qua bây giờ là năm đói kém, đất thì khô cằn, ông trời thì lại không cho mưa xuống, cũng không có bận rộn gì, có khi một ngày ăn một bữa, ăn hai bữa, cứ như vậy để giữ hơi thở mà thôi.

    Trong sọt của nương có củ mì dại, còn có một nắm rau dại nhỏ, không biết là đi bao xa mới thể lấy được nhiêu đây, những đĩnh núi xung quanh đều đã bị người trong thôn đào hết.

    Đỗ Tam Nương không nhanh không chậm lấy một nắm măng khô, không có thời gian ngâm nước, liền đành phải đặt trong nồi luộc để cho nó nhanh nở ra. Sau đó cắt một khối thịt to khoảng lòng bàn tay, chờ một lúc cắt măng thành sợi, cũng có thể xào đủ một bàn. Tiếp theo cầm củ mì đi rửa, nếu không xử lý cái này tốt, thì khi làm xong tay sẽ vừa đỏ vừa ngứa, nhưng mà hôm này cữu cữu tới thì nàng cũng phải làm cho tươm tất.

    Trong phòng, Sử thị thấy nàng chủ động đi vào bếp, trong lòng bà vô cùng hài lòng, nhìn con dâu một chút, nói: "Con xuống bếp nhìn thử, Tam Nương có cần gì để giúp đỡ không."

    Ngay lập tức vẻ mặt Chu thị có chút không dễ nhìn, Dương thị vội nói: "Nương, đại tẩu, không cần phải quan tâm đến con bé. Từ lúc nó 6 tuổi đã bắt đầu học nấu cơm, không cần giúp đỡ đâu."

    Chu thị lại ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Tam Nương đúng là một đứa hiểu chuyện và chịu khó, chúng ta vừa vào nhà thì thấy con bé đã làm chè trà dầu, thật sự đúng là tri kỷ."

    "Lần này ta và đại cữu, đại tẩu con đến đây, là có một việc mà muốn hỏi ngươi một chút." Sử thị cũng nói thẳng vào vấn đề.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...