Xuyên Không [Edit] Thực Sắc Sinh Hương,Mặc Gia Tiểu Hãn Thê - Vân Mộc Tình

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phượnghp, 17 Tháng năm 2022.

  1. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Thực sắc sinh hương, Mặc gia tiểu hãn thê


    Tác giả: Vân Mộc Tình

    Editor: 2concun

    Thể loại: Nữ cường, Cổ đại, Xuyên không, Làm giàu, Mỹ thực, Tình cảm, HE

    Nguồn convert: Tangthuvien.com

    Văn án

     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    Các chương tiếp theo của truyện sẽ đăng ở phần trả lời comment

    Các bạn chú ý giùm mình nha :))

    Chương 1. Bị vứt tới trong rừng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đói, thật là đói quá đi..

    Mễ Nhiêu không nghĩ tới có ngày mình có thể nằm ngủ trên một chiếc giường cứng như đá thế này, mùi nấm mốc tràn vào khoang mũi, trên đỉnh đầu toàn là cỏ, phía sau cũng cỏ, nhìn trước nhìn sau toàn cỏ là cỏ.

    Nói tóm lại, nàng hiện tại không biết tại sao lại đang ở trong một cái nhà gỗ không thể tính là cũ nát, nằm trên một cái giường cứng như đá, liền đệm đều không có, chỉ có một cái chiếu rách nát, bên cạnh có một mảnh vải rách nhìn không ra nhan sắc ban đầu (nếu như nàng đoán không sai, cái này chính là tấm chăn duy nhất trong đây), đáng thương nàng tấm thân gầy yếu này liền đơn giản cử động nhẹ cũng đau thấu xương.

    Nhìn cánh tay nhỏ, bắp chân nhỏ, không cần soi gương cũng biết gương mặt này có khi gầy đến xanh xao vàng vọt, tóc thì như cỏ khô, quần áo rách rưới, còn có trong đầu chợt lóe những hình ảnh vụn nhỏ, nàng không thể không thừa nhận, tựa hồ ngủ một giấc xong, nàng đã đến một thế giới khác.

    Nhưng mà..

    Thật là đói bụng quá đi, Mễ Nhiêu vô lực vuốt cái bụng đói đến đáng thương, đói đến ngực dán vào lưng, môi thì khô nứt đến bong tróc, ôi mẹ ơi, nguyên chủ là bao lâu chưa được ăn cơm, bao lâu chưa uống miếng nước? Chẳng lẽ nguyên chủ là bị đói đến chết hay sao? Đầu óc mơ hồ nặng nề vô cùng, toàn thân bủn rủn, làm cho nàng nhất thời tiếp nhận không nổi quá khứ trí nhớ của nguyên chủ.

    Nhưng mà bỗng nhiên nàng thấy được một "điểm sáng", chính là trên cánh tay của nàng, trên đùi, rõ ràng xuất hiện trong truyền thuyết sẹo chấm, nói đơn giản chính là, sẹo còn lưu lại sau khi khỏi bệnh đậu mùa, cũng bởi vì cái này, nên bệnh truyền nhiễm này mới gọi là "đậu mùa", vì vậy nên có thể giải thích lý do vì sao nguyên chủ lại một mình sống tại nơi này, đây là để tự sinh tư diệt.

    Chẳng lẽ nàng bị đậu mùa?

    Nghĩ đến khả năng này, Mễ Nhiêu rốt cuộc ngồi không yên, cố nén kịch liệt đầu váng mắt hoa, lảo đảo vịn đầu giường, từng bước một di chuyển ra ngoài, đáng thương nàng tìm đến toàn bộ sân vườn cũng không thấy có chậu chứa nước loại vật này, cuối cùng chỉ có thể tội nghiệp ghé vào một vũng nước đọng bên sân uống vài ngụm mới miễn cường sống sót, bản thân nàng nghĩ rằng toàn thân cao thấp sẽ toàn vết đậu ban, nhưng không ngờ, mặt của nàng lại hoàn hảo không tổn hao gì, ngay lập tức, nàng cảm động suýt khóc, nàng giật ra vạt áo của mình, vén ống quần lên, thật ngoài ý muốn chính là, trừ trên cánh tay, trên bắp đùi còn có chút đậu ban, còn lại chính là không có gì tổn thương.

    Điều này sao có thể?

    Một khi chắc chắn là đậu mùa, thì nó đã qua thời kỳ ủ bệnh, phát triển nhanh chóng, xác xuất tử vong cực cao, phát bệnh về sau, ngạch, hai gò má, cổ tay, cánh tay, toàn bộ thân thể đều sẽ xuất hiện triệu chứng phát ban, sau biến thành ban đỏ, mẩn mụn đỏ, mụn nước, mụn nước lại chuyển thành mụn mủ mụn bọc đầu đen, sau đó vỡ ra. Rồi sau đó mới dần co lại kết thành vảy dày, ước chừng một tháng sau, mới bắt đầu bong vảy, lưu lại sẹo ban, tục xưng "đậu mùa". Mà trên người nàng vết sẹo, rất hiển nhiên không phải đậu mùa, mà là thủy đậu, triệu chứng hơi giống đậu mùa, nếu nói đậu mùa đáng sợ, thì thủy đậu tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên thủy đậu cũng lây, nhưng quan trọng nhất là sau khi thủy đậu bong vảy sẽ không để lại sẹo lâu, về điểm này, để cho Mề Nhiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo vết sẹo trên người nàng xem ra, bé gái này đã rất có thể chịu khổ, nàng nhẫn nhịn không gãi, tình huống như vậy đã là rất tốt rồi, như vậy nguyên nhân gây ra cái chết của nguyên chủ rất có thể là chết đói. Đáng thương cô bé mới có tám, chín tuổi, cứ như vậy chết đi, rốt cuộc ai lại nhẫn tâm như vậy? Đem nàng một đứa bé ném tại nơi rừng không mông quạnh này..

    Người thân?

    Ra khỏi nhà tranh, Mễ Nhiêu ngẩng đầu lên nhìn, nàng nhịn không được hút một hơi khí lạnh, bởi vì, tại nàng phía trước bên trái không phải từng nhà thôn xóm, mà là núi cao chập trùng, mà phía trước mặt nàng, thì là một mảnh xanh um tươi tốt, nhìn không tới cuối rừng cây, mà nàng ở chỗ này, xem như ở mảnh rừng này duy nhất một mảnh đất trống.

    Thật là độc ác, để nàng tự sinh tự diệt thì thôi đi, còn ném vào núi sâu, chẳng lẽ không sợ nàng bị sói hoang ăn mất sao?

    * * *
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  4. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    Chương 2. Rõ ràng không chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mễ Nhiêu vừa đói vừa khát, trong nhà đừng nói gạo, liền cái nhà bếp đều không có, đứa bé này rốt cuộc trôi qua như thế nào? Sống trong một ngôi nhà tranh rách nát, không có nhà vệ sinh, không có nhà bếp, thậm chí liền hàng rào tường vây đều không có, nơi đây rừng sâu núi thẳm, những đêm có tiếng sói tru, nàng không cách nào tưởng tượng đựợc cô bé này vượt qua bằng cách nào, nàng là ai? Người thân của nàng đâu?

    Đáng tiếc cỗ thân thể này nàng chỉ cần vừa dùng sức một chút, đầu liền đau muốn nổ, càng thêm cơ thể đói khát vô cùng, nàng không tin nàng đi không ra ngôi nhà tranh rách nát này, khó khăn tìm được được một cây gậy gỗ, chống gậy tập tễnh đi xuống núi, trên núi nàng không rõ tình huống ra sao, nếu như dã thú tập kích, nàng liền đi chầu ông bà sao? Dưới núi có lẽ có thôn xóm, nơi có người ở sẽ có dòng nước, tìm không được đồ ăn, uống nước trước cũng được vậy, vận khí tốt, có lẽ có thể bắt được vài con cá lấp đầy bụng, tóm lại, không thể ngồi đây chờ chết được!

    Trên đường đi xuống núi, nàng nghỉ ngơi tận ba bốn lần, cái thân thể này đã suy đến cực hạn, nếu không mau tìm được đồ ăn, nàng chỉ sợ không được bao lâu nàng sẽ ợ ra rắm, vẻn vẹn chỉ là suy nghĩ một chút thôi, nàng đã thấy oan ức muốn khóc, làm sao mà người ta xuyên việt không là công chúa thì cũng là Vương phi, lại thấp nữa cũng là nha hoàn đi, có thể hết lần này tới lần khác tất cả mọi người vận khí tốt, liền nàng Mễ Nhiêu không may, xuyên qua xuyên thành cái tội nghiệp bé gái mồ côi, haiz, đây chính là việc nàng mơ cũng mơ không ra.

    Nàng đường đường là người thừa kế đời thứ mười của Ngự trù thế gia, gần xa nức tiếng, làm sao đang yên đang lành lại xuyên qua? Nàng hưởng thụ cuộc sống thiên kim đại tiểu thư, xa hoa đã thành quen, tại rừng sâu núi thẳm như thế này nàng làm sao mà sống được đây?

    Sầu, quá sầu đời!

    Ngao.. ai đó? Bất thình lình bị cái gì nện vào ót, đau nổi đom đóm mắt, Mễ Nhiêu vô ý thức xoay người lại, lại nhìn thấy mấy đứa trẻ con vẻ mặt sợ hãi chăm chú nhìn xem nàng, thanh âm run rẩy, cà lăm: "Mễ.. Mễ.. Tiều Mễ? Là ngươi thật sao? Ngươi chưa chết sao?"

    Nhanh lên, mau trở về nói cho thôn trưởng đi, cả Mễ Tiều Dũng nữa.. "Mễ Nhiêu há to miệng, còn chưa kịp nói tiêng nào, mấy đứa trẻ con đã giải tán ngay lập tức, trốn trốn tránh tránh nàng giống như gặp quỷ giữa ban ngày.

    Mễ Nhiêu giật mình sửng sốt một lúc lâu, lúc ánh mắt chạm đến vết sẹo trên mu bàn tay mình, nàng mới đột nhiên hiểu ra tại sao bọn hắn lại cư xử như vậy, thì ra, bọn họ tránh nàng như tránh ôn dịch sao?


    Còn nữa, vừa rồi bọn hẵn gọi nàng là gì? Mễ Tiểu Mễ? Chẳng lẽ đây là tên của nàng ở kiếp này sao? Vậy.. Mễ Tiểu Dũng là ai? Người thân của nàng sao?

    Vừa nghĩ tới nàng rất có thể có người nhà, con mắt Mễ Nhiêu trong phút chốc sáng rực lên, có người nhà có nghĩ là không cần đói bụng? Nghĩ tới đây, nàng cước bộ không tự giác nhanh hơn, không bao lâu sau nàng thật sự nhìn thấy thôn xóm còn có khói bếp bốc lên cao, nhưng, nàng còn chưa kịp nở nụ cười may mắn, thì nhìn thấy vô số thôn dân bộ dạng gấp gáp, lo lắng chạy về phía nàng, tình huống gì đây?

    " Nhìn xem, đúng là nàng rồi, nàng thật sự chưa chết? "

    " Ông trời ơi, nhà họ Mễ không phải chỉ cho nàng mười ngày lương thực thôi sao, sao nàng vẫn còn sống đến bây giờ? "

    " Nhanh lên, tranh thủ đi gọi thím Mễ, nói cho nàng mau lên tới đây, ngàn vạn đừng để cho nha đầu kia vào thôn.. "

    Đám người dừng lại cách nàng khoảng hơn năm mét, Mễ Nhiêu không hiểu tại sao lại thế, đang muốn đi về phía trước, lại bị một người nam nhân trung niên nghiêm nghị quát bảo ngừng lại:" Mễ nha đầu, đừng đi nữa, ngươi đừng nơi đó đừng nhúc nhích, đã có người chạy đi gọi mẹ ngươi rồi!"

    Mễ Nhiêu nhướng mày, nghĩ đến mấy đứa trẻ con lúc nãy, nàng đã hiểu ra gì đó, vì vậy, nàng thật sự đứng đấy không nhúc nhích nữa..

    Ha ha, mẹ sao? Thì ra, nàng thật sự không phải bé gái mồ côi, thì ra, là mẹ của nàng đã không cho nàng ăn sao? Buồn cười, thật sự là chuyện cười!
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  5. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    Chương 3. Một nhà đoàn tụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Mễ Nhi của mẹ!" Xa xa truyền tới tiếng khóc to, Mễ Nhiêu nghe được thanh âm này, vô ý thức nhíu mày lại, là thanh âm của ai chứ?

    Khi nhìn thấy một người phụ nữ khuôn mặt vàng vọt xanh xao, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mặt mũi đầy vệt nước mắt đang liều mạng đẩy ra người ngăn ngở phía trước, nhanh chóng bổ nhào chạy về phía nàng lúc đó, Mễ Nhiêu theo bản năn tránh đi, người phụ nữ vồ hụt một cái chật vật ngã nhào trên mặt đất, khiếp sợ ngoái đầu nhìn lại về phía nàng: "Mễ Nhi, mẹ đây, ta là mẹ của ngươi mà, Mễ Nhi của mẹ, Thượng Thiên phụ hộ ngươi còn sống, ông trời mở mắt!" Dứt lời, bà vững vàng mà đối với Đại Sơn dập đầu "rầm rầm rầm", nghe thôi cũng thấy xót xa.

    "Ngươi đang làm gì đó? Còn không mau đứng lên sao?" Đúng lúc này, sau lưng hai người vang lên một thanh âm cực kỳ uy nghiêm, người phụ nữ kia nghe được thanh âm, thân thể thoáng chốc cứng đờ, Mễ Nhiêu quay đầu, thì thấy một vị lão nhân hai tay chắp sau lưng, hai con mắt tưởng chừng như bốc hỏa nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, mà lão phu nhân đi theo sau hắn, thì đối với đi theo bên người mình năm nam năm nữ nói: "Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau kéo vợ Lão Tứ đứng lên sao?

    " Không, không được, cha, mẹ, ta van cầu các ngươi, buông tha cho Mễ Nhi, nàng vẫn chỉ là đứa trẻ con thôi, nàng đã nhịn hơn mười ngày rồi, các ngươi nhìn xem, nàng không sao rồi, nàng thật sự không sao rồi, cầu xin ngài, van xin ngài buông tha cho nàng được không, chờ tướng công trở lại, hai vợ chồng chúng ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp các ngươi, van xin ngài, con dâu van xin ngài! "

    " Nàng khỏi rồi? Khỏi rồi thì sẽ không tái phát sao? Ngươi còn không mau tới đây, ta làm cho ngươi cả đời này không thấy được Dũng Nhi. "Lão phu nhân ánh mắt đanh lại, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.

    Mễ Nhiêu nhìn đến đây, nàng lại tựa hồ đã hiểu ra điều gì, nữ nhân xụi lơ dưới mặt đấy này, có lẽ chính là nàng nghĩ đến người mẹ" buồn nôn ", theo nàng vừa mới hốt hoảng chạy tới tư thế cùng vừa rồi liều lĩnh giúp nàng cầu tình, hiển nhiên nàng không phải là người ác độc tới mức vứt bỏ con cái. Ngược lại.. đối với đôi lão phu phụ đứng tại nàng không xa, cùng với đứng cùng bọn họ năm đôi nam nữ, đây hẳn là nguyên nhân trực tiếp khiến cô bé kia chét đói!

    " Mẹ.. "Nhưng vào lúc này, đột nhiện một người thân hình cao ráo đẩy ra lão phu nhân, liều lĩnh chạy đến trước mặt người phu nhân trẻ tuổi, dùng sức ôm thật chặt nàng, sau đó hắn sắc bén quét mắt nhìn đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt các vị hương thân, cùng với mấy vị mà bọn hắn gọi là người thân kia, trào phúng cười một tiếng, giọng nói lương bạc cực kỳ:" Nếu là muội muội ta cứ như vậy chết đi, chúng ta cũng không nói gì, thế nhưng nàng mạng lớn còn sống trở về, nếu như các ngươi cố chấp muốn giết chết nàng, vậy thiêu chết ta cùng mẹ ta trước, cho dù chết, chúng ta người một nhà cũng muốn chết cùng một chỗ. "

    Phu nhân kia ngạc nhiên nhìn về phía con trai mình, kích động tới mức nói năng lộn xộn:" ô ô, Tiểu Dũng, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi không được chết, cho dù chết, cũng là mẹ chết, là mẹ vô dụng, không bảo vệ được muội muội ngươi, nếu như ta ngay cả ngươi cũng bảo vệ không được, còn thế nào nhìn mặt cha ngươi được? "

    " Chẳng lẽ mẹ cùng muội muội chết rồi, con còn có thể nhìn mặt cha được sao? "Mười lăm tuổi Mễ Tiểu Dũng trong mắt tràn đầy trào phúng, hắn lướt qua phu nhân gương mặt tràn đầy thống khổ, lại nhìn về phía trong đám người khuôn mặt âm trầm không nói lời nào Mễ Tang - Mễ gia người đứng đầu:" Gia gia, Mễ Nhi bị bệnh, ngài không cho tiền trị liệu thì cũng thôi, ngài vậy mà nhốt hai mẹ con chúng ta lại, đem Mễ Nhi ném vào trong rừng, nàng hôm nay phúc lớn mạng lớn còn sống, thật không ngờ ngài ý chí sắt đá, vẫn không định buôn tha nàng, xin hỏi, nếu ta phụ thân vẫn còn tại bên cạnh chúng ta, các ngài -

    Sẽ còn như vậy khi dễ chúng ta cô nhi quả mẫu sao?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  6. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    Chương 4. Thôn trưởng Mễ Tang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mễ Tang là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, vóc dáng thấp bé, gầy yếu, tóc thì khô héo thưa thớt, đôi mắt tam giác luôn lóe lên ánh sáng sắc bén và nhạy cảm, vẻn vẹn chỉ đứng nơi đó, cũng có một cỗ khí thế không giận tự uy. Thân là Mễ gia thôn Thôn trưởng, ở trong thôn lời nói của hẵn cực kỳ có lực lượng, chỉ cần là hắn nói, không người nào dám nghi vấn, trừ khi ngươi không muốn sống tại thôn này nữa, nếu không nhất định phải coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

    Có thể thấy, Mễ Tang bản chất là một người cực kỳ tư lợi mà lại cay nghiệt, đáng lý ra người như vậy không có tư cách làm Thôn trưởng, thế nhưng, hết lần này đến lần khác hắn lại rất biết sử dụng thủ đoạn, phi thường khéo đưa đẩy, trong thời gian tranh cử thôn trưởng hắn cam lòng lung lạc nhân tâm, củng bởi thế chức Thôn trưởng mới rơi vào trong tay hắn.

    Mễ Tang người này có tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ rất nặng, trong mắt hắn, bé gái là cái bồi thường tiền hàng, huống chi nhà lão Tứ là hắn không chào đón nhất, từ lúc Mễ Tiểu Mễ bắt đầu có triệu chứng bệnh thủy đậu, hắn đã không quan tâm, người Mễ gia chỉ là lúc đầu hơi hoảng sợ, về sau mặc kệ là ai cũng không quan tâm nàng, thậm chí nhà lão Tứ đụng chạm vào vật gì họ sẽ không muốn đụng lại!

    Mễ Tang lo lắng tình thế trong nhà càng lúc càng bị ảnh hưởng, quyết định cho Mễ Tiểu Mễ từ bỏ trị liệu, bởi vì trị bệnh đậu mùa vô cùng phức tạp mà lại tốn nhiều tiền, con người của hắn, tuyết đối không có khả năng vì một cái bồi thường tiền hàng hao tài tốn của, cho nên, hắn không màng tới vợ lão Tứ cùng con trai hắn cầu xin như thế nào, liền đơn giản cuốn Mễ Tiểu Mễ vào trong một mảnh chăn rách sau đó ném nàng vào tận sâu trong núi phía sau Mễ gia thôn.

    Thời điểm Mễ Nhiên tỉnh lại nhìn thấy nhà tranh rách nát thật ra cũng là Mễ Tiểu Dũng sau đó lên núi vì nàng dựng lên, nhất là lúc mới bắt đầu, Mễ Tiểu Mễ ngoại trừ một mảnh chăn rách ra thì không có thêm gì cả, lúc ban đêm bị người ta đem ném lên núi, Mễ Tiểu Dũng thừa dịp người Mễ gia ngủ hết mới dám chạy lên núi bảo vệ muội muội bệnh nặng, sợ nàng bị sói hoang tha đi ăn mất, vì muội muội, hai người bọn họ ban đêm không dám ngủ say, chỉ sợ truyền đến tin tức muội muội chết mất rồi.

    Cứ việc hai người đã thật cẩn thận, nhưng đến cùng vẫn bị người Mễ gia phát hiện, Mễ Tang sợ hai người cứ tiếp tục như vậy sẽ bị lây bệnh đậu mùa rồi lây cho toàn bộ Mễ gia, dưới cơn giận dữ đã đem hai người nhốt vào kho củi, suốt năm ngày bị nhốt, cũng là thời điểm này chân chính Mễ Tiểu Mễ bị tươi sống chết đói, rời đi nhân thế.

    Hôm nay, lúc nghe được các hương thân bên ngoài nghị luận, bọn họ vẫn ở trong kho củi, biết được Mễ Tiểu Mễ chẳng những không chết, còn xuống núi, hai mẹ con họ kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, không ngừng đụng cửa kho củi, không biết có phải hay không sốt ruột đi cứu muội muội, cửa kho củi vậy mà thật sự bị Mễ Tiểu Dũng đụng ra, cửa mở ra trong nháy mắt, Trần thị, mẹ của hắn chạy như điên ra sau núi, lúc Mễ Tang phát hiện ra, Mễ Tiểu Dũng dùng sức ôm chân hắn ta, không ngừng cầu khẩn: "Ông nội, van xin ngài, buông tha cho muội muội, chỉ cần ngài nguyện ý cứu muội muội, ngài muốn chúng ta làm gì đều được, Tiểu Dũng van xin ngài, Tiểu Dũng cho ngài dập đầu.."

    Đáng tiếc Mễ Tiểu Dũng đánh giá thấp sự nhẫn tâm của Mễ Tang, hắn bị Mễ Tang một chân đạp lăn ra trên đất, sau đó kêu gọi thúc cô dì chú bác của hắn đi ra sau núi thời điểm đó, Mễ Tiểu Dũng móng tay dùng sức cào vào trong đất, nhếch môi cười bi thương: "Cha, cái nhà này là ngài mệt chết mệt sống, dù là liều mạng cũng muốn trả giá sao? Cha, ngài ở đâu? Mau trở về đi, Dũng Nhi thực sự nhịn không nổi nữa rồi!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  7. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 5. Nỗi hận của Mễ Tiểu Dũng

    "Mễ Tiểu Dũng, ngươi câm miệng cho ta, ai dạy ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy?" Mễ Tang bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía Mễ Tiểu Dũng, trong mắt tràn ngập uy hiếp.

    Mễ Tiểu Dũng thấy hắn mặt lạnh cũng không sợ, thẳng lưng quật cường, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía những "người thân" của hắn trào phúng, "Ông nội, ngài nhìn rõ ràng xem người mà ngài muốn thiêu chết là ai! Nàng là cháu gái ruột của ngài, con gái ruột của Mễ Trung, muội muội của ta, Mễ Tiểu Dũng, tại thời điểm sinh tử mấu chốt như vậy, ngài lại bảo ta câm miệng? Cha ta đã mất tích năm năm, ngài có biết chúng ta một nhà bốn miệng vì cái nhà này hi sinh nhiều như thế nào không? Trôi qua nhiều năm như vậy, ngài đã một lần chính thức phải người đi tìm cha ta chưa? Đối với con ruột của ngài ngài còn bạc tình bạc nghĩa như thế, nói gì đến một đứa cháu gái, trong mắt ngài chỉ là cái bồi thường tiền hàng?

    " Chát "Mễ Tang dùng hết toàn thân sức lực tát một cái thật mạnh lên mặt Mễ Tiểu Dũng, hắn tức đến cả người run rẩy, chỉ vào cái mũi Mễ Tiểu Dũng, gầm gừ:" Nghiệt chủng, nghiệt chủng, tất cả đều là nghiệt chủng! "

    Cái tát này, cơ hồ đã dùng hết toàn thân sức lực của Mễ Tang, thân thể gầy yếu của Mễ Tiểu Dũng làm sao mà chống cự được cái tát này? Theo quán tính cả người hắn bị bay ra xa hơn một mét ngã sấp xuống mặt đất gần đó, bên cạnh xem nào nhiệt thôn dân vội vàng lui về phía sau vài bước, thân thể Mễ Tiểu Dũng bị đói bụng hơn năm ngày, đã sớm suy kiệt, làm sao chịu nổi bị đánh như vậy, thân thể suy yếu muốn vùng vẫy đứng lên, lại ngay cả bò cũng không bò nổi, trong miệng ngai ngái hắn làm hắn vô ý thức ho ra một búng máu.

    Hắn nôn ra máu không quan trọng, Mễ Tang tức muổn nổ, bước nhanh tiến lên, một tay tóm lấy đã không có sức phản kháng Mễ Tiểu Dũng, giơ tay muốn đánh tiếp, Mễ Nhiêu nhìn đến đây, liền không thể tiếp tục thờ ơ, ánh mắt ám ám, ngay tại nàng muốn hành động thì có người vọt lên trước, liều lĩnh đem Mễ Tiểu Dũng hộ tại phía sau, cứng rắn tiếp lấy cú đánh nặng nề.

    " Chát "lại là một tiếng vang chát chúa, kèm theo đó là tiếng phụ nữ thống khổ rên lên, cùng với thanh vân la lên hoảng sợ của thiếu niên:" Mẹ, mẹ, mau tỉnh lại, mẹ, mẹ ơi? "

    " Phốc.. "Mễ Tiểu Dũng liên tiếp lay người phụ nữ, nàng nặng nề nôn ra một ngụm máu tươi, nước mắt loang lổ trên mặt, đưa bàn tay đầy vết chai lên, khó khăn nói:" Dũng.. Dũng Nhi, cố gắng.. cố gắng.. chăm sóc.. chăm sóc.. "Nàng khó khăn từng ngụm từng ngụm hô hấp, cực lực muốn nói rõ điều gì, lại cuối cùng nói cũng không rõ liền hôn mê bất tỉnh.

    " Mẹ, mẹ, mau tỉnh lại, mẹ ơi, mẹ đừng chết, mẹ ơi.. mẹ.. "Mễ Tiểu Dũng điên cuồng gọi mẹ mình, thế nhưng người phụ nữ bất chấp thân thể che chở hắn phía sau cuối cùng khỗng thể mở mắt ra nhìn hắn một cái.

    Nữ nhân khóe miệng chậm rãi chảy ra hàng máu đỏ tươi, đôi mắt sau khi mất đi ý cũng không cam lòng hơi nhắm lại, tay phải còn duy trì động tác che chở cho hắn, một màn này xảy ra quá xung kích vào nội tâm thiếu niên, nắm tay càng ngày càng nắm chặt, càng nắm càng chặt, đến khi móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, hắn thoắt một cái đứng kên, mãnh liệt xoay người nhìn thẳng về phía Mễ Tang -- người tạo ra toàn bộ bi kịch này, trong mắt tràn ngập lành lùng cùng khát máu, cứng rắn để cho Mễ Tang cùng với đứng sau hắn người Mễ gia vô ý thức run lên, hoảng sợ lui về phía sau một bước.

    " Cha ta, người nông dân trung thực kia, vì cho các ngươi ăn ngon uống sướng, không tiếc để vợ con ở nhà, rời xa quê hương bán mạng cho các ngươi! Mẹ ta, người phụ nữ đáng thương chỉ biết ủy khúc cầu toàn, chỉ vì để cho chúng ta ở trong Mễ gia có một chỗ an thân, hầu hạ một nhà gà trẻ các ngươi cũng đi sớm về tối, làm việc không kể ngày đêm, một người hiền lành bị các ngươi đày đọa thành bộ dáng ngày hôm nay! Muội muội ta, chỉ là một cô bé tám tuổi, vì giúp mẹ ta, tuổi còn nhỏ đã một mình thêu thùa, sớm hôm đi cắt cỏ heo, giặt quần áo! Mà ta, mỗi ngày đi theo các bác các chú lên núi đi săn, một lần đi là bốn năm ngày, chỉ vì có thể đồi lấy ít vài văn tiền, thế nhưng số tiền này, có lần nào là đến tay của chúng ta sao? Chúng ta khổ cực nhiều năm như vậy, có từng được cầm đồng nào chưa? Mễ Tang, chúng ta người một nhà thiếu nợ ngươi thứ gì? Lại để các ngươi đối đãi chúng ta như vậy?

    "Mỗi ngày thức dậy so gà sớm, ngủ được so cẩu muộn, hầu hạ hết người già, đến trẻ nhỏ, vì sao đều là cháu trai của ngươi, lại đồng nghiệp bất đồng mệnh? Mỗi ngày đều là chúng ta nấu cơm, nhưng tại sao đợi đến lúc chúng ta ăn cơm lại không còn gì nữa? Con gà con chó còn cho ăn, chúng ta thì sao? Chúng ta thì sao? Chúng ta những năm này đánh đổi để nhận được cái gì? Hừ.. Để cửa nát nhà tan sao? Mễ Tang, ngươi xứng làm Thôn trưởng sao, ngươi xứng làm người sao? Hôm nay, ta Mễ Tiểu Dũng tại đây thề, chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi Mễ gia nợ máu trả bằng máu!"

    Mễ Tiểu Dũng nghiến răng nghiến lợi nói một tràng, làm cảm động những thôn dân vốn chỉ đến xem Mễ Tang trò cười, tuy rằng bọn họ đã từ lâu biết được ba mẹ con Mễ Tiểu Dũng cuộc sống khó khăn, nhưng bọn hắn không nghĩ rằng bọn họ lại khổ đến tình trạng này, nhìn về phía Mễ Tang ánh mắt càng phức tạp, ông nội mà đối xử với con cháu như vậy, chỉ sợ trần đời chỉ có hắn làm ra được, bà con hương thân hai mặt nhìn nhau, yên lặng di chuyển đến gần Mễ Tiểu Dũng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  8. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương6. Thoát ly Mễ gia

    Mễ Tang tức đến đau gan, lúc nhìn đến các thôn dân không hẹn mà cùng đứng ở bên Mễ Tiểu Dũng, mắt lão hơi nhăn lại, đôi mắt đục ngầu tràn ngập ánh sáng uy hiếp: "Nhãi con, có giỏi ngươi lặp lại lần nữa xem."

    "Tai ngươi bị.." còn chưa nói ra chữ "điếc", tay Mễ Tiểu Dũng đột nhiên bị ai dùng sức kéo lại, hắn kinh ngạc quay đầu lại xem, thân thể đột nhiên kích động: "Tiểu Mễ?"

    "Anh, thôi, coi như xong, việc đã đến nước này, không cần lại cùng bọn hắn dây dữa nữa." Mễ Nhiêu không nhịn được nữa mở miệng nói, nàng đã biết Mễ Tang làm người như thế nào, Mễ Tiểu Dũng nếu lại mạnh miệng, sợ là một nhà ba người bọn họ sẽ rất khó ở lại Mễ Gia thôn. Không thể xem thường việc này được, nàng vẫn chưa quen cuộc sống tại nơi đây, nàng cần thời gian để thích ứng, cho nên, bây giờ nàng vẫn cần để lại đường lui cho bọn họ.

    "Các vị thúc bá hương thân, một lần nữa có thể đứng đây cùng mọi người nói chuyện, Tiểu Mễ rất vui, dĩ nhiên, mọi người thấy ta còn sống có thể không vui vẻ gi, nhưng không sao, mẹ ta vui, anh ta cũng vũi, như vậy là đủ rồi. Ta biết, mọi người sợ ta lây bệnh cho tất cả mọi người, hiện tại Tiểu Mễ cam kết với mọi người rằng, ta đã khỏi hẳn, ta không phải bị đậu mùa, mà chỉ bị thủy đậu, cho nên, ta sống sót, ta đã gắng gượng qua cửa ải này. Rất cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian quý báu để tới đón Tiểu Mễ, nếu tất cả mọi người đều ở đây, ta cũng muốn mời mọi người giúp chúng ta làm chứng, hôm nay, ba mẹ con chúng ta triệt để thoát ly Mễ gia, từ nay về sau, sống chết cùng Mễ gia không liên quan, không biết mọi người có đồng ý giúp chúng ta hay không?" Mễ Nhiêu thanh âm quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi tưởng chừng như chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến nàng, mỗi lần nàng tiến lên một bước, các thôn dân lại lui về sau một bước.

    Thoát ly Mễ gia? Nói cách khác, bé con này đang muốn cùng Mễ gia đoạn tuyệt quan hệ? Nàng có biết mình đang nói gì không? Có biết hậu quả là gì không? Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn Mễ Nhiên, bé con này bệnh nặng một lần về sau tựa như đã thay đổi, nói chuyện văn nhã, tính tình còn bình tĩnh như thế, từ đầu đến cuối còn không thèm nhìn ông nội nàng một lần, nếu như Mễ Tiểu Dũng to gan thì không nói, nhưng đây lại là Mễ Nhiên, trước kia Mễ Tiểu Mễ nhìn thấy Mễ Tang giống như chuột nhìn thấy mèo, nàng dám nói điều mà Trần thị cũng không dám nói, bọn họ nghĩ đến đây trong lòng liền khiếp sợ không thôi!

    Trong nháy mắt tất cả mọi người đều lựa chọn im lặng, loại chuyện này bọn họ không tham dự được, Mễ Tiểu Mễ là cháu gái ruột của Thôn trưởng, chuyện này liên lụy đến cả bản thân Thôn trưởng, làm sao mà bọn họ giúp được? Ai giám giúp? Sau này còn muốn sống yên lành ở Mễ Gia thôn hay không?

    Mễ tang ánh mắt sắc như dao khóa chặt lại thân ảnh Mễ Nhiên, thanh âm bình đạm lại tràn ngập uy nghi vang lên: "Thoát ly Mễ gia? Mễ Tiểu Mễ, ngươi có biết mình vừa nói gì không?"

    "Ôi, ông nội à, thì ra là ngài nghe thấy, cháu gái còn tưởng là ngài nghe không thấy, thính lực của Tiểu Mễ rất tốt, đầu óc cũng rất bình thường, rất rõ ràng mình nói gì, đúng là ta muốn thoát ly Mễ gia nhà ngươi, có vấn đề gì không?" Mễ Nhiêu lười biếng giương mắt nhìn hắn, khóe môi ngậm lấy như có như không trào phúng cười, nhìn về phía ông nội ruột của nguyên chủ, một lão già vừa ác độc lại ích kỷ.

    "Làm càn, Mễ Tiểu Mễ, đừng quên ngươi họ gì, là ai nuôi ngươi lớn từng ấy năm.." Mễ Tang còn chưa dứt lời, đột nhiên lại vang lên một tiếng cười thanh thúy lại dễ nghe.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  9. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 7. Hắn là ai?

    "Ha ha ha, ngươi nói xem ai nuôi ta lớn? Đương nhiên là mẹ ta ngậm đắng nuốt cay nuôi ta lớn, ta họ gì đương nhiên cũng là cha ta cho ta, tất cả có quan hệ gì với ngài đâu?" Tiểu Mễ ngoài cười nhưng trong không cười nói, nàng giật giật khóe môi khô nứt đau đớn lại nói thêm: "Từ lúc ta có trí nhớ đến nay, mỗi ngày đều nhìn thấy mẹ ta vất vả, cha ta khổ cực, bọn họ vì cái nhà này cơ hồ bỏ ra tất cả, thế nhưng kết quả là gì? Cha ta mất tích, ngài với tư cách là cha ruột lại một lần cũng không đi tìm! Ta chỉ là bị thủy đậu thôi, ngươi nhìn cũng không nhìn một cái đã phán ta bị đậu mùa, đem ta vứt vào trong rừng, may mà ta mạng lớn còn sống, nếu không ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho các ngươi! Cái nhà này, nếu chúng ta còn ở, chờ khi cha ta về, thì chúng ta chỉ còn lại thi cốt! Cho nên, nếu mọi người không vừa mắt nhau, thì ở riêng thôi, ngươi yên tâm, chúng ta không cần gì hết, một mao tiền một bộ quần áo cũng sẽ không mang đi, như vậy chúng ta đi cũng được chưa?"

    "Tiểu Mễ.." Mễ Tiểu Dũng nghe nàng nói như thế, muốn ngăn nàng lại, lại bị lời Mễ Nhiên nói cắt ngang: "Ca ca, chuyện hôm nay ồn ào lớn như vậy, ngươi định trở về chịu phạt sao?"

    Mễ Tiểu Dũng thân thể vô ý thức run lên, giương mắt nhìn qua, người Mễ gia lấy Mễ Tang cầm đầu, từng người mở to mắt, giống như nhìn kẻ thù nhìn chằm chằm bọn hắn, tựa như chỉ cần bọn hắn trở về, sẽ như bình thường trả thù bọn hắn, nhìn người mẹ đã ngất đi trong lòng mình, nếu lại chịu thêm một lần không thể tưởng tượng đau khổ, liệu nàng còn có thể sinh hoạt bình thường không?

    Nghĩ tới đây, bàn tay kéo lại Mễ Nhiên cánh tay dần dần vô lực hạ xuống, thanh âm khàn khàn mà khô khóc vang lên: "Ngươi nói đúng, ca ca, nghe lời ngươi."

    "Súc sinh, hai đứa tiểu tạp chủng các ngươi, liền bực này đại nghịch bất đạo lời nói cũng dám nói ra, hôm nay lão tử nhất đĩnh phải thay lão Tứ dạy các ngươi làm sao làm người!" Mễ Tang khuôn mặt bình tĩnh không nói một lời, ngược lại là đứng bên cạnh tính tình táo bạo nhất lão Ngũ, Mễ Phố đã không kìm nén được sải bước tiến lên giơ tay muốn đánh lên mặt Mễ Nhiên..

    "Tiểu Mễ, mau tránh ra!" Mễ Tiểu Dũng đang ôm thân thể Trần thị, mắt thấy bàn tay củan Ngũ thúc sắp đánh lên mặt muội muội yếu đuối của hắn, đầu hắn tựa như nổ tung, buông xuống Trần thị muốn đi kéo nàng lại..

    Nàng thân thể rốt cuộc là sắp hư thoát, phản ứng trì độn, cả người ngẩn ngơ đứng tại chỗ, như bị định thân không thể động đậy, trơ mắt nhìn nam nhân hung thần ác sát kia tới gần mình..

    Ngay tại lúc nàng sững sờ đứng nguyên tại chỗ thì thấy tiếng gió lướt qua tai nàng, những tưởng bên mặt sẽ nóng rát, nhưng không có trong dự liệu đau đớn, ngược lại, xung quanh vang lên từng tiếng hít hà kỳ lạ, Mễ Nhiên nhíu mày, cẩn thận hé mắt ra, nàng giật mình thấy trước mắt nàng là một cánh tay tráng kiện, nhìn sang bên phải cánh tay, nàng thấy Ngũ thúc vẻ mặt trắng bệch thống khổ vô cùng, Mễ Nhiên rất nhanh ý thức được, mạnh mẽ nhìn về phía bên trái, thấy một người thân cao tầm 1m9, cao lớn uy mãnh, râu ria xồm xoàm, tựa như trong tưởng tượng của nàng Quan Trường Vân, nàng nhìn về phía chính giữa, phía sau của hắn, đúng là thấy mẻ mặt Mễ Tiểu Dũng ngốc trệ, nàng nhìn về phía người xung quanh, nàng không hề ngoài ý muốn khi thấy được trong mắt mọi người hiện lên "khiếp sợ", hiển nhiên, nam nhân đột nhiên xuất hiện này, không ai xa lạ gì!

    Như vậy, rốt cuộc hắn là ai vậy?
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  10. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 8. Năm mươi văn tiền

    "Buông, buông tay, cãi đồ dã man nhà ngươi, mau buông tay ra cho ta!" Rốt cục, Mễ Phố nhịn không được kêu lên thảm thiết.

    "Đương gia, ngươi sao rồi? Này, Mặc Tử, nói ngươi đó, buông tay, mau buông tay cho lão nương!" Mễ gia con dâu Lý thị thấy trượng phu ăn đau, lấp tức từ trong đám người chạy ra, đối với người kia giương nanh múa vuốt.

    Mễ Nhiên ngơ ngác nhìn đứng trước mặt nàng nam nhân cao lớn, đầu tóc rối bù, che khuất mắt, lại thêm trên mặt râu ria xồm xoàm, để cho người khác nhìn không ra bộ dáng thật của hắn, ngược lại ánh mắt lạnh như băng kia lại đặc biệt cao thâm khó đoán, để cho người khác không dám khinh thường! Tuy chỉ mặc quần áo vải thô chằng chịt mảnh vá nhưng lại ngăn không được lực uy hiếp bẩm sinh của hắn, chỉ cần một tay đã có thể làm Ngũ thúc không thể nhúc nhích, năng lực và sức lực của người này đã rõ như ban ngày.

    Chỉ là, nàng không hiểu, tại sao hắn phải giúp nàng?

    "Mặc gia tiểu tử, đây việc của Mễ gia, không tới lượt ngươi nhúng tay, mau tránh ra!" Đúng lúc này, Mễ Tang một mực không lên tiếng đột nhiên từ trong đám người đi ra, nhìn chằm chằm người nam nhân kia một cách tràn đầy uy hiếp.

    Mặc Tử nghe thấy, cũng không bởi vậy mà buông tay, con mắt lóe lên ánh sáng gian xảo, nhìn xuống Mễ Nhiên, thanh âm thô ráp lại lần nữa vang lên: "Các ngươi muốn thiêu chết bé gái này sao?"

    Nghe như câu hỏi, thực ra là đã khẳng định, rất hiển nhiên, hắn đã thấy hết chuyện phát sinh từ đầu đến cuối!

    Nhưng mà, tiếp theo, tất cả mọi người đều ngạc nhiên __________

    "Nếu như thế, liền đem nàng bán cho ta đi, dù sao các ngươi cũng không cần, để cho ta xử lý không được sao?"

    Lão thái bà nhỏ gầy đừng bên canh Mễ Tang đột nhiên thanh âm cao vút, bẹn nhọn hét lên:

    "Ngươi nói cái gì? Bán cho ngươi?"

    "Thay vì thiêu chết nàng, bán cho nhà của chúng ta không tốt sao! Các người đồng ý hay không? Không đồng ý thì thôi vậy!" Dứt lời hắn dùng sức đẩy ra Mễ Phố, làm bộ như muốn rời đi.

    Cử động như vậy không những để các thôn dân choáng váng, mà ngay cả người trong cuộc Mễ Nhiên cũng ngẩn ngơ tại chỗ, nội tâm chửi ầm lên: Mẹ nhà ngươi, ngươi không có nguyên tắc làm người sao? Mới nói mấy câu đã muốn bỏ cuộc rồi? Hảo cảm vừa mới tăng lên, lập tức tụt dốc không phanh!

    "Chờ, chờ một chút, ngươi trả bao nhiêu tiền?" Mễ Tang còn không kịp ngăn cản, lão thái bà kia đã không kịp chờ đợi tiến lên phía trước hỏi thăm giá cả.

    Nhìn đến đây, Mễ Nhiên trong lòng một tia hy vọng cuối cũng bị cũng tắt, có lẽ, bọn họ không chọn sai, cái nhà này, nếu còn tiếp tục ở lại, sớm muộn cũng chết, nếu không bị mệt chết, cũng là sẽ bị tức chết!

    Tuy nhiên, nàng rất không muốn bị coi là hàng hóa, bị kẻ mua người bán, thế nhưng tình thế trước mắt đã không nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ nữa rồi, nếu như bị bán đi có thể tạm thời giữ lại mạng sống, có lẽ tương lai nàng có thể trở về mang theo mẹ và anh trai, nhưng nếu như một nhà ba người bọn họ đều ở lại Mễ gia, vậy thì chẳng còn chút hy vọng nào hết!

    Cho nên, nàng lựa chọn trầm mặc, lạnh nhạt nhìn xem bà nội của nàng cùng nam nhân kia cò kè mặc cả, cuối cùng, lấy gần 50 văn tiền còn sót lại trên người nam nhân kia, giá rẻ chụp được nàng!

    Chờ Mễ Tiểu Dũng kịp phản ứng, người đàn ông kia đã chạy tới trước mặt Mễ Nhiên, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, cứ như vậy giống như khiêng bao tải mang nàng đi.

    * * *
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
  11. Phượnghp mỗi ngày học thêm một chút

    Bài viết:
    0
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 9. Bị bán giá rẻ

    "Chờ, chờ một chút, thả muội muội của ta xuống, mau thả muội muội của ta xuống, ta không cho phép các ngươi bán nàng đi, nàng là người, không phải hàn hóa.." Mễ Tiểu Dũng gấp đỏ cả mắt, giang hai tay ngăn lại trước mặt Mặc Tử, phẫn nộ nhìn đối phương.

    Mễ Nhiên cũng vươn tay đánh sau lưng người kia, chân đạp lung tung: "Hỗn đản, thả ta xuống dưới, ai cho ngươi chạm vào ta? Thả ta xuống, mau thả ta xuống?

    Mua bán đã chấm dứt, chẳng ai có thể ngờ rằng vốn sẽ bị thiêu chết tiểu nha đầu, cuối cùng lại bị Mễ gia dùng 50 văn tiền bán đi, đúng thật là lòng người dễ thay đổi, đáng tiếc tại trước mặt Mễ Tang, bọn họ có muốn giúp, cũng là không làm được gì, cũng may, Mặc Tử tuy rằng cao lớn thô kệch, nhưng so với người Mễ gia xem như có chút lương tâm, Tiểu Mễ bị hắn mua, cũng chưa hẳn là thảm.

    Thật vất vả vứt bỏ được một cái đại phiền toái, Vương thị (bà nội của Tiểu Mễ) làm sao có thể để Mễ Tiểu Dũng làm hỏng chuyện được? Vì vậy bà ta bước nhanh tới, dùng sức vung tay tát lên mặt hắn:" Cái đồ tiểu tạp chủng nhà ngươi, ngươi có muốn chúng ta đem cả mẹ ngươi cũng bán đi hay không? Hôm nay còn chưa đủ mất mặt sao? Nha đầu kia bây giờ không phải muội muội của ngươi nữa rồi, trở về mang người mẹ vô dụng của ngươi về nhà mau! "

    Mễ Tiểu Dũng bất thình lình bị bà ta tát cho một cái nổ đom đóm, chờ hắn kịp phản ứng lần nữa, Mặc Tử đã khiêng muội muội đi lên núi trong tiếng hét điên cuồng của nàng, hắn muốn đuổi theo, lại bị chú bác gắn tiến lên nắm chặt, nài ép lôi kéo hắn trở về, mặc cho hắn có khóc náo như thế nào, cũng không ai đứng ra vì ba mẹ con họ nói một câu.

    Đang thương mẹ của Tiểu Mễ, đến bây giờ vẫn còn chưa biết được mẹ con gái nàng đã bị cha mẹ chồng nhẫn tâm bán đi.

    " Giải tán, mau giải tán đi, không còn gì hay để xem nữa rồi! "Mễ Tang lạnh lùng nhìn qua mọi người xung quanh," Việc hôm nay để mọi người chê cười rồi, có câu thanh quan khó quản việc nhà, huống chi là chúng ta chỉ là nông dân nghèo khó? Nha đầu Tiểu Mễ bất hạnh bị bệnh này, hôm nay có người nguyện ý thu nàng, cũng coi như để mọi người bớt lo, cũng là ta vì sức khỏe của tất cả mọi người, mới không thể không ra hạ sách này, từ nay về sau nha đầu kia có xảy ra chuyện gì, cũng cùng Mế gia chúng ta không liên quan! "

    Mọi người không phải người ngu, đương nhiên nghe được lời nói của hắn là ý gì, nội tâm cười lạnh đồng thời, trên mặt còn muốn giả trang làm bộ phụ họa hắn, nhìn về phía Mễ Tiểu Dũng cùng mẹ của hắn, ánh mắt không tránh khỏi thương cảm.

    Thầm nghĩ, sau này phải giúp đỡ hai mẹ con đáng thương này mới được.

    Nhìn thấy tất cả mọi người vừa lúc còn vây quanh chật như nêm cối trong chốc lát đã tản đi gần hết, Mễ Tiểu Dũng vô lực ngồi trên mặt đất, trong lòng lại tỉnh táo dị thường, giương mắt nhìn chính những người mà hắn gọi là" người thân ", hận ý cuồn cuộn trong từng tế bào của hắn, lạnh lùng nhìn qua, thanh âm theo kẽ răng gằn ra:" Chỉ cần ta còn một hơi thở, ta nhất định cùng các ngươi đối kháng đến cùng! "

    Đây là bước ngoặt đầu tiên trong mười lăm năm nhân sinh của Mễ Tiểu Dũng, cha mất tích, mẹ yếu đuối, muội muội bị bán đi, hắn lựa chọn cắn răng kiên trì, đem mỗi người" thân nhân"sắc mặt đều nhớ kĩ trong đầu, chính là vì một ngày kia, đem thống khổ bọn hắn đã từng chịu, từng chút một trả lại cho bọn họ!

    * * *
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...