Chương 30: Hiến nội tạng

[HIDE-THANKS]Hôm đó về nhà, tôi sốt cao tới 40 độ. Cả người tôi bị mất nước, chút sức lực còn lại đều dùng cho việc toát mồ hôi. Tôi đau lòng, lại thêm sốt cao làm đầu óc mơ hồ, không rõ ai ôm tôi vào lòng, giữ chặt đầu tôi để y tá đâm kim tiêm. Tôi không nhớ mình đã lải nhải dông dài những gì, nước mắt nước mũi chùi tèm lem vào người anh, chỉ cảm thấy trong lòng uất ức khổ sở. Trong mơ màng, hình như tôi có thể nhìn thấy sự gia tăng của tế bào ung thư, lan tràn từ dạ dày của tôi như một con ký sinh trùng bám víu vào cơ thể tôi.
Lăn lộn qua lại không biết bao lâu mới từ từ hạ sốt. Thỉnh thoảng tôi tỉnh giấc khỏi cơn mê man, đến cả sức nhấc tay nhấc chân cũng không có. Có lần tôi mở mắt ra, trùng hợp nhìn thấy Tưởng Lỗi đang ngồi bên cạnh. Tôi run rẩy cầm tay anh, lời chưa buột khỏi miệng mà nước mắt đã rơi xuống.
Tôi hỏi anh, có phải tôi đã chết rồi không?
Tôi không nghe rõ câu trả lời của anh, chỉ là nước mắt cứ tuôn trào, khóc lóc xong lại ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ lộn xộn, tôi mơ mình đang chạy trốn, cuối cùng cơ thể bị đốt cháy.
Hạ sốt nhiều lần lại sốt cao liên hồi, trải qua một tuần lễ dằn vặt, rốt cuộc cơ thể dần khá hơn. Cả người như lột một lớp da, có tinh thần hơn thì tôi xuống phòng khách ngồi. Theo miêu tả của Tưởng Lỗi, tôi ngồi co ro trong góc ghế sô pha giống như người tàng hình.
Thực ra đâu khoa trương đến thế, bản thân tôi từng soi gương, rõ ràng là chỉ rất gầy mà thôi. Vẻ mặt khô vàng, cổ sưng một cục u, không nhìn kỹ thì không thấy được. Nếu không tự tay đưa hồ sơ bệnh án, người ta chỉ nghĩ tôi bị suy dinh dưỡng, chứ hoàn toàn không ngờ trong người tôi mắc bệnh nan y, không còn sống lâu nữa.
Tưởng Lỗi cho tôi ít thuốc, nói là có hiệu quả. Tôi đau khổ trong phòng cả ngày, bị buộc uống thuốc. Tôi cầm bát thuốc Đông Y cọ tới cọ lui, nhân dịp anh ra ngoài gọi điện thoại cho vợ, tôi lặng lẽ rót vào chậu hoa bên cạnh sô pha, nghĩ là bồi dưỡng hoa cỏ, làm việc công đức.
Thời đại học, tôi từng đăng ký đơn xin hiến nội tạng cho Hội Chữ Thập Đỏ. Mấy năm gần đây, thi thoảng tôi lại nhận được email điện tử từ đối phương, lễ tết thậm chí còn có thiệp chúc mừng. Trước đây tôi còn thường xuyên cảm thán với Trình Viễn Phong, bây giờ cơ quan công ích làm việc thật sự nghiêm túc. Tôi chỉ để lại một ít thông tin cá nhân, bọn họ còn nhiệt tình hỏi thăm ngày lễ tết. Trình Viễn Phong liếc mắt, giễu cợt bọn họ thầm nhớ mong cơ thể tôi, sợ tôi đổi ý không tình nguyện hiến nội tạng nữa.
Khi đó tôi mỉm cười cho qua, tình nguyện hiến nội tạng hay không là việc sau tám mươi tuổi mới suy xét. Sau đó không ngờ nó nhanh thế, phải đối mặt ngay hiện tại.
Ông lão trong Hội Chữ Thập Đỏ có lưu ý rằng chết phải bảo toàn xác. Nếu tôi hiến xác, nhất định không bảo toàn được nội tạng, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Buổi tối tôi trùm chăn suy nghĩ, sáng sớm hôm sau bấm gọi điện thoại hội Chữ Thập Đỏ.
Dù không muốn thì tôi cũng không tránh khỏi cái chết. Đạo đức của tôi không cao thượng cỡ nào, suy nghĩ cũng không vô tư. Nói trắng ra là tôi vẫn muốn mượn sức của người khác để sống tiếp. Nếu trên thế giới thật sự tồn tại linh hồn thì tôi bằng lòng lang thang khắp nơi, cho dù tử khí âm u trên đất, nhưng chỉ cần có thể ngửa đầu nhìn bầu trời sáng chói, có thể một lần nữa làm việc, chơi đùa, dù hàng ngày mở mắt ra bị ánh mặt trời chói lóa, tôi cũng cảm thấy đáng giá.
Tôi hỏi Hội Chữ Thập Đỏ ở địa phương nhiều lần, sau khi chắc chắn bọn họ chẳng có dính líu gì đến ba và thận của tôi sẽ không bị cầm đi đổi một cái túi Hermes hàng hiệu, tôi mới đồng ý để họ đến nhà, chính thức ký tên vào bản cam kết hiến nội tạng.
Nói chuyện điện thoại xong, tôi quay lại, nhìn thấy Tưởng Lỗi đang bưng một bát cháo, anh nghe mà giận sôi máu. Tôi vừa định thành thật với Tưởng Lỗi nhưng anh đặt bát cháo xuống và quay đầu đi luôn, đến tận bữa cơm chiều mới thấy.
Con người anh hơi bảo thủ vấn đề này một chút, hiến máu miễn phí thì chịu, nhưng chắc chắn anh sẽ không đồng ý việc hiến nội tạng. Vậy là tôi đã phải tốn miệng lưỡi thuyết phục, bầu không khí giữa chúng tôi căng thẳng suốt vài ngày. Khi tôi nghĩ sẽ tiếp tục chiến tranh lạnh, anh bỗng nhiên suy nghĩ rõ ràng.
Xuyên qua ô cửa kính, tôi nhìn thấy biểu cảm anh nói chuyện điện thoại dịu dàng vô cùng, tôi cũng đoán ra được ai đã giúp tôi một tay.
Anh quay về sau khi gọi điện xong, hài lòng nhìn bát cháo đã hết trên bàn, nghĩ rằng tôi đã ăn sạch. Tôi khẽ chạm vào người anh, hỏi: "Vợ của anh?"
Anh mỉm cười dịu dàng: "Con gái tôi muốn học Piano, vợ tôi lại muốn con gái học múa ba lê, sau đó ầm ĩ với nhau, vừa nãy cô ấy gọi cho tôi để tố cáo."
"Kết quả thế nào?" Tôi hỏi.
"Tôi để hai người họ bốc thăm."
Vẻ mặt Tưởng Lỗi trông vô tội, nói ra câu trả lời công bằng nhất lịch sử.
Tôi ôm bụng cười to, nói: "Hồi xưa chắc chắn vợ anh mê mẩn vẻ ngoài của anh nên mới lấy anh!"
Vẻ mặt Tưởng Lỗi vẫn vô tội như cũ, anh nói:
"Chuyện này thì tôi thật sự không biết. Nói thật, khi ấy tôi không từ chối cả nam lẫn nữ, chỉ cần xinh đẹp là được."
Tôi cau mày: "Khi ấy là bao giờ?"
"Bảy năm trước, tôi và một người anh em Đông Bắc làm nghề vận chuyển gỗ và phân phối, sau đó chuyển hướng sang nghề buôn bán vật liệu xây dựng, ngày càng kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn cô đơn lẻ bóng."[/HIDE-THANKS]
Lăn lộn qua lại không biết bao lâu mới từ từ hạ sốt. Thỉnh thoảng tôi tỉnh giấc khỏi cơn mê man, đến cả sức nhấc tay nhấc chân cũng không có. Có lần tôi mở mắt ra, trùng hợp nhìn thấy Tưởng Lỗi đang ngồi bên cạnh. Tôi run rẩy cầm tay anh, lời chưa buột khỏi miệng mà nước mắt đã rơi xuống.
Tôi hỏi anh, có phải tôi đã chết rồi không?
Tôi không nghe rõ câu trả lời của anh, chỉ là nước mắt cứ tuôn trào, khóc lóc xong lại ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ lộn xộn, tôi mơ mình đang chạy trốn, cuối cùng cơ thể bị đốt cháy.
Hạ sốt nhiều lần lại sốt cao liên hồi, trải qua một tuần lễ dằn vặt, rốt cuộc cơ thể dần khá hơn. Cả người như lột một lớp da, có tinh thần hơn thì tôi xuống phòng khách ngồi. Theo miêu tả của Tưởng Lỗi, tôi ngồi co ro trong góc ghế sô pha giống như người tàng hình.
Thực ra đâu khoa trương đến thế, bản thân tôi từng soi gương, rõ ràng là chỉ rất gầy mà thôi. Vẻ mặt khô vàng, cổ sưng một cục u, không nhìn kỹ thì không thấy được. Nếu không tự tay đưa hồ sơ bệnh án, người ta chỉ nghĩ tôi bị suy dinh dưỡng, chứ hoàn toàn không ngờ trong người tôi mắc bệnh nan y, không còn sống lâu nữa.
Tưởng Lỗi cho tôi ít thuốc, nói là có hiệu quả. Tôi đau khổ trong phòng cả ngày, bị buộc uống thuốc. Tôi cầm bát thuốc Đông Y cọ tới cọ lui, nhân dịp anh ra ngoài gọi điện thoại cho vợ, tôi lặng lẽ rót vào chậu hoa bên cạnh sô pha, nghĩ là bồi dưỡng hoa cỏ, làm việc công đức.
Thời đại học, tôi từng đăng ký đơn xin hiến nội tạng cho Hội Chữ Thập Đỏ. Mấy năm gần đây, thi thoảng tôi lại nhận được email điện tử từ đối phương, lễ tết thậm chí còn có thiệp chúc mừng. Trước đây tôi còn thường xuyên cảm thán với Trình Viễn Phong, bây giờ cơ quan công ích làm việc thật sự nghiêm túc. Tôi chỉ để lại một ít thông tin cá nhân, bọn họ còn nhiệt tình hỏi thăm ngày lễ tết. Trình Viễn Phong liếc mắt, giễu cợt bọn họ thầm nhớ mong cơ thể tôi, sợ tôi đổi ý không tình nguyện hiến nội tạng nữa.
Khi đó tôi mỉm cười cho qua, tình nguyện hiến nội tạng hay không là việc sau tám mươi tuổi mới suy xét. Sau đó không ngờ nó nhanh thế, phải đối mặt ngay hiện tại.
Ông lão trong Hội Chữ Thập Đỏ có lưu ý rằng chết phải bảo toàn xác. Nếu tôi hiến xác, nhất định không bảo toàn được nội tạng, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Buổi tối tôi trùm chăn suy nghĩ, sáng sớm hôm sau bấm gọi điện thoại hội Chữ Thập Đỏ.
Dù không muốn thì tôi cũng không tránh khỏi cái chết. Đạo đức của tôi không cao thượng cỡ nào, suy nghĩ cũng không vô tư. Nói trắng ra là tôi vẫn muốn mượn sức của người khác để sống tiếp. Nếu trên thế giới thật sự tồn tại linh hồn thì tôi bằng lòng lang thang khắp nơi, cho dù tử khí âm u trên đất, nhưng chỉ cần có thể ngửa đầu nhìn bầu trời sáng chói, có thể một lần nữa làm việc, chơi đùa, dù hàng ngày mở mắt ra bị ánh mặt trời chói lóa, tôi cũng cảm thấy đáng giá.
Tôi hỏi Hội Chữ Thập Đỏ ở địa phương nhiều lần, sau khi chắc chắn bọn họ chẳng có dính líu gì đến ba và thận của tôi sẽ không bị cầm đi đổi một cái túi Hermes hàng hiệu, tôi mới đồng ý để họ đến nhà, chính thức ký tên vào bản cam kết hiến nội tạng.
Nói chuyện điện thoại xong, tôi quay lại, nhìn thấy Tưởng Lỗi đang bưng một bát cháo, anh nghe mà giận sôi máu. Tôi vừa định thành thật với Tưởng Lỗi nhưng anh đặt bát cháo xuống và quay đầu đi luôn, đến tận bữa cơm chiều mới thấy.
Con người anh hơi bảo thủ vấn đề này một chút, hiến máu miễn phí thì chịu, nhưng chắc chắn anh sẽ không đồng ý việc hiến nội tạng. Vậy là tôi đã phải tốn miệng lưỡi thuyết phục, bầu không khí giữa chúng tôi căng thẳng suốt vài ngày. Khi tôi nghĩ sẽ tiếp tục chiến tranh lạnh, anh bỗng nhiên suy nghĩ rõ ràng.
Xuyên qua ô cửa kính, tôi nhìn thấy biểu cảm anh nói chuyện điện thoại dịu dàng vô cùng, tôi cũng đoán ra được ai đã giúp tôi một tay.
Anh quay về sau khi gọi điện xong, hài lòng nhìn bát cháo đã hết trên bàn, nghĩ rằng tôi đã ăn sạch. Tôi khẽ chạm vào người anh, hỏi: "Vợ của anh?"
Anh mỉm cười dịu dàng: "Con gái tôi muốn học Piano, vợ tôi lại muốn con gái học múa ba lê, sau đó ầm ĩ với nhau, vừa nãy cô ấy gọi cho tôi để tố cáo."
"Kết quả thế nào?" Tôi hỏi.
"Tôi để hai người họ bốc thăm."
Vẻ mặt Tưởng Lỗi trông vô tội, nói ra câu trả lời công bằng nhất lịch sử.
Tôi ôm bụng cười to, nói: "Hồi xưa chắc chắn vợ anh mê mẩn vẻ ngoài của anh nên mới lấy anh!"
Vẻ mặt Tưởng Lỗi vẫn vô tội như cũ, anh nói:
"Chuyện này thì tôi thật sự không biết. Nói thật, khi ấy tôi không từ chối cả nam lẫn nữ, chỉ cần xinh đẹp là được."
Tôi cau mày: "Khi ấy là bao giờ?"
"Bảy năm trước, tôi và một người anh em Đông Bắc làm nghề vận chuyển gỗ và phân phối, sau đó chuyển hướng sang nghề buôn bán vật liệu xây dựng, ngày càng kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn cô đơn lẻ bóng."[/HIDE-THANKS]