Xuyên Không [Edit] Thiên Là Hồng Trần Ngạn - Tịch Dương Chi Ca

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Nguyên-Phương, 3 Tháng tám 2019.

  1. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Chương 50: Nỗi Buồn Ly Biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhị ca, lại không mang theo nhị tẩu sao?" Vệ Tử Quân vừa lên xe ngựa liền hỏi.

    Từ khi trở về Dư Hàng mấy ngày nay, hai người ra ngoài, Lý Thiên Kỳ chưa bao giờ mang theo Liên Ngô cùng Hinh Hà, không biết Liên Ngô kia có cảm thấy bị vắng vẻ hay không, ngay cả nàng cũng thấy như vậy có chút quá đáng.

    "Nàng có Hinh Hà ở cùng, cũng có thị vệ che chở, ta đã phân phó Diệu Châu dẫn các nàng ra đi du ngoạn, Tứ đệ không cần băn khoăn. Ngươi cũng biết mục đích hôm nay chúng ta ra ngoài, mang theo các nàng chẳng phải có chút vướng víu." Nhiều ngày mới có cơ hội ở cùng Tử Quân, hắn không muốn có người quấy rầy, về phần vì sao muốn cùng hắn một mình ở chung, lại nghĩ không ra cái nguyên cớ, khả năng bởi vì tính cách Tứ đệ này thật sự làm cho người ta thích, cùng hắn cùng một chỗ, lòng không vui cũng mau vui lên.

    Diệu Châu, là một gã sát thủ năm đó Lý Thiên Kỳ hành tẩu giang hồ đã cứu được, đi theo bên người hắn đã nhiều năm, được ban thưởng họ Lý, bóng dáng bình thường thoắt ẩn thoắt hiện, lại trung thành, tận tâm.

    Vệ Tử Quân cũng vừa mới biết được, Lý Thiên Kỳ còn từng có một thời gian bôn ba giang hồ, chắc là trải qua thời còn trẻ hết sức lông bông, nay mới có thể trầm ổn bình tĩnh, giúp đỡ phụ hoàng hắn thủ hộ giang sơn. Mà thế lực của hắn ở trên giang hồ, cũng không thể khinh thường, nhiều ngày ở chung, nàng phát hiện, hắn nhìn như trong sáng trầm ổn, khiêm tốn thủ lễ, thực chất là hùng tài vĩ lược, thâm tàng bất lộ. Mà tâm cơ kia, cũng so với người thường vô cùng cẩn mật.

    Tỷ như hôm nay, tin tức hắn có được là do các cơ sở ngầm gắn đầy trên giang hồ cung cấp. Biết được hôm nay Tứ phẩm Thượng Thư Tả Thừa Mục Dận Cẩn đến Lộc thành, khi đến nơi đây chuyện đầu tiên là đi Đức Thịnh Thước, đây là nơi chưởng quản tiền, gạo của triều đình, việc này vốn của Thượng Thư Hữu Thừa, mà Tả Thừa này lại tới đây, thật là làm cho người ta nghi ngờ, mà Tả Thừa chính là Thượng Thư phụ tá quyền cao chức trọng, bất luận có liên quan đến vụ Bùi Lại Phương hay không, hiển nhiên, thế lực này dĩ nhiên liên quan đến quan viên trong triều.

    Thời tiết trở lạnh, Vệ Tử Quân ở ngoài y phục nguyệt sắc mặc thêm một kiện trường bào màu hồng cánh sen, phong thái tuấn dật nho nhã thoát tục, lại thêm một chút mị sắc.

    Vệ Tử Quân cũng không buộc đai lưng, người khác chỉ nghĩ là nàng không thích, nguyên nhân chỉ có nàng biết, nếu buộc đai lưng, lộ ra eo nhỏ, khó tránh khỏi bị mọi người nghị luận, hơn nữa như vậy, bộ ngực cũng có vẻ phồng lên, nàng từ trước tới giờ đều ngoại trừ giắt ngọc bội ở phía bên phải vạt áo, trên người cũng không có phụ kiện dư thừa.

    Lý Thiên Kỳ mặc một thân trường bào màu đen, thắt lưng làm từ mặc ngọc, bên hông giắt ngọc bội trắng, cả người tuấn lãng cao ngất, cao quý bất phàm.

    Nhìn dáng người ánh tuấn của hắn, khí độ lỗi lạc, Vệ Tử Quân bất giác trong lòng sinh tán thưởng, ánh mắt ở trên người hắn lưu luyến nhìn hai lần, đảo đến ngọc bội hắn đang đeo, dừng lại, cẩn thận nhìn kỹ. Ngọc bội này, cùng ngọc bội của Lưu Vân Đức rất tương tự, tuyết trắng thông thấu, không hề có tỳ vết nào, ngọc bội kia, qua một ngày liền trả lại Lưu Vân Đức, nàng thật ra chưa có xem qua cẩn thận.

    Ngồi trên xe ngựa, Vệ Tử Quân không khỏi oán giận: "Nhị ca, vì sao không ngồi kiệu? Xóc nảy muốn chết."

    "Đứa ngốc, kiệu nào có nhanh như vậy, ngại xóc? Đến, ngồi lên đùi nhị ca." Lý Thiên Kỳ khoác lên vai Vệ Tử Quân bên cạnh, muốn đem nàng ôm lấy.

    Vệ Tử Quân nhanh chóng lui người về, "Miễn đi, nhị ca." Ngồi vào chỗ của mình, mới lại nói: "Nhị ca, chúng ta đi ban ngày, chắc là không có thu hoạch gì, không bằng tối nay chúng đi thăm dò, bọn họ nếu có chút trù tính, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt vào ban đêm."

    "Không nên, việc này có người đi làm, chỉ cần nghe tin tức là được rồi. Hôm nay ta phái đi một người, ta ở giang hồ quen biết, kết giao với hắn, thuận tiện hôm nay cho ngươi gặp mặt."

    "Ai?"

    "Nói vậy ngươi hẳn là nghe sư phụ của ngươi nói qua, cái người tâm ngoan như rắn rết, nhân diện hồ tâm, nhân nghĩa cửu tử nhất hồ Nam Cung Khuyết."

    Nam Cung Khuyết? Quả thực nàng có nghe sư phụ nhắc tới qua, nghe nói người này giết người như ma, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn.

    "Về sau ta không ở đây, thế lực của hắn sẽ giúp ta bảo vệ ngươi." Lý Thiên Kỳ nói xong, trong lòng nảy lên một cỗ thương cảm.

    "Nhị ca!" cảm giác được cảm xúc của hắn, Vệ Tử Quân khẽ nói, đưa tay đặt trên tay hắn.

    Lý Thiên Kỳ cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

    Vệ Tử Quân rút tay về, mắt nhìn Lý Thiên Kỳ. Nắm tay cũng không có gì, ngươi thích thì cứ nắm, tự nhiên đi vuốt ve làm cái gì? Làm cho người ta xấu hổ.

    Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm mặt nàng, cười nói: "Thấy bằng hữu kia của ta, ngươi phải cẩn thận, hắn phong lưu không kềm chế được, mỹ nữ như mây, ngươi về sau nếu cùng hắn tiếp xúc, không được học thói xấu của hắn."

    Vệ Tử Quân cười thầm, nàng đối với mỹ nữ không có hứng thú, nhìn Lý Thiên Kỳ lãng nguyệt thanh phong, nhớ tới một chuyện tò mò đã lâu. "A? Nhị ca, ngươi chi tư xuất trần như vậy, hẳn là có mỹ nữ bám theo không dứt, tại sao không thấy có nữ nhân khác bên người? Là Tẩu tẩu thích ăn dấm chua sao?"

    Nghe nàng tán thưởng dung mạo của hắn, Lý Thiên Kỳ trong lòng thầm vui mừng, nhớ tới mẫu thân của mình, trong lòng lại ảm đạm một trận. "Bởi vì phụ hoàng ta, hắn ham mê nữ sắc, ta từ nhỏ thấy mẫu phi ta, sau một thời gian ngắn ngủn được ân sủng, là chuỗi ngày vắng vẻ vô tận, mắt thấy nữ tử trong hậu cung, bởi vì tranh giành tình cảm mà hãm hại lẫn nhau, người thất sủng thì chịu đủ thê lương, khi đó, ta liền tự nhủ chính mình, không thể làm cho nữ nhân của ta phải thống khổ như vậy, cho nên, ta chỉ cưới một mình Liên Ngô."

    "Nhị ca thật là một nam nhân tốt, có tình có nghĩa." Vệ Tử Quân nhẹ giọng an ủi, phát ra một tia thở dài không thể nghe thấy.

    Hai người xuống xe ngựa ở một nơi náo nhiệt trong thành, chậm rãi thong thả bước đi, hấp dẫn vô số ánh mắt. Có cô gái thiếu phụ hoài xuân, thấy bọn họ, ánh mắt lóe ra, không dám nhìn thẳng, e sợ hai người kia quá chói mắt khiến trái tim bị mê loạn.

    Một đường đi qua mấy gian cửa hàng phồn hoa, dừng lại ở trước một tửu lâu không náo nhiệt lắm.

    Bước vào một gian phòng đơn, Vệ Tử Quân liền nhìn thấy người đang ngồi bên cửa sổ.

    Ánh nắng tươi sáng bao xung quanh người hắn, điềm đạm tao nhã, tuấn dật như trúc, một đôi mắt đẹp ôn nhuận màu nâu, trung doanh mãn ngọc lưu ly sáng rọi, sóng mắt lưu chuyển giống như hai dòng ôn tuyền, thanh u, mị hoặc, bình tĩnh mà thâm thúy.

    Nhìn thấy người tới, bên môi có một chút mỉm cười, tao nhã ôn nhuận, ấm áp như nắng.

    Khi hắn nhìn đến Vệ Tử Quân ở phía sau Lý Thiên Kỳ, đôi mắt kia sáng ngời, như ám dạ nở rộ lửa khói, nụ cười cũng hiện ra, tỏa nắng động lòng người.

    Một người như vậy, lại giết người như ma, thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc như rắn rết? Nhìn khuôn mặt tươi cười tỏa nắng kia, Vệ Tử Quân thấy vô cùng thân thiết, cười nhẹ với hắn.

    "Bá Viễn, đây là Tứ đệ bảo bối của ngươi? Quả thực chói mắt, khó trách, khó trách." Nam tử nhu hòa, cười rộ lên, nụ cười kia giống như nắng xuân, đủ để mị hoặc điên đảo chúng sinh. Cười đến mức Vệ Tử Quân trong lòng phải hô lên: Vưu vật! Vưu vật!

    Nam tử tiến lên dắt tay Vệ Tử Quân, kéo nàng ngồi xuống, ôn nhu cười nói: "Tứ đệ, ta là Nam Cung Khuyết, xem ra ngươi là thích ta, bằng không cũng sẽ không nhìn ta chằm chằm như vậy, phải không?"

    "HẢ?" Vệ Tử Quân đột nhiên bừng tỉnh, nhất thời xấu hổ vạn phần, trong lòng trách hắn sao lại không lưu tình mặt như vậy, vì thế trả lời: "Tử Quân thất thố, chỉ vì Nam Cung huynh mặt tựa phù dung, xinh đẹp như hoa, có thể so với chim sa cá lặn, làm Tử Quân nghĩ đến lạc thần trên đời, thất lễ."

    "Ha ha ha ha!" Nam Cung Khuyết đột nhiên cười rộ lên, "Bá Viễn, Tứ đệ này của ngươi quả thực danh bất hư truyền, đem ta mắng thành một nữ tử son phấn."

    "Nam Cung huynh hiểu lầm tiểu đệ, phù dung, mỹ nữ, lạc thần chi tư, đều là cái đẹp, tiểu đệ đem cái đẹp bình sinh miêu tả Nam Cung huynh, có thể thấy được tình cảm yêu thích của tiểu đệ đối với Nam Cung huynh."

    "Ha ha ha!" Nam Cung Khuyết cười càng lớn, "Tứ đệ, ta thích ngươi, muốn tặng ngươi một vật."

    Vệ Tử Quân lắp bắp kinh hãi, vừa mới mắng hắn một chút, hắn liền muốn tặng nàng lễ vật sao?

    Chỉ thấy Nam Cung Khuyết tùy tay từ trong tay áo lấy ra một cái vòng tay tinh mỹ, son sắc thản nhiên, lưu quang phiếm phấn hồng, giống như ngọc giống như vàng, ánh sáng lóa mắt.

    Lý Thiên Kỳ thấy vòng tay kia, sắc mặt hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn phía Nam Cung Khuyết tìm tòi, đánh giá.

    Đang lúc Vệ Tử Quân âm thầm cảm thấy kỳ quái, Nam Cung Khuyết đã nắm tay trái của nàng lên.

    "Nam Cung huynh!" Vệ Tử Quân kinh hô một tiếng, rút cánh tay ra, hơi ảo não nói: "Nam Cung huynh đừng nhục nhã tiểu đệ vậy chứ, mang theo đồ vật của nữ nhân này, tiểu đệ còn ra ra ngoài được sao?"

    Nam Cung Khuyết mỉm cười, trong tay khinh đạm, chỉ thấy vòng tay kia trong phút chốc bắn ra một đạo bạch quang, giống như tia chớp, phá không nhất kích, thản nhiên chi sắc, đẹp đẽ mê ly, phát ra ánh sáng tràn ngập, đúng là một phen nhuyễn kiếm dài hơn ba thước.

    Thấy Vệ Tử Quân trong mắt chuyển từ kinh ngạc thành kinh hỉ, Nam Cung Khuyết lại cười nói: "Nó tên là Lưu Sắc, Tứ đệ, không thích sao?"

    Vệ Tử Quân ngây ngô cười nói: "Thích, đa tạ Nam Cung huynh."

    "Cảm tạ ta như thế nào?"

    "Nam Cung huynh thích cái gì, chỉ cần tiểu đệ có, đều có thể cho huynh."

    "Vậy thơm ta đi." Nam Cung Khuyết nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, lấy tay chỉ chỉ mặt mình.

    Vệ Tử Quân sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn ra điều kiện như vậy, nheo mắt liếc hắn một cái, lấy trường kiếm, không hề để ý tới hắn, chỉ là trường kiếm kia hưng phấn mà đoan trang, hạ xuống.

    Nam Cung Khuyết cũng áp sát lại, cúi đầu, dựa vào đầu Vệ Tử Quân, ở trên thân kiếm chỉ trỏ, hai người ở một chỗ đánh nhau, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của người nào đó.

    Lý Thiên Kỳ tiến lên không dấu vết tách hai người ra, "Nam Cung, sao lại có thể bỏ được, đem bảo bối này tặng đi như vậy?"

    "Lưu Sắc này cũng là ngẫu nhiên có được, ngươi ta dùng cũng không thích hợp, ngươi không thấy phong tư của Tứ đệ cùng nó rất xứng đôi sao? Ta cùng Tứ đệ rất hợp ý, liền cảm thấy thứ này hắn đeo rất thích hợp, bảo vật của ta, chỉ đưa cho người có duyên." Sóng mắt Nam Cung Khuyết lưu chuyển, thản nhiên đảo đến trên mặt Vệ Tử Quân.

    "Tuy biết ngươi có nhiều bảo vật, nhưng ngươi, tên hồ ly này hào phóng như vậy thật đúng là hiếm thấy, đủ để cho thấy ngươi yêu quý Tứ đệ của ta như thế nào."

    Nam Cung Khuyết từ chối cho ý kiến, mắt hàm trêu tức, cười.

    Vệ Tử Quân không rõ vì sao ăn cơm xong không ở lại nơi này, Lý Thiên Kỳ đã đem nàng lôi ra ngoài.

    Từ tửu lâu đi ra, đã là giữa trưa. Trên đường cái, dòng người bước đi vội vã, hai người đi giữa dòng người, cảm nhận được hơi thở náo nhiệt này.

    Nhìn phố phường náo nhiệt trước mắt, nghĩ đến lúc phải ly biệt, trong lòng Lý Thiên Kỳ buồn bã. Quay đầu nhìn Vệ Tử Quân yên lặng, một thân anh khí, nghĩ lần này từ biệt không biết bao giờ mới có thể gặp lại, khẽ thở dài.

    "Tứ đệ, sau khi ta đi, ngươi phải tự chăm sóc tốt cho mình, cái tên Quận thủ Trương Đại nhân nếu mời ngươi, không cần để ý tới hắn."

    Vệ Tử Quân nghe vậy có chút nghi hoặc, "Vì sao? Trương Đại nhân kia cũng không phải xấu nha?"

    "Ừm.. tên đại nhân kia có chút cổ quái, tóm lại nghe theo nhị ca vậy đi."

    Vệ Tử Quân đồng ý, trầm mặc không nói đi trước. Bởi vì đây giống như lời dặn dò khi sắp chia tay, khiến Lý Thiên Kỳ ảm đạm, âu sầu không thôi, cũng không lên tiếng, làm như nhớ tới cái gì, bắt lấy cánh tay Vệ Tử Quân, "Tử Quân, cùng ta hồi kinh đi!"

    Đưa Tử Quân cùng trở về, lấy tài năng của Tử Quân có thể vào triều làm quan, tất là có thể đứng đầu ba quận, nếu hắn không muốn làm quan, cũng có thể để hắn làm kinh doanh, như vậy, có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn, chỉ cần không dời xa hắn, không dời xa hắn là được.

    "Nhị ca, ta cũng không bỏ được nhị ca, nhưng mà, ta sao có thể rời bỏ sư phụ, lão nhân gia hắn tuổi tác đã cao!" Vệ Tử Quân cũng bị Lý Thiên Kỳ lây vẻ u sầu khi ly biệt.

    Nàng quả thực không nỡ xa hắn, mấy ngày liền ở chung, cho nhau tín nhiệm, tình cảm, quan tâm đã xâm nhập vào tận đáy lòng. Bọn họ khi nhàn hạ thì ngâm thơ đối ẩm, đề tự vẽ tranh, phẩm xuyết hương trà, tỷ thí đánh cờ, không chịu câu thúc vui cười, không chỗ nào cố kỵ thảo luận quốc gia đại sự, thậm chí thường xuyên ngủ cùng giường. Hai người sớm như hình với bóng, đã quen có người kia ở cạnh bên, hiển nhiên đã thành bạn tri âm khó tìm. Mà tài hoa của Lý Thiên Kỳ cũng rất cao, cùng hắn nói chuyện trời đất, ngâm thi làm phú, đều vô cùng tận hứng. Tri âm như vậy, bây giờ phải đi, nàng tất nhiên cũng vô cùng không vui.

    Lý Thiên Kỳ nghe lời của Vệ Tử Quân, hồi lâu sau không mở miệng, hắn biết 'hắn' hiếu thuận, 'hắn' nhân nghĩa, 'hắn' sẽ không bỏ rơi sư phụ theo hắn dời đi, mà sư phụ ẩn cư kia của 'hắn' cũng không có khả năng cùng theo bọn họ đi, đây hiển nhiên là một cái ý tưởng không thực hiện được.

    Trầm mặc đi trước, bước chân tao nhã đã loạn cả lên, trong đầu một ý tưởng thoáng qua, người đột nhiên dừng lại.

    "Tử Quân, không biết ta tới nơi này sẽ như thế nào, ta xin phụ hoàng một cái phong hào Ngô vương cũng không khó, ta thấy Lộc thành này có cái Kiến vương phủ là một địa phương tốt." Con ngươi Lý Thiên Kỳ sâu thẳm đen nhánh, lông mi run rẩy.

    "Nhị ca, lông mi của ngươi thật dài." Vệ Tử Quân nâng tay lên sờ.

    Lý Thiên Kỳ tùy ý nàng lau lung tung lông mi của mình, bên môi gợi lên một tia cười yếu ớt.

    Phiền muộn ly biệt đi qua, cước bộ của hai người cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bất giác cả hai đều đói.

    Theo dòng người náo nhiệt trên đường vừa đi vừa quan sát, muốn tìm một tửu quán để lấp đầy cái bụng, đi tới một chỗ lầu các màu son, hai người bị một đám nữ tử trang diễm son phấn chặn đường đi.
     
    mimosavj, Busybeethienthien310 thích bài này.
  2. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Chương 51: Trúng Độc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hai vị gia, vào trong nghỉ ngơi một chút đi." Phía trước có vài nữ tử phong trần lại gần kéo hai người. Phía sau là một đám người, đem Vệ Tử Quân cùng Lý Thiên Kỳ đẩy vào cửa lớn.

    Vệ Tử Quân có chút hơi buồn bực, đây rõ ràng là cướp người, ai có lá gan lớn như vậy. Lý Thiên Kỳ lại tức giận không chịu nổi, bởi vì theo cách các nàng ăn mặc hắn sớm biết, bọn họ là ai. Nếu không phải các nàng là một đám nữ tử nhu nhược, hắn đã sớm cho một chưởng rồi.

    Thừa dịp tiếng động lớn nháo, Vệ Tử Quân giương mắt quét một vòng, đây là một tòa lâu hai tầng, bốn phía đều có thể nhìn thấy một sân khấu kịch ở trung tâm, sân khấu kịch được tạo hình độc đáo, trang trí diễm lệ, trên đài có nữ tử xinh đẹp tấu nhạc hiến vũ, trên lầu một ít nam nữ dựa vào lan can nhìn ngắm. Nhìn thấy thế, trong lòng hiểu được mình bị đẩy vào nơi nào, lại nhìn về phía Lý Thiên Kỳ, ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo hắn đi ra đi.

    Lý Thiên Kỳ hiểu ý của nàng, gật đầu, hai người xoay người định rời đi, đám nữ tử đưa họ vào đây lại nhất tề đổ ra, không chịu nhường đường.

    Cũng khó trách, người có phong tư bất phàm như vậy, các nàng vài năm cũng không gặp được một người.

    Loại cao lớn tuấn lãng còn gặp qua một hai người, lại đều không có khí thế tôn quý bất phàm như thế này.

    Mà người kia tuấn tú hiên ngang, cũng là người cả đời chưa từng thấy qua, tuy rằng hơi gầy, lại tao nhã đầy người, khí chất từ bên trong tỏa ra. Hai người ở trong này chỉ cần đứng như vậy, nhất thời toàn bộ đại đường đều trở nên sáng ngời, ngay cả người trên lầu xem múa, cũng đều đem ánh mắt chuyển qua nhìn hai người này.

    Đó nữ tử thanh lâu, tuy rằng số phận trôi nổi, nhưng thấy người như vậy, cũng là tâm sinh ái mộ, có chút không kiềm chế được, liền nhào vào trong lòng Vệ Tử Quân.

    Đều là nữ tử, Vệ Tử Quân có chút đồng tình với tình cảnh của các nàng, không đành lòng mạnh mẽ đẩy ra, chỉ đành lấy tay đỡ nàng kia, cố chịu mùi hương nồng nặc của các nàng, lui về phía sau.

    Lý Thiên Kỳ thấy thế, giận tím mặt, Tứ đệ của hắn là người trong sáng như vậy, sao có thể để cho nữ tử không sạch sẽ chạm vào?

    Một cỗ lửa giận dâng lên, một nữ tử định dựa vào lòng hắn, Lý Thiên Kỳ dùng lực, đem nàng kia đẩy qua một bên, lại thuận tay lôi nữ tử không chịu buông tha Vệ Tử Quân, ném sang một bên.

    Vệ Tử Quân trách cứ nhìn Lý Thiên Kỳ, hắn sao lại không thương hoa tiếc ngọc, dùng vũ lực với một nữ tử như vậy.

    "Ai u -- ta nói vị đại gia này, người nào chọc ngài tức giận vậy?" Một phụ nhân đứng tuổi yêu dã lắc người tiến lại đây.

    Không cần nghĩ cũng biết, đây là bà chủ của thanh lâu này.

    "Hai vị gia là thấy chúng ta hầu hạ quan gia, liền khi dễ chúng ta là cô nhi quả phụ sao?"

    Vệ Tử Quân thấy phụ nhân kia có vài phần tư sắc, cảm giác chán ghét bất giác biến mất, trả lời: "Chưởng quầy hiểu lầm, chỉ là chúng ta đang đi trên đường, lại bị các cô nương nàng kéo vào dây, cho nên ca ca ta khó tránh khỏi có chút tức giận."

    "A, là như vậy sao, đó là lỗi của các cô nương, thiếp thân ở đây tạ tội với hai vị." Bà chủ khom thân hành lễ, đứng dậy lại nói: "Hai vị gia chắc là tìm chỗ ăn cơm, nếu đã đến đây, nào có đạo lý không ở chút đã đi. Thế chẳng phải là ta không hiểu lễ nghĩa hay sao?"

    "Chưởng quầy không cần khách khí, hôm nay hai huynh đệ ta có việc trong người, sẽ không làm phiền." Vệ Tử Quân ôn hòa hữu lễ nói.

    Nghe nói nàng phải đi, nữ tử lúc trước ôm lấy Vệ Tử Quân, bước nhanh lên, giữ chặt vạt áo Vệ Tử Quân, lẳng lặng nhìn nàng.

    Một thanh lâu nữ tử, mang theo ánh mắt khao khát như vậy, thật giữ chặt góc áo của ngươi, đáng thương nhìn ngươi, dù là ai cũng phải thở dài một tiếng.

    Vệ Tử Quân trong lòng hơi động, ôn nhu nói: "Cô nương, là có chuyện muốn nói cùng tại hạ? Nếu không có, tại hạ ngày khác sẽ đến thăm cô nương được không?"

    "Đại gia lưu lại nghe thiếp thân xướng một tiểu khúc có được không?" Nàng kia khẽ lay vạt áo của Vệ Tử Quân, trong mắt tràn đầy khát vọng.

    Vệ Tử Quân than nhẹ một tiếng, lòng mỹ nhân không muốn thương, lại không thể không thương.

    "Ai u đại gia, ngài sao lại nhẫn tâm vậy? Hợp Tâm chỉ muốn xướng cho gia nghe một khúc, ngài nghe xong rồi đi cũng không muộn!" Bà chủ vuốt vuốt trâm cài trên đầu, có ý muốn thuyết phục.

    "Chuyện này.." Vệ Tử Quân nhìn phía Lý Thiên Kỳ, có chút khó xử.

    Vốn thấy nàng kia lại đây kéo nàng, Lý Thiên Kỳ đã mất hứng, hiện tại thấy nàng lại vì một nữ tử mà do dự, trong lòng xẹt qua một tia tư vị khó hiểu, một cỗ vị chua tràn ngập.

    "Tứ đệ muốn nữ nhân cứ việc nói thẳng ra! Hại vi huynh trong lòng không rõ ràng, hồ đoán lung tung." Mọi người đều nghe ra, trong ngữ khí kia có bao nhiêu vị chua. Ngay cả Lý Thiên Kỳ cũng bị sự ghen tuông làm cho hoảng sợ.

    Làm như muốn nói chính mình không ăn giấm, lại giống như muốn chứng minh cái gì, Lý Thiên Kỳ nói với bà chủ thanh lâu: "Mau chuẩn bị cho huynh đệ của ta một gian thượng phòng sạch sẽ!"

    "Ai!" Bà chủ hưng phấn lên tiếng trả lời.

    Lý Thiên Kỳ cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Vệ Tử Quân: "Tứ đệ! Động xuân tâm thì cứ nói, nhị ca sao lại ngăn trở?"

    "Nhị ca!" Vệ Tử Quân có chút bất đắc dĩ, "Hinh Hà một nữ tử thuần lương ta còn không cần, sao lại muốn mấy cô nương này? Chớ không phải là? Nhị ca động xuân tâm? Nếu như thế, nhị ca chỉ cần nói rõ, tiểu đệ liền kiếm vài người cho nhị ca."

    Lý Thiên Kỳ cao giọng cười to, quả thực, là hắn lo lắng dư thừa, Tứ đệ sao có thể là loại người đam mê tửu sắc, nếu 'hắn' thật muốn lưu lại chỗ này, hắn cũng chắc chắn ngăn cản, những nữ tử này đã hầu hạ biết bao nhiêu người, hắn sao có thể để các nàng làm bẩn Tứ đệ của hắn? Chỉ là, vị chua kia từ đâu mà có? Chẳng lẽ là bởi vì thấy hắn ôn nhu đối đãi với một nữ tử thanh lâu sao?

    "Nhị vị, phòng đã chuẩn bị xong rồi, mời theo thiếp thân lên đây." Nghe tiếng gọi kia, nữ tử si tình Hợp Tâm tiến lên dẫn đường.

    Vệ Tử Quân liếc Lý Thiên Kỳ một cái, không nói gì, có chút buồn lòng hắn mới vừa rồi hành động theo cảm tình.

    "À.. Chuẩn bị chút rượu và thức ăn đi." Lý Thiên Kỳ quay qua nói với Vệ Tử Quân: "Chúng ta còn chưa từng ở thanh lâu uống rượu đâu! Hôm nay liền nếm thử rượu thanh lâu, thế nào?" Không khỏi phân trần, kéo Vệ Tử Quân bước đi.

    Vệ Tử Quân bị kéo vào một sương phòng, phòng này gắn đầy những màn che bằng lụa đào, chính giữa treo một cái đèn cung đình tứ giác, đối diện cửa, trên tường là một bức thủy mặc sơn thủy, chỗ rẽ là một bình phong có hoa văn màu, vòng qua bình phong là một chỗ đặt ải tháp, trên tháp có chiếc kỷ trà, đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn.

    Một gian này tựa hồ rất sạch sẽ, lịch sự tao nhã, cũng không có hơi thở thối nát như dự đoán trước đó, hơn nữa phía dưới bên phải cửa sổ có một cây Dao cầm, không ngờ giữa nơi yên hoa cũng có nơi phong nhã bực này.

    Nhìn ánh mắt hai người coi như vừa lòng, Hợp Tâm giới thiệu: "Nhị vị gia nói muốn gian phòng sạch sẽ, chính là gian này, nơi này chỉ chiêu đãi những khách nhân muốn nghe cầm khúc, cho nên chăn phủ gấm, giường chưa từng có khách ở qua, là nơi vô cùng tinh thuần."

    "Ừ! Rất tốt." Lý Thiên Kỳ vừa lòng gật đầu, kéo Vệ Tử Quân ngồi xuống trên tháp.

    Vệ Tử Quân thấy Hợp Tâm vẫn đứng bên cạnh, liền lấy ra một thỏi bạc trắng đưa cho Hợp Tâm, "Đa tạ Hợp Tâm cô nương! Cô nương đi xuống nghỉ trước đi."

    "Công tử, rượu và thức ăn không cần từng này ngân lượng." Hợp Tâm ngẩng đầu nhìn phía Vệ Tử Quân, không dám nhận.

    "Đây là cho cô nương, coi như Hợp Tâm cô nương hầu hạ chúng ta." Chính mình phụ tấm lòng của cô nương nhà người ta, trong lòng áy náy, đành phải lấy chút ngân lượng bù lại.

    "Hợp Tâm tạ ơn công tử!" Hợp Tâm tiếp nhận ngân lượng, có chút mất mát quay đầu rời đi, thuận tay đóng cửa phòng.

    "Tứ đệ sao lai không hiểu phong tình như vậy, vô duyên vô cớ làm hại cô nương nhà người ta thương tâm." Lý Thiên Kỳ rót đầy hai chén rượu, "Tử Quân, nếm thử rượu của thanh lâu này đi! Nghe nói rượu này có thành phần thúc tình!"

    "Thúc tình? Không phải là bỏ thêm dược sao?" Vệ Tử Quân hỏi.

    "Đương nhiên không phải, chỉ là trong rượu này bỏ thêm hổ tiên, lộc nhung, hải mã, dược liệu thiên nhiên, đều là vật phẩm bổ dưỡng cường tráng, yên tâm đi, sẽ không sao đâu!"

    "Nhị ca uống trước đi, Tử Quân ăn đồ ăn trước." Hổ tiên! Lộc nhung! Hải mã! Nàng uống rượu này chẳng phải là muốn chảy máu mũi.

    Thấy Lý Thiên Kỳ uống chén thứ hai, nàng có chút lo lắng nói: "Nhị ca chớ có uống nhiều, chỉ sợ rượu này rất bổ, nhiệt khí lớn làm hại thân."

    "Ừm." Lý Thiên Kỳ tùy ý trả lời, ăn hai miếng đồ ăn, lại uống một ly.

    Ăn trong chốc lát, Vệ Tử Quân phát giác không khí có chút không đúng, giương mắt nhìn Lý Thiên Kỳ, trong lòng cả kinh.

    Thấy lúc này Lý Thiên Kỳ sắc mặt huân hồng không nói, hai mắt tuấn mục nhìn chằm chằm nàng, bên trong con ngươi tràn đầy dục vọng.

    "Tử Quân, nhị ca nóng quá." Lý Thiên Kỳ không đợi nàng trả lời, đã ở trước mặt Vệ Tử Quân cởi bỏ ngoại sam, lại đem vạt áo bên trong nội sam mở ra, lồng ngực kiên cố lộ ra.

    Vệ Tử Quân xấu hổ không thôi, không biết tại sao uống hai chén rượu liền làm Lý Thiên Kỳ thay đổi tính nết.

    "Tử Quân, nóng quá." Lý Thiên Kỳ làm như cực lực ẩn nhẫn cái gì, muốn đem nội sam kia cũng cởi bỏ luôn.

    "Đừng cởi, coi chừng cảm lạnh." Vệ Tử Quân phát hiện không ổn, đi vòng qua chiếc kỷ trà, về hướng Lý Thiên Kỳ, đưa tay xoa mặt hắn! Nóng quá, rượu này thực lợi hại như vậy?

    Nàng nào biết rằng, lúc này Lý Thiên Kỳ đã giống như một con vật vô cùng sung sức, hết sức căng thẳng, da thịt tiếp xúc làm cho chút lý trí còn sót lại của hắn trong nháy mắt bay mất.

    Đến khi nàng nhận thấy được có cái gì không đúng, cả người đã bị Lý Thiên Kỳ ôm vào trong lòng.
     
    Selene Lee, mimosavjBusybee thích bài này.
  3. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Chương 52: Trúng Độc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơi thở ồ ồ phun lên mặt nàng, mắt thấy ánh mắt kia gần như muốn phun ra lửa, Vệ Tử Quân thầm nghĩ: Hỏng rồi.

    "Nhị ca, ngươi làm sao vậy, đừng dọa Tử Quân." Bị người khác ôm khiến nàng bối rối không thôi.

    "Trong rượu này có xuân dược!" Lý Thiên Kỳ thở hổn hển, một đôi mắt khát vọng làm như muốn nuốt chửng nàng, "Tử Quân, giúp, giúp nhị ca."

    "A? Xuân dược! Giải dược đâu? Ta đi đòi bọn họ giải dược!" Vệ Tử Quân giãy dụa, nhưng Lý Thiên Kỳ không chịu buông tay.

    "Vô dụng, xuân dược này không có giải dược, đây là làm cho người ta.. phải giao hoan."

    "Vậy.. Vậy làm sao bây giờ?" Khóe mắt đảo quanh phòng, Vệ Tử Quân gấp đến độ suy nghĩ đều rối loạn. "Nhị ca đợi chút, ta đi tìm cho ngươi một.. Tìm một cô nương!"

    Tuy rằng loại lời nói này khó có thể nói ra, nàng vẫn là phải kiên trì nói ra, nàng biết Lý Thiên Kỳ trời sanh tính thích sạch sẽ, không thích những vật không sạch sẽ, nhưng nghe nói trúng xuân dược, nếu như không giao hợp, sẽ có thể nguy hiểm tánh mạng, nàng sao có thể để nhị ca mạo hiểm như vậy, càng lo lắng hắn trướng lâu không phát tiết sẽ làm bị thương thân thể.

    Thấy nàng giãy dụa muốn đi ra ngoài tìm cô nương, hắn lại ôm chặt nàng, "Đừng nhúc nhích, ngươi vừa động, nhị ca khó có thể tự giữ. Đừng nhúc nhích, cho nhị ca ôm một lát, trong chốc lát, liền lập tức qua đi!"

    Vệ Tử Quân nghe vậy, lập tức an tĩnh lại, nghiêng đầu mặc hắn ôm. Đúng vậy, người trúng xuân dược, sao có thể chống lại nàng cọ tới cọ lui như vậy, cũng may nhị ca tự chủ rất mạnh, nhưng, có thể đi qua sao?

    Một lát sau, quả nhiên, giống như nàng lo lắng, hắn chẳng những không bình phục, ngược lại tiếng hít thở càng phát ra dồn dập, thân hình cũng càng run run, cái ôm kia ngày càng chặt, đến mức nàng không thở được.

    "Nhị ca, ta thở không nổi!" Vệ Tử Quân xoay đầu qua, nghiêng mặt, chống lại đôi mắt kia đang phun ra hỏa dục kia. Đôi mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm nàng, gương mặt trương hồng kia, dần dần gần sát lại, giao triền, dừng lại ở giữa hai mắt nàng.

    Thấy đôi môi hắn run run tiến lên, Vệ Tử Quân hoảng hốt không thôi, "Nhị.. Nhị ca, ta ta ta là nam nhân, ta giải không được độc của ngươi, a.." Lời còn chưa nói xong, môi đã bị hôn xuống.

    Lý Thiên Kỳ tham lam mút đôi môi thơm ngọt, trút xuống dục vọng, lý trí đã không còn, một đôi bàn tay cũng bắt đầu vuốt ve phía sau lưng người kia.

    "Nhị ca.. A.." Vệ Tử Quân vừa mới thoát ra, nghĩ đến cơ hội nói chuyện, lại bị lưỡi hắn xâm nhập, quét qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng nàng, khiến nàng đầu váng mắt hoa, thở hổn hển liên tục.

    Thấy cục diện ngày càng khó có thể kiểm soát, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, Vệ Tử Quân đành xuống tay điểm huyệt đạo của hắn.

    Đem người xụi lơ đỡ nằm xuống giường, liền vội chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền gặp Hợp Tâm vẫn đứng hầu ngoài cửa.

    "Hợp Tâm, nhị ca ta hắn trúng xuân dược, làm sao bây giờ, có thể giải không?"

    "Làm sao có thể? Chẳng lẽ ta lấy lầm rượu rồi?" Hợp Tâm giống như nhớ lại lúc nàng lấy rượu.

    "Ai, không cần suy nghĩ, cứu người quan trọng hơn, nhị ca ta hắn duy trì không được nữa rồi!" Vệ Tử Quân gấp đến độ sắp khóc.

    "Không có cách nào, chỉ có ân ái, công tử đừng vội, người lập tức đến." Hợp Tâm đang muốn xoay người đi gọi người, vừa vặn một cô nương đi qua, đã bị Hợp Tâm giữ lại.

    Vệ Tử Quân giải huyệt đạo cho Lý Thiên Kỳ, đem cô nương kia đưa cho hắn. Lại bị hắn một tay đẩy ra, "Cút ra ngoài."

    "Nhị ca, đừng như vậy, nàng là tới cứu ngươi!" Vệ Tử Quân nhỏ giọng cầu xin, trong lòng tràn đầy lo lắng.

    "Kêu bọn họ ra ngoài hết đi." Lý Thiên Kỳ chỉ vào Hợp Tâm cùng cô nương kia quát.

    "Nhị ca, đừng như vậy, ngươi hiện tại cần nữ nhân, đừng như vậy, ngươi muốn nữ tử dạng gì, ta đi tìm cho ngươi." Mắt thấy hắn phải chịu thống khổ, giống như đang muốn mất đi lý trí, Vệ Tử Quân gấp đến độ đỏ mắt.

    Nhìn bộ dáng sốt ruột của nàng, Lý Thiên Kỳ ôm chầm lấy nàng. "Nhị ca chỉ cần ngươi, chỉ có ngươi có thể cứu ta, ai ta đều không cần, kêu bọn họ đều đi."

    Nàng làm thế nào cứu hắn, chẳng lẽ hắn không biết nàng là nam nhân sao? Vệ Tử Quân vừa vội lại khổ sở, ánh mắt khẩn cầu nhìn phía Hợp Tâm.

    Hợp Tâm giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, xuân dược nơi này của chúng ta không phải nhất định ái ân, chỉ cần tiết tinh là được, nhớ lấy, nhất định phải tiết tinh, nếu không sẽ tổn thương đến thân thể."

    "Tiết.. Tiết tinh? Tiết như thế nào?" Vệ Tử Quân có chút cà lăm, chữ này thật sự khó nói.

    "Lấy tay! Chính hắn có thể tự làm." Hợp Tâm kéo cô nương kia đi ra ngoài.

    "Nhị ca, ngươi chắc là biết làm như thế nào, ta.. Ta đi ra ngoài trước, qua một khắc ta sẽ trở về, ngươi đều nghe được rồi chứ? Mau.. Mau làm đi." Vệ Tử Quân thật sự không biết nên dặn như thế nào, dù sao khó có thể mở miệng, chỉ hy vọng hắn giải quyết nhanh chút.

    Thấy bộ dáng nàng muốn đi, Lý Thiên Kỳ một tay giữ nàng lại, "Lý Thiên Kỳ ta há có thể làm việc cẩu thả như vậy, ngươi phải ở trong này cùng nhị ca."

    "Nhị ca!" Vệ Tử Quân gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải, hắn là người thông minh, sao lại suy nghĩ luẩn quẩn như thế, không phải bị Khổng Mạnh hoàng lão tẩy não rồi chứ.

    "Nhị ca, mau làm đi, nếu không ta giúp ngươi!"

    "Ngươi dám! Ta không tin ngươi dám làm vậy." Lông mi Lý Thiên Kỳ nhíu lại, mắt trừng Vệ Tử Quân.

    Hắn sao lại cổ hủ như vậy, Vệ Tử Quân lòng nóng như lửa đốt.

    Mắt thấy vật kia đã cứng lên hồi lâu, cảm thấy vô cùng lo lắng, bỏ qua quan niệm thế tục, bỏ đi sự rụt rè, một lòng nghĩ, phải cởi nhục khố của Lý Thiên Kỳ xuống.

    "Tử Quân, ngươi làm cái gì.."

    Ngay khi Lý Thiên Kỳ kinh hô, nàng đã muốn lấy tay với lên vật cứng rắn của hắn.

    "Tử Quân.." Lý Thiên Kỳ thở nhẹ một tiếng, cả người run lên, nhưng không cự tuyệt.

    Vệ Tử Quân tay nắm lấy vật kia, hi vọng mọi việc hết thảy mau mau chấm dứt.

    Chưa bao giờ từng có cảm giác mọi thứ đánh úp lại như vậy, là vì 'hắn' sao? Lý Thiên Kỳ nhìn dung nhan trước mắt, đó là người mình yêu thích, mà người này mặt ửng đỏ, đang vỗ về chơi đùa thân thể hắn.

    Thân hình run run rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy người trước mặt, "Tử Quân.. Tử Quân.." Cúi đầu, tay lần sờ mặt mày mắt mũi của Vệ Tử Quân.

    Vệ Tử Quân đang nắm vật kia, không thể né tránh, thấy hắn thần trí hỗn loạn, không thể ẩn nhẫn, cũng liền kệ hắn đi.

    Miệng bị đôi môi nóng bỏng xâm chiếm, trong tay lại đang nắm vật nóng bỏng của hắn, bất giác trong lòng nhảy dựng lên, thân mình nóng lên, hạ thân dâng lên một tia khác thường.

    Gian nan ẩn nhẫn hết thảy, tay đẩy nhanh tốc độ, rốt cục, Lý Thiên Kỳ ở trên mặt nàng phun ra một chuỗi tinh dịch, một cỗ nhiệt lưu thấm ướt tay Vệ Tử Quân.

    Buông ra bàn tay đã đau nhức, Vệ Tử Quân liếc Lý Thiên Kỳ một cái.

    Hai người trầm mặc lau khô vật ẩm ướt kia, sửa sang lại quần áo.

    Hai người liếc nhau, đều xấu hổ quay đầu.

    Vệ Tử Quân đánh vỡ không khí xấu hổ, nói với Lý Thiên Kỳ: "Nhị ca, lại ăn một chút gì đi."

    "Hảo!" Cũng không quản là tốt thật hay tốt giả, có chút việc dời đi lực chú ý là tốt rồi.

    Hai người cầm đũa lên, ăn mấy miếng đồ ăn, càng thấy không khí xấu hổ.

    "Nhị ca, ngươi mệt mỏi rồi, nằm nghỉ một chút đi." Vệ Tử Quân nói xong lại cảm thấy lời này không thích hợp.

    Lý Thiên Kỳ nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú vừa mới hết đỏ lại hồng trở lại, "A, tốt, tốt, Tứ đệ cũng mệt mỏi, cũng đi nằm chút đi." Lời vừa ra khỏi miệng, hối hận không ngừng, lời này cũng quá ái muội.

    "A, tốt, tốt." Vệ Tử Quân không ngừng lên tiếng trả lời, ngả mình vào một cái tháp khác, hai người đưa lưng về phía nhau, lại cách chiếc kỷ trà, vẫn như cũ đem khoảng cách kéo đến lớn nhất, Vệ Tử Quân thiếu chút nữa không cẩn thận ngã nhào khỏi tháp.

    Hai người trằn trọc suy nghĩ, trầm mặc không nói, một hồi vừa nãy cũng có chút mệt mỏi, miên man suy nghĩ một hồi, đều chìm vào giấc ngủ.
     
    Selene Lee, mimosavjBusybee thích bài này.
  4. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Chương 53: Gặp Tai Kiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ở ngoại ô, muôn chim hót líu lo, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống, đem bóng cây lớn hai bên đường kéo thật dài.

    Vài tráng hán cưỡi ngựa, kéo một chiếc xe ngựa, phi nhanh dưới bóng cây ở quan đạo, làm một mảng bụi đất bay lên ngợp trời.

    Vệ Tử Quân cảm thấy cổ tay có một trận đau đớn, tỉnh lại, từ từ nâng tay lên, nâng đến trước mặt vừa thấy, đúng là căn đạo thảo. Nhưng, tay kia vì sao cũng cùng nâng lên? Ánh mắt nàng chạm đến dây thừng trên cổ tay, thiếu chút nữa kêu to ra tiếng, hai cổ tay của nàng bị trói cùng nhau!

    Sao lại thế này? Ai lại trói nàng? Toa xe xóc nảy cùng tiếng vó ngựa vang vọng làm nàng chợt có tri giác, nhìn xung quanh, phát giác bên cạnh một đôi mắt tinh lượng.

    "Tử Quân, ngươi tỉnh rồi?" Lý Thiên Kỳ khó được có chút ý cười, nhìn bộ dáng nàng vừa mới giơ hai tay lên ngây ngốc, ánh mắt không thoải mái khi bị trói cũng đảo qua.

    "Nhị ca, sao lại thế này?" Vệ Tử Quân hỏi, đầu óc vẫn rối rắm không hề chuyển biến.

    "Chúng ta gặp tai kiếp." Rốt cuộc là người trải qua núi đao biển lửa, ngữ khí bình tĩnh vô ba.

    "A! Là Nghi Xuân lâu kia làm?" Ngay cả xuân dược cũng dám hạ, làm ra chuyện như này cũng nhất định là bọn hắn.

    "Hẳn là không phải, lúc ấy kiếp phỉ còn nói không được để bị người ở bên trong thấy được."

    "Lúc ấy ngươi đã tỉnh?" Vệ Tử Quân thực kinh ngạc, đã tỉnh vì sao còn bị bắt đi?

    "Đúng vậy, hôm qua ngươi ngủ say như lợn, ta lại không ngủ được, chỉ nhắm mắt trong chốc lát. Sau đó ngửi được một cỗ mùi thơm lạ lùng, phát hiện ra đó là một loại mê dược, liền ngừng thở. Nhưng dù sao vẫn hít vào một chút, không nghĩ tới thuốc này hiệu quả như vậy, lúc có người từ cửa sổ tiến vào, ta phát giác công lực đã hoàn toàn biến mất, lại bị hôn mê."

    Hôm qua? Nói như vậy đã qua một ngày, Vệ Tử Quân nhìn dây thừng ở cổ tay, nhìn phía Lý Thiên Kỳ, "Nhị ca, ta giúp ngươi giải dây thừng."

    "Không giải được, loại cỏ này là hệ pháp của nước khác, ta cân nhắc cả nửa ngày, hơn nữa đầu dây thừng đều nằm ở trong tay bọn họ." Lý Thiên Kỳ quơ quơ cổ tay, phía bên dưới gắn với dây thừng rất dài.

    Vệ Tử Quân lúc này mới phát hiện, có hai cái dây thừng gắn với cổ tay, dọc theo cửa sổ của toa xe, đi ra ngoài cửa sổ, xem ra đầu cuối của dây thừng nằm trong tay đạo tặc. Loại biện pháp này khiến nàng cảm thấy mình như một con gia súc bị trói. Lại thử vận công, phát giác công lực mất hết, lập tức trong lòng một trận khí khổ.

    Cũng may đám đạo tặc đó coi như có chút lương tâm, không có nhét bọn họ vào bao tải, hơn nữa ở trong xe này có lớp cỏ rất dày, cho nên xóc nảy còn có thể chịu được.

    Bọn họ đây là đang bị mang đi nơi nào?

    Xe ngựa tựa hồ đã ra khỏi quan đạo, đi vào đường nhỏ xóc nảy, thân xe đột nhiên nghiêng sang một bên, Vệ Tử Quân đột nhiên ngã nhào, đụng vào người Lý Thiên Kỳ, mặt cũng theo quán tính chạm đến trên khuôn mặt hắn, môi kia vừa vặn chạm vào trên má hắn.

    Vệ Tử Quân rất xấu hổ, lập tức buông ra, làm như không có việc gì xảy ra, xoay mặt nhìn về phía trần xe.

    Chỉ là Lý Thiên Kỳ, không cách nào làm như không có gì phát sinh, trở về chỗ cũ, trên má có cảm giác giống như đóa hoa nở rộ, trong lòng không khống chế được sự náo loạn, trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm qua hôn môi nàng, khuôn mặt trắng nõn ôn nhuận kia, đôi môi đỏ tươi mềm mại kia, còn có cảm xúc khi chạm vào chóp mũi nhu thuận nữa.

    Ai! Đều tự trách mình, sao lại muốn uống rượu thanh lâu cái gì, làm hại chính mình khinh bạc Tứ đệ, còn làm cho Tứ đệ thấy chỗ bí mật kia của mình, đến nỗi hiện tại chỉ cần Tứ đệ nhẹ nhàng đụng chạm, đều làm cho hắn nổi lên khởi niệm.

    Nhớ tới trước kia còn nói muốn hôn môi hắn, không nghĩ tới liền thực..

    Hôn! Hôn! Hóa ra là như vậy, có tư vị như vậy!

    Toa xe lại tiếp tục nghiêng, Vệ Tử Quân muốn xoay người, cũng đành bất động, nhìn ngắm trần xe một lúc lâu, cổ vô cùng đau nhức, thật sự không chịu nổi nữa, lại không muốn đối mặt với hắn, bất đắc dĩ đành phải vùi mặt xuống đám cỏ.

    "Tử Quân, ngẩng đầu lên, cẩn thận bị cỏ làm xước mặt." Lý Thiên Kỳ đau lòng nói, khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng như vậy, nếu như bị đám cỏ này phá đi, hắn sẽ đau lòng đến nhường nào.

    "..."

    Vệ Tử Quân chỉ đành ngẩng đầu lên đáp, mặt mày mắt mũi liền rơi vào trong mắt hắn.

    Nhìn đôi môi đỏ mọng kia, ngửi thấy hương lan thoang thoảng trên người, không khỏi nhớ tới hương thơm ngọt ngào trong miệng. Đôi môi đỏ mọng kia, chỉ cần hắn nhẹ nhàng tiến tới, liền có thể có được.

    Tự mình đem sự tham lam của mình giấu ở trong lòng, ồ ồ thở dốc, từng trận từng trận một.

    Vệ Tử Quân nhìn gương mặt thất thần kia đang tới gần, nhẹ giọng nói: "Nhị ca?"

    Một tiếng gọi này đánh thức Lý Thiên Kỳ, thật xấu hổ, hắn đây là đang làm cái gì? Hôm qua đã khinh bạc Tứ đệ, cũng may hắn không làm sao, hôm nay sao lại muốn làm việc trơ trẽn như vậy? Hắn trả công đạo cho Tứ đệ như thế nào đây!

    "A, Tử Quân, trên mặt ngươi có cỏ, nhị ca giúp ngươi thổi." Lý Thiên Kỳ thuận thế thổi loạn trên mặt Vệ Tử Quân.

    Sáng sớm, thời tiết vốn lạnh, hai người cũng không có chăn, vốn không ấm áp, Vệ Tử Quân bị một cái thổi này của hắn làm cho thấy gió lạnh vù vù, đôi mắt bị thổi sắp không mở ra được, hắn lại vẫn như cũ không dừng lại, không khỏi có chút không kiên nhẫn, "Được rồi, nhị ca, đừng thổi nữa."

    Lý Thiên Kỳ trêu tức cười, quay đầu lại, hai người không hề nói chuyện. Bởi vì công lực của hai người đều mất hết, không có biện pháp đào thoát, chỉ đành ngồi nhìn trần xe ngẩn người.

    Xe ngựa dừng lại ở một nơi có tiếng động lớn nháo, có người mở cửa toa xe, đi lên xe.

    Đó là một tráng hán thân y phục màu đen, tiến vào cởi dây thừng trên tay Vệ Tử Quân, đồng thời vừa uy hiếp vừa dặn dò: "Thả các ngươi xuống dưới ăn cơm, nếu dám kiếm phiền toái, ai cũng đừng muốn còn sống trở về."

    "Vị tráng sĩ này, ta với ngươi không oán không thù, vì sao phải bắt chúng ta?" Vệ Tử Quân thừa dịp này muốn hỏi điều thắc mắc.

    "Hỏi nhiều như vậy! Đến lúc đó ngươi sẽ tự biết, tóm lại không phải hại ngươi, cho nên biết điều một chút, đừng tự tìm đường chết!" Tráng hán kia không kiên nhẫn ném dây thừng, đem hai người xuống xe.

    Hai người vừa xuống xe, lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trên đường.

    Người bán hàng hai bên đường, người đi đường, người ăn cơm, người uống trà, đều chậc chậc vang thành một mảnh.

    Ở nơi thôn dã này, có bao giờ được nhìn thấy người bất phàm như vậy, làm cho người ta sinh ảo giác có phải hai vị tiên tử hạ phàm đến đây hay không.

    Bên kia có vài cô gái nông gia nhìn bọn họ thỉnh thoảng cười duyên, Vệ Tử Quân gật đầu cười đáp lễ với các nàng, vài nữ tử nhất thời tranh nhau xem nàng cười với ai.

    "Hắn cười với ta!"

    "Ai nói, hắn là cười với ta!"

    Lý Thiên Kỳ thấy thế một trận buồn bực không hiểu bèn nổi lên, đã có hắn còn muốn lưu luyến bụi hoa. Hắn thật mất hứng, bỗng tên kia bắt lấy cổ tay Vệ Tử Quân kéo nhanh vào cửa tiệm ăn.

    Bởi vì lực đạo quá lớn, Vệ Tử Quân khẽ kêu đau, Lý Thiên Kỳ nhấc ống tay áo của nàng lên, cổ tay đầy vệt hồng ngân.

    Một tia đau đớn không rõ lướt qua ở đáy lòng, rốt cuộc nhịn không được quát lạnh một tiếng: "Xem ngươi làm chuyện tốt gì."

    Mọi người trong quán theo thanh âm nhìn lại đây. Thấy hai người, lại là tiếng chậc chậc vang thành một mảnh. Tâm tư đều đặt ở việc nhìn ngắm hai vị thiên nhân, hoàn toàn xem nhẹ âm thanh gầm lên kia.

    Chỉ có một người, nghe xong thanh âm chất vấn kia, chậm rãi quay sang, "Còn có khí lực kêu? Xem ra thuốc này ta hạ vẫn chưa đủ!"

    Hai người đồng thời quay đầu, đều sửng sốt một chút. Chỉ thấy mái tóc đen dài trên đầu vai kiều diễm lay động, ở giữa là dung nhan tuyệt mĩ có một không hai.

    Người nọ đúng là nam tử tuyệt mỹ vô cùng ngày ấy ở Dư Hàng đụng phải Vệ Tử Quân.

    Không để ý tới đối phương là thần thánh phương nào, Lý Thiên Kỳ trong lòng chỉ có phiến hồng ngân trên cổ tay Vệ Tử Quân, "Các ngươi làm hắn bị thương!" Hắn giơ cổ tay mảnh khảnh của nàng lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.

    Vệ Tử Quân biết hắn lo lắng, nhưng hắn ở trước mặt mọi người đang nhìn trừng trừng, giơ tay nàng lên, ở nơi này hô to gọi nhỏ, thật sự dọa người, vì thế nàng ngăn tay hắn lại, không kiên nhẫn nói: "Được rồi, đây cũng coi là bị thương sao! Ngồi xuống ăn cơm đi!"

    Nam tử tuyệt sắc kia nghe vậy, nhìn Vệ Tử Quân trong chốc lát, tản ra ý vị lãnh nguyệt, khóe miệng nhếch lên, trong sóng mắt lạnh như băng hiện lên một tia thú vị.

    Người của nàng bị thương, Lý Thiên Kỳ trong lòng đã giận dữ, lại thấy nam tử kia ái muội nhìn chằm chằm nàng, hắn xưa nay trầm ổn, giỏi về xem xét thời thế, không biết vì sao lại mất đi sự bình tĩnh, giận dữ nổi lên, tiến lên túm lấy vạt áo nam tử kia.

    Nhưng hắn dĩ nhiên là công lực mất hết, còn chưa kịp làm gì, liền bị một nam tử áo đen khác bên cạnh một chưởng đánh ngã xuống đất.

    Rốt cuộc là người luyện võ, so với người bình thường vẫn linh hoạt hơn, Lý Thiên Kỳ rất nhanh liền đứng lên, xoay người đánh về hướng nam tử kia.

    "Dừng tay!" Vệ Tử Quân kéo Lý Thiên Kỳ, nổi giận nói: "Hiện tại đánh không lại người ta, lại còn muốn dùng sức mạnh, không biết nhẫn nại một chút sao? Ngồi xuống ăn cơm!"

    Nàng thật sự lo lắng hắn cứ như vậy xông lên bị đánh vô ích, lại tức giận hắn lo lắng thể diện lỗi thời. Kéo hắn ngồi xuống cái ghế bên bàn, sau đó chính mình cũng ngồi xuống.

    "Ăn cơm!" Vệ Tử Quân lạnh giọng khiển trách Lý Thiên Kỳ.

    Lý Thiên Kỳ áp chế sự tức giận trong lồng ngực, lạnh lùng liếc nam tử kia một cái, giống như an ủi, khẽ vuốt đầu vai Vệ Tử Quân, nghe lời cầm bát đũa lên, Vệ Tử Quân thấy thế gắp vài miếng đồ ăn đặt vào bát hắn, cũng không để ý tới ánh mắt nam tử kia vẫn nhìn nàng, tự gắp đồ ăn ăn cơm.

    "Ha ha ha ha ---- thật phấn khích! Trầm ổn quả cảm! Xem ra cũng không phải toàn bộ đều là hư danh." Nam tử kia nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, ánh mắt lộ một tia thưởng thức, "Tưởng rằng thanh danh dựa vào nịnh nọt mà có cũng sẽ không lâu dài, khó trách hắn liều mạng muốn tìm ngươi trở về."

    Nghe vậy, Vệ Tử Quân khinh thường nhìn mắt hắn, phút chốc cất tiếng hỏi, "Ai? Là ai muốn tìm ta?"

    "Hỏi nhiều như vậy làm gì? Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết!" Nam tử gắp mấy miếng đồ ăn để vào trong bát rồi mang đi. Tựa hồ trong lời nói, hắn muốn khiến cho nàng tò mò cùng chú ý, lại căn bản không muốn nói cho nàng.

    Vệ Tử Quân thấy hắn sẽ không trả lời, cũng không hỏi tiếp, chỉ là lông mày chau lại, tâm tư cũng càng trầm trọng.

    Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi thời gian một chén trà nhỏ. Liền khởi hành.

    Vệ Tử Quân đi đến trước toa xe liền dừng lại, nói với nam tử áo đen bên cạnh: "Ta trốn không thoát, không cần trói lại."

    Nam tử áo đen do dự một chút, "Như vậy sao được! Lên xe!"

    "Xích Bố Ni, không cần trói lại!" Nam tử tuyệt sắc kia hiển nhiên là thủ lĩnh của bọn hắn, nghe xong lời nói của hắn, nam tử áo đen liền trực tiếp đưa bọn họ vào toa xe.

    Ước chừng giờ Mùi, mới có bữa cơm thứ hai.

    Vệ Tử Quân thấy Lý Thiên Kỳ ăn không nhiều lắm, liền nói với tuyệt sắc nam tử kia: "Ngươi không cho chúng ta mang chút điểm tâm sao?"

    Nam tử kia ngẩn người, chợt cười to, sai người nói: "Chuẩn bị chút điểm tâm tốt nhất mang theo." Dứt lời, mắt lại hàm ý bỡn cợt, cười liếc Vệ Tử Quân một cái.

    Điểm tâm quả nhiên mang tới, nghe thấy tiếng bụng Lý Thiên Kỳ đang réo, Vệ Tử Quân cười lấy điểm tâm ra. "Biết ngươi sẽ đói mà, nhanh ăn đi!"

    Lý Thiên Kỳ cầm lấy một khối quế hoa cao đưa đến bên miệng Vệ Tử Quân, "Ngươi ăn trước đi!"

    Vệ Tử Quân mím môi, tiếp nhận điểm tâm, "Sao nào! Giữa chúng ta còn muốn tương kính như tân sao?" Dứt lời, mới nhận ra lỡ lời, xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.

    Sao lại muốn chứ, nếu là trước kia, nàng cùng Lý Thiên Kỳ vui đùa kiểu này tự nhiên chẳng sao cả, những từ sau sự kiện ở thanh lâu, hết thảy có chút biến đổi, một chút lời nói hơi mẫn cảm, đều đã làm không khí ái muội không chịu nổi, xem ra về sau nói chuyện phải cẩn thận chút.

    Tháng 10 đầu đông, ở Giang Nam người bình thường mặc thêm kiện ngoại bào liền có thể giữ ấm, mà trong xe này càng ngày càng lạnh, chứng tỏ bọn họ đang chạy về hướng bắc.

    Ban đêm khí lạnh càng sâu, không khí giống như có thể kết băng, gió bắc thổi mành xe bay tán loạn, gió lạnh thổi vào trong toa xe.

    "Tử Quân, lạnh không!" Lý Thiên Kỳ cởi ngoại sam đắp lên trên người Vệ Tử Quân.

    "Nhị ca, ta còn mặc nhiều hơn ngươi một kiện ngoại bào, ngươi chỉ có một kiện ngoại sam này, mau mặc vào, cẩn thận bị phong hàn." Vệ Tử Quân sống chết không chịu nhận xiêm y của Lý Thiên Kỳ, chỉ gỡ vài cọng cỏ ở trên người, "Nhị ca, ngươi cũng có vài cọng cỏ, ngươi xem chúng ta có giống ăn mày không? Ha ha.."

    Thấy nàng còn có thể cười như vậy, Lý Thiên Kỳ trong lòng tê rần, xoay người đứng lên hô to về phía ngoài cửa sổ: "Uy -- lấy thêm kiện xiêm y dày lại đây --!"

    "Nhị ca, đừng kêu nữa, bọn họ đều có công lực hộ thể, đều là quần áo nhẹ nhàng, làm sao có dư xiêm y cho chúng ta, trước hãy sống qua đêm nay đã, ngày mai gặp được chợ mua hai kiện là được." Vệ Tử Quân kéo Lý Thiên Kỳ ngồi xuống.

    Lý Thiên Kỳ thấy không có người để ý đến hắn, cũng đành phải thôi, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, trông thấy mặt Vệ Tử Quân đã có chút phiếm hồng, khiến hắn vô cùng lo lắng cùng đau đớn.

    Suy nghĩ một lúc lâu, giống như là ra một quyết định gian nan, "Tử Quân, ngươi đừng nghĩ nhiều, nhị ca giúp ngươi chà xát để ấm áp một chút." Khả năng bởi vì sự việc ở thanh lâu, Lý Thiên Kỳ cũng bắt đầu cố kỵ, hắn một lòng muốn giúp nàng sưởi ấm, lại lo lắng nàng có ý nghĩ gì, đành phải giải thích trước một phen.

    Nhưng mà lời giải thích này ngược lại giấu đầu lòi đuôi, giống như nhắc nhở hai người tình trạng quẫn bách ngày đó, khi đôi bàn tay hắn đặt lên hai má nàng bắt đầu chà xát, hai người chỉ cảm thấy không khí càng xấu hổ.

    Bàn tay nóng bỏng chà xát hai má lạnh lẽo của nàng, một tia rung động nổi lên, giống như có cái gì đó mở ra, như muốn đem người trước mặt này tiến vào trong lòng.

    Lửa nóng từ bàn tay cùng lửa nóng trong ánh mắt khiến Vệ Tử Quân chột dạ, không khỏi rũ mắt xuống, tim đập nhanh làm máu chảy mạnh, toàn thân bắt đầu nóng lên, không ngờ thẹn thùng còn có công hiệu ấm thân.

    Hai bàn tay này, mang theo sự ấm áp, lại tựa hồ mang theo ma lực nào đó, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, đồng thời cỗ xấu hổ kia cũng thối lui, ngược lại có chút buồn ngủ, dần dần, ở trong vòng tay của hắn, đôi mắt dần khép lại.

    Lý Thiên Kỳ không khỏi cười khổ, như vậy hắn cũng có thể ngủ, thật sự là tâm tư trong sáng.
     
    Selene Lee, mimosavj, Busybee1 người nữa thích bài này.
  5. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Chương 54: Phong Hàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm giác lúc này, bất giác thật ấm áp, không thấy quá lạnh. Thẳng đến khi có người mở cửa xe.

    "Đi xuống! Đi xuống ở trọ! A? Tiểu tử xương cốt cứng rắn, còn rất biết khiến người đau lòng." Người mở cửa xe nói thầm một câu.

    Đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ của Vệ Tử Quân mở ra, bên ngoài ánh trăng rọi vào, ở trọ? Có nhà trọ sao? Giãy dụa ngồi dậy, duỗi tay, lại đẩy một mảng cỏ ra.

    Nàng lúc này mới phát hiện, trên người nàng phủ rất nhiều cỏ, bên trên còn đắp ngoại sam của Lý Thiên Kỳ. Vệ Tử Quân thất thần một trận, hướng bên người nhìn lại.

    Thấy Lý Thiên Kỳ chỉ mặc nội sam màu trắng nằm trong toa xe lạnh lẽo, toàn bộ cỏ, đều đắp trên người nàng.

    "Nhị ca!" Trong thanh âm của Vệ Tử Quân có chút nức nở.

    Đều tại mình tham ngủ, tại sao một chút cũng không phát hiện.

    Nàng ôm lấy thân thể lạnh lẽo của hắn, không ngừng ma sát, "Nhị ca, ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại."

    "Tử Quân.." Lý Thiên Kỳ mở mắt, liếm môi, "Không có việc gì, nhị ca có chút mệt thôi."

    Nghe thấy hắn mở miệng, Vệ Tử Quân kinh hỉ ghé sát hắn mặt, "Nhị ca, mau đứng lên, có nhà trọ."

    Đem Lý Thiên Kỳ đặt trên giường, đắp chăn xong, quay đầu phân phó một tiểu nhị hầu hạ bên cạnh: "Tiểu nhị ca, đi lấy một cái chậu than đến đây đi."

    "Này.. Đã trễ thế này, đều.."

    Nàng tùy tay đưa cho tiểu nhị một khối bạc vụn, tiểu nhị kia liền sảng khoái đồng ý rời đi. Chỉ chốc lát đã mang đến một chậu than, thật là tân nhiên thán hỏa.

    Nhìn khuôn mặt vẫn xanh tím như trước, Vệ Tử Quân lo lắng không thôi, tay chạm vào da thịt kia, vẫn như trước lạnh thành một mảnh.

    Hít một hơi, đem chậu than đến trước giường, xốc một góc chăn lên, chà sát trên thân thể lạnh lẽo kia.

    "Tử Quân, ngươi chà xát như vậy, nhị ca làm sao ngủ?" Đôi môi xanh tím của Lý Thiên Kỳ cong lên trêu đùa.

    "Ngươi không ấm lên, ta cũng không dám cho ngươi ngủ." Vệ Tử Quân không để ý tới hắn, tiếp tục ma sát.

    Đến khi hai cánh tay nóng lên, lại đi xoa chân, xoa đến mắt cá chân, Vệ Tử Quân đem tất vải bông kéo xuống, bắt đầu xoa nắn ngón chân hắn.

    Lý Thiên Kỳ co chân lại, kinh hô: "Tử Quân, không thể!"

    "Nhị ca, ngươi cũng không phải nữ nhân, sao lại sợ bị người khác nhìn?" Vệ Tử Quân nở nụ cười.

    Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm miệng nàng đang cười, hoảng hốt chớp mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Chân nhị ca còn chưa có rửa!"

    "Chân nhị ca cũng không có thối nha!" Nàng cười nói, nhẹ nhàng xoa lòng bàn chân.

    Bởi vì ngứa, bàn chân run lên, Vệ Tử Quân cười ha hả.

    "Ngươi.." Lý Thiên Kỳ hiển nhiên có chút ngượng, khuôn mặt tuấn tú không có một chút huyết sắc cư nhiên phiếm hồng.

    Vì sao lại có loại cảm giác này? Hắn luôn luôn điềm đạm, bình tĩnh, cư nhiên lại ngượng, hơn nữa còn là ở trước mặt một nam nhân.

    "Nhị ca, thẹn thùng à! Thẹn thùng có lợi cho ấm thân!" Vệ Tử Quân cười, trêu đùa Lý Thiên Kỳ.

    Nhìn khuôn mặt nàng tươi cười như vậy, Lý Thiên Kỳ xưa nay dáng vẻ phong nhã, chưa bao giờ từng thất thố, cảm thấy hình tượng hoàn mỹ của chính mình sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự lúng túng của mình, tiếc rằng lại càng phát ra lợi hại hơn, hơn nữa nhờ sự xoa nắn của nàng, sóng nhiệt truyền khắp toàn thân.

    Chà xát xong chân, Vệ Tử Quân rửa tay ở bồn nước bên cạnh. Đi tới bên cạnh Lý Thiên Kỳ.

    "Ngươi không phải nói chân nhị ca không thối sao? Sao lại đi rửa tay ngay?" Vừa mới bị trêu đùa một phen, mượn cơ hội cố ý chất vấn.

    Vệ Tử Quân cúi người xuống, chống lại ánh mắt hắn, "Nếu không thối chân, cũng là nam nhân thối chân răng."

    Một cái chớp mắt kia, thanh âm ôn nhu, trên mặt hiện ra sự ôn nhu, làm hô hấp Lý Thiên Kỳ cứng lại, bên trong sự ôn nhu kia, rõ ràng có một chút mị sắc. Trong lòng mê mang khó hiểu, vì sao hắn lại có thái độ mềm mại đáng yêu như vậy?

    Trong khi hắn đang bị mê hoặc, nàng đưa tay theo góc chăn tiến vào, tiến vào trong vạt áo nội sam, xoa ngực hắn.

    Lòng Lý Thiên Kỳ lúc này nhảy dựng lên, đầu ngón tay ấm áp khẽ vuốt ngực, lại thấy gương mặt nàng cúi thấp gần trong gang tấc, ngay sau đó một cỗ mùi thơm ngát không tên bay tới. Sự kích thích như vậy, làm hắn suýt nữa ngất đi.

    Xong rồi xong rồi! Hắn thế nhưng sinh ra ý nghĩ như vậy đối với nam nhân, đều do sự kiện ở thanh lâu kia, là sự việc ở thanh lâu kia hại mình. Nhưng mà, coi như trước kia cũng từng đối với Tứ đệ có ý nghĩ khinh bạc, không đúng, trước kia cũng chưa nghiêm trọng như thế, vẫn là từ sự việc ở thanh lâu, đó tuyệt đối là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.

    Cảm thấy độ ấm của ngực hắn không cao, Vệ Tử Quân vốn định giúp hắn chà xát làm ấm ngực, nhưng da thịt hắn trơn bóng mịn màng làm nàng xuất hiện ý tưởng không hay. Rất nhanh liền rút tay ra, đắp lại góc chăn.

    "Nhị ca, mau ngủ đi, cảm thấy không thoải mái liền gọi ta."

    "Ngươi đi đâu? Lại đây cùng nhau ngủ!" Khiến lòng hắn rối thành như vậy, liền muốn bỏ chạy sao? Kêu hắn làm sao có thể ngủ được?

    "Ta ở trong này trông cho ngươi, ta lo nửa đêm ngươi lại sốt." Vệ Tử Quân kéo một cái ghế qua ngồi xuống, đưa cánh tay đang vươn ra của hắn vào trong chăn.

    "Như vậy sao được, đi lên ngủ!" Lý Thiên Kỳ tức khắc ngồi dậy.

    "Nhị ca, cẩn thận cảm lạnh." Vệ Tử Quân đứng dậy dìu hắn nằm xuống, "Ta ngủ say như chết, không biết trời đất gì, vạn nhất ngươi bị sốt, không có người chăm sóc sẽ làm bệnh tình nặng hơn."

    "Ngươi muốn vậy ta cũng ngồi?" Lý Thiên Kỳ định ngồi dậy.

    "Được rồi, được rồi, ta ngủ! Ta chỉ sợ nằm xuống là liền nhắm hai mắt lại. Ai!" Không lay chuyển được hắn, đành phải kéo chăn nằm xuống.

    Vừa nằm xuống, ngoài cửa liền truyền đến tiếng động, thanh âm vang lên, có người đang thấp giọng nói chuyện.

    "Ngươi đi ngủ một lát đi, ta đến canh."

    "Canh cẩn thận, đừng để cho bọn họ chạy."

    Bọn họ ngủ, còn có người gác, nàng thật sự là quá vinh hạnh!

    Ngẫm lại cũng là kỳ quái, nếu là bắt cóc bình thường, đã sớm điểm huyệt đạo của bọn họ, hay trói lại là được, tội gì còn phải có người thay phiên gác đêm? Hơn nữa cũng chưa từng làm khó bọn họ, còn ở trong xe trải cỏ, tựa hồ ngoại trừ thời tiết chết tiệt kia, hết thảy đều miễn cưỡng có thể chịu được.

    Nửa đêm, Vệ Tử Quân cố nén cơn buồn ngủ không dám ngủ, thỉnh thoảng sờ trán Lý Thiên Kỳ. Lo lắng của nàng không phải dư thừa, nàng biết, ở thời đại này, chứng phong hàn nghiêm trọng liền có thể mất mạng, nếu bị mắc phong hàn nghiêm trọng chẳng khác nào bị phán tử hình một nửa.

    Lúc mới bắt đầu, Lý Thiên Kỳ còn cùng nàng nói chuyện, sau lại không duy trì được, liền ngủ.

    Đúng như nàng lo lắng, lúc mới qua canh năm, hắn bắt đầu nóng lên.

    Thân thể nóng bỏng, nỉ non những lời vô nghĩa chứng tỏ bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.

    Vệ Tử Quân đi ra cửa, bắt lấy người canh giữ ngoài cửa, "Nhị ca ta bị sốt rồi, cầu ngươi mau đi mời một đại phu đến đây."

    "Ngươi cũng đừng thêm phiền, đêm hôm khuya khoắt đi nơi nào thỉnh đại phu! Đợi trời sáng rồi nói sau." Hán tử kia dùng sức chớp chớp con mắt đang nhập nhèm.

    "Chỉ cần ngươi không ngăn cản, ta gọi tiểu nhị đi tìm." Dứt lời, lắc mình đi ra ngoài, miệng cũng lớn tiếng kêu lên: "Tiểu nhị! Tiểu nhị ca --"

    "Ngươi theo ta trở về!" Hán tử thủ vệ kéo Vệ Tử Quân lại, trong mắt tức giận, "Rõ ràng là người đã chết, còn cố tình sống trở về, làm hại các huynh đệ trời lạnh phải bôn ba bên ngoài, ngươi không có điểm nào thành thật."

    "Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta là ai? Nói cho ta biết!" Vệ Tử Quân lập tức hiểu được bọn họ có ý đồ với nàng, là có liên quan đến thân phận trước kia của mình, nhưng bọn họ rốt cuộc là địch hay bạn, liền không biết được.

    Hai người dây dưa khắc khẩu không ngừng, rốt cục ầm ỹ đến tận cửa phòng của nam tử tuyệt sắc kia.
     
    Selene Lee, mimosavj, Busybee1 người nữa thích bài này.
  6. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Chương 55: Hạ Lỗ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Chương 56: Đoạn Nghĩa

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Quyển II: Đột Quyết Thiên - Chương 57: Cao Xương

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Chương 58: Duyên Cũ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Nguyên-Phương

    Bài viết:
    194
    Chương 59: Nguyên Nhân (1)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...