Trọng Sinh [Edit] Thập Niên 80: Hãn Thê Tham Tiền - Ngụy Gia Nhị Muội

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi DaiminaDu, 9 Tháng hai 2023.

  1. DaiminaDu

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Trừng Trị Thím Cả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 20: Trừng Trị Thím Cả

    Trương Ngọc Anh cuống quít từ trong bếp chạy ra, nhìn bộ dáng dữ tợn kia của anh chồng, sợ tới mức theo bản năng kéo hai đứa con gái bên cạnh ra sau người, Thanh Hoa và Thanh Thanh cũng song song ôm lấy mẹ, hãi hùng khiếp vía nhìn đại bá.

    "Anh, đang yên lành làm sao lại giận như vậy, tự dưng không đầu không đuôi, làm mấy đứa nhỏ sợ rồi kìa, ngồi xuống từ từ nói đi." Ngụy Đông Hải là một người có tính tình tốt, không dễ dàng cùng người ta đỏ mặt tía tai.

    Ngụy Đông Minh vừa thấy cháu gái lớn đang ngồi bên cạnh em trai, tức khắc chỉ vào cô mắng: "Ngươi cái đồ vô pháp vô thiên, bà nội và thím ngươi cũng không để vào mắt, ta hôm nay phải lấy gia pháp ra, hảo hảo dạy dỗ lại ngươi một phen."

    Dứt lời đã quất cây roi trong tay đánh về phía Ngụy Thanh Thảo.

    Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngụy Thanh Thảo sớm đã có chuẩn bị, thân mình lanh lẹ như cá chạch, chui xuống dưới bàn một đoạn, một roi kia liền đánh vào chén sứ đựng nước đang uống của Ngụy Đông Hải.

    "Bang" chén sứ bẻ làm hai nửa.

    Cả nhà đều bị dọa choáng váng, cái này ra tay cũng quá độc ác đi, nếu là đánh trúng người Thanh Thảo, không phải sẽ đem cô đánh đến da tróc thịt bong à!

    "Ngươi hỗn đản!" Ngụy Đông Hải mắng lớn rồi đoạt roi trong tay Ngụy Đông Minh.

    "Bang" vứt roi ra đụng vào tường.

    Nổi giận đùng đùng hướng anh trai kêu: "Đại ca, con gái em còn chưa tới phiên anh tới đánh đâu!"

    Ngụy Thanh Thảo nhanh chân lẻn đến sau lưng ba ba, đắc ý dạt dào mà nhìn đại bá.

    Lúc này, hàng xóm cũng nghe được động tĩnh trong nháy mắt xôn xao tụ tập trước cửa viện bọn họ, Bạch thị và Tô Lệ Trân cũng xen lẫn trong đám người.

    Ngụy Đông Minh thấy em trai che chở con gái hắn như vậy, ngửa đầu hướng hắn kêu: "Tiểu bối không hiểu chuyện, trưởng bối có quyền giáo huấn, đừng nói là con gái ngươi, cho dù là ngươi, người làm anh trai như ta tất nhiên cũng có thể giáo huấn!"

    Ngụy Đông Hải hòa hoãn hạ giọng, nói: "Đại ca, con trẻ làm sai đúng là nên giáo huấn, nhưng mà nó rốt chuyện đã làm sai chuyện gì, ngươi nên hỏi rõ ràng rồi hãy giáo huấn đi? Chưa gì đã giận đùng đùng đánh nó, chưa kể nó còn là một đứa con gái, em nhất định sẽ không cho anh đánh nó đâu."

    Ngụy Thanh Thảo lại cho ba cô tròn điểm, lời này nói rất đúng, có phong phạm người làm cha!

    Ngụy Đông Minh thấp hơn em trai một cái đầu, muốn đánh cũng đánh không tới. Hắn liền thở phì phì đem chuyện của mẹ và vợ ra nói, sau đó lạnh giọng chỉ vào cháu gái lớn chất vấn em trai: "Ngươi nói, cái đứa không hiểu chuyện không hiếu thuận trưởng bối này, còn trêu đùa trưởng bối là thím ả, con ả chết dầm kia, có nên đánh hay không!"

    Ngụy Thanh Thảo mở miệng: "Chú, chú nói con không tôn trọng trưởng bối, còn trêu đùa trưởng bối, con không phục, chúng ta liền lôi từng chuyện ra nói đi. Trước tiên là chuyện bà nội nói ngày hôm qua con không cho bà ăn thịt, chú về nhà hỏi anh Thanh Quân đi, xem là con không cho bà ăn hay là bà tự giận dỗi không ăn? Chưa kể, hôm nay con còn bỏ công đi chợ chỉ để mua hai cân thịt cho riêng bà nội, chú hỏi bà nội thử xem có phải hay không."

    Ngụy Đông Minh nhìn thử ra cửa, thấy mẹ không ra "bác bỏ tin đồn", vậy đó chính là thật sự. Hắn không có lời nào để nói.

    Ngụy Thanh Thảo tiếp tục nói: "Còn lại chính là nói ta trêu đùa thím, kia càng là lời vô căn cứ. Vừa rồi chúng ta ở đây ăn cơm, thím vừa tới tới mẹ con liền nhanh chóng mời thím ngồi ăn, nhưng mà thật sự không dư ghế, con còn nói để con đứng nhường ghế cho thím ngồi ăn, con còn chưa đủ hiếu thuận? Là thím tự nói thịt thỏ toàn mùi tanh ném đũa đi, ba đứa con trai của chú đều có thể làm chứng."

    Ngụy Đông Hải âm thầm bội phục tài ăn nói của con gái, nói chuyện không nhanh không chậm, đem sự tình bày giảng rõ ràng.

    "Ngươi đứa thối tha cho rằng không có ta nên định đổi trắng thay đen à? Rõ ràng là vào lúc ta định kẹp thịt thỏ ngươi nói mát chế nhạo ta, cố ý không cho ta ăn, còn không đem ghế cho ta, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc à, nhìn không ra lòng dạ hiểm độc của ngươi!" Tô Lệ Trân từ trong đám người nhảy ra chỉ vào Ngụy Thanh Thảo mắng.

    Còn chỉ vào hai vợ chồng chú em kêu: "Hừ, vợ chồng chú hai à, ta thấy là do các ngươi chỉ biết sinh con gái, làm cho cái đứa này không biết trời cao đất rộng, đời này chỉ đành trông cậy vào đứa con gái này thôi, để nó giữ thể diện cho các ngươi, khi chết thì để nó khiêng quan tài thắp nhang cho các ngươi.."

    Lời này độc nhất tàn nhẫn nhất, không kém gì trù ẻo người ta tuyệt hậu, cả hai lời đều ác độc không gì sánh nổi.

    Quả nhiên, Trương Ngọc Anh nghe xong hai chân liền mềm nhũn, Thanh Hoa và Thanh Thanh cùng la lên "Mẹ" rồi gắt gao đỡ bà.

    Ngụy Đông Hải sắc mặt trầm xuống, hai mắt trừng chị dâu.

    Ngụy Thanh Thảo cô hôm nay phải hảo hảo phát tác một trận, không dạy dỗ lại cái ả khi dễ mẹ cô hơn nửa đời này thì quá uổng cho một đời trọng sinh này của cô rồi.

    Cô đến gần Tô Lệ Trân, mồm miệng rõ ràng, thanh âm lảnh lót: "Thím, ngài nói không tồi, ba mẹ ta chính là chỉ biết sinh con gái, nhưng ngươi muốn sinh con gái cũng sinh không được kìa!"

    Đám người ở cửa xem náo nhiệt có một trận xôn xao.

    Tô Lệ Trân khinh thường nhe răng: "Con gái là đồ bồi tiền hóa, phí công nuôi dưỡng, ta không hiếm lạ, ông trời nếu là cho ta mang thai con gái, vừa sinh ra ta liền bóp chết nó."

    Ngụy Thanh Thảo trả lời lại một cách mỉa mai: "Để ta nói nha, con trai mới là phí công nuôi dưỡng, giống như chú vậy, chính là một người chỉ cần vợ không cần mẹ, nhớ trước đây, bà nội ta đem ba đứa con của ngươi nuôi lớn, ngươi liền lập tức đuổi bà đi đến nhà ta. Cũng may mẹ ta không giống thím, nếu không bà nội chẳng phải là không có nhà để về à!"

    "Ha Ha!" Trong đám người một mảnh cười to.

    Lúc này đại bộ phận đều là nam nhân đương gia, rất ít khi có chuyện con dâu khi dễ mẹ chồng, cho nên, Tô Lệ Trân ở trong thôn là độc nhất vô nhị, danh tiếng trong thôn cũng là loại đàn bà kém cỏi nhất.

    Lời này làm Tô Lệ Trân vừa xấu hổ vừa tức giận, Ngụy Đông Minh cũng không còn mặt mũi đến tàn nhẫn.

    Tô Lệ Trân che lương tâm lại kêu: "Cái đứa con gái thối ngươi đừng nói bừa, bà nội ngươi khi đó là tới nhà ngươi giúp nhà ngươi trông em gái, không phải bị ta đuổi đi, cái đứa như ngươi chuyên đổi trắng thay đen, không sợ ông trời giáng tội cho ngươi à!"

    Ngụy Thanh Thảo ha hả cười, "Thím, lời ta nói chính là lời thật, một chút cũng không sợ ông trời giáng tội, không cần ngươi lo lắng, nhưng ngươi mới là người nói chuyện trái lương tâm đó, chuyện ngươi đuổi bà nội ra khỏi nhà trong thôn người nào không biết, ngươi xem mọi người đều là ngốc tử, là người mù à. Còn nữa, ngươi không xem chú ta là con người, đối với chú ta muốn đánh liền đánh, muốn mắng cứ mắng. Hai ba ngày ngươi về nhà mẹ đẻ một lần, ai không biết là ngươi đi tìm tình nhân, hai người các ngươi trước khi kết hôn đã thông đồng.."

    "A ha ha ha hay lắm, tiếp tục nói!" Trong đám quần chúng có người xúc động hào hứng kêu.

    "Đứa con gái này mau câm miệng lại cho ta!" Trương Ngọc Anh và Ngụy Đông Hải cùng quát lớn con gái.

    Tô Lệ Trân làm sao cũng không nghĩ đến nó sẽ nói ra lời này, xấu hổ đến cả người phát run lên, hận không thể tìm cái khe đất chui vào.

    Ngụy Đông Minh dù sao cũng là một người nam nhân, nghe lời này xong xấu hổ thành cẩu, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

    Bạch thị vốn là muốn xem con trai đánh cháu gái trút giận cho bà ra sao, sự tình thế nhưng kịch liệt xoay chuyển, lại làm con trai cưng bà chật vật như thế, bà tức giận đến đấm ngực dậm chân.

    Vẫn là Trương Ngọc Anh nhanh chóng che miệng con gái lại, cùng Ngụy Đông Hải đem nó kéo trở về phòng, trận "tin nóng" này mới chính thức xong việc.

    Kỳ thật còn chưa có hoàn toàn xong, vai chính dù đã lui đài, nhưng người xem còn chưa đã thèm, có mấy người trẻ tuổi ở cửa viện không kiêng nể gì ồn ào, muốn Ngụy Thanh Thảo tiếp tục lên đài nói tin nóng.

    Ngụy Đông Hải xụ mặt quát lớn mọi người, đoàn người mới hi hi ha ha tản ra.

    Có tật giật mình, nên Tô Lệ Trân cũng không còn mặt mũi náo loạn, liền đem một thân oán khí trút hết lên người chồng. Một chân đá hắn mắng: "Ngươi cái đồ vô dụng, để cho cháu gái ngươi nhục mạ ta như vậy, ta không sống nổi nữa, ta nhảy giếng chết quách đi cho rồi!"

    Dứt lời liền nhanh chân chạy ra bên ngoài.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. DaiminaDu

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Thím Nhảy Giếng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 21: Thím Nhảy Giếng

    "Chị dâu! Đông Hải, mau ngăn chị dâu lại." Trương Ngọc Anh sợ hãi kêu.

    "Tô đại tỷ!" Bạch thị sợ tới mức đảo quải trượng đuổi theo ả.

    "Lệ Trân, mình không thể làm việc ngốc.." Ngụy Đông Minh khóc lóc điên cuồng đuổi theo vợ ra ngoài.

    Ngụy Thanh Thảo gắt gao túm chặt mẹ, nhỏ giọng quát bà: "Mẹ, mẹ mặc kệ ả, mẹ đã quên vừa rồi ả nói cái gì với ba và mẹ rồi à."

    Trương Ngọc Anh bị con gái nói đến ngực tê rần, không phải mình không tức giận, mà là chính mình thật sự sinh không ra nổi một đứa con trai nên không đủ tự tin!

    Ngụy Thanh Thảo ôn tồn dặn dò mẹ: "Nghe con nói đi, mẹ mau về phòng tắm rửa đi ngủ, ả không chết được. Thanh Hoa, Thanh Thanh, giúp mẹ đun nước tắm."

    Thấy Ngụy Đông Hải giận dỗi ngồi bất động, Ngụy Thanh Thảo thực vừa lòng.

    Cô liền nói với ba: "Ba, ba cũng ra con lạch sau thôn tắm rửa đi, con đi ra ngoài nhìn xem."

    Thôn tây có một cái giếng nước cũ, nước bên trong một năm bốn mùa đều lưng lửng, không ít người phụ nữ giận dỗi nhảy vào, cho nên, các nữ nhân hay vừa giận đã kêu "Ta nhảy giếng chết đi cho rồi".

    Vừa rồi đám người xem náo nhiệt còn chưa có tản đi hết, vừa nghe lại có kịch hay cao trào, liền nhanh chóng tụ tập đi tới.

    Kịch càng hay chính là, bọn họ không chạy vội đi tới trước giếng nước, mà là đều chạy sau theo người đòi nhảy giếng.

    Ngụy Thanh Thảo đi sau đám người cảm thán: Đám người xem náo nhiệt này, thật chuyên nghiệp nha!

    "Lệ Trân, mình không được nhảy!"

    "Tô đại tỷ, con đừng nghĩ quẩn!"

    Chỉ có Bạch thị và Ngụy Đông Minh chạy theo là thiệt tình muốn giữ chặt ả.

    Cặp chân nhỏ kia của Bạch thị đương nhiên đuổi không kịp, Ngụy Đông Minh chân ngắn cũng chạy không lại vợ, chỉ có thể ở phía sau gân cổ kêu lên. Bạch thị còn cầu cứu người trẻ tuổi bên cạnh: "Mau giữ con dâu nhà ta lại, đừng để cho nó thật sự nhảy giếng.."

    "Tẩu tử, ngươi đừng nhảy nha.." Trong đám người có mấy nữ nhân giả mù sa mưa kêu.

    Mắt thấy Tô Lệ Trân đã sắp chạy đến bên cạnh giếng, Bạch thị sợ tới mức đấm ngực dừng chân: "Ai da ông trời ơi, ngươi cũng không thể làm con dâu ta nhảy a.. Ba đứa cháu trai ta đi đâu rồi, cũng không biết tới ngăn mẹ nó lại.."

    Tô Lệ Trân còn kém một bước liền đến trước cái giếng, nhưng mà, không có một ai giữ ả lại. Ả quay đầu lại nhìn chồng, còn vài bước mới đuổi kịp mình, trong lòng càng nguyền rủa hắn mấy trăm lần.

    Vì kéo dài thời gian, ả đành giả bộ hai chân mềm nhũn, bộ dạng sắp vướng ngã, thầm nghĩ như vậy sẽ kịp lúc đoàn người tới sẽ có ít nhất một người dỗ dành giữ chặt ả đi.

    Nhưng không như mong muốn, người đều vây lại đây rồi, nhưng không có ai giữ ả lại, chỉ có chồng và mẹ chồng ả ngồi xổm trước mặt năn nỉ khóc lóc giữ tay ả.

    Tô Lệ Trân giận đến mức muốn đá hai mẹ con bọn họ, liền hung tợn mắng hai mẹ con họ: "Hai người đừng kéo ta, ta đường đường là thím lại bị cháu gái làm bại hoại danh dự, cũng không ai trút giận cho ta, ta còn sống làm gì, ta không còn mặt mũi sống, ta không thể không chết!" Nói xong ra sức giãy giụa muốn nhảy.

    "Tô đại tỷ, nó là một đứa chuyên ăn phân, con đừng so đo với nó.." Bạch thị ôm con dâu khuyên bảo.

    "Lệ Trân, cái đồ bồi tiền hóa kia tôi sớm muộn gì cũng đánh chết nó, mình yên tâm đi.." Ngụy Đông Minh bảo đảm với vợ.

    "Ngươi cái đồ bất lực bớt mạnh miệng làm ghê tởm ta, có bản lĩnh ngươi liền kéo nó tới đánh chết cho ta xem, ta bảo đảm liền không nhảy giếng!" Tô Lệ Trân hướng chồng kêu. Ngụy Đông Minh ngây ngẩn cả người.

    Tô Lệ Trân giận lên một chân đá ngực hắn, còn hung hăng xô mẹ chồng một phen, làm bộ thật sự sắp nhảy giếng.

    Ả làm tới mức này một là đầu óc nóng lên nên mất lý trí, hai là tự tin ả dù muốn nhảy khẳng định có người sẽ kéo ả lại.

    Hiện thực là, người ả đều sắp bổ nhào vào miệng giếng, nhưng không có một người nào kéo ả. Cho dù bên cạnh giếng đầy người vây xem náo nhiệt, ngẫu nhiên trong đám người còn truyền ra một tiếng "Tẩu tử ngươi đừng nhảy.." Nhưng thật không có ai hành động tới ngăn cản ả.

    Tô Lệ Trân tâm thật lạnh thật lạnh: Được lắm, hiện tại ai ai cũng máu lạnh như vậy sao?

    Ả không biết, là do chính ả nhân duyên không tốt.

    "Này.. Ta nên làm sao?" Tô Lệ Trân hai tay chống trên miệng giếng không biết làm sao.

    Chỉ hận chồng và mẹ chồng vô dụng, chỉ đánh một cái mà đến bây giờ còn chưa có bò dậy ôm lấy ả.

    Ả thì không thể thật sự nhảy, nước giếng vừa lạnh vừa dơ, bên trong ếch, rắn gì cũng có, nhớ lại cả người đều run.

    Ả tuyệt vọng mà ghé vào miệng giếng.

    Ngụy Thanh Thảo ở trong đám người vừa thấy: Vậy là không nhảy?

    Khó mà làm được, mình phải làm ả phải nhảy.

    "Thanh Thảo, đây là sao.." Xuân Hỉ thở hồng hộc chạy tới tìm được Ngụy Thanh Thảo.

    Ngụy Thanh Thảo giữ chặt tay Xuân Hỉ, linh cơ vừa động, nói bên tai cô bạn như thế như vậy một phen.

    Sau đó Xuân Hỉ đột nhiên bổ nhào ngã ngồi trên mặt đất trước mặt Bạch thị, "hảo tâm" đỡ lấy bà kêu to: "Ai da, Bạch nãi nãi bị con dâu đả thương, mau lại hỗ trợ đỡ bà về nhà đi!"

    Người già bị đả thương là chuyện lớn, mọi người đều sôi nổi tụm lại, ba chân bốn cẳng kéo bà về nhà.

    Bạch thị nhớ thương con dâu, đâu chịu về nhà, liền liều mạng kêu la "Ta không bị thương, ta không bị thương"! Nhưng bị Xuân Hỉ cao to nửa lôi nửa ôm, chuyện này không phải do bà làm chủ nha.

    Khi Xuân Hỉ đã đem lão thái thái dắt đi, Ngụy Thanh Thảo lại lấy cớ đại bá cũng bị đả thương, khuyến khích mấy đứa hài tử choai choai cùng cô khống chế được hắn, sau đó cô lớn tiếng kêu to: "Ai da, tới cứu người a, thím ta nhảy vào giếng!"

    Tên đã lên dây không thể không bắn, giếng sát bên không thể không nhảy, Tô Lệ Trân nhắm chặt mắt, "Bùm" nhảy xuống.

    "Cứu người! Mau cứu người đi!" Ngụy Thanh Thảo bỏ qua Ngụy Đông Minh hướng mọi người thét to.

    Cô chỉ muốn trừng trị thím một chút, nào dám thật hại chết ả. Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, còn có đám anh họ, em họ đó, cô cũng không thể thật làm cho bọn họ không còn mẹ.

    Còn nhảy giếng sao, cô gặp qua không ít người nhảy giếng, nhảy xuống căn bản sẽ không bị vấn đề lớn gì, sẽ nổi trên mặt giếng, trừ phi ngươi là thật muốn chết, tự mình lặn xuống mới có thể chết. Nhưng thím cô ả không phải thật muốn chết đâu!

    Người thật đã nhảy xuống rồi, đoàn người vẫn là nhiệt tâm cứu người, bởi vì náo nhiệt đã xem đủ, nên làm người tốt rồi.

    Mà lúc này, ba anh em Thanh Quân cũng nghe người ta nói, chạy lại cùng nhau vớt mẹ lên.

    Ba đứa con trai kỳ thật trong lòng thầm hận mẹ làm xấu mặt, chứ không có oán Thanh Thảo.

    Đều nói đã uống qua một lần thuốc đắng nhất định sẽ không để tiếp tục uống thuốc đắng, nhảy giếng qua một lần nhất định sẽ không tiếp tục nhảy giếng. Bởi vì, tư vị kia cả đời khó quên.

    Thời điểm Tô Lệ Trân được mọi người vớt ra khỏi giếng, đã hôn mê bất tỉnh. Ả cả người run run, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt biến thành màu đen, mà đáng sợ chính là, trên cổ ả còn quấn một con rắn hoa đen..

    Tô Lệ Trân đến nửa đêm liền phát sốt, nói mê sảng, kêu sợ hãi, làm Ngụy Đông Minh sợ tới mức kêu con trai đưa mẹ lên bệnh viện ở trấn trên, còn mình châm mấy bình điếu mới mơ màng đi ngủ.

    Bạch thị mắng cháu gái hơn nửa đêm, buổi sáng đầu đau muốn nứt ra. Ngụy Đông Hải đành phải đi hiệu thuốc đầu thôn đông mua thuốc giảm đau cho bà, bà vừa uống vừa mắng mới chịu đi ngủ. Thế giới liền an tĩnh.

    Trương Ngọc Anh thì lại đứng ngồi không yên. Chị dâu nhảy giếng mất nửa cái mạng, đều do đứa con gái lớn không bớt lo được của mình tạo thành! Bà nên đến bệnh viện đi xem một chút vậy.

    Ngụy Đông Hải cũng thấy người ta dù gì cũng là chị dâu của mình, lại bởi vì con gái mình mới nhảy giếng, đứa em trai là hắn nhất định phải ra mặt.

    Nhưng mà Ngụy Thanh Thảo nghĩ tới, lần này mà đi, sẽ lớn chuyện.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. DaiminaDu

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Nhà Triệu Kiến Khánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 22: Nhà Triệu Kiến Khánh

    "Ba, mẹ, hai người ai cũng không được đi bệnh viện!" Ngụy Thanh Thảo trấn trụ ba mẹ.

    Trải qua chuyện phát sinh hai ngày qua, Ngụy Đông Hải hiện tại đối với đứa con gái lớn này không chỉ là sủng ái, còn có sự bội phục từ tận đáy lòng.

    Nó khi xảy ra chuyện vừa giỏi giang quả quyết, nói chuyện lại hợp tình hợp lý, mình còn hổ thẹn tự nhận không bằng nó.

    Cho nên, ông không quát cô, mà là bình tĩnh hỏi: "Vì sao không thể đi bệnh viện?"

    Ngụy Thanh Thảo nói: "Ba, tính tình của chú thím ba không phải không biết, nếu hôm nay hai người đi, vậy sẽ bị chú quấn lấy, khẳng định sẽ bắt chúng ta đền tiền thuốc men. Mà khoản tiền này, chúng ta tuyệt đối không thể đưa, là do hai vợ chồng chú thím chạy đến nhà chúng ta gây chuyện, họa cũng do chính bọn họ gây ra, về tình về lý chúng ta không nên quản mới phải."

    Ngụy Đông Hải trầm mặc. Nhưng bất đắc dĩ nói: "Nhưng cô ta dù gì cũng là thím con, chị ta nằm viện theo lý ba nên đi xem một chút."

    Trương Ngọc Anh cũng gật đầu.

    Ngụy Thanh Thảo nói: "Con không nói là không đi, mà là hãy để con đi. Ba mẹ hai người cũng đừng ở nhà, con sẽ nói tối qua mẹ cũng bị thím dọa, đi tìm lão trung y xem bệnh rồi."

    Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh liếc nhau.

    Trương Ngọc Anh cười khổ: "Đứa ngốc này, mẹ lại không phải là đứa nhỏ, còn bị dọa nữa chứ, lời này vừa nghe liền biết là nói dối."

    Ngụy Thanh Thảo đúng lý hợp tình nói: "Mẹ, mẹ mang thai mà bị chấn kinh rất bình thường, nếu thím vẫn còn muốn gây chuyện với con, con sẽ lấy chuyện này ra đâm ngược lại bọn họ."

    "Ai da con đứa nhỏ này mau im miệng, mẹ không mang thai.." Trương Ngọc Anh kinh hoảng thất thố che miệng con gái lại.

    Ngụy Thanh Thảo biết mẹ sợ cái gì. Cô lấy tay mẹ ra, ôn thanh nói: "Mẹ, đừng sợ, lần này mẹ nhất định sẽ sinh cho chúng con một đứa em trai." Trương Ngọc Anh hoàn toàn mộng bức.

    Ngụy Thanh Thảo vỗ vỗ vai mẹ, nói với ba: "Nhanh mang mẹ con đi họp chợ đi, nhớ mua điểm tâm, món ăn ngon cho mẹ, con lên bệnh viện trên trấn thăm thím."

    Trương Ngọc Anh lo lắng hỏi: "Con đi chúng ta cũng không yên tâm nổi, nhớ lại bộ dạng hung ác tối qua của chú con, không đánh con hắn nuốt không trôi."

    Ngụy Thanh Thảo cười lạnh một tiếng: "Lần này đảm bảo ông ta không dám đánh con đâu."

    Trương Ngọc Anh vẫn không yên tâm, Ngụy Thanh Thảo nói: "Mẹ, anh họ Thanh Quân không phải cũng ở bệnh viện sao, hắn sẽ không cho phép chú đánh con đâu."

    Ngụy Đông Hải tin tưởng điểm này, nên ông dặn dò khuê nữ nói: "Con đi cho tròn lễ nghĩa rồi nhanh chóng trở về, đừng dây dưa nhé."

    Chợ thôn và lên trấn cùng một con đường, Ngụy Thanh Thảo và ba cô lái xe đưa mẹ đi họp chợ xong, cô mới tách ra đi lên bệnh viện trên trấn. Cô một đường vừa đi vừa tính toán các biện pháp đối phó với thủ đoạn của chú thím.

    Bệnh viện, anh họ Thanh Quân đang cùng chú ở trong phòng bệnh, thím còn đang hôn mê.

    Ngụy Thanh Thảo vừa tiến vào phòng bệnh thì thấy chú mặt đầy lo lắng ngồi bên cạnh giường thím nhìn bà.

    "Chú, thím thế nào rồi, ba mẹ con kêu con thay bọn họ đến thăm thím, ba con mang mẹ con đi xem bệnh rồi, nếu không bọn họ sẽ tự mình tới." Ngụy Thanh Thảo giả tốt bụng nói.

    Ngụy Đông Minh vừa thấy cháu gái tới tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng lại sợ dọa vợ lần nữa. Ông vất vả nghẹn lại cơn tức, âm độc nói với cô: "Thím ngươi nếu có bất trắc gì, ta sẽ bắt ngươi đền mạng!"

    Ngụy Thanh Thảo hít hà một hơi: Chú quả thật là âm ngoan vô tình, người như vậy vẫn nên cách xa ra tốt hơn.

    Nhớ lại đời trước, kết cục của ông ấy cũng rất thảm, ba đứa con dâu đều không thích hai vợ chồng ông ấy, hai người bọn họ còn cậy già mà lên mặt cả ngày mắng vốn với mấy đứa con trai, nháo đến cả nhà gà chó không yên.

    Con trai cũng bị nháo phiền nên đâm ra chán ghét bọn họ, chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nên bắt buộc phải nuôi dưỡng bọn họ.

    Nhưng ông lại nghe lời xúi giục của thím một hai đòi con trai con dâu phải đưa khoản phí phụng dưỡng kếch xù, sau còn bị con dâu thứ hai đanh đá cường thế đẩy ngã một phen, tạo thành chấn thương não. Nhưng thím làm sao sẽ chịu chăm sóc ông, nghe nói còn đem ông để cho chết đói.

    Chưa kể, đối với bà nội, đến chết hai vợ chồng ông ấy cũng chưa phụng dưỡng được một ngày, bà nội không thể động đậy, đều là nhờ mẹ cô hầu hạ chăm sóc.

    Một đời này, cô phải làm cho ba cô nhanh chóng cách xa người anh trai là chú cô này, đương nhiên, ngoại trừ ba đứa cháu trai.

    Ngụy Thanh Thảo cô hôm nay cũng không phải là thật tới để "trọn tình nghĩa" với bọn họ, cô là tới để tuyệt hậu hoạn.

    Cô liền giả bộ rơi nước mắt, khụt khịt nói: "Chú, ngươi quá nhẫn tâm, có ai làm chú mà nói cháu gái như vậy sao? Thím nhảy giếng là do chính bà ấy muốn nhảy, còn đến mức bắt cháu phải đền mạng sao? Còn nữa, tối qua thím gây chuyện ở nhà cháu, đem mẹ cháu dọa hỏng rồi, sáng sớm ba cháu phải mang mẹ cháu đi tìm lão trung y xem bệnh để giữ thai. Chú biết không, thai lần này của mẹ cháu chính là bé trai, nếu thật là bị thím dọa rớt, thím mới là người phải đền mạng cho em trai cháu."

    "A.." Ngụy Đông Minh chấn động.

    Ngay sau đó buồn khổ rống lên: "Ngươi bớt than buồn than khổ với ta đi, việc này về nhà nói sau. Ngươi trở về nói với ba ngươi, để hắn tới trả tiền viện phí, nằm cả đêm tốn mười mấy khối lận đấy, ta hiện tại trên người một phân tiền cũng không có."

    Ngụy Thanh Thảo sớm đoán được, cô tức khắc ngừng diễn, "Chú, cháu cũng tới tìm chú đòi tiền, mẹ cháu bị sợ hãi cũng đang đi bệnh viện giữ thai kìa, đó cũng đến mấy chục đồng tiền lớn, muốn để cho chú trả giúp."

    "Cút!" Ngụy Đông Minh gầm lên một tiếng.

    Ngụy Thanh Thảo cười trộm một cái, ôm cánh tay đi ra ngoài.

    "Thảo Nhi, ngươi đã đến rồi." Đang đi thì gặp được anh họ.

    Ngụy Thanh Thảo vừa thấy anh họ ánh mắt lập tức thay đổi, cô thân mật giữ cánh tay hắn, thấp giọng xin lỗi: "Anh, chuyện tối hôm qua trách em, là do em lắm miệng."

    Ngụy Thanh Quân vẫy vẫy tay nói: "Anh lại không phải không có ở đó, không trách em, là thím em không có việc gì liền gây chuyện, tự gây ra họa."

    Nghe được anh họ nói như vậy, lại nhớ tới động tác nhỏ tối qua mình âm thầm làm, Ngụy Thanh Thảo ngược lại có chút áy náy. Cô ôm cánh tay anh họ, làm nũng nói: "Anh, cảm ơn anh đã không trách em, anh của em quả nhiên công chính liêm minh, không giống chú em, là lão hồ đồ."

    Ngụy Thanh Quân xoa xoa tóc em họ, sủng nịch nói: "Đừng nháo cùng chú em nữa, ông ấy là một lão già ngoan cố." Nói tới đây chính hắn cũng thè lưỡi.

    Ngụy Thanh Thảo cười cười nói: "Vậy anh đi vào chăm sóc thím đi, em về đây."

    Ngụy Thanh Quân ôn thanh dặn dò: "Ừ, trở về đi, trên đường nóng, nhớ đi dưới bóng cây."

    Cô nhìn anh họ cười, nói: "Em gái anh mới không ngốc, còn biết trời nóng phải đi dưới bóng cây nha."

    Ngụy Thanh Thảo không hỏi một tiếng chuyện phí chữa bệnh, bởi vì bố vợ của chú đang thảnh thơi làm kế toán ở lò gạch kia kìa, xem như là người có tiền, nên nhà chú không thiếu tiền tiêu vặt.

    Người cô lo lắng thật ra là Triệu Kiến Khánh kia, không biết hắn có gom đủ 50 khối tiền vốn không đây.

    Nhà Triệu Kiến Khánh so với nhà người bình thường còn nghèo hơn.

    Năm đó, ba hắn nhiễm bệnh qua đời, mẹ hắn mang theo hắn còn trong bụng tái giá, hắn lại là anh cả trong nhà, phía dưới còn có hai đứa em gái, bọn họ đều do ông nội nuôi lớn.

    Ông nội hắn thời trẻ là thành phần không tốt, bị rất nhiều người phê đấu, ông bị đấu đến người không còn một tia nhiệt huyết. Còn gặp chuyện con trai độc nhất mất sớm, con dâu thì tái giá, càng làm ông ở trước mặt người khác không dám ngẩng đầu, cho nên ông đã dạy ra ba đứa cháu phải kẹp chặt đuôi làm người.

    Ông ấy giáo dục huynh muội ba người bọn họ là với ai cũng không nên cãi nhau, ai cũng không dám đắc tội, ở bên đường, ở trường học đều biến thành người thành thành thật thật, người ta đánh ngươi, ngươi phải chạy, chạy không được đành cho người ta đánh vài cái, khẽ cắn môi cố nhịn liền qua thôi.

    Bởi vì sự giáo dục của ông nội, Triệu Kiến Khánh khi còn nhỏ đến chỗ nào cũng mang một bộ dáng, đối với ai cũng cung cung kính kính, rất cẩn thận.

    Hắn cứ như vậy đến tám chín tuổi, thẳng đến một ngày, hắn vùng dậy khởi nghĩa vũ trang!
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. DaiminaDu

    Bài viết:
    0
    Chương 23: Chó Con Không Cha Không Mẹ Nên Học Sủa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 23: Chó Con Không Cha Không Mẹ Nên Học Sủa

    Nhân tính con người là hay khi dễ người già trẻ yếu, ngươi càng hèn mọn nhu nhược, người khác càng muốn khi dễ ngươi, hơn nữa, một khi ức hiếp người khác nhiều thì sẽ hình thành thói quen.

    Một nhà Triệu Kiến Khánh liền sống dưới trạng thái hay bị ức hiếp này.

    Ở trường học, hắn không có bạn bè, đi học hay tan học hắn cũng không có ai làm bạn đi cùng. Trên người hắn, trên mặt, không chỗ nào là thiếu vết thương, đều là bị các bạn học đánh.

    Mỗi lần tới thời điểm bị đánh hắn đều thực thi lời dạy bảo của ông nội: Chạy.

    Chạy không thoát sẽ nằm sấp xuống để cho người ta tùy tiện đánh. Ở trường học bị đánh còn có thầy cô che chở, còn bên ngoài trường bị đánh cũng chỉ có thể tự mình lết về.

    Hôm nay, trờ hạ mưa to, lúc tan học, em gái lớn của hắn cầm một cái áo mưa rơm tới để cho hắn che mưa.

    Hắn nhận lấy áo mưa che trên đỉnh đầu, lôi kéo tay em gái cùng nhau về nhà.

    Đi được nửa đường, một đứa bé trai không có cái gì che mưa thấy vậy, liền muốn đoạt áo mưa trên đầu hắn, sau đó nó quả thật rất tự nhiên mà làm vậy thật.

    Đến trước mặt Triệu Kiến Khánh, giơ tay đánh rớt áo mưa trên đầu hắn, mang lên đầu mình.

    Triệu Kiến Khánh đương nhiên không dám phán kháng, chính mình thà dầm mưa, đem cặp sách đưa cho em gái để em ôm, bởi vì em gái cũng khoác một cái áo mưa rơm, có thể bảo vệ cho cặp sách của hắn không bị mưa xối ướt.

    Nhưng mà, cái đứa bé trai kia thấy vậy cũng chạy tới, duỗi tay đem áo rơm trên người em gái Triệu Kiến Khánh lấy đi che trên đầu mình.

    Triệu Kiến Khánh liền luống cuống. Em gái mới 5 tuổi, còn vừa mới hết bệnh cảm mạo, không thể lại bị mắc mưa. Nếu không phải do hai ngày trước ông nội xuống ruộng bị trật cổ chân, thì hắn cũng sẽ không để em gái phải đem áo mưa tới cho hắn.

    Hắn chạy lại ôm em gái, hướng bé trai kia cầu xin: "Đem áo mưa trả cho em gái ta đi, nó cảm mạo mới hết, còn mắc mưa sẽ đông lạnh làm nó bệnh mất."

    Đứa bé trai kia ngược lại còn phi hắn một ngụm, miệng không sạch sẽ nói: "Đứa trẻ mà cha chết mẹ thì tái giá cho dù bị lạnh bệnh thì làm sao, mạng nó còn không đáng giá bằng mạng của một con chó."

    Lẽ ra hài tử mười mấy tuổi không nên nói loại lời nói này, nhưng mà người lớn trong nhà đều nói vậy, hài tử trong bất giác đã học xong.

    Triệu Kiến Khánh nghe xong, cũng không dám phản bác, mà là tiếp tục đuổi theo bọn họ cầu xin: "Cầu các ngươi, đem áo trả cho em gái ta đi, nó còn nhỏ, các ngươi thương xót nó đi xin các ngươi thương xót nó đi.."

    Lời này là ông nội dạy hắn.

    "Hì hì hì, thương xót, vậy ngươi để em gái ngươi quỳ xuống đất học vài tiếng chó sủa cho ta, biết đâu ta sẽ thương xót trả áo rơm cho nó." Đứa bé kia tà ác cười nói.

    Hắn nói khiến cho bọn hài tử bên cạnh hùa theo, bọn họ đều hì hì cười ồn ào: "Đúng vậy, sủa đi, sủa đi!"

    "Oa" em gái núp trong người hắn khóc rống lên.

    Hắn ôm sát em gái, khuất nhục rơi nước mắt hỏi đứa bé kia: "Ta thay em ta sủa có được không?"

    "Không được, muốn em ngươi sủa!" Một đám hài tử kêu.

    Em gái dựa gần vào hắn, khóc lóc nói: "Anh, em không sợ mắc mưa, em không cần cái áo rơm kia."

    Triệu Kiến Khánh nhịn xuống nức nở nói: "Được, chúng ta từ bỏ, chạy mau."

    "Chạy, ai cho các ngươi chạy, hôm nay em ngươi không sủa không cho phép về nhà!" Một đứa hài tử hư chắn trước mặt hai anh em.

    Triệu Kiến Khánh che chở em gái cầu hắn: "Chúng ta đều không cần áo rơm, thả cho chúng ta về nhà đi."

    "Không cần cũng phải sủa cho ta!" Bọn họ không thuận theo, không buông tha nói.

    Hơn nữa, hài tử xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.

    Em gái núp ở phía sau hắn khóc lớn. Khóc lóc kêu: "Ta không sủa, không sủa.."

    Triệu Kiến Khánh gắt gao che chở em gái, bảo đảm với em: "Không sủa, anh sẽ không để cho em sủa."

    "Bang" một khối bùn bị ném trên mặt hắn. "Ha ha ha.." Mọi người đều cường vang vui sướng khi người gặp họa.

    Đứa hài tử ném bùn hắn rất hưởng thụ cảm giác sung sướng sau khi hành hạ người khác này, tiếp tục nắm một khối bùn ướt lên ném vào người em gái hắn.

    Chỉ chốc lát, hai anh em bọn họ cả người đều là bùn, bùn còn bị nước mưa cọ rửa, tích táp dội vào người, hai anh em chốc lát đã sắp thành tượng đất sống..

    Đoàn người kêu lên vui mừng, giọng sau cao hơn giọng trước, mà bọn họ còn không biết đủ, một tiếng lại một tiếng hô lớn: "Sủa đi! Sủa đi! Sủa đi!"

    Bỗng nhiên, một bóng dáng nhanh như tia chớp bay về phía đứa bé dẫn đầu kia.

    Đứa bé kia "Ai da" một tiếng thét chói tai rồi ngã xuống trên mặt đất. Ngã trên mặt đất còn chưa xong, Triệu Kiến Khánh còn cưỡi trên người nó nắm chặt tay đấm tới tấp.

    Ồn ào, bọn nhỏ đều bị chuyện bất thình lình này làm giật mình.

    "Đánh hắn đi, các ngươi mau giúp ta đánh hắn đi!" Đứa bé nằm trên đất đang cầu cứu mọi người.

    Mấy đứa trẻ khác phản ứng lại, hùa nhau xông lên: Cái đứa nhát chết không cha không mẹ này còn dám đánh người, tìm chết!

    Triệu Kiến Khánh như điên rồi vừa đá, đánh, quăng ngã, còn cắn từng người, hắn đem oán hận đã tích tụ trong ngực từ lâu, đem lửa giận bọc phát hết ra ngoài..

    Một trận quỷ khóc sói gào, mấy đứa bé kia đều bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, mỗi người khóc lóc xin tha.

    Triệu Kiến Khánh càng không tha, hắn bóp cổ cái thằng muốn để cho em hắn sủa kia, nghiến răng ra lệnh: "Sủa đi! Sủa rồi ta sẽ tha cho ngươi!"

    Đứa bé kia đã bị đánh mặt mũi bầm dập, sớm không thể chịu nổi nữa, hắn phun ra một ngụm nước mưa, há mồm "Gâu gâu gâu" sủa ba tiếng chó kêu.

    Triệu Kiến Khánh thả hắn ra, tiếp tục ra lệnh cho một đứa bé khác, đến khi mỗi một người đều sủa qua, hắn mới đem áo mưa rơm nhà mình đoạt lại khoác ở trên đầu, che chở em gái về nhà.

    Hắn biết ông nội sợ phiền phức, nên dặn dò em gái đừng nói cho ông nội biết.

    Nhưng mà, người nhà của những đứa bé kia làm sao chịu dễ dàng bỏ qua như vậy, hai anh em vừa mới tắm rửa thay đồ xong, đã có vài người đem đứa nhỏ nhà mình tới hỏi tội.

    Bọn họ chỉ vào mũi ông nội ác độc mắng, nói thượng bất chính hạ tắc loạn. Mắng xong còn tuyên bố muốn đem Triệu Kiến Khánh cái thằng nhãi ranh kia đánh cho tàn phế.

    Ông nội thế mới biết là cháu trai mình gây họa, ông buông cháu gái nhỏ trong ngực ra, uốn gối quỳ xuống trước mọi người, nhưng bị Triệu Kiến Khánh ôm lấy.

    Hắn thành khẩn mà nói: "Nội, nội tin tưởng con, con là bị bức phải động thủ, bọn họ muốn em gái con sủa giống chó, chúng ta là người, không thể sủa như chó được."

    Hắn còn trừng một đôi con ngươi đỏ hồng quật cường nói với bọn họ: "Là con của các ngươi khi dễ ta trước, ta không đánh bọn họ ta sẽ không về nhà được!"

    Người nhà của đứa bé bị đánh nặng nhất kia tát một cái trên mặt Triệu Kiến Khánh, mắng: "Đồ chó con không cha không mẹ, kêu ngươi sủa thì có gì sai.."

    "..."

    Triệu Kiến Khánh chợt quát một tiếng liền lao tới người kia, há mồm cắn ở trên đùi hắn.

    Đây đang là mùa hè, trên đùi chỉ mặc một lớp quần mỏng, có thể tưởng tượng, người kia bị một đứa trẻ đang tức giận cắn đau tới cỡ nào.

    Vào lúc người kia kêu thảm đem chân rút ra từ trong miệng Triệu Kiến Khánh, quần hắn đã bị máu nhiễm đỏ.

    Không đợi người nọ động thủ, Triệu Kiến Khánh đã khom lưng cầm lấy một viên gạch, "Phanh" đập vào đầu chính mình. Máu nhanh chóng chảy ra!

    Chờ hắn lần nữa có tri giác, chỉ thấy ông nội và em gái đều đang ghé vào bên người hắn khóc.

    Hắn tỉnh lại câu đầu tiên chính là hỏi: "Bọn họ đâu? Bọn họ không có đánh các ngươi đi?"

    Ông nội nức nở ôm lấy cháu trai, "Bọn họ đều đi rồi, bọn họ không có đánh chúng ta, cháu trai ngoan của ta, ngươi thật là ngốc, vạn nhất cháu có bất trắc gì, nội làm sao sống nổi ô ô ô.."

    Hai đứa em gái cũng lôi kéo hắn ô ô khóc rống.

    Hắn yêu thương bắt lấy tay nhỏ của các em, dỗ dành nói: "Không khóc ha, anh không sao, anh về sau sẽ không để cho người khác tiếp tục khi dễ chúng ta."
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. DaiminaDu

    Bài viết:
    0
    Chương 24: Khánh Ca Ca, Đi Đâu Đó!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 24: Khánh Ca Ca, Đi Đâu Đó!

    Đúng vậy, từ đó về sau, thật không còn ai dám khi dễ hắn nữa.

    Triệu Kiến Khánh khi còn nhỏ, đã khắc sâu cảm nhận được câu nói: Đánh quyền đầu tiên thật mạnh sẽ giảm được trăm quyền tiếp theo.

    Hắn biết cái gì cũng cần nắm đắm trước đạo lý sau, từ đó về sau hắn liền nỗ lực tập thể hình, sau còn quen biết được một vị bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, bái người đó làm thầy, mỗi ngày buổi tối đi theo ông ấy học công phu.

    Hắn thân thể tốt, chịu đòn giỏi, mới có mấy năm, thân thủ đã rất lợi hại.

    Khi hắn cường đại rồi, không chỉ không ai dám khi dễ hắn, bằng hữu bên người hắn cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ đều kêu hắn "Khánh ca", đối với người "Khánh ca" này là hắn hữu cầu tất ứng*.

    *: Chỉ cần muốn sẽ làm theo.

    Còn có người bái hắn làm thầy, học công phu của hắn.

    Triệu Kiến Khánh từ buổi tối sau khi tạm biệt Ngụy Thanh Thảo, cảm xúc vẫn luôn mênh mông, mừng sắp điên rồi. Nếu cùng em ấy làm buôn bán, vậy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em ấy, cho dù mình không thành bạn trai của em ấy được, nhưng cũng có thể phòng ngừa không cho ai làm bạn trai của ẻm nha ha ha ha!

    Giờ khắc này, kiếm tiền hay không kiếm tiền không còn quan trọng nữa, hiện tại trong lòng hắn chỉ nghĩ cách theo đuổi vợ.

    Chỉ là, 50 đồng tiền vốn này kiếm đâu ra đây? Nếu nói với ông nội muốn cùng người ta làm buôn bán, ông nội không đem đầu hắn gõ cho nở hoa mới là lạ.

    Nghĩ đến tiền vốn, hắn phát sầu.

    Sau khi hắn về đến nhà, ông nội đang ở chuồng gia súc chăm sóc con lừa, em lớn Hoa Lan đang ở dưới đèn đóng đế giày, em út Tiểu Lan đang làm bài tập.

    Năm đó ông nội chỉ cho đứa cháu trai là hắn đi học, không cho các em gái đi học, cho đến khi hắn trưởng thành, có thể làm chủ mới cố gắng cho em út đi học, bằng không em út cũng sẽ giống như chị nó bị thất học.

    "Khánh, đã trở lại à, ở nhà đồng học ăn cơm xong chưa." Ông nội thân thiết đón cháu trai mình.

    Triệu Kiến Khánh đáp lời rồi đi đến chuồng gia súc, nhận cây gậy đang khuấy cỏ khô trong tay ông nội.

    Ông nội Triệu lão đầu đang hô hô thở hổn hển ngồi vào bên cạnh trên cái giường nhỏ, lấy tẩu ra hút thuốc, nặn một ít thuốc để vào trên tẩu, đốt lên rồi hút.

    Mới hút một ngụm liền ho khan, suyễn cũng bị nặng hơn.

    Triệu lão đầu có bệnh suyễn, là do thời điểm trẻ tuổi mệt nhọc quá độ. Triệu Kiến Khánh muốn ông cai thuốc, ông liền nói hút cả đời rồi, cai không được.

    "Nội, ông hút một ít cho đỡ thèm thôi." Triệu Kiến Khánh dặn dò ông hắn.

    Triệu lão đầu ho khan nói: "Ừ.. Hút thêm một ngụm sẽ không hút nữa khụ khụ.."

    Triệu Kiến Khánh khuấy cỏ khô xong, ngồi xuống dựa gần vào ông nội, hắn thử thăm dò nói: "Nội, kỳ thật, trên thị trường hiện giờ có một loại thuốc hút, loại thuốc kia nha, không cần dùng nhiều, hương vị lại rất thơm, chờ cháu có tiền cháu mua cho ông loại thuốc này nha."

    Triệu lão đầu nhếch môi cười: "Được được được, ông sẽ chờ thuốc cháu ngoan của ông có tiền sẽ mua cho ông ha hả a.."

    Triệu Kiến Khánh lôi kéo, nhìn ông nội nói: "Nội, cháu nói thật, không phải lừa dối ông."

    Triệu lão thái nói: "Đứa nhỏ ngốc, loại thuốc kia là cho người làm quan trong thành hút, ông là nông dân sao có thể hút? Nói cho đã ghiền thôi, cháu của ông thật sự là một đứa ngốc tử ha ha ha.."

    Lòng tự trọng của Triệu Kiến Khánh bị thương tổn, hắn đứng dậy, nặng nề nói: "Nội, chờ xem, cháu nhất định sẽ mua được loại thuốc kia cho ông hút."

    Hắn nằm trên giường, nghĩ đến đau đầu: 50 đồng tiền vốn này rốt cuộc kiếm ở đâu ra đây?

    Muốn moi tiền trong tay ông nội xem ra là dù một phân cũng moi không được rồi, lương thực trong nhà ông nội đều biết rõ ràng, đừng hòng nghĩ trộm kéo ra ngoài bán, dê, gà trong nhà càng đừng mong.

    Hắn thở dài một tiếng: Một phân tiền cũng đủ làm khó anh hùng hảo hán rồi!

    "Anh, anh làm gì mà than ngắn thở dài trong phòng vậy?" em hai Hoa Lan ghé vào cửa sổ nhỏ phòng hắn hỏi.

    Triệu Kiến Khánh vội nói: "Không có việc gì, không có việc gì, mau đi ngủ đi."

    Hoa Lan nói: "Em nếu có thể ngủ thì tốt rồi, em còn phải làm xong giày, ông nội còn đang chờ để đeo đấy. À, quần của anh em vá rồi đấy, mặc thử đi này."

    Triệu Hoa Lan đẩy cửa phòng anh trai ra, đem quần ném tới đuôi giường cho hắn.

    Thấy dáng vẻ sầu khổ của anh trai đang nằm trên giường, trong lòng thầm giật mình, thò qua hỏi: "Anh, anh có phải gặp chuyện lớn gì hay không?"

    Triệu Kiến Khánh xoa mặt nói: "Anh không gặp chuyện gì, anh chỉ là cần tiền."

    Triệu Hoa Lan nghi hoặc hỏi: "Anh, trên người anh không còn tiền tiêu vặt à?"

    Triệu Kiến Khánh lắc đầu: "Không phải không phải, anh đang cần một khoản tiền lớn."

    "A, anh, anh đang muốn làm gì?" Em gái chấn động hỏi.

    Triệu Kiến Khánh nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài một chút, xác định ông nội còn đang ngâm nga hí kịch ở chuồng gia súc, hắn liền ngồi dậy, đè thấp giọng, nói với em gái chuyện mình muốn cùng Ngụy Thanh Thảo làm buôn bán thu mua cây liễu.

    Không đợi em gái phản bác, hắn liền đem lời Ngụy Thanh Thảo đã giảng giải thế cục cho hắn thế nào nói lại cho em gái nghe, hiện giờ là thời đại tiền trao cháo múc, nghe vậy em gái mở to mắt bất động.

    Triệu Kiến Khánh nói: "Em hai, em xem, sinh ý này rất dễ kiếm, chúng ta thu 2 mao tiền một cân, kéo đến nhà biểu cữu bán 2 mao 5 một cân, một cân có thể kiếm 5 phân tiền, chúng ta một ngày thu 4 500 cân, chẳng phải lãi hơn hai mươi đồng, em nói đi, khoản mua bán này có dễ kiếm không?"

    Em hai vẻ mặt không thể tin được: "Anh, tiền dễ kiếm như vậy sao! Không phải do anh bịa ra gạt em đó chứ.."

    Triệu Kiến Khánh bẻ đầu ngón tay lại tính thử cho em gái nghe một lần, em hắn lúc này mới tin tưởng thật có cách có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

    "Nhưng mà, anh không có tiền vốn, đồng học anh nói, mỗi người bỏ ra 50 đồng làm tiền vốn, em ấy sẽ có cách gom đủ phần còn lại, anh phải mau nghĩ cách kiếm tiền mới được." Triệu Kiến Khánh chụp đầu mình một cái.

    Triệu Hoa Lan cũng mang vẻ mặt đau khổ nói: "Đúng vậy, kiếm đâu ra tiền đây, nhà ta cũng không có tiền đâu, cho dù có, ông nội chắc chắn cũng sẽ không đưa cho anh đi làm buôn bán."

    Triệu Kiến Khánh đánh ván giường một cái: "Ai, ngày mai nói tiếp, ngủ đi."

    Em hai đi ra ngoài, một hồi lại vòng vào. Nó đem một ít tiền đặt trên đầu giường anh trai, nhỏ giọng nói: "Anh, đây là mấy đồng tiền em tích góp được, anh cầm trước đi."

    Triệu Kiến Khánh nhìn mấy hào tiền vụn kia, trong lòng căng thẳng, chau mày.

    Em gái đi rồi, hắn cầm tiền đếm đếm, tổng cộng là 4 khối 3 mao tiền.

    Đây là toàn bộ tiền của em ấy, mũi hắn thế nhưng lại cay một chút.

    Hắn hạ quyết tâm, cái mua bán này bắt buộc phải làm rồi. Kiếm tiền mua thuốc về cho ông nội hút, mua cài hoa cho hai em gái, phải làm cho cuộc sống cả nhà trôi qua tốt hơn.

    Nhưng mà tiền vốn, tiền vốn, tiền vốn.. Đi đâu kiếm đây a a a..

    Sáng sớm hôm sau, Triệu Kiến Khánh đỏ mắt ra khỏi phòng, hắn trắng đêm chưa ngủ, cuối cùng quyết định: Đi tìm người đồ đệ của hắn vay tiền.

    Nhà người đồ đệ này trấn trên, ba hắn là công nhân mỏ than, tiền lương một tháng mấy chục, mẹ hắn đi làm ở cửa hàng trên trấn, vợ chồng đều là công nhân viên, mượn hắn mấy chục đồng tiền hẳn có thể sẽ có.

    Hắn cũng là người sĩ diện a, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không đi vay tiền người ta, càng sẽ không vay tiền của đồ đệ mình, như vậy thật mất mặt.

    "Kiến Khánh, đi đâu đó!" Một đạo âm thanh tinh tế truyền đến lỗ tai hắn.

    Đôi mắt hắn lập tức tối lại, bây giờ muốn né cũng không kịp mà.

    Lưu Tiểu Hoa nhìn sống lưng dày rộng kia của Triệu Kiến Khánh cũng cảm thấy đẹp trai ngất trời, cô ta hoa si nhìn chằm chằm trên dưới vài cái, sau đó cười hì hì, làm ra bộ dạng đáng yêu nhảy đến sau lưng hắn, nhón mũi chân, vươn tay ngọc nhỏ dài bịt kín hai mắt hắn, nhéo nhéo giọng hỏi: "Đoán xem ta là ai!"
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...