Bài viết: 2 

Chương 99: Tìm thấy (1)
Editor: Đêm cô đơn
Editor: Đêm cô đơn
[HIDE-THANKS]"Tôi được hay không cũng không phải do cậu quyết định." Trình Bạch Truật vô cùng bình tĩnh nói: "Do bệnh nhân của tôi quyết định."
Nói xong, Trình Bạch Truật còn sờ đầu Đô Đô. Đô Đô rất nhạy bén, nói thẳng: "Cha là người giỏi nhất!"
Tất cả học sinh bên dưới không khỏi nghĩ đến cái tên được đặt cho ca bệnh của Đô Đô - một đứa bé bị kết án tử hình, bị chậm phát triển vận động hoàn toàn, sự phát triển trí tuệ gần như không có, thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh lớn và nhỏ. Cộng thêm dị ứng thuốc ban đầu, có thể sống sót xem như Đô Đô mạng lớn. Lúc đó, mọi người bao gồm hầu hết các đàn anh đàn chị đều đoán với tình trạng bệnh của Đô Đô chỉ cần giữ mạng sống là được, không dám yêu cầu kiểm soát động kinh hoặc bắt kịp tiến độ phát triển. Kết quả thế nào?
Đô Đô đã dành một năm để kiểm soát động kinh, phát triển vận động và trí tuệ của cậu bé đã bắt kịp. Bất kỳ ai có chút hiểu biết về y học đều sẽ cảm thấy tốc độ này quá đáng đến mức làm cho người ngạc nhiên. Tóm lại chính là từ một người định mệnh được ba mẹ nuôi dưỡng cả đời thành một người bình thường có tay chân, có thể hòa nhập vào xã hội và tự kiếm tiền.
<Hồ sơ theo dõi lâm sàng của ba Trình 66> đã được bình luận hơn ba nghìn tầng, là đề tài dài nhất vẫn đang được cập nhật. Đằng sau sự tiến triển đáng kinh ngạc này là sự ủng hộ từ y thuật của ba Trình, sự ủng hộ từ hoàn cảnh gia đình của Đô Đô và cộng sự may mắn của bản thân Đô Đô. Nếu thiếu một trong ba yếu tố này thì kỳ tích không thể đạt được. Nhiều người đã phân tích đi phân tích lại, chỉ có thể quy cho khả năng phát triển vô hạn của trẻ nhỏ. Không phải có trường hợp trẻ nhỏ bị gãy xương vụn, cuối cùng dựa vào sự phát triển để mọc lại xương sao?
Nam sinh vẫn đứng đó, trên mặt lại vô hồn. Rõ ràng là y không ngờ Trình Bạch Truật sẽ trả lời như vậy.
Trình Bạch Truật tiếp tục nói: "Tôi không biết tương lai các em có vào lâm sàng không, nhưng các em đang học là Đông y, tương lai cũng chỉ sẽ làm bác sĩ Đông y. Trong mắt bệnh nhân, thái độ của các em quyết định nhận thức và tư tưởng của họ. Nếu các em là bác sĩ đều không tin vào Đông y, các em còn trông chờ bệnh nhân tin vào Đông y hả?"
Một bác sĩ Đông y có thái độ mơ hồ còn hơn mười người công kích Đông y.
"Reng reng --"
Tiếng chuông báo tan học vừa kịp reo lên. Trình Bạch Truật không thích kéo dài thời gian học nên nói: "Hy vọng tương lai các em vào lâm sàng có thể tiếp tục nâng cao trình độ của mình, không phụ vinh quang của trường."
Nói xong, các học sinh vẫn còn ngây người. Hắn trực tiếp ôm Đô Đô lên, nói tan học xong rời đi. Khi các học sinh kịp phản ứng thì Đô Đô đã theo Trình Bạch Truật vào thang máy rời đi.
Đô Đô được Trình Bạch Truật ôm. Mặc dù cậu biết đi, nhưng ở chỗ Trình Bạch Truật thì cậu vẫn là một em bé chưa biết đi. Đô Đô hỏi: "Cha ơi, sao con thấy cha có vẻ hơi tức giận thế?"
Trình Bạch Truật cười nói: "Cha không có tức giận. Hôm nay vẫn còn sớm, đi thôi, chúng ta đi chơi một chút." Bây giờ gần năm giờ, cộng thêm điều kiện không thích hợp, cũng không cần thiết làm trị liệu. Nói đến đây, mặc dù hắn là cha nuôi của Đô Đô, nhưng hắn chưa từng dẫn Đô Đô ra ngoài chơi. Theo như Trình Bạch Truật biết, suốt một năm qua, Đô Đô không phải đến chỗ hắn thì cũng là chỗ Clinton, còn nhỏ như vậy mà chưa từng đến đâu chơi.
Đô Đô lập tức quên mất tâm trạng không tốt của Trình Bạch Truật, vô cùng vui vẻ ôm lấy cổ Trình Bạch Truật rồi hôn lên má thật vang. Hôn xong, cậu mới hỏi: "Cha ơi, chúng ta đi chơi ở đâu?"
Câu hỏi này làm Trình Bạch Truật bối rối. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn trực tiếp gọi điện cho Ngô Tân Mão.
Ngô Tân Mão là một chuyên gia vui chơi, nhất định biết chỗ nào thích hợp cho trẻ con chơi. Lúc đó, Ngô Tân Mão đang miệt mài viết hồ sơ bệnh án, suýt nữa viết đến buồn nôn sinh lý. Khi y nhận được cuộc gọi của Trình Bạch Truật còn hơi choáng váng, biết được Trình Bạch Truật muốn dẫn con nuôi ra ngoài chơi thì Ngô Tân Mão lập tức ghen tị. Trời ơi, tại sao hắn có thể rãnh rỗi như vậy? Trong nháy mắt y nhớ ra rằng Trình Bạch Truật bị phóng viên đuổi theo và chặn đường nên không thể đi làm. Trong giây lát, y không biết nên ghen tị hay tức giận. Ngô Tân Mão tức giận mà báo một địa điểm rồi cúp máy. Chúc Khai Tâm đang ngồi bên máy tính bên cạnh ngẩng đầu lên hỏi: "Ai gọi vậy? Sao cậu tức giận thế?"
Khi nhìn đồng hồ đã năm giờ, Ngô Tân Mão cũng không có tâm trạng viết hồ sơ bệnh án, viết viết viết, viết cái gì mà viết? Đêm nay y trực ban, y còn thời gian cả buổi tối để viết hồ sơ bệnh án. Ngô Tân Mão duỗi người, cảm thấy xương khớp toàn thân kêu răng rắc, hơi thả lỏng một chút rồi nói: "Là Bạch Truật gọi. Hôm nay cậu ta lên hot search (tóp tìm kiếm nóng) nên bị đám phóng viên và truyền thông tranh nhau đuổi theo. Bệnh viện cho cậu ta nghỉ hai ngày để tránh ảnh hưởng đến trật tự."
Chúc Khai Tâm cũng dừng tay. Gã và Ngô Tân Mão nhìn nhau thở dài: "Con người là thứ không thể so sánh nhất."
Gã đã chấp nhận số phận. Quả thực giống như lời ba gã nói, cố gắng hết sức, đừng đi so sánh. Đây là Bắc Kinh, cũng không phải không gặp được chút may mắn. Không phải có một người bạn thân sao?
Vì vậy, hai người hẹn nhau đi ăn tối ở căng tin cũ kỹ và tồi tàn của bệnh viện.
Ngô Tân Mão nhìn mấy món ăn đơn sơ trên khay đồ ăn, lại nghĩ đến tối nay Trình Bạch Truật có thể sẽ có bữa tối xa hoa càng không vui. Ngô Tân Mão vừa ăn rau xanh ngả vàng nấu quá lửa, có vị lộn xộn, có thể còn để qua đêm. Y nghĩ thầm: Sau khi y học xong tiến sĩ, thời gian thi làm trưởng khoa chắc chắn sẽ sớm hơn Trình Bạch Truật. Đến lúc đó Trình Bạch Truật gặp mặt phải kêu y một tiếng trưởng khoa Ngô. Nghĩ đến đây, Ngô Tân Mão cuối cùng cũng mỉm cười. Chúc Khai Tâm ngồi bên cạnh liếc nhìn y một cái rồi lặng lẽ thêm ớt vào đồ ăn. Người bạn thân này cái gì cũng tốt, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ có biểu cảm mà người khác không thể hiểu được.
* * *
Trình Bạch Truật không hiểu được sự oán giận của Ngô Tân Mão và Chúc Khai Tâm. Lúc trước hắn quyết tâm không thi lên thạc sĩ, nhưng Ngô Tân Mão liên tục khuyên nhủ hắn, còn nói giáo viên hướng dẫn đang đợi hắn. Sau khi hắn vào Phòng khám Y học cổ truyền Bắc Kinh thì ít nhắc đến. Khi nào thì không nhắc đến nữa? Có lẽ là sau Hội nghị giao lưu khoa Hậu môn – Trực tràng Bắc Kinh.
Sau khi có được địa chỉ, Trình Bạch Truật ôm Đô Đô lên đường. Trước khi đi, Trình Bạch Truật còn nhắn tin riêng với Ngô Vân và Tần Văn Long trên WeChat và nhờ bảo mẫu gọi điện về nhà thông báo. Sau khi bảo mẫu đồng ý, bà tìm một nơi vắng vẻ để gọi điện thoại. Ngô Vân không có ở nhà, cô đã mang theo đứa con thứ hai về nhà ba mẹ. Gần đây Ngô Gia Đức đang chuẩn bị thủ tục ra nước ngoài du học, dự định học tập trong một trường kinh doanh ở nước ngoài, khi trở về có thể chính là Thạc sĩ Quản trị kinh doanh. Ngô Vân tạm thời không trả lời, nhưng Tần Văn Long đã trả lời nhanh chóng, bảo Trình Bạch Truật và Đô Đô cứ đi chơi, để tài xế lái xe đưa họ đi.
Nếu không có ai ngăn cản, Trình Bạch Truật giơ Đô Đô lên và nói: "Đi thôi! Chúng ta đến khu vui chơi trẻ em nào."
Đô Đô cười khúc khích, một lần nữa trở lại vòng tay của Trình Bạch Truật, lại hôn hôn Trình Bạch Truật. Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan làm, đường đi thông thoáng. Khu vui chơi trẻ em này ở trong một khu đô thị phức hợp lớn. Trình Bạch Truật giữ bảo mẫu lại và nhanh chóng thanh toán trên WeChat. Hắn dẫn con nuôi mình ra ngoài chơi còn để người khác trả tiền à?
Trình Bạch Truật đứng chờ trước cửa và nói với Đô Đô: "Đi đi, cha ở bên ngoài đợi con."
Đô Đô cứ đi vài bước lại nhìn về phía sau, điều này rõ ràng khác với những gì cậu cho rằng hai cha con chơi với nhau. Nhưng khi cậu thực sự bước vào khu vui chơi trẻ em và trèo lên lâu đài trẻ em lắm trò thì đã quên mất Trình Bạch Truật. Cậu chạy nhanh nhấn xuống cái nút, âm nhạc vui tươi vang lên, cậu lập tức càng vui vẻ. Con lăn nước, cầu trượt nước, bập bênh, hồ bóng đại dương..., mỗi trò chơi một lần, chơi một cách vui vẻ.
Trình Bạch Truật chờ ở bên ngoài, thấy Đô Đô cười rạng rỡ không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh. Kỹ năng chụp ảnh của hắn chỉ giới hạn ở việc lấy điện thoại ra, mở ứng dụng máy ảnh và bấm nút chụp. Hắn không biết nhiệt độ màu, độ nhạy sáng, chế độ lấy nét... là gì. Nhưng dù vậy, nhìn Đô Đô trong album, hắn cảm thấy mình chụp ảnh đẹp. Bảo mẫu đứng phía sau hắn nhìn thấy những bức ảnh vẻ mặt khó tả. Thôi bỏ đi, miễn là bác sĩ Trình vui là được.
Đô Đô cứ chơi như vậy hơn một tiếng, chạy chơi đến mức đầu ướt đẫm mồ hôi bên trong. Còn Trình Bạch Truật thu hoạch một điện thoại đầy ảnh bên ngoài. Bây giờ hắn mới có thể hiểu tại sao những người mới làm cha mẹ lại thích đăng ảnh con mình trong nhóm bạn bè. Tất nhiên, hắn khác với những người đó. Hắn chỉ yên lặng thưởng thức, tiện thể quấy rầy Ngô Tân Mão và Hàn Dĩ Quân.
Hàn Dĩ Quân nhanh chóng trả lời. Đúng lúc hôm nay y không cần tăng ca. Y hỏi địa chỉ thì chỉ cách bệnh viện hai ba trạm xe, nên đã hẹn cùng nhau đi ăn tối. Vào giờ cao điểm, sau khi biết rõ tình trạng ùn tắc giao thông ở Bắc Kinh, Hàn Dĩ Quân vẫn đạp xe đạp công cộng đơn giản đến khu đô thị phức hợp lớn. Chỉ mất khoảng mười phút, coi như tập thể dục.
Vừa bước vào khu vui chơi trẻ em, vóc dáng của Trình Bạch Truật đặc biệt nổi bật. Bản thân Trình Bạch Truật cũng không cảm thấy, chỉ nghĩ mình là người bình thường. Nhưng giữa một nhóm phụ huynh, hắn là phong cảnh đẹp nhất. Nhiều phụ nữ lén nhìn hắn, thậm chí còn chụp lén. Hắn hoàn toàn không biết, tiếp tục cầm điện thoại chụp ảnh Đô Đô, hồn nhiên không biết đã đến giờ tan làm, nơi này dần trở nên náo nhiệt. Hàn Dĩ Quân người cao chân dài, bước hai bước đã đi đến chỗ Trình Bạch Truật, giúp hắn che ống kính của những người khác. Gần đây Trình Bạch Truật vẫn đang ở trong cơn bão dư luận, nên vẫn khiêm tốn một chút.
Hàn Dĩ Quân vừa thấy ảnh Trình Bạch Truật chụp cũng không nói nên lời. Y khác với bảo mẫu do dự không nói nên lời, mà nói thẳng: "Đây là ảnh cậu chụp Đô Đô hả?"
Trình Bạch Truật hỏi: "Đúng vậy, không đẹp à?"
Hàn Dĩ Quân lấy điện thoại của Trình Bạch Truật. Giỏi thật, điện thoại hàng đầu của một thương hiệu nào đó ra từ năm ngoái đã được Trình Bạch Truật sử dụng như điện thoại của một ông già. Hàn Dĩ Quân từng tham gia một số câu lạc bộ vào thời gian rảnh rỗi khi còn học đại học, nhiếp ảnh là một trong những sở thích của y. Sau khi về nước, bởi vì bận rộn với công việc nên không có thời gian đụng vào máy ảnh, nhưng y vẫn nhớ những thông số đơn giản. Hàn Dĩ Quân chỉ cần điều chỉnh tiêu cự và nhiệt độ màu đơn giản, sau đó bắt đầu chụp hình giúp Trình Bạch Truật. Kỹ thuật chụp ảnh của Hàn Dĩ Quân rất tốt. Đô Đô trong mỗi bức ảnh đều tràn đầy sức sống, vui vẻ như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Trình Bạch Truật nhìn ảnh rồi nghĩ thầm: Hình như quả thực tốt hơn ảnh của mình chụp.
Đúng lúc Đô Đô cũng chơi mệt và đói bụng, chạy ra ngoài muốn Trình Bạch Truật ôm. Trình Bạch Truật ôm Đô Đô cùng Hàn Dĩ Quân lên lầu. Đã đến đây rồi, không thể để Đô Đô đi về lúc này. Hiện tại ngoài đường kẹt xe nghiêm trọng, ngay cả xe sang trị giá hàng tỷ đồng cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng.
Hàn Dĩ Quân đi chậm lại hai bước, thỉnh thoảng chụp ảnh hai người, xem như để thỏa mãn cơn nghiện chụp ảnh của mình. Trình Bạch Truật và Đô Đô là chủ đề chụp ảnh rất tốt. Trình Bạch Truật người cao chân dài, đẹp trai tuấn tú. Đô Đô lanh lợi ngoan ngoãn, ngây thơ dễ thương, vừa vặn làm dịu đi một số góc cạnh sắc nét của Trình Bạch Truật. Sự tương phản này cho thấy sự co giãn mạnh mẽ trong bức ảnh.
Suy xét đến sự tồn tại của Đô Đô, hai người đã chọn một nhà hàng lẩu Quảng Đông. Trình Bạch Truật dẫn Đô Đô và Hàn Dĩ Quân ngồi một bàn, bảo mẫu và tài xế ngồi một bàn khác tránh cho hai người không được tự nhiên. Đô Đô ngồi trên ghế trẻ em, vui vẻ ăn cháo thịt nạc do Trình Bạch Truật gọi riêng. Cháo được nấu trong nồi đất, ngọt nhẹ, mềm nhừ, nhạt và dễ tiêu hóa, rất phù hợp với độ tuổi của Đô Đô.
Hàn Dĩ Quân nhìn Trình Bạch Truật đang lột vỏ tôm cho Đô Đô và hỏi: "Sắp tới cậu có dự định gì không?"
Hiển nhiên Hàn Dĩ Quân cũng biết chuyện Trình Bạch Truật bị ép đi nghỉ phép.
Trình Bạch Truật đặt tôm đã lột vỏ vào chén của Đô Đô, dặn cậu bé ăn từ từ, đừng để mắc nghẹn. Sau khi lau tay, hắn bình tĩnh nói: "Không vội, độ phổ biến chỉ kéo dài hai ngày. Có lẽ thứ hai tuần sau là đi làm lại."
Hàn Dĩ Quân nhíu mày hỏi: "Cậu chắc chứ? Tôi thấy độ phổ biến trên mạng vẫn đang tăng. Bây giờ lại bảo cậu giả vờ để lăng xê." Càng ngày càng hỗn loạn, đủ thứ chuyện để nói.
"Đúng vậy, tôi đã giao những chuyện trên mạng cho Tần thị, để họ giúp tôi xử lý." Trình Bạch Truật nói: "Anh cũng biết tôi không giỏi lĩnh vực này, cũng không cần phải chuyển đổi những độ phổ biến này. Tôi chỉ cần làm một bác sĩ quèn là được."
"Sao cậu không suy xét mở một tài khoản Weibo đi, như vậy những người khác cũng sẽ không đến làm phiền cậu?"
Trình Bạch Truật sửng sốt: "Tôi mở tài khoản Weibo thì bọn họ sẽ không làm phiền tôi à?"
Hàn Dĩ Quân không biết nhiều về Weibo và lĩnh vực dư luận, nên y nói một cách không chắc chắn: "Có lẽ vậy?"
Trình Bạch Truật ghi nhớ việc này, định trở về hỏi người phụ tránh xã giao. Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện về đủ thứ chuyện, dần dần hai người giống như trước đây, như thể họ chưa từng tách ra.
Trong lúc nói chuyện, Hàn Dĩ Quân dường như nhớ ra điều gì đó và nói: "Tôi nghĩ tôi biết bệnh viện của tôi và bệnh viện của cậu đang làm trò gì rồi."
"Hả?" Lúc đầu khi hắn và Hàn Dĩ Quân chỉ gặp nhau vài lần lại bị tuyên truyền đến cả Bắc Kinh đều biết rằng hai người họ đã thân nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ thiếu ngủ chung một giường. Khi đó hắn còn nghĩ rằng bệnh viện có thể có kế hoạch gì đó, chẳng qua hắn và Hàn Dĩ Quân không biết. Đã qua lâu như vậy mà không có động tĩnh gì cả, hắn gần như đã quên mất. Bây giờ vẫn còn đoạn sau à?
Sắc mặt Hàn Dĩ Quân hơi kỳ quái: "Cậu không phải cũng bị kêu đi ghim kim chứ?"
Trình Bạch Truật suy nghĩ một lát mới tìm được ký ức trong một góc. Đại khái là hắn bị kêu đi ghim huyệt Hợp Cốc, vừa có cảm giác kim đã dừng lại. Có liên quan đến chuyện này không?
Hàn Dĩ Quân nói: "Luận văn thông qua. Hai ngày nữa cậu sẽ biết. Tôi chỉ nói trước với cậu một tiếng, đã tìm thấy huyệt đạo rồi."
"???"
Tay cầm vá của Trình Bạch Truật run lên, cái vá rơi vào nồi canh, bắn ra một ít nước.
Chẳng trách Trình Bạch Truật hơi ngạc nhiên. Đời trước hắn chưa từng suy xét đến kinh lạc và huyệt đạo ở đâu. Đến đời này, hắn liên tục bị người khác hỏi kinh lạc và huyệt đạo ở đâu. Tại sao sau khi giải phẫu và phân tích cơ thể người đến tận cấp độ tế bào và ADN vẫn không tìm thấy kinh lạc và huyệt đạo.
Vào cuối thế kỷ trước, một nhà khoa học y học Hàn Quốc tuyên bố rằng ông đã tìm thấy kinh lạc trong cơ thể con người, điều này đã gây chấn động khắp thế giới. Lúc đó giới Y học cổ truyền Hoa Hạ cũng gây ra sự náo động, trong lòng rối rắm chua xót, đồ nhà mình mà mình không tìm được, ngược lại để cho một người nước ngoài tìm thấy. Trong một môi trường xã hội tương đối khép kín, Y học cổ truyền đã cử một số đại diện để đến Hàn Quốc. Sau đó họ được thông báo rằng đó là giả? Gian lận học thuật đến mức này? Sự việc này kết thúc bằng việc nhà khoa học y học nhảy lầu tự tử.
Y học cổ truyền Hoa Hạ không khỏi cảm thấy hơi may mắn khi không tìm thấy kinh lạc và huyệt đạo, nhưng họ vẫn tiếp tục rối rắm. Bởi vì sau sự việc này, tiếng nói nghi ngờ về Y học cổ truyền càng lúc càng lớn, nó đã từng là ngòi nổ để bãi bỏ bác sĩ và thử thuốc.
Trình Bạch Truật hít một vài hơi thật sâu, kìm nén suy nghĩ của mình và vững tay múc canh cho Đô Đô. Đô Đô không hiểu được sức nặng trong lời nói của Hàn Dĩ Quân nên bưng chén ăn một cách ngon lành. Trình Bạch Truật lấy giấu lau khóe miệng của Đô Đô và hỏi: "Có phải thật không?"
Hàn Dĩ Quân gật đầu: "Theo như tôi biết thì chỉ có một số huyệt đạo, vẫn không hoàn chỉnh."
Trình Bạch Truật quyết định chú ý đến việc công bố luận văn trong hai ngày tới. Luận văn là đặc trưng của thời đại này mới có, tất cả các nhà nghiên cứu học thuật đều công bố kết quả nghiên cứu và ý tưởng học thuật của họ trên các tạp chí báo luận văn, thu hút các đồng nghiệp đến học hỏi và nghiên cứu, cùng không ngừng tiến bộ. Hoàn toàn khác với hoàn cảnh bảo thủ ở đời trước, Trình Bạch Truật cảm thấy vừa mới lạ vừa thú vị.
Đối với việc nghiên cứu Y học cổ truyền, phương hướng của y học và khoa học hiện đại là tìm ra kinh lạc và huyệt đạo. Giống như bài luận văn trên tạp chí quốc tế <Báo cáo khoa học> sáu năm trước, viết rõ đã phát hiện có một đường siêu cao tốc chất lỏng di chuyển, rất giống với kinh lạc của Y học cổ truyền. Sau đó người ta phát hiện ra sự tồn tại của các huyệt đạo tương đối cụ thể, cung cấp cơ sở cho giải phẫu thần kinh huyệt đạo hiện đại. Sự tồn tại của kinh lạc tạm thời vẫn chưa được tìm thấy, nhưng kinh Bàng Quang trùng hợp với rất nhiều đường bề mặt sau của lý thuyết mô học trong <Giải phẫu chức năng>. Trên cả nước có rất nhiều bác sĩ châm cứu cũng đã đóng góp công sức và đề xuất của mình, nhiều lần chứng minh tác dụng của châm cứu đối với các loại bệnh. Ít nhất thì có hàng nghìn trường hợp phơi bày ra như vậy, cũng không thể nói là sai lệch cá nhân.
Hắn tự cảm thấy mình không phải là hạt giống tốt cho nghiên cứu học thuật. Hắn thực sự khó khăn khi viết các bài luận văn và các quy tắc bất thành văn trong giới học thuật hiện tại, còn không bằng chữa bệnh trong lâm sàng.
Buổi gặp mặt bạn bè lần này rất thành công. Sau bữa tối, Trình Bạch Truật tiếp tục ôm Đô Đô và Hàn Dĩ Quân đi dạo phố cho tiêu cơm. Đến 7 giờ 30, Đô Đô hơi buồn ngủ. Trình Bạch Truật cũng không ép buộc. Sau khi tiễn Đô Đô và bảo mẫu ra xe, hắn gửi tin nhắn cho Tần Văn Long và Ngô Vân, bảo họ nhắn tin cho hắn sau khi Đô Đô về đến nhà. Vụ tai nạn trước khi Đô Đô được một tuổi đã làm cho mọi người quá lo lắng về tung tích và sự an toàn của cậu bé. Tần Văn Long và Ngô Vân như vậy, Trình Bạch Truật cũng vậy.
* * *
Sau khi chia tay, Trình Bạch Truật tranh thủ còn sớm lật xem các tạp chí và luận văn y học gần đây. Luận văn về Y học cổ truyền tương đối ít, phần lớn đều là Tây y, nên Trình Bạch Truật cũng chỉ xem sơ qua. Có lẽ đã biết được điều gì đó nên Trình Bạch Truật cảm thấy mình đang bị gây tò mò dữ dội.
Cho đến một tuần sau, Trình Bạch Truật tìm thấy bài luận văn mình đang tìm trong một cuốn tạp chí y dược. Trình Bạch Truật nhìn sơ qua rồi trực tiếp gọi điện cho ông nội.
"Bạch Truật, có chuyện gì vậy?" Ông nội Trình vẫn luôn cảm thấy có phải mình dạy bảo Trình Bạch Truật nhiều, dẫn đến Trình Bạch Truật quá mức trưởng thành, thiếu đi sự hoạt bát và tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi hay không. Thậm chí Trình Bạch Truật cũng có nhiều thói quen giống người già. Ví dụ như thích gọi điện thoại. Người trẻ tuổi không phải thích nhắn tin trên WeChat hơn sao?
Trình Bạch Truật vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề: "Ông nội, đã tìm được huyệt đạo rồi."[/HIDE-THANKS]
Nói xong, Trình Bạch Truật còn sờ đầu Đô Đô. Đô Đô rất nhạy bén, nói thẳng: "Cha là người giỏi nhất!"
Tất cả học sinh bên dưới không khỏi nghĩ đến cái tên được đặt cho ca bệnh của Đô Đô - một đứa bé bị kết án tử hình, bị chậm phát triển vận động hoàn toàn, sự phát triển trí tuệ gần như không có, thỉnh thoảng lại lên cơn động kinh lớn và nhỏ. Cộng thêm dị ứng thuốc ban đầu, có thể sống sót xem như Đô Đô mạng lớn. Lúc đó, mọi người bao gồm hầu hết các đàn anh đàn chị đều đoán với tình trạng bệnh của Đô Đô chỉ cần giữ mạng sống là được, không dám yêu cầu kiểm soát động kinh hoặc bắt kịp tiến độ phát triển. Kết quả thế nào?
Đô Đô đã dành một năm để kiểm soát động kinh, phát triển vận động và trí tuệ của cậu bé đã bắt kịp. Bất kỳ ai có chút hiểu biết về y học đều sẽ cảm thấy tốc độ này quá đáng đến mức làm cho người ngạc nhiên. Tóm lại chính là từ một người định mệnh được ba mẹ nuôi dưỡng cả đời thành một người bình thường có tay chân, có thể hòa nhập vào xã hội và tự kiếm tiền.
<Hồ sơ theo dõi lâm sàng của ba Trình 66> đã được bình luận hơn ba nghìn tầng, là đề tài dài nhất vẫn đang được cập nhật. Đằng sau sự tiến triển đáng kinh ngạc này là sự ủng hộ từ y thuật của ba Trình, sự ủng hộ từ hoàn cảnh gia đình của Đô Đô và cộng sự may mắn của bản thân Đô Đô. Nếu thiếu một trong ba yếu tố này thì kỳ tích không thể đạt được. Nhiều người đã phân tích đi phân tích lại, chỉ có thể quy cho khả năng phát triển vô hạn của trẻ nhỏ. Không phải có trường hợp trẻ nhỏ bị gãy xương vụn, cuối cùng dựa vào sự phát triển để mọc lại xương sao?
Nam sinh vẫn đứng đó, trên mặt lại vô hồn. Rõ ràng là y không ngờ Trình Bạch Truật sẽ trả lời như vậy.
Trình Bạch Truật tiếp tục nói: "Tôi không biết tương lai các em có vào lâm sàng không, nhưng các em đang học là Đông y, tương lai cũng chỉ sẽ làm bác sĩ Đông y. Trong mắt bệnh nhân, thái độ của các em quyết định nhận thức và tư tưởng của họ. Nếu các em là bác sĩ đều không tin vào Đông y, các em còn trông chờ bệnh nhân tin vào Đông y hả?"
Một bác sĩ Đông y có thái độ mơ hồ còn hơn mười người công kích Đông y.
"Reng reng --"
Tiếng chuông báo tan học vừa kịp reo lên. Trình Bạch Truật không thích kéo dài thời gian học nên nói: "Hy vọng tương lai các em vào lâm sàng có thể tiếp tục nâng cao trình độ của mình, không phụ vinh quang của trường."
Nói xong, các học sinh vẫn còn ngây người. Hắn trực tiếp ôm Đô Đô lên, nói tan học xong rời đi. Khi các học sinh kịp phản ứng thì Đô Đô đã theo Trình Bạch Truật vào thang máy rời đi.
Đô Đô được Trình Bạch Truật ôm. Mặc dù cậu biết đi, nhưng ở chỗ Trình Bạch Truật thì cậu vẫn là một em bé chưa biết đi. Đô Đô hỏi: "Cha ơi, sao con thấy cha có vẻ hơi tức giận thế?"
Trình Bạch Truật cười nói: "Cha không có tức giận. Hôm nay vẫn còn sớm, đi thôi, chúng ta đi chơi một chút." Bây giờ gần năm giờ, cộng thêm điều kiện không thích hợp, cũng không cần thiết làm trị liệu. Nói đến đây, mặc dù hắn là cha nuôi của Đô Đô, nhưng hắn chưa từng dẫn Đô Đô ra ngoài chơi. Theo như Trình Bạch Truật biết, suốt một năm qua, Đô Đô không phải đến chỗ hắn thì cũng là chỗ Clinton, còn nhỏ như vậy mà chưa từng đến đâu chơi.
Đô Đô lập tức quên mất tâm trạng không tốt của Trình Bạch Truật, vô cùng vui vẻ ôm lấy cổ Trình Bạch Truật rồi hôn lên má thật vang. Hôn xong, cậu mới hỏi: "Cha ơi, chúng ta đi chơi ở đâu?"
Câu hỏi này làm Trình Bạch Truật bối rối. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn trực tiếp gọi điện cho Ngô Tân Mão.
Ngô Tân Mão là một chuyên gia vui chơi, nhất định biết chỗ nào thích hợp cho trẻ con chơi. Lúc đó, Ngô Tân Mão đang miệt mài viết hồ sơ bệnh án, suýt nữa viết đến buồn nôn sinh lý. Khi y nhận được cuộc gọi của Trình Bạch Truật còn hơi choáng váng, biết được Trình Bạch Truật muốn dẫn con nuôi ra ngoài chơi thì Ngô Tân Mão lập tức ghen tị. Trời ơi, tại sao hắn có thể rãnh rỗi như vậy? Trong nháy mắt y nhớ ra rằng Trình Bạch Truật bị phóng viên đuổi theo và chặn đường nên không thể đi làm. Trong giây lát, y không biết nên ghen tị hay tức giận. Ngô Tân Mão tức giận mà báo một địa điểm rồi cúp máy. Chúc Khai Tâm đang ngồi bên máy tính bên cạnh ngẩng đầu lên hỏi: "Ai gọi vậy? Sao cậu tức giận thế?"
Khi nhìn đồng hồ đã năm giờ, Ngô Tân Mão cũng không có tâm trạng viết hồ sơ bệnh án, viết viết viết, viết cái gì mà viết? Đêm nay y trực ban, y còn thời gian cả buổi tối để viết hồ sơ bệnh án. Ngô Tân Mão duỗi người, cảm thấy xương khớp toàn thân kêu răng rắc, hơi thả lỏng một chút rồi nói: "Là Bạch Truật gọi. Hôm nay cậu ta lên hot search (tóp tìm kiếm nóng) nên bị đám phóng viên và truyền thông tranh nhau đuổi theo. Bệnh viện cho cậu ta nghỉ hai ngày để tránh ảnh hưởng đến trật tự."
Chúc Khai Tâm cũng dừng tay. Gã và Ngô Tân Mão nhìn nhau thở dài: "Con người là thứ không thể so sánh nhất."
Gã đã chấp nhận số phận. Quả thực giống như lời ba gã nói, cố gắng hết sức, đừng đi so sánh. Đây là Bắc Kinh, cũng không phải không gặp được chút may mắn. Không phải có một người bạn thân sao?
Vì vậy, hai người hẹn nhau đi ăn tối ở căng tin cũ kỹ và tồi tàn của bệnh viện.
Ngô Tân Mão nhìn mấy món ăn đơn sơ trên khay đồ ăn, lại nghĩ đến tối nay Trình Bạch Truật có thể sẽ có bữa tối xa hoa càng không vui. Ngô Tân Mão vừa ăn rau xanh ngả vàng nấu quá lửa, có vị lộn xộn, có thể còn để qua đêm. Y nghĩ thầm: Sau khi y học xong tiến sĩ, thời gian thi làm trưởng khoa chắc chắn sẽ sớm hơn Trình Bạch Truật. Đến lúc đó Trình Bạch Truật gặp mặt phải kêu y một tiếng trưởng khoa Ngô. Nghĩ đến đây, Ngô Tân Mão cuối cùng cũng mỉm cười. Chúc Khai Tâm ngồi bên cạnh liếc nhìn y một cái rồi lặng lẽ thêm ớt vào đồ ăn. Người bạn thân này cái gì cũng tốt, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ có biểu cảm mà người khác không thể hiểu được.
* * *
Trình Bạch Truật không hiểu được sự oán giận của Ngô Tân Mão và Chúc Khai Tâm. Lúc trước hắn quyết tâm không thi lên thạc sĩ, nhưng Ngô Tân Mão liên tục khuyên nhủ hắn, còn nói giáo viên hướng dẫn đang đợi hắn. Sau khi hắn vào Phòng khám Y học cổ truyền Bắc Kinh thì ít nhắc đến. Khi nào thì không nhắc đến nữa? Có lẽ là sau Hội nghị giao lưu khoa Hậu môn – Trực tràng Bắc Kinh.
Sau khi có được địa chỉ, Trình Bạch Truật ôm Đô Đô lên đường. Trước khi đi, Trình Bạch Truật còn nhắn tin riêng với Ngô Vân và Tần Văn Long trên WeChat và nhờ bảo mẫu gọi điện về nhà thông báo. Sau khi bảo mẫu đồng ý, bà tìm một nơi vắng vẻ để gọi điện thoại. Ngô Vân không có ở nhà, cô đã mang theo đứa con thứ hai về nhà ba mẹ. Gần đây Ngô Gia Đức đang chuẩn bị thủ tục ra nước ngoài du học, dự định học tập trong một trường kinh doanh ở nước ngoài, khi trở về có thể chính là Thạc sĩ Quản trị kinh doanh. Ngô Vân tạm thời không trả lời, nhưng Tần Văn Long đã trả lời nhanh chóng, bảo Trình Bạch Truật và Đô Đô cứ đi chơi, để tài xế lái xe đưa họ đi.
Nếu không có ai ngăn cản, Trình Bạch Truật giơ Đô Đô lên và nói: "Đi thôi! Chúng ta đến khu vui chơi trẻ em nào."
Đô Đô cười khúc khích, một lần nữa trở lại vòng tay của Trình Bạch Truật, lại hôn hôn Trình Bạch Truật. Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan làm, đường đi thông thoáng. Khu vui chơi trẻ em này ở trong một khu đô thị phức hợp lớn. Trình Bạch Truật giữ bảo mẫu lại và nhanh chóng thanh toán trên WeChat. Hắn dẫn con nuôi mình ra ngoài chơi còn để người khác trả tiền à?
Trình Bạch Truật đứng chờ trước cửa và nói với Đô Đô: "Đi đi, cha ở bên ngoài đợi con."
Đô Đô cứ đi vài bước lại nhìn về phía sau, điều này rõ ràng khác với những gì cậu cho rằng hai cha con chơi với nhau. Nhưng khi cậu thực sự bước vào khu vui chơi trẻ em và trèo lên lâu đài trẻ em lắm trò thì đã quên mất Trình Bạch Truật. Cậu chạy nhanh nhấn xuống cái nút, âm nhạc vui tươi vang lên, cậu lập tức càng vui vẻ. Con lăn nước, cầu trượt nước, bập bênh, hồ bóng đại dương..., mỗi trò chơi một lần, chơi một cách vui vẻ.
Trình Bạch Truật chờ ở bên ngoài, thấy Đô Đô cười rạng rỡ không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh. Kỹ năng chụp ảnh của hắn chỉ giới hạn ở việc lấy điện thoại ra, mở ứng dụng máy ảnh và bấm nút chụp. Hắn không biết nhiệt độ màu, độ nhạy sáng, chế độ lấy nét... là gì. Nhưng dù vậy, nhìn Đô Đô trong album, hắn cảm thấy mình chụp ảnh đẹp. Bảo mẫu đứng phía sau hắn nhìn thấy những bức ảnh vẻ mặt khó tả. Thôi bỏ đi, miễn là bác sĩ Trình vui là được.
Đô Đô cứ chơi như vậy hơn một tiếng, chạy chơi đến mức đầu ướt đẫm mồ hôi bên trong. Còn Trình Bạch Truật thu hoạch một điện thoại đầy ảnh bên ngoài. Bây giờ hắn mới có thể hiểu tại sao những người mới làm cha mẹ lại thích đăng ảnh con mình trong nhóm bạn bè. Tất nhiên, hắn khác với những người đó. Hắn chỉ yên lặng thưởng thức, tiện thể quấy rầy Ngô Tân Mão và Hàn Dĩ Quân.
Hàn Dĩ Quân nhanh chóng trả lời. Đúng lúc hôm nay y không cần tăng ca. Y hỏi địa chỉ thì chỉ cách bệnh viện hai ba trạm xe, nên đã hẹn cùng nhau đi ăn tối. Vào giờ cao điểm, sau khi biết rõ tình trạng ùn tắc giao thông ở Bắc Kinh, Hàn Dĩ Quân vẫn đạp xe đạp công cộng đơn giản đến khu đô thị phức hợp lớn. Chỉ mất khoảng mười phút, coi như tập thể dục.
Vừa bước vào khu vui chơi trẻ em, vóc dáng của Trình Bạch Truật đặc biệt nổi bật. Bản thân Trình Bạch Truật cũng không cảm thấy, chỉ nghĩ mình là người bình thường. Nhưng giữa một nhóm phụ huynh, hắn là phong cảnh đẹp nhất. Nhiều phụ nữ lén nhìn hắn, thậm chí còn chụp lén. Hắn hoàn toàn không biết, tiếp tục cầm điện thoại chụp ảnh Đô Đô, hồn nhiên không biết đã đến giờ tan làm, nơi này dần trở nên náo nhiệt. Hàn Dĩ Quân người cao chân dài, bước hai bước đã đi đến chỗ Trình Bạch Truật, giúp hắn che ống kính của những người khác. Gần đây Trình Bạch Truật vẫn đang ở trong cơn bão dư luận, nên vẫn khiêm tốn một chút.
Hàn Dĩ Quân vừa thấy ảnh Trình Bạch Truật chụp cũng không nói nên lời. Y khác với bảo mẫu do dự không nói nên lời, mà nói thẳng: "Đây là ảnh cậu chụp Đô Đô hả?"
Trình Bạch Truật hỏi: "Đúng vậy, không đẹp à?"
Hàn Dĩ Quân lấy điện thoại của Trình Bạch Truật. Giỏi thật, điện thoại hàng đầu của một thương hiệu nào đó ra từ năm ngoái đã được Trình Bạch Truật sử dụng như điện thoại của một ông già. Hàn Dĩ Quân từng tham gia một số câu lạc bộ vào thời gian rảnh rỗi khi còn học đại học, nhiếp ảnh là một trong những sở thích của y. Sau khi về nước, bởi vì bận rộn với công việc nên không có thời gian đụng vào máy ảnh, nhưng y vẫn nhớ những thông số đơn giản. Hàn Dĩ Quân chỉ cần điều chỉnh tiêu cự và nhiệt độ màu đơn giản, sau đó bắt đầu chụp hình giúp Trình Bạch Truật. Kỹ thuật chụp ảnh của Hàn Dĩ Quân rất tốt. Đô Đô trong mỗi bức ảnh đều tràn đầy sức sống, vui vẻ như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Trình Bạch Truật nhìn ảnh rồi nghĩ thầm: Hình như quả thực tốt hơn ảnh của mình chụp.
Đúng lúc Đô Đô cũng chơi mệt và đói bụng, chạy ra ngoài muốn Trình Bạch Truật ôm. Trình Bạch Truật ôm Đô Đô cùng Hàn Dĩ Quân lên lầu. Đã đến đây rồi, không thể để Đô Đô đi về lúc này. Hiện tại ngoài đường kẹt xe nghiêm trọng, ngay cả xe sang trị giá hàng tỷ đồng cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng.
Hàn Dĩ Quân đi chậm lại hai bước, thỉnh thoảng chụp ảnh hai người, xem như để thỏa mãn cơn nghiện chụp ảnh của mình. Trình Bạch Truật và Đô Đô là chủ đề chụp ảnh rất tốt. Trình Bạch Truật người cao chân dài, đẹp trai tuấn tú. Đô Đô lanh lợi ngoan ngoãn, ngây thơ dễ thương, vừa vặn làm dịu đi một số góc cạnh sắc nét của Trình Bạch Truật. Sự tương phản này cho thấy sự co giãn mạnh mẽ trong bức ảnh.
Suy xét đến sự tồn tại của Đô Đô, hai người đã chọn một nhà hàng lẩu Quảng Đông. Trình Bạch Truật dẫn Đô Đô và Hàn Dĩ Quân ngồi một bàn, bảo mẫu và tài xế ngồi một bàn khác tránh cho hai người không được tự nhiên. Đô Đô ngồi trên ghế trẻ em, vui vẻ ăn cháo thịt nạc do Trình Bạch Truật gọi riêng. Cháo được nấu trong nồi đất, ngọt nhẹ, mềm nhừ, nhạt và dễ tiêu hóa, rất phù hợp với độ tuổi của Đô Đô.
Hàn Dĩ Quân nhìn Trình Bạch Truật đang lột vỏ tôm cho Đô Đô và hỏi: "Sắp tới cậu có dự định gì không?"
Hiển nhiên Hàn Dĩ Quân cũng biết chuyện Trình Bạch Truật bị ép đi nghỉ phép.
Trình Bạch Truật đặt tôm đã lột vỏ vào chén của Đô Đô, dặn cậu bé ăn từ từ, đừng để mắc nghẹn. Sau khi lau tay, hắn bình tĩnh nói: "Không vội, độ phổ biến chỉ kéo dài hai ngày. Có lẽ thứ hai tuần sau là đi làm lại."
Hàn Dĩ Quân nhíu mày hỏi: "Cậu chắc chứ? Tôi thấy độ phổ biến trên mạng vẫn đang tăng. Bây giờ lại bảo cậu giả vờ để lăng xê." Càng ngày càng hỗn loạn, đủ thứ chuyện để nói.
"Đúng vậy, tôi đã giao những chuyện trên mạng cho Tần thị, để họ giúp tôi xử lý." Trình Bạch Truật nói: "Anh cũng biết tôi không giỏi lĩnh vực này, cũng không cần phải chuyển đổi những độ phổ biến này. Tôi chỉ cần làm một bác sĩ quèn là được."
"Sao cậu không suy xét mở một tài khoản Weibo đi, như vậy những người khác cũng sẽ không đến làm phiền cậu?"
Trình Bạch Truật sửng sốt: "Tôi mở tài khoản Weibo thì bọn họ sẽ không làm phiền tôi à?"
Hàn Dĩ Quân không biết nhiều về Weibo và lĩnh vực dư luận, nên y nói một cách không chắc chắn: "Có lẽ vậy?"
Trình Bạch Truật ghi nhớ việc này, định trở về hỏi người phụ tránh xã giao. Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện về đủ thứ chuyện, dần dần hai người giống như trước đây, như thể họ chưa từng tách ra.
Trong lúc nói chuyện, Hàn Dĩ Quân dường như nhớ ra điều gì đó và nói: "Tôi nghĩ tôi biết bệnh viện của tôi và bệnh viện của cậu đang làm trò gì rồi."
"Hả?" Lúc đầu khi hắn và Hàn Dĩ Quân chỉ gặp nhau vài lần lại bị tuyên truyền đến cả Bắc Kinh đều biết rằng hai người họ đã thân nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ thiếu ngủ chung một giường. Khi đó hắn còn nghĩ rằng bệnh viện có thể có kế hoạch gì đó, chẳng qua hắn và Hàn Dĩ Quân không biết. Đã qua lâu như vậy mà không có động tĩnh gì cả, hắn gần như đã quên mất. Bây giờ vẫn còn đoạn sau à?
Sắc mặt Hàn Dĩ Quân hơi kỳ quái: "Cậu không phải cũng bị kêu đi ghim kim chứ?"
Trình Bạch Truật suy nghĩ một lát mới tìm được ký ức trong một góc. Đại khái là hắn bị kêu đi ghim huyệt Hợp Cốc, vừa có cảm giác kim đã dừng lại. Có liên quan đến chuyện này không?
Hàn Dĩ Quân nói: "Luận văn thông qua. Hai ngày nữa cậu sẽ biết. Tôi chỉ nói trước với cậu một tiếng, đã tìm thấy huyệt đạo rồi."
"???"
Tay cầm vá của Trình Bạch Truật run lên, cái vá rơi vào nồi canh, bắn ra một ít nước.
Chẳng trách Trình Bạch Truật hơi ngạc nhiên. Đời trước hắn chưa từng suy xét đến kinh lạc và huyệt đạo ở đâu. Đến đời này, hắn liên tục bị người khác hỏi kinh lạc và huyệt đạo ở đâu. Tại sao sau khi giải phẫu và phân tích cơ thể người đến tận cấp độ tế bào và ADN vẫn không tìm thấy kinh lạc và huyệt đạo.
Vào cuối thế kỷ trước, một nhà khoa học y học Hàn Quốc tuyên bố rằng ông đã tìm thấy kinh lạc trong cơ thể con người, điều này đã gây chấn động khắp thế giới. Lúc đó giới Y học cổ truyền Hoa Hạ cũng gây ra sự náo động, trong lòng rối rắm chua xót, đồ nhà mình mà mình không tìm được, ngược lại để cho một người nước ngoài tìm thấy. Trong một môi trường xã hội tương đối khép kín, Y học cổ truyền đã cử một số đại diện để đến Hàn Quốc. Sau đó họ được thông báo rằng đó là giả? Gian lận học thuật đến mức này? Sự việc này kết thúc bằng việc nhà khoa học y học nhảy lầu tự tử.
Y học cổ truyền Hoa Hạ không khỏi cảm thấy hơi may mắn khi không tìm thấy kinh lạc và huyệt đạo, nhưng họ vẫn tiếp tục rối rắm. Bởi vì sau sự việc này, tiếng nói nghi ngờ về Y học cổ truyền càng lúc càng lớn, nó đã từng là ngòi nổ để bãi bỏ bác sĩ và thử thuốc.
Trình Bạch Truật hít một vài hơi thật sâu, kìm nén suy nghĩ của mình và vững tay múc canh cho Đô Đô. Đô Đô không hiểu được sức nặng trong lời nói của Hàn Dĩ Quân nên bưng chén ăn một cách ngon lành. Trình Bạch Truật lấy giấu lau khóe miệng của Đô Đô và hỏi: "Có phải thật không?"
Hàn Dĩ Quân gật đầu: "Theo như tôi biết thì chỉ có một số huyệt đạo, vẫn không hoàn chỉnh."
Trình Bạch Truật quyết định chú ý đến việc công bố luận văn trong hai ngày tới. Luận văn là đặc trưng của thời đại này mới có, tất cả các nhà nghiên cứu học thuật đều công bố kết quả nghiên cứu và ý tưởng học thuật của họ trên các tạp chí báo luận văn, thu hút các đồng nghiệp đến học hỏi và nghiên cứu, cùng không ngừng tiến bộ. Hoàn toàn khác với hoàn cảnh bảo thủ ở đời trước, Trình Bạch Truật cảm thấy vừa mới lạ vừa thú vị.
Đối với việc nghiên cứu Y học cổ truyền, phương hướng của y học và khoa học hiện đại là tìm ra kinh lạc và huyệt đạo. Giống như bài luận văn trên tạp chí quốc tế <Báo cáo khoa học> sáu năm trước, viết rõ đã phát hiện có một đường siêu cao tốc chất lỏng di chuyển, rất giống với kinh lạc của Y học cổ truyền. Sau đó người ta phát hiện ra sự tồn tại của các huyệt đạo tương đối cụ thể, cung cấp cơ sở cho giải phẫu thần kinh huyệt đạo hiện đại. Sự tồn tại của kinh lạc tạm thời vẫn chưa được tìm thấy, nhưng kinh Bàng Quang trùng hợp với rất nhiều đường bề mặt sau của lý thuyết mô học trong <Giải phẫu chức năng>. Trên cả nước có rất nhiều bác sĩ châm cứu cũng đã đóng góp công sức và đề xuất của mình, nhiều lần chứng minh tác dụng của châm cứu đối với các loại bệnh. Ít nhất thì có hàng nghìn trường hợp phơi bày ra như vậy, cũng không thể nói là sai lệch cá nhân.
Hắn tự cảm thấy mình không phải là hạt giống tốt cho nghiên cứu học thuật. Hắn thực sự khó khăn khi viết các bài luận văn và các quy tắc bất thành văn trong giới học thuật hiện tại, còn không bằng chữa bệnh trong lâm sàng.
Buổi gặp mặt bạn bè lần này rất thành công. Sau bữa tối, Trình Bạch Truật tiếp tục ôm Đô Đô và Hàn Dĩ Quân đi dạo phố cho tiêu cơm. Đến 7 giờ 30, Đô Đô hơi buồn ngủ. Trình Bạch Truật cũng không ép buộc. Sau khi tiễn Đô Đô và bảo mẫu ra xe, hắn gửi tin nhắn cho Tần Văn Long và Ngô Vân, bảo họ nhắn tin cho hắn sau khi Đô Đô về đến nhà. Vụ tai nạn trước khi Đô Đô được một tuổi đã làm cho mọi người quá lo lắng về tung tích và sự an toàn của cậu bé. Tần Văn Long và Ngô Vân như vậy, Trình Bạch Truật cũng vậy.
* * *
Sau khi chia tay, Trình Bạch Truật tranh thủ còn sớm lật xem các tạp chí và luận văn y học gần đây. Luận văn về Y học cổ truyền tương đối ít, phần lớn đều là Tây y, nên Trình Bạch Truật cũng chỉ xem sơ qua. Có lẽ đã biết được điều gì đó nên Trình Bạch Truật cảm thấy mình đang bị gây tò mò dữ dội.
Cho đến một tuần sau, Trình Bạch Truật tìm thấy bài luận văn mình đang tìm trong một cuốn tạp chí y dược. Trình Bạch Truật nhìn sơ qua rồi trực tiếp gọi điện cho ông nội.
"Bạch Truật, có chuyện gì vậy?" Ông nội Trình vẫn luôn cảm thấy có phải mình dạy bảo Trình Bạch Truật nhiều, dẫn đến Trình Bạch Truật quá mức trưởng thành, thiếu đi sự hoạt bát và tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi hay không. Thậm chí Trình Bạch Truật cũng có nhiều thói quen giống người già. Ví dụ như thích gọi điện thoại. Người trẻ tuổi không phải thích nhắn tin trên WeChat hơn sao?
Trình Bạch Truật vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề: "Ông nội, đã tìm được huyệt đạo rồi."[/HIDE-THANKS]