Trọng Sinh [Edit] Không Gian Trọng Sinh: Thịnh Sủng Thần Y Thương Nữ - Niên Tiểu Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi gianghuong, 5 Tháng bảy 2020.

  1. gianghuong

    Bài viết:
    0
    [​IMG] Hán Việt: Không gian trọng sinh: Thịnh sủng thần y thương nữ.

    Tác giả: Niên Tiểu Hoa

    Mới nhất: 1436. Chương 1436 phiên ngoại 8.

    Editor: Hách La Giang Anh

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, HE, Hiện đại, Tình cảm, Báo thù, Trọng sinh, Song khiết, Tùy thân không gian, Làm giàu, Hào môn thế gia, Cẩu huyết, Thương chiến, Vườn trường, Cường cường, Y thuật, Sảng văn, Đô thị tình duyên, Trâu già gặm cỏ non, Nữ cường, Ngược trả, Vả mặt, 1v1.

    Nội dung: Kiếp trước nàng bơ vơ không nơi nương tựa không năng lực không chỗ dựa, cuối cùng hàm oan bỏ tù.

    Một sớm trọng sinh, được tổ truyền bảo bối, mở ra dị năng không gian, học dược lý thành thần y.

    Mở phòng khám, lập công ty, mua phòng mua đất, nhận tổ quy tông, giá trị con người càng ngày càng cao, đội ngũ cầu thân càng lúc càng lớn.

    "Đại thiếu, hôm qua Triệu gia tiểu thiếu gia giả bệnh đi chỗ của Thiếu phu nhân nơi đó cầu trị bệnh.." Người hầu nói.

    Mỗ nam thực không vui: "Đánh cái chân chó của hắn, phế đi ngũ tạng lục phủ! Giả bệnh? Lão tử làm hắn bệnh hoàn toàn.

    " Tuân mệnh! Chỉ là đại thiếu.. Ngài làm gì vậy? "Người nào đó nuốt một mâm quá thời hạn đồ vật, người hầu khó hiểu.

    " Bị bệnh, ta muốn đi tìm vợ chữa bệnh!"Mỗ nam giả vờ suy yếu.

    Link thảo luận

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của hách la giang anh
     
    nguyentham57, Thần thoạiAlonerGirl thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. gianghuong

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Trọng sinh về mười năm trước.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một mạt dương quang từ ngoài cửa sổ tiến vào, Cảnh Vân Chiêu nhíu nhíu mày, chậm rãi mở to mắt, đầu như muốn nứt ra đứng dậy, tóc dài từ tai hạ xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, lại là ai đang đùa cô?

    Mái tóc dài của cô không phải đã sớm bị Kiều Hồng Diệp cắt không còn một mảnh sao? Như thế nào vẫn còn?

    Trong không khí tản ra hương thơm nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu vừa thấy, trên bàn có một chén cháo ngọt, chỉ là khi vừa nhìn thấy trong lòng lại hung hăng chấn động!

    Nơi này là địa phương trước kia cô ở!

    Phòng ngủ sạch sẽ, trên bàn để chiếc bình hoa lưu li mà cô yêu quý nhất, bên trong cắm vài cọng trúc quý giá, trên giường là màn lụa màu lam, trong phòng hết thảy đều không phải cỡ nào quý trọng, nhưng tất cả lại là những đồ vật mà thời điểm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô mới có được.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng kinh hoảng đến cực điểm, run rẩy lấy tay cầm lên một cái gương, bên trong là một gương mặt quen thuộc rồi lại có chút xa lạ.

    Đây là cô, nhưng lại là cô ở rất nhiều năm về trước!

    Chẳng lẽ, mình trọng sinh?

    Cảnh Vân Chiêu nắm chặt song quyền, làn da trên người, lịch ở trong phòng, đồ vật sở hữu đều nói cho cô biết, ý tưởng của mình không sai, đây là mười năm trước! Cô mới mười lăm tuổi!

    Nắm chặt nắm tay, kiếp trước hết thảy dường như một hồi ác mộng, làm cô khắc cốt ghi tâm!

    Nhớ tới những kí ức đó, Cảnh Vân Chiêu trong lòng run rẩy, một lát sau, mới xuống giường mở cửa, nhìn qua phòng khách là mấy gương mặt quen thuộc, Cảnh Vân Chiêu thấy khuôn mặt kẻ thù, chỉ cảm thấy máu lưu động trong người đều nóng lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

    Phòng khách ngồi bốn người, người lớn hai người, hai đứa nhỏ.

    Mẹ của cô Diệp Cầm, cha kế Kiều Úy Dân, cùng với một đôi anh em long phượng thai, Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu.

    Kiếp trước cô vẫn luôn cho rằng Diệp Cầm là mẹ ruột của cô, nhưng sau nàymới biết được, kỳ thật cô chỉ là đứa nhặt được, dòng họ này cũng chỉ là phần chữ khắc trên ngọc bài mà cô luôn mang theo, Diệp Cầm vẫn luôn đối với cô không tồi, nhưng là ở tình huống cô không có cùng Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu có tranh chấp.

    Đến nỗi cha kế Kiều Úy Dân.. Cảnh Vân Chiêu trong mắt tràn đầy chán ghét cùng hận ý.

    Kiếp trước cũng đại khái là vào lúc này, Diệp Cầm sinh bệnh nặng qua đời, cô càng thành đứa con hoang không ai hoan nghênh trong nhà, Kiều Úy Dân lại là một nam nhân háo sắc ngập trời, lúc không có Diệp Cầm, đối với cô động tay động chân, khi đó cô tuổi trẻ nhát gan, chỉ có thể trộm trốn tránh không dám tố giác, vẫn luôn cho rằng chỉ cần mình nhanh lên đi ra ngoài thi vào đại học liền có thể né tránh tên súc sinh này.

    Lại không nghĩ rằng người nam nhân này căn bản không cho cô tiếp tục đi học, hắn lấy danh nghĩa của người giám hộ cưỡng chế cô thôi học, khiến cho cô ở trong nhà vì bọn họ cha con ba người giặt quần áo nấu cơm.

    Cô mang trong lòng sự sợ hãi sinh sống 5 năm, nhưng thật ra không bị Kiều Úy Dân thực hiện được, chẳng qua là bởi vì tâm tư của Kiều Úy Dân bị Kiều Hồng Diệp phát hiện, Kiều Hồng Diệp nơi chốn tản ra lời đồn, nói cô câu dẫn cha kế, làm thanh danh của cô hỏng bét, mỗi lần ra cửa đều phải đã chịu người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

    Hai mươi tuổi năm ấy, cô ngẫu nhiên gặp được một người đã từng là đồng học, đối phương nhiệt liệt theo đuổi, nháo đến trấn nhỏ bên trong mỗi người đều biết.

    Cô biết tình huống của chính mình, căn bản không chuẩn bị tiếp thu, nhưng mà Kiều gia lại còn không có buông tha cho cô.

    Kiều Úy Dân tức giận rốt cuộc nhẫn nại không được ra tay với cô, đêm đó trong quá trình phản kháng, cô lỡ tay đem người giết chết, rõ ràng là phòng vệ chính đáng, lại bị Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu đổi trắng thay đen, cô bị bắt bỏ tù.

    Mà cái người oanh oanh liệt liệt theo đuổi cô, lại trong lúc cô bị bỏ tù nói cho cô biết hắn căn bản không thích chính mình, sở dĩ làm như vậy, chỉ là vì kích thích Kiều Hồng Diệp, người mà hắn chân chính thích, chỉ có Kiều Hồng Diệp!
     
    Thần thoại thích bài này.
  4. gianghuong

    Bài viết:
    0
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, Cảnh Vân Chiêu hận không thể lúc này liền làm thịt những người này, chỉ là trong lòng cô rất rõ ràng, lúc này cô vẫn là một tiểu nha đầu không có bất luận thế lực gì, nếu tùy tiện làm ra sự việc gì thì bị thương vẫn là chính mình!

    "Chị ngươi đã tỉnh? Thật sự là quá tốt, mẹ đã bệnh thành như vậy, ta thật sợ nhà chúng ta lại xảy ra chuyện gì.." Kiều Hồng Diệp làm bộ làm tịch nói.

    Diệp Cầm sắc mặt tái nhợt, đã thành bệnh nguy kịch, nếu cô nhớ không lầm, sự việc qua đời cũng chính là mấy ngày nay, hiện tại đã chuẩn bị hậu sự.

    "Vân Chiêu, ngươi đứa nhỏ này cũng quá không hiểu chuyện, mẹ ngươi vẫn còn bệnh, ngươi không ở nhà hầu hạ, ngược lại cùng những tên lưu manh chơi với nhau, nếu không phải lúc ấy lại cảnh sát nhân dân đi ngang qua, ngươi nghĩ tới là kết cục như thế nào?" Kiều Úy Dân nghiễm nhiên làm bộ dáng một người cha tốt.

    Cảnh Vân Chiêu lần này té xỉu kỳ thật là do Kiều Hồng Diệp ban tặng.

    Năm nay tuy rằng mới mười lăm tuổi, nhưng đã lên cao trung ở huyện thành, ngày hôm qua là thứ sáu, sau khi tan học chuẩn bị ngồi xe để về nhà, lại gặp mấy tên côn đồ, mạnh mẽ đem cô giữ lại, làm trò trước mặt rất nhiều học sinh đi ngang qua, đối với cô động tay động chân, làm bộ dáng rất quen thuộc với cô, sau lại mang theo cô đi vào bên trong một cái ngõ nhỏ, lúc ấy nếu không phải cảnh sát nhân dân đi ngang qua, chỉ sợ là cô căn bản không giữ được trong sạch!

    Nguyên bản cô cũng không biết chuyện này là có âm mưu, mãi đến lúc sau khi Diệp Cầm chết, cô ngẫu nhiên nhìn thấy Kiều Hồng Diệp cùng những kẻ lưu manh đó liên hệ, lúc này mới biết rõ sự tình chân tướng!

    Kiều Hồng Diệp so với cô còn muốn nhỏ hơn một tuổi, cô thế nào cũng không nghĩ tới ở độ tuổi như vậy sẽ có tâm cơ thâm trầm, nhẫn tâm như vậy!

    "Ba, ngài cũng biết, ta thành tích ở toàn trường xếp hạng thứ nhất, cách hạng hai xa hàng vạn dặm, ngài cảm thấy ta như vậy có khả năng cùng tên côn đồ có quan hệ sao? Việc này rõ ràng là những người đó cố ý khi dễ ta." Cảnh Vân Chiêu không chút nào cố kỵ nói.

    Nếu là trước đây, cô sẽ nhẫn nại nhận sai, nhưng hiện tại nếu không chuẩn bị hảo hảo ở chung, cần gì phải cẩn cẩn thận thận!

    Kiều Hồng Diệp vừa nghe Cảnh Vân Chiêu nói lời này, mặt lúc đỏ lúc trắng.

    Ả cùng Cảnh Vân Chiêu cùng với Kiều Tử Châu đều ở cùng trường học, nhưng bất đồng chính là, em trai thành tích không tốt, chỉ biết tiêu tiền, mà ả mặc dù là dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể đứng hạng thứ hai!

    Cảnh Vân Chiêu giống như là một tòa núi lớn, thành tích vĩnh viễn so với ả tốt hơn, thậm chí mặc kệ ả cỡ nào nỗ lực, đều không bằng một phần của cô!

    Bất quá, tuổi tác của Kiều Hồng Diệp so với Cảnh Vân Chiêu nhỏ hơn một tuổi, nhưng Cảnh Vân Chiêu lúc trước đi học, Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu không phục, chết sống bảo Diệp Cầm tìm quan hệ, làm hai người trước tiên đi học, mới khiến cho ba người ở cùng niên khóa.

    "Mẹ.. Thầy giáo nói thành tích của ta có thể tiến bộ, nhưng mà ta gần đây thật sự không có biện pháp giống như chị an tâm học tập, ta lo lắng thân thể của ngài, mẹ, ta thật sự sợ quá, mỗi lần đi học ta luôn là tập trung không được, ngủ đều ngủ không tốt.." Kiều Hồng Diệp lập tức ôm Diệp Cầm cánh tay nói.

    Rốt cuộc là con gái của mình, Diệp Cầm nhìn Kiều Hồng Diệp ánh mắt vĩnh viễn đều tràn ngập sủng nịch.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng lạnh lẽo.

    Diệp Cầm vẫn là người mẹ mà cô ở trong lòng vẫn luôn kính trọng, rốt cuộc bà ta dưỡng chính mình mười mấy năm, nhưng trong lòng lại vẫn là một mảng băng giá.

    Diệp Cầm đối với cô rất ít có biểu tình như vậy, phần lớn thời điểm tươi cười đều có chút giả dối, từ nhỏ khiến cho cô thay Kiều Hồng Diệp làm này làm kia, chỉ cần cô không đồng ý, Diệp Cầm liền sẽ tức giận, không đánh thì mắng.

    Trước kia trong lòng cô vẫn luôn không rõ, vì cái gì đều là con mà lại khác biệt lớn như vậy, hiện tại cô đã hiểu rõ.

    Cô là Diệp Cầm nhặt được, khi đó Diệp Cầm đã mang thai, bà ta vốn định đem đứa trẻ này ném, nhưng lại sợ làm bậy, trong lòng bất an tìm thầy bói tính một quẻ, đoán mệnh nói cô tuy rằng mệnh cứng, nhưng đối với đứa con của Diệp Cầm lại là phúc tinh, vì ả ta mà chắn hết thảy nguy hiểm, phù hộ hài tử của bà ta cả đời bình an phú quý..
     
    Thần thoại thích bài này.
  5. gianghuong

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Uống lộn thuốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu lúc trước kia đoán mệnh không có nói như vậy, hiện giờ cô chưa chắc có thể sống sót, nhưng cho dù chết ở bên ngoài còn hơn là so với kiếp trước ở Kiều gia chịu nhục cuối cùng bỏ tù nhận hết tra tấn.

    "Vân Chiêu, Hồng Diệp là em gái ngươi, nào có chị nào lại như vậy ngấm ngầm hại người nói em gái chính mình? Ngươi thành tích tốt còn không phải di truyền gien mẹ nó? Hơn nữa Hồng Diệp là đứa trẻ tốt, từ nhỏ đến lớn đều nhường ngươi, bằng không ngươi có thể đứng hạng nhất toàn trường sao? Khụ khụ!" Diệp Cầm tinh thần hăng hái nói xong, sắc mặt đều nghẹn đến mức đỏ bừng.

    Đối với bệnh của chính mình, bà ta đã là nhận mệnh, chính là không yên tâm hai đứa con của mình.

    Bà ta thậm chí có chút hoài nghi, có phải hay không lúc trước kia đoán mệnh không đem tên Cảnh Vân Chiêu xóa, lúc này mới khắc thọ mệnh của bà ta.

    "Mẹ, người nói ta chính xác đều di truyền từ ngài, Hồng Diệp di truyền ba ba nhiều một chút, người xem ta cùng Hồng Diệp một chút đều không giống nhau!" Cảnh Vân Chiêu cố ý nói.

    Diệp Cầm nghẹn lại, trừng mắt nhìn cô một cái.

    Bà ta cảm thấy hôm nay đứa nhỏ Vân Chiêu này như là uống lộn thuốc, cách nói chuyện đều mang theo sắc bén, khiến người ta không thoải mái.

    "Được rồi được rồi, ngươi chừng nào thì học được ba hoa như vậy! Phải cùng Hồng Diệp học tập, con gái phải ôn nhu hiểu chuyện, bằng không về sau tìm nhà chồng như thế nào?" Diệp Cầm nói xong, thân mình càng ngày càng không thoải mái.

    Bệnh của Diệp Cầm tới thực đột nhiên, ngày thường cũng không thấy bà có chỗ nào không thoải mái, nhưng đột nhiên có một ngày liền bị đưa đi bệnh viện, tra ra gan có cái u, lại còn là ác tính.

    Đã trải qua một đoạn thời gian trị liệu, nhưng mà không có tác dụng gì, hơn nữa tóc cũng không có, cả người nhìn qua héo héo.

    Kiều gia cũng chỉ là gia đình bình thường, trong tay không có bao nhiêu tiền, Diệp Cầm bị bệnh thì cũng đã tiêu hơn phân nửa tiền tiết kiệm, bác sĩ lại bảo trong nhà chuẩn bị hậu sự, Diệp Cầm ở trong lòng rõ ràng chính mình sống không được bao lâu, cho nên mới khăng khăng dọn về nhà, không muốn chết ở bên trong bệnh viện.

    Mà thời thời điểm Diệp Cầm ở nhà thân thể xác thật cũng tốt hơn một chút, cho nên càng không muốn trở về.

    Cảnh Vân Chiêu không muốn ở cùng bà ta, xoay người đi phòng bếp, kiếm đồ ăn làm no bụng chính mình.

    Cô mặc dù thiếu Kiều gia, nhưng nhiều năm như vậy ở Kiều gia làm việc nhà, còn có kiếp trước lại ở bên ngoài làm công kiếm tiền, một phần cũng không lưu lại mà toàn bộ cho Kiều gia, cuối cùng lại rơi vào cái kết cục thê thảm, bất luận như thế nào thì cũng đã trả đủ rồi!

    Huống hồ, cô từ nhỏ thành tích liền tốt, cho dù là khi ở tiểu học cũng đã đạt được không ít tiền thưởng từ việc tham gia thi đua thắng lợi, lại càng không tốn tiền trong nhà một phân nào, ngày thường còn ăn ít uống ít, dựa vào cái gì?

    Đến nỗi cháo ngọt trong phòng, cô cũng không dám uống.

    Kiếp trước chính là uống bát cháo kia, cô bị nhiễm bệnh tả ở nhà ngây người một tuần.

    Trước kia cô cho rằng những việc chính mình làm là đều nên làm, còn cảm thấy ở trong cái nhà này là hạnh phúc, nhưng hiện tại cô không có khả năng có tâm tư như vậy.

    Trong nhà ăn cũng không còn nhiều đồ ăn lắm, Cảnh Vân Chiêu cũng không chọn, đơn giản ăn điểm tâm, trong lòng đã bắt đầu tính toán sự tình về sau.

    "Chị, trong phòng không phải có cháo sao? Ngươi như thế nào còn đến phòng bếp ăn?" Kiều Hồng Diệp trong lòng có chút không cao hứng, hỏi.

    "Cháo lạnh ta cũng không dám uống, lỡ như tiêu chảy làm sao bây giờ? Hơn nữa thứ hai còn có kiểm tra, về sau những đồ vật không an toàn thì ta sẽ không đụng vào." Cảnh Vân Chiêu rất có thâm ý trả lời.

    Kiều Hồng Diệp trong lòng hoảng hốt: "Nào có như chị nói lợi hại như vậy, uống cháo lạnh làm sao có thể tiêu chảy? Chị, ngươi như thế nào càng ngày càng yếu ớt!"

    "Hồng Diệp, ngươi thân thể vẫn luôn thực tốt cũng không yếu ớt, bằng không ngươi đi đem bát cháo kia uống đi?" Cảnh Vân Chiêu trào phúng nói.

    "Cảnh Vân Chiêu! Chính ngươi đều sợ tiêu chảy lại bảo Hồng Diệp uống nó làm cái gì! Ngươi nha đầu này hôm nay có phải hay không muốn tạo phản?" Cảnh Vân Chiêu vừa mới nói xong, phía sau lại vang lên tiếng Kiều Úy Dân rống giận.
     
    Thần thoại thích bài này.
  6. gianghuong

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Bạch nhãn lang không lương tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Úy Dân năm nay 40 tuổi, bởi vì khi còn trẻ tuổi thì có bộ dáng đẹp trai soái khí cho nên mặc dù là tuổi trung niên cũng không quên ăn mặc đẹp đẽ, cho dù là ở nhà hay là ở bên ngoài thì trên người luôn sẽ phun một chút nước hoa, tóc càng sáng bóng.

    Chỉ là bề ngoài như vậy cũng không che nổi cái tính háo háo sắc cho nên nhìn qua có chút đáng khinh, đặc biệt là ở tuổi này trên mặt lại không có một cọng râu, cộng thêm nụ cười tươi kia của hắn nhìn qua rất là giống thái giám.

    "Ba, ta chính là có ý tốt hỏi chị một câu, không nghĩ tới nàng như vậy hùng hổ dọa người." Kiều Hồng Diệp không chút nào để ý bỏ đá xuống giếng.

    Ba mẹ đã sớm nói cho ả biết thân thế của Cảnh Vân Chiêu, nếu cô ta thật là chị mình cũng liền thôi, nhưng cô ta chỉ là mẹ nhặt được từ bên ngoài về!

    Mẹ nói, Cảnh Vân Chiêu ở đây là để thay ả chắn hết thảy nguy hiểm, nếu là như vậy thì một kẻ ăn nhờ ở đậu nên có giác ngộ! Dựa vào cái gì nơi nơi chốn chốn đều muốn ngồi trên đầu ả ta?

    Trong trường học các thầy giáo đều nói hai nữ nhi Kiều đều là trời sinh thông minh, đặc biệt là Cảnh Vân Chiêu! Mỗi lần nghe được lời này, tâm ả ta giống như có ngàn vạn con kiến gặm cắn, hận không thể nói cho mọi người, Cảnh Vân Chiêu chỉ là một dã loại đê tiện!

    Nhưng ả ta biết, kể cả ả có nói như vậy, người khác cũng chỉ nói Cảnh Vân Chiêu kiên cường hiếu học, cô ấy không có ngốc như vậy!

    "Cảnh Vân Chiêu, ngươi đi đem chén cháo kia uống nhanh lên! Lão tử cho ngươi ăn cho ngươi uống, ngươi kén cá chọn canh cũng thôi đi còn bắt nạt em gái ngươi, ngươi là đồ bạch nhãn lang không lương tâm!" Kiều Úy Dân bất mãn cả giận nói.

    Bất quá trong lòng lại hiện lên một tia cảm xúc khác thường.

    Nha đầu này là hắn cực cực khổ khổ nuôi lớn, nhớ năm đó cũng chỉ là cái đứa nhóc xấu xí gầu gò, không nghĩ tới hiện giờ trưởng thành lại càng ngày càng xinh đẹp.

    Cảnh Vân Chiêu so với Kiều Hồng Diệp cao gầy hơn một chút, nhìn gầy đến có chút đáng thương, nhưng địa phương nên phát dục đều phát dục rất tốt, bởi vậy nhìn qua cũng là lả lướt hấp dẫn.

    Hơn nữa cô có một đầu tóc dài màu đen bóng, đối lập với da thịt trắng nõn nhìn rất tốt, cùng Kiều Hồng Diệp tuổi nhỏ so sánh, xác thật đẹp hơn nhiều.

    Chỉ tiếc kiếp trước Cảnh Vân Chiêu chịu khổ quá nhiều, đặc biệt là thời điểm học cao trung, Kiều Hồng Diệp thấy cô được nam sinh hoan nghênh, lén lút động tay động chân không ít, hơn nữa sau khi Diệp Cầm chết cô nghỉ học làm công, một người làm nhiều việc như vậy, làn da cũng chậm rãi trở nên càng ngày càng kém, thậm chí mái tóc dài kia cuối cùng vẫn là bị Kiều Hồng Diệp cắt đến không còn một mảnh.

    Không chỉ như vậy, sau khi cô bị bỏ tù, Kiều Hồng Diệp còn không chịu buông tha cho cô, cùng tù phạm khác liên hệ, chỉ cần tóc cô dài ra một chút cũng sẽ bị cạo sạch toàn bộ!

    Lúc này Cảnh Vân Chiêu trong lòng nghẹn lửa giận, "Các ngươi liền như vậy không hỏi xanh đỏ đen trắng sao? Nhiều năm như vậy, chính là dưỡng một con chó cũng nên có cảm tình, ta là một con người sống sờ sờ lại so với chó cũng không bằng sao?"

    "Bang!" Cảnh Vân Chiêu lời vừa nói xong, Kiều Úy Dân liền cho cô một cái tát.

    Tức khắc, trên mặt hần rõ ràng dấu tay màu đỏ.

    Nếu là kiếp trước bị đánh, cô sẽ ủy khuất sẽ khóc, nhưng hiện tại cô lại vô cùng thanh tỉnh.

    "Uống! Hôm nay ngươi nếu không uống, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi không được!" Kiều Úy Dân oán hận nói.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng rõ ràng, trên pháp luật Kiều Úy Dân cùng Diệp Cầm là người giám hộ của cô, cô hiện giờ mới mười lăm tuổi, đi ra ngoài tự lập môn hộ căn bản không có khả năng, huống hồ cô hôm nay mới trọng sinh, chưa kịp chuẩn bị cái gì, lại còn không xu dính túi, dưới tình huống như vậy, không thể tùy tiện đi ra ngoài.

    Đi khẳng định là phải đi, nhưng cô lại không thể đứng ở mặt đối lập của dư luận!

    Lúc trước người của Kiều gia làm cô thân bại danh liệt, một đời này cho dù như thế nào, cô đều phải trả thù cho những gì họ làm kiếp trước! Mà một cái tát này.. Cô sẽ nhớ lấy!
     
    Thần thoại thích bài này.
  7. gianghuong

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Không gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh Vân Chiêu ánh mắt thâm trầm lướt qua một nhà già trẻ, cười lạnh một tiếng, trực tiếp từ chỗ cha con hai người đi qua.

    "Ngươi đi đâu!" Kiều Úy Dân không vui túm cánh tay của cô nói.

    "Ba không phải bảo ta uống cháo sao? Ta uống là được!" Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng nói, trực tiếp đem tay Kiều Úy Dân ném ra một bên, trở về phòng của chính mình trong, nhìn chén cháo đã lạnh trên bàn cầm chịu số phận.

    Tiêu chảy mà thôi, không chết người được, hơn nữa chờ đến ngày thi, cho dù là không còn có sức lực cô cũng sẽ đúng hẹn đi thi!

    "Tính nết thật là khó ưa, nên đánh ngươi một ngày ngươi mới yên tĩnh!" Kiều Úy Dân trong lòng vừa lòng, liếc nhìn nàng một cái, trở về sô pha tiếp tục xem TV, nhưng Kiều Hồng Diệp tiến lên một bước, một bộ dáng phải xin lỗi, chỉ tiếc ả còn chưa có bước vào phòng, Cảnh Vân Chiêu liền "Bang" một tiếng đem cửa phòng đóng lại, thuận tay khóa lên.

    Thân mình run rẩy, trong mắt tràn đầy hận ý.

    Cô quá yếu ớt, lấy tình huống hiện tại của cô, đừng nói báo thù, chính là tự bảo vệ mình đều khó khăn!

    Cảnh Vân Chiêu thở một hơi, ngồi ở mép giường, đem ngọc ở trên cổ mang ra.

    Khối ngọc này là đồ vật mà từ nhỏ cô luôn mang theo, hình thức kỳ thật cũng đơn giản, chỉ là hình chiếc hồ lô nhỏ thôi, phía dưới hồ lô khắc một chữ một "Cảnh", nhìn qua cũng rất cũ kỹ.

    Thứ này theo lý thuyết sớm nên người bị Kiều gia cướp đi, nhưng sau đó cô lại biết được từ trong miệng Kiều Hồng Diệp là lúc trước kia khi cô đoán mệnh người ta nói ngọc có linh tính, từ nhỏ mang theo ngọc càng có thể áp chế sát khí trên người cô, nếu mà ném đi, không những không thể chắn được nguy hiểm thay cho Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu, còn có khả năng khắc những người bên cạnh.

    Nếu không phải có lời nói này, chỉ sợ thứ này đã sớm bị Diệp Cầm cùng Kiều Úy Dân cầm đi bán.

    Cảnh Vân Chiêu nhìn ngọc hồ lô, nhất thời thất thần, đối vớ cha mẹ ruột của chính mình ít nhiều có chút nghi ngờ, bất quá nháy mắt lại tự giễu một phen.

    Nếu cha mẹ ruột thật sự để ý cô, sợ rằng cũng sẽ không đem cô ném đi rồi mặc kệ?

    Vừa muốn đem ngọc hồ lô nhét trở lại trong áo, Cảnh Vân Chiêu lại đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền đến một trận đau đớn, dường như có thứ gì đột nhiên tiến vào, ôm cái đầu đau đớn, cô gian nan giãy giụa trong chốc lát, đau đớn kia lại biến mất vô tung.

    Chỉ là vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy quanh thân cảnh sắc thế nhưng thay đổi.

    "Đây là nơi nào?" Cảnh Vân Chiêu trong lòng cả kinh.

    Quanh thân một mảnh sương mù dày đặc, bên cạnh có cái giếng cổ, nhìn qua rất lâu năm, bên giếng ngồi lập một tượng thạch điêu khắc rồng, miệng rồng phun ra từng dòng nước màu lam, nước kia hẳn là nước trong giếng.

    "Lão phu đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được người thừa kế rồi.." Trong hư không, âm thanh già nua mờ ảo lên tiếng

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng nhảy dựng, "Ai?"

    "Tiểu nha đầu, ngươi không cần sợ hãi, mở ra luân bàn trên bàn đá phía sau ngươi, tự khắc sẽ nhìn thấy lão phu." Lão nhân lại nói.

    Cảnh Vân Chiêu lúc này sợ hãi đến cực điểm, nhưng thanh âm này đích xác thực hiền hòa, hơn nữa không biết vì cái gì, đối với địa phương kỳ quái này, cô lại có loại cảm giác thân thuộc, dường như rất quen thuộc nơi đây.

    Ma xui quỷ khiến, cô hướng phía sau bàn đá đi qua, cái bàn này không lớn, trên bàn có khắc hoa văn kỳ quái, trung tâm bàn xác thực có cái luân bàn có thể chuyển động, Cảnh Vân Chiêu hít vào một hơi, duỗi tay đem luân bàn chuyển động một vòng.

    Tức khắc, chỉ thấy trên luân bàn đột nhiên hiện lên một tia hư ảnh, đem Cảnh Vân Chiêu dọa cho hoảng sợ.

    Hư ảnh là lão nhân mang bộ dáng tiên phong đạo cốt, nhìn qua thập phần hòa ái, "Lão gia gia, ngài, ngài là.."

    "Ngươi nếu có thể tiến vào không gian Ngọc Hồ, liền chứng minh ngươi là hậu nhân của Cảnh Hạc ta, nha đầu, ngươi tên là gì?" Người này đem Cảnh Vân Chiêu xem xét kỹ một phen, hỏi.
     
  8. gianghuong

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Nghịch thiên vận mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh Vân Chiêu có chút khó hiểu, chẳng lẽ đây chính là ông nội mình? Nhưng ông ta như thế nào lại thành bộ dáng hư hư ảo ảo? Hơn nữa, ông ta còn nói nơi này là không gian Ngọc Hồ, ở đây mà cũng có đồ vật thần kỳ như vậy?

    "Cảnh Vân Chiêu." Tuy rằng nghi ngờ, nhưng Cảnh Vân Chiêu vẫn là ngoan ngoãn trả lời.

    "Vân Chiêu nha đầu, theo lý thuyết ngươi hẳn là kêu ta một tiếng lão tổ tông. Lão phu tên là Cảnh Hạc, vốn là y sư xuất sắc tại dị thế đại lục, ngàn năm trước cơ duyên xảo hợp đi tới đại lục này, cả đời nghiên cứu y thuật, trị bệnh cứu người, cuối cùng lại chỉ sống đến 300 tuổi và chết tại nhà, vốn nên tiến đến luân hồi, chỉ là không yên lòng một thân y thuật của ta, bởi vậy ta đặc biệt dùng Ngọc Hồ không gian mang đến từ dị thế rồi đem một sợi tàn hồn của chính mình phong ấn, chờ đợi hậu nhân có duyên tiến vào truyền thừa." Lão nhân thở dài nói.

    "Ngọc Hồ không gian này cực có linh tính, yêu cầu người nắm giữ có được khí vận nghịch thiên, bởi vậy lão phu đợi mấy trăm năm." Lão nhân lại bổ sung một câu.

    Cảnh Vân Chiêu vừa nghe, sợ hãi, kinh ngạc, đủ loại cảm xúc từ trong lòng xẹt qua.

    Vận mệnh nghịch thiên?

    Cô sống một đời thê thảm mà chết, vốn nên là kẻ xui xẻo cực hạn, nhưng lại có cơ hội trọng sinh làm người, này chẳng lẽ chính là vận mệnh nghịch thiên trong lời ông nói?

    "Lão, lão gia gia, kia ý tứ của người là ta chính là người mà ngài phải đợi?" Cảnh Vân Chiêu không xác định hỏi một câu, đến nỗi câu lão tổ tông, lúc này lại có chút không ra khỏi miệng được.

    "Không sai. Lão phu nhìn ra được, quanh thân ngươi chính là dương cương khí, nếu là ở dị thế của lão phu thì tiền đồ vô lượng, nhưng lại xuất hiện ở địa phương này chỉ sợ cơ hội phát triển rất ít, Vân Chiêu nha đầu, không biết ngươi có nguyện ý hay không kế thừa y thuật của lão phu?" Lão nhân mở miệng hỏi.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng tự nhiên là nguyện ý.

    Chỉ là..

    "Lão gia gia, không dối gạt người là ta không học qua y học.." Cô biết là biết đến y học của Trung Quốc, phần lớn là từ khi còn bé liền bắt đầu học tập, cô trước kia chưa bao giờ tiếp xúc qua, hiện giờ lão nhân này tùy tiện liền muốn dạy cô, cuối cùng nếu là phát hiện cô là cây gỗ mục, chẳng phải lãng phí tâm tư?

    Lão nhân vừa nghe lời này, tức khắc hết sức vui mừng, "Không sao, chỉ cần ngươi nguyện ý, lão phu đều có biện pháp."

    Cảnh Vân Chiêu bán tín bán nghi, bất quá nghe được lão nhân đều nói như vậy, tự nhiên đáp ứng, vội vàng gật gật đầu.

    Lão nhân này một thân y thuật khẳng định lợi hại, nếu là có thể học được tí tẹo, chắc chắn được lợi vô cùng.

    Lão nhân thấy cô đáp ứng, duỗi tay ở trên luân bàn thượng gạt hai cái, chỉ trong nháy mắt nơi hướng về phía trước của luân bàn kéo dài ra, bên trong lại là có cái ám cách, trong ám cách tản ra ánh huỳnh quang màu xanh lục.

    "Đây là.." Lục quang trong suốt thần kỳ đến cực điểm.

    "Nơi này là tuyệt học cả đời của ta, không thể thấy quyển sách này nội dung nhỏ mà không muốn học.. Sách này dùng chính là nạp linh ngọc mà lão phu từ dị thế mang đến, tổng cộng 99 phiến, từ phiến thứ nhất bắt đầu tập đọc, mỗi lần lấy ra ngọc phiến mới đều phải nhỏ một giọt máu tươi lên, mấy thứ này đều sẽ khắc ở trong đầu ngươi, thẳng đến khi ngươi đem mấy thứ này toàn bộ hấp thu, hoàn toàn nhớ kỹ mới được tiếp tục." Lão nhân giải thích nói.

    Nội tâm kinh hãi của Cảnh Vân Chiêu đã chậm rãi trấn định xuống dưới.

    Cô còn có thể trọng sinh, trên đời này lại có cái gì không có khả năng phát sinh?

    "Cảm ơn ngài." Cảnh Vân Chiêu cảm kích nói.

    "Ngươi là hậu nhân của ta, cần gì nói cảm ơn? Ngươi phải nhớ kỹ, không thể đua đòi, một lần chỉ có thể hấp thu một mảnh, không được tham nhiều, nếu không đầu ngươi cất chứa nhiều tin tức như vậy, không ngốc thì cũng điên, mặt khác, không gian này còn có thể dùng để gieo trồng một ít dược liệu, nước suối kia có tác dụng chữa lành vết thương, nhưng không thể mang ra không gian cũng không thể cất giữ, hơn nữa tốc độ chữa lành phụ thuộc vào độ nồng của suối quyết định, cuối cùng, cũng là việc quan trọng nhất, lòng người khó dò Ngọc Hồ không gian này không thể làm người ngoài biết được, càng không thể mang người ngoài tiến vào, nếu muốn truyền thừa chỉ có thể chờ đến trăm năm sau ngươi cũng đồng dạng lấy phương thức truyền thừa của ta.."
     
  9. gianghuong

    Bài viết:
    0
    Chương 7 hấp thu nạp linh ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão nhân nói xong thì hư ảnh dần dần tan biến.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng tức khắc nổi lên một tầng dự cảm không tốt, vội vàng quỳ xuống nói: "Vãn bối nhất định sẽ tuân theo những gì lão tổ tông dạy bảo, nếu như có vi phạm, nhất định không đườc chết tử tế!"

    "Được rồi, nên nói lão phu đã nói, ngươi tự giải quyết cho tốt, đúng rồi, thời gian trong không gian này so bên với ngoài chậm năm lần, ngươi sau khi ra ngoài không cần kinh hoảng, phương pháp ra vào cũng rất đơn giản, chỉ cần tập trung tinh thần liền có thể.."

    Nói xong, hư ảnh kia hoàn toàn tiêu tán.

    Cảnh Vân Chiêu đem lời nói của lão nhân ghi tạc trong lòng, hướng về phía hư ảnh biến mất địa phương khấu đầu mấy cái thật mạnh.

    Trời cao có mắt, làm cô sống lại một đời, đời này cô sẽ sống một cuộc sống đúng nghĩa.

    Mím môi, Cảnh Vân Chiêu từ trên mặt đất đứng lên, dựa theo phương thức lão tổ tông nói làm thử một lần, quả nhiên khi vừa mở mắt liền về tới phòng của chính mình.

    Nhưng cùng lúc đó, bụng lại ục ục vang lên, tức khắc nhớ tới chén cháo mà cô đã uống trước khi tiến vào không gian.

    Trong bụng sông cuộn biển gầm, nếu cô nhớ không sai, đêm hôm nay cô phải thừa nhận sự thống khổ khi thuốc xổ phát tác, hơn nữa ngày mai sáng sớm sẽ bị sốt bởi vì suốt đêm làm ầm ĩ, cả người bệnh nặng một hồi, hơn một tuần mới tốt.

    Hơn nữa cũng tromg một tuần này, Diệp Cầm qua đời, cô đến sức lực tham gia tăng lễ còn không có, khiến thân thích bằng hữu của Kiều gia cùng Diệp gia lên án thật lâu, sau này bị ủy khuất cũng không ai để ý tới.

    Cảnh Vân Chiêu khó chịu ôm bụng, lao ra cửa phòng, lại phát hiện buồng vệ sinh đóng gắt gao, bên trong vậy mà có người.

    "Là chị sao? Ngượng ngùng a, bụng ta không thoải mái, ngươi ở bên ngoài từ từ đi.." Kiều Hồng Diệp thanh âm rõ ràng mang theo một tia ý cười.

    Kiếp trước chính mình không có làm ầm ĩ liền uống chén cháo, bởi vậy nên không có xảy ra sự việc này, bất quá hiện tại, Cảnh Vân Chiêu cũng không còn biện pháp, trong đầu nhớ tới không gian, chỉ có thể về phòng lại lần nữa đi vào.

    Khi ở trong không gian, đau bụng hiển nhiên không phải rõ ràng như vậy

    Nghĩ nghĩ, Cảnh Vân Chiêu đem thư từ đem ra, ở phiến ngọc thứ nhất nhỏ một giọt máu tươi lên.

    Nháy mắt lục quang tụ lại, Cảnh Vân Chiêu tức khắc cảm thấy trước mắt một trận hoảng hốt, hình như có văn tự không ngừng xếp hàng thành tổ hợp trong nháy mắt chui vào đại não của cô, trong đầu hiện lên rất nhiều đồ vật kỳ quái.

    Cô chưa từng cảm thấy đại não có thao tác như vậy, những văn tự đó dường như so với những thứ cô nhớ càng thêm khắc sâu, chỉ cần cô tưởng tượng, liền sẽ tự động hiện lên.

    Đơn giản đem mấy thứ này hồi tưởng lại, trong lòng thực sự là cả kinh.

    Trách không được lão tổ tông nói không thể tham nhiều, một mảnh nạp linh ngọc này bên trong ẩn chứa đại khái có hơn một ngàn quyển sách.

    Kiều Hồng Diệp bỏ vào cháo chính là một ít thuốc xổ, Cảnh Vân Chiêu ở trong đầu không ngừng tìm kiếm, đích xác tìm được rất nhiều phương thuốc trị liệu, nhưng trong lòng vẫn là bất đắc dĩ vài phần, phương thuốc đều là thứ tốt, nhưng cô hiện tại cái gì đều không có, đi nơi nào tìm dược? Cho dù tìm được thì còn cần phải có đồ đựng mới có thể ở không gian sắc thuốc.

    Dược đương nhiên là có thể mua, mấu chốt là, cô không xu dính túi!

    Nước xa khó chữa lửa gần, mặc kệ là trung dược hay là thuốc tây, đối với cô mà nói thì chưa từng dùng.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng hỗn độn, cưỡng bách chính mình trấn định nghĩ nghĩ, trong đầu quả nhiên lại hiện ra những thứ khác.

    Mát xa huyệt vị.

    Năm ngón tay khép lại, mềm nhẹ xoa bụng, đẩy cổ tay xuống, Thiên Xu, quan nguyên, đại tràng, tay ấn các huyệt vị, lại lấy ngón cái xoa để làm nguôi lại tác dụng của thuốc trong bụng..

    Cảnh Vân Chiêu vội vàng dựa theo chỉ thị của nạp linh ngọc làm theo, thẳng đến khi cảm giác được bộ vị bị ấn có chút đau nhức, lúc này mới cảm giác bụng không khoẻ giờ tốt lên rất nhiều, trong lòng vui vẻ, tiếp tục mát xa, không bao lâu, càng thêm bình tĩnh.

    Nhớ tới Kiều Hồng Diệp còn chặn trong nhà vệ sinh, Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng cười.

    Ả thích ngốc ở buồng vệ sinh như vậy? Kia đêm nay tốt nhất không cần ra ngoài
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...