Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 210: Đến cửa vào

Hà Miểu Miểu từng chứng kiến không ít cảnh giết chóc tàn nhẫn, nhưng tình cảnh trước mắt này-gọi là địa ngục trần gian cũng chẳng hề quá lời.

Lúc đến nơi, họ cứ ngỡ Trường Phong Sơn sẽ là một vùng đất náo nhiệt, nơi các tán tu tụ họp chờ đợi động thiên mở ra. Nào ngờ trước mắt lại là một vùng xác chết la liệt, nằm vắt vẻo, vặn vẹo khô quắt như bị rút sạch sinh khí. Ít nhất cũng phải hơn ngàn người ngã xuống.

Trong số đó, phần lớn là tu sĩ Luyện Khí, tu sĩ Trúc Cơ chỉ chiếm chừng một phần. Nhưng dù cảnh giới ra sao, tất cả đều mang khuôn mặt tái xám, tuyệt vọng, sợ hãi.. Rõ ràng là bị hút cạn tinh huyết đến chết.

Ba người không dám nấn ná dù chỉ một khắc. Cảm xúc trong lòng cuồn cuộn-phẫn nộ, bi ai, kinh hoàng-đan xen như muốn xé toang lồng ngực. Mãi đến khi tìm được chỗ yên tĩnh, nơi Hà Miểu Miểu từng nhắc đến, mới dần dần lấy lại bình tĩnh.

Nơi họ ẩn thân vốn là một khu luyện tập cũ của đệ tử Hạc Sơn phái năm xưa, nằm ở vùng rìa Trường Phong Sơn, ít người lai vãng, linh thảo và yêu thú cũng hiếm hoi-rất thích hợp để ẩn náu.

Từ đây, họ vừa có thể quan sát động tĩnh của Trường Phong Sơn, vừa không bỏ lỡ thời điểm động thiên mở ra. Mùng bảy tháng bảy chỉ còn cách ba ngày.

"Là Hà Yến Tâm làm chuyện đó.. Nàng ta đúng là đã mất hết nhân tính!" Bạch Mộc Hà là người đầu tiên phá vỡ im lặng, giọng đầy căm phẫn. "Giết một vạn lần cũng không đủ trả nợ máu! Thật điên cuồng!"

Lý Tiểu Giang cũng chỉ nghe đồn về hành vi tàn độc của Hà Yến Tâm, nhưng nay tận mắt chứng kiến, trong lòng vẫn không khỏi run rẩy:

"Thật quá đáng sợ.. Khó trách trong trận Kim Đan ở Ngọc Sơn không thấy bóng dáng nàng. Thì ra là thừa dịp cao thủ vắng mặt, chạy đến Trường Phong Sơn lộng hành!"

Trong ba người, Hà Miểu Miểu là người chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất. Nỗi sợ hãi và oán hận bị đè nén bao năm bỗng bị đám xác khô ấy khơi lại lần nữa.

Nếu năm đó nàng đi sai nửa bước, nếu lúc ấy không có phù truyền tống trong tay.. Nàng cũng sẽ trở thành một trong số xác chết khô quắt kia. Hoặc tệ hơn, bị giữ lại nửa cái mạng, sống trong cảnh bị hút máu ngày đêm, sống không bằng chết.

Nghĩ đến cấm chế vẫn còn tồn tại trong cơ thể mình-thứ do chính Hà Yến Tâm lưu lại-Hà Miểu Miểu bất giác rùng mình. Mấy năm qua, nàng gần như quên mất sự tàn bạo của đối phương. Nhưng giờ đây, nó lại khắc sâu như vết sẹo cũ bật máu.

May thay nàng đã trốn khỏi móng vuốt kia. May thay, khi từng bước trưởng thành, bên cạnh nàng vẫn có bạn bè cùng chung hoạn nạn.

Hà Miểu Miểu hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, để trái tim đang đập dồn dập dần trở về nhịp ổn định.

"Nếu là như vậy, Hà Yến Tâm chắc chắn không vào động thiên đâu. Nàng ta cần nơi tĩnh lặng để luyện hóa tinh huyết. Còn những tán tu còn sống, xem như đã thoát một kiếp."

"Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy." Bạch Mộc Hà thở dài, rồi liếc sang Hà Miểu Miểu, thấy sắc mặt nàng không tốt thì thầm cảm khái. Nghĩ đến chuyện năm xưa Miểu Miểu từng bị đối phương coi như thuốc dẫn.. Hận ý trong lòng càng sâu.

Lý Tiểu Giang thì trong đầu vẫn đầy ắp hình ảnh xác chết nằm la liệt dưới chân núi, đến mức động thiên sắp mở ra cũng chẳng còn hào hứng:

"Vì một bước tiến giai mà có thể hạ sát cả ngàn người.. Loại tu sĩ thế này, dù có mạnh mấy cũng sẽ bị trời phạt thôi!"

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Bạch Mộc Hà ngăn hắn lại, sợ Hà Miểu Miểu nghe thêm sẽ chạm vào vết thương cũ. "Không biết ở Lĩnh Nam giờ còn bao nhiêu tán tu nữa. Có lẽ vào động thiên rồi, cũng chẳng cần tranh đoạt danh ngạch làm gì."

"Phải đấy," Lý Tiểu Giang gật đầu tán thành, "người còn lại chắc nhiều lắm cũng chỉ hơn ngàn, với thực lực của chúng ta thì chẳng khó gì để vào."

Tai họa thế này, chẳng ai có thể vui mừng chỉ vì giảm bớt đối thủ. Hà Miểu Miểu cũng không muốn sa vào cảm xúc nặng nề, liền đổi chủ đề, cùng hai người bàn bạc cách liên lạc khi tiến vào động thiên mà không bị lạc nhau.

Nàng tuy có thể dùng tà khí để cảm ứng sự tồn tại của đối phương, nhưng đó là thứ nàng tuyệt không muốn áp lên người thân thiết.

"Ta sẽ bố trí Liên Tâm Trận," Lý Tiểu Giang chủ động đề xuất, trong giọng còn xen chút đắc ý. Thấy Bạch Mộc Hà ngạc nhiên, hắn càng hãnh diện-nếu có đuôi chắc đã ve vẩy rồi.

"Liên Tâm Trận?" Bạch Mộc Hà tò mò, "Cái đó chẳng phải chỉ lưu truyền trong các môn phái hoặc gia tộc thôi sao? Ngươi cũng biết?"

Lý Tiểu Giang ho nhẹ, cố nén xúc động muốn xoa đầu nàng:

"Tổ tiên nhà ta mấy trăm năm trước cũng từng là một gia tộc nhỏ, sau này sa sút. Tàng thư bị cướp gần hết, nhưng Liên Tâm Trận may mắn vẫn được truyền miệng qua các đời."

"Khi kết trận, cần chúng ta làm gì?" Hà Miểu Miểu tuy không hiểu rõ về trận pháp, nhưng với hai người bạn này thì nàng tuyệt đối tin tưởng.

"Mỗi người chỉ cần nhỏ vài giọt máu thường, đánh vào ấn ký thần thức khi ta hợp trận. Sau đó máu sẽ hóa thành ấn ký ở giữa trán, duy trì trong nửa tháng. Trong thời gian ấy, các ngươi chỉ cần không kháng cự là được."

Thấy cả hai còn hơi do dự, Lý Tiểu Giang vội trấn an:

"Đừng lo, tu vi của ta có hạn, trận này quá nửa tháng là tự vỡ. Không thể bám riết theo các ngươi cả đời được đâu."

Nói xong, còn nháy mắt với Bạch Mộc Hà một cái:

"Dù không có Liên Tâm Trận, ta cũng sẽ tìm được nàng mà!"

Bạch Mộc Hà nhìn hắn: "Mắt ngươi bị co giật à?"

Hà Miểu Miểu phụ họa: "Hay là nhập ma rồi?"

Lý Tiểu Giang: "..."

Ba người sau đó kết trận, rồi lần lượt nhập định tu luyện, dưỡng thần dưỡng khí chuẩn bị cho đại biến sắp tới.

Đêm ngày sáu tháng, Trường Phong Sơn bỗng náo động, linh quang rực trời. Ba người thu trận, bước ra động phủ, lập tức lao về nơi phát ra linh khí.

* * *

"Trường Phong Sơn.. Không mở đại trận hộ sơn?" Vừa bước vào thềm đá dẫn sâu vào sơn môn, sắc trời mới tờ mờ sáng, Hà Miểu Miểu đã nghi hoặc lên tiếng.

Còn chưa kịp để Lý Tiểu Giang hay Bạch Mộc Hà đáp lời, đã có tán tu gần đó hồ hởi giải thích:

"Ba vị đạo hữu còn chưa biết à? Trận chiến ở Ngọc Sơn khiến mấy vị tiền bối ngã xuống, Vệ Trường Phong, Dược Lão đều trọng thương. Kết quả là..'bí chìa khóa' gì đó chẳng ai đoạt được. Thế là họ dứt khoát mở rộng lối vào, để ai có bản lĩnh thì tự vào!"

"Nói đến trận chiến đó, ta tận mắt chứng kiến đấy!" Một người chen vào, giọng đầy phấn khích, "Hai vị tiền bối Kim Đan viên mãn bị Vệ Trường Phong hạ sát ngay tại chỗ!"

"Ta cũng thấy! Còn Dược Lão.. Một đường kiếm chém chết một tiên tử, đẹp đến mức khiến người ta tiếc thương!"

Ba người Hà Miểu Miểu vốn biết rõ thực lực của Vệ Trường Phong và Dược Lão, nên nghe vậy cũng không lấy làm lạ.

Không muốn dây dưa nhiều, họ lập tức rời khỏi đám người, men theo thềm đá tiến sâu vào bên trong.

Năm xưa, nơi đây từng treo biển "Hạc Sơn Phái," giờ đã đổi thành ba chữ to "Trường Phong Sơn," nét bút mạnh mẽ, sắc bén. Ngoại trừ trang trí khác đi, kiến trúc bên trong vẫn không thay đổi nhiều.

Lý Tiểu Giang quen đường, dẫn hai người thẳng đến lối vào động thiên.

"Đây là.. Quái Thạch Lâm? Cửa vào ở đây sao?" Hà Miểu Miểu nhìn khu rừng đá hỗn loạn vô quy tắc phía trước, trong lòng dâng lên nhiều suy nghĩ.

Nếu động thiên thực sự ẩn tại đây.. Nếu nơi này đúng là con đường nối với ngoại giới.. Vậy Toàn Linh-liệu có còn hy vọng?

Trái tim nàng đập ngày một nhanh. Ngày Toàn Linh ngã xuống vực cũng chính là ngày bảy tháng bảy!

Ngay lúc nàng còn đang đắm chìm trong một tia hy vọng, một tiếng hét từ Bạch Mộc Hà kéo nàng trở lại hiện thực.

"Miểu Miểu! Động thiên mở rồi!"
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 211: Tiến vào

Quả nhiên giống như lời đồn, động thiên mở ra không hề báo trước, cũng chẳng hề có ánh bảo quang chói lọi tận trời như trong tưởng tượng của đám tán tu.

Sau một trận chấn động nhẹ, khí tức tại Quái Thạch Lâm bỗng trở nên khác lạ. Dù bị một tầng trận pháp cực mạnh che chắn, nơi này vẫn hoàn chỉnh toát ra vẻ cổ xưa mênh mông khiến lòng người sinh ra cảm giác kính sợ.

Bằng mắt thường nhìn lại, mọi người như đứng ngoài thạch lâm, chỉ có thể thấy những khối quái thạch có hình thù kỳ dị san sát nhau, càng đi sâu vào bên trong lại càng tối đen không thấy lối.

Thế nhưng ai nấy đều hiểu rõ, Vệ gia đã sớm bố trí một tầng trận pháp cực mạnh. Nhìn ngoài có vẻ chỉ là hai bàn tay trắng, nhưng thực ra hễ tùy tiện xâm nhập, liền lập tức bị nghiền nát đến hồn phi phách tán.

"Giữ chặt lệnh bài, những chuyện khác không cần lo, sau khi vào động thiên rồi tính tiếp!"

Lý Tiểu Giang thấy các tu sĩ xung quanh đã bắt đầu tụ lại, lập tức lấy từ túi trữ vật ra ba tấm thẻ bài hình tròn, to bằng ngón cái, lặng lẽ đưa cho Hà Miểu Miểu và Bạch Mộc Hà, đồng thời truyền âm dặn dò.

Ba người liếc nhau một cái, vừa làm động tác nhỏ thì đã có mấy luồng ánh sáng nhanh chóng phóng vào trong trận pháp.

Đó đều là những người ngự kiếm mà đến, đều mang lệnh bài thông hành của tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan. Mọi người chỉ kịp thấy quang ảnh lướt qua trước mắt, đã hoàn toàn tiến vào trong trận pháp mà không để lại chút tung tích nào. Ngay cả quái thạch trước mắt cũng không hề có lấy một bóng người lướt qua.

"Tránh ra mau!" - Một giọng nữ bén nhọn vang lên từ không trung phía sau, kèm theo một đòn công kích mạnh mẽ đánh bay đám tán tu đang định xông vào động thiên.

Thậm chí mấy tu sĩ Kim Đan sơ kỳ cũng bị chấn động tâm thần bởi một chiêu này, lập tức ngự khí thoát khỏi phạm vi trận pháp, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hà Miểu Miểu cùng hai người bên cạnh đang chuẩn bị tiến vào, cũng bị đòn này đánh cho kinh mạch đau nhức, đành phải vội vàng lui lại phía sau.

Cũng may chiêu này rõ ràng không mang sát ý, chỉ đơn thuần nhằm mục đích mở đường, nên mới không khiến đám tu sĩ cấp thấp bị trọng thương.

Sau một thoáng hoảng thần, mọi người mới kịp phản ứng, phát hiện người vừa ra tay - kẻ luôn nổi tiếng lịch sự, ôn hòa, nói chuyện dịu dàng như gió mát - lại chính là Niên U Lan.

Công kích ập đến trong nháy mắt, cũng tan biến ngay trong nháy mắt, không ai kịp nhìn rõ thân ảnh, chỉ biết nàng đã biến mất vào bên trong trận pháp.

Khi mọi người còn chưa hết bàng hoàng, hai luồng khí tức càng mạnh mẽ hơn lại tiếp tục phi thân đến. Áp lực mạnh mẽ khiến phần lớn tu sĩ cấp thấp phải phủ phục xuống đất, không thể cử động được.

Hà Miểu Miểu và hai người bên cạnh cũng không khá hơn là bao, bị hai luồng khí tức quen thuộc ép cho phải lùi lại lần nữa. May thay, cũng chỉ là trong thoáng chốc, hai người kia đã lần lượt bước vào động thiên.

"Ai dà, đó là Vệ tiền bối với Dược Lão tiền bối phải không? Xem ra vết thương trong trận chiến Ngọc Sơn cũng chẳng nặng lắm nhỉ, còn đủ sức đuổi theo một mình Niên tiên tử cơ mà." - Một tu sĩ trẻ tuổi lộ vẻ kính sợ, rõ ràng cực kỳ sùng bái tu sĩ cấp cao.

Nhưng vị trung niên đứng cạnh lại không có sắc mặt gì tốt đẹp, bị đồng bạn áp chế khiến mặt mũi xám xịt, giọng nói không khỏi mang theo bực bội: "Ngươi có thể nói ít một chút không? Niên U Lan đoạt bí chìa khóa của bọn họ, bọn họ không đuổi thì chờ người khác mang đến chắc?"

"Hà hà, quan tâm làm gì cho mệt. Bí chìa khóa hay ngoại giới gì đó, suy cho cùng cũng chẳng liên quan đến đám tu sĩ cấp thấp như chúng ta. Lo mà nghĩ cách lấy được lệnh bài đi." - Một nữ tu khác trong nhóm cười lạnh, ánh mắt đảo quanh như đang cân nhắc nên ra tay với ai.

Nàng đứng gần nhóm ba người Hà Miểu Miểu nhất, ánh mắt quét qua ba người một vòng rồi lập tức thay đổi phương hướng. Một kẻ Luyện Khí viên mãn, hai kẻ hơi thở ổn định ở hậu kỳ, ra tay không hề có phần thắng.

Hà Miểu Miểu cảm nhận được ánh mắt dò xét của nàng cùng ánh nhìn từ vài kẻ khác xung quanh, nhưng hoàn toàn không để tâm. Nàng vừa mới tiến giai đến Luyện Khí viên mãn, còn chưa có dịp thử xem thực lực đến đâu, nếu có kẻ dám xông tới, cũng vừa hay cho nàng luyện tay một phen.

Chỉ là đám tu sĩ quanh đó không phải kẻ ngu, vừa liếc mắt đã từ bỏ ý định ra tay với bọn họ.

Thế là ba người Hà Miểu Miểu chỉ im lặng chen lên phía trước, vừa đi vừa âm thầm buồn cười.

Vệ Trường Phong, Dược Lão, với cả Niên U Lan - ba kẻ này chắc chắn sẽ tự cắn nhau trong động thiên!

Toàn bộ tán tu Lĩnh Nam đều biết động thiên thông với ngoại giới là cơ duyên hiếm có, không bao lâu nữa, các tông môn phương Đông chắc chắn sẽ nhận được tin. Khi ấy, dù là Vệ gia hay Dược Lão, cũng không thể chiếm được lợi lộc gì.

Hà Miểu Miểu thấy quanh đây đều là tu sĩ Luyện Khí, trong lòng càng thêm vững tin.

Bởi Trúc Cơ và Kim Đan ở Lĩnh Nam vốn đã không nhiều, bất kể theo Vệ Trường Phong hay Dược Lão, thì những người đó đều đã có sẵn thông hành lệnh bài, chẳng cần phải tranh đoạt gì thêm.

Dù Vệ Trường Phong từng tuyên bố không cho người của Dược Lão tiến vào, nhưng hắn cũng không dám đắc tội toàn bộ tu sĩ trung và cao cấp của Lĩnh Nam. Với những người như vậy, việc lấy được lệnh bài vốn chẳng khó.

Huống chi, theo lời đồn lan ra, Vệ Trường Phong từ lâu đã không còn hứng thú quản lý động thiên, chỉ một lòng muốn đoạt lại bí chìa khóa từ tay Niên U Lan. Dù có nửa tin nửa ngờ, hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội.

Về phần ai có thể tiến vào động thiên, Hà Miểu Miểu đoán rằng hắn đã chẳng còn quan tâm. Dù sao thì mưu lợi cho gia tộc là chuyện lớn, nhưng khi liên quan đến lợi ích bản thân, mọi thứ khác đều phải đứng sau!

Một khi Vệ Trường Phong buông lỏng, nội bộ Vệ gia cũng bắt đầu rối loạn. Lệnh bài luyện chế ra vốn không ít, lan truyền ra ngoài là điều không thể tránh.

Tuy vậy, đối với đám Luyện Khí kỳ, lệnh bài vẫn là thứ "khả ngộ bất khả cầu*".

*Khó lòng cầu được.

Thực lực vốn đã yếu, lại phần lớn đi theo Dược Lão đến đây. Dù Hà Yến Tâm có đại khai sát giới, giết sạch hơn ngàn người, số lệnh bài còn lại vẫn cần tranh đoạt bằng thực lực.

Còn đám tán tu cấp thấp theo Vệ gia, phần lớn đều nắm trong tay vài tấm, như Lý Tiểu Giang luôn được Vệ Trường Vụ coi trọng, đã sớm đoạt về năm tấm dự phòng. Bởi vậy, những tu sĩ cấp thấp còn lại chỉ có thể cậy sức đoạt lấy.

Thật ra ngay từ đầu, kế hoạch của Vệ gia vốn rất hoàn chỉnh. Trận pháp do họ bày, lệnh bài do họ luyện chế, muốn đưa ai vào là chuyện họ quyết định.

Còn Dược Lão thì tính toán cẩn thận, chuẩn bị để đám tán tu mạnh mẽ phá trận.

Vệ gia muốn độc chiếm động thiên? Vậy hắn sẽ làm người tốt, để động thiên không thuộc về bất kỳ gia tộc nào, mà là cơ duyên của toàn thể tu sĩ Lĩnh Nam.

Về phần 'bí chìa khóa', cả hai đều tin rằng nó đang nằm trong tay đối phương, chỉ cần vào động thiên là có thể phân cao thấp.

Nhưng ai ngờ, một lời đồn bất ngờ lại khiến mọi tính toán bị xáo trộn. Kế hoạch không theo kịp biến hóa, tình thế cũng dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Vốn tưởng 'bí chìa khóa' nằm trong tay đối phương, chẳng hiểu vì sao lại đồn tới tay Niên U Lan.

Theo lời Bạch Mộc Hà, Dược Lão đã sớm kiểm tra kỹ túi trữ vật của tất cả người Nhất Nguyên Các, thậm chí âm thầm kiểm tra cả đan điền và thức hải, vẫn không tìm được gì.

Vậy mà Vệ Trường Phong lại không biết điều đó. Nếu lời đồn là thật, hắn tất nhiên sẽ không tin Niên U Lan vô tội.

Huống hồ, ai ai cũng biết trong trận chiến Ngọc Sơn, Niên U Lan không hề xuất hiện. Mãi đến khi động thiên mở ra hôm nay, nàng mới bất ngờ xuất hiện từ trong núi, vội vã xông vào.

Bởi vậy, Vệ Trường Phong càng thêm chắc chắn: 'Bí chìa khóa' nhất định đang nằm trong tay Niên U Lan. Còn Dược Lão, dù có tra xét kỹ đến đâu, với tính cách đa nghi, sao có thể dễ dàng buông tha?

Ba người vừa bay vào, đám tán tu bên ngoài lập tức xao động.

Những kẻ không có lệnh bài bắt đầu tranh đoạt khắp nơi, ánh sáng thi triển thuật pháp rực rỡ, dư ba từ các trận giao tranh lan rộng càng lúc càng xa.

Còn ba người Hà Miểu Miểu thì đã kịp thời nhảy vào trận pháp ngay khi đợt công kích đầu tiên bắt đầu.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back