Editor: A Miêu Miêu
* * *
Quý Dương mở bừng mắt, đầu tiên ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn của một cô gái, mày liễu mắt hạnh, mũi bưng tú đĩnh, môi anh đào long lanh oánh nhuận, đáy mắt còn phiếm đau lòng.
Hai người lúc này đang nằm trong ổ chăn, cô thân mật ôm hắn, đôi tay hắn ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cô gái ngẩng đầu, thanh âm tinh tế mềm mại truyền đến, "A Dương, có phải bên công ty rất bận? Chuyện gì cũng toàn bộ đều giao cho anh làm?"
"Ừ." Hắn thuận miệng đáp một câu, âm thanh trầm thấp khàn khàn, ngay sau đó liền nhắm mắt, làm bộ thực mỏi mệt, tránh để lộ ra sơ hở.
"Bọn họ là khi dễ anh." Cô gái nói lời bất mãn, cánh tay trắng nõn như ngọc duỗi ra, ôm lấy đầu của hắn, thò lại gần thơm thơm, cái miệng nhỏ mổ chỗ này mổ chỗ kia, trán kề trán, dẩu miệng, "A Dương, nếu mệt quá thì về làm cho công ty ba em đi, em không tin Quý Vĩ tài giỏi hơn anh, bác trai quá thiên vị hắn!"
Quý Dương ôm cô trở mình, kéo chăn lên, đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn cái trán trơn bóng, "Khuya rồi, ngủ đi."
Cô gái cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, "Anh đừng tức giận mà, em chỉ là thay anh bênh vực kẻ yếu, A Dương, anh rất tuyệt, rồi sẽ có ngày bác trai thấy được sự ưu tú của anh."
Đều là con trai ruột, nhưng sự đối xử lại khác xa, A Dương nhà cô nỗ lực như vậy mà không được khen ngợi, nhưng Quý Vĩ lại dễ như trở bàn tay là có thể cướp đi thành quả nỗ lực của người khác.
"Không giận." Hắn lắc đầu, mỉm cười.
"Em bảo nè!" Cô gái mặt đầy ý cười, ngẩng đầu nhìn hắn, làm nũng kéo dài âm đuôi, lời nói mềm mại, "Cuối tuần mở tiệc sinh nhật em, anh có thể dư ra một ngày ở cùng em không?"
Cô nói, lời nói chờ mong lại cũng thấp thỏm bất an.
"Được." Quý Dương không chút do dự đồng ý.
"Anh tốt nhất." Cô gái lại hôn hôn cằm hắn, rúc vào trong lòng ngực hắn, xấu hổ nói, "A Dương mau tắt đèn, chúng ta ngủ, ngày mai anh còn phải đi làm."
Quý Dương tắt đèn, nhắm hai mắt tiếp tục tiếp thu ký ức.
Hắn nguyên bản là một sợi u hồn, không thân thể, trói định hệ thống tiếp thu nhiệm vụ, từ đó thể nghiệm nhân sinh trăm thái, sau khi hoàn thành ước nguyện của người giao nhiệm vụ, người đó sẽ dâng ra linh hồn duy trì hệ thống tiếp tục vận chuyển.
Người đang nằm trong lòng hắn tên là Trịnh Giai Nguyệt, là đối tượng nhiệm vụ lúc này, con gái duy nhất của hào môn Trịnh gia, đang học đại học năm 4 tại thành phố T, Trịnh gia cùng nhà họ Quý thế giao, nguyên chủ cùng Trịnh Giai Nguyệt cũng là thanh mai trúc mã.
Đáng tiếc, nguyên chủ chỉ là một thằng con riêng, mẹ hắn là gái hầu rượu, bị ông Quý đùa giỡn ở ghế lô rồi vứt như giày rách, trước khi chết đưa hắn lúc đó mới 5 tuổi về nhà họ Quý, nhà họ Quý còn có một vị đại thiếu gia, tên là Quý Vĩ, không học vấn không nghề nghiệp, làm người ăn chơi trác táng.
Quý - Trịnh hai nhà nguyên bản đã có hôn ước, định chính là Quý Vĩ, nhưng Trịnh Giai Nguyệt từ nhỏ đã coi trọng nguyên chủ, ngày ngày chạy theo mông hắn, thích mười mấy năm, 18 tuổi năm ấy chủ động tỏ tình, lúc này mới đem người bắt lấy. Trịnh Giai Nguyệt thật sự thích hắn, đại tiểu thư vừa tùy hứng lại vừa kiêu ngạo ở trước mặt hắn cứ như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn vô cùng, chạy đến chung cư của hắn giặt quần áo nấu cơm, quét tước vệ sinh, muốn bao nhiêu hiền huệ thì có bấy nhiêu hiền huệ.
Nguyên chủ thì sao? Từ nhỏ thiếu tình thương, đối với cô cũng là sủng ái có thêm, luôn cảm thấy thấy thẹn đối với cô, đặt ở đầu quả tim mà cưng chiều, đau lòng cô chịu ủy khuất. Vì vậy ở nhà họ Quý liều mạng biểu hiện, chị muốn được ba công nhận, không có hy vọng xa vời tiếp nhận xí nghiệp, chỉ nghĩ được ba mình nhìn nhiều thêm một cái. Hai người yêu nhau bốn năm, ân ân ái ái, ngày ngày gắn bó keo sơn.
Dựa theo cốt truyện, năng lực của nguyên chủ đủ để chém sạch Quý Vĩ, trở thành người thừa kế Quý thị, vẻ vang cưới Trịnh Giai Nguyệt, bước ngoặt xuất hiện tại chính tiệc sinh nhật năm nay của Trịnh Giai Nguyệt.
Yến hội tiến hành được một nửa, nguyên chủ liên tục tăng ca nhiều ngày, quá mệt mỏi về phòng cho khách nghỉ ngơi một hồi, kết quả lúc tỉnh lại đã cùng bạn cùng phòng của Trịnh Giai Nguyệt, Ninh Văn nằm chung một chỗ. Phản ứng đầu tiên của hắn là tuyệt đối không thể làm Trịnh Giai Nguyệt biết, chính mình lén giải quyết, chuẩn bị gạt người.
Nào biết Ninh Văn mang thai, cô ta muốn sinh đứa con này ra, nguyên chủ tất nhiên nhiên không chịu, lúc này, Trịnh Giai Nguyệt cũng mang thai.
Hắn muốn Ninh Văn phá cái thai này, kết quả người tìm đâu cũng không thấy. Ngày dự sinh, Trịnh Giai Nguyệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ có sinh non, còn không thể lại mang thai lần nữa, Trịnh Giai Nguyệt vì thế mà trầm cảm, oán trách bản thân mình.
Lúc này Ninh Văn một lần nữa xuất hiện trước mặt Quý Dương, mang theo một bé trai đáng yêu.
Một bên là Trịnh Giai Nguyệt không ra hình người, tính tình khùng điên, tinh thần tỉnh táo, hắn cũng bị giày vò đến thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Một bên là Ninh Văn đã sinh hạ huyết mạch của hắn, yên lặng nuôi con của hắn, ôn nhu săn sóc, thiện giải nhân ý.
Đáy lòng nguyên chủ nghiêng ngả, mua nhà cho Ninh Văn, nghe con trai từng tiếng kêu ba ba, tâm cũng mềm, chậm rãi cùng Ninh Văn ngầm phát triển tình cảm.
Đứa bé từng ngày lớn lên. Trong nhà, cơ thể Trịnh Giai Nguyệt một ngày không bằng một ngày, ba Trịnh trúng gió, mẹ Trịnh buồn bực không vui, tài sản Trịnh gia cũng dần dần nắm giữ ở trong tay hắn, chờ đến thời điểm hắn hoàn toàn tiếp nhận bút tài sản cuối cùng nhà họ Trịnh, cũng chuẩn bị làm Trịnh Giai Nguyệt xuất ngoại an dưỡng, làm cô an độ quãng đời còn lại, trên đường về nhà lại bị cục đá trên sườn núi lăn xuống đập trúng đầu xe, chết không minh bạch.
Thẳng đến lúc biến thành oan hồn mới biết được, con hắn là con Quý Vĩ, Trịnh Giai Nguyệt sinh non cũng không phải ngoài ý muốn, không chỉ có mẹ con Quý Vĩ tính kế hắn, ngay cả cha hắn cũng giúp đỡ, một thằng con riêng sao có thể kế thừa gia sản đây?
Nguyên chủ cưới Trịnh Giai Nguyệt, lấy được toàn bộ tài sản Trịnh gia, xây dựng công ty nhà họ Quý phát dương quang đại, thay Quý Vĩ nuôi con, nhiệm vụ liền hoàn thành.
Theo lời Quý Vĩ mà nói, hắn tuy rằng trên thương trường so ra kém nguyên chủ, lớn lên cũng không đẹp trai bằng, nhưng hắn lại là người thắng cuộc.
Ký ức cuối cùng, Ninh Văn gả cho Quý Vĩ, hắn kế thừa Quý thị, bên ngoài nói nhận nuôi con Quý Dương nhưng thật ra lại là con ruột hắn. Người một nhà tốt tốt đẹp đẹp, dựa vào tài sản Trịnh gia và đế quốc thương nghiệp tài lực hùng hậu nguyên chủ xây dựng, trải qua cuộc sống hạnh phúc vui sướng.
"Tôi muốn Quý Vĩ và Ninh Văn trả giá đắt!"
"Tôi muốn Giai Giai không chịu ủy khuất, bình an hạnh phúc."
Âm thanh chứa hận ý đến tận xương của người hứa nguyện vang vọng trong đầu hắn, nhưng lúc nói đến Trịnh Giai Nguyệt lại trở nên áy náy ôn nhu.
"Hoàn thành tiếp nhận ký ức, bắt đầu vận chuyển tình cảm." Âm thanh máy móc của hệ thống truyền đến, Quý Dương cảm nhận được cảm xúc của hắn đang xảy ra biến hóa.
Tiếp nhận nguyện vọng của người hứa nguyện đồng thời cũng sẽ tiếp nhận ký ức và tình cảm của đối phương.
"Đinh! Hoàn thành vận chuyển tình cảm, nhiệm vụ bắt đầu chấp hành!"
Quý Dương cụp mắt, nhìn người đang nằm trong lòng ngực mình, ánh mắt mang theo thương tiếc, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô. Toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn cũng chỉ có cô bé ngốc này.
"Ưm.." Trịnh Giai Nguyệt mơ mơ màng màng, cọ cọ cổ hắn, bộ dáng cực kì ỷ lại.
Trịnh Giai Nguyệt sẽ không sinh non, không vì bệnh trầm cảm mà tàn phá bản thân, từng chút từng chút một lấy hết nhẫn nại của hắn, cũng không có Ninh Văn chớp thời cơ chen chân, cảm xúc của nguyên chủ lúc này đối với cô là yêu đến tận cùng, thật cẩn thận che chở sủng ái, thật tâm thật lòng đau lòng vì cô.
*
Sáng sớm.
Lúc Trịnh Giai Nguyệt rời giường, bên cạnh đã sớm không còn ai. Khóe miệng cô gợi lên, đáy mắt hiện lên ý cười hạnh phúc, đứng dậy rửa mặt rồi đi đến phòng bếp.
Vì phương tiện cô lại đây, Quý Dương cái này chung cư mua cô trường học quanh thân, lái xe năm phút là có thể đến.
Vì để tiện cho cô đi lại, Quý Dương đã mua căn chung cư ngay gần trường cô, lái xe năm phút là có thể tới.
Người đàn ông mặc áo ngủ đứng trong bếp, tay đang cầm cái xẻng chiên trứng gà, biểu cảm nghiêm túc chuyên chú, động tác thuần thục mang theo sự ưu nhã trầm ổn, vô luận đã được nhìn bao nhiêu lần, Trịnh Giai Nguyệt vẫn si mê không thôi.
Cô tiến lên, duỗi tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn, đem mặt dán phía sau lưng hắn, âm thanh mềm mại nũng nịu: "A Dương.."
"Hả?" Quý Dương vặn nhỏ lửa, kẹp trứng gà để vào trong chén, âm cuối giương lên, mang theo sủng nịch, đáy mắt hàm chứa ý cười nhỏ vụn: "Mau ăn sáng đi, sắp muộn học rồi."
Hắn lớn hơn cô ba tuổi, đã tốt nghiệp ba năm.
"Muộn cũng là tại anh." Cô buông ra tay, dẩu miệng, thấy hắn xoay người lại, ngửa đầu, oán trách nói: "Anh sai, chính là anh sai, đều tại anh nhiễu em, bằng không em đã không ngủ dậy muộn như vậy!"
"Anh sai." Quý Dương gật gật đầu, môi mỏng giương lên độ cong nhỏ: "Là anh quá dung túng cho em nghịch ngợm."
Trong đầu Trịnh Giai Nguyệt hiện lên màn đặc sắc tối qua, mặt bỗng ửng đỏ, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên tiến lên, tay giơ lên với, hai chân nhảy lên, cả người giống như gấu koala treo trên người hắn, mặt đầy ngạo kiều uy hiếp: "Anh thử nói tiếp xem!"
"Nào dám nói?" Quý Dương cười, sợ cô ngã xuống, một tay giữ cô, một tay đem bữa sáng đặt lên bàn ăn, tới tới lui lui sắp đồ, lúc sau xong xuôi mới đặt cô ở trên ghế, cho cô một ly sữa bò: "Uống trước."
Trịnh Giai Nguyệt hiểu được một vừa hai phải, mi mắt cong cong nhận lấy cái miệng nhỏ nhấp một ngụm: "Ngon ngon."
Hai người đang ăn, Trịnh Giai Nguyệt bỗng lên tiếng: "Ninh Văn kêu em tối đi dạo cùng cậu ấy, có khả năng em sẽ ngủ ở nhà cậu ấy luôn, Ninh Văn nói muốn mua một bộ lễ phục để tham dự tiệc sinh nhật, em định mang cậu ấy đi đặt riêng một bộ."
"Không được!" Quý Dương phủ quyết, lời nói không cho phép cự tuyệt: "Anh không muốn ngủ một mình, tiết cuối của em tan lúc năm rưỡi, 6 giờ anh muốn nhìn thấy em ở nhà, về trễ một phút, anh đánh em!"
Mấy lời uy hiếp này đối với Trịnh Giai Nguyệt căn bản là vô dụng, nhìn chả có tí hung dữ nào, thế mà còn bảo đánh cô?
"Anh nói thật đấy." Hắn nhìn bộ dáng cô cười hì hì, xụ mặt càng thêm nghiêm túc: "Anh không giỡn đâu."
Trịnh Giai Nguyệt cắn miếng bánh mì, như cũ cười nhìn hắn: "Nhưng mà em đồng ý với cậu ấy rồi."
A Dương quá đáng yêu, cô không nhịn được cười, đáy lòng thực ngọt.
"Cô ta bỏ tiền ra sao? Hử?" Quý Dương hỏi.
"Cậu ấy không có tiền, anh quên rồi sao, cậu ấy là trẻ mồ côi, cậu ấy.."
"Trẻ mồ côi dùng mỹ phẩm quốc tế, mặc quần áo hàng hiệu, ăn nhà hàng sang trọng? Trang phục lại còn là đồ thiết kế?" Quý Dương ngắt lời cô, chậm rì rì mở miệng.
"Em tặng cậu ấy một ít." Trịnh Giai Nguyệt giải thích.
"Em không đưa thì sao? Cô ta lấy đâu ra? Em không cho cô ta thì cô ta sẽ dùng đồ giá rẻ sao?" Quý Dương hỏi tiếp.
Trịnh Giai Nguyệt trầm mặc.
"Cuộc sống của ai người đấy phải tự lo, chẳng lẽ em muốn lo cho cô ta cả đời? Như vậy rốt cuộc là giúp cô ta nâng cao chất lượng sống hay là mang cô ta tới thế giới cô ta không thuộc về? Đây là giúp hay là hại?"
Đáy mắt Trịnh Giai Nguyệt phức tạp, nhìn hắn: "A Dương, rõ ràng lúc trước anh nói quan hệ của hai đứa tốt, em cho cậu ấy một vài thứ cũng không sao cả."
"Anh không thích cô ta." Quý Dương nói thẳng: "Cô ta quá hám lợi, ôm tâm tư riêng tiếp cận em, anh không thích bất luận kẻ nào tính kế em, lúc ở công ty anh nhìn thấy cô ta có qua lại với Quý Vĩ, tốt nhất em không nên chơi cùng cô ta nữa."
Nhờ danh bạn thân Trịnh Giai Nguyệt, Ninh Văn xin được vào Quý thị thực tập, cũng chính trong khoảng thời gian này câu dẫn Quý Vĩ, hắn không thấy cũng nói được. Dựa vào khoảng thời gian này, hai kẻ kia đã sớm cặp kè với nhau.
Nghe vậy, Trịnh Giai Nguyệt cũng ngơ ngẩn, vẻ mặt không thể tin được: "Thật vậy chăng?"
Quý Vĩ làm người âm hiểm, không thiếu lần ngáng chân A Dương nhà cô.
"Ừ." Quý Dương gật đầu, Ninh Văn hao hết mấy năm tâm tư mới có được tín nhiệm của Trịnh Giai Nguyệt, hắn cũng không trông cậy vào nói mấy câu đã làm tan rã, chẳng qua để cô có một hai điểm phòng bị cũng tốt hơn.
Sắc mặt Trịnh Giai Nguyệt rối rắm: "Em không nên để cậu ấy tới chỗ anh, nếu liên lụy đến anh, em sẽ rất áy náy."
Quý Dương lắc đầu, trấn an: "Không có việc gì."
Trịnh Giai Nguyệt nhìn hắn, đáy lòng lại tính toán, từ trước đến nay lời hắn nói cô đều nghe, nhưng A Dương nhà cô rất mẫn cảm với Quý Vĩ, có phải ngẫu nhiên nhìn thấy Ninh Văn với Quý Vĩ ở gần nhau, sau đó nghĩ nhiều?
Có lẽ cô nên nhắc Ninh Văn một chút, không nên quá thân cận Quý Vĩ.
*
Ngày kế, quảng trường trung tâm.
"Giai Nguyệt, tớ cảm thấy đồ bên kia đẹp hơn." Ninh Văn một thân váy trắng nhỏ xinh, thoạt nhìn giống viên bích ngọc, nhìn người bên cạnh trò chuyện.
"Thiết kế cao cấp trên lầu tám á?" Trịnh Giai Nguyệt nghĩ nghĩ: "Bên đó mới mở cửa hàng mới, đúng là rất không tệ."
"Đúng vậy, lần trước bộ tây trang tớ với cậu mua cho Quý Dương lúc mặc lên một thân đầy khí chất cao quý, không phải hắn còn khen cậu có mắt nhìn sao?" Ninh Văn cười híp mắt, khen nói: "Cậu săn sóc ôn nhu như vậy, anh ta đúng là nhặt được bảo bối."
"Đừng nói bậy." Trịnh Giai Nguyệt nhẹ mắng một tiếng, nhưng khóe miệng vẫn hơi hơi giương lên, A Dương nhà cô lớn lên đẹp trai xuất thần, mặc cái gì cũng dễ nhìn nha.
"Đi thôi đi thôi, tớ muốn qua đó đặt một bộ, sinh nhật cậu tớ cũng không thể làm cậu mất mặt đúng không." Ninh Văn thúc giục: "Còn có, quà sinh nhật tớ đã chuẩn bị, tốn đến mấy tháng lương, đây là tâm ý của tớ, cậu cũng không thể cự tuyệt."
"Được nha." Trịnh Giai Nguyệt cười nhạt, trong đầu đột nhiên xuất hiện mấy lời Quý Dương nói, nếu dùng hết tiền để mua quà rồi, vậy tiền đâu ra đặt trang phục thiết kế? Đối phương làm cách nào trả?
Vào tiệm, Ninh Văn thử một chiếc lễ phục dáng dài khắc hoa, ra dáng ra hình chỉ huy nhân viên cửa hàng: "Lễ phục của tôi chỗ này phải có điểm nhấn, còn chỗ làn váy này làm trăm nếp gấp là tốt nhất, sau lưng làm sao độc đáo nhưng phải trang nhã, chỗ vòng eo phải thắt chặt.."
Lễ phục tiêu tốn mười vạn, những yêu cầu này cũng không quá phận, lúc trước Trịnh Giai Nguyệt không cảm thấy có gì không đúng, nhưng tối qua Quý Dương nói một tràng, lúc này ánh mắt cô cũng mang chút suy tư, hơi hơi nhíu mày.
Đột nhiên, di động vang lên, cô cúi đầu vừa thấy, đột nhiên đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài, bước chân cuống quýt.
------oOo------