Chương 249: Đoạn Thủy hóa hình
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Vân Ngân trầm tư một lát: "Năm tông trừ Miểu Miểu của Bích Thủy Tông chưa đột phá, còn lại chính là Minh Huyền cùng Tô Trạc, Miểu Miểu là đan tu, loại chuyện nguy hiểm như vậy hẳn là sẽ không để nàng trộn lẫn vào. Xem ra, đây là lôi kiếp của hai người Minh Huyền cùng Tô Trạc."
Trong lòng Vân Ngân ngũ vị tạp trần.
Trong ký ức của ông ta, khi còn ở Nguyệt Thanh Tông, đứa nhỏ Tô Trạc này, từ trước đến nay vẫn luôn thầm có chút khinh thường Diệp Kiều lúc ấy là một đệ tử nội môn. Hiện giờ hắn lại có thể không chút phòng bị mà tín nhiệm đối phương, dưới tình huống Ma tộc áp thành lựa chọn độ kiếp giúp nàng đột phá?
Ngắn ngủi một năm rưỡi thời gian, có thể cho ăn ý đến trình độ này, nghĩ như thế nào cũng có chút khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
* * *
Trận pháp chủ thành rách nát, Diệp Thanh Hàn cùng Chu Hành Vân dẫn theo các kiếm tu cùng động thủ, chặn lại đám Ma tộc đang xâm nhập, cùng với hai người nhảy xuống chắn trước chủ thành, Diệp Thanh Hàn đã sớm chú ý tới sắc trời có điểm không thích hợp.
Đây rõ ràng là lôi kiếp Nguyên Anh kỳ!
Diệp Thanh Hàn không nhịn được mà nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Đám người Diệp Kiều lại đang làm cái gì vậy?" Đây không phải là lúc cho nàng làm xằng làm bậy a.
Trong lúc nói chuyện, không trung đã truyền đến tiếng sấm sét đáng sợ.
"Ầm" một tiếng, một tia sét giáng xuống, tất cả Ma tộc tại đương trường đều sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm xuống đất, có thể thấy được nỗi sợ hãi lôi kiếp đã ngấm vào trong xương cốt bọn chúng.
"Đừng sợ." Tên quân sư cầm đầu ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng trắng bệch, hắn cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Phương hướng lôi kiếp đánh xuống là cố định, sẽ không vạ lây đến chúng ta."
Biết thì biết vậy, nhưng nhìn thấy lôi kiếp rơi xuống, phản ứng đầu tiên của bọn chúng vẫn là muốn chạy trốn.
Ma tộc vốn dĩ đã không được Thiên Đạo ủng hộ, tu luyện theo lối đường ngang ngõ tắt, một tia sét hết sức bình thường đánh xuống đã đủ lấy nửa cái mạng của bọn chúng, chứ đừng nói đến lôi kiếp Nguyên Anh kỳ.
"Năm tông các ngươi lấy đâu ra lá gan, dám độ kiếp vào lúc này?" Quân sư cười khẽ một tiếng, phất phất tay: "Giết."
Hắn lạnh lùng tiếp lời: "Chờ sau khi giết vào trong chủ thành tìm được hai thân truyền đang độ kiếp kia, bất luận là phải dùng biện pháp gì, ngăn cản bọn họ độ kiếp."
Một khi độ kiếp bị can thiệp, chỉ có thể chấp nhận kết quả tẩu hỏa nhập ma, hoặc là linh khí súc loạn, nổ tan xác mà chết.
"Từ từ!"
Ngay khi chiến tranh hai bên chạm vào là nổ, lại có một giọng nói ôn nhu mềm mại vang lên, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh giết chóc xung quanh, khóe môi Vân Thước hơi cong, lộ ra gương mặt quen thuộc: "Đã lâu không gặp, các vị!"
"..."
Nói thực ra, không ai có ý định ôn lại chuyện cũ vào thời điểm này. Không khí đọng lại một lát.
Nhìn thấy là nàng ta, có thân truyền cắn răng, hạ giọng hỏi: "Mấy người các ngươi, có ai muốn đi tâm sự với nàng ta một lát không?"
"Ổn định nàng ta trước, hoặc là thử dò hỏi xem mục đích chuyến này của bọn chúng là gì đều được."
Số lượng Ma tộc cùng Yêu tộc quá dọa người, có thể kéo dài bao nhiêu thời gian thì quý bấy nhiêu.
Một vị kiếm tu Thành Phong Tông lười biếng mở miệng: "Để Diệp Thanh Hàn đi. Không phải trước đây hắn có quan hệ rất tốt với nàng ta sao? Nàng ta khẳng định là không thích chúng ta đâu."
Nay đã khác xưa, Vân Thước tựa hồ rất có tiếng nói trong Ma tộc, đã vậy cứ tìm người cùng nàng ta cãi cọ vài câu, tìm hiểu ý tưởng của đối phương là rất cần thiết.
Sắc mặt Diệp Thanh Hàn khó coi mất vài giây, nhưng xác thật, hiện giờ người có thể cùng Vân Thước nói chuyện cũng chỉ có hắn, hắn lạnh mặt đứng dậy: "Vân Thước."
Hai tiếng lạnh như băng, hoàn toàn không giống tới ôn chuyện, mà giống như muốn giết người hơn.
Vân Thước nhìn hắn, ánh mắt cực kì diễm lệ, nàng ta kéo dài giọng: "Đã lâu không thấy a. Diệp sư huynh."
"Ngươi không biết, sau khi rời khỏi năm tông, ta cực kỳ thê thảm." Nàng ta theo bản năng oán giận hai tiếng: "Hoàn cảnh sống của ta ở Ma tộc kém hơn lúc ở Nguyệt Thanh Tông quá nửa." Nếu có thể Vân Thước càng muốn được trở lại Nguyệt Thanh Tông hơn. Đối với Ma tộc hàng năm tinh phong huyết vũ còn không yên ổn, nàng ta một ngày cũng không trụ nổi nữa.
Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi: "Vậy lúc trước vì sao ngươi lại muốn phản bội chúng ta?"
Một đệ tử chính đạo thế mà lại quay đầu đến cậy nhờ Ma tộc, Diệp Thanh Hàn chưa từng gặp qua hành vi vô sỉ đến thế.
"Lúc trước ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi." Vân Thước mím môi, lúc ấy nàng ta sợ việc bản thân đổi lấy linh căn bị bại lộ, bởi vậy ngày qua ngày vẫn luôn hoảng sợ lo lắng, hiện giờ đã khác, nàng ta có chút tha thiết mà nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, tuy rằng ta phản bội năm tông, nhưng ta chưa nói muốn phản bội ngươi nha."
"..."
Nửa ngày, Diệp Thanh Hàn vô cảm nhàn nhạt phun ra một câu: "Ngươi làm như vậy thì khác gì phản bội ta."
Vẻ mặt Vân Thước lập tức cứng lại.
Vân Thước mím môi ủy khuất vài giây, tiếp tục nói: "Diệp sư huynh, nếu ngươi nguyện ý tha thứ cho ta, ta có thể suy xét ngừng chiến, chúng ta tốt xấu gì cũng ở chung một năm, không nhất định phải rơi vào cảnh ngươi chết ta sống như vậy, không phải sao?"
Cuộc nói chuyện của hai người khiến biểu tình các thân truyền khác đều rất ba chấm. Bọn họ không hiểu, vì sao Vân Thước lại nhất định phải thu phục Diệp Thanh Hàn?
Vân Thước phản bội cũng đã phản bội rồi, vậy thì cái nhìn của Diệp Thanh Hàn đối với nàng ta như thế nào đã không còn quan trọng chứ nhỉ?
Diệp Thanh Hàn trầm mặc một lát, cổ tay vừa động, kiếm phong thuận thế xẹt qua một tia sáng lạnh thấu xương, hắn không nhịn nổi nói: "Vẫn là đánh một trận đi, đừng nhiều lời."
Vân Thước mím môi, chút tình cảm này hắn cũng không bận tâm, làm cho nàng ta cảm thấy vô cùng mất mặt, đặc biệt lại ở ngay trước mắt nhiêu Ma tộc cùng thân truyền như vậy, nàng ta nhấp môi, lạnh lùng cười hai tiếng: "Vậy thì, như các ngươi mong muốn."
"Tiếp tục đi." Vân Thước mím môi: "Không cần cố kỵ ta." Lần này nàng ta phải làm cho Diệp Thanh Hàn hoàn toàn hiểu ra tầm quan trọng của mình.
Quân sư khó lường nhìn nàng ta một cái, kỳ thật hắn không hiểu vì sao thiếu chủ lại một hai phải giữ lại Vân Thước, thật sự giống như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Không muốn nói tiếp mấy lời vô nghĩa, hắn phất phất tay ra lệnh cho Ma tộc mau chóng công phá tòa thành này.
Bây giờ đừng nói tám đại gia tộc không chịu phái người trợ chiến, cho dù bọn họ có phái người cũng vô dụng, dưới số lượng tuyệt đối, căn bản không ai có thể ngăn được. Trừ phi đám tông chủ kia có thể đồng thời ra tay.
Lần này Ma tộc đã làm tốt chuẩn bị rồi mới tới, đối với quân sư mà nói, Vân Thước cũng có chút tác dụng này. Không biết nàng ta đã dùng biện pháp gì để thuyết phục Yêu hoàng cùng Quỷ Vương ra tay. Dưới tình huống ba người liên thủ, giữ chân tông chủ năm tông là không thành vấn đề.
Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Bày trận."
Khoảnh khắc kiếm trận Vấn Kiếm Tông được bày ra, muôn vàn bóng kiếm màu vàng nhạt hiển hiện giữa không trung, ngưng tụ thành kiếm thức, số lượng nhiều như vậy, một lần sử dụng kiếm trận có thể tạo được hiệu quả ngăn chặn ngắn ngủi, liên tục vài kiếm trận rơi xuống, khó khăn lắm mới giúp chủ thành chưa bị công phá.
Diệp Thanh Hàn khẽ cắn chặt răng, không nghĩ ra vì sao bọn họ lại muốn độ kiếp. Lần này Ma tộc muốn tổng tấn công hạ thành. Trong chủ thành còn có tu sĩ chưa kịp rút lui. Không cần nghĩ cũng biết đây là chủ ý của Diệp Kiều, hắn chỉ hy vọng lần này nàng đừng lật xe.
"Kiếm trận chỉ có thể ngăn cản bọn chúng trong chốc lát thôi, đại sư huynh." Tam sư đệ bình tĩnh nói: "Số lượng quá nhiều."
Diệp Thanh Hàn lạnh giọng hạ lệnh: "Tiếp tục ngăn cản."
"Mặc kệ dùng phương thức gì, bám trụ cho ta."
Những người khác đồng thời lên tiếng, nghe theo mệnh lệnh.
Tới hỗ trợ không chỉ có dòng chính Diệp gia cùng thân truyền năm tông, còn có kiếm tu Chu gia, Chu Dịch Trạch nghe được mệnh lệnh của Diệp Thanh Hàn, hắn trầm mặc rút kiếm. Trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm linh hóa hình đứng chắn trước mọi người.
Diệp Thanh Hàn kinh ngạc nhìn thoáng qua dòng chính này. Kiếm linh hóa hình?
Chu Dịch Trạch bị hắn xem đến không được tự nhiên, đè xuống đắc ý, thấp giọng nói, "Diệp sư huynh? Có cái gì vấn đề sao?"
Diệp Thanh Hàn lắc đầu: "Không có việc gì." Chỉ là có chút kinh ngạc, Chu gia cái này dòng chính thế nhưng có loại này bản lĩnh.
Diệp Thanh Hàn cũng không dài dòng, rút kiếm trong phút chốc, ánh sáng màu thủy lam hiện lên, Đoạn Thủy kiếm hóa hình, kiếm linh màu xanh biến ảo, cùng kiếm linh của Chu Dịch Trạch ngang trời mà đứng.
Liên tục có hai kiếm linh hóa hình, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người khác, thân truyền Vấn Kiếm Tông hoặc nhiều hoặc ít đều đắm chìm trong kinh ngạc.
"Đại sư huynh?"
Có người kinh ngạc: "Đoạn Thủy hóa hình khi nào vậy?"
"Đoạn Thủy kiếm hóa hình? Không hổ là đại sư huynh."
"Người đứng bên cạnh đại sư huynh cũng lợi hại, là dòng chính Chu gia sao? Nhỏ như vậy đã có thể khiến cho kiếm linh hóa hình, thật mạnh a."
Trong lòng Vân Ngân ngũ vị tạp trần.
Trong ký ức của ông ta, khi còn ở Nguyệt Thanh Tông, đứa nhỏ Tô Trạc này, từ trước đến nay vẫn luôn thầm có chút khinh thường Diệp Kiều lúc ấy là một đệ tử nội môn. Hiện giờ hắn lại có thể không chút phòng bị mà tín nhiệm đối phương, dưới tình huống Ma tộc áp thành lựa chọn độ kiếp giúp nàng đột phá?
Ngắn ngủi một năm rưỡi thời gian, có thể cho ăn ý đến trình độ này, nghĩ như thế nào cũng có chút khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
* * *
Trận pháp chủ thành rách nát, Diệp Thanh Hàn cùng Chu Hành Vân dẫn theo các kiếm tu cùng động thủ, chặn lại đám Ma tộc đang xâm nhập, cùng với hai người nhảy xuống chắn trước chủ thành, Diệp Thanh Hàn đã sớm chú ý tới sắc trời có điểm không thích hợp.
Đây rõ ràng là lôi kiếp Nguyên Anh kỳ!
Diệp Thanh Hàn không nhịn được mà nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Đám người Diệp Kiều lại đang làm cái gì vậy?" Đây không phải là lúc cho nàng làm xằng làm bậy a.
Trong lúc nói chuyện, không trung đã truyền đến tiếng sấm sét đáng sợ.
"Ầm" một tiếng, một tia sét giáng xuống, tất cả Ma tộc tại đương trường đều sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm xuống đất, có thể thấy được nỗi sợ hãi lôi kiếp đã ngấm vào trong xương cốt bọn chúng.
"Đừng sợ." Tên quân sư cầm đầu ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng trắng bệch, hắn cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Phương hướng lôi kiếp đánh xuống là cố định, sẽ không vạ lây đến chúng ta."
Biết thì biết vậy, nhưng nhìn thấy lôi kiếp rơi xuống, phản ứng đầu tiên của bọn chúng vẫn là muốn chạy trốn.
Ma tộc vốn dĩ đã không được Thiên Đạo ủng hộ, tu luyện theo lối đường ngang ngõ tắt, một tia sét hết sức bình thường đánh xuống đã đủ lấy nửa cái mạng của bọn chúng, chứ đừng nói đến lôi kiếp Nguyên Anh kỳ.
"Năm tông các ngươi lấy đâu ra lá gan, dám độ kiếp vào lúc này?" Quân sư cười khẽ một tiếng, phất phất tay: "Giết."
Hắn lạnh lùng tiếp lời: "Chờ sau khi giết vào trong chủ thành tìm được hai thân truyền đang độ kiếp kia, bất luận là phải dùng biện pháp gì, ngăn cản bọn họ độ kiếp."
Một khi độ kiếp bị can thiệp, chỉ có thể chấp nhận kết quả tẩu hỏa nhập ma, hoặc là linh khí súc loạn, nổ tan xác mà chết.
"Từ từ!"
Ngay khi chiến tranh hai bên chạm vào là nổ, lại có một giọng nói ôn nhu mềm mại vang lên, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh giết chóc xung quanh, khóe môi Vân Thước hơi cong, lộ ra gương mặt quen thuộc: "Đã lâu không gặp, các vị!"
"..."
Nói thực ra, không ai có ý định ôn lại chuyện cũ vào thời điểm này. Không khí đọng lại một lát.
Nhìn thấy là nàng ta, có thân truyền cắn răng, hạ giọng hỏi: "Mấy người các ngươi, có ai muốn đi tâm sự với nàng ta một lát không?"
"Ổn định nàng ta trước, hoặc là thử dò hỏi xem mục đích chuyến này của bọn chúng là gì đều được."
Số lượng Ma tộc cùng Yêu tộc quá dọa người, có thể kéo dài bao nhiêu thời gian thì quý bấy nhiêu.
Một vị kiếm tu Thành Phong Tông lười biếng mở miệng: "Để Diệp Thanh Hàn đi. Không phải trước đây hắn có quan hệ rất tốt với nàng ta sao? Nàng ta khẳng định là không thích chúng ta đâu."
Nay đã khác xưa, Vân Thước tựa hồ rất có tiếng nói trong Ma tộc, đã vậy cứ tìm người cùng nàng ta cãi cọ vài câu, tìm hiểu ý tưởng của đối phương là rất cần thiết.
Sắc mặt Diệp Thanh Hàn khó coi mất vài giây, nhưng xác thật, hiện giờ người có thể cùng Vân Thước nói chuyện cũng chỉ có hắn, hắn lạnh mặt đứng dậy: "Vân Thước."
Hai tiếng lạnh như băng, hoàn toàn không giống tới ôn chuyện, mà giống như muốn giết người hơn.
Vân Thước nhìn hắn, ánh mắt cực kì diễm lệ, nàng ta kéo dài giọng: "Đã lâu không thấy a. Diệp sư huynh."
"Ngươi không biết, sau khi rời khỏi năm tông, ta cực kỳ thê thảm." Nàng ta theo bản năng oán giận hai tiếng: "Hoàn cảnh sống của ta ở Ma tộc kém hơn lúc ở Nguyệt Thanh Tông quá nửa." Nếu có thể Vân Thước càng muốn được trở lại Nguyệt Thanh Tông hơn. Đối với Ma tộc hàng năm tinh phong huyết vũ còn không yên ổn, nàng ta một ngày cũng không trụ nổi nữa.
Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi: "Vậy lúc trước vì sao ngươi lại muốn phản bội chúng ta?"
Một đệ tử chính đạo thế mà lại quay đầu đến cậy nhờ Ma tộc, Diệp Thanh Hàn chưa từng gặp qua hành vi vô sỉ đến thế.
"Lúc trước ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi." Vân Thước mím môi, lúc ấy nàng ta sợ việc bản thân đổi lấy linh căn bị bại lộ, bởi vậy ngày qua ngày vẫn luôn hoảng sợ lo lắng, hiện giờ đã khác, nàng ta có chút tha thiết mà nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, tuy rằng ta phản bội năm tông, nhưng ta chưa nói muốn phản bội ngươi nha."
"..."
Nửa ngày, Diệp Thanh Hàn vô cảm nhàn nhạt phun ra một câu: "Ngươi làm như vậy thì khác gì phản bội ta."
Vẻ mặt Vân Thước lập tức cứng lại.
Vân Thước mím môi ủy khuất vài giây, tiếp tục nói: "Diệp sư huynh, nếu ngươi nguyện ý tha thứ cho ta, ta có thể suy xét ngừng chiến, chúng ta tốt xấu gì cũng ở chung một năm, không nhất định phải rơi vào cảnh ngươi chết ta sống như vậy, không phải sao?"
Cuộc nói chuyện của hai người khiến biểu tình các thân truyền khác đều rất ba chấm. Bọn họ không hiểu, vì sao Vân Thước lại nhất định phải thu phục Diệp Thanh Hàn?
Vân Thước phản bội cũng đã phản bội rồi, vậy thì cái nhìn của Diệp Thanh Hàn đối với nàng ta như thế nào đã không còn quan trọng chứ nhỉ?
Diệp Thanh Hàn trầm mặc một lát, cổ tay vừa động, kiếm phong thuận thế xẹt qua một tia sáng lạnh thấu xương, hắn không nhịn nổi nói: "Vẫn là đánh một trận đi, đừng nhiều lời."
Vân Thước mím môi, chút tình cảm này hắn cũng không bận tâm, làm cho nàng ta cảm thấy vô cùng mất mặt, đặc biệt lại ở ngay trước mắt nhiêu Ma tộc cùng thân truyền như vậy, nàng ta nhấp môi, lạnh lùng cười hai tiếng: "Vậy thì, như các ngươi mong muốn."
"Tiếp tục đi." Vân Thước mím môi: "Không cần cố kỵ ta." Lần này nàng ta phải làm cho Diệp Thanh Hàn hoàn toàn hiểu ra tầm quan trọng của mình.
Quân sư khó lường nhìn nàng ta một cái, kỳ thật hắn không hiểu vì sao thiếu chủ lại một hai phải giữ lại Vân Thước, thật sự giống như bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Không muốn nói tiếp mấy lời vô nghĩa, hắn phất phất tay ra lệnh cho Ma tộc mau chóng công phá tòa thành này.
Bây giờ đừng nói tám đại gia tộc không chịu phái người trợ chiến, cho dù bọn họ có phái người cũng vô dụng, dưới số lượng tuyệt đối, căn bản không ai có thể ngăn được. Trừ phi đám tông chủ kia có thể đồng thời ra tay.
Lần này Ma tộc đã làm tốt chuẩn bị rồi mới tới, đối với quân sư mà nói, Vân Thước cũng có chút tác dụng này. Không biết nàng ta đã dùng biện pháp gì để thuyết phục Yêu hoàng cùng Quỷ Vương ra tay. Dưới tình huống ba người liên thủ, giữ chân tông chủ năm tông là không thành vấn đề.
Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Bày trận."
Khoảnh khắc kiếm trận Vấn Kiếm Tông được bày ra, muôn vàn bóng kiếm màu vàng nhạt hiển hiện giữa không trung, ngưng tụ thành kiếm thức, số lượng nhiều như vậy, một lần sử dụng kiếm trận có thể tạo được hiệu quả ngăn chặn ngắn ngủi, liên tục vài kiếm trận rơi xuống, khó khăn lắm mới giúp chủ thành chưa bị công phá.
Diệp Thanh Hàn khẽ cắn chặt răng, không nghĩ ra vì sao bọn họ lại muốn độ kiếp. Lần này Ma tộc muốn tổng tấn công hạ thành. Trong chủ thành còn có tu sĩ chưa kịp rút lui. Không cần nghĩ cũng biết đây là chủ ý của Diệp Kiều, hắn chỉ hy vọng lần này nàng đừng lật xe.
"Kiếm trận chỉ có thể ngăn cản bọn chúng trong chốc lát thôi, đại sư huynh." Tam sư đệ bình tĩnh nói: "Số lượng quá nhiều."
Diệp Thanh Hàn lạnh giọng hạ lệnh: "Tiếp tục ngăn cản."
"Mặc kệ dùng phương thức gì, bám trụ cho ta."
Những người khác đồng thời lên tiếng, nghe theo mệnh lệnh.
Tới hỗ trợ không chỉ có dòng chính Diệp gia cùng thân truyền năm tông, còn có kiếm tu Chu gia, Chu Dịch Trạch nghe được mệnh lệnh của Diệp Thanh Hàn, hắn trầm mặc rút kiếm. Trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm linh hóa hình đứng chắn trước mọi người.
Diệp Thanh Hàn kinh ngạc nhìn thoáng qua dòng chính này. Kiếm linh hóa hình?
Chu Dịch Trạch bị hắn xem đến không được tự nhiên, đè xuống đắc ý, thấp giọng nói, "Diệp sư huynh? Có cái gì vấn đề sao?"
Diệp Thanh Hàn lắc đầu: "Không có việc gì." Chỉ là có chút kinh ngạc, Chu gia cái này dòng chính thế nhưng có loại này bản lĩnh.
Diệp Thanh Hàn cũng không dài dòng, rút kiếm trong phút chốc, ánh sáng màu thủy lam hiện lên, Đoạn Thủy kiếm hóa hình, kiếm linh màu xanh biến ảo, cùng kiếm linh của Chu Dịch Trạch ngang trời mà đứng.
Liên tục có hai kiếm linh hóa hình, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người khác, thân truyền Vấn Kiếm Tông hoặc nhiều hoặc ít đều đắm chìm trong kinh ngạc.
"Đại sư huynh?"
Có người kinh ngạc: "Đoạn Thủy hóa hình khi nào vậy?"
"Đoạn Thủy kiếm hóa hình? Không hổ là đại sư huynh."
"Người đứng bên cạnh đại sư huynh cũng lợi hại, là dòng chính Chu gia sao? Nhỏ như vậy đã có thể khiến cho kiếm linh hóa hình, thật mạnh a."