Chương 220: Thí luyện của Trường Minh Tông
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Trận pháp bị phá vỡ, đệ tử Nguyệt Thanh Tông tự giác lưu lại, Tống Hàn Thanh lạnh lùng dẫm nát trận pháp trước mắt, bóng dáng Tổ sư gia hiện lên, hắn lập tức cung kính cúi đầu: "Tổ sư."
Nơi truyền thừa đều có hư ảnh của các Tổ sư gia lưu lại, một tia ý thức cũng được lưu ở trong đó, tuy chỉ có thế nhưng cũng đủ làm cho người ta phải kích động, ai lại không muôn được gặp vị lão tổ khai tông lập phải của tông mình cơ chứ.
So với tính cách ác liệt không nhiều lời của tổ sư Vấn Kiếm Tông, tổ sư Nguyệt Thanh Tông có phần hiền lành hơn không ít.
Bóng người dần dần hiện thân, liếc nhìn đám người bỏ trốn mất dạng, giọng nói của vị tổ sư Nguyệt Thanh Tông này rõ ràng có chút khó hiểu: "Vừa có một đệ tử chạy trốn, vì sao nàng phải rời đi?"
Rõ ràng ông ấy đã đánh ấn ký lên người đối phương, kết quả đối phương thế mà lại phủi đít bỏ đi mất dạng.
Trong lúc nhất thời Tống Hàn Thanh không biết phải trả lời như thế nào, hắn cân nhắc một lát, đáp: "Nàng cũng không phải là thân truyền tông chúng ta.."
Lão tổ 'a' một tiếng: "Trận pháp mà tiểu quỷ kia dùng còn không phải là của tông chúng ta sao? Tuy có vẻ không không thuần thục bằng các ngươi, nhưng cũng may thiên phú không tồi, huấn luyện nhiều hơn khẳng định sẽ không kém."
"Nàng là người của Nguyệt Thanh Tông." Tô Trạc trầm mặc vài giây: "Nhưng cũng không hoàn toàn."
Vấn đề này Tống Hàn Thanh cũng không tiện trả lời đối phương, rốt cuộc lúc trước hắn không phải đang tu luyện thì chính là đang trên đường dẫn dắt các sư đệ sư muội, nào có thời gian rảnh quan tâm một đệ tử nội môn.
Tô Trạc mở miệng giải thích: "Trước kia nàng là nhị sư tỷ trong tông môn chúng ta, cùng chúng ta cùng lớn lên, sau đó lại xuống núi đi đến Trường Minh Tông bái sư."
"Cái gì?" Giọng của Tổ sư gia đột nhiên đề cao, khiến cho các trưởng lão Nguyệt Thanh Tông bên ngoài kết giới không khỏi chấn động cả màng nhĩ.
"Vì sao thân truyền tông ta lại muốn đi Trường Minh Tông?" Ông ta có nghĩ trăm lần cũng không ra: "Chẳng lẽ đãi ngộ của chúng ta không bằng Trường Minh Tông?"
Cũng không phải a, Nguyệt Thanh Tông từ đầu đến cuối đều là đại tông phù tu, luận về tài nguyên sao có thể kém hơn Trường Minh Tông cho được!
Khóe miệng Tô Trạc khẽ giật: "Nàng không phải là thân truyền."
Bởi vì sự tình có chút phức tạp, bọn họ đều không thoát khỏi can hệ, Tô Trạc nói có chút hàm hồ: "Lúc trước thiên phú nàng cũng không tính là quá tốt, sau khi xuống núi sư phụ cũng không quản nữa, cho rằng nhị sư tỷ suy nghĩ lại cẩn thận rồi sẽ trở về."
Nào ngờ Diệp Kiều dùng sự thật cho Nguyệt Thanh Tông một cái bạt tai.
Tổ sư Nguyệt Thanh Tông trầm giọng hỏi: "Tông chủ hiện tại của các ngươi là ai?"
Tống Hàn Thanh rũ mắt, trực giác nói cho hắn biết, lần này sư phụ nhà mình muốn lạnh rồi, không thể chịu nổi Tổ sư gia âm thầm gây uy áp, đành thấp giọng trả lời: "Vân Ngân sư tôn."
Sau đó Tống Hàn Thanh ngước mắt liếc nhìn đối phương một cái, phát hiện tổ sư đang cười. Cười đến là lạnh lẽo.
Loại thiên tài bậc ấy mà cũng thả chạy, lão tổ Nguyệt Thanh Tông lập tức chuẩn bị đi vào trong mộng của Vân Ngân tìm đứa con cháu bất hiếu này nói chuyện cho tử tế, chất vấn Vân Ngân một chút, xem rốt cuộc là hắn nghĩ như thế nào. Hơn nữa --
"Nàng cũng coi như là một nửa đệ tử của tông ta."
Lão tổ Nguyệt Thanh Tông có thể cảm giác được thiên phú của đối phương, tựa hồ còn cao hơn các thân truyền rất nhiều, mặc kệ nhìn ngang nhìn dọc đều là một hạt giống tốt, đối với đệ tử có thiên phú tốt, bọn họ đều không thèm để ý đối phương là của nhà ai, huống chi nếu như Diệp Kiều không rời đi, thì chính là đệ tử của Nguyệt Thanh Tông.
Một khi đã như thế, vậy lát đi tìm đứa nhỏ này, đánh chỉ đạo chiến thử xem sao.
Diệp Kiều còn không biết mình đã bị theo dõi, lúc này đang bị Mộc Trọng Hi xách theo đấu đá lung tung, xâm nhập nơi thí luyện của Trường Minh Tông, vừa bước một chân vào trong, con đường phía trước đã hoàn toàn tiêu tán. Dưới chân là vực sâu vạn trượng. Con đường duy nhất chỉ có một hàng đá tảng trôi nổi lềnh phềnh, từng khối sắp thành hàng cách nhau một đoạn, một khi dẫm sai hoặc là bước hụt, liền sẽ rơi vào vực sâu.
Mộc Trọng Hi lập tức dừng bước chân: "Đây là rèn luyện của chúng ta?" Hắn trợn tròn hai mắt.
Giống như xác minh cho lời hắn vừa nói, một thanh âm thình lình bay vào tai mọi người: "Nhìn thấy phía đối diện không? Dùng đạp thanh phong dẫm qua đi, đây là thí luyện đầu tiên của các ngươi."
Diệp Kiều chỉ cảm thấy thanh âm này rất quen tai, rất lâu trước đây, lúc nàng sao chép quyển trục luyện đan, ở trong đó nhìn thấy bộ dáng Tổ sư gia Trường Minh Tông, nghe nói nguyện vọng của đối phương chính là sau khi có tiền sẽ lập tức hủy Trường Minh Tông, đổi nghề đi nuôi heo.
Thần sắc nàng trở nên vi diệu, có một vị tổ sư tùy tiện như vậy, Trường Minh Tông có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng gì.
"Đập lên mấy hòn đá tảng này ấy hả? Cảm giác không đơn giản như vậy." Tần Hoài sờ sờ cằm.
Nếu chỉ là đi qua mấy tảng đá phiêu phù trên không này, đối với đám người am hiểu tốc độ như Trường Minh Tông mà nói, thông quan vẫn là rất dễ dàng.
Chu Hành Vân nhìn về phía Tần Hoài: "Vậy không bằng, ngươi thử đi do đường cho chúng ta?"
Tần Hoài mỉm cười lui về trong đội ngũ, không thèm để ý tới đối phương. Ai thèm đi dò đường cho bọn họ, hơn nữa đây cũng không phải là rèn luyện của tông hắn, bọn họ có thể ngự kiếm hoặc là dùng pháp khí phi hành đi qua.
Nhưng hiện tại nhóm người Thành Phong Tông đều không định rời đi, chủ yếu là muốn nhìn xem Trường Minh Tông náo nhiệt.
Mộc Trọng Hi gan lớn, trực tiếp đạp lên đệ tảng đá đầu tiên, ngay khi hắn vừa dẫm lên, cục đá liền lập tức tiêu tán, hắn phản ứng lại, lập tức nhanh chóng lùi về phía sau, lúc này mới miễn tránh được thảm kịch lao mình xuống vực.
"Tảng đá này sẽ động." Mộc Trọng Hi cao giọng: "Tốc độ phải nhanh hơn trước đây."
Diệp Kiều thấy thế cũng nhấc chân dẫm lên một tảng đá, kết quả tảng đá nọ lập tức tiêu tán, nàng vận dụng đạp thanh phong đạp lên tảng đá thứ hai, kết quả cục tửng đá tự mình thay đổi vị trí. Nàng nhanh chóng nhảy sang một hòn đá khác, đạp thanh phong nhanh đến mức tận cùng, dưới loại tình huống này chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước. Căn bản không có thời gian tạm dừng dù chỉ một giây.
Là đang khảo nghiệm độ thuần thục đạp thanh phong của họ sao?
Đoạn Hoành Đao tấm tắc hai tiếng: "Tông các ngươi tông hình như cũng không có chỗ nào tốt a."
Nói trận pháp của Nguyệt Thanh Tông âm hiểm, so với Trường Minh Tông này cũng không phải kẻ tám lạng người nửa cân sao?
"Đừng vui sướng khi người gặp họa, tiếp theo chính là Thành Phong Tông các ngươi đấy." Minh Huyền dừng trên một hòn đá, sau đó lập tức nhảy qua, trong lúc đó hắn còn vô thức đưa mắt nhìn vực sâu vạn trượng bên dưới, không khỏi giật mình hoảng sợ. Ngã xuống dưới đó kết quả là gì, bọn họ thật sự không muốn biết đâu.
Đoạn Hoành Đao thấy vậy vui sướng không thôi, lập tức lôi ra một viên đá lưu ảnh ký lục lại.
Năm người nhảy tới nhảy lui trên mấy hòn đá, vừa lơ đãng liền sẽ rơi xuống, trong lúc đó còn phải khảo nghiệm sự phối hợp lẫn nhau, tận hết khả năng giữ chặt đối phương, lập tức cứu người muốn ngã xuống, không thể để xảy ra bất luận chuyện gì ngoài ý muốn, một khi thất bại chính là đồng môn hoặc là chính mình rơi vào vực sâu.
"Trường Minh Tông.. thật tàn nhẫn a."
Làm ra kiểu thí luyện này..
Năm người phối hợp không còn lời gì để nói, người khổ nhất chính là Chu Hành Vân, hết cứu người này rồi lại phải vớt người kia.
Diệp Kiều đi tuốt đàng trước mặt, trực tiếp thử ra quy luật tiêu hủy của mấy tảng đá, tổng kết ra tốc độ tiêu hủy của chúng đều sẽ để lại dấu vết, đối phương sẽ bày ra trận pháp ngũ hành bát quối hư hư thực thực trước, chỉ cần tính ra được vi trí tiếp theo mà trận pháp xuất hiện, thì hoàn toàn có thể dự đoán được ý định của Tổ sư gia.
Lão tổ Trường Minh Tông đang âm thầm quan sát cảm thấy cực kì vui vẻ. Hiếm thấy đám thân truyền chịu động não a. Không tồi, không tồi!
Nơi truyền thừa đều có hư ảnh của các Tổ sư gia lưu lại, một tia ý thức cũng được lưu ở trong đó, tuy chỉ có thế nhưng cũng đủ làm cho người ta phải kích động, ai lại không muôn được gặp vị lão tổ khai tông lập phải của tông mình cơ chứ.
So với tính cách ác liệt không nhiều lời của tổ sư Vấn Kiếm Tông, tổ sư Nguyệt Thanh Tông có phần hiền lành hơn không ít.
Bóng người dần dần hiện thân, liếc nhìn đám người bỏ trốn mất dạng, giọng nói của vị tổ sư Nguyệt Thanh Tông này rõ ràng có chút khó hiểu: "Vừa có một đệ tử chạy trốn, vì sao nàng phải rời đi?"
Rõ ràng ông ấy đã đánh ấn ký lên người đối phương, kết quả đối phương thế mà lại phủi đít bỏ đi mất dạng.
Trong lúc nhất thời Tống Hàn Thanh không biết phải trả lời như thế nào, hắn cân nhắc một lát, đáp: "Nàng cũng không phải là thân truyền tông chúng ta.."
Lão tổ 'a' một tiếng: "Trận pháp mà tiểu quỷ kia dùng còn không phải là của tông chúng ta sao? Tuy có vẻ không không thuần thục bằng các ngươi, nhưng cũng may thiên phú không tồi, huấn luyện nhiều hơn khẳng định sẽ không kém."
"Nàng là người của Nguyệt Thanh Tông." Tô Trạc trầm mặc vài giây: "Nhưng cũng không hoàn toàn."
Vấn đề này Tống Hàn Thanh cũng không tiện trả lời đối phương, rốt cuộc lúc trước hắn không phải đang tu luyện thì chính là đang trên đường dẫn dắt các sư đệ sư muội, nào có thời gian rảnh quan tâm một đệ tử nội môn.
Tô Trạc mở miệng giải thích: "Trước kia nàng là nhị sư tỷ trong tông môn chúng ta, cùng chúng ta cùng lớn lên, sau đó lại xuống núi đi đến Trường Minh Tông bái sư."
"Cái gì?" Giọng của Tổ sư gia đột nhiên đề cao, khiến cho các trưởng lão Nguyệt Thanh Tông bên ngoài kết giới không khỏi chấn động cả màng nhĩ.
"Vì sao thân truyền tông ta lại muốn đi Trường Minh Tông?" Ông ta có nghĩ trăm lần cũng không ra: "Chẳng lẽ đãi ngộ của chúng ta không bằng Trường Minh Tông?"
Cũng không phải a, Nguyệt Thanh Tông từ đầu đến cuối đều là đại tông phù tu, luận về tài nguyên sao có thể kém hơn Trường Minh Tông cho được!
Khóe miệng Tô Trạc khẽ giật: "Nàng không phải là thân truyền."
Bởi vì sự tình có chút phức tạp, bọn họ đều không thoát khỏi can hệ, Tô Trạc nói có chút hàm hồ: "Lúc trước thiên phú nàng cũng không tính là quá tốt, sau khi xuống núi sư phụ cũng không quản nữa, cho rằng nhị sư tỷ suy nghĩ lại cẩn thận rồi sẽ trở về."
Nào ngờ Diệp Kiều dùng sự thật cho Nguyệt Thanh Tông một cái bạt tai.
Tổ sư Nguyệt Thanh Tông trầm giọng hỏi: "Tông chủ hiện tại của các ngươi là ai?"
Tống Hàn Thanh rũ mắt, trực giác nói cho hắn biết, lần này sư phụ nhà mình muốn lạnh rồi, không thể chịu nổi Tổ sư gia âm thầm gây uy áp, đành thấp giọng trả lời: "Vân Ngân sư tôn."
Sau đó Tống Hàn Thanh ngước mắt liếc nhìn đối phương một cái, phát hiện tổ sư đang cười. Cười đến là lạnh lẽo.
Loại thiên tài bậc ấy mà cũng thả chạy, lão tổ Nguyệt Thanh Tông lập tức chuẩn bị đi vào trong mộng của Vân Ngân tìm đứa con cháu bất hiếu này nói chuyện cho tử tế, chất vấn Vân Ngân một chút, xem rốt cuộc là hắn nghĩ như thế nào. Hơn nữa --
"Nàng cũng coi như là một nửa đệ tử của tông ta."
Lão tổ Nguyệt Thanh Tông có thể cảm giác được thiên phú của đối phương, tựa hồ còn cao hơn các thân truyền rất nhiều, mặc kệ nhìn ngang nhìn dọc đều là một hạt giống tốt, đối với đệ tử có thiên phú tốt, bọn họ đều không thèm để ý đối phương là của nhà ai, huống chi nếu như Diệp Kiều không rời đi, thì chính là đệ tử của Nguyệt Thanh Tông.
Một khi đã như thế, vậy lát đi tìm đứa nhỏ này, đánh chỉ đạo chiến thử xem sao.
Diệp Kiều còn không biết mình đã bị theo dõi, lúc này đang bị Mộc Trọng Hi xách theo đấu đá lung tung, xâm nhập nơi thí luyện của Trường Minh Tông, vừa bước một chân vào trong, con đường phía trước đã hoàn toàn tiêu tán. Dưới chân là vực sâu vạn trượng. Con đường duy nhất chỉ có một hàng đá tảng trôi nổi lềnh phềnh, từng khối sắp thành hàng cách nhau một đoạn, một khi dẫm sai hoặc là bước hụt, liền sẽ rơi vào vực sâu.
Mộc Trọng Hi lập tức dừng bước chân: "Đây là rèn luyện của chúng ta?" Hắn trợn tròn hai mắt.
Giống như xác minh cho lời hắn vừa nói, một thanh âm thình lình bay vào tai mọi người: "Nhìn thấy phía đối diện không? Dùng đạp thanh phong dẫm qua đi, đây là thí luyện đầu tiên của các ngươi."
Diệp Kiều chỉ cảm thấy thanh âm này rất quen tai, rất lâu trước đây, lúc nàng sao chép quyển trục luyện đan, ở trong đó nhìn thấy bộ dáng Tổ sư gia Trường Minh Tông, nghe nói nguyện vọng của đối phương chính là sau khi có tiền sẽ lập tức hủy Trường Minh Tông, đổi nghề đi nuôi heo.
Thần sắc nàng trở nên vi diệu, có một vị tổ sư tùy tiện như vậy, Trường Minh Tông có thể sống đến bây giờ thật không dễ dàng gì.
"Đập lên mấy hòn đá tảng này ấy hả? Cảm giác không đơn giản như vậy." Tần Hoài sờ sờ cằm.
Nếu chỉ là đi qua mấy tảng đá phiêu phù trên không này, đối với đám người am hiểu tốc độ như Trường Minh Tông mà nói, thông quan vẫn là rất dễ dàng.
Chu Hành Vân nhìn về phía Tần Hoài: "Vậy không bằng, ngươi thử đi do đường cho chúng ta?"
Tần Hoài mỉm cười lui về trong đội ngũ, không thèm để ý tới đối phương. Ai thèm đi dò đường cho bọn họ, hơn nữa đây cũng không phải là rèn luyện của tông hắn, bọn họ có thể ngự kiếm hoặc là dùng pháp khí phi hành đi qua.
Nhưng hiện tại nhóm người Thành Phong Tông đều không định rời đi, chủ yếu là muốn nhìn xem Trường Minh Tông náo nhiệt.
Mộc Trọng Hi gan lớn, trực tiếp đạp lên đệ tảng đá đầu tiên, ngay khi hắn vừa dẫm lên, cục đá liền lập tức tiêu tán, hắn phản ứng lại, lập tức nhanh chóng lùi về phía sau, lúc này mới miễn tránh được thảm kịch lao mình xuống vực.
"Tảng đá này sẽ động." Mộc Trọng Hi cao giọng: "Tốc độ phải nhanh hơn trước đây."
Diệp Kiều thấy thế cũng nhấc chân dẫm lên một tảng đá, kết quả tảng đá nọ lập tức tiêu tán, nàng vận dụng đạp thanh phong đạp lên tảng đá thứ hai, kết quả cục tửng đá tự mình thay đổi vị trí. Nàng nhanh chóng nhảy sang một hòn đá khác, đạp thanh phong nhanh đến mức tận cùng, dưới loại tình huống này chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước. Căn bản không có thời gian tạm dừng dù chỉ một giây.
Là đang khảo nghiệm độ thuần thục đạp thanh phong của họ sao?
Đoạn Hoành Đao tấm tắc hai tiếng: "Tông các ngươi tông hình như cũng không có chỗ nào tốt a."
Nói trận pháp của Nguyệt Thanh Tông âm hiểm, so với Trường Minh Tông này cũng không phải kẻ tám lạng người nửa cân sao?
"Đừng vui sướng khi người gặp họa, tiếp theo chính là Thành Phong Tông các ngươi đấy." Minh Huyền dừng trên một hòn đá, sau đó lập tức nhảy qua, trong lúc đó hắn còn vô thức đưa mắt nhìn vực sâu vạn trượng bên dưới, không khỏi giật mình hoảng sợ. Ngã xuống dưới đó kết quả là gì, bọn họ thật sự không muốn biết đâu.
Đoạn Hoành Đao thấy vậy vui sướng không thôi, lập tức lôi ra một viên đá lưu ảnh ký lục lại.
Năm người nhảy tới nhảy lui trên mấy hòn đá, vừa lơ đãng liền sẽ rơi xuống, trong lúc đó còn phải khảo nghiệm sự phối hợp lẫn nhau, tận hết khả năng giữ chặt đối phương, lập tức cứu người muốn ngã xuống, không thể để xảy ra bất luận chuyện gì ngoài ý muốn, một khi thất bại chính là đồng môn hoặc là chính mình rơi vào vực sâu.
"Trường Minh Tông.. thật tàn nhẫn a."
Làm ra kiểu thí luyện này..
Năm người phối hợp không còn lời gì để nói, người khổ nhất chính là Chu Hành Vân, hết cứu người này rồi lại phải vớt người kia.
Diệp Kiều đi tuốt đàng trước mặt, trực tiếp thử ra quy luật tiêu hủy của mấy tảng đá, tổng kết ra tốc độ tiêu hủy của chúng đều sẽ để lại dấu vết, đối phương sẽ bày ra trận pháp ngũ hành bát quối hư hư thực thực trước, chỉ cần tính ra được vi trí tiếp theo mà trận pháp xuất hiện, thì hoàn toàn có thể dự đoán được ý định của Tổ sư gia.
Lão tổ Trường Minh Tông đang âm thầm quan sát cảm thấy cực kì vui vẻ. Hiếm thấy đám thân truyền chịu động não a. Không tồi, không tồi!