Chương 10.2: Làm huyện lệnh
Chiến Chỉ Qua đem bánh bao đặt ở trên bàn, y còn không đến mức thật sự ăn đồ của hài tử, mấy cái bánh bao này có lẽ là lương thực đứa nhỏ khó có được.
Y nhìn về phía Ngụy Cảnh Hòa, tiếp tục câu chuyện vừa rồi, "Hiện giờ sông đã khô cạn, người tị nạn ngoài thành đều thừa dịp chưa hoàn toàn khô cạn đi đào hố, để cho nước bùn dần dần lắng xuống để lấy nước."
Dù nước đó đục ngầu đến không chịu nổi, nhưng vì sống sót cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Tiên nữ tỷ tỷ nói sương có thể uống." Bình An bỗng nhiên nói.
Bé ngồi trong ngực cha của mình, gặm bánh bao, lắc lư hai chân nhỏ, quai hàm nhai đến phình cả má, thật đáng yêu. Kể cả mảnh vụn dính vào ngón cái cũng cho vào miệng ăn sạch sẽ, tuy là trẻ nhỏ nhưng cũng đã biết lương thực đáng quý.
"Bình An muốn thu lấy sương sớm cho tiên nữ tỷ tỷ." Bình An lại a ô cắn một ngụm lớn.
Đứa bé nho nhỏ, mặc áo nâu ngắn buộc nhéo, hai tay cầm bánh bao trắng lớn hơn cả mặt mình vui vẻ gặm.
Bên ngoài màn hình, An Mịch vẻ mặt mẹ hiền tươi cười, điên cuồng chụp ảnh màn hình, hình ảnh này có thể làm thành vật trang trí móc chìa khóa xe.
[Bé con vô cùng hiếu thuận với người chơi, có giúp bé con làm công cụ thu thập sương hay không]
An Mịch nghe được cụm từ vô cùng hiếu thuận này như bị đánh sét cho ngoái khét trong sống, nhưng mà dù có sét đánh cũng là hiếu tâm của bé con, nhiệm vụ này cô nhất định phải nhận.
Ngụy Cảnh Hòa cũng không ăn, thấy miệng Bình An khô khốc liền cầm lấy chén trà của mình cho bé uống nước.
Hiện giờ nơi nào cũng thiếu nước, cho dù ở huyện nha cũng không thể mở rộng miệng sảng khoái uống ngụm lớn.
Chiến Chỉ Qua chỉ cho là lời của trẻ con, đang muốn gọi người dẫn Bình An ra ngoài.
Ngụy Cảnh Hòa nói, "Tướng quân, từ xưa đã có cách nói tiên nhân uống sương, mà bây giờ vì sao không thử xem có thể thu thập sương sớm để giải khát hay không."
Chiến Chỉ Qua trầm ngâm suy nghĩ về khả năng này.
"Sương ngưng tụ từ đêm đến sáng sớm, nếu có thể nghĩ ra được phương pháp thu lấy thì so với đi nạo bùn uống tốt hơn nhiều." Ngụy Cảnh Hòa lại nói.
"Bổn tướng quân liền biết ngươi là người có đại tài, làm huyện lệnh cửa một huyện là dư sức. Như thế, ý tưởng này do ngươi tới thực hiện, làm tốt bổn tướng quân sẽ tự mình báo cáo với hoàng thượng."
"Tướng quân, tại hạ.."
"Cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của người nhà ngươi, đêm qua bản tướng quân đã phái binh trấn áp người tị nạn tập kết trên núi, về sau cũng sẽ tự mình trấn thủ nơi này, huyện Thuận Nghĩa coi như là cửa ải đầu tiên của kinh thành, có bổn tướng quân ở đây, không loạn nổi."
Không loạn nổi, vậy còn nước? Lương thực? Những thứ này thì đào đâu ra? Lúc này thực sự không phải là thời cơ tốt để làm quan.
"Ngụy Cảnh Hòa, con hổ cho dù bị nhổ mất răng nanh cuối cùng vẫn là con hổ, ngươi hiểu chứ?" Chiến Chỉ Aua trầm giọng nói.
Ngụy Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn thẳng, lập tức vén áo quỳ xuống, "Hạ quan khấu tạ thánh ân."
Sử sách đời sau cho răng, con đường trở thành quyền thần của Ngụy Cảnh Hòa bắt đầu chính là nhận lệnh gánh vác trọng trách của một huyện lúc lâm nguy này.
* * *
An Mịch tạm thời buông điện thoại xuống lầu ăn cơm tối.
Trên bàn cơm, An Mịch hỏi, "Anh cả, nhà chúng ta có phải có một công ty nghiên cứu khoa học hay không?"
An Hữu Nam ngẩng đầu, "Ban ngày không phải em đi tìm bạn ở viện khoa học nông nghiệp để tìm hiểu cách trồng cây thủy canh hay sao? Thế nào? Không viết tiểu thuyết nữa à?"
An gia không cần An Mịch kiếm tiền, đối với sở thích nhỏ này của cô, cả nhà đều không có ý kiến gì, cho dù cô có muốn hái sao, An gia cũng có thể tạo ra một bầu trời sao cho cô hái.
"Trước mắt em muốn chuyên tâm nuôi con." An Mịch uống một ngụm canh, canh hôm nay vừa vặn có khoai lang. Không biết có phải hôm nay trong trò chơi tham gia vào quá trình đào khoai lang làm thức ăn cho bé con hay không, mà cô cảm thấy canh khoai lang hôm nay đặc biệt ngọt.
"Khụ!" Anh cả An cũng đang uống canh bị sặc đến, "Nuôi con gì? Gà con à?"
Thật không trách hắn sẽ nghĩ như vậy, em gái này của hắn vì viết tiểu thuyết mà theo đuổi tính chân thật, nuôi gà con tính là cái gì, con bé còn tự mình đi thuê một mẫu đất tự thể nghiệm việc làm ruộng.
"Con người." An Mịch uống xong ngụm canh cuối cùng, chậm rãi lau tay, lúc anh trai chị dấu đối diện sắp nổi khùng mới chậm rãi nhả ra ba chữ, "Trong trò chơi."
Anh cả An thở phào nhẹ nhõm, "Có cần anh đầu tư không?"
Nhìn xem, có anh trai như vậy, An Mịch cảm thấy mình lớn lên tính cách không nghiêng lệch thật sự là tổ tiên An gia đã tích đức.
"Không cần. Em muốn tìm một người để giúp làm công cụ thu thập sương sớm."
Hai vợ chồng anh cả An: .
Muốn thu thập sương để làm cái gì đó, hat là muốn chơi trò sinh tồn nơi hoang dã?
Chị dâu An đôi khi rất hâm mộ An Mịch.
An Mịch chính là lớn lên trong bình mật ong, có một khuôn mặt búp bê tinh xảo, làm người ta cảm thấy yêu thương thế nào cũng không đủ. Ở nhà khác, anh em có thể tranh giành nhau vì gia sản, ở nhà họ gia sản An gia mặc định là của An Mịch, hai anh em trai nhà họ An nói muốn tự mình kiếm. Còn nói trong nhà có điều kiện tốt như vậy nếu không kiếm được tiền thì đúng là phế vật, vì thế hai anh em nhà này cũng có được thành tựu thuộc về mình, còn thuận tay giúp cô em gái xử lý gia sản.
An Mịch giống như biệt danh trên wechat, thật đúng là khoáng chủ An gia, trong giới danh viện sống thoải mái tiêu sái nhất chính là cô ấy.
"Thử hỏi anh hai của em xem, công ty nghiên cứu khoa học kia là do nó mở." Anh cả An nói.
"Vâng, để em xem thế nào đã." An Mịch gật đầu, cô cảm thấy vẫn nên tìm bạn bè tập trung ý kiến hữu ích, chút chuyện vặt vãnh này không cần phiền đến anh hai.
An Mịch ăn cơm xong lại đăng nhập vào trò chơi, Bình An đã trở về thôn.
Mấy người vừa đến cổng thôn đã nghe thấy tiếng khóc lên trầm xuống bổng của Ngụy lão thái thái.
"Trời ơi, có còn cho người ta đường sống nữa hay không! Lương thực trong nhà bị côn đồ cướp đi còn chưa tính, hiện giờ ngay cả nước miếng cũng không có mà uống nữa!"
Sắc mặt Ngụy Cảnh Hòa khẽ biến, bước nhanh về phía cái giếng trong thôn.
Y nhìn về phía Ngụy Cảnh Hòa, tiếp tục câu chuyện vừa rồi, "Hiện giờ sông đã khô cạn, người tị nạn ngoài thành đều thừa dịp chưa hoàn toàn khô cạn đi đào hố, để cho nước bùn dần dần lắng xuống để lấy nước."
Dù nước đó đục ngầu đến không chịu nổi, nhưng vì sống sót cũng chỉ có thể làm như vậy.
"Tiên nữ tỷ tỷ nói sương có thể uống." Bình An bỗng nhiên nói.
Bé ngồi trong ngực cha của mình, gặm bánh bao, lắc lư hai chân nhỏ, quai hàm nhai đến phình cả má, thật đáng yêu. Kể cả mảnh vụn dính vào ngón cái cũng cho vào miệng ăn sạch sẽ, tuy là trẻ nhỏ nhưng cũng đã biết lương thực đáng quý.
"Bình An muốn thu lấy sương sớm cho tiên nữ tỷ tỷ." Bình An lại a ô cắn một ngụm lớn.
Đứa bé nho nhỏ, mặc áo nâu ngắn buộc nhéo, hai tay cầm bánh bao trắng lớn hơn cả mặt mình vui vẻ gặm.
Bên ngoài màn hình, An Mịch vẻ mặt mẹ hiền tươi cười, điên cuồng chụp ảnh màn hình, hình ảnh này có thể làm thành vật trang trí móc chìa khóa xe.
[Bé con vô cùng hiếu thuận với người chơi, có giúp bé con làm công cụ thu thập sương hay không]
An Mịch nghe được cụm từ vô cùng hiếu thuận này như bị đánh sét cho ngoái khét trong sống, nhưng mà dù có sét đánh cũng là hiếu tâm của bé con, nhiệm vụ này cô nhất định phải nhận.
Ngụy Cảnh Hòa cũng không ăn, thấy miệng Bình An khô khốc liền cầm lấy chén trà của mình cho bé uống nước.
Hiện giờ nơi nào cũng thiếu nước, cho dù ở huyện nha cũng không thể mở rộng miệng sảng khoái uống ngụm lớn.
Chiến Chỉ Qua chỉ cho là lời của trẻ con, đang muốn gọi người dẫn Bình An ra ngoài.
Ngụy Cảnh Hòa nói, "Tướng quân, từ xưa đã có cách nói tiên nhân uống sương, mà bây giờ vì sao không thử xem có thể thu thập sương sớm để giải khát hay không."
Chiến Chỉ Qua trầm ngâm suy nghĩ về khả năng này.
"Sương ngưng tụ từ đêm đến sáng sớm, nếu có thể nghĩ ra được phương pháp thu lấy thì so với đi nạo bùn uống tốt hơn nhiều." Ngụy Cảnh Hòa lại nói.
"Bổn tướng quân liền biết ngươi là người có đại tài, làm huyện lệnh cửa một huyện là dư sức. Như thế, ý tưởng này do ngươi tới thực hiện, làm tốt bổn tướng quân sẽ tự mình báo cáo với hoàng thượng."
"Tướng quân, tại hạ.."
"Cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của người nhà ngươi, đêm qua bản tướng quân đã phái binh trấn áp người tị nạn tập kết trên núi, về sau cũng sẽ tự mình trấn thủ nơi này, huyện Thuận Nghĩa coi như là cửa ải đầu tiên của kinh thành, có bổn tướng quân ở đây, không loạn nổi."
Không loạn nổi, vậy còn nước? Lương thực? Những thứ này thì đào đâu ra? Lúc này thực sự không phải là thời cơ tốt để làm quan.
"Ngụy Cảnh Hòa, con hổ cho dù bị nhổ mất răng nanh cuối cùng vẫn là con hổ, ngươi hiểu chứ?" Chiến Chỉ Aua trầm giọng nói.
Ngụy Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn thẳng, lập tức vén áo quỳ xuống, "Hạ quan khấu tạ thánh ân."
Sử sách đời sau cho răng, con đường trở thành quyền thần của Ngụy Cảnh Hòa bắt đầu chính là nhận lệnh gánh vác trọng trách của một huyện lúc lâm nguy này.
* * *
An Mịch tạm thời buông điện thoại xuống lầu ăn cơm tối.
Trên bàn cơm, An Mịch hỏi, "Anh cả, nhà chúng ta có phải có một công ty nghiên cứu khoa học hay không?"
An Hữu Nam ngẩng đầu, "Ban ngày không phải em đi tìm bạn ở viện khoa học nông nghiệp để tìm hiểu cách trồng cây thủy canh hay sao? Thế nào? Không viết tiểu thuyết nữa à?"
An gia không cần An Mịch kiếm tiền, đối với sở thích nhỏ này của cô, cả nhà đều không có ý kiến gì, cho dù cô có muốn hái sao, An gia cũng có thể tạo ra một bầu trời sao cho cô hái.
"Trước mắt em muốn chuyên tâm nuôi con." An Mịch uống một ngụm canh, canh hôm nay vừa vặn có khoai lang. Không biết có phải hôm nay trong trò chơi tham gia vào quá trình đào khoai lang làm thức ăn cho bé con hay không, mà cô cảm thấy canh khoai lang hôm nay đặc biệt ngọt.
"Khụ!" Anh cả An cũng đang uống canh bị sặc đến, "Nuôi con gì? Gà con à?"
Thật không trách hắn sẽ nghĩ như vậy, em gái này của hắn vì viết tiểu thuyết mà theo đuổi tính chân thật, nuôi gà con tính là cái gì, con bé còn tự mình đi thuê một mẫu đất tự thể nghiệm việc làm ruộng.
"Con người." An Mịch uống xong ngụm canh cuối cùng, chậm rãi lau tay, lúc anh trai chị dấu đối diện sắp nổi khùng mới chậm rãi nhả ra ba chữ, "Trong trò chơi."
Anh cả An thở phào nhẹ nhõm, "Có cần anh đầu tư không?"
Nhìn xem, có anh trai như vậy, An Mịch cảm thấy mình lớn lên tính cách không nghiêng lệch thật sự là tổ tiên An gia đã tích đức.
"Không cần. Em muốn tìm một người để giúp làm công cụ thu thập sương sớm."
Hai vợ chồng anh cả An: .
Muốn thu thập sương để làm cái gì đó, hat là muốn chơi trò sinh tồn nơi hoang dã?
Chị dâu An đôi khi rất hâm mộ An Mịch.
An Mịch chính là lớn lên trong bình mật ong, có một khuôn mặt búp bê tinh xảo, làm người ta cảm thấy yêu thương thế nào cũng không đủ. Ở nhà khác, anh em có thể tranh giành nhau vì gia sản, ở nhà họ gia sản An gia mặc định là của An Mịch, hai anh em trai nhà họ An nói muốn tự mình kiếm. Còn nói trong nhà có điều kiện tốt như vậy nếu không kiếm được tiền thì đúng là phế vật, vì thế hai anh em nhà này cũng có được thành tựu thuộc về mình, còn thuận tay giúp cô em gái xử lý gia sản.
An Mịch giống như biệt danh trên wechat, thật đúng là khoáng chủ An gia, trong giới danh viện sống thoải mái tiêu sái nhất chính là cô ấy.
"Thử hỏi anh hai của em xem, công ty nghiên cứu khoa học kia là do nó mở." Anh cả An nói.
"Vâng, để em xem thế nào đã." An Mịch gật đầu, cô cảm thấy vẫn nên tìm bạn bè tập trung ý kiến hữu ích, chút chuyện vặt vãnh này không cần phiền đến anh hai.
An Mịch ăn cơm xong lại đăng nhập vào trò chơi, Bình An đã trở về thôn.
Mấy người vừa đến cổng thôn đã nghe thấy tiếng khóc lên trầm xuống bổng của Ngụy lão thái thái.
"Trời ơi, có còn cho người ta đường sống nữa hay không! Lương thực trong nhà bị côn đồ cướp đi còn chưa tính, hiện giờ ngay cả nước miếng cũng không có mà uống nữa!"
Sắc mặt Ngụy Cảnh Hòa khẽ biến, bước nhanh về phía cái giếng trong thôn.