Chương 20
[BOOK]Hôm nay là tiếc cưới em của Kinh Trinh, nên mời cả đội bọn họ tham dự, trong đó cũng bao gồm Phó Dư Hi.
Khách sạn tổ chứ tiệc cưới có hơi xa, Phó Dư Hi giữa trưa mới đến, lúc đó đã khách khứa ngồi đầy, đồ ăn đều đã lên món. Quan Hiểu Bân xa xa thấy được cậu, hướng tới vẫy tay, "Anh Phó! Bên này!"
Phó Dư Hi bước lại, Quan Hiểu Bân vỗ vỗ ghế bên cạnh, "Ngồi chỗ này!"
Chu Hải Thịnh đang ăn, "Như thế nào đến trễ vậy?"
"Có hơi xa, giữa trưa xe nhiều, đại khái 40 phút mới đến được."
Quan Hiểu Bân ôm bả vai Phó Dư Hi, dùng ngữ khí làm nũng nói: "Anh Phó, mấy ngày nay không gặp, em nhớ anh muốn chết."
Phó Dư Hi cầm tay tiểu Quan trêu chọc, "Ngoan, đừng nháo, tôi không thích đàn ông."
Bên cạnh Trương Tình nhìn Phó Dư Hi, trên mặt vui sướng che giấu không được, "Dư Hi, mấy ngày này cậu có tốt không."
Phó Dư Hi bưng đồ uống trên bàn uống một ngụm, cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn cơm, "Khá tốt."
Trương Tình hạ thấp giọng nói: "Tôi hôm trước nghe Vương cục cùng Triệu đội nói chuyện của cậu, về chuyện lần này tạm thời cách chức điều tra, không có xử phạt, cũng sẽ không ảnh hưởng phát triển về sau của cậu, phỏng chừng tuần sau có thể phục chức."
Chuyện này Phó Dư Hi đã sớm biết, vốn dĩ cậu tạm thời cách chức chính là làm cho người ngoài xem, "Ân, tôi biết."
Chu Hải Thịnh thấy thế hỏi, "Trương Tình, cô cùng anh Phó lén lút nói cái gì?"
Trương Tình trừng mắt nhìn hắn, "Nhiều chuyện! Ăn cơm đi."
"Ai nha, đối với anh Phó chính là tiểu thiếu nữ, đối tôi liền như sư tử hà đông, cô đây là bất công a."
Trương Tình nói: "Ai bảo cậu thích nhiều chuyện."
Phó Dư Hi phát hiện trên bàn thiếu một người, cậu thuận miệng hỏi: "Triệu đội không có tới sao?"
Trương Tình trả lời: "Anh ấy sáng nay cùng Vương cục đi ra ngoài mở họp, phỏng chừng buổi chiều mới trở về."
Cơm ăn đến một nửa, di động vang lên La Định Vĩ, khách sạn bên trong quá ồn, hắn che lại lỗ tai nghe điện thoại, sắc mặt thay đổi, theo sau hắn nói một tiếng đã biết, ngắt điện thoại, nói với bọn họ: "Có vụ án chết người, yêu cầu chúng ta hiện tại đến hiện trường."
Từ xa phương còn ở gặm một chân vịt quay, "Ai chết?"
La Định Vĩ đứng lên, "Vừa đi vừa nói chuyện."
Một bàn cảnh sát tốc độ nhanh chống buông xuống chén đũa, lập tức hướng tới cửa khách sạn rời đi, Phó Dư Hi tự nhiên cũng theo đi lên.
Ra cửa khách sạn, La Định Vĩ vừa đi vừa nói chuyện: "Cảnh sat bênh đó vừa nhận báo án, nói có người phát hiện một thi thể ở Hồi thôn bảo chúng ta qua đó ngay."
Đi tới bãi đỗ xe, lấy xe xong nhanh chống đến thẳng hiện trường.
Bọn họ lúc chạy tới, đồn cảnh sát tới trước một bước cảnh sát đang kéo dây cách li hiện trường, bên ngoài vây quanh một ít thôn dân xem náo nhiệt.
Hồi thôn là khu vực cạnh thành phố, trong thôn nhà mới cũ đan xen, ánh sáng không nhiều như thành thị, nhưng tiền thuê tiện nghi, không ít công nhân viên liền ở chỗ này thuê nhà.
Nơi xảy ra vụ án là một kho hàng các mặt sắt bao quanh cũng đã rỉ sét, nhìn qua có chút cũ kĩ, diện tích cũng không lớn, trước kia là cho người khác thuê làm kho hàng, sau lại bỏ đi.
La Định Vĩ tìm tới một cảnh sát gần đó, đưa ra thẻ thân phận, "Chúng ta là thị cục cảnh sát."
Đồn cảnh sát địa phương vừa nghe là thị cục, lập tức hướng kho hàng đi đến, vừa đi một bên nói: "Kho hàng ngày thường là khóa, tối hôm qua không biết ai mở, còn ở nơi này giết người, hôm nay phụ cận mấy cái tiểu hài tử chơi đùa xông vào, phát hiện thi thể."
Đi vào cửa, một người cảnh sát nhân dân cho bọn họ một đôi găng tay, Phó Dư Hi cầm lên xem, đi theo bọn họ cùng nhau đi vào, kho hàng không lớn, bên trong còn chưa dọn dẹp, liếc mắt một cái liền thấy được trên mặt đất nằm thi thể, trên mặt đất có nhiều vết máu, người chết là một người nam, ăn mặc tây trang, cảm thấy có điểm quen mắt.
Phó Dư Hi hỏi: "Người chết là ai?"
Cảnh sát kia nói: "Chúng ta cũng là vừa đến, còn không có kịp xác định thân phận."
Phó Dư Hi cùng La Định Vĩ cùng nhau nhìn thoáng qua, hai người đồng loạt tiến lên.
Người chết cả người che kín vết máu, mặt úp xuống đất, trên mặt đất kéo thật dài một cái vết máu, có thể thấy được hắn trước khi chết vẫn luôn giãy giụa suy nghĩ muốn chạy trốn ly.
Phó Dư Hi ngồi xổm xuống ở bên canh thi thể, người chết miệng bị dán băng, đôi mắt trợn lên, cậu trong lòng rùng mình, ngẩng đầu hướng La Định Vĩ nói: "Là Quách Minh Hữu!"
Người chết miệng bị dán băng, trên mặt còn rất nhiều vết máu, khó có thể thấy rõ dung mạo, bị Phó Dư Hi nói chắc như vậy, La Định Vĩ cũng cảm thấy có điểm giống, hắn nhíu nhíu mày, "Cậu xác định sao?"
"Hẳn là không sai." Phó Dư Hi gặp qua hắn hai lần, một lần là ở cửa tiệm quần áo, một lần là ở tiệc rượu, cậu vẫn luôn nhớ kỹ hắn bộ dáng.
La Định Vĩ hướng tới Quan Hiểu Bân hỏi: "Tiểu Quan, pháp y cùng người kiểm tra hiện trường tới chưa?"
Quan Hiểu Bân ngắt điện thoại, "Bọn họ nói năm phút nữa đến!"
Phó Dư Hi tiếp tục quan sát hiện trường, hiện trường rất thảm khốc, trên mặt đất loang lổ vết máu có thể thấy được người chết trước khi chết bị tra tấn dã mang, cổ tay của hắn có dấu vết bị gãy, bên cạnh còn có dây thừng, tay có vết dao, trên người nhiều chỗ có thương tích, có thể thấy được hắn là bị tra tấn đến chết.
Rốt cuộc là người nào? Sao lại dùng phương thức này tới giết người?
Lại vì cái gì giết Quách Minh Hữu?
"Dư Hi." La Định Vĩ nói.
Đang ở quan sát hiện trường Phó Dư Hi nghe vậy ngẩng đầu, "Làm sao vậy, La phó."
La Định Vĩ hít sâu một hơi, "Cậu còn tạm thời bị cách chức, đợi lát nữa pháp y còn có người kiểm tra hiện trường đều đến, cậu vẫn là tránh đi, để khỏi phải đồn đãi đến tai Vương cục."
Phó Dư Hi cũng hiểu được, tạm thời bị cách chức là không thể tham gia phá án, tất cả đều là người trong một đội nên cậu có thể không kiêng nể gì mà xuất hiện ở hiện trường, nhưng người khác thì không nói chắc được.
Cậu đứng lên, "Được vậy tôi ra ngoài trước."
Phương tỷ nghe được bọn họ đối thoại, nàng cùng La Định Vĩ cầu tình nói: "La phó, Anh Phó tại đây cũng không có vấn đề gì, pháp y ngân kiểm cũng đều là lão bằng hữu của chúng, bọn họ cũng sẽ không nói bậy."
Phó Dư Hi nhưng thật ra không sao cả, "Phương tỷ, La phó cũng là muốn tốt cho em, được rồi, em trước nên đi ra ngoài."
Kho hàng bên ngoài, cảnh sát nhân dân đã kéo dây, vẫn có mấy người gan dạ vây quanh xem, Chu Hải Thịnh đang dò hỏi quần chúng vây xem, tìm hiểu tình huống.
Một phụ nữ trung niên nói: "Cái này kho hàng trước kia là của một nhà bán đồ điện gửi đồ điện, sau này cửa hàng bán đồ điện đóng cửa, nơi này liền bỏ đi, vốn là nói muốn hủy đi xây một căn nhà, nhưng vẫn luôn cũng chưa khởi công, cũng không biết vì cái gì đột nhiên liền chết người."
Trương Tình tốc độ tay cực nhanh mà viết lại, "Kia xin hỏi thời điểm phát hiện án mạng, các người có nghe được động tĩnh gì không?"
"Không có, chúng ta cũng là hôm nay do mấy cái tiểu hài tử phát hiện, mới biết được."
"Là mấy tiểu hài tử nào, có thể cho bọn họ lại đây hỗ trợ làm ghi chép không?"
"Bọn họ đều sợ tới mức khóc, hiện tại cũng không dám ra cửa."
"Vậy phiền đại thẩm cung chấp địa chỉ bọn họ một chút, để chúng tôi tự đến thăm hỏi."
Phó Dư Hi ra ngoài cũng không có rời đi, hắn quan sát đến hoàn cảnh chung quanh, vụ án này thật sự kỳ quặc.
Vì cái gì Quách Minh Hữu lại xuất hiện ở chỗ này? Là bị trói mang đến? Sau còn bị giết để lại đây?
Hung thủ gây án động cơ là cái gì?
Nếu chỉ là đơn thuần muốn giết hắn, đại khái có thể cho hắn một đao trí mạng, nhưng liền phải tra tấn hắn, nhìn hắn ở giãy giụa thống khổ chết đi, phảng phất Quách Minh Hữu cùng hắn có huyết hải thâm thù.
"Dư Hi, cậu như thế nào ra đây?" Trương Tình đi tới hỏi.
Phó Dư Hi nói: "Có bọn họ ở đó là đủ rồi."
Trương Tình nhấp môi, lúc này mới ý thức được chính mình vừa mới hỏi đến có điểm dư thừa, thực mau, hai chiếc xe cảnh sát ở bênh cạnh dừng lại, pháp y ăn mặc áo blouse trắng cùng ngân kiểm bọn họ vội vàng lại đây.
"Đúng rồi, đợi lát nữa tôi muốn đi thăm viếng một vài chút quần chúng làm ghi chép, cậu có thể hay không đi cùng tôi?" Trương Tình nói.
Phó Dư Hi nói: "Tôi đợi lát nữa còn phải về công ty, cô đi đi."
"Ân, vậy được rồi."
Trương Tình tiếp tục đi làm ghi chép, Phó Dư Hi ở gần đó đi dạo, phạm vi 50 mét trong vòng cũng không có cameras, khoảng cách gần hiện trường vụ án nhất một cái cameras của một nhà cửa hàng bán video giám sát.
Đi dạo một vòng, cậu nhìn nhìn thời gian, đã hai giờ rưỡi, cậu còn có công tác chưa có làm xong, lưu tại này cũng không có biện pháp hỗ trợ, đành phải về trước công ty.
Gần đây Phó Dư Hằng mỗi ngày đều có xã giao, công việc cho cậu làm tương đối nhiều, phù hợp cậu cũng không thích quá rảnh rổi nên liền nhận, nghiêm túc hoàn thành công tác.
Ngồi ở trong văn phòng, Phó Dư Hi nghiêng đầu nhìn cách đó không xa chỗ cao ốc phía nam như suy tư gì, thời gian xảy ra vụ án cướp ngân hàng đã quá hai mươi ngày, vụ án còn chưa có manh mối gì mới.
Việc này còn chưa giải quyết xong lại có một việc khác.
Xét hai vụ án này, có thể hay không tồn tại mối liên hệ?
Còn có tại tiệc rượu, Quách Minh Hữu cùng Gì Bỉnh Khôn ở khách sạn nói chuyện, rốt cuộc là nói cái gì?
Lấy lại tinh thần, đã là lúc mặt trời chiều ngã về tây, màn hình máy tính sớm đã thay chết độ ngủ, trong văn phòng hai người đã kết hôn rời đi trước đến nhà trẻ đón con, cậu mới nhớ tới đã đến giờ tan tầm.
Cậu một lần nữa mở máy tính, tiếp tục làm việc. Chờ đến lúc hoàn thành công việc Phó Dư Hằng bảo cậu làm, hắn đóng dấu tài liệu, đi văn phòng bênh cạnh.
Phó Dư Hằng vừa muốn đi, Phó Dư Hi hỏi: "Phải về nhà sao?"
Phó Dư Hằng sửa sang lại cà vạt, "Anh đêm nay có tiệc xã giao, không trở về nhà ăn cơm, em về sớm một chút bồi chị dâu."
Phó Dư Hi nói: "Anh mỗi ngày đều ra ngoài xã giao, không chừng chị dâu lại nghỉ anh ở bênh ngoài có người khác."
"Chị dâu em không phải là người lòng dạ hẹp hòi."
"Nữ nhân đều là mẫn cảm, đặc biệt là thời gian mang thai."
Phó Dư Hằng cười mắng: "Một tên cẩu độc thân như em, hiểu cái gì chứ."[/BOOK]
[BOOK]Hôm nay là tiếc cưới em của Kinh Trinh, nên mời cả đội bọn họ tham dự, trong đó cũng bao gồm Phó Dư Hi.
Khách sạn tổ chứ tiệc cưới có hơi xa, Phó Dư Hi giữa trưa mới đến, lúc đó đã khách khứa ngồi đầy, đồ ăn đều đã lên món. Quan Hiểu Bân xa xa thấy được cậu, hướng tới vẫy tay, "Anh Phó! Bên này!"
Phó Dư Hi bước lại, Quan Hiểu Bân vỗ vỗ ghế bên cạnh, "Ngồi chỗ này!"
Chu Hải Thịnh đang ăn, "Như thế nào đến trễ vậy?"
"Có hơi xa, giữa trưa xe nhiều, đại khái 40 phút mới đến được."
Quan Hiểu Bân ôm bả vai Phó Dư Hi, dùng ngữ khí làm nũng nói: "Anh Phó, mấy ngày nay không gặp, em nhớ anh muốn chết."
Phó Dư Hi cầm tay tiểu Quan trêu chọc, "Ngoan, đừng nháo, tôi không thích đàn ông."
Bên cạnh Trương Tình nhìn Phó Dư Hi, trên mặt vui sướng che giấu không được, "Dư Hi, mấy ngày này cậu có tốt không."
Phó Dư Hi bưng đồ uống trên bàn uống một ngụm, cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn cơm, "Khá tốt."
Trương Tình hạ thấp giọng nói: "Tôi hôm trước nghe Vương cục cùng Triệu đội nói chuyện của cậu, về chuyện lần này tạm thời cách chức điều tra, không có xử phạt, cũng sẽ không ảnh hưởng phát triển về sau của cậu, phỏng chừng tuần sau có thể phục chức."
Chuyện này Phó Dư Hi đã sớm biết, vốn dĩ cậu tạm thời cách chức chính là làm cho người ngoài xem, "Ân, tôi biết."
Chu Hải Thịnh thấy thế hỏi, "Trương Tình, cô cùng anh Phó lén lút nói cái gì?"
Trương Tình trừng mắt nhìn hắn, "Nhiều chuyện! Ăn cơm đi."
"Ai nha, đối với anh Phó chính là tiểu thiếu nữ, đối tôi liền như sư tử hà đông, cô đây là bất công a."
Trương Tình nói: "Ai bảo cậu thích nhiều chuyện."
Phó Dư Hi phát hiện trên bàn thiếu một người, cậu thuận miệng hỏi: "Triệu đội không có tới sao?"
Trương Tình trả lời: "Anh ấy sáng nay cùng Vương cục đi ra ngoài mở họp, phỏng chừng buổi chiều mới trở về."
Cơm ăn đến một nửa, di động vang lên La Định Vĩ, khách sạn bên trong quá ồn, hắn che lại lỗ tai nghe điện thoại, sắc mặt thay đổi, theo sau hắn nói một tiếng đã biết, ngắt điện thoại, nói với bọn họ: "Có vụ án chết người, yêu cầu chúng ta hiện tại đến hiện trường."
Từ xa phương còn ở gặm một chân vịt quay, "Ai chết?"
La Định Vĩ đứng lên, "Vừa đi vừa nói chuyện."
Một bàn cảnh sát tốc độ nhanh chống buông xuống chén đũa, lập tức hướng tới cửa khách sạn rời đi, Phó Dư Hi tự nhiên cũng theo đi lên.
Ra cửa khách sạn, La Định Vĩ vừa đi vừa nói chuyện: "Cảnh sat bênh đó vừa nhận báo án, nói có người phát hiện một thi thể ở Hồi thôn bảo chúng ta qua đó ngay."
Đi tới bãi đỗ xe, lấy xe xong nhanh chống đến thẳng hiện trường.
Bọn họ lúc chạy tới, đồn cảnh sát tới trước một bước cảnh sát đang kéo dây cách li hiện trường, bên ngoài vây quanh một ít thôn dân xem náo nhiệt.
Hồi thôn là khu vực cạnh thành phố, trong thôn nhà mới cũ đan xen, ánh sáng không nhiều như thành thị, nhưng tiền thuê tiện nghi, không ít công nhân viên liền ở chỗ này thuê nhà.
Nơi xảy ra vụ án là một kho hàng các mặt sắt bao quanh cũng đã rỉ sét, nhìn qua có chút cũ kĩ, diện tích cũng không lớn, trước kia là cho người khác thuê làm kho hàng, sau lại bỏ đi.
La Định Vĩ tìm tới một cảnh sát gần đó, đưa ra thẻ thân phận, "Chúng ta là thị cục cảnh sát."
Đồn cảnh sát địa phương vừa nghe là thị cục, lập tức hướng kho hàng đi đến, vừa đi một bên nói: "Kho hàng ngày thường là khóa, tối hôm qua không biết ai mở, còn ở nơi này giết người, hôm nay phụ cận mấy cái tiểu hài tử chơi đùa xông vào, phát hiện thi thể."
Đi vào cửa, một người cảnh sát nhân dân cho bọn họ một đôi găng tay, Phó Dư Hi cầm lên xem, đi theo bọn họ cùng nhau đi vào, kho hàng không lớn, bên trong còn chưa dọn dẹp, liếc mắt một cái liền thấy được trên mặt đất nằm thi thể, trên mặt đất có nhiều vết máu, người chết là một người nam, ăn mặc tây trang, cảm thấy có điểm quen mắt.
Phó Dư Hi hỏi: "Người chết là ai?"
Cảnh sát kia nói: "Chúng ta cũng là vừa đến, còn không có kịp xác định thân phận."
Phó Dư Hi cùng La Định Vĩ cùng nhau nhìn thoáng qua, hai người đồng loạt tiến lên.
Người chết cả người che kín vết máu, mặt úp xuống đất, trên mặt đất kéo thật dài một cái vết máu, có thể thấy được hắn trước khi chết vẫn luôn giãy giụa suy nghĩ muốn chạy trốn ly.
Phó Dư Hi ngồi xổm xuống ở bên canh thi thể, người chết miệng bị dán băng, đôi mắt trợn lên, cậu trong lòng rùng mình, ngẩng đầu hướng La Định Vĩ nói: "Là Quách Minh Hữu!"
Người chết miệng bị dán băng, trên mặt còn rất nhiều vết máu, khó có thể thấy rõ dung mạo, bị Phó Dư Hi nói chắc như vậy, La Định Vĩ cũng cảm thấy có điểm giống, hắn nhíu nhíu mày, "Cậu xác định sao?"
"Hẳn là không sai." Phó Dư Hi gặp qua hắn hai lần, một lần là ở cửa tiệm quần áo, một lần là ở tiệc rượu, cậu vẫn luôn nhớ kỹ hắn bộ dáng.
La Định Vĩ hướng tới Quan Hiểu Bân hỏi: "Tiểu Quan, pháp y cùng người kiểm tra hiện trường tới chưa?"
Quan Hiểu Bân ngắt điện thoại, "Bọn họ nói năm phút nữa đến!"
Phó Dư Hi tiếp tục quan sát hiện trường, hiện trường rất thảm khốc, trên mặt đất loang lổ vết máu có thể thấy được người chết trước khi chết bị tra tấn dã mang, cổ tay của hắn có dấu vết bị gãy, bên cạnh còn có dây thừng, tay có vết dao, trên người nhiều chỗ có thương tích, có thể thấy được hắn là bị tra tấn đến chết.
Rốt cuộc là người nào? Sao lại dùng phương thức này tới giết người?
Lại vì cái gì giết Quách Minh Hữu?
"Dư Hi." La Định Vĩ nói.
Đang ở quan sát hiện trường Phó Dư Hi nghe vậy ngẩng đầu, "Làm sao vậy, La phó."
La Định Vĩ hít sâu một hơi, "Cậu còn tạm thời bị cách chức, đợi lát nữa pháp y còn có người kiểm tra hiện trường đều đến, cậu vẫn là tránh đi, để khỏi phải đồn đãi đến tai Vương cục."
Phó Dư Hi cũng hiểu được, tạm thời bị cách chức là không thể tham gia phá án, tất cả đều là người trong một đội nên cậu có thể không kiêng nể gì mà xuất hiện ở hiện trường, nhưng người khác thì không nói chắc được.
Cậu đứng lên, "Được vậy tôi ra ngoài trước."
Phương tỷ nghe được bọn họ đối thoại, nàng cùng La Định Vĩ cầu tình nói: "La phó, Anh Phó tại đây cũng không có vấn đề gì, pháp y ngân kiểm cũng đều là lão bằng hữu của chúng, bọn họ cũng sẽ không nói bậy."
Phó Dư Hi nhưng thật ra không sao cả, "Phương tỷ, La phó cũng là muốn tốt cho em, được rồi, em trước nên đi ra ngoài."
Kho hàng bên ngoài, cảnh sát nhân dân đã kéo dây, vẫn có mấy người gan dạ vây quanh xem, Chu Hải Thịnh đang dò hỏi quần chúng vây xem, tìm hiểu tình huống.
Một phụ nữ trung niên nói: "Cái này kho hàng trước kia là của một nhà bán đồ điện gửi đồ điện, sau này cửa hàng bán đồ điện đóng cửa, nơi này liền bỏ đi, vốn là nói muốn hủy đi xây một căn nhà, nhưng vẫn luôn cũng chưa khởi công, cũng không biết vì cái gì đột nhiên liền chết người."
Trương Tình tốc độ tay cực nhanh mà viết lại, "Kia xin hỏi thời điểm phát hiện án mạng, các người có nghe được động tĩnh gì không?"
"Không có, chúng ta cũng là hôm nay do mấy cái tiểu hài tử phát hiện, mới biết được."
"Là mấy tiểu hài tử nào, có thể cho bọn họ lại đây hỗ trợ làm ghi chép không?"
"Bọn họ đều sợ tới mức khóc, hiện tại cũng không dám ra cửa."
"Vậy phiền đại thẩm cung chấp địa chỉ bọn họ một chút, để chúng tôi tự đến thăm hỏi."
Phó Dư Hi ra ngoài cũng không có rời đi, hắn quan sát đến hoàn cảnh chung quanh, vụ án này thật sự kỳ quặc.
Vì cái gì Quách Minh Hữu lại xuất hiện ở chỗ này? Là bị trói mang đến? Sau còn bị giết để lại đây?
Hung thủ gây án động cơ là cái gì?
Nếu chỉ là đơn thuần muốn giết hắn, đại khái có thể cho hắn một đao trí mạng, nhưng liền phải tra tấn hắn, nhìn hắn ở giãy giụa thống khổ chết đi, phảng phất Quách Minh Hữu cùng hắn có huyết hải thâm thù.
"Dư Hi, cậu như thế nào ra đây?" Trương Tình đi tới hỏi.
Phó Dư Hi nói: "Có bọn họ ở đó là đủ rồi."
Trương Tình nhấp môi, lúc này mới ý thức được chính mình vừa mới hỏi đến có điểm dư thừa, thực mau, hai chiếc xe cảnh sát ở bênh cạnh dừng lại, pháp y ăn mặc áo blouse trắng cùng ngân kiểm bọn họ vội vàng lại đây.
"Đúng rồi, đợi lát nữa tôi muốn đi thăm viếng một vài chút quần chúng làm ghi chép, cậu có thể hay không đi cùng tôi?" Trương Tình nói.
Phó Dư Hi nói: "Tôi đợi lát nữa còn phải về công ty, cô đi đi."
"Ân, vậy được rồi."
Trương Tình tiếp tục đi làm ghi chép, Phó Dư Hi ở gần đó đi dạo, phạm vi 50 mét trong vòng cũng không có cameras, khoảng cách gần hiện trường vụ án nhất một cái cameras của một nhà cửa hàng bán video giám sát.
Đi dạo một vòng, cậu nhìn nhìn thời gian, đã hai giờ rưỡi, cậu còn có công tác chưa có làm xong, lưu tại này cũng không có biện pháp hỗ trợ, đành phải về trước công ty.
Gần đây Phó Dư Hằng mỗi ngày đều có xã giao, công việc cho cậu làm tương đối nhiều, phù hợp cậu cũng không thích quá rảnh rổi nên liền nhận, nghiêm túc hoàn thành công tác.
Ngồi ở trong văn phòng, Phó Dư Hi nghiêng đầu nhìn cách đó không xa chỗ cao ốc phía nam như suy tư gì, thời gian xảy ra vụ án cướp ngân hàng đã quá hai mươi ngày, vụ án còn chưa có manh mối gì mới.
Việc này còn chưa giải quyết xong lại có một việc khác.
Xét hai vụ án này, có thể hay không tồn tại mối liên hệ?
Còn có tại tiệc rượu, Quách Minh Hữu cùng Gì Bỉnh Khôn ở khách sạn nói chuyện, rốt cuộc là nói cái gì?
Lấy lại tinh thần, đã là lúc mặt trời chiều ngã về tây, màn hình máy tính sớm đã thay chết độ ngủ, trong văn phòng hai người đã kết hôn rời đi trước đến nhà trẻ đón con, cậu mới nhớ tới đã đến giờ tan tầm.
Cậu một lần nữa mở máy tính, tiếp tục làm việc. Chờ đến lúc hoàn thành công việc Phó Dư Hằng bảo cậu làm, hắn đóng dấu tài liệu, đi văn phòng bênh cạnh.
Phó Dư Hằng vừa muốn đi, Phó Dư Hi hỏi: "Phải về nhà sao?"
Phó Dư Hằng sửa sang lại cà vạt, "Anh đêm nay có tiệc xã giao, không trở về nhà ăn cơm, em về sớm một chút bồi chị dâu."
Phó Dư Hi nói: "Anh mỗi ngày đều ra ngoài xã giao, không chừng chị dâu lại nghỉ anh ở bênh ngoài có người khác."
"Chị dâu em không phải là người lòng dạ hẹp hòi."
"Nữ nhân đều là mẫn cảm, đặc biệt là thời gian mang thai."
Phó Dư Hằng cười mắng: "Một tên cẩu độc thân như em, hiểu cái gì chứ."[/BOOK]