Bài viết: 86 Tìm chủ đề
Chương 30: Bị nhục

[HIDE-THANKS]
Thẩm Tiếu liên tục gọi điện cho Đường Tâm Di, nhưng cô vẫn cứ như vậy mà thờ ơ, tất cả mục đích của cô là để phủi sạch mọi mối quan hệ với Thẩm Tiếu.

Cô là nạn nhân, cho nên, dư luận cũng sẽ đứng về phía cô.

Muốn trách thì trách hình tượng trước đây của Thẩm Tiếu quá hoàn hảo nên mới để xảy ra tình huống như vậy.

Ở trường học, Đường Hi Yên biết được tin tức, cô ta rất vui mừng, Thẩm Tiếu cuối cùng cũng chia tay Đường Tâm Di.

Cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Tiếu, Thẩm Tiếu thấy đó là cuộc gọi của Đường Hi Yên, liền tránh còn không kịp.

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy Đường Hi Yên thật sự ngu xuẩn, thời điểm mấu chốt này mà lại gọi điện thoại cho anh ta, nghĩ đến bây giờ anh ta còn chưa đủ "hỗn loạn" hay sao mà còn sẽ "cắm đầu" vào một cái khác.

Mặt khác, lại có người cứ vậy mà kiên trì gọi điện thoại, vì luôn cho rằng Thẩm Tiếu đang bận.

Một người phụ nữ đang yêu về cơ bản có chỉ số IQ bằng không.

Cuối cùng Thẩm Tiếu không nghe được nữa, não bắt đầu đau khi chuông điện thoại vang lên, vì vậy anh ta liền tắt máy.

Đường Hi Yên từ lúc biết Thẩm Tiếu và Đường Tâm Di chia tay, cô ta luôn gọi điện thoại cho anh ta, cho dù điện thoại di động của Thẩm Tiếu đã tắt máy, cô ta vẫn tiếp tục gọi.

Cô ta không tin, một người dịu dàng như Thẩm Tiếu lại cố tình không trả lời các cuộc gọi của mình, chắc hẳn có chuyện gì đó đang làm phiền anh ta.

Thế là cả trăm cuộc điện thoại cứ thế liên tục.

Đường Hi Yên cảm thấy các phím trên điện thoại của cô ta đều sắp hỏng.

Cô ta không đợi được đến tan học mà trực tiếp rời khỏi khuôn viên trường, đây là lần đầu tiên cô ta trốn học, mặc dù ở trường cô ta luôn quan tâm đến hình tượng của mình.

Vì Thẩm Tiếu, cô ta có thể làm bất cứ điều gì, chỉ vì Thẩm Tiếu là đáng giá.

Đường Hi Yên đang mặc đồng phục học sinh, lấy trong cặp ra một chiếc gương nhỏ, nhìn vào đó và nhân tiện trang điểm một chút.

Rất hoàn hảo.

Cô ta tin rằng khi Thẩm Tiếu nhìn thấy cô ta, anh ta nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Đường Hi Yên gọi một chiếc taxi và bảo tài xế lái thẳng đến Thẩm thị.

Chẳng bao lâu, cô ta đã đến Thẩm thị. Đây không phải là lần đầu tiên cô ta đến Thẩm thị, nhưng khi nhìn thấy Thẩm thị lần nữa, cô ta vẫn cảm thấy rất uy nghiêm, một nửa của tòa nhà như vậy trong tương lai sẽ là của cô ta.

Đường Hi Yên cười toe toét, dáng vẻ xinh đẹp của cô ta, cho dù là trong bộ đồng phục học sinh này, vẫn không che giấu được.

Đường Hi Yên tự tin bước tới chỗ Thẩm thị, nhưng cô gái ở quầy lễ tân đã trực tiếp ngăn cô ta lại.

"Thưa cô, cô có hẹn trước không?" Nhân viên phục vụ hỏi một cách tôn trọng và lịch sự.

Đường Hi Yên không vui nữa, cô ta là bà chủ tương lai ở đây, lại bị một người phục vụ ngăn lại, thì còn ra thể thống gì nữa.

Cô ta ngẩng đầu khinh thường nhìn người phục vụ, trông giống như một con công kiêu hãnh.

"Tôi còn cần phải hẹn trước. Anh Thẩm Tiếu và tôi là người quen, cô nên tránh đường cho tôi."

Tất cả những người xung quanh đều nhỏ giọng nghị luận.

"Chị nói chủ tịch Thẩm sao lại thích một con nhỏ hôi hám như vậy."

"Ai biết, nhưng xem ra thân phận của con nhỏ này cũng không đơn giản."

"Tôi chỉ là không thể quen được với dáng vẻ độc đoán của cô ta. Cô ta không phải người lớn, cũng không biết lễ độ. Chủ tịch Thẩm thích cô gái này. Thật sự là có mắt không tròng."

Tiếng thảo luận của họ không quá to cũng quá nhỏ, vừa đủ để Đường Hi Yên có thể nghe thấy.

"Các người!.."

Cô ta chỉ vào những người đang nói về mình và nhớ kỹ mặt của họ, sau đó, cô ta nhất định phải yêu cầu anh Thẩm Tiếu sa thải họ.

Cô ta cố gắng bình tĩnh lại, bây giờ không phải lúc nhanh mồm nhanh miệng.

"Tôi xin lỗi, hãy nói với Chủ tịch Thẩm, có Đường Hi Yên đang tìm anh ấy."

Người phục vụ quay trở lại quầy lễ tân và gọi cho cấp trên.

Thẩm Tiếu biết tin tức, đầu càng ngày càng đau hơn, Đường Hi Yên vậy mà còn đến tìm anh ta, cô ta bị làm sao vậy, thật sự cho rằng anh ta sẽ cưới cô ta sao.

Quá ngây thơ.

Tuy nhiên anh ta vẫn phải đi xuống, thân phận của Đường Hi Yên không thể không bận tâm, anh ta đã bị người ở thành phố H mắng khá nặng, lúc này Đường Hi Yên không nên gây chuyện nữa.

Thẩm Tiếu đi thang máy với vẻ mặt u ám, sự tàn nhẫn hiện rõ trên mặt anh ta lúc này.

Anh ta chỉ dám làm điều này khi ở trong thang máy, bởi vì chỉ khi ở chỗ không có ai nhìn thấy, anh ta mới làm con người thật của mình.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, anh ta chính là mỹ nam dịu dàng trong mắt hàng nghìn cô gái ở thành phố H.

Sự dịu dàng, chu đáo và ấm áp là tất cả những gì anh ta có.

Đường Hi Yên nhìn thấy Thẩm Tiếu đích thân đi tới, cô ta vui vẻ nắm lấy cánh tay Thẩm Tiếu, như tuyên thề chủ quyền của mình vậy.

"Anh Thẩm Tiếu, sao bây giờ anh mới đến? Vừa rồi là người của anh bắt nạt em."

Đường Hi Yên cúi đầu, ấm ức than phiền, cô ta hoàn toàn không còn dáng vẻ vừa rồi.

Cao nhân biến sắc mặt.

Những người xung quanh thì thầm trong lòng.

Thẳm Tiếu lặng lẽ thoát khỏi xiềng xích của Đường Hi Yên, với vẻ mặt hối lỗi, anh ta lùi lại một bước.

"Em gái Hi Yên à, đây là lỗi của người trong công ty, xin em thứ lỗi." Ánh mắt anh ta đầy vẻ xa lạ, giống như cô ta thật sự không thân thiết với anh ta.

Đường Hi Yên không hiểu Thẩm Tiếu sao lại không yêu cô ta, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng.

Không, cô ta nhất định phải hỏi cho rõ.

"Anh Thẩm Tiếu, anh sao vậy?"

Mặt Thẩm Tiếu vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng anh ta đã rất chán ghét Đường Hi Yên, anh ta không thích phụ nữ không biết điều.

Trước đây anh ta cho rằng Đường Hi Yên có tiềm năng trở thành bà Thẩm, nhưng hiện tại xem ra anh ta thực sự đánh giá quá cao Đường Hi Yên.

"Em gái Hi Yên à, chúng ta vào văn phòng nói chuyện đi."

Đường Hi Yên vội vàng gật đầu, cô ta cũng vừa lúc, muốn hỏi Thẩm Tiếu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Trong văn phòng, Đường Hi Yên nói: "Anh Thẩm Tiếu, anh đã nói với em, chỉ cần anh chia tay với chị Tâm Di, anh sẽ công bố mối quan hệ của chúng ta với công chúng, nhưng hôm nay anh không trả lời cuộc gọi của em."

Con đàn bà ngu ngốc.

Thầm Tiếu ôm chầm lấy Đường Hi Yên, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

"Em gái Hi Yên à, bây giờ, anh không thể làm chuyện này, danh tiếng của anh đã không được như trước."

Đường Hi Yên đẩy Thẩm Tiếu ra.

"Thẩm Tiếu, em nói cho anh biết, anh nhất định phải làm những gì đã hứa với em, nếu không, anh đừng trách em."

Trong mắt cô ta đầy vẻ đe dọa, trông cô ta chẳng giống một cô bé học sinh khờ khạo chút nào, nó cũng không hợp với cách ăn mặc ngây thơ của cô ta hiện tại.

Thông thường, những kẻ dám đe dọa Thẩm Tiếu cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đẹp.

"Đường Hi Yên, bây giờ anh thực sự không thể làm được. Em có thể đi nếu em muốn, nhưng như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ có thể đến được với nhau."

Lời nói của Thẩm Tiếu chứa đầy sự kiên quyết và tàn nhẫn.

Đường Hi Yên lùi lại mấy bước, cô ta chỉ muốn Thẩm Tiếu thừa nhận mối quan hệ này, vậy mà khó khăn như vậy sao, cô ta thích Thẩm Tiếu, làm sao có thể nhẫn tâm tổn thương anh ta.

"Anh Thẩm Tiếu, em chỉ muốn anh thừa nhận, vậy mà anh lại đối xử với em như vậy. Em sẽ không nói. Em sẽ đợi anh, chỉ cần anh Thẩm Tiếu vẫn còn thích em."

Giọng nói dịu dàng của Đường Hi Yên lọt vào tai Thẩm Tiếu, anh ta không muốn để ý đến người phụ nữ ngốc nghếch này chút nào, nhưng vẫn không thể hoàn toàn trở mặt với Đường Hi Yên.

"Đừng lo lắng, Hi Yên à, Thẩm Tiếu anh xin thề, anh sẽ không bao giờ phụ bạc Đường Hi Yên."

Nếu Đường Tâm Di nghe thấy những lời này, cô nhất định sẽ bật cười, bởi vì Thẩm Tiếu kiếp trước cũng đã từng nói với cô như vậy.
[/HIDE-THANKS]

Đăng Ký

꧁༺ ༻꧂​
 
Bài viết: 86 Tìm chủ đề
Chương 31: Sự vướng bận của Thẩm Tiếu

[HIDE-THANKS]
Sau khi Thẩm Tiếu dỗ dành Đường Hi Yên xong, anh ngồi trong phòng làm việc, xem tin tức, đầu óc không ngừng quay cuồng.

Bây giờ, cách duy nhất là Đường Tâm Di phải đứng ra giải quyết, chỉ bằng cách này, danh tiếng của anh ta mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Anh nhấc máy, bật lên thì thấy có hàng chục cuộc gọi của bố, anh liền gọi lại.

"Ba, ba có chuyện gì mà gọi cho con gấp vậy?"

Ba Thẩm cao giọng, tức giận nói: "Thẩm Tiếu, nhìn xem mày đã làm gì kìa, tốt hơn hết là nhanh để cho Đường Tâm Di quay lại, nếu không, mày sẽ bị bãi nhiệm vì tội làm phản, tao sẽ cho mày thời gian nửa tháng, mày phải xử lý nó ngay cho tao."

Thẩm Tiếu đang định mở miệng giải thích, lại nghe thấy trong điện thoại phát ra tiếng "tút", ba anh từ trước đến nay đều là như vậy.

Anh ta luôn biết rõ là mình có một đứa em trai, và người ba yêu thích nhất luôn không phải anh ta, mà là người em trai đó, ba anh từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em trai của mình.

Bất kể làm việc gì, nếu làm tốt cũng không có lấy một lời khen ngợi, làm không tốt sẽ bị đuổi việc.

Một ngày nào đó, anh ta chắc chắn sẽ trở thành người thống trị thực sự, và khi ấy, không ai còn dám coi thường anh ta nữa!

Đường Tâm Di, lời anh ta sẽ là mệnh lệnh.

Thẩm Tiếu đã gọi nhiều cuộc cho Đường Tâm Di, nhưng điện thoại vẫn luôn tắt.

Cô ấy đã trực tiếp rời bỏ Thẩm Tiếu. Bây giờ, công việc chỉ là thứ yếu, có được Đường Tâm Di mới là chìa khóa.

Thẩm Tiếu đến cửa hàng hoa, anh nhớ rằng Đường Tâm Di rất thích hoa huệ tây, anh chọn 999 bông hoa và đặt chúng vào ghế lái phụ.

Sau đó, lái xe đến nhà họ Đường, ngồi đợi thế này cũng không đủ thành tâm.

Thẩm Tiếu liền mở cửa xe, trên tay cầm đóa hoa huệ tây, mặc một bộ âu phục màu đen, đi giày da, giày da được nhập khẩu từ Ý, làm cho làn da trắng nõn và con ngươi xám của anh càng trở nên hoàn mỹ.

Khí chất như ngọc của anh được tô đậm một cách sinh động.

Thẩm Tiếu đang đứng ở chỗ Đường gia, vừa vặn, đã đến giờ tan sở.

Hầu như mọi người đều liếc nhìn Thẩm Tiếu khi họ đi ngang qua.

Anh chàng đẹp trai, ai cũng thích.

Đường Tâm Di tự nhiên nhìn thấy Thẩm Tiếu, cô thật sự chỉ muốn từ bỏ.

Đường gia không có cửa sau, chỉ có cửa ra vào, Đường Tâm Di không định đi ra ngoài, hôm nay cô cùng Thẩm Tiếu ở đây, cô không tin, Thẩm Tiếu nóng nảy như vậy sẽ không chịu rời đi.

Một giờ sau, Thẩm Tiếu vẫn đứng ở nơi đó, Đường Tâm Di thờ ơ, không quan tâm, nhưng cô cũng không thể ở đây suốt, trời sắp tối rồi.

Đường Tâm Di xử lý xong tài liệu cuối cùng, kiểm tra thời gian, đã mười giờ, đêm nay mặt trăng chỉ có một nửa.

Cô ấy rất thích kiểu bán nguyệt này, trăng trông như thật và có vẻ đẹp mờ ảo.

Đường Tâm Di bước ra khỏi Đường gia, Thẩm Tiếu đã đứng ở đó suốt ba tiếng đồng hồ, khi nhìn thấy Đường Tâm Di, anh ta thực sự rất phấn khích.

Thẩm Tiếu tiến lên một bước, hai chân tê dại.

Anh nhớ tới Đường Tâm Di, khi cô trở thành người của anh, anh nhất định sẽ giáo dục lại cô thật tốt.

Đừng lo lắng, nó sẽ đến sau.

Đường Tâm Di nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Tiếu, mặc dù không có thay đổi gì, nhưng cô vẫn thấy Thẩm Tiếu không hài lòng với mình.

Đời này, cô thà chết chứ không gả cho Thẩm Tiếu, cứ như vậy Thẩm Tiếu nhất định sẽ không còn có cơ hội nào nữa.

"Tâm Di, xin hãy tha thứ cho anh. Anh biết em thích nhất là hoa huệ tây, vì vậy anh đã mua cho em 999 bông hoa huệ tây. Loài hoa này sẽ tượng trưng cho trái tim của anh."

Buồn nôn!

Loại lời này thật sự phát ra từ miệng Thẩm Tiếu, Thẩm Tiếu thậm chí còn không xứng với hoa huệ cao quý như vậy.

"Thẩm Tiếu, để em nói cho anh biết, em không thể nào ở bên anh được nữa. Ngay khi chuyện đó phát sinh, anh đã không thể nào còn được ở bên em."

Đường Tâm Di nói rõ với Thẩm Tiếu rằng không còn nỗi nhớ nào trong lời nói của cô.

Thẩm Tiếu hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, anh đã đợi ba tiếng đồng hồ, nhưng thứ mà anh nhận được lại là không thể.

Không, không, anh ta chưa thể từ bỏ, Đường Tâm Di, anh ấy phải làm điều đó.

Thẩm Tiếu quỳ một chân xuống, trìu mến nhìn Đường Tâm Di, ánh trăng chiếu vào gương mặt khiến tâm hồn anh xao động.

"Tâm Di, anh đối với em là thật lòng. Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, em không hiểu lòng anh sao? Đối với anh đó là tình yêu tràn đầy."

Đường Tâm Di rất muốn cười, những lời nói và hành động của anh ta kiếp trước chưa từng làm với cô, bây giờ cô đã nhìn thấu rồi, làm lại chỉ khiến cô phát ốm mà thôi.

"Thẩm Tiếu, dậy đi, em không thích anh nữa, sẽ không làm lành với anh."

Đường Tâm Di nói chuyện rất bình tĩnh, giọng nói chắc nịch, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.

Thẩm Tiếu nhìn vào mắt Đường Tâm Di, anh có cảm giác như bị nuốt chửng, nhưng trong nháy mắt, đôi mắt của Đường Tâm Di lại trở nên sáng ngời.

Thẩm Tiếu cảm thấy mình chắc bị ảo tưởng, Đường Tâm Di ở bên anh lâu như vậy, anh đã "cảm nhận" được cô là người như thế nào rồi.

Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, cô thật sự đã "vạch trần" tình cảm thật của mình trước mặt Thẩm Tiếu, may mà Thẩm Tiếu không mảy may nghi ngờ.

"Tâm Di, cô yêu ai không quan trọng, mỗi ngày tôi đều sẽ đến đây để trông chừng cô và chở cô về."

Thẩm Tiếu nói xong liền đặt đóa hoa trong tay xuống đất rồi rời đi, một mình cô đơn.

Đường Tâm Di không nhặt bó hoa, chỉ vì nó bẩn..

Một người đàn ông có thể tự tay giết chết con của mình, anh ta còn có dã tâm sao? Trong lòng anh ta chỉ có hai loại người, có giá trị và không có giá trị.

Đường Tâm Di trở lại Đường gia, đêm nay, cô mơ thấy đứa bé, đứa bé mà cô đã dày công nuôi dưỡng suốt tám tháng, cuối cùng lại chết trong tay Thẩm Tiếu.

Khi Đường Tâm Di tỉnh dậy, chiếc gối đã dính đầy nước mắt và mồ hôi.

Con yêu, mẹ sẽ trả thù sớm thôi..

Sau đó, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Đường Tâm Di đã đi làm từ sớm, chắc chắn Thẩm Tiếu đã mua một bó hoa huệ tây khác và đợi cô ở dưới lầu nhà họ Đường.

Sáng, trưa và tối, hắn mỗi ngày đều đợi một tiếng, sau đó lẳng lặng đặt hoa ở dưới lầu Đường gia.

Thẩm Tiếu làm chuyện này cả tuần nay, mỗi tối anh đều nói những lời yêu thương đó với cô.

Đường Tâm Di rất bực bội khi bị anh ta làm phiền, cô ấy đã nói rằng cô ấy không yêu anh ta, vậy cô ấy tại sao phải làm ra vẻ như có lỗi với Thẩm Tiếu.

Có lúc cô rất muốn cầm dao đâm vào ngực Thẩm Tiếu, rồi xem tim anh có đỏ lên không.

Vì lợi nhuận, thật đúng như lời nói.

Thẩm Tiếu rất lo lắng, ba anh đã cảnh cáo anh rồi, nhưng Đường Tâm Di vẫn không có dấu hiệu thay đổi ý định.

Anh ta đã làm tất cả những gì có thể cho Đường Tâm Di rồi.

Thẩm Tiếu nhìn khuôn mặt của mình trong gương, nó không thay đổi, vẫn đẹp trai như cũ và vẫn sẽ có rất nhiều cô gái hét lên khi nhìn thấy anh.

Vậy tại sao, nó chỉ mất tác dụng ở đây với Đường Tâm Di.

Chẳng lẽ những gì anh làm không đủ chân thành sao? Thẩm Tiếu nghĩ lại, cảm thấy đây là lời giải thích duy nhất có thể.

Chỉ cần Đường Tâm Di hứa hòa giải, anh sẽ cưới cô ngay lập tức, sau đó từ từ đòi nợ ở cô..

Tất nhiên, những gì Thẩm Tiếu tâm niệm sẽ không thể có trong cuộc đời này.
[/HIDE-THANKS]

Đăng Ký

꧁༺ ༻꧂​
 
Bài viết: 86 Tìm chủ đề
Chương 32: Mạc Thiên Hành ở đây

[HIDE-THANKS]
Đêm hôm sau, sau khi Đường Tâm Di tan sở, cô vẫn đi thẳng xuống như thường lệ, cô đã sẵn sàng nghe những lời nói vớ vẩn của Thẩm Tiếu.

Lần này, Thẩm Tiếu trực tiếp ôm Đường Tâm Di trong tay, lộ ra vẻ độc đoán.

"Thẩm Tiếu, để tôi xuống." Đường Tâm Di bình tĩnh nói, cô biết nếu cô lộ ra một chút tức giận, Thẩm Tiếu nhất định sẽ cho rằng cô xúc động.

"Không, Tâm Di, anh yêu em. Đêm nay, anh sẽ đưa em đi."

Đường Tâm Di không nói nên lời, Thẩm Tiếu có phải bị bệnh tâm thần không..

"Anh có gì muốn nói, chúng ta cùng nhau nói luôn đi. Nếu anh đem tôi bắt đi, tôi thề, chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội nữa."

Đường Tâm Di nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Tiếu, kiên quyết không chút rung động.

Thẩm Tiếu vẫn đè cô xuống, may mà thủ đoạn này vẫn có tác dụng, nếu như bị Thẩm Tiếu bắt đi, cô thật sự không thể đảm bảo tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

"Tâm Di, em biết không, anh yêu em, không thể rời xa em, em không thể để cho anh một cơ hội sao, chỉ cần một cơ hội thôi là được rồi."

Biểu cảm của Thẩm Tiếu, động tác đó, thật đúng là diễn xuất hạng nhất.

Nếu bây giờ cô từ chối thì sẽ rất nguy hiểm, hành vi của Thẩm Tiếu khiến cô có chút lo sợ.

Cô nên nói gì đây, sự kết hợp này, tình huống mà cô đã nỗ lực rất nhiều để đạt được, giờ phải làm lại tất cả sao.

Không, cô chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Ở Mạc gia, thư kí kể lại tất cả những gì đã xảy ra với Đường Tâm Di gần đây.

Mạc Thiên Hành càng nghe, trong mắt càng hiện lên tia lạnh lẽo.

Kể từ khi anh nhìn thấy Đường Tâm Di tuyên bố chia tay mối quan hệ của cô với Thẩm Tiếu, anh đã biết Đường Tâm Di có ý gì trong lời cô nói đêm hôm đó.

Cô gái này chỉ là một trò chơi của Thẩm Tiếu, có thể khiến cô, người có yêu ghét rõ ràng, làm một chuyện như vậy, điều này cho thấy Thẩm Tiếu đã vô cùng có lỗi với cô.

Tuy nhiên, anh đã cử người đến điều tra mối bất hòa giữa Thẩm Tiếu và Đường Tâm Di, nhưng những gì anh nhận được lại là Đường Tâm Di và Thẩm Tiếu đã bí mật hẹn hò trong ba năm, và họ có mối quan hệ rất tốt với nhau.

Kết quả điều tra của anh không bao giờ sai, vậy tại sao Đường Tâm Di lại làm chuyện này?

Ngoài ra, việc Thẩm Tiếu dám lôi kéo Đường Tâm Di đơn giản chính là lớn mật.

Người của hắn không phải thứ mà một Thẩm Tếu đơn thuần có thể chạm vào!

Mạc Thiên Hành bước ra khỏi biệt thự, lái chiếc Rolls-Royce thuận lợi lao thẳng về phía tập đoàn Đường thị.

Ở cửa Đường thị, Thẩm Tiếu vẫn đang đợi câu trả lời của Đường Tâm Di, anh ta nhìn miệng Đường Tâm Di, đóng rồi mở, đóng mở mấy lần.

Đường Tâm Di không muốn cũng không được, tình hình hiện tại không thể tốt hơn, chỉ cần cô đồng ý với Thẩm Tiếu thì cô nhất định phải quay lại, nếu không sẽ là một lời tuyên chiến trắng trợn.

Mười phút trôi qua.

Thẩm Tiếu có chút không kiên nhẫn, Đường Tâm Di trước đây không có như thế này, cô sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của anh, nhưng bây giờ, chỉ là một yêu cầu nhỏ, lại khó khăn đến như vậy.

Đã xảy ra chuyện gì, anh không hiểu.

Đương nhiên Thẩm Tiếu sẽ không hiểu, từ đầu đến cuối không phải là có vấn đề với anh ta, mà là tâm hồn Đường Tâm Di đã không còn là cô gái đơn thuần như trước nữa.

"Tâm Di, em có thể nói gì không? Em thật sự đang làm anh thất vọng đấy."

Thẩm Tiếu cụp mắt xuống, trông thật đáng thương.

Lòng bàn tay của Đường Tâm Di bắt đầu đổ mồ hôi, cô rất muốn rời đi, nhưng lại không thể.

Phải làm sao đây, phải chăng chỉ là lời hứa.

Nó không quan trọng, tình hình đã biến đổi và đang bắt đầu lại, bây giờ không phải là lúc để nghĩ ngợi nhiều.

Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở miệng, ánh mắt đầy bất lực.

"Thẩm Tiếu.."

Ngay lập tức, một giọng nói cắt ngang những gì cô định nói.

Đường Tâm Di quay đầu nhìn Mạc Thiên Hành, cô chưa bao giờ cảm thấy Mạc Thiên Hành uy nghiêm như lúc này.

Nhịp tim đập liên hồi.

Đường Tâm Di nhìn Mạc Thiên Hành càng ngày càng gần mình, cô rất vui mừng, cô thích người đàn ông có mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người này.

Nhìn nghiêng, đường nét rõ ràng, ánh mắt vô cùng quyến rũ, Thẩm Tiếu và anh ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

"Anh Thẩm, người của tôi, anh dám cưỡng bức sao?"

Lạnh lùng, quý phái, có chút bá đạo, đầy khí phách.

Câu này rõ ràng là một câu thẩm vấn, nhưng nó đã trở thành một câu khẳng định bằng cách hỏi của Mạc Thiên Hành.

Thẩm Tiếu sửng sốt, Đường Tâm Di gặp Mạc Thiên Hành khi nào, tại sao anh ta chưa từng nghe cô nói.

Chẳng trách, anh đã thử nhiều biện pháp như vậy nhưng đều không thể khiến Đường Tâm Di đổi ý, hóa ra cô đã có Mạc Thiên Hành.

"Anh Mạc, anh đang nói gì vậy, vừa rồi tôi không ép Tâm Di. Nếu anh không tin, anh có thể hỏi cô ấy."

Giọng điệu thận trọng này, hành động khom lưng này, dáng vẻ nịnh nọt này, thật sự là cô không thích.

"Thật không, Đường Tâm Di."

Cô muốn nói không, nhưng lúc này, cô chỉ có thể chịu đựng, không thể.

"Không, Thẩm Tiếu, em sẽ không bao giờ trả lời câu hỏi vừa rồi của anh. Anh sẽ không thể quay lại với em được nữa. Kiếp này và kiếp sau, không thể nào."

Đường Tâm Di nói lớn và đầy mạnh mẽ.

Mạc Thiên Hành nhếch môi, có vẻ như thông tin dưới quyền không hoàn toàn chính xác, có thể cảm thấy Đường Tâm Di không có tình yêu với Thẩm Tiếu, mà chỉ có hận.

Thẩm Tiếu sau khi nghe xong, gân xanh trên trán nổi phồng, cả người run lên, nếu không có Mạc Thiên Hành ở đây, anh có lẽ đã tiếp tục dây dưa hoặc trực tiếp uy hiếp, nhưng để Mạc Thiên Hành nghe được những lời này, sau này anh ta có làm gì cũng đều là vô ích.

Sau khi Đường Tâm Di nói xong, toàn thân cô thả lỏng, lúc này Thẩm Tiếu không có làm gì, cuối cùng cô cũng thoát khỏi Thẩm Tiếu.

"Tâm Di, em nói thật sao? Em không phải là đang tức giận?"

Thẩm Tiếu trong mắt đầy vẻ khẩn cầu, phải nói rằng đôi mắt đó quá biểu cảm.

Đường Tâm Di lóe lên vẻ khinh thường, khinh bỉ, ghê tởm..

"Thẩm Tiếu, mỗi lời tôi nói đều xuất phát từ đáy lòng, từ sự chân thành của tôi, không có gì là giả dối. Tôi và anh đều không thể."

Đường Tâm Di nắm tay Mạc Thiên Hành rời đi.

Cô không muốn tiếp tục gượng ép bản thân, nếu không, cô thật sự sẽ nôn ra bữa ăn đêm qua mất.

Đường Tâm Di ngồi ở ghế lái phụ ánh mắt bình tĩnh nói: "Lái xe đi."

Ánh mắt Mạc Thiên Hành đầy vẻ trêu ghẹo, đưa tay bóp cằm Đường Tâm Di, đùa cợt nói: "Không ngờ em lại có chuyện tình như vậy."

Đường Tâm Di hất tay Mạc Thiên Hành ra và nhìn anh.

"Mạc Thiên Hành, vừa rồi chỉ là vì muốn cứu bản thân mình, tôi không quan tâm đến anh, anh mau lái xe đi."

Mạc Thiên Hành đến gần Đường Tâm Di, khuôn mặt anh được phóng đại vô số lần khiến tim của Đường Tâm Di đập không đều.

Sợi dây chuyền ngọc trai quanh cổ Đường Tâm Di dưới ánh trăng càng thêm tuyệt đẹp, từng viên ngọc trai một càng tôn lên khí chất bụi bặm của cô.

Trái tim của Mạc Thiên Hành cảm động..

"Tôi đã cứu cô, cô còn không nói cám ơn. Có phải có chút thất lễ hay không."

Đường Tâm Di cảm nhận sâu sắc hơi thở của Mạc Thiên Hành.

Đang chìm trong suy nghĩ và cảm xúc, điện thoại của Mạc Thiên Hành đột nhiên vang lên.
[/HIDE-THANKS]

Đăng Ký

꧁༺ ༻꧂​
 
Bài viết: 86 Tìm chủ đề
Chương 33: Sử dụng thủ thuật

[HIDE-THANKS]
Đường Tâm Di vội vàng đẩy Mạc Thiên Hành ra. Vừa rồi, cô đã thất thần.

Chết tiệt!

Mạc Thiên Hành trong lòng hét lên, nhưng anh vẫn muốn nhìn xem ai đã làm phiền mình nhiều như vậy, điện thoại hiển thị, Trợ lý Trần, anh sẽ ghi nhớ thật sâu cái tên này.

"Cảm ơn."

Đường Tâm Di nói nhanh.

Mạc Thiên Hành liếc nhìn Đường Tâm Di. Bầu không khí tốt nhất đã bị phá hỏng, bây giờ, cách duy nhất là bỏ qua điều đó.

Mạc Thiên Hành lái xe đưa Đường Tâm Di trở lại nhà họ Đường, Đường Tâm Di xuống xe mà không quay đầu nhìn lại, cô cảm thấy ở cùng một người như Mạc Thiên Hành quá nguy hiểm.

Sau khi nhìn Đường Tâm Di rời đi, Mạc Thiên Hành liền gọi điện lại.

"Có chuyện gì vậy."

Giọng điệu này còn lạnh hơn cả âm thanh mất hợp đồng mấy trăm triệu.

Trợ lý Trần rùng mình, anh không có làm gì Mạc tổng mà, sao lại trở nên đáng sợ như vậy chứ, anh nuốt nước bọt.

"Mạc tổng, ngày mai có bữa tối. 12 giờ trưa anh phải đến đây. Tôi gọi để nhắc nhở anh."

Mạc Thiên Hành cúp điện thoại của Trợ lý Trần. Anh nhớ tới, đó là một bữa tối rất bình thường, thật khó chịu.

* * *

Cả đêm qua Đường Tâm Di không ngủ được, cô ngủ đến mười một giờ trưa mới tỉnh dậy, đây là một ngày cuối tuần hiếm hoi, cô muốn thư giãn.

Ở Thẩm gia, Thẩm Tiếu đang quỳ trên mặt đất, ba Thẩm dùng gậy đánh anh ta, không có biểu hiện gì là mềm lòng.

"Nghịch tử, mày nói cho tao biết, mày tại sao lại không giải hòa được với Đường Tâm Di, giữ mày lại còn có ích lợi gì, tốt hơn hết là mày nên cách chức đi!"

Thẩm Tiếu chưa nói lời nào đã nghe thấy từ cách chức, anh ta vội nói: "Ba, vấn đề này là lỗi của con, con nhất định sẽ bù đắp lỗi lầm của mình."

"Mày định bù đắp như thế nào?" Ba Thẩm thở hổn hển, dù sao thì ông cũng đã già rồi.

"Ba, con định mua nhà họ Lục, ba cho con một tháng, con hứa sẽ không để ba thất vọng."

Ba Thẩm nhìn vào ánh mắt đầy tự tin của Thẩm Tiếu, ông ta hứa sẽ cho Thẩm Tiếu cơ hội này. Dù sao đứa trẻ này cũng là do ông ta dạy dỗ, ông vẫn biết khả năng của Thẩm Tiếu tới đâu.

Trở lại nhà họ Thẩm, Thẩm Tiếu gọi cho Tiêu Dương.

"Năm giờ chiều, ở quán Anxin Cafe, gặp mặt đi, bạn cũ."

Tiêu Dương không nói lời nào liền trực tiếp cúp điện thoại.

Đúng năm giờ, Tiêu Dương xuất hiện trong quán cà phê.

"Nói cho tôi biết, anh đang muốn làm cái gì?" Tiêu Dương giọng nói lạnh lùng, không có một tia cảm xúc.

"Tôi nghĩ anh cũng biết rằng, nhà họ Lục luôn là vấn đề đối với tôi. Tôi muốn đến nhà họ Lục đánh cắp thông tin, anh giúp tôi lần này, thế nào, một sinh viên đứng đầu khoa tài chính."

Tiêu Dương gật đầu đồng ý, anh đối với Thẩm Tiếu luôn rất tốt, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Tiêu Dương trực tiếp rời đi, Thẩm Tiếu biết tính tình của Tiêu Dương từ trước đến nay đều là như vậy, nhưng chỉ cần là điều hắn đã hứa, hắn nhất định sẽ thực hiện.

Lục gia, sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay.

Về đến nhà, Tiêu Dương trực tiếp gửi sơ yếu lý lịch của mình cho chủ tịch Lục. Chủ tịch Lục, tất nhiên sẽ không bỏ qua, anh đã xem sơ yếu lý lịch của Tiêu Dương và sắp xếp một cuộc phỏng vấn càng sớm càng tốt.

Phải nói Tiêu Dương quá xuất sắc, chỉ sau một lần phỏng vấn, Lục Hạo Hiên đã rất ưng ý với anh ta.

Tiêu Dương đến làm việc cho nhà họ Lục, những người ở đây rất tốt với anh ấy, nhưng anh ấy là người duy nhất đến để do thám thông tin.

Trong khoảng thời gian này, Lục Hạo Hiên vừa chuẩn bị chế tạo một lô trang sức, cần một lượng lớn vàng, Tiêu Dương nghe được tin tức liền báo cho Thẩm Tiếu.

Thẩm Tiếu lập tức hạ lệnh thu mua những tư liệu này ở thành phố H. Trong tích tắc, ở thành phố H, tất cả những tư liệu đó đều đã là của gia tộc họ Thẩm.

Lục Hạo Hiên càng nghĩ càng thấy lạ, nhưng lô trang sức này quan trọng đến mức anh phải nhờ Thẩm Tiếu mới có thể tiết kiệm được thời gian.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Tiếu trực tiếp tránh không muốn gặp mặt anh ta, tổng giám đốc nhà họ Lục đích thân tới cửa, nhưng Thẩm Tiếu lại biến mất, Lục Hạo Hiên cũng bất lực.

Vốn dĩ anh ấy không định mua nó ở thành phố H, nhưng vấn đề gấp rút, đến đi cũng phải mất nhiều thời gian, hơn nữa anh ấy cũng không muốn làm Đường Tâm Di thất vọng.

Lục Hạo Hiên quyết định tìm Thẩm Tiếu một lần nữa, lần này Thẩm Tiếu không lòng vòng nữa mà trực tiếp gặp Lục Hạo Hiên.

"Lục tổng tìm tôi có chuyện gì."

Rõ ràng hai người đều là tổng giám đốc, nhưng Thẩm Tiếu hiển nhiên rất coi thường Lục Hạo Hiên, điều này làm Lục Hạo Hiên cảm thấy khó chịu.

"Anh Thẩm, tôi tới đây chỉ để mua một lô nguyên liệu trang sức của anh, không phải để anh đưa cho. Đương nhiên, nếu anh không muốn, tôi cũng không cần."

Lục Hạo Hiên lớn tiếng nói, trong lời nói không có chút tự ti, anh tin rằng với sự chăm chỉ của anh và Đường Tâm Di, nhà họ Lục nhất định sẽ không thua kém Thẩm gia.

Vì vậy, ở đây không cần anh cúi đầu.

Thẩm Tiếu sắc mặt tối sầm lại, hắn vốn tưởng rằng Lục Hạo Hiên sẽ đến cung kính cùng hắn nói chuyện.

"Anh Lục, vậy tôi sẽ không lấy lô vật liệu này cho anh nữa, dù sao tôi mua vật liệu từ thành phố H, tôi cũng sẽ mua nó từ những nơi khác liền kề."

Lục Hạo Hiên cau mày, nếu Thẩm Tiếu cố tình ngăn cản anh mua vật liệu, hợp đồng đã ký sẽ không thể hoàn thành, và công ty cũng sẽ phải bồi thường thiệt hại đã thanh lý.

"Chỉ cần nói những gì anh muốn."

Ngay thẳng và thẳng thắn.

"Rất đơn giản. Tôi muốn mua lại công ty của anh và biến nó trở thành công ty con của Thẩm Thị. Anh có thể yên tâm rằng tôi sẽ không đối xử tệ với anh."

Khi nói đến mong muốn của mình, Lục Hạo Hiên không phải là người lớn lên trong giới kinh doanh thượng lưu nên anh ấy luôn nói rất thẳng thắn.

"Anh Thẩm, để tôi nói cho anh biết, không thể nào. Không chỉ là hợp đồng, tôi, Lục Thị, nếu thật sự mất đi, tôi cũng sẽ không bao giờ là công ty con của anh, như anh mong muốn."

Lục Hạo Hiên sải bước rời đi. Bây giờ, Thẩm Tiếu muốn bán hắn cũng sẽ không mua, để cho lô tư liệu đó tự sáng lên trong tay hắn đi.

Thẩm Tiếu giữ chặt cây bút và đợi Lục Hạo Hiên quay lại, nhưng Lục Hạo Hiên bước rất nhanh và không có ý dừng lại.

Lô nguyên liệu đó cũng khiến hắn tốn không ít tiền, lẽ nào Tiêu Dương nói sai rồi.

Thẩm Tiếu lập tức cự tuyệt, không thể nào, sẽ không phải là Tiêu Dương, khả năng của hắn tất cả đều rõ ràng.

Hắn không tin, nếu công ty phá sản, Lục Hạo Hiên nhất định sẽ đến tìm hắn, hắn là người duy nhất có tư liệu này, hắn có thời gian chờ Lục Hạo Hiên trở lại.

Khi Lục Hạo Hiên rời khỏi nhà họ Thẩm, anh ta lẩm bẩm, làm sao Thẩm Tiếu biết rằng anh ta cần tư liệu này.

Có vẻ như trong công ty của anh ta có nội gián.

Khi Lục Hạo Hiên trở lại công ty, anh xem ngày trên hợp đồng, chỉ có ba tháng ngắn ngủi, anh thậm chí còn chưa có vật liệu.

Anh nên làm gì đây.

Thẩm Tiếu thật đáng khinh bỉ, hắn cho người sắp xếp nội gián vào công ty của anh, khiến anh bẽ mặt, thậm chí bây giờ hắn ta còn định mua lại công ty.

Anh thật sự là nghĩ nhiều quá, trước hết hiện tại, anh cũng không vội tìm nội gián.

Anh giờ có nhiều nhất một tháng để mua vật liệu này, hai tháng còn lại sẽ làm đồ trang sức, nhưng anh đi mua ở đâu, thời gian thật eo hẹp.

Lục Hạo Hiên hai tay ôm đầu, bất lực ngồi trong phòng làm việc, những thiệt hại đã thanh lý của Lục Thị sẽ không thể lấy lại được.
[/HIDE-THANKS]

Đăng Ký

꧁༺ ༻꧂​
 

Những người đang xem chủ đề này

Back