Chương 10 - Phần 2
Kiếm tu ao xanh lấy ra chút bạc vụn từ trong tay áo, đặt lên bàn. Khóe mắt của hắn hơi run run, xem bộ dạng rất đau lòng.
"Đây là tiền của bàn trà này."
Không khí tức khắc hòa hoãn xuống.
"Được thôi, đạo hữu muốn nghe gì?"
"Chư vị vừa mới nói về Tần Vô Tướng, có thể kể cho ta nghe thêm chút chuyện của y."
Các tu sĩ trên bàn có chút kinh ngạc: "Y là đồ đệ của Tần Hoài, lại còn bị chỉ trích vì mang dòng máu hỗn huyết, còn rất nổi danh, tiểu hữu thế mà không biết y sao?"
Thanh y kiếm tu lắc lắc đầu, nói:
"Ta gọi là Giang Liên, là tán tu đến từ Bắc Hải. Bắc Hải là nơi bị Yêu tộc khống chế, vô cùng độc lập, không thường lui tới với người ngoài, tin tức rất ít."
Các tu sĩ đều đã uống say, lúc này cũng không thèm so đo nữa, nhìn thấy tán tu này ít hiểu biết, lại muốn tìm thông tin của Tần Vô Tướng mà không dò hỏi người có khả năng nhận được thần kiếm rất cao là Mục Tình. Bọn họ cầm bầu rượu đĩnh đạc mà nói:
"Tần Vô Tướng này thật ra có chút quan hệ sâu xa với Bắc Hải. Nghe nói năm đó Tần Hoài đã nhặt y ở trong một làng nhỏ tại Bắc Hải.."
Trước khi Mục Tình tìm được Yêu tộc lẩn trốn tại Ổ thành, có một tin dữ truyền vào khiến nàng dời lực chú ý.
"Hai đệ tử chân truyền của chưởng môn Thương Ngô kiếm phái, Hà Hằng và Hà Viên, gặp phải mai phục của ma quân Quân Diễm ở phía tây Thiên Thành khoảng hai mươi dặm đã mất mạng!"
"Hai mươi dặm ở phía tây Thiên Thành, chẳng phải cách Thiên Cơ Các không xa sao? Ma quân đây là muốn trực tiếp khai chiến với Thiên Cơ Các?"
Mục Tình: "..."
Trích Tinh hiếu kỳ nói: "Mục Tình, ngươi sờ cổ mình làm cái gì?"
Mục Tình thầm nghĩ: Ta sợ nha.
Hai tên thiếu đánh của Thương Ngô kiếm phái chỉ xuất phát sớm hơn nàng nửa ngày, hơn nữa còn đi cùng một phương hướng.
So ra, cũng chỉ kém nửa ngày thôi, có lẽ nàng cũng đã mất mạng rồi.
"Kiếm tu của Thái Huyền Tông cũng gặp phải ma tu, bị trọng thương kinh mạch tay phải đã đứt, chỉ sợ cả đời chẳng thể cầm kiếm."
"Thanh Phong Kiếm Phái cũng củng như thế, thiếu chưởng môn vô tình gặp phải ma tu, Kim Đan bị móc ra, toàn thân bị lửa ma thiêu đốt, đời này chỉ có thể làm một phế nhân."
......
Có người vỗ bàn đứng lên:
"Ma tông đang muốn làm gì đây? Bọn họ dám khiêu khích chính đạo như thế sao? Tần Hoài còn chưa có phi thăng đâu!"
"Ma tông tất nhiên là sợ hãi, bọn họ đã trốn tránh mấy trăm năm, thật vất vả mới chờ được Tần Hoài sắp phải phi thăng, lại xuất hiện một tên chủ nhân của thần kiếm. Thiên Cơ Các vừa đưa ra tiên đoán, Ma tông đã tận lực chặn giết hết kiếm tu, ngăn cản thần kiếm chi chủ hiện thế."
"Ma tông thật sự là chuyện bé xé ra to. Kiếm tu đến lấy kiếm, tu vi cao nhất chỉ là Nguyên Anh kỳ. Cho dù thần kiếm sắc bén hơn người, cũng không có cách nào đem tu vi của một người đẩy thẳng lên Hóa Thần kỳ, sao có đủ khả năng đối đầu với ma quân?"
Mục Tình: "..."
Các ngươi xem thường thần kiếm quá rồi đó.
Trong nguyên tác, nam chính Phương Du sau khi có được thần kiếm, một đường từ Nguyên Anh kỳ lên thẳng Hóa Thần Kỳ, sau đó sử dụng thiên lôi đánh ma quân Quân Diễm tan tác, đem ma quân phong ấn tại Kiếm Trủng.
Ách, thứ thật sự bị xem thường không phải là thần kiếm, mà là ánh sáng của nam chính đi? Xét cho cùng, dù là tầm bảo tăng thực lực hay là vượt cấp đánh nhau, thì đều là những sức mạnh kỳ bí của nam chính.
Cuối cùng vẫn là đệ tử của Hợp Hoan phái xuất hiện, trấn an nỗi lo lắng của các tu sĩ:"Chư vị tiên trưởng không cần lo lắng, Ổ Thành là nơi thuộc Hợp Hoan Phái, một ngày chư vị tiên trưởng còn ở Ổ Thành, phái của chúng ta sẽ bảo hộ chư vị, sẽ không cho phép ma tu quấy rầy chư vị."
"Hợp Hoan Phái thật sự chịu trách nhiệm!"
"Đúng vậy, thật không hổ là Tây Châu danh môn!"
......
Lời nói tán thưởng cứ quanh quẩn bên tai không dứt.
Trích Tinh đứng xem một lúc lâu, mới bay đến bên cạnh Mục Tình rồi mở miệng: "Nhưng vấn đề là, khi Ma tông tới thì Hợp Hoan Phái chống đỡ được không?"
Mục Tình: "..."
Người trẻ tuổi như ngươi có cần vạch trần sự thật như thế không?
Mục Tình chưa tới kịp nói gì, bỗng phát hiện trên người mình xuất hiện một ánh trắng màu sáng bao phủ. Nàng tìm ra nguồn sáng, phát hiện là khối ngọc bài mà nàng đã từng để lại một cái giống vậy ở cửa thành, ngọc bài tìm người.
"Tam sư huynh của ngươi thật sự tới Ổ Thành?"
Trích Tinh ngạc nhiên nói: "Mục Tình, không phải ngươi đến Thần Cơ Các xong, đã bị đám thần côn đó truyền thêm pháp lực, có bản lĩnh liệu sự như thần sao?"
Mục Tình: "..."
Không có chuyện để nói thì câm miệng đi.
......
Mục Tình đi đến chỗ cửa thành.
Nàng rất dễ dàng tìm thấy một người không thích hợp đang lẫn lộn trong vô số người hỗn loạn kia. Người này mặc một bộ hắc y, trên đầu mang đấu lạp*, dùng hắc sa che mặt. Ở giữa vô số tu sĩ đa màu đa sắc, cùng với quần áo đầy sặc sỡ của đệ tử Hợp Hoan Phái, vô cùng dễ thấy.
Y lúc này đang đứng tại chỗ đăng ký danh sắc, đem hắc sa vén lên, lộ ra thật diện mạo thật, để chứng minh thân phận của chính mình.
"Tam sư huynh!"
Người đang đội đấu lạp hắc sa nghe vậy liền ngẩng đẩu lên.
Người dưới đấu lạp có một gương mặt vô cùng nghiêm nghị, mày sắc mắt hẹp, ngũ quan vô cùng xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt được, gương mắt có chút không giống Nhân tộc bình thường, lại còn có thêm một mái tóc bạc xõa xuống.
Khuôn mặt vô cùng yêu dị, mà mái tóc bạc cũng chẳng giống thông thường. Hơn nữa ở dưới đấu lạp còn có một đôi tai của hồ ly.
Đây là ngoại hình bình thường của Yêu tộc bạch hồ ở Bắc Hải.
Đây tam sư huynh của Mục Tình, Tần Vô Tướng. Người cực kỳ căm ghét Nhân tộc, tương lai sẽ đi rồi đường ngang ngõ tắt, tạo nên đại họa Bắc Hải yêu hoàng.
"Tiểu sư muội."
Y nhìn thấy Mục Tình, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
Đã có gương mặt như thế, lại thêm biểu tình trầm lặng, thật sự tạo nên hiệu quả bô cùng kinh diễm.
Đệ tử ghi danh đăng ký của Hợp Hoan Phái bị gương mặt của y mê hoặc, chẳng phân biệt trường hợp nào mà lại muốn đào người: "Tần tiên trưởng, không bằng ngài gia nhập Hợp Hoan Phái của bọn ta đi? Bề ngoài của ngài tốt như vậy, ở tại môn phái của bọn ta chắc chắn sẽ vô cùng nổi danh."
Một nữ tu Hợp Hoan Phái kế bên hắn còn phản ứng lớn hơn nữa: "Tần tiên trưởng! Người nếu tới Hợp Hoan Phái, ta nguyện ý táng gia bại sản nuôi người nha!"
Một nữ tu có tiếng khác cũng tụ đến, nhiệt tình nói: "Tần tiên trưởng, ta có năm cái linh mạch, mười ba tòa linh quặng, liên đan tiên thú, thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, ngươi mà nguyện ý trở thành đạo lữ của ta, tất cả những thứ này đều thành vật sở hữu của ngươi."
"Đây là tiền của bàn trà này."
Không khí tức khắc hòa hoãn xuống.
"Được thôi, đạo hữu muốn nghe gì?"
"Chư vị vừa mới nói về Tần Vô Tướng, có thể kể cho ta nghe thêm chút chuyện của y."
Các tu sĩ trên bàn có chút kinh ngạc: "Y là đồ đệ của Tần Hoài, lại còn bị chỉ trích vì mang dòng máu hỗn huyết, còn rất nổi danh, tiểu hữu thế mà không biết y sao?"
Thanh y kiếm tu lắc lắc đầu, nói:
"Ta gọi là Giang Liên, là tán tu đến từ Bắc Hải. Bắc Hải là nơi bị Yêu tộc khống chế, vô cùng độc lập, không thường lui tới với người ngoài, tin tức rất ít."
Các tu sĩ đều đã uống say, lúc này cũng không thèm so đo nữa, nhìn thấy tán tu này ít hiểu biết, lại muốn tìm thông tin của Tần Vô Tướng mà không dò hỏi người có khả năng nhận được thần kiếm rất cao là Mục Tình. Bọn họ cầm bầu rượu đĩnh đạc mà nói:
"Tần Vô Tướng này thật ra có chút quan hệ sâu xa với Bắc Hải. Nghe nói năm đó Tần Hoài đã nhặt y ở trong một làng nhỏ tại Bắc Hải.."
Trước khi Mục Tình tìm được Yêu tộc lẩn trốn tại Ổ thành, có một tin dữ truyền vào khiến nàng dời lực chú ý.
"Hai đệ tử chân truyền của chưởng môn Thương Ngô kiếm phái, Hà Hằng và Hà Viên, gặp phải mai phục của ma quân Quân Diễm ở phía tây Thiên Thành khoảng hai mươi dặm đã mất mạng!"
"Hai mươi dặm ở phía tây Thiên Thành, chẳng phải cách Thiên Cơ Các không xa sao? Ma quân đây là muốn trực tiếp khai chiến với Thiên Cơ Các?"
Mục Tình: "..."
Trích Tinh hiếu kỳ nói: "Mục Tình, ngươi sờ cổ mình làm cái gì?"
Mục Tình thầm nghĩ: Ta sợ nha.
Hai tên thiếu đánh của Thương Ngô kiếm phái chỉ xuất phát sớm hơn nàng nửa ngày, hơn nữa còn đi cùng một phương hướng.
So ra, cũng chỉ kém nửa ngày thôi, có lẽ nàng cũng đã mất mạng rồi.
"Kiếm tu của Thái Huyền Tông cũng gặp phải ma tu, bị trọng thương kinh mạch tay phải đã đứt, chỉ sợ cả đời chẳng thể cầm kiếm."
"Thanh Phong Kiếm Phái cũng củng như thế, thiếu chưởng môn vô tình gặp phải ma tu, Kim Đan bị móc ra, toàn thân bị lửa ma thiêu đốt, đời này chỉ có thể làm một phế nhân."
......
Có người vỗ bàn đứng lên:
"Ma tông đang muốn làm gì đây? Bọn họ dám khiêu khích chính đạo như thế sao? Tần Hoài còn chưa có phi thăng đâu!"
"Ma tông tất nhiên là sợ hãi, bọn họ đã trốn tránh mấy trăm năm, thật vất vả mới chờ được Tần Hoài sắp phải phi thăng, lại xuất hiện một tên chủ nhân của thần kiếm. Thiên Cơ Các vừa đưa ra tiên đoán, Ma tông đã tận lực chặn giết hết kiếm tu, ngăn cản thần kiếm chi chủ hiện thế."
"Ma tông thật sự là chuyện bé xé ra to. Kiếm tu đến lấy kiếm, tu vi cao nhất chỉ là Nguyên Anh kỳ. Cho dù thần kiếm sắc bén hơn người, cũng không có cách nào đem tu vi của một người đẩy thẳng lên Hóa Thần kỳ, sao có đủ khả năng đối đầu với ma quân?"
Mục Tình: "..."
Các ngươi xem thường thần kiếm quá rồi đó.
Trong nguyên tác, nam chính Phương Du sau khi có được thần kiếm, một đường từ Nguyên Anh kỳ lên thẳng Hóa Thần Kỳ, sau đó sử dụng thiên lôi đánh ma quân Quân Diễm tan tác, đem ma quân phong ấn tại Kiếm Trủng.
Ách, thứ thật sự bị xem thường không phải là thần kiếm, mà là ánh sáng của nam chính đi? Xét cho cùng, dù là tầm bảo tăng thực lực hay là vượt cấp đánh nhau, thì đều là những sức mạnh kỳ bí của nam chính.
Cuối cùng vẫn là đệ tử của Hợp Hoan phái xuất hiện, trấn an nỗi lo lắng của các tu sĩ:"Chư vị tiên trưởng không cần lo lắng, Ổ Thành là nơi thuộc Hợp Hoan Phái, một ngày chư vị tiên trưởng còn ở Ổ Thành, phái của chúng ta sẽ bảo hộ chư vị, sẽ không cho phép ma tu quấy rầy chư vị."
"Hợp Hoan Phái thật sự chịu trách nhiệm!"
"Đúng vậy, thật không hổ là Tây Châu danh môn!"
......
Lời nói tán thưởng cứ quanh quẩn bên tai không dứt.
Trích Tinh đứng xem một lúc lâu, mới bay đến bên cạnh Mục Tình rồi mở miệng: "Nhưng vấn đề là, khi Ma tông tới thì Hợp Hoan Phái chống đỡ được không?"
Mục Tình: "..."
Người trẻ tuổi như ngươi có cần vạch trần sự thật như thế không?
Mục Tình chưa tới kịp nói gì, bỗng phát hiện trên người mình xuất hiện một ánh trắng màu sáng bao phủ. Nàng tìm ra nguồn sáng, phát hiện là khối ngọc bài mà nàng đã từng để lại một cái giống vậy ở cửa thành, ngọc bài tìm người.
"Tam sư huynh của ngươi thật sự tới Ổ Thành?"
Trích Tinh ngạc nhiên nói: "Mục Tình, không phải ngươi đến Thần Cơ Các xong, đã bị đám thần côn đó truyền thêm pháp lực, có bản lĩnh liệu sự như thần sao?"
Mục Tình: "..."
Không có chuyện để nói thì câm miệng đi.
......
Mục Tình đi đến chỗ cửa thành.
Nàng rất dễ dàng tìm thấy một người không thích hợp đang lẫn lộn trong vô số người hỗn loạn kia. Người này mặc một bộ hắc y, trên đầu mang đấu lạp*, dùng hắc sa che mặt. Ở giữa vô số tu sĩ đa màu đa sắc, cùng với quần áo đầy sặc sỡ của đệ tử Hợp Hoan Phái, vô cùng dễ thấy.
Y lúc này đang đứng tại chỗ đăng ký danh sắc, đem hắc sa vén lên, lộ ra thật diện mạo thật, để chứng minh thân phận của chính mình.
"Tam sư huynh!"
Người đang đội đấu lạp hắc sa nghe vậy liền ngẩng đẩu lên.
Người dưới đấu lạp có một gương mặt vô cùng nghiêm nghị, mày sắc mắt hẹp, ngũ quan vô cùng xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt được, gương mắt có chút không giống Nhân tộc bình thường, lại còn có thêm một mái tóc bạc xõa xuống.
Khuôn mặt vô cùng yêu dị, mà mái tóc bạc cũng chẳng giống thông thường. Hơn nữa ở dưới đấu lạp còn có một đôi tai của hồ ly.
Đây là ngoại hình bình thường của Yêu tộc bạch hồ ở Bắc Hải.
Đây tam sư huynh của Mục Tình, Tần Vô Tướng. Người cực kỳ căm ghét Nhân tộc, tương lai sẽ đi rồi đường ngang ngõ tắt, tạo nên đại họa Bắc Hải yêu hoàng.
"Tiểu sư muội."
Y nhìn thấy Mục Tình, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
Đã có gương mặt như thế, lại thêm biểu tình trầm lặng, thật sự tạo nên hiệu quả bô cùng kinh diễm.
Đệ tử ghi danh đăng ký của Hợp Hoan Phái bị gương mặt của y mê hoặc, chẳng phân biệt trường hợp nào mà lại muốn đào người: "Tần tiên trưởng, không bằng ngài gia nhập Hợp Hoan Phái của bọn ta đi? Bề ngoài của ngài tốt như vậy, ở tại môn phái của bọn ta chắc chắn sẽ vô cùng nổi danh."
Một nữ tu Hợp Hoan Phái kế bên hắn còn phản ứng lớn hơn nữa: "Tần tiên trưởng! Người nếu tới Hợp Hoan Phái, ta nguyện ý táng gia bại sản nuôi người nha!"
Một nữ tu có tiếng khác cũng tụ đến, nhiệt tình nói: "Tần tiên trưởng, ta có năm cái linh mạch, mười ba tòa linh quặng, liên đan tiên thú, thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, ngươi mà nguyện ý trở thành đạo lữ của ta, tất cả những thứ này đều thành vật sở hữu của ngươi."
_N.L_