casedeluna
TjểuNươngTử, SV129, MHC 360mobi
Bài viết: 1 

Chương 30: Trạm thu nhận động vật hoang dã
[HIDE-THANKS][BOOK]Nghĩ đến điều này, Trần Tang Ny mở trình duyệt di động ra, nhấp vào một trong những diễn đàn mà cô hay xem và bắt đầu đăng bài.
Tiêu đề của bài đăng là: 818, nhỏ bạch liên hoa trà xanh nữ lớp tôi~~~
Trần Tang Ny viết xong tiêu đề, sau đó nhấn vào khung soạn bài
"Họ của bạn học nữ này là x, vì vậy gọi cô ta là Tiểu X đi.
Bề ngoài của nó trong ôn nhu, mềm mại đáng yêu, khờ dại, nói chuyện là nói nhỏ nhẹ.
Giáo viên, ba mẹ đều khen nó ổn trọng, hiểu chuyện → _ →
Giống như một thiện thần nhỏ!
Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi học hỏi nó!
Xem người ta học tốt như thế nào, hơn nữa không hề tranh cường háo thắng, không giống như tôi blabla..
Nhưng!
Con nhỏ này chính xác là một con bạch liên hoa trà xanh tâm cơ kỹ nữ → _ →
Nhìn đến đây bạn sẽ hỏi. Mọi người đều bị nhỏ đó lừa dối. Vì cái lông gì mà tôi là người duy nhất có thể nhìn thấy bộ mặt thật của nó? Vậy thì hãy nghe tôi tế tế cho mà nghe.."
Trần Tang Ny viết xong, nhấn vào nút xuất bản.
Chưa đầy một phút, bài đăng liền có nhiều lời bình luận, tất cả đều thúc giục chủ nhà tiếp tục kể.
Có người quyết liệt đáp lại: "Tôi ghét nhất loại hoa sen trắng này! Chủ nhà cầu tế cái con tiện nhân này!"
Trần Tang Ny rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
Vì vậy, cô tiếp tục gõ, đem chuyện trước đó thêm mắm thêm muối kể lại một lần.
Đại khái là, người bạn cùng lớp tên Tiểu X này cố tình qua mặt cô để liên hệ với xưởng may của ba cô để lấy công, đồng thời cố tình ngăn cản các bạn học khác biết rằng quần áo đó là do gia đình cô may. Hơn nữa, cái con nhỏ x này còn áp giá rất thấp để lấy lòng giáo viên chủ nhiệm, cơ bản tiền trả phí tổn còn không đủ nữa. Rõ ràng đóng góp to lớn nhất là của gia đình cô. Kết quả là mọi người chỉ khen "Oh, tiểu x thật tuyệt vời", "may mà có tiểu x"..
Cuối cùng, để thu hút giá trị thù hận, Trần Tang Ny đã bịa ra một vài việc để cố tình bôi đen Tiêu Thư Vi, làm cho hình tượng tâm cơ kỹ nữ của Tiểu X càng sống động, đáng ghét hơn.
Sau bữa ăn tối, bài đăng này đã bị đỉnh thành bài đăng hot của diễn đàn.
Trần Tang Ny mở bài đăng, đọc phần phản hồi và cảm thấy rất hài lòng.
Phía dưới bài đăng có rất nhiều lời mắng mỏ, mọi người đều phẫn nộ mắng chửi Tiểu X.
Tất nhiên cũng có một số ít người hoài nghi chủ nhà ghen tị với Tiểu X nên mới đăng bài này.
Nhưng hầu như không có ai giúp Tiểu X lên tiếng, mọi người đều bị bài đăng của Trần Tang Ny đánh lừa, nhận định nhỏ Tiểu X này thực sự rất kinh tởm.
Ngoài ra, còn có nhiều người rãnh rổi nhân danh chính nghĩa và công lý bày chủ ý cho Trần Tang Ny.
"Vạch trần bộ mặt thật của con x nhỏ này đi! Nói cho mọi người biết sự thật đi! Chuyện này rất khó sao cậu?"
"Chủ nhà thật bánh bao, nếu là tôi, tôi trực tiếp ba ba vả vào mồm! (#` O ')"
"Chuyện dễ mà~nhỏ đó nếu đặt may ở xưởng nhà cậu, cậu liền dặn quần áo làm xong, không cần giao cho nó, rồi chờ thứ hai tuần sau, cậu đem quần áo phát cho mọi người là được rồi!"
"Tâm cơ kỹ nữ rất đáng giận! Nếu tôi, đem đồ đi đốt cũng sẽ không giao cho nó! Hừm!"
Lời nhận xét cuối cùng hiển nhiên chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Sau khi đọc bình luận đó, Trần Tang Ny hơi suy nghĩ.
Cô nghĩ thầm, vải dùng cho bộ quần áo đó là đồ thừa của đơn đặt hàng trước, kỳ thực chúng chẳng đáng vài đồng. Ba cô nói thật với cô, 45 NDT thật ra đã rất đắt, phí tổn quần áo không kể phí nhân công, cũng liền 10 khối tiền mà thôi. Cho nên, dù có bị thiêu rụi cũng không tổn thất bao nhiêu.
Nhưng điều này chỉ giới hạn trong ảo tưởng thôi, tất nhiên Trần Tang Ny sẽ không ngu đến mức đốt quần áo đâu. Nhưng cô không muốn Tiêu Thư Vi có được thứ mình muốn một cách dễ dàng như vậy.
Nghĩ vậy, Trần Tang Ny mở cửa phòng ngủ, nhìn mẹ cô đang quét sàn trong phòng khách nói: "Mẹ, con ra ngoài đi dạo một chút."
Đổng Lập Bình nói, "Muộn thế này còn đi đâu? Đừng nói là đi tiệm net chơi game với mấy thằng con trai đó!"
Trần Tang Ny ngay lập tức không vui: "Con không đi tiệm net! Mẹ cứ nghi ngờ vẩn vơ"
Nói xong, giận vù vù mở cửa đi rồi.
Đổng Lệ Bình đột nhiên thở dài: "Đứa nhỏ này.." Rõ ràng trước mặt người ngoài cư xử lễ phép, ở nhà sao lại cứng đầu như thế?
*
Lâm Duệ bế mèo con vào bệnh viện thú cưng.
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đeo kính cận, dáng vẻ hiền lành.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, mèo con bị gãy nhẹ ở chân sau, ngoài ra không có bệnh gì nặng. Chỉ cần băng lại và nghỉ ngơi một thời gian là tốt.
"Khả năng hồi phục của mèo con rất mạnh." Bác sĩ mỉm cười, "Trong khoảng thời gian này đừng động vào vết thương của nó, nó sẽ sớm tự hồi phục."
Ba cô gái còn lại theo sau thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy mèo con này làm sao bây giờ?" Tiêu Thư Vi hỏi.
Lâm Duệ cẩn thận đặt mèo con vào trong thùng giấy, không ngẩng đầu lên, nói: "Tớ định mang nó về nhà trước."
Tiêu Thư Vi nhớ tới người nhà của cậu ta làm việc trong trạm thu nhận động vật hoang dã. Hẳn là người nhà cậu ta sẽ không ghét bỏ con mèo này?
Lúc này, bác sĩ thú y đột nhiên nói ︰ "À, Duệ Duệ, bác phải đi thăm trạm thu nhận một chuyến. Sáng nay có một con chó con tiêu chảy, ba của cháu gọi điện thoại cho bác, để bác đi xem một chút."
Thì ra bác thú ý này quen biết gia đình của Lâm Duệ, cô nhìn thái độ lãnh đạm của Lâm Duệ cứ nghĩ là không quen.
Lý Sảng tò mò hỏi: "Trạm thu nhận gì vậy?"
Sau khi nghe Tiêu Thư Vi giải thích, Lý Sảng nói, "Tớ cũng muốn đến trạm thu nhận. Ba tớ luôn nói ông ấy muốn nhận nuôi một con chó để giữ nhà."
Bác sĩ thú y đột nhiên cười nói: "Được rồi, vậy mấy bạn nhỏ cùng đi đi. Trạm thu nhận cách đây không xa, đi bộ một đoạn là tới."
Không ngờ trạm thu nhận động vật hoang dã lại gần trường học của Tiêu Thư Vi đến vậy.
Đi được mười phút, bác sĩ thú y dừng lại, chỉ vào tòa nhà hai tầng của một sân biệt lập trước mặt: "Chính là nó."
Trong sân, một vài con mèo hoang đang nằm trên bậc thang lười biếng phơi nắng. Một tấm biển sơ sài được treo ở cửa: Trung tâm thu nhận động vật hoang dã thành phố Kim Hoa.
Khi vừa bước vào tòa nhà, Tiêu Thư Vi liền nghe thấy một trận tiếng sủa lớn.
Lâm Duệ quay đầu lại và nói với ba người Tiêu Thư Vi, "Nếu cậu muốn nhận nuôi chó, thì đi theo tớ."
Ngay sau đó, họ rẽ trái vào một căn phòng.
Trong phòng có đặt nhiều chiếc lồng sắt cao và rộng, bên trong lần lượt chứa bảy hoặc tám loại chó khác nhau.
Lâm Duệ cúi xuống, vươn tay qua lồng, chạm vào đầu một con chó không rõ giống, mỉm cười: "Maomao, hôm nay tâm trạng không tệ đúng không hả?"
Giọng điệu thập phần thân thiết, như thể đột nhiên thay đổi một người khác vậy.
Cậu ta quay đầu lại nói với những người khác: "Đây là Maomao, một con chó cái đang mang thai. Chưa thể nhận nuôi được. Những con khác thì đều có thể nhận nuôi."
Tiêu Thư Vi nhìn xuống một con chó mực đang ngủ gật. Bộ lông của nó sáng bóng, trông thật khỏe mạnh, có chiếc chuông treo quanh cổ, nhìn không giống chó hoang chút nào.
Vì vậy cô không nhịn được hỏi: "Những con chó này trước đây có chủ không?"
Lâm Duệ bước tới, hai tay đút túi, trầm giọng nói: "Ngay từ đầu không có con nào là chó hoang. Trước đây chúng đều là thú cưng." Vừa nói hắn vừa cúi người nhẹ nhàng sờ sờ vào đầu chó mực, chó mực lỗ tai vừa động, mở mắt ra, liếm liếm tay hắn.
Lâm Duệ nói, "Chủ nhân của nó đang mang thai, mẹ chồng bắt cô ta phải vứt con chó đi, nói rằng phụ nữ có thai không được nuôi thú cưng".
Giọng nói của cậu ta rất bình tĩnh, như thể đã quá quen với những việc như vậy.
Bác sĩ thú y đứng một bên thở dài: "Mấy ngày đầu ở đây, Đại Hắc hầu như không ăn uống gì, ngày nào cũng ngồi xổm ở cổng sân chờ chủ đến. Sau lại, bác không thể không tiêm dung dịch dinh dưỡng cho nó vì sợ nó chết đói"
Vương Tuyết Tinh cau mày︰ "Đại Hắc thật tội nghiệp"
Lâm Duệ lại nói︰ "Đại Hắc tính ra cũng là may mắn."
Tiêu Thư Vi nhìn hắn ︰ "Tại sao?" "
" Bởi vì có rất nhiều vật nuôi bị bỏ rơi, khi đó, đều là trực tiếp bị ném trên đường cái, mặc xe cộ qua lại, những người chủ đó không quan tâm chúng nó sẽ sống hay chết. "
*
Sau đó, Lý Sảng ngay lập tức quyết định nhận nuôi Đại Hắc.
Nhận nuôi một con vật không rắc rối như nhận một đứa trẻ, không cần nhiều thủ tục. Tuy nhiên, Lý Sảng vẫn cần liên lạc với gia đình trước, vì vậy hôm nay cô tạm thời không thể mang Đại Hắc đi.
Bác Trương - bác sĩ thú ý mỉm cười và nói với họ:" Sau khi về, mấy đứa nhiều quảng cáo với các bạn cùng lớp nghe. Nếu bất cứ ai muốn nhận nuôi chó hoặc mèo, hoan nghênh đến chỗ chúng tôi. "
Ông nói, đột nhiên lại bổ sung:" Nhân tiện! Hoang nghênh theo dõi Weibo chính thức của chúng tôi! Nó có tên là Trạm thu nhận động vật hoang dã Kim Hoa! Hoạt động quyên góp đang được tổ chức trên Weibo. Hoan nghênh mọi người đến quyên tiền, quyên 1 NDT cũng được ".
Ba cô gái đều cười.
Bác Trương lại xoa xoa tóc của Lâm Duệ, cười nói:" Còn có chính là, sau này nhiều chiếu cố Duệ Duệ của chúng ta. Duệ Duệ tuy nhút nhát, không thích nói chuyện, nhưng cũng không tệ! Các cháu sau này hãy cùng nó nói chuyện nhiều hơn, đừng để nó luôn ở một mình. "
Tóc của Lâm Duệ lập tức bị xát thành ổ gà.
Cậu ta không nói chuyện, quay đầu đút tay vào túi nhìn ra ngoài cửa sổ, với vẻ mặt lãnh đạm, trông vẫn rất lạnh lùng. Trong lòng thì nghĩ:" Chú Trương, chú đủ rồi.. tvt "
Lí Sảng lập tức sảng khoái cười nói:" Được ạ, việc nhỏ. Sau này tụi cháu nhất định sẽ dẫn cậu ấy đi chơi nhiều hơn. "
········
Khuôn mặt lạnh lùng cao lãnh của Lâm Duệ gần như sụp đổ.
*
Sau khi về nhà, Tiêu Thư Vi thực sự theo dõi Weibo của" Trạm thu nhận động vật hoang dã Kim Hoa ".
Weibo có hai bức ảnh, một trong số đó là ảnh của Lâm Duệ, thậm chí còn lộ má. Cậu ta đang cúi xuống vuốt cằm một con mèo mướp màu vàng, con mèo nheo mắt, lộ ra một bộ rất thích thú.
Quả nhiên, rất nhiều bình luận bên dưới đều liên quan đến Lâm Duệ.
" Yêu, bức thứ anh trai cũng đẹp quá nha! "
" Thả con mèo mướp đó ra, tôi đến đây! (- -) "
" Tay anh bạn trai đẹp quá, liếm liếm prprpr ······· "
" Si nữ ở đâu mà nhiều vậy! Mama Thế giới này thật đáng sợ QAQ"
Tiêu Thư Vi xem xong, không khỏi tưởng tượng ra biểu tình của vị bạn học cao lãnh kia sau khi nhìn thấy đống bình luận này.
········· phụt. Hahahahhahaha
Khi cô đang xem Weibo, Z đột nhiên gửi tin nhắn.
Z: Tiêu Thư Vi, tôi vừa nhìn thấy một bài viết lạ trên một diễn đàn nổi tiếng ;)
Z: Căn cứ thông tin liên quan trong bài đăng, tôi nghĩ bài đăng này rất có thể liên quan đến cô. Cô có muốn nhìn một chút không?
Tiêu Thư Vi: Bài gì? Gửi tôi xem.
Z: [liên kết web]
Tiêu Thư Vi nhấp vào bài đăng, tiêu đề màu đỏ ngay lập tức đập thẳng vào mắt: 818, nhỏ bạch liên hoa trà xanh nữ lớp tôi~~~[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Nghĩ đến điều này, Trần Tang Ny mở trình duyệt di động ra, nhấp vào một trong những diễn đàn mà cô hay xem và bắt đầu đăng bài.
Tiêu đề của bài đăng là: 818, nhỏ bạch liên hoa trà xanh nữ lớp tôi~~~
Trần Tang Ny viết xong tiêu đề, sau đó nhấn vào khung soạn bài
"Họ của bạn học nữ này là x, vì vậy gọi cô ta là Tiểu X đi.
Bề ngoài của nó trong ôn nhu, mềm mại đáng yêu, khờ dại, nói chuyện là nói nhỏ nhẹ.
Giáo viên, ba mẹ đều khen nó ổn trọng, hiểu chuyện → _ →
Giống như một thiện thần nhỏ!
Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi học hỏi nó!
Xem người ta học tốt như thế nào, hơn nữa không hề tranh cường háo thắng, không giống như tôi blabla..
Nhưng!
Con nhỏ này chính xác là một con bạch liên hoa trà xanh tâm cơ kỹ nữ → _ →
Nhìn đến đây bạn sẽ hỏi. Mọi người đều bị nhỏ đó lừa dối. Vì cái lông gì mà tôi là người duy nhất có thể nhìn thấy bộ mặt thật của nó? Vậy thì hãy nghe tôi tế tế cho mà nghe.."
Trần Tang Ny viết xong, nhấn vào nút xuất bản.
Chưa đầy một phút, bài đăng liền có nhiều lời bình luận, tất cả đều thúc giục chủ nhà tiếp tục kể.
Có người quyết liệt đáp lại: "Tôi ghét nhất loại hoa sen trắng này! Chủ nhà cầu tế cái con tiện nhân này!"
Trần Tang Ny rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
Vì vậy, cô tiếp tục gõ, đem chuyện trước đó thêm mắm thêm muối kể lại một lần.
Đại khái là, người bạn cùng lớp tên Tiểu X này cố tình qua mặt cô để liên hệ với xưởng may của ba cô để lấy công, đồng thời cố tình ngăn cản các bạn học khác biết rằng quần áo đó là do gia đình cô may. Hơn nữa, cái con nhỏ x này còn áp giá rất thấp để lấy lòng giáo viên chủ nhiệm, cơ bản tiền trả phí tổn còn không đủ nữa. Rõ ràng đóng góp to lớn nhất là của gia đình cô. Kết quả là mọi người chỉ khen "Oh, tiểu x thật tuyệt vời", "may mà có tiểu x"..
Cuối cùng, để thu hút giá trị thù hận, Trần Tang Ny đã bịa ra một vài việc để cố tình bôi đen Tiêu Thư Vi, làm cho hình tượng tâm cơ kỹ nữ của Tiểu X càng sống động, đáng ghét hơn.
Sau bữa ăn tối, bài đăng này đã bị đỉnh thành bài đăng hot của diễn đàn.
Trần Tang Ny mở bài đăng, đọc phần phản hồi và cảm thấy rất hài lòng.
Phía dưới bài đăng có rất nhiều lời mắng mỏ, mọi người đều phẫn nộ mắng chửi Tiểu X.
Tất nhiên cũng có một số ít người hoài nghi chủ nhà ghen tị với Tiểu X nên mới đăng bài này.
Nhưng hầu như không có ai giúp Tiểu X lên tiếng, mọi người đều bị bài đăng của Trần Tang Ny đánh lừa, nhận định nhỏ Tiểu X này thực sự rất kinh tởm.
Ngoài ra, còn có nhiều người rãnh rổi nhân danh chính nghĩa và công lý bày chủ ý cho Trần Tang Ny.
"Vạch trần bộ mặt thật của con x nhỏ này đi! Nói cho mọi người biết sự thật đi! Chuyện này rất khó sao cậu?"
"Chủ nhà thật bánh bao, nếu là tôi, tôi trực tiếp ba ba vả vào mồm! (#` O ')"
"Chuyện dễ mà~nhỏ đó nếu đặt may ở xưởng nhà cậu, cậu liền dặn quần áo làm xong, không cần giao cho nó, rồi chờ thứ hai tuần sau, cậu đem quần áo phát cho mọi người là được rồi!"
"Tâm cơ kỹ nữ rất đáng giận! Nếu tôi, đem đồ đi đốt cũng sẽ không giao cho nó! Hừm!"
Lời nhận xét cuối cùng hiển nhiên chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Sau khi đọc bình luận đó, Trần Tang Ny hơi suy nghĩ.
Cô nghĩ thầm, vải dùng cho bộ quần áo đó là đồ thừa của đơn đặt hàng trước, kỳ thực chúng chẳng đáng vài đồng. Ba cô nói thật với cô, 45 NDT thật ra đã rất đắt, phí tổn quần áo không kể phí nhân công, cũng liền 10 khối tiền mà thôi. Cho nên, dù có bị thiêu rụi cũng không tổn thất bao nhiêu.
Nhưng điều này chỉ giới hạn trong ảo tưởng thôi, tất nhiên Trần Tang Ny sẽ không ngu đến mức đốt quần áo đâu. Nhưng cô không muốn Tiêu Thư Vi có được thứ mình muốn một cách dễ dàng như vậy.
Nghĩ vậy, Trần Tang Ny mở cửa phòng ngủ, nhìn mẹ cô đang quét sàn trong phòng khách nói: "Mẹ, con ra ngoài đi dạo một chút."
Đổng Lập Bình nói, "Muộn thế này còn đi đâu? Đừng nói là đi tiệm net chơi game với mấy thằng con trai đó!"
Trần Tang Ny ngay lập tức không vui: "Con không đi tiệm net! Mẹ cứ nghi ngờ vẩn vơ"
Nói xong, giận vù vù mở cửa đi rồi.
Đổng Lệ Bình đột nhiên thở dài: "Đứa nhỏ này.." Rõ ràng trước mặt người ngoài cư xử lễ phép, ở nhà sao lại cứng đầu như thế?
*
Lâm Duệ bế mèo con vào bệnh viện thú cưng.
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, đeo kính cận, dáng vẻ hiền lành.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, mèo con bị gãy nhẹ ở chân sau, ngoài ra không có bệnh gì nặng. Chỉ cần băng lại và nghỉ ngơi một thời gian là tốt.
"Khả năng hồi phục của mèo con rất mạnh." Bác sĩ mỉm cười, "Trong khoảng thời gian này đừng động vào vết thương của nó, nó sẽ sớm tự hồi phục."
Ba cô gái còn lại theo sau thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy mèo con này làm sao bây giờ?" Tiêu Thư Vi hỏi.
Lâm Duệ cẩn thận đặt mèo con vào trong thùng giấy, không ngẩng đầu lên, nói: "Tớ định mang nó về nhà trước."
Tiêu Thư Vi nhớ tới người nhà của cậu ta làm việc trong trạm thu nhận động vật hoang dã. Hẳn là người nhà cậu ta sẽ không ghét bỏ con mèo này?
Lúc này, bác sĩ thú y đột nhiên nói ︰ "À, Duệ Duệ, bác phải đi thăm trạm thu nhận một chuyến. Sáng nay có một con chó con tiêu chảy, ba của cháu gọi điện thoại cho bác, để bác đi xem một chút."
Thì ra bác thú ý này quen biết gia đình của Lâm Duệ, cô nhìn thái độ lãnh đạm của Lâm Duệ cứ nghĩ là không quen.
Lý Sảng tò mò hỏi: "Trạm thu nhận gì vậy?"
Sau khi nghe Tiêu Thư Vi giải thích, Lý Sảng nói, "Tớ cũng muốn đến trạm thu nhận. Ba tớ luôn nói ông ấy muốn nhận nuôi một con chó để giữ nhà."
Bác sĩ thú y đột nhiên cười nói: "Được rồi, vậy mấy bạn nhỏ cùng đi đi. Trạm thu nhận cách đây không xa, đi bộ một đoạn là tới."
Không ngờ trạm thu nhận động vật hoang dã lại gần trường học của Tiêu Thư Vi đến vậy.
Đi được mười phút, bác sĩ thú y dừng lại, chỉ vào tòa nhà hai tầng của một sân biệt lập trước mặt: "Chính là nó."
Trong sân, một vài con mèo hoang đang nằm trên bậc thang lười biếng phơi nắng. Một tấm biển sơ sài được treo ở cửa: Trung tâm thu nhận động vật hoang dã thành phố Kim Hoa.
Khi vừa bước vào tòa nhà, Tiêu Thư Vi liền nghe thấy một trận tiếng sủa lớn.
Lâm Duệ quay đầu lại và nói với ba người Tiêu Thư Vi, "Nếu cậu muốn nhận nuôi chó, thì đi theo tớ."
Ngay sau đó, họ rẽ trái vào một căn phòng.
Trong phòng có đặt nhiều chiếc lồng sắt cao và rộng, bên trong lần lượt chứa bảy hoặc tám loại chó khác nhau.
Lâm Duệ cúi xuống, vươn tay qua lồng, chạm vào đầu một con chó không rõ giống, mỉm cười: "Maomao, hôm nay tâm trạng không tệ đúng không hả?"
Giọng điệu thập phần thân thiết, như thể đột nhiên thay đổi một người khác vậy.
Cậu ta quay đầu lại nói với những người khác: "Đây là Maomao, một con chó cái đang mang thai. Chưa thể nhận nuôi được. Những con khác thì đều có thể nhận nuôi."
Tiêu Thư Vi nhìn xuống một con chó mực đang ngủ gật. Bộ lông của nó sáng bóng, trông thật khỏe mạnh, có chiếc chuông treo quanh cổ, nhìn không giống chó hoang chút nào.
Vì vậy cô không nhịn được hỏi: "Những con chó này trước đây có chủ không?"
Lâm Duệ bước tới, hai tay đút túi, trầm giọng nói: "Ngay từ đầu không có con nào là chó hoang. Trước đây chúng đều là thú cưng." Vừa nói hắn vừa cúi người nhẹ nhàng sờ sờ vào đầu chó mực, chó mực lỗ tai vừa động, mở mắt ra, liếm liếm tay hắn.
Lâm Duệ nói, "Chủ nhân của nó đang mang thai, mẹ chồng bắt cô ta phải vứt con chó đi, nói rằng phụ nữ có thai không được nuôi thú cưng".
Giọng nói của cậu ta rất bình tĩnh, như thể đã quá quen với những việc như vậy.
Bác sĩ thú y đứng một bên thở dài: "Mấy ngày đầu ở đây, Đại Hắc hầu như không ăn uống gì, ngày nào cũng ngồi xổm ở cổng sân chờ chủ đến. Sau lại, bác không thể không tiêm dung dịch dinh dưỡng cho nó vì sợ nó chết đói"
Vương Tuyết Tinh cau mày︰ "Đại Hắc thật tội nghiệp"
Lâm Duệ lại nói︰ "Đại Hắc tính ra cũng là may mắn."
Tiêu Thư Vi nhìn hắn ︰ "Tại sao?" "
" Bởi vì có rất nhiều vật nuôi bị bỏ rơi, khi đó, đều là trực tiếp bị ném trên đường cái, mặc xe cộ qua lại, những người chủ đó không quan tâm chúng nó sẽ sống hay chết. "
*
Sau đó, Lý Sảng ngay lập tức quyết định nhận nuôi Đại Hắc.
Nhận nuôi một con vật không rắc rối như nhận một đứa trẻ, không cần nhiều thủ tục. Tuy nhiên, Lý Sảng vẫn cần liên lạc với gia đình trước, vì vậy hôm nay cô tạm thời không thể mang Đại Hắc đi.
Bác Trương - bác sĩ thú ý mỉm cười và nói với họ:" Sau khi về, mấy đứa nhiều quảng cáo với các bạn cùng lớp nghe. Nếu bất cứ ai muốn nhận nuôi chó hoặc mèo, hoan nghênh đến chỗ chúng tôi. "
Ông nói, đột nhiên lại bổ sung:" Nhân tiện! Hoang nghênh theo dõi Weibo chính thức của chúng tôi! Nó có tên là Trạm thu nhận động vật hoang dã Kim Hoa! Hoạt động quyên góp đang được tổ chức trên Weibo. Hoan nghênh mọi người đến quyên tiền, quyên 1 NDT cũng được ".
Ba cô gái đều cười.
Bác Trương lại xoa xoa tóc của Lâm Duệ, cười nói:" Còn có chính là, sau này nhiều chiếu cố Duệ Duệ của chúng ta. Duệ Duệ tuy nhút nhát, không thích nói chuyện, nhưng cũng không tệ! Các cháu sau này hãy cùng nó nói chuyện nhiều hơn, đừng để nó luôn ở một mình. "
Tóc của Lâm Duệ lập tức bị xát thành ổ gà.
Cậu ta không nói chuyện, quay đầu đút tay vào túi nhìn ra ngoài cửa sổ, với vẻ mặt lãnh đạm, trông vẫn rất lạnh lùng. Trong lòng thì nghĩ:" Chú Trương, chú đủ rồi.. tvt "
Lí Sảng lập tức sảng khoái cười nói:" Được ạ, việc nhỏ. Sau này tụi cháu nhất định sẽ dẫn cậu ấy đi chơi nhiều hơn. "
········
Khuôn mặt lạnh lùng cao lãnh của Lâm Duệ gần như sụp đổ.
*
Sau khi về nhà, Tiêu Thư Vi thực sự theo dõi Weibo của" Trạm thu nhận động vật hoang dã Kim Hoa ".
Weibo có hai bức ảnh, một trong số đó là ảnh của Lâm Duệ, thậm chí còn lộ má. Cậu ta đang cúi xuống vuốt cằm một con mèo mướp màu vàng, con mèo nheo mắt, lộ ra một bộ rất thích thú.
Quả nhiên, rất nhiều bình luận bên dưới đều liên quan đến Lâm Duệ.
" Yêu, bức thứ anh trai cũng đẹp quá nha! "
" Thả con mèo mướp đó ra, tôi đến đây! (- -) "
" Tay anh bạn trai đẹp quá, liếm liếm prprpr ······· "
" Si nữ ở đâu mà nhiều vậy! Mama Thế giới này thật đáng sợ QAQ"
Tiêu Thư Vi xem xong, không khỏi tưởng tượng ra biểu tình của vị bạn học cao lãnh kia sau khi nhìn thấy đống bình luận này.
········· phụt. Hahahahhahaha
Khi cô đang xem Weibo, Z đột nhiên gửi tin nhắn.
Z: Tiêu Thư Vi, tôi vừa nhìn thấy một bài viết lạ trên một diễn đàn nổi tiếng ;)
Z: Căn cứ thông tin liên quan trong bài đăng, tôi nghĩ bài đăng này rất có thể liên quan đến cô. Cô có muốn nhìn một chút không?
Tiêu Thư Vi: Bài gì? Gửi tôi xem.
Z: [liên kết web]
Tiêu Thư Vi nhấp vào bài đăng, tiêu đề màu đỏ ngay lập tức đập thẳng vào mắt: 818, nhỏ bạch liên hoa trà xanh nữ lớp tôi~~~[/BOOK][/HIDE-THANKS]