Ngôn Tình [Edit] Sổ Tay Công Lược Của Vợ Chính - Quyết Tuyệt

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi San San, 2 Tháng ba 2020.

  1. Diệp Thiên Mạc

    Bài viết:
    34
    Chương 20: Chuyện xưa thứ hai (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Lăng nhìn Tô Tử Hạ sinh nữ nhi, lại nhìn đến Vương Hồng Bảo ở bên ngoài vì hồi hộp sợ hãi nên ngã từ trên ghế xuống, còn không có chú ý đến sự nhếch nhách của chính mình. Bà biết, tương lai Tô Tử Họa sẽ không tệ.

    Vương Hồng Bảo không giống Ngụy Nguyên Khải và Phương Bằng Vân. Hắn tàn tật bẩm sinh nên không có dã tâm, chỉ chú ý đến những thứ bên cạnh. Một nam nhân không trải qua gì như vậy, sau khi nắm chặt được hắn, muốn có được sự cưng chiều tuyệt đối từ hắn không khó. Lấy bản lĩnh hiện tại của Tô Tử Họa còn có thể dạy hắn một ít quan niệm hoàn toàn mới, để hắn không xem vợ con như vật phẩm phụ thuộc.

    Tô Tử Họa nhất định sẽ hạnh phúc.

    Quả nhiên, ngay sau khi bà nghĩ như vậy, âm thanh thần bí kia lập tức nói với bà, nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành.

    Hơn nữa, vì hoàn thành nhiệm vụ, bà nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng.

    Lúc Mục Lăng còn đang thắc mắc rút thăm trúng thưởng là gì, liền nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một cái túi được mở ra, nhưng nhìn không ra bên trong có gì.

    Nghi ngờ mà duỗi tay vào, Mục Lăng mới phát hiện bên trong là vô số quả cầu nhỏ. Bà lấy từ bên trong ra một quả cầu nhỏ, sau đó quả cầu kia lập tức biến thành một đống kim châm trong tay bà. Bà còn biết một ít thông tin của những cây kim châm đó.

    Lần này bà rút được sơ sơ khoảng một trăm cây kim châm, bà có thể cầm hoặc để trên người. Quan trọng hơn là, những cây kim châm này còn có thể dùng để đâm người.

    Ngoại trừ đối tượng mà bà phải giúp ra, bà không có cách nào đụng vào những người khác, nhưng những cây kim châm này có thể đâm người khác. Giả thiết như vậy hẳn là vì để bà thuận lợi dùng kim châm chữa bệnh giúp người khác, nhưng mấu chốt là..

    Mục Lăng vốn dĩ không thành thạo châm cứu.

    Muốn giỏi y thuật thì cần phải chữa bệnh cho nhiều người, nếu không nói không chừng người khác bị bệnh gì cũng không biết. Tuy rằng Mục Lăng học y rất nhiều năm, nhìn vô số sách thuốc, học rất nhiều phương thuốc, nhưng ngoại trừ phụ khoa và bảo dưỡng lúc ở thôn trang của mình bà lén tìm rất nhiều người giúp họ chữa trị nên hiểu được khá nhiều. Ngoài ra những thứ khác bà đều không hiểu biết.

    Những kim châm này ở trong tay bà, ngoài đâm người khác ra thì đoán chừng cũng không có tác dụng gì lớn.

    Nhưng người muốn sống vẫn phải dựa vào tự cứu, bà muốn giúp người cũng không cần thiết quá ỷ lại vào cái khác.

    Đang nghĩ như vậy, hoàn cảnh chung quanh vặn vẹo một hồi, Mục Lăng rất nhanh phát hiện chính mình đã ở chỗ khác. Lần này, người bà muốn giúp tên Đàm Xuân Quyên.

    Mỗi ngày Đàm Xuân Quyên đều làm công ở nhà họ Đỗ ở phố bên cạnh nhà nàng. Nhà họ Đỗ bán vải dệt, việc nàng phải làm là nấu cơm và chăm sóc đám trẻ con dưới sự giám sát của lão thái thái nhà họ Đỗ trong lúc già trẻ lớn bé nhà này bận nhuộm vải dệt.

    Nhà họ Đỗ có một tiệm bán vải, cuộc sống không tính khó khăn, cũng không tính tốt, trước kia chưa bao giờ mướn người làm. Mấy năm nay, các con dâu của Đỗ lão thái thái sinh con càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả cháu dâu của Đỗ lão thái thái cũng bắt đầu sinh, cuối cùng quản không nổi, nên mới phải mướn nàng.

    Nam nhân nhà họ Đỗ đều phải nhuộm vải, nữ nhân phải dệt vải xe sa. Những việc đó nhà họ Đỗ không cho người ngoài nhúng tay. Nàng phải phụ trách việc nhà, nhưng làm việc nhà cộng thêm chăm sóc trẻ con đối với nàng mà nói cũng không dễ dàng. Hơn nữa Đỗ lão thái thái còn nhìn chằm chằm nàng, không muốn nàng nhàn rỗi dù chỉ một khắc.

    Làm xong hai mươi phần đồ ăn cho lớn lớn bé bé nhà họ Đỗ, tắm rửa thay tã sạch sẽ cho ba đứa nhỏ còn mặc tã của nhà đó xong, Đàm Xuân Quyên đạp bóng đêm, che eo, vừa mệt vừa đói đi về nhà.

    Mười năm trước, Đàm Xuân Quyên từ nông thôn gả đến trấn trên. Một bé gái mười lăm tuổi xanh xao vàng vọt như nàng gặp may được một nhà ở trấn trên coi trọng, mang theo bọc nhỏ ngồi xe lừa tới nơi này.

    Mười năm nháy mắt trôi qua, Đàm Xuân Quyên sinh được một trai một gái, coi như đứng vững gót chân ở trấn trên này, nhưng cuộc sống lại càng ngày càng không tốt.

    Thị trấn không lớn, Đàm Xuân Quyên đi không bao lâu đã thấy nhà mình, cũng thấy trượng phu của nàng đang nói chuyện với đệ đệ nàng trước cửa nhà, trong tay đệ đệ nàng cầm một cái túi.

    Đàm Xuân Quyên nhìn thấy cái túi kia, cả người đột nhiên lạnh băng, sau đó lập tức vọt lên: "Đàm Cảnh Xuân! Ngươi tới đây làm gì?"

    Đàm Cảnh Xuân cợt nhả nhìn tỷ tỷ của mình: "Tỷ, trong nhà không có lương thực, đệ tới đây mượn một ít."

    "Cút! Đàm Cảnh Xuân, ngươi muốn lừa người cũng không nên lừa như vậy. Trong nhà mới vừa thu lương thực không bao lâu, sao có thể không có lương thực chứ?" Đàm Xuân Quyên xông lên trước muốn đoạt lại cái túi trong tay đệ đệ.

    "Anh rể, huynh nhìn xem tỷ của đệ, tỷ như vậy là mặc kệ sống chết của nhà đệ. Đứa nhỏ nhà em còn đang chờ gạo nấu cơm.."

    "Xuân Quyên, nàng làm gì vậy?" Trượng phu của Đàm Xuân Quyên – Diêu Thiên Hào dáng người cao lớn – kéo lại cánh tay thê tử, không tán thành nhìn thê tử của mình.

    "Họ Diêu, trong nhà chỉ còn có chút gạo này thôi!" Đàm Xuân Quyên căm tức nhìn trượng phu của mình, quát.

    Diêu Thiên Hào là nha dịch ở trấn trên, có chút bản lĩnh. Ở thị trấn này gần như không có ai không quen biết hắn ta. Người trấn trên muốn làm gì cũng sẽ đến nhờ hắn ta.

    Lẽ ra, một người nam nhân như vậy, đừng nói nuôi gia đình sống qua ngày, cho dù có thêm hai người thiếp cũng không khó. Nhưng cuộc sống của Diêu Thiên Hào lại càng ngày càng tệ. Sau khi cha Diêu mẹ Diêu qua đời, Đàm Xuân Quyên thậm chí ăn không đủ no. Nếu không phải như vậy, nàng cũng sẽ không xuất đầu lộ diện* ra ngoài làm việc.

    (*) Xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện.

    Về phần nguyên nhân cuộc sống của Diêu Thiên Hào sẽ tệ như vậy..

    "Đàm Xuân Quyên, có ta ở đây chẳng lẽ sẽ khiến cả nhà chết đói ư?" Diêu Thiên Hào hô một tiếng, kéo Đàm Xuân Quyên trở về nhà ở.

    "Anh rể, lúc này hai đứa trẻ trong nhà hẳn là đói lả, đệ về trước đây."

    Đàm Cảnh Xuân thấy cảnh như vậy, nhếch miệng cười, vội vàng chạy không ngừng. Đàm Xuân Quyên muốn đuổi theo, vặn đánh Diêu Thiên Hào không ngừng, Diêu Thiên Hào không đau không ngứa, kéo nàng đi thẳng vào phòng.

    Trong phòng, hai đứa trẻ nhỏ gầy một nam một nữ ngồi sát cạnh nhau. Đàm Xuân Quyên nhìn thấy bọn họ, "Oa" một tiếng liền khóc. Việc của đệ đệ nàng rõ ràng nhất, nhà mẹ đẻ của nàng có không ít đất, làm sao thiếu lương thực ăn chứ? Đệ đệ nàng thực chất là lừa gạt lương thực.

    Túi lương thực kia là ngày hôm qua nàng lấy từ nhà họ Đỗ về, vốn định cho hai đứa nhỏ ăn no mấy bữa. Nàng cố ý giấu dưới đáy giường, không ngờ vẫn bị Diêu Thiên Hào tìm được.

    Lúc ăn tết lần trước nàng trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của đứa nhỏ nhà đệ đệ nàng sáng bóng, hai đứa nhỏ nhà nàng lại đói gầy. Vậy mà đệ đệ nàng còn tới nhà nàng lấy đồ. Quan trọng hơn là, Diêu Thiên Hào vẫn đem đồ vật đi cho.

    "Nàng khóc cái gì. Không phải chỉ là một túi gạo lức ư?" Diêu Thiên Hào không kiên nhẫn nhìn Đàm Xuân Quyên.

    "Cái gì gọi là chỉ là một túi gạo lức? Trong nhà chỉ còn một túi đồ ăn duy nhất này, con còn bị đói đây, chàng có giỏi thì ra ngoài tìm thức ăn mang về đi." Đàm Xuân Quyên quát Diêu Thiên Hào.

    Diêu Thiên Hào là người có danh tiếng vang dội trong vùng lân cận này, vô cùng nghĩa khí, ai nói tới hắn ta cũng nhếch ngón cái khen vài câu. Năm đó Đàm Xuân Quyên cũng coi việc này là quang vinh, nhưng mấy năm nay, nàng càng ngày càng chịu không nổi.

    Ai ở trấn trên có chuyện phiền toái, nói với Diêu Thiên Hào một câu hắn ta đều đi trợ giúp. Nhà nào ở trấn trên không có tiền, Diêu Thiên Hào biết được đều sẽ giúp đỡ, còn vung tay quá trán.

    Lúc cha mẹ Diêu Thiên Hào còn sống còn đỡ, khi đó nhà họ Diêu có một miếng đất nhỏ ở bên ngoài thị trấn. Nàng và cha Diêu mẹ Diêu làm nông, trong nhà không đến nổi không có cơm ăn, cũng không để ý việc Diêu Thiên Hào luôn giúp đỡ người khác. Nhưng sau khi cha Diêu mẹ Diêu qua đời, Diêu Thiên Hào lại vì mẫu thân một người mà hắn ta gọi là huynh đệ bị bệnh nặng mà lấy hết tiền bán đất cho người huynh đệ kia.

    Mẫu thân người huynh đệ kia của Diêu Thiên Hào mất, đất nhà bọn họ cũng không còn. Diêu Thiên Hào hết lần này đến lần khác vẫn không hối cải, tiền mỗi tháng vừa nhận từ nha môn, lúc về đến nhà đã không còn vài đồng.

    Vốn dĩ đệ đệ nàng cũng không phải mỗi lần đều tới nhà nàng lấy đồ như vậy. Lúc nàng mới thành thân, mỗi lần đệ đệ đến trấn trên đều đưa nàng rất nhiều loại rau xanh nhà trồng hoặc dưa muối mẹ nàng làm, nàng cũng đưa đệ đệ một ít đồ vật ở trấn trên, có qua có lại.

    Nhưng Diêu Thiên Hào quá hào phóng, đệ đệ nàng dần dần thay đổi.. Cũng phải thôi, ai không thích đồ vật được cho không chứ?

    Nếu nhà họ Diêu có gia sản bạc triêu, Đàm Xuân Quyên sẽ hoàn toàn không ngăn cản Diêu Thiên Hòa nghĩa khí giúp người, nhưng mấu chốt là hiện tại trong nhà không có tiền.

    Ôm hai đứa nhỏ, Đàm Xuân Quyên khóc không thành tiếng, Diêu Thiên Hòa lại đóng sầm cửa bỏ đi.

    Thấy Diêu Thiên Hào đi rồi, Đàm Xuân Quyên mới lấy từ trong lòng ngực ra nửa cái bánh bao, sau đó bẻ thành hai nửa cho hai đứa nhỏ.

    Nhà họ Đỗ ngoài tiền lương ra còn cho nàng một bữa cơm. Nhưng Đỗ lão thái thái nhìn chằm chằm nàng rất kỹ, hoàn toàn không muốn nàng ăn nhiều một miếng, cho nên mỗi lần nàng cũng chỉ có thể lấy một cái bánh bao và một chén cháo ngũ cốc loãng.

    Nữ nhân phải làm công việc nặng nhọc như nàng, một bữa cơm ăn hai cái bánh bao lớn và một chén cháo mới tạm no, một chén cháo và một cái bánh bao chỉ mới lửng dạ. Nhưng dù như vậy, nàng cũng không nỡ ăn hết một cái bánh bao, mà để lại nửa cái mang về nhà.

    Cũng may nàng để lại nửa cái bánh bao, nếu không con nàng phải chịu đói.. Ngày hôm nay, hai đứa nhỏ này mới chỉ ăn chút cháo trước lúc nàng ra ngoài thôi.

    Túi gạo lức vốn định ăn trong nửa tháng lại bị Diêu Thiên Hào tặng cho người khác, Đàm Xuân Quyên cực kỳ ưu sầu. Nàng nhìn chung quanh, sau khi thấy cả nhà trống rỗng, không nhịn được rơi nước mắt.

    Cha mẹ chồng của nàng kỳ thật tích cóp không ít tài sản, không nói đến đồng ruộng, các loại dụng cụ gia đình đều không thiếu. Lúc trước hàng xóm muốn làm các loại tiệc rượu cũng phải mượn lồng hấp chén đũa của nhà bọn họ. Nhưng mấy năm nay, Diêu Thiên Hào tặng từng cái cho người ngoài, trong nhà chỉ còn dư một ít chén bể chậu hư.

    Nàng từng muốn lấy lại đồ vật cho mượn hoặc đã tặng về nhà. Lúc Diêu Thiên Hào lấy cây trâm ngọc của nàng cho người huynh đệ nào đó làm sính lễ cưới vợ, nàng nhịn không được đi tới cửa đòi. Diêu Thiên Hòa biết được giận tím mặt, cảm thấy nàng làm mất mặt hắn ta. Sau đó hắn ta lại lấy cây trâm nàng vất vả lắm mới đòi về được tặng lại lần nữa.

    Diêu Thiên Hào là người đứng đầu trong nhà, thực ra nàng cũng không muốn cãi lời hắn ta, nhưng hai đứa nhỏ..

    Mấy năm nay hai đứa nhỏ đều dựa vào tiền công nàng kiếm được hoặc rau dại nàng đào bên ngoài nuôi sống. Nhưng đồ vật nàng cực cực khổ khổ kiếm được cũng không thể hoàn toàn vào bụng hai đứa nhỏ, thường xuyên trong nháy mắt đã bị Diêu Thiên Hào đưa cho người kể khổ với hắn ta.

    Diêu Thiên Hào luôn thương xót người khác, sao không chịu thương xót nàng và hai đứa nhỏ chứ?

    Con trai nàng tám tuổi, con gái sáu tuổi, nhưng gầy yếu đến nỗi không giống đứa nhỏ tuổi này.

    Hai đứa nhỏ nhét bánh bao vào miệng, nhưng không nỡ nuốt xuống. Con gái nhỏ thấp giọng nói: "Nương, bánh bao ăn ngon quá."

    Đôi mắt Đàm Xuân Quyên lại đỏ. Đứa con gái nhỏ này của nàng vừa sinh ra không bao lâu thì cha mẹ chồng nàng cùng lúc qua đời. Đứa nhỏ này lớn như vậy nhưng cũng chưa ăn thịt được vài lần.

    Tìm củi lửa nấu nước rửa mặt cho đứa nhỏ, Đàm Xuân Quyên định lên giường ngủ. Ngay lúc này, nàng đột nhiên phát hiện một nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ bay trên đỉnh đầu mình: "Tiên nữ?"
     
  2. tanglanchu

    Bài viết:
    1
    Chương 21: Chuyện xưa thứ hai (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần trước bị người xem như quỷ, không nghĩ tới lần này lại bị người coi như tiên nữ. Mục Lăng cúi đầu nhìn nữ nhân phía dưới, đối với tình huống của nàng có chút đồng tình.

    Bộ dáng hiện tại của người này, so sánh với Tô Tử Họa cũng không kém bao nhiêu. Đương nhiên, nhìn đáng thương nhất cũng không phải nữ nhân này, mà là hai đứa nhỏ trong ngực nàng.

    Nam nhân vừa mới sập cửa đi ra ngoài thân mình béo mập cường tráng, hai đứa nhỏ này lại vô cùng gầy yếu, gầy yếu đến nỗi đôi mắt đều lồi ra ngoài, có vẻ rất lớn.

    Đối với nữ nhân này, Mục Lăng tuy rằng đồng tình cũng chỉ dừng tại đây. Rốt cuộc trên thế giới này nữ nhân đáng thương rất nhiều, nhưng trẻ con thì không giống. Nhìn đến đứa trẻ, nghĩ đến phụ thân hai đứa nhỏ, Mục Lăng trong lòng không chịu được mà chán ghét đối với nam chủ nhân của gia đình này.

    Nếu nhà này vô cùng nghèo đói, tất cả mọi người ăn không đủ no, đứa trẻ kia gầy chút cũng không có gì, nhưng mấu chốt là Diêu Thiên Hào một chút cũng không giống với người bị đói bụng.

    Ngẫm lại cũng đúng, nha môn chỗ Diêu Thiên Hào có quản cơm, quan hệ của hắn cũng rộng lại thường xuyên hỗ trợ người khác, tất nhiên không thiếu chỗ hắn có thể ăn cơm uống rượu, chỉ là khổ cho vợ cho con.

    "Tiên nữ?" Đàm Xuân Quyên lại kêu một câu, sợ hãi mà nhìn Mục Lăng. Nàng lớn như vậy, cũng chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp nhường này, càng chưa thấy qua quần áo thoát tục như vậy, trang sức đẹp đẽ như vậy. Trang sức từng đáng giá duy nhất của nàng cũng chỉ có ngọc trâm bị Diêu Thiên Hào cầm đi, ban đầu vốn là mẹ Diêu đưa cho nàng sau khi thành thân, để tương lai nàng đưa lại cho con dâu.

    Lại bị kêu một tiếng tiên nữ, trên mặt Mục Lăng lộ ra sự kinh ngạc, nàng cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình, cuối cùng rõ ràng vì cái gì Đàm Xuân Quyên sẽ cảm thấy như vậy. Dưới chân nàng không biết vì sao nổi lên một ít sương trắng nhàn nhạt lơ lửng, sương thật nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thánh khiết.

    Tuy rằng không biết đây rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng Mục Lăng thật vừa lòng tình cảnh trước mắt của mình, ít nhất giúp nàng giao lưu cùng Đàm Xuân Quyên nhẹ nhàng hơn.

    "Ngươi tính toán vẫn luôn như vậy mà sống qua ngày?" Mục Lăng cúi đầu hỏi.

    Đàm Xuân Quyên nghi hoặc mà nhìn Mục Lăng, ngay sau đó bởi vì nhớ tới cái gì mà sắc mặt trở nên tái nhợt: "Ta.. Ta còn không muốn chết, hai đứa nhỏ của ta nhỏ như vậy.."

    "Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không chết, ta cũng sẽ không làm hại ngươi." Mục Lăng hơi bất đắc dĩ mà nhìn Đàm Xuân Quyên.

    Đàm Xuân Quyên rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ở ngay lúc này, âm thanh cửa phòng bên ngoài bị mở ra truyền đến.

    "Ngươi đi trước nhìn xem." Mục Lăng nói, nàng không gấp rút trao đổi cùng Đàm Xuân Quyên.

    Đàm Xuân Quyên xuống giường đi và đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn đến Diêu Thiên Hào gần như đã hoàn toàn say được Đổng Nguyên Tường đỡ trở về.

    Đổng Nguyên Tường chính là người lúc trước cầm bạc từ việc bán đất của Diêu Thiên Hào để chữa bệnh cho mẹ. Đàm Xuân Quyên lại rất coi trọng đất đai, vẫn luôn không thích hắn, mà Đổng Nguyên Tường tất nhiên cũng không thích Đàm Xuân Quyên.

    "Đại ca uống say, ta đưa hắn trở về." Đổng Nguyên Tường lạnh mặt mà nhìn thoáng qua Đàm Xuân Quyên, đỡ Diêu Thiên Hào đi vào trong.

    Diêu Thiên Hào một thân mùi rượu, sau khi ngửi được mùi này, ngọn lửa trong lòng Đàm Xuân Quyên không ngừng mà bùng lên. Hai đứa nhỏ trừ bỏ buổi sáng ăn cháo loãng, mỗi người chỉ được một cái màn thầu nhỏ, Diêu Thiên Hào lại còn có thể uống say.. Rượu quý như vậy, có tiền uống rượu nhưng không thể lấy chút đồ ăn về nhà sao?

    Đàm Xuân Quyên thật ra vẫn luôn lấy chồng làm trời. Dù nàng chỉ có thể ăn cỏ ăn trấu qua ngày, nhìn đến Diêu Thiên Hào ở bên ngoài uống rượu cũng sẽ không nói cái gì, nhưng hiện giờ trong nhà một hạt gạo cũng không có..

    Đàm Xuân Quyên sắc mặt thật không đẹp. Đổng Nguyên Tường đem Diêu Thiên Hào say mèm đỡ đến phòng ngủ để hắn nằm. Sau đó liền nhìn Đàm Xuân Quyên gắt gao mà nhíu mày: "Đại tẩu, ta là xem ở đại ca mặt mũi mới kêu ngươi một tiếng đại tẩu, ngươi là nữ nhân, chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con là được, đừng xuất đầu lộ diện khiến đại ca mất mặt! Cũng đừng động đông quản tây mà khiến người khác thấy phiền!"

    Đổng Nguyên Tường vẫn luôn thực kính trọng Diêu Thiên Hào, nhưng lại cực kỳ chán ghét vợ Diêu Thiên Hào là Đàm Xuân Quyên, năm đó mẹ hắn bệnh nặng phải vay tiền Diêu Thiên Hào, Đàm Xuân Quyên liền cho hắn ném quá sắc mặt. Mấy năm nay càng là nhìn thấy Đàm Xuân Quyên cùng Diêu Thiên Hào cãi nhau không ít, còn có hôm nay, Diêu Thiên Hào tức muốn hộc máu mà đi đến nơi đó của hắn để uống rượu giải sầu. Rõ ràng trong lòng có việc, đến nỗi vì cái gì trong lòng có việc, hơn phân nửa lại là nữ nhân Đàm Xuân Quyên này ở nhà gây sự!

    Đàm Xuân Quyên trong lòng một bụng lửa, mà bản thân nàng cũng không phải người hiền lương thục đức, lập tức nổi giận: "Ngươi bảo ta ở nhà giúp chồng dạy con? Ta đây ăn cái gì uống cái gì? Có bản lĩnh thì ngươi đem tiền còn thiếu trả lại đây!"

    Nhìn đến Đàm Xuân Quyên lại nhắc tới tiền năm đó, Đổng Nguyên Tường càng thêm chán ghét người này: "Không thể nói lý!"

    "Rốt cuộc là ai không thể nói lý? Ngươi có tiền để mỗi ngày đều uống rượu, ngươi lại không muốn trả nợ sao?" Đàm Xuân Quyên quát, các huynh đệ của Diêu Thiên Hào, lúc trước nàng đều là tận lực lấy lòng. Khi đó Diêu gia rất có của cải, Diêu Thiên Hào thường thường mời các huynh đệ tới nhà ăn cơm, mà mỗi lần nàng đều phải làm ra một bàn đồ ăn. Chờ những người này ăn xong rồi lại dọn dẹp sạch sẽ, sau đó nàng cùng cha mẹ chồng tùy tiện ăn chút đồ ăn thừa.

    Diêu Thiên Hào là chủ nhà, là người rất có chủ ý, lúc trước nàng đối với Diêu Thiên Hào cũng chỉ có sùng bái, cảm thấy mình có thể gả cho Diêu Thiên Hào là ông trời phù hộ.

    "Ai giống như ngươi chỉ để ý vật ngoài thân!" Đổng Nguyên Tường khinh thường liếc mắt một cái mà nhìn Đàm Xuân Quyên, rồi xoay người rời đi. Sau khi mẹ qua đời, Đổng Nguyên Tường được Diêu Thiên Hào giúp đỡ mà mở một tiệm cơm nhỏ, cùng thê tử cùng nhau lo liệu. Bởi vì hắn thật thích uống rượu, Diêu Thiên Hào cũng thỉnh thoảng sẽ ghé qua. Tiệm cơm hầu như không có lợi nhuận gì, bởi vậy Diêu Thiên Hào ở trước mặt mọi người nói là hắn không cần trả tiền, chỉ cần cho bọn hắn uống rượu là được.

    Đổng Nguyên Tường đi rồi, Đàm Xuân Quyên nhìn Diêu Thiên Hào trên giường, cắn răng mà bắt đầu giúp Diêu Thiên Hào cởi quần áo. Diêu Thiên Hào ngày mai còn cần đi nha môn làm việc, không thể để một thân mùi rượu như vậy.

    "Ngươi thật đúng là hiền huệ." Mục Lăng vẫn luôn trôi nổi ở phía sau Đàm Xuân Quyên bay đến phía trước Đàm Xuân Quyên.

    "Tiên nữ, ngươi còn ở đó?" Đàm Xuân Quyên kinh ngạc hỏi.

    "Hắn như thế này, ngươi còn tính toán hầu hạ hắn?" Mục Lăng hỏi.

    "Hắn là nam nhân của ta." Đàm Xuân Quyên có chút khó hiểu vì cái gì mà Mục Lăng lại hỏi như vậy. Tuy rằng nàng sẽ cãi nhau với Diêu Thiên Hào, sẽ la lối, khóc lóc với Diêu Thiên Hào, nhưng Diêu Thiên Hào là nam nhân của nàng, điều này không thể nghi ngờ.

    "Ngươi không có hắn nói không chừng sống càng tốt." Mục Lăng lại nói, Đàm Xuân Quyên cùng Tô Tử Họa không giống nhau. Tô Tử Họa kỳ thật không có kỹ năng kiếm sống, mà dung mạo của nàng cũng sẽ mang đến phiền toái cho nàng, nhưng Đàm Xuân Quyên không giống vậy.

    Đàm Xuân Quyên ngũ quan không tồi, nhưng lúc nàng còn ở nhà mẹ đẻ vẫn luôn làm việc, sau đó theo Diêu Thiên Hào cũng suốt ngày bận rộn, vì thế làn da đã đen lại còn thô, là một nữ nhân bình thường ở tầng chót.

    Tô Tử Họa nếu một mình sinh hoạt, dù giả xấu thì khí chất cùng làn da cũng có thể làm người không có ý tốt tìm tới, Đàm Xuân Quyên thì lại không. Nếu thật là có người dám động tay động chân, Đàm Xuân Quyên hơn phân nửa cũng có thể xách thanh đao đi lên đánh lộn cùng người khác.

    Người Mục Lăng muốn giúp chính là Đàm Xuân Quyên, do vận mệnh chú định tự nhiên cũng biết tình huống mấy năm nay của Đàm Xuân Quyên. Đàm Xuân Quyên ở nhà họ Đỗ làm việc tuy rằng kiếm không nhiều lắm, nhưng nuôi sống hai đứa nhỏ vẫn là đủ, ngược lại là có thêm một Diêu Thiên Hào thì.. Diêu Thiên Hào cơ bản không lấy đồ vật trong nhà, nhưng thật ra trong nhà có cái gì sẽ đưa ra bên ngoài. Trước kia Đàm Xuân Quyên vất vả làm cho con một cái áo bông, ở bên ngoài làm việc một ngày, về nhà phát hiện áo bông mới trên người con trai mình bị đổi thành một cái áo vừa hỏng vừa cũ. Một huynh đệ của Diêu Thiên Hào mang theo con tới nhà bọn họ, đứa bé kia thích áo bông mới, Diêu Thiên Hào khiến con trai mình đem áo bông mới cởi ra thay cho áo bông cũ của người nọ áo.

    Nam nhân phá của như vậy, không có còn hơn.

    "Nhưng hắn là nam nhân của ta." Đàm Xuân Quyên thật kiên trì, tuy rằng nàng cáu giận Diêu Thiên Hào, nhưng Diêu Thiên Hào dù sao cũng là chồng của nàng, hơn nữa dù Diêu Thiên Hào không tốt, nhưng cũng không có tật xấu linh tinh như bài bạc hay đánh vợ. Trước nay nàng không nghĩ sẽ phải rời khỏi Diêu Thiên Hào, chỉ nghĩ làm Diêu Thiên Hào quan tâm nhà cửa với mẹ con nàng một chút.

    Mục Lăng lại hỏi vài vấn đề, trò chuyện với Đàm Xuân Quyên một chút, cũng coi như hiểu được suy nghĩ của Đàm Xuân Quyên. Đàm Xuân Quyên oán hận Diêu Thiên Hào không biết củng cố nhà, nhưng cũng không muốn rời đi Diêu Thiên Hào, thậm chí có thể nói, nàng đối với Diêu Thiên Hào có cảm tình rất sâu.

    "Lúc trước ta tới trấn trên họp chợ bị chó đuổi, là tướng công đem chó đánh chạy, sau lại do cha ta nói hắn trước mặt mọi người ôm hỏng thanh danh ta, hắn mới có thể cưới ta. Khi đó ta cái gì đều không có, có thể gả cho hắn là phúc phận trời cao." Đàm Xuân Quyên nói. Lúc trước nàng không xứng với Diêu Thiên Hào, có thể gả cho Diêu Thiên Hào nàng cao hứng còn không được.

    Diêu Thiên Hào là giúp đỡ đánh chó, nhưng lúc ấy tình huống kia, Diêu Thiên Hào kỳ thật hoàn toàn không cần ôm Đàm Xuân Quyên.. Chỉ là khi đó, Diêu gia đối với Đàm Xuân Quyên xác thật coi như không tồi: "Vậy ngươi định làm gì?"

    "Tiên nữ, ngươi không phải nói ngươi sẽ giúp ta sao? Ta làm như thế nào mới có thể khiến tướng công quan tâm mấy đứa nhỏ?" Đàm Xuân Quyên vội vàng mà nhìn về phía Mục Lăng.

    "Ngươi muốn cho hắn nhớ thương các ngươi, vậy không cần để hắn uống say còn hầu hạ hắn." Mục Lăng trầm mặt, sau đó nói, tuy rằng mỗi lần như thế Đàm Xuân Quyên sẽ oán giận, nhưng vẫn hầu hạ tốt Diêu Thiên Hào, đương nhiên Diêu Thiên Hào sẽ không coi trọng lời nói của nàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2020
  3. Liêu Ly We are fated to be apart.

    Bài viết:
    9
    Chương 22: Chuyện xưa thứ hai (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Diêu Thiên Hào tỉnh lại liền cảm thấy có chút không đúng.

    Hắn thường uống rượu ở bên ngoài, ngay từ đầu Đàm Xuân Quyên không nói gì cả, chỉ biết yên lặng giúp hắn dọn dẹp. Mấy năm nay nàng sẽ oán giận hắn ta tiêu tiền loạn, nhưng cũng sẽ thay đồ, cởi giày lau chân cho hắn ta. Nhưng mà hôm nay tỉnh lại, thế mà hắn lại phát hiện ra mình nằm lệch ở trên giường, ngay cả giày cũng chưa cởi.

    "Đàm Xuân Quyên!" Diêu Thiên Hào khó chịu gọi một tiếng, nhưng mà căn bản không được đáp lại chút nào. Sau khi hắn lên nhà, mới phát hiện rằng dù là Đàm Xuân Quyên hay là hai đứa nhỏ đều không có ở nhà.

    Diêu Thiên Hào lại đi đến phòng bếp, kết quả chỉ thấy bếp lạnh nồi lạnh.

    Tại sao Đàm Xuân Quyên ngay cả cháo cũng không nấu một chút? Diêu Thiên Hào không nhịn được mà oán trách, nhưng trên mặt rất nhanh lại lộ ra biểu tình xấu hổ. Hắn nhớ ra, ngày hôm qua Đàm Xuân Quyên đã nói qua, trong nhà một ít lương thực cũng không có.

    Ngày hôm qua hắn đến chỗ của Đổng Nguyên Tường, vốn định mượn một chút lương thực, nhưng thật sự không có mặt mũi nói ra, cuối cùng cái gì cũng không thể lấy về.

    Diêu Thiên Hào có chút phiền lòng, nhưng nghĩ đến Đàm Xuân Quyên làm việc ở nhà họ Đỗ, nhà họ Đỗ chắc cũng sẽ không bỏ đói nàng, liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi nha môn.

    Đàm Xuân Quyên mang theo hai đứa nhỏ, Đại Mao và Nhị Mao đến nhà họ Đỗ.

    Việc trong nhà hết lương thực, thật ra trước kia cũng từng xảy ra. Hôm đó nàng sáng sớm đã đi ra ngoài, tìm mọi cách mượn một chút lương thực về nấu cháo, cho hai đứa nhỏ và Diêu Thiên Hào ăn một chút mới có thể đến nhà họ Đỗ, nhưng hôm nay nàng lại không làm như vậy.

    Diêu Thiên Hào có thể ăn một bữa cơm ở nha môn, khẳng định sẽ không chết đói. Nàng quả thật nên mặc kệ hắn ta giống như tiên nữ đã từng nói, còn hai đứa nhỏ.. Đỗ lão thái thái tuy rằng vừa keo kiệt vừa khó chơi, nhưng có trẻ con vẫn sẽ cho ăn một chút.

    Quả nhiên, khi nhìn thấy Đàm Xuân Quyên mang theo hai đứa nhỏ đến, Đỗ lão thái thái lập tức cho bọn nhỏ mỗi người một khối bánh xốp to bằng hai ngón tay. Bánh xốp này không cho thêm đường, nhưng hai đứa nhỏ vẫn vui vẻ ăn như cũ.

    Đỗ lão thái thái đối xử tốt với hai đứa nhỏ, nhưng lại không hề vui vẻ đối với Đàm Xuân Quyên: "Ngươi tới giúp ta trông đứa nhỏ, lại đem con nhỏ của mình tới thì còn ra cái gì?"

    Không sai biệt lắm là ý tứ này, Đỗ lão thái thái nói tới nói lui bảy tám lần, cũng coi như là cảnh cáo Đàm Xuân Quyên. Đàm Xuân Quyên không cảm thấy bất ngờ với việc này. Lúc trước Nhị Mao sinh bệnh, nàng mang Nhị Mao cùng tới, Đỗ lão thái thái cũng chính là dáng vẻ này. Nàng không muốn chiếm tiện nghi của nhà họ Đỗ, cũng sợ Đỗ lão thái thái không muốn thuê nàng, liền lại không dám đem hài tử đến.

    "Lão thái thái, lần này hai đứa nhỏ một hai muốn theo cùng, chờ ta xong sẽ đưa bọn nó trở về." Nhìn thấy bọn nhỏ đang chơi ở trong sân, Đàm Xuân Quyên thấp giọng nói.

    Đỗ lão thái thái không nói, chỉ nhìn chằm chằm Đàm Xuân Quyên, khiến nàng quét tước trong nhà một lần, sau đó lại bảo nàng đi nấu cơm.

    Nhà họ Đỗ một ngày ăn hai bữa, một bữa là ăn giữa buổi sáng, bữa thứ hai là ăn lúc sau khi chạng vạng đóng cửa hàng. Bữa giữa buổi sáng kia cũng sẽ cho Đàm Xuân Quyên ăn một chút, đến bữa chạng vạng, chờ Đàm Xuân Quyên làm xong cơm sẽ tan tầm, nhà họ Đỗ cũng không chừa cơm.

    Người nhà họ Đỗ nhiều, nấu cơm cũng không phải là việc dễ dàng. Đỗ lão thái thái lấy ra bột mì đã ước lượng tốt, để cho Đàm Xuân Quyên làm màn thầu, sau đó lại dùng chén ước lượng hai bát cao lương, lấy thêm hai củ khoai lang cho Đàm Xuân Quyên làm cháo.

    Một đống màn thầu kích cỡ giống nhau đều được hấp trong lồng hấp, tất cả cao lương nấu đều nở hoa, trong phòng bếp tràn đầy mùi hương. Đại Mao và Nhị Mao không chơi nữa, tất cả đều chen chúc ở bên người Đàm Xuân Quyên chảy nước miếng.

    Đàm Xuân Quyên một bên nhóm lửa nấu ăn, một bên còn phải chăm sóc cho ba đứa trẻ chưa thể đi lại nằm trong thùng giặt quần áo ở bên cạnh, vội đến mức không rảnh lo cho Đại Mao, Nhị Mao. Hai đứa nhỏ cũng không nháo, còn giúp đỡ nàng trông trẻ.

    Đàm Xuân Quyên nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu nấu ăn. Nhà họ Đỗ cũng không dư dả, ăn cũng giống nhau, ví dụ như lần này chỉ có hai món ăn, một món là dưa muối hầm đậu hũ, một món là thịt heo kho với cải trắng. Đương nhiên, thịt heo chỉ có vài miếng.

    Thời điểm nấu cơm lão thái thái vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm nàng, chờ làm xong, bà cùng Đàm Xuân Quyên chia đồ ăn ra làm hai mâm bưng đến nhà chính. Người nhà họ Đỗ nhiều, lúc ăn cơm sẽ phân ra hai bên.

    "Cái này cho ngươi." Dọn món ăn xong, Đỗ lão thái thái cầm một cái màn thầu, ba chén cháo đưa cho Đàm Xuân Quyên, mặt trên của hai chén cháo trong đó còn bỏ thêm một muỗng dưa muối đậu hũ, xem như là đưa nhiều hơn cho hai đứa nhỏ. Nhưng bà cũng không quên nhắc nhở hai câu: "Ngươi tới làm việc, lần sau đừng đem con đến."

    Đàm Xuân Quyên liên tục gật đầu, cùng với hai đứa nhỏ ăn cơm ở phòng bếp.

    Cháo khoai lang rất loãng, ăn vào còn cảm thấy thô ráp, nhưng hai đứa nhỏ ăn rất thỏa mãn, làm Đàm Xuân Quyên có chút đau lòng, vội vàng chia màn thầu thành hai nửa cho bọn họ.

    Nhị Mao là một bé gái gầy yếu, thế nhưng mà rất nhanh đã ăn hết nửa cái màn thầu vào trong bụng. Nhưng thật ra Đại Mao chỉ ăn nửa bát cháo, nửa cái màn thầu, đồ dư lại đều đưa cho Đàm Xuân Quyên: "Mẹ, con ăn không vào."

    Nhị Mao thấy thế, cũng đưa bát cháo mà mình chưa uống cho Đàm Xuân Quyên: "Mẹ, cho người."

    Hốc mắt Đàm Xuân Quyên hơi hơi đỏ lên, nàng nhận khối màn thầu nhỏ kia, sau đó dùng cháo Nhị Mao để lại đổ ra một nửa đưa cho Đại Mao: "Cùng ăn đi."

    Đại Mao và Nhị Mao ăn xong, trên mặt tươi cười, Đàm Xuân Quyên đi lấy nước, sau đó rửa chén giặt quần áo giúp nhà họ Đỗ, đương nhiên còn phải chăm sóc những đứa trẻ còn nhỏ, không thể khiến cho bọn chúng chạy loạn, trong lúc đó còn phải làm cho bọn chúng một nồi cháo gạo kê, đút cho chúng ăn.

    Hôm nay trời đầy mây, thời tiết cũng chuyển lạnh, nhà họ Đỗ đóng cửa hàng sớm, thời gian Đàm Xuân Quyên rời nhà họ Đỗ cũng sớm. Sau đó nàng mang theo hai đứa nhỏ đi đến nhà chú của Diêu Thiên Hào.

    Gia cảnh chú của Diêu Thiên Hào không tồi, thời điểm cha mẹ Diêu Thiên Hào còn trên đời, mỗi lần Đàm Xuân Quyên mang Đại Mao đến làm khách, bọn họ sẽ để một cái đùi gà vào trong bát của nàng, nhưng mà mấy năm nay hai nhà hầu như không đi lại.

    Cái này cũng có quan hệ với Diêu Thiên Hào. Sau khi cha Diêu mẹ Diêu qua đời, Diêu Thiên Hào lên làm chủ gia đình, liền càng thêm ăn xài phung phí. Chú của Diêu Thiên Hào nhìn thấy liền nói vài câu, Diêu Thiên Hào còn không thích nghe, quan hệ hai nhà liền phai nhạt, lúc sau lại..

    Làm thân thích, nhìn Diêu Thiên Hào đưa tiền cho người không liên quan thì làm sao tâm thoải mái được? Em trai kia của nàng, còn không phải là bởi vì nhìn thấy Diêu Thiên Hào thường xuyên đưa tiền cho người khác, cảm thấy bản thân mình là em vợ lại không có gì tới tay, nên mới có thể mỗi lần lên trấn trên đều đến nhà họ Diêu kêu khổ.

    Tuy rằng quan hệ của chú Diêu Thiên Hào với Diêu Thiên Hào không tốt, nhưng khi Đàm Xuân Quyên đưa hai đứa nhỏ tới cửa, bọn họ vẫn giữ Đàm Xuân Quyên lại ăn cơm. Thời điểm Đàm Xuân Quyên mượn lương thực cũng cho, đương nhiên không tránh được nghe một vài câu nói mát của mợ: "Nam nhân của cháu không phải là mấy ngày trước mới cho Trương quả phụ ở thị trấn phía đông kia một chuỗi đồng tiền sao? Các cháu thế mà không còn lương thực."

    Đàm Xuân Quyên cắn cắn môi không lên tiếng. Trượng phu trước kia của Trương quả phụ cũng là nha dịch, làm việc cùng với Diêu Thiên Hào. Nhưng hai năm trước không biết bị bệnh như thế nào mà bụng càng lúc càng lớn, chết để lại mẹ già, vợ và ba đứa trẻ. Diêu Thiên Hào thấy thương bọn họ, thường xuyên tặng đồ qua đó. Người một nhà kia mấy năm nay cơ bản là do Diêu Thiên Hào nuôi.

    Diêu Thiên Hào ở nha môn tiền không thiếu, còn có người nhờ hắn làm việc sẽ đưa hắn một số đặc sản linh tinh, nhưng đưa đông đưa tây một chút, trong nhà tự nhiên cái gì cũng không có.

    "Mặt mũi quan trọng, nhưng cũng không thể làm trẻ con đói bụng." Mục Lăng lơ lửng ở không trung nói, việc mà Đàm Xuân Quyên làm hôm nay đều là do bà đề nghị. Diêu Thiên Hào rất sĩ diện, trước kia hắn vẫn luôn phản đối Đàm Xuân Quyên làm việc ở nhà họ Đỗ, nếu như hắn biết Đàm Xuân Quyên đem hài tử đến nhà họ Đỗ và chú của mình ăn chực, khẳng định sẽ tức giận, nhưng quản hắn làm cái gì?

    Trước kia Diêu Thiên Hào kém cỏi như vậy, thật ra là có quan hệ với Đàm Xuân Quyên, thậm chí là do cha Diêu mẹ Diêu đã qua đời chiều hư.

    "Đúng vậy, như thế nào đều không thể bạc đãi trẻ nhỏ." Đàm Xuân Quyên gật gật đầu, cảm thấy Mục Lăng nói rất đúng. Trước kia người khác chỉ nói với nàng là đàn bà phải nghe đàn ông nói, nhưng chưa từng nói những thứ này.

    Thời điểm về nhà, trời đã tối đen, Đàm Xuân Quyên cầm túi tiền đựng lương thực giấu ở váy, mang theo hai đứa nhỏ chậm rãi về đến nhà.

    Đa số cửa hàng trên đường đều đã đóng cửa, chỉ có hàng thịt vẫn còn mở, Cao đồ tể đang chặt heo buổi chiều được đưa đến từ nông thôn.

    Nhìn thấy bọn họ, đồ tể này dùng dao nhỏ gõ gõ thớt gỗ: "Có muốn xương cốt bán dư của hôm nay không? Không cần ta ném."

    "Muốn." Đàm Xuân Quyên cảm kích liếc mắt nhìn Cao đồ tể một cái. Tương phản hoàn toàn với Diêu Thiên Hào toàn được người khen, Cao đồ tể tính tình không tốt lắm là người không thể chọc được nhất ở trên trấn trên. Đàm Xuân Quyên nhớ rõ mấy hôm trước xảy ra một việc, có một tên lưu manh ở nông thôn tới quán thịt mua thịt nửa ngày, còn khiến Cao đồ tể chém xương sườn, rồi băm mặt phía trên của xương cốt, lúc sau lại không mua mà trêu chọc gã. Cao đồ tể lập tức cho người nọ một cái tát, còn cầm dao đuổi theo khiến tên lưu manh kia sợ tè ra quần. Vẫn là nhờ Diêu Thiên Hào đi cầu tình nên Cao đồ tể mới từ bỏ, nhưng như cũ vẫn nói rằng sẽ không bao giờ bán thịt cho tên lưu manh kia.

    Nhưng Đàm Xuân Quyên cũng không chán ghét Cao đồ tể. Mùa hè năm trước, Cao đồ tể đã cho nàng một ít xương cốt bởi vì không để được ở trời nóng mà có hơi mùi, chỉ tiếc là sau khi về nhà hầm canh bị Diêu Thiên Hào ghét bỏ nửa ngày, nói nàng mất mặt..

    Về đến nhà, Diêu Thiên Hào chưa trở về, Đàm Xuân Quyên đem xương cốt hầm với nước. Nàng cho rất ít nước, cuối cùng canh được mình và hai đứa nhỏ đều uống hết, một ngụm cũng không để cho Diêu Thiên Hào.

    Từ nhỏ Đàm Xuân Quyên đã được dạy dỗ là phải gả gà theo gà, lấy chó theo chó. Thời điểm làm như vậy vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng có Mục Lăng ở bên cạnh chỉ dẫn, nàng vẫn làm theo.

    Ngày hôm sau Đàm Xuân Quyên tiếp tục dùng xương cốt hầm canh từ rất sớm, sau đó lại cho mảnh đồ ăn vào trong để làm cháo cho hai đứa nhỏ ăn, như cũ một ngụm cũng không để lại cho Diêu Thiên Hào, còn không giặt quần áo thay ra của Diêu Thiên Hào. Nàng cũng dựa theo lời nói của Mục Lăng giấu kỹ lương thực.

    Mấy ngày kế tiếp, Đàm Xuân Quyên hoàn toàn coi Diêu Thiên Hào như không tồn tại. Diêu Thiên Hào về đến nhà, ngay cả một ngụm nước ấm cũng không có.

    Mục Lăng xem tất cả cái này vào trong mắt, cực kỳ vừa lòng. Đàm Xuân Quyên nếu hoàn toàn không quan tâm Diêu Thiên Hào, cuộc sống này trôi qua không khác gì với việc nàng hòa li, nàng còn không cần phải dọn ra ngoài phòng ở của nhà họ Diêu.

    Đương nhiên, muốn làm Đàm Xuân Quyên hạnh phúc khẳng định sẽ không đơn giản như vậy. Theo như tình huống hiện tại, làm cho Diêu Thiên Hào sửa đổi chính là phương pháp tốt nhất. Hủy đi một tòa miếu cũng không hủy đi một cọc hôn sự, Đàm Xuân Quyên với Diêu Thiên Hào cũng không có thù lớn sinh tử gì. Nếu như Diêu Thiên Hào có thể sửa lại tật xấu khắp nơi rải tiền kia, Đàm Xuân Quyên với hai đứa nhỏ tốt xấu gì cũng có người để dựa vào, tương lai đứa nhỏ trưởng thành bàn chuyện cưới hỏi cũng sẽ dễ dàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng ba 2020
  4. Diệp Thiên Mạc

    Bài viết:
    34
    Chương 23: Chuyện xưa thứ hai (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đàm Xuân Quyên, nàng làm vậy là có ý gì?" Diêu Thiên Hào vẻ mặt tức giận vọt vào cửa nhà, nhìn thấy Đàm Xuân Quyên đang cho hai đứa nhỏ uống cháo, tức giận đi tới lật bàn.

    Đại Mao và Nhị Mao bị hành động này làm giật mình ngã xuống, cái chén mẻ trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, cháo vương đầy đất.

    Nhị Mao rất nhanh đã gào khóc, Đại Mao kéo muội muội ra phía sau, oán hận nhìn Diêu Thiên Hào.

    Diêu Thiên Hào vẫn còn tức giận dữ dội: "Đàm Xuân Quyên, nàng la lối khóc lóc khắp nơi đòi lương thực là sao hả? Nàng muốn để ta mang tai mang tiếng sao?"

    Mấy ngày nay Đàm Xuân Quyên đột nhiên không để ý tới mình, Diêu Thiên Hào cảm thấy khắp nơi không dễ chịu, thậm chí cho rằng mình có phần có lỗi với nàng. Mãi đến khi một vị huynh đệ của hắn tìm được hắn, nói cho hắn biết ngày hôm qua Đàm Xuân Quyên gặp vợ của người huynh đệ đó đòi lương thực. Lương thực của nhà bọn họ không đủ nên lúc đầu không cho, Đàm Xuân Quyên ở bên ngoài ồn ào muốn đòi tiền, nói nhà bọn họ chiếm lợi ích của nhà họ Diêu.

    Hoàn cảnh gia đình của người huynh đệ này của Diêu Thiên Hào không tốt. Lúc trước khi cưới vợ, trong nhà cái gì cũng không có, Diêu Thiên Hào đã lục tục cho không ít đồ vật. Nhưng đó là hắn vì nghĩa khí mới cho, hiện tại Đàm Xuân Quyên chỉ vào mũi người nọ nói người nọ nợ tiền là có ý gì? Mặt mũi của hắn đều bị nữ nhân này làm mất hết.

    Đàm Xuân Quyên đau lòng nhìn chén bị quăng vỡ và cháo rơi đầy đất, cắn chặt khớp hàm.

    Ngày hôm qua nàng quả thật đi tới chỗ huynh đệ của Diêu Thiên Hào đòi tiền, bởi vì lương thực lấy từ chỗ cậu của Diêu Thiên Hào ăn xong rồi, cũng bởi vì Diêu Thiên Hào không làm.

    Mấy ngày nay nàng không để ý tới Diêu Thiên Hào, vậy mà hắn không hối lỗi chút nào!

    Nàng không có cách nào, hỏi tiên nữ vẫn luôn đi theo nàng, cuối cùng mới quyết định làm như vậy. Lại nói, trước kia nàng cảm thấy không thể để chủ của gia đình mất mặt, mới có thể không làm loạn. Nhưng mấy ngày nay bị tiên nữ nhắc mãi, nàng ngược lại cảm thấy chính mình trước kia có chút ngốc. Nàng ăn không đủ no, tại sao phải để ý tới mặt mũi của Diêu Thiên Hào chứ?

    Trước kia nàng chỉ làm mấy việc nhỏ vô dụng, không bằng hiện tại làm loạn một trận lớn!

    "Ngươi sắp để chúng ta chết đói rồi, ta còn để ý đến mặt mũi của ngươi làm gì?" Đàm Xuân Quyên trừng mắt nhìn Diêu Thiên Hào.

    "Ta sao có thể để cả nhà chết đói?" Vẻ mặt Diêu Thiên Hào có chút lúng túng.

    "Ngươi có đem tiền đem lương thực về nhà không? Diêu Thiên Hào, ngươi không đem được gì về nhà, còn lấy lương thực mà ta vất vả kiếm được tặng người khác. Ngươi có xấu hổ hay không?" Đàm Xuân Quyên tức giận nói.

    Vẻ mặt Diêu Thiên Hào ngượng ngùng, còn chưa tới ngày nha môn phát lương, trong tay hắn thật sự không có tiền. Bởi vậy hắn mới có thể dứt khoát mỗi ngày về trễ, đỡ phải nhìn thấy vẻ mặt như người chết của Đàm Xuân Quyên. Nhưng hắn không ngờ Đàm Xuân Quyên lại đến cửa nhà của huynh đệ hắn đòi tiền.

    Hắn mượn việc này về nhà, vốn là muốn áp chế Đàm Xuân Quyên, để nàng nhận lỗi với hắn, không đối xử với hắn như lúc trước nữa. Không ngờ lần này Đàm Xuân Quyên vô cùng kiên định, hắn trái lại bị nàng áp chế.

    Bực bội gãi tóc, Diêu Thiên Hào rốt cuộc chịu thua: "Vậy nàng muốn làm sao bây giờ?"

    "Ngươi đối với huynh đệ hào phóng như vậy, huynh đệ ngươi lại không chịu cho mượn một chén gạo. Ngươi còn có mặt mũi tới nói ta? Diêu Thiên Hào, chút gạo hôm qua ta lấy ở chỗ huynh đệ của ngươi đã ăn hết rồi. Nếu ngươi thật sự muốn để ta và bọn nhỏ đói chết thì cứ tiếp tục lăn lộn ở bên ngoài đi, ngày mai ta sẽ dẫn bọn nhỏ đi xin cơm!"

    "Đàm Xuân Quyên!"

    "Ngươi chê đi xin cơm khiến ngươi mất mặt phải không? Vậy ta đi đòi nợ, mấy năm nay ngươi cho người khác mượn nhiều tiền như vậy, ta đi đòi từng nhà, chắc hẳn cũng được không ít."

    "Chúng ta không phải không thể sống tiếp.." Diêu Thiên Hào cảm thấy quả thực không thể nói lý với Đàm Xuân Quyên. Nhưng nhìn bộ dạng của Đàm Xuân Quyên, lại nhìn hai đứa nhỏ chờ mong nhìn cháo rơi trên mặt đất, hắn tự dưng lại không có tự tin cãi nhau với nàng.

    "Ngươi có thể sống tiếp, nhưng ta sống không nổi nữa, ngươi cho ta ăn!" Đàm Xuân Quyên cắn răng nói. Trước kia nàng luôn nhẫn nhịn cho qua chuyện, dù sao Diêu Thiên Hào cũng tốt hơn so với loại người bán vợ bán con. Nhưng hiện tại trong nhà chỉ dư lại đống phòng ở có thể bán..

    "Đợi mấy ngày nữa nha môn sẽ phát lương.." Diêu Thiên Hào nói.

    "Tiền nha môn phát chia cho ta một nửa." Đàm Xuân Quyên nói.

    "Ngươi cần nhiều như vậy để làm gì?" Diêu Thiên Hào lập tức phản đối.

    "Trời càng ngày càng lạnh, cần phải làm áo bông chăn mền cho bọn nhỏ. Ngươi rảnh rỗi chỉ biết quan tâm nhà người khác có ai bị lạnh hay không, sao không quan tâm con của mình một chút?" Đàm Xuân Quyên gặng hỏi.

    "Nhà của chúng ta.."

    "Nhà của chúng ta chỉ có bốn bức tường. Một nữ nhân như ta phải xuất đầu lộ diện đi tìm thức ăn, còn bị nam nhân trong nhà cướp mất!" Đàm Xuân Quyên vô cùng kiên định, trừng mắt nhìn Diêu Thiên Hào.

    Trong lòng Diêu Thiên Hào hụt hẫng, không biết nên nói gì cho phải. Chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm, chờ lần này phát lương nhất định sẽ mang chút tiền về nhà, miễn cho Đàm Xuân Quyên gây chuyện lung tung.

    Đàm Xuân Quyên quét dọn đống hỗn độn dưới đất, ngủ cùng hai đứa nhỏ giống mấy ngày hôm trước. Diêu Thiên Hào nằm một mình trên giường lăn qua lộn lại không cách nào chìm vào giấc ngủ, cuối cùng nhớ đến thời điểm Đàm Xuân Quyên vừa gả cho hắn.

    Khi đó cha mẹ luôn thúc giục hắn thành thân, vì hắn thấy hôn nhân quá phiền toái nên vẫn luôn cố ý kéo dài. Thẳng đến khi hắn cứu Đàm Xuân Quyên lúc nàng trượt chân suýt ngã, kịp thời ôm chặt lấy nàng.

    Cha Đàm Xuân Quyên để hắn cưới nàng ấy, hắn liền cưới. Nhưng hắn đối với tiểu cô nương gầy gầy không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng một năm sau khi Đàm Xuân Quyên gả đến nhà họ liền trổ mã như hoa như ngọc, cha mẹ hắn đối với nàng càng ngày càng vừa lòng, cảm thấy Đàm Xuân Quyên hiểu chuyện lại ngoan ngoãn.

    Chính lúc này hắn và Đàm Xuân Quyên có đứa con đầu lòng. Những huynh đệ của hắn đều hâm mộ hắn cưới được một cô vợ xinh đẹp, dịu dàng.

    Sau đó Đàm Xuân Quyên thay đổi, rất hẹp hòi, chỉ lo chính mình mà mặc kệ người khác. Diêu Thiên Hào nhớ đến những việc phát sinh trong mấy năm nay, trong lòng có chút tức giận. Nhưng một lát sau, hắn lại thở dài.

    Đàm Xuân Quyên không phải chỉ đòi tiền sao? Cho nàng một chút cũng không việc gì.

    Buổi tối ngày hôm sau Diêu Thiên Hào cầm một rổ rau xanh về nhà, đây là do thôn dân lúc trước hắn giúp đỡ đưa cho hắn. Trước kia Diêu Thiên Hào sẽ không nhớ đến nhà, trên đường có người hỏi vật trên tay hắn, hắn sẽ thuận tay cho người ta, nhưng hôm nay thì khác, hắn mang về nhà.

    Đàm Xuân Quyên nấu một nồi cháo rau, cho hắn một chén. Diêu Thiên Hào uống một ngụm liền hết, cảm thấy không đủ. Nhưng khi nhìn bộ dạng hai đứa nhỏ ăn ngấu nghiến, lại ngượng ngùng. Chỉ có thể bực bội vỗ vỗ trán, đi ra cửa.

    Đàm Xuân Quyên nhìn Diêu Thiên Hào đi ra cửa, mới lấy bánh bao thịt chia làm hai phần cho hai đứa nhỏ.

    Nàng sinh ra nghèo khổ, cảm thấy có cái gì thì ăn cái đó, chưa bao giờ nghĩ đến ăn no. Nhưng Mục Lăng nói lúc nàng chăm sóc hài tử thì nên thêm chút đồ ăn, nàng nghe theo. Hai ngày nay lúc trời còn chưa sáng, nàng mặt dày mày dạn đi đến tiệm bánh bao gần nhà để phụ giúp. Nàng phụ làm rất nhiều bánh bao, còn quét tước nơi bán dơ bẩn thành sạch sẽ, mỗi ngày người nhà kia sẽ cho nàng hai cái bánh bao.

    Tuy bánh bao thịt nhiều rau củ, nhưng đây cũng là bánh bao thịt!

    Đại Mao cùng Nhị Mao giữa trưa đã chia một cái ra ăn, nhưng hiện tại mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn bánh bao. Đại Mao đưa nửa cái bánh bao của mình cho Đàm Xuân Quyên: "Mẹ, mẹ ăn đi."

    "Buổi sáng mẹ đã ăn rồi, các con ăn đi." Đàm Xuân Quyên cười cười, cân nhắc nghĩ ngợi.

    Nàng không có khả năng ngày nào cũng đi đến tiệm bánh bao, như vậy sẽ khiến người phiền chán, ngày mai có lẽ sẽ đi đến nhà họ Từ, nơi chuyên xay và bán đậu hũ? Cái này sợ không được, cối xay của nhà họ Từ là lấy từ nhà họ Diêu, có lẽ sợ bọn họ lấy cối xay về nên người nhà kia luôn trốn tránh bọn họ.

    Từ từ, nàng lo mấy chuyện này làm gì? Ngày mai nàng muốn đi lấy chút đậu nành đậu hũ, bọn họ không cho, thì nàng lôi chuyện cối xay ra nói!

    Đàm Xuân Quyên tính toán xong liền mang theo hai đứa nhỏ lên giường nằm. Lát sau Diêu Thiên Hào trở lại, hắn ra ngoài dạo một vòng, ghé nhà một vị huynh đệ ăn cơm. Nhưng không có mặt mũi mở miệng vay tiền, chỉ có thể về nhà ngủ sớm.

    Không còn nghe thấy tiếng động nào từ chỗ Diêu Thiên Hào, Đàm Xuân Quyên nhìn tiên nữ bên cạnh mình: "Cuộc sống này có thể tốt lên sao?"

    "Sẽ." Mục Lăng cười nói, nếu Diêu Thiên Hào không còn giống như lúc trước, ngày tháng sau này của bọn họ sẽ chuyển biến tốt.
     
  5. Lan Huyên Tới, tắm uyên ương hơm nà?

    Bài viết:
    4
    Chương 24: Chuyện xưa thứ hai (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài ngày sau Diêu Thiên Hào đúng hẹn mang túi tiền đến cho Đàm Xuân Quyên, ước chừng có một ngàn đồng tiền.

    Đàm Xuân Quyên lấy được tiền, ý cười trên mặt liền không thể che giấu được. Đã qua một đoạn thời gian nàng vẫn chưa giặt quần áo của Diêu Thiên Hào, khiến trên người hắn có chút mùi khó chịu. Buổi tối hôm nay mượn nhờ ánh trăng đem đống quần áo bẩn giặt sạch trong sân.

    "Tiền đã đến tay ngươi thì đừng để hắn lại cầm đi mất." Mục Lăng nói.

    "Sẽ không, ngày mai ta đi vung tiền tiêu hoang giải khuây, sau đó mua chút thức ăn mang về, đem tiền tiêu hết." Đàm Xuân Quyên nói, nhiều ngày chung sống cùng tiên nữ, hiện tại nàng đã học được cách đề phòng Diêu Thiên Hào.

    "Đừng tiêu hoang phí, mua chút sợi bông, với chút vải vụn từ Đỗ gia, đem áo bông cũ sửa dài hơn là được." Mục Lăng nói, tay nghề Đàm Xuân Quyên rất tốt, am hiểu vá áo linh tinh, làm quần áo cũng đẹp. Nhưng bây giờ không phải lúc theo đuổi cái đẹp, không cẩn thận bị người cướp đi thì xong.

    Ban đầu Đàm Xuân Quyên có chút không hiểu, rất nhanh gật đầu: "Phải rồi, nên như vậy!"

    Ngày hôm sau Đàm Xuân Quyên đi mua rất nhiều vải bông, mua gạo lứt với một ít hoa màu đủ dùng cho cả tháng. Cuối cùng hạ quyết tâm cầm 10 đồng tiền đi đến chỗ người bán thịt: "Ta muốn mua chút thịt, cân đủ 10 đồng, ít hơn thì được chứ đừng nhiều hơn."

    Đồ tể Cao đang cắt thịt heo cho một bà lão, cứ nghe bà ấy nhắc cho nhiều thêm một khối gan heo nhỏ. Sau đó cau mày nhìn Đàm Xuân Quyên, cắt miếng thịt từ chân trước tới cổ heo, tầm khoảng hai cân.

    Còn đem mấy khúc xương cho Đàm Xuân Quyên: "10 đồng tiền." Phần thịt heo từ chân trước đến cổ là to nhất. Đồ tể Cao cắt cho Đàm Xuân Quyên phần thịt ít mỡ nhiều, nhìn qua là đã biết vượt qua 10 đồng tiền, khiến Đàm Xuân Quyên rất cảm kích. Phải biết rằng, thịt mỡ còn quý hơn thịt nạc. Hơn nữa, gần đây hai đứa nhỏ của nàng đang thèm canh.

    Theo thói quen cất kỹ đồ ăn, tiền đồng còn dư lại, nàng đem giấu ở cái lỗ chuột dưới giường hai đứa nhỏ. Sau đó Đàm Xuân Quyên bỏ một chút thịt heo vào luộc, rồi hầm thêm một nồi canh củ cải trắng.

    Hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi thơm thì lập tức đứng ngồi không yên, Đàm Xuân Quyên thấy vậy liền cho chúng ăn chút tóp mỡ. Đại Mao ngậm tóp mỡ trong miệng, luyến tiếc nuốt xuống, một lát sau lại nói: "Mẹ, chờ con cao lên, con sẽ đi học nghề, kiếm tiền mua thịt cho mẹ ăn."

    Đại Mao năm nay tám tuổi, cũng đã đủ tuổi làm học trò. Chỉ là nó gầy quá, người khác căn bản không muốn nhận, liền tính nhận.. Làm học trò thì sẽ phải mặc sư phụ đánh chửi, bị đánh chết đều có, cho nên không phải việc tốt gì.

    "Nói bừa, chờ con lớn hơn xíu, cha con sẽ tìm việc cho con." Đàm Xuân Quyên nói, tuy rằng Diêu Thiên Hào không tốt, nhưng mà rất rành về chỗ nào muốn nhận người.

    Đại Mao bĩu môi không đáp lời.

    Hôm nay Diêu Thiên Hào về rất sớm, Đàm Xuân Quyên cũng không bày sắc mặt, mời hắn cùng ăn cơm, ăn xong còn lấy quần áo của hắn ra sửa lại. Ban đầu nàng định làm quần áo bông cho hai đứa nhỏ, nhưng giờ trời đã tối, thắp đèn thì tốn dầu, nên định để sáng mai làm. Hiện tại cửa hàng nhà họ Đỗ đã đóng cửa, nàng không cần sang sớm như vậy.

    "Quyên nhi, nàng lại đây." Buổi tối Diêu Thiên Hào kêu Đàm Xuân Quyên sang.

    Diêu Thiên Hào ở trong nhà, Đàm Xuân Quyên không tức giận, vốn định ngủ cùng với Diêu Thiên Hào, nhưng đột nhiên nghĩ đến tiên nữ đang bay bay trước mặt mình, lập tức chẳng còn suy nghĩ gì: "Ta không thoải mái, chờ thêm vài ngày."

    Mục Lăng nhìn như vậy, tự nhiên biết suy nghĩ của Đàm Xuân Quyên. Nhưng bà chưa nói bà tuy rằng đi theo Đàm Xuân Quyên nhưng có thể ở xa hơn. Chờ ở bên ngoài, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy. Hiện tại Diêu Thiên Hào tuy rằng tốt hơn trước, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cần phải quan sát thêm khoảng thời gian.

    Trời chưa sáng, Đàm Xuân Quyên đã dậy nấu cơm, sau đó dựa vào ánh lửa để làm quần áo cho hai đứa nhỏ. Chờ đến hừng đông, nàng đưa Diêu Thiên Hào và hai đứa nhỏ mỗi người một chén cháo, nói với hai đứa nhỏ trong nồi còn thừa cháo, đói có thể lấy ăn. Xong xuôi nàng bắt đầu đi làm việc.

    Buổi sáng Đàm Xuân Quyên không ăn ở nhà, vì buổi sáng nhà họ Đỗ sẽ cho nàng ăn.

    Hôm nay Diêu Thiên Hào đi nha môn, tinh thần tốt hơn vài ngày trước nhiều, quần áo sạch sẽ. Chỉ là không bao lâu sau, hắn liền gặp chuyện.

    Giữa trưa có vị huynh đệ tìm tới Diêu Thiên Hào: "Đại ca, ta bây giờ có chút việc gấp.."

    Tên này là người mà Diêu Thiên Hào tặng cho trâm ngọc của Đàm Xuân Quyên, cũng là người mà vài ngày trước bị Đàm Xuân Quyên ồn ào tới cửa để mượn lương thực- Trương Thành Quý. Cha mẹ gã nhiều con cái, lúc phân nhà, lão đại phụ trách phụng dưỡng cha mẹ, chẳng cho gã thứ gì. Gã không có nghề nghiệp, chỗ nào cần người thì gã đến. Nếu không phải Diêu Thiên Hào giúp đỡ, thì đừng nói cưới vợ, chỗ ở còn không có.

    Thành Quý thường xuyên nhờ Diêu Thiên Hào tiếp tế, lần này càng đúng lý hợp tình vì mấy ngày hôm trước vợ Diêu Thiên Hào còn lấy lương thực nhà gã!

    Trương Thành Quý chọn Diêu Thiên Hào vì vừa tới ngày lãnh lương, nghĩ Diêu Thiên Hào dù thế nào cũng đưa một ít. Không ngờ lần này lại gặp biểu tình chần chờ của hắn, Trương Thành Quý vội vàng nói: "Đại ca, vốn dĩ nhà đệ vẫn còn chút lương thực, nhưng hôm trước đại tẩu đến.."

    Nghe Trương Thành Quý nói, mặt Diêu Thiên Hào nóng lên, lấy từ trên người ra một chuỗi đồng tiền, vừa vặn một trăm. Gạo có thể mua bốn mươi năm mươi cân, hoa màu gì đó còn có thể mua càng nhiều.

    Trương Thành Quý Quý nhìn chỉ có một trăm đồng đồng tiền, sắc mặt thay đổi: "Đại ca, trời trở lạnh, quần áo bông của con đệ còn chưa có, huynh cũng biết vợ đệ đang mang thai mà." Cha mẹ hắn sinh nhiều, hắn cũng không chịu thua kém, thành thân bốn năm đã có hai con, thêm một đứa đang mang.

    Diêu Thiên Hào lại lấy ra một chuỗi đồng tiền, Trương Thành Quý nhìn sắc mặt Diêu Thiên Hào, sợ muốn nhiều hơn Diêu Thiên Hào sẽ không vui, chỉ có thể đi.

    Lão nha dịch làm lâu nhất trong nha môn nhìn một màn này ở trong mắt, thả lá cây thuốc đã nghiền nát vào tẩu hút thuốc phiện rồi dùng lửa đốt lên, hút một ngụm thật sâu lại nhả ra. Nha dịch nơi này còn tính dồi dào, mỗi tháng có hai điếu tiền, thường thường mọi người sẽ phân điểm thu nhập thêm, hoặc ở bên ngoài được hiếu kính. Còn như tên giảo hoạt này, một tháng ít thì có ba lượng bạc, gặp phải chuyện tốt còn có thể lấy càng nhiều. Một năm trừ lúc cả nhà già trẻ tiêu xài, tổng cộng có thể để dành hơn hai ba mươi lượng bạc, đủ mua hai mẫu đất với chút đồ vật.

    Người trong nhà Diêu Thiên Hào ít, theo lý phải sống càng thoải mái, nhưng cố tình càng ngày càng kém, cũng coi là có bản lĩnh.

    Trước khi Trương Thành Quý tới thì Diêu Thiên Hào đã cho người khác tiền. Sau Trương Thành Quý thì còn có người tới, lần này hắn thiếu tiền, không dám cho nhiều nhưng chính mình trên tay còn một xâu tiền, trừ đi phân nửa chỉ còn 500 văn tiền.

    Diêu Thiên Hào tức khắc sầu lo, hắn đồng ý với người bạn cùng quê đã qua đời là sẽ chăm sóc tốt cho một nhà quả phụ Trương, lúc trước mỗi tháng cho các nàng 800 văn tiền, hiện tại chỉ còn bao nhiêu đây..

    "Đại ca, nhà ta vừa mới có một chút rượu cao lương, muốn uống không?" Đổng Nguyên Tường gọi Diêu Thiên Hào đang đi đến nhà quả phụ Trương lại.

    Diêu Thiên Hào thuận thế đi vào.

    "Không phải là do tẩu tử ngươi tìm chuyện với ta sao?" Diêu Thiên Hào cười cười.

    "Đại ca, huynh thật tốt tính quá, làm tẩu tử muốn lên trời rồi." Đổng Nguyên Tường biết Diêu Thiên Hào chật vật như vậy là bởi vì Đàm Xuân Quyên, nên ấn tượng với nàng ta càng kém.

    "Lão Đổng, tiệm rượu tới đòi tiền, trong nhà tiền không đủ." Vợ Đổng Nguyên Tường đột nhiên đi tới, nhẹ nhàng nói.

    "Không phải tiền để ở ngăn kéo sao?" Đổng Nguyên Tường nhíu mày.

    "Còn thiếu hơn 100 văn tiền.."

    "Vậy trước thiếu."

    "Đừng, ta có ở đây." Diêu Thiên Hào vội vàng nói, trước đó vài ngày hắn đều ăn uống ở nhà họ Đổng, nhưng làm hại nhà họ Đổng không kiếm được tiền.

    Chừa lại 400 văn tiền, còn lại Diêu Thiên Hào toàn bộ cho đi.

    Ăn chút gì đó ở nhà họ Đổng xong, Diêu Thiên Hào mới đi đến nhà quả phụ Trương, đưa 400 văn tiền còn dư lại ra: "Nhà họ Trương, gần đây có chút việc nên lần này chỉ có nhiêu đây."

    Trương quả phụ ngây ngẩn cả người: "Diêu đại ca, huynh cũng biết ba đứa nhỏ còn nhỏ, thân thể mẹ chồng lại không tốt.."

    "Đợi qua một khoảng thời gian nữa, ta sẽ qua đưa thêm một lần." Diêu Thiên Hào chỉ có thể nói như vậy.

    "Lần này như thế nào.. Huynh cũng biết nhà chúng ta không có nam nhân mà, ngay cả cọng hành cũng phải dùng tiền mua." Trương quả phụ đáng thương nhìn Diêu Thiên Hào.

    "Không phải là ta có chút việc sao? Đứa nhỏ trong nhà cũng muốn mua thêm chút đồ." Trên mặt Diêu Thiên Hào có chút khó chịu, nói thêm vài câu rồi đi.

    Quả phụ Trương cầm tiền trên tay xoay người tìm mẹ chồng: "Lần này chỉ có 400 văn tiền, tự nhiên lại thiếu mất một nửa!"

    Mẹ chồng quả phụ Trương cân nhắc, nói: "Khẳng định là do Đàm Xuân Quyên làm, mấy ngày nay mỗi ngày nàng đều kiếm chuyện, phỏng chừng Diêu Thiên Hào đưa hết tiền cho nàng."

    "Vậy phải làm sao bây giờ? Lần này thiếu mất một nửa, tương lai có thể càng ngày càng ít hay không?" Quả phụ Trương nóng nảy, chồng của nàng ta mê đánh bạc, không lưu lại cái gì. Tiền sinh hoạt của bọn họ đều dựa vào Diêu Thiên Hào!

    Tuy lương thực không quý, nhưng củi gạo mắm muối cái nào không cần tiền đâu? Sắp đến mùa đông bọn họ còn phải tốn mấy chục văn tiền mua củi lửa nữa!

    "Dù sao thì Đàm Xuân Quyên cũng là vợ của Diêu Thiên Hào, hắn khẳng định phải chiếu cố cô ta, trừ phi.." Mẹ chồng quả phụ Trương nhìn về phía con dâu mình.
     
  6. Cố Tư Kính

    Bài viết:
    6
    Chương 25: Chuyện xưa thứ hai (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù có tiền, nhưng Đàm Xuân Quyên cũng không bỏ công việc ở nhà họ Đỗ, mắt thấy hai đứa nhỏ càng lúc càng lớn, số tiền cần chi tiêu cũng càng ngày càng nhiều.

    Tới lúc Đại Mao cưới vợ khẳng định phải có một phần sính lễ lớn, phòng ở cũng phải sửa lại, còn có Nhị Mao.. Lúc nàng gả đến nhà họ Diêu thì ngoài một thân quần áo cái gì cũng không có, sau này lúc đối mặt với Diêu Thiên Hào thì eo không bao giờ thẳng nổi (ý nói ĐXQ luôn luôn cúi người nhường nhịn), nàng đương nhiên không hi vọng con gái của mình sau này cũng giống như nàng.

    Nghĩ đến những việc sau này, Đàm Xuân Quyên đột nhiên cảm thấy bản thân ngày trước đúng là đầu óc ngu muội, khi đó sao nàng không biết nghĩ xa một chút mà cứ để yên cho Diêu Thiên Hào phá sản? Nhà bọn họ bây giờ đừng nói sính lễ đồ cưới, căn bản ngay cả chút tiền mở một bàn rượu thịt đãi bạn bè thân thích cũng không có.

    Phòng ở của nhà họ Diêu khá lớn, sân cũng rất to, lúc trước nàng từng chia ra một góc nhỏ nuôi gà, nhưng đáng tiếc đám gà nàng vất vả nuôi lớn còn chưa kịp đẻ trứng đã bị Diêu Thiên Hào tặng cho người khác. Nếu Diêu Thiên Hào thật sự sửa đổi thì nàng có thể mua vài con gà về nuôi, nuôi thêm một con heo, hai đứa Đại Mao Nhị Mao bây giờ không thích hợp theo người ta học tập, nhưng khi hai đứa ra ngoài chúng có thể hái vài cọng cỏ về nuôi heo.

    Sáng hôm nay Đàm Xuân Quyên nấu một nồi cơm khô, lại dùng mỡ heo chưng hai chén dưa muối, hơn nữa không chỉ để Diêu Thiên Hào và hai đứa nhỏ được ăn, ngay cả chính mình cũng ăn được một chén cơm nhỏ

    "Đại Mao Nhị Mao, trong nồi còn một ít cơm, nếu hai đứa đói thì cứ lấy ăn, tới tối nương về sẽ chưng thịt cho hai đứa ăn." Đàm Xuân Quyên hôn gương mặt bị gió thổi đỏ của hai đứa nhỏ rồi đi ra cửa. Thịt heo hôm qua nàng muối còn chưa ăn, tối nay có thể làm thêm một món, sau đó mua củ cải về hầm với xương heo, còn có trứng gà..

    Trong nhà lâu rồi không mua trứng gà, tối về nàng có thể mua mấy quả, sau đó có thể dùng nó để nấu một nồi canh trứng..

    Công việc ở nhà họ Đỗ vẫn nặng nề như cũ, nhưng hôm nay Đàm Xuân Quyên lại không thấy chút mệt mỏi nào, lúc tan làm nàng còn dùng 5 đồng tiền đề mua một bó vải rách to cỡ một bàn tay từ chỗ Đỗ lão thái thái. Tuy ngày thường Đỗ lão thái thái rất nghiêm khắc, nhưng lúc này lại tốt bụng bán cho nàng tấm vải có màu, nàng khéo tay, nếu tỉ mỉ một chút thì có thể may ra một bộ đồ mới.

    Trên đường về nhà, Đàm Xuân Quyên gõ cửa nhà một hộ dân, dùng thêm năm đồng để mua trứng gà rồi mới đi về nhà.

    Vừa đến cửa nhà, Đàm Xuân Quyên đã ngửi được mùi mỡ heo nồng nặc, nhất thời nhíu mày, cái tên nhóc con Đại Mao chẳng lẽ tự đi nấu cơm? Tốt nhất là đừng có làm hư cái đống mỡ heo của nàng!

    Đàm Xuân Quyên ba bước thành hai đi vào nhà, lại thấy người đang ăn cơm trong nhà không phải hai đứa con của mình mà là ba đứa nhóc xa lạ. Ba đứa nhóc này đều bưng bát cơm, nghe mùi liền biết là cơm trộn mỡ heo, một đứa trong đó còn đang cắn miếng thịt.

    Đàm Xuân Quyên lạnh mặt, đảo mắt nhìn một vòng thì thấy Diêu Thiên Hào, quả phụ Trương và mẹ chồng của nàng ta ngồi cạnh bàn, cả ba đều đang bưng bát cơm ăn.

    "Đại Mao Nhị Mao đâu?" Đàm Xuân Quyên nhìn Diêu Thiên Hào. Nàng sớm đã biết chuyện Diêu Thiên Hào vẫn đang chăm sóc cả nhà quả phụ Trương, muốn giận cũng giận không nổi. Nhưng hiện tại mấy người ngoài này lại ăn cơm trong nhà nàng, con của nàng thì không thấy đâu, trong lòng nàng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.

    "Hai đứa nó cứ nhao nhao làm ồn nên ta nhốt chúng trong phòng rồi." Diêu Thiên Hào nhíu mày. Nhà của quả phụ Trương đã cũ, nay lại đột nhiên sụp xuống, cô nhi quả phụ bọn họ hết cách đành đến tìm hắn, hắn nghĩ phòng trống trong nhà còn nhiều nên định cho bọn họ ở nhờ, nhưng không ngờ hai đứa nhóc kia lại ồn ào khóc nháo không cho người vào ở..

    Hai đứa đó quá dọa người nên Diêu Thiên Hào đem chúng nhốt vào phòng.

    Đàm Xuân Quyên lướt qua mấy người kia tiến vào trong, nhìn thấy phòng của hai đứa nhỏ bị khóa, bên trong hình như còn có tiếng khóc, nàng tức đến run người.

    Cái khóa phòng bị hư rồi, người bên trong không đẩy ra được, nhưng người bên ngoài muốn đẩy vào thì rất dễ dàng. Đàm Xuân Quyên cầm lấy khóa rồi mở cửa, Nhị Mao liền xông vào lòng nàng khóc lên, Đại Mao đứng bên trong phòng, hốc mắt đỏ bừng nhưng cắn răng không cho mình khóc.

    Đàm Xuân Quyên đột nhiên cảm giác cả người rét run. Diêu Thiên Hào sao có thể làm như vậy, để người lạ vào nhà ăn uống no say, còn con của mình thì đem nhốt trong phòng..

    "Hỏi xem đã xảy ra chuyện gì." Mục Lăng không có nói thêm gì, chỉ nhắc nhở một câu, đồng thời cực kỳ thất vọng với Diêu Thiên Hào.

    Chỉ là, Đàm Xuân Quyên bây giờ đã không phải là Đàm Xuân Quyên lúc trước, Diêu Thiên Hào còn tưởng muốn được như trước kia thì khó vô cùng!

    "Hôm nay xảy ra chuyện gì?" Đàm Xuân Quyên hỏi Đại Mao.

    "Con với muội muội đói bụng đang muốn ăn cơm thì cha dẫn đám người kia về, bảo chúng con đón tiếp mấy đứa nhóc kia. Mấy đứa đó nói chúng muốn ở lại nhà của mình, con không chịu, cha liền nhốt con lại. Bọn con còn chưa được ăn cơm." Đại Mao hít mùi hương truyền từ bên ngoài vào, đơn giản giải thích một chút, nước mắt trong hốc mắt sắp không kìm lại được muốn trào ra.

    Thực ra nó không muốn cãi nhau. Nhưng nó thấy cha luôn không ôm tụi nó cứ ôm mấy đứa nhóc kia hỏi han đủ điều, còn muốn lấy phòng của nó với muội muội cho bọn người đó nên nó mới không nhịn được.

    "Nương, cha nói muốn để cho bọn họ vào phòng của con với Nhị mao ở, nhưng dưới giường.." Đại Mao cắn môi, nó nhìn thấy nương giấu tiền dưới giường.

    "Yên tâm đi, nương sẽ không để họ cướp phòng của các con đâu." Đàm Xuân Quyên nói. Nhà họ Diêu chỉ còn hai phòng tốt, một phòng là của nàng và Diêu Thiên Hào, một phòng là của hai đứa nhỏ, dù thế nào nàng cũng sẽ không nhường phòng, ai biết Trương quả phụ kia đang tính kế gì trong lòng?

    "Nương dẫn hai đứa đi ăn cơm trước." Đàm Xuân Quyên lại nói, sau đó mang theo hai đứa nhỏ vào phòng bếp.

    Sau khi vào bếp, sắc mặt Đàm Xuân Quyên lại khó coi vài phần. Lọ mỡ heo nàng vừa làm không còn một chút, miếng thịt muối bên cạnh cũng biến mất. Nàng mở nắp nồi cơm, thấy bên trong chỉ còn lại vài miếng cơm cháy, nàng càng có cảm giác bị tát một cái vào mặt.

    Đúng lúc này Diêu Thiên Hào còn tới nói: "Xuân Quyên, phòng của bọn họ hư rồi nên sẽ ở nhờ nhà chúng ta một thời gian. Nàng đi dọn dẹp phòng của Đại Mao Nhị Mao cho bọn họ ở, sau đó ta sẽ trải một tấm ván gỗ trong phòng chúng ta cho bọn nhỏ ngủ."

    "Diêu Thiên Hào, ngươi đem đàn bà về nhà là có ý gì? Ngươi để cho con người khác ăn uống no đủ còn con mình thì nhịn đói là ý gì đây?" Đàm Xuân Quyên ném cái nắp nồi trong tay về phía Diêu Thiên Hào.

    "Nàng nói lý đi có được không!" Diêu Thiên Hào nóng nảy: "Nàng muốn tiền thì ta cho nàng, bây giờ chỉ là người khác muốn vào ở nhờ nhà chúng ta vài ngày thì có gì mà nàng không chịu?"

    Ở nhờ? Nếu thật chỉ là ở nhờ thì tốt! Lúc trước khi Diêu Thiên Hào giúp chăm sóc cả nhà quả phụ Trương thì mọi người đều đồn rằng Diêu Thiên Hào để ý nàng ta. Bây giờ Diêu Thiên Hòa lại đem quả phụ Trương về nhà, thậm chí còn không nói cho nàng một tiếng!

    Huống chi, quả phụ Trương này rõ ràng không có ý tốt! Rõ ràng biết nàng tối sẽ về lại cố ý ăn hết cơm..

    "Cái này mà gọi là ở nhờ sao? Ăn hết đồ ăn còn không để lại cho ta một miếng cơm nào? Thật ra ả ta đến đây là để giành nam nhân đúng không? Hồ ly tinh không biết xấu hổ!" Đàm Xuân Quyên càng nói càng tức điên.

    "Nàng nói bậy bạ gì đó!" Diêu Thiên Hào nóng nảy, hắn chỉ muốn giúp người ta mà thôi!

    "Đàm đại tỷ, thật xin lỗi, muội nghĩ sai về về sức ăn của Diêu đại ca." Trương quả phụ nước mắt lưng tròng đứng trước cửa bếp, nàng ta lớn hơn Đàm Xuân Quyên vài tuổi, nhưng trước giờ chưa từng làm việc nặng nên da thịt còn mềm mại hơn Đàm Xuân Quyên.

    "Ta không dám nhận câu đại tỷ của ngươi đâu, ta còn chưa về mà đã ăn cơm trước là oan ức ngươi lắm đúng hay không? Lần sau ngươi bò lên giường người đàn ông của ta có phải cũng muốn làm bộ dạng oan ức đúng không? Cái hơi thở lẳng lơ của ngươi ai mà không ngửi được?" Đàm Xuân Quyên trước giờ tuy tính tình không tốt nhưng cũng không tới mức như hôm nay. Nhưng bây giờ nàng nhịn không nổi nữa. Đây là nhà của nàng, là ngôi nhà mà nàng cực khổ giữ gìn mười mấy năm, ả đàn bà này rõ ràng là đang muốn đuổi nàng ra khỏi nhà!

    Còn có trượng phu của nàng.. Nếu Diêu Thiên Hào biết quan tâm mẹ con nàng một chút thì phòng bếp đã không như bây giờ!

    Sắc mặt Diêu Thiên Hào trở nên khó coi, trước giờ hắn không động tay động chân với nữ nhân, nhưng bây giờ hắn lại giơ tay muốn đánh Đàm Xuân Quyên!

    Đàm Xuân Quyên sợ hãi muốn trốn, lại đột nhiên phát hiện Diêu Thiên Hào "Ai u" một tiếng rồi thu tay, sau đó bịt kín tay mình, hóa ra là Mục Lăng không biết cầm thứ gì đâm hắn.

    Nhìn bộ dáng che tay hoảng sợ của Diêu Thiên Hào, Đàm Xuân Quyên đột nhiên cảm thấy có chút khinh thường người đàn ông này.

    Đây là suy nghĩ nàng chưa từng nghĩ tới, tuy đại nghịch bất đạo nhưng lại hết sức rõ ràng.

    "Diêu Thiên Hào, có ta không có ả, có ả không có ta, nếu ả ta muốn vào ở thì chúng ta ly hôn đi!" Đàm Xuân Quyên đột nhiên hô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2020
  7. Natavia Dalary

    Bài viết:
    5
    Chương 26: Chuyện xưa thứ hai (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời của Đàm Xuân Quyên làm Diêu Thiên Hào ngẩn cả người. Lúc này, trong mắt quả phụ Trương lại hiện lên một tia vui mừng. Nàng ta đã sớm biết Đàm Xuân Quyên là đồ ngốc, ngay cả tiền của trượng phu cũng không quản được, nhưng nàng ta không ngờ rằng người này lại ngốc như vậy: "Diêu đại ca, là do ta không tốt, ta vẫn nên đưa con về nhà thì hơn."

    Diêu Thiên Hào đương nhiên là không đồng ý: "Như vậy sao được, căn phòng kia bây giờ không thể ở được!"

    "Các ngươi cút ra ngoài cho ta!" Đàm Xuân Quyên chộp lấy con dao bên cạnh, chém một nhát lên thớt.

    Diêu Thiên Hào bị bộ dạng này của Đàm Xuân Quyên dọa cho giật mình. Hắn không còn mặt mũi mà đứng ngây ngốc ở đây, xoay người ra khỏi phòng bếp, họ Trương cũng vội vàng rời đi theo. Đàm Xuân Quyên hít sâu một hơi, bỏ thêm ít nước vào trong nồi, đem cơm cháy nấu thành cháo, sau đó lại bỏ thêm hai quả trứng gà, rồi lại bỏ muối.

    Nồi cháo này nàng và hai đứa nhỏ chia ra ăn trong phòng bếp, ba quả trứng gà còn thừa cũng nấu chín, rồi cả ba mẹ con mới đi ra sau nhà.

    Diêu Thiên Hào chắc là bị nàng dọa rồi, cuối cùng không về phòng của hai đứa nhỏ mà lại cùng quả phụ Trương thu dọn phòng chất củi và kho. Đàm Xuân Quyên thấy thế, nàng để cho hai đứa nhỏ về phòng trước, sau đó đi đến kho lấy lương thực lúc trước giấu.

    "Đàm đại tỷ, hôm nay thật xin lỗi. Tỷ yên tâm, chúng ta đã mang lương thực đến, sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa." Nhìn thấy Đàm Xuân Quyên vội mang lương thực ở trong phòng đi, trong mắt quả phụ Trương hiện lên chút khinh thường. Không phải chỉ là một túi lương thực thôi sao? Làm như nàng ta sẽ trộm đi vậy.

    "Ngươi già hơn ta, đừng có gọi ta là đại tỷ! Còn nữa, ta không muốn đưa lương thực cho một người đàn bà ăn không ngồi rồi!" Đàm Xuân Quyên nhìn họ Trương một cách châm chọc, sau đó trở về phòng mình.

    Đàm Xuân Quyên và hai đứa nhỏ ăn hết ba quả trứng gà. Lúc này, thật không ngờ, Đàm Xuân Quyên chẳng nghĩ đến việc phải tiết kiệm một chút nào.

    Vừa rồi lại cãi nhau trước mặt bọn nhỏ, còn nhắc đến ly hôn, Đàm Xuân Quyên vốn tưởng rằng hai đứa nhỏ sẽ sợ hãi mà ngủ không được, thế mà chúng chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Còn nàng lại không ngủ được.

    "Ngươi thật sự muốn ly hôn?" Mục Lăng cầm cây kim châm rồi nhìn chằm chằm, đột nhiên bà phát hiện ra chỗ tốt của nó.

    "Chẳng phải Diêu Thiên Hào thích người nhà chịu khổ, mà đi đối xử tốt với người ngoài sao? Ta cũng không thèm khát gì cái danh người nhà này." Đàm Xuân Quyên nói, nàng thật sự mệt mỏi.

    Hôm nay, nàng rất vui sướng. Nàng muốn có một cuộc sống tốt. Nhưng Diêu Thiên Hào lại cố tình giáng một đòn phủ đầu. Bây giờ có một quả phụ Trương, về sau có thể có thêm vài ả quả phụ Lý, quả phụ Vương hay không? Đến lúc đó, nàng và mấy đứa nhỏ còn có chỗ dung thân sao?

    Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra được, quả phụ Trương kia là nhắm vào tiền của Diêu Thiên Hào, mà bản thân hắn cũng chưa chắc không nhận ra được điều này.

    "Ý kiến hay." Mục Lăng cười, "Tiếp theo ngươi định làm thế nào?"

    "Nếu ngày mai mà quả phụ Trương còn ở lại, ta sẽ ly hôn với hắn, hai đứa nhỏ ta sẽ tự trông nom." Đàm Xuân Quyên nói, lại như vừa nhớ ra điều gì, tiếp: "Đến lúc đó ta sẽ xây một bức tường ở trong sân, chia đôi phòng ở, để hai chúng ta mạnh ai nấy lo.. Chắc là hắn sẽ đồng ý thôi." Đại Mao và Nhị Mao dù sao cũng là con của Diêu Thiên Hào, hắn sẽ không quá tuyệt tình.

    "Chúng ta có thể thương lượng một chút về việc này." Mục Lăng nói, nếu Đàm Xuân Quyên thật sự muốn ly hôn thì tốt nhất nên lập kế hoạch trước cho cuộc sống về sau. Còn hai đứa nhỏ.. Mục Lăng quan tâm nhất vẫn là hai đứa nhỏ, tất nhiên cũng phải suy xét về tương lai của chúng.

    Bà biết chữ, cũng biết tính toán sổ sách. Nếu bà dạy cho Đàm Xuân Quyên rồi lại bảo nàng dạy cho Đại Mao, vậy thì sau khi thằng bé học xong là có thể đi làm ở phòng thu chi cho người ta. Còn Nhị Mao, học chút nghề thêu thùa cũng được.

    Đàm Xuân Quyên nói sơ qua kế hoạch cho Mục Lăng, càng nói thì đôi mắt càng sáng. Lần đầu tiên nàng phát hiện, nếu nàng thật sự ly hôn, không chừng có thể sống tốt hơn.

    Lúc Đàm Xuân Quyên đang mơ về cuộc sống tốt đẹp sau khi ly hôn, Diêu Thiên Hào và Đổng Nguyên Tường đang cùng nhau uống rượu. Đổng Nguyên Tường là bạn tốt nhất của Diêu Thiên Hào. Lần này Diêu Thiên Hào không nhịn được nên đem mọi việc trong nhà nói cho Đổng Nguyên Tường.

    Đổng Nguyên Tường vẫn luôn biết việc Diêu Thiên Hào giúp đỡ cả nhà quả phụ Trương. Hắn ta cảm thấy Diêu Thiên Hào rất nghĩa khí, còn trong mắt hắn thì Đàm Xuân Quyên lại chẳng ra gì: "Sao đại tẩu có thể như vậy? Thế mà lại không có chút lòng thương người nào!"

    "Có lẽ là nàng ghen." Diêu Thiên Hào nói.

    "Bởi vì ghen, nên có thể trơ mắt mà nhìn người khác ở trong cái phòng nát, ăn đói mặc rách? Huống chi giữa đại ca và quả phụ Trương vốn chẳng có gì." Đổng Nguyên Tường nhíu mày. "Bây giờ nàng muốn đuổi Trương quả phụ ra ngoài, trong tương lai không biết còn muốn làm gì nữa. Đại ca, huynh không được nghe lời nàng."

    Diêu Thiên Hào lờ mờ cảm thấy lời của Đổng Nguyên Tường có gì đó không đúng, nhưng hắn đúng là không thể đuổi cả nhà quả phụ Trương đi. Nhà bọn họ toàn là cô nhi quả phụ, hắn ta có thể giúp, chẳng lẽ lại đuổi họ ra ngoài?

    Đêm nay Diêu Thiên Hào không về nhà ngủ mà ở lại nhà của Đổng Nguyên Tường. Khi hắn về nhà vào ngày hôm sau thì thấy quả phụ Trương đã làm đồ ăn đợi sẵn: "Diêu đại ca, huynh đã về? Ta có làm chút đồ ăn, cùng ăn đi."

    Quả phụ Trương làm rất nhiều bánh hành rán mỏng, còn chiên mấy quả trứng gà, lại thêm nồi cháo hầm nhừ và vài loại rau, có vẻ vô cùng phong phú. Diêu Thiên Hào đã lâu không được ăn đồ ăn ngon như vậy ở nhà, thuận thế mà ngồi xuống, cầm lên một chiếc bánh rán, đưa lên miệng cắn.

    Quả phụ Trương cho ba đứa trẻ mỗi đứa một cái bánh rán, ngồi ở bên cạnh vừa húp cháo vừa ôn nhu nhìn Diêu Thiên Hào. Mẹ chồng nàng ta cũng vô cùng săn sóc mà gắp đồ ăn cho Diêu Thiên Hào: "Thiên Hào, nếu không phải là nhờ con, có lẽ nhà chúng ta chết rét cả rồi, con đã giúp chúng ta rất nhiều, đây, ăn quả trứng."

    Tâm tình vốn phiền muộn của Diêu Thiên Hào biến mất, trên mặt hiện lên ý cười.

    Lúc Đàm Xuân Quyên đi ra, vừa hay trông thấy thấy Trương quả phụ tự coi mình như nữ chủ nhân và Diêu Thiên Hào đang thỏa thuê đắc ý.

    Tối hôm qua cuối cùng thì họ Trương cũng không đi, chỉ sợ về sau cũng sẽ không chịu đi rồi..

    "Diêu Thiên Hào, ngươi đi cùng ta ra nha môn, chúng ta ly hôn." Đàm Xuân Quyên nói ngay.

    "Nàng nói bậy cái gì thế!" Diêu Thiên Hào quẳng đôi đũa lên bàn.

    "Tiểu Đàm này, con đừng kích động, nếu làm hại đôi phu thê các con bất hòa, ta cảm thấy rất tội lỗi.. Chúng ta sẽ dọn đi ngay." Mẹ chồng của họ Trương vội vã nói.

    "Ngày hôm qua ta đã nói với ngươi, nếu ngươi muốn giữ các nàng ở lại thì ta và ngươi ly hôn!" Đàm Xuân Quyên gắt giọng.

    Nếu xung quanh không có ai, Diêu Thiên Hào còn có thể nói vài câu khuyên nhủ nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ có quả phụ Trương và mấy đứa trẻ ở bên cạnh, Diêu Thiên Hào không thể vứt bỏ mặt mũi: "Được! Nàng muốn ly hôn thì ly hôn!"

    Đàm Xuân Quyên nghe được câu này của Diêu Thiên Hào, đột nhiên có cảm giác trút được gánh nặng. Quả nhiên, ở trong mắt tên này, nàng và mấy đứa nhỏ còn không bằng mặt mũi của hắn!

    "Ngươi không biết trông con, hai đứa trẻ sẽ theo ta." Đàm Xuân Quyên nói tiếp.

    "Tùy nàng." Diêu Thiên Hào cả giận mà thốt lên.

    Diêu Thiên Hào vừa dứt lời, Đàm Xuân Quyên chợt cảm thấy hai con nắm tay mình chặt hơn. Tưởng rằng hai đứa không muốn rời xa cha, nhưng vừa cúi đầu thì nàng lại thấy, bọn nó hóa ra đang nhìn ba đứa trẻ của quả phụ Trương. Thì ra, con trai cả của họ Trương vừa ăn trứng gà và bánh rán hành, vừa quay sang phía bên này mà nhổ nước bọt.

    Đàm Xuân Quyên lười tranh cãi, xoay người đi ra ngoài: "Cùng ta đến nha môn!"
     
  8. Diệp Thiên Mạc

    Bài viết:
    34
    Chương 27: Chuyện xưa thứ hai (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng Diêu Thiên Hào ở trước mặt quả phụ họ Trương vì sĩ diện mà đồng ý ly hôn, nhưng vừa ra cửa nhà hắn ta lập tức đổi ý: "Đàm Xuân Quyên, nàng quậy đủ chưa? Theo ta về nhà."

    "Về nhà nào? Chúng ta đã ly hôn.."

    "Xuân Quyên, nàng tức giận cũng không nên làm như vậy, ly hôn rồi nàng sống thế nào? Còn phải mang theo hai đứa nhỏ. Nàng yên tâm, mấy ngày nữa ta sẽ tìm người sửa lại phòng ở nhà quả phụ Trương rồi bảo bọn họ dọn ra ngoài." Diêu Thiên Hào bảo đảm nói.

    "Bọn họ chịu dọn ra ngoài mới là lạ. Đến lúc đó già trẻ bị chút bệnh gì đó, chắc chắn sẽ lại ăn vạ không chịu đi." Đàm Xuân Quyên nói. Nàng sống ngần ấy năm, thủ đoạn gì chưa thấy qua? Kỳ thật trước kia nàng cũng thấy qua đủ loại chuyện nên mới cảm thấy Diêu Thiên Hào không tệ, ít ra hắn ta không đánh vợ con.

    "Nàng sao có thể nghĩ xấu về người khác như vậy?" Diêu Thiên Hào trừng Đàm Xuân Quyên. Hắn ta không rõ, người con gái đơn thuần đáng yêu lúc trước sao lại biến thành như vậy?

    "Chỉ có tên ngốc như ngươi mới cho rằng trên đời này ai cũng là người tốt." Đàm Xuân Quyên lôi kéo hai đứa nhỏ tiếp tục đi về phía trước.

    "Theo ta trở về." Diêu Thiên Hào đi tới kéo tay Đàm Xuân Quyên. Đàm Xuân Quyên là vợ của hắn, Đại Mao Nhị Mao là con hắn, hắn sẽ không để bọn họ bỏ đi.

    "Tên trời đánh này, ngươi đã dẫn quả phụ Trương về nhà, còn không muốn ly hôn. Ngươi muốn hai nữ nhân hầu hạ ngươi phải không? Diêu Thiên Hào, ta nói ngươi biết, ngươi không có cửa đâu!" Đàm Xuân Quyên đột nhiên lớn tiếng nói, khiến láng giềng chung quanh nhao nhao ra xem náo nhiệt.

    Sắc mặt Diêu Thiên Hào hết hồng lại tím, tức giận nhìn Đàm Xuân Quyên. Đàm Xuân Quyên lập tức nói: "Ngươi và ta cùng đi nha môn." Nói xong lời này, nàng hạ thấp giọng nói: "Nếu không ta nhất định sẽ quậy tiếp cho ngươi xem. Ngươi có muốn ta ở giữa đường cái giúp ngươi khoe ra chuyện xấu của ngươi và quả phụ Trương không? Đến lúc đó mọi người đều biết, lúc trước ngươi giúp đỡ nàng là vì coi trọng bề ngoài của nàng."

    Đàm Xuân Quyên chắc chắn là một trong những người hiểu Diêu Thiên Hào nhất. Quả nhiên, nàng vừa nói lời này, Diêu Thiên Hào không dám tiếp tục ngăn cản, ngoan ngoãn đi theo nàng đến nha môn. Cùng lúc đó, việc hai người gây gổ đến nỗi muốn ly hôn cũng nhanh chóng truyền ra.

    Đa số nam nhân đều cảm thấy Đàm Xuân Quyên vô cớ gây sự. Thậm chí có người cảm thấy tính tình Diêu Thiên Hào quá tốt mới có thể để Đàm Xuân Quyên leo lên đầu hắn ta, loại nữ nhân này, chỉ cần đánh một trận liền yên phận. Nữ nhân thì lại khác, không ít người đồng tình với Đàm Xuân Quyên. Đương nhiên, những người vơ vét không ít của cải ở nhà họ Diêu sẽ tỏ vẻ người như Đàm Xuân Quyên không dễ ở chung.

    Mặc kệ người khác nói như thế nào, Đàm Xuân Quyên vẫn kéo Diêu Thiên Hào đến cửa nha môn, nói mình muốn ly hôn.

    Sư gia của nha môn bị Đàm Xuân Quyên làm hoảng sợ, nghe nói việc của quả phụ họ Trương, lập tức trách mắng Diêu Thiên Hào: "Thiên Hào, sao con có thể hồ đồ như vậy?" Ông nội của Diêu Thiên Hào từng là sư gia ở huyện nha, trong huyện cũng có chút mặt mũi, Diêu Thiên Hào và cha hắn ta cũng vì vậy mà trở thành nha dịch. Mà vị sư gia hiện tại này lúc trước từng được ông nội Diêu Thiên Hào quan tâm, bình thường cũng rất thân thiết với hắn ta. Vì thân thiết nên ông mới có thể trách cứ Diêu Thiên Hào, để Diêu Thiên Hào đừng làm chuyện ngu ngốc này. Vì vợ của người khác mà không cần vợ mình.

    Diêu Thiên Hào rất kính trọng vị sư gia này, lập tức nói: "Con và quả phụ Trương hoàn toàn không có gì cả. Phòng ở nhà quả phụ Trương bị hỏng nên mới tới nhà con ở nhà. Là người đàn bà này nhất quyết phải làm ầm ĩ." '

    "Sao không ở nhờ nhà người khác chứ? Nàng ta không có thân thích ư? Con dẫn nàng về nhà mình làm gì chứ?" Sư gia lại nói. Vùng nhỏ như chỗ bọn họ, cực ít nạp thiếp, cả đời hắn cũng chỉ có một người vợ. Cho nên, hắn không hiểu nổi hành động che chở quả phụ Trương kia của Diêu Thiên Hào. Dù sao thì hắn cũng không có ấn tượng tốt gì với quả phụ Trương.

    Lúc trước khi quả phụ họ Trương kia vừa ở góa, hắn đã từng để vợ mình giới thiệu nam nhân cho nàng ta, muốn nữ nhân không có trượng phu như nàng ta có chỗ dựa vào. Ai ngờ quả phụ Trương không đồng ý tái giá cũng không chịu làm việc, mấy năm nay lại sống dựa vào tiền của Diêu Thiên Hào.

    "Sư gia, ngài nói những điều đó với hắn cũng vô dụng. Hắn dẫn quả phụ Trương về nhà còn chưa tính, hiện tại trong nhà là nàng ta làm chủ. Con thật sự nhịn không nổi nữa nên mới muốn ly hôn. Hắn không biết chăm sóc con cái. Sau khi ly hôn, mấy đứa nhỏ sẽ ở với con. Con giúp hắn chăm sóc con cái, chỉ cần chia một nửa phòng ở của nhà họ Diêu cho con ở là được." Đàm Xuân Quyên nói.

    Ban đầu sư gia nghe Đàm Xuân Quyên muốn ly hôn còn tưởng nàng muốn gả cho người khác. Hiện tại nghe nàng nói như vậy, ấn tượng liền thay đổi.

    "Diêu Thiên Hào, vậy con có đồng ý không?" Sư gia cũng không khuyên, hỏi lại Diêu Thiên Hào. Sau khi ly hôn, Đàm Xuân Quyên và mấy đứa nhỏ vẫn sống ở nhà họ Diêu. Hai người còn có cơ hội để làm hòa, hiện tại khuyên cũng vô dụng.

    "Con.." Diêu Thiên Hào vốn không muốn ly hôn, nhưng Đàm Xuân Quyên đã quyết tâm.

    "Đại ca!" Tiếng của Đổng Nguyên Tường từ bên ngoài truyền tới. Diêu Thiên Hào nghe được, lập tức nói: "Con suy nghĩ trước đã."

    Diêu Thiên Hào ra ngoài tìm Đổng Nguyên Tường, Đàm Xuân Quyên nhịn không được bật khóc.

    "Nha đầu, đang tốt đẹp sao lại muốn ly hôn?" Vị sư gia kia nhịn không được nói.

    "Sư gia, con không chịu nổi được nữa. Hắn đối với người ngoài đều tốt hơn rất nhiều so với con. Mỗi ngày con cực cực khổ khổ làm việc, hai đứa nhỏ vẫn ăn không đủ no. Ngài xem hai đứa nhỏ đi, con không ly hôn thì không biết sẽ bị hắn và người đàn bà hiện tại ở nhờ kia chà đạp thành bộ dạng gì. Quả phụ Trương kia tới nhà chúng con, dùng gạo nhà chúng con nấu cơm, lại không chừa phần cơm cho hai đứa nhỏ nhà con." Trước kia Đàm Xuân Quyên chưa bao giờ ở bên ngoài kể khổ, cảm thấy rêu rao chuyện nhà mình ra ngoài rất mất mặt. Đây là suy nghĩ Diêu Thiên Hào dạy nàng. Lúc này, nàng sẽ không tiếp tục nghe theo lời Diêu Thiên Hào.

    Sư gia kia biết tính tình của Diêu Thiên Hào. Nghĩ đến việc Đàm Xuân Quyên còn nguyện ý giúp Diêu Thiên Hào chăm sóc con cái, lập tức nói: "Vậy ly hôn cũng tốt. Lát nữa ta sẽ thương lượng với nó. Chỉ cần con không gả chồng, về sau mỗi tháng để nó đưa con ít tiền." '

    "Cảm ơn sư gia." Đàm Xuân Quyên cảm kích nói. Nàng không muốn tái giá, chỉ muốn phân rõ với Diêu Thiên Hào, tránh cho hắn ta còn muốn lấy đồ của nàng đi giúp người khác.

    Sư gia kia đang suy nghĩ muốn giúp Đàm Xuân Quyên một chút. Bên ngoài, Diêu Thiên Hào đang thương lượng với Đổng Nguyên Tường việc này.

    Đổng Nguyên Tường bị quả phụ Trương dẫn đến nha môn. Sau khi Diêu Thiên Hào và Đàm Xuân Quyên ra ngoài, quả phụ Trương lập tức đi tìm Đổng Nguyên Tường để "khuyên nhủ" Diêu Thiên Hào. Nàng ta nhớ rõ, tên Đổng Nguyên Tường này rất không thích Đàm Xuân Quyên.

    "Nguyên Tường, đệ nói xem hiện tại huynh phải làm thế nào? Nàng nhất định muốn ly hôn." Diêu Thiên Hào nói mọi chuyện vừa mới xảy ra.

    "Đại ca, huynh không muốn ly hôn?" Đổng Nguyên Tường hỏi.

    "Huynh đương nhiên không muốn."

    "Vậy.. Đại ca, đệ giúp huynh mang người về." Đổng Nguyên Tường lập tức tỏ vẻ. Hắn không thích Đàm Xuân Quyên, nhưng dù Diêu Thiên Hào muốn làm gì thì hắn cũng không ngăn cản.

    "Đại ca, muội lập tức dẫn người nhà dọn ra ngoài, như vậy đại tẩu khẳng định sẽ không làm loạn nữa." Quả phụ Trương nghe hai người nói giật mình, vội vàng nói: "Huynh yên tâm, cho dù chúng ta có bị lạnh chết cũng sẽ không liên lụy vợ chồng hai người nảy sinh hiềm khích."

    "Làm như vậy sao được?" Diêu Thiên Hào lập tức nói: "Yên tâm, ta sẽ không để mọi người lưu lạc đầu đường."

    "Lưu lạc đầu đường? Đại ca, đệ có cách rồi." Đổng Nguyên Tường đột nhiên nói: "Đại ca, hiện tại Đàm Xuân Quyên dám đòi ly hôn không phải ỷ vào huynh không có khả năng bỏ mặc nàng ư? Nếu không cũng sẽ không đòi một nửa phòng ở nhà họ Diêu. Chi bằng huynh không cho cái gì hết, nàng khẳng định không dám ly hôn. Nàng lại không thể dẫn theo hai đứa nhỏ lưu lạc đầu đường. Lại nói, đệ cảm thấy nàng vốn không phải muốn ly hôn mà muốn lấy tài sản của huynh."

    Quả phụ Trương sửng sốt, không biết mình nên vui vẻ hay nên khó chịu. Nàng không muốn Diêu Thiên Hào chia một nửa phòng ở cho Đàm Xuân Quyên, phòng ở nhà họ Diêu xây bằng gạch xanh, cực kỳ đáng giá. Nhưng sau khi Diêu Thiên Hào nói như vậy, Đàm Xuân Quyên không chịu ly hôn thì phải làm sao bây giờ? Từ từ, Đàm Xuân Quyên không có thủ đoạn gì, tính tình cũng không tốt, cho dù nàng không chịu ly hôn, tương lai mình cũng có thể đối phó, còn sợ cái gì.

    Trong lòng quả phụ Trương có rất nhiều suy nghĩ, mà Diêu Thiên Hào đã sớm vui vẻ rạo rực trở về. Hắn ta cảm thấy chính mình đã được huynh đệ cho một ý kiến hay.

    "Tiểu Diêu, con đã trở lại. Ta nghĩ, trước mắt hai người cứ như vậy đi. Con chia một nửa phòng cho Xuân Quyên ở, về sau mỗi tháng cho nàng một xâu tiền."

    "Không được." Diêu Thiên Hào lập tức nói, càng cảm thấy Đổng Nguyên Tường nói rất đúng. Chỉ sợ Đàm Xuân Quyên vốn không phải thật sự muốn ly hôn mà là muốn tài sản.

    "Nàng muốn ly hôn cũng được, nhưng phòng ở và tiền ta đều không cho."

    "Cái gì?" Đàm Xuân Quyên sửng sốt.

    "Hoặc là không ly hôn, hoặc là nàng dẫn theo con đi đi, đừng trở lại." Diêu Thiên Hào nói: "Nàng muốn dùng cái cớ ly hôn ép ta cho nàng tiền, không có khả năng đâu."

    Đàm Xuân Quyên nhìn Diêu Thiên Hào, đột nhiên phát hiện chính mình giống như trước nay chưa từng quen biết người này.

    Vị sư gia kia cũng ngây ngẩn cả người, Diêu Thiên Hào này không phải bị ngu chứ? Nếu hắn thật sự còn cần vợ con, lúc này nên đáp ứng mọi việc. Sau đó thành thật ăn năn, không phải sao? Đàm Xuân Quyên không biết chữ, đến lúc đó hắn làm một cái công văn ly hôn giả cũng được mà, hai người không phải cũng sẽ cùng sinh sống như trước ư? Còn về một xâu tiền mỗi tháng, tiền đó vốn là phải cho mà, không đúng sao? Mỗi tháng hắn vừa nhận được tiền lương tháng lập tức bị vợ hắn lấy đi tích góp, bình thường uống chút rượu cũng phải dựa vào người khác hiếu kính. Phòng ở càng không cần phải nói, phòng ở nhà họ Diêu tương lai còn không phải sẽ cho Đại Mao hết sao?

    Trước đó sư gia đã làm một tờ công văn ly hôn, trên đó viết rất đơn giản, chỉ có một câu "Hôm nay Diêu Thiên Hào và Đàm Xuân Quyên tại đây ly hôn, về sau nam cưới nữ gả, không liên quan với nhau", cộng thêm ngày tháng ở mặt sau. Vốn dĩ hắn chỉ tùy ý làm, kỳ thật còn có ý muốn tác hợp. Lúc này, Diêu Thiên Hào lấy công văn qua ký tên, còn ấn dấu tay: "Đàm Xuân Quyên, nếu nàng thật sự muốn ly hôn thì ký đi. Có điều, ta nói cho nàng biết, ta sẽ không cho nàng tiền."

    Diêu Thiên Hào chắc chắn Đàm Xuân Quyên sẽ không ký. Cho dù nàng thật sự ký, hắn không cho một xu, cũng không cho nàng chỗ ở, hắn còn là nha dịch. Đến lúc đó, Đàm Xuân Quyên dẫn theo hai đứa nhỏ, muốn tái giá cũng không được, khẳng định sẽ về cầu xin hắn. Chờ Đàm Xuân Quyên ở bên ngoài bị dạy dỗ, như vậy nàng sẽ lại ngoan ngoãn giống như lúc trước.

    Diêu Thiên Hào nghĩ như vậy, có chút đắc ý nhìn Đàm Xuân Quyên. Đàm Xuân Quyên nhìn hắn, đột nhiên không chút do dự ấn dấu tay của mình lên, sau đó dẫn theo Đại Mao Nhị Mao ra ngoài.

    Nàng đi rất nhanh, phát hiện Nhị Mao có chút theo không kịp liền ôm Nhị Mao lên. Hoàn toàn không để ý đến Diêu Thiên Hào đi theo phía sau và những người đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều kia.

    Nàng đi thẳng một đường tới trước quán thịt của đồ tể họ Cao vẻ mặt hung ác, đột nhiên nói với hắn: "Đồ tể Cao, ta muốn làm vợ ngươi, ngươi đồng ý không? Hai đứa nhỏ cũng muốn đi theo ta."
     
  9. Liêu Ly We are fated to be apart.

    Bài viết:
    9
    Chương 28: Chuyện xưa thứ hai (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồ tể Cao được coi là người không thể chọc vào nhất ở trấn trên này. Việc này có rất nhiều nguyên nhân, muốn nói thì phải nói từ thời của ông nội hắn.

    Từ xưa đến nay luôn có câu, làm đồ tể sát sinh nhiều sẽ gặp báo ứng. Vì vậy, mọi người càng muốn thành thành thật thật trồng trọt mà không phải đi làm đồ tể. Trấn trên của bọn họ vẫn luôn chỉ có mỗi nhà của đồ tể Cao bán thịt. Bắt đầu từ ông nội của hắn, câu nói kia dường như luôn ứng nghiệm.

    Mùa đông một năm nọ, ông nội của đồ tể Cao đi nông thôn giết heo, lại không cẩn thận để cả người lẫn heo đều ngã vào mương. Người sống sờ sờ bị đông chết, chỉ còn lại cha của đồ tể Cao lúc đó mới mười lăm tuổi.

    Cha của đồ tể Cao tiếp tục giết heo bán thịt, bởi vì công việc đồ tể này cho người khác ấn tượng không tốt, nên phải cưới một người đàn bà thọt chân. Ai ngờ lúc sinh con, người đàn bà này lại chết vì khó sinh!

    Đứa trẻ được sinh ra kia chính là đồ tể Cao. Bà nội đồ tể Cao dùng thịt heo đổi sữa với người khác, cực khổ nuôi lớn hắn đến năm sáu tuổi. Một lần trên đường giết lợn về, cha đồ tể Cao uống rượu say, không cẩn thận cắt tay của mình. Sau đó không biết như thế nào mà lại phát sốt, sống sờ sờ bị sốt chết.

    Bà nội đồ tể Cao định cho thuê cửa hàng để nuôi nấng hắn. Nhưng không ngờ anh họ xa bên nội của cha đồ tể Cao đột nhiên xuất hiện, chiếm lấy cửa hàng của nhà hắn bắt đầu bán thịt heo, còn đuổi hắn và bà nội ra ngoài. Bà nội mang theo hắn sống ở miếu cũ, được hai năm thì mất.

    Sau đó đồ tể Cao liền rời thị trấn, lúc trở lại đã hơn hai mươi. Trên người hắn tràn đầy hơi thở hung hãn, mùa hè để vai trần, khiến người khác nhìn thấy sẹo đầy trên người. Trấn trên lập tức có đồn đãi, nói rằng mấy năm sau khi rời thị trấn này, hắn làm cường đạo giết người cướp của.

    Lời này không ai biết thật giả, nhưng sự thật là sau khi đồ tể Cao trở về, lập tức đánh tất cả người nhà của người đàn ông chiếm cửa hàng và nhà ở của nhà hắn một trận. Lúc ấy người nhà kia bị đánh tè ra quần, ở bên đường xin tha. Đồ tể Cao không bỏ qua, một bàn tay to như quạt hương bồ tát xuống, đánh rụng nửa hàm răng của chú họ.

    Cuối cùng người trong nha môn phải tới thì đồ tể Cao mới thả người. Nhưng hắn không cho người nhà kia mang đi một đồng nào. Giống với lúc trước hắn và bà nội không một xu dính túi bị đuổi ra ngoài.

    Đồ tể Cao làm việc này, tính ra cũng không quá đáng. Nhưng người ở trấn trên luôn xem trọng dĩ hòa vi quý, chưa thấy qua việc đánh người như vậy, tự nhiên sẽ sợ hãi đồ tể Cao. Không ai muốn tiếp xúc với hắn, sợ không cẩn thận sẽ bị đánh.

    Đồ tể Cao không thân không thích, tự nhiên sẽ không có ai làm mai cho hắn. Sau này hắn tiêu tiền mua một người đàn bà về nhà, nhưng người đàn bà kia chưa đến một năm đã không thấy.

    Có người nói người đàn bà kia là do tình lang tới tìm nên đi theo rồi, nhưng có rất nhiều người lại nói là người đàn bà kia bị đồ tể Cao giết rồi. Lời đồn đãi thật thật giả giả càng nhiều, mọi người lại càng sợ đồ tể Cao.

    Đến bây giờ, người trấn trên đều tin tưởng đồ tể Cao là một sát tinh khắc cha khắc mẹ. Bởi vì tạo sát nghiệp quá nhiều nên định sẵn tuyệt tử tuyệt tôn. Họ cảm thấy chỉ cần tiếp xúc với hắn sẽ không có kết quả tốt, trừ khi muốn mua thịt, còn không đều đi vòng qua hắn.

    Loại đồn đãi này rất nhiều, trước kia Đàm Xuân Quyên cũng rất sợ người này. Nhưng gần đây lại thay đổi không ít, việc này có quan hệ với tiên nữ bên người nàng. Khi nàng còn tức giận với Diêu Thiên Hào, đồ tể Cao tặng xương cốt cho nàng. Nàng lập tức hỏi tiên nữ xem người này có thật sự là sát tinh hay không, còn muốn nhờ tiên nữ giúp đỡ hóa giải. Ai ngờ tiên nữ lại nói những lời đồn đãi đó đều là lời nói vô căn cứ.

    Dựa theo cách nói của tiên nữ, người ở trên chiến trường giết người rất nhiều. Một tướng giết chết vạn người, những người này không phải là cuối cùng vẫn được thăng quan, tiến chức sống thoải mái hay sao? Ngay cả giết người cũng không gặp báo ứng, chứ đừng nói chỉ là giết heo.

    Mà đối với cách nói của những năm trước về đồ tể Cao rời thị trấn đi làm cường đạo, tiên nữ cũng phản bác. Tiên nữ nói đồ tể Cao hẳn là tham gia quân ngũ.

    Nghe tiên nữ nói như vậy, Đàm Xuân Quyên không sợ đồ tể Cao nữa. Vì vậy nên nàng mới dám chạy đến trước mặt đồ tể Cao hỏi đối phương có muốn mình trở thành vợ của hắn hay không?

    Lúc Đàm Xuân Quyên đến, đồ tể Cao đang cầm một cây dao to chém móng heo. Nghe được lời nói của nàng, cây dao chém vào trên cái thớt.

    "Ta làm việc kiếm tiền đủ để bản thân và hai đứa nhỏ ăn uống, chỉ cần cho ta một nơi ở là được." Đàm Xuân Quyên lại nói. Hiện tại nàng không muốn dây dưa với Diêu Thiên Hào dù chỉ là một chút!

    Đồ tể Cao không nói chuyện, nhưng người đàn bà trung niên ở bên cạnh chờ mua móng heo lại kinh ngạc: "Đại muội tử, ngươi làm sao vậy?"

    "Diêu Thiên Hào đuổi ta và hai đứa nhỏ ra khỏi nhà!" Đàm Xuân Quyên không chút do dự nói.

    "Cho dù như vậy, ngươi cũng không thể. Ngươi.." Người đàn bà trung niên kia ngây người. Đàm Xuân Quyên không thể vì bị Diêu Thiên Hào bỏ mà muốn nhảy vào cái hố lửa đồ tể Cao này chứ!

    Đồ tể Cao còn cao lớn hơn Diêu Thiên Hào, một người nhỏ gầy như Đàm Xuân Quyên, hắn dùng một quyền là có thể đánh chết! Chỉ là, bà ta tuy rằng nghĩ như vậy, lại không dám nói ra.

    Diêu Thiên Hào và những người cùng đi theo xem náo nhiệt cũng ngây người, hoàn toàn không nghĩ Đàm Xuân Quyên lại làm như vậy.

    Trước giờ ở trấn trên không giấu được việc gì, bởi vậy không ai nghi ngờ Đàm Xuân Quyên có tư tình với đồ tể Cao. Do hai người này trước kia tám gậy tre đánh không đến một khối*. Lúc này bọn họ chỉ có chút đồng tình với Đàm Xuân Quyên. Người đàn bà này và con mình bị Diêu Thiên Hào đuổi ra ngoài cũng đành thôi, thế mà còn rơi vào hoàn cảnh phải gả cho đồ tể Cao.


    Tám gậy tre đánh không đến một khối*: Kiểu gì cũng không thể liên quan tới nhau.

    Chậc, Đàm Xuân Quyên này thật quá đáng thương.

    "Xuân Quyên, nàng đừng náo loạn, trở về với ta đi." Diêu Thiên Hào kéo tay Đàm Xuân Quyên. Đồng thời ngoài mạnh trong yếu liếc mắt trừng đồ tể Cao.

    Muốn nói ở cái trấn trên này Diêu Thiên Hào sợ ai nhất, tuyệt đối không ai khác ngoài đồ tể Cao. Lúc đồ tể Cao từ bên ngoài mới trở về, Diêu Thiên Hào còn chưa cưới Đàm Xuân Quyên, vừa mới lên làm nha dịch. Hắn nhìn thấy đồ tể Cao đánh cả nhà chú họ của mình, lập tức đi ra ngăn cản, bị đồ tể Cao một chân đạp ra ngoài.

    Sau đó Đổng Nguyên Tường vì nhà nghèo nên mua thịt ở chỗ đồ tể Cao mà không trả tiền. Diêu Thiên Hào tìm đồ tể Cao để muốn miễn số tiền đó. Vậy mà đồ tể Cao ở trước mặt hắn dùng một dao chém đầu heo thành hai nửa, sau đó lấy não heo ra: "Lấy không mấy cân thịt, giờ lại nói không có tiền? Không có cửa đâu!"

    Hắn ta bị hoảng sợ, cuối cùng phải bán đồ dùng trong nhà mà chuẩn bị cho hắn để kết hôn. Hắn mới giúp Đổng Nguyên Tường trả hết số tiền nợ được.

    Những việc tương tự vẫn còn, cho nên người Diêu Thiên Hào không thích nhất chính là đồ tể Cao.

    "Trở về làm gì? Người đàn bà này nói muốn làm vợ của ta!" Một dao của đồ tể Cao chém vào cái thớt, dao nhỏ cắm sâu ba tấc vào gỗ.

    Diêu Thiên Hào lập tức cứng lại, nhưng Đổng Nguyên Tường đột nhiên vọt ra: "Đồ tể Cao, ngươi có ý gì? Ngươi muốn đoạt vợ của người khác?"

    Đồ tể Cao không nhìn Đổng Nguyên Tường, ngược lại hỏi Đàm Xuân Quyên: "Lấy được giấy bỏ vợ chưa?"

    "Ký giấy ly hôn rồi." Đàm Xuân Quyên lập tức nói, ôm chặt Nhị Mao trong tay. Một dao vừa rồi của đồ tể Cao làm nàng hoảng sợ. Nàng đang nghi ngờ quyết định của mình rốt cuộc là đúng hay là sai.

    "Chúng ta lập tức đi nha môn sửa hộ tịch một chút." Đồ tể Cao cầm dao đi vào trong phòng, một lát sau lại khoác áo ra ngoài. Hắn mặc kệ trên cái bàn bên ngoài còn để rất nhiều thịt, đi về hướng nha môn.

    Đàm Xuân Quyên đứng tại chỗ không biết nên làm cái gì mới tốt. Mục Lăng nhắc nhở một câu: "Đuổi kịp."

    Mục Lăng tự nhận là vẫn có mắt nhìn người. Đồ tể Cao này mà là người xấu thật thì đã không an phận bán thịt ở trấn trên. Đàm Xuân Quyên có thể gả cho hắn, có thể xem là một lối thoát tốt.

    Đương nhiên, về sau Đàm Xuân Quyên sẽ không tránh được một ít lời đồn đãi vớ vẩn. Nhưng có một người nam nhân như vậy, có lẽ cũng sẽ không có ai dám nói gì trước mặt nàng.

    Đàm Xuân Quyên đi theo, một đám người tới nha môn, khiến sư gia trong nha môn hoảng sợ.

    Sư gia kia vốn tưởng rằng Đàm Xuân Quyên không muốn ly hôn, lại không ngờ rằng Đàm Xuân Quyên vậy mà tìm được một nhà tốt. Trong lúc nhất thời trợn mắt há hốc mồm, nhưng cũng không nói thêm gì. Hắn biết ngay từ đầu Đàm Xuân Quyên khẳng định không muốn làm như vậy, nói đến cùng vẫn là Diêu Thiên Hào quá đáng.

    Mà đồ tể Cao này năm đó đúng là tham gia quân ngũ, đắc tội người khác mới trở về bán thịt. Nhưng quan hệ của đồ tể Cao và quân đóng bên này thực sự không kém. Lần trước hắn đi theo Huyện thái gia đến chỗ phòng thủ chào hỏi, còn nhìn thấy đồ tể Cao đưa thịt heo đến rồi nói chuyện với người canh gác cơ!

    Sư gia rất nhanh chuyển hộ tịch của Đàm Xuân Quyên đến chỗ của đồ tể Cao.

    "Không phải còn có hai đứa nhỏ sao?" Đồ tể Cao lại nói.

    Đàm Xuân Quyên lập tức cảm kích nhìn về phía đồ tể Cao. Sư gia kia liếc mắt nhìn Diêu Thiên Hào, sau đó rút hộ tịch của hai đứa nhỏ khỏi chỗ của hắn ta.

    Diêu Thiên Hào tức đến mức hai tay phát run. Chỉ là không đợi hắn nói chuyện, Đàm Xuân Quyên đã nói: "Là ngươi nói, bảo ta mang hài tử đi, đừng mong muốn một phân tiền của ngươi."

    "Đàm Xuân Quyên, ngươi quá càn quấy, ngươi? Ngươi cho rằng đi theo hắn thì ngươi có thể sống tốt sao? Đến lúc đó ngươi ráng mà chịu!" Nói xong câu đó, Diêu Thiên Hào rốt cuộc không ở nổi nữa, xoay người rời đi.

    Đời này của hắn, dường như chưa bao giờ mang tai mang tiếng như bây giờ.

    Đàm Xuân Quyên đi theo đồ tể Cao chậm rãi trở về. Dọc đường đi có rất nhiều người nhìn trộm nàng, nhưng đồ tể Cao chuyển đầu qua, những người đó lập tức chạy.

    Chờ tới khi đến trước quán thịt của đồ tể Cao, Đàm Xuân Quyên đột nhiên phát hiện đồ tể Cao đi lâu như vậy, thế mà thịt hắn để ở trên sạp không thiếu một miếng!

    "Đằng sau chính là phòng ở của ta, nàng đi thu thập một chút, tự tìm một chỗ ở." Đồ tể Cao chỉ sân sau cửa hàng, sau đó lại đứng ở sau quán thịt bán thịt.

    Đàm Xuân Quyên có chút không dám đi vào, lại không dám cãi lời đồ tể Cao. Suy nghĩ một chút vẫn đi vào, sau đó thấy được một cái sân trống rỗng và mấy gian phòng ở. Có tổng cộng bốn phòng ở phía nam, có một phòng cửa mở rộng, là phòng ăn, bên trong ngoài bàn ghế ra, cái gì cũng không có. Ba phòng khác đều đóng cửa, không biết dùng để làm gì. Đàm Xuân Quyên không dám đụng những gian phòng ở đó, đi thu dọn một phòng ở hướng đông.

    Trong phòng kia chất đầy đồ vật, nơi nơi đều là mạng nhện. Chỉ là sau khi thu thập một chút, thế mà lại dọn ra rất nhiều đồ dùng. Ở bên trong, ngay cả giường cũng có, chỉ là giường này không biết để ở chỗ này đã bao lâu, nhìn không vững chắc.

    Không nghĩ đến việc lúc trước đồ tể Cao đuổi người chiếm phòng ở của nhà hắn đi lại không cho bọn họ mang đồ vật trong nhà đi lại là sự thật. Bởi vì Đàm Xuân Quyên dọn ra rất nhiều đồ vật thượng vàng hạ cám, bên trong thậm chí còn bao gồm một ít váy áo. Phòng này trước kia chắc là đại cô nương ở.

    Đàm Xuân Quyên không chê dù chỉ một chút, nàng thậm chí còn dọn dẹp những quần áo đó ra, định hỏi đồ tể Cao cho mình mặc về sau.

    Sau khi sửa sang lại phòng ở, Đàm Xuân Quyên lấy nước từ giếng trong sân để tẩy rửa. Nhưng rửa được một nửa, nàng đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Đại Mao vẫn luôn đi theo nàng lúc trước, giờ không thấy.
     
  10. Liêu Ly We are fated to be apart.

    Bài viết:
    9
    Chương 29: Chuyện xưa thứ hai (xong)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ca ca của con đâu?" Đàm Xuân Quyên nhìn về phía Nhị Mao vẫn luôn đi bên cạnh mình.

    "Con không biết." Nhị Mao lắc đầu, rõ ràng hơi mờ mịt.

    Đàm Xuân Quyên lập tức chạy ra ngoài. Nàng hơi hối hận vì trước đó đã không hỏi Đại Mao có nguyện ý đi theo nàng hay không. Đại Mao đã tám tuổi, nếu nó không muốn đi theo người mẹ là nàng mà muốn đi theo cha nó thì..

    "Ngươi đừng vội, không có việc gì." Mục Lăng nói.

    "Đại Mao."

    "Chắc là nó sẽ về nhanh thôi." Mục Lăng nói. Bà biết rõ hơn Đàm Xuân Quyên, Đại Mao rõ ràng không có thiện cảm đối với Diêu Thiên Hào.

    Mục Lăng nói không có việc gì, Đàm Xuân Quyên bình tĩnh hơn một chút, nhưng nàng vẫn đi ra bên ngoài. Cũng không biết có phải may mắn hay không, nàng mới vừa bước ra ngạch cửa thì nhìn thấy Đại Mao trở về. Chỉ là nhìn Đại Mao lúc này lại hơi nhếch nhách.

    "Đại Mao, con làm sao vậy?" Đàm Xuân Quyên vội vàng hỏi.

    "Nó đánh nhau với người ta." Đồ tể Cao ở bên cạnh chen vào một câu.

    "Sao con lại đánh nhau với người ta?" Đàm Xuân Quyên muốn trách cứ, lại thấy Đại Mao đột nhiên lấy một cái túi ra từ trong túi ra: "Nương, cho người."

    Cái túi này Đàm Xuân Quyên rất quen thuộc. Lúc trước nàng thường dùng nó đựng số tiền Diêu Thiên Hào cho mà nàng dùng không hết. Thật rõ ràng, đây là Đại Mao về nhà lấy tiền.

    "Những người đó không cho con lấy quần áo đi, cũng may là con giấu kỹ cái này." Đại Mao nói.

    Đàm Xuân Quyên ôm lấy Đại Mao. Đây là con của nàng.

    "Nàng trở về nấu miếng thịt này, làm thêm chút cơm, làm nhiều chút." Đồ tể Cao đưa qua một miếng thịt, đánh gãy cảnh mẹ con tình thâm của Đàm Xuân Quyên và Đại Mao.

    Đây là một miếng thịt ba chỉ nặng hai ba cân. Lúc này nó vẫn còn sống, nhưng Đại Mao đã nhịn không được mà chảy nước miếng.

    Đàm Xuân Quyên cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhận thịt, đi vào bên trong.

    Trong phòng bếp của đồ tể Cao có hai cái lu lớn, một cái để gạo, một cái để bột mì, bên trên còn treo thịt khô, làm cho Đàm Xuân Quyên chảy càng nhiều nước miếng. Đến lúc này, nàng mới nhớ là hôm nay nàng còn chưa ăn gì.

    Trên bếp nhà họ Cao có hai nồi nấu giống nhà họ Diêu. Đàm Xuân Quyên dùng một cái nồi để nấu cơm, sau đó cắt đống củ cải bên cạnh rồi chưng ở trên, rồi lại dùng cái nồi còn lại làm thịt kho tàu.

    Đầu năm nay, nữ nhân biết làm thịt sao cho ngon không có mấy người, bởi vì mỗi nhà đều không thể nào ăn thịt. Nhưng Đàm Xuân Quyên là có tay nghề tốt, vẫn là nhờ cha Diêu mẹ Diêu lúc còn sống luyện ra vì chiêu đãi huynh đệ Diêu Thiên Hào.

    Lúc ấy nàng đã làm rất nhiều thịt kho tàu, chỉ tiếc rằng bản thân không thể nào ăn được. Nàng chỉ có thể nếm thử chút nước canh mặn hay nhạt trước khi đem lên bàn.

    Thịt ba chỉ cắt thành khối làm thịt kho tàu không được thơm cho lắm, Đàm Xuân Quyên vớt thịt ra, để lại chút nước sốt trong nồi, sau đó lại bỏ củ cải đã được chưng chín vào, cuối cùng nhìn đồ tể Cao còn chưa vào ăn cơm, nghĩ nghĩ, lại bỏ vào nửa viên cải trắng xào.

    Ba đĩa đồ ăn đầy đã làm xong, ánh mắt Nhị Mao đều thẳng, đồ tể Cao mới đi đến. Đàm Xuân Quyên thấy thế vội vàng xới một bát cơm lớn đưa sang cho hắn.

    Đồ tể Cao nhận bát cơm ngẩn người mới ngồi vào bên cạnh bàn. Hắn nhìn thấy Đàm Xuân Quyên và hai đứa nhỏ ngồi yên, nhíu mày: "Sao nàng và hai đứa không đi xới cơm?"

    "Chàng ăn trước đi." Đàm Xuân Quyên không chút nghĩ ngợi nói.

    "Cùng nhau ăn." Đồ tể Cao nhăn mày chặt hơn, dường như có chút tức giận.

    Đàm Xuân Quyên vội vàng đi xới cơm, nhìn thấy đồ tể Cao gắp một đũa thịt kho tàu thì mới bắt đầu ăn. Nàng ngại ăn thịt kho tàu cho nên chỉ chuyên ăn cải trắng. Đại Mao lại nhắm ngay cái bát củ cải có hương vị của thịt kho tàu mà ăn, vừa ăn còn vừa gắp cho muội muội.

    Đồ tể Cao đột nhiên ngừng đũa, bưng lên cái tô chứa đầy thịt kho tàu, sau đó bắt đầu gắp bỏ vào trong bát của Nhị Mao. Bọn họ ăn cơm hay là để đồ ăn đều dùng bát to, cũng không sợ rơi ra ngoài. Cổ tay hắn vừa động, bỏ xuống cho Nhị Mao hai miếng thịt to cùng với chút nước sốt, lại gắp cho Đại Mao ba miếng thịt kho tàu, cuối cùng còn gắp cho Đàm Xuân Quyên.

    "Ta không cần.." Đàm Xuân Quyên còn chưa nói xong, đồ tể Cao đã gắp cho nàng bốn miếng thịt kho tàu. Lúc này trong tô chỉ còn ba miếng.

    Đồ tể Cao cũng không nói nhiều, bỏ số còn lại vào trong bát của hắn, đảo đảo vài đũa rồi ăn.

    Nước sốt thịt kho tàu trộn cơm, ăn ngon đến không tưởng, Đàm Xuân Quyên cúi đầu ăn cơm, hốc mắt nhịn không được mà đỏ lên. Lớn như vậy, nàng chưa ăn được bữa cơm nào nhiều thịt như bây giờ.

    Đại Mao và Nhị Mao tất nhiên cũng giống Đàm Xuân Quyên, chưa được ăn bữa thịt như vậy bao giờ. Ba người ăn vô cùng thỏa mãn.

    Này còn chưa nói là gì, chiều nay, đồ tể Cao thế mà lại cho nàng thêm một miếng thịt to để nàng nấu cơm! Lại còn gắp thịt vào trong bát bọn họ!

    Đồ tể Cao chưa nói Đàm Xuân Quyên cùng ngủ với hắn, Đàm Xuân Quyên cũng không chủ động nhắc tới. Đêm nay nàng vẫn ngủ cùng hai đứa nhỏ ở phòng phía Đông. Ba người bọn họ ăn uống no đủ, theo lý hẳn là ngủ rất khá, nhưng mà sự thật hoàn toàn ngược lại.

    Bình thường ba người rất ít được ăn thức ăn mặn, đột nhiên ăn một đống thịt heo, kết quả là tất cả đều tiêu chảy, lăn lộn suốt một đêm. Đại Mao còn vô cùng tiếc nuối: "Này đều là tiền nha.."

    Đàm Xuân Quyên chờ con trai dùng xong bồn cầu, nghe được lời này, trên mặt có chút đỏ lên.

    Buổi sáng hôm sau lúc Đàm Xuân Quyên dậy thì có chút mệt, nàng không dựa theo phân phó của đồ tể Cao mà chưng thịt nấu cơm khô. Nàng chỉ dùng chút thịt và trứng gà xào cơm thừa ngày hôm qua cho Đồ tể Cao ăn. Mà nàng và hai đứa nhỏ thì thêm nước vào cơm cháo để nấu thành cháo, hâm lại mấy miếng củ cải hôm qua mà ăn.

    Lúc này bọn họ ăn cái này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

    Giữa trưa đồ tể Cao chỉ đưa thịt nạc cho Đàm Xuân Quyên. Lúc ăn cơm hắn cũng chỉ để cho bọn họ tự gắp, không bắt bọn họ nhất định phải ăn nhiều hay ăn ít. Có thể nhìn ra, tình huống tối hôm qua hắn hiểu một chút.

    Tuy rằng đồ tể Cao để bọn họ gắp đồ ăn nhiều hơn, nhưng Đàm Xuân Quyên vẫn còn ngại ngùng gắp. Còn Đại Mao và Nhị Mao thật ra không quá sợ đồ tể Cao, gắp đồ ăn vào trong bát rồi bắt đầu lùa cơm. Cơm nước xong, Đại Mao còn đi theo đồ tể Cao ra bên ngoài quán thịt, sau đó ân cần dùng rơm rạ bó thịt mà người khác mua giúp đồ tể Cao.

    Đàm Xuân Quyên có chút ngạc nhiên khi thấy một màn như vậy. Nàng đã xin nhà họ Đỗ nghỉ hai ngày không đi làm việc, đang giúp đồ tể Cao thu thập những đồ vật linh tinh để đó không dùng nhét đầy trong phòng ở. Đồ tể Cao phát hiện ra biểu tình của nàng, đột nhiên chỉ Đại Mao: "Lần trước đứa nhỏ này còn bảo ta là phải làm đồ đệ của ta."

    Mặt Đại Mao đỏ lên, đột nhiên nói: "Cha!"

    Đồ tể Cao ngây ngẩn cả người, Đàm Xuân Quyên cũng bị bất ngờ, nói không ra lời. Tuổi Đại Mao và Nhị Mao đều không nhỏ, nàng còn tưởng rằng bọn chúng sẽ không gọi đồ tể Cao là cha.

    "Cha, có người tới mua thịt." Đại Mao lại nói.

    Lúc làm cơm chiều, Đàm Xuân Quyên mới tìm được cơ hội hỏi Đại Mao chuyện rốt cuộc là như thế nào.

    "Nương, con gọi ông ấy là cha, ông ấy sẽ vui vẻ, vậy thì sẽ đối xử tốt với chúng ta," Đại Mao nghiêm túc nhìn Đàm Xuân Quyên: "Vừa rồi con gọi cha, ông ấy cầm một đống tiền đồng đưa con, có hai mươi mấy đồng!" Cha ruột của nó từ trước đến nay còn chưa bao giờ cho nó tiền!

    Đàm Xuân Quyên đột nhiên phát hiện, việc mang theo hai đứa nhỏ ly hôn thật là một việc làm chính xác.

    Buổi tối hôm nay, Đàm Xuân Quyên nói với đồ tể Cao rằng ngày mai mình muốn đến nhà họ Đỗ làm việc.

    "Nàng là bà nương của ta, ta sẽ nuôi nàng, nàng không cần phải đi làm việc, nấu cơm cho ta là được."

    "Ta có thể trở về nấu cơm." Đàm Xuân Quyên thấp giọng nói. Nàng nói là sẽ làm bà nương của đồ tể Cao, nhưng hiện tại hai người còn chia phòng ngủ, việc này làm nàng cảm thấy bản thân hơi có lỗi với đồ tể Cao. Nhưng muốn bảo nàng lập tức thân cận với đồ tể Cao, thì nàng lại có chút nhút nhát.

    "Ta đã nói với Đỗ lão đại là nàng sẽ không đến nữa. Nếu nàng có thời gian thì có thể làm cho ta mấy bộ quần áo." Đồ tể Cao nói, đưa một thỏi bạc cho Đàm Xuân Quyên.

    Chân tay Đàm Xuân Quyên luống cuống, càng cảm thấy lo sợ vì được sủng ái. Ngay từ đầu tiền nhà họ Diêu đã ở trong tay cha Diêu mẹ Diêu, sau này lại ở trong tay Diêu Thiên Hào. Số tiền nhiều nhất mà nàng lấy được từ tay bọn họ trong nhiều năm như vậy chính là số tiền lần trước mà Diêu Thiên Hào đưa cho.

    "Ngươi sống vui vẻ cùng hắn đi. Ta cảm thấy hắn là người tốt," Mục Lăng cười cười: "Ngươi cũng đừng lo lắng buổi tối các ngươi làm cái gì ta sẽ nhìn thấy, ta sẽ ở bên ngoài phòng."

    Mặt Đàm Xuân Quyên đột nhiên đỏ lên.

    Đàm Xuân Quyên nấu cơm càng cẩn thận, còn tìm tòi làm ra một ít món ăn mới đa dạng. Quần áo đồ tể Cao thay ra, nàng càng cẩn thận giặt sạch sẽ và may vá tất cả. Có hôm đồ tể Cao lấy chăn trong phòng mình ra phơi, nàng còn lấy chăn xuống, giặt giũ sạch sẽ.

    Quần áo mà đồ tể Cao cần, nàng cũng làm rất tinh tế. Trước kia quần áo mà đồ tể Cao mặc chắc đều là quần áo mua. Cánh tay hắn thô, đồ để mặc không vừa người, căng phình ra. Vì thế, lúc Đàm Xuân Quyên đo kích cỡ, nàng đo riêng cho cánh tay và chân của đồ tể Cao.

    Chờ đến lúc Đàm Xuân Quyên làm xong một bộ áo bông quần bông cho đồ tể Cao là đã qua nửa tháng. Đồ tể Cao thử quần áo, đưa cho nàng một lọ phấn sáp để nàng xoa mặt.

    Lại qua nửa tháng, Đàm Xuân Quyên lại làm xong một bộ quần áo ngoài cho đồ tể Cao. Đồ tể Cao mặc quần áo ở trên người, đột nhiên nói: "Ta gọi là Cao Chấn."

    "..."

    Đàm Xuân Quyên sửng sốt.

    "Phòng ở phía đông kia để cho Nhị Mao ở là vừa vặn. Đại Mao có thể ở phòng thứ nhất phía tây hướng mặt về phía nam kia. Nàng dọn vào phòng ta." Đồ tể Cao lại nói.

    Mặt Đàm Xuân Quyên bởi vì trốn ở trong phòng một tháng, lại sử dụng phấn sáp nửa tháng mà trở nên không hề khô nứt, non mịn rất nhiều đột nhiên đỏ. Nhưng một chút tâm tình lo lắng sợ hãi nàng đều không hề có.

    Lúc Đàm Xuân Quyên gả cho Diêu Thiên Hào mới mười lăm, qua năm này cũng đã 26 tuổi. Nhưng sau khi nàng sinh Nhị Mao vẫn luôn không mang thai, liền cũng cho rằng mình sẽ không có thêm hài tử. Bởi vì chuyện này, ngay từ đầu nàng cảm thấy rất áy náy với đồ tể Cao, không ít lúc nàng ngầm bảo Đại Mao tương lai phải hiếu thuận với đồ tể Cao.

    Nhưng mà nàng suy nghĩ nhiều, năm thứ hai, đầu tiên là vẻ mặt của nàng càng ngày càng tốt, sau đó không biết như thế nào mà càng ngày lại càng béo. Một ngày nào đó trong bụng còn có cái gì giật giật khiến đồ tể Cao hoảng sợ.

    Nàng mang thai. Trước kia bởi vì nàng sống cực khổ qua ngày nên một năm quỳ thủy chỉ đến ba bốn lần, lúc này mới không mang thai con cái được. Nhưng sau khi đi theo đồ tể Cao được ăn uống tốt, nàng lại lập tức có hài tử.

    Thai đầu nàng sinh một đứa con gái. Sinh xong không biết là có phải do ăn thịt quá nhiều dẫn đến bổ quá hay không, mới qua ba tháng quỳ thủy đã đến lần nữa. Sau này nàng cẩn thận lần nữa, sau khi con gái qua một tuổi không lâu lại mang thai thêm một lần. Sau đó sinh ra một đứa con trai bụ bẫm.

    Rõ ràng lúc trước, sau khi sinh Đại Mao, qua hơn một năm mới đến quỳ thủy.. Đàm Xuân Quyên nhìn nhìn bản thân bởi vì mang thai liên tiếp mà béo một vòng, thân thể thậm chí trở nên có chút trắng nõn. Nàng thậm chí có chút nhớ không ra những ngày tháng khổ cực trước kia.

    Đáng tiếc là tiên nữ đã rời đi, nàng chưa kịp cảm ơn bà cẩn thận..
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...