Tên truyện: Sổ tay dưỡng nhi của mẹ kế Tác giả: Cốt Sinh Mê Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình Cảm, Ngọt sủng Editor: Anh Đào Hoa Văn án: Viên Lộ ở hiện đại bị mẹ kế gián tiếp hại chết, Lúc xuyên qua, lại thành vợ kế giúp đỡ người khác chăm sóc nhi tử, Mà còn là một mình nuôi dưỡng, thay cha chúng! Lúc Cao Phỉ trở về từ chiến trường, Phát hiện hai nhi tử nhà hắn đều chỉ cần nương không cần cha, Mà nương hắn bởi vì hoàng hậu thưởng thiếp, muốn đi quỳ cửa cung. Lúc hắn ở nhà muốn ăn cơm, hạ nhân còn nói muốn hỏi phu nhân một chút. Cuộc sống này vô pháp quá! Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các tác phẩm của Anh Đào
Chương 1: Rơi xuống nước Bấm để xem Editor: AnhDaoHoa 6 năm trôi qua, Viên Lộ bây giờ đã mười bảy tuổi. Nàng gả vào Quốc Công phủ đã được hai năm rồi. Xuyên qua đây cũng vừa tròn 10 năm, phụ thân nàng từ một chức quan lương thiện nho nhỏ một đường thăng tiến đến phủ nội các. Viên Gia ngày càng lớn mạnh, hạ nhân cũng càng ngày càng nhiều. Bất quá, chuyện này đối với với nàng cũng chẳng có gì khác biệt. Nàng mắc một loại bệnh mà theo như cách gọi của y học thời hiện đại thì nàng được gọi là người thực vật. Mặc dù được gả vào phủ Quốc công, bất quá, đối với nàng thì cũng chỉ là đổi từ cái sân này sang một cái sân khác mà thôi. Haizz! Càng châm chọc chính là, tuy là người thực vật nhưng mà nàng lại có ý thức. Thật đáng căm hận mà! Đời trước nàng chính là bị người khác hãm hại! Khi tỉnh lại lại phát hiện bản thân mình không có chết! Nhưng mà đã lâu rồi, ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ, nàng cũng không thể đứng dậy! Tháng 9 đến rồi, trời cũng dần chuyển lạnh. Hôm nay là ngày đẹp trời, Viên Lộ được đưa qua đình giữa hồ hóng gió. Khi Trần thị - mẫu thân nàng ở nhà, nàng được nàng ta chăm sóc rất tốt, đồ dùng của nàng cũng được lựa chọn tỉ mỉ, chưa từng bởi vì nàng bệnh tật mà bỏ bê. Hoa Mụ Mụ ghé tai Viên Lộ nhẹ nhàng nói: "Hôm nay thời tiết thật tốt, Lộ Nhi ngươi nhìn xem, hồ sen hoa đều nở, thật đẹp." Viên lộ nghĩ thầm giờ đã vào thu, hoa sen đều sẽ tàn hết rồi mà, Mụ Mụ muốn lừa nàng. Hai nha hoàn ngồi xổm bóp chân cho Viên Lộ. Trong đó, một nha hoàn nhẹ giọng nói: "Hoa nở thật tốt, qua hai ngày nữa là có thể có hạt sen ăn rồi." Nha hoàn trông có vẻ lớn tuổi hơn chút liền huấn nàng: "Ở trước mặt phu nhân mà ngươi còn giam nói như vậy, ta vả miệng ngươi bây giờ!" Hoa Mụ Mụ lại nói: "Không sao, Lộ Nhi rất thích nghe chuyện này đó, có phải hay không?" Viên Lộ giật giật tròng mắt. Hoa Mụ Mụ liền lập tức vui mừng nói: "Nhìn xem, hinh như Lộ Nhi hiểu đó!". Sau đó lại hướng Viên Lộ nhìn về bên hồ chỉ chỉ: "Lộ Nhi, ngươi xem, hoa nhưng hương này." Hoa Mụ Mụ có thể trực tiếp kêu tên nàng, là Trần thị đặc biệt cho phép. Trần thị chính là muốn nàng xem Vân Lộ như là nữ nhi của chính mình. Chỉ có như vậy, khi Trần thị không thể chăm sóc, Viên Lộ lúc nào cũng bình an. Hoa Mụ Mụ nhìn hai nha hoàn bóp chân cho Viên Lộ một hồi lâu, liền cảm thấy trước mắt bắt đầu hoa hoa. Nàng vừa mới khỏi phong hàn chưa lâu, trên người vẫn còn chút mệt, vốn không nên ở đây. Nhưng không chăm sóc tốt cho Viên Lộ, nàng không yên tâm nổi. Hoa Mụ Mụ thân hình bỗng nghiêng đi, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống dưới. Gần nàng nhất chính là nha hoàn lớn tuổi - Thanh Giang. Thanh Giang tay mắt lanh lẹ đỡ được Hoa Mụ Mụ. Hoa Mụ Mụ dựa vào người Thanh Giang, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng lạnh. Thân thể cũng bắt đầu run run lên. Thanh Thiên- nha hoàn nhỏ tuổi hơn vội sờ trán nàng, cả kinh kêu lên: "Không tốt, Mụ Mụ sao lại nóng như vậy!" Hoa Mụ Mụ đã không còn nghe rõ, chỉ đứt quãng mà nói: "Ta.. Ta không có việc gì, chớ có phiền nhiễu.. Nhiễu.." Nói còn chưa dứt lời, đã ngất đi. Thanh Giang cũng coi như bình tĩnh, cùng nha hoàn kia mỗi người một bên dìu Hoa Mụ Mụ, quỳ đến bên người Viên Lộ nói: "Hoa mụ mụ thân thể có bệnh nhẹ, nô tỳ xin phép đưa nàng đi xem gặp thái y. Thỉnh cô nương ân chuẩn!" Nàng tuy nhìn có vẻ vững vàng, nhưng đã đem Viên Lộ kêu trở về cô nương. Có thể thấy được trong lòng nàng cũng đang rối loạn. Tất nhiên, Vân Lộ rất đồng ý, cố gắng giật nhanh tròng mắt đáp lại. Thanh Giang gọi mấy tiểu nha hoàn ngoài đình tới đỡ Hoa Mụ Mụ đi xuống, lúc gần đi vẫn không quên dặn dò Thanh Thiên ở lại chỗ này chăm sóc tốt cho Viên Lộ. Lại cho người đi đến chỗ lão thái thái kêu một quản sự Mụ Mụ khác tới. Nhóm người các nàng thường ngày theo hai quản sự Mụ Mụ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nha hoàn biết Thanh Giang cảm thấy nhất có việc nghiêm trọng. Lúc này hai người tâm phúc đều đi rồi, mọi người không khỏi tâm trạng treo lên. Thanh Giang cũng nghĩ đến, nhóm người các nàng này chính là đều không được phủ Quốc công tiếp nhận. Hoa mụ mụ bị bệnh, cũng chỉ có thể đi cầu thái y chữa bệnh của Viên Lộ. Thái y kia trước đây là ở trong cung hầu hạ quý nhân, tâm cao khí ngạo, nếu là nha hoàn đi có thấy cũng vờ như không thấy. Thanh Giang đi rồi, Thanh Thiên liền khuyên Viên Lộ, nói nàng đừng vội, nói Hoa Mụ Mụ thân thể xưa nay đều rất tốt. Thanh Thiên nói nói chính mình liền muốn khóc, nương nàng chính là sau khi phát nóng mà mất, sau đó cha nàng lại đem nàng đi bán! Nhưng mà nàng khóc lóc cũng không giám để cô nương nghe thấy, liền chính là chịu đựng, cắn đến khớp hàm đều run lên. Nếu Hoa Mụ Mụ mất.. Cô nương làm sao bây giờ, đám hạ nhân các nàng làm sao bây giờ? Nàng cũng không dám tưởng tượng! Viên Lộ sao có thể không vội? Cái thời đại này chỉ cần cảm mạo là có thể lấy đi một mạng người đó a! Hơn nữa nàng nhìn không thấy, lại không động đậy được, hoàn toàn không biết rốt cuộc sự tình như thế nào! "Thanh Thiên tỷ tỷ, ngươi vì sao lại khóc?" Một thanh âm trẻ con vang lên. Người tới là Cao Triệt - nhị thiếu gia Quốc công phủ, năm nay mới ba tuổi, là một đứa trẻ khôi ngôi tuấn tú. Nhị thiếu gia nghiêng đầu, nhìn Thanh Thiên ngồi xổm khóc dưới đất, lại cố tình đem tay nhét vào trong miệng, cắn cắn, không có phát ra một tiếng vang. Thanh Thiên thấy nhị thiếu gia đến giống như thấy vị cứu tinh, di đầu gối tới bên người nàng nói: "Nhị thiếu gia, ngài cứu Hoa Mụ Mụ đi!" Phía sau nhị thiếu gia, bà vú cũng chạy tới, nhìn thấy Thanh Thiên khóc trên mặt nước mắt nước mũi tràn ra, lại dựa vào người Cao Triệt, liền định đi lên kéo nàng nhưng lại bị nhị thiếu gia ngăn trở. Thanh Thiên liền lập tức đem chuyện Mụ Mụ bị bệnh ra kể cho nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia nghe xong nghiêng đầu suy nghĩ một lát, liền nói: "Mọi việc trong nhà đều là do tổ mẫu quản, ta cũng không hiểu. Không bằng ta mang ngươi đi hỏi nàng?" Thanh Thiên nghe xong liền lắc đầu. Nếu lão thái thái mà quan tâm cô nương một chút, Hoa Mụ Mụ cũng sẽ không bởi vì làm lụng vất vả mà thân thể càng ngày càng kém! Nhìn nàng như vậy, nhị thiếu gia liền nói: "Ngươi cầm thẻ bài của ta đi tìm quản gia, bảo nàng đi mời đại phu cho Hoa Mụ Mụ, cần dược gì thì đi lấy. Ngươi thấy như thế được không?" Nhìn đến Thanh Thiên đang quỳ rạp trên mặt đất, nghĩ đến tên quan gia hung hăng trong phủ, hắn nghĩ quản gia chắc cũng sẽ không nghe theo Thanh Thên, liền nói bà vú đi theo. Bà vú tất nhiên không chịu, nhị thiếu gia mới ba tuổi, ngộ nhỡ hắn xảy ra chuyện gì, cái mạng này của nàng cũng không đền nổi! Thanh Thiên cũng do dự, nha hoàn chăm sóc tốt cho Viên Lộ cũng chỉ có ba người. Hai nha hoàn kia tuy là nhị đẳng nha hoàn, nhưng đều chưa từng chăm sóc nàng. Nhị thiếu gia liền quang sang nói với bà vú: "Hảo mụ mụ, ngươi đi mau đi. Hoa Mụ Mụ là người bên cạnh mẫu thân, nếu nàng xảy ra chuyện, mẫu thân sẽ đau lòng." Nói xong, hắn ngoan ngoãn mà ngồi lên cái ghế cạnh Viên Lộ, nói: "Ta liền ở chỗ này ngồi nhìn mẫu thân, nơi nào cũng không đi." Bà vú và Thanh Thiên dặn dò người bên cạnh, lúc này mới dám đi. Viên Lộ trong lòng cảm động. Nhị thiếu gia là thật sự coi nàng là nương. Nàng hiện tại là vợ kế của Quốc công, vợ trước là tỷ tỷ nàng -Viên Mân, thời điểm sinh nhị thiếu gia xong liền mất. Nghe Hoa Mụ Mụ nói, nàng cùng Viên mân lớn lên rất có vài phần tương tự, nhị thiếu gia từ nhỏ chỉ thấy bức họa của Viên Mân, lức hắn hiểu chuyện, Viên Lộ liền vào phủ Quốc công. Nhị thiếu gia đem đầu dựa vào trên vai Viên Lộ cọ cọ, nhẹ nhàng mà nói: "Mẫu thân không vội, mẫu thân không vội.." Tóc nhị thiêu gia mềm mại như lông tơ, cọ cọ, Viên Lộ liền thấy lòng mình mềm nhũn. Những lo lắng lúc này mới phai nhạt đi một chút. Nhị thiếu gia vốn là hẹn ca ca hắn cùng nhau chơi. Nhưng lúc này hắn bồi Viên Lộ liền quyên mất cái hẹn với ca ca hắn. Đại thiếu gia Cao Hoằng một đường tìm tới, liền thấy đệ đệ hắn ngồi ở trong đình, dựa vào người Viên Lộ, vì thế liền tiến lên hỏi hắn: "A Triệt, ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Nhị thiếu gia thấy là ca ca tới, liền nói: "Hoa Mụ Mụ bên người mẫu thân bị bệnh, ta ở chỗ này bồi mẫu thân." Đại thiếu gia bốn tuổi, so với đệ đệ, hắn cao hơn phân nửa cái đầu. Hắn cau mày nhìn nữ nhân đang nằm nhắm chặt hai mắt kia. Người như vậy mà lại nhận là mẫu thân bọn họ? Nhưng nghĩ đến lúc đệ đệ khóc, hắn lại không dám nói. Nhị thiếu gia mang ghế đến trước mặt đại thiếu gia, nói: "Ca ca, ngươi ngồi đi." Đại thiếu gia giống như người lớn, xoa xoa đầu hắn: "Ca ca không mệt, ngươi ngồi đi." Nhị thiếu gia liền lôi kéo ca ca hắn hai người cùng ngồi trên một cái ghế con, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, ngươi nói mẫu thân khi nào có thể tỉnh a?" Đại thiếu gia lắc đầu: "Không biết, chờ cha trở về, có lẽ sẽ tỉnh đi." Cha bọn họ đi đánh giặc, đã lâu lắm chưa gặp được. Nhị thiếu gia đã không còn nhớ bộ dáng của cha mình. Cha phải về tới.. Có lẽ là sẽ rất lâu đi? Nhị thiếu gia duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt Viên Lộ: "Nương a nương, ngươi nhanh tỉnh đi. Triệt Nhi sắp bốn tuổi, tổ mẫu nói phải cho ta cùng ca ca thỉnh thầy dạy, ta liền không thể cùng ngươi ở cùng nơi." Đại thiếu gia nhìn liền muốn đi kéo ra tay hắn, e sợ hắn lây bệnh của Viên Lộ. Tổ mẫu lén lút dặn dò hắn đừng cho đệ đệ tới quá gần nàng. Đại thiếu gia nóng nảy, liền trút giận lên đầu tóc Viên Lộ. Bên cạnh Viên Lộ còn một quản sự mụ mụ - Lữ Mụ Mụ, vừa được lão thái thái đưa tới. Vừa tới liền nhìn thấy nhị thiếu gia cùng đại thiếu gia - hai cái tiểu hài nhi đang nghịch đầu tóc cô nương nhà mình! Nhất thời cái gì cũng không màng, liền la lớn: "Hai vị thiếu gia, chớ nên động vào phu nhân!" Hai cái oa nhi đều bị giật mình. Đại thiếu gia phản ứng không vui mà quát: "Bà là người nơi nào mà trước mặt chủ tử lại vô lễ như thế?" Nha hoàn bên người Viên Lộ nghe được tiếng la của Lữ mụ mụ liền giật mình, lo sợ đến nghẹt thở vội vàng đến bên người hai cái oa nhi thì người cũng vào tới. Lữ mụ mụ tuy bị đại thiếu gia quở trách nhưng vẫn tiến vào, muốn nhìn Viên Lộ xem có hảo hay không. Mụ mụ bên người đại thiếu gia cũng không phải ăn chay, bắt đầu xô đẩy. Đình này vốn là không lớn, nhất thời có mười mấy người tiến vào, đến cả chạm chân vào cũng chưa. Lữ mụ mụ nhìn đại thiếu gia vẫn đứng ở trước người Viên Lộ không cho nàng nhìn, trong lòng lo lắng như lửa đốt, mang theo người xô đẩy muốn bước vào trong. Đại thiếu gia bên này mắt thấy càng ngày càng loạn, hắn che chở nhị thiếu gia, mắt thấy đệ đệ hắn thân mình nho nhỏ lại bị đẩy lên người Viên Lộ, liền duỗi tay đem cái ghế bập bênh hướng sang bên cạnh đẩy đẩy.. Cũng không biết là ai đã kêu lên trước: "Không tốt! Phu nhân rơi xuống nước rồi!" * * * AnhDao: Các bạn thấy mở đầu của truyện này ra sao? Có một số từ mình không hiểu nghĩa cho lắm nên tự biên tự diễn một chút ^^. Hi vọng mọi người thích truyện và ủng hộ mình. Mình chỉ muốn nói vài lời vậy thôi chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.