Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh Sổ Tay Công Lược Nam Thần: Hoa Thức Ngược Cẩu - Manh Đại Doãn

Discussion in 'Truyện Drop' started by Tiểu Nhân Nhi, Jun 24, 2020.

  1. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 10: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bổn thiếu gia nhưng thật ra muốn nhìn, là cô ta giáo huấn bổn thiếu gia, hay là bổn thiếu gia giáo huấn cô ta." Tạ Qua nhìn Bạch Tô bóng dáng, híp mắt nói.

    "Tạ Qua bạn học, cậu có biện pháp gì giáo huấn Bạch Tô sao?" Mễ Tuyết Nhi ánh mắt sáng lên, xem ra giúp Vương Đạt giáo huấn Bạch Tô thật sự có hi vọng.

    Tạ Qua sĩ khí mười phần hừ hừ nói, "Là biện pháp khiến nàng phải hối hận."

    "Tan học xong đừng về vội, đến phòng học của tôi, chúng ta thương thảo biện pháp."

    "A? Nga, tốt.." Mễ Tuyết Nhi sửng sốt, tan học đi tìm Tạ Qua hai người bọn họ xem như đơn độc ở chung phải không? Làm sao bây giờ, thật thẹn thùng a.

    Bạch Tô tan học, một mình một người đi trên đường, càng đi đường càng vắng, trên đường một người cũng không thấy.

    Bạch Tô cảm thấy có chút không thích hợp, ngày thường con đường này có một hai người nhóm người đi qua, hôm nay lại an tĩnh quỷ dị.

    Đi mau vài bước, Bạch Tô quyết định vẫn là nhanh về đến nhà mới tương đối an toàn, đi đến hẻm nhỏ cuối, nam nhân ăn mặc một thân tây trang cao cấp cắt may khéo léo, tay bỏ vào túi quần, lưng dựa vào vách tường phía sau, mắt đen thâm thúy như vạn vì sao nhìn nàng.

    Bạch Tô không thấy rõ mặt hắn, nhưng cảm giác khí chất áp bách phát ra từ người nam nhân, cô đoán được là ai.

    "Cố tổng, hạ mình đến nơi nhỏ bé này, chẳng lẽ là vì tới tìm ta sao?" Bạch Tô chút nào không sợ, nhìn Cố Nam Thành chậm rãi đến gần.

    Đi đến gần, Cố Nam Thành cũng không hề có phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm mà thâm thúy, Bạch Tô đoán không ra hắn suy nghĩ cái gì.

    "Tặng cho cô vài phần đại lễ có thích không?" Đến khi Bạch Tô cho rằng Cố Nam Thành sẽ luôn im lặng, hắn đột nhiên mang theo một chút nghiền ngẫm lại ý vị thâm trường tươi cười mở miệng nói.

    Bạch Tô ngẩn người một lúc, ngay sau đó nhíu mày, "Mèo đực chết trong ngõ nhỏ còn có sự việc của Vương Đạt đều là anh làm?"

    Bị Bạch Tô đoán trúng, Cố Nam Thành một chút biểu tình quẫn bách đều không có, hắn không để ý lờ nàng nói, tiến lên đem Bạch Tô vây hãm trong ngực mình với vách tường phía sau.

    Bạch Tô vừa định động thủ, lại thấy gương mặt giống Lục Lê y như đúc kia lại gần cô, trái tim không khỏi lỡ một nhịp, thân thể tự nhiên cũng đã quên phản ứng.

    "Anh tại sao lại làm như vậy?"

    Cố Nam Thành giống như có bệnh mà tới gần Bạch Tô, không biết đủ mà cọ xát mũi cô, hơi thở trầm ấm phả lên mặt cô, Bạch Tô cả người đều nhịn không được nổi da gà, cô hơi nghiêng đầu thanh âm lạnh nhạt mà mở miệng nói.

    "Cô nói về việc của hắn ta sao?" Cố Nam Thành, câu môi cười rộ lên, bộ dáng đẹp mắt làm Bạch Tô nhìn đến ngây người.

    Cô không ngừng an ủi chính mình trong lòng, hắn không phải Lục Lê, hắn không phải Lục Lê, hắn chỉ là Cố Nam Thành, Bạch Tô, ngươi phải bình tĩnh, không thể để sắc đẹp dụ hoặc, aaaaaa!

    "Nếu không phải hắn ta cũng chưa có chạm vào cô, cô cho rằng hắn ta chỉ là nhập viện vì gãy xương đơn giản như vậy sao?" Cố Nam Thành híp mắt cười, "Nếu tay hắn ta dám chạm vào cô, tôi sẽ đánh gãy tay hắn cho chó ăn, nếu miệng hắn ta không biết tốt xấu đụng vào cô.."

    Nói đến này, Cố Nam Thành nguy hiểm nheo đôi mắt lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ, "Tôi sẽ trực tiếp giết hắn ta, tiễn nó xuống hoàng tuyền!"

    Bạch Tô trầm mặt, trong đầu hiện ra bốn từ, bệnh kiều!

    Cô trước kia làm lính đánh thuê, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phải chưa gặp người có bệnh kiều, Cố tổng trước mắt anh tuấn ổn trọng cư nhiên là cái bệnh kiều? Thật là sự việc hiếm lạ trên thế gian.

    Nghĩ đến đây, Bạch Tô trong lòng trầm xuống, sự việc bí ẩn như vậy bị cô biết, Cố Nam Thành hôm nay không phải chuẩn bị diệt khẩu cô chứ? Không nghĩ đến liền thôi vừa nhắc tới, cả người Bạch Tô không tự chủ cảnh giác, thân mình căng chặt, chuẩn bị tùy thời có thể sẵn sàng chiến đấu!
     
    Last edited: Jun 28, 2020
  2. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 11: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở giây tiếp theo, Bạch Tô cảm thấy Cố Nam Thành không phải người tính toán như vậy, nếu hắn muốn diệt khẩu cô, sao phải tự mình ra tay?

    Vậy đáp án có lẽ là..

    Bạch Tô khóe miệng hơi hơi câu lên, thanh âm cô thanh lệ, không giống những nữ sinh cùng khóa khi nói chuyện với nam sinh ngại ngùng, tuy rằng cố tình trầm thấp nhưng âm thanh vẫn êm tai dễ nghe, trong trẻo, "Cố tổng, chúng ta mới gặp mặt một lần, lại vì tôi động thủ như vậy, chẳng lẽ Cố tổng đối với tôi nhất kiến chung tình?"

    Cố Nam Thành nghe được lời này, đôi mắt chậm rãi mị lên, hiển nhiên nói hắn đối Bạch Tô nhất kiến chung tình có chút.. Không vui?

    "Nghe nói Cố tổng nhiều năm như vậy đều không có tai tiếng bạn gái, luôn giữ mình trong sạch, sao có thể thích một người bình thường như tôi?" Bạch Tô nhìn hắn, ánh mắt sắc bén lại mang theo nghiền ngẫm. "Đáng tiếc, tôi không thích Cố tổng."

    Bạch Tô nói xong, Cố Nam Thành sắc mặt tất cả đều đen, cô cơ hồ có thể cảm nhận được khí lạnh quanh mình giảm đi một độ, không, là vài độ!

    Ngay cả Bạch Tô từng gặp qua nhiều người như vậy, cũng cầm lòng không đậu bả vai run lên một hồi.

    "Bạch tiểu thư không khỏi cũng quá tự luyến, tôi cũng không thích cô, bất quá là do cô đoạt nụ hôn đầu tiên của tôi, lòng tôi không cam lòng, muốn chọc phá cô chú thôi."

    Cố Nam Thành nhấp môi mỏng đẹp, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Bạch Tô, cơ hồ nhấn mạnh từng câu từng chữ mở miệng nói.

    Bạch Tô giương mắt nhìn Cố Nam Thành khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, lộ ra góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, trong trí nhớ của cô thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời lần gặp đầu tiên hiện lên.

    Rất nhanh cô liền phục hồi tinh thần lại, nhìn Cố Nam Thành cười nói, "Một khi đã như vậy, vậy mời Cố tổng không cần lại phái người theo dõi tôi, nếu không tôi còn tưởng rằng anh thật sự thích tôi, thích đến không dừng được, chính là muốn phái người bảo hộ tôi đó."

    Cố Nam Thành hung ác mà trừng mắt nhìn Bạch Tô, bỗng nhiên đem cô đè ở trên tường, chóp mũi hai người dán vào nhau cực kỳ gần, thời điểm Bạch Tô cho rằng Cố Nam Thành sẽ không đồng ý, hắn bỗng nhiên buông cô ra, thanh âm trầm thấp còn mang theo một chút khàn khàn, "Như cô mong muốn."

    Chân thon dài bước đi, hắn sinh ra đã có khi chất cao quý, ngõ nhỏ liền thảnh bối cảnh phụ trợ hắn, cảm giác áp bức nồng hậu, bóng dáng cao lớn dần dần biến mất ở cuối ngõ nhỏ, cảm giác khó thở này mới chậm rãi biến mất.

    Bạch Tô nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, cô kỳ thật vừa mới lấy tiến làm lùi.

    Loại người bệnh kiều này nếu bị quấn lên, dây dưa không ngừng, thật sự phi thường đáng sợ a.

    Cho nên Bạch Tô ngay từ đầu cố tình nói hắn thích cô, muốn Cố Nam Thành trong lòng dâng lên cảm giác quẫn bách, sau đó lại nói cho hắn cô một chút cũng không thích hắn.

    Như vậy là có thể chọc giận Cố Nam Thành, đường đường Cố thị tổng tài, Đệ nhất nhân vật ở Ngạn Xuyên, sao có thể cam tâm bị một tiểu nha đầu cự tuyệt, cho nên Cố Nam Thành phủ nhận thích cô, hơn nữa đồng ý không hề phái người đi theo cô.

    Cô vừa mới làm như vậy không thể nghi ngờ là rút lông trên đầu sư tử trên đầu, nếu không cẩn thận, sẽ hoàn toàn chọ giận Cố Nam Thành, đến lúc đó hậu quả khó lường, lúc đó không phải trộm gà không được còn mất nắm gạo sao, Bạch Tô trong lòng không khỏi thấy may mắn, may mắn cô thành công.

    Cố Nam Thành ngày thường bận rộn như vậy, không có tin tức của cô, hắn hẳn sẽ quên cô đi? Bạch Tô trong lòng ngốc nghếch nghĩ.

    Thời điểm Bạch Tô đến trường học ngày hôm sau, mới tới cổng trường, phát hiện các bạn học nhìn cô với ánh mắt quỷ dị, cô tưởng sự kiện hộp cơm tuần trước vẫn còn, nên không có để ý nhiều.

    Không nghĩ tới, vừa vào phòng học, bạn học cùng lớp quay sang nhìn cô, còn nhỏ giọng đàm luận.

    "Các người nói, Bạch Tô thật sự giống diễn đàn nói như vậy sao? Cô ấy thoạt nhìn rất chính phái a." Nữ sinh bàn trên nhịn không được quay sang bạn cùng bàn nói.
     
  3. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 12: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Tô nghe được từ ngữ mấu chốt -- diễn đàn, cô mở cặp sách lấy kiểu di động cũ, mở ra trình duyệt, tra tìm một hồi lâu mới thuận lợi tiến vào diễn đàn cao trung.

    Nguyên chủ gia cảnh bình thường, dùng di động cũng do mẹ dùng xong nên cho, cho nên cô cũng không giống các bạn học cùng lớp khác, đã dùng tới công nghệ cao cấp, nguyên chủ bởi vậy rất tự ti, cảm thấy cô ở trước mặt mọi người không dám ngẩng đầu.

    Nhưng Bạch Tô lại không cho rằng như vậy, tương phản, di động của cô cùng các bạn học trong lớp không giống nhau, cô cảm thấy rất tàn khốc!

    Tiến vào diễn đàn, Bạch Tô liếc mắt một cái liền thấy tin tức mới nhất ở đầu, tiêu đề cũng rất hấp dẫn người xem, "HOT! Tân sinh viên cao trung Ngạn Xuyên đem hộp cơm đổ lên đầu thiếu trên thế nhưng là vì tranh thủ sự chú ý, nhân cơ hội muốn tiến vào Tạ gia làm thiếu phu nhân?"

    Bạch Tô nhíu mi, ngón tay ngọc ngà nhấp vào tiêu đề.

    Nội dung bài viết chính là đổi trắng thay đen, cố ý vu hãm Bạch Tô gây Tạ Qua chú ý không thành, thẹn quá thành giận, ngược lại làm bộ, còn đem Mễ Tuyết Nhi chính nghĩa đả thương, cự tuyệt xin lỗi.

    Ngay từ đầu thủy quân tiến vào bình luận lời nói ác ý, sau lại theo nhiệt độ tăng lên, một số sinh viên ăn dưa quần chúng không rõ nguyên do, tin là thật, cũng gia nhập quân đại chiến nước miếng, chuyện này càng diễn càng mãnh liệt, không chỉ có toàn bộ bạn học trong trường đều chú ý chuyện này, còn nghênh đón quần chúng náo nhiệt ở ngoài.

    Bạch Tô nhìn ID người đăng, cô chuẩn bị buổi chiều tan học đi tiệm net tra IP người này, chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy được, trước không nói đối phương không có tiết tháo bôi nhọ cô, Bạch Tô từ trước đến nay chính là người có thù tất báo, chạm vào cô một cô sẽ trả gấp mười lần.

    Trước kia ở tổ chức lính đánh thuê tập huấn, Bạch Tô đối với khiêu khích của người khác với cô, từ trước đến nay đều là không lưu tình trả thù, khiến cho kẻ đó phải hối hận khi chọc vào cô! Lần này người này làm quá phận, cô đương nhiên 'dâng trả' gấp mười lần gấp trăm lần kẻ đó.

    Khiến cho địch nhân đắc ý một hồi, cô sẽ cho bọn họ hối hận cả đời vì chọc phải Bạch Tô này!

    Bạch Tô giữa trưa đi ăn cơm, gặp Mễ Tuyết Nhi diễu võ giương oai, "Bạch Tô, người đang làm trời đang xem, đừng tưởng rằng cô làm những việc đó sẽ không bị người biết."

    "Khi nào cô xin lỗi Vương Đạt, khi đó tôi mới có thể buông tha cô."

    Bạch Tô nheo nheo mắt, "Trên diễn đàn tiêu đề là cô đăng?"

    "Sao có thể là tôi." Mễ Tuyết Nhi trong ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn, cô ta lắc đầu nói, "Như thế nào sẽ là tôi, này hết thảy bất quá là nhân quả tuần hoàn, cô tự làm bậy mà thôi, có người không quen nhìn cô làm vậy mới đăng tin trừng phạt cô mà thôi!"

    Đối với Mễ Tuyết Nhi kỹ thuật diễn vụng về, Bạch Tô đương nhiên không tin, cô khẽ cười, thanh âm hơi có chút âm trầm, "Tôi rốt cuộc có hay không giống tin tức nói làm những việc đó, cô hẳn là biết đến, theo lời cô nói nhân quả tương báo, có một số việc không phải không báo thù mà là thời điểm chưa tới!"

    Bạch Tô nói xong, không thèm liếc Mễ Tuyết Nhi một cái, Bạch Tô sát vai cô ta rời đi.

    Mễ Tuyết Nhi sắc mặt trắng bệch, chính mình làm chuyện gì cô ta tự nhiên biết, nhưng rất nhanh cô ta hồi thần lại, gia đình Bạch Tô thế nào, cô ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng, trong nhà so với cô ta còn nghèo hơn, không có tiền không có thế, Bạch Tô cho dù biết cô ta làm thì đã sao?

    Mễ Tuyết Nhi nói dưới đay lòng an ủi chính mình, không sợ, cô ta làm những việc này đều là vì cho Vương Đạt một cái công đạo, chờ Bạch Tô biết chính mình sai rồi xin lỗi cậu ta, cùng lắm thì cô ta lại xin lỗi Bạch Tô là được, cô ta là người làm chính nghĩa, không cần tự trách, nghĩ đến đây Mễ Tuyết Nhi trong lòng khôi phục dễ chịu hơn nhiều.
     
  4. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 13: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn cơm xong, Bạch Tô chuẩn bị về phòng học ngủ trưa, lúc đi ngang qua khu vườn hẻo lánh sau trường, cô đụng phải một người toàn thân mặc tây trang sang trọng đắt đỏ, Cố Nam Thành hình như vừa kết thúc cuộc họp đã vội vàng tới đây.

    "Bạch tiểu thư, tôi chờ cô đã lâu." Cố Nam Thành nhìn Bạch Tô, giống như nhìn bạn tốt, cao hứng câu môi đi lấy hộp cơm.

    "Anh sao lại ở đây?" Bạch Tô nhíu mày nghi hoặc, Cố Nam Thành đã đồng ý sẽ không cho người theo dõi cô mà?

    Nhận ra suy nghĩ trong đầu Bạch Tô, Cố Nam Thành giải thích, "Tôi không có phái người theo dõi cô, lần này đến Ngạn Xuyên tìm cô, là muốn cùng cô ăn cơm."

    "Tôi vừa mới ăn rồi." Bạch Tô mở miệng nói, ý tứ muốn nói cô đã ăn rồi, không thể cùng hắn ăn cơm.

    Nhưng đối phương bày ra sắc mặt thanh lãnh, giọng nói như không có việc gì, "Vừa lúc, tôi cũng không chuẩn bị phần ăn của cô."

    Bạch Tô lập tức bị nghẹn họng, trong lòng rít gào, vậy anh tìm tôi ăn cơm làm gì? Muốn tôi nhìn anh ăn đến tức chết sao?

    "Vậy tôi đi đây!" Bạch Tô giọng nói trầm trầm, chuẩn bị cất bước rời đi.

    Cố Nam Thành nheo mắt, con ngươi tràn đầy ánh sáng tinh nhuệ, thanh âm của hắn so với Bạch Tô còn trầm hơn lại lạnh hơn, "Cô xác định không muốn cùng tôi ăn cơm?"

    Bạch Tô nhìn thấy ánh mắt Cố Nam Thành lóe lên thị huyết tinh quang, bầu không khí xung quanh cũng trầm xuống theo lời nói của hắn, trong đầu cô lập tức liên tưởng đến cảnh Cố Nam Thành nhìn thi thể cô, tười cười khủng bố giống u linh.

    Hắn há miệng thở dốc, thanh âm lạnh nhạt truyền tới, "Không cùng tôi ăn cơm, tôi sẽ ăn cô!"

    Tưởng tượng đến hình ảnh ghê rợn đó, Bạch Tô nhịn không được rùng mình một cái, hắn mắc bệnh kiều a, cô lúc này căn cơ chưa vững, không thể trêu vào hắn, không thể trêu vào hắn, không thể trêu vào hắn..

    Vì thế, Bạch Tô đồng ý Cố Nam Thành ngồi ở ghế dài chờ hắn ăn cơm, lẳng lặng nhìn hắn mở cơm hộp ra, sau đó là mùi hương thơm phức bay đến.

    Cả hộp cơm có ba ngăn là hải sản, đây là xuất ăn cho một người sao? Bạch Tô đôi mắt cưỡng chế nhìn sang chỗ khác, miệng nhỏ thòm thèm nhấp nhẹ.

    "Ân, hương vị không tồi.." Bên cạnh Cố Nam Thành ăn xong một miếng thịt cua bự, không khỏi tán thưởng.

    Đương nhiên là mùi vị không tồi! Bạch Tô chỉ ngửi mùi hương đã không nhịn được nuốt nước miếng, cô lúc còn sống, đồ ăn cô yêu thích nhất chính là hải sản. Giờ phút này, đồ ăn ngay trước mắt, chỉ nhìn không thể ăn, vì lòng tự trọng cô phải nhịn đau làm lơ khóc thầm trong lòng.

    Bình thường đi ăn hải sản đều là ăn một mìn hoặc với bạn bè, vì bộ dạng cô ăn hải sản rất xấu đó!

    Nghĩ đến đây, Bạch Tô tò mò bộ dạng Cố Nam Thành khi ăn sẽ như thế nào.

    Hơi hơi quay đầu, Bạch Tô thấy Cố Nam Thành tay cầm đôi đũa, động tác vừa ưu nhã văn minh mà không mất vẻ cao quý sang trọng nhàn nhã ăn từng miếng.

    Đầu tóc đen như mực không chút cẩu thả, đôi mắt mị hoặc mà nghiêm túc nhìn chằm chằm hộp cơm, cái mũi cao thẳng cùng môi mỏng hơi nhếch, hoàn toàn là loại người điển hình được lão thiên gia thiên vị, Bạch Tô không những không tìm thấy trên người hắn một chút khuyết điểm nào, lại cảm thấy nhất cử nhất động của hắn đến đẹp đến kinh tâm động phách, tuấn mỹ vô trù.

    Bạch Tô chỉ có thể cảm thán, người với người sao lại khác nhau như vậy chứ!

    Bạch Tô đột nhiên nhớ tới khi cô còn là lính đánh thuê, lấy thân phận nữ sinh cao trung che dấu, khi đó mỗi ngày chuyện mà cô chờ mong nhất là đến nhà ăn, bởi vì như vậy cô có thể lén nhìn Lục Lê ở xa xa.

    Cô còn nhớ rõ, có một lần cô lấy hết can đảm, liếc mắt một cái nhìn lén Lục Lê ăn cơm, lúc ấy chỉ cảm thấy trên thế giới sao có thể có người ăn cơm cũng đẹp đến vậy?

    Không chỉ có ăn cơm đẹp, ngay cả đi đường cũng đẹp, nói chuyện cũng đẹp.. Làm cái gì cũng đẹp, không hổ là nam nhân mà cô thích nhất.

    Cố Nam Thành trong lúc vô tình ngẩng đầu, bắt gặp bộ dạng Bạch Tô nhìn hắn cười ôn nhu, dịu dàng.
     
  5. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 14: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em thích tôi." con người sâu thẳm nhìn Bạch Tô phát ra tia sắc bén, Cố Nam Thành âm thanh khẳng định.

    Bạch Tô quay đầu đi, lạnh lùng nói, "Cố tổng thật tự luyến, tôi bởi vì nhìn Cố tổng ăn cơm, nhớ tới một người khác mà thôi."

    Cô giờ phút này trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình, người này không phải Lục Lê, không được tùy tiện trao ra tình cảm, nhiệm vụ của cô là vả mặt bạch liên hoa, thu thập mảnh nhỏ linh hồn cứu Lục Lê, sau đó trở lại không gian hệ thống, lại lần nữa tiến vào vị diện khác chấp hành nhiệm vụ thu thập linh hồn mảnh nhỏ.

    "Nam nhân?" Cố Nam Thành nguy hiểm mà nhướng mày, cả người nguyên bản khí chất thanh lãnh đạm nhiên trong nháy mắt trở nên âm trầm hơn.

    Không xong, chọc giận hắn! Bạch Tô trong lòng run lên vừa định nói chuyện, đã thấy Cố Nam Thành mặt phủ băng sương đứng lên, sau đó sải bước đi đến hướng cổng trường.

    "Ném xuống."

    Tài xế sớm đã cung kính chờ ở cửa xe, tiếp nhận hộp cơm Cố Nam Thành đưa, thân thể hơi ngây ra, nhịn không được nói, "Cố tổng, hộp cơm này còn chưa ăn qua."

    "Cô ấy không ăn, không bằng ném xuống đi." Cố Nam Thành lạnh mặt, không giận mà uy ngồi vào trong xe.

    Biết Cố tổng sinh khí, tài xế không dám nói thêm câu gì, ném hộp cơm vào thùng rác, trong lòng không khỏi thấy tiếc, là ai to gan như vậy cư nhiên dám cự tuyệt hộp cơm Cố tổng tỉ mỉ sai người chuẩn bị?

    Bạch Tô ngay từ đầu còn lo lắng Cố Nam Thành sẽ đến trả thù cô, sau lại nghĩ đến cô đã từng là kim bài lính đánh thê gặp Phật giết Phật, gặp Thần giết Thần, binh tới tướng chặn, cô không cần lo lắng Cố Nam Thành sẽ làm ra hành động gì.

    Cho nên gần vào tiết học tiếp theo, Bạch Tô liền đem chuyện Cố Nam Thành ném vào một bên, buổi chiều tan học, thời điểm ra cổng trường, Bạch Tô trực tiếp làm lơ ánh mắt khinh thường của mọi người, đeo cặp sách đi tìm một quán net gần đó.

    Giao tiền, thân phận chứng minh thư cũng chưa dùng đã mở máy tính lên.

    Bạch Tô ở download một cái phần mềm trên máy tính, sau khi liên tiếp nhập những số liệu khó hiểu xong, cô trực tiếp vào hậu trường diễn đàn co trung Ngạn Xuyên, Bạch Tô tìm người đăng tiêu đề bôi nhọ cô, sau đó tìm được IP địa chỉ của kẻ đó.

    Tiếp theo đầu ngón tay xinh đẹp thon dài, nhanh chóng thao tác trên bàn phím màu đen, thuần thục gõ một phen, màn hình máy tính xuất hiện một cái video thu hình ảnh.

    Bạch Tô thông qua IP xâm nhập máy tính đối phương, trực tiếp chỉnh camera tự động thu video của đối phương.

    Đem video phát lên, màn hình hiện lên khuôn mặt tươi cười đắc ý của Mễ Tuyết Nhi cùng Tạ Qua, giống như đang ăn mừng sự việc thành công.

    Bạch Tô thấy vậy, khóe miệng hơi hơi gợi lên, bị cô đoán trúng rồi, đúng là hai người này bày trò.

    Nếu biết hai người kết hợp bôi nhọ cô, Bạch Tô đương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này không phải một câu xin lỗi là có thể xong, cô muốn bọn họ ăn miếng phải trả miếng!

    Ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, Bạch Tô mất nửa giờ tra ra sự việc của Mễ Tuyết Nhi, mà Tạ Qua, bởi vì tin tức của cậu ta được bảo hộ cho nên Bạch Tô dùng một giờ mới đưa toàn bộ tin tức của Tạ Qua điều tra rõ.

    Cô vặn vẹo cổ, duỗi cái eo lười, khóe miệng gợi lên độ cong tà mị, thời gian phản kích đến rồi!

    Buổi tối 9 giờ, tiêu đề chiếm đầu bảng tin của cao trung Ngạn Xuyên, vô duyên vô cớ mà xuất hiện một cái tiêu đề nóng hổi, tên tiêu đề là: "Vu hãm người khác, cấu kết với nhau làm việc xấu đó là chính nghĩa trong miệng các người sao? Chân tướng bí mật đại thiếu gia cùng tiểu bạch liên hoa giả tạo kết hợp hại người."

    Click mở tiêu đề là có thể nhìn thấy ảnh chụp Tạ Qua cùng Mễ Tuyết Nhi, hai người thông đồng đăng tin tức ở trong video cũng có nhắc tới.

    Tạ Qua mấy năm nay đã làm bao nhiêu chuyện xấu, tỷ như đánh nhau ẩu đả, đem người nhốt đánh đến nỗi nhập bệnh viện, mấy năm trước cầm đầu băng đảng giật tiền học sinh tiểu học, hút thuốc uống rượu, tất cả sự việc đều bị phơi bày, ảnh chụp nói có sách mách có chứng, Tạ Qua dù muốn phản bác cũng không nói được gì!
     
  6. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 15: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà Mễ Tuyết Nhi, Bạch Tô trực tiếp vạch mặt cô ta.

    Ngày thường mặt ngoài cô ta đối với bạn học luôn tỏ ra hảo ôn nhu, kỳ thật mỗi ngày đều phía sau phun tào nói người khác ích kỷ ra sao, xấu xa thế nào, thậm chí tự cho mình là thánh mẫu bất đắc dĩ kết giao bằng hữu với những người đó là vì cô ta tự nhận mình chính nghĩa muốn giúp đỡ bạn học, sự thật chính là xen vào chuyện của người khác. Luôn tự cho mình là đúng, chỉ tin những thứ cô ta chứng kiến, không cần biết ngọn nguồn liền bắt tội những người cô ta cho là xấu xa, không lịch sự. Đây là loại hình của nữ chính thánh mẫu quen thuộc luôn muốn bao dung tất cả mọi người.

    Mỗi ngày còn giảng đạo lý cho người khác, tỏ vẻ chính mình hôm nay lại làm chuyện tốt, khẩu khí cực kỳ thánh mẫu đậm mùi bạch liên hoa.

    Tuy rằng tư liệu tài khoản biểu hiện là nơi khác, nhưng Bạch Tô phá giải mật mã album của cô ta, album tất cả đều là hình Mễ Tuyết Nhi tự chụp, chứng cứ xác thực người giả tạo ra vẻ này là Mễ Tuyết Nhi.

    Cuối cùng Bạch Tô trả lại Tạ Qua đùa cợt nói nguyên chủ làm cơm cho hắn ta, sau lại tuyệt tình cự tuyệt tâm ý của nguyên chủ.

    "Người đang làm trời đang xem, nếu lương tâm các người bị cẩu ăn, vậy nói không sợ trời phạt đi, tiếp tục bôi nhọ tôi đi, thân làm việc quang minh chính đại mới không chột dạ, Bạch Tô tôi, phụng bồi các người đến cùng!"

    Đánh xong câu cuối cùng, Bạch Tô đem tiêu đề này đăng lên diễn đàn cao trung, cứ như vậy, không chỉ có người Ngạn Xuyên, toàn bộ Hoa quốc những người dùng diễn đàn đều có thể nhìn thấy tín tức này.

    Lúc chuẩn bị về nhà, Bạch Tô đem tin tức vừa đăng tạo một mật mã hóa, trừ phi có mật mã không thì không ai có thể xóa tin tức này đi.

    Có nhân ắt có quả, quần chúng ăn dưa nhìn hai cái tin tức chủ đề nóng trên trang đâu diễn đàn cảm thán nguyên lại sự việc là như này, mặt Tạ Qua chắc hẳn bị đánh đến sưng vù như đầu heo rồi a.

    Khóe miệng đắc ý gợi lên, ánh mắt lộ ra tia giảo hoạt. Bạch Tô xóa hết dữ liệu trên máy tính, cầm cặp sách đứng dậy rời đi, về nhà tắm rửa lên giường đi ngủ.

    Bạch Tô không biết, sau khi nàng đăng tin này, vô số người suốt đêm đều không ngủ được!

    Mới đầu, nội dung tiêu đề nói về sự việc của Tạ Qua và Mễ Tuyết Nhi, không có lương tâm bôi nhọ Bạch Tô, một hồi lâu nhân viên quản lí cấp cao Ngạn Xuyên kinh ngạc nói: Đây là loại tiêu đề gì, tại sao tôi không xóa được?

    Một đám người ngây ngốc lâu hồi phục, "Hậu trường toàn bộ đen, ngươi còn bình tĩnh như vậy."

    Sự tình càng diễn càng kịch liệt, một truyền mười, mười truyền một trăm, ai ai cũng biết. Tổng quản lí diễn đàn ra mặt, cũng không có thể xóa bỏ tin tức này, cậu ta bất đắc dĩ thông báo: Hệ thống diễn đàn gặp trục trặc, tiêu đề không xóa được, ban quan trị đang nỗ lực khôi phục.

    Nói đến đây ai lại không biết chuyện gì xảy ra, "Toàn bộ hậu trường diễn đàn đều đen, nữ sinh cao trung Bạch Tô này thật là ngầu a!"

    "Cũng không chắc là do Bạch Tô đăng, nói không chừng có hacker nào hỗ trợ cô ta."

    "Quản lý sao lại không tìm thấy hacker?"

    "Đúng rồi, quản lý hẳn là phải tìm thấy hacker hỗ trợ mang hai tin tức này xóa bỏ, tôi công nhận, đại thần hacker này, tôi cũng phải tìm hắn hỗ trợ một lần"

    * * *

    Một lát sau dưới tiêu đề bình luận nhảy ra một tin: Tôi cũng là hacker, được người phân phó xóa bỏ tin tức này, kinh ngạc phát hiện hai cái tin này bị đặt mật mã hóa, không thể phá bỏ, mật mã khóa là loại mới mẻ độc đáo, bình sinh tôi chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy. Không chỉ có như thế, tôi người đăng tin là ai, địa chỉ IP của người đó tôi đều không tra ra, thân là hacker, IP đều tra không ra, thật là hổ thẹn hổ thẹn a!

    Quần chúng ăn dưa một đám dại ra, đôi mắt trợn thẳng, "Bạch Tô thật lợi hại."

    "Tân thế hệ Internet đại thần hacker!"

    * * *

    Bên kia Tạ Qua thấy cái tin này tức muốn đạp bàn, hắn ta lập tức gọi điện thoại, "Ngay bây giờ cho người xóa hai cái tin này cho bổn thiếu gia, mặc kệ xài bao nhiêu tiền đều được, xóa không được các ngươi đều cút xéo cho bổn thiếu gia."

    Mễ Tuyết Nhi vốn dĩ chuẩn bị đi ngủ, lại lên diễn đàn nhìn lại bình luận để tâm trạng tốt hơn, xem đến đoạn Bạch Tô đăng tin, sắc mặt bị dọa sợ trở nên trắng bệch!
     
    Last edited: Jun 30, 2020
  7. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 16: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ta càng xem càng hoảng hốt, trong lòng không ngừng nói xong rồi xong rồi..

    Chưa xem xong bình luận, Mễ Tuyết Nhi đã nhận được tin nhắn của mấy người bạn tốt cô ta mới kết giao.

    Tiểu Mẫn: "Thì ra trong mắt cô tôi là như thế, là tôi nhìn nhầm cô, tình bạn này coi như chấm dứt từ đây!"

    Tiểu Phương: "Nguyên lai tôi ở trong lòng cô chính là loại nữ nhân xấu xa như vậy, nếu đã khinh thường tôi, tại sao còn muốn làm bạn với tôi, tại sao còn tổn thương tôi? Hay vốn dĩ cô chỉ thương hại tôi thôi?"

    Tiểu Dao: "Nói tôi không biết liêm sỉ, nói tôi xen vào việc người khác, nói tôi không có tự tôn, Mễ Tuyết Nhi, cô cho rằng chính mình rất trong trắng à, không cần phải giả vờ thanh cao, Bạch Tô nói không sai, cô chính là đóa tiểu bạch liên, trà xanh kỹ nữ khiến người khác phát ói!"

    * * *

    Nhìn tin nhắn từng cái từng cái một, Mễ Tuyết Nhi khó chịu nhắm mắt, muốn nhắn tin thanh minh cuối cùng lại không dám, cô ta vùi mặt vào gối đầu, nức nở khóc.

    Tối nay thật sự là một đêm phi thường náo nhiệt, cũng là một đêm khiến người khác không ngủ được.

    Bạch Tô đêm nay ngủ cực kì ngon, một đêm không mộng mị, ngủ một giấc tới sáng sớm hôm sau, cha mẹ nguyên chủ tối qua không trở về nhà, Bạch Tô làm bữa sáng đơn giản sau đó sách cặp đi học.

    Chỉ là vừa ra tới cửa, đã thấy một chiếc xe đắt đỏ ngừng trước nhà, tài xe mặc tây trang màu đen, mắt đeo kính râm, thanh âm lãnh đạm nói, "Bạch tiểu thư, Cố tổng mời ngài đi gặp hắn."

    Cố Nam Thành lại tìm cô có chuyện gì, không lẽ là vì sự việc tối hôm qua? Phái người tới tìm cô tốc độ không khỏi cũng quá nhanh đi.

    Bạch Tô ở trong lòng cân nhắc lợi và hại, cuối cùng phát hiện Cố Nam Thành là đại Boss của thế giới này, cô hiện tại chưa đủ sức để phản kháng hắn.

    Suy nghĩ một lúc Bạch Tô gật đầu, mở cửa lên xe.

    Không lâu sau, tài xếtrở Bạch Tô đến tập đoàn Cố thị, vẫn là văn phòng lần trước, vẫn là ghế sô pha lần trước, Bạch Tô ngựa quen đường cũ đi qua, cùng Cố Nam Thành mặt đối mặt ngồi xuống.

    "Bạch tiểu thư, cô có biết mình làm việc gì sai không?" Lần này Cố Nam Thành cũng không có trầm mặc bao lâu, nguy hiểm nheo mắt lại, thanh âm lạnh lùng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

    Bạch Tô nhướng mày, "Làm việc gì sai sao? Cố tổng nói việc Tạ Qua bôi nhọ tôi, hay là việc tôi đăng sự thật về chuyện cậu ta làm?"

    Nhìn thấy con ngươi Cố Nam Thành trầm trầm, Bạch Tô lại tiếp tục mở miệng nói, "Cho phép Tạ Qua đăng tin bôi nhọ tôi, lại không cho tôi nói ra chân tướng? Cố tổng, lời này của anh cũng không có đạo lý đi."

    Nghe Bạch Tô nói xong, Cố Nam Thành sâu thăm thẳm nhìn Bạch Tô một hồi lâu, lúc cô cho rằng hắn muốn tức giận, Cố Nam Thành lại đột nhiên bật cười, tươi cười lộng lẫy bắt mắt, so với bất luận phong cảnh trên đời này đều đẹp hơn, hắn khẽ mở môi mỏng, thanh âm gợi cảm dễ nghe, "Thật là vật nhỏ nhanh mồm dẻo miệng."

    Còn rất tự nhiên xoa đỉnh đầu mềm mại của cô, thanh âm lại khôi phục thanh lãnh, "Em cùng Tạ Qua ân oán cá nhân tôi không quản, nhưng em đăng tin đã trực tiếp ảnh hưởng đến công ty chúng tôi, Tạ Qua dù sao cũng là cháu ngoại của tôi, em gièm pha hắn, cũng sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của Cố thị."

    Bạch Tô dừng một chút, cho nên Cố Nam Thành hôm nay tìm cô là để tính sổ!

    "Tin tức tôi có thể xoát, nhưng hối lỗi là không bao giờ có." Bạch Tô thái độ kiên quyết, dù sao toàn thế giới đều biết gương mặt thật của Tạ Qua cùng Mễ Tuyết Nhi, tin tức xóa cũng không sao, nhưng là bọn họ chọc cô trước, không có đạo lý bắt cô đi xin lỗi bọn họ, đó là không thể nào!

    Cố Nam Thành nghe đến đó khóe miệng gợi lên một mạt tà mị cười nói, "Tin tức đương nhiên phải xóa, nhưng em phải đến nhà tôi ở một tháng để sửa tội."
     
  8. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 17: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A ha, Bạch Tô có chút phản ứng không kịp, Cố tổng anh không phải muốn tôi ăn nhờ ở đậu chứ?

    "Một tháng?" Bạch Tô nhướng mày, "Cố tiên sinh, tôi còn là học sinh, cũng không biết làm việc nhà, không bằng như vậy đi, tôi sẽ làm bảo tiêu cho anh một tháng."

    "Bảo tiêu?" Cố Nam Thành có chút hứng thú, "Bảo tiêu của tôi là hệ thống cao cấp nhất Ngạn Xuyên chịn lựa, từ nhỏ đã tiếp thu huấn luyện khắc nghiệt, bọn họ một người có thể đấu với mười địch nhân, em cảm thấy em có thể.."

    "Tôi có thể làm cho bọn họ không có việc gì làm, tin tưởng tôi, để tôi làm bảo tiêu, cũng không phải trao đổi có hại gì." Bạch Tô tự tin nói, trong ánh mắt phát ra ánh sáng chói mắt.

    Cố Nam Thành nhìn cô một hồi, mới mở miệng nói, "Nhưng tôi có điều kiện, em phải dọn đến nhà tôi."

    "Cha mẹ em bên kia, tôi sẽ tìm lý do hợp lý, trường học bên kia tôi sẽ cho người đi an bài nói em làm trao đổi sinh đở trường khác một tháng, từ giờ trở đi, em phải đi theo bên người tôi 24h, không thể rời đi."

    "Hảo." Bạch Tô hít một hơi thật sâu, gật đầu nói, Cố Nam Thành không hổ là tổng tài đại nhân làm việc sấm rền gió cuốn, ngắn ngủn nói mấy câu, đã đem sự việc của cô an bài tốt đẹp.

    "Cố tổng, Bạch tiểu thư, cà phê." Trợ lý nam sinh cao gầy mới tốt nghiệp địa học, bởi vì cậu ta pha cà phê rất tuyệt, kể từ đó, Cố Nam Thành chỉ uống cà phê cậu ta pha.

    Nhìn tay trắng nõn của trợ lý lỡ tay xẹt qua cái ly bên cạnh, Cố Nam Thành đôi mắt tối sầm xuống, bắt lấy tay Bạch Tô đang định đón lấy cà phê.

    "Mang sang đi, kêu Lâm Đạt pha cho Bạch tiểu thư một ly cà phê." Cố Nam Thành thanh âm truyền đến, trên mặt thần sắc không rõ, Bạch Tô kỳ quái nhìn hắn một cái.

    Trợ lý sắc mặt trắng nhợt, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều, không phải mình bị 'thất sủng' rồi chứ?

    Chỉ chốc lát Lâm Đạt lại mang một ly cà phê khác vào văn phòng, Cố Nam Thành liền mở miệng nói, "Về sau Bạch tiểu thư tới đây, cậu pha cà phê cho cô ấy."

    "Vâng, Cố tổng."

    Thời điểm giữa trưa, Cố Nam Thành vội đến không có thời gian đi ra ngoài ăn cơm, chỉ có thể ăn cơm hộp.

    "Lâm Đạt, giúp tôi đưa Bạch tiểu thư đến quán ' trương bà bà nhà ăn Trung Quốc ' ăn cơm trưa." Bạch Tô nghe Cố Nam Thành gọi điện thoại.

    "Trương bà bà nhà ăn Trung Quốc" Bạch Tô biết cửa hàng kia, đó là trương bà bà và mẹ cô cùng nhau kinh doanh tiệm cơm, người phục vụ đều là nữ..

    Thật sự trùng hợp như vậy?

    Bạch Tô nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nam Thành vừa mới gọi điện xong lại vùi đầu vào văn kiện, ánh mắt thâm thúy mang theo giãy giụa, rõ ràng biết chính mình không thể quá thân cận với hắn, lại vẫn là nhịn không được tiếp cận, chẳng sợ hắn không phải 'hắn', cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng đã thấy thỏa mãn.

    Nếu cứ như vậy rời đi thế giới này, cô phải làm sao bây giờ?

    Lúc Bạch Tô đi WC trở về, một nam nhân trông khá lớn tuổi, tay cầm chổi, đưa cho cô một cái ví tiền, cười nói, "Tiểu thư, cái ví tiền này có phải do cô đánh rơi không?"

    Cảm giác được đối phương tựa hồ muốn cố ý tới gần cô, Bạch Tô nhanh nhạy lui về phía sau một bước, lắc đầu nói, "Cái này không phải ví tiền của tôi." Sau đó nghiêng người rời đi.

    "Ai.." Nam nhân cầm tiền bao, nhìnnhìn bóng dáng cô một lúc lâu, mới tiếp tục cầm chổi quét tước vệ sinh.

    Kết thúc một ngày là việc, Cố Nam Thành mang Bạch Tô ngồi xe về nhà.

    Cố Nam Thành không ở cùng anh rể và chị gái hắn, hắn ở biệt thự trong nội thành cách biệt với bọn họ, trừ người giúp việc, chưa từng có nữ nhân nào vào đây ở.

    "Đồ dùng sinh hoạt, tôi sẽ cho người chuẩn bị cho em, phòng của em ở phong thứ hai lầu hai quẹo trái, tôi ở pphongf đầu tiên."

    Bạch Tô nhịn không được nhìn quanh bốn phía, biệt thự xa hoa như vậy, nơi này sẽ là 'nhà' cô ở trong một tháng này, cô ngước mắt nhìn nam nhân lớn lên giống Lục Lê như đúc, có chút không thể tin được, cô cùng Cố Nam Thành ở chung chính thức bắt đầu rồi?
     
  9. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 18: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (17)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Tô tắm rửa xong xuống lầu, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh không nhỏ, trong nhà trừ bỏ Cố Nam Thành cùng cô thì không có người thứ ba, chẳng lẽ Cố Nam Thành tự nấu cơm?

    Trong lòng có chút không thể tin được Cố Nam Thành sẽ tự mình nấu cơm, Bạch Tô chân nhanh hơn đầu đi qua, Cố Nam Thành ăn mặc quần áo đơn giản ở nhà, đeo tạp dề màu xám, đầu tóc mềm mài màu đen rũ xuống trán, hắn trời sinh có mũi cao thẳng môi mỏng bạc tình, chính là kiệt tác mà ông trời cũng phải ghen tị a.

    Cổ áo làm lộ ra cổ trắng nõn cùng xương quai xanh của hắn, gợi cảm lại cấm dục bức người.

    Ngón tay thon dài thẳng tắp tuyệt đẹp, như một tác phẩm nghệ thuật, trong tay cầm gia vị nấu ăn bất đồng với tay hắn.

    Nhưng vào lúc này, Cố Nam Thành ngẩng đầu lên, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, thanh âm ôn đạm truyền ra, "Thu thập một chút, lập tức có thể ăn cơm."

    Bạch Tô trái tim mau nhảy nhanh vài nhịp, quay đầu đi tâm thần có chút hoảng loạn, "Đã biết." Cô như thế nào có cảm giác, hai người giống như một đôi vợ chồng mới cưới?

    Cùng Cố Nam Thành ăn cơm là việc rất xấu hổ, hắn ăn cơm rất an tĩnh, thanh âm cùng động tác đều chẫm rãi nhẹ nhàng, nhất cử nhất động đều lộ rõ vẻ quý tộc mười phần.

    Mà Bạch Tô, bởi vì trước đây từng là lính đánh thuê, ăn cơm phi thường nhanh chóng, một chén cơm cô vài phút là có thể giải quyết xong, cùng Cố Nam Thành an tĩnh tự nhiên, ưu nhã ăn cơm quả thực chính là đối lập rõ ràng.

    Như vậy làm cô không khỏi nghĩ đến lần duy nhất cô ở nhà ăn trường học cùng Lục Lê gần gũi ăn cơm, lúc ấy Lục Lê bưng hộp cơm ngồi bàn bên cạnh cô, bàn ăn cơm ở trường học là hai bàn dài nối lại với nhau, hai người cách nhau không đến một sải tay, Bạch Tô chỉ cần duỗi tay ra là có thể chân chân thật thật chạm vào hắn, cô thậm chí có thể ngửi được mùi hương tỏa ra từ hộp cơm của Lục Lê.

    Bạch Tô lúc ấy trong lòng khẩn trương tâm sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhịn không được mắt nhìn trộm Lục Lê, thiếu niên hào quang ấm áp như ánh mặt trời, cầm chiếc đũa chậm rãi từ từ ăn rau xanh, động tác ngắn gọn lại đẹp mắt.

    Nhìn lại hộp cơm chính mình, chật vật bất kham, cô lúc ấy trong lòng cực kỳ tự ti, Lục Lê thiếu niên sinh ra đã ngậm muỗng vàng, mà cô chỉ là lính đánh thuê trong bóng tối không thể ra ngoài ánh sáng, tay dính đầy máu tươi.

    Cô có thể là nữ vương cao cao tại thượng ở giới lính đánh thuê, nhưng ở tình yêu, cô bi ai rồi đau khổ.

    "Không ăn cơm, nhìn tôi thất thần làm cái gì?"

    Bạch Tô nghe được thanh âm, ngẩng đầu đột nhiên đối diện ánh mắt thâm thúy như vực sâu của hắn, nhất thời không phản ứng kịp. Cố Nam Thành gắp rau xanh để vào bát cô, Bạch Tô nhìn rau xanh ngây người một hồi, mới ăn xong rau xanh.

    "Không thể tưởng được đường đường là tổng tài tập đoàn Cố thị, cư nhiên tự mình xuống bếp nấu ăn, tay nghề đúng là không tồi, có thể được ăn món ngài nấu là vinh hạnh của tôi." Bạch Tô nuốt rau xanh xuống, hương vị cực kỳ không tồi, không khỏi mở miệng nói.

    Cố Nam Thành dừng chiếc đũa trong tay, nhìn nàng nói, "Ngày thường tôi đều không ở nhà ăn cơm, hôm nay bởi vì em tới."

    "Tôi không muốn em ăn đồ ăn do nam nhân khác làm, phải làm, cũng là tôi làm!" Nói xong, Cố Nam Thành lại vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.

    Bạch Tô dừng một chút, trên mặt có chút không biết làm sao, hắn vừa mới thổ lộ, tuyên thệ chủ quyền sao?

    Giúp đỡ hắn thu dọn chén đũa, Bạch Tô cùng Cố Nam Thành lên lầu vừa đến giữa hành lang, tia chớp đột nhiên cắt ngang không trung, âm thanh sét đánh "Rầm rầm" đột ngột vang lên.

    Đồng thời, toàn bộ biệt thự mất điện, xung quanh tồi om. Bạch Tô thân thể ngây ra, bước chân cũng ngừng lại.

    Phía sau Cố Nam Thành cũng ngừng lại, sau đó bước chân dồn dập hỗn độn, Bạch Tô chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, cô cho rằng Cố Nam Thành muốn mang cô về phòng, lại không nghĩ đối phương trực tiếp ôm eo cô, đem cô ôm vào trong ngực hắn, trên môi cảm nhận độ ấm rõ rệt đè ép xuống.
     
  10. Tiểu Nhân Nhi Tiểu Bánh Bao

    Messages:
    4
    Chương 19: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (18)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn hôn có chút trúc trắc, có thể nói là vụng về, hồn nhiên đến mức làm Bạch Tô cảm nhận được hơi thở Lục Lê, cô trừng mắt hơi sững sờ tại chỗ nhất thời quên phản ứng.

    Biệt thự lại một lần nữa sáng lên, Cố Nam Thành nhẹ nhàng buông cô ra, thanh âm tràn ngập từ tính, nồng đậm khàn khàn mở miệng nói, "Nụ hôn cho em."

    "Cái hôn tiếp theo, là đánh dấu em thuộc về tôi."

    Cố Nam Thành cúi đầu hôn môi cô trong nháy mắt, ánh đen mờ nhạt lộ ra, mắt Bạch Tô hoảng hốt, cô nhịn không được nhắm mắt lại, tránh thoát ánh đèn, lại không tránh thoát được nụ hôn của nam nhân.

    Chờ cô phản ứng lại, đối phương đã công thành đoạt đất, cạy khớp hàm cô ra.

    Bạch Tô chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm như nước, thân thể như bị điện giật vừa tê vừa ngứa từ đỉnh đầu đến bàn chân, cô lần đầu tiên chính thức hôn môi, cả người không điều chỉnh được hô hấp, thân thể cũng mềm thành một vũng nước, hai chân đứng không vững, sắp ngã trên mặt đất.

    Cố Nam Thành nhanh tay ôm eo cô ôm lên, kề sát bên tai cô, thanh âm mang theo mê hoặc lòng người, "Lần đầu tiên? Rất tốt, tôi cũng là lần đầu tiên."

    "Từ nay về sau, em chỉ có thể là của một mình tôi, cũng chỉ tôi mới có thể chạm vào em, nếu là.." Hắn thanh âm đột nhiên trầm thấp xuống, mang theo lạnh lẽo âm trầm tận xương, "Nếu có người muốn chạm vào em, nửa đời sau, tôi sẽ làm cho hắn cả đời ở trên xe lăn, cũng có thể, trực tiếp tiễn hắn xuống âm phủ."

    Bạch Tô cau mày, ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn, dưới ánh đèn, Bạch Tô cảm thấy Cố Nam Thành sắc mặt âm u, thậm chí có hơi đáng sợ, cô nhịn không được mở miệng hỏi, "Người khác không được chạm vào tôi? Vậy nếu tôi có nam sinh yêu thích rồi thì sao?"

    Hắn đột nhiên để sát mặt vào cô, ngón cái cọ xát cánh môi mềm mại của cô, tà mị cười rộ lên, "Em đã in lại dấu ấn của tôi, ở trong nhà của tôi, em cho rằng có thể thoát khỏi giềng xích của tôi, chạy ra khỏi lòng bàn tay của tôi sao?"

    Bạch Tô cảm thấy phía sau lưng lạnh căm căm, xem ra cô bị Cố Nam Thành hoàn toàn theo dõi, vả mặt Mễ Tuyết Nhi đã hoàn toàn đánh sập kế hoạch trước đó của cô, cô phải nhanh chút hoàn thành nhiệm vụ rời đi thế giới này!

    Nguyên bản cho rằng Cố Nam Thành bại lộ nội tâm âm u, tối nay sẽ làm ra chút sự việc quá phận gì đó, không ngờ hắn chỉ Bạch Tô cả người vô lực về phòng, dịch chăn cho cô, không quên chúc cô ngủ ngon, sau đó nhẹ nhàng tắt đèn đóng cửa rời đi.

    Trong chăn Bạch Tô hơn nửa ngày mới nhẹ nhàng thở ra, trong đầu miên man suy nghĩ một hồi, sau đó cơn buồn ngủ đột kích, cô liền chìm vào giấc ngủ.

    Bạch Tô làm trao đổi sinh đi trường học khác thực tập một tháng, ở cao trung Ngạn Xuyên đã truyền khắp nơi, mọi người đều cảm thấy mất mát, bởi vì bọn họ đều muốn hỏi cô một chút, trên diễn đàn tin tức có phải là cô đăng hay không? Những kỹ thuật hacker vô cùng thần kỳ đó là do cô làm sao?

    Chỉ có Mễ Tuyết Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Bạch Tô không tới trường học, cô ta có thể đúng lý hợp tình khuyên nhủ những người trào phúng phản bác cô ta.

    Cô ta chỉ cần một mực chắc chắn là Bạch Tô bôi nhọ cô ta, chết không thừa nhận, người khác còn có thể lấy đổ tội cho cô ta như thế nào?

    Nhanh tay cầm một lon nước có gas đưa cho Tạ Qua vừa mới đánh bóng rổ xong, Tạ Qua không tiếp, Mễ Tuyết Nhi lay động cái chai, "Đây là nước có gas cậu thích nhất."

    "Cầm đi, hiện tại toàn bộ cao trung Ngạn Xuyên đều cô lập chúng ta, bất hòa nói chuyện với chúng ta, nếu chúng ta đều không để ý tới nhau, kia chẳng phải là thật đáng sợ."

    Nghe Mễ Tuyết Nhi nói như vậy, Tạ Qua tức khắc sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, hắn giơ tay liền tiếp nhận nước cô ta đưa tới.

    Thấy vậy, Mễ Tuyết Nhi hơi hơi câu môi, tiếp tục mở miệng nói, "Tôi đã nói nữ sinh Bạch Tô này độc ác nhẫn tâm, lúc trước cậu còn nói chúng ta không được làm quá phận, hiện tại cô ta thật ra một chút đều không lưu tình mà đem chúng ta hại thảm như vậy."
     
    Last edited: Jul 1, 2020
Trả lời qua Facebook
Loading...