Đam Mỹ [Edit] Săn Yêu Vén Phu Ký - Mộc Tầm Mộng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kuro2612, 31 Tháng bảy 2020.

  1. Kuro2612

    Bài viết:
    3
    Chương 10: Hư Thiên [10]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Chỉ Lam nói: "Lục Uyên sư huynh vào sư môn sớm nhất, nghe nói bốn tuổi đã được Dận Nguyên sư bá dẫn theo nhập môn, khi đó sư tổ vẫn còn ở môn phái, Dận Nguyên sư bá thu nhận Lục Uyên sư huynh bốn tuổi làm đại đệ tử, còn cùng họ với Dận Nguyên sư bá, văn tự cũng là Dận Nguyên sư bá viết, ngoại trừ vị trí của Lục Uyên sư huynh là cao nhất, thực ra tuổi cũng không cao, Tô Trọng Nguyên sư huynh của điện Kim Quang mới là lớn tuổi nhất."

    Thi Dương gật gật đầu, hiểu ra điều gì. "Các sư tỷ cũng không thể thích một người lớn tuổi mà mang gương mặt trẻ con được."

    "Ha ha ha ha ha, sư đệ ngươi tuyệt thật đấy, lời này mà cũng nói được!" Nhóm người Chu Chỉ Lam cùng vỗ bàn cười, "Ngươi nói thẳng quá, để Trọng Nguyên sư huynh nghe được chắc tức chết, ha ha ha ha ha."

    "Thật mà, sư huynh nói huynh sẽ thích.." Thi Dương còn chưa nói được nửa câu sau, lập tức bị Chu Chỉ Lam, tam sư huynh Quý Thư Huyền cùng với tứ sư huynh Phương Bách Ngôn bịt miệng.

    "Đừng nói tiếp, đừng nói," Ba người bọn họ một mặt nghiêm túc.

    Thi Dương gật gật đầu, ra vẻ hắn hiểu. Đợi ba người thả lỏng tay, hắn lại hỏi: "Thế còn Nguyệt Yêu sư tỷ?"

    "Nguyệt Yêu sư muội à.. Hình như là đệ tử được thu nhận mười một năm trước, có sáu năm sau mới vào môn phái. Nghe sư phụ nói khi đó Tiêu Diêu sư thúc và sư tổ đã ra ngoài thu nhận đệ tử, chỉ có điều tuổi còn nhỏ, mẫu thân trong nhà còn không nỡ lòng để nàng đi, vì thế sư thúc liền thường ra ngoài dạy dỗ Nguyệt Yêu sư muội, sư muội cũng đợi sáu năm mới vào môn phái. Tiêu Diêu sư thúc sau khi thu nhận Nguyệt Yêu sư muội liền bắt đầu thu nhận nữ đệ tử, đến giờ sư phục cũng không rõ vì sao Tiêu Diêu sư thúc chỉ nhận nữ đệ tử." Chu Chỉ Lam nói.

    Thi Dương nghe các sư huynh nói mấy câu, cũng chỉnh lại quan hệ một chút, dựa theo trình tự vào sư môn, hẳn là Lục Vô Sơ đầu tiên, sau là Chu Chỉ Lam, cuối cùng là Thương Nguyệt Yêu. Chu Chỉ Lam cũng vào sư môn khi chưa tới mười tuổi. Sao mỗi người đều nhập môn sớm như vậy, mà mình mười sáu tuổi mới vào sư môn, Thi Dương thầm nghĩ, cảm thấy về phương diện tuổi tác hắn thiệt thòi vô cùng.

    Ngày hôm sau đến giờ Thân, Thi Dương liền kiểm tra lại dụng cụ vẽ tranh cần thiết chạy đến thác Trường Trạch.

    Thác Trường Trạch ở cuối phía Tây Hư Thiên, cũng là rìa tầng kết giới thứ hai của Hư Thiên. Nước từ núi chảy về hồ nước phía sau Vạn Thư Các, quanh thân hồ là một rừng trúc, cũng là một nơi vô cùng thanh tịnh. Nước trong hồ dâng lên tới mức nhất định sẽ chảy theo hai dòng nhỏ xuyên qua rừng trúc, một chảy về phía Nam, đi qua điện Kim Quang, một chảy về phía Bắc, đi qua điện Thiều Quang, chảy song song xuống Loan Nham Phong.

    Trong rừng trúc có mấy đường nhỏ quanh co, để các đệ tử đi qua. Thi Dương xuyên qua rừng trúc, đi đến cạnh con suối nhỏ dưới thác. Thác nước Trường Trạch hùng vĩ, màn nước màu trắng từ trên cao chảy xuống, làm vỡ băng trắng như ngọc. Nhưng, Thi Dương cũng không định thưởng thức mỹ cảnh này, trái lại còn cảm tháy có chút ảo não.

    Vì hắn không nhìn thấy Lục Vô Sơ.

    "Người đâu rồi? Không phải nói giờ Thân sẽ tĩnh tọa ở đây sao?" Thi Dương đi vòng quanh hồ một vòng, thế nhưng không thấy một bóng người. "Không phải là xuống núi săn yêu rồi chứ."

    Các sư tỷ điện Thiều Quang cũng nói, chỉ cần còn ở trong môn phái, Lục Uyên sư huynh sẽ tới đây tĩnh tọa, bây giờ không thấy, chắc là đã xuống núi. Thi Dương thấy mình thật xui xẻo, lúc trước Lục Uyên sư huynh vẫn còn ở môn phái, sao mới mấy ngày đã xuống núi. Lần này xuống núi cũng không biết khi nào quay về.

    Thi Dương buồn bã quay về Ngọa Tẩm, đặt đồ xuống, "Tướng Quân, có ở đây không?" Giờ này, hắn cũng không có chuyện gì để làm, chỉ có thể chơi đùa với mèo một chút.

    "Meo." Tướng Quân kêu một tiếng, Thi Dương tìm theo tiếng kêu, phát hiện Tướng Quân đang nằm trên giường hắn vẫy đuôi, ngủ trưa vô cùng thoải mái.

    "Tướng Quân." Thi Dương nhào lên giường, ôm Tướng Quân trong lòng xoa bụng nó, "Vốn định giúp các sư tỷ vẽ một bức chân dung Lục Uyên sư huynh, thế nhưng hình như sư huynh đã xuống núi. Nghe nói thú cưng Hư Thiên cũng có linh tính, ngươi có biết khi nào huynh ấy về không?" Thi Dương nằm trên giường, giơ mèo lên cao, chuông vàng trên cổ Tướng Quân kêu 'leng keng leng keng'.

    "Meo!" Tướng Quân lười biếng kêu một tiếng, bị Thi Dương nâng lên cao liền híp mắt lại.

    "Ngươi còn ngủ sao!" Thi Dương lắc lắc cơ thể bụ bẫm của Tướng Quân. Con mèo tam thể này đầu vừa to vừa tròn, cũng vì như vậy, cơ thể nó càng ngày càng to ra cũng không lạ gì, tỉ lệ cơ thể này biến thành người cũng là một người vô cùng mập mạp. Đồng thời hai con ngươi màu vàng như bảo thạch vô cùng xinh đẹp. "Nhìn bộ dạng này chắc trước kia sư huynh sư tỷ chăm sóc ngươi rất tốt, ngươi nói xem, sư huynh sư tỷ ngày thường đi săn yêu không ở Hư Thiên, ngươi ăn cái gì mà biến thành như vậy?"

    Tướng Quân liếc Thi Dương một cái, vẻ mặt hiện lên ý "Ngươi có bệnh sao ta, nhìn ta giống có thể nói chuyện không."

    "Tướng Quân Tướng Quân." Thi Dương vùi mặt vào bụng nó, dụi vào lông trắng trên bụng Tướng Quân, "Bộ dạng bụ bẫm này của ngươi thật đáng yêu."

    Vẻ mặt Tướng Quân hiện rõ vẻ ghét bỏ. Nếu như nó có thể nói chuyện, lúc này nhất định sẽ nói một câu: Người này sao ngu ngốc như vậy.

    Thi Dương âu yếm mèo ngây ngốc nửa ngày, đợi trên giường nhỏ mãi cũng không chịu được, định tìm mấy sư huynh đi chơi.

    Qua giờ Dậu, sắc trời đã tối, Thi Dương cùng nhóm người Chu Chỉ Lam ngồi trong đình nhỏ uống rượu lạnh hóng gió. Hiếm khi rảnh rỗi mấy ngày, nói không chừng mấy ngày nữa, nhóm người Chu Chỉ Lam lại phải xuống núi săn yêu.

    "Đại sư huynh, Vô Sơ sư huynh xuống núi săn yêu sao?"

    "Sao, sư tỷ sư muội ở môn phái không mấy người thoát khỏi 'Ma trảo' của Lục Uyên sư huynh, bây giờ ngươi cũng bị hút vào rồi sao? Không ngờ Lục Uyên sư huynh này nam nữ ăn sạch đấy?" Lão thất Ôn Tử Nhân trêu chọc.

    Thi Dương lơ đễnh, "Không phải, tìm huynh ấy có việc." Cắn một miếng đào mật, chép miệng, trong lòng thầm nghĩ quả đào mật này thật ngọt.

    "Ngươi tìm hắn còn có thể có chuyện gì? Hỏi phương pháp thu hút nhiều sư tỷ của ngươi? Không phải ngươi cũng rất thu hút sao?" Lão bát Tô Khởi Toan nói.

    Chẳng lẽ Thi Dương nói là để vẽ chân dung sao?

    "Có chuyện, sư huynh biết khi nào huynh ấy quay về không?" Thi Dương tiếp tục hỏi.

    "Nghe nói dưới núi có thôn trang nhỏ không ở trong kết giới đột nhiên xảy ra nạn hạn hán, kể cũng lạ, thôn trang bốn phía đều không sao, mỗi chỗ đó xảy ra chuyện, Dận Nguyên sư bá liền sai Lục Uyên sư huynh xuống núi."

    Tầng kết giới thứ nhất của Hư Thiên, lấy vị trí môn phái Hư Thiên đỉnh Loan Nham Phong làm tâm điểm, nay đã bao quanh toàn bộ mười hai ngọn núi Hư Thiên.

    Vì trong núi có nhiều nơi địa thế không bằng phẳng, dân chúng liền xây thôn xóm dưới núi, bởi vậy có vài thôn xóm thành trì ở trong sự bảo vệ của kết giới Hư Thiên, thôn trang thành trì trong kết giới đương nhiên an nhàn, không có chuyện yêu quái làm loạn, vô cùng hưng thịnh.

    Mỗi khi đệ tử Hư Thiên trở về mang theo yêu đan, đặt yêu đan vào trong đỉnh Luyện Yêu. Đỉnh Luyện Yêu này chính là do sư tổ lập ra Hư Thiên chế tạo ra. Thủy tổ khai sơn đặt kim đan của bản thân vào bên trong đỉnh mới hoàn thành đỉnh Luyện Yêu, có điều chính thức để đệ tử Hư Thiên dùng để luyện hóa yêu đan mới chỉ mấy trăm năm.

    Yêu đan sau khi được đỉnh Luyện Yêu tinh lọc, kết giới sẽ mở rộng ra một chút, tuy chỉ có một khoảng cách ngắn ngủi, thế nhưng đối với bách tính mà nói lại vô cùng tốt. Nhưng có những thôn trang ở những nơi kết giới Hư Thiên chưa vươn tới, có thể là ngay rìa kết giới, cũng có thể cách rìa kết giới xa hơn một chút. Vậy sẽ có yêu làm loạn, khiến dân chúng lầm than.

    Nhiều môn phái săn yêu tồn tại cũng vì điều này.

    "Cách kết giới không xa, Lục Uyên sư huynh đi một mình, năng suất làm việc của hắn luôn cao, có lẽ là hai, ba ngày tới sẽ về, nhiều nhất cũng chỉ năm ngày." Chu Chỉ Lam nói.

    "Ngươi tránh xa hắn một chút a, tuy rằng sư huynh xử sự ôn hòa, chỉ là bề ngoài lạnh như băng, nhưng nói thế nào cũng là đại đệ tử đứng đầu của Dận Nguyên sư bá, gần đèn thì rạng, về sau vì hắn mà bị Dận Nguyên sư bá phạt đừng trách ta làm sư huỳnh mà không nói cho ngươi." Tô Khởi nói.

    Đúng là lạnh như băng, xử sự ôn hòa còn phải xem. Thi Dương nhớ lại đêm yêu thú xông vào kết giới Lục Vô Sơ đối xử với hắn thế nào. Đánh chết hắn cũng không tin!

    Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Có thể có chuyện gì sao?" Thi Dương nhổ ra vỏ đào, ném cho cá chép trong ao, cá chép rối rít tụ lại tranh nhau ăn vỏ đào, "Huynh ấy không phải kiểu người đi tố cáo." Nếu có, chuyện ngày đầu tiên lên núi ôm hắn lăn dưới đất, còn đêm đó đùa giỡn hắn cũng đã nói cho Dận Nguyên sư bá rồi. Loại chuyện đó nsoi thế nào cũng là chuyện vô cùng không hợp với quy củ lễ tiết, nếu thật sự nói, đâu còn chuyện mình lên núi bái sư.

    Thi Dương cảm thấy, Lục Vô Sơ có thể tự xử lý chuyện của mình, hẳn cũng sẽ không báo lại với sư phụ.

    "Lục Uyên sư huynh đúng thật không phải người như vậy, cho nên người yêu thích Lục Uyên sư huynh rất nhiều, nhiều sư đệ lần đầu xuống núi săn yêu đều gọi hắn đi cùng."

    "Sao không đi theo sư tỷ?"

    "Tiểu Cửu, ngươi để một vài sư muội lần đầu đi để Lục Uyên sư huynh đi cùng, là cho yêu quái thêm thức ăn sao?" Chu Chỉ Lam nhẹ nhàng búng trán Thi Dương, Thi Dương theo bản năng nhắm hai mắt lại. "Ngược lại Nguyệt Yêu sư muội thường cùng Lục Uyên sư huynh xuống núi, yêu khó đối phó sẽ để hai người bọn họ cùng đi săn, cho dù sư môn có điều thêm, thanh danh hai người cũng đã hiển hách trong các môn phái săn yêu. Một người là Ngọc bích ôn hòa, một người là mỹ ngọc không tỳ vết, một Phượng Thủ linh hoạt kỳ ảo, một Dư Mộc du dương, trong mắt người thường như thần tiên quyến lữ, vô cùng đẹp đẽ thướt tha."

    Thi Dương nhất thời liên tưởng, một người cơ thể như ngọc, vô cùng tuấn nhã, tiêu Dư Mộc Ngọc trong tay như lụa, cả người thướt tha, phong thái trầm tĩnh, một người mang theo đàn Không Phượng Thủ trong suốt kỳ ảo, vô cùng xứng đôi, nói là thần tiên quyến lữ không khoa trương chút nào.

    Thi Dương lại hỏi: "Chỉ Lam sư huynh đã xuống núi cùng hai người chưa?"

    Chu Chỉ Lam đáp: "Đương nhiên là đã từng cùng đi, có điều ta và Lục Uyên sư huynh là hai đại nam nhân, ngươi còn muốn người ta nghĩ như thế nào? Về phần ta cùng Nguyệt Yêu sư muội, không phải là ta không biết gì về nhạc khí, mà ta đi cùng Nguyệt Yêu sư muội đương nhiên không có tiếng tăm lẫy lừng bằng Nguyệt Yêu sư muội đi với Lục Uyên sư huynh."

    Thi Dương suy tư gật gật đầu, Thi Dương đã thấy hắn thổi qua tiêu Dư Mộc Ngọc kia, thế nhưng không ngờ chiếc đàn Không kia cũng có thể săn yêu, vốn tưởng là nhạc cụ mua vui khi đi đường cảm thấy nhàm chán, không ngờ cũng là pháp khí săn yêu. Pháp khí săn yêu này cũng thật kì lạ.

    Hai ngày sau, tiếng chuông ở tháp chuông Hư Thiên vang lên một tiếng, Thi Dương nghĩ là Lục Vô Sơ trở về, giờ Thân hôm sau liền chạy đến bên thác nước Trường Trạch, nhưng không có ai cạnh hồ nước. Thi Dương nhất thời buồn bực, nghĩ không lẽ người hôm qua trở về lại là những đệ tử khác?

    Đôi khi con người thật kì lạ, có chuyện chưa thể hoàn thành sẽ càng ghi nhớ, những ngày qua tiếng chuông cũng kêu gay gắt, mỗi ngày Hư Thiên đều có vài nhóm đệ tử trở về, giờ Thân mỗi ngày Thi Dương đều chạy đến thác nước Trường Trạch, khiến Sở Nam Phong cũng không hiểu tại sao.

    Cuối cùng, Thi Dương chán cảnh mỗi ngày đều cầm họa cụ chạy đến thác nước, liền định chờ thêm mấy ngày, nghĩ thầm một ngày nào đó sư huynh nhất định sẽ đến tĩnh tọa.

    Lại một ngày trôi qua tới giờ Thân, Thi Dương gõ ngón tay trên bàn trong Ngọa Tẩm, do dự có nên đi hay không, kết quả Tướng Quân từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, nhảy lên đùi bắt lấy cánh tay Thi Dương, Thi Dương bị đau nhíu mày lại, "Tướng Quân sao ngươi cào ta?"

    Tướng Quân nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đùi Thi Dương, đuôi nâng lên đung đưa qua lại, chạy ra khỏi Ngọa Tẩm của Thi Dương.

    "Đi đâu?" Thi Dương che ánh mặt trời đuổi theo phía sau Tướng Quân.

    Tướng Quân mặc dù mập, nhưng lại là một con mèo nhanh nhẹn, dáng chạy uyển chuyển, như một làn khói chạy phía trước Thi Dương. Nó thấy Thi Dương không đuổi kịp, còn dừng lại quay đầu liếc mắt khinh bỉ nhìn Thi Dương một cái, như gọi Thi Dương chạy nhanh lên.

    "Tướng Quân, ngươi chậm chút."

    Chỉ thấy Tướng Quân chạy đến phía Tây điện Dao Quang, Thi Dương cũng chạy theo nó tới Vạn Thư Các.

    Thi Dương ngạc nhiên một chút, nghĩ rằng con mèo này nhớ nơi đây, cho nên kéo mình đến Vạn Thư Các chơi? Đến Vạn Thư Các chơi cái gì? Chỉ là một đống sách.

    Tướng Quân dừng một chút trước cửa lớn Vạn Thư Các, liền vòng qua phía sau Vạn Thư Các đi về phía rừng trúc. Thi Dương giờ mới hiểu được, còn mèo tam thể này muốn dẫn hắn tới rừng trúc. Bước chân Tướng Quân chậm lại, đệm thịt mềm mại từ từ dẫm lên đường đá xanh nhỏ trong rừng. Một con mèo mập mạp cũng có phong thái vài phần tao nhã.
     
  2. Kuro2612

    Bài viết:
    3
    Chương 11: Hư Thiên [11]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thi Dương lau mồ hôi trên trán, trong lòng nguyền rủa thời tiết quá nóng, mấy ngày trước ăn thịt nướng dường như cũng đã giảm đi một đống muối rồi, có điều bên dưới bóng cây rừng trúc này cũng thật mát mẻ.

    Tướng Quân dừng lại trước cửa ra khỏi đường mòn trong rừng trúc, sau đó cọ cọ vào chân Thi Dương. Thi Dương nhìn về phía thác nước, lại thấy Lục Uyên đang tĩnh tọa bên cạnh dao dưới tán trúc, lại còn để cánh tay trần!

    "Oa, Tướng Quân, ngươi thực sự là một con thú cưng có linh tính, lại biết Vô Sơ sư huynh quay về, sao ngươi biết?" Thi Dương ôm lấy con mèo tam thể vừa nói vừa hôn mấy cái, nó lại bày ra vẻ mặt ghét bỏ. "Được, bây giờ vẽ Vô Sơ sư huynh các sư tỷ tương tư được rồi, Tướng Quân cực khổ rồi, ta ôm ngươi về." Thi Dương vui sướng ôm Tướng Quân vào lòng, chạy một mạch về điện Dao Quang như một làn khói, đặt Tướng Quân lên giường xoa xoa lông nó, liền lấy họa cụ chạy về phía thác Trường Trạch.

    Thi Dương rón rén đến lối ra khỏi rừng trúc, đột nhiên phát hiện một vấn đề, lối ra này chỉ có thể nhìn thấy gò má Vô Sơ sư huynh, muốn vẽ chân dung phải nhìn cả khuôn mặt mới có thể vẽ. Thi Dương thò đầu ra khỏi lối ra, quan sát đường mòn xung quanh rừng trúc một chút, cuối cùng tìm được một chỗ, thẳng mặt Lục Vô Sơ, hơn nữa khoảng cách cũng gần, có thể quan sát tỉ mỉ vẻ đẹp của Lục Vô Sơ. Thi Dương ra khỏi đường mòn, đi ra khỏi rừng trúc một chút, tìm được lối vào vị trí nọ, liền bắt đầu vẽ tranh.

    Thật là một vị trí trời cho, ánh sáng trong rừng trúc tối tăm, thế nhưng hồ nước bên cạnh lại sáng ngời, bởi vậy từ trong rừng trúc nhìn ra, Thi Dương nhìn rõ Lục Vô Sơ, nhưng Lục Vô Sơ nhìn kĩ cũng chỉ thấy đường mòn của rừng trúc.

    Thi Dương mở xấp giấy trên mặt đất, đặt nghiên mực và bút lông lên trên giấy, sau đó rải chiếu xuống đất, liền bắt đầu quan sát Lục Vô Sơ đang nhắm mắt tĩnh tọa.

    Vẽ chân dung, nếu không phải vẽ từ tưởng tượng, tốt nhất là đối tượng được vẽ không nhúc nhích, mà lúc này Lục Vô Sơ đang ngồi chính là thời điểm tốt nhất để vẽ. Thi Dương nhìn một lát, hai mắt nhìn rõ từng chân tơ kẽ tóc, xác thực trên người Lục Vô Sơ không có vết sẹo nào, chỉ nhìn thấy cơ bắp cân đối, đường nét mềm mại, nhìn vô cùng rắn chắc, mà da dẻ nửa thân trên để trần của Lục Vô Sơ trắng nõn, áo cởi ra để bên cạnh cũng gấp gọn gàng, nhìn cũng đẹp đẽ. Thi Dương thoáng nhìn sững sờ một chút.

    Nam nhân mà, thấy cơ thể người ta cân đối, phát triển tốt hơn mình, sẽ âm thầm so sánh. Thi Dương nhìn cánh tay mình, nhìn eo, và ngực ước lượng một chút, cảm thấy Lục Vô Sơ trưởng thành thật tốt, cũng không biết khi nào mình mới có thể phát triển được như hắn. Tuy rằng gần đây vóc dáng Thi Dương đang phát triển, ăn uống cũng phong phú, nhưng vẫn thấp hơn Lục Vô Sơ nửa cái đầu.

    Thi Dương cười thành tiếng, nghĩ thầm bình thường đều mặc kín mít như phụ nữ giữ trinh tiết, bây giờ xem như là đã thấy hết cánh tay rồi. Nếu giao tranh này cho các sư tỷ, e rằng các sư tỷ cũng không vẽ nổi, muốn vẽ tiếp lại tìm hắn vẽ tiếp.

    Mỗi người đều là một cô nương, thấy người ta đã đỏ bừng mặt, bây giờ thấy cánh tay trần, e rằng mặt sẽ đỏ như lòng đỏ trứng gà, đâu còn hành động được gì.

    Thi Dương hái một lá trúc gần đó ngậm vào miệng, tay không dừng lại.

    Bình thường quen vẽ mỹ nữ, bây giờ vẽ mỹ nam thật là có chút khác biệt, tốc độ vẽ đương nhiên là chậm hơn nhiều. Kết quả người còn chưa vẽ xong, Lục Vô Sơ tĩnh tọa bên bờ hồ đã kết thúc, đang mặc y phục chuẩn bị rời đi.

    Trong lòng Thi Dương tự nhủ không ổn, đường mòn trong rừng trycs này thông tới điện Kim Quang gần nhất, Vô Sơ sư huynh mặc y phục xong nhất định sẽ đi về phía đường mòn này.

    Hắn vội vàng dọn đồ trên giấy. Mực trên giấy còn chưa khô, Thi Dương cũng không còn cách nào khác đành cuộn lại, chỉ là trước hết để một bên thu dọn đồ trên chiếu, sau đó cầm tranh nhanh chóng chạy. Thi Dương ra khỏi rừng trúc liền chạy tới một đoạn đường mòn khác trốn, quả nhiên cũng không bao lâu, Lục Vô Sơ đã ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi đường mòn Thi Dương vừa chạy ra, sau đó đi về hướng điện Kim Quang.

    Thi Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may không bị hắn phát hiện, nếu không cũng không biết giải thích thế nào.

    "Nhìn thế này ngày mai còn phải đến tiếp a." Thi Dương giơ bức họa trong tay lên nhìn một chút, cảm thấy mình vẽ cũng khá, ít nhất đây cũng là lần đầu hắn vẽ nam nhân. "Ngày mai vẽ nốt một chút, vẽ xong cũng chưa đến nửa canh giờ."

    Giờ Thân ngày hôm sau, Thi Dương nhẹ nhàng cắn một miếng lên người Tướng Quân đang nằm trên giường nhỏ như một quý phi, rồi cầm theo họa cụ đến thác Trường Trạch. Khi đến nơi, Lục Vô Sơ đã ngồi cạnh hồ, vẫn để trần nửa thân trên, đồng phục hoa văn cây tùng màu trắng gấp ngay ngắn bên cạnh.

    Thi Dương bày đồ ra bắt đầu vẽ tiếp bức chân dung chưa hoàn thành hôm qua. Không còn phải cẩn thận quan sát như hôm qua, hôm nay hoàn thành xong bức tranh sớm hơn Thi Dương mong đợi một chút. Cuối cùng Thi Dương nhẹ nhàng thổi thổi mực trên tác phẩm, đợi mực khô rồi lập tức thu dọn đồ rời đi. Thi Dương hài lòng thỏa mãn, vừa đi vừa suy nghĩ lúc nào giao tranh Lục Vô Sơ cho nhóm nữ đệ tử điện Thiều Quang.

    Thi Dương về tới điện Dao Quang, vừa định đi về Ngọa Tẩm của mình, kết quả đúng lúc bắt gặp chiếc quạt đen viền vàng của Sở Nam Phong đang phe phẩy, tua đỏ dưới quạt đang nhảy múa.

    Sở Nam Phong đang tò mò sao mấy ngày gần đây tiểu đồ đệ của mình bận rộn làm gì, giờ này gió nóng thổi, khô nóng không chịu nổi, Thi Dương không ở Ngọa Tẩm của mình hóng mát, cũng không biết đi đâu, trên vai còn xách theo một đống đồ.

    "Tiểu Cửu, vừa đi đâu vậy?" Sở Nam Phong gọi Thi Dương lại.

    Thi Dương sững người một chút, vội vàng quay người. Hắn thầm nghĩ, nếu nhưu bị sư phụ phát hiện mình lén lút vẽ Vô Sơ sư huynh, liệu có tức giận hay không. Dù sao lúc trước cũng đùa nghịch, thường làm những việc không hợp quy củ, thế nhưng sư phụ cũng không câu nệ tiểu tiết, không để ý những thứ đó, bây giờ lén lút vẽ Vô Sơ sư huynh thì sao?

    Thi Dương không lên tiếng, vì trong thời gian ngắn hắn cũng không biết nên trả lời cái gì cho tốt.

    "Trời nóng như vậy, ngươi không ở trong phòng, lại đi đâu? Ta thấy mấy ngày nay vừa tới giờ Thân ngươi liền ra ra vào vào không yên, có phần vội vã." Cơ thể người tu chân có linh lực điều tiết, sẽ không sợ nóng, nhưng Thi Dương mới chỉ là tiểu đồ đệ Trúc Cơ, cũng vô cùng sợ loại khí trời này, Sở Nam Phong còn cảm thấy bản thân nóng đến buồn bực, Thi Dương còn nhiều hơn một chút.

    "Đồ nhi ra ngoài vẽ tranh." Thi Dương lí nhí nói.

    "Vẽ tranh? Đi đâu vẽ? Vẽ cái gì?" Sở Nam Phong tò mò. Dù sao mấy ngày qua nữ đệ tử điện Thiều Quang thường xuyên tụ tập tới điện Dao Quang, khiến điện Dao Quang thêm không ít sinh khí.

    Thi Dương vốn đã bị thời tiết nóng bức làm cả người toát mồ hôi, bây giờ Sở Nam Phong lại hỏi như vậy, liền cảm thấy đại sự không ổn, ấp úng không biết nói cái gì. "A.. Đi rừng trúc.. Vẽ vài cảnh trong rừng trúc."

    "Rừng trúc?" Rừng trúc Hư Thiên nhiều nhất chính là thuộc điện Thiều Quang. Sân của mỗi đệ tử điện Thiều Quang đều có trồng trúc, vàng vàng xanh xanh thật đẹp mắt, thao trường bên cạnh cũng có một khóm trúc bốn mùa lớn. "Điện Thiều Quang?"

    "Không phải, ở phía sau Vạn Thư Các." Thi Dương này, tuy thường ngày miệng lưỡi trơn tru, nói chuyện đông tây trời đất cùng các sư huynh sư tỷ, thế nhưng trước mặt trưởng bối lại không thể nói dối, hỏi gì trả lời cái đó, tuy rằng không trả lời trực tiếp, nhưng cũng không phải lừa người.

    Sở Nam Phong nghĩ đến rừng trúc phía sau Vạn Thư Các một hồi, là trồng xung quanh hồ thác Trường Trạch, cảnh vật trong rừng trúc đương nhiên cũng là thác Trường Trạch. Có điều nghĩ một lúc lại cảm thấy có gì không đúng. Giờ này, bên thác Trường Trạch có người đang tĩnh tọa, mà Sở Nam Phong biết rõ người này, chính là đại đệ tử Lục Vô Sơ của Dận Nguyên sư huynh.

    Từ lúc Lục Vô Sơ nhập môn, hắn sẽ tới đó tĩnh tọa, duy trì thói quen tương đối tốt, toàn bộ người Hư Thiên đều biết, ban đầu Dận Nguyên còn lập kết giới, nữ đệ tử vào giờ đó không được vào kết giới, đợi đến khi Lục Vô Sơ xuất sư, tự mình lập kết giới, mặc dù Sở Nam Phong chưa từng tới đó, nhưng đã nghe sư huynh mình nói đến. Dần dần, đến canh giờ đó, sẽ không có ai tới quấy rối hắn tĩnh tọa.

    Trong nháy mắt Sở Nam Phong cũng có chút hoài nghi nội dung trong tranh của Thi Dương rốt cục là cái gì. "Cho ta xem tranh một chút."

    Thi Dương do dự trong chốc lát, cuối cùng giao bức họa trong tay cho Sở Nam Phong.

    Sở Nam Phong mở bức tranh ra, vẻ mặt cứng lại trong nháy mắt.

    Thi Dương quan sát biểu cảm của sư phụ mình, hắn thấy vẻ mặt của Sở Nam Phong từ mỉm cười đến có chút tức giận, trong lòng hồi hộp, cảm thấy lúc này chơi đùa hơi quá rồi.

    Sở Nam Phong ngẩng đầu nhìn Thi Dương, ngón tay vặn một chút, như là muốn xé tranh này ra.

    "Sư phụ!" Thi Dương cuống lên. Không thể xé a, hắn vẽ hai ngày mới xong. "Đừng xé!"

    Dường như Sở Nam Phong tức giận, cau mày, động tác trong tay dừng lại, "Sao lại muốn cẽ Vô Sơ sư huynh?" Sở Nam Phong cũng là một người có nguyên tắc, không thể vô cớ xé tranh của đồ nhi, dù sao cũng phải nói rõ lý do.

    Thi Dương thầm nghĩ không ổn, không thể nói rằng được nhóm sư tỷ điện Thiều Quang muốn một bức tranh Vô Sơ sư huynh nên mới giúp bọn họ vẽ, nhưng nên nói như thế nào đây? Cũng không thế nói là mình muốn vẽ, thêu dệt ra lý do hoang đường mình yêu mến Vô Sơ sư huynh đã lâu.

    Nhìn Sở Nam Phong tức giận, Thi Dương vừa căng thẳng, ấp úng nói: "Vì thích nên mới vẽ, mong sư phụ không trách phạt." Vừa nói câu này ra, Thi Dương hận không thể một chưởng đánh chết bản thân. Nói cái gì vậy a, thực ra định nói là bởi vì các sư tỷ thích Vô Sơ sư huynh, nên giúp các nàng vẽ, nhưng vừa định nói ra là giúp các nàng vẽ, lại trả lời như vậy, nhưng câu trả lời này, dường như rất dễ dàng bị xuyên tạc a.

    Thi Dương lại nhìn sắc mặt Sở Nam Phong, quả nhiên, là từ giận dữ biến thành tức giận, da trắng như tuyết đã có chút đỏ lên.

    Nhưng hắn vẫn nghĩ đến bức tranh kia, thầm nghĩ chết thì chết, không thể để bức tranh này bị xé a, nếu không phí công phí sức. "Chỉ mong sư phụ trả lại bức tranh cho đồ nhi, trách phạt thế nào cũng được."

    "Tiểu Cửu a Tiểu Cửu, thường ngày ngươi không tuân theo quy củ còn chưa tính, sư phụ mắt nhắm mắt mở, dù sao ta cũng không thích người trẻ tuổi lại bảo thủ, bộ dạng âm u, thế nhưng sao ngươi có thể thích.." Không ngờ tới tiểu đồ đệ của mình lại thích đoạn tụ, cái này hoàn toàn không thể ngờ được.

    Trong lòng Thi Dương rơi lệ. Sư phụ a, người hiểu nhầm rồi, đồ nhi của ngươi ngàn vạn lần không nên, cũng không có thích vậy a, đồ nhi của người thích nhất là tỷ tỷ xinh đẹp như tiên nữ, kiên quyết không thích loại người nói a.

    "Sư phụ.." Bây giờ Thi Dương cũng không biết nên giải thích thế nào. Giải thích mình không phải đoạn tụ, sư phụ đương nhiên sẽ hỏi tranh này vẽ cho ai, sớm muộn cũng phải khai ra nhóm sư tỷ điện Thiều Quang, nhưng nếu không giải thích, ngộ nhỡ về sau sư phụ thật sự nghĩ mình đoạn tụ thì sao?

    Sở Nam Phong đỏ mặt cuốn bức tranh lại, ném vào lòng Thi Dương, Thi Dương vội vàng nhận lấy, ôm vào lòng, như ôm lấy bảo bối. Sở Nam Phong nhìn càng giận, cảm thấy đồ nhi này của mình hết thuốc chữa. Còn chưa nói đến vẽ một bức tranh bình thường, mà bức tranh này còn vẽ chân dung nửa thân trên để trần, thực sự không biết xấu hổ! "Tự giác mang tranh đi hủy, lát nữa đến điện Dao Quang nhận hình phạt."

    Thi Dương mang đồ về Ngọa Tẩm của mình, than thở ới Tướng Quân, "Tướng Quân, sư phụ coi ta là đoạn tụ, còn muốn phạt ta, ngươi nói phải làm sao đây?" Thi Dương vùi mặt vào bụng mèo than thở. "Nếu ta thật sự đoạn tụ sư phụ phạt ta cũng được, nhưng mấu chốt là ta thích các cô nương a."

    Tướng Quân híp mắt nhìn Thi Dương, duỗi lưng, co người thành hình tròn.

    *đoạn tụ: Gay – đồng tính, vì là truyện cổ trang nên mình để nguyên là "đoạn tụ"
     
  3. Kuro2612

    Bài viết:
    3
    Chương 12: Hư Thiên [12]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy Tướng Quân không để ý tới mình, Thi Dương khóc càng thương tâm.

    Thi Dương tối sầm mặt đi tới điện Dao Quang. Đúng lúc các vị sư huynh sư tỷ đều ở đó, Sở Nam Phong ngồi giữa điện, ngồi nghiêm chỉnh, đợi Thi Dương đến.

    "Ra ngoài điện, chồng cây chuối, không có lệnh của ta không được hạ xuống." Sở Nam Phong nghiêm nghị nói.

    Nhiều đệ tử điện Dao Quang không hiểu chuyện gì. Sư phụ sao vậy?

    Thi Dương nghe Sở Nam Phong nói, Thi Dương như người mất hồn ra ngoài đại điện, hai tay chống xuống, nhấc hai chân lên, cả người chổng ngược. Bây giờ còn chưa qua giờ Thân, mặt trời chiếu thẳng xuống, ngoài điện Dao Quang không có bóng mát, Thi Dương cứ chồng cây chuối như vậy, cả người bị phơi dưới ánh mặt trời.

    "Chỉ Lam, lấy Đỉnh Hoa Lau lại đây, rót nước vào, đặt lên chân sư đệ ngươi." Đỉnh Hoa Lau không lớn, là một cái đỉnh nhỏ bốn chân, được chế từ sắt lạnh ngàn năm, khoảng cách hai bên chân đỉnh vừa dài bằng đế giày. Ngày trước có đệ tử điện Dao Quang phạm chút sai lầm lớn, Sở Nam Phong sẽ phạt bọn họ chồng cây chuối, để Đỉnh Hoa Lau này lên chân họ, chồng hơn mấy canh giờ.

    "Sư phụ, Tiểu Cửu đã làm sai điều gì mà người phạt đệ ấy như vậy?" Trong tưởng tượng của Chu Chỉ Lam, như vậy là đã là trừng phạt tương đối nghiêm trọng của điện Dao Quang. Ngày thường đệ tử điện Dao Quang phạm sai lầm gì, sư phụ nhất định sẽ không phạt như vậy.

    "Còn không mau đi!" Sở Nam Phong nói một tiếng.

    Chu Chỉ Lam nghe vậy, chỉ có thể mang Đỉnh Hoa Lau đi lấy nước, để trên đế giày Thi Dương.

    Lòng bàn chân đột nhiên bị đặt lên một đồ vật nặng như vậy, Thi Dương dùng hai tay cân bằng cả người khó hơn rất nhiều. Đỉnh Hoa Lau nhìn thì nhỏ, nhưng lại nặng lạ thường, bây giờ đổ thêm nước, trọng lượng đương nhiên không thể khinh thường. Hơn nữa phơi dưới ánh nắng mặt trời, Thi Dương cảm thấy mình thật nghiệt ngã.

    Vừa rồi giải thích rõ ràng không phải tốt sao?

    Đệ tử trong điện Dao Quang còn đang khuyên sư phụ tha cho Thi Dương, nhưng Sở Nam Phong không nghe, hôm nay nhất định muốn phạt hắn. "Không có sự cho phép của ta, không được đỡ nó, Đỉnh Hoa Lau không được rơi xuống đất, rơi một lần đến Vạn Thư Các chép mười lần môn quy." Sở Nam Phong nghĩ thời điểm Thi Dương mới nhập môn cũng được Dận Nguyên sư huynh nhập cảnh qua, có đam mê này nhất định sẽ không nhận làm đồ đệ, hẳn là vừa mới nhập môn mới xuất hiện, còn nhỏ như vậy chỉ cần nghiêm khắc một chút, có thể sửa đổi cũng tốt.

    Bà nhớ lại đêm Câu Xà xông vào kết giới, hình ảnh Thi Dương ôm Lục Vô Sơ không buông. Không phải là bắt đầu từ đêm đó chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là vì đêm đó mình bảo Lục Vô Sơ bảo vệ Thi Dương, bây giờ Thi Dương mới có cảm giác này, không tránh khỏi liên quan. Bà nhất thời mềm lòng, quay lại nói với đệ tử còn trong điện: "Chuẩn bị chút nước đậu xanh ướp lạnh, qua giờ Dậu phạt đủ canh giờ cho Tiểu Cửu uống." Nói xong liền đi.

    Nhóm người Chu Chỉ Lam chạy ra ngoài điện, ngồi xổm cạnh Thi Dương nguyên nhân, cầm quạt phe phẩy giúp hắn, "Tiểu Cửu ngươi làm gì khiến sư phụ tức giận như vậy?"

    Chính là giúp các sư tỷ vẽ một bức tranh, kết quả là sư phụ hiểu nhầm, hắn cũng không làm chuyện gì quá đáng a. Trong lòng Thi Dương thống khổ, nhưng không thể trực tiếp nói cho các sư huynh sư tỷ, "Phạm sai lầm, sư phụ trách phạt một chút, đừng lo."

    "Nếu ngươi đã là đệ tử Kết Đan, chút trừng phạt này cũng không là gì, coi như là tu luyện, nhưng ngươi mới kết thúc Trúc Cơ, cường độ trừng phạt này có chút hơi quá." Chu Chỉ Lam nói.

    "Sư huynh thấy đệ không ổn sao?"

    Chu Chỉ Lam nhất thời cứng họng.

    "Cứ coi như là tu luyện, có thể ngưng thần tĩnh khí, tập trung chú ý không để Đỉnh Hoa Lau này rơi xuống, cũng là một loại hình thức tu luyện, sư huynh sư tỷ không cần cầu xin sư phụ giúp đệ." Mặt Thi Dương vì chồng cây chuối có chút đỏ lên, thế nhưng cơ thể lúc này cũng không có chỗ nào không ổn, chẳng qua là cảm thấy lòng bàn chân đặt Đỉnh Hoa Lau có chút trùng xuống.

    "Ngươi đừng khoe sức, bọn ta ở trong điện nhìn ngươi, nếu không được sẽ giúp ngươi đỡ." Phương Bách Ngôn nói.

    "Đệ biết rồi, mọi người mau vào trong điện nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay nóng bức, không đáng chịu khổ cùng đệ."

    Nhiều đệ tử điện Dao Quang nghe xong cũng lui vào trong điện, nhìn Thi Dương chồng cây chuối thẳng đứng, hai chân Đỉnh Hoa Lau không nhúc nhích chút nào.

    Đệ tử trong điện Dao Quang cũng đã từng thử Đỉnh Hoa Lau. Ban đầu thì không cảm thấy gì, một lúc sau sẽ càng ngày càng vất vất, có thể chồng cây chuối đã lâu, cho nên càng gần cuối lại càng muốn xem trình độ tu luyện của mình, không để ý, đỉnh kia nhất định sẽ rơi xuống.

    Thi Dương chồng cây chuối một lúc, cảm thấy mặt đất bị mặt chời đốt nóng, không có gì lót dưới bàn tay, đương nhiên là bị nóng đến khó chịu, nhưng lại không thể kéo ống tay áo lót dưới bàn tay. Nếu như bàn chân không có Đỉnh Hoa Lau kia tùy tiện làm vài lần là được rồi, nhưng lại còn có Đỉnh Hoa Lau, Thi Dương không thể nhúc nhích.

    Hắn ngẫm nghĩ nửa ngày, cảm thấy chuyện này vẫn là do mình tự làm ầm ĩ, có điều thỉnh cầu của các sư tỷ điện Thiều Quang thật không đành lòng từ chối.

    Thi Dương còn đang suy nghĩ đợi sau khi kết thúc hình phạt làm thế nào để giải thích cho sư phụ một chút, kết quả liền thấy một đôi giày một bên thêu hoa văn tùng trắng như tuyết xuất hiện cạnh mình, vạt áo trắng như tuyết thêu hoa văn tùng màu xanh lam nhạt. Đây không phải đệ tử điện Kim Quang thì còn ai vào đây nữa? Người này còn dùng mùi trầm hương, tuy rằng mùi chỉ thoáng qua, nhưng vì trời nóng, hương bị ngọt ngào nguội lạnh đó chỉ cần tới gần một chút là có thể đoán được.

    Lúc này đệ tử điện Kim Quang đang đứng trước mắt Thi Dương chính là Lục Vô Sơ bị hắn lén vẽ.

    Mình bị phạt như vậy, hắn cũng là chút nguyên nhân. Thi Dương thầm nghĩ, sao càng không muốn gặp ai lại càng nhìn thấy người đó, tuy rằng chỉ là một đôi giày. Hay là hắn cũng hiểu lầm giống sư phụ mình! Bây giờ đến áp bức thêm sao?

    Thi Dương cảm thấy hẳn là Lục Vô Sơ không biết tại sao mình bị phạt, nếu không hắn đợi mình làm gì? Sợ rằng nén cười cũng muốn nghẹn đến nội thương.

    "Vẽ hai ngày, xong tranh chưa?" Lục Vô Sơ nói, giọng lạnh lùng, mang theo một tia trêu tức.

    Thi Dương nghe vậy mở to hai mắt.

    Hắn phát hiện ra! Đây là phản ứng đầu tiên của Thi Dương. Sao hắn lại phát hiện được? Rõ ràng mình đã trốn kĩ. Cứ coi như bị phát hiện, bây giờ chạy tới đây nói với mình một câu như vậy là có ý gì? Lông tơ Thi Dương dựng thắng đứng.

    Thi Dương vốn đang cảm thấy mình bị phạt là đáng đời, kết quả Lục Vô Sơ nói một câu như vậy, Thi Dương nhất thới muốn lấy cái đỉnh xuống ném vào Lục Vô Sơ. Người lúc nào cũng cho mình lý do phạm sai lầm.

    Thi Dương định hỏi Lục Vô Sơ đến điện Dao Quang làm gì, kết quả đôi giày trắng trước mắt liền rời đi, hẳn là hướng về phía điện Dao Quang.

    Đệ tử trong điện Dao Quang thấy Lục Vô Sơ đến hàn huyên vài câu. Thi Dương loáng thoáng ngeh được Lục Vô Sơ nói đến tìm Mộc Dương sư thúc. Chu Chỉ Lam đứng ở cửa điện chỉ về hướng Sở Nam Phong, tiếp theo Thi Dương không nghe thấy giọng Lục Vô Sơ nữa.

    Đợi đến khi Thi Dương chồng cây chuối đến giờ Dậu, hắn cảm thấy tứ chi của mình chạy đi đâu mất rồi, hoàn toàn không thuộc về hắn. Cả người toàn mồ hôi, dính nhơm nhớp. Sau khi kết thúc hình phạt điều đầu tiên Thi Dương làm đó là chạy vào điện Dao Quang tìm nước uống.

    Sở Nam Phong cũng là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, đã sai đệ tử chuẩn bị nước đậu xanh ướp lạnh cho Thi Dương giải nhiệt. Thi Dương ừng ực uống hết ba bát lớn, cuối cùng cũng cảm thấy hạ hỏa một chút. Uống xong nhìn xuống bàn tay mình, đã sớm bị nóng đến đỏ lên.

    "Sao ngươi lại bị sư phụ phạt như vậy? Có phải đã làm chuyện gì vượt quá môn quy không?" Tần Hoàn Mục nhìn yết hầu Thi Dương uống nước đậu xanh lúc lên lúc xuống, lại nhìn bộ dạng hắn nhìn lòng bàn tay đau đớn của mình, lập tức đưa cho Thi Dương một tấm khăn đã vắt khô, "Bình thường sư phụ cũng không phạt như vậy."

    "Ai, không nói nữa, không nói nữa, sự phụ hiểu lầm một chút, hôm khác giải thích một lần là được." Thi Dương cầm khăn mặt bông lau mặt, vén những sợi tóc nhỏ đã ướt đẫm mồ hôi lên đỉnh đầu, lộ ra cái trán rộng, "Xem ra sư phụ phạt ta như vậy, cũng không quên giúp ta chuẩn bị nước đậu xanh? Sư phụ vẫn rất mềm lòng mà." Thi Dương sẹo lành mau quên, bây giờ lại bắt đầu trêu chọc sư phụ mình. May mà Sở Nam Phong không ở điện Dao Quang.

    "Mỗi đệ tử điện Dao Quang đều nghịch ngợm, vẫn là ngươi nghịch nhất, nhập môn chưa tới ba tháng đã bị phạt như vậy, sau này còn làm loạn nữa." Tần Hoàn Mục dùng ngón tay chọc chọc trán Thi Dương, nhận lấy tấm khăn đã ngấm mồ hôi, ném vào chậu nước giặt một lần, lại đưa cho Thi Dương, "Về sau không coi quy củ cũng phải có chừng mực."

    "Vâng nhị sư tỷ, sao tỷ giống chị cả nhà đệ vậy, trong nhà chỉ có tỷ ấy dạy bảo đệ nhiều nhất." Thi Dương cười nói.

    "Dạy bảo ngươi để sau này ngươi bớt khổ, lẽ nào về sau còn muốn như vậy nữa sao?"

    "Không dám, không dám, khổ đủ rồi. Đệ tình nguyện đi bộ ra sau núi Trát Nhất Thiên còn hơn là chồng cây chuối với Đỉnh Hoa Lau một canh giờ." Thi Dương xua xua tay, gõ gõ xương hông nhức mỏi, "Sư tỷ, tỷ nói xem, bị đỉnh kia đè như vậy có thể lớn được nữa không?"

    "Không đến mức như vậy, mấy ngày trước sư phụ còn nói thời gian này vóc dáng ngươi phát triển nhanh, nói rằng khi ngươi mới nhập môn còn cao bằng sư phụ, bây giờ đã cao hơn nửa cái đầu, như măng sau mưa, không lẽ chỉ bị đỉnh kia đè một chút mà không cao nữa sao?" Tần Hoàn Mục dừng một chút, "Nhưng lớn quá nhanh khiến người hơi gầy một chút, sư phụ còn đang lo lắng nuôi ngươi quá gầy, về sau ngươi về tiền đường gặp cha mẹ ở quê nhà lại trách sư phụ."

    "Nếu nói như vậy, bái sư là tự đệ muốn bái, cũng không phải là sư phụ nhất định phải nhận đệ." Nghe Tần Hoàn Mục vừa nhắc tới cha mẹ, Thi Dương liền ngạc nhiên một chút, nghĩ đến đã vài mùa trăng không gặp cha mẹ, nhưng chưa học thành chưa thể xuống núi, tuy rằng có thể tình cờ cùng sư huynh sư tỷ xuống núi vui đùa một chút, nhưng phạm vi vẫn là vài thành nhỏ trong kết giới, không thể đi tới ngoài rìa kết giới. "Sư tỷ, mọi người đi săn yêu, nửa đường đi sẽ thăm cha mẹ sao?"

    Tần Hoàn Mục ngạc nhiêm một chút, nụ cười đọng lại trên mặt, dường như là bị Thi Dương chạm phải chuyện thương tâm gì.

    Thi Dương nhìn sắc mặt Tần Hoàn Mục không ổn, lập tức thay đổi đề tài: "A, Nhị sư tỷ, vết thương của Tích Nguyệt sư tỷ không có gì đáng ngại chứ?"

    Tần Hoàn Mục mím môi, nụ cười dịu dàng hiện trên mặt, "Vết thương cũng đã đóng vảy, nhưng thời tiết quá nóng, nàng than băng gạc trên người băng nhiều đến phát sợ, cho nên mỗi tối ta đều đến chỗ Tích Nguyệt sư muội ngủ, giúp nàng hóng gió một chút cũng tốt."

    Nghe sư tỷ trách trời nóng như vậy, Thi Dương cũng bực mình, "Lẽ ra trên núi phải mát mẻ hơn chút, không ngờ cũng nóng như vậy, vài ngày không có mưa, hay là sư tỷ cùng đệ đến bên thác nước Trường Trạch nghịch nước đi?"

    Tần Hoàn Mục lắc đầu nói: "Nữ đệ tử Hư Thiên không được đến chỗ đó, mặc dù không được nghiêm cấm bằng sắc lệnh, nhưng nữ đệ tử Hư Thiên cũng sẽ không đến gần, ngươi muốn đến hóng mát, tìm sư huynh sư đệ cùng đi là được."

    Hóa ra là nữ đệ tử không được đến a, không phải là tại có cả đám sư huynh tĩnh tọa có thói quen ở trần chứ? Thi Dương nghĩ thầm, không trách những sư tỷ điện Thiều Quang kia muốn hắn tới vẽ tranh, hóa ra còn có quy định bất thành văn như vậy.

    Thi Dương nhớ tới Lục Vô Sơ cởi trần tĩnh tọa ở đó, lại nhớ tới mình vẽ tranh bị phạt, đột nhiên cảm thấy cái miệng này mở ra không phải tiếng người, nói rõ ra là được, lại còn ấp úng khiến sư phụ hiểu lầm, đáng đời mình. Có điều câu kia của Lục Vô Sơ thật khiến người ta sơ hãi trong lòng. "Nhị sư tỷ, sao mọi người đều nói Vô Sơ sư huynh xử sự ôn hòa?"

    "Lục Uyên sư huynh a, mặc dù ta chưa từng cùng huynh ấy xuống núi săn yêu, nhưng nghe sư huynh sư đệ nói huynh ấy đều chăm sóc rất nhiều đệ tử Hư Thiên xuống núi săn yêu, nhìn thì lạnh như băng khó tiếp cận, thực ra.." Tần Hoàn Mục nói đến đây liền dừng lại, ngó phía sau lưng Thi Dương.

    "Thật sao cái gì? Đệ không thấy." Thi Dương đặt khăn thấm nước lên bàn tay mình, "Chưa từng cùng huynh ấy xuống núi, xử sự ôn hòa hay không chẳng biết."

    "Tiểu Cửu, đừng nói nữa." Tần Hoàn Mục cau mày, nháy mắt ra dấu với Thi Dương.

    "Sao không nói nữa? Sư tỷ à thực ra đệ nhìn người rất chuẩn, mọi người đều nói huynh ấy ôn hòa, nhưng nhất định chưa từng thấy mặt khác của huynh ấy, nếu có thể chẻ Vô Sơ sư huynh ra, nhất định bên trong là một màu đen." Thi Dương nói một mình, nhưng chú ý vẻ mặt Tần Hoàn Mục có gì đó không đúng. "Sư tỷ sao cứ cau mày thế?"

    "Vậy sao? Vậy ngươi nhìn người thật chuẩn." Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng Thi Dương.
     
  4. Kuro2612

    Bài viết:
    3
    Chương 13: Hư Thiên [13]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thi Dương đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

    Hắn quay người, Lục Vô Sơ đã đứng trước mặt hắn, con ngươi đen bóng như ngọc nhìn hắn, không tức giận, cũng không mỉm cười, chỉ là vẻ mặt bình thản. Có điều vẻ bình thản này thật khiến người ta phải hít một hơi lạnh.

    "Huynh.. Huynh là mèo sao, đi thế nào mà không có tiếng gì vậy a?" Thi Dương giật mình. Chuyện nói sau lưng này tuy hắn thường làm, ngày thường rảnh rỗi liền theo chân nhóm sư huynh của mình nói xem sư tỷ nào xinh đẹp, sao sư huynh kia bắn cung thật chuẩn, hay hôm nay gặp phải vị sư huynh điện Kim Quang nào lại mang bộ dạng như thiếu tiền thâm thù đại hận, thế nhưng những chuyện đó người trong cuộc không biết. Kết qua hôm nay nói chuyện phiếm cứ như vậy bị người ta bắt được, như bị tóm đuôi thật bực bội khó chịu. Thi Dương chỉ muốn tát một cái đập chết sự kích động của mình, sao chuyện liên quan tới Vô Sơ sư huynh này đều bị hắn biết.

    "Nhìn bộ dạng của ngươi, xem ra Mộc Dương sư thúc bắt ngươi chép năm mươi lần môn quy ngươi còn chưa chép xong." Lục Vô Sơ nói xong câu đó, để lại Thi Dương mang vẻ mặt lúc xanh lúc đó rồi rời đi.

    Thi Dương tức không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm người đã ra khỏi cửa lớn điện Dao Quang, trong lòng nguyền rủa người sư huynh này của hắn ngã sấp mặt xấu hổ trước Nhị sư tỷ.

    Nhưng Lục Vô Sơ không gặp phải chuyện gì, bóng lưng trắng thuần lập tức biến mất trong màn đêm ngoài cửa điện Dao Quang.

    "Sư tỷ.." Trong lòng Thi Dương tan nát, "Sao tỷ không nói với đệ rằng Vô Sơ sư huynh đứng đằng sau?"

    Tần Hoàn Mục xoa xoa trán, "Ta đã nói rằng không nói nữa, còn nhìn mắt ngươi." Tần Hoàn Mục thấy thật bất đắc dĩ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy Lục Vô Sơ trả lời người khác, thực sự có thể khiến lòng người run lên. Có điều không phải là động lòng, mà cảm thấy ngữ khí của Lục Vô Sơ vừa rồi thực khiến lòng người run sợ.

    Thi Dương sốt ruột, hắn nghĩ tới lời nói của Lục Vô Sơ trước khi rời đi, có phải hắn sẽ báo cho Dận Nguyên sư bá? Nhưng dường như Lục Vô Sơ cũng không phải dạng người mách lẻo. "Sư tỷ sư tỷ, huynh ấy sẽ nói cho Dận Nguyên sư bá sao?"

    "Nói với Dận Nguyên sư bá ngươi nói lòng huynh ấy đen tối sau lưng huynh ấy?"

    "Không phải không phải, là chuyện đệ chưa chép xong năm mươi lần môn quy." Thi Dương nhỏ giọng, như mất sức.

    Tần Hoàn Mục cười khúc khích, thầm nghĩ hóa ra là sợ mình lại bị giam vào Vạn Thư Các chép môn quy. "Lục Uyên sư huynh không phải loại người như vậy, khi sư phụ bảo ngươi đi chép môn quy thì ngươi đi chép, còn sư phụ bảo ngươi chép mấy lần, ngươi ăn bớt mấy lần đều là chuyện của sư phụ, Dận Nguyên sư bá không quản, huynh ấy đương nhiên sẽ không nói, ngươi cứ yên tâm đi, về sau chú ý, đừng nói sau lưng người khác nữa." Tần Hoàn Mục giơ ngón tay nhẹ nhàng ấn đầu Thi Dương.

    "Về sau thấy huynh ấy chạy xa chút là được rồi, không trêu nổi chẳng lẽ không trốn được sao?" Thi Dương bực mình nói.

    Thi Dương quay về Ngọa Tẩm, chuyện đầu tiên chính là tìm Tướng Quân kể khổ, thế nhưng gọi một vòng cũng không thấy mèo tam thể đâu. Thi Dương thầm nghĩ con mèo này nhất định chuồn đi chỗ nào chơi rồi, cứ hai ba ngày lại biến mất không thấy tăm hơi, qua một thời gian lại quay về, có lúc đi hơn mười ngày, đến khi Thi Dương cho rằng nó đã quay về với chủ nhân, nó lại quay về, ở chỗ Thi Dương mười ngày nửa tháng, Thi Dương cũng đã quen.

    Hắn duỗi cơ thể bị phơi nắng, lập tức tê liệt ngã xuống chiếu trúc trên án thư. Một lúc nữa là tới giờ Hợi, là giờ nên đi ngủ, nhưng Thi Dương còn chưa tắm, cảm thấy cả người dính nhơm nhớp. Hắn đột ngột bật dậy, nghĩ tới một nơi. Đợi đến sau giờ Hợi đệ tử Hư Thiên đều đi ngủ, bên thác nước Trường Trạch nhất định sẽ không có ai, không bằng thừa dịp đêm tối đi tắm mát.

    Thi Dương quyết định cứ làm như vậy. Ngồi trên án thư nghịch bút lông một chút, cuối cùng cũng chờ đến khi tiếng chuông đi ngủ vang lên.

    Tiếng chuông mặc dù đã vang lên một phút, Thi Dương còn đang đi dạo trước cửa phòng mình, sau đó ngẫm nghĩ một phút, nhẹ nhàng đóng cửa lại, chạy như một làn khói tới thác nước Trường Trạch.

    Thi Dương vừa đi vừa nhìn xung quanhh, chỉ sợ gặp một vài đệ tử tuần tra ban đêm. Đến sau Vạn Thư Các, rừng trúc xuất hiện trước mặt Thi Dương. Đèn đá ở bìa rừng trúc lập lòe âm u ánh vàng, nếu không phải linh lực Hư Thiên dồi dào, sẽ không xuất hiện quỷ dọa người nào, buổi tối rừng trúc thật đáng sợ. Thi Dương nhanh chóng chạy vào đường mòn trong rừng trúc, hướng về phía hồ nhỏ.

    Bên thác Trường Trạch chỉ nghe tiếng nước chảy, thác nước mặc dù không giống như những thác nước danh thắng khắp nơi, nhưng cũng vô cùng khí thế, phun châu nhả ngọc. Chỉ là tới gần thác, Thi Dương liền cảm thấy gió lạnh thổi từ từ, vô cùng thoải mái.

    Ánh trăng trên bầu trời đêm thật đẹp, Thi Dương thuần thục cởi bỏ quần áo, nhảy xuống như đứa trẻ nghịch nước. Ban đêm bước trong hồ mát khiến Thi Dương run cầm cập một trận, thế nhưng hắn nhanh chóng thích ứng được sự mát mẻ trong ao này.

    "Thật thoải mái.." Thi Dương nổi trên nước, nhìn ánh trắng sáng trên bầu trời.

    Nước trên thác Trường Trạch trôi xuống hồ, sóng đẩy Thi Dương lên bờ, Thi Dương như một con cá ngoi lên ngụp xuống dưới mặt nước.

    Ngủ sớm như vậy, đáng tiếc ánh trăng đẹp như vậy, Thi Dương không rõ quy định đi ngủ vào giờ Hợi này có phải là Dận Nguyên sư bá đề ra hay không.

    Thi Dương vuốt mái tóc ướt ra sau đỉnh đầu, tóc xõa dưới nước như mảnh lụa màu đẹp bồng bềnh. Bốn phía thanh tịnh, tâm cũng thanh tịnh, nước hồ mát mẻ như vậy, Thi Dương đột nhiên có ý nghĩ mỗi đêm đều chạy đến đây ngâm mình.

    Nơi thư thái như vậy, không cố gắng hưởng thụ một chút, quả là phí cửa trời!

    Nhưng Thi Dương ngâm mình còn chưa tới một phút, lại có đồ gì phá vỡ không khí yên tĩnh này. Trong rừng trúc có tiếng xột xoạt rất rõ, Thi Dương lập tức tăng cao cảnh giác, đứng trong hồ, từ mắt trở xuống chìm dưới nước.

    Thi Dương cẩn thận nhìn về phía phát ra âm thanh, đột nhiên, nơi đó hiện lên hai chấm sáng màu đỏ, đang nhìn về phía Thi Dương trong hồ.

    Thi Dương chợt run lên.

    Cái gì lại có ánh mắt màu đỏ? Lúc Thi Dương còn đang nghi đó là tiểu yêu, từ trong rừng trúc truyền đến tiếng mèo kêu, vô cùng êm ái, vô cùng lười biếng, Thi Dương cảm thấy vô cùng quen tai. Hắn nổi đầu lên khỏi mặt nước, "Mèo? Sao Hư Thiên nhiều mèo như vậy, đây chắc là mèo hoang nhỉ?" Thi Dương tự nhủ.

    Con mèo kia kêu vài tiếng, lập tức lẻn vào rừng trúc. Điểm sáng màu đỏ kia, chính là mắt mèo trong đêm tối.

    Thi Dương thả lỏng một chút, thầm nghĩ tại sao Hư Thiên lại có thú cưng, khiến hắn cảm thấy âm thanh dọa người hơn xuất hiện. "Mộc Mộc.."

    Tiếng này của Lục Vô Sơ gọi rất ôn nhu, cũng vô cùng trầm.

    Thi Dương hận ông trời. Lúc chiều còn nói không trêu được chẳng lẽ không trốn được, giờ thì tốt rồi, đúng là không thể trốn nổi.

    Không phải nói Vô Sơ sư huynh này tuyệt đối tuân thủ môn quy sao? Sao quá nửa canh giờ rồi còn chưa ngủ, chạy tới rừng trúc tìm mèo? Thi Dương tự nhủ trong lòng.

    Thi Dương nhớ cái tên Mộc Mộc này, chính là con mèo Lục Vô Sơ nuối trong sân của hắn, tuy rằng hồi đó Thi Dương nhắm mắt không thấy hình dáng con mèo ra sao, nhưng nghe thấy Lục Vô Sơ gọi nó là Mộc Mộc.

    Đường mòn trong rừng trúc xuất hiện một bóng đen, Thi Dương vội lặn xuống nước.

    Vừa may khi Thi Dương còn bé thích chơi dưới sông ở tiền đường, đương nhiên kĩ năng bơi cũng vô cùng tốt, bây giờ tu ở Hư Thiên hơn mấy tháng, kết thúc Trúc Cơ, chắc chắn có thể nín thở ở trong nước một lát.

    Nhưng trong nước Thi Dương không thể mở mắt, tuy rằng hắn muốn nhìn qua làn nước xem tình hình bên bờ hồ, nhưng mỗi lần vừa mở mắt, nước liền tràn vào mắt không thoải mái, lại nhắm lại, dùng tai nghe bốn phía rừng trúc, nghe động tĩnh bên cạnh hồ.

    "Vô Sơ sư huynh a, Mộc Mộc nhà huynh đã đi rồi, huynh cũng mau đi đi có được không?" Thi Dương thầm nghĩ.

    Nếu là thường ngày cũng không sao, giờ này đụng phải, mọi người đến giờ Hợi không ngủ đều phạm vào điều cấm, giúp nhau giấu một chút, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng hôm nay không giống như thường ngày, hồi chiều Thi Dương còn nói xấu Lục Vô Sơ, bây giờ lại đụng phải, không biết trong tính cách đen tối Lục Vô Sơ ẩn giấu trong lòng sẽ làm gì Thi Dương.

    Chính Lục Vô Sơ cũng thừa nhận, Thi Dương nhìn người thật chuẩn.

    Thi Dương nén giận trong nước, trong lòng vẫn luôn có ba chữ "Đã đi chưa", nhưng không ai trả lời hắn, hắn lại không dám nhú đầu lên trên nhìn, chỉ có thể kìm nén trong nước.

    Bên cạnh hồ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thác nước chảy xuống băng trên hồ.

    Thi Dương xác định bên cạnh không còn tiếng gì khác, nhưng vẫn chìm trong nước thêm một chút, đợi đến khi không nhịn thở được nữa, cuối cùng cũng nhô lên khỏi mặt nước, tay vuốt mái tóc ướt ra phía sau, lau nước trên mặt.

    Thi Dương thở từng hơi, cảm thấy vừa rồi như chết đi sống lại.

    Nhưng ngay khoảnh khắc hắn mở mắt ra, hắn tình nguyện quay lại nước chìm xuống mà chết đi, coi như việc này chưa từng xảy ra. Chỉ thấy lúc này Lục Vô Sơ đã đứng bên cạnh hồ, nhìn Thi Dương đứng dưới nước.

    Dưới ánh trăng Lục Vô Sơ phong trần như ngọc, lông mày giãn ra, đôi mắt sáng lên, như người trời, nhưng cứ coi như Lục Vô Sơ đẹp như vậy, lúc này Thi Dương thấy hắn như chuột thấy mèo, chỉ muốn chạy trối chết.

    Lục Vô Sơ nhìn Thi DƯơng, con ngươi đen nhánh sâu thẳm sáng lên, mang theo cảm giác lạnh lẽo, khóe miệng còn mang theo độ cong không ai phát hiện được.

    Thi Dương cũng nhìn Lục Vô Sơ, hi vọng có thể dùng đôi mắt đen của mình trừng lại Lục Vô Sơ.

    Hai người trừng mắt nhìn nhau, Thi Dương chịu thua, nở nụ cười vô hại thường cười với các sư tỷ, nói: "Vô Sơ sư huynh, đã qua giờ hợi, sao còn chưa ngủ?"

    Lục Vô Sơ không nói lời nào.

    Đây là im lặng thắng tiếng nói? Thi Dương buồn bực trong lòng. Nói một câu đi, không nói lời nào trong bầu không khí này thực sự dọa người a.

    Đôi mắt Thi Dương còn đang nhìn chằm chằm Lục Vô Sơ, người đã đi tới cạnh bờ hồ, khoác đồng phục trắng như tuyết hơi trong suốt giống Lục Vô Sơ lên người, không thấy giày, còn suýt nữa đi giày sai chân. "Vô Sơ sư huynh, huynh phạm điều cấm, ta cũng phạm điều cấm, chúng ta coi như không nhìn thấy nhau, được không?" Thi Dương nở nụ cười lúng túng.

    Thế nhưng lúc này vẻ mặt Lục Vô Sơ đang nói cho hắn biết, không thể cho rằng không có chuyện gì xảy ra.

    Thi Dương cũng không đợi Lục Vô Sở mở miệng nói với hắn, đi giày xong lập tức chạy về hướng đường mòn, nhưng giày chưa đi xong, chạy vài bước liền lảo đảo ngã xuống đất, trong lòng Thi Dương không ngừng kêu khổ. Vốn định một đường hướng trời, chỉ đi một bên, nhưng mỗi lần Thi Dương làm một vài việc nhỏ gì đó, luôn bị Lục Vô Sơ phát hiện.

    Thi Dương liền lăn một vòng trên đất, ôm đồng phục, vội vã trốn như chuột, chạy về phía điện Dao Quang không quay đầu lại.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...