Chương 10: Hư Thiên [10]
Chu Chỉ Lam nói: "Lục Uyên sư huynh vào sư môn sớm nhất, nghe nói bốn tuổi đã được Dận Nguyên sư bá dẫn theo nhập môn, khi đó sư tổ vẫn còn ở môn phái, Dận Nguyên sư bá thu nhận Lục Uyên sư huynh bốn tuổi làm đại đệ tử, còn cùng họ với Dận Nguyên sư bá, văn tự cũng là Dận Nguyên sư bá viết, ngoại trừ vị trí của Lục Uyên sư huynh là cao nhất, thực ra tuổi cũng không cao, Tô Trọng Nguyên sư huynh của điện Kim Quang mới là lớn tuổi nhất."
Thi Dương gật gật đầu, hiểu ra điều gì. "Các sư tỷ cũng không thể thích một người lớn tuổi mà mang gương mặt trẻ con được."
"Ha ha ha ha ha, sư đệ ngươi tuyệt thật đấy, lời này mà cũng nói được!" Nhóm người Chu Chỉ Lam cùng vỗ bàn cười, "Ngươi nói thẳng quá, để Trọng Nguyên sư huynh nghe được chắc tức chết, ha ha ha ha ha."
"Thật mà, sư huynh nói huynh sẽ thích.." Thi Dương còn chưa nói được nửa câu sau, lập tức bị Chu Chỉ Lam, tam sư huynh Quý Thư Huyền cùng với tứ sư huynh Phương Bách Ngôn bịt miệng.
"Đừng nói tiếp, đừng nói," Ba người bọn họ một mặt nghiêm túc.
Thi Dương gật gật đầu, ra vẻ hắn hiểu. Đợi ba người thả lỏng tay, hắn lại hỏi: "Thế còn Nguyệt Yêu sư tỷ?"
"Nguyệt Yêu sư muội à.. Hình như là đệ tử được thu nhận mười một năm trước, có sáu năm sau mới vào môn phái. Nghe sư phụ nói khi đó Tiêu Diêu sư thúc và sư tổ đã ra ngoài thu nhận đệ tử, chỉ có điều tuổi còn nhỏ, mẫu thân trong nhà còn không nỡ lòng để nàng đi, vì thế sư thúc liền thường ra ngoài dạy dỗ Nguyệt Yêu sư muội, sư muội cũng đợi sáu năm mới vào môn phái. Tiêu Diêu sư thúc sau khi thu nhận Nguyệt Yêu sư muội liền bắt đầu thu nhận nữ đệ tử, đến giờ sư phục cũng không rõ vì sao Tiêu Diêu sư thúc chỉ nhận nữ đệ tử." Chu Chỉ Lam nói.
Thi Dương nghe các sư huynh nói mấy câu, cũng chỉnh lại quan hệ một chút, dựa theo trình tự vào sư môn, hẳn là Lục Vô Sơ đầu tiên, sau là Chu Chỉ Lam, cuối cùng là Thương Nguyệt Yêu. Chu Chỉ Lam cũng vào sư môn khi chưa tới mười tuổi. Sao mỗi người đều nhập môn sớm như vậy, mà mình mười sáu tuổi mới vào sư môn, Thi Dương thầm nghĩ, cảm thấy về phương diện tuổi tác hắn thiệt thòi vô cùng.
Ngày hôm sau đến giờ Thân, Thi Dương liền kiểm tra lại dụng cụ vẽ tranh cần thiết chạy đến thác Trường Trạch.
Thác Trường Trạch ở cuối phía Tây Hư Thiên, cũng là rìa tầng kết giới thứ hai của Hư Thiên. Nước từ núi chảy về hồ nước phía sau Vạn Thư Các, quanh thân hồ là một rừng trúc, cũng là một nơi vô cùng thanh tịnh. Nước trong hồ dâng lên tới mức nhất định sẽ chảy theo hai dòng nhỏ xuyên qua rừng trúc, một chảy về phía Nam, đi qua điện Kim Quang, một chảy về phía Bắc, đi qua điện Thiều Quang, chảy song song xuống Loan Nham Phong.
Trong rừng trúc có mấy đường nhỏ quanh co, để các đệ tử đi qua. Thi Dương xuyên qua rừng trúc, đi đến cạnh con suối nhỏ dưới thác. Thác nước Trường Trạch hùng vĩ, màn nước màu trắng từ trên cao chảy xuống, làm vỡ băng trắng như ngọc. Nhưng, Thi Dương cũng không định thưởng thức mỹ cảnh này, trái lại còn cảm tháy có chút ảo não.
Vì hắn không nhìn thấy Lục Vô Sơ.
"Người đâu rồi? Không phải nói giờ Thân sẽ tĩnh tọa ở đây sao?" Thi Dương đi vòng quanh hồ một vòng, thế nhưng không thấy một bóng người. "Không phải là xuống núi săn yêu rồi chứ."
Các sư tỷ điện Thiều Quang cũng nói, chỉ cần còn ở trong môn phái, Lục Uyên sư huynh sẽ tới đây tĩnh tọa, bây giờ không thấy, chắc là đã xuống núi. Thi Dương thấy mình thật xui xẻo, lúc trước Lục Uyên sư huynh vẫn còn ở môn phái, sao mới mấy ngày đã xuống núi. Lần này xuống núi cũng không biết khi nào quay về.
Thi Dương buồn bã quay về Ngọa Tẩm, đặt đồ xuống, "Tướng Quân, có ở đây không?" Giờ này, hắn cũng không có chuyện gì để làm, chỉ có thể chơi đùa với mèo một chút.
"Meo." Tướng Quân kêu một tiếng, Thi Dương tìm theo tiếng kêu, phát hiện Tướng Quân đang nằm trên giường hắn vẫy đuôi, ngủ trưa vô cùng thoải mái.
"Tướng Quân." Thi Dương nhào lên giường, ôm Tướng Quân trong lòng xoa bụng nó, "Vốn định giúp các sư tỷ vẽ một bức chân dung Lục Uyên sư huynh, thế nhưng hình như sư huynh đã xuống núi. Nghe nói thú cưng Hư Thiên cũng có linh tính, ngươi có biết khi nào huynh ấy về không?" Thi Dương nằm trên giường, giơ mèo lên cao, chuông vàng trên cổ Tướng Quân kêu 'leng keng leng keng'.
"Meo!" Tướng Quân lười biếng kêu một tiếng, bị Thi Dương nâng lên cao liền híp mắt lại.
"Ngươi còn ngủ sao!" Thi Dương lắc lắc cơ thể bụ bẫm của Tướng Quân. Con mèo tam thể này đầu vừa to vừa tròn, cũng vì như vậy, cơ thể nó càng ngày càng to ra cũng không lạ gì, tỉ lệ cơ thể này biến thành người cũng là một người vô cùng mập mạp. Đồng thời hai con ngươi màu vàng như bảo thạch vô cùng xinh đẹp. "Nhìn bộ dạng này chắc trước kia sư huynh sư tỷ chăm sóc ngươi rất tốt, ngươi nói xem, sư huynh sư tỷ ngày thường đi săn yêu không ở Hư Thiên, ngươi ăn cái gì mà biến thành như vậy?"
Tướng Quân liếc Thi Dương một cái, vẻ mặt hiện lên ý "Ngươi có bệnh sao ta, nhìn ta giống có thể nói chuyện không."
"Tướng Quân Tướng Quân." Thi Dương vùi mặt vào bụng nó, dụi vào lông trắng trên bụng Tướng Quân, "Bộ dạng bụ bẫm này của ngươi thật đáng yêu."
Vẻ mặt Tướng Quân hiện rõ vẻ ghét bỏ. Nếu như nó có thể nói chuyện, lúc này nhất định sẽ nói một câu: Người này sao ngu ngốc như vậy.
Thi Dương âu yếm mèo ngây ngốc nửa ngày, đợi trên giường nhỏ mãi cũng không chịu được, định tìm mấy sư huynh đi chơi.
Qua giờ Dậu, sắc trời đã tối, Thi Dương cùng nhóm người Chu Chỉ Lam ngồi trong đình nhỏ uống rượu lạnh hóng gió. Hiếm khi rảnh rỗi mấy ngày, nói không chừng mấy ngày nữa, nhóm người Chu Chỉ Lam lại phải xuống núi săn yêu.
"Đại sư huynh, Vô Sơ sư huynh xuống núi săn yêu sao?"
"Sao, sư tỷ sư muội ở môn phái không mấy người thoát khỏi 'Ma trảo' của Lục Uyên sư huynh, bây giờ ngươi cũng bị hút vào rồi sao? Không ngờ Lục Uyên sư huynh này nam nữ ăn sạch đấy?" Lão thất Ôn Tử Nhân trêu chọc.
Thi Dương lơ đễnh, "Không phải, tìm huynh ấy có việc." Cắn một miếng đào mật, chép miệng, trong lòng thầm nghĩ quả đào mật này thật ngọt.
"Ngươi tìm hắn còn có thể có chuyện gì? Hỏi phương pháp thu hút nhiều sư tỷ của ngươi? Không phải ngươi cũng rất thu hút sao?" Lão bát Tô Khởi Toan nói.
Chẳng lẽ Thi Dương nói là để vẽ chân dung sao?
"Có chuyện, sư huynh biết khi nào huynh ấy quay về không?" Thi Dương tiếp tục hỏi.
"Nghe nói dưới núi có thôn trang nhỏ không ở trong kết giới đột nhiên xảy ra nạn hạn hán, kể cũng lạ, thôn trang bốn phía đều không sao, mỗi chỗ đó xảy ra chuyện, Dận Nguyên sư bá liền sai Lục Uyên sư huynh xuống núi."
Tầng kết giới thứ nhất của Hư Thiên, lấy vị trí môn phái Hư Thiên đỉnh Loan Nham Phong làm tâm điểm, nay đã bao quanh toàn bộ mười hai ngọn núi Hư Thiên.
Vì trong núi có nhiều nơi địa thế không bằng phẳng, dân chúng liền xây thôn xóm dưới núi, bởi vậy có vài thôn xóm thành trì ở trong sự bảo vệ của kết giới Hư Thiên, thôn trang thành trì trong kết giới đương nhiên an nhàn, không có chuyện yêu quái làm loạn, vô cùng hưng thịnh.
Mỗi khi đệ tử Hư Thiên trở về mang theo yêu đan, đặt yêu đan vào trong đỉnh Luyện Yêu. Đỉnh Luyện Yêu này chính là do sư tổ lập ra Hư Thiên chế tạo ra. Thủy tổ khai sơn đặt kim đan của bản thân vào bên trong đỉnh mới hoàn thành đỉnh Luyện Yêu, có điều chính thức để đệ tử Hư Thiên dùng để luyện hóa yêu đan mới chỉ mấy trăm năm.
Yêu đan sau khi được đỉnh Luyện Yêu tinh lọc, kết giới sẽ mở rộng ra một chút, tuy chỉ có một khoảng cách ngắn ngủi, thế nhưng đối với bách tính mà nói lại vô cùng tốt. Nhưng có những thôn trang ở những nơi kết giới Hư Thiên chưa vươn tới, có thể là ngay rìa kết giới, cũng có thể cách rìa kết giới xa hơn một chút. Vậy sẽ có yêu làm loạn, khiến dân chúng lầm than.
Nhiều môn phái săn yêu tồn tại cũng vì điều này.
"Cách kết giới không xa, Lục Uyên sư huynh đi một mình, năng suất làm việc của hắn luôn cao, có lẽ là hai, ba ngày tới sẽ về, nhiều nhất cũng chỉ năm ngày." Chu Chỉ Lam nói.
"Ngươi tránh xa hắn một chút a, tuy rằng sư huynh xử sự ôn hòa, chỉ là bề ngoài lạnh như băng, nhưng nói thế nào cũng là đại đệ tử đứng đầu của Dận Nguyên sư bá, gần đèn thì rạng, về sau vì hắn mà bị Dận Nguyên sư bá phạt đừng trách ta làm sư huỳnh mà không nói cho ngươi." Tô Khởi nói.
Đúng là lạnh như băng, xử sự ôn hòa còn phải xem. Thi Dương nhớ lại đêm yêu thú xông vào kết giới Lục Vô Sơ đối xử với hắn thế nào. Đánh chết hắn cũng không tin!
Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Có thể có chuyện gì sao?" Thi Dương nhổ ra vỏ đào, ném cho cá chép trong ao, cá chép rối rít tụ lại tranh nhau ăn vỏ đào, "Huynh ấy không phải kiểu người đi tố cáo." Nếu có, chuyện ngày đầu tiên lên núi ôm hắn lăn dưới đất, còn đêm đó đùa giỡn hắn cũng đã nói cho Dận Nguyên sư bá rồi. Loại chuyện đó nsoi thế nào cũng là chuyện vô cùng không hợp với quy củ lễ tiết, nếu thật sự nói, đâu còn chuyện mình lên núi bái sư.
Thi Dương cảm thấy, Lục Vô Sơ có thể tự xử lý chuyện của mình, hẳn cũng sẽ không báo lại với sư phụ.
"Lục Uyên sư huynh đúng thật không phải người như vậy, cho nên người yêu thích Lục Uyên sư huynh rất nhiều, nhiều sư đệ lần đầu xuống núi săn yêu đều gọi hắn đi cùng."
"Sao không đi theo sư tỷ?"
"Tiểu Cửu, ngươi để một vài sư muội lần đầu đi để Lục Uyên sư huynh đi cùng, là cho yêu quái thêm thức ăn sao?" Chu Chỉ Lam nhẹ nhàng búng trán Thi Dương, Thi Dương theo bản năng nhắm hai mắt lại. "Ngược lại Nguyệt Yêu sư muội thường cùng Lục Uyên sư huynh xuống núi, yêu khó đối phó sẽ để hai người bọn họ cùng đi săn, cho dù sư môn có điều thêm, thanh danh hai người cũng đã hiển hách trong các môn phái săn yêu. Một người là Ngọc bích ôn hòa, một người là mỹ ngọc không tỳ vết, một Phượng Thủ linh hoạt kỳ ảo, một Dư Mộc du dương, trong mắt người thường như thần tiên quyến lữ, vô cùng đẹp đẽ thướt tha."
Thi Dương nhất thời liên tưởng, một người cơ thể như ngọc, vô cùng tuấn nhã, tiêu Dư Mộc Ngọc trong tay như lụa, cả người thướt tha, phong thái trầm tĩnh, một người mang theo đàn Không Phượng Thủ trong suốt kỳ ảo, vô cùng xứng đôi, nói là thần tiên quyến lữ không khoa trương chút nào.
Thi Dương lại hỏi: "Chỉ Lam sư huynh đã xuống núi cùng hai người chưa?"
Chu Chỉ Lam đáp: "Đương nhiên là đã từng cùng đi, có điều ta và Lục Uyên sư huynh là hai đại nam nhân, ngươi còn muốn người ta nghĩ như thế nào? Về phần ta cùng Nguyệt Yêu sư muội, không phải là ta không biết gì về nhạc khí, mà ta đi cùng Nguyệt Yêu sư muội đương nhiên không có tiếng tăm lẫy lừng bằng Nguyệt Yêu sư muội đi với Lục Uyên sư huynh."
Thi Dương suy tư gật gật đầu, Thi Dương đã thấy hắn thổi qua tiêu Dư Mộc Ngọc kia, thế nhưng không ngờ chiếc đàn Không kia cũng có thể săn yêu, vốn tưởng là nhạc cụ mua vui khi đi đường cảm thấy nhàm chán, không ngờ cũng là pháp khí săn yêu. Pháp khí săn yêu này cũng thật kì lạ.
Hai ngày sau, tiếng chuông ở tháp chuông Hư Thiên vang lên một tiếng, Thi Dương nghĩ là Lục Vô Sơ trở về, giờ Thân hôm sau liền chạy đến bên thác nước Trường Trạch, nhưng không có ai cạnh hồ nước. Thi Dương nhất thời buồn bực, nghĩ không lẽ người hôm qua trở về lại là những đệ tử khác?
Đôi khi con người thật kì lạ, có chuyện chưa thể hoàn thành sẽ càng ghi nhớ, những ngày qua tiếng chuông cũng kêu gay gắt, mỗi ngày Hư Thiên đều có vài nhóm đệ tử trở về, giờ Thân mỗi ngày Thi Dương đều chạy đến thác nước Trường Trạch, khiến Sở Nam Phong cũng không hiểu tại sao.
Cuối cùng, Thi Dương chán cảnh mỗi ngày đều cầm họa cụ chạy đến thác nước, liền định chờ thêm mấy ngày, nghĩ thầm một ngày nào đó sư huynh nhất định sẽ đến tĩnh tọa.
Lại một ngày trôi qua tới giờ Thân, Thi Dương gõ ngón tay trên bàn trong Ngọa Tẩm, do dự có nên đi hay không, kết quả Tướng Quân từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, nhảy lên đùi bắt lấy cánh tay Thi Dương, Thi Dương bị đau nhíu mày lại, "Tướng Quân sao ngươi cào ta?"
Tướng Quân nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đùi Thi Dương, đuôi nâng lên đung đưa qua lại, chạy ra khỏi Ngọa Tẩm của Thi Dương.
"Đi đâu?" Thi Dương che ánh mặt trời đuổi theo phía sau Tướng Quân.
Tướng Quân mặc dù mập, nhưng lại là một con mèo nhanh nhẹn, dáng chạy uyển chuyển, như một làn khói chạy phía trước Thi Dương. Nó thấy Thi Dương không đuổi kịp, còn dừng lại quay đầu liếc mắt khinh bỉ nhìn Thi Dương một cái, như gọi Thi Dương chạy nhanh lên.
"Tướng Quân, ngươi chậm chút."
Chỉ thấy Tướng Quân chạy đến phía Tây điện Dao Quang, Thi Dương cũng chạy theo nó tới Vạn Thư Các.
Thi Dương ngạc nhiên một chút, nghĩ rằng con mèo này nhớ nơi đây, cho nên kéo mình đến Vạn Thư Các chơi? Đến Vạn Thư Các chơi cái gì? Chỉ là một đống sách.
Tướng Quân dừng một chút trước cửa lớn Vạn Thư Các, liền vòng qua phía sau Vạn Thư Các đi về phía rừng trúc. Thi Dương giờ mới hiểu được, còn mèo tam thể này muốn dẫn hắn tới rừng trúc. Bước chân Tướng Quân chậm lại, đệm thịt mềm mại từ từ dẫm lên đường đá xanh nhỏ trong rừng. Một con mèo mập mạp cũng có phong thái vài phần tao nhã.
Thi Dương gật gật đầu, hiểu ra điều gì. "Các sư tỷ cũng không thể thích một người lớn tuổi mà mang gương mặt trẻ con được."
"Ha ha ha ha ha, sư đệ ngươi tuyệt thật đấy, lời này mà cũng nói được!" Nhóm người Chu Chỉ Lam cùng vỗ bàn cười, "Ngươi nói thẳng quá, để Trọng Nguyên sư huynh nghe được chắc tức chết, ha ha ha ha ha."
"Thật mà, sư huynh nói huynh sẽ thích.." Thi Dương còn chưa nói được nửa câu sau, lập tức bị Chu Chỉ Lam, tam sư huynh Quý Thư Huyền cùng với tứ sư huynh Phương Bách Ngôn bịt miệng.
"Đừng nói tiếp, đừng nói," Ba người bọn họ một mặt nghiêm túc.
Thi Dương gật gật đầu, ra vẻ hắn hiểu. Đợi ba người thả lỏng tay, hắn lại hỏi: "Thế còn Nguyệt Yêu sư tỷ?"
"Nguyệt Yêu sư muội à.. Hình như là đệ tử được thu nhận mười một năm trước, có sáu năm sau mới vào môn phái. Nghe sư phụ nói khi đó Tiêu Diêu sư thúc và sư tổ đã ra ngoài thu nhận đệ tử, chỉ có điều tuổi còn nhỏ, mẫu thân trong nhà còn không nỡ lòng để nàng đi, vì thế sư thúc liền thường ra ngoài dạy dỗ Nguyệt Yêu sư muội, sư muội cũng đợi sáu năm mới vào môn phái. Tiêu Diêu sư thúc sau khi thu nhận Nguyệt Yêu sư muội liền bắt đầu thu nhận nữ đệ tử, đến giờ sư phục cũng không rõ vì sao Tiêu Diêu sư thúc chỉ nhận nữ đệ tử." Chu Chỉ Lam nói.
Thi Dương nghe các sư huynh nói mấy câu, cũng chỉnh lại quan hệ một chút, dựa theo trình tự vào sư môn, hẳn là Lục Vô Sơ đầu tiên, sau là Chu Chỉ Lam, cuối cùng là Thương Nguyệt Yêu. Chu Chỉ Lam cũng vào sư môn khi chưa tới mười tuổi. Sao mỗi người đều nhập môn sớm như vậy, mà mình mười sáu tuổi mới vào sư môn, Thi Dương thầm nghĩ, cảm thấy về phương diện tuổi tác hắn thiệt thòi vô cùng.
Ngày hôm sau đến giờ Thân, Thi Dương liền kiểm tra lại dụng cụ vẽ tranh cần thiết chạy đến thác Trường Trạch.
Thác Trường Trạch ở cuối phía Tây Hư Thiên, cũng là rìa tầng kết giới thứ hai của Hư Thiên. Nước từ núi chảy về hồ nước phía sau Vạn Thư Các, quanh thân hồ là một rừng trúc, cũng là một nơi vô cùng thanh tịnh. Nước trong hồ dâng lên tới mức nhất định sẽ chảy theo hai dòng nhỏ xuyên qua rừng trúc, một chảy về phía Nam, đi qua điện Kim Quang, một chảy về phía Bắc, đi qua điện Thiều Quang, chảy song song xuống Loan Nham Phong.
Trong rừng trúc có mấy đường nhỏ quanh co, để các đệ tử đi qua. Thi Dương xuyên qua rừng trúc, đi đến cạnh con suối nhỏ dưới thác. Thác nước Trường Trạch hùng vĩ, màn nước màu trắng từ trên cao chảy xuống, làm vỡ băng trắng như ngọc. Nhưng, Thi Dương cũng không định thưởng thức mỹ cảnh này, trái lại còn cảm tháy có chút ảo não.
Vì hắn không nhìn thấy Lục Vô Sơ.
"Người đâu rồi? Không phải nói giờ Thân sẽ tĩnh tọa ở đây sao?" Thi Dương đi vòng quanh hồ một vòng, thế nhưng không thấy một bóng người. "Không phải là xuống núi săn yêu rồi chứ."
Các sư tỷ điện Thiều Quang cũng nói, chỉ cần còn ở trong môn phái, Lục Uyên sư huynh sẽ tới đây tĩnh tọa, bây giờ không thấy, chắc là đã xuống núi. Thi Dương thấy mình thật xui xẻo, lúc trước Lục Uyên sư huynh vẫn còn ở môn phái, sao mới mấy ngày đã xuống núi. Lần này xuống núi cũng không biết khi nào quay về.
Thi Dương buồn bã quay về Ngọa Tẩm, đặt đồ xuống, "Tướng Quân, có ở đây không?" Giờ này, hắn cũng không có chuyện gì để làm, chỉ có thể chơi đùa với mèo một chút.
"Meo." Tướng Quân kêu một tiếng, Thi Dương tìm theo tiếng kêu, phát hiện Tướng Quân đang nằm trên giường hắn vẫy đuôi, ngủ trưa vô cùng thoải mái.
"Tướng Quân." Thi Dương nhào lên giường, ôm Tướng Quân trong lòng xoa bụng nó, "Vốn định giúp các sư tỷ vẽ một bức chân dung Lục Uyên sư huynh, thế nhưng hình như sư huynh đã xuống núi. Nghe nói thú cưng Hư Thiên cũng có linh tính, ngươi có biết khi nào huynh ấy về không?" Thi Dương nằm trên giường, giơ mèo lên cao, chuông vàng trên cổ Tướng Quân kêu 'leng keng leng keng'.
"Meo!" Tướng Quân lười biếng kêu một tiếng, bị Thi Dương nâng lên cao liền híp mắt lại.
"Ngươi còn ngủ sao!" Thi Dương lắc lắc cơ thể bụ bẫm của Tướng Quân. Con mèo tam thể này đầu vừa to vừa tròn, cũng vì như vậy, cơ thể nó càng ngày càng to ra cũng không lạ gì, tỉ lệ cơ thể này biến thành người cũng là một người vô cùng mập mạp. Đồng thời hai con ngươi màu vàng như bảo thạch vô cùng xinh đẹp. "Nhìn bộ dạng này chắc trước kia sư huynh sư tỷ chăm sóc ngươi rất tốt, ngươi nói xem, sư huynh sư tỷ ngày thường đi săn yêu không ở Hư Thiên, ngươi ăn cái gì mà biến thành như vậy?"
Tướng Quân liếc Thi Dương một cái, vẻ mặt hiện lên ý "Ngươi có bệnh sao ta, nhìn ta giống có thể nói chuyện không."
"Tướng Quân Tướng Quân." Thi Dương vùi mặt vào bụng nó, dụi vào lông trắng trên bụng Tướng Quân, "Bộ dạng bụ bẫm này của ngươi thật đáng yêu."
Vẻ mặt Tướng Quân hiện rõ vẻ ghét bỏ. Nếu như nó có thể nói chuyện, lúc này nhất định sẽ nói một câu: Người này sao ngu ngốc như vậy.
Thi Dương âu yếm mèo ngây ngốc nửa ngày, đợi trên giường nhỏ mãi cũng không chịu được, định tìm mấy sư huynh đi chơi.
Qua giờ Dậu, sắc trời đã tối, Thi Dương cùng nhóm người Chu Chỉ Lam ngồi trong đình nhỏ uống rượu lạnh hóng gió. Hiếm khi rảnh rỗi mấy ngày, nói không chừng mấy ngày nữa, nhóm người Chu Chỉ Lam lại phải xuống núi săn yêu.
"Đại sư huynh, Vô Sơ sư huynh xuống núi săn yêu sao?"
"Sao, sư tỷ sư muội ở môn phái không mấy người thoát khỏi 'Ma trảo' của Lục Uyên sư huynh, bây giờ ngươi cũng bị hút vào rồi sao? Không ngờ Lục Uyên sư huynh này nam nữ ăn sạch đấy?" Lão thất Ôn Tử Nhân trêu chọc.
Thi Dương lơ đễnh, "Không phải, tìm huynh ấy có việc." Cắn một miếng đào mật, chép miệng, trong lòng thầm nghĩ quả đào mật này thật ngọt.
"Ngươi tìm hắn còn có thể có chuyện gì? Hỏi phương pháp thu hút nhiều sư tỷ của ngươi? Không phải ngươi cũng rất thu hút sao?" Lão bát Tô Khởi Toan nói.
Chẳng lẽ Thi Dương nói là để vẽ chân dung sao?
"Có chuyện, sư huynh biết khi nào huynh ấy quay về không?" Thi Dương tiếp tục hỏi.
"Nghe nói dưới núi có thôn trang nhỏ không ở trong kết giới đột nhiên xảy ra nạn hạn hán, kể cũng lạ, thôn trang bốn phía đều không sao, mỗi chỗ đó xảy ra chuyện, Dận Nguyên sư bá liền sai Lục Uyên sư huynh xuống núi."
Tầng kết giới thứ nhất của Hư Thiên, lấy vị trí môn phái Hư Thiên đỉnh Loan Nham Phong làm tâm điểm, nay đã bao quanh toàn bộ mười hai ngọn núi Hư Thiên.
Vì trong núi có nhiều nơi địa thế không bằng phẳng, dân chúng liền xây thôn xóm dưới núi, bởi vậy có vài thôn xóm thành trì ở trong sự bảo vệ của kết giới Hư Thiên, thôn trang thành trì trong kết giới đương nhiên an nhàn, không có chuyện yêu quái làm loạn, vô cùng hưng thịnh.
Mỗi khi đệ tử Hư Thiên trở về mang theo yêu đan, đặt yêu đan vào trong đỉnh Luyện Yêu. Đỉnh Luyện Yêu này chính là do sư tổ lập ra Hư Thiên chế tạo ra. Thủy tổ khai sơn đặt kim đan của bản thân vào bên trong đỉnh mới hoàn thành đỉnh Luyện Yêu, có điều chính thức để đệ tử Hư Thiên dùng để luyện hóa yêu đan mới chỉ mấy trăm năm.
Yêu đan sau khi được đỉnh Luyện Yêu tinh lọc, kết giới sẽ mở rộng ra một chút, tuy chỉ có một khoảng cách ngắn ngủi, thế nhưng đối với bách tính mà nói lại vô cùng tốt. Nhưng có những thôn trang ở những nơi kết giới Hư Thiên chưa vươn tới, có thể là ngay rìa kết giới, cũng có thể cách rìa kết giới xa hơn một chút. Vậy sẽ có yêu làm loạn, khiến dân chúng lầm than.
Nhiều môn phái săn yêu tồn tại cũng vì điều này.
"Cách kết giới không xa, Lục Uyên sư huynh đi một mình, năng suất làm việc của hắn luôn cao, có lẽ là hai, ba ngày tới sẽ về, nhiều nhất cũng chỉ năm ngày." Chu Chỉ Lam nói.
"Ngươi tránh xa hắn một chút a, tuy rằng sư huynh xử sự ôn hòa, chỉ là bề ngoài lạnh như băng, nhưng nói thế nào cũng là đại đệ tử đứng đầu của Dận Nguyên sư bá, gần đèn thì rạng, về sau vì hắn mà bị Dận Nguyên sư bá phạt đừng trách ta làm sư huỳnh mà không nói cho ngươi." Tô Khởi nói.
Đúng là lạnh như băng, xử sự ôn hòa còn phải xem. Thi Dương nhớ lại đêm yêu thú xông vào kết giới Lục Vô Sơ đối xử với hắn thế nào. Đánh chết hắn cũng không tin!
Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Có thể có chuyện gì sao?" Thi Dương nhổ ra vỏ đào, ném cho cá chép trong ao, cá chép rối rít tụ lại tranh nhau ăn vỏ đào, "Huynh ấy không phải kiểu người đi tố cáo." Nếu có, chuyện ngày đầu tiên lên núi ôm hắn lăn dưới đất, còn đêm đó đùa giỡn hắn cũng đã nói cho Dận Nguyên sư bá rồi. Loại chuyện đó nsoi thế nào cũng là chuyện vô cùng không hợp với quy củ lễ tiết, nếu thật sự nói, đâu còn chuyện mình lên núi bái sư.
Thi Dương cảm thấy, Lục Vô Sơ có thể tự xử lý chuyện của mình, hẳn cũng sẽ không báo lại với sư phụ.
"Lục Uyên sư huynh đúng thật không phải người như vậy, cho nên người yêu thích Lục Uyên sư huynh rất nhiều, nhiều sư đệ lần đầu xuống núi săn yêu đều gọi hắn đi cùng."
"Sao không đi theo sư tỷ?"
"Tiểu Cửu, ngươi để một vài sư muội lần đầu đi để Lục Uyên sư huynh đi cùng, là cho yêu quái thêm thức ăn sao?" Chu Chỉ Lam nhẹ nhàng búng trán Thi Dương, Thi Dương theo bản năng nhắm hai mắt lại. "Ngược lại Nguyệt Yêu sư muội thường cùng Lục Uyên sư huynh xuống núi, yêu khó đối phó sẽ để hai người bọn họ cùng đi săn, cho dù sư môn có điều thêm, thanh danh hai người cũng đã hiển hách trong các môn phái săn yêu. Một người là Ngọc bích ôn hòa, một người là mỹ ngọc không tỳ vết, một Phượng Thủ linh hoạt kỳ ảo, một Dư Mộc du dương, trong mắt người thường như thần tiên quyến lữ, vô cùng đẹp đẽ thướt tha."
Thi Dương nhất thời liên tưởng, một người cơ thể như ngọc, vô cùng tuấn nhã, tiêu Dư Mộc Ngọc trong tay như lụa, cả người thướt tha, phong thái trầm tĩnh, một người mang theo đàn Không Phượng Thủ trong suốt kỳ ảo, vô cùng xứng đôi, nói là thần tiên quyến lữ không khoa trương chút nào.
Thi Dương lại hỏi: "Chỉ Lam sư huynh đã xuống núi cùng hai người chưa?"
Chu Chỉ Lam đáp: "Đương nhiên là đã từng cùng đi, có điều ta và Lục Uyên sư huynh là hai đại nam nhân, ngươi còn muốn người ta nghĩ như thế nào? Về phần ta cùng Nguyệt Yêu sư muội, không phải là ta không biết gì về nhạc khí, mà ta đi cùng Nguyệt Yêu sư muội đương nhiên không có tiếng tăm lẫy lừng bằng Nguyệt Yêu sư muội đi với Lục Uyên sư huynh."
Thi Dương suy tư gật gật đầu, Thi Dương đã thấy hắn thổi qua tiêu Dư Mộc Ngọc kia, thế nhưng không ngờ chiếc đàn Không kia cũng có thể săn yêu, vốn tưởng là nhạc cụ mua vui khi đi đường cảm thấy nhàm chán, không ngờ cũng là pháp khí săn yêu. Pháp khí săn yêu này cũng thật kì lạ.
Hai ngày sau, tiếng chuông ở tháp chuông Hư Thiên vang lên một tiếng, Thi Dương nghĩ là Lục Vô Sơ trở về, giờ Thân hôm sau liền chạy đến bên thác nước Trường Trạch, nhưng không có ai cạnh hồ nước. Thi Dương nhất thời buồn bực, nghĩ không lẽ người hôm qua trở về lại là những đệ tử khác?
Đôi khi con người thật kì lạ, có chuyện chưa thể hoàn thành sẽ càng ghi nhớ, những ngày qua tiếng chuông cũng kêu gay gắt, mỗi ngày Hư Thiên đều có vài nhóm đệ tử trở về, giờ Thân mỗi ngày Thi Dương đều chạy đến thác nước Trường Trạch, khiến Sở Nam Phong cũng không hiểu tại sao.
Cuối cùng, Thi Dương chán cảnh mỗi ngày đều cầm họa cụ chạy đến thác nước, liền định chờ thêm mấy ngày, nghĩ thầm một ngày nào đó sư huynh nhất định sẽ đến tĩnh tọa.
Lại một ngày trôi qua tới giờ Thân, Thi Dương gõ ngón tay trên bàn trong Ngọa Tẩm, do dự có nên đi hay không, kết quả Tướng Quân từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, nhảy lên đùi bắt lấy cánh tay Thi Dương, Thi Dương bị đau nhíu mày lại, "Tướng Quân sao ngươi cào ta?"
Tướng Quân nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đùi Thi Dương, đuôi nâng lên đung đưa qua lại, chạy ra khỏi Ngọa Tẩm của Thi Dương.
"Đi đâu?" Thi Dương che ánh mặt trời đuổi theo phía sau Tướng Quân.
Tướng Quân mặc dù mập, nhưng lại là một con mèo nhanh nhẹn, dáng chạy uyển chuyển, như một làn khói chạy phía trước Thi Dương. Nó thấy Thi Dương không đuổi kịp, còn dừng lại quay đầu liếc mắt khinh bỉ nhìn Thi Dương một cái, như gọi Thi Dương chạy nhanh lên.
"Tướng Quân, ngươi chậm chút."
Chỉ thấy Tướng Quân chạy đến phía Tây điện Dao Quang, Thi Dương cũng chạy theo nó tới Vạn Thư Các.
Thi Dương ngạc nhiên một chút, nghĩ rằng con mèo này nhớ nơi đây, cho nên kéo mình đến Vạn Thư Các chơi? Đến Vạn Thư Các chơi cái gì? Chỉ là một đống sách.
Tướng Quân dừng một chút trước cửa lớn Vạn Thư Các, liền vòng qua phía sau Vạn Thư Các đi về phía rừng trúc. Thi Dương giờ mới hiểu được, còn mèo tam thể này muốn dẫn hắn tới rừng trúc. Bước chân Tướng Quân chậm lại, đệm thịt mềm mại từ từ dẫm lên đường đá xanh nhỏ trong rừng. Một con mèo mập mạp cũng có phong thái vài phần tao nhã.