* * *
Liên Thắng gối mặt lên thanh trường kiếm của mình, cảm xúc lạnh lẽo từ làn da truyền vào máu thịt của cô. Đôi mắt mặc dù nhắm chặt, nhưng dòng suy nghĩ lại không ngừng luân chuyển.
Không có vũ khí, không có lương thảo, càng không có quân chi viện. Bọn họ phải làm sao mới vượt qua mùa đông này? Phải làm sao vượt qua sông băng giá buốt, trở về cố hương? Cô còn biết bao nhiêu huynh đệ? Tướng sĩ bọn cô chỉ có thể dùng chân, mà đối phương lại cưỡi ngựa tốt do triều đình họ bồi dưỡng, đến cuối cùng không biết có thể trốn được vòng vây của quân địch hay không..
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên thông qua mặt đất truyền đến tai cô. Cứ như vậy tiếng nhịp tim phát ra ngày càng gấp rút, rõ ràng, giống như trống trận gõ từng hồi, sắp đâm thủng màng nhĩ cô.
"Chạy一一!"
Môt câu trong yết gầu chưa kịp hô lên, Liên Thắng đột nhiên mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt cô là khung cửa sổ trong suốt, ánh mặt trời rực rỡ qua đó mà chiếu thẳng lên bàn tay.
Dưới thân không phải là bùn lầy đất cát, gối đầu không phải đao kiếm lạnh lẽo. Trong nháy mắt Liên Thắng có chút hoảng hốt.
Là mơ.
Đến đây cũng đã một khoảng thời gian nhưng cô vẫn không ngừng nhớ về quá khứ của mình.
Một bên là chiến trường kỵ binh trên sông băng đầy ác liệt, một bên là xã hội tương lai bình yên, an ổn. Cô không biết đã xuyên qua bao nhiêu năm mà tới nơi này. Mà nơi này lại quá mức lạ lẫm, cô vẫn chưa dung nhập được, chỉ là đang diễn thành thân thể này thôi.
Liên Thắng sờ sờ cổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ hơi thất thần, bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Một giọng nữ nói to: "Dậy mau, biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Liên Thắng nhìn quang não* trên đầu giường, đưa tay lau mồ hôi lạnh, xoa nhẹ mặt rồi mới vén chăn xuống giường.
(*Quang não: Dành cho mí pạn chưa piếc thì hãy tưởn tượn nó dóng kiểu cái điện thọi hoặc đòng hồ của siu nhăn á, bấm zo cái là nó hiện ga cái bảng trên không trung kiểu dị á)
Hiện tại đang là năm 335 liên minh tân lịch. Sắp tới liên minh đại học, học viện quân sự sẽ cử hành diễn tập thực chiến, tất cả các sinh viên của học viện bắt buộc phải tham gia.
Bao gồm cô 一一 sinh viên ngành chỉ huy quân sự năm ba vừa mới chuyển ngành.
Liên Thắng lê từ trên cầu thang xuống, cả người đều lộ ra vẻ mệt mỏi suy sụp.
Quá nhàm chán.. đoạn thời gian này cô thật sự không quen chút nào.
Mẹ của Liên Thắng 一一 Lâm Liệt, một vị nữ nhân tóc dài già dặn, đang ngồi trước bàn ăn, vắt chéo chân, lộ ra một chút bất mãn: "Nếu con không thích học viện quân sự thì xin chuyển trường đi. Ngành chỉ huy không phải một nghề để kiếm sống."
Bà không khỏi mím môi, để bọn họ phải thất vọng rồi.
Liên Thắng đã ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, vươn vai một cái, nói ngắn gọn: "Không được, quân sự rất tốt."
Lâm Liệt nhìn cô một cái, không tiếp tục cuộc hội thoại.
Hai người một ngày không nói với nhau quá ba câu. Buổi sáng hôm nay cũng đã đạt tiêu chuẩn rồi.
Lâm Liệt lấy quần áo trên ghế khoác lên người, cầm chìa khóa trên bàn, lạnh nhạt nói: "Đem theo bữa sáng đi, mẹ đưa con đến doanh địa trước, sau đó mẹ sẽ trở về viện nghiên cứu."
Liên Thắng ngưng nhìn quanh bốn phía, thuận tay lấy bánh trên bàn, theo bà đi ra ngoài.
Yên lặng đi lên phi hành khí, thắt dây an toàn, rồi chờ nó cất cánh.
Liên Thắng nhắm mắt lại thích ứng.
Nếu ở chỗ của cô cũng có loại kỹ thuật giống như vậy. Không phải, chỉ cần một bộ phận của vật này, cô có thể trực tiếp phá vỡ một tòa thành.
Liên Thắng nghĩ đến chuyên này, ánh mắt không khỏi ảm đạm đôi chút.
Bỗng nhiên xuyên đến đây, không biết ở bên kia bản thân cô ra sao rồi.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua nhanh đến chói mắt, khi Liên Thắng còn chưa bình phục tâm tình thì phi hành khí đã đến nơi.
Diễn tập thực chiến của Liên minh đại học không phải cử hành tại trường, mà là một khu núi rừng được nhân viên nhà trường thuê.
Theo như tư liệu Liên Thắng tra được, khu rừng này là khu rừng có bề ngoài và địa hình cổ đại còn được bảo tồn tốt nhất. Nghe qua thật sự thích hợp với Liên Thắng, cô cũng rất hài lòng.
Lâm Liệt đưa cô xuống doanh địa xong là trực tiếp rời đi, để một mình Liên Thắng lại chỗ này tự xử lí.
Liên Thắng không quen người ở trường, bọn họ cũng không quen cô, bởi vì năm nay cô vừa mới chuyển ngành. Chỉ là sự tồn tại của cô quá mức đặc biệt, cho nên đi đến chỗ nào cũng sẽ có vài ánh mắt nhìn chằm chằm.
Cũng may chữ viết ở đây với chữ viết của cô trong quá khứ khá giống nhau, sau khi cô học ở trên mạng một lần, có thể nhận ra 90% mặt chữ.
Đi theo bảng hướng dẫn của doanh địa đến điểm vật tư nhận lều trại và bản đồ, tiếp đó lại gian nan kéo đám đồ đạc tới khu vực đã xác định sẵn cho mỗi ngành.
Những trang bị vật tư này khá nặng, cũng có thể là Liên Thắng quá thiếu luyện tập. Cô kéo một đường qua ba điểm tập kết cũng không có lấy một người tới giúp.
Ngành chỉ huy bọn cô tập trung ở ven sông.
Liên Thắng bỏ đồ xuống, đi quanh bờ sông khảo sát một chút, sau đó tìm một vị trí tương đối cao và hẻo lánh mà dựng lều.
Thời điểm chiến đấu phải đóng quân ở nơi xa nước, cao, và hướng về phía mặt trời. Đây là sự cảnh giác. Tuy là ở đây không có giặc cướp gì tới quấy, nhưng nếu trời đổ mưa, nữa đêm nước dâng, người bên dưới có thể sẽ bị chìm.
Chỗ ở đã chọn xong rồi còn muốn đổi thì phải tranh giành rất phiền phức, vả lại cũng không chắc lúc nào sẽ có mưa, trước cứ chọn chỗ này tương đối an toàn.
Bây giờ vấn đề đặt ra là, cái đồ chơi này dùng như thế nào?
Liên Thắng đặt mông ngồi trên lều, cẩn thận nghiên cứu sách hướng dẫn trên tay, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu thở ra một hơi thật dài.
Lúc cô đến cũng đã trễ, lại đi dạo một vòng, hết một mớ thời gian nữa. Những người khác đều đã dựng lều xong rồi, tốp ba tốp năm tụm lại một chỗ nói chuyện, còn cô vẫn như cũ, lều vẫn còn nằm trong bao bì chưa mở ra.
Vừa mới chuẩn bị đi hỏi người khác, phía xa bỗng nhiên vang lên tiếng còi inh ỏi.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng còi liền đứng dậy tập hợp. Liên Thắng vứt đồ trên tay xuống, đút túi bước nhanh theo.
Chỗ tập hợp rất khoáng đạt, thoáng mát, trang thiết bị đầy đủ. Hẳn là giống với diễn võ trường trước đây.
Bên cạnh là mấy tòa kiến trúc thẳng đứng. Theo như bản đồ vừa nãy thì lần lượt là phòng y tế, nhà ăn, nhà phát điện, còn có ký túc xá của huấn luyện viên. Trong này thiết bị đầy đủ, để ứng phó các trường hợp đột xuất xảy ra.
Đám người nghiêm chỉnh đứng thành mấy hàng, Liên Thắng thừa lúc hỗn loạn thành công chen vào đội ngũ.
Phía trước là một vị quân nhân mặc quân phục ngụy trang, kế bên còn có mười mấy đội chỉnh chỉnh tề tề giống như bọn cô.
"Chào các học viên ngành chỉ huy năm ba, tôi là huấn luyện viên của các cô cậu, tôi họ Phó. Kể từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách dẫn dắt các cô cậu trong mười lăm ngày diễn luyện thực chiến này." Huấn luyện viên Phó nhấn mạnh từng chữ, sau đó đi vòng quanh bọn cô, tiếp tục nói: "Lời mà tôi nói ra chính là quân lệnh, các cô cậu phải tuyệt đối phục tùng. Cô cậu là sinh viên ngành chỉ huy hẳn phải biết.."
Anh ta đi đến trước mặt Liên Thắng, lời vốn đang nói bỗng nhiên dừng lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không có sau đó.
Cả đám người cùng nhìn chằm chằm Liên Thắng.
Huấn luyện viên Phó cau mày, nói: "Quân phục của cô đâu?"
Liên Thắng: "Trong bọc." Chưa kịp thay.
Huấn luyện viên Phó nhịn xuống không nổi giận, dù sao mới gặp mặt chưa đến một phút, hất cằm một cái rồi nói: "Đi thay."
Liên Thắng nghe lệnh chạy về.
Lều của Liên Thắng còn chưa kịp dựng, nhưng thay đồ ở nơi rừng hoang nước độc lại không phải ý tưởng tốt. Cô trực tiếp mở vải lều ra trùm lên đầu, sau đó sờ soạng thay quần áo, rồi nhanh chóng quay lại.
Lúc cô vừa quay lại vừa vặn nghe huấn luyện viên Phó đang rống: "Những lời tôi vừa mới nói, nghe rõ không?"
Đám sinh viên lớn tiếng trả lời: "Nghe rõ."
Liên Thắng mờ mịt chạy về vị trí của mình.
"Đứng lại!" Huấn luyện viên Phó nổi giận hét với cô, "Tôi vừa mới nói, về đội phải hô báo cáo, cô đang làm gì vậy!"
Liên Thắng nghiêng đầu sang chỗ khác: ".. Tôi lúc nãy không có ở đây."
Huấn luyện viên Phó: "..."
Huấn luyện viên Phó mới định nói vậy bây giờ hô, Liên Thắng đã nhanh hơn anh ta một bước, đi tới, hô: "Báo cáo!"
Huấn luyện viên Phó: "..."
Một ngụm tức này nghẹn ở trong lòng thật sự không quá thoải mái.
Huấn luyện viên Phó ra hiệu cô về đội, sau đó quay người chỉ đạo: "Toàn thể có mặt! Giàn hàng, ngồi xuống."
Đám sinh viên thuần thục tản ra thành một vòng tròn, mấy hàng trước sau di chuyển xong thì ngồi xuống.
Liên Thắng ngồi ở hàng giữa, cắn ngón tay nghe người phía trước nói chuyện.
"Mỗi năm đều có diễn tập thực chiến, cô cậu cũng đã là năm 3, tôi nghĩ tôi cũng không cần phải nói nhiều." Huấn luyện viên Phó nhếch môi cười một tiếng, "Đến đây rồi, không bị lột một miếng da quả thật có lỗi với ngọn núi này. Đúng không?"
Đám người nghĩ nghĩ, hiển nhiên hồi ức không hề tốt đẹp như vậy.
Huấn luyện viên Phó tuần tra một vòng, cuối cùng quan sát Liên Thắng.
Người này thật là.. quá tồi tệ! Biểu cảm đơ cứng, giống như lời anh ta vừa nói một chút cũng không quan trọng, hoàn toàn không có hứng thú.
Vì thế huấn luyện viên Phó chỉ thẳng vào Liên Thắng đang ngồi tỉnh bơ mà nói: "Giống như cô, da mịn thịt mềm, nhưng cho dù là nữ sinh đi chăng nữa cũng không có nghĩa là sẽ nhận được ưu ái từ bất kì ai."
Liên Thắng tự nhiên bị chỉ tên, thả tay xuống, nhíu mày: "Hả?"
Huấn luyện viên Phó nhìn cô một hồi, hỏi: "Cô là sinh viên năm ba thật à?"
Học viên bên cạnh giải thích: "Cô ấy vừa mới chuyển tới học viện quân sự trong kỳ này."
Huấn luyện viên Phó gật đầu, biểu tình kiểu thì ra là thế, giọng nói tràn đầy ẩn ý: "Vậy xin cô quý trọng khoảng khắc cuối cùng này thật tốt."
Anh ta cảm thấy không quá một ngày, nữ sinh này sẽ chuyển ngành thêm lần nữa. Mỗi năm đều sẽ có một vài sinh viên não úng không thể tưởng tượng nỗi giống vậy.
Liên Thắng vẫn duy trì gương mặt bất biến, đối với lời nói của anh ta không đưa ra bất kì câu trả lời nào, tựa như cô không hề để trong lòng.
Huấn luyện viên Phó có hơi xấu hổ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm ánh mắt cô như cũ.
Lại bắt gặp Liên Thắng đang đưa tay che miệng ngáp một cái, tiếp tục trạng thái "minh tưởng" nhìn xa xăm.
一一 là không để anh ta trong lòng thật.
Đám sinh viên phát hiện huấn luyện viên tức giận rồi, cũng làm bộ như không biết gì hết dời tầm mắt.
Huấn luyện viên Phó sắc mặt đỏ tươi, cắn răng.
Nhanh như vậy, đã có người, khiêu chiến, uy nghiêm của anh.
Nữ sinh này thật sự rất được.
Vừa lúc anh ta tiếp tục giới thiệu kế hoạch diễn tập thì một vị huấn luyện viên bên cạnh cười hì hì đi đến hỏi: "Sao? Anh Giao, có muốn thi đấu tích điểm với đám tân binh bên này không?"
Liên Thắng hai tay ôm ngực, đứng một bên yên lặng quan sát.
Huấn luyện viên Phó trao đổi với người kia hai câu, quay sang hỏi: "Thế nào? Sinh viên mới vào năm nhất, có đấu không?"
Đám học viên lựa chọn im hơi lặng tiếng.
"Trốn không thoát đâu, dù sao cũng trốn không thoát, so với đám năm nhất vẫn tốt hơn so với năm tư ha?" Huấn luyện viên Phó trực tiếp quyết định thay bọn họ, "Giao đấu với sinh viên ngành đơn binh tác chiến năm nhất, bây giờ bắt đầu thi đấu tích điểm!"
Đám người lập tức la ó.
Cư nhiên lại là ngành đơn binh tác chiến á á!
Liên Thắng không hiểu cho lắm, hỏi một nam sih bên cạnh: "Thi đấu tích điểm là sao vậy?"
Đối phương tháo nón xuống sửa lại tóc tai, hiện tại cũng rất uể oải, giải thích hai ba câu: "Một đánh một, thắng thì có điểm, thua thì không."
Một người khác nhỏ giọng: "Lại là ngành đơn binh tác chiến, mạng già này thực sự trụ không nổi, tuyệt đối đừng chọn tôi."
Liên Thắng chớp mắt, lại hỏi: "Đánh nhau?"
Người kia nghiêng nhẹ qua cô rồi liếc mắt một cái: "Sợ hả?"
Liên Thắng co chân, rốt cuộc cũng đã có chút hứng thú, cười nói: "Ha ha, thú vị."
(Không hiểu shao cứ thấy dị ứng chữ thú vị

nghe tới là ngồi quắn quéo cả buổi)
Đơn binh tác chiến, là binh sĩ có năng lực tác chiến đặc biệt mạnh. Thể năng siêu quần, tố chất vượt trội, có thể lấy một địch mười. Ngành đơn binh tác chiến, đặc biệt tuyển chọn lực lượng vũ trang chuyên nghiệp.
Mặc dù đối phương là sinh viên năm nhất, nhưng ngành chỉ huy là đám gà yếu ớt nhất học viện đương nhiên chịu không nổi.
"Có thể mọi người còn chưa quen biết nhau, cần phải hiểu nhau nhiều một chút. Truyền thống diễn tập thực chiến quang vinh, thi đấu tích điểm chính là phương pháp tốt nhất hiện tại!" Huấn luyện viên Phó chỉ vào một người, sau đó hô: "Bắt đầu từ cậu, từ một đến bốn điểm số!"
Một vòng lại một vòng, chia ra bốn nhóm sinh viên. Ai số 3 ở lại, những người khác lui hết về phía sau.
Liên Thắng may mắn trúng thầu.
Sau đó bên kia cũng cử ra một phần tư đội hình, nhập vào hàng ngũ bọn cô.
Hình thức thi đấu tích điểm là khiêu chiến một một. Vì đảm bảo tính công bằng, sinh viên hai bên theo thứ tự lên đài chọn đối thủ cho mình.
Thả sinh viên ngành chỉ huy quân sự ra, mỗi đứa đều là vật hi sinh, thần khí để lấy điểm, quả thực vô cùng quý giá.
Nữ sinh ngành chỉ huy thì càng quý giá.
Trong một đám điểm số lấp lánh, loại nữ sinh không có chút cơ bắp, màu da trắng bệch như Liên Thắng chính là điểm số sáng chói nhất.
Huấn luyện viên tùy tiện chỉ một người ở giữa, hỏi: "Chọn ai đầu tiên?"
Đó là một sinh viên ngành tác chiến, gã đưa tay chỉ về một hướng.
Liên Thắng còn đang chỉnh thắt lưng của mình, không nghe thấy người trên đài nói gì, mãi cho đến lúc người kế bên đẩy cô một cái, cô mới ngẩng đầu: "Cái gì vậy?"
Người kế bên nói: "Cậu ta muốn khiêu chiến cô đó!"
Liên Thắng nhíu mày: "Khiêu chiến tôi?"
Nhanh như vậy đã tới cô rồi sao?
Đồng chí kế bên đó đồng tình nhìn cô, nói: "Không được thì nhận thua sớm sớm, so đấu với đám biến thái này tuyệt đối không nên cậy mạnh. Dù sao ngành của chúng ta trước giờ đều thua, tất cả mọi người đều không thấy mất mặt."
Thanh niên kia thấy cô không động đậy, khởi động mấy khớp nối, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
Liên Thắng lại cười.
Thật tốt.
Cô đứng dậy, xung quanh ồn ào một mảnh.
Liên Thắng vốn là sinh viên trường vật liệu kiến trúc, cuối học kỳ bỗng nhiên muốn vào học tác chiến, nhưng vì thể lực quá tệ nên bị đẩy xuống dưới, khó khăn lắm mới gia nhập ngành chỉ huy.
Đây là ý muốn của nguyên chủ, vừa hay cũng hợp ý Liên Thắng.
Chỉ là trong mắt người khác, nhất là trong mắt đồng bào nhân dân ngành chỉ huy, hành động hiện tại của cô mang theo một chút ý vũ nhục. Chuyện này đối với cô không phải chuyện gì tốt.
Huấn luyện viên Phó líu lưỡi, đoán trước kết quả bất hạnh. Chuẩn bị tùy thời kêu dừng, tránh để Liên Thắng bị thương.
Huấn luyện viên phía đối diện nói: "Ê! Thương hương tiếc ngọc chút xíu! Đến lúc nên dừng thì dừng, đừng để ngành chúng ta mất mặt!"
Đám người vỗ tay hô to, lớn tiếng cười vang.
Liên Thắng cởi mũ, lại cởi thêm áo khoác, trong âm thanh vỗ tay nhẹ nhàng đi lên đài.
Cô đứng trên đài, chân trước bước một bước mạnh mẽ, ngẩng đầu, khí chất đột nhiên thay đổi.
Nếu lúc nãy giống nước bùn loãng, thì bây giờ chính là một con hổ chờ đợi con mồi. Hung mãnh, sắc bén.
Ánh mắt cô quan sát trên dưới, tìm tòi nguyên cứu tứ chí của đối phương.
Đối thủ bị cô nhìn, cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, giống như bị cái gì tập trung vào. Lắc lắc đầu, nhanh chóng ném ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Đùa à? Đối phương nổi danh là sinh viên chuyển ngành yếu kém.
Huấn luyện viên Phó đứng ở phía trước cô, nhìn ánh mắt đó nhất thời có chút kinh ngạc. Không biết bây giờ hay trước đó cái nào mới là ảo giác của anh.
Sống lưng, tư thế, không chỗ nào không phải phong thái của một quân nhân tiêu chuẩn.
Sát khí không thể che giấu.
Đúng vậy, toàn thân đều là sát khí ngoan lệ.