Xuyên Không [Edit] Phượng Hoàng Ngàn Năm - Thiên Nhiễm Quân Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đào Bảo, 24 Tháng tám 2020.

  1. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    [​IMG]

    Phượng Hoàng Ngàn Năm.

    Tác giả: Thiên Nhiễm Quân Tiếu.

    Dịch: Đào Bảo

    Thể loại: Xuyên không, Cổ đại, Ngôn tình.

    Nguồn: Wikidich

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm dịch edit của Đào Bảo

    * Giới thiệu:

     
    Phan Kim TiênSesshou thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Như Lương.. đau quá.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhàn là một kẻ ngốc.

    Chính là như vậy một kẻ ngốc đã chiếm giữ nam nhân trong mộng của vô số nữ tử, nàng gả cho Đại sở đệ nhất đại tướng quân, Tần Như Lương.

    Nghe nói cuộc hôn nhân này là nàng giả điên giả dại mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương kia vốn đã có người trong lòng.

    Đêm tân hôn, trong kinh thành có tuyết rơi, đem bầu không khí vui mừng của quý phủ hòa tan rất nhiều.

    Tần Như Lương đứng trong gió tuyết, một thân hỷ phục, vai rộng eo nhỏ, vạt áo màu đỏ vô cùng diễm lệ, thân cao dáng đẹp vô cùng soái khí.

    Nhưng Thẩm Nhàn trong mắt hắn lại mang theo cảm giác khiến người chán ghét, lãnh khốc nói:

    "Ta cả đời cũng sẽ không thích một kẻ ngốc. Ngươi hiện tại đã gả vào rồi, nếu muốn tiếp tục cơm áo không lo, liền an phận thủ thường một chút."

    Hắn dù chỉ là nhìn một chút cũng cảm thấy chán ghét, dứt lời phất tay áo rời đi.

    Đêm tân hôn, ngọn nến đỏ đã cháy hết, gian phòng vào chìm vào một mảnh đen kịt.

    Cho nên mọi người đều cho rằng vị tân tướng quân phu nhân này không được coi trọng, vì vậy liền chẳng ai muốn hầu hạ vị phu nhân bị thất sủng này.

    Hành lang trống trải một mảnh tiêu điều tĩnh mịch, chỉ có một vài chiếc đèn lồng vẫn còn sáng, mang đêm lạnh chiếu rọi lờ mờ.

    Một bóng người cao lớn công khai đột nhập vào phòng tân hôn.

    Hắn ôm lấy Thẩm Nhàn, ghì chặt môi nàng, được một lúc liền đem nàng đặt xuống giường thêu, động thủ xé rách hỷ phục trên người nàng.

    Thẩm Nhàn thấy không rõ mặt hắn, nàng rất ngoan, rất thuận theo.

    Kẻ ngốc cũng biết rằng người cô thích chính là Tần Như Lương.

    Môi truyền ra tiếng thở gấp của người nam nhân khi hắn ta tiến vào trong không thương xót, Thẩm Nhàn đau đến tê dại, nước mắt đọng nơi khoé mi, nhíu mày nói:

    "Như Lương, đau quá.."

    Nam nhân dừng động tác lại, đem tất cả nỗi đau của cô đều phớt lờ, hắn siết chặt hai tay nàng đơn giản bó lại trong lòng bàn tay, ghì chặt trên đỉnh đầu, mang theo thô bạo và bá khí mà mạnh mẽ đâm vào.

    Sáng sớm khi nàng thức dậy, trên giường rất loạn, chỉ còn lại Thẩm Nhàn với một đống bừa bộn.

    Về sau, nàng chưa từng gặp lại Tần Như Lương. Tần Như Lương chính là đem nàng vứt bỏ như đôi giày nát, quay đầu liền quên.

    Vị trí tướng quân phu nhân này chính là danh không xứng với thực, Tần Như Lương dần dần đem tất cả sự vụ trong phủ bàn giao cho Liễu Mi Vũ.

    Từ trên xuống dưới tất cả mọi người trong phủ tướng quân gặp Liễu Mi Vũ đều gọi một tiếng phu nhân.

    Liễu Mi Vũ là người trong lòng của Tần Như Lương.

    Hôm nay, Thẩm Nhàn đã đến sân phòng của Tần Như Lương.

    Nàng không mang dù, những bông tuyết mịn rơi xuống tóc và lông mày, khiến nàng đẹp một cách kinh diễm.

    Trong phòng truyền đến thanh âm của nam nữ.

    Tần Như Lương đang cùng Liễu Mi Vũ hoan hảo.

    Tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, đợi đến lúc Tần Như Lương mở cửa phòng, còn cho rằng bên ngoài có một người tuyết.

    Hắn có chút lười nhác, hình dung cũng khó để che giấu dáng vẻ anh hùng đó. Vẫn là thoáng một cái hắn liền nhận ra Thẩm Nhàn, mặt mày ôn nhu tức thì thanh lãnh như tuyết:

    "Ngươi tới làm cái gì? Ai cho phép ngươi tới?"

    Liễu Mi Vũ từ trong phòng truyền ra thanh âm động lòng người, nói:

    "Tướng quân, ai ở ngoài vậy?"

    Tần Như Lương khinh thường nhìn Thẩm Nhàn, nói:

    "Một người không liên quan."

    Tần Như Lương chuẩn bị tiến vào phòng, Thẩm Nhàn đột nhiên nói:

    "Như Lương, y phục."

    Nàng đưa tay ra mang xiêm y được xếp ngay ngắn về phía trước.

    Hóa ra nàng biết rằng trời lạnh, sợ Tần Như Lương bị đóng băng, vì vậy đã học cách làm một bộ y phục.

    Hôm nay nàng lần đầu tiên bước vào trong nội viện là để đến đưa y phục cho hắn.

    Đúng lúc đó, Liễu Mi Vũ yếu đuối bước ra Tần Như Lương thuận tay ôm người phụ nữ xinh đẹp vào lòng.

    Hắn chán ghét nhìn y phục mà nàng làm, bàn tay dưới quần áo bị kim đâm tới sưng đỏ lên, lạnh lùng nói:

    "Phủ tướng quân vẫn chưa đến mức cần một công chúa như ngươi may y phục! Thay vì làm những việc vô ích này, chi bằng trước tiên học cách trở thành một người thông minh."

    Liễu Mi Vũ vuốt dọc theo ngực Tần Như Lương yêu kiều khuyên nhủ:

    "Tướng quân đừng tức giận, công chúa cũng là một mảnh hảo tâm vì tướng quân tự tay làm y phục, thực là khó được, ngài chi bằng nhận lấy đi."

    Nói xong nàng ta bước xuống cầu thang trước cửa tiến đến trước mặt Thẩm Nhàn, trên người vẫn còn mang theo một cỗ khí tức hoan ái như một sự khiêu khích. Nàng nhìn Thẩm Nhàn mỉm cười, rồi đưa tay ra tiếp, nói:

    "Công chúa thực có tâm rồi."

    Trong tiềm thức Thẩm Nhàn không muốn đưa quần áo của mình cho nữ nhân này. Nàng không muốn mùi của người phụ nữ này bám lên quần áo mình làm, vì vậy nàng đã không buông tay.

    Cũng không biết bằng cách nào, Thẩm Nhàn không hề dùng lực, có lẽ là vì trời tuyết quá trơn. Liễu Mi Vũ kêu lên một tiếng liền ngã ngửa ra sau.

    Từ góc nhìn của Tần Như Lương, hắn ta cho rằng Thẩm Nhàn đã đẩy Liễu Mi Vũ.

    Thẩm Nhàn nhìn Liễu Mi Vũ ngã trên mặt đất không đứng dậy được liền có chút sợ hãi. Trong nháy mắt, một đạo quang ảnh chiếu lên đỉnh đầu, lạnh hơn cả ngày tuyết rơi.

    Ngay khi ngước lên, nàng thấy ánh mắt lạnh lùng của Như Lương như muốn giết người liền co rúm lại.

    Tần Như Lương tức giận đến nỗi hất tay một cái liền đem nàng văng ra, căn bản không chú ý lực đạo. Thẩm Nhàn cảm thấy ở nơi bị đánh đau nhức một hồi, lảo đảo không vững liền ngã nhào.

    Quả thật đau đến khó có thể đứng dậy, toàn thân đều bị bao phủ bởi băng hàn. Thẩm Nhàn thở hổn hển, ngược lại chẳng quan tâm đến chính mình, y phục mới tuột khỏi tay nàng nằm rải rác trên mặt đất.

    Nàng nằm rạp xuống muốn bò qua lấy nó, ngay khi ngón tay vừa chạm vào góc áo, liền có một đôi giày màu đen giẫm lên nó không thương tiếc. Không chỉ đem y phục dẫm nát dưới chân mà nhẹ nhàng vừa nhấc liền rơi xuống đôi bàn tay mảnh khảnh của nàng. Đế của đôi giày cọ sát vào các khớp ngón tay, một cơn đau rõ ràng xuất hiện khiến Thẩm Nhàn cuộn mình lại phát ra thanh âm đau đớn.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2020
  4. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 2: A Nhàn không ngốc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhàn tay nắm chặt miếng vải, hình dáng bao phủ trong một mảng âm u thấy không rõ biểu lộ cũng không nói.

    Liễu Mi Vũ khẽ cười nói:

    "Một công chúa tiền triều còn điên điên khùng khùng, trong nội cung có thể đem ngươi nuôi dưỡng lớn như vậy cũng xem như là đặc biệt khai ân. Không có gì lạ khi hoàng thượng lại gả cái thứ không ai thèm như ngươi cho tướng quân."

    Liễu Mi Vũ phất y đứng dậy đến trước mặt Thẩm Nhàn, đột nhiên đưa tay lên và nắm lấy cằm của nàng, buộc nàng phải nhìn mình, đôi mắt đen tràn đầy thù hận

    "Ngươi khăng khăng đòi gả cho tướng quân, nhưng ngươi đâu có biết người được chọn làm tướng quân phu nhân vốn phải là ta! Tướng quân chiến thắng trở về, chiến công lớn nhất. Đổi lại phần thưởng lại là cưới con ngốc như ngươi về làm chủ mẫu!"

    Cái kia đầy móng tay tiến vào trong làn da Thẩm Nhàn, Liễu Mi Vũ giải hận nói:

    "Bất quá như này cũng tốt. Đi đến bước ngày hôm nay, ngươi xứng đáng phải thống khổ một đời."

    Liễu Mi Vũ vạn không ngờ rằng kẻ ngốc này sẽ động thủ.

    Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe hướng Liễu Mi Vũ nhào tới.

    Liễu Mi Vũ bị nàng ép đến trên đất, la hét, đánh nhau ở cùng một chỗ.

    Thẩm Nhàn không quản là ở trên đất, khi Tần Như Lương chạy đến cản hai người lại, nàng cũng cố gắng hướng trên người Liễu Mi Vũ đá thêm vài chân nữa, hét lên:

    "Ngươi tại sao lại phải xé bỏ quần áo ta làm cho Như Lương! Ai cho phép ngươi làm vậy?"

    "Bốp"

    Trong phòng thoáng một chốc yên tĩnh, chỉ còn thanh âm Liễu Mi Vũ khóc thút thít trên mặt đất.

    Thẩm Nhàn bị Tần Như Lương cho một tát, cái tát khiến trời đất quay cuồng.

    Tần Như Lương nói:

    "Đủ rồi, là ta bảo nàng ấy cắt đấy, ngươi muốn như thế nào?"

    Nàng cảm giác mình khả năng đã làm sai điều gì, co rúm lại một góc không nói lời nào.

    Tần Như Lương khéo léo ôm Liễu Mi Vũ nhu nhược đi, khi ra ngoài còn phân phó nói:

    "Ngươi đâu, đem cái nữ nhân điên rồ này trông coi cho kĩ không cho phép cô ta bước ra khỏi phòng nửa bước!"

    Câu nói này của Tần Như Lương đã mang tim nàng xé nát ra. Nàng rõ ràng thích hắn như vậy.

    Sau đó, nàng bị giam trong sân này, một ngày ba bữa không đủ no, mỗi ngày đều ăn đói mặc rách.

    Nàng ở đây cũng không gặp qua Tần Như Lương.

    Thành thân ước chừng cũng được hai tháng, Tần Như Lương lần đầu tiên chủ động đến tìm Thẩm Nhàn, vào thẳng vấn đề nói:

    "Tháng sau ta sẽ cưới Mi Vũ qua cửa. Hôm nay đến thông báo với ngươi một tiếng, ngày thành hôn cũng đã định rồi."

    Thẩm Nhàn mặt không chút máu.

    Tần Như Lương quay người bước đi, đôi chân hắn dừng lại một chút, nhớ ra cái gì lại nói:

    "Còn có, mặc dù nàng ấy qua cửa với thân phận tiểu thiếp, về sau không có sự phân biệt đích thứ, cùng ngươi thân phận tôn ti giống nhau."

    Tần Như Lương vẫn chưa bước ra khỏi sân nhỏ, hắn đứng ở khung cửa nhỏ bên trong giống như một bức họa.

    Không nghĩ ngợi Thẩm Nhàn đột nhiên lên tiếng:

    "Như Lương, người có phải cảm thấy ta ngu ngốc và dễ bắt nạt?"

    Tần Như Lương nhíu mày, quay người không mang theo cảm tình mà nhìn nàng.

    Lúc đó, nàng kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu, lệ rơi đầy mặt:

    "Ngươi có phải hay không cảm thấy ta ngốc cũng không cảm thấy đau? Như Lương, A Nhàn không ngốc."

    Sau khi Tần Như Lương rời đi, nỗi đau thống khổ, tình yêu và hận thù đan xen mãnh liệt khiến nàng buồn nôn. Nàng che miệng và cúi xuống mà nôn mửa dữ dội.. Bắt đầu lao tâm lao lực quá lẩm bẩm:

    "A Nhàn không ngốc.. A Nhàn không ngốc.. A Nhàn không phải là kẻ ngốc.."

    Hôn sự của Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ được tổ chức như dự kiến. Mặc dù hắn cùng công chúa kết hôn mới được ba tháng.

    Công chúa không phải là đương kim công chúa được sủng ái, nàng là nữ nhi của tiên đế, mà Đại Sở hoàng quyền là từ trên tay tiên hoàng truyền lại cho đến nay khá là thất bại.

    Thẩm Nhàn mặc dù cùng với họ không phải thân huynh muội, nhưng vẫn là đường thân.

    (* Đường thân: Họ hàng)

    Tuy nhiên, kể từ khi thay đổi quyền lực, tân hoàng vì để thể hiện lòng nhân từ đã lưu lại mạng sống cho Thẩm Nhàn với thân phận là một công chúa.

    Mà sau cung biến từ nhiều năm trước Thẩm Nhàn liền biến ngốc. Tân hoàng từng thăm dò qua nhiều lần, phát hiện thấy nàng thực sự ngốc vì vậy mới buông bỏ sự cảnh giác của mình.

    Nhưng một thân phận xấu hổ như vậy chắc chắn sẽ bị giam lỏng trong cung. Tuy nhiên vì nàng muốn gả cho Tần Như Lương, hoàng thượng cũng thuận tiện đồng ý mối hôn sự này.

    Hiện tại Tần Như Lương muốn lấy thiếp thất, đại tướng quân tam thê tứ thiếp cũng rất bình thường. Hoàng gia sẽ không vì một kẻ ngốc mà ra tay can thiệp.

    Vài ngày trước khi Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ thành hôn, Tần Như Lương có công vụ phải rời kinh một chuyến.

    Vốn định đầu năm sẽ về, không nghĩ mùa đông năm nay sẽ đặc biệt kéo dài. Đột nhiên trời lại trở lạnh, tuyết bắt đầu rơi.

    Sáng sớm, sự yên tĩnh trong tiểu viện bị phá vỡ.

    Thẩm Nhàn bị nha hoàn thô lỗ lôi ra khỏi chiếc chăn mỏng manh đưa đến trong sân. Nàng mặc một chiếc áo mỏng, đôi môi tím tái, thân thể run lên vì lạnh.

    Khác với Thẩm Nhàn, Liễu Mi Vũ ăn mặc tinh xảo xinh đẹp, ung dung hào phóng. Nàng cùng tất cả các nàng dâu mới cưới đều như nhau, đuôi lông mày quyến rũ động lòng người.

    Nàng ánh mắt đen tối nhìn xuống Thẩm Nhàn, ngữ khí khinh nhu nói:

    "Công chúa, ngươi còn nhớ ta không?"

    Thẩm Nhàn không có phản ứng gì, khác với lần dốc sức liều mạng đánh trả Liễu Mi Vũ một chút cố chấp cũng không có.

    Chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt của nàng, nàng cái giống như cái gì cũng không để ý.

    Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng cùng ta giống nhau đều trải qua nỗi đau nhà tan cửa nát. Hiện tại cũng trôi qua thảm như vậy, ta lẽ ra sẽ không làm khó dễ ngươi. Nhưng qua vài ngày nữa ta sẽ cùng tướng quân thành thân, nghĩ đến tướng quân sẽ trọng dưỡng ngươi ở đây, trong nội tâm ta liền cực kì không thoải mái."

    Nàng nhìn Thẩm Nhàn, trực tiếp hỏi:

    "Là ngươi tự mình đi, hay là để ta đuổi ngươi đi"

    Thẩm Nhàn lặng yên cuộn mình như một cái bóng xám trên bầu trời tuyết..

    Nghe Liễu Mi Vũ nhắc đến tướng quân nàng mới có chút phản ứng, nàng ngẩng đầu mắt nheo lại nhìn Liễu Mi Vũ.

    Tần Như Lương chính là điểm mấu chốt của nàng. Nàng lắc đầu

    "Ta không đi."
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng tám 2020
  5. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Xuyên Không.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Thẩm Nhàn bị ném ra khỏi đại môn phủ tướng quân, cánh cổng màu đỏ từ từ khép lại trước mặt nàng không thương tiếc. Vệt máu trên mặt che khuất tầm nhìn của nàng, nàng đưa tay ra để cào cửa, cuối cùng trên cửa chỉ là xuất ra đạo đạo vệt máu.

    Tuyết rơi ngày càng lớn, Thẩm Nhàn không còn nơi nào để đi. Theo ấn tượng mờ nhạt trong đầu tìm đường về hoàng cung.

    Nhưng còn chưa tới cửa cung nàng đã bị trục xuất. Lại có ai còn nhận ra nàng?

    Cho dù hoàng thượng biết rõ nàng bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, chỉ sợ thà rằng tình nguyện để nàng chết cóng bên ngoài cũng sẽ không tiếp nàng hồi cung.

    Nàng chết rồi, có thể làm cho tất cả mọi người an tâm.

    Thẩm Nhàn cô độc chao đảo trên đường lớn trắng muốt một màu, mỗi một bước đi đều khó khăn.

    Gió thổi lên mặt nàng, quên đi nỗi đau, chỉ cảm thấy lạnh. Nước mắt hòa với máu loãng chảy xuống, tại một khắc rơi xuống này, vẫn còn vô thức nỉ non:

    "A Nhàn không ngốc.."

    Ánh mắt dần dần mơ hồ, bên tai là tiếng gió vù vù, toàn thân nàng đều không còn cảm giác.

    Mơ hồ như có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, Thẩm Nhàn nâng mí mắt nặng trĩu, mơ hồ trong tầm nhìn trắng bạc, một người đang trở mình xuống ngựa, vội vàng hướng nàng chạy tới..

    Đau quá.

    Thân nhiệt lúc lạnh lúc nóng.

    Khi Thẩm Nhàn mở mắt ra, một mảnh trống rỗng mờ mịt. Nàng chậm lại một lúc, cảnh trong phòng từng chút từng chút đập vào mắt.

    Trong không khí lơ lửng mùi thuốc nồng đậm, lửa than trong lò thuốc đang cháy đỏ rực. Bàn ghế và giường gỗ rất đơn giản, cùng với ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, rực rỡ và sạch sẽ.

    Trong phòng xuất hiện một nha đầu búi tóc theo phong cách cổ xưa, đại não của Thẩm Nhàn vẫn trong trạng thái tắt máy.

    "Cô nương ngươi cuối cùng cũng tỉnh, cơn sốt cũng lui rồi."

    Thấy nàng không phản ứng, nha đầu lại gọi hai tiếng:

    "Cô nương? Ngươi còn ở đâu không thoải mái sao?"

    "Tôi là ai?"

    "Cô nương không nhớ rõ mình là ai ư? Ta chỉ biết rằng cô nương bị ngất trong tuyết là một vị công tử đưa ngươi dược quán."

    "Ngươi xác định hiện tại không phải là trên phim trường?"

    Nàng nhớ rõ rằng mình đang trong quá trình quay phim, thì gặp tai nạn ngoài ý, bất ngờ rơi từ trên cao xuống, sau đó cái gì cũng không biết.

    Thẩm Nhàn thực sự không nhớ bên trong kịch bản có phân cảnh như này.

    "Cô nương bị mất trí nhớ sao?"

    Nha đầu không biết vấn đề ở đâu, nghiêm trọng nói

    "Khả năng cô bị chấn thương quá nặng, khiến não bị ảnh hưởng."

    "Chấn thương quá nặng?"

    Thẩm Nhàn lúc này mới cảm giác được trên mặt truyền tới một cơn nóng rát:

    "Ôi mẹ ơi, trên mặt tôi không phải là đắp ớt đó chứ, vừa nóng vừa đau!"

    "Cô nương.. là bị hủy dung rồi."

    Thẩm Nhàn vẻ mặt sững sờ:

    "Tôi muốn gặp đạo diễn. Cái quái gì vậy, mặt tôi đau như bị rạch thật luôn rồi!"

    Nha đầu lại nói:

    "Cô nương cũng không cần quá thương tâm, dù thế nào cũng phải vì hài tử trong bụng."

    ".. Cái gì, trong kịch bản còn có cái này nữa? Nữ chính bây giờ đều thảm vậy sao?"

    "Mọi chuyện cần phải rộng lòng nghĩ thoáng một chút, dù sao cô nương còn trẻ như vậy.."

    Hai người gà với vịt nói cả buổi, Thẩm Nhàn cuối cùng không thể không thừa nhận một hiện thực tàn khốc, cô không phải trên phim trường quay phim, cô là thực sự xuyên không rồi. Còn xuyên vào một người bị hủy dung còn mang thai trên người.

    Thẩm Nhàn một mặt không thể tin được.

    Nha đầu búi tóc lải nhải bên tai khai đạo, mọi chuyện cần nhìn rộng ra, dù sao nàng còn trẻ như vậy!

    Thẩm Nhàn u oán nhìn nàng:

    "Ngươi xác định là ngươi đang an ủi ta?"

    "Vậy ta chỉ được an ủi ngươi?"

    "Nhưng ngươi cảm thấy còn có cái gì so với ta càng thảm hơn? Còn trẻ như vậy đã bị hủy dung lại mang thai còn thiếu chút đông chết trên tuyết.."

    "..."

    Nghĩ như vậy, nàng xác thực rất thảm.

    Thân thể rất mệt, giống như là bị rỉ sét. Khuôn mặt của Thẩm Nhàn bị băng bó như một chiếc bánh nếp lớn. Tay nàng muốn gỡ nó ra. Nha đầu vội vàng ngăn cản nói:

    "Cô nương không thể, vết thương của cô còn chưa khỏi nữa!"

    "Tôi muốn xem một chút."

    Nha đầu nói: "Cô nương mang thai mới được hơn hai tháng, tình hình vẫn chưa ổn định, cô nương chấn kinh quá độ không nói, nhưng vạn nhất dọa tới hài tử thì phải làm sao?"

    Thẩm Nhàn tròn mắt thở dài:

    "Ta phát hiện ngươi là đại phu đầu tiên trong lịch sử không biết an ủi bệnh nhân!"

    Sau khi uống thuốc, Thẩm Nhàn một mình trong phòng, đầu óc còn có chút hỗn loạn.

    Não bộ đã được khởi động rồi, nhưng đột nhiên xuất hiện quá nhiều hình ảnh, nàng có chút hỗn loạn.

    Những cảnh trong phủ tướng quân từng màn một lần nữa trở lại trong tâm trí, khiến Thẩm Nhàn bỗng chốc thích ứng không kịp.

    Nàng chỉ nhớ sau khi gả vào phủ tướng quân ba tháng thì phát sinh sự tình này, ba tháng trước toàn bộ đều quên sạch.

    Chỉ vẻn vẹn ba tháng nhưng cũng gọi là có chút khó tiêu.

    Thì ra vì cái gì mà nàng biến thành dáng vẻ hiện tại, đều là bị Liễu Mi Vũ hại.

    Là Liễu Mi Vũ hủy đi dung mạo nàng lại bỏ nàng bên ngoài cửa phủ.

    Thì ra Thẩm Nhàn sớm đã bị lạnh chết mới có nàng nửa đường thay thế.

    Tần Như Lương thập phần chán ghét lạnh nhạt nàng, mới thành thân ba tháng liền muốn cưới tiểu thiếp. Hắn thích Liễu Mi Vũ như vậy, tại sao vẫn làm nàng mang thai?

    Tội nghiệp Thẩm Nhàn đã đối hắn dốc hết tâm can, nhưng cuối cùng lại nhận kết cục như này.

    Thẩm Nhàn vỗ đùi một cái, tức giận nghĩ, kịch bản này nàng tiếp nhận!

    Dù sao trước khi xuyên không nàng cũng là một đại minh tinh!

    Tự nhiên là một đại minh tinh, diễn xuất nhất định phải đến tập cuối mới có thể nhận hộp cơm, đây là quy tắc!
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng tám 2020
  6. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Hủy đi nhân duyên là chuyện thất đức.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe nha đầu nói, trên mặt nàng vết thương quá sâu, mặc dù tương lai sẽ khỏi, cũng sẽ có lưu lại vết sẹo rõ ràng.

    Sáng sớm ngày hôm đó, bên ngoài trên đường một hồi náo nhiệt, khua chiêng gõ trống không ngừng bên tai.

    Nha đầu chạy ra xem một hồi náo nhiệt, chạy về thở dốc nói:

    "Hôm nay không biết là nhà nào có hỷ sự cưới tân nương, làm thật phô trương! Trên đường mọi người đều đi theo đoàn chiêng trống nhìn tân lang tân nương rồi!"

    Ha ha ha, còn có thể là ai, đương nhiên là lần thành thân thứ hai của Tần Như Lương, nàng phải bấm đốt xem hôm nay là cái ngày gì mới được.

    Lúc này, bên ngoài sân nhỏ vang lên tiếng nói. Uớc chừng là cùng đại phu nói chuyện ở tiền đường, thanh âm truyền đến hậu viện.

    Nha đầu gẩy gẩy than lửa bên trong bếp lò, đứng dậy hướng cửa sổ nhìn lên, rồi quay lại cười nói:

    "Cô nương, vị công tử đưa ngươi đến đây đã tới rồi."

    Nhìn qua cửa ra vào, Thẩm Nhàn nheo mắt nhìn lên. Một dáng người cao to chầm chậm đi đến.

    Người này mặc một chiếc áo choàng dày, tóc dài búi cao, xem ra rất có tinh thần, mà lại mặt như quan ngọc, tuấn tú nhiều vẻ.

    (* Quan ngọc: Ý chỉ rất đẹp)

    Giai đẹp mẹ ơi! Thẩm Nhàn kia lúc trước đầu óc không bình thường đúng không? Tại sao cứ phải sống chết đi theo cái tên Tần Như Lương chết tiệt kia mà bỏ lỡ một mầm non tốt thế này cơ chứ.

    Hắn mở miệng trước, tao nhã và cung kính, đối Thẩm Nhàn nói:

    "Thương của công chúa, có tốt hơn chút nào không?"

    "Ngươi biết ta là công chúa? Ngươi là ai?"

    "Tại hạ Liên Thanh Châu, không lâu trước đây cùng công chúa là quen biết cũ."

    "Ồ! Vậy ngươi là người đã cứu ta?"

    Nếu đã là quen biết cũ vậy thân phận chắc chắn không hề đơn giản. Mình tỉnh lại nhiều ngày như vậy mà giờ mới xuất hiện, chậc chậc, đúng là có kiên nhẫn.

    "Tại hạ nếu đã quen biết công chúa, đương nhiên sẽ không thấy chết không cứu. Hơn nữa, tại hạ cùng Tần tướng quân cũng có chút qua lại."

    "Vậy hôm nay ngươi đến là để?"

    Sau khi nha đầu rời khỏi, không có ai giám sát Thẩm Nhàn bắt đầu tháo băng xuống, ngay cả Liên Thanh Châu cũng đứng tại một bên khoanh tay, nói:

    "Hôm nay Tần tướng quân đại hỷ, tại hạ tới đưa công chúa đi uống rượu mừng".

    Liên Thanh Châu biểu hiện rất tôn kính, Thẩm Nhàn đã quen với ánh hào quang bên người, rất hài lòng với thái độ của hắn.

    Thẩm Nhàn trên tay cuốn lớp lớp băng, rất nhanh đã cuốn tay mình thành cái bánh nếp. Nàng cười cười nói:

    "Cầu còn không được, mấy chuyện thất đức như hủy đi nhân duyên của người ta như này, ta thích làm nhất."

    Sau khi tất cả các băng trên mặt đã được gỡ bỏ, Thẩm Nhàn cuối cùng đã có thể nhìn thấy khuôn mặt sau khi bị hủy dung này.

    Mặt đã không còn sưng, nhưng hai vết sẹo xiên từ khóe mắt đến khóe miệng gần như khắp toàn bộ khuôn mặt, thoạt nhìn có phần đáng sợ.

    Nàng quả thực bị dọa một trận, nhất thời không biết mình nên với lấy gương hay là che mặt, nhảy lên mắng:

    "Mẹ nó, thực sự độc nhất là lòng dạ đàn bà."

    Ở nơi này vẫn là nàng đã từng có bộ dáng xinh đẹp bức người, bây giờ thậm chí là app làm đẹp cũng không thể cứu nổi. Mà những thứ này đều là Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ ban cho nàng.

    Mặc dù Thẩm Nhàn đã chết trước đó, nhưng lưu lại đầy oán hận cùng ủy khuất lại cho nàng, nếu không phải nàng xuyên về đây, vị công chúa ngốc sợ là đi cũng không an lòng!

    Hôm nay chén rượu mừng này, nàng uống chắc rồi.

    Phủ tướng quân, cửa lớn nghênh hỷ, lụa đỏ khắp trời. Ngay bên ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào của những vị khách ở sảnh đường.

    Thẩm Nhàn xuất hiện phía dưới cửa lớn quen thuộc, nheo mắt nhìn vào cửa lớn, sau đó công khai bước vào dưới đôi mắt bất định của mọi người.

    Với gương mặt này, nàng ngẩng cao đầu đi bất cứ nơi nào.

    Nàng đã trở về. Lúc trước bất luận Thẩm Nhàn gõ cửa thế nào, đại môn đều đóng chặt không người phản ứng, nhưng hôm nay lại rộng mở đón khách tám phương đến chúc mừng, đúng là châm chọc mà.

    Các tân khách đều vây quanh đại sảnh chúc mừng.

    Tần Như Lương mặc hỷ phục đỏ thẫm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều trở lên anh tuấn bất phàm. So với xúc cảm lạnh băng khi thành hôn với Thẩm Nhàn ba tháng trước, hôm nay hắn mới có niềm vui của một người chiến thắng cuộc sống.

    Tân nương tử Liễu Mi Vũ chậm rãi hiện thân trong thiên hô vạn hoán, nàng dáng đi nhẹ nhàng thướt tha, phong tình vô hạn.

    Còn chưa bái đường mọi người đã nhao nhao bắt đầu tán thưởng, hai nhân vật mới này quả là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

    "Giờ lành đã đến! Tân lang tân nương chuẩn bị bái đường"

    Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ nắm lụa đỏ mặt hướng ngoài cửa.

    "Nhất bái thiên địa"

    Hai người ngay ngắn cúi xuống.

    Nhưng, vừa cúi đầu bốn phía yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

    Ngay sau đó là từng tiếng thở, liền tiếng hát cùng tiếng hỷ bà đều bị mắc kẹt lặp lại hai lần.

    Thời điểm Tần Như Lương đứng lên, thình lình trông thấy một nữ tử hiện tại đứng chính giữa trước hỷ đường môn, tay nắm đằng trước tư thái ngạo nghễ.

    Tần Như Lương sững sờ một lúc, lần đầu tiên hắn không nhận ra Thẩm Nhàn đến.

    Những vết sẹo trên khuôn mặt của Thẩm Nhàn thật xấu xí và đáng sợ, như thể đem khuôn mặt nàng chia thành mấy khối, rồi vụng về chắp vá lại. Khó trách xung quanh đều là tiếng thở.

    Thẩm Nhàn tự cho là hòa khí đối với Tần Như Lương cười cười, lộ ra hàm răng trắng của mình, nói:

    "Tần Như Lương, ngươi thực có năng lực a.. Mới kết hôn với ta ba tháng đã cưới tiểu thiếp qua cửa rồi."
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  7. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Nữ nhân này, lại diễn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Như Lương biến sắc, hàng mi lãnh thụ.

    Thẩm Nhàn? Hắn không dám xác định, Thẩm Nhàn lại có thể biến thành bộ dạng này!

    Tần Như Lương ngữ khí bất thiện nói:

    "Ngươi đến đây làm gì?"

    "Làm gì?"

    Thẩm Nhàn nghiêng đầu nhìn Tần Như Lương, giương giọng gằn từng chữ:

    "Tần tướng quân sủng thiếp diệt thê, vứt bỏ người vợ kết tóc se duyên, vong ân phụ nghĩa, heo chó không bằng. Ta bị các ngươi đuổi ra khỏi cửa còn hủy đi dung mạo. Hôm nay các ngươi thành thân. Ngươi chẳng lẽ không biết ta đến là muốn làm gì ư?"

    Các khách nhân thì thầm bàn tán.

    Tần Như Lương sắc mặt tái nhợt:

    "Ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó!"

    Có không ít người cảm thấy tiếc hận, trước kia công chúa ngốc thì ngốc nhưng khuôn mặt đó thực sự có thể nhìn được.. Hiện tại thì tốt rồi, mặt hủy rồi, thực sự vô dụng.

    Bất quá cũng có một số người hiếu kì về tất cả những gì đã xảy ra.

    Liễu Mi Vũ cuối cùng kìm nén không được tự tiện mở khăn che. Thời điểm ánh mắt nhìn lên Thẩm Nhàn, sắc mặt tái nhợt, son phấn cũng không làm trên mặt y lộ ra nửa phần huyết sắc.

    Thẩm Nhàn bàn tay trắng nõn trực chỉ Liễu Mi Vũ:

    "Ta nói bậy, có gan ngươi hỏi nàng!"

    Đối mặt với nghi vấn của toàn khách nhân ở sảnh đường, Liễu Mi Vũ run rẩy một chút, sau khi cắn cắn đôi môi đỏ tươi của mình, nói:

    "Là công chúa ư? Công chúa đã trở lại? Thật tốt quá.."

    Đón lấy Liễu Mi Vũ thất tha thất thểu mà chạy đến, đứng trước mặt Thẩm Nhàn nắm lấy tay nàng, vẻ mặt kích động đến rơi nước mắt.

    Thẩm Nhàn nhướn mày.

    Nữ nhân này, con mẹ nó lại diễn.

    Liễu Mi Vũ chân thành rơi lệ, nói:

    "Công chúa trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.. Công chúa ra ngoài bị lạc, tất cả là lỗi của Mi Vũ. Mi Vũ đã tìm rất nhiều ngày, đem kinh thành đều tìm hết cả.."

    Nàng cái kia trong bi thương mang theo thần sắc vui sướng, không thể không nói cực kì cuốn hút.

    Thẩm Nhàn không thể không cho một nút like.

    Mẹ kiếp hay nhất nữ đấu a!

    Tần Như Lương hợp thời lạnh lùng lên tiếng:

    "Ngươi nói Mi Vũ đuổi ngươi đi, từ ngày ngươi biến mất, Mi Vũ ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt, hối hận tự trách, hôm nay ngươi vừa về tới liền phát ngôn bừa bãi, ghen tị hung hãn đến tận đây. Đến nữ tử yếu đuối cũng không bỏ qua?"

    "Tướng quân, không cần trách công chúa.. là lỗi của thiếp, công chúa tức giận cũng là hiển nhiên.."

    Liễu Mi Vũ nhìn Thẩm Nhàn:

    "Mặt của công chúa.. Đến cùng là ai nhẫn tâm như thế, biến công chúa thành bộ dạng này, công chúa đừng sợ, tướng quân nhất định sẽ vì công chúa làm chủ."

    Xem xem bộ dạng điềm đạm đáng yêu, thật khiến người ta trìu mến! Một chút cũng không nhìn ra dấu vết nói dối.

    Thẩm Nhàn thuận theo nói:

    "Ta chọn hôm nay trở về, ngươi không có ý kiến a? Hôm nay Tần Như Lương không thể làm chủ cho ta, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi."

    Liễu Mi Vũ thu lại nước mắt, trong tay áo móng tay đâm vào lòng bàn tay:

    "Sao có thể, Mi Vũ vui mừng còn không kịp."

    Thẩm Nhàn nói: "Ngươi đã không chịu thừa nhận vậy chúng ta đừng nói về những chuyện trước kia.. Ta vừa về đến đã thấy hai ngươi đứng ở cửa ra vào trịnh trọng cúi người chào, ta cũng rất cao hứng."

    Vừa rồi cái khom người chào rõ ràng là Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đang bái thiên địa. Vừa vặn Thẩm Nhàn liền đứng ở giữa.

    Khuôn mặt của Liễu Mi Vũ lóe lên sự khó chịu, còn không đợi Tần Như Lương phát tác, Thẩm Nhàn đã nắm lấy tay của Liễu Mi Vũ nhấc chân tiến đến nội đường một cách thân mật, như thể vừa rồi tranh phong đối lập không có phát sinh, bên cạnh nói:

    "Không phải đang bái đường ư, đi vào đón lấy bái đường đi. Hôm nay ân oán vừa mất, sau này sẽ lại là người một nhà."

    Nàng như vậy nắm lấy tay Liễu Mi Vũ, ngược lại làm cho nội tâm Liễu Mi Vũ thập phần bất an.

    Tần Như Lương không biết trong hồ lô của Thẩm Nhàn bán cái gì, lạnh lùng nói:

    "Náo đủ rồi thì quay về hậu viện đi."

    Thẩm Nhàn không quan tâm: "Vậy làm sao được, ngắn ngủi trong ba tháng ngươi liền thành thân hai lần, sao có thể không hảo hảo chúc mừng, ngươi thậm chí không nỡ cho ta một ly rượu mừng?"

    Nói xong Thẩm Nhàn hướng ghế gỗ trong nội đường, phất y ngồi xuống.

    Trên mặt mang theo bình thản, nghiêng nghiêng hướng trên ghế khẽ dựa, rất có bộ dạng náo sự náo đến cùng.

    Cho dù trên người một thân thường y đơn giản, lại mơ hồ lộ ra phong thái cao quý vạn người chú mục.

    Tần Như Lương âm thầm cười lạnh. Chỉ là một kẻ ngốc mà thôi, gì mà phong thái cao quý! Có lẽ là hắn hoa mắt?

    Nữ nhân này nói ra toàn là lời mỉa mai châm chọc! Nếu không phải hôm nay nhiều người, há lại cho nàng ta ở chỗ này làm càn.

    Đương nhiên, Thẩm Nhàn cũng nhìn ra Tần Như Lương sĩ diện.

    Thẩm Nhàn ngả người ra sau miễn cưỡng nói:

    "Thất thần làm cái gì, tiếp tục bái đường a.. Tốt xấu gì ta cũng là tướng quân phu nhân chân chính được Hoàng thượng ban hôn nay chỉ là cuới tiểu thiếp qua cửa, lẽ nào ta không thể xem?"
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
  8. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Tân thiếp kính trà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Như Lương sắc mặt hết sức khó coi. Nếu như nhớ không nhầm, lúc trước hắn và Thẩm Nhàn đã nói rõ ràng, sau khi Liễu Mi Vũ qua cửa cùng nàng địa vị ngang nhau, lúc này mới bao lâu liền đã quên.

    Như vậy giằng co nữa cũng không phải chuyện tốt. Hỷ bà thấy tình hình liền một lần nữa thu xếp bái thiên địa.

    Lần này Thẩm Nhàn không có ngăn lại. Toàn bộ quá trình đều lặng yên xem lễ.

    Dựa theo quy củ, tân thiếp sau khi hoàn thành đái đường, cần hướng đích trưởng phu nhân kính trà.

    Thẩm Nhàn đợi nàng ta dâng trà.

    Bên cạnh tỳ nữ sớm đã chuẩn bị xong nước trà, đứng chờ một bên.

    Hỷ bà vui mừng hét lên:

    "Tân nương tử hướng đích trưởng phu nhân kính trà."

    Liễu Mi Vũ bưng một tách trà, sợ hãi không dám bước tới.

    Thẩm Nhàn nhướn mày cười nói:

    "Sao, sợ ta ăn thịt ngươi?"

    Liễu Mi Vũ khẽ cắn môi, khí thế của Thẩm Nhàn thực có phần đáng sợ.

    Tần Như Lương hợp thời nói:

    "Kính trà liền miễn đi."

    "Miễn đi? Có phải hay không sau khi nàng ta qua cửa trong nhà tất cả quy củ đều được miễn hết không? Đây chỗ nào là nạp thiếp, rõ ràng là cưới tôn đại phật về nhà mà!"

    Liên Thanh Châu vẫn như cũ nắm chặt tay, đứng sau đám đông và nói một cách nhiệt tình:

    "Tướng quân đích phu nhân tốt xấu gì cũng là hoàng thượng tứ hôn, phong danh hiệu công chúa. Vị tiểu thiếp này hướng đích phu nhân kính trà cũng không có gì là quá đáng."

    Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều cảm thấy hợp tình hợp lý. Nếu Liễu Mi Vũ thậm chí không thể làm điều này, không khỏi ỷ vào được tướng quân sủng ái mà làm bộ làm tịch.

    Liễu Mi Vũ ủy khuất nhìn Tần Như Lương, giọng nói mềm mại:

    "Tướng quân không sao đâu, đây là điều Mi Vũ nên làm."

    Lúc trước nàng không ngần ngại, khả năng còn không đáng quỳ xuống. Nhưng đã có lời nói của Liên Thanh Châu, nàng không thể không quỳ.

    Tuy nhiên, còn không đợi Liễu Mi Vũ bưng trà, Thẩm Nhàn liền trước nàng một bước bưng đi.

    Liễu Mi Vũ sững sờ một lúc, ngay sau đó Thẩm Nhàn đem ly trà ném vỡ trước mặt nàng, tách trà vỡ vụn, tràn ra khắp sàn nhà. Âm thanh rõ nét.

    Thẩm Nhàn điềm tĩnh, chỉ vào tách trà vỡ vụn dưới đất nói:

    "Dâng trà cho bổn công chúa thì phải quỳ xuống mà dâng, nếu ngươi không hiểu chuyện vậy thì ta sẽ dậy dỗ ngươi. Mau quỳ xuống! Mang tách trà đến để nàng kính ta."

    Cả sảnh đường tân khách không ngờ tới biến cố bất thình lình này, nhao nhao trợn tròn mắt.

    Từ khi nào công chúa ngốc nghếch lại trở nên mạnh mẽ như thế, thậm chí tìm kiếm lỗi lầm cũng hợp lý, quang minh chính đại.

    Tần Như Lương giận không kiềm được:

    "Thẩm Nhàn ngươi đừng có quá phận!"

    Thẩm Nhàn nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt kiên định mà trầm tĩnh:

    "Tần tướng quân, xin hãy gọi ta là Tịnh Nhàn công chúa."

    Liễu Mi Vũ sắc mặt tái nhợt, tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng thương nói:

    "Công chúa vì sao nhất định phải nhục nhã ta đến vậy?"

    Thẩm Nhàn lạnh nhạt:

    "Ta chính là nhục nhã ngươi, ngươi chịu không được ư? Chịu không nổi ngươi có thể đi chết.. Tây thành không phải có con sông sao? Ngươi đục một cái hố trên băng rồi nhảy xuống đi. Nếu không trước cổng tập thị bên kia có một cây cổ thụ, ngươi đi chỗ đó thắt cổ đi.. Đây không phải là những gì ngươi từng nói với ta sao, hôm nay ta mang nguyên vẹn mà trả lại cho ngươi."

    Liễu Mi Vũ trừng lớn mắt, có chút hoảng sợ nhìn Thẩm Nhàn.

    Các tân khách thì thầm riêng tư:

    "Công chúa làm vậy không phải hơi quá đáng ư.. Tiểu phu nhân thoạt nhìn thật đáng thương."

    Liên Thanh Châu sợ rằng thế sự sẽ loạn, nhanh miệng nói:

    "Thật là nhìn không ra, tiểu phu nhân lại dám nói những lời đại nghịch bất đạo này với công chúa. Nếu công chúa thực sự bị nàng đuổi ra khỏi phủ, khiến cho nàng mang bộ dạng này trở về, hiện tại chẳng qua là để tiểu phu nhân quỳ xuống một lần, ta cho rằng tuyệt không quá phận."

    Mọi người xung quanh liền cảm thấy có chút đạo lý.

    Liên Thanh Châu lại nói:

    "Nghe người ta nói công chúa không nhà để về, lại bị hủy dung, thiếu chút nữa liền chết cóng trong tuyết."

    Khách tân khiếp sợ: "Thật sự có chuyện này? Công chúa vốn là ngu ngốc, cũng không sợ đem nàng đuổi đi gây ra án mạng?"

    Liên Thanh Châu thở dài: "Tuy là công chúa tiền triều, nhưng đến cùng cũng là một công chúa. Tần tướng quân lạnh lùng như thế, nếu không phải đến bước đường cùng làm sao có thể cuồng loạn như vậy. Tướng quân khắp nơi thiên vị tiểu phu nhân, ta xem tiểu phu nhân tuyệt không đáng thương."

    Mọi người xung quanh đều đồng tình:

    "Đúng vậy đúng vậy, công chúa thậm chí còn đáng thương hơn."

    "Ta còn nghe nói.." Liên Thanh Châu dừng lại, mỉm cười nhẹ nhàng, nhã nhặn lại thanh lịch.

    Mọi người xung quanh đều dựng lỗ tai. Có người hỏi:

    "Còn nghe nói cái gì?"

    Liên Thanh Châu ung dung nói:

    "Công chúa được một người tốt bụng mang đến y quán, đại phu chuẩn đoán rằng công chúa.. đang mang thai."

    Mọi người một mảnh xôn xao:

    "Ah, sao có thể như vậy được? Đang mang thai còn phải lưu lạc bên ngoài, rõ ràng là cố ý!"
     
    GillPhan Kim Tiên thích bài này.
  9. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Một trận thành danh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc trước mọi người còn cảm thấy Thẩm Nhàn quá đáng. Hiện tại thì tốt, mọi người đều cảm thấy nàng một nữ nhân, trượng phu không thương, dung nhan bị hủy, lại còn mang thai, thật sự quá không dễ dàng!

    Liễu Mi Vũ nghiến chặt răng, đơn giản chỉ cần không cho Tần Như Lương nhúng tay. Hôm nay nhiều người xem như vậy, quỳ thì quỳ!

    Người bên ngoài chỉ biết nói rằng Thẩm Nhàn hung hãn ghen tị, mà nàng Liễu Mi Vũ sẽ không buông bất luận câu nào, nàng chỗ này bày ra một mặt yếu thế đáng thương, hôm nay một quỳ này sẽ chiếm được sự đồng tình của tất cả mọi người. Đến ngày mai, toàn bộ kinh thành sẽ biết Thẩm Nhàn là một người hung dữ, độc ác đến mức nào!

    Thật tình không biết, Liên Thanh Chu mặt không đổi sắc, sớm đã nhìn ra các khách nhân gió chiều nào theo chiều đấy. Liễu Mi Vũ còn vọng tưởng chiếm được cảm tình, cái quỳ này cũng là vô ích.

    Nhu nhược quỳ lên trên mảnh sứ vỡ, Liễu Mi Vũ sắc mặt trắng bệch, cố nén cơn đau, tay run run bưng lấy ly trà thứ hai.

    Chẳng qua là còn chưa đưa tới tay Thẩm Nhàn, nước trà liền đổ.

    Thẩm Nhàn nói: "Đi chuẩn bị ly thứ ba đến. Khi nào tay nàng không run nữa, thì lúc đấy ta sẽ uống ly trà này."

    Mãi cho đến ly thứ năm, Liễu Mi Vũ cuối cùng cũng không run tay nữa. Trên mặt nàng toát ra mồ hôi lạnh, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến tím xanh, che đi thần sắc trong mắt, cắn răng nói:

    "Công chúa, mời uống trà."

    Thẩm Nhàn liếc nhìn nàng một cái, sau đó nhận lấy, nhẹ nhàng uống một ngụm. Không đến sau một khắc toàn bộ phun lên mặt Liễu Mi Vũ, nói:

    "Ta không uống trà lạnh."

    Liễu Mi Vũ bị làm nhục trước mọi người, mới qua cửa liền không còn mặt mũi, rốt cục nhịn không được nghẹn ngào khóc.

    "Thẩm Nhàn, ngươi đủ rồi!" Tần Như Lương tức giận.

    Thẩm Nhàn tay mắt lanh lẹ, khi Tần Như Lương tiến đến kéo Liễu Mi Vũ, một tách trà bay lên, mí mắt không động một phát liền hướng Liễu Mi Vũ đập tới.

    Tuy nhiên Thẩm Nhàn vẫn có một chút tiếc nuối, Tần Như Lương động tác rất nhanh, kịp thời đưa mình ra chắn. Khiến cho tách trà nhỏ đập vào tấm lưng rắn chắc của Tần Như Lương. Nước trà bắn tung tóe lại rơi một ít lên áo của Liễu Mi Vũ, khiến nàng sợ tới mức run rẩy.

    Thẩm Nhàn hướng hắn nói:

    "Tần Như Lương, ban đầu là ta bị mù nên mới gả cho ngươi! Như thế nào, nàng ta bị một vết thương nhỏ như vậy ngươi liền đau lòng? Khi bọn họ cầm cây trâm dùng sức rạch lên mặt ta, ta sẽ như thế nào? Ngươi nói, ta có nên ăn miếng trả miếng toàn bộ đem trả lại hết không?"

    Tần Như Lương quay lại, đôi mắt tràn ngập tức giận:

    "Ngươi còn dám động đến nàng thử xem!"

    "Được, lão nương hôm nay sẽ cho ngươi phần mặt mũi này."

    Thẩm Nhàn nói xong, quay người.. nhấc cây nến đỏ trên bàn, hướng Liễu Mi Vũ đi đến.

    Liễu Mi Vũ sợ hãi, nhìn Thẩm Nhàn hai mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mình cùng với bộ dạng tỉnh táo và lý trí đến đáng sợ, nàng gào thét trong câm lặng.

    Nếu không ai ngăn cản, cái nữ nhân điên rồ này nhất định sẽ hạ thủ!

    Tần Như Lương sẽ không để Thẩm Nhàn lại một lần nữa động đến Liễu Mi Vũ!

    "Ngươi nếu không sợ chết, thì cứ đến đây!"

    Đúng là một trận giương cung bạt kiếm, những người bên ngoài từ đường thấy thế liền nhanh chóng tiếp cận thuyết phục:

    "Công chúa ngàn vạn đừng xúc động! Hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày đại hỷ, đều thối lôi một bước a.. tướng quân cũng bớt giận a, công chúa còn đang mang thai!

    Những người này xem cuộc vui cũng đã đủ rồi, còn nhìn nữa là thành án mạng a.

    Thẩm Nhàn bị các nữ khách lôi kéo bỏ đi.

    Câu cuối cùng đó trực tiếp khiến Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ ngây ngốc ngay tại chỗ.

    Có người tranh thủ thời gian đối Tần Như Lương nói:

    " Tần tướng quân mau đưa tiểu phu nhân đi xử lý vết thương. "

    Liễu Mi Vũ lung lay sắp đổ, ngay cả đứng cũng không vững. Tần Như Lương lấy lại tinh thần, lúc này mới vội vàng ôm nàng hướng hậu viện đi, còn lệnh cho người mau chóng mời đại phu đến. Sau đó cũng không xuất hiện ở từ đường nữa.

    Hảo hảo một hồi hôn lễ, kết quả khiến cho chướng khí mù mịt.

    Chỉ là mọi người đến dự đám cưới hôm nay đều nói rằng, họ đã lâu không thấy một hôn lễ đặc sắc như vậy!

    Công chúa ngốc đại náo hôn lễ phủ tướng quân, khiến Thẩm Nhàn danh tiếng vang xa. Từng cái phiên bản tiểu thuyết từ trong quán trà lưu truyền ra.

    Thẩm Nhàn một trận thành danh.

    Chỉ có điều dưới mắt hôn lễ nhân vật chính biến mất, tình cảnh còn phải thu dọn. Cũng không thể để những vị khách nhân quay về nhà với cái bụng trống rỗng. Vì vậy Thẩm Nhàn phân phó nhà bếp khai tiệc.

    Các khách nhân ngồi xuống bàn còn chưa hồi hồn, món ngon mỹ vị lần lượt được đặt lên bàn.

    Thẩm Nhàn sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người, lấy khăn lụa che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt dịu dàng, phong thái ưu nhã hào phóng, khí chất thanh cao.

    Nàng đứng trên bậc thang và cất giọng nói:

    " Hoan nghênh các vị đến dự hôn lễ này. Tân lang tân nương tạm thời không thể có mặt. Mọi người mời tự nhiên, thỏa thích hưởng dụng mỹ thực, không nên khách khí. Ăn xong hoan nghênh mọi người đi náo động phòng tân hôn, tăng thêm chút không khí vui vẻ hoặc là tùy ý đi dạo trong phủ tướng quân. Tương lai ba ngày tới nơi đây sẽ còn mở tiệc, hy vọng mọi người nể mặt đến tham gia."

    Tướng quân thành hôn lần thứ hai, tổ chức yến tiệc kéo dài ba ngày, đây là muốn chào mừng cả thế giới mà.

    Ba ngày chi phí này đủ để Tần Như Lương uống một hồ.
     
    GillPhan Kim Tiên thích bài này.
  10. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Rất nhiều chuyện về sau sẽ biết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhàn vừa mới ngồi xuống bên cạnh Liên Thanh Châu, quản gia liền vẻ mặt đau khổ chạy tới đây lúng túng thấp giọng, nói:

    "Công chúa, tướng quân ban đầu không quy định khai yến trong ba ngày a.."

    Thẩm Nhàn điềm nhiên như không có chuyện gì:

    "Tướng quân tốt xấu gì cũng là lần thành hôn thứ hai, một sự kiện lớn như vậy, sao có thể không hảo hảo chúc mừng?"

    "Nhưng chi phí này.."

    "Không sao, doanh nghiệp của Tần Như Lương lớn như vậy, sẽ không quan tâm đến số tiền nhỏ này."

    "Việc này hay là trước cùng tướng quân thương lượng một tiếng a."

    Thẩm Nhàn liếc nhìn hắn thản nhiên nói:

    "Hiện tại hắn ta đang bận an ủi Liễu Mi Vũ, ngươi đi quấy rầy thích hợp sao? Lời của ta nói không được tính?"

    "Lão nô không có ý đó."

    "Ngươi muốn đi tìm Tần Như Lương thương lượng tùy ngươi, dù sao nói ta cũng đã nói ra rồi, hắn muốn đổi cũng đổi được, muốn mất mặt cũng đừng làm ta mất mặt. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, lúc này đi coi chừng đụng phải xui xẻo, Tần Như Lương khẳng định vẫn còn đang rất tức giận."

    "Lão nô đã hiểu."

    Hắn không vội vàng đi gặp Tần Như Lương mà trước tiên đi an bài chi phí trong ba ngày tiếp theo.

    Thẩm Nhàn cuối cùng cũng rảnh rỗi, chậm rãi mà ăn.

    Mọi người đều là người có thân phận, ngay cả khi đói cũng muốn ăn được ưu nhã thong dong. Liên Thanh Châu cũng như vậy.

    Liên Thanh Châu nói: "Công chúa hôm nay làm người ta được mở rộng tầm mắt."

    Thẩm Nhàn đang ăn bơ đậu phộng:

    "Liên Thanh Châu, ngươi là làm nghề gì?"

    "Tại hạ là thương nhân."

    Thẩm Nhàn liếc nhìn hắn:

    "Ngươi là một thương nhân, cùng ta quen biết cũ?"

    Liên Thanh Châu mỉm cười và nói:

    "Phụ thân trước kia là một quan chức, nên khi còn nhỏ tại hạ với công chúa là bạn đồng môn, khi đến ta thì chuyển qua làm thương nhân. Có gì không ổn?"

    Thẩm Nhàn nghĩ một lúc tựa hồ không có vấn đề gì:

    "Tuy ta không biết ngươi cụ thể vì cái gì mà giúp ta, nhưng lần này đều phải cảm ơn ngươi. Ly rượu này ta cạn trước."

    Liên Thanh Châu cũng đã uống ly rượu này, nói:

    "Công chúa chỉ cần biết rằng, tại hạ sẽ không hại công chúa. Tiện tay mà thôi, công chúa không cần phải để trong lòng."

    "Ngày khác có cơ hội, ta nhất định báo đáp."

    Liên Thanh Châu nhã nhặn cười:

    "Rất nhiều chuyện sau này công chúa từ từ sẽ biết."

    Thẩm Nhàn mới đến, trước sẽ không quản nhiều như vậy. Đầu tiên, phải đem những chuyện trước mắt giải quyết một loạt.

    "Công chúa kế tiếp có dự tính gì không?" Liên Thanh Châu hỏi.

    Thẩm Nhàn đã quang minh chính đại trở về, nếu muốn thoát thân sợ là không dễ dàng như vậy.

    Nàng vốn có thể rời xa chỗ này, từ nay về sau sống một cuộc sống tự do thoải mái. Nhưng để yêu cầu nàng biến mất trong tình trạng này, lưu lại Liễu Mi Vũ cùng Tần Như Lương song túc song phi, nàng không có rộng lượng như vậy.

    Trong bụng lại có một hài tử, Thẩm Nhàn chỉ cần nghĩ tới mảnh kí ức này liền nhức đầu.

    Làm cho nàng một người trước đây còn chưa kịp tìm hiểu người nam nhân nào, lần này xuyên không cư nhiên rất tốt, trực tiếp nhảy qua một bước này, tiến hành một bước lớn, trở thành một người mẹ!

    Điều này không phải là vấn đề, nhưng không thể cho đứa nhỏ này tìm thấy một gen tốt hơn? Con mẹ nó cần quái gì phải là Tần Như Lương?

    Thật là nghiệp chướng!

    Thẩm Nhàn thở dài nói: "Còn có thể làm gì khác, cũng không thể để hai mẹ con cô nhi quả phụ chúng ta lưu lạc giang hồ được. Nếu đã thành thân với Tần Như Lương, trước cứ ở lại một thời gian đã, rảnh rỗi không có việc gì làm thì lượn qua lượn lại trêu ngươi bọn chúng. Kể cả có muốn hòa ly ít nhất cũng phải chia cho ta một nửa gia sản, bằng không ta cứ mặt dày ở lại đấy. Nếu không như vậy lấy tiền đâu ra mà phục hồi nhan sắc, lấy tiền đâu ra bao mỹ nam bây giờ."

    Liên Thanh Châu dở khóc dở cười:

    "Công chúa thực biết chăm lo cho bản thân."

    Hiển nhiên hắn biết đây không phải là cách tốt, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.

    Thẩm Nhàn nghiêng đầu, rối bời một lúc:

    "Nếu không trước tiên bỏ đứa bé trước, sau đó viết giấy bỏ Tần Như Lương."

    Mặt Liên Thanh Châu biến sắc, nói:

    "Tuyệt đối không thể, bất luận như thế nào công chúa cũng phải đem hài tử lưu lại, không thể có bất kì sai lầm."

    Thẩm Nhàn nghi kị nhìn hắn:

    "Ngươi hình như rất quan tâm đứa nhỏ này?"

    "Ừm.. dù sao, đây cũng là một sinh mạng mà."

    "Liên Thanh Châu, ngươi có chuyện dấu ta?"

    "Ờm.. Hôm nay cảm ơn công chúa đã thiết đãi, tại hạ còn có việc, xin đi trước một bước."
     
    GillPhan Kim Tiên thích bài này.
  11. Đào Bảo

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Cực kì căm hận nàng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Nhàn cũng chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Liên Thanh Châu có phản ứng lớn như vậy.

    Cuối cùng, lần thành hôn này của Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ thanh thế to lớn diễn ra náo nhiệt suốt ba ngày.

    Toàn thành đều truyền đi xôn xao.

    Trong ba ngày mở tiệc, những người đến ăn xếp thành hàng dài bên ngoài.

    Tần Như Lương cùng Liễu Mi Vũ không bao giờ xuất hiện, nhưng phủ tướng quân còn phải chiêu đãi, bất kể đến bao nhiêu người đều được ôm lấy.

    Thẩm Nhàn nghe nói từ lúc Tần Như Lương thắng trận trở về liền nhận được không ít ban thưởng. Lúc này hẳn là toàn bộ đều ra đi rồi a.

    Thẩm Nhàn một lần nữa trở lại tiểu viện từng ở, mới thấy bọn họ đúng thật bủn xỉn. Chỉ có điều ba ngày này trên dưới phủ tướng quân đều bề bộn, nàng cũng đành chấp nhận.

    Cũng may có Triệu mama, vì lo lắng cho thân thể này đang mang thai nên lén mang mấy cái chăn bông đến giấu ở dưới giường.

    Triệu thị tận tình khuyên nhủ:

    "Hôm nay gió lớn công chúa cẩn thận cảm lạnh. Lần này công chúa làm lớn chuyện như vậy chỉ sợ tướng quân sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ài.. chỉ hy vọng tướng quân sẽ vì đứa bé mà khoan dung với công chúa một chút."

    Thẩm Nhàn ngạc nhiên:

    "Làm sao ngươi biết ta mang thai?"

    "Ah, chuyện này không chỉ mình nô tỳ mà cả cái kinh thành này đều biết cả rồi! Công chúa trở về lần này không chỉ phá hỏng chuyện tốt của tướng quân mà còn khiến cho phủ tướng quân bị cả thành cười chê, đúng là gây ra họa lớn rồi!"

    Lúc ở hỷ đường Liên Thanh Châu cố ý nói ra chuyện nàng có thai, để Tần Như Lương không bênh vực Liễu Mi Vũ được nữa. Không ngờ chuyện này lại truyền đi nhanh như vậy.

    Hắn là đang sợ nàng sẽ bí mật xử lý đứa trẻ này?

    Phủ tướng quân sau ba ngày náo nhiệt, liền trở lên tĩnh lặng.

    Tất cả mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau trò hề này, sáng sớm ngày thứ tư, tiểu viện hoang tàn của Thẩm Nhàn đã bị phá vỡ khỏi sự tĩnh lặng. Lúc đó, Thẩm Nhàn vẫn đang ngủ.

    Nhìn vào tiểu viện nghèo nàn này, nhưng Thẩm Nhàn khá có kinh nghiệm thích ứng với mọi hoàn cảnh. Trước kia khi đi quay phim, nơi nàng ngủ còn tồi tệ hơn nhiều so với tình trạng này.

    Nàng là người làm việc chăm chỉ, chỉ có nuôi dưỡng no đủ tinh thần của mình, ngày hôm sau mới có khí lực làm việc.

    Một nha hoàn phá cửa một cách thô lỗ, Thẩm Nhàn bị cái động tĩnh lớn này làm tỉnh giấc, bật dậy khỏi giường mơ hồ:

    "Muốn tiếp tục quay phim sao, mới có mấy giờ? Ta cảm giác mình ngủ chưa tới hai tiếng.."

    Nàng nhập nhèm mở mắt lên, lời nói chỉ nửa chừng liền trông thấy từ bên ngoài một nam tử cao ngất đang thong thả tiến đến, hai từ kẹt trong họng cũng theo đó tràn ra "đồng hồ".

    Con mẹ nó, tí thì quên mình xuyên không rồi.

    Tần Như Lương áo bào sạch sẽ, thân hình thẳng tắp bước nhanh qua ngưỡng cửa. Không hổ là tướng quân rong ruổi trên chiến trường, mọi cử động đều mang khí khái hào hùng tiêu sái, dứt khoát hẳn hoi.

    Chỉ bất quá thần sắc lạnh lùng như băng, đáy mắt chồng chất nộ khí và chán ghét.

    Hắn đứng chắp tay lạnh lùng nói:

    "Vào đi."

    Sau đó, một đại phu bước vào cẩn thận, lưng mang theo rương thuốc.

    Bên ngoài tựa hồ đứng không ít người, cái tiểu viện tàn này hiếm khi nhộn nhịp như vậy.

    Thẩm Nhàn tính khí nóng nảy đến cực điểm nói:

    "Làm gì vậy? Vừa mới sáng ra đã mang xúi quẩy đến cho ta hả? Không phải ngươi vừa thành thân hai ba hôm trước sao, đem cái mặt như đi chịu tang đến cho ai xem?"

    "Thẩm.. Nhàn!"

    "Không cần to tiếng như thế, bản công chúa không điếc, nghe thấy rồi.

    Thẩm Nhàn ngoáy ngoáy lỗ tai, thanh âm nhạt ách có vài phần lười biếng.

    Tần Như Lương đến cùng có bao nhiêu chán ghét nàng, chỉ cần đứng trước cửa phòng đã là giới hạn cực đại của sự kiên nhẫn. Dù có tức giận thế nào, hắn cũng không nhấc chân mình lại gần giường nàng một bước.

    Tần Như Lương tức giận cười lạnh:

    " Ngươi giỏi lắm, bên ngoài đang xôn xao chuyện ngươi mang thai lại còn là người khác nói cho ta biết, đúng là mất hết mặt mũi. "

    Thẩm Nhàn hỏi:" Điều này có gì lạ không, ta cũng là được người khác nói cho biết đó. "

    Tần Như Lương ra lệnh cho đại phu:

    " Khám đi. "

    Đại phu ngồi xuống trước giường của Thẩm Nhàn, đặt hộp thuốc xuống và nói một cách lịch sự:

    " Xin phu nhân đưa tay ra. "

    Thẩm Nhàn coi như phối hợp, chủ động đưa tay ra.

    Đại phu chẩn đoán kỹ càng cẩn thận nói:

    " Tướng quân, phu nhân.. quả thực đang mang thai. Tướng quân, lão phu hành nghề nhiều năm không thể chuẩn sai hỷ mạch, phu nhân chắc chắn có thai! "

    Đây vốn là một điều hạnh phúc, nhưng Tần Như Lương lại tức giận nói:

    " Xem lại!"

    Trái tim Thẩm Nhàn trầm xuống, chợt nhận ra rằng Tần Như Lương ghét nàng như vậy, làm sao có thể vì nàng mang thai mà thay đổi. Ngay cả trong thời cổ đại này, người thừa kế là quan trọng, nhưng nàng không phải là người mà Tần Như Lương muốn cùng nhau có con!
     
    GillPhan Kim Tiên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...