Chương 30: Mùa xuân thứ hai.
Nghe nói Thẩm Nhàn ở trong phủ tướng quân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hoàng Thượng liền phái thái y tới chẩn bệnh để xem hài tử còn hay không.
Thẩm Nhàn uống thuốc an thai thái y kê cũng đã một tháng, nếu như thai nhi bất ổn, hơn nữa ngoài ý muốn, nhất định có thể sảy mất đứa nhỏ này.
Đến lúc đó liền có thể danh chính ngôn thuận mà tuyên bố Tĩnh Nhàn công chúa sinh non. Hài tử chuyện này coi như không có phát sinh qua.
Tần Như Lương vừa về đến liền lập tức mang theo thái y đi vào Trì Xuân Uyển. Hắn cũng muốn nhìn một chút nữ nhân kia hiện giờ còn cái gì để ngạo mạn.
Hai ngày trôi qua, từ đầu đến cuối, Thẩm Nhàn cũng chưa hỏi đến một câu về hài tử trong bụng.
Rốt cuộc, Ngọc Nghiên thật sự nhịn không được, nói trước:
"Công chúa.. Chẳng lẽ một chút cũng không quan tâm đến hài tử sao.."
Thẩm Nhàn nhướn mày, giương mắt nhìn nàng, vân đạm phong khinh nói:
"Quan tâm thì có tác dụng gì? Sinh tử có mệnh, ta đã tận lực, có lý do gì để hỏi?"
Nàng tự nhận là chính mình đã làm tận tình tận nghĩa.
Nàng cùng Tần Như Lương không có bất luận cái cảm tình gì ràng buộc, hìa tử trong bụng cũng không có cảm tình gì đặc biệt, sở dĩ vẫn luôn giữ đứa nhỏ này, là bởi vì nó dù sao cũng là một sinh mệnh, hơn nữa có thể là toàn bộ sự ký thác của Thẩm Nhàn ngốc.
Nàng không có tàn nhẫn đến mức muốn sảy mất hài tử để giảm bớt gánh nặng.
Thế nhưng Tần Như Lương cùng nàng bất đồng, Tần Như Lương hạ thủ được. Nếu nghiệt này là Tần Như Lương tạo, không có hài tử sau này Thẩm Nhàn nàng liền có thể hô mưa gọi gió, hơn nữa lại không có bất luận cố kỵ gì.
Có thù báo thù có oán báo oán, nàng chớp mắt một chút đôi mắt này liền không còn là Thẩm Nhàn!
Hiện tại đối với Thẩm Nhàn mà nói, tuy có chút tổn hại thân thể, nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Thẩm Nhàn so với bất luận kẻ nào đều thản nhiên, đã là vận mệnh ông trời an bài, nàng sẽ chấp nhận.
Ngọc Nghiên nào biết được những thứ này, nàng chỉ biết từ trước công chúa đã thích Tần Như Lương. Hiện giờ sợ rằng công chúa chịu không nổi đả kích, cho nên không dám mở miệng dò hỏi chuyện hài tử.
Ngọc Nghiên vui mừng nói:
"Nô tỳ biết công chúa lo lắng sợ hãi, nhưng trước mắt công chúa không cần lo, hài tử vẫn còn. Đại phu nói công chúa bị thương vẫn chưa ổn định, thai nhi cũng suy yếu, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, nhất định có thể khỏe mạnh trưởng thành."
Thẩm Nhàn vừa lật sách, mí mắt run run:
"Hiện tại công chúa ta mới thật có chút lo sợ."
Ngày ấy nàng rõ ràng đã chảy máu, Thẩm Nhàn thực không thể lý giải, hài tử trong bụng cư nhiên còn có thể không có việc gì? Đây là có bao nhiêu nghị lực ngoan cường, vững chắc đến mức nào.
Chờ đứa nhỏ này sinh ra, nàng nhất định đến nói với hắn một câu -- lão tử bội phục!
Lúc trước Thẩm Nhàn còn cảm thấy nhẹ nhàng, cái này tốt, hài tử còn ở trong bụng, nàng tức khắc lại cảm thấy thái sơn áp đỉnh.
Ngọc Nghiên duỗi tay quơ quơ trước mắt Thẩm Nhàn:
"Công chúa người không vui sao?"
Thẩm Nhàn:
"Ngươi nói xem, ta có cái gì để vui?"
Ngọc Nghiên trầm mặc một chút, nói:
"Nô tỳ biết công chúa đã không còn thích đại tướng quân, nhưng tóm lại vẫn là phải bảo vệ hài tử nha."
Lúc đó Tần Như Lương dẫn thái y vừa đi vào Trì Xuân Uyển.
Triệu thị vừa muốn vào phòng bẩm báo, đã bị Tần Như Lương giơ tay ngăn lại. Tần Như Lương bước lên bậc thang, đi đến dưới mái hiên bên ngoài phòng Thẩm Nhàn, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của chủ tớ bên trong truyền ra.
Tần Như Lương ổn định lại bước chân, không có đẩy cửa đi vào.
Thẩm Nhàn bỉu môi nói:
"Hài tử bảo vệ rồi, tương lai ta sinh nó ra, được nuôi dưỡng nhưng không được cha thương, thì có gì tốt? Ta không chỉ phải nuôi nó, chờ nó lớn lên còn phải mua nhà cho nó để cưới vợ, nếu lấy vợ có địa vị một chút, sẽ phải tốn không ít tiền lễ hỏi đi. Huống hồ ai nói nuôi con để dưỡng già, nếu nó đã có vợ sẽ một chân đem lão nương của nó đạp đi, ta tìm ai khóc đây?"
Ngọc Nghiên tròn mắt, nghe Thẩm Nhàn nói mà sửng sốt.
Thẩm Nhàn nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nàng, duỗi tay nhéo nhéo bên má:
"Cho nên ngươi là không biết cái hiện thực này có bao nhiêu tàn khốc đâu."
Ngọc Nghiên ngơ ngác nói:
"Nhưng kia cũng là sự tình 10-20 năm về sau, công chúa hiện tại đâu cần thiết nghĩ xa như vậy?"
Thẩm Nhàn thở dài, dựa vào đầu giường, liếc xéo nàng nói:
"Như thế nào là không cần thiết, cha của nó lòng lang dạ sói như vậy, không chừng về sau sẽ là một tiểu hỗn đản. Không đề cập tới 10-20 năm, liền nói thời điểm gần đi, chờ ta một chân đạp Tần Như Lương, lại lôi mang theo con chồng trước, tương lai tìm như thế nào được mùa xuân thứ hai?"
Vừa nói hết câu, Thẩm Nhàn liền ôm bụng cười hít thở một hơi:
"Ai da!"
Ngọc Nghiên hoảng hốt:
"Công chúa làm sao vậy? Bụng không thoải mái sao?"
Thẩm Nhàn ngưng cười, liền hướng bụng mình đánh vài cái:
"Tiểu tử này chán sống rồi, dám đá mẹ ruột nó!"
Ngọc Nghiên ngốc ngốc, theo sau "Phốc" mà cười rộ lên, nói:
"Đích thị là nghe được công chúa bố trí nó như vậy nên mới không vui."
"Còn không có ra từ trong bụng mẹ đâu, không vui cũng phải nhịn biết chưa." Thẩm Nhàn nhấc mày nói.
Mới vừa nói xong, cửa phòng từ bên ngoài thình lình mở ra.
Tần Như Lương mang theo gương mặt lạnh lùng, âm trầm mà đứng ở cửa. Những lời nói của Thẩm Nhàn một chữ cũng không lọt mà truyền hết vào lỗ tai hắn.
Thẩm Nhàn uống thuốc an thai thái y kê cũng đã một tháng, nếu như thai nhi bất ổn, hơn nữa ngoài ý muốn, nhất định có thể sảy mất đứa nhỏ này.
Đến lúc đó liền có thể danh chính ngôn thuận mà tuyên bố Tĩnh Nhàn công chúa sinh non. Hài tử chuyện này coi như không có phát sinh qua.
Tần Như Lương vừa về đến liền lập tức mang theo thái y đi vào Trì Xuân Uyển. Hắn cũng muốn nhìn một chút nữ nhân kia hiện giờ còn cái gì để ngạo mạn.
Hai ngày trôi qua, từ đầu đến cuối, Thẩm Nhàn cũng chưa hỏi đến một câu về hài tử trong bụng.
Rốt cuộc, Ngọc Nghiên thật sự nhịn không được, nói trước:
"Công chúa.. Chẳng lẽ một chút cũng không quan tâm đến hài tử sao.."
Thẩm Nhàn nhướn mày, giương mắt nhìn nàng, vân đạm phong khinh nói:
"Quan tâm thì có tác dụng gì? Sinh tử có mệnh, ta đã tận lực, có lý do gì để hỏi?"
Nàng tự nhận là chính mình đã làm tận tình tận nghĩa.
Nàng cùng Tần Như Lương không có bất luận cái cảm tình gì ràng buộc, hìa tử trong bụng cũng không có cảm tình gì đặc biệt, sở dĩ vẫn luôn giữ đứa nhỏ này, là bởi vì nó dù sao cũng là một sinh mệnh, hơn nữa có thể là toàn bộ sự ký thác của Thẩm Nhàn ngốc.
Nàng không có tàn nhẫn đến mức muốn sảy mất hài tử để giảm bớt gánh nặng.
Thế nhưng Tần Như Lương cùng nàng bất đồng, Tần Như Lương hạ thủ được. Nếu nghiệt này là Tần Như Lương tạo, không có hài tử sau này Thẩm Nhàn nàng liền có thể hô mưa gọi gió, hơn nữa lại không có bất luận cố kỵ gì.
Có thù báo thù có oán báo oán, nàng chớp mắt một chút đôi mắt này liền không còn là Thẩm Nhàn!
Hiện tại đối với Thẩm Nhàn mà nói, tuy có chút tổn hại thân thể, nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Thẩm Nhàn so với bất luận kẻ nào đều thản nhiên, đã là vận mệnh ông trời an bài, nàng sẽ chấp nhận.
Ngọc Nghiên nào biết được những thứ này, nàng chỉ biết từ trước công chúa đã thích Tần Như Lương. Hiện giờ sợ rằng công chúa chịu không nổi đả kích, cho nên không dám mở miệng dò hỏi chuyện hài tử.
Ngọc Nghiên vui mừng nói:
"Nô tỳ biết công chúa lo lắng sợ hãi, nhưng trước mắt công chúa không cần lo, hài tử vẫn còn. Đại phu nói công chúa bị thương vẫn chưa ổn định, thai nhi cũng suy yếu, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, nhất định có thể khỏe mạnh trưởng thành."
Thẩm Nhàn vừa lật sách, mí mắt run run:
"Hiện tại công chúa ta mới thật có chút lo sợ."
Ngày ấy nàng rõ ràng đã chảy máu, Thẩm Nhàn thực không thể lý giải, hài tử trong bụng cư nhiên còn có thể không có việc gì? Đây là có bao nhiêu nghị lực ngoan cường, vững chắc đến mức nào.
Chờ đứa nhỏ này sinh ra, nàng nhất định đến nói với hắn một câu -- lão tử bội phục!
Lúc trước Thẩm Nhàn còn cảm thấy nhẹ nhàng, cái này tốt, hài tử còn ở trong bụng, nàng tức khắc lại cảm thấy thái sơn áp đỉnh.
Ngọc Nghiên duỗi tay quơ quơ trước mắt Thẩm Nhàn:
"Công chúa người không vui sao?"
Thẩm Nhàn:
"Ngươi nói xem, ta có cái gì để vui?"
Ngọc Nghiên trầm mặc một chút, nói:
"Nô tỳ biết công chúa đã không còn thích đại tướng quân, nhưng tóm lại vẫn là phải bảo vệ hài tử nha."
Lúc đó Tần Như Lương dẫn thái y vừa đi vào Trì Xuân Uyển.
Triệu thị vừa muốn vào phòng bẩm báo, đã bị Tần Như Lương giơ tay ngăn lại. Tần Như Lương bước lên bậc thang, đi đến dưới mái hiên bên ngoài phòng Thẩm Nhàn, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của chủ tớ bên trong truyền ra.
Tần Như Lương ổn định lại bước chân, không có đẩy cửa đi vào.
Thẩm Nhàn bỉu môi nói:
"Hài tử bảo vệ rồi, tương lai ta sinh nó ra, được nuôi dưỡng nhưng không được cha thương, thì có gì tốt? Ta không chỉ phải nuôi nó, chờ nó lớn lên còn phải mua nhà cho nó để cưới vợ, nếu lấy vợ có địa vị một chút, sẽ phải tốn không ít tiền lễ hỏi đi. Huống hồ ai nói nuôi con để dưỡng già, nếu nó đã có vợ sẽ một chân đem lão nương của nó đạp đi, ta tìm ai khóc đây?"
Ngọc Nghiên tròn mắt, nghe Thẩm Nhàn nói mà sửng sốt.
Thẩm Nhàn nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nàng, duỗi tay nhéo nhéo bên má:
"Cho nên ngươi là không biết cái hiện thực này có bao nhiêu tàn khốc đâu."
Ngọc Nghiên ngơ ngác nói:
"Nhưng kia cũng là sự tình 10-20 năm về sau, công chúa hiện tại đâu cần thiết nghĩ xa như vậy?"
Thẩm Nhàn thở dài, dựa vào đầu giường, liếc xéo nàng nói:
"Như thế nào là không cần thiết, cha của nó lòng lang dạ sói như vậy, không chừng về sau sẽ là một tiểu hỗn đản. Không đề cập tới 10-20 năm, liền nói thời điểm gần đi, chờ ta một chân đạp Tần Như Lương, lại lôi mang theo con chồng trước, tương lai tìm như thế nào được mùa xuân thứ hai?"
Vừa nói hết câu, Thẩm Nhàn liền ôm bụng cười hít thở một hơi:
"Ai da!"
Ngọc Nghiên hoảng hốt:
"Công chúa làm sao vậy? Bụng không thoải mái sao?"
Thẩm Nhàn ngưng cười, liền hướng bụng mình đánh vài cái:
"Tiểu tử này chán sống rồi, dám đá mẹ ruột nó!"
Ngọc Nghiên ngốc ngốc, theo sau "Phốc" mà cười rộ lên, nói:
"Đích thị là nghe được công chúa bố trí nó như vậy nên mới không vui."
"Còn không có ra từ trong bụng mẹ đâu, không vui cũng phải nhịn biết chưa." Thẩm Nhàn nhấc mày nói.
Mới vừa nói xong, cửa phòng từ bên ngoài thình lình mở ra.
Tần Như Lương mang theo gương mặt lạnh lùng, âm trầm mà đứng ở cửa. Những lời nói của Thẩm Nhàn một chữ cũng không lọt mà truyền hết vào lỗ tai hắn.