Chương 80: Tâm trạng xấu đến cực điểm
Một đường hoảng loạn trở lại trong cung, Dương Hỷ đến ngự thư phòng mặt thánh phục chỉ, nơm nớp lo sợ hành lễ "Hoàng Thượng."
Hoàng đế từ sau bàn ngẩng đầu "Tiêu Viễn Đình gặp con trai hắn rồi?"
"Không." Dương Hỷ trả lời, "Cửu công chúa nói phủ công chúa không thể so với thân vương phủ, không giống có một nam chủ nhân, khách nam không tiện đi vào."
"Này nó lại lấy cơ?" Hoàng đế sắc mặt trầm xuống dưới, "Tiêu Vân Hành không phải nam chủ nhân sao? Với lại Tiêu Viễn Đình muốn gặp con trai của mình là đạo lý thường tình, bảo hạ nhân dẫn đi gặp là được, nó ngăn cái gì?"
Dương Hỷ cúi đầu, trầm mặc một lát, "Hôm nay cửu công chúa được mời tới phủ An thượng thư làm khách, sớm đã trở lại, lúc sau nghe nói tâm trạng cửu công chúa không tốt lắm, không biết có ở thượng thư phủ bị chọc giận không."
Hoàng đế nhíu mày "Tử Thù tới thượng thư phủ?"
"Phải"
"Ai mời?"
Dương Hỷ cúi đầu trả lời "Hình như là tứ công chúa."
"Nó muốn làm gì?" Hoàng đế mặt lộ vẻ không vui, đứa nào cũng không làm cho người ta bớt lo, "Thấy Vân Tử Thù được thái hậu sủng, nghĩ muốn kéo quan hệ với nó?"
"Nô tài không biết."
Tâm trạng Hoàng đế nháy mắt xấu tới cực điểm, ném tấu chương trong tay, ngồi ở trên ghế không nói một câu.
Hai ngày này bởi vì chuyện của Vân Tử Thù liên tiếp tức giận lại không giải quyết được, mệnh lệnh Vân Tử Thù trở về Tiêu gia, Vân Tử Thù bộ dạng ủy khuất không muốn trở về.
Hắn bảo Tư Thương cách Vân Tử Thù xa một chút, kết quả hắn vậy mà đi làm Ám vệ bên cạnh Vân Tử Thù.
Hắn cực lực ngăn cản Vân Tử Thù cùng thái hậu gặp mặt, các nàng cố tình ở trước mặt hắn chính đại quang minh bắt chuyện gắn kết tình cảm, sợ người bên ngoài không biết các bà cháu các nàng quan hệ tốt.
Bữa tiệc sinh thần của Quý phi, nó cũng dám trước mặt quý phi làm xấu mặt nàng, hoàn toàn không đem phụ hoàng này cùng quý phi để vào mắt.
Hoàng đế càng nghĩ càng là tức giận, trong lòng như là có một cơn hỏa thiêu tràn đầy, cháy sạch ngũ tạng lục phủ hắn, nếu không cố kỵ thái hậu cùng Phượng gia.. Còn có tên Tư Thương kia luôn cùng hắn đối nghịch, hắn sao có thể dung túng cô làm càn như thế.
Hít một hơi thật sâu, hoàng đế mặt mày tối tăm xuống "Bảo thái tử lại đây."
"Vâng"
"Hoàng Thượng, không hay rồi!" Một tên nội tòng vội vàng đi vào ngự thư phòng, quỳ trên mặt đất bẩm báo, "An đại nhân Lại bộ thượng thư trong nhà đã xảy ra chuyện."
Hoàng đế biến sắc, theo bản năng đã nghĩ là mầm tai vạ Vân Tử Thù gây ra, lạnh lùng nói "Ra chuyện gì?"
"Con trai trưởng An gia bị người dùng dao găm phế đi một bàn tay, còn hạ độc." Nội tòng trả lời, "An đại nhân nói đại phu bên ngoài không giải được độc, muốn mời thái y của thái y viện qua xem, xin Hoàng Thượng cho phép."
Cái gì?
Hoàng đế nhíu mày "Ai làm?"
"Sau khi An công tử tỉnh lại, nói.. Nói là Phan cô nương của phủ Tây bình hầu."
Hoàng đế nháy mắt trầm mặc xuống dưới.
Phủ Tây bình hầu?
Phu nhân Phan thị của An thượng thư xuất thân phủ Tây bình hầu, con gái Phan gia là cháu gái ruột của nàng ta, có lý do mà ám hại An Hoài Sơn?
Hoàng đế đăng cơ nhiều năm như vậy, giữa hoàng tử lục đục với nhau, giữa tần phi âm mưu hãm hại, giữa các nhà quyền quý trong nhà tranh đấu đều có nghe qua, hắn không phải người dễ dàng bị đánh lừa.
Chuyện này rõ ràng có chút kỳ lạ.
Nhưng mà nếu An Hoài Sơn tự mình chắc chắn là Phan gia cô nương động thủ, những người khác có nói nhiều cũng không có tác dụng.
"Dương Hỷ, ngươi tới thái y viện chọn một thái y, Xem tay công tử An gia còn có thể chữa khỏi không, rồi chọn một người am hiểu giải độc, cùng qua xem xem." Hoàng đế rất nhanh phân phó nói, "Bảo Minh Trọng Cẩm với ngươi cùng đi, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì."
Minh Trọng Cẩmlà thống lĩnh Ngự lâm quân, an ninh bên trong ngoài thành đều do hắn hắn quản, đi theo thái y tới An gia nhìn một cái, thay Hoàng Thượng hỏi mấy câu, coi như là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Huống hồ An Hoài Sơn chuyện này huống đặc thù, người trong nhà không báo án, không cáo ngự trạng, còn không động đậy đến lớn để ý tự, làm cho minh trọng cẩm đi một chuyến là tối thích hợp của quyết định.
"Nô tài tuân chỉ."
Sau khi Dương Hỷ rời khỏi, hoàng đế một mình đợi thật lâu, mặt mày bao phủ một tầng khó chịu, hắn thực sự hối hận không sớm đem đứa con gái phản nghịch đuổi về Tiêu gia, lúc trước cô cáu kỉnh hưu phu, hắn sẽ không nên thuận theo tính tình nàng, nên bảo Tiêu phu nhân trị cái tật xấu phản nghịch của cô thật tốt.
Nếu cưỡng chế nhốt cô ở Tiêu gia, hiện giờ nào có nhiều chuyện phiền lòng như vậy?
"Phụ hoàng." Thái tử Vân Thần bị mời tới, cung kính hành lễ tham kiến, "Người tìm nhi thần?"
Hoàng đế thấy hắn, biểu tình mới thoáng tốt một ít "Mẫu phi ngươi hôm nay tâm tình thế nào?"
"Nhi thần sáng sớm đi thỉnh an mẫu hậu, mẫu phi trông cũng không tồi." Vân Thần cung kính nói, "Tạ ơn phụ hoàng quan tâm."
"Thời gian này khá nhiều chuyện xảy ra, con cũng đừng ở đông cung đợi mãi, thường xuyên xuất cung xem xem, cùng các công tử thế gia tạo quan hệ tốt, nhân lúc còn trẻ thu phục vài người cho mình dùng." Hoàng đế nói xong, cố ý bổ sung nói, "Thỉnh thoảng cũng đi thăm một chút con trai trưởng Tiêu gia, hắn dù sao cũng là con trai duy nhất của Tiêu tướng quân, về sau là người đắc lực của con."
Vân Thần cân nhắc ý tứ trong lời nói phụ hoàng, chậm rãi gật đầu "Vâng, nhi thần cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng."
Hoàng đế nhìn hắn, nhịn không được ở trong lòng so sánh với Vân Tử Thù, thái tử khiêm tốn nghe lời, Vân Tử Thù phản nghịch phản cốt, thái tử là con trai Ngô quý phi, Vân Tử Thù là con gái hoàng hậu nhà buôn đã mất.
Quả nhiên hoàng hậu xuất thân nhà buôn, sinh ra tới con gái cũng là đứa vô ơn.
Hoàng đế ở trong lòng u ám nghĩ, căn bản không muốn đối diện việc huyết mạch của mình cùng hoàng hậu bị đổi là sự thật, chỉ cần biết rằng người biết chân tướng năm đó đã chết, hắn chính là huyết mạch hoàng tộc chính thống, con hắn, con trai của con trai, nhiều thế hệ đều là hoàng tộc.
Ai cũng không thay đổi được sự thật này.
Lúc này trong thư phòng của Tiêu gia, Tiêu Viễn Đình đã phân phó tâm phúc của hắn "Phái người đi tìm hiểu Vân Tử Thù hôm nay tới An gia xảy ra chuyện gì, đầu đuôi ngọn ngành phải tường tận."
"Vâng"
Sau khi tâm phúc rời khỏi, Tiêu Viễn Đình một mình ngồi ở thư phòng, suy tư về những chuyện đã phát sinh những ngày gần đây, tâm tình trầm trọng, dồn nén trong lòng.
Một cái hôn sự nháo ra nông nỗi như hôm nay, dù ai đúng ai sai cũng đã không quan trọng, quan trọng là.. mặt mũi Tiêu gia mất hết, chỉ sợ lót áo cũng không giữ được.
Nghĩ đến Vân Tử Thù quật cường ngang bướng, nghĩ đến sự che chở của Tư Thương, Tiêu Viễn Đình nghĩ như thế nào đều nghĩ không thông, rốt cuộc mọi chuyện sao lại phát triển đến bước này.
Vị cửu công chúa hoàng tộc này mẹ mất sớm, cho dù thân là đích công chúa, ở hoàng tộc trung cũng không có cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, đừng nói gì đến ân sủng, theo lý thuyết, cô căn bản không nên có tính tình như vậy.
Cho dù có tức giận, cũng không nên chống lại Tiêu gia lần nữa, chống lại sức mạnh của Hoàng Thượng -- đúng, theo Tiêu Viễn Đình nghĩ, Vân Tử Thù liên tiếp không tuân thánh chỉ, chính là trá hình chống lại Hoàng Thượng.
Cô thậm chí không đem thái tử để vào mắt.
Một cửu công chúa không được sủng, cô rốt cuộc tại sao dám làm như vậy?
Tiêu Viễn Đình xoa xoa mặt, lần đầu cảm giác bản thân nhìn không thấu một người, hắn trước kia coi thường vị công chúa này, nếu sớm biết sẽ rơi vào tình trạng hôm nay, hắn dù sao cũng sẽ không dễ dàng cho Lê Tuyết vào cửa.
Hoàng đế từ sau bàn ngẩng đầu "Tiêu Viễn Đình gặp con trai hắn rồi?"
"Không." Dương Hỷ trả lời, "Cửu công chúa nói phủ công chúa không thể so với thân vương phủ, không giống có một nam chủ nhân, khách nam không tiện đi vào."
"Này nó lại lấy cơ?" Hoàng đế sắc mặt trầm xuống dưới, "Tiêu Vân Hành không phải nam chủ nhân sao? Với lại Tiêu Viễn Đình muốn gặp con trai của mình là đạo lý thường tình, bảo hạ nhân dẫn đi gặp là được, nó ngăn cái gì?"
Dương Hỷ cúi đầu, trầm mặc một lát, "Hôm nay cửu công chúa được mời tới phủ An thượng thư làm khách, sớm đã trở lại, lúc sau nghe nói tâm trạng cửu công chúa không tốt lắm, không biết có ở thượng thư phủ bị chọc giận không."
Hoàng đế nhíu mày "Tử Thù tới thượng thư phủ?"
"Phải"
"Ai mời?"
Dương Hỷ cúi đầu trả lời "Hình như là tứ công chúa."
"Nó muốn làm gì?" Hoàng đế mặt lộ vẻ không vui, đứa nào cũng không làm cho người ta bớt lo, "Thấy Vân Tử Thù được thái hậu sủng, nghĩ muốn kéo quan hệ với nó?"
"Nô tài không biết."
Tâm trạng Hoàng đế nháy mắt xấu tới cực điểm, ném tấu chương trong tay, ngồi ở trên ghế không nói một câu.
Hai ngày này bởi vì chuyện của Vân Tử Thù liên tiếp tức giận lại không giải quyết được, mệnh lệnh Vân Tử Thù trở về Tiêu gia, Vân Tử Thù bộ dạng ủy khuất không muốn trở về.
Hắn bảo Tư Thương cách Vân Tử Thù xa một chút, kết quả hắn vậy mà đi làm Ám vệ bên cạnh Vân Tử Thù.
Hắn cực lực ngăn cản Vân Tử Thù cùng thái hậu gặp mặt, các nàng cố tình ở trước mặt hắn chính đại quang minh bắt chuyện gắn kết tình cảm, sợ người bên ngoài không biết các bà cháu các nàng quan hệ tốt.
Bữa tiệc sinh thần của Quý phi, nó cũng dám trước mặt quý phi làm xấu mặt nàng, hoàn toàn không đem phụ hoàng này cùng quý phi để vào mắt.
Hoàng đế càng nghĩ càng là tức giận, trong lòng như là có một cơn hỏa thiêu tràn đầy, cháy sạch ngũ tạng lục phủ hắn, nếu không cố kỵ thái hậu cùng Phượng gia.. Còn có tên Tư Thương kia luôn cùng hắn đối nghịch, hắn sao có thể dung túng cô làm càn như thế.
Hít một hơi thật sâu, hoàng đế mặt mày tối tăm xuống "Bảo thái tử lại đây."
"Vâng"
"Hoàng Thượng, không hay rồi!" Một tên nội tòng vội vàng đi vào ngự thư phòng, quỳ trên mặt đất bẩm báo, "An đại nhân Lại bộ thượng thư trong nhà đã xảy ra chuyện."
Hoàng đế biến sắc, theo bản năng đã nghĩ là mầm tai vạ Vân Tử Thù gây ra, lạnh lùng nói "Ra chuyện gì?"
"Con trai trưởng An gia bị người dùng dao găm phế đi một bàn tay, còn hạ độc." Nội tòng trả lời, "An đại nhân nói đại phu bên ngoài không giải được độc, muốn mời thái y của thái y viện qua xem, xin Hoàng Thượng cho phép."
Cái gì?
Hoàng đế nhíu mày "Ai làm?"
"Sau khi An công tử tỉnh lại, nói.. Nói là Phan cô nương của phủ Tây bình hầu."
Hoàng đế nháy mắt trầm mặc xuống dưới.
Phủ Tây bình hầu?
Phu nhân Phan thị của An thượng thư xuất thân phủ Tây bình hầu, con gái Phan gia là cháu gái ruột của nàng ta, có lý do mà ám hại An Hoài Sơn?
Hoàng đế đăng cơ nhiều năm như vậy, giữa hoàng tử lục đục với nhau, giữa tần phi âm mưu hãm hại, giữa các nhà quyền quý trong nhà tranh đấu đều có nghe qua, hắn không phải người dễ dàng bị đánh lừa.
Chuyện này rõ ràng có chút kỳ lạ.
Nhưng mà nếu An Hoài Sơn tự mình chắc chắn là Phan gia cô nương động thủ, những người khác có nói nhiều cũng không có tác dụng.
"Dương Hỷ, ngươi tới thái y viện chọn một thái y, Xem tay công tử An gia còn có thể chữa khỏi không, rồi chọn một người am hiểu giải độc, cùng qua xem xem." Hoàng đế rất nhanh phân phó nói, "Bảo Minh Trọng Cẩm với ngươi cùng đi, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì."
Minh Trọng Cẩmlà thống lĩnh Ngự lâm quân, an ninh bên trong ngoài thành đều do hắn hắn quản, đi theo thái y tới An gia nhìn một cái, thay Hoàng Thượng hỏi mấy câu, coi như là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Huống hồ An Hoài Sơn chuyện này huống đặc thù, người trong nhà không báo án, không cáo ngự trạng, còn không động đậy đến lớn để ý tự, làm cho minh trọng cẩm đi một chuyến là tối thích hợp của quyết định.
"Nô tài tuân chỉ."
Sau khi Dương Hỷ rời khỏi, hoàng đế một mình đợi thật lâu, mặt mày bao phủ một tầng khó chịu, hắn thực sự hối hận không sớm đem đứa con gái phản nghịch đuổi về Tiêu gia, lúc trước cô cáu kỉnh hưu phu, hắn sẽ không nên thuận theo tính tình nàng, nên bảo Tiêu phu nhân trị cái tật xấu phản nghịch của cô thật tốt.
Nếu cưỡng chế nhốt cô ở Tiêu gia, hiện giờ nào có nhiều chuyện phiền lòng như vậy?
"Phụ hoàng." Thái tử Vân Thần bị mời tới, cung kính hành lễ tham kiến, "Người tìm nhi thần?"
Hoàng đế thấy hắn, biểu tình mới thoáng tốt một ít "Mẫu phi ngươi hôm nay tâm tình thế nào?"
"Nhi thần sáng sớm đi thỉnh an mẫu hậu, mẫu phi trông cũng không tồi." Vân Thần cung kính nói, "Tạ ơn phụ hoàng quan tâm."
"Thời gian này khá nhiều chuyện xảy ra, con cũng đừng ở đông cung đợi mãi, thường xuyên xuất cung xem xem, cùng các công tử thế gia tạo quan hệ tốt, nhân lúc còn trẻ thu phục vài người cho mình dùng." Hoàng đế nói xong, cố ý bổ sung nói, "Thỉnh thoảng cũng đi thăm một chút con trai trưởng Tiêu gia, hắn dù sao cũng là con trai duy nhất của Tiêu tướng quân, về sau là người đắc lực của con."
Vân Thần cân nhắc ý tứ trong lời nói phụ hoàng, chậm rãi gật đầu "Vâng, nhi thần cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng."
Hoàng đế nhìn hắn, nhịn không được ở trong lòng so sánh với Vân Tử Thù, thái tử khiêm tốn nghe lời, Vân Tử Thù phản nghịch phản cốt, thái tử là con trai Ngô quý phi, Vân Tử Thù là con gái hoàng hậu nhà buôn đã mất.
Quả nhiên hoàng hậu xuất thân nhà buôn, sinh ra tới con gái cũng là đứa vô ơn.
Hoàng đế ở trong lòng u ám nghĩ, căn bản không muốn đối diện việc huyết mạch của mình cùng hoàng hậu bị đổi là sự thật, chỉ cần biết rằng người biết chân tướng năm đó đã chết, hắn chính là huyết mạch hoàng tộc chính thống, con hắn, con trai của con trai, nhiều thế hệ đều là hoàng tộc.
Ai cũng không thay đổi được sự thật này.
Lúc này trong thư phòng của Tiêu gia, Tiêu Viễn Đình đã phân phó tâm phúc của hắn "Phái người đi tìm hiểu Vân Tử Thù hôm nay tới An gia xảy ra chuyện gì, đầu đuôi ngọn ngành phải tường tận."
"Vâng"
Sau khi tâm phúc rời khỏi, Tiêu Viễn Đình một mình ngồi ở thư phòng, suy tư về những chuyện đã phát sinh những ngày gần đây, tâm tình trầm trọng, dồn nén trong lòng.
Một cái hôn sự nháo ra nông nỗi như hôm nay, dù ai đúng ai sai cũng đã không quan trọng, quan trọng là.. mặt mũi Tiêu gia mất hết, chỉ sợ lót áo cũng không giữ được.
Nghĩ đến Vân Tử Thù quật cường ngang bướng, nghĩ đến sự che chở của Tư Thương, Tiêu Viễn Đình nghĩ như thế nào đều nghĩ không thông, rốt cuộc mọi chuyện sao lại phát triển đến bước này.
Vị cửu công chúa hoàng tộc này mẹ mất sớm, cho dù thân là đích công chúa, ở hoàng tộc trung cũng không có cảm giác tồn tại quá mãnh liệt, đừng nói gì đến ân sủng, theo lý thuyết, cô căn bản không nên có tính tình như vậy.
Cho dù có tức giận, cũng không nên chống lại Tiêu gia lần nữa, chống lại sức mạnh của Hoàng Thượng -- đúng, theo Tiêu Viễn Đình nghĩ, Vân Tử Thù liên tiếp không tuân thánh chỉ, chính là trá hình chống lại Hoàng Thượng.
Cô thậm chí không đem thái tử để vào mắt.
Một cửu công chúa không được sủng, cô rốt cuộc tại sao dám làm như vậy?
Tiêu Viễn Đình xoa xoa mặt, lần đầu cảm giác bản thân nhìn không thấu một người, hắn trước kia coi thường vị công chúa này, nếu sớm biết sẽ rơi vào tình trạng hôm nay, hắn dù sao cũng sẽ không dễ dàng cho Lê Tuyết vào cửa.