Chương 70: Hình xăm, tên của nàng
Bởi vì ban ngày quá nhiều chuyện xảy ra, mà mỗi chuyện đều cần bọn suy nghĩ sâu xa, đêm nay Vân Tử Thù cùng Tư Thương tán gẫu có chút muộn, đến khi quá giờ tý mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời sáng Vân Tử Thù liền tỉnh lại, mở mắt ra thấy bên giường thêm một bóng người, Vân Tử Thù quả thực bối rối.
"Điện hạ ngủ thêm một lát đi." Tư Thương đứng ở trước giường, "Tối hôm qua ngủ muộn."
Vân Tử Thù lúc này mới nhớ tới đến, thở một hơi nhẹ, chậm rãi ngồi dậy "Ngủ không được."
Tư Thương xoay người đi lấy xiêm y cho cô, Vân Tử Thù vừa đứng dậy thay quần áo, vừa thuận miệng hỏi "Lãnh Nguyệt và Lãnh Sương không ở đây à?"
"Điện hạ không muốn thuộc hạ hầu hạ?" Tư Thương động tác ngừng một chút.
Lời này hỏi có chút kỳ quái.
Hầu hạ công chúa đều là thị nữ, nào có nam tử bên người hầu hạ chứ? Nhưng mà Vân Tử Thù thấy Tư Thương lúc nào cũng có thể có biểu tình ảm đạm, lời đến bên miệng cũng đổi thành "Cũng không phải."
"Thuộc hạ sẽ không vượt qua quy tắc." Tư Thương thấp giọng nói, "Nếu điện hạ không thích, thuộc hạ bảo Lãnh Nguyệt vào hầu hạ."
Vân Tử Thù muốn nói với hắn như này đã là vượt qua quy tắc rồi, chẳng qua hắn đã là Ám vệ riêng của nàng, những chuyện khác hình như đã không quan trọng nữa rồi.
"Không cần ăn mặc trang trọng quá." Cô nói, "Hôm nay chúng ta không ra cửa, mặc thoải mái một chút, tiện làm việc."
"Vâng"
Kế tiếp thay quần áo rửa mặt, trang điểm mặc quần áo, sau khi qua loa bận một hồi, Lãnh Nguyệt mang theo thị nữ đem đồ ăn sáng đã chuẩn bị lên, một mâm đồ ăn bày ra trên bàn.
Vân Tử Thù cùng Tư Thương ngồi xuống dùng bữa, sau khi ăn xong Tư Thương đã chuẩn bị xong kim và mực, tự đi tắm rửa một cái, mặc một cái áo mỏng đi tới.
Vân Tử Thù nhìn hắn "Có thể bắt đầu rồi?"
"Ừm."
Thế là Vân Tử Thù rửa sạch hai tay, ngồi xuống ghế ở cây hoa lê, bàn dài bên cạnh đặt những dụng cụ cần thiết để xăm, Tư Thương ở trước mặt Vân Tử Thù quay lưng lại ngồi xuống, bỏ áo ra, lộ ra đường cong sống lưng, thân thể gầy gò khỏe khoắn lộ ra trước mắt.
Thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, tiện cho Vân Tử Thù ra tay.
Bàn bên cạnh đặt một cái đèn, Vân Tử Thù dùng rượu mạnh lau cái lưng vai trắng nón rắn chắc của hắn một lần trước, sau đó mới cầm bút viết xuống "Tử Thù" hai chữ, vốn dĩ là muốn viết ở bên trong, nhưng mà lúc đang viết, Vân Tử Thù không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ngòi bút thoáng di chuyển một chút, đem chữ viết ở bên lưng vai.
Hình xăm là quá trình cần yên tĩnh tuyệt đối.
Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Sương canh giữ ở ngoài điện, Vân Tử Thù trước đó đã phân phó rồi, trong hôm nay, không cho bất lỳ kẻ nào tới đây quấy rầy cô.
"Điện hạ không cần căng thẳng quá đâu." Tư Thương ngồi lưng đối diện với Tử Thù, thanh âm nghe trầm ổn bình tĩnh, "Hình xăm rất đơn giản, trong ngục có phạm nhân cần xăm chữ ở trên mặt, lính trông ngục đều trực tiếp ra tay --"
"Ngươi cũng không phải phạm nhân." Vân Tử Thù thanh âm bình tĩnh, hơ hơ cây kim trên lửa, chấm mực, nghiêm túc chăm chú bắt đầu xăm chữ, "Hơi đau một chút, ngươi nhịn nhé."
Tư Thương không sợ đau.
Những năm này ở Ám Các chịu không biết bao nhiêu huấn luyện tàn khốc hắn cũng trải qua rồi, chút đau đớn này sao có thể để trong lòng chứ?
Hắn chỉ là..
Hơi hơi chớp mắt, Tư Thương trầm mặc cảm nhận được động tác của đôi tay mềm yếu mảnh khảnh kia trên lưng mình, đau đớn do kim đâm vào da thịt cũng không chống lại cảm giác nặng nề mà hai tay cô đem lại.
Xăm hai chữ xong thực ra không dài, nửa canh giờ là có thể xong, nhưng hắn lại hy vọng quá trình này có thể duy trì lâu hơn một chút.
Trong điện một mảng yên tĩnh hài hòa.
Cả quá trình xăm đều rất im lặng, không ai nói chuyện, Vân Tử Thù chuyên chú làm chuyện của mình, tỉ mỉ mà cẩn thận, luôn không quên chú ý tới phản ứng của Tư Thương, thấy hắn thật sự không có toát ra biểu tình đau đớn quá rõ ràng, mới yên tâm lớn mật tiếp tục hoàn thành động tác trên tay.
Sau khi xăm xong, đem tấm vải mềm sạch sẽ màu trắng ngâm vào trong nước thuốc, vắt kiệt, nhẹ nhàng lau.
Vân Tử Thù im lặng nhìn hai chữ tự tay khắc trên vai lưng hắn, hoảng hốt có một loại cảm giác vi diệu người này đã chân chính thuộc về nàng.
"Tư Thương." Cô ma xui quỷ khiến bắt đầu, "Trên người khắc tên của bản cung, về sau ngươi chính là người của bản cung, đời này không được thích nữ tử khác, không được làm chuyện khiến bản cung không vui, cả đời trung thành với bản cung, đến chết cũng không được đổi ý."
Tư Thương thẳng lưng, xoay người quỳ xuống, thanh âm bình tĩnh vững vàng "Thuộc hạ sẽ không phản bội điện hạ, sẽ không làm chuyện khiến điện hạ không vui, cuộc đời này chỉ nghe mệnh của điện hạ, tuyệt đối không đổi ý."
Vân Tử Thù vì thế liền thấy lồng ngực bằng phẳng của hắn, trong nháy mắt, cô vậy mà lo lắng nên dời tầm mắt hay là cứ như vậy thưởng thức một phen, nhưng mà đợi tầm mắt cô dừng ở những vết sẹo đã có từ lâu trên ngực hắn, trên mặt rốt cuộc cũng mất đi vẻ thoải mái thảnh thơi, trở nên trầm mặc thật lâu.
Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ vỗ về vết tích như trải dài từ ngực đến bụng, hồi tưởng một lần nguy hiểm đáng sợ khi còn là thiếu niên kia, cô thản nhiên nói "Vết thương này bản cung còn nhớ rõ."
Tư Thương cúi đầu, khắc chế thân thể run rẩy.
Hắn biết mình ở cô trước mặt không hề có sức chống đỡ, mỗi lần gặp cô, sức khống chế mà hắn kiêu ngạo hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhưng mặc dù là tra tấn, hắn cũng nguyện ý chịu.
"Vết thương này suýt chút nữa lấy mạng của ngươi."
Tư Thương hoàn hồn, nhớ tới lần bị thương nặng nhất, quả thật tới rất gần quỷ môn quan rồi, hắn mê man ngủ không biết bao lâu, khi tỉnh lại thương thế đã bị xử lý tốt rồi, những thảo dược đắp ở trên vết thương, đều là dược liệu cô tự giã.
Còn nhớ rõ hai lòng bàn tay cô đều chà ra bọt nước óng ánh.
"Cái mạng này là chủ tử nhặt về." Hắn trầm giọng nói, "Sau này sẽ trả tất cả cho chủ tử."
Vân Tử Thù nhíu mày "Ngươi không cần có áp lực tâm lý quá lớn, cũng không cần lúc nào cũng nhắc nhở bản thân mạng là do ai cứu về đâu."
Tư Thương cúi đầu "Thuộc hạ sẽ không quên."
Vân Tử Thù đem xiêm y của hắn lại đây, khoác trên người hắn "Bản cung không muốn để ngươi gánh vác quá nhiều, mặc kệ ngươi làm cái gì, bản cung đều hy vọng đó là ngươi cam tâm tình nguyện, thậm chí là vui mừng của, chứ không phải bị ân tình cứu mạng ép buộc."
Tư Thương nhịn không được muốn đưa tay kiểm tra chữ trên lưng, đó là tên của nàng, ấn ký của nàng.
Đây là cái hắn vui mừng, không mang theo gánh nặng gì.
Mỗi ngày ở bên người nàng, vì cô làm việc, nghe cô nói chuyện, cùng cô dùng bữa, nhìn cô vào giấc, đều là chuyện khiến cho hắn vui mừng, không có gì không tình nguyện cả.
Vân Tử Thù thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nhịn không được nhắc nhở "Mặc quần áo chỉnh tề vào, bảo Lãnh Nguyệt ngâm ấm trà vào đây đi."
Tư Thương cúi đầu đáp lại vâng, trong lòng ẩn ẩn xẹt qua một tia mất mác, giơ tay sửa sang lại quần áo lại thỏa đáng, nhìn Vân Tử Thù thu dọn kim mực và các dụng cụ, hắn như là rốt cục hoàn thành một chuyện tâm tâm niệm niệm, "Điện hạ vất vả rồi."
Vân Tử Thù chậm rãi lắc đầu "Hình xăm với ta mà nói là chuyện khá mới lạ, người bình thường còn không có cơ hội nếm thử đâu, cũng may ngươi không sợ đau, nếu không ta có thể còn không dám động thủ."
Tư Thương đứng dậy đi ra ngoài, phân phó Lãnh Nguyệt ngâm trà, quay đầu chỉ thấy Vân Tử Thù cũng đi ra.
Lãnh Nguyệt nhìn nhìn thống lĩnh đại nhân, lại nhìn nhìn Vân Tử Thù, "Điện hạ, đã xong?"
"Ừm."
Lãnh Nguyệt nói "Vậy thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo, hiện tại có thích hợp không?"
Vân Tử Thù gật đầu "Thích hợp."
Lãnh Nguyệt trình lên một thiệp mời "Mới vừa rồi tứ công chúa sai người đưa thiệp mời tới đây, nói là mời điện hạ tới thượng thư phủ uống trà, hàn huyên tình cảm tỷ muội."
Hàn huyên tình cảm tỷ muội?
Vân Tử Thù nhận thiệp mời tùy ý nhìn lướt qua, ném sang bên cạnh "Thực sự đang buồn ngủ thì có người tặng gối, Tư Thương, ngươi thấy thế nào?"
Sáng sớm hôm sau, trời sáng Vân Tử Thù liền tỉnh lại, mở mắt ra thấy bên giường thêm một bóng người, Vân Tử Thù quả thực bối rối.
"Điện hạ ngủ thêm một lát đi." Tư Thương đứng ở trước giường, "Tối hôm qua ngủ muộn."
Vân Tử Thù lúc này mới nhớ tới đến, thở một hơi nhẹ, chậm rãi ngồi dậy "Ngủ không được."
Tư Thương xoay người đi lấy xiêm y cho cô, Vân Tử Thù vừa đứng dậy thay quần áo, vừa thuận miệng hỏi "Lãnh Nguyệt và Lãnh Sương không ở đây à?"
"Điện hạ không muốn thuộc hạ hầu hạ?" Tư Thương động tác ngừng một chút.
Lời này hỏi có chút kỳ quái.
Hầu hạ công chúa đều là thị nữ, nào có nam tử bên người hầu hạ chứ? Nhưng mà Vân Tử Thù thấy Tư Thương lúc nào cũng có thể có biểu tình ảm đạm, lời đến bên miệng cũng đổi thành "Cũng không phải."
"Thuộc hạ sẽ không vượt qua quy tắc." Tư Thương thấp giọng nói, "Nếu điện hạ không thích, thuộc hạ bảo Lãnh Nguyệt vào hầu hạ."
Vân Tử Thù muốn nói với hắn như này đã là vượt qua quy tắc rồi, chẳng qua hắn đã là Ám vệ riêng của nàng, những chuyện khác hình như đã không quan trọng nữa rồi.
"Không cần ăn mặc trang trọng quá." Cô nói, "Hôm nay chúng ta không ra cửa, mặc thoải mái một chút, tiện làm việc."
"Vâng"
Kế tiếp thay quần áo rửa mặt, trang điểm mặc quần áo, sau khi qua loa bận một hồi, Lãnh Nguyệt mang theo thị nữ đem đồ ăn sáng đã chuẩn bị lên, một mâm đồ ăn bày ra trên bàn.
Vân Tử Thù cùng Tư Thương ngồi xuống dùng bữa, sau khi ăn xong Tư Thương đã chuẩn bị xong kim và mực, tự đi tắm rửa một cái, mặc một cái áo mỏng đi tới.
Vân Tử Thù nhìn hắn "Có thể bắt đầu rồi?"
"Ừm."
Thế là Vân Tử Thù rửa sạch hai tay, ngồi xuống ghế ở cây hoa lê, bàn dài bên cạnh đặt những dụng cụ cần thiết để xăm, Tư Thương ở trước mặt Vân Tử Thù quay lưng lại ngồi xuống, bỏ áo ra, lộ ra đường cong sống lưng, thân thể gầy gò khỏe khoắn lộ ra trước mắt.
Thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, tiện cho Vân Tử Thù ra tay.
Bàn bên cạnh đặt một cái đèn, Vân Tử Thù dùng rượu mạnh lau cái lưng vai trắng nón rắn chắc của hắn một lần trước, sau đó mới cầm bút viết xuống "Tử Thù" hai chữ, vốn dĩ là muốn viết ở bên trong, nhưng mà lúc đang viết, Vân Tử Thù không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ngòi bút thoáng di chuyển một chút, đem chữ viết ở bên lưng vai.
Hình xăm là quá trình cần yên tĩnh tuyệt đối.
Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Sương canh giữ ở ngoài điện, Vân Tử Thù trước đó đã phân phó rồi, trong hôm nay, không cho bất lỳ kẻ nào tới đây quấy rầy cô.
"Điện hạ không cần căng thẳng quá đâu." Tư Thương ngồi lưng đối diện với Tử Thù, thanh âm nghe trầm ổn bình tĩnh, "Hình xăm rất đơn giản, trong ngục có phạm nhân cần xăm chữ ở trên mặt, lính trông ngục đều trực tiếp ra tay --"
"Ngươi cũng không phải phạm nhân." Vân Tử Thù thanh âm bình tĩnh, hơ hơ cây kim trên lửa, chấm mực, nghiêm túc chăm chú bắt đầu xăm chữ, "Hơi đau một chút, ngươi nhịn nhé."
Tư Thương không sợ đau.
Những năm này ở Ám Các chịu không biết bao nhiêu huấn luyện tàn khốc hắn cũng trải qua rồi, chút đau đớn này sao có thể để trong lòng chứ?
Hắn chỉ là..
Hơi hơi chớp mắt, Tư Thương trầm mặc cảm nhận được động tác của đôi tay mềm yếu mảnh khảnh kia trên lưng mình, đau đớn do kim đâm vào da thịt cũng không chống lại cảm giác nặng nề mà hai tay cô đem lại.
Xăm hai chữ xong thực ra không dài, nửa canh giờ là có thể xong, nhưng hắn lại hy vọng quá trình này có thể duy trì lâu hơn một chút.
Trong điện một mảng yên tĩnh hài hòa.
Cả quá trình xăm đều rất im lặng, không ai nói chuyện, Vân Tử Thù chuyên chú làm chuyện của mình, tỉ mỉ mà cẩn thận, luôn không quên chú ý tới phản ứng của Tư Thương, thấy hắn thật sự không có toát ra biểu tình đau đớn quá rõ ràng, mới yên tâm lớn mật tiếp tục hoàn thành động tác trên tay.
Sau khi xăm xong, đem tấm vải mềm sạch sẽ màu trắng ngâm vào trong nước thuốc, vắt kiệt, nhẹ nhàng lau.
Vân Tử Thù im lặng nhìn hai chữ tự tay khắc trên vai lưng hắn, hoảng hốt có một loại cảm giác vi diệu người này đã chân chính thuộc về nàng.
"Tư Thương." Cô ma xui quỷ khiến bắt đầu, "Trên người khắc tên của bản cung, về sau ngươi chính là người của bản cung, đời này không được thích nữ tử khác, không được làm chuyện khiến bản cung không vui, cả đời trung thành với bản cung, đến chết cũng không được đổi ý."
Tư Thương thẳng lưng, xoay người quỳ xuống, thanh âm bình tĩnh vững vàng "Thuộc hạ sẽ không phản bội điện hạ, sẽ không làm chuyện khiến điện hạ không vui, cuộc đời này chỉ nghe mệnh của điện hạ, tuyệt đối không đổi ý."
Vân Tử Thù vì thế liền thấy lồng ngực bằng phẳng của hắn, trong nháy mắt, cô vậy mà lo lắng nên dời tầm mắt hay là cứ như vậy thưởng thức một phen, nhưng mà đợi tầm mắt cô dừng ở những vết sẹo đã có từ lâu trên ngực hắn, trên mặt rốt cuộc cũng mất đi vẻ thoải mái thảnh thơi, trở nên trầm mặc thật lâu.
Bàn tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ vỗ về vết tích như trải dài từ ngực đến bụng, hồi tưởng một lần nguy hiểm đáng sợ khi còn là thiếu niên kia, cô thản nhiên nói "Vết thương này bản cung còn nhớ rõ."
Tư Thương cúi đầu, khắc chế thân thể run rẩy.
Hắn biết mình ở cô trước mặt không hề có sức chống đỡ, mỗi lần gặp cô, sức khống chế mà hắn kiêu ngạo hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhưng mặc dù là tra tấn, hắn cũng nguyện ý chịu.
"Vết thương này suýt chút nữa lấy mạng của ngươi."
Tư Thương hoàn hồn, nhớ tới lần bị thương nặng nhất, quả thật tới rất gần quỷ môn quan rồi, hắn mê man ngủ không biết bao lâu, khi tỉnh lại thương thế đã bị xử lý tốt rồi, những thảo dược đắp ở trên vết thương, đều là dược liệu cô tự giã.
Còn nhớ rõ hai lòng bàn tay cô đều chà ra bọt nước óng ánh.
"Cái mạng này là chủ tử nhặt về." Hắn trầm giọng nói, "Sau này sẽ trả tất cả cho chủ tử."
Vân Tử Thù nhíu mày "Ngươi không cần có áp lực tâm lý quá lớn, cũng không cần lúc nào cũng nhắc nhở bản thân mạng là do ai cứu về đâu."
Tư Thương cúi đầu "Thuộc hạ sẽ không quên."
Vân Tử Thù đem xiêm y của hắn lại đây, khoác trên người hắn "Bản cung không muốn để ngươi gánh vác quá nhiều, mặc kệ ngươi làm cái gì, bản cung đều hy vọng đó là ngươi cam tâm tình nguyện, thậm chí là vui mừng của, chứ không phải bị ân tình cứu mạng ép buộc."
Tư Thương nhịn không được muốn đưa tay kiểm tra chữ trên lưng, đó là tên của nàng, ấn ký của nàng.
Đây là cái hắn vui mừng, không mang theo gánh nặng gì.
Mỗi ngày ở bên người nàng, vì cô làm việc, nghe cô nói chuyện, cùng cô dùng bữa, nhìn cô vào giấc, đều là chuyện khiến cho hắn vui mừng, không có gì không tình nguyện cả.
Vân Tử Thù thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nhịn không được nhắc nhở "Mặc quần áo chỉnh tề vào, bảo Lãnh Nguyệt ngâm ấm trà vào đây đi."
Tư Thương cúi đầu đáp lại vâng, trong lòng ẩn ẩn xẹt qua một tia mất mác, giơ tay sửa sang lại quần áo lại thỏa đáng, nhìn Vân Tử Thù thu dọn kim mực và các dụng cụ, hắn như là rốt cục hoàn thành một chuyện tâm tâm niệm niệm, "Điện hạ vất vả rồi."
Vân Tử Thù chậm rãi lắc đầu "Hình xăm với ta mà nói là chuyện khá mới lạ, người bình thường còn không có cơ hội nếm thử đâu, cũng may ngươi không sợ đau, nếu không ta có thể còn không dám động thủ."
Tư Thương đứng dậy đi ra ngoài, phân phó Lãnh Nguyệt ngâm trà, quay đầu chỉ thấy Vân Tử Thù cũng đi ra.
Lãnh Nguyệt nhìn nhìn thống lĩnh đại nhân, lại nhìn nhìn Vân Tử Thù, "Điện hạ, đã xong?"
"Ừm."
Lãnh Nguyệt nói "Vậy thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo, hiện tại có thích hợp không?"
Vân Tử Thù gật đầu "Thích hợp."
Lãnh Nguyệt trình lên một thiệp mời "Mới vừa rồi tứ công chúa sai người đưa thiệp mời tới đây, nói là mời điện hạ tới thượng thư phủ uống trà, hàn huyên tình cảm tỷ muội."
Hàn huyên tình cảm tỷ muội?
Vân Tử Thù nhận thiệp mời tùy ý nhìn lướt qua, ném sang bên cạnh "Thực sự đang buồn ngủ thì có người tặng gối, Tư Thương, ngươi thấy thế nào?"