Chương 1310: Về quê
Nếu có chiến tranh, dù gia tộc này có dơ bẩn thối tha đến đâu, trước đại địch vẫn phải đồng lòng chống địch. Tiền bạc rất quan trọng, nhưng đứng trước tính mạng thì không đáng là gì.
Đây cũng là đạo lý mà Lưu lão phu nhân đã dạy dỗ bọn họ từ nhỏ.
Mãn Bảo gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Từ Lũng Châu đến Miên Châu, họ đi thẳng qua Tần Châu rồi xuống, qua Hưng Châu và Lợi Châu là đến Miên Châu.
Chu tứ lang tách khỏi họ ở Miên Châu, hắn chia đội xe của mình ra, nói với Mãn Bảo: "Nhân lúc trước Tết phải bán hết số da lông này mới được, ta dẫn Lập Uy đi Mậu Châu và Ích Châu, mấy đứa về nhà trước đi."
Mãn Bảo không có ý kiến gì, thấy hắn chẳng buồn sửa soạn gì cho bản thân, râu ria xồm xoàm, bèn hỏi: "Tứ ca, huynh còn tiền không?"
Chu tứ lang trưng vẻ nặng nề lắc đầu.
Mãn Bảo hơi mềm lòng, đưa cho hắn một túi tiền, nói: "Trong này có mười hai lượng bạc vụn, về rồi nhớ trả lại cho muội."
Chu tứ lang nhận lấy, hỏi: "Còn phải trả hả?"
Mãn Bảo nói: "Không tính lãi huynh đâu."
Chu tứ lang nhét túi tiền vào lòng, thở dài: "Hầy, còn tưởng là muội thương ta chứ."
Mãn Bảo liền nhìn vạt áo hắn không nói gì.
Chu tứ lang cười híp mắt, đưa tay xoa đầu nàng: "Được rồi, tứ ca trêu muội thôi, từ Miên Châu đi về nhà thì gần rồi, trên đường đừng có đào bới lung tung nữa."
Trên đường đi, Mãn Bảo nửa ngồi xe, nửa cưỡi ngựa, cứ hễ cưỡi ngựa là lại đeo một cái giỏ nhỏ sau lưng, chạy lên phía trước, thỉnh thoảng lại nhảy xuống ngựa đào bới lung tung. Hoa hoa cỏ cỏ đào về, một số được nàng chăm sóc cẩn thận, một số thì không biết đã bị nàng vứt đi đâu từ lúc nào.
Vứt đi thì còn đỡ, coi như nàng chơi chán như hồi nhỏ, nhưng những thứ còn giữ lại thì cơ bản đã phá tan tành xe của hắn.
Bây giờ Chu tứ lang chuyển hết những đám cỏ bọc rễ bằng lá kia lên xe của bọn Mãn Bảo, thế là bây giờ ba người buộc phải cưỡi ngựa.
Mãn Bảo vừa lên ngựa vừa nói với Chu tứ lang: "Tứ ca, huynh đừng chê mấy cây cỏ này, đây đều là dược liệu đó, có thể trồng được đó."
Nàng định mang về nhà cho đại ca và tam ca trồng, còn những thực vật bị "vứt đi" kia thì đã được Khoa Khoa thu thập hết rồi.
Chu tứ lang khoát tay, bảo họ mau đi đi.
Đợi đội xe của họ đi rồi, Chu tứ lang mới cùng Chu Lập Uy dẫn theo đám Tam Tử thúc xe la đi đường khác. Họ phải đến Mậu Châu, bán một đợt da lông ở Mậu Châu trước, rồi lại đi Ích Châu.
Hai năm nay Chu tứ lang bán dược liệu và mạch giống đã quen không ít người, tuy không phải là hào phú gì, nhưng các mối quan hệ cũng rất rộng. Giờ hắn dám buôn bán những da lông này, tự nhiên là có tự tin rằng sẽ bán được.
Hai bên tách nhau đi, bọn Mãn Bảo cưỡi ngựa vẫn chạy ở phía trước nhất, huyện La Giang cách thành Miên Châu hơi xa.
Họ xuất phát từ sáng sớm, đến gần tối mới đến huyện La Giang, ba người đến thẳng quán cơm Tiền Ký trước. Đúng lúc bắt đầu ăn cơm tối, bên trong đã có ba bàn khách, tiểu Tiền thị cùng Đại Nha, Tam Đầu và Tam Nha bận rộn. Tam Nha đang tính sổ ở quầy ngẩng đầu nhìn thấy sáu con ngựa ngoài cửa thì ngẩn người.
Mãn Bảo nhảy xuống ngựa, chưa kịp cởi áo choàng đã chạy vào, "Tam Nha!"
Tam Nha trợn to mắt, kinh hô: "Cô nhỏ!"
Hai người ôm nhau, hoan hô một tiếng, Mãn Bảo hỏi: "Đại tẩu đâu?"
"Bác gái cả và đại tỷ đều ở trong bếp ạ."
Mãn Bảo liền chạy về phía nhà bếp như một cơn gió..
Tiểu Tiền thị đang nấu ăn, Mãn Bảo đột nhiên xuất hiện làm nàng giật mình, suýt làm rơi cả thìa. Nàng ôm lấy Mãn Bảo, nước mắt suýt thì trào ra, "Cao lớn rồi, cao lớn rồi, chớp mắt một cái đã lớn thế này rồi."
Nàng đưa tay sờ tay Mãn Bảo, "Có lạnh không, mấy đứa về từ lúc nào thế? Đi xe à?"
Mãn Bảo ỷ lại cọ cọ vào lòng nàng, lúc này mới líu lo đáp: "Bọn muội vừa vào thành, mấy người tiên sinh ngồi xe nên chậm hơn một chút, bị tụt lại phía sau. Bọn muội cưỡi ngựa vào thành trước, đại tẩu, muội nhớ tẩu quá."
Tiểu Tiền thị nói nàng cũng nhớ Mãn Bảo, ôm nàng xoa một hồi lâu mới quay đầu nói với Đại Nha: "Đi nói với khách, bữa tối hôm nay coi như nhà mình đãi, không nhận khách mới nữa, bảo họ ăn xong thì về. Chúng ta thu dọn đồ đạc rồi cũng về nhà thôi."
Đại Nha vui vẻ đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Ba bàn cơm nhanh chóng được làm xong, sau đó tiểu Tiền thị dẫn họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Đem theo hết nguyên liệu nấu ăn trong quán, nàng sợ không đủ, còn đưa tiền cho Tam Đầu đi mua thêm ít thịt về.
Mãn Bảo nói: "Để muội đi mua, tiện thể đến nhà tiên sinh một chuyến, báo tin cho nhà họ."
Tiểu Tiền thị có chút không nỡ, nhưng vẫn để nàng đi, còn dặn dò: "Đi sớm về sớm đấy nhé."
Mãn Bảo đáp lời, chạy ra dắt ngựa rồi cùng bọn Bạch Thiện rời đi.
Nhìn họ cưỡi ngựa rời đi, lúc này tiểu Tiền thị mới thực sự cảm thấy Mãn Bảo đã lớn thật rồi.
Những người khách trong quán thò đầu nhìn theo một lúc, không nhịn được hỏi tiểu Tiền thị: "Chu đại tẩu tử, đây là ai vậy?"
Tiểu Tiền thị hồi thần, cười đáp: "Đây là cô nhỏ nhà tôi."
Huyện La Giang nghèo, hai năm nay nhờ có Dương Hòa Thư mà cuộc sống mới khấm khá hơn một chút, nhưng cả huyện thành, người có thể cưỡi ngựa cũng không nhiều.
Chủ nhân của quán cơm Tiền Ký là nhà họ Chu ở thôn Thất Lí, đây là chuyện cả huyện thành đều biết, tiểu Tiền thị vừa nói như vậy, khách liền hiểu, nhao nhao hỏi: "Chính là tiểu tiên nữ dưới tòa Thiên Tôn lão gia?"
"Chắc chắn là nàng rồi, trông thật xinh đẹp, quả không hổ danh là tiểu tiên nữ."
Tiểu Tiền thị cười híp mắt, liên tục gật đầu: "Chính là cô nhỏ nhà tôi đó, nàng về rồi, quán nhà tôi phải đóng cửa sớm về nhà, cho nên.."
Khách liền tranh thủ ăn cơm, tỏ vẻ không vấn đề gì.
Bữa cơm này còn là tiểu Tiền thị mời nữa chứ, thế là lời hay cứ tuôn ra như không mất tiền, ăn xong còn liên tục chúc mừng nhà họ rồi mới đi.
Bọn Mãn Bảo chạy đến hàng thịt mua rất nhiều thịt, chia ra một phần rồi đích thân xách đến nhà Trang tiên sinh, phần còn lại thì để Đại Cát cầm.
Nhà Trang đại lang cũng đang nấu cơm chuẩn bị bữa tối, nghe thấy tiếng gõ cửa, Trang đại tẩu liền gọi với ra ngoài, "Kỷ An, đi mở cửa xem."
Trang Kỷ An chạy ra mở cửa, nhìn thấy ba thiếu niên ngoài cửa thì ngẩn người, ngập ngừng gọi một tiếng, "Bạch Thiện?"
Bạch Thiện nở nụ cười, hành lễ: "Bọn tôi từ kinh thành về rồi, tiên sinh ngồi xe ngựa tụt lại phía sau, cho nên chúng tôi về báo tin trước."
Trang Kỷ An vội vàng mời ba người vào.
Trang đại tẩu trong bếp nghe thấy thì lau tay bước ra nghênh đón, nhìn thấy họ thì không khỏi nở nụ cười, hơi rụt rè hỏi: "Là Bạch công tử về đấy ư?"
Chu Mãn hành lễ gọi: "Sư tẩu, sư huynh không có nhà ạ?"
Trang đại tẩu thở phào, sửa miệng cười nói: "Hắn vẫn còn ở cửa hàng, Kỷ An, mau đi gọi cha về đi."
Lại bảo đám Chu Mãn và Bạch Thiện vào trong nhà ngồi.
Bạch nhị lang đưa thịt trong tay cho nàng, Trang đại tẩu nhận lấy rồi ra ngoài ngó, hỏi: "Cha chồng đâu?"
"Tiên sinh ngồi xe ở phía sau, bọn đệ cưỡi ngựa nên nhanh hơn chút." Bạch Thiện cười nói: "Bọn đệ nghĩ giờ trời giá rét, có lẽ trong nhà không chuẩn bị kịp, cho nên mới chạy tới báo cho sư tẩu trước."
Đây cũng là đạo lý mà Lưu lão phu nhân đã dạy dỗ bọn họ từ nhỏ.
Mãn Bảo gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Từ Lũng Châu đến Miên Châu, họ đi thẳng qua Tần Châu rồi xuống, qua Hưng Châu và Lợi Châu là đến Miên Châu.
Chu tứ lang tách khỏi họ ở Miên Châu, hắn chia đội xe của mình ra, nói với Mãn Bảo: "Nhân lúc trước Tết phải bán hết số da lông này mới được, ta dẫn Lập Uy đi Mậu Châu và Ích Châu, mấy đứa về nhà trước đi."
Mãn Bảo không có ý kiến gì, thấy hắn chẳng buồn sửa soạn gì cho bản thân, râu ria xồm xoàm, bèn hỏi: "Tứ ca, huynh còn tiền không?"
Chu tứ lang trưng vẻ nặng nề lắc đầu.
Mãn Bảo hơi mềm lòng, đưa cho hắn một túi tiền, nói: "Trong này có mười hai lượng bạc vụn, về rồi nhớ trả lại cho muội."
Chu tứ lang nhận lấy, hỏi: "Còn phải trả hả?"
Mãn Bảo nói: "Không tính lãi huynh đâu."
Chu tứ lang nhét túi tiền vào lòng, thở dài: "Hầy, còn tưởng là muội thương ta chứ."
Mãn Bảo liền nhìn vạt áo hắn không nói gì.
Chu tứ lang cười híp mắt, đưa tay xoa đầu nàng: "Được rồi, tứ ca trêu muội thôi, từ Miên Châu đi về nhà thì gần rồi, trên đường đừng có đào bới lung tung nữa."
Trên đường đi, Mãn Bảo nửa ngồi xe, nửa cưỡi ngựa, cứ hễ cưỡi ngựa là lại đeo một cái giỏ nhỏ sau lưng, chạy lên phía trước, thỉnh thoảng lại nhảy xuống ngựa đào bới lung tung. Hoa hoa cỏ cỏ đào về, một số được nàng chăm sóc cẩn thận, một số thì không biết đã bị nàng vứt đi đâu từ lúc nào.
Vứt đi thì còn đỡ, coi như nàng chơi chán như hồi nhỏ, nhưng những thứ còn giữ lại thì cơ bản đã phá tan tành xe của hắn.
Bây giờ Chu tứ lang chuyển hết những đám cỏ bọc rễ bằng lá kia lên xe của bọn Mãn Bảo, thế là bây giờ ba người buộc phải cưỡi ngựa.
Mãn Bảo vừa lên ngựa vừa nói với Chu tứ lang: "Tứ ca, huynh đừng chê mấy cây cỏ này, đây đều là dược liệu đó, có thể trồng được đó."
Nàng định mang về nhà cho đại ca và tam ca trồng, còn những thực vật bị "vứt đi" kia thì đã được Khoa Khoa thu thập hết rồi.
Chu tứ lang khoát tay, bảo họ mau đi đi.
Đợi đội xe của họ đi rồi, Chu tứ lang mới cùng Chu Lập Uy dẫn theo đám Tam Tử thúc xe la đi đường khác. Họ phải đến Mậu Châu, bán một đợt da lông ở Mậu Châu trước, rồi lại đi Ích Châu.
Hai năm nay Chu tứ lang bán dược liệu và mạch giống đã quen không ít người, tuy không phải là hào phú gì, nhưng các mối quan hệ cũng rất rộng. Giờ hắn dám buôn bán những da lông này, tự nhiên là có tự tin rằng sẽ bán được.
Hai bên tách nhau đi, bọn Mãn Bảo cưỡi ngựa vẫn chạy ở phía trước nhất, huyện La Giang cách thành Miên Châu hơi xa.
Họ xuất phát từ sáng sớm, đến gần tối mới đến huyện La Giang, ba người đến thẳng quán cơm Tiền Ký trước. Đúng lúc bắt đầu ăn cơm tối, bên trong đã có ba bàn khách, tiểu Tiền thị cùng Đại Nha, Tam Đầu và Tam Nha bận rộn. Tam Nha đang tính sổ ở quầy ngẩng đầu nhìn thấy sáu con ngựa ngoài cửa thì ngẩn người.
Mãn Bảo nhảy xuống ngựa, chưa kịp cởi áo choàng đã chạy vào, "Tam Nha!"
Tam Nha trợn to mắt, kinh hô: "Cô nhỏ!"
Hai người ôm nhau, hoan hô một tiếng, Mãn Bảo hỏi: "Đại tẩu đâu?"
"Bác gái cả và đại tỷ đều ở trong bếp ạ."
Mãn Bảo liền chạy về phía nhà bếp như một cơn gió..
Tiểu Tiền thị đang nấu ăn, Mãn Bảo đột nhiên xuất hiện làm nàng giật mình, suýt làm rơi cả thìa. Nàng ôm lấy Mãn Bảo, nước mắt suýt thì trào ra, "Cao lớn rồi, cao lớn rồi, chớp mắt một cái đã lớn thế này rồi."
Nàng đưa tay sờ tay Mãn Bảo, "Có lạnh không, mấy đứa về từ lúc nào thế? Đi xe à?"
Mãn Bảo ỷ lại cọ cọ vào lòng nàng, lúc này mới líu lo đáp: "Bọn muội vừa vào thành, mấy người tiên sinh ngồi xe nên chậm hơn một chút, bị tụt lại phía sau. Bọn muội cưỡi ngựa vào thành trước, đại tẩu, muội nhớ tẩu quá."
Tiểu Tiền thị nói nàng cũng nhớ Mãn Bảo, ôm nàng xoa một hồi lâu mới quay đầu nói với Đại Nha: "Đi nói với khách, bữa tối hôm nay coi như nhà mình đãi, không nhận khách mới nữa, bảo họ ăn xong thì về. Chúng ta thu dọn đồ đạc rồi cũng về nhà thôi."
Đại Nha vui vẻ đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Ba bàn cơm nhanh chóng được làm xong, sau đó tiểu Tiền thị dẫn họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Đem theo hết nguyên liệu nấu ăn trong quán, nàng sợ không đủ, còn đưa tiền cho Tam Đầu đi mua thêm ít thịt về.
Mãn Bảo nói: "Để muội đi mua, tiện thể đến nhà tiên sinh một chuyến, báo tin cho nhà họ."
Tiểu Tiền thị có chút không nỡ, nhưng vẫn để nàng đi, còn dặn dò: "Đi sớm về sớm đấy nhé."
Mãn Bảo đáp lời, chạy ra dắt ngựa rồi cùng bọn Bạch Thiện rời đi.
Nhìn họ cưỡi ngựa rời đi, lúc này tiểu Tiền thị mới thực sự cảm thấy Mãn Bảo đã lớn thật rồi.
Những người khách trong quán thò đầu nhìn theo một lúc, không nhịn được hỏi tiểu Tiền thị: "Chu đại tẩu tử, đây là ai vậy?"
Tiểu Tiền thị hồi thần, cười đáp: "Đây là cô nhỏ nhà tôi."
Huyện La Giang nghèo, hai năm nay nhờ có Dương Hòa Thư mà cuộc sống mới khấm khá hơn một chút, nhưng cả huyện thành, người có thể cưỡi ngựa cũng không nhiều.
Chủ nhân của quán cơm Tiền Ký là nhà họ Chu ở thôn Thất Lí, đây là chuyện cả huyện thành đều biết, tiểu Tiền thị vừa nói như vậy, khách liền hiểu, nhao nhao hỏi: "Chính là tiểu tiên nữ dưới tòa Thiên Tôn lão gia?"
"Chắc chắn là nàng rồi, trông thật xinh đẹp, quả không hổ danh là tiểu tiên nữ."
Tiểu Tiền thị cười híp mắt, liên tục gật đầu: "Chính là cô nhỏ nhà tôi đó, nàng về rồi, quán nhà tôi phải đóng cửa sớm về nhà, cho nên.."
Khách liền tranh thủ ăn cơm, tỏ vẻ không vấn đề gì.
Bữa cơm này còn là tiểu Tiền thị mời nữa chứ, thế là lời hay cứ tuôn ra như không mất tiền, ăn xong còn liên tục chúc mừng nhà họ rồi mới đi.
Bọn Mãn Bảo chạy đến hàng thịt mua rất nhiều thịt, chia ra một phần rồi đích thân xách đến nhà Trang tiên sinh, phần còn lại thì để Đại Cát cầm.
Nhà Trang đại lang cũng đang nấu cơm chuẩn bị bữa tối, nghe thấy tiếng gõ cửa, Trang đại tẩu liền gọi với ra ngoài, "Kỷ An, đi mở cửa xem."
Trang Kỷ An chạy ra mở cửa, nhìn thấy ba thiếu niên ngoài cửa thì ngẩn người, ngập ngừng gọi một tiếng, "Bạch Thiện?"
Bạch Thiện nở nụ cười, hành lễ: "Bọn tôi từ kinh thành về rồi, tiên sinh ngồi xe ngựa tụt lại phía sau, cho nên chúng tôi về báo tin trước."
Trang Kỷ An vội vàng mời ba người vào.
Trang đại tẩu trong bếp nghe thấy thì lau tay bước ra nghênh đón, nhìn thấy họ thì không khỏi nở nụ cười, hơi rụt rè hỏi: "Là Bạch công tử về đấy ư?"
Chu Mãn hành lễ gọi: "Sư tẩu, sư huynh không có nhà ạ?"
Trang đại tẩu thở phào, sửa miệng cười nói: "Hắn vẫn còn ở cửa hàng, Kỷ An, mau đi gọi cha về đi."
Lại bảo đám Chu Mãn và Bạch Thiện vào trong nhà ngồi.
Bạch nhị lang đưa thịt trong tay cho nàng, Trang đại tẩu nhận lấy rồi ra ngoài ngó, hỏi: "Cha chồng đâu?"
"Tiên sinh ngồi xe ở phía sau, bọn đệ cưỡi ngựa nên nhanh hơn chút." Bạch Thiện cười nói: "Bọn đệ nghĩ giờ trời giá rét, có lẽ trong nhà không chuẩn bị kịp, cho nên mới chạy tới báo cho sư tẩu trước."

