Chương 890: Sửa soạn lại
[HIDE-THANKS][BOOK]Đường huyện lệnh lật lật đồ trong bọc quần áo, hắn không nhìn chỗ sổ sách và thư từ kia, mà cầm mấy khế đất của quan nha lên xem.
Ba người Mãn Bảo nhìn hắn chăm chăm bằng ánh mắt sáng ngời, chờ hắn giải đáp nghi hoặc.
Đường huyện lệnh nhìn vào mắt Dương huyện lệnh, Dương huyện lệnh khẽ gật đầu, lúc này Đường huyện lệnh mới chỉ vào tờ giấy trong tay, nói: "Đây là khế núi, biết khế núi là gì không?"
Mãn Bảo nói: "Nghe tên đoán nghĩa, chính là khế đất của núi thôi."
Đường huyện lệnh dừng một chút rồi gật đầu nói: "Không sai, nhưng khế núi này là thứ được lưu giữ ở nha môn," hắn chỉ vào một cái ký hiệu nho nho bên dưới góc phải: "Biết đây là gì không?"
"Cái này có nghĩa là trong núi có quặng sắt."
Dương huyện lệnh cũng gật đầu, "Hẳn là sau khi phát hiện Bạch huyện lệnh đã đánh ký hiệu ở đây, muốn chuộc núi lại để cho triều đình khai thác mỏ."
"Theo <Pháp luật Đại Tấn> ta, ngoài triều đình thì bất kể là ai cũng không được tự ý khai thác mỏ, nếu sản nghiệp trên danh nghĩa tư nhân có quặng thì cũng phải báo cho triều đình, để nha môn ban cho công văn hợp tác, hai bên cùng khai thác. Vừa nãy ta đã lật thử, không thấy có cuống công văn này."
Lúc này Đường huyện lệnh mới xem những thứ khác, càng xem trái tim càng trĩu xuống, hắn đưa sổ sách cho Dương huyện lệnh xem, sau đó mới mở mấy bức thư này ra.
Mãn Bảo và Bạch Thiện lập tức châu đầu vào xem.
Đường huyện lệnh liếc bọn họ một cái, không ngăn cản.
Có chừng mười chín bức thư, người gửi người nhận có thân phận khác nhau, có đại thần trong triều, có con cháu hoàng gia, thậm chí còn có mấy thương nhân lớn.
Đường huyện lệnh đọc kỹ từng bức, thấy ba người đứng cạnh dùng ánh mắt sáng rỡ có thần nhìn hắn, bèn đưa thư trong tay qua, ba người lập tức cầm đọc.
Đường huyện lệnh khẽ lắc đầu, cùng Dương huyện lệnh sắp xếp lại chỗ sổ sách này.
Nhiều thông tin như vậy, xem trong chốc lát thì không xem được, bọn họ chỉ đành giở qua loa một lần, sau đó nhìn kỹ đầu đề, chia ra quyển nào là danh sách bè đảng của Ích Châu vương, quyển nào ghi chép Ích Châu vương tham ô công trình trị thủy, quyển nào ghi số lượng quặng sắt thu thập, quyển nào ghi số lượng lương thực mua về..
Đến khi bọn họ chia xong số này thì ba đứa trẻ cũng đã đọc hết mười chín bức thư, còn liệt kê ra không ít thứ lên tờ giấy trắng, như thông tin người gửi người nhận, nội dung chủ yếu, khiến người khác chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay.
Bạch nhị lang dán thẳng tờ giấy này đằng sau bức thư, như vậy bọn họ sẽ biết bức thư này chủ yếu nói về gì.
Đường huyện lệnh nhìn thấy thế thì linh cơ lóe lên, lập tức bày sổ sách ra trước mặt bọn họ, cười nói: "Nào lại đây, ta dạy mấy đứa xem sổ sách, biết mấy cái này là gì không?"
Ba người vừa mới đọc thư xong, còn đang hãi hùng vì nội dung trong thư, nghe hắn nói thì ngây ngốc lắc đầu.
Đường huyện lệnh cười như bà lão trong thôn dụ dỗ bọn họ đến bó củi giúp, thanh âm hiền hòa nói: "Không sao, ta sẽ dạy mấy đứa."
Dương huyện lệnh nhìn hắn, khẽ lắc đầu rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện trời đã sẩm tối. Hắn xoay cổ, đứng lên nói: "Được rồi, đi ra ngoài thư giãn mắt chút đi, cho dù ngươi có muốn dùng người thì cũng đừng nóng vội một chốc này."
Đường huyện lệnh cảm thấy hắn nói có lý, thu đồ lại định đi ra ngoài, Mãn Bảo và Bạch Thiện lại nóng vội, "Hay là cứ nói trước đi ạ, bọn muội không thấy mệt chút nào."
Dương huyện lệnh không khỏi cảm thán, "Còn có người vội vã tìm việc cho mình nữa sao."
Hắn dạy dỗ hai người: "Làm việc không thể vội vàng, mười mấy năm cũng qua rồi, hà tất phải nóng lòng một lúc này? Càng vội càng dễ làm lỗi, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đã."
Vạn Điền ở lại trông thư phòng, bọn họ mới ra sân liền đụng phải Thôi thị.
Thôi thị cười nói: "Đang muốn đi gọi mọi người đấy, đến giờ ăn cơm tối rồi."
Thế mà bọn họ đã ngồi trong thư phòng cả buổi chiều rồi, Dương huyện lệnh cười gật đầu, dẫn bọn họ đi ăn cơm.
Bữa tối rất phong phú, Thôi thị còn chuẩn bị rượu, hiển nhiên là làm đón gió tẩy trần cho Đường huyện lệnh.
Cả ngày hôm nay Chu tứ lang đều cùng Vạn Điền Minh Lý ngồi xổm ngoài thư phòng, vô cùng nhàm chán, hắn nhìn Đường huyện lệnh, lại nhìn muội út nhà mình, hỏi: "Mãn Bảo, các muội định bao giờ về nhà?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, có nhiều thứ cần sửa soạn như vậy, chắc sẽ cần không ít thời gian, nên nàng cũng không chắc chắn, đành quay sang nhìn Bạch Thiện: "Năm ngày nữa?"
Chu tứ lang nói luôn: "Thế ngày mai ta về nhà nhé, phải về nói cho cha mẹ một câu miễn để họ lo lắng. Giờ cũng đang ngày mùa, đại tẩu đã đóng cửa hàng về nhà hỗ trợ, nếu không thì nói cho đại tẩu là được. Đúng rồi, hai đứa có cần ta báo cho người nhà luôn không?"
Hắn quay sang nhìn Bạch Thiện và Bạch nhị lang.
Bạch nhị lang lúng túng gật đầu, "Nếu Chu tứ ca có thể về báo với cha hộ đệ thì không còn gì tốt hơn."
Ngay cả Bạch Thiện cũng gật đầu, "Làm phiền Chu tứ ca."
Chu tứ lang thản nhiên đồng ý, không hề thấy việc này có gì khó xử, dù sao hắn cũng chỉ là người chuyển lời hộ, người chịu phạt sau khi về nhà vẫn là bọn họ.
Đường huyện lệnh cũng nói với Dương huyện lệnh: "Sau trưa mai ta sẽ đi."
Dương huyện lệnh gật đầu, quay sang nhìn Thôi thị, "Đêm nay bảo phòng bếp chuẩn bị thêm chút đồ ăn khuya dễ tiêu hóa, đợi muộn muộn mang đến cho chúng ta."
Thôi thị không rõ bọn họ và ba thiếu niên thiếu nữ này làm chuyện gì mà phải làm suốt đêm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Mọi người ăn cơm tối xong thì không lề mề nữa, về thẳng thư phòng.
Đường huyện lệnh và Dương huyện lệnh cảm thấy thời gian có hạn, dứt khoát mỗi người cầm một quyển sổ dạy cho một đứa.
Đường huyện lệnh túm Bạch Thiện, nói: "Quyển này nói về khai thác quặng sắt, bên trong có ngày, số lượng khai thác, số lượng tồn kho, cùng với thời gian vận chuyển. Nhưng đây là do hắn ghi chép bằng trí nhớ nên hơi rối loạn, ở giữa còn để sót thời gian, ta cần đệ tính ra sản lượng bình quân mỗi ngày, rồi tính sản lượng bọn họ khai thác hàng tháng và tổng sản lượng bọn họ khai thác trong một tháng.."
Bạch Thiện hiểu, "Đây là để tính xem rốt cuộc bọn họ luyện bao nhiêu binh khí đúng không ạ?"
Đường huyện lệnh khựng lại một chút rồi vỗ vào đầu hắn, "Hỏi nhiều thế làm gì, trước cứ sửa soạn chỉnh lý lại quyển này đi."
Dương huyện lệnh lại túm Mãn Bảo, cầm ba quyển mua sắm lương thực nói với nàng: "Ba quyển này tuy đều ghi chép mua lương thực nhưng ghi chép rất hỗn loạn, muội thấy chỗ giữa này có ghi chú không, một cái là cho Gia Sơn Ao, một cái là cho An Sơn. Ta cần muội liệt kê ra xem khoản nào là cho Gia Sơn Ao, khoản nào là cho An Sơn, chênh lệch là bao nhiêu, tốt nhất là có thể tính được mỗi ngày bọn họ tiêu thụ được khoảng bao nhiêu lương thực."
Mãn Bảo nháy mắt đã hiểu, "Như vậy là có thể tính ra Gia Sơn Ao có bao nhiêu người, An Sơn có bao nhiêu người phải không?"
Dương huyện lệnh dừng một chút, gật đầu, "Không sai, mấy quyển sổ này của muội rất lộn xộn, muội phải phân chia rõ ra, đừng tính sai đấy. Thợ khai thác mỏ khác hẳn binh sĩ."
Mãn Bảo trịnh trọng gật đầu.
Lúc này Dương huyện lệnh mới cầm một quyển sổ dày đưa cho Bạch nhị lang, nói: "Đây là quyển sổ ghi chép số bạc Ích Châu vương tham ô công trình trị thủy, nó hẳn là quyển gốc nên không lộn xộn gì, nhưng cũng cần liệt kê nó đã trải qua tay ai, đệ giúp ta liệt kê ra."
Bạch nhị lang nơm nớp lo sợ, "Nhưng đệ, đệ không hiểu."
Dương huyện lệnh liền cười ôn hòa với hắn, trấn an hắn: "Đừng lo, ta sẽ làm mẫu cho đệ, đệ cứ liệt kê theo mẫu đó là được."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Đường huyện lệnh lật lật đồ trong bọc quần áo, hắn không nhìn chỗ sổ sách và thư từ kia, mà cầm mấy khế đất của quan nha lên xem.
Ba người Mãn Bảo nhìn hắn chăm chăm bằng ánh mắt sáng ngời, chờ hắn giải đáp nghi hoặc.
Đường huyện lệnh nhìn vào mắt Dương huyện lệnh, Dương huyện lệnh khẽ gật đầu, lúc này Đường huyện lệnh mới chỉ vào tờ giấy trong tay, nói: "Đây là khế núi, biết khế núi là gì không?"
Mãn Bảo nói: "Nghe tên đoán nghĩa, chính là khế đất của núi thôi."
Đường huyện lệnh dừng một chút rồi gật đầu nói: "Không sai, nhưng khế núi này là thứ được lưu giữ ở nha môn," hắn chỉ vào một cái ký hiệu nho nho bên dưới góc phải: "Biết đây là gì không?"
"Cái này có nghĩa là trong núi có quặng sắt."
Dương huyện lệnh cũng gật đầu, "Hẳn là sau khi phát hiện Bạch huyện lệnh đã đánh ký hiệu ở đây, muốn chuộc núi lại để cho triều đình khai thác mỏ."
"Theo <Pháp luật Đại Tấn> ta, ngoài triều đình thì bất kể là ai cũng không được tự ý khai thác mỏ, nếu sản nghiệp trên danh nghĩa tư nhân có quặng thì cũng phải báo cho triều đình, để nha môn ban cho công văn hợp tác, hai bên cùng khai thác. Vừa nãy ta đã lật thử, không thấy có cuống công văn này."
Lúc này Đường huyện lệnh mới xem những thứ khác, càng xem trái tim càng trĩu xuống, hắn đưa sổ sách cho Dương huyện lệnh xem, sau đó mới mở mấy bức thư này ra.
Mãn Bảo và Bạch Thiện lập tức châu đầu vào xem.
Đường huyện lệnh liếc bọn họ một cái, không ngăn cản.
Có chừng mười chín bức thư, người gửi người nhận có thân phận khác nhau, có đại thần trong triều, có con cháu hoàng gia, thậm chí còn có mấy thương nhân lớn.
Đường huyện lệnh đọc kỹ từng bức, thấy ba người đứng cạnh dùng ánh mắt sáng rỡ có thần nhìn hắn, bèn đưa thư trong tay qua, ba người lập tức cầm đọc.
Đường huyện lệnh khẽ lắc đầu, cùng Dương huyện lệnh sắp xếp lại chỗ sổ sách này.
Nhiều thông tin như vậy, xem trong chốc lát thì không xem được, bọn họ chỉ đành giở qua loa một lần, sau đó nhìn kỹ đầu đề, chia ra quyển nào là danh sách bè đảng của Ích Châu vương, quyển nào ghi chép Ích Châu vương tham ô công trình trị thủy, quyển nào ghi số lượng quặng sắt thu thập, quyển nào ghi số lượng lương thực mua về..
Đến khi bọn họ chia xong số này thì ba đứa trẻ cũng đã đọc hết mười chín bức thư, còn liệt kê ra không ít thứ lên tờ giấy trắng, như thông tin người gửi người nhận, nội dung chủ yếu, khiến người khác chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay.
Bạch nhị lang dán thẳng tờ giấy này đằng sau bức thư, như vậy bọn họ sẽ biết bức thư này chủ yếu nói về gì.
Đường huyện lệnh nhìn thấy thế thì linh cơ lóe lên, lập tức bày sổ sách ra trước mặt bọn họ, cười nói: "Nào lại đây, ta dạy mấy đứa xem sổ sách, biết mấy cái này là gì không?"
Ba người vừa mới đọc thư xong, còn đang hãi hùng vì nội dung trong thư, nghe hắn nói thì ngây ngốc lắc đầu.
Đường huyện lệnh cười như bà lão trong thôn dụ dỗ bọn họ đến bó củi giúp, thanh âm hiền hòa nói: "Không sao, ta sẽ dạy mấy đứa."
Dương huyện lệnh nhìn hắn, khẽ lắc đầu rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện trời đã sẩm tối. Hắn xoay cổ, đứng lên nói: "Được rồi, đi ra ngoài thư giãn mắt chút đi, cho dù ngươi có muốn dùng người thì cũng đừng nóng vội một chốc này."
Đường huyện lệnh cảm thấy hắn nói có lý, thu đồ lại định đi ra ngoài, Mãn Bảo và Bạch Thiện lại nóng vội, "Hay là cứ nói trước đi ạ, bọn muội không thấy mệt chút nào."
Dương huyện lệnh không khỏi cảm thán, "Còn có người vội vã tìm việc cho mình nữa sao."
Hắn dạy dỗ hai người: "Làm việc không thể vội vàng, mười mấy năm cũng qua rồi, hà tất phải nóng lòng một lúc này? Càng vội càng dễ làm lỗi, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đã."
Vạn Điền ở lại trông thư phòng, bọn họ mới ra sân liền đụng phải Thôi thị.
Thôi thị cười nói: "Đang muốn đi gọi mọi người đấy, đến giờ ăn cơm tối rồi."
Thế mà bọn họ đã ngồi trong thư phòng cả buổi chiều rồi, Dương huyện lệnh cười gật đầu, dẫn bọn họ đi ăn cơm.
Bữa tối rất phong phú, Thôi thị còn chuẩn bị rượu, hiển nhiên là làm đón gió tẩy trần cho Đường huyện lệnh.
Cả ngày hôm nay Chu tứ lang đều cùng Vạn Điền Minh Lý ngồi xổm ngoài thư phòng, vô cùng nhàm chán, hắn nhìn Đường huyện lệnh, lại nhìn muội út nhà mình, hỏi: "Mãn Bảo, các muội định bao giờ về nhà?"
Mãn Bảo ngẫm nghĩ, có nhiều thứ cần sửa soạn như vậy, chắc sẽ cần không ít thời gian, nên nàng cũng không chắc chắn, đành quay sang nhìn Bạch Thiện: "Năm ngày nữa?"
Chu tứ lang nói luôn: "Thế ngày mai ta về nhà nhé, phải về nói cho cha mẹ một câu miễn để họ lo lắng. Giờ cũng đang ngày mùa, đại tẩu đã đóng cửa hàng về nhà hỗ trợ, nếu không thì nói cho đại tẩu là được. Đúng rồi, hai đứa có cần ta báo cho người nhà luôn không?"
Hắn quay sang nhìn Bạch Thiện và Bạch nhị lang.
Bạch nhị lang lúng túng gật đầu, "Nếu Chu tứ ca có thể về báo với cha hộ đệ thì không còn gì tốt hơn."
Ngay cả Bạch Thiện cũng gật đầu, "Làm phiền Chu tứ ca."
Chu tứ lang thản nhiên đồng ý, không hề thấy việc này có gì khó xử, dù sao hắn cũng chỉ là người chuyển lời hộ, người chịu phạt sau khi về nhà vẫn là bọn họ.
Đường huyện lệnh cũng nói với Dương huyện lệnh: "Sau trưa mai ta sẽ đi."
Dương huyện lệnh gật đầu, quay sang nhìn Thôi thị, "Đêm nay bảo phòng bếp chuẩn bị thêm chút đồ ăn khuya dễ tiêu hóa, đợi muộn muộn mang đến cho chúng ta."
Thôi thị không rõ bọn họ và ba thiếu niên thiếu nữ này làm chuyện gì mà phải làm suốt đêm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Mọi người ăn cơm tối xong thì không lề mề nữa, về thẳng thư phòng.
Đường huyện lệnh và Dương huyện lệnh cảm thấy thời gian có hạn, dứt khoát mỗi người cầm một quyển sổ dạy cho một đứa.
Đường huyện lệnh túm Bạch Thiện, nói: "Quyển này nói về khai thác quặng sắt, bên trong có ngày, số lượng khai thác, số lượng tồn kho, cùng với thời gian vận chuyển. Nhưng đây là do hắn ghi chép bằng trí nhớ nên hơi rối loạn, ở giữa còn để sót thời gian, ta cần đệ tính ra sản lượng bình quân mỗi ngày, rồi tính sản lượng bọn họ khai thác hàng tháng và tổng sản lượng bọn họ khai thác trong một tháng.."
Bạch Thiện hiểu, "Đây là để tính xem rốt cuộc bọn họ luyện bao nhiêu binh khí đúng không ạ?"
Đường huyện lệnh khựng lại một chút rồi vỗ vào đầu hắn, "Hỏi nhiều thế làm gì, trước cứ sửa soạn chỉnh lý lại quyển này đi."
Dương huyện lệnh lại túm Mãn Bảo, cầm ba quyển mua sắm lương thực nói với nàng: "Ba quyển này tuy đều ghi chép mua lương thực nhưng ghi chép rất hỗn loạn, muội thấy chỗ giữa này có ghi chú không, một cái là cho Gia Sơn Ao, một cái là cho An Sơn. Ta cần muội liệt kê ra xem khoản nào là cho Gia Sơn Ao, khoản nào là cho An Sơn, chênh lệch là bao nhiêu, tốt nhất là có thể tính được mỗi ngày bọn họ tiêu thụ được khoảng bao nhiêu lương thực."
Mãn Bảo nháy mắt đã hiểu, "Như vậy là có thể tính ra Gia Sơn Ao có bao nhiêu người, An Sơn có bao nhiêu người phải không?"
Dương huyện lệnh dừng một chút, gật đầu, "Không sai, mấy quyển sổ này của muội rất lộn xộn, muội phải phân chia rõ ra, đừng tính sai đấy. Thợ khai thác mỏ khác hẳn binh sĩ."
Mãn Bảo trịnh trọng gật đầu.
Lúc này Dương huyện lệnh mới cầm một quyển sổ dày đưa cho Bạch nhị lang, nói: "Đây là quyển sổ ghi chép số bạc Ích Châu vương tham ô công trình trị thủy, nó hẳn là quyển gốc nên không lộn xộn gì, nhưng cũng cần liệt kê nó đã trải qua tay ai, đệ giúp ta liệt kê ra."
Bạch nhị lang nơm nớp lo sợ, "Nhưng đệ, đệ không hiểu."
Dương huyện lệnh liền cười ôn hòa với hắn, trấn an hắn: "Đừng lo, ta sẽ làm mẫu cho đệ, đệ cứ liệt kê theo mẫu đó là được."[/BOOK][/HIDE-THANKS]