Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 870: Có thể nói hay không

[HIDE-THANKS][BOOK]Mãn Bảo và Bạch Thiện trợn tròn mắt.

Đường huyện lệnh mỉm cười với hai người, hai người sốt ruột hỏi: "Huynh hỏi ra được ạ?"

"Hỏi ra được cái gì? Hỏi 12 năm trước Bạch huyện lệnh đến biệt viện gặp ai, nói chuyện gì ư?" Đường huyện lệnh nói: "Hai đứa biết Quan Ngạn là ai không?"

Hai người đồng loạt lắc đầu.

Đường huyện lệnh tức giận dí trán Bạch Thiện, nói: "Quan Ngạn chính là Quan lão gia mà mấy đứa nói đó, ông ấy làm thuộc hạ dưới quyền Ích Châu vương hai mươi năm rồi, từ khi Ích Châu vương xây phủ đã ở bên cạnh gã. Ta hỏi thẳng ông ấy, nếu giờ ông ấy vẫn là người của Ích Châu vương thì đệ đoán chúng ta sẽ thế nào?"

Bạch Thiện đáp: "Lúc ấy cha đệ thế nào thì bây giờ chúng ta thế đấy."

Đường huyện lệnh gật đầu: "Không sai, cho nên ta chỉ đi ngang qua Quan gia trang, rồi vào uống chén nước mà thôi, hai đứa cũng không cần đi đâu, giờ cứ cách bọn họ xa ra là tốt nhất."

Đường huyện lệnh nhìn hai người, lại quay đầu ra hiệu họ nhìn Bạch nhị lang đang ngồi xổm bên ngoài: "Nếu biết nguy hiểm không nên kéo bạn bè vào, vậy hẳn là cũng phải nghĩ đến việc bảo vệ bản thân an toàn, đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện tra án nữa, những chuyện này có người lớn lo rồi."

Bạch Thiện và Mãn Bảo quay đầu nhìn Bạch nhị lang bên ngoài cửa sổ, "Bọn đệ (muội) khác hắn."

Bọn họ tra án này, không chỉ vì chuyện này đã gây ra cái chết của rất nhiều người, mà còn vì phụ thân và cha mẹ bọn họ đều vì chuyện này mà chết, thậm chí bây giờ nhà họ cũng đang có nguy hiểm không biết sẽ rơi xuống lúc nào, cho nên bọn họ không thể không tham gia.

Nhưng Bạch nhị lang có thể đứng ngoài cuộc được, hắn vốn không liên quan đến chuyện đó.

Đương nhiên Đường huyện lệnh cũng nghe ra ý tứ của bọn họ, bèn hỏi: "Vậy hai đứa còn dẫn hắn đến làm gì?"

Hắn cười nói: "Nếu hai đứa không muốn dẫn thì kiểu gì chẳng nghĩ ra được cách đưa người đi?"

Mãn Bảo liền thở dài nói: "Lúc nhỏ muội từng đọc tiểu thuyết, người trong tiểu thuyết cũng hay nói với người khác như vậy, nói rằng việc này không liên quan đến ngươi, ngươi không cần lo."

"Nhưng thường thì cuối cùng thì người ấy vẫn bị liên lụy vào, đã thế người bị liên lụy ấy còn chẳng biết gì cả, thế là thành ra chết oan," Mãn Bảo nói: "Muội từng hỏi tiên sinh chuyện này, rằng nếu muội gặp chuyện như vậy thì nên nói hay không nên nói cho người ta đây?"

Đường huyện lệnh trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Tiên sinh hai đứa trả lời thế nào?"

"Tiên sinh bọn muội đáp, hãy nói những chuyện có thể nói, không nói những chuyện không thể nói." Mãn Bảo hỏi: "Nhưng chuyện chúng ta đang làm này là chuyện có thể nói hay không thể nói?"

Đường huyện lệnh đáp không chút do dự: "Tất nhiên là chuyện không thể nói."

"Sao lại không thể nói? Việc này làm tổn hại đến lợi ích nhân quyền hay vi phạm đạo đức pháp luật?"

Đường huyện lệnh khựng một chút mới đáp: "Đều không."

Mãn Bảo hỏi: "Vậy vì sao lại không thể nói cho người ta?"

Đường huyện lệnh im lặng hồi lâu, hắn lờ mờ hiểu ra ý của Trang tiên sinh.

Mãn Bảo nói: "Tiên sinh nói, ngoại trừ quyền lực, uy hiếp, lợi dụng, chỉ xét riêng trên việc có tổn hại đến lợi ích nhân quyền, hay vi phạm đạo đức pháp luật hay không, thì ta sẽ thấy, trên đời này đa số chuyện đều có thể nói được, chỉ là ta không muốn nói với người ta thôi."

Đường huyện lệnh thở dài: "Tư tưởng của Trang tiên sinh thật tiến bộ, ta rất bất ngờ."

Bạch Thiện nói, "Trong tiểu thuyết, những chuyện không muốn người ta biết, cuối cùng người ta vẫn sẽ biết, không muốn liên lụy người ta, cuối cùng người ta vẫn bị liên lụy. Cho nên đệ và Mãn Bảo hay nghĩ, nếu cuối cùng vẫn sẽ bị liên lụy, vậy tại sao lại không nói cho người ta?"

"Nếu đối phương biết ngay từ đầu, nói không chừng còn có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm." Bạch Thiện lại quay đầu nhìn qua cửa sổ, "Tiên sinh luôn nói bọn đệ đã trưởng thành, nên có nhiều chuyện ông ấy đều coi như không biết. Thực ra điều gì ông ấy cũng rõ, cũng hy vọng bọn đệ hành sự có chừng mực. Đệ chỉ nghĩ, vì sao tiên sinh lại thông minh như vậy, rõ ràng bọn đệ chưa nói bất cứ điều gì cho ông, ông cũng chẳng hỏi bao giờ, nhưng sao ông lại biết được?"

Đường huyện lệnh đáp không chút nghĩ ngợi: "Là do kinh nghiệm chăng?"

Bạch Thiện và Mãn Bảo liền gật đầu thật mạnh, "Đúng vậy, chính là do kinh nghiệm, vậy bọn đệ (muội) nên cướp đi kinh nghiệm của hắn ư?"

Mãn Bảo nói: "Chẳng may hắn vốn có thể trở thành người thông minh tài giỏi, nhưng lại vì bọn muội mà trở nên bình thường thì sao đây?"

Đường huyện lệnh không biết bọn họ lấy đâu ra lắm vấn đề như vậy, khẽ hít một hơi rồi nói, "Sách mấy đứa đọc là sách gì?"

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập nhanh, đáp: "Chỉ là tiểu thuyết bọn muội mua bừa ngoài đường thôi."

Đường huyện lệnh liền chê bai khoát tay: "Không có việc gì thì đọc tiểu thuyết ít thôi, có thắc mắc gì thì cứ về hỏi tiên sinh mấy đứa, mấy việc này ta kệ hai đứa. Muốn nói cho hắn thì cứ nói, không cần cố ý đưa hắn đến trước mặt ta, còn cố ý nói một đống lý lẽ như vậy."

Mãn Bảo cười khúc khích.

Bạch Thiện liền đổi đề tài, hỏi, "Đường đại nhân, sao huynh lại tra được Quan gia?"

Cuối cùng đề tài đã quay lại quỹ đạo bình thường, Đường huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm, dạy trẻ con khó hơn tra án quá nhiều, "Đây còn không phải điều đơn giản ư, cứ đi về hướng tây là biết."

Thật ra có rất nhiều nhà xây biệt viện ở hướng tây, chủ yếu là do bên đó có suối nước nóng, có nhiều nhà đều xây một biệt viện dưỡng sinh ở đó.

Hôm qua Đường huyện lệnh đã lật xem thử mấy vụ án dưới thôn, thấy có một vụ trộm liền dẫn theo đám tân phúc đi xuống thôn.

Đi về hướng tây tầm ba khắc, thấy sắp đến chỗ Nhị Cát nhắc đến, liền nhìn ngó khắp nơi, ghi nhớ hết số biệt viện này rồi vẽ ra, định mang về cho Nhị Cát nhận dạng.

Kết quả Đường huyện lệnh đi thêm một lúc nữa thì phát hiện ra sự bất thường.

Tất cả biệt viện trên con đường hắn vừa đi qua, dù không dám nói bừng bừng sức sống thì ít nhất nhìn từ ngoài tường vào cũng biết là được tu sửa cẩn thận, chỉ có một nhà ở góc phía đông trông rất khác.

Đứng ở ngoài không nhìn được tình hình bên trong, nhưng bên ngoài tường cỏ mọc um tùm, còn có rất nhiều cành cây vươn từ trong sân ra, Đường huyện lệnh vừa nhìn là biết biệt viện này đã lâu không có người đến dọn.

Biệt viện bên phía tây giao này rất được hoan nghênh, cho dù nhà mình không ở thì cũng có thể để bán được, tuyệt đối sẽ không bỏ đó không xử lý gì.

Cho nên Đường huyện lệnh cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn gọi người đến gõ cửa hỏi thăm, kết quả gõ hồi lâu cũng chẳng có ai đáp lại.

Mà vị trí của biệt viện đó cũng khá hẻo lánh, biệt viện gần nhất cũng cách đó tầm 30 trượng, cuối cùng Đường huyện lệnh phải đến gõ cửa nhà khác mới biết biệt viện này là của Quan lão gia ở Quan gia trang.

Vừa nhắc đến Quan lão gia ở Quan gia trang, Đường huyện lệnh chỉ hơi suy nghĩ đã nhớ ra ông, cho dù không biết thì gọi thuộc hạ đến hỏi chút cũng sẽ biết.

Ông ta là gia thần của vương phủ, đã làm thuộc hạ cho Ích Châu vương từ khi gã còn ở kinh thành, có thể coi là gia thần kỳ cựu ở vương phủ.

Đường huyện lệnh đi xuống nông thôn phá án trước, bắt tên trộm xong, răn dạy một hồi mới đi về thành, sáng sớm hôm sau liền cầm bức tranh đã vẽ xong lén tới tìm Nhị Cát, xác nhận đó chính là biệt viện năm đó bọn họ đến xong thì quay về nha huyện, lại tìm một vụ án gần Quan gia trang rồi dẫn đoàn người ra ngoại ô.

Nhưng hắn chỉ là một huyện lệnh tình cờ đi ngang qua, cho dù có vào Quan gia trang, gặp được Quan lão gia thì cũng có rất nhiều điều không tiện hỏi, chỉ đành nhìn ngó khắp nơi, lại tán gẫu mấy câu với Quan lão gia, thăm dò nhân phẩm của ông ấy.

Ngay đến cái tên Bạch Khải hắn còn chẳng dám nhắc tới lúc này, càng đừng nói đến việc tìm hiểu chuyện khác.

Nhưng lần đi này của Mãn Bảo và Bạch Thiện cũng không phải hỏi thẳng Quan lão gia, hơn nữa còn có lý do khám bệnh, nên bọn họ có thể hỏi được nhiều vấn đề hơn.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 871: Hiểu lầm

[HIDE-THANKS][BOOK]Đường huyện lệnh cẩn thận truyền thụ một số kỹ xảo dò hỏi cho bọn họ, lại liệt kê thêm không ít vấn đề hắn cần biết, cuối cùng dặn kỹ bọn họ: "Thà không hỏi được chứ đừng manh động rút dây động rừng, đặc biệt thân phận của hai đứa còn mẫn cảm, một khi bị phát hiện.."

Đường huyện lệnh khẽ ngừng lại rồi mới nói: "Chỉ e bổn huyện cũng rất khó bảo vệ được hai người."

Bạch Thiện và Mãn Bảo nghiêm túc gật đầu.

Lúc này Đường huyện lệnh mới cho bọn họ đi, hắn thoáng nhìn Bạch nhị lang vẫn đang ngây ngẩn ở cửa, cũng không có đáp án với vấn đề của bọn họ, chỉ đành nói: "Tùy hai đứa đấy, nói thật cho hắn thì chưa chắc hắn đã vui, mà không nói cho hắn thì cùng lắm hắn cũng chỉ tức một thời gian thôi."

Bạch Thiện và Mãn Bảo đáp vâng, đi đến bên cạnh Bạch nhị lang, "Đi thôi."

Bạch nhị lang ngẩng đầu nhìn hai người, hỏi: "Nói xong rồi à?"

Hai người gật đầu.

Bạch nhị lang liền lén lút nhìn ra phía sau, đối diện với ánh mắt của Đường huyện lệnh thì bất giác cười chột dạ, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt của mình về.

Hắn đứng lên vội vàng đi theo hai người, mãi đến khi ra ngoài mới hỏi, "Đường huyện lệnh có hỏi chuyện của ta không?"

Mãn Bảo nói: "Đường huyện lệnh đã quên từ lâu rồi, ngươi đừng có tự nhắc ra là được."

Bạch nhị lang không khỏi lầm bầm: "Còn không phải do các ngươi cứ dọa ta sao.."

Đường huyện lệnh đứng bên cửa sổ xoa cằm nhìn bọn họ đi xa, như suy tư gì đó: "Sao thằng nhóc kia lại chột dạ thế nhỉ? Có phải là ta đã quên chuyện gì rồi không?"

Bạch nhị lang trèo lên xe ngựa trước Mãn Bảo và Bạch Thiện, sau đó chiếm chỗ tốt nhất, bá chiếm hẳn một bên.

Bạch Thiện chỉ đành ngồi cùng bên với Mãn Bảo, hai người ngồi đối diện với Bạch nhị lang.

Bạch nhị lang nhìn bọn họ chằm chằm, "Rốt cuộc các ngươi có nói cho ta không?"

Bạch Thiện hỏi, "Không nói thì ngươi làm gì?"

Bạch nhị lang tức giận, đang định phát hỏa, lại thấy hai người đều chẳng có tí trêu đùa nào, chỉ nghiêm túc nhìn hắn, liền biết bọn họ không phải đang trêu ngươi hắn, mà là đang nghiêm túc thảo luận với hắn.

Đây là phương thức giao lưu từ nhỏ đến giờ của bọn họ, vì thế Bạch nhị lang nghiêm túc suy tư, sau đó đáp: "Vậy thì ta sẽ tự đi tra, ca ca của Kỳ Giác và Quan nhị lang thân nhau, ta sẽ thông qua Kỳ Giác để đến chơi nhà họ Quan, sau đó tra thử."

Bạch Thiện liền thở dài một hơi, thoáng nhìn Mãn Bảo rồi hỏi hắn, "Bạch nhị, ngươi còn nhớ quyển tiểu thuyết lúc trước chúng ta từng đọc cùng nhau không?"

"Bao nhiêu là quyển, các ngươi đang nói quyển nào?"

"Chính là quyển <Giang Hồ> từng bị Trang tiên sinh thu rồi không trả cho chúng ta nữa ấy, trong đó có một người tên là Tả Thần, ngươi còn nhớ không?"

Bạch nhị lang gật đầu lia lịa, "Nhớ chứ, nhớ chứ, còn không phải là người bị chết rất thảm đó sao? Bị tên sư phụ đại ma vương của hắn giết, còn bị chặt thành tám mảnh, tiên sinh nói quá máu me nên không cho chúng ta đọc."

"Lúc ấy có rất nhiều người đều nghi ngờ sư phụ hắn là người xấu, nhưng vì muốn tốt cho hắn nên đã không nói với hắn, kết quả hắn không biết gì, thành ra không có phòng bị với sư phụ, nên mới bị chặt thành tám mảnh. Ngươi cảm thấy nếu ngươi là người trong sách, thì ngươi sẽ giấu không nói, bảo hắn cách xa ra, hay là nói cho hắn, để hắn đề phòng?"

Bạch nhị lang nghe mà sửng sốt, hoảng hồn nói: "Sao sao, chẳng nhẽ tiên sinh chúng ta là người xấu? Ngươi, ngươi, có phải các ngươi hiểu lầm gì không?"

Bạch Thiện và Mãn Bảo: .

Mãn Bảo quay đầu nói với Bạch Thiện: "Thôi bỏ đi, hắn quá ngốc, ta thấy sợ."

Bạch Thiện nghiêm túc gật đầu, không nói nữa thật.

Bạch nhị lang trợn tròn mắt, nhào lên đè Bạch Thiện, la oai oái: "Không được, các ngươi phải nói cho ta, nếu không ta sẽ tự mình tra, không, không đúng, ta còn muốn nói cho tiên sinh, để tiên sinh tra cùng ta nữa, ta xem các ngươi còn không nói được không."

Bạch Thiện bị ép suýt thì hộc máu, đẩy hắn ra, "Có giỏi thì ngươi đi đè Mãn Bảo."

Bạch nhị lang quay đầu nhìn Mãn Bảo, Mãn Bảo nhướng mày với hắn, Bạch nhị lang liền tiếp tục đè Bạch Thiện: "Trai tốt không đánh con gái, ta chỉ đè ngươi, xem các ngươi có nói hay không."

"Rồi rồi rồi, nói thì nói." Bạch Thiện vén mành cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó mới ghé sát tai Bạch nhị lang thì thầm: "Bọn ta đang tra Ích Châu vương."

Bạch nhị lang "Hả" một tiếng, cũng không kích động, chỉ tò mò hỏi, "Tra hắn để làm gì?"

Bạch Thiện hạ thấp giọng nói: "Cha ta là do hắn giết."

Bạch nhị lang trợn tròn mắt, hắn nhìn Bạch Thiện một lúc rồi lại quay đầu nhìn Mãn Bảo, thấy Mãn Bảo nghiêm túc gật đầu thì nuốt nước miếng nói: "Thế, thế bà họ có biết không?"

Bạch Thiện nghiêm túc gật đầu, "Bà nội vẫn luôn biết điều đó, gần đây bà mới nói cho ta."

Bạch nhị lang trưng vẻ mặt đồng tình nhìn Bạch Thiện, muốn an ủi hắn nhưng lại không biết an ủi thế nào, chỉ đành nói: "Vậy có thể trị tội hắn ư?"

Tuy hắn học không giỏi lắm, lúc tiên sinh giảng luật pháp Đại Tấn hắn hay thất thần buồn ngủ, nhưng cũng biết vương tử phạm pháp có đặc quyền. Ích Châu vương là vương gia, chắc chắn không thể trị hắn tội chết để đền mạng cho vị quan đã chết mười mấy năm, nhưng tội khác thì sao?

Bạch Thiện trầm mặc một chút mới nói: "Cho nên bọn ta đang tìm chứng cứ phạm tội khác của hắn, đây là chuyện rất nguy hiểm, ngươi.."

Bạch Thiện do dự nhìn hắn, nói: "Ta và Mãn Bảo đều cảm thấy không nên nói cho ngươi, quá nguy hiểm."

Từ nhỏ Bạch nhị lang đã thích đọc tiểu thuyết nghĩa hiệp, nghe vậy thì vỗ tay lên ghế, hào hùng nói: "Huynh đệ tốt là người vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, sợ nguy hiểm gì chứ?"

Bạch nhị lang hô xong thì thấy hai người ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn, bèn thấy hơi chột dạ, "Ta nói thật."

Bạch Thiện và Mãn Bảo gật đầu, "Cho nên bọn ta càng không muốn nói cho ngươi, những người tốt bụng gây chuyện trong tiểu thuyết còn ít à?"

Bạch nhị lang tức giận nói: "Ta còn lâu mới làm ra mấy chuyện ngu xuẩn, hơn nữa vì sao chuyện lớn như vậy mà ngươi chỉ nói cho Mãn Bảo chứ không nói cho ta?"

Bạch Thiện liếc mắt nhìn Mãn Bảo, không đáp.

Mãn Bảo nói thẳng: "Bởi vì ta thông minh."

Bạch nhị lang đảo mắt qua lại giữa hai người, hỏi: "Trừ đó ra thì các ngươi còn giấu ta chuyện gì nữa không?"

Mãn Bảo nói thẳng: "Còn, nhưng chúng ta thật sự không thể nói cho ngươi, ngay đến tiên sinh bọn ta còn chưa nói. Bạch Thành, chuyện này thật sự rất nguy hiểm, ngay đến Bạch lão gia còn không tham dự vào, ngươi phải hiểu rằng, đây là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, một khi đã có họa chết người không phải một người đó đâu, mà khả năng người nhà đằng sau người ấy cũng không thể may mắn thoát khỏi."

Bạch nhị lang sửng sốt, trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng hắn chỉ nhớ kỹ một câu, cho nên hắn nhìn chằm chằm vào mặt Mãn Bảo, hỏi, "Vậy sao ngươi không sợ liên lụy đến người nhà?"

Mãn Bảo nghẹn họng.

Bạch nhị lang nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, lại quay sang nhìn Bạch Thiện một lúc, đột nhiên thấy hơi đau lòng, "Ngươi, không phải các ngươi.."

Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.

Bạch nhị lang đột nhiên không nói ra lời, đột nhiên thấy rất đau lòng, nước mắt cũng suýt chảy ra, "Vậy không phải sau này ta sẽ bị các ngươi bắt nạt mãi sao?"

Mãn Bảo và Bạch Thiện: ".. Bọn ta bắt nạt ngươi khi nào?"

Hơn nữa điều này liên quan gì đến chuyện bọn họ đang nói?

Bạch nhị lang tủi thân nói: "Đương nhiên là có liên quan, các ngươi người nào cũng thông minh như vậy, người nào cũng bắt nạt được ta, giờ các ngươi hợp sức, thì chẳng biết ta sẽ bị bắt nạt thảm cỡ nào nữa? Các ngươi thật quá đáng."

Bạch Thiện và Mãn Bảo khó hiểu nhìn hắn, đang định hỏi rõ ràng, thì Đại Cát đã ngừng xe ngựa, hô: "Thiếu gia, Mãn tiểu thư, đường thiếu gia, về đến nhà rồi."

Bạch nhị lang căm giận nói: "Các ngươi nghe đi, ngay đến Đại Cát cũng gọi Mãn tiểu thư trước rồi mới gọi ta, trước kia hắn toàn gọi ta trước."

Bạch Thiện và Mãn Bảo: .

Đại Cát vừa vén mành lên: .[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 872: Thông suốt

[HIDE-THANKS][BOOK]Bạch nhị lang nhảy xuống xe ngựa để chạy đi tìm kiếm sự an ủi từ tiên sinh, vừa vào cổng đã la hét hỏi, "Tiên sinh, có phải đại đồ đệ và nhị đồ đệ của người sắp kết thân không?"

Trang tiên sinh nhướn mày nhìn hắn, hỏi: "Ai bảo con vậy?"

Bạch nhị lang bịa đặt, "Hai người bọn họ."

Bạch Thiện và Mãn Bảo chạy đằng sau: .

Hai người trừng mắt nhìn hắn, còn Trang tiên sinh thì trừng mắt nhìn bọn họ, không chờ bọn họ nói đã bảo: "Tự định chung thân là không đúng, việc hôn nhân phải để các trưởng bối quyết định."

Mãn Bảo: "Tiên sinh, hắn nói linh tinh đó ạ."

"Ta không nói linh tinh," Bạch nhị lang chống chế, "Nếu không vì sao chuyện lớn như vậy mà hắn chỉ nói cho ngươi chứ không nói cho ta? Ta còn là anh em họ của hắn đấy."

Mãn Bảo nghẹn lời.

"Hơn nữa đừng cho là ta không nhìn ra, Thiện Bảo đã rung động rồi, bà họ cũng rất thích ngươi, tiên sinh cũng rất tán đồng các ngươi, hừ, các ngươi cứ lừa ta đi."

Trang tiên sinh thấy hai đệ tử đều trợn tròn mắt, bèn ho nhẹ một tiếng, lườm Bạch nhị lang: "Nói linh tinh gì dó?"

Ông tỉ mỉ quan sát biểu cảm của hai đồ đệ, thấy không giống như lời Bạch nhị lang nói, vì thế quay đầu nhìn hắn, nói: "Nhị lang, có phải gần đây con lại đọc tiểu thuyết không? Ngoài đọc tiểu thuyết thì còn làm chuyện xấu gì không?"

Thân hình Bạch nhị lang cứng đờ, cật lực lắc đầu, "Không, không ạ."

Tiên sinh hừ một tiếng, phạt hắn đi chép sách.

Bạch Thiện và Mãn Bảo cũng nhân cơ hội đó lẻn đi, Trang tiên sinh liếc nhìn bóng dáng hai người, cũng không nói gì.

Buổi tối, Trang tiên sinh về phòng nghỉ ngơi, Bạch Thiện và Mãn Bảo thì ngồi ở bàn của mình làm bài tập, Bạch nhị lang không chỉ phải làm bài tập mà còn phải chép sách, không nhịn được nhỏ giọng oán giận, "Vì sao ta luôn là người bị phạt? Rõ ràng ta chẳng nói gì sai."

Bạch Thiện nghe thấy thế thì vành tai ửng đỏ, tức giận đá chân hắn dưới gầm bàn.

Bạch nhị lang ngẩng đầu trừng hắn, sau đó thoáng nhìn Mãn Bảo đang ngồi nghiêm túc làm bài tập ở phía đối diện, hạ giọng nói với Bạch Thiện: "Đừng tưởng ta không biết, ta đã nhìn ra rồi, ngươi phải làm bài tập giúp ta, nếu không ta sẽ nói cho Mãn Bảo."

Cổ Bạch Thiện cũng đỏ rực, hạ thấp giọng nói: "Ngươi đừng nói linh tinh, ta không có!"

"Hừ, Kỳ Giác sắp phải làm mai rồi, hắn thích nhị tiểu thư Đan gia, lần nào nhìn nhị tiểu thư Đan gia cũng y như ngươi nhìn Mãn Bảo vậy. Chúng ta từng lén bàn luận, ngươi như vậy là thích Mãn Bảo rồi." Dù sao Bạch nhị lang cũng lớn hơn Bạch Thiện một tuổi, ở phương diện này hắn biết nhiều hơn Bạch Thiện, thế là hạ giọng uy hiếp Bạch Thiện, "Rốt cuộc ngươi có giúp hay không?"

Bạch Thiện chê bai: "Bài tập của ngươi đơn giản lắm, để ta chép sách giúp ngươi đi."

Bạch nhị lang: "Ta bị ngốc chắc, cho dù ngươi mô phỏng bút tích của ta thì tiên sinh cũng nhìn ra được, ngươi làm bài tập giúp ta thì bọn họ mới không nhìn ra."

Bạch Thiện nhìn hắn hồi lâu rồi nói: "Vậy ngươi không được hỏi chuyện của ta và Mãn Bảo đang làm nữa, cũng không được đi theo bọn ta và không được nói với tiên sinh."

Bạch nhị lang liền nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể không nói cho tiên sinh, nhưng sao ta có thể không đi cùng các ngươi chứ? Ta không phải là ca ca của các ngươi sao?"

"Không phải, ngươi là sư đệ của bọn ta."

Bạch nhị lang: .

"Ta không quan tâm, ta muốn đi cùng các ngươi."

Thế thì e là thân thế của Mãn Bảo sẽ không giấu được, Bạch Thiện không muốn cho hắn biết nhiều hơn, nói: "Sẽ nguy hiểm đến tính mạng, còn sẽ liên lụy đến bác họ và anh họ, bà nội ta còn không muốn cho bác họ tham dự kìa."

Lúc này Bạch nhị lang mới trầm mặc.

Bạch Thiện đảo con ngươi, nói: "Như vậy đi, ngươi có thể giúp chúng ta, nhưng nhất định phải bảo mật, không được nói với ai ngoại trừ hai người bọn ta."

Mắt Bạch nhị lang sáng lên, cuối cùng cũng vui vẻ hơn chút, gật đầu nói: "Được, một lời đã định, nhưng các ngươi không được lừa và giấu ta nữa."

Bạch Thiện gật đầu.

Hai người ở bên này thì thầm xong, vừa quay đầu đã thấy Mãn Bảo đang lom lom nhìn họ, "Các ngươi đang nói gì thế?"

Bạch nhị lang liền nói nhỏ với Bạch Thiện, "Có phải ngươi còn chưa nói cho nàng biết ngươi thích nàng không?"

Bạch Thiện đỏ mặt quát khẽ, "Ngươi đừng nói bừa."

"Hừ, ta nói cho ngươi, tốt nhất là giờ ngươi bảo bà nội quyết định việc hôn nhân này đi, nếu không chờ các ngươi lớn hơn chút nữa, không chừng mấy người lớn lại thay đổi ý định đó." Bạch nhị lang nói: "Trước kia Kỳ gia đã muốn đính hôn với Đan gia, tuy rằng chưa định ra, nhưng mọi người đều thầm hiểu cho lòng. Kết quả giờ Kỳ giác đã thích Đan nhị tiểu thư rồi, Kỳ gia lại không muốn đính hôn với Đan gia nữa, bây giờ Kỳ Giác đang rất bực, hôm qua sinh nhật còn suýt vì việc này mà đánh nhau với Đan Dư."

Bạch Thiện trợn mắt há mồm, "Sao ta không biết việc này?"

"Đương nhiên là ngươi không biết rồi, ngươi và Mãn Bảo chạy đi nói chuyện với ca ca người ta rồi còn đâu, thật là, chúng ta còn nhỏ, nói chuyện với mấy người lớn thế làm gì chứ?"

Mãn Bảo thật sự không nhịn được nữa, đặt bút bước tới.

Bạch nhị lang vừa nhìn nàng chằm chằm vừa nói nhanh: "Dù sao loại chuyện như này nên quyết định sớm chứ không nên để muộn, biết chưa? Có phải thượng tị chúng ta sẽ về nhà không? Hôm đấy ngươi dứt khoát đề cập với bà họ luôn đi."

Thấy Mãn Bảo đi tới trước mặt bọn họ, Bạch nhị lang lập tức dừng lời rồi ngồi thẳng dậy, Bạch Thiện cũng cứng người, lén nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo tò mò nhìn hai người, "Các ngươi đang nói gì thế?"

Hai người đồng loạt lắc đầu.

Bạch nhị lang lặng lẽ quay sang cười với Bạch Thiện, bày vẻ ta biết hết nhé.

Vành tai Bạch Thiện càng đỏ.

Hắn kéo bài tập của Bạch nhị lang sang, làm bài hộ ngay trước mặt Mãn Bảo.

Mãn Bảo đưa mắt nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng không hỏi nữa, xoay người ngồi về chỗ của mình.

Nàng quay người lại, Bạch Thiện liền lén thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mặt hơi nóng.

Hắn cố gắng ra vẻ tự nhiên điều chỉnh sắc mặt, hít một hơi thật sâu rồi làm bài tập cho Bạch nhị lang.

Bạch nhị lang bớt được một lượng lớn bài tập, thế là liền đầy năng lượng chép sách, sau đó cười gian xảo với Bạch Thiện rồi tri kỷ đứng dậy nhường không gian cho bọn họ.

Bạch Thiện nhìn hắn đi ra ngoài rồi mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy Bạch nhị lang thay đổi rất nhanh, chẳng lẽ người đã thông suốt đều khủng bố như vậy sao?

Chờ hắn đi ra ngoài, Bạch Thiện mới nói với Mãn Bảo: "Ta đã nói với hắn rồi, hắn sẽ không nói ra ngoài, sau này còn có thể để hắn hỏi một số chuyện giúp chúng ta. Ta cảm thấy hắn nghe ngóng tin tức còn tiện hơn chúng ta, dù sao hắn cũng rất thân với bọn Kỳ Giác."

Mãn Bảo hoài nghi nhìn hắn, "Cho nên ngươi liền làm bài tập hộ hắn?"

Bạch Thiện căng da đầu gật đầu.

Mãn Bảo liền bày tư thái sư tỷ dạy dỗ hắn: "Lần sau không thể để xảy ra tình trạng như này nữa, chẳng may hình thành thói xấu cho hắn thì sao bây giờ? Nếu tiên sinh biết thì không chỉ các ngươi bị phạt đâu mà người chứng kiến là ta cũng bị phạt đấy."

Bạch Thiện gật đầu.

Mãn Bảo cảm thấy hắn ngoan ngoãn quá mức, nếu là trước kia thì hắn đã phản bác lại nàng rồi.

Nàng trưng vẻ kinh dị nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn thật sự không cãi lại nàng thì chỉ đành ra vẻ hài lòng gật đầu, "Được rồi, vậy cứ thế nhé?"

Bạch Thiện gật đầu.

Mãn Bảo không khỏi gãi đầu, đi được hai bước lại quay đầu lại hỏi, "Ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta à?"

Bạch Thiện lắc đầu.

Mãn Bảo đành phải đi về ngủ.

Bạch Thiện thở phào.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 873: Căng thẳng

[HIDE-THANKS][BOOK]Hôm sau Bạch Thiện bảo Đại Cát lén đến trường phủ xin nghỉ cho hắn, sau đó đến hiệu thuốc với Mãn Bảo.

Sáng nay tiểu Kỷ đại phu trực hiệu thuốc, còn Kỷ đại phu thì cùng Mãn Bảo đến Quan gia trang khám bệnh tại nhà. Lúc này ông đã chuẩn bị xong những dược phẩm cần mang đi, thấy Mãn Bảo dẫn Bạch Thiện đến thì hơi sửng sốt.

Mãn Bảo giải thích: "Quan nhị lang mời sư đệ đến nhà chơi, hắn biết hôm nay con cũng đi nên đi cùng luôn."

Kỷ đại phu liếc mắt nhìn Bạch Thiện, không rõ bọn họ muốn làm gì, dù sao Quan gia và phủ Ích Châu vương cũng có mối quan hệ đặc thù, mà bọn họ thì vừa mới va chạm với phủ Ích Châu vương, vừa mới được cái danh tốt là không sợ quyền quý, giờ lại muốn thông qua đường khác để đầu nhập vào ư?

Kỷ đại phu không muốn Mãn Bảo tham dự vào mấy việc này lắm, vì thế chỉ gật đầu với Bạch Thiện rồi nói với Mãn Bảo: "Con đi cùng xe ta, chúng ta thảo luận bệnh tình của Quan lão gia."

Mãn Bảo đáp vâng, lên xe với Kỷ đại phu.

Nhưng Kỷ đại phu lại không nói về Quan lão gia mà nói: "Mãn Bảo, chúng ta là đại phu, khác với mấy người đi học, bọn họ muốn trở nên nổi bật để thi cử làm quan, để kết giao thế gia, để đầu nhập quyền quý, tâm tư nặng nề. Còn chúng ta chỉ khám bệnh cứu người, cho nên con đừng tham dự vào mấy việc triều chính đó."

Mãn Bảo gật đầu, "Con không tham dự."

Kỷ đại phu liền nhìn nàng đăm đăm, chỉ chiếc xe ngựa đang chạy theo phía sau: "Vậy chuyện của hắn con cũng không tham dự?"

Mãn Bảo dừng cái đầu mới gật một nửa, nói: "Kỷ tiên sinh, đó là sư đệ của con."

Tuy rằng Mãn Bảo không bái Kỷ đại phu làm thầy, nhưng vì vẫn đi theo ông học y thuật nên cũng kính trọng ông như nửa người thầy. Đây là lần đầu tiên Mãn Bảo phản bác Kỷ đại phu rõ ràng đến thế.

Kỷ đại phu sửng sốt một chút rồi nói: "Mãn Bảo, con đường của các con không giống nhau."

Mãn Bảo không đáp.

Kỷ đại phu thấy dáng vẻ quật cường của nàng thì thở dài một hơi, hai người trầm mặc đi tới Quan gia.

Quan đại lang và Quan nhị lang đều vô cùng coi trọng lần khám này, còn cố ý ra cổng đứng chờ.

Điều này làm cho Kỷ đại phu hay tới khám kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Bệnh của Quan lão gia có chuyển biến gì ư?"

Mãn Bảo cúi đầu đứng đằng sau Kỷ đại phu, lén chớp mắt với Bạch Thiện.

Bạch Thiện khẽ gật đầu với nàng, rồi ngẩng đầu nhìn Quan đại lang và Quan nhị lang, khom lưng chắp tay hành lễ.

Quan đại lang và Quan nhị lang biết hắn là học sinh trường phủ, cũng là con cháu sĩ tộc nên không dám lơ là, vội vàng chắp tay đáp lễ, đồng thời trả lời Kỷ đại phu, "Vẫn như lúc trước thôi ạ, chỉ là phụ thân càng ngày càng ăn ít, hai ngày nay càng không muốn ăn cơm."

Thân thể đau đớn thì tất nhiên không có khẩu vị gì.

Kỷ đại phu cười an ủi: "Để ta xem, có lẽ là tì vị bất hòa, cho nên không có khẩu vị?"

Kỷ đại phu liền dẫn Mãn Bảo đi trước.

Quan đại lang thấy Bạch Thiện đi theo thì cũng dứt khoát cùng đến chính viện luôn.

Chính viện vô cùng yên tĩnh, Quan lão gia vừa mới nổi giận, hạ nhân trong viện đều đi lại khẽ khàng, sợ gây ra tiếng động.

Mãn Bảo đã tới mấy lần, nhìn quen rồi nên không lạ, biết Quan lão gia vì đau đầu nên không chịu được tiếng động lớn, đôi khi chỉ chút tiếng vang cũng có thể khiến đầu ông đau như muốn nứt ra, bởi vậy lúc bước vào cửa cũng bất giác nhẹ chân.

Nhưng cả năm người bọn họ đều vào, nhẹ nhàng đến mấy thì tiếng bước chân vẫn làm Quan lão gia nhăn chặt mày.

Ông nằm trên ghế định mở mắt phát hỏa, nhìn thấy là Kỷ đại phu thì hơi khựng lại một chút, ánh mắt đảo qua đám người, khi nhìn thấy Bạch Thiện đi bên cạnh Mãn Bảo thì hơi ngẩn ra, bất giác ngồi dậy.

Ông kinh sợ nhìn Bạch Thiện đăm đăm, sống lưng không khỏi hơi căng thẳng.

Bạch Thiện cũng đang ngẩng đầu tò mò nhìn Quan lão gia, đối diện với ánh mắt ông thì hơi khựng lại, lòng như có sét đánh xuống. Gần như ngay tức khắc hắn đã nghĩ ra một chuyện, nếu người năm đó phụ thân đến gặp là Quan lão gia, vậy chắc chắn ông ấy biết mặt phụ thân hắn.

Hắn có giống phụ thân hắn không?

Cho dù người năm đó phụ thân đi gặp không phải là ông ấy, thì ông ấy hay đi bên cạnh Ích Châu vương, còn phụ thân hắn từng là huyện lệnh huyện Thục, chắc chắn ông ấy cũng từng gặp phụ thân hắn rồi.

Bạch Thiện thấy hơi ảo não, tự trách mình suy nghĩ không chu toàn, nhưng lúc này muốn quay về cũng không thể nữa rồi, hắn chỉ đành ra vẻ tự nhiên bước lên với Mãn Bảo.

Nhưng Mãn Bảo vẫn nhận ra khoảnh khắc Bạch Thiện khựng lại đó, nàng cũng nhìn về phía Quan lão gia, thấy ông ấy đã dời mắt khỏi Bạch Thiện, nhưng vẫn ngồi thẳng trên ghế.

Mãn Bảo đã tới rất nhiều lần chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ông đang căng thẳng, phải biết trước kia lúc nàng và Kỷ đại phu đến khám bệnh cho ông thì ông đều nằm, vẻ mặt tỏ rõ ý không muốn khám bệnh.

Nàng là y giả, tất nhiên có thể nhìn ra một người đang căng thẳng hay thả lỏng.

Đương nghĩ như vậy, Quan lão gia đã chậm rãi tựa lại ghế, trông như đã thả lỏng lại rồi, ông khoát tay nói: "Không khám không khám, lão phu đã không muốn chữa nữa."

Kỷ đại phu thuần thục kéo ghế ngồi bên cạnh ông, Mãn Bảo cũng nhanh nhẹn bê một cái bàn nhỏ ra đây, sau đó lấy gối bắt mạch từ trong hòm thuốc ra, còn chuẩn bị châm cho Kỷ đại phu..

Kỷ đại phu cầm tay Quan lão gia để bắt mạch, Quan lão gia cũng thuận theo, không giãy giụa. Ông vừa tựa vào ghế nằm vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Thiện, nghi hoặc hỏi: "Vị tiểu lang quân này là.."

Bạch Thiện vội vàng hành lễ: "Tiểu tử Bạch Thiện, là bạn của Quan nhị ca, tới nhà bái phỏng nên tới gặp trưởng bối trước ạ."

Bạch Thiện không nhắc đến Mãn Bảo, tựa hồ mình chỉ là bạn của Quan nhị lang.

Quan nhị lang không biết bọn họ đã thân cận như thế từ bao giờ, thế mà đã gọi hắn là Quan nhị ca, nhưng đối diện với ánh mắt của phụ thân thì vẫn cười gật đầu.

Quan lão gia hỏi, "Hai đứa hơn kém nhau nhiều tuổi, sao lại quen biết nhau?"

Quan nhị lang đang định đáp, Bạch Thiện đã lại trả lời nhanh hơn một bước: "Tiểu tử hiện đang là học sinh trường phủ, hôm trước tham dự sinh nhật của bạn thì có gặp Quan nhị lang, gặp xong liền thấy tiếc vì đã gặp nhau quá muộn."

Quan lão gia hỏi, "Trường phủ? Tuổi nhỏ như vậy mà đã thi đậu trường phủ rồi ư? Đúng rồi, hôm nay trường phủ không học à?"

Kỷ đại phu ngẩng đầu nhìn Quan lão gia, khẽ tăng lực tay đang bắt mạch, nói: "Đừng có cử động, mới nghe ra được một ít thôi."

Mãn Bảo lập tức nói: "Kỷ tiên sinh, để con làm đi ạ."

Kỷ đại phu ngẩng đầu nhìn Mãn Bảo, đối diện với ánh mắt trong veo của nàng, cuối cùng vẫn thu tay lại, nhàn nhạt nói: "Lúc bắt mạch thì tâm phải tĩnh, vọng, văn, vấn, thiết, một thứ cũng không thể thiếu."

Ngay đến Quan lão gia đang sốt ruột chờ Bạch Thiện trả lời cũng không nhịn được, trừng mắt lườm Kỷ đại phu: "Ông đang lấy ta ra cho đồ đệ ông luyện tập à?"

Có điều Quan lão gia cũng không thu tay lại, trong mắt ông, để Mãn Bảo bắt mạch kiểu gì cũng tốt hơn để đồ cáo già Kỷ đại phu này bắt mạch, ai mà biết tên cáo già này có thể nghe ra cái gì?

Nhưng ông không biết, bởi vì thân phận đặc thù, nên thứ Mãn Bảo có thể nghe khám ra được không hề ít hơn Kỷ đại phu.

Vừa mới đặt tay lên, Mãn Bảo đã nhận ra sự dị thường của Quan lão gia, lần này biểu hiện của ông so với những lần trước căng thẳng hơn nhiều, tuy ông đã cố gắng thả lỏng, nhưng cơ bắp thả lỏng thật sự với làm bộ thả lỏng rất khác nhau.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 874: Hoài nghi

[HIDE-THANKS][BOOK]Mãn Bảo quan sát sắc mặt của Quan lão gia, hỏi, "Gần đây ngài cảm thấy thế nào, đầu còn đau lắm không?"

Mãn Bảo hỏi vừa nhiều vừa kỹ, nên việc Bạch Thiện không nói gì trông rất bình thường.

Quan lão gia vẫn còn đang chờ hắn trả lời, chờ một lúc thì bắt đầu không kiên nhẫn, định rút tay mình về, "Bệnh của ta lúc nào cũng như thế, khám nữa cũng không có kết quả gì đâu, không khám nữa."

Mãn Bảo liền giữ tay ông lại: "Quan lão gia, bệnh này của ngài đã chữa 12 năm rồi, không phải hiện giờ ngài vẫn sống đó sao? Sao ngài có thể chắc chúng tôi không thể chữa thêm cho ngài 12 năm nữa?"

Giờ này chắc chắn là không chữa được, Kỷ đại phu không khỏi ho một tiếng thật to.

Quan lão gia cũng có hiểu biết với bệnh tình của mình, nghe vậy thì liếc Mãn Bảo một cái, sau đó cười nói với Kỷ đại phu: "Đồ đệ của ông đúng là nghé mới sinh không sợ hổ."

Kỷ đại phu cười nói: "Đám trẻ đều thế mà, chí lớn lắm."

Quan lão gia khẽ gật đầu, thấy Mãn Bảo không muốn buông tay thì cũng dứt khoát nằm im mặc nàng, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà nhìn về phía Bạch Thiện hỏi, "Bạch tiểu lang quân là người ở đâu?"

Nên nói hay không nên nói, Bạch Thiện đều suy nghĩ cả rồi, cho dù hắn không nói mấy điều này thì sau này Quan lão gia cũng có thể tìm được câu trả lời từ người khác, cho nên hắn thản nhiên đáp: "Tôi là người Lũng Châu, hôm nay xin nghỉ ở trường phủ để đến đây."

Quan lão gia liền thoáng nhìn Quan nhị lang rồi nói: "Thằng con thứ hai này của ta có tài đức gì khiến Bạch tiểu công tử xem trọng hắn như thế?"

Bạch Thiện liền cúi đầu cười đáp, "Nhân phẩm của Quan nhị ca rất tốt, học thức cũng chẳng kém ai, Quan lão gia khiêm tốn quá rồi."

Quan nhị lang đứng bên đỏ mặt, đang định giải thích Bạch Thiện không đến vì hắn, mà là vì người trong lòng hắn – Mãn Bảo.

Nhưng khi quét tầm mắt đến chỗ hai người thì hơi khựng lại, thôi, trẻ con tuổi này dễ xúc động, còn không thích nói cho người lớn, nên hắn đành nhận vậy.

Điều Quan nhị lang không muốn thừa nhận là lời khen của Bạch Thiện cũng khiến hắn rất sảng khoái.

"Cậu là người Lũng Châu, sao lại đến Ích Châu học?"

Nghe Bạch Thiện trả lời, Mãn Bảo dần cảm thấy sai sai, thật là kỳ lạ, sao lúc hỏi đến Lũng Châu, hỏi đến cha mẹ Bạch Thiện, mạch của Quan lão gia lại đập hơi nhanh chứ?

Mãn Bảo suy nghĩ hồi lâu không ra, Kỷ đại phu thấy nàng bắt mạch một lúc không nói gì, bèn ho nhẹ một tiếng sau lưng nàng, Mãn Bảo vội vàng đứng dậy, hắng giọng nói: "Không có thay đổi gì nhiều, Kỷ đại phu xem thử đi ạ."

Kỷ đại phu liếc mắt nhìn nàng một cái, nãy ông vừa xem rồi, giờ còn xem gì nữa?

Ông nói: "Mời Quan lão gia dời bước vào phòng trong, tôi sẽ châm cứu cho ông một lát."

Sau khi châm cứu thì Quan lão gia sẽ thấy dễ chịu hơn chút, đây cũng là nguyên nhân khiến ông vẫn luôn bằng lòng tiếp thu trị liệu của Kỷ đại phu. Tuy ông cho rằng mình không thể sống được lâu nữa, nhưng cũng muốn trước khi chết không quá thống khổ.

Cho nên bình thường Quan lão gia rất phối hợp chuyện châm cứu này, nhưng lần này lại xua tay: "Lần này thì thôi, nhà có khách tới chơi, ta sẽ trò chuyện với hắn. Với cả châm cứu cũng có tác dụng gì đâu, nó đâu chữa được hết."

Kỷ đại phu liền trợn mắt, "Ai bảo không có tác dụng gì? Châm cứu có thể làm thuyên giảm bệnh tình của ông, còn có thể giúp ông ngủ ngon đấy, có biết không hả?"

Bạch Thiện cũng lập tức nói: "Nếu vì tiểu tử mà chậm trễ chuyện chữa bệnh của Quan lão gia, thì đó chính là tội lớn. Nếu ngài muốn nói chuyện với tôi thì tôi nán lại chút là được, ngài cứ châm cứu trước đi, tôi và Quan nhị ca ra ngoại viện chờ."

Quan nhị lang liên tục gật đầu, "Phụ thân, người châm cứu trước đi, con dẫn hắn ra vườn đi dạo, lát nữa sẽ về nói chuyện với người."

Quan lão gia nhíu mày suy nghĩ, Kỷ đại phu ở bên cạnh lại như hổ rình mồi, ông đành phải gật đầu.

Mãn Bảo xách hòm thuốc đi vào, sau khi lấy châm ra thì lui xuống, Kỷ đại phu liếc nhìn bóng dáng nàng đang rời đi, không nói gì.

Quan lão gia để ý thấy, hỏi: "Sao hôm nay tiểu đệ tử của ông không ở lại quan sát?"

Tay Kỷ đại phu vẫn không ngừng bày đồ lên bàn, sau đó ra hiệu cho Quan lão gia cởi áo, ông nói: "Con nhóc này học nhanh, mấy lần quan sát trước đã học được rồi."

Quan lão gia liền thở dài, "Ta biết ngay ông lấy ta cho nàng luyện tập mà, ông còn chưa nói cho ta biết, ta còn có thể sống bao lâu nữa."

Kỷ đại phu cầm châm tìm huyệt đạo của ông ấy, nghe vậy thì nói: "Nếu ông muốn sống lâu hơn thì kiểu gì cũng sống lâu hơn được."

Quan lão gia không nói nữa, áp mặt vào gối lim rim.

Lần nào châm cứu ông cũng thấy mệt mỏi buồn ngủ.

Mãn Bảo đi ra ngoài, huynh đệ Quan gia và Bạch Thiện đã đứng ngoài cổng viện chờ nàng.

Vừa thấy nàng ra, Quan nhị lang liền hỏi, "Phụ thân đang châm cứu?"

Mãn Bảo gật đầu, "Kỷ đại phu đang châm cứu cho ông ấy, có vấn đề gì thì cứ hỏi muội đi."

"Không cần chờ Kỷ đại phu ư?"

Mãn Bảo cười lắc đầu, "Không cần, trước đó Kỷ đại phu đã dặn muội hết rồi."

Quan đại lang liền mời bọn họ ra vườn ngồi nói.

"Từ lúc mới mắc bệnh phụ thân ta đã mời Kỷ đại phu tới khám, chẳng lẽ năm đó Kỷ đại phu không hỏi phụ thân ta, không biết nguyên nhân gây bệnh ư?" Ký ức của Quan đại lang rõ ràng hơn Quan nhị lang nhiều.

Mãn Bảo mặt không đổi sắc: "Gần đây muội đang xem lại kết luận mạch chứng của Quan lão gia, thấy chỉ có kết luận mạch chứng từ mười năm trước. Nhưng Kỷ đại phu nói hình như 12 năm trước Quan lão gia đã từng nói mình bị đau đầu rồi, có điều do thời gian lâu quá, mà Kỷ đại phu cũng lớn tuổi rồi, lúc ấy bệnh tình không nặng nên không ghi lại kết luận mạch chứng, cho nên giờ bọn muội cũng không biết nhiều."

Mãn Bảo trợn mắt nói dối: "Gần đây bọn muội vừa tìm được một quyển sách y, bên trong có nhắc đến phương pháp chữa trị bệnh não, nhưng mà phải đối chứng đúng bệnh mới kê thuốc được, cho nên bọn muội mới muốn hỏi nguyên nhân gây bệnh."

Lý do này đủ để thuyết phục Quan đại lang.

Quan đại lang liền nghiêm túc hồi tưởng, nói: "Muội nói vậy làm ta cũng nhớ láng máng, hình như đúng là 12 năm trước phụ thân từng kêu đau đầu, còn có một năm trung thu, phụ thân bệnh nặng đến nỗi không đến vương phủ dự tiệc trung thu được, năm đó là.. Năm ba Đại Trinh?"

Quan đại lang nhớ lại hồi lâu rồi gật đầu chắc chắn, "Không sai, chính là năm thứ ba Đại Trinh, ta nhớ rõ vì năm đó là năm nhị quận vương vương phủ sinh ra, phụ thân làm gia thần còn được thưởng rất nhiều."

Mãn Bảo liền hỏi: "Có phải năm đó Quan lão gia rất bận không? Ừm, ý muội là, ông ấy có bị áp lực lớn không, có hay bị căng thẳng không?"

Quan đại lang cười nói: "Có bị căng thẳng không thì ta không biết, nhưng thời gian đó phụ thân cũng không bận lắm, ngày nào cũng có rất nhiều thời gian chơi với bọn ta."

Quan nhị lang lại nói: "Nhưng mùa xuân thì rất bận."

"Sao đệ lại biết?"

Quan nhị lang ho nhẹ một tiếng, nói: "Đại ca quên rồi à, mùa xuân năm nhị quận vương sinh kia đệ từng đi theo đại quận vương đánh nhau với người ta, nhưng phụ thân không phạt đệ."

Quan đại lang liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, mùa xuân năm đó phụ thân rất bận, chẳng lẽ là mắc bệnh đi từ mùa xuân đó, đến thu mới có biểu hiện?"

Mãn Bảo gật đầu khẳng định, "Có khả năng này, ẩm thực khi ấy của Quan lão gia thế nào, có ổn định không? Ông hay ăn ở trong nhà hay hay ra bên ngoài ăn?"

Mấy câu hỏi này đều là những câu đã được thiết kế tỉ mỉ từ cuộc bàn bạc giữa Đường huyện lệnh và bọn họ, vừa có thể biết được tin tức bọn họ muốn biết, vừa liên quan đến sức khỏe, câu nào hỏi được Mãn Bảo đều hỏi.

Không thể hỏi, không cần Bạch Thiện nhắc, Mãn Bảo cũng biết không thể mở miệng.

Bốn người ở trong vườn nói chuyện gần nửa canh giờ, tận đến khi bọn hạ nhân tới tìm, bọn họ mới biết Quan lão gia đã châm cứu xong, thậm chí đã ngủ được một giấc rồi, giờ đang muốn gặp Bạch Thiện lần nữa.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 875: Ảo não

[HIDE-THANKS][BOOK]Lúc Bạch Thiện đi ra khỏi nhà họ Quan thì lưng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, hắn đứng bên xe ngựa chờ Mãn Bảo.

Mãn Bảo định đi qua ngồi chung với hắn, mới đi được hai bước thì Kỷ đại phu đã ho khan một tiếng, gọi: "Mãn Bảo, lên xe ta, ta có lời muốn nói với con."

Mãn Bảo đành phải dừng bước, liếc Bạch Thiện một cái rồi lên xe của Kỷ đại phu.

Bạch Thiện khẽ nhíu mày, cũng không nói gì, chỉ dẫm ghế lên xe.

Quan nhị lang trông thấy cảnh này thì thầm cảm thán, xem ra ở đây cũng có người chia rẽ uyên ương.

Bạch Thiện vén mành chào tạm biệt với Quan nhị lang, mọi người vẫy tay chào nhau rồi xe mới rời đi.

Quan nhị lang nhìn hai chiếc xe ngựa đi xa, lúc này mới cười đi về chính viện.

Lúc này Quan lão gia đang hỏi Quan đại lang về Bạch Thiện.

Quan đại lang lấy đâu ra thông tin?

Mấy năm nay hắn dành hết tinh lực để chăm sóc cha và xử lý việc nhà, thỉnh thoảng có thời gian rảnh thì cũng để duy trì quan hệ với các thế gia quyền quý trong thành, tóm lại lúc nào cũng có việc, cho nên không quá nắm rõ tình hình bên ngoài.

Những gì hắn biết về Bạch Thiện cũng đều là nhị lang nói cho hắn.

Quan lão gia thấy hỏi một câu thì ba câu hắn đáp không biết, chỉ biết những cái vừa rồi hắn vừa hỏi được, thì tức giận vô cùng.

Tức thì đầu đau, đầu đau thì lại không kiềm được lửa giận..

Đương lúc đang muốn phát hỏa, Quan nhị lang liền cười tủm tỉm đến đây, nhận thấy không khí không ổn thì theo bản năng dừng lại, định xoay người chạy đi.

Quan lão gia đã gọi: "Lão nhị, con lại đây."

Quan nhị lang liền căng da đầu qua đó, hành lễ: "Phụ thân."

Quan lão gia nhìn hắn chòng chọc, hỏi: "Ta hỏi con, con và Bạch Thiện thật đúng là trò chuyện quá hợp, chỉ hận gặp nhau quá muộn, nên mới mời người đến chơi?"

Quan nhị lang gật đầu lia lịa, "Đúng ạ." Dù sao hắn cũng không thể nói tiểu lang quân đến vì người trong lòng, ở trong mắt cha hắn, chuyện nữ nhi tình trường không phải biểu hiện khá khẩm gì.

Quan lão gia ngả người dựa vào ghế, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Vậy con nói xem, hôm trước các con nói những chuyện gì?"

Quan nhị lang căng da đầu đáp: "Nói rất nhiều chuyện, thi từ ca phú đều nói, rất lâu ạ."

"Không sao, cũng lâu rồi hai cha con ta không trò chuyện, bây giờ cũng không có việc gì làm, còn có rất nhiều thời gian, nên con cứ nói từ đầu đi, các con nói những chuyện thi từ ca phú gì?"

Quan nhị lang nghẹn họng, không thốt nên lời.

Quan lão gia liền trợn mắt quát: "Còn không nói thật, nói, rốt cuộc hắn tới vì cái gì?"

Lúc này Quan nhị lang mới phát hiện ra điều bất thường, lén liếc mắt với Quan đại lang, sau đó cúi đầu nói: "Hắn đi theo Chu tiểu đại phu tới đây, phụ thân, vì sao người để ý Bạch Thiện như vậy?"

Quan đại lang cũng nhìn Quan lão gia.

Quan lão gia lại bật dậy từ trên ghế nằm, lòng phập phồng kịch liệt, "Con nói hắn đi theo ai tới cơ?"

"Chu tiểu đại phu ạ," Quan nhị lang khựng lại một chút rồi mới tiếp: "Hai người bọn họ, khụ, ái mộ lẫn nhau, cho nên.."

Sắc mặt Quan lão gia biến đổi mấy lần, mặt không biểu cảm nói: "Con tỉ mỉ kể lại tình cảnh các con gặp nhau lần đầu đi, còn nữa, lúc nãy các con đã nói những gì?"

Quan nhị lang thấp thỏm, dưới ánh mắt của cha, hắn không thể không kể kĩ.

Mà lúc này, Mãn Bảo ngồi trong xe ngựa cũng đang thấp thỏm cúi đầu trước Kỷ đại phu phía đối diện.

Kỷ đại phu đăm đăm nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, không hỏi vì sao nàng lại đi tìm hiểu bệnh của Quan lão gia.

Hắn đã làm đại phu gần 40 năm rồi, nếu tính từ lúc bắt đầu đi theo phụ thân khám bệnh, vậy phải đến 50 năm.

Nhưng Kỷ đại phu vẫn không kiềm được dạy nàng: "Mãn Bảo, từ lúc ta chín tuổi đã cõng hòm thuốc theo phụ thân ta ra vào các nhà, sau 50 năm, ta đã thấy rất nhiều chuyện. Nhưng làm đại phu, chúng ta chỉ cần khám bệnh là được, những chuyện khác có thể không nghe thì đừng nghe, càng đừng chủ động đi tìm hiểu, người ít tò mò mới có thể sống lâu dài yên vui, biết không?"

Mãn Bảo nghe thế thì biết chắc Kỷ đại phu đã đoán được gì rồi.

Lúc nàng mới học y thuật, Lục lão đại phu cũng từng nói với nàng, một y giả, điều đầu tiên cần học là xem mặt đoán ý, mà y giả tốt nhất, thì thứ giỏi nhất cũng là xem mặt đoán ý.

Lục lão đại phu cũng từng nói, đối với y giả danh tiếng, chỉ cần người bệnh có trạng thái khác, có khi chính người bệnh đó còn không biết, nhưng y giả lại có thể nhận ra ngay, đây mới là đại y chữa bệnh.

Tất nhiên Kỷ đại phu chưa được đến mức ấy, nhưng ngay đến Mãn Bảo cũng có thể nhìn ra sự dị thường của Quan lão gia, nàng không tin Kỷ đại phu lại không nhìn ra được.

Mãn Bảo biết ngay không thể gạt được ông, nhưng nàng biết tính của ông, ông sẽ không hỏi, càng không tham gia vào, cho nên Mãn Bảo cũng không nói nguyên do cho ông, chỉ nói: "Kỷ đại phu, đây không phải tò mò đâu ạ."

Kỷ đại phu nhìn Mãn Bảo, Mãn Bảo không chút e dè nhìn thẳng vào mắt ông, nghiêm túc nói: "Kỷ tiên sinh, con làm việc này không phải vì ai, mà là vì chính con." Hiển nhiên nàng cũng đã nhận ra thái độ của Kỷ đại phu đối với Bạch Thiện.

Nàng im lặng một chút rồi hỏi: "Có thể kéo ngài xuống nước ạ?"

Kỷ đại phu cười nói: "Nào có dễ dàng bị kéo xuống nước như vậy? Thôi, chuyện của đám trẻ các con thì các con tự giải quyết đi, ta già rồi, không lo được nhiều như vậy."

Mãn Bảo thở phào nhẹ nhõm, nửa ngồi xổm hành lề, "Đa tạ Kỷ tiên sinh."

Kỷ đại phu hơi khép mắt, nhận cái lễ này.

Mãn Bảo không ở lại hiệu thuốc lâu, sau khi đưa Kỷ đại phu vào hiệu thuốc, nàng liền cõng sọt của mình trèo lên xe ngựa, "Ngươi sao thế? Sao ta cứ cảm thấy hình như Quan lão gia biết ngươi?"

Bạch Thiện nói: "Ông ấy không biết ta, nhưng hẳn là biết cha ta."

Lúc này Mãn Bảo mới nhớ ra vụ này, ảo não nói: "Thôi xong, quên mất việc này."

Bạch Thiện nghiêm túc gật đầu, "Ta chắc chắn ông ấy đã đoán ra ta là con trai Bạch Khải rồi."

Mãn Bảo rối rắm, "Nếu ông ta là người xấu, đi báo cho Ích Châu vương.."

Bạch Thiện nói: "Đi, chúng ta đi tìm Đường huyện lệnh."

Bạch Thiện khẽ gõ vách xe, Đại Cát liền quay ngựa đến nha huyện.

Đường huyện lệnh mới vừa xử lý xong việc buổi sáng, đang thong thả đi về hậu viện ăn cơm, đi được nửa đường thì nghĩ ra điều gì, mặt biến sắc đứng khựng lại, ảo não kêu: "Không xong."

Minh Lý đi theo đằng sau vội vàng hỏi: "Lão gia làm sao thế?"

Đường huyện lệnh đập tay, nói: "Quên không hỏi Lưu lão phu nhân, Bạch Thiện và Bạch huyện lệnh trông có giống nhau không."

Minh Lý gãi đầu nói: "Bọn họ là cha con ruột, kiểu gì chẳng có nét giống nhau. Chẳng lẽ lão gia đang nghi ngờ Thiện thiếu gia không phải là con ruột của Bạch huyện lệnh?"

Đường huyện lệnh tức giận lườm hắn: "Ngươi toàn nghĩ cái gì thế?"

Hắn quay ngược lại, nói: "Đi, chúng ta đến hiệu thuốc xem thử, không biết bọn họ đã đến Quan gia chưa, nếu vẫn chưa đi thì phải mau chóng ngăn họ lại."

Vừa mới dứt lời, hắn đã thấy nha dịch dẫn hai người bước vào, vừa thấy dáng vẻ của bọn họ thì hắn liền dừng bước, "Thôi, xem ra đã đi rồi, hành động nhanh thật."[/BOOK][/HIDE-THANKS]

P/s: Công việc mới của mình siêu bận ấy huhu, nên chắc không thể đăng thường xuyên như trước được rồi T. T
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 876: Tạm lánh

[HIDE-THANKS][BOOK]Đường huyện lệnh mời bọn họ vào nhà ngồi, nói với Minh Lý: "Đi nói với phu nhân rằng ta sẽ không quay về ăn trưa, ngươi mang hộp cơm sang đây."

Hắn hỏi hai người Mãn Bảo, "Hai đứa ăn chưa?"

Hai người đồng loạt lắc đầu.

Đường huyện lệnh liền nói: "Lấy nhiều chút."

Minh Lý khom người đáp vâng, trước khi đi còn đóng cửa cho bọn họ.

Đường huyện lệnh ngó quanh, thấy không có trà thì rót cho bọn họ hai cốc nước nguội: "Uống tạm nhé."

Bạch Thiện và Mãn Bảo không uống mà vào thẳng chủ đề luôn: "Hẳn là Quan lão gia đã nhận ra rồi ạ."

Đường huyện lệnh thở dài, "Ta quên mất chuyện đệ giống cha đệ, mà sao đệ cũng không nhớ tới chứ?"

Bạch Thiện không đáp.

Trong ký ức của hắn không có cha hắn, sao mà nhớ được?

Nói nhiều vô ích, ba người ưu thương ngồi xuống, bắt đầu nghĩ cách giải quyết.

Đường huyện lệnh hỏi, "Hai đứa cảm thấy Quan lão gia có thể đoán ra được bao nhiêu?"

Mãn Bảo và Bạch Thiện liếc nhau, bắt đầu phỏng đoán kết quả xấu nhất, Bạch Thiện trầm tư nói: "Nếu ông ấy đã biết đệ là con cha đệ, thì nhất định sẽ nghi ngờ đệ đang muốn điều tra chuyện năm đó."

Mãn Bảo: "Cũng sẽ biết là muội dẫn Bạch Thiện đến, sau đó biết bọn muội đã nhận ra ông ấy biết."

Đường huyện lệnh hỏi: "Vì sao ông ấy lại biết mấy đứa nhận ra ông ấy biết?"

Mãn Bảo ho nhẹ một tiếng, nói: "Bởi vì lúc ông ấy nói chuyện với Thiện Bảo thì muội đang bắt mạch cho ông ấy, nên chắc chắn ông ấy sẽ đoán được muội đã nhận ra điều bất thường."

Đường huyện lệnh tò mò, "Bắt mạch có thể nhận ra trạng thái thật à? Nào nào nào, muội ra bắt thử cho ta xem, xem câu tiếp theo của ta có phải là nói dối không."

Bạch Thiện la lên: "Đường đại nhân, chúng ta đừng đùa vào lúc này nữa."

"Sao đây lại gọi là đùa được? Cái này rất có ích với tra hỏi đấy, mà thôi, giờ không phải là lúc thảo luận cái này," Đường huyện lệnh hỏi: "Vậy hai đứa đoán liệu ông ấy có biết là ta đã biết không?"

Bạch Thiện và Mãn Bảo nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: "Hẳn là sẽ không, vì bọn đệ (muội) chưa nói lộ câu nào ở chỗ đó."

"Không lộ ở đó, nhưng chỉ cần ông ấy tra kỹ, là có thể tra ra ba người chúng ta qua lại thân thiết, đã thế ta còn từng đến huyện La Giang ở một thời gian, hai đứa đoán ông ấy có thể đoán là ta đã biết, thậm chí đang tra việc này không?"

Mãn Bảo và Bạch Thiện đồng loạt há hốc mồm.

Thế thì việc này có thể liên lụy rộng lắm, nếu chỉ có mình bọn họ, thì nhiều nhất Quan lão gia chỉ đối phó với hai bọn họ thôi, cho rằng bọn họ còn trẻ không cam lòng nên muốn điều tra, nhưng nếu liên quan đến Đường huyện lệnh..

Mãn Bảo run giọng hỏi, "Vậy giờ phải làm sao ạ?"

Đường huyện lệnh đứng dậy đi hai vòng, thở dài: "Quan trọng là không biết ông ấy là địch hay là bạn."

Đường huyện lệnh ấn tay lên bàn, nhẹ giọng nói: "Cũng không biết năm đó Bạch huyện lệnh đến biệt viện để gặp ai mà lại cố tình gặp ở biệt viện của ông ấy. Nếu gặp ông ấy còn được, nếu không phải ông ấy, vậy nhất định là người vô cùng thân cận với ông ấy, nếu không sẽ không chọn gặp gỡ ở biệt viện của ông ấy."

Suy nghĩ của Đường huyện lệnh biến đổi rất nhanh: "Cũng không biết năm đó Bạch huyện lệnh thất bại là do đấu với Ích Châu vương một cách quang minh chính đại rồi thất bại, hay là vì bị lộ hành tung nên mới bại."

Cái trước còn đỡ, nếu là cái sau, e là do có người mật báo, nếu không chuyện cơ mật như vậy, sao Ích Châu vương có thể biết nhanh đến thế?

Bạch Thiện và Mãn Bảo cũng lo lắng, "Vậy phải làm sao bây giờ, phủ Ích Châu vương cường thế như vậy, Ích Châu vương còn tàn nhẫn như thế, hắn sẽ không phái người giết hết cả nhà chúng ta chứ?"

"Không đến mức đó, đệ nghĩ đây còn là đất phong hồi mười mấy năm trước của hắn à?" Đường huyện lệnh nói tới đây thì khẽ ngừng lại, xoa cằm: "Không đến mức giết được cả nhà hai đứa, nhưng giết hai đứa thì.."

Hắn nhìn hai người một lượt từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Hai đứa.."

Hắn im lặng một chút mới nói tiếp: "Hay là về nhà trốn một thời gian?"

Mãn Bảo trợn tròn mắt, "Đây là thành Ích Châu, trong thành có nhiều người như vậy, trước mắt bao người, hắn cũng dám giết người ạ?"

Mặt Đường huyện lệnh không chút biểu cảm: "Muội có biết 12 năm trước, nha huyện huyện Thục có bao nhiêu người chết không?"

Mãn Bảo khựng lại, lắc đầu.

"Tổng cộng 28 người, bao gồm Bạch huyện lệnh và hộ vệ," Đường huyện lệnh nói: "28 người, đều được thông báo là chết trong tay đạo tặc, lúc đó Diêm thứ sử mang binh lên núi diệt phỉ, lấy được 32 thủ cấp về. Nhưng vừa rồi ta đã tra kỹ hồ sơ từ 15 năm trước đến 12 năm trước, không thấy có tin tức báo là gần Ích Châu có sơn phỉ."

Hai thiếu niên thiếu nữ vẫn còn đơn thuần kinh ngạc đến ngây người.

Đường huyện lệnh nói: "Đương nhiên, năm đó trong ngoài thành Ích Châu đều là thế lực của Ích Châu vương, từ tiết độ sứ cho tới sở hạt huyện làng. Còn hiện giờ, Trương tiết độ sứ mới đến chưa được bốn năm, thứ sử và ta đều là người mới, cho dù có quan hệ tốt với phủ Ích Châu vương thì cũng không nghe lệnh hắn hoàn toàn, cho nên hắn muốn giết người tùy ý như còn đang ở thành Ích Châu 12 năm trước là chuyện không thể. Nhưng mà, giết một hai người thì vẫn rất đơn giản."

Đường huyện lệnh lấy ví dụ cho bọn họ, "Ví dụ, trường phủ của đệ xảy ra xung đột, mọi người đánh nhau, không cẩn thận ngộ sát mạng người, đệ đã chết; ví dụ như, người bệnh của muội đột nhiên nổi điên, hoặc người nhà người bệnh nổi điên, cho rằng muội kê nhầm thuốc, hoặc cố ý kê thuốc đắt, chém chết muội; hoặc ví dụ như, ngựa kéo xe hai đứa đang ngồi đột nhiên lên cơn chạy loạn, xong, ba người đều chết.."

Mãn Bảo và Bạch Thiện khẽ nuốt nước miếng, căng thẳng nhìn Đường huyện lệnh.

Đường huyện lệnh liền thở dài, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Hai đứa về nhà trốn một thời gian đi, có xin nghỉ được không? Nếu không tiện xin nghỉ thì để ta viết thư cho Trường Bác, bảo hắn soạn một công văn gọi hai đứa về."

Bạch Thiện hoàn hồn, "Còn có thể gọi như vậy ạ?"

"Đương nhiên có thể, tuy rằng hộ tịch của đệ ở Lũng Châu, nhưng đang thường trú ở thành Ích Châu, đã thế còn do Trường Bác đề cử đệ đến thi trường phủ. Nếu trong huyện đang cần nhân tài thì có thể xin trường phủ triệu tập học sinh bổn huyện về, đương nhiên, có muốn hay không là do đệ."

Bạch Thiện suy ngẫm một chút rồi quay sang nhìn Mãn Bảo, cuối cùng khẽ cắn môi, gật đầu nói: "Vâng, vậy bọn đệ sẽ về."

Đường huyện lệnh gật đầu, "Thế mới phải chứ, chỉ cần còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt, hai đứa còn trẻ, đừng nóng vội nhất thời."

Bạch Thiện lo lắng, "Nhưng như vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ càng dễ đoán Đường đại nhân và Dương đại nhân cũng đang tra án này sao?"

Đường huyện lệnh cười nói: "Cái này không dễ đoán đâu, hơn nữa đoán được cũng không sao, hiện tại nên biết hay không nên biết ta cũng đều biết hòm hòm rồi, giờ chỉ còn thiếu chứng cứ thôi."

Mãn Bảo: "Vậy Đường đại nhân không sợ hắn cũng cho huynh cưỡi con ngựa điên, đi xe bị ngã xe, ăn cơm thì nghẹn cổ ạ?"

Đường huyện lệnh tức giận nói: "Muội không thể nghĩ một cách chết đẹp tí cho ta ư? Hai đứa yên tâm, ta không phải hai đứa, hắn cũng không dễ làm ta chết bất đắc kỳ tử được đâu."

Bạch Thiện hỏi: "Bởi vì gia thế ạ?"

"Phải mà cũng không phải," Đường huyện lệnh nói: "Phụ thân ta không phải người ăn chay, nếu ta vô duyên vô cớ chết ở nơi này, phụ thân ta sẽ không cam lòng để yên. Mà giờ cũng không còn giống như 12 năm trước nữa, tuy Trương tiết độ sứ và Minh thứ sử qua lại thân thiết với Ích Châu vương, nhưng cũng không phải gia thần của vương phủ, muốn qua mắt bọn họ để giết ta, rất khó."

Đường huyện lệnh còn có điều chưa nói, đó là vợ hắn cũng không phải người ăn chay, nhà vợ hắn càng không phải người ăn chay.

Đường huyện lệnh cười nói: "Ta ở thành Ích Châu mà hắn còn chưa dám giết ta, càng đừng nói Trường Bác. Hai đứa về huyện La Giang là an toàn nhất, có Trường Bác che chở, cho dù hắn có đích thân đến thì cũng không thể lấy được tính mạng hai đứa đâu."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 877: An bài

[HIDE-THANKS][BOOK]Đường huyện lệnh biết hai đứa nhóc này từ nhỏ đã không phải chịu tủi thân gì lớn, sợ bọn họ không nhẫn nhịn được rồi làm ra chuyện gì, nên nói: "Chỉ cần hai đứa không ra khỏi huyện La Giang, không cố tình đi đến trước mặt hắn, thì hắn sẽ không làm gì hai đứa được."

Mãn Bảo và Bạch Thiện trầm tư, nghĩ xem nên lấy lý do gì để về, sau khi về rồi thì nên làm gì.

Minh Lý bê một hộp thức ăn to đùng đến.

Không chỉ có thức ăn và canh mà còn có hai đĩa điểm tâm.

Thấy Đường huyện lệnh nhìn, Minh Lý liền giải thích: "Phu nhân nghe nói Thiện thiếu gia và Mãn tiểu thư tới nên đã bảo tiểu nhân vào phòng bếp lấy thêm."

Đường huyện lệnh gật đầu, nói với hai người: "Mau ăn đi, ăn xong thì ta để Minh Lý đưa hai đứa về."

Bạch Thiện từ chối, "Bọn đệ có Đại Cát rồi."

Đường huyện lệnh lắc đầu nói: "Cứ để Minh Lý đi theo một đoạn đường, ngày mai cũng đừng đến trường phủ nữa. Lát nữa ta sẽ bảo người ra roi thúc ngựa đến huyện La Giang, hẳn là ngày mai hắn sẽ quay lại, đến lúc đó hai đứa dọn dẹp đồ đạc rồi đi luôn, người của ta sẽ đưa hai đứa đi."

Bạch Thiện nhìn Mãn Bảo, chỉ đành đồng ý, "Bọn đệ phải đưa cả tiên sinh và Bạch nhị về nữa."

Đường huyện lệnh cười nói: "Đương nhiên, nếu đã về thì phải về hết, đừng để thân hữu ở lại đây."

Mãn Bảo đứng ngồi không yên, mau chóng ăn sạch bát cơm, "Muội còn phải về tìm lục ca muội nữa."

Đường huyện lệnh khoát tay cho bọn họ đi về.

Chu lục lang vẫn luôn làm phụ bếp ở Tri Vị Quán, thỉnh thoảng mới lén học được ít trù nghệ. Sau đó bởi vì Chu tứ lang thuê nhà Tiêu gia ở đối diện nên thỉnh thoảng hắn sẽ về nhà ngủ, nhưng lúc tiệm cơm bận rộn thì hắn sẽ ở lại tiệm cơm.

Bây giờ là mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, con người dường như cũng có khẩu vị hơn, nên gần đây tiệm cơm rất đông khách, đã mấy ngày Chu lục lang không về rồi.

Cho nên vừa nghe tiểu nhị đằng trước nói muội muội đến tìm hắn, hắn lập tức báo một tiếng với đầu bếp rồi lau tay chạy ra ngoài, "Mãn Bảo, sao muội lại tới đây?"

Mãn Bảo giữ chặt tay hắn, nói: "Lục ca, trong nhà có việc gấp, muội phải về nhà, huynh có thể xin chưởng quầy nghỉ dài hạn không? Ngày mai hoặc ngày kia chúng ta sẽ về nhà luôn."

Chu lục lang sững sờ, hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà gấp như vậy?"

Mãn Bảo nói: "Về nhà lại nói."

Chu lục lang: "Không được, muội phải nói cho ta đã xảy ra chuyện gì trước, có phải người nhà ta có chuyện gì không? Ai nha, là cha, mẹ, hay là mấy người đại ca? Thôi rồi, hay là đại tỷ, nàng sinh em bé rồi à?"

Mãn Bảo: ".. Mới hơn năm tháng, sinh kiểu gì chứ? Huynh đừng đoán mò nữa, vào xin nghỉ trước đi, về nhà muội sẽ nói cho huynh."

Chu lục lang vội vàng đi tìm chủ quán xin nghỉ.

Lúc này đã qua buổi trưa, trong tiệm không còn bận nữa, bởi vậy chủ quán có thời gian rảnh để nghe. Hắn thấy người nhà Chu lục lang tới tận nơi, giờ đang chờ ở ngoài với vẻ mặt nôn nóng thì biết nhà hắn xảy ra chuyện thật.

Hắn ngẫm nghĩ rồi đồng ý, "Được rồi, cậu về trước đi, bao giờ quay lại thì lại đến đây làm."

Dứt lời bảo người cầm một ít tiền ra, "Đây là tiền công của cậu, nhiều thì coi như ta cho cậu, không biết nhà cậu xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể là chuyện gì thì đều cần đến tiền, ta không có nhiều, cũng chỉ có một chút tấm lòng này thôi."

Chu lục lang cảm động, liên tục khom lưng, "Đa tạ chủ quán, đa tạ chủ quán."

Chủ quán khẽ gật đầu, bảo Chu lục lang đi về.

Chu lục lang liền ra hậu viện thu dọn hành lý của mình, sau khi vứt lên xe ngựa thì đẩy Mãn Bảo và Bạch Thiện lên xe, rồi nhanh chóng trèo lên xe ngựa. Ngồi ổn, hắn quay sang nhìn Mãn Bảo đăm đăm, "Rồi đấy, bây giờ không có người ngoài, muội có thể nói được chưa?"

Lúc này Mãn Bảo mới ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Lục ca, có thể Ích Châu vương đã biết thân phận của muội và Thiện Bảo rồi."

Chu lục lang hoảng sợ, nuốt nước miếng hỏi, "Làm, làm sao hắn biết được?"

Mãn Bảo ảo não nói: "Tại bọn muội ngốc, tự đưa mình tới cửa."

Chu lục lang không khỏi dậm chân, "Hai đứa to gan quá rồi đó, mất công ta và tứ ca còn đảm bảo với cha mẹ, nói muội thông minh, chắc chắn sẽ không bị phát hiện, kết quả mấy đứa còn tự đưa mình tới cửa."

Mãn Bảo: "Cho nên chúng ta phải về nhà."

"Về nhà là được ư?" Chu lục lang lo lắng sốt ruột, "Về nhà rồi có cần phải thu dọn đồ trốn đi không, giống như trong tiểu thuyết ấy, trốn đến chân trời góc biển."

Bạch Thiện: ".. Không cần, cứ ở im ở thôn Thất Lí là được."

"Là được? Hắn chính là Vương gia đó, biết chúng ta ở đàng kia lại không phái được người tới bắt chúng ta?"

"Hắn không dám, huyện La Giang không phải là đất phong của hắn, đó là địa bàn của Dương huyện lệnh."

"Huyện lệnh có thể to hơn Vương gia ư?" Chu lục lang không mấy tin tưởng dáng vẻ thư sinh của Dương huyện lệnh.

Mãn Bảo đáp: "Lục ca, thế lực nhà Dương huyện lệnh lớn lắm đó, ngay đến hoàng đế cũng phải nhường vài phần, hắn không dám tùy tiện giết người ở huyện La Giang đâu."

Chu lục lang líu lưỡi, "Dương huyện lệnh lợi hại vậy sao?"

Mãn Bảo và Bạch Thiện đồng loạt gật đầu, trước kia bọn họ cũng không biết Dương huyện lệnh xuất thân từ Dương thị Hoa Âm.

Có điều sau khi biết thì bọn họ cũng không có cảm giác gì.

Dẫn Chu lục lang về nhà, Bạch nhị lang còn chưa tan học, Trang tiên sinh mới đi giảng ở thư viện về, thấy Bạch Thiện vốn phải ở trường phủ lại xuất hiện trong sân, liền không khỏi trầm mặc.

Ông nghĩ, có phải gần đây ông nhắm mắt quá nhiều, nên bọn họ cảm thấy ông đã mù rồi không?

Đối diện với ánh mắt của Trang tiên sinh, Mãn Bảo và Bạch Thiện cúi đầu bước lên thỉnh tội trước.

Trang tiên sinh thoáng nhìn Chu lục lang đang đứng trong sân nhìn bọn họ với ánh mắt lo lắng, xoay người vào thư phòng, nói: "Vào đi."

Hai người lập tức theo vào, vừa vào liền ngoan ngoãn quỳ xuống đất.

Trang tiên sinh ngồi đằng sau bàn sách, cúi đầu nhìn bọn họ hồi lâu, hỏi: "Trốn học?"

Bạch Thiện thấp giọng đáp "Vâng ạ".

Trang tiên sinh hỏi, "Lấy lý do gì?"

Bạch Thiện nhỏ giọng nói: "Đau bụng ạ."

Ánh mắt Trang tiên sinh liền dịch sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Mãn Bảo, "Ai viết bệnh án?"

Xin nghỉ ở trường phủ khó hơn xin nghỉ ở thư viện rất nhiều, không phải ngươi cứ nói bị bệnh thì có thể cho là ngươi bị bệnh thật, phải có bệnh án và phương thuốc đại phu kê mới được, phía dưới còn phải có tên hiệu thuốc.

Nếu trường học nghi ngờ thì có thể đến hiệu thuốc kiểm tra, nếu không phải thì sẽ bị phạt.

Đương nhiên tình huống như vậy rất ít, cho dù là tiên sinh trường phủ thì đa phần cũng đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần học sinh không quá phận thì sẽ không đi chứng thực loại giấy xin nghỉ này.

Nhưng Trang tiên sinh đang rất tức giận, ông nghiêm mặt nói: "Giờ mấy đứa ngày càng giỏi rồi, ngay cả bệnh án cũng có thể tự làm được, thế còn đi học làm gì nữa, về thẳng nhà luôn đi, lúc nào muốn học thì học, không muốn học thì thôi."

Bạch Thiện và Mãn Bảo ngoan ngoãn nhận sai, "Tiên sinh, chúng con sai rồi."

Trang tiên sinh càng tức hơn, "Giờ các con biết lấy lời nói đối phó ta rồi đấy," còn chẳng bằng Bạch nhị lang, cãi ông hai câu, ông cũng dễ phát giận hơn, dễ phạt bọn họ nặng hơn.

Trang tiên sinh hít một hơi, hỏi: "Hai đứa trốn học làm gì?"

Hai người ngượng ngùng liếc nhau, thật sự không tìm ra được cái cớ nào tốt, quan trọng nhất là, bọn họ có thể không nói, có thể giấu giếm, nhưng không thể lừa dối tiên sinh, bởi vậy ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn dứt khoát mở miệng: "Tiên sinh, có lẽ bọn con phải về nhà một thời gian."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 878: Về đến nhà

[HIDE-THANKS][BOOK]Tận đến khi ngồi trên xe ngựa ra khỏi cổng thành, Bạch nhị lang vẫn còn có chút ngây ngẩn.

Hắn vén mành ngó ra ngoài, nhìn cổng thành Ích Châu vẫn bị bao phủ trong sương mù, ngay đến ba chữ to trên cổng cũng không thấy rõ được.

Mãn Bảo và Thiện Bảo cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thấy buồn bã vô cùng.

Bạch nhị lang hỏi: "Chúng ta còn về đây không?"

Bạch Thiện khẳng định: "Còn."

Bạch nhị lang thở dài, "Ta đi vội, còn chưa kịp từ biệt với bọn Kỳ Giác, cũng không biết lúc về bọn họ có trách ta không."

Bạch Thiện cũng thở dài, "Ta cũng chưa kịp cáo biệt tiên sinh trường phủ và đám bạn cùng lớp."

Mãn Bảo ưu thương không kém, "Không biết Kỷ đại phu có lo cho ta không."

Sau đó hai người đồng loạt quay sang nhìn Bạch nhị lang, lại thở dài não nề, mặt đầy vẻ áy náy.

Bạch nhị lang thấy thế thì lo sợ, thấp thỏm hỏi: "Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ lại làm chuyện gì xấu?"

Bạch Thiện nói: "Vốn năm nay ngươi nên tham gia thi trường phủ, giờ lại đi về cùng chúng ta, e là năm nay ngươi không thi trường phủ được."

Mãn Bảo: "Đúng vậy, tiên sinh còn chuẩn bị danh sách sách cho ngươi ôn tập rồi, ta còn chưa kịp chép hết ra cho ngươi."

Bạch nhị lang nghe vậy thì thầm cảm thấy may mắn vô ngần, nhưng không dám biểu hiện trên mặt, sợ bọn họ đi nói với tiên sinh khiến hắn vẫn phải ôn bài.

Thế là đành phải banh mặt an ủi bọn họ, "Không sao, ta thấy thư viện Đại Trí cũng tốt mà, không phải bọn Kỳ Giác cũng học ở thư viện sao?"

Nghĩ như vậy, tự nhiên thấy bị bắt trốn về nhà tạm thời thế này cũng không phải chuyện gì xấu.

Bạch nhị lang lén vui vẻ, thấy bên ngoài dần có ánh mặt trời, liền dứt khoát bò ra càng xe ngồi phơi nắng với Chu lục lang.

Mãn Bảo và Bạch Thiện cũng quấn mành lên, thò mặt ra ngoài cửa sổ, hứng nắng ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Sau hai chiếc xe còn có năm con ngựa đi theo, đều là nha dịch huyện La Giang.

Chiều hôm kia Đường huyện lệnh đưa tin đến huyện La Giang, chiều hôm sau người đưa tin đã dẫn theo năm nha dịch huyện La Giang trở về, còn cầm theo một phong thư và một tờ công văn.

Công văn đưa cho Đường huyện lệnh, Dương huyện lệnh làm theo phép công tỏ vẻ vì huyện La Giang sắp tu sửa đường xá nên đang rất cần nhân tài có học thức phong phú, bởi vậy phải khẩn cấp triệu hồi Trang Tuân, Bạch Thành huyện La Giang về.

Còn phong thư kia để đưa cho trường phủ, tỏ vẻ giờ nha huyện bọn họ đang rất cần một học sinh hỗ trợ, đặc biệt xin trường phủ cho phép học sinh Bạch Thiện tạm về huyện thành giúp đỡ một thời gian.

Hiệu suất làm việc của Đường huyện lệnh rất cao, hắn chủ động ra mặt, chỉ dùng một canh giờ đã xử lý xong chuyện bên trường phủ.

Nếu không phải Địch tiên sinh dong dài, vẫn không muốn để Bạch Thiện đi thì có thể đã nhanh hơn rồi.

Cuối cùng vẫn phải Bạch Thiện chủ động nói hắn bằng lòng trở về thì việc này mới coi như xong. Mà bên chỗ hắn thì càng đơn giản, đóng một cái dấu lên công văn rồi đưa cho Trang tiên sinh là được, còn việc có trở về không thì phải xem lựa chọn của Trang tiên sinh.

Tất nhiên Trang tiên sinh sẽ về, hành lý của bọn họ cũng dọn xong trong ngày, cầm được công văn thì sáng sớm hôm sau liền rời đi luôn, nhanh đến mức Trang tiên sinh chỉ kịp để lại một bức thư cho đám người Lan Thành chứ không thể đích thân đến tạm biệt bọn họ.

Dương huyện lệnh cố ý phái năm nha dịch tới bảo vệ bọn họ, như vậy Đường huyện lệnh sẽ không phải phái người đi theo nữa.

Đoàn xe và ngựa đi nhanh, hoàng hôn còn chưa buông xuống thì bọn họ đã về thôn rồi, đám nha dịch đưa người đến thôn Thất Lí xong liền cáo từ về nha huyện.

Hạ nhân nhà họ Bạch đã chờ ở cửa thôn từ lâu, xe vừa đến, hạ nhân liền lên đón xe về nhà. Lưu ma ma thấp giọng nói với Bạch Thiện và Mãn Bảo vừa nhảy xuống xe: "Thiếu gia, Mãn tiểu thư, Dương huyện lệnh đang ở nhà đường lão gia chờ hai người ạ."

Bạch nhị lang nghe thấy thế thì không khỏi kinh ngạc, "Sao Dương đại nhân lại ở nhà ta? Mà không, sao huynh ấy lại ở chỗ này, không ở huyện thành ạ?"

Lúc này Lưu ma ma mới nhìn thấy Bạch nhị lang, vội khom lưng trả lời: "Chiều nay Dương đại nhân đến tuần tra thôn, trò chuyện với hương thân vui quá nên quên thời gian, giờ trời đã tối, liền quyết định ngủ lại một đêm."

Bạch nhị lang quay đầu nhìn mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn xuống phía tây, nói: "Sớm biết thế thì bảo năm đại ca nha dịch kia chờ một chút, có bọn họ đi theo thì đi trời tối cũng không sợ, huống chi cưỡi khoái mã từ thôn chúng ta đến huyện thành cũng không lâu."

Mọi người: .

Trang tiên sinh nghe mà đau đầu, dứt khoát vẫy tay nói: "Nhị lang, lại đây hầu hạ ta về nghỉ ngơi."

Giọng của Bạch nhị lang liền thấp xuống tám độ, "Dạ" một tiếng rồi chạy ra đỡ Trang tiên sinh, quay đầu thấy hai người kia bất động thì đưa ánh mắt như cắt cổ gà ra hiệu, "Sư tỷ, sư huynh, các ngươi cũng lên đỡ đi chứ."

Mãn Bảo không khỏi lầm bầm, "Giờ thì biết gọi ta là sư tỷ đấy, hừ."

Nói thì nói thế, nhưng nàng vẫn trèo lên xe lấy tay nải của tiên sinh xuống rồi đuổi theo.

Còn Bạch Thiện cõng một cái sọt to.

Hạ nhân nhà họ Bạch thấy nhiều đã quen, nhân lúc trời còn chưa tối mau chóng phân chia đồ đạc bốn nhà ra. Đồ của Trang tiên sinh thì đưa vào nhà thiếu gia bọn họ, thiếu gia nhà mình một chồng, đường thiếu gia một chồng, Mãn tiểu thư một chồng.

Chu lục lang ở bên cạnh phân rõ đồ đạc để bọn họ không chia nhầm.

Chờ đến khi phân chia xong hết thì Chu lục lang liền bê một cái hộp to của Mãn Bảo lên, thứ này vừa nhìn đã biết là quý giá.

Hắn nói với Lưu ma ma: "Vậy tôi về nhà gọi người đến lấy đồ đây."

Lưu ma ma vội vàng cười nói: "Vâng ạ, còn phải nhờ ngài nói với Chu lão gia và Chu phu nhân, rằng Dương huyện lệnh đang có hứng thú nói chuyện, nên e là sẽ giữ thiếu gia và Mãn tiểu thư ở lại tán gẫu, đợi bọn họ ăn cơm xong thì chúng tôi sẽ đưa Mãn tiểu thư về nhà."

Chu lục lang đoán chắc chắn bọn họ định nói chuyện cơ mật, gật đầu đồng ý.

Sau đó ôm hộp về nhà.

Hiện tại đang lúc ngày mùa, trong thôn ngoài người về trước nấu cơm thì cũng chỉ còn tiếng nô khóc của trẻ con, cho nên trên đường về Chu lục lang chẳng gặp ai cả.

Nhà bọn họ cũng không có nhiều người, chỉ có ngũ tẩu đến lượt nấu cơm và Tam Nha cùng mấy đứa bé ở nhà, thấy Chu lục lang về, Lục thị giật mình, hỏi: "Lục lang? Sao tự nhiên đệ lại về?"

Chu lục lang nói: "Không chỉ đệ đâu mà bọn Mãn Bảo cũng về rồi, đang ở bên nhà họ Bạch. Mọi người đều đang ở ngoài ruộng ạ?"

Lục thị vội vàng hỏi: "Sao lại về lúc này, xảy ra chuyện gì à?"

Chu lục lang khựng lại một chút rồi nói: "Không ạ, ngũ tẩu, đệ mang hộp về phòng Mãn Bảo trước, Tam Nha, ra ruộng gọi ông bà về đi, lát nữa bảo mấy ca ca con sang nhà họ Bạch bê đồ về, lần này Mãn Bảo mang nhiều đồ về lắm."

Trong xe và nóc xe ngựa đều buộc rất nhiều đồ, năm nha dịch cưỡi ngựa cũng phải cầm giúp không ít thứ.

E là lần "Đào vòng" này sẽ phải ở nhà rất lâu, cho nên bọn họ mang hết đồ quan trọng về, đặc biệt là hai chậu hoa lan và mẫu đơn của Trang tiên sinh, chúng nó được đặc cách hưởng vị trí ngồi của hai người.

Lúc này, ba người đang vây quanh Trang tiên sinh.

Nhà họ Bạch có một tiểu viện dành riêng cho Trang tiên sinh, đồ đạc đưa thẳng vào viện, biết tiên sinh lớn tuổi không chịu nổi xóc nảy, nên vừa vào sân Mãn Bảo đã đi pha trà, Bạch Thiện đi bưng nước ấm cho Trang tiên sinh rửa mặt, còn Bạch nhị lang thì nhảy tới phòng bếp lấy canh cho tiên sinh.

Lúc Dương huyện lệnh đến thì thấy ngay cảnh ba người vây quanh hầu hạ Trang tiênh, hắn liền không khỏi dừng bước, sau đó cười nói với Bạch lão gia bên cạnh: "Lệnh lang thật hiếu thuận."

Bạch lão gia thấy lòng mình phức tạp: "Đều nhờ Trang tiên sinh dạy giỏi."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 879: Đồng minh

[HIDE-THANKS][BOOK]Bạch lão gia nuôi Bạch nhị lang mười bốn năm, chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy từ con mình, muốn nói không ghen là chuyện không thể, nề hà đây là tiên sinh của con trai, hắn hoàn toàn không có lý do để ghen.

Hắn ho nhẹ một tiếng, bước vào sân chào hỏi Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh vội đứng dậy chào đón, bảo ba đệ tử đi châm trà cho Bạch lão gia và Dương huyện lệnh.

Có điều ba người cũng không nói chuyện lâu, Trang tiên sinh biết Dương huyện lệnh có việc cần nói với Bạch Thiện và Mãn Bảo, bởi vậy chỉ nói vài câu khách sáo rồi cho bọn Mãn Bảo đi cùng Dương huyện lệnh.

Bạch nhị lang cất bước định đuổi theo, nhưng Bạch lão gia lại đột nhiên gọi hắn lại, "Nhị lang, con ở lại, ta muốn cùng tiên sinh hỏi chuyện học tập của con."

Bạch nhị lang sốt ruột, "Vậy cha cứ hỏi tiên sinh đi, con đi nói chuyện với Dương huyện lệnh đã."

"Chút năng lực đấy của con có mặt mũi khoe ra trước mặt Dương đại nhân à? Lại đây, ta hỏi con, lần này đến thành Ích Châu con có gặp rắc rối gì không?"

Bạch nhị lang không tình nguyện lắm, Trang tiên sinh vốn đang cúi đầu uống trà đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhị lang, mang bài văn hôm trước con làm ra cho phụ thân con xem thử."

Bạch Thiện và Mãn Bảo đồng thời quay đầu ra hiệu bằng mắt cho hắn, Bạch nhị lang đành phải không tình nguyện đi tìm bài tập, sau khi tìm được thì xụ mặt đưa cho cha hắn.

Trang tiên sinh cười nói với Bạch lão gia: "Ngài xem áng văn này đi, đứa trẻ này tiến bộ rất nhiều, viết tốt hơn năm ngoái không ít. Tôi vốn định hai tháng này sẽ cho hắn liều một phen, đến trường phủ thi thử, nói không chừng có thể thi đậu."

Tuy hồi trẻ Bạch lão gia học không quá giỏi nhưng vẫn có năng lực giám định và thưởng thức, áng văn này của con hắn đúng là viết khá hay, hay hơn năm ngoái nhiều, cũng không kém hồi năm hắn mười bốn tuổi.

Nên cuối cùng trên mặt Bạch lão gia cũng có nét tươi cười.

Bạch nhị lang cũng bị khen đến vui vẻ, cuối cùng không còn khó chịu như vậy nữa.

Còn bọn Bạch Thiện không ở lại Bạch trạch mà dẫn Dương huyện lệnh trở về nhà mình.

Lưu ma ma vẫn đang đứng ở cổng để ý người dọn đồ, thấy thiếu gia nhà mình dẫn Dương huyện lệnh đến thì vội vàng lên đón.

Bạch Thiện nói: "Ma ma, tạm thời con chưa đi thỉnh an bà nội và mẫu thân được, người thay con đi cáo tội nhé, con có chuyện muốn nói với Dương huyện lệnh."

"Vâng, vâng, ngài đi trước đi, để tôi bảo hạ nhân mang trà bánh tới cho ngài."

Thư phòng của Bạch Thiện vẫn luôn có người dọn dẹp thoáng khí, cho nên trong phòng không có mùi ẩm mốc khó chịu, Bạch Thiện mời Dương huyện lệnh ngồi xuống, chờ hạ nhân mang trà bánh vào rồi lui ra xong mới nhìn Dương huyện lệnh, hỏi, "Sao hôm nay Dương đại nhân lại tới đây?"

Dương huyện lệnh đang chắp tay đi dạo giữa các kệ sách, nghe vậy thì tìm vị trí ngồi xuống, cười nói: "Vào vụ xuân rồi nên ta xuống nông thôn khuyên khóa nông tang, đúng hôm nay thì đi đến thôn Thất Lí, hai đứa nói xem có trùng hợp không?"

Bạch Thiện: ".. Đúng là trùng hợp."

Dương huyện lệnh liền búng búng áo choàng, nói: "Được rồi, chúng ta nói chính sự đi, nào nào nào, nói thật tỉ mỉ xem, hai đứa làm cái gì mà ta chỉ mới đi được một tháng đã thành tử địch với thế lực lớn nhất, quyền quý nhất thành Ích Châu, không, là nhất Kiếm Nam Đạo?"

Mãn Bảo và Bạch Thiện đồng loạt cúi đầu.

Lát sau Bạch Thiện cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên nói: "Hình như việc này đâu phải do bọn đệ gây ra, đây là ân oán đời trước mà."

Cuối cùng Mãn Bảo cũng phản ứng lại, kêu lên: "Hơn nữa lúc đầu bọn muội cũng chả biết gì hết, không phải chính huynh là người bảo Đường huyện tra ư?"

Bạch Thiện phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhìn Dương huyện lệnh chòng chọc, "Đúng vậy, Đường huyện lệnh tra được Mãn Bảo, lại tra xét chú Chu Ngân, nên mới khơi ra được chuyện này.."

Hai người nhìn Dương huyện lệnh bằng ánh mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội.

Dương huyện lệnh nghẹn họng, hồi lâu không nói được gì.

Một lúc sau hắn dứt khoát vung tay, nói: "Được rồi, tạm thời đặt việc này sang một bên, bây giờ mấy đứa đang tra đến bước nào rồi?"

Bạch Thiện nói: "Cha đệ chắc chắn là bị Ích Châu vương giết, Nhị Cát chính là nhân chứng, hắn nói Ích Châu vương nuôi rất nhiều tư binh, việc này Đường huyện lệnh cũng biết."

Việc này không chỉ có Đường huyện lệnh biết, mà Dương Hòa Thư cũng đã sớm biết rồi.

Lúc ấy Đường Hạc vừa rời khỏi chỗ Nhị Cát đã quay về viết thư cho hắn luôn, còn khuyến khích hắn viết thư báo cho người nhà, như thể sợ Dương gia bọn họ không xuống nước vậy.

Nhưng khởi đầu việc này là do hắn khơi nguồn, hơn nữa hai nhân vật mấu chốt bị giết kia đều ở trong huyện La Giang, hắn chạy thoát nổi sao?

Cho dù có thể thoát được, thì Dương huyện lệnh cũng sẽ không chạy, nếu không lúc trước cũng sẽ không vì sinh nghi mà đi tra Mãn Bảo.

Dương huyện lệnh trầm mặc một chút rồi hỏi, "Chỉ có nhân chứng là không đủ, mấu chốt nhất là chứng cứ đâu? Mấy thứ mà Bạch huyện lệnh cầm năm đó đâu?"

Mãn Bảo và Bạch Thiện đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau phòng, đằng sau nó là núi Đại Hổ.

Dương huyện lệnh cũng biết, hắn ngồi ngay ngắn, nói: "Đi, ngày mai hai đứa dẫn theo người đi, ta cũng lén phái một ít người tới cho hai đứa, nhất định phải tìm ra được đồ."

Thứ có thể khiến Ích Châu vương qua mười năm vẫn nhớ, hiển nhiên là chứng cứ rất quan trọng, Dương Hòa Thư nói: "Tìm được thì án này mới có khả năng lật lại được, hai đứa cũng mới có thể sinh hoạt một cách quang minh chính đại trên thế giới này, nếu không, hai đứa chỉ có thể trốn ở thôn Thất Lí cả đời."

"Mà không, nếu ta rời chức, e là ngay cả thôn Thất Lí cũng không dung nổi hai đứa." Không phải ai cũng có gan, có năng lực đối cứng với Ích Châu vương.

Nghĩ như vậy, Dương Hòa Thư không khỏi đánh giá hai người, cảm thán: "Hai đứa đúng là may mắn thật."

Bạch Thiện nói: "Đó là đương nhiên, Mãn Bảo chính là tiên tử hạ phàm đó."

Mãn Bảo: .

Dương Hòa Thư: .

Hắn không khỏi bật cười, khẽ lắc đầu rồi nói: "Được rồi, vậy xem lần này hai đứa còn có thể may mắn như thế được không. Mãn Bảo à, về nhà nhớ bái Thiên Tôn lão gia của muội, để ông ấy phù hộ muội sớm tìm được chứng cứ nhé."

Mãn Bảo quyết định sau khi lên núi sẽ thường trú trong núi, nhất định phải mang Khoa Khoa rà quét từng tấc đất, "Tìm được đồ là có thể lật được bản án ạ?"

"Tìm được đồ rồi thì chuyện kế tiếp không phải là chuyện mà mấy đứa có thể lo," Dương huyện lệnh nói: "Đến lúc đó, hai đứa chỉ cần theo sát bọn ta, giữ mạng của mình là được, còn đồ thì cứ giao cho các đại nhân trong triều xử lý."

Bạch Thiện hỏi: "Không phải là các huynh ư?"

Dương Hòa Thư lắc đầu, "Bọn ta cũng chỉ là chân chạy vặt thôi, đi tìm thêm ít thứ chứng thực vật chứng, dâng vài tấu chương là hết, người thật sự đánh tiên phong phải là các đại nhân trong triều."

Dương Hòa Thư nhìn bọn họ bằng ánh mắt sâu xa: "Ví dụ như Ngụy đại nhân mà bà nội đệ kết bạn."

Lần này hồi kinh hắn đã đích thân đi gặp vị Ngụy đại nhân có tiếng thiết diện vô tư* kia, tuy rằng ông ấy xuất thân hàn môn, có mâu thuẫn với thế gia, nhưng đối với việc này, hai bên bọn họ lại đứng cùng chiến tuyến.

*Thiết diện vô tư: Mặt sắt, không thiên vị, hết sức ngay thẳng, công minh.

Tuy chưa từng nói rõ, nhưng hiện tại bọn họ đã có quan hệ đồng mình.

Vốn dĩ bệ hạ đang có ý định tu sửa thị tộc chí, nhưng vì Ngụy Tri gia nhập nên chuyện này đã bị đẩy ra phía sau, việc này đối với thế gia bọn họ là chuyện tốt, bởi vì vì chuyện thị tộc chí mà trong triều đã tranh cãi gần nửa năm.

Đương nhiên, mấy việc chính trị này Dương Hòa Thư sẽ không nói với hai đứa trẻ, ít nhất hiện tại sẽ không.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back