Chương 860: Đại Cát
[HIDE-THANKS][BOOK]Đại Cát thuật lại tình huống của hắn một cách đơn giản, hắn biết, mấy thứ này, e là ngay đến thiếu gia cũng không biết.
Cả nhà Đại Cát đều là thế phó nhà họ bạch, từ đời ông nội hắn đã được ban cho nhà họ Bạch, lúc hắn 6 tuổi đã được tiến cử đến bên Bạch Khải 3 tuổi, nhiệm vụ chính là chơi cùng hắn, học vỡ lòng cùng hắn.
Đáng tiếc Đại Cát học hành không giỏi lắm, khi Bạch Khải năm tuổi đến tộc học, hắn đã đi theo hầu hạ, bởi vì Bạch Khải không có cha nên đám trẻ trong học lí luôn bắt nạt Bạch Khải.
Trẻ con năm sáu tuổi ra tay không nhẹ không nặng, Đại Cát bèn che chở thiếu gia nhà bọn họ, đánh nhau với người ta.
Khổ người của hắn vốn đã cao to hơn trẻ con cùng tuổi, lại còn hơn các thiếu gia kia hai ba tuổi, nên một mình hắn có thể đánh ngã bốn năm người.
Vì việc này nên trong Bạch thị có không ít người đến tìm Lưu thị, muốn Lưu thị xử trí chuyện này.
Nhưng Lưu thị lại cắn răng bảo vệ hắn, dẫn thiếu gia đi xin lỗi từng người, rồi năm sau vẫn để hắn đi đến tộc học cùng thiếu gia, nếu có người bắt nạt thiếu gia, hắn vẫn sẽ đánh nhau, đánh từ chủ nhân đến hạ nhân.
Sau đó Lưu thị dứt khoát bảo hắn đi học thêm chút quyền cước với hộ vệ trong nhà, sau đó khi thiếu gia muốn học kiếm và cưỡi ngựa, cũng mời tiên sinh đến dạy cả cho hắn.
Đại Cát lại có thiên phú ở lĩnh vực này, hắn vẫn luôn che chở thiếu gia, bảo vệ hắn ra ngoài du học, rồi đến kinh thành học Quốc Tử Học.
Cũng vào trong lúc du học đó, hai chủ tớ quen được vài du hiệp giang hồ và đầu lĩnh áp tải.
Đại Cát nói: "Lúc lão gia học ở kinh thành đã thoát tịch cho tôi, lại cho tôi cưới vợ, có điều lúc ấy tôi vẫn chưa đi đâu hết, vẫn ở bên cạnh lão gia."
Bạch Khải đã giấu Lưu thị thoát tịch cho Đại Cát, vốn Lưu thị đưa nô tịch Đại Cát cho hắn là để hắn có thể xử trí hạ nhân, ai ngờ hắn lại thoát tịch cho người ta.
Nếu bọn họ không về nhà ăn Tết thì Lưu thị cũng không biết chuyện này.
Tuy trong lòng Lưu thị rất không nỡ nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, chỉ chọn lựa Nhị Cát để hắn thay thế Đại Cát hầu hạ Bạch Khải, cho Đại Cát tự do.
Bạch Khải tin tưởng Đại Cát, nhưng trong thâm tâm Lưu thị vẫn tin tưởng hạ nhân mà mình nắm giữ nô tịch hơn.
Đại Cát cũng biết điều đó, vì thế đã cáo biệt Bạch Khải và người nhà, dẫn thê tử đi làm điều mình thích, từ đây tách ra, chủ tớ hai người rất ít khi gặp lại.
Tuy rằng ít khi gặp mặt nhưng thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ gửi thư cho nhau, ngày lễ ngày Tết hoặc khi áp tải, Đại Cát mà đến kinh thành thì sẽ đến thăm Bạch Khải và đệ đệ, quan hệ giữa họ không nhạt đi.
Về sau Bạch Khải xảy ra chuyện, thi thể bị đưa về Lũng Châu, Lưu thị nhất quyết không tin lý do mà huyện Thục thoái thác.
Nhưng bà đã nhận ra mình đang bị theo dõi, vì vậy chẳng còn biện pháp nào khác ngoài bảo Đại Cát lén dẫn người đi tìm Nhị Cát.
Sau khi tìm được Nhị Cát, Đại Cát đã sắp xếp hắn ở một thôn trang của Bạch gia, sau đó lại tự bán mình vào Bạch gia.
Hắn biết, lão phu nhân vẫn tin người mà mình giữ nô tịch nhất.
Lưu lão phu nhân nhận lấy thư tịch, sau đó mở một trường học nhỏ ở thôn trang, Bá An 4 tuổi lúc ấy là nhóm học sinh đầu tiên nhập học.
Ngoài người nhà Đại Cát và tiên sinh, thì không có ai biết người được tiên sinh bồi dưỡng trọng điểm là Bá An.
Đại Cát biết, lão phu nhân đang muốn trả hắn gì đó, nhưng lòng hắn cũng rõ, hắn bán mình làm nô lần nữa không phải vì mấy cái này, mà là vì lão gia, vì Nhị Cát..
Đại Cát ngẩng đầu nhìn Bạch Thiện, thầm nghĩ trong lòng: Cũng vì tiểu thiếu gia.
Có điều vì để lão phu nhân an tâm, cũng vì để lão phu nhân tín nhiệm hắn hơn, Đại Cát không ngại nhận những sắp xếp đó của lão phu nhân.
Bạch Thiện cũng nhớ tới Bá An, đứng dậy nói với Mãn Bảo, "Chúng ta về nhà đi."
Mãn Bảo gật đầu.
Hai người lên xe ngựa về nhà, sau khi về đến nhà, Bạch Thiện liền nói với Đại Cát: "Bọn đệ không đi đâu nữa, Đại Cát, huynh đi gặp Bá An đi."
Mãn Bảo liên tục gật đầu, nói: "Cha bọn muội đã mất, nhưng huynh vẫn còn nha, huynh thấy con trai thì phải nói chuyện vui vẻ, đừng luôn banh mặt thế."
Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Học tập cha muội ấy, cha muội vừa nhìn thấy muội là cười, thế là muội cũng thấy vui."
Bạch Thiện gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hoặc là huynh mua cho hắn ít đồ? Hắn lớn hơn đệ mấy tuổi, thế mua cho hắn ít sách đi."
Đại Cát cảm thấy con hắn sẽ không thích sách, vì thế lắc đầu từ chối.
Mãn Bảo và Bạch Thiện tỏ vẻ sầu lo, "Đại Cát, huynh như vậy là không được đâu, huynh không thấy vừa nãy hắn chưa từng gọi huynh là cha sao, hiển nhiên hắn thấy huynh rất xa lạ, như vậy sao được?"
Đại Cát do dự một chút rồi nói: "Mãn tiểu thư, cô còn ná không?"
Mãn Bảo khẽ chớp mắt, chần chừ hỏi, "Hắn lớn như vậy rồi, hẳn là sẽ không chơi ná nữa chứ?"
Bạch Thiện: "Đúng vậy, giờ bọn đệ đã rất ít chơi rồi."
Chủ yếu là cũng không có thời gian và chỗ cho bọn họ chơi.
Đại Cát nhìn bọn họ.
Mãn Bảo khẽ gãi đầu, đây là lần đầu tiên Đại Cát hỏi đồ của nàng, nàng rối rắm một chút rồi nói: "Huynh chờ chút."
Nàng chạy về phòng nhanh như chớp, vừa gọi Khoa Khoa vừa bảo nó mua một bộ ná mới ở trong trung tâm mua sắm, vừa đề bút viết một phương thuốc, lấy ra đưa cho Đại Cát, "Vừa nãy muội quên viết phương thuốc, huynh mang cả nó đi nữa nhé."
Đại Cát cười nhận lấy, xoay người rời đi, hắn không vội lên xe ngựa mà tự đi bộ trước, như vậy sẽ không khiến người ta chú ý, cũng dễ ngụy trang hơn.
Bạch Thiện và Mãn Bảo liền đứng ở cửa nhìn hắn rời đi, chờ hắn ra khỏi ngõ nhỏ, Bạch Thiện mới quay đầu nhìn Mãn Bảo, "Người bạn khuyên ngươi đồng cảm kia là ai?"
Mãn Bảo khẽ chớp mắt với hắn, tim nhảy rộn lên, giả ngu, "Người bạn nào cơ?"
"Chính ngươi nói đó, có một người bạn nói với ngươi nên đặt mình vào vị trí người khác." Bạch Thiện nhìn thẳng vào mắt Mãn Bảo, "Từ sau khi ra khỏi phòng, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, nhưng chưa từng thấy ngươi nói chuyện với người nào khác."
Mãn Bảo nuốt nước miếng, nhìn hắn không nói lời nào.
Cuối cùng Bạch Thiện vẫn chịu thua, ngoảnh đầu đi, "Thôi, ngươi không muốn nói thì không cần nói, có điều," hắn quay đầu lại, nhíu mày nói: "Sau này ngươi đừng có nói như vậy trước mặt người ngoài nữa, đặc biệt là trước mặt người thông minh như Đường huyện lệnh."
Mãn Bảo liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không nói nữa."
Có điều lần này cũng là do tâm tình nàng dao động nên mới để lộ sơ hở lớn như vậy, Mãn Bảo còn lâu mới chịu thừa nhận là do mình không đủ cẩn thận.
Bạch nhị lang đang giận dỗi ở trong thư phòng thấy bọn họ lề mề mãi không vào dỗ hắn, chỉ mải đứng ở cửa nói chuyện, bèn không khỏi chạy ra, kêu lên: "Các ngươi đang làm gì thế? Nói chuyện không thể vào nhà nói à?"
Bạch Thiện và Mãn Bảo đồng loạt quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Ơ, ngươi đã tan học về rồi à?"
Bạch nhị lang tức giận chống hông, "Các ngươi cũng không xem xem bây giờ là mấy giờ, trời cũng sắp tối tới nơi, ta có thể không tan học được sao?"
Hắn tức giận nhìn hai người, hỏi: "Chiều nay các ngươi đi đâu?"
Mãn Bảo: "Đi khám bệnh."
Bạch Thiện: "Đi mua sách."
Hai người nói mỗi người một kiểu.
Thế là ho nhẹ một tiếng, sau đó Mãn Bảo nói: "Đi hiệu sách."
Bạch Thiện: "Đi hiệu thuốc."
Bạch nhị lang liều mạng trợn trừng mắt nhìn hai người, cuối cùng hừ mạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Mãn Bảo và Bạch Thiện cho nhau ánh mắt trách cứ, đuổi theo hắn.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Đại Cát thuật lại tình huống của hắn một cách đơn giản, hắn biết, mấy thứ này, e là ngay đến thiếu gia cũng không biết.
Cả nhà Đại Cát đều là thế phó nhà họ bạch, từ đời ông nội hắn đã được ban cho nhà họ Bạch, lúc hắn 6 tuổi đã được tiến cử đến bên Bạch Khải 3 tuổi, nhiệm vụ chính là chơi cùng hắn, học vỡ lòng cùng hắn.
Đáng tiếc Đại Cát học hành không giỏi lắm, khi Bạch Khải năm tuổi đến tộc học, hắn đã đi theo hầu hạ, bởi vì Bạch Khải không có cha nên đám trẻ trong học lí luôn bắt nạt Bạch Khải.
Trẻ con năm sáu tuổi ra tay không nhẹ không nặng, Đại Cát bèn che chở thiếu gia nhà bọn họ, đánh nhau với người ta.
Khổ người của hắn vốn đã cao to hơn trẻ con cùng tuổi, lại còn hơn các thiếu gia kia hai ba tuổi, nên một mình hắn có thể đánh ngã bốn năm người.
Vì việc này nên trong Bạch thị có không ít người đến tìm Lưu thị, muốn Lưu thị xử trí chuyện này.
Nhưng Lưu thị lại cắn răng bảo vệ hắn, dẫn thiếu gia đi xin lỗi từng người, rồi năm sau vẫn để hắn đi đến tộc học cùng thiếu gia, nếu có người bắt nạt thiếu gia, hắn vẫn sẽ đánh nhau, đánh từ chủ nhân đến hạ nhân.
Sau đó Lưu thị dứt khoát bảo hắn đi học thêm chút quyền cước với hộ vệ trong nhà, sau đó khi thiếu gia muốn học kiếm và cưỡi ngựa, cũng mời tiên sinh đến dạy cả cho hắn.
Đại Cát lại có thiên phú ở lĩnh vực này, hắn vẫn luôn che chở thiếu gia, bảo vệ hắn ra ngoài du học, rồi đến kinh thành học Quốc Tử Học.
Cũng vào trong lúc du học đó, hai chủ tớ quen được vài du hiệp giang hồ và đầu lĩnh áp tải.
Đại Cát nói: "Lúc lão gia học ở kinh thành đã thoát tịch cho tôi, lại cho tôi cưới vợ, có điều lúc ấy tôi vẫn chưa đi đâu hết, vẫn ở bên cạnh lão gia."
Bạch Khải đã giấu Lưu thị thoát tịch cho Đại Cát, vốn Lưu thị đưa nô tịch Đại Cát cho hắn là để hắn có thể xử trí hạ nhân, ai ngờ hắn lại thoát tịch cho người ta.
Nếu bọn họ không về nhà ăn Tết thì Lưu thị cũng không biết chuyện này.
Tuy trong lòng Lưu thị rất không nỡ nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, chỉ chọn lựa Nhị Cát để hắn thay thế Đại Cát hầu hạ Bạch Khải, cho Đại Cát tự do.
Bạch Khải tin tưởng Đại Cát, nhưng trong thâm tâm Lưu thị vẫn tin tưởng hạ nhân mà mình nắm giữ nô tịch hơn.
Đại Cát cũng biết điều đó, vì thế đã cáo biệt Bạch Khải và người nhà, dẫn thê tử đi làm điều mình thích, từ đây tách ra, chủ tớ hai người rất ít khi gặp lại.
Tuy rằng ít khi gặp mặt nhưng thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ gửi thư cho nhau, ngày lễ ngày Tết hoặc khi áp tải, Đại Cát mà đến kinh thành thì sẽ đến thăm Bạch Khải và đệ đệ, quan hệ giữa họ không nhạt đi.
Về sau Bạch Khải xảy ra chuyện, thi thể bị đưa về Lũng Châu, Lưu thị nhất quyết không tin lý do mà huyện Thục thoái thác.
Nhưng bà đã nhận ra mình đang bị theo dõi, vì vậy chẳng còn biện pháp nào khác ngoài bảo Đại Cát lén dẫn người đi tìm Nhị Cát.
Sau khi tìm được Nhị Cát, Đại Cát đã sắp xếp hắn ở một thôn trang của Bạch gia, sau đó lại tự bán mình vào Bạch gia.
Hắn biết, lão phu nhân vẫn tin người mà mình giữ nô tịch nhất.
Lưu lão phu nhân nhận lấy thư tịch, sau đó mở một trường học nhỏ ở thôn trang, Bá An 4 tuổi lúc ấy là nhóm học sinh đầu tiên nhập học.
Ngoài người nhà Đại Cát và tiên sinh, thì không có ai biết người được tiên sinh bồi dưỡng trọng điểm là Bá An.
Đại Cát biết, lão phu nhân đang muốn trả hắn gì đó, nhưng lòng hắn cũng rõ, hắn bán mình làm nô lần nữa không phải vì mấy cái này, mà là vì lão gia, vì Nhị Cát..
Đại Cát ngẩng đầu nhìn Bạch Thiện, thầm nghĩ trong lòng: Cũng vì tiểu thiếu gia.
Có điều vì để lão phu nhân an tâm, cũng vì để lão phu nhân tín nhiệm hắn hơn, Đại Cát không ngại nhận những sắp xếp đó của lão phu nhân.
Bạch Thiện cũng nhớ tới Bá An, đứng dậy nói với Mãn Bảo, "Chúng ta về nhà đi."
Mãn Bảo gật đầu.
Hai người lên xe ngựa về nhà, sau khi về đến nhà, Bạch Thiện liền nói với Đại Cát: "Bọn đệ không đi đâu nữa, Đại Cát, huynh đi gặp Bá An đi."
Mãn Bảo liên tục gật đầu, nói: "Cha bọn muội đã mất, nhưng huynh vẫn còn nha, huynh thấy con trai thì phải nói chuyện vui vẻ, đừng luôn banh mặt thế."
Mãn Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Học tập cha muội ấy, cha muội vừa nhìn thấy muội là cười, thế là muội cũng thấy vui."
Bạch Thiện gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hoặc là huynh mua cho hắn ít đồ? Hắn lớn hơn đệ mấy tuổi, thế mua cho hắn ít sách đi."
Đại Cát cảm thấy con hắn sẽ không thích sách, vì thế lắc đầu từ chối.
Mãn Bảo và Bạch Thiện tỏ vẻ sầu lo, "Đại Cát, huynh như vậy là không được đâu, huynh không thấy vừa nãy hắn chưa từng gọi huynh là cha sao, hiển nhiên hắn thấy huynh rất xa lạ, như vậy sao được?"
Đại Cát do dự một chút rồi nói: "Mãn tiểu thư, cô còn ná không?"
Mãn Bảo khẽ chớp mắt, chần chừ hỏi, "Hắn lớn như vậy rồi, hẳn là sẽ không chơi ná nữa chứ?"
Bạch Thiện: "Đúng vậy, giờ bọn đệ đã rất ít chơi rồi."
Chủ yếu là cũng không có thời gian và chỗ cho bọn họ chơi.
Đại Cát nhìn bọn họ.
Mãn Bảo khẽ gãi đầu, đây là lần đầu tiên Đại Cát hỏi đồ của nàng, nàng rối rắm một chút rồi nói: "Huynh chờ chút."
Nàng chạy về phòng nhanh như chớp, vừa gọi Khoa Khoa vừa bảo nó mua một bộ ná mới ở trong trung tâm mua sắm, vừa đề bút viết một phương thuốc, lấy ra đưa cho Đại Cát, "Vừa nãy muội quên viết phương thuốc, huynh mang cả nó đi nữa nhé."
Đại Cát cười nhận lấy, xoay người rời đi, hắn không vội lên xe ngựa mà tự đi bộ trước, như vậy sẽ không khiến người ta chú ý, cũng dễ ngụy trang hơn.
Bạch Thiện và Mãn Bảo liền đứng ở cửa nhìn hắn rời đi, chờ hắn ra khỏi ngõ nhỏ, Bạch Thiện mới quay đầu nhìn Mãn Bảo, "Người bạn khuyên ngươi đồng cảm kia là ai?"
Mãn Bảo khẽ chớp mắt với hắn, tim nhảy rộn lên, giả ngu, "Người bạn nào cơ?"
"Chính ngươi nói đó, có một người bạn nói với ngươi nên đặt mình vào vị trí người khác." Bạch Thiện nhìn thẳng vào mắt Mãn Bảo, "Từ sau khi ra khỏi phòng, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, nhưng chưa từng thấy ngươi nói chuyện với người nào khác."
Mãn Bảo nuốt nước miếng, nhìn hắn không nói lời nào.
Cuối cùng Bạch Thiện vẫn chịu thua, ngoảnh đầu đi, "Thôi, ngươi không muốn nói thì không cần nói, có điều," hắn quay đầu lại, nhíu mày nói: "Sau này ngươi đừng có nói như vậy trước mặt người ngoài nữa, đặc biệt là trước mặt người thông minh như Đường huyện lệnh."
Mãn Bảo liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không nói nữa."
Có điều lần này cũng là do tâm tình nàng dao động nên mới để lộ sơ hở lớn như vậy, Mãn Bảo còn lâu mới chịu thừa nhận là do mình không đủ cẩn thận.
Bạch nhị lang đang giận dỗi ở trong thư phòng thấy bọn họ lề mề mãi không vào dỗ hắn, chỉ mải đứng ở cửa nói chuyện, bèn không khỏi chạy ra, kêu lên: "Các ngươi đang làm gì thế? Nói chuyện không thể vào nhà nói à?"
Bạch Thiện và Mãn Bảo đồng loạt quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Ơ, ngươi đã tan học về rồi à?"
Bạch nhị lang tức giận chống hông, "Các ngươi cũng không xem xem bây giờ là mấy giờ, trời cũng sắp tối tới nơi, ta có thể không tan học được sao?"
Hắn tức giận nhìn hai người, hỏi: "Chiều nay các ngươi đi đâu?"
Mãn Bảo: "Đi khám bệnh."
Bạch Thiện: "Đi mua sách."
Hai người nói mỗi người một kiểu.
Thế là ho nhẹ một tiếng, sau đó Mãn Bảo nói: "Đi hiệu sách."
Bạch Thiện: "Đi hiệu thuốc."
Bạch nhị lang liều mạng trợn trừng mắt nhìn hai người, cuối cùng hừ mạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Mãn Bảo và Bạch Thiện cho nhau ánh mắt trách cứ, đuổi theo hắn.[/BOOK][/HIDE-THANKS]