Chương 630: Quà
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Mãn Bảo lấy từng món quà ra tặng, ngay cả Ngũ Đầu và Lục Đầu nhỏ tuổi nhất cũng có quà, đó là đôi giày đầu hổ cực kỳ đẹp, còn có một số món đồ chơi nhỏ.
Cả nhà họ Chu vui như ăn Tết vậy.
Tiểu Tiền thị và Chu Hỉ rất nhanh đã dẫn Đại Đầu và Đại Nha về, Mãn Bảo lập tức bổ nhào vào lòng tiểu Tiền thị, "Đại tẩu, muội nhớ tẩu lắm."
Chu Hỉ đứng bên cạnh không khỏi dí bé, "Chỉ nhớ đại tẩu không nhớ đại tỷ à?"
"Nhớ chứ ạ, đại tỷ, tỷ có đều đặn uống thuốc muội bảo tứ ca mang về cho tỷ không?"
Sắc mặt Chu Hỉ ửng đỏ, khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi, "Thuốc đó thật sự có tác dụng à?"
"Đương nhiên, đó là bí phương cung đình đó ạ."
Không quan trọng có tác dụng hay không, người bệnh phải tin mới có tác dụng.
Ánh mắt Chu Hỉ sáng lên, tuy rằng tứ đệ cũng nói câu này rồi, nhưng nghe lời Mãn Bảo nói vẫn có vẻ đáng tin hơn.
Quà Mãn Bảo tặng cho Tiền thị và mấy người chị dâu không khác nhau lắm, cho nên hôm nay không khí nhà họ Chu vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Ngay cả lão Chu đang ghen tị sau khi thấy quà của đám con trai còn ít hơn ông một đôi giày thì lòng cũng thấy cân bằng trở lại.
Ít nhất ông cũng hơn đám con trai không phải sao?
Lão Chu nói: "Đã chọn ngày mười hai tháng sáu, cứ tưởng các con đến mùng mười mới về được, ai ngờ mùng sáu đã về rồi."
Mãn Bảo nói: "Bạch Thiện thi từ ngày mùng 2, thi xong thì bọn con chuẩn bị về luôn, cũng chỉ được nghỉ mười ngày thôi ạ."
Lão Chu hỏi, "Cậu ta đi học phải tuân theo thời gian đó, con không đi học thì không thể xin Trang tiên sinh nghỉ thêm mấy ngày được sao?"
Chu tứ lang đứng cạnh nói: "Cha, ngoài chỗ Trang tiên sinh còn có hiệu thuốc đó, bây giờ Mãn Bảo giỏi lắm, con có hỏi lão Trịnh chưởng quầy, lấy sự thông minh và thiên phú của Mãn Bảo nhà ta tương lai chắc chắn sẽ là một đại phu rất giỏi đấy ạ."
Chu tứ lang dịch về phía cha già, nói: "Cha, người ngẫm xem, một đại phu rất giỏi đó nghen, đến lúc đó để Mãn Bảo về huyện thành mở một hiệu thuốc.."
Lão Chu giật mình, lập tức nói: "Được, Mãn Bảo à, thế con phải chăm chỉ học vào đấy, thật ra ta cảm thấy con học chữ với Trang tiên sinh thế là đủ rồi, quan trọng nhất vẫn là học nghề."
"Cha, Trang tiên sinh biết nhiều hơn Kỷ tiên sinh đó," Mãn Bảo nói: "Nhưng cha cứ yên tâm, con sẽ học hết, không thiếu cái nào."
Bé hỏi về hôn sự của Chu Hỉ, "Sao đại tỷ sắp thành thân mà vẫn đến cửa hàng làm việc ạ?"
Lão Chu liền nhíu mày, "Nàng không chịu rảnh được, nói với nàng rồi mà nàng không nghe, bọn ta có cách nào đâu?"
Lần này là lần gả thứ hai của Chu Hỉ, nếu nàng không muốn thì lão Chu và Tiền thị cũng không bắt ép, dù sao cũng không cần tính nên mời bao nhiêu người.
Ngoài một số người thân thì cũng chỉ mời một ít thân tộc trong thôn và hàng xóm thân thiết đến ăn một bữa thôi.
Lão Chu và Tiền thị cũng bỏ vốn riêng để chuẩn bị của hồi môn cho nàng, cơ hồ có thể sánh bằng của hồi môn lần đầu xuất giá của nàng.
Người ngoài cực kỳ hâm mộ, nhưng người nhà họ Chu lại không để trong lòng, bởi vì xét theo của cải nhà bọn họ bây giờ, chút của hồi môn này không tính là gì cả.
Cho nên không có ai ý kiến.
Đã có hồi môn cha mẹ cho, huynh đệ tỷ muội cũng thêm vào, liền có rất nhiều đồ.
Ví dụ như, Chu đại lang cho nàng một lượng bạc, mà Chu nhị lang cũng bỏ tiền đánh một cái tủ cho nàng, Chu tam lang thì lên núi đốn cây, lại bỏ tiền thuê thợ mộc đánh hai cái hòm..
Ngay cả Chu Lập Quân cũng biết tặng cô cả một cái chăn, càng đừng nói đến Đại Nha và Đại Đầu, mấy thứ này gộp với nhau cũng rất nhiều.
Mãn Bảo thì tặng thuốc và một quyển sổ tay ghi chú các mẹo tăng khả năng thụ thai, đó là do bé căn cứ lời giảng của thầy Mạc để viết thành một quyển sách mỏng.
Sợ trong đó có chữ Chu Hỉ không biết, Mãn Bảo còn đọc cho nàng nghe một lần, sau đó giải thích tỉ mỉ.
Nhìn khuôn mặt non nớt Mãn Bảo, cả mặt Chu Hỉ muốn bốc cháy, muội út của nàng mới mấy tuổi chứ..
Mãn Bảo mặt không đổi sắc dạy đại tỷ xong, liền nhét quyển sách vào lòng nàng, nói: "Đại tỷ, đây là quà muội tặng tỷ."
Chu Hỉ ho nhẹ một tiếng, nói: "Mãn Bảo, muội đưa cả bí phương cung đình kia cho ta đi, sau này muội không cần mua thuốc ở Ích Châu gửi về cho ta nữa, ta tự mua ở huyện thành."
Mãn Bảo nói: "Đại tỷ, thuốc kia của tỷ uống xong là ngừng được rồi, uống từng đó là ổn, khi nào có con rồi thì không thể uống nữa."
Bé ngẫm nghĩ rồi nói: "Có điều tỷ lấy phương thuốc này cũng tốt, bao giờ muội viết cho tỷ, tỷ cất đi, nói không chừng sau này có thể để làm bảo vật gia truyền đó."
Học tập ở hiệu thuốc một thời gian khiến Mãn Bảo biết bí phương quý giá cỡ nào, có đại phu chỉ cần một phương thuốc đã có thể lưu danh hậu thế.
Cho nên giờ bé cực kỳ chú ý đến bí phương, đặc biệt là bí phương cung đình hay bí phương viễn cổ gì đó.
Chu Hỉ lại nói thầm: "Nhưng ta không muốn có đồ gia truyền như này, ta thà nguyện hậu thế cả đời không cần dùng đến."
Mãn Bảo nghe thế thì tán thành gật đầu, "Còn không phải sao, nhưng nếu mọi nguyện vọng đều thành sự thật thì trên đời này đã không cần đại phu nữa. Cho nên vẫn phải chuẩn bị trước."
Chu Hỉ: .
Mãn Bảo đã thuộc làu phương thuốc kia rồi, dù sao hai lần bốc thuốc gần đây bé đều phải tự tay bốc.
Mãn Bảo viết phương thuốc ra, đợi mực khô thì giao cho Chu Hỉ, dặn dò: "Đại tỷ, tỷ phải cất kỹ đó."
Chu Hỉ cất nó cùng quyển sách, gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Nàng vẫn biết hàng, tuy không hy vọng tương lai phải dùng đến thứ này nhưng cũng biết thứ này thật sự hiếm có.
Mãn Bảo ngồi xếp bằng trên giường của nàng, chống cằm tò mò nhìn nàng, "Đại tỷ, không phải tỷ không muốn gả chồng sao, sao lại đồng ý gả cho Quan Tân ạ?"
Chu Hỉ trầm mặc một chút mới đáp: "Bởi vì hắn không khinh thường ta?"
"Dạ?" Mãn Bảo nghiêng đầu hỏi, "Ai khinh thường tỷ?"
Chu Hỉ cười, trong phòng chỉ có hai tỷ muội bọn họ, nàng cũng thả lỏng, một số lời không tiện nói với cha mẹ, càng không nói tiện nói với chị dâu em dâu, Mãn Bảo là người nghe tốt nhất.
Nàng thấp giọng nói: "Ngoài người nhà ta, thì người bên ngoài có ai không khinh thường ta?"
Mãn Bảo nhăn mày không đáp.
"Lúc đầu người bên ngoài không biết Lưu đại lang có vấn đề, cho nên đều cho rằng là ta không sinh được, mấy người tới nhà bàn chuyện hôn nhân với cha mẹ đều là người góa vợ có con," Chu Hỉ nói: "Này cũng không sao, ta hòa li về nhà, cũng không khác quả phụ lắm, nhưng mấy người kia toàn là những người thế nào chứ.."
"Sau đó cha mẹ nói bệnh của ta trị khỏi rồi, hơn nữa chuyện của Lưu đại lang cũng bị truyền ra ngoài, ta xem như được rửa oan, nhưng đến bàn chuyện hôn nhân với ta vẫn là người góa vợ, không thì là người tàn tật, hoặc là vì một số nguyên nhân xấu nên không cưới được vợ."
"Nhưng bất kể là ai, người làm mai cũng được, đối tượng gặp mặt cũng thế, mỗi lần gặp ta trong mắt đều chẳng có con người ta, cho dù lúc đầu có biểu hiện tốt thì lần thứ hai, lần thứ ba cũng không giấu được vẻ khinh miệt và hoài nghi."
Chu Hỉ nói: "Ta biết, bất kể ta có thể sinh con hay không thì khi hòa li ta vẫn là người sai nhiều hơn. Nếu đã như thế thì sao ta phải gả nữa chứ?"
Thật ra lúc đầu nàng cũng muốn gả, còn nghĩ là gả cho ai cũng được, dù sao cũng không thể ăn vạ cha mẹ huynh đệ cả đời.
Nhưng cuộc sống trong nhà tốt quá, ban đầu nàng chỉ nản lòng không muốn gả thôi, nhưng sau đó, nhà lại dành cho nàng một gian phòng, rồi lại thêm một mảnh đất khai hoang..
Sau đó nàng phát hiện cho dù không gả chồng, cho dù chỉ sống nhờ nhà cha mẹ huynh đệ thì cuộc sống vẫn tốt, thậm chí còn không có loại cảm giác sống nhờ.
Cho nên nàng liền nghĩ, một khi đã vậy, thì việc gì nàng phải gả đi chứ?
Cả nhà họ Chu vui như ăn Tết vậy.
Tiểu Tiền thị và Chu Hỉ rất nhanh đã dẫn Đại Đầu và Đại Nha về, Mãn Bảo lập tức bổ nhào vào lòng tiểu Tiền thị, "Đại tẩu, muội nhớ tẩu lắm."
Chu Hỉ đứng bên cạnh không khỏi dí bé, "Chỉ nhớ đại tẩu không nhớ đại tỷ à?"
"Nhớ chứ ạ, đại tỷ, tỷ có đều đặn uống thuốc muội bảo tứ ca mang về cho tỷ không?"
Sắc mặt Chu Hỉ ửng đỏ, khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi, "Thuốc đó thật sự có tác dụng à?"
"Đương nhiên, đó là bí phương cung đình đó ạ."
Không quan trọng có tác dụng hay không, người bệnh phải tin mới có tác dụng.
Ánh mắt Chu Hỉ sáng lên, tuy rằng tứ đệ cũng nói câu này rồi, nhưng nghe lời Mãn Bảo nói vẫn có vẻ đáng tin hơn.
Quà Mãn Bảo tặng cho Tiền thị và mấy người chị dâu không khác nhau lắm, cho nên hôm nay không khí nhà họ Chu vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Ngay cả lão Chu đang ghen tị sau khi thấy quà của đám con trai còn ít hơn ông một đôi giày thì lòng cũng thấy cân bằng trở lại.
Ít nhất ông cũng hơn đám con trai không phải sao?
Lão Chu nói: "Đã chọn ngày mười hai tháng sáu, cứ tưởng các con đến mùng mười mới về được, ai ngờ mùng sáu đã về rồi."
Mãn Bảo nói: "Bạch Thiện thi từ ngày mùng 2, thi xong thì bọn con chuẩn bị về luôn, cũng chỉ được nghỉ mười ngày thôi ạ."
Lão Chu hỏi, "Cậu ta đi học phải tuân theo thời gian đó, con không đi học thì không thể xin Trang tiên sinh nghỉ thêm mấy ngày được sao?"
Chu tứ lang đứng cạnh nói: "Cha, ngoài chỗ Trang tiên sinh còn có hiệu thuốc đó, bây giờ Mãn Bảo giỏi lắm, con có hỏi lão Trịnh chưởng quầy, lấy sự thông minh và thiên phú của Mãn Bảo nhà ta tương lai chắc chắn sẽ là một đại phu rất giỏi đấy ạ."
Chu tứ lang dịch về phía cha già, nói: "Cha, người ngẫm xem, một đại phu rất giỏi đó nghen, đến lúc đó để Mãn Bảo về huyện thành mở một hiệu thuốc.."
Lão Chu giật mình, lập tức nói: "Được, Mãn Bảo à, thế con phải chăm chỉ học vào đấy, thật ra ta cảm thấy con học chữ với Trang tiên sinh thế là đủ rồi, quan trọng nhất vẫn là học nghề."
"Cha, Trang tiên sinh biết nhiều hơn Kỷ tiên sinh đó," Mãn Bảo nói: "Nhưng cha cứ yên tâm, con sẽ học hết, không thiếu cái nào."
Bé hỏi về hôn sự của Chu Hỉ, "Sao đại tỷ sắp thành thân mà vẫn đến cửa hàng làm việc ạ?"
Lão Chu liền nhíu mày, "Nàng không chịu rảnh được, nói với nàng rồi mà nàng không nghe, bọn ta có cách nào đâu?"
Lần này là lần gả thứ hai của Chu Hỉ, nếu nàng không muốn thì lão Chu và Tiền thị cũng không bắt ép, dù sao cũng không cần tính nên mời bao nhiêu người.
Ngoài một số người thân thì cũng chỉ mời một ít thân tộc trong thôn và hàng xóm thân thiết đến ăn một bữa thôi.
Lão Chu và Tiền thị cũng bỏ vốn riêng để chuẩn bị của hồi môn cho nàng, cơ hồ có thể sánh bằng của hồi môn lần đầu xuất giá của nàng.
Người ngoài cực kỳ hâm mộ, nhưng người nhà họ Chu lại không để trong lòng, bởi vì xét theo của cải nhà bọn họ bây giờ, chút của hồi môn này không tính là gì cả.
Cho nên không có ai ý kiến.
Đã có hồi môn cha mẹ cho, huynh đệ tỷ muội cũng thêm vào, liền có rất nhiều đồ.
Ví dụ như, Chu đại lang cho nàng một lượng bạc, mà Chu nhị lang cũng bỏ tiền đánh một cái tủ cho nàng, Chu tam lang thì lên núi đốn cây, lại bỏ tiền thuê thợ mộc đánh hai cái hòm..
Ngay cả Chu Lập Quân cũng biết tặng cô cả một cái chăn, càng đừng nói đến Đại Nha và Đại Đầu, mấy thứ này gộp với nhau cũng rất nhiều.
Mãn Bảo thì tặng thuốc và một quyển sổ tay ghi chú các mẹo tăng khả năng thụ thai, đó là do bé căn cứ lời giảng của thầy Mạc để viết thành một quyển sách mỏng.
Sợ trong đó có chữ Chu Hỉ không biết, Mãn Bảo còn đọc cho nàng nghe một lần, sau đó giải thích tỉ mỉ.
Nhìn khuôn mặt non nớt Mãn Bảo, cả mặt Chu Hỉ muốn bốc cháy, muội út của nàng mới mấy tuổi chứ..
Mãn Bảo mặt không đổi sắc dạy đại tỷ xong, liền nhét quyển sách vào lòng nàng, nói: "Đại tỷ, đây là quà muội tặng tỷ."
Chu Hỉ ho nhẹ một tiếng, nói: "Mãn Bảo, muội đưa cả bí phương cung đình kia cho ta đi, sau này muội không cần mua thuốc ở Ích Châu gửi về cho ta nữa, ta tự mua ở huyện thành."
Mãn Bảo nói: "Đại tỷ, thuốc kia của tỷ uống xong là ngừng được rồi, uống từng đó là ổn, khi nào có con rồi thì không thể uống nữa."
Bé ngẫm nghĩ rồi nói: "Có điều tỷ lấy phương thuốc này cũng tốt, bao giờ muội viết cho tỷ, tỷ cất đi, nói không chừng sau này có thể để làm bảo vật gia truyền đó."
Học tập ở hiệu thuốc một thời gian khiến Mãn Bảo biết bí phương quý giá cỡ nào, có đại phu chỉ cần một phương thuốc đã có thể lưu danh hậu thế.
Cho nên giờ bé cực kỳ chú ý đến bí phương, đặc biệt là bí phương cung đình hay bí phương viễn cổ gì đó.
Chu Hỉ lại nói thầm: "Nhưng ta không muốn có đồ gia truyền như này, ta thà nguyện hậu thế cả đời không cần dùng đến."
Mãn Bảo nghe thế thì tán thành gật đầu, "Còn không phải sao, nhưng nếu mọi nguyện vọng đều thành sự thật thì trên đời này đã không cần đại phu nữa. Cho nên vẫn phải chuẩn bị trước."
Chu Hỉ: .
Mãn Bảo đã thuộc làu phương thuốc kia rồi, dù sao hai lần bốc thuốc gần đây bé đều phải tự tay bốc.
Mãn Bảo viết phương thuốc ra, đợi mực khô thì giao cho Chu Hỉ, dặn dò: "Đại tỷ, tỷ phải cất kỹ đó."
Chu Hỉ cất nó cùng quyển sách, gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Nàng vẫn biết hàng, tuy không hy vọng tương lai phải dùng đến thứ này nhưng cũng biết thứ này thật sự hiếm có.
Mãn Bảo ngồi xếp bằng trên giường của nàng, chống cằm tò mò nhìn nàng, "Đại tỷ, không phải tỷ không muốn gả chồng sao, sao lại đồng ý gả cho Quan Tân ạ?"
Chu Hỉ trầm mặc một chút mới đáp: "Bởi vì hắn không khinh thường ta?"
"Dạ?" Mãn Bảo nghiêng đầu hỏi, "Ai khinh thường tỷ?"
Chu Hỉ cười, trong phòng chỉ có hai tỷ muội bọn họ, nàng cũng thả lỏng, một số lời không tiện nói với cha mẹ, càng không nói tiện nói với chị dâu em dâu, Mãn Bảo là người nghe tốt nhất.
Nàng thấp giọng nói: "Ngoài người nhà ta, thì người bên ngoài có ai không khinh thường ta?"
Mãn Bảo nhăn mày không đáp.
"Lúc đầu người bên ngoài không biết Lưu đại lang có vấn đề, cho nên đều cho rằng là ta không sinh được, mấy người tới nhà bàn chuyện hôn nhân với cha mẹ đều là người góa vợ có con," Chu Hỉ nói: "Này cũng không sao, ta hòa li về nhà, cũng không khác quả phụ lắm, nhưng mấy người kia toàn là những người thế nào chứ.."
"Sau đó cha mẹ nói bệnh của ta trị khỏi rồi, hơn nữa chuyện của Lưu đại lang cũng bị truyền ra ngoài, ta xem như được rửa oan, nhưng đến bàn chuyện hôn nhân với ta vẫn là người góa vợ, không thì là người tàn tật, hoặc là vì một số nguyên nhân xấu nên không cưới được vợ."
"Nhưng bất kể là ai, người làm mai cũng được, đối tượng gặp mặt cũng thế, mỗi lần gặp ta trong mắt đều chẳng có con người ta, cho dù lúc đầu có biểu hiện tốt thì lần thứ hai, lần thứ ba cũng không giấu được vẻ khinh miệt và hoài nghi."
Chu Hỉ nói: "Ta biết, bất kể ta có thể sinh con hay không thì khi hòa li ta vẫn là người sai nhiều hơn. Nếu đã như thế thì sao ta phải gả nữa chứ?"
Thật ra lúc đầu nàng cũng muốn gả, còn nghĩ là gả cho ai cũng được, dù sao cũng không thể ăn vạ cha mẹ huynh đệ cả đời.
Nhưng cuộc sống trong nhà tốt quá, ban đầu nàng chỉ nản lòng không muốn gả thôi, nhưng sau đó, nhà lại dành cho nàng một gian phòng, rồi lại thêm một mảnh đất khai hoang..
Sau đó nàng phát hiện cho dù không gả chồng, cho dù chỉ sống nhờ nhà cha mẹ huynh đệ thì cuộc sống vẫn tốt, thậm chí còn không có loại cảm giác sống nhờ.
Cho nên nàng liền nghĩ, một khi đã vậy, thì việc gì nàng phải gả đi chứ?