Ngôn Tình [Edit] Phúc Nữ Nhà Nông - Úc Vũ Trúc

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi HiHi2129, 14 Tháng tám 2022.

  1. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 290: Lấy cớ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 291: Bắt đầu thu hoạch vụ hè

    Ps: Xin lỗi mọi người, trước đó mình vẫn edit nhầm thành thu hoạch vụ thu. Mình sẽ sửa lại thành thu hoạch vụ hè từ chương này nhé.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 292: Uống rượu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 293: Chim sẻ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2022
  5. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 294: Kiến thức

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2022
  6. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 295: Nhiều người và ít người

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 296: Mẹ thành công

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 297: Trộm

    Đại Cát đi theo Bạch Thiện Bảo đến nhà họ Chu.

    Nhìn thấy hai người, Hà thị liền cười cầm thêm hai cái bát ra, lại lấy mấy quả trứng gà nấu thêm một món.

    Đương nhiên, món cuối cùng này là do tiểu Tiền thị làm, tuy đều là trứng gà, nhưng người làm khác nhau, hương vị cũng khác nhau.

    Chia hai bàn ăn, người lớn một bàn, đám trẻ một bàn.

    Mãn Bảo quay đầu nhìn Bạch Thiện Bảo, Bạch Thiện Bảo cũng nhìn bé, sau đó hai người chớp mắt như thi đấu, cuối cùng đồng thời cười rộ lên.

    Đại Cát kiên trì ngồi giữa một đám trẻ yên lặng cúi đầu ăn cơm, không quá bận tâm.

    Quản bọn họ làm gì, dù sao hắn cứ đi bên người thiếu gia là được.

    Ăn cơm xong, Mãn Bảo lập tức chạy ra chỗ cha mẹ, ngoan ngoãn nói: "Cha, mẹ, con đến nhà Thiện Bảo làm bài tập ạ."

    Chu lão đầu thoáng nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, hỏi: "Con không ngủ trưa à?"

    Mãn Bảo lắc đầu, "Mới vừa ăn cơm no mà, con làm bài tập trước rồi mới ngủ trưa, sau đó con sẽ ngủ ở nhà Thiện Bảo, chờ đến lúc chạng vạng ăn cơm tối con lại về."

    Chu lão đầu bèn gật đầu, "Được rồi, đi đi."

    Tiền thị dặn dò bé, "Ánh nắng giữa trưa và chiều đều rất độc, các con không được đội nắng ra ngoài chơi đâu đấy."

    Mãn Bảo đồng ý.

    Tiền thị nhìn về phía Đại Cát đứng sau Bạch Thiện Bảo, cười nói: "Đại Cát, nhờ cháu để ý Mãn Bảo nhà ta với nhé, nếu con bé này không nghe lời, cháu cứ xách nó về đây, không phải khách khí."

    Đại Cát cười đồng ý.

    Dù sao hai đứa trẻ đều chơi cùng nhau, trông một hay hai đứa cũng như thế.

    Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo làm mặt quỷ với nhau, sau khi hành lễ tạm biệt với Chu lão đầu và Tiền thị thì đi sang sân nhỏ bên cạnh lấy đồ.

    Mãn Bảo cất sách vở và bút mực vào trong túi, sau đó mới cùng Bạch Thiện Bảo đến nhà họ Bạch.

    Lúc này đang là buổi trưa, mặt trời càng lúc càng to, ánh mặt trời cũng rất chói mắt, chỉ đi đường thôi mà hơi nước đã liên tục thoát ra khỏi cơ thể, mà chắc chắn sẽ ngày càng nóng hơn.

    Phải đến giờ Thân ánh nắng mới có khả năng không chói mắt như vậy nữa.

    Mãn Bảo trực tiếp đi theo Bạch Thiện Bảo vào thư phòng, trong phòng mát mẻ hơn bên ngoài nhiều, vì hơi lạnh thình lình này nên Mãn Bảo ngáp một cái.

    Chẳng qua bé cũng biết thời gian quý giá, không thể lãng phí để đi ngủ, cho nên vừa lấy bài tập ra vừa hỏi, "Nhà ngươi có lưới đánh cá không?"

    "Đương nhiên là có, còn là cái mới nữa." Bạch Thiện Bảo nói: "Không phải năm ngoái có nước từ trên thượng du xuống, mang theo rất nhiều cá sao? Ta cảm thấy rất thú vị, nên đã bảo người mua một cái lưới mới về."

    Bạch Thiện Bảo nói: "To hơn của nhà ngươi, rất chắc chắn."

    Mãn Bảo yên tâm, bắt đầu mở vở ra làm bài tập.

    Bạch Thiện Bảo cũng lấy bài tập của mình ra, hỏi: "Ngươi cảm thấy chúng ta ra ngoài lúc nào thì được?"

    Mãn Bảo quay đầu nhìn mặt trời bên ngoài, nói: "Ta cảm thấy động vật cũng giống chúng ta, chắc chắn chúng nó cũng không thích nắng gắt, cho nên chúng ta cứ chờ bao giờ chúng nó ra ngoài thì lại ra."

    Bạch Thiện Bảo cũng nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, gật đầu nói: "Được."

    Thật ra cậu cũng không thích ra ngoài phơi nắng, cảm giác rất khó chịu.

    Hai người bắt đầu yên lặng làm bài tập.

    Đại Cát ngồi ở một góc trong thư phòng, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

    Lại nói, từ sau khi tiểu thiếu gia đến thôn Thất Lí, tuy rằng càng nghịch ngợm hơn, nhưng lại rất ít khi gặp rắc rối.

    Vì thế, nhiệm vụ trông chừng của hắn cũng giảm đi không ít.

    Bọn họ có ba ngày để làm bài tập, ngày hôm qua bọn họ đã lên kế hoạch rồi, một ngày làm bao nhiêu bài cũng đã bàn bạc xong hết.

    Cho nên sau khi Mãn Bảo làm xong bài tập hôm nay, lập tức vứt bút rồi lên giường nằm, trong nháy mắt đã ngủ rồi.

    Tốc độ của Bạch Thiện Bảo cũng không khác bé lắm, bé vừa mới nằm xuống, cậu cũng viết xong.

    Lúc này đã sớm qua thời gian bọn họ ngủ trưa bình thường, cho nên cậu cũng cực kỳ buồn ngủ.

    Hai người mỗi đứa chiếm một đầu nằm ngủ khò khò.

    Đại Cát mở mắt ra nhìn bọn họ một cái, nở nụ cười, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

    Cũng không mất bao lâu, chỉ nửa canh giờ sau hai đứa trẻ đã tỉnh, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

    Đại nha hoàn bên cạnh Trịnh thị mang bánh ngọt và trà đến cho bọn họ ăn, hai người ăn xong bữa trà chiều liền hưng phấn lấy giấy ra để bàn bạc chuyện lát nữa bắt chim sẻ.

    "Ta cảm thấy cách làm lúc trưa không được." Mãn Bảo nói: "Có người ở đó, rất nhiều chim sẻ đều không dám lại gần."

    "Còn có, tốc độ của lưới rơi xuống quá chậm," Bạch Thiện Bảo cũng tìm ra một vấn đề, nói: "Lúc nào lưới rơi xuống cũng sẽ phát ra tiếng động, mấy con chim đó chẳng phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ bay ra."

    Mãn Bảo gật đầu, "Cho nên chúng ta phải bố trí lại lần nữa."

    "Không cần người, chúng ta có thể đào lỗ để chống gậy," Mãn Bảo còn đọc mấy sách linh tinh nhiều hơn Bạch Thiện Bảo, đã sớm nghĩ tới một cách, "Sau đó buộc thêm dây thừng trên gậy, chúng ta có thể kéo từ xa, gậy đổ xuống thì lưới cũng rơi xuống."

    Bạch Thiện Bảo gật đầu, nói: "Tốc độ phải nhanh, nên lưới không thể buộc quá cao, lúc kéo dây thừng phải kéo mạnh, nếu không lưới rơi chậm, chim sẻ sẽ bay mất."

    Hai người bèn vẽ lên trên giấy, đương nhiên đây chỉ là lý luận suông, có làm được không thì phải thử mới biết được.

    Mãn Bảo nhìn bản vẽ, vừa lòng gật đầu, nói với Thiện Bảo: "Đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị công cụ."

    Bạch Thiện Bảo nói: "Nhà ta có lưới đánh cá, cũng có gậy thẳng."

    Không có, thì bảo người hầu đi kiếm là được.

    "Nhà ta có hạt lúa, đến lúc đó sẽ làm mồi để dụ chim sẻ đến."

    Hai đứa trẻ vỗ tay, vui vẻ xác lập kế hoạch.

    Đại Cát yên lặng đi theo hai người làm cu li, đi tìm lưới đánh cá trước, sau đó lấy ba cái gậy gỗ.

    Đội nắng tới trước cửa nhà họ Chu, Mãn Bảo không để Đại Cát đi vào theo, mà dẫn Bạch Thiện Bảo lén lút vào nhà.

    Lúc này nhà họ Chu rất yên tĩnh, đang là lúc ánh nắng độc nhất, mà hôm nay trời còn chưa sáng bọn họ đã rời giường, đương nhiên là phải ngủ trưa để bù, cho nên mọi người, bao gồm cả đám trẻ nghịch ngợm đều ngủ rất say.

    Chỗ lúa mạch nhà họ Chu gánh về đều đang phơi ở trong sân, Mãn Bảo trộm lấy vài nắm nhét vào lòng Bạch Thiện Bảo, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

    Bạch Thiện Bảo vẻ mặt ngốc nghếch ôm lúa mạch bị Mãn Bảo nhét vào chạy ra theo.

    Hai người chạy một đoạn xa mới mệt mỏi dừng lại, quay đầu nhìn lại, thấy Đại Cát đang thong thả vác đồ đi phía sau cách bọn họ không xa.

    Lúc này Bạch Thiện Bảo mới nhớ ra, "Sao ngươi phải trộm?"

    "Đương nhiên là phải trộm, nếu để cha ta biết ta lấy lúa mạch để dụ chim sẻ, chắc chắn ông ấy sẽ giận xì khói. Đến lúc ấy cha ta mà tức điên thì làm sao bây giờ?"

    "Sao cha người phải tức giận hại mình chứ, đánh ngươi là được mà?"

    Giống như bác họ của hắn ấy, nếu Bạch nhị chọc hắn tức giận, hắn không chỉ tức đến bốc khói, còn sẽ đánh cho Bạch nhị một trận, cuối cùng thường là Bạch nhị bị đánh đau, còn hắn cũng hết tức.

    "Cha ta không đánh ta."

    Mãn Bảo lau mồ hôi trên trán, nhìn lúa mạch trong lòng bọn họ, cười nói: "Chỗ này chắc là đủ rồi, chúng ta đi thôi."

    - Nông gia tiểu phúc nữ edit -
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2022
  9. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 298: Thu hoạch

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2022
  10. HiHi2129

    Bài viết:
    0
    Chương 299: Tiếc

    Sau đó bé giữ chặt lưới đánh cá, không cho đám chim sẻ đang giãy giụa bên dưới thoát ra.

    Khoa Khoa lại nói: "Ký chủ, trong này có một con chim khác loại. Ngươi có muốn ghi nó lại luôn không?"

    Mãn Bảo bèn đi tìm theo chỉ dẫn của Khoa Khoa, lúc này mới tìm được một con chim nhỏ lông xanh, mỏ của nó cũng khác với chim sẻ.

    Mãn Bảo cảm thấy nó rất đẹp.

    Bé cẩn thận đưa tay vào lấy nó ra, hỏi Khoa Khoa, "Nó tên là gì?"

    "Không biết." Khoa Khoa trầm mặc một lúc mới nói: "Giống loài mà ngay cả ta còn không biết thường rất có giá trị."

    Hai mắt Mãn Bảo tỏa sáng, đưa con chim này cho Khoa Khoa, Khoa Khoa vừa mới thu chim vào xong thì đám Đại Đầu đã dẫn người vọt tới đây.

    Lúc Bạch Thiện Bảo đến nhà họ Chu, phần lớn người trong nhà vẫn còn đang ngủ, cũng may là hộ nhà nông, chỉ cần không phải là buổi tối hay nhà không có người, thì cổng lớn thường sẽ không đóng lại.

    Bạch Thiện Bảo biết phòng của Đại Đầu, trực tiếp lẻn vào tìm người.

    Đại Đầu dậy, tất nhiên Nhị Đầu cũng dậy, Đại Nha và Nhị Nha ở phòng bên cạnh cũng đi theo.

    Mọi người nhìn đám chim sẻ giãy giụa dưới lưới đánh cá, phấn khích vô cùng, "Hai người siêu thật, thế mà có thể bắt được nhiều như vậy."

    Bạch Thiện Bảo kiêu ngạo nói: "Chúng ta đổi chỗ khác chắc chắn còn bắt được nhiều hơn."

    Đại Đầu cõng sọt tới, theo lời cô nhỏ dặn dò, sọt có cả nắp.

    Bọn họ cẩn thận bắt từng con chim sẻ ra cho vào sọt, vừa bắt vừa đếm, đến khi đếm xong, ngay cả Đại Cát cũng phải kinh ngạc, thế mà có tận mười hai con.

    Mọi người bắt chim vào xong, liền thu lưới đánh cá lại, nhìn thấy trên mặt đất có không ít vụn lúa mạch, Đại Đầu bèn ngây ngô khen hai người, "Cô nhỏ, hai người siêu thế, sao lại tìm được chỗ có nhiều lúa mạch như vậy?"

    Mãn Bảo: "Tự chúng ta rải."

    Đại Đầu chớp mắt, hỏi: "Cô nhỏ, hai người lấy lúa mạch từ đâu?"

    Cậu theo bản năng nhìn về phía ruộng lúa bên cạnh, trừng to mắt, "Không phải là người lấy từ ruộng nhà Cẩu Đản chứ?"

    Mãn Bảo cũng quay đầu nhìn ruộng lúa bên cạnh, ánh mắt sáng lên: "Sao ta lại quên mất, chúng ta có thể xuống ruộng nhà mình tuốt mà, không cần phải lấy lúa mạch từ trong nhà."

    Lần này ngay đến Đại Nha và Nhị Nha cũng mở to mắt nhìn, cả kinh kêu lên: "Cô nhỏ, lúa mạch này là lấy từ trong nhà hả?"

    Thấy cô nhỏ gật đầu, bốn đứa trẻ liếc nhau, lập tức nói: "Cô nhỏ, người đừng có nói với ông nội đấy."

    Nếu không cô nhỏ có bị đánh không bọn họ không biết, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ bị mắng.

    Vốn Mãn Bảo cũng chẳng định nói cho cha già, cho nên đồng ý rất sảng khoái.

    Mọi người liền thu dọn đồ vật dời trận địa.

    Mảnh ruộng chưa gặt lúa mạch có chim sẻ, mà chỗ lúa mảnh đã gặt rồi nhưng chưa gánh về nhà càng có nhiều chim sẻ hơn.

    Lúc này có thêm đám Đại Đầu hỗ trợ, tốc độ của mọi người càng nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã căng được lưới, chọn chỗ lúc mới đi vào có nhiều chim sẻ bay lên nhất.

    Mọi người dựng gậy căng lưới lên, sau đó yên lặng chờ chim sẻ sà xuống.

    Đại Đầu cảm thấy thời gian chờ quá dài, nhìn mấy con chim sẻ sà xuống đó ăn nhiều lúa mạch trên đất nhà mình như vậy, lòng cậu rất đau.

    Nhưng mà cô nhỏ bảo cậu không được kéo gậy lung tung, phải kiên trì đợi lâu một chút, phải đề chim nhỏ không còn đề phòng như trước mới được.

    Ngoài ruộng tất nhiên sẽ không thoải mái bằng dưới tán cây, nằm dưới nắng to, Bạch Thiện Bảo lau mồ hôi trên mặt, nhỏ giọng nói với Mãn Bảo: "Lần sau chúng ta cứ làm ở dưới gốc cây thôi vậy."

    Mãn Bảo cũng cảm thấy nằm ngoài nắng quá khó chịu, vì thế gật đầu. Đến lúc đó cứ rải lúa mạch lên là được.

    Lưới nhanh chóng ập xuống, mọi người xông lên giữ chặt lưới đánh cá, nhìn thấy chim sẻ bị vây trong lưới đều vui vẻ cười rộ lên.

    Chờ đến khi mấy người Chu lão đầu ngủ trưa dậy vác sọt tre đến đây, đã thấy một đám trẻ đang tránh dưới tán cây kéo dây thừng, bọn họ còn chưa đi đến đó, lưới đã ập xuống, một đám chim sẻ vỗ cánh phành phạch bay đi, một đám chim sẻ vỗ cánh phành phạch trong lưới đánh cá.

    Chu lão đầu không kìm được nụ cười, ông bước lên trước, đang định nói chuyện với bọn họ, bỗng nhiên lại thấy lúa mạch rơi vãi dưới đất.

    Lông mày Chu lão đầu dựng lên, tươi cười trên mặt dần hạ xuống.

    Sáu đứa trẻ căn bản không phát hiện có người lớn tới, đang hưng phấn mỗi người chiếm một góc, với tay nhỏ vào lưới bắt chim sẻ, cẩn thận lấy ra rồi cho vào sọt.

    Chờ đến khi bọn họ nhét tất cả số chim sẻ này vào, vừa ngẩng đầu lên mới thấy cả đám người lớn nhà họ Chu đang đứng bên cạnh nhìn bọn họ.

    Chu tứ lang cười ha ha, cúi đầu lén nhìn sọt chim sẻ, lúc này mới vui vẻ nói: "Mãn Bảo, muội giỏi đấy, thế mà bắt được thật này."

    Chu đại lang cảm thấy mình không thể trầm mặt tiếp, bèn hỏi: "Mấy đứa lấy đâu ra nhiều lúa mạch như thế?"

    Mãn Bảo ngượng ngùng nói: "Bọn muội tìm."

    Chu lão đầu dặn mình không được tức giận, vì thế nén hơi hỏi, "Tìm ở đâu?"

    "Trong ruộng nhà chúng ta."

    Chu tam lang nói: "Muội út, đó đâu phải là tìm, là lấy mà!"

    "Đâu phải đâu ạ," Mãn Bảo nói: "Buổi sáng bọn muội nhặt được rất nhiều lúa mạch, không phải chúng nó vẫn ở dưới ruộng sao?"

    Tiểu Tiền thị lập tức nói sang chuyện khác, "Mãn Bảo, mấy đưa bắt được mấy con chim?"

    "Nhiều lắm, nhiều lắm," Mãn Bảo phấn khích kéo tay tiểu Tiền thị xem sọt chim của bé.

    Chu lão đầu cũng nhân cơ hội nhìn thoáng qua, sắc mặt mới hơi đẹp lên một chút.

    Chu tứ lang nuốt nước miếng hỏi: "Chắc chỗ này cũng phải đủ mỗi người một con nhỉ?"

    Tất nhiên là không chỉ có từng đó, bởi vì bọn họ đã căng lưới bốn lần, thay đổi bốn chỗ, sọt cũng sắp đầy rồi.

    Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đã thương lượng xong, hai người bọn họ mỗi người một nửa, một nửa để ở nhà họ Chu, làm bữa tối nhà bọn họ, nửa khác thì mang đến nhà họ Bạch, quyết định cho đầu bếp nữ làm luôn.

    Chu lão đầu có thể làm gì đây, chắc chắn lúa mạch là do con gái bảo bối của ông ôm tới, ông cũng không thể đánh mấy đứa cháu trai cháu gái cho hả giận đúng không?

    Càng không thể tức giận với Bạch tiểu công tử, cho nên ông chỉ đành thở dài một tiếng, phất tay, để tiểu Tiền thị đưa bọn họ về nhà.

    Phải xử lý qua đám chim bắt được này trước.

    Đến nỗi bốn đứa Đại Đầu, đương nhiên là lại xuống ruộng làm việc, mấy đứa nghịch ngợm này, thế mà dám lấy lúa mạch làm mồi, nhìn đám lúa mạch dưới đất này, chắc phải được hai ba bát bột mì đấy?

    Từng này có thể nướng vài cái bánh rồi.

    Chu lão đầu đau tiếc nhặt chỗ lúa mạch bị chim sẻ mổ gần hết lên.

    Mãn Bảo bèn an ủi cha bé, "Cha, chờ đến tối về con mời người ăn chim sẻ nướng."

    Chu lão đầu vừa đau khổ vừa vui mừng, "Được."

    Mãn Bảo đi về với tiểu Tiền thị, trước khi đi còn túm cả Bạch Thiện Bảo.

    Đại Cát vội vàng khiêng đồ đuổi theo, hắn cảm thấy thiếu gia sẽ không chán trò này nhanh như vậy, nên chắc chắn thứ này sẽ còn dùng đến.

    Tới nhà họ Chu, tiểu Tiền thị cầm dây thừng ra cột từng con một, sau khi buộc chắc đám chim sẻ này, mới đếm ra một nửa bỏ vào sọt cho Đại Cát.

    Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo cùng nhau về nhà họ Bạch, định đến phòng bếp tìm đầu bếp nữ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...