Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 490: Điểm tốt

[HIDE-THANKS]
Chu nhị lang vốn định để Tam Nha ở nhà học mấy năm, chờ bao giờ bé học xong hai quyển sách giống tỷ tỷ Nhị Nha của bé thì lại đưa đến trường học, như vậy chỉ cần học hai năm là có thể về nhà.

Nhưng lúc sáng sớm Tam Nha biết Tứ Đầu cũng được đi học, trong nhà giờ chỉ còn bé với Ngũ Đầu Lục Đầu, quay đầu nhìn hai đứa em họ, một đứa vẫn phải vịn người lớn mới đứng vững được, đứa còn lại chỉ mới biết ngồi, lúc ngẩng đầu nhìn người khác miệng còn dớt nước dãi..

Tam Nha chê vô cùng, vì thế ôm cánh tay cha nằng nặc đòi đi học.

Chu nhị lang bị bé quấy đau cả đầu, hơn nữa còn có Nhị Đầu ở bên nghịch ngợm góp sức, hắn đành phải đồng ý.

Hắn luôn cảm thấy Nhị Đầu không quá thông minh, thông minh của cậu đều dồn hết vào đầu Nhị Nha và Tam Nha rồi, cho nên quay đầu nhìn muội út lần nữa, hắn bèn khẽ cắn răng đồng ý.

Trước kia Mãn Bảo chép cho bọn họ một quyển <Thiên Tự Văn> và một quyển <Luận Ngữ>, nhưng bây giờ mỗi loại còn thiếu sáu quyển, số lượng không nhỏ chút nào.

Bởi vì hai quyển này bọn họ đều học qua rồi, lúc Trang tiên sinh dạy thì không biết sẽ dạy kiểu gì, chẳng may cả hai quyển đều cần thì sao?

Cho nên vẫn phải chép cả hai quyển.

Mãn Bảo mài mực, đầu tiên là ưu thương ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện chỉ nhìn thấy nóc nhà chứ không thấy trời xanh, bèn ngó đầu ra ngoài nhìn một cái, kiểu gì cũng phải ưu thương nhìn trời xanh xong mới bắt đầu cúi xuống viết chữ.

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đều phải luyện chữ không ít lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chép sách tinh tế kiểu này, tuy rằng Mãn Bảo không quá yêu cầu sự tinh tế, nhưng bọn họ viết, vẫn luôn không tránh khỏi có chữ sai.

Chép chưa đến nửa canh giờ, Bạch nhị lang đã bực bội ném bút xuống, nói: "Ta không chép nữa, tiền này kiếm chẳng lời gì cả, các ngươi tự chơi đi."

Dứt lời chạy biến.

Bạch Thiện Bảo cũng không muốn chơi, cau mày vừa định buông bút thì đối diện ngay với ánh mắt long lanh của Mãn Bảo, tay cậu khẽ khựng lại, sau đó bỏ tờ giấy đã viết sai bên dưới ngòi bút sang một bên, thở dài nói: "Ta cũng cảm thấy cái này không thú vị, chúng ta chơi cái khác đi."

"Không cần, nếu các ngươi không chơi thì thôi, ta tự mình chép."

Bạch Thiện Bảo cảm thấy bé có chút đáng thương, càng không bỏ bút xuống được, đành chỉ lẩm bẩm hai câu, chấp nhận số phận ở trong thư phòng chép sách với bé.

Giữa chừng hai người có nghỉ ngơi một lúc, cùng chơi một lúc, nhưng sau một hồi lại về thư phòng chép sách.

Toàn bộ thư phòng yên tĩnh lại, dường như cả sân cũng chỉ còn hai người bọn họ mà thôi.

Đại Cát ngồi trong góc thư phòng đốt chậu than, thỉnh thoảng sẽ ngẩng lên nhìn bọn họ một cái.

Bạch Thiện Bảo cảm thấy cậu chưa bao giờ viết nhiều như thế trong một ngày, cho nên đến lúc ăn tối cậu cảm thấy tay mình đều cứng hết cả rồi.

Lưu thị không khỏi nhìn cậu vài lần, Bạch Thiện Bảo liền tủi thân nói: "Bà nội, ngày mai người bảo Đại Cát đi nói với Mãn Bảo, rằng con không ở nhà, đi ra ngoài chúc Tết rồi được không ạ?"

"Thân thích của nhà ta cũng chỉ có mỗi nhà bác họ con thôi, còn có thể đi đâu chúc Tết nữa? Con làm sao thế?"

Bạch Thiện Bảo liền kể lại chuyện Mãn Bảo thuê bọn họ chép sách, nói: "Chép sách chẳng thú vị chút nào, còn không phải chép mỗi quyển, chép đi chép lại mấy nội dung đó, con cũng sắp thuộc làu làu rồi."

"Nếu đã có thể thuộc làu làu, sao con còn phải đối chiếu sách mẫu để chép lại? Vì sao lại vẫn có lỗi chính ta? Điều đó chứng tỏ các con còn chưa thuộc làu làu." Lưu thị nói: "Chép sách không có chữ sai là điều cơ bản nhất, tuy rằng Mãn Bảo không cần các con phải viết quá đẹp, trình bày sạch sẽ, thì cũng phải chú ý mới đúng."

"Vốn dĩ ta đang định chờ con lớn hơn chút nữa sẽ bảo con chép thử một ít sách, bởi vì việc này rất có tác dụng với việc thi cử sau này của con." Lưu thị nói: "Tính con giống phụ thân con, đều có chút hấp tấp, nhưng lúc thi cử, giám khảo đều rất chú ý đến việc trình bày sạch sẽ, chữ con đẹp, là đã hơn người ta một bậc, nhưng nếu con có chữ viết sai, vậy không chỉ là thua người ta một bậc đâu."

Trịnh thị liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cha con từng nói, trước kia hắn vì thi cử mà đã chép sách hai ba năm đấy."

"Đúng vậy, vốn định chờ con lớn hơn chút nữa xem thử tình hình rồi lại nói, nhưng nếu bây giờ con đã nhận việc buôn bán của Mãn Bảo, thì đó là đã đồng ý với người ta. Nếu đã đồng ý với người ta, sao có thể không giữ lời được chứ?"

Bạch Thiện Bảo trợn tròn mắt hỏi: "Người tham gia khoa cử đều phải chép sách ạ?"

Lưu thị cười nói: "Người khác thế nào ta không biết, nhưng cha con phải chép, bởi vì tính hắn không trầm ổn, viết chữ vừa nhanh vừa ẩu, không chỉ xấu mà còn hay sai."

Lưu thị nhìn cháu trai, khẽ mỉm cười.

Bà có câu chưa nói ra, đó là thật ra Bạch Thiện Bảo còn nghịch ngợm hơn cha cậu, nhưng kỳ lạ là, cậu lại không nóng nảy như cha cậu, viết chữ không tệ.

Nhưng là vậy thì vẫn là không đủ trầm tĩnh không phải sao?

Tính tình này vẫn phải mài dũa thêm, xem Mãn Bảo trước kia nghịch ngợm thế nào, bây giờ càng lớn càng không còn nghịch ngợm như trước.

Lưu thị khẽ mỉm cười, kiên quyết yêu cầu cháu trai tuân thủ hứa hẹn, phải giúp Mãn Bảo cùng chép hết sách.

Bạch Thiện Bảo thấy ngay đến bà nội còn không đứng về phía mình, chỉ đành thở ngắn than dài chấp nhận số phận.

Bạch Thiện Bảo chép ba ngày, phát hiện đúng là chữ sai càng ngày càng ít, hơn nữa chữ viết cũng ngày càng thêm ngay ngắn.

Vốn hai quyển sách này đều đã học xong nhiều năm, tuy rằng đã thuộc, nhưng ít nhiều vẫn thấy hơi xa lạ, nhưng số lần chép nhiều, cậu đều từ từ nhớ lại hết.

Chờ đến khi chép lần thứ hai lần thứ ba, cậu đã không còn phải đi đối chiếu sách giáo khoa, chỉ cần tĩnh tâm mài mực viết xuống, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Lưu thị nhìn mà gật đầu không ngừng, lặng lẽ rời khỏi cửa sổ thư phòng, sau đó dẫn con dâu sang nhà cách vách tìm Bạch lão phu nhân gặp mặt nói chuyện phiếm như thường ngày.

Kết quả mới ra khỏi cửa đã thấy Bạch nhị lang dẫn một đám trẻ chạy ù qua trước mặt, chạy về phía một ngọn núi cách đó không xa rồi leo lên.

Gã sai vặt đi theo Bạch nhị lang chạy như điên, Lưu thị cẩn thận nghe thử một lúc mới rõ, có người bắt được một con chuột tre trên núi, bọn họ cũng định lên núi bắt chuột tre.

Lưu thị lắc đầu mỉm cười, lúc đến nhà họ Bạch còn thuận đường tìm Bạch lão gia, nói ra chuyện Thiện Bảo và Mãn Bảo đang chép sách.

Bà cười nói: "Trước kia Tử Khải muốn thi cử đã phải chép sách hai năm cho hiệu sách mới có thể viết được ngay ngắn sạch sẽ, không có chữ sai, không ngờ Thiện Bảo còn nhanh hơn cha hắn một ít, ta đoán cũng là vì bọn họ chép sách toàn từ đơn, còn đều là sách đã học. Ta thấy <Thiên Tự Văn> và <Luận Ngữ> đều không khó, nghe Thiện Bảo nói, nhị lang cũng đồng ý sẽ chép cùng, hôm nay sao lại không thấy hắn tới?"

Bạch lão gia nghe thế thì lập tức bảo người hầu đi tìm Bạch nhị lang về.

Bạch nhị lang bị tóm từ trên núi xuống đang tức giận như con nhím xù gai quanh người, nếu mà biết phun lửa, nói không chừng cậu vừa há miệng là có thể phun ra một ngọn lửa.

Nhưng vừa thấy cha cậu, Bạch nhị lang liền héo.

Bạch lão gia hỏi cậu, "Ta nghe nói Thiện Bảo và Mãn Bảo đang chép sách, con cũng đồng ý chép sách với người ta rồi, hôm nay sao lại không đi?"

Bạch nhị lang lẩm bẩm nói: "Chép sách không thú vị."

"Nói nhảm, chép sách.. có thể thú vị sao? Không thú vị cũng phải chép!" Bạch lão gia cảm thấy về điểm này con trai rất giống hắn, vì không muốn hắn dẫm vào vết xe đổ của mình, Bạch lão gia quyết định sẽ tự sang theo dõi sát sao cậu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 491: Cục vàng

[HIDE-THANKS]
Bạch lão gia tự mình áp giải Bạch nhị lang đang ủ rũ cụp đuôi đi chép sách, dọc theo đường đi, hắn còn nói lời thấm thía dặn dò con trai: "Ta biết chép sách rất buồn tẻ, viết nhiều không chỉ mỏi tay, còn thấy bực bội, vừa nóng nảy là sẽ dễ viết sai, chữ viết cũng sẽ qua quýt.."

"Nhưng sau này con sẽ tham gia thi cử, mỗi lần thi đều phải viết rất nhiều chữ, làm xong bản nháp rồi lại phải viết vào bài thi, chẳng may con viết chậm, thời gian lại không đủ, vậy chẳng phải là toi rồi sao?"

Bạch nhị lang nghe mà sửng sốt, lần đầu tiên biết hóa ra mình còn có mục tiêu to lớn như vậy, vì thế cậu ngơ ngác hỏi: "Cha, sao con còn phải thi cử ạ, không phải là đại ca đi thi sao?"

Bạch lão gia hận sắt không thành thép nhìn cậu nói: "Con đúng là chả có tí chí khí nào, đại ca con muốn thi, thì chẳng lẽ con không thể thi hả?"

Sau đó lại nói lên nỗi khổ của đại ca cậu, "Con có thấy đại ca con về ăn Tết cũng không rời được thư phòng không, con không thể cái gì cũng trông cậy vào đại ca con thế được, biết không? Nếu con cũng có thể thi cử xuất sĩ, vậy không chỉ làm rạng rỡ tổ tiên, còn có thể giúp đỡ đại ca con trên quan trường."

Bạch nhị lang không khỏi lẩm bẩm, "Nói như thể con và đại ca con chắc chắn có thể thi đỗ ấy, cha, con thấy còn không bằng cha đối xử với Thiện Bảo và Mãn Bảo tốt một chút, để cho bọn họ đi thi làm quan, sau đó cùng đại ca hỗ trợ lẫn nhau."

Bạch lão gia không khỏi phang vào đầu cậu: "Con không có chí khí quá rồi đấy, không được, bắt đầu từ việc chép sách đi, bọn Thiện Bảo chép bao nhiêu quyển thì con cũng chép bấy nhiêu quyển, tin tưởng cha, chờ con chép xong sẽ biết điểm tốt của việc này."

Hắn thở ngắn than dài, "Chính cha năm đó đã không thể chép được.."

Bạch nhị lang không khỏi dậm chân, "Cha, cha không làm được mà bắt con làm à!"

Bạch lão gia liền liếc mắt nhìn cậu, nói: "Không sai, năm đó ta vừa kêu khóc là bà nội con đã không cho ta chép nữa, nên giờ cha con mới hối hận lắm đấy, thậm chí còn hơi trách bà nội con chiều ta quá. Cho nên vì để sau này con không oán ta, ta quyết định sẽ nghiêm khắc với con hơn."

Bạch nhị lang: .

Chờ đến khi đi tới cửa thư phòng, Bạch nhị lang cuối cùng cũng sắp xếp xong câu từ trong nỗi bi phẫn, hô lên: "Con vẫn sẽ oán cha, oán cha quá nghiêm khắc với con."

Bạch lão gia giơ tay định phang vào đầu cậu, đúng lúc Mãn Bảo ngẩng đầu nhìn thấy, liền nói: "Bạch lão gia, đánh vào đầu là bị ngốc đấy ạ."

Tay Bạch lão gia khựng lại, sửa thành xoa đầu, hắn híp mắt cười với Bạch nhị lang, "Cho dù con muốn oán, vậy cũng phải chờ đến lúc lớn lên mới có thể oán được, lời con nói bây giờ không tính."

Bạch nhị lang: .

Bạch lão gia kéo Bạch nhị lang vào thư phòng, cười với Mãn Bảo: "Mãn Bảo à, không phải chú muốn đánh nó đâu, chú đang dạy nó đó, đúng rồi, bây giờ các con chép sách thế nào rồi?"

Hai người hào phóng đưa số sách bọn họ đã chép xong cho hắn xem.

Bạch lão gia nhìn thử, liên tục gật đầu, sau đó cười tủm tỉm cúi đầu xem đứa con trai đang bĩu môi tức giận, ôn hòa nói: "Nhị lang à, con còn lớn hơn Thiện Bảo và Mãn Bảo, <Thiên Tự Văn> và <Luận Ngữ> đều là sách đơn giản nhất, con cũng học xong rồi, cho nên chắc chắn con cũng có thể chép được, có phải không con?"

Bạch nhị lang còn đang nhớ nhung con chuột tre chưa bắt được trên núi kia, nhưng thấy cha mình xắn tay áo lên liền nghẹn khuất đáp: "Đúng ạ."

"Được rồi," Bạch lão gia hào sảng khoát tay, "Con đi chép đi, cha ở trong thư phòng xem con."

Bạch nhị lang trố mắt, nhìn Bạch Thiện Bảo, lại nhìn Mãn Bảo, cuối cùng rề rà ngồi xuống bàn nhỏ của mình.

Bạch lão gia thì chắp tay sau lưng dạo một vòng trong thư phòng, hắn đột nhiên nhớ ra mình đã lâu không đọc sách, vì thế tiện tay lấy một quyển sách từ trên kệ xuống xem.

Ba đứa trẻ đang ngồi sau bàn sách làm mặt quỷ.

Bọn họ đều không quá thích có người lớn ở trong phòng, cảm giác như có một cái gậy để ngang dưới mông vậy.

Ba người làm mặt quỷ, thấy Bạch lão gia vòng ra từ kệ sách thì lập tức ra vẻ ngoan ngoãn, ai cần mài mực thì cúi đầu mài mực, ai cần thay giấy thì thay giấy..

Bạch lão gia liếc bọn họ một cái, đang định tìm vị trí ngồi xuống đọc sách, lúc này mới phát hiện ra Đại Cát vẫn đang ngồi không nhúc nhích trong góc, dọa hắn một cú.

Bạch lão gia xoa ngực, cầm sách đến ngồi đối diện Đại Cát, cũng lần mò một cái ghế gấp nhỏ ra ngồi, cùng hắn chia sẻ chậu than.

Hắn mở sách ra, liếc Đại Cát một cái, hỏi: "Ngồi cả ngày như thế không chán à?"

Đại Cát hơi khom lưng với Bạch lão gia, cười nói: "Không chán ạ, chẳng qua thấy bọn thiếu gia viết chẳng ngơi tay, tôi nhìn còn thấy mệt."

Bạch lão gia gật đầu, cười nói: "Đi học chính là như vậy, chờ bọn họ thi xong thì tốt rồi."

Đại Cát khẽ mỉm cười, đây chẳng qua là lời người lớn lừa trẻ con thôi, thật ra lớn lên thi cử làm quan, mới là lúc bận rộn mệt mỏi nhất.

Đại Cát ngẩng đầu nhìn ba đứa trẻ đang cầm bút chép sách, thầm nói đáng tiếc, đáng tiếc ba đứa trẻ không biết điều này.

Thời điểm thật sự vui sướng và nhẹ nhàng nhất, e là cũng chỉ có lúc này.

Làm trẻ con rất nhẹ nhàng, tuy rằng phải chép sách, nhưng bọn họ cũng không phải chép sách cả ngày.

Chép mệt rồi thì có thể ra ngoài chơi, chơi mệt rồi còn có thể đọc sách mình muốn đọc, ăn thứ mình muốn ăn, cảm thấy không có việc gì làm nữa mới tiếp tục chép sách.

Nhưng cho dù là vậy, thì tốc độ chép sách của ba đứa trẻ cũng ngày càng nhanh, đặc biệt là Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, đến cuối cùng, bọn họ đã hoàn toàn không cần xem sách mẫu nữa, đều là mài mực rồi tự chép lại cả quyển, sau đó đối chiếu lại một lần, xác nhận không có chữ sai mới xếp lại với nhau.

Sau đó Mãn Bảo sẽ mang về nhà đưa cho mấy chị dâu đóng thành quyển, thế đã thành một quyển sách.

Cứ như vậy hai ba ngày, Bạch nhị lang cũng không cần Bạch lão gia nhìn chằm chằm nữa, cậu cũng thật sự phát hiện ra chỗ tốt của việc chép sách.

Tuy rằng vẫn rất ghét chép sách, nhưng cũng không còn thấy phiền chán như trước nữa.

Trước nguyên tiêu, ba đứa trẻ cũng chỉ chép được mười quyển sách, Mãn Bảo cũng không vội, bé định lấy sách cũ của mình ra cho bọn họ dùng trước, sau đó bé lại chép lại hai quyển cho mình là được.

Chờ đến khi Trang tiên sinh ăn Tết trên huyện thành về, nhìn thấy Chu lão đầu dẫn một đám trẻ tới trường học, cho dù đã biết trước từ chỗ đồ đệ, thì ông vẫn không khỏi kinh ngạc.

Trang tiên sinh chỉ là kinh ngạc, còn thôn dân thôn Thất Lí lại sợ ngây người.

Trước kia lúc trường học khai giảng, các thôn dân sẽ không đến xem, bởi vì theo bọn họ thấy, đây là hành vi rất thất lễ, nói không chừng sẽ làm Trang tiên sinh mất hứng.

Nhưng lúc này lại không nhịn được rối rít kéo nhau đến trường học cách đó không xa xem náo nhiệt, trong lòng thấy ngạc nhiên vô cùng.

"Nhà họ Chu nhặt được vàng hả? Sao lại đưa hết đám trẻ đến trường?"

"Có phải là vì Trang tiên sinh không thu quà nhập học của bọn họ không?"

"Vì sao? Bởi vì Mãn Bảo?"

"Có đứa con gái thông minh đúng là thích mà."

"Các ngươi biết gì, bây giờ sách trẻ con nhà họ Chu đọc đều do Mãn Bảo chép, ngày hôm qua ta xem thử rồi, chép giống như thật ấy."

".. Sách còn giả được hả?"

"Ý ta là chép giống như sách bán trên huyện thành ấy, ta thấy nhà họ Chu không phải nhặt được vàng, mà là sinh được cục vàng đó."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 492: Lấy tên

[HIDE-THANKS]
"Ngươi nhìn thấy sách trong hiệu sách rồi chắc, có điều đúng là Mãn Bảo giỏi thật, các ngươi không thấy nông trang của bọn họ chứ, hôm kia ta về nhà mẹ đẻ đi đường tắt qua đó, các ngươi đoán thế nào?"

"Thế nào?"

"Ôi chao, cả một mảnh ruộng toàn gà là gà, ở trong lạch nước còn có ngỗng nữa, nhiều gà như vậy, chắc phải tầm 100 con đó, nếu mà đẻ trứng, thì không phải cục vàng thì là gì?"

"Đâu chỉ mỗi gà, ngươi nghĩ đến số lương thực thu hoạch vụ thu năm nay xem, chỗ đó đều có một phần là của Mãn Bảo, rõ ràng đất nông trang đó có màu mỡ gì đâu, sao lương thực trồng ra còn tốt hơn cả chúng ta nhỉ?"

Mọi người càng nói càng hâm mộ, cũng không còn rối rắm chuyện nhà họ Chu lấy đâu ra tiền đưa đám trẻ đi học nữa, so với đi học, bọn họ cảm thấy thu hoạch ngoài ruộng càng hấp dẫn hơn.

Vì thế mọi người liền thảo luận về nông trang nhỏ: "Ta thấy lúa mạch vụ đông bọn họ trồng cũng khá được, đến xuân năm sau là lại thu hoạch được một vụ, chỗ gà kia cũng đẻ trứng, mỗi con một quả trứng, thế một ngày phải có trăm quả trứng, ôi chao, như thế thì kiếm được biết bao nhiêu là tiền đây."

Dù sao bọn họ cũng không tính nổi.

Trang tiên sinh để đám trẻ nhà họ Chu ở riêng một chỗ trong lớp, nói: "Tiến độ học của các con không giống học sinh khác, ta sẽ kiểm tra các con trước, sau đó sẽ quyết định dạy các con kiểu gì."

Ông biết Mãn Bảo vẫn luôn dạy người trong nhà học tập, có đôi khi bé còn mang những vấn đề chưa giải được cho ông, nhưng ông vẫn không biết tiến độ cụ thể của bọn họ là như nào.

Chờ đến lúc kiểm tra, Trang tiên sinh liền ngạc nhiên phát hiện, trên cơ bản bọn họ đều học hết <Thiên Tự Văn> và <Luận Ngữ> rồi, chỉ là có lẽ tri thức của Mãn Bảo hữu hạn, nên bọn họ cũng chỉ nắm giữ được những điều cơ bản nhất mà thôi.

Nhưng đã có cơ bản, thì việc học tập sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chẳng qua trẻ con nhà họ Chu viết chữ đúng là xấu thật.

Biết bọn họ mua không ít giấy, Trang tiên sinh cũng không khách khí, ngày nào cũng giao rất nhiều bài tập viết.

Mà Tam Đầu Tam Nha và Tứ Đầu bị ông mang sang một bên, cùng nhau đọc sách với đám học sinh mới nhập học.

Tuy rằng bọn họ đã đọc được <Thiên Tự Văn>, nhưng cũng chỉ đọc được khi nhìn sách, nếu bỏ sách ra, hoặc là viết riêng một chữ cho bọn họ nhận biết, bọn họ sẽ không nhận ra.

Cho nên, vẫn là để cho bọn họ học lại từ đầu đi.

Trang tiên sinh suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn bảo Bạch nhị lang trở về lớp học, cho hắn học với đám học sinh bậc cao.

Còn Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo thì được ông cho ngồi cuối lớp, ông nói: "Tiến độ của các con khác tất cả mọi người trong lớp, vi sư sẽ dạy riêng cho các con."

Ánh mắt mấy bạn cùng lớp nhìn hai người có hâm mộ, có đồng tình, nhưng ánh mắt đám trẻ nhà họ Chu nhìn ra đằng sau chỉ có tự hào, ưỡn ngực nhìn xung quanh.

Trang tiên sinh vui mừng gật đầu nhìn lớp học lần nữa đầy học sinh, sau đó nói: "Nào, phàm là những ai chưa có đại danh thì đều đến chỗ ta, ta lấy đại danh cho các con."

Đám trẻ nhà họ Chu lập tức đứng lên, nhìn trái ngó phải rồi quyết định nhường cho người khác trước.

Bọn họ quyết định xem thử xem tiên sinh đặt tên có dễ nghe không, nếu không dễ nghe, thì bọn chúng định để cô nhỏ lấy, nếu cô nhỏ đặt cũng không hay, thì bọn họ sẽ tự lật sách tìm.

Dù sao bọn họ cũng biết chữ rồi, tự mình lật sách, nhìn thấy chữ nào đẹp thì lấy làm tên là được.

Đặt tên cho những người khác đều không quá khó, nhưng khi bảy đứa trẻ nhà họ Chu đứng tụm lại trước mặt, Trang tiên sinh lại do dự, hỏi: "Các con đều là huynh đệ tỷ muội, trong tên có cần một chữ giống nhau không?"

Ánh mắt bọn trẻ sáng lên, lập tức gật đầu lia lịa, "Muốn ạ, muốn a, tiên sinh, bây giờ trong tên bọn họ cũng có một chữ giống nhau, con tên Đại Đầu, nó tên Nhị Đầu.."

Trang tiên sinh nghe vậy thì cười phá lên, nói: "Vậy ta sẽ lấy đại danh có hai chữ cho các con, giống nhau ở giữa, thế nào?"

Trang tiên sinh theo thường lệ hỏi bọn họ một câu, "Các con muốn chữ như thế nào?"

Mọi người nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nhao nhao nhìn về phía Đại Đầu, cậu lớn tuổi nhất, dựa theo truyền thống nhà họ Chu thì có thể cho cậu quyết định.

Đại Đầu liền nghiêm túc suy tư một lúc, sau đó nói: "Tiên sinh, bọn con thích tiền, có thể sử dụng chữ Tiền làm chữ trong tên không ạ?"

Trang tiên sinh: .

Ông ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Dùng chữ Lập đi."

Ông cười nhìn này bảy đứa trẻ, nói: "Tuy rằng ngày trước nhà các con nghèo khó, nhưng ông bà và cha mẹ các con đã tạo cho các con một nền tảng tốt, ở thế hệ này của các con, hẳn là có thể dẫn gia tộc đi lên, liền lấy chữ" Lập "đi."

Trang tiên sinh nói xong liền quyết định, nhìn về phía Mãn Bảo phía cuối lớp, vẫy tay nói: "Mãn Bảo, con chọn một đoạn <Luận Ngữ> đọc thử xem."

Mãn Bảo liền đứng dậy, ngẫm nghĩ, đọc lên: "Tử rằng: Quân tử bất trọng, tắc bất uy; học tắc bất cố. Chủ trung tín. Vô hữu bất như kỉ giả. Quá tắc vật đạn cải."

* Dịch nghĩa: Khổng tử nói: Quân tử, nếu không trang trọng thì không có uy nghiêm; kể cả có đọc sách, thứ học được cũng sẽ không bền vững chắc chắn. Cần lấy hai đạo đức là trung và tín làm chủ. Không kết bạn với người không giống mình. Có sai lầm, không được sợ sửa đổi. (Dịch: Dương Bá Tuấn – Cre: Https: //hoasinhanhca. Wordpress.com)

Trang tiên sinh khẽ gật đầu, viết đoạn này lên trên giấy, nói với bảy đứa trẻ: "Các con chọn một chữ trong câu làm tên cho mình đi."

Ông cười nói: "Đoạn văn cô nhỏ các con chọn này rất hay."

Bảy đứa trẻ đều sấn lên xem, Đại Đầu Đại Nha và Nhị Đầu Đại Nha đều đã học áng văn này, cũng biết ý nghĩa của nó, vì thế bốn ngươi bàn bạc trước, quyết định để ba đứa đệ đệ muội muội còn ngây thơ chọn.

Tam Đầu Tam Nha và Tứ Đầu đã được đẩy lên trước mặt, ba người nhỏ giọng hỏi ca ca tỷ tỷ, "Bọn đệ (muội) chọn chữ nào thì hay?"

Nhị Nha nói với muội muội: "Nếu muội muốn tên dễ nghe, vậy lấy chữ 'Như' đi, Lập Như, cũng rất dễ nghe."

Tam Nha lập tức nói: "Tiên sinh, vậy con tên Lập Như!"

Trang tiên sinh khẽ gật đầu, cười đồng ý.

Sau đó nhìn về phía mấy đứa trẻ khác.

Tam Đầu và Tứ Đầu lưỡng lự, Mãn Bảo không biết khi nào đã lên tới đây, chọn tên cho hai cháu trai, "Tam Đầu, con vẫn luôn không thích học tập, cho nên con lấy chữ 'Học' đi, sau này mỗi lần bọn ta gọi tên con, con phải nhớ đi học."

Tam Đầu: ".. Con không muốn, có chữ 'Chơi' không ạ?"

Mãn Bảo: "Con mà nghịch ngợm thì sẽ đặt chữ 'sửa', Lập Cải*, ha ha ha ha ha.."

* Cải nghĩa là sửa đổi.

Trang tiên sinh bất đắc dĩ nhìn bé.

Bạch nhị lang chơi khá thân với cậu, cũng khuyến khích cậu, "Chữ 'Học' hay mà, mấy chữ khác không hay đâu, nếu ngươi tên Lập Trung, thì phải trung thành, a, Lập Trung cũng khá hay đó, vừa khéo cũng khá giống ta, ta tên Thành đấy."

Tam Đầu lập tức nói: "Được, vậy ta lấy tên 'Học'."

Bạch nhị lang nghe vậy thì không vui, hừ một tiếng.

Mãn Bảo chọn cho Tứ Đầu, "Con lấy chữ 'Cố' đi, bởi vì con không quá có chủ kiến, lần nào Nhị Đầu bảo con làm cái gì con sẽ làm đó, Tam Đầu bảo con làm gì con cũng làm đó, rõ ràng là hai việc trái ngược, kết quả con vẫn làm hết, sau này con phải học được cách tự mình quyết định, hơn nữa phải kiên trì với ý kiến của mình."

Trang tiên sinh cười mà không nói, tuy rằng cố này không phải cố kia, nhưng bé giải thích như vậy cũng không sai, trẻ con mà, suy nghĩ luôn rất kỳ quái, chỉ cần bé không giải thích thành cố chấp là được.

Ba đứa trẻ còn chưa thể tự chủ chọn thứ yêu thích của mình bị động chọn chữ xong, dư lại bốn đứa chọn chữ liền dễ hơn nhiều.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 493: Một năm mới

[HIDE-THANKS]
Đại Đầu và Nhị Đầu vô cùng có phong độ thân sĩ, nhường con gái chọn trước.

Vì thế Đại Nha chọn: "Ta thích chữ 'Tín', người nên tuân thủ lời hứa."

Nhị Nha thì nói: "Muội đều phải, cho nên muội phải làm quân tử!"

Bé nhìn về phía anh em họ, hỏi: "Hai người muốn tranh với muội không?"

Hai anh em đồng loạt lắc đầu, bọn họ còn lâu mới tranh với bé, muốn tranh cũng không dễ tranh.

Vì thế Nhị Nha lấy tên Chu Lập Quân.

Đại Đầu liền chọn chữ 'Trọng', Nhị Đầu thì chọn chữ 'Uy', hai người cảm thấy, ngoài Nhị Nha không theo quy củ, thì mấy bọn họ đều chọn theo thứ tự trước sau, vô cùng quy củ.

Chờ bọn họ chọn chữ xong, Trang tiên sinh liền viết tên bọn họ lên bảy tờ giấy khác nhau, đưa giấy cho bọn họ rồi nói: "Nhớ kỹ tên của mình, bất kể là các con có biết chữ hay không, thì các con cũng cần nhớ tên của mình trước, sau này ở trường học ta sẽ chỉ gọi đại danh."

Đám học sinh đồng thanh đáp vâng.

Mọi người rối rít cầm giấy trở lại vị trí của mình, năm học mới đã bắt đầu như thế.

Người lớn nhà họ Chu và bọn trẻ dùng gần mười ngày để thích ứng với sự thay đổi này, thật ra cẩn thận ngẫm lại thì cũng không thay đổi bao nhiêu.

Cũng chỉ là mấy người tiểu Tiền thị buổi sáng thức dậy cần chuẩn bị bữa sáng cho tất cả đứa trẻ thay vì một mình Mãn Bảo như trước.

Giao nhiều đường gạo bột mì cho trường học hơn, cũng cần mang nhiều rau xanh miễn phí đến trường hơn.

Còn với bọn trẻ, thời gian làm việc trước kia biến thành học tập, thời gian học tập lại biến thành làm việc.

Trước kia, buổi sáng bọn họ thức dậy phải đi cắt cỏ, nhổ cỏ, giặt đồ, chờ bao giờ cô nhỏ tan học thì sẽ ngồi nhà đọc sách tập viết.

Bây giờ thì là thức dậy rồi đi học, chiều tan học về sẽ đi cắt cỏ, nhổ cỏ, làm bài tập, sau khi ăn tối xong thì tắm rửa, thuận tiện mang quần áo ra bờ sông giặt luôn, vừa hay có thể tránh được thời điểm đông đúc buổi sáng..

Chỉ có thời gian của Mãn Bảo là không thay đổi gì, nhưng bé cũng càng bận hơn, tựa hồ biết bé không cần dạy người trong nhà học nữa, Trang tiên sinh giao cho bé càng nhiều bài tập.

Mà bé cũng không cẩn thận để lộ tiếng gió với thầy Mạc, dẫn tới gần đây bài tập hắn giao cho bé cũng lại tăng thêm một ít.

Cho nên Mãn Bảo rất bận.

Xuân về hoa nở, Mãn Bảo lại bắt đầu đi khắp toàn thôn bắt mạch thu thập bệnh án, mấy người lớn bị bé bắt mạch vui tươi hớn hở giơ tay cho bé bắt, sau khi bé thu tay lại còn hỏi, "Mãn Bảo à, trên người ta có bệnh không?"

Mãn Bảo liền nghiêm trang nói: "Không có bệnh ạ, chỉ là phải chăm sóc cơ thể hơn một chút, phải ăn thêm ít thịt, trứng, như vậy thân thể sẽ càng khỏe hơn."

Đây cũng là một trong các nguyên nhân thầy Mạc đặc biệt thích thu thập hồ sơ chẩn đoán của bọn họ, ở chỗ bọn họ, lời dặn của bác sĩ luôn là, ăn ít thức ăn mặn, ăn ít đồ dầu mỡ đồ cay nóng..

Mà ở nơi này lại ngược lại, lúc nấu đồ ăn nên bỏ thêm nhiều muối, ăn mặn nhiều hơn.

Trong tương lai, thật sự rất khó gặp phải người bệnh như vậy, đặc biệt còn là số lượng khổng lồ như này, người bệnh có khác biệt rất lớn.

Cho nên thầy Mạc cảm thấy vô cùng hứng thú với hồ sơ chẩn đoán của bọn họ.

Thật ra hắn cũng muốn bảo Mãn Bảo lấy ít máu gì đó, chẳng qua cái này không chỉ rất khó thông qua được sự xét duyệt của hệ thống, mà chính Mãn Bảo cũng không muốn.

Bởi vì sau khi bé xem video rút máu ở trong phòng dạy học, nhìn máu chảy đầy cái ống, Mãn Bảo liền cảm thấy xót hết cả tay.

Tuy thầy Mạc nói rút máu không đau, nhưng bé kiên quyết không tin.

Trên sách y nói khí huyết là gốc, rút nhiều máu như vậy, sao có thể không đau chứ?

Mà cho dù bé có bằng lòng vì thầy mà cố rút một ống máu, thì những người khác cũng nhất định không muốn.

Hơn nữa bé đã không phải trẻ con, bé đã biết, có mấy thứ không thể tùy tiện đưa cho người ta, nếu không, thứ đưa ra ngoài đó không chỉ có khả năng sinh ra ảnh hưởng với thế giới này, mà cũng có thể ảnh hưởng lớn đến thế giới kia.

Mà bất kể là cái trước hay cái sau, là đương sự, bé đều có khả năng sẽ phải chịu phạt.

Đặc biệt là Khoa Khoa, nếu nó không giám thị đúng chỗ, nó cũng sẽ bị trừng phạt nặng.

Có điều hồ sơ chẩn đoán vẫn có thể cung cấp được, cho nên Mãn Bảo vui sướng ở trong thôn bắt được ai, liền nằng nặc đòi bắt mạch cho người ta.

Bất kể là người ta đang ở dưới ruộng làm việc, hay là đang nghỉ ngơi trên bờ ruộng, hoặc là đang ngồi ngây ngẩn ở nhà, Mãn Bảo đã thấy là sẽ đến bắt mạch, sau đó liền móc quyển sách nhỏ từ trong túi ra viết vào.

Chờ đến lúc tối về nhà, bé sẽ gửi nội dung trên quyển vở nhỏ qua email, thầy Mạc sẽ thảo luận những hồ sơ chẩn đoán này với bé, nếu có mạch tượng nào không đúng, Mãn Bảo ngày nào cũng đến bắt một lần.

Hai thầy trò cùng nhau thảo luận, chỉ cần chẩn đoán chính xác, Mãn Bảo còn kê được thuốc dưới sự hướng dẫn của thầy Mạc.

Thật ra là hai người cùng nhau nghiên cứu nên kê đơn thuốc thế nào, hết cách, trong tương lai, thuốc bọn họ uống không phải là sắc, mà là trực tiếp chiết xuất thảo dược cần thiết để tiến hành trị liệu.

Cho nên, kê đơn thuốc giống như đại phu ở thời đại của Mãn Bảo, thầy giáo Mạc tỏ vẻ mình cũng là lần đầu tiên ó.

Chẳng qua có một điều tốt là hắn có rất nhiều đơn thuốc để tham khảo.

Sau khi viết ra đơn thuốc, Mãn Bảo sẽ mang tới cho các thôn dân, đương nhiên, tuyệt đại đa số người chỉ cười nhận lấy, cũng không coi là chuyện gì to tát, bất kể là Mãn Bảo nói thế nào, bọn họ đều chỉ coi đây là trò chơi của trẻ con, còn rảnh trêu bé một lúc.

Chỉ có cô vợ Trần thị của Chu Hổ, thỉnh thoảng nàng ấy sẽ nghe theo Mãn Bảo, chủ yếu là nàng đã uống thuốc đại phu trên huyện thành kê rồi, tuy rằng vẫn sống, nhưng sức khỏe vẫn luôn không tốt.

Tuy rằng nàng không biết chữ, nhưng bảo Mãn Bảo đối chiếu hai đơn thuốc, phát hiện phần lớn số dược liệu đều giống nhau, chỉ có hai ba loại khác biệt, cho nên nàng muốn thử đơn thuốc của Mãn Bảo.

Nàng uống, đương nhiên, cũng không có chuyển biến tốt đẹp quá rõ, nhưng cũng không khiến tình trạng xấu đi, không khác biệt gì so với trước.

Chu Hổ suy nghĩ một chút, phát hiện giá của hai đơn thuốc giống nhau, bèn lười đổi lại, vẫn luôn dùng đơn thuốc của Mãn Bảo.

Đây chính là người bệnh duy nhất của mình, ừm, là Mãn Bảo tự cho rằng như vậy.

Cho mình bắt mạch, uống thuốc mình kê, đó không phải người bệnh của mình thì là gì?

Cho nên vì trách nhiệm đối với người bệnh, ngày nào Mãn Bảo tan học làm xong bài tập cũng sẽ chạy tới nhà Chu Hổ một chuyến, nhìn nghe hỏi sờ một phen, rồi sẽ trở về tiếp tục bàn bạc với thầy Mạc.

Mạc Tòng Quân nói: "Tôi đã nghĩ rất lâu, có lẽ trò có thể thử phối hợp mát xa và châm cứu."

Mãn Bảo kinh ngạc, "Con mới vừa học y thuật mấy năm, đã phải bắt đầu học châm cứu rồi ạ?"

Mạc Tòng Quân nói: "Không phải trò đã nhớ hết bản đồ huyệt đạo rồi sao, tôi thấy có thể học rồi, hơn nữa nếu trò lo lắng, thì có thể bắt đầu từ mát xa trước. Mát xa ư, chỉ cần nhận chuẩn huyệt đạo, và có sức lực là được."

Mãn Bảo liền cúi đầu nhìn bàn tay mũm mĩm của mình, nửa ngày mới gửi email hỏi Mạc Tòng Quân, "Nếu sức con yếu thì có được không ạ?"

Mạc Tòng Quân nói: "Sức yếu thì có thể rèn luyện mà, đúng rồi, tôi có mô hình hình người có thể đo được sức lực, tôi gửi cho trò một cái, bây giờ người bệnh của trò là nữ giới, tôi sẽ gửi mô hình nữ giới nhé. Đến lúc đó trò bảo hệ thống ghi hình, lại gửi số liệu cho tôi, chúng ta thí nghiệm trên mô hình trước, sau khi xác định thì thực hành trên cơ thể người."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 494: Mô hình hình người

[HIDE-THANKS]Khi Mãn Bảo nhận được một cỗ "Thi thể", bé sợ tới mức hết cả hồn, vẫn là Khoa Khoa nói đây không phải người thật, mà là mô hình hình người, thì bé mới dám giơ một ngón tay chọc thử cỗ "Thi thể" kia, xúc cảm chân thật, thậm chí còn có cảm giác ấm áp, giống hệt như người sống.

Mãn Bảo trợn tròn mắt.

Lá gan của bé luôn rất to, lại ngồi xổm nhìn cỗ "Thi thể" một lúc rồi dịch bước tiến lên, giơ tay sờ, đúng là không khác người sống là bao.

Bé đưa tay sờ ngực mô hình, nghe thấy "Thịch" một tiếng thì lập tức nhảy về phía sau, suýt chút nữa nhảy xuống giường, bé hơi kinh hoảng nói: "Có tim đập."

"Đó là nhân cách hóa, ngoài việc không có ý thức thì không khác con người là bao, sau đầu mô hình hẳn là có màn hình điều khiển, có các hình thức để lựa chọn, ngươi có thể xem thử xem."

Mãn Bảo lật người qua, lúc này mới phát hiện người này còn rất nặng, cố sức lật lại, vén tóc nàng ra, quả nhiên thấy sau đầu có một cái màn hình, bên trên có đủ các loại phụ đề, bé suy nghĩ một lúc mới hiểu, bây giờ mô hình này đang trong tình trạng khỏe mạnh.

Bé tò mò nhấn nhấn, trực tiếp nhấn vào chế độ tim ngừng đập, mô hình vốn đang có tiếng tim đập lập tức dừng lại, sau đó cả khuôn mặt đều trắng bệch.

Mãn Bảo trố mắt, luống cuống tay chân muốn khôi phục nàng, kết quả lại nhấn vào chế độ trúng gió, đôi mắt vốn đang nhắm chặt lập tức mở ra, miệng nhanh chóng méo đi, cả người đều run lên..

Mãn Bảo: .

Khoa Khoa: .

Dưới sự chỉ dẫn của Khoa Khoa, cuối cùng Mãn Bảo cũng làm nó khôi phục bình thường, lần này Mãn Bảo xác định, đây thật đúng là cái mô hình, cũng như một món đồ chơi thôi.

Chỉ là món đồ chơi này quá giống người thật.

Mãn Bảo nghiên cứu hồi lâu, liền làm theo giáo trình của thầy Mạc mát xa cho nó, Khoa Khoa quay được tay của bé, mà mô hình cũng có tác dụng ghi lại lực độ, đến lúc đó cũng có thể gửi cả cho thầy Mạc xem.

Mạc Tòng Quân cũng muốn biết học sinh của mình học đến trình độ nào rồi, bởi vậy chờ từ sớm, đến lúc nhận được email thì lập tức mở video ra, tính xem kỹ thuật tay của bé, sau đó sẽ xem lực độ ghi lại sau.

Kết quả xuất hiện trong video ngoài mô hình quen mắt kia, thì có thêm một cái giường gỗ chỉ có thể nhìn thấy trong viện bảo tàng.

Và một đôi tay mũm mĩm.

Tuy rằng đôi tay kia nhìn qua cũng có vẻ có thịt, nhưng không thể phủ nhận là nó không lớn, chính Mạc Tòng Quân cũng học y, tuy rằng không nhìn thấy người mát xa, nhưng chỉ căn cứ vào cánh tay cũng có thể suy đoán đại khái được tuổi của đối phương.

Hắn không khỏi mở to mắt nhìn, vội vàng mở ghi chép lực độ tay ra.

Mạc Tòng Quân trầm mặc, lúc này mới nhớ ra, hình như trước nay hắn chưa từng hỏi tuổi của học trò, tuy rằng từ giao tiếp hằng ngày hắn đã đoán ra bé là nữ giới, nhưng không ngờ lại là nữ giới nhỏ như vậy sao?

Đây thật ra là chuyện tốt, nhưng cũng có chỗ xấu.

Mạc Tòng Quân rất nhanh đã nghĩ xong lợi và hại, nhưng vẫn muốn xác định lại một chút, vì thế hắn gửi email hỏi, "Chu Mãn, tôi vẫn luôn quên hỏi trò năm nay bao nhiêu tuổi?"

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, quyết định báo tuổi mụ, vì thế nói: "Con mười một tuổi!"

Mạc Tòng Quân rất hoài nghi, tuy rằng tuổi này cũng ở trong phạm vi tuổi ước chừng của hắn, nhưng luôn cảm thấy có chút không đúng, liền hỏi: "Mười một tuổi thật hả? Vậy trò là dậy thì muộn ư, hay là sức khỏe không tốt? Tôi thấy tay trò có vẻ bé hơn."

Mãn Bảo chỉ đành trả lời: "Tuổi mụ ạ."

Trong tương lai, đã không còn ai tính tuổi mụ, nhưng Mạc Tòng Quân biết con người thời cổ có thói quen này, mà bởi vì các loại phim truyền hình cổ trang cũng rất thịnh hành, nên hắn mơ hồ biết tuổi mụ của chia làm hai tình huống, vì thế hỏi, "Mụ một tuổi hay là hai tuổi?"

Mãn Bảo khẽ cắn ngón trỏ của mình, trả lời: "Hai tuổi ạ."

Mạc Tòng Quân: .

Thật là vừa mừng vừa sợ.

Mạc Tòng Quân vui vẻ, hắn nói: "Tiểu cô nương, trò còn nhỏ, không thích hợp học mát xa, vẫn là học châm cứu trước đi, bắt đầu từ buổi tối hôm nay, chúng ta sẽ học châm cứu."

"Nhưng mà con không có châm."

"Đi mua." Mạc Tòng Quân dừng lại một chút rồi hỏi: "Không phải là trò không có tiền chứ?"

"Có tiền ạ, nhưng mà không có thời gian."

"Một đứa trẻ chín tuổi như trò mà bận đến vậy ư?"

"Bận chứ, con bận lắm."

Dù là nói như vậy, nhưng Mãn Bảo vẫn nhờ Chu ngũ lang lúc nào nên huyện thành thì đến hiệu thuốc mua một bộ châm về.

Một bộ châm không hề rẻ, bởi vì một bộ chính là một túi, các loại châm dài châm ngắn đều có trong đó.

Đây là thứ đồ tinh xảo, cho nên giá trị chế tạo không rẻ, một bộ châm mất tận một lượng, may mà Mãn Bảo trực tiếp đưa cho hắn một nén bạc, nếu không chưa chắc đã có thể mua về.

Bởi vì thứ này đắt, cho nên Chu ngũ lang còn đặc biệt tò mò vào trong phòng Mãn Bảo, nhìn bé rút một cây châm ra, sau đó nhìn theo quyển sách nhận biết từng cây trâm.

Chờ đến khi bé nhận xong hết rồi, Chu ngũ lang liền giơ một bàn tay về phía bé, "Nào nào nào, muội biết châm cứu chưa, châm cho ta một cái xem."

"Ngũ ca bị bệnh ạ?"

"Không bệnh, ta chỉ nghĩ châm này của muội đắt như vậy, ta phải là người thứ nhất bị châm mới được."

"..."

Mãn Bảo lập tức hất tay hắn đi, nói: "Không bệnh không châm, hơn nữa muội còn chưa học được, chẳng may châm nhầm thì làm sao, ngũ ca mau đi đi."

"Muội không châm người thì làm sao học được?" Chu ngũ lang lo lắng sốt ruột, "Hay là muội định châm chính mình?"

Mãn Bảo tràn đầy tự tin nói: "Huynh yên tâm đi ngũ ca, cho dù muội không tự châm mình thì muội cũng học được, muội sẽ châm vào người giả trước."

"Người giả gì?"

Mãn Bảo che miệng lại, chột dạ nói: "Người giấy."

"À -- chính là cái bản đồ huyệt đạo kia của muội hả?"

Mãn Bảo liên tục gật đầu, cuối cùng cũng tiễn được ngũ ca đi.

Chờ tới khi đêm khuya tĩnh lặng, lúc này Mãn Bảo mới bắt đầu vê châm tìm kiếm huyệt đạo trên mô hình người..

Y thuật không thể làm một lần là xong, cho dù Mãn Bảo đã học thuộc hết bản đồ huyệt đạo, lúc thật sự tìm kiếm huyệt đạo mới phát hiện chuyện này không dễ dàng, càng đứng nói đến việc châm kim vào đó.

Tuy rằng mô hình hình người rất giống người, nhưng nó cũng không thể nói cảm nhận của mình cho Mãn Bảo.

Mãn Bảo không biết châm này châm xuống là đau, là xót, hay là trướng, hay là không có cảm giác gì.

Mà hiển nhiên thầy Mạc cũng không có kinh nghiệm châm cứu, tri thức lý luận của hắn rất phong phú, nhưng cũng chỉ giới hạn trong lý thuyết, hắn cũng chỉ châm cứu cực kỳ thuần thục trên mô hình người mà thôi.

Còn với người sống, nếu tính việc thực nghiệm trên cơ thể hắn thì cũng rất thành thạo.

Dù sao thì hắn cũng quay liên tiếp vài chương trình học châm cứu gửi vào email Mãn Bảo, dạy bé cách sử dụng châm cứu chính xác để chữa bệnh.

Ừm, tuy rằng không có kinh nghiệm thực tế, nhưng cũng có kinh nghiệm lịch sử không phải sao?

Này đó đều là kiến thức trong sách y lưu truyền tới nay.

Mãn Bảo liền ở dưới hình thức dạy học này, châm cứu mô hình người vỡ nát, nhưng món đồ này rất tốt, bởi vì sau một đêm, ngày hôm sau nó lại khôi phục như lúc đầu.

Theo Khoa Khoa nói, nó là mô hình chuyên dùng cho việc giảng dạy y tế, cho nên trong nguyên vật liệu chế tác nó có đặc tính tự phục hồi.

Cứ như vậy, ban ngày Mãn Bảo đến trường học chơi đùa, buổi tối thì chìm đắm trong đại dương y học.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 495: Châm cứu

[HIDE-THANKS]
Trong toàn bộ thôn Thất Lí, người bệnh có thể cho Mãn Bảo tùy ý giày vò, ngoài người trong nhà, cũng chỉ có vợ của Chu Hổ.

Đương nhiên, bé có không ít ý tưởng, nhưng thật ra cũng không có quá nhiều cái dám thật sự xuống tay.

Ví dụ như lúc Đại Đầu bị cảm lạnh ho khan, Mãn Bảo bắt mạch, kê thuốc, nhưng không dùng thuốc của mình, mà là dẫn Đại Đầu cầm đơn thuốc lên chợ hỏi đại phu.

Đại phu già cầm đơn thuốc của Mãn Bảo nhìn hồi lâu, vuốt râu hỏi: "Con tự học à?"

Mãn Bảo cười với ông.

Đại phu già cũng không truy cứu đến cùng, vuốt râu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đề bút thay đổi hai vị thuốc, nói: "Đơn thuốc này của con cũng không thể nói là sai, nhưng lại chưa sát với tình hình cụ thể của người bệnh lắm.."

Đại phu già nhìn bé, liền muốn nói nhiều hơn, chậm rãi nói cho bé, bây giờ nhà bọn họ tới mua thuốc, cho nên ông sẽ sửa lại hai vị thuốc này, mà nếu là nhà Bạch lão gia tới mua thuốc, ông sẽ tăng giảm mấy vị này..

Nếu là người lớn hơn, ông sẽ tăng giảm mấy vị thuốc nào; nếu là trẻ bé hơn, ông sẽ đổi vị thuốc nào..

Tuy rằng thầy Mạc đứng ở tương lai mấy nghìn năm lịch sử nhìn về, nhưng là một nhà nghiên cứu học, ở phương diện kê đơn thuốc này, thật ra hắn cũng có hạn chế.

Rất nhiều thứ chi tiết, hắn không dạy được Mãn Bảo.

Mãn Bảo nghe đầy hăng say ở chỗ đại phu già.

Tuy rằng ông chỉ dạy bé việc tăng giảm đơn thuốc, nhưng Mãn Bảo cũng học được rất nhiều.

Người nhà họ Chu lại là trợn mắt há mồm, sau một hai lần bọn họ đã biết, Mãn Bảo đúng là đã học được y thuật rồi, ngay cả kê thuốc cũng không khác với đại phu già lắm.

Cứ như vậy, mỗi lần bọn họ mắc ít bệnh vặt liền không muốn đi tìm đại phu già khám bệnh nữa, rất muốn bảo Mãn Bảo tự bốc thuốc cho bọn họ.

Mãn Bảo không kiềm được nói: "Có lẽ con kê thuốc còn đắt hơn đại phu già kê, hơn nữa chắc chắn không tốt bằng đại phu già. Giờ con còn chưa xuất sư nữa."

Chu lão đầu nói: "Vậy con học nhanh lên, nhanh xuất sư."

Nhưng ở chỗ vợ Chu Hổ lại có điểm khác, bởi vì đơn thuốc của nàng cũng không phải do một mình Mãn Bảo kê, mà là thầy Mạc và bé cùng nhau hợp sức kê ra đơn thuốc.

Bé cung cấp kết luận chẩn đoán, hắn nghĩ ra đơn thuốc, nghe nói, hắn còn ở bên kia thỉnh giáo không ít đồng nghiệp, liên tục kê ra vài đơn thuốc.

Sau đó lại lấy ra bàn bạc với Mãn Bảo.

Hai thầy trò bàn bạc thay một đơn thuốc khác cho vợ Chu Hổ.

Thật ra, nếu không phải Mãn Bảo nói nhà Chu Hổ nghèo khó, mấy thứ bổ khí dưỡng huyết như nhân sâm là không thể mua nổi, thì hiệu quả của đơn thuốc thứ nhất đã có thể là tốt rồi.

Tuy rằng rất tiếc nuối, nhưng thầy Mạc cảm thấy hắn phải thông cảm cho người nguyên thủy, dù sao khi đó con người cũng không có nhiều khả năng để kiếm được nhiều loại tài nguyên, không phải sao?

Mà Mãn Bảo cũng đang chăm chỉ nỗ lực học tập châm cứu, nửa năm sau, vào thời điểm nóng nhất trong năm, bé liền nhét bộ châm cứu vào túi rồi tới nhà Chu Hổ.

Bé lặng lẽ nói thầm với Trần thị một lúc, sau đó Trần thị liền cởi quần áo, lần đầu tiên nhận châm cứu của Mãn Bảo.

Đây cũng không phải là lần châm cứu đầu tiên trên cơ thể người sống của Mãn Bảo, bởi vì trước đó bé đã từng châm thử mình rồi, tuy rằng chỉ châm một chút..

Nhưng bé còn châm mấy ca ca của bé rồi.

Nhưng châm cứu vì mục đích chữa bệnh thì lại là lần đầu tiên, hơn nữa có mấy huyệt đạo bé mới chỉ sờ qua, chứ chưa từng châm trên cơ thể người sống bao giờ.

Chẳng qua lúc này thầy Mạc đã đang ở bên kia hệ thống bày trận sẵn sàng đón địch, hơn nữa với sự tin tưởng vào kỹ thuật của mình, lúc Mãn Bảo lấy châm từ trong túi ra, cả khuôn mặt nhỏ đều tràn đầy tự tin.

Bé giơ tay ấn trên huyệt đạo của Trần thị trước, sau khi xác nhận vị trí huyệt đạo thì mau chóng xuống châm chuẩn xác, sau đó nhìn chằm chằm vào sắc mặt Trần thị, hỏi: "Thấy trướng hay đau ạ?"

Trần thị cẩn thận cảm nhận một chút, do dự nói: "Hình như có hơi trướng đau."

Mãn Bảo: .

Bé vê vê châm, hỏi: "Giờ thì sao ạ?"

"Ai da, trướng quá, còn hơi xót nữa.."

Mãn Bảo liền trầm ngâm, ngừng tay, nhìn Trần thị hỏi: "Giờ thì sao ạ?"

"Vẫn là trướng."

Mãn Bảo liền vừa lòng, bắt đầu châm xuống huyệt đạo tiếp theo..

Một hỏi một đáp, sau khi Mãn Bảo hạ châm xuống hết liền chống cằm ngồi ở bên cạnh chờ đến giờ, đương nhiên, thời gian là do Khoa Khoa tính giúp.

Một lát sau Mãn Bảo liền di chuyển châm, Trần thị đột nhiên nói: "Ta cảm thấy dưới châm có khí, giống như nước đang sủi bọt ấy, khí bốc lên trên, làm rung cây châm."

Mãn Bảo liền bật cười, vê khẽ một cây châm: "Là nơi này ạ?"

Trần thị đáp "Ừm", hỏi: "Mãn Bảo, chị dâu có thể khỏe lên không?"

Thầy Mạc nói rồi, ý chí của người bệnh cũng là một điều kiện chữa bệnh rất quan trọng, vì thế Mãn Bảo gật đầu nói: "Chắc chắn có thể."

Mãn Bảo cổ vũ nàng, "Chị dâu, hằng ngày sau khi mặt trời mọc là thời điểm loại trừ khí lạnh, chị dâu hãy đi lại trong sân một lát. Tỷ vận động thì khí huyết trong người sẽ lưu thông nhanh hơn, người cũng càng có tinh thần hơn."

Tình trạng thân thể của Trần thị hiện giờ còn không bằng Tiền thị ngày trước, mấy năm nay nàng đều ốm đau nằm trên giường, rất ít khi có thể ra ngoài.

Bởi vì nàng chỉ đi nhiều một lúc là sẽ cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, trước mắt choáng váng, khó chịu rất lâu.

Nàng cũng không muốn đi ra ngoài, nhưng lời Mãn Bảo nói nàng vẫn nghe, quyết định ngày mai sẽ ra ngoài thử một lần.

Chờ đến giờ, Mãn Bảo liền thu châm, cẩn thận quan sát kỹ sắc mặt Trần thị, lại bắt mạch cho nàng, sau khi xác nhận nàng không có việc gì mới đi về nhà.

Nhị Lộc cõng Tam Thọ bước vào, thấy Mãn Bảo thì nở nụ cười, "Mãn Bảo, ngươi lại tới khám cho mẹ ta à?"

Trần thị không nhịn được nói: "Phải gọi cô."

Nhị Lộc cười ngây ngô, "Cô Mãn Bảo, cô nhìn Tam Thọ này, hắn đã biết gọi ca ca rồi đấy."

Tam Thọ cũng hơn hai tuổi rồi, chỉ là cậu thể nhược, tuy rằng đã có thể nói, nhưng đi đường còn chưa vững lắm, cậu tụt từ lưng nhị ca xuống, ôm chặt lấy cánh tay Mãn Bảo, ấp úng gọi, "Mãn Bảo, Mãn Bảo.."

Mãn Bảo rất vui, đưa ra biện pháp cho Trần thị, "Chị dâu, ngày nào cũng cho hắn ăn một bát nước trứng gà, chắc chắn có thể khỏe lên. Từ nhỏ muội cũng ăn như thế đấy.."

Trần thị nhớ tới năm đó Mãn Bảo như con mèo con, còn chẳng rắn chắc được bằng Tam Thọ, liền cũng cảm thấy phương thuốc cổ truyền này tốt, vì thế gật đầu, "Được, tí nữa ta bảo cha hắn đi đổi ít trứng gà về."

Mãn Bảo lập tức nói: "Có thể đổi với nhà muội nè, nhà muội nhiều trứng gà, nông trang nhỏ của muội cũng nhiều trứng gà."

Mãn Bảo nói không sai, bây giờ nhà họ Chu có rất nhiều gà, bởi vì có ngỗng ở sau núi trông coi, cũng không cần lo gà sẽ bị chồn hay chuột bắt đi.

Cho nên bây giờ nhà bọn họ đã nuôi bảy mươi tám mươi con gà, thời gian này nóng, gà rất thích đẻ trứng.

Càng đừng nói nông trang nhỏ của bọn họ, đó là nuôi cả trăm con gà, cho nên Mãn Bảo không hề thiếu trứng gà.

Trần thị cũng biết chuyện trong thôn từ chỗ Chu Hổ, bèn cười gật đầu: "Được, tí nữa ta bảo cha hắn đến nhà muội đổi trứng gà."

Mãn Bảo liền vui vẻ cáo từ, sau đó ngày nào cũng đến châm cứu cho Trần thị.

Bé và thầy Mạc thiết kế riêng một bộ phương pháp châm cứu cho Trần thị, tham khảo rất nhiều tư liệu văn hiến, bộ phương pháp châm cứu này cũng không phải châm trong một ngày là xong, mà phải chia ra ba ngày mới châm được hết tất cả các huyệt.

Sau khi châm xong một lần sẽ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó bắt đầu vòng lặp.

Cũng không biết có phải là châm cứu có tác dụng hay không, hay là do đơn thuốc mới đổi có hiệu quả, sức khỏe Trần thị thế mà đã dần dần tốt lên.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 496: Ta muốn cưới vợ

[HIDE-THANKS]
Lúc đầu, nàng chỉ có thể vịn tường đi được đến cửa, sau đó lại có thể đi ra ngoài sân.

Chờ đến khi Mãn Bảo châm cứu được một tháng, nàng đã có thể đi đến cổng lớn, ngồi trên ngạch cửa hóng mát.

Không nói người trong thôn, ngay đến Chu Hổ cũng kinh ngạc vô cùng, lúc Mãn Bảo đến nhà, Chu Hổ còn cố ý để lại một con thỏ béo bắt từ trên núi xuống cho bé.

Mấy thứ như thịt thỏ này Mãn Bảo vẫn rất hiếm khi ăn được, bắt, các ca ca bé không có khả năng này; mua, cha bé không nỡ.

Cho nên bé cực kỳ vui mừng khi nhận được món quà đặc biệt này, cõng túi, xách thỏ chạy về nhà.

Tiền thị thấy con thỏ này thì cảm giác rất có lỗi với nhà Chu Hổ, chưa tính đến chuyện Mãn Bảo lấy người ta ra để luyện tập chữa bệnh, giờ còn cầm một con thỏ béo như vậy của người ta.

Vì thế lúc Mãn Bảo đi lần tiếp theo, Tiền thị bảo bé cầm theo mấy quả trứng.

Chờ đến khi Trần thị có thể cầm chổi quét sân, chu kỳ châm cứu cũng từ ba ngày biến thành năm ngày.

Điều này làm cho các thôn dân thôn Thất Lí đều sợ ngây người, rối rít đến nhà Chu Hổ thăm Trần thị, thấy tuy rằng nàng vẫn có vẻ ốm yếu, nhưng đã có thể xuống bếp nấu cơm, cũng có thể làm được mấy việc đơn giản trong nhà mà không thở gấp, đầu cũng không choáng.

Trần thị liền tự mình tuyên truyền cho Mãn Bảo, "Không chỉ mỗi ta, lần trước Tam Thọ nhà ta ho khan cũng do uống thuốc Mãn Bảo kê mới khỏi."

"Cũng không thấy con gái nhà họ Chu học y thuật với ai, sao đột nhiên lại biết?"

"Cái gì mà đột nhiên lại biết, từ năm ngoái đã bắt đầu đến tìm chúng ta bắt mạch, hai năm trước cũng thích bắt mạch cho người ta, đã mấy năm rồi, có học được cũng không có gì lạ."

"Không có gì lạ thì ngươi thử học cho ta xem xem."

"Ta cũng muốn học đấy, nhưng phải biết chữ mới được chứ."

"Biết chữ cũng không được, phải thông minh mới được, trong thôn cũng có không ít trẻ con học lớp của Trang tiên sinh, nhưng cũng không thấy bọn nó tự mình học được y thuật."

Các thôn dân nghị luận sôi nổi, có điều trong thôn có một đại phu nhỏ cũng là chuyện tốt, sau này một số bệnh vặt không cần phải chạy lên chợ bốc thuốc nữa rồi, đến nỗi mấy bệnh nặng, thì vẫn là đi tìm đại phu già thì yên tâm hơn chút.

Vì thế Mãn Bảo bắt đầu có người bệnh khác, tuy rằng đều là một số bệnh vặt, ví dụ như ho khan, ví dụ chảy nước mũi, lại ví dụ như ngã trật chân, trật tay gì đó.

Mãn Bảo kê thuốc cho người ta đi bốc, đa phần người đều vừa cầm đơn thuốc vừa hỏi Mãn Bảo có phương thuốc dân gian nào khác không.

Mấy loại bệnh vặt này, ai muốn phí tiền đi mua thuốc chứ?

Nếu bọn họ đã muốn đi mua thuốc, còn không bằng thuận đường đến chỗ đại phu già khám luôn.

Cho nên cầm đơn thuốc xong, bọn họ đều không định đi mua thuốc, cứ cố chịu một thời gian, xem bệnh có đỡ hơn không, nếu mà không đỡ thì cũng phải chờ nặng hơn một chút mới cầm đơn thuốc đi bốc thuốc, vừa lúc cũng đỡ tiền khám bệnh kê đơn.

Đương nhên Mãn Bảo biết thói hư tật xấu này của mọi người, bởi vì cha bé cũng có thói hư tật xấu y như vậy.

Chỉ cần không phải là mẹ bé hay trẻ con trong nhà bị bệnh, mấy người lớn mắc bệnh vặt đều toàn cố chịu đựng, theo cách nói của Chu lão đầu, ho khan uống nhiều nước ấm là được, ấm họng, quá mấy ngày là tốt rồi;

Chảy nước mũi, uống nhiều nước ấm là được, chảy mấy ngày là tốt rồi.

Trật tay trật chân, cái này ngay cả nước ấm cũng không cần uống nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, quá mấy ngày là cũng khỏi.

Cho nên Mãn Bảo vừa kê thuốc cho bọn họ, vừa dặn dò bọn họ đi mua thuốc.

Đương nhiên, phần lớn bộ phận thôn dân đều là giáp mặt thì đáp được, quay người ai nên làm gì vẫn làm thế.

Mãn Bảo thở ngắn than dài, chỉ đành nhìn bọn họ rời đi.

Có điều thể nào cũng có người cầm đơn thuốc của bé đi bốc thuốc, lúc này bé sẽ cực kỳ chú ý hiệu quả, bởi vậy cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm kê đơn.

Nếu không phải Mãn Bảo còn nhỏ, Chu lão đầu còn muốn treo một cái cờ trước nhà, trực tiếp mở một y quán nhỏ.

Chẳng qua chuyện này không vội, dù sao con gái cũng con nhỏ, Chu lão đầu cảm thấy cái cần gấp nhất bây giờ là chuyện hôn sự của Chu ngũ lang.

Ông đã xem cả một năm rồi, từ thu hoạch vụ thu năm ngoái đã bắt đầu cho xem mặt, kết quả đến bây giờ còn chưa chốt được mối nào.

Mắt thấy đến Lục Đầu cũng đã có thể lon ton chạy đến phòng bếp tìm đồ ăn, hắn vẫn chẳng có tí động tĩnh, Chu lão đầu sắp sốt ruột gần chết.

Tiền thị cũng sốt ruột, nhưng vẫn kiên quyết không chịu kết thân bừa, "Không có ai hợp chính là không có ai hợp, ông bảo hắn cưới kiểu gì?"

Chu lão đầu liền oán giận, "Bà mối Vương càng ngày càng không đáng tin rồi, mấy cô nương bà ta giới thiệu sao ai cũng kém hết vậy? Lão ngũ còn có năng lực hơn lão tứ, còn không biết hắn tích góp được bao nhiêu vốn riêng, sao không giới thiệu cho mối tốt hơn?"

"Ai nói không có mối tốt," Tiền thị trừng mắt nhìn ông, thấp giọng nói: "Mấy câu như này ông đừng có nói ra ngoài, cẩn thận kết thù với người ta."

Bà giải thích: "Mấy nhà cô nương đó đều khá tốt, chỉ là không hợp với ngũ lang thôi."

Chu lão đầu trợn mắt, "Sao không hợp, con trai bà còn muốn cưới cô tiên về à?"

"Câu này ông hỏi hắn đi, con nó thấy không hợp, cưới về ông đi ở với nàng à?"

"Phi phi phi, bà nói lung tung cái gì đấy?"

Ngoài phòng Mãn Bảo chuồn đến gần Chu ngũ lang, ngồi xổm bên cạnh hắn nói: "Ngũ ca, cha mẹ lại cãi nhau về việc hôn nhân của huynh rồi."

Chu ngũ lang liền ưu thương thở dài.

Mãn Bảo thấy lạ, "Không phải là huynh luôn ầm ĩ đòi lấy vợ sớm sao, mẹ cũng nói cô nương giới thiệu tốt, sao huynh không nhìn trúng?"

"Nói bậy, ai nói ta không nhìn trúng?" Chu ngũ lang tủi thân nói: "Người ta không nhìn trúng rất ít, rõ ràng là người không thích ta và người mẹ không nhìn trúng nhiều hơn, muội không thể đổ hết lên đầu ta được."

Mãn Bảo liền tò mò hỏi, "Thế ngũ ca, huynh thích người kiểu gì?"

Chu ngũ lang ngẫm nghĩ, sắc mặt ửng đỏ, "Ít nhất cũng phải đẹp một chút, cũng, cũng không cần đẹp quá, đẹp hơn ta là được."

Mãn Bảo gật đầu, bé cũng thích đẹp.

"Tiếp đó không thể quá lười, ta làm việc ở ngoài, nàng phải ở nhà làm việc, cho nên nàng phải làm mấy việc như nấu cơm giặt đồ quét tước gì đó."

Mãn Bảo gật đầu, mấy thứ này ngũ ca bé cũng biết, cho nên yêu cầu ngũ tẩu phải làm được cũng không hề gì.

"Sau đó thì sao?"

"Không có sau đó," Chu ngũ lang nói: "Chỉ như vậy thôi, có điều nếu nàng ấy thích ta, vậy thì càng tốt."

"Điều kiện đơn giản như vậy mà cũng không tìm được ạ?"

Chu ngũ lang ưu thương thở dài, "Đúng vậy, hoặc là do mẹ cảm thấy nhà bọn họ không tốt, hoặc là do cảm thấy cô nương đó không tốt; hoặc là người nhà cô nương đó cảm thấy nhà chúng ta không tốt, hoặc là chính cô nương đó chê ta không tốt."

"Thật ra ta cũng chỉ không vừa mắt ba người mà thôi, đó là vì một người hơi lười, một người hơi xấu, người còn lại tính cách quá tệ."

"Nhưng cả năm nay huynh đã xem mắt gần hết mấy cô nương vừa độ tuổi ở mấy thôn gần đây rồi đúng không? Thế mà huynh còn không tìm được vợ, ngũ ca, chắc huynh sẽ không không cưới được vợ chứ?"

Hơi thở u oán trên người Chu ngũ lang đã sắp lắng đọng thành thực chất rồi, từ năm mười bốn tuổi hắn đã bắt đầu tích tiền cưới vợ, đến bây giờ đã 5 năm rồi, kết quả tiền hắn có, phòng hắn cũng có, thế mà còn chưa cưới được vợ!

Chu ngũ lang tủi thân, "Mãn Bảo, sang năm là ta hai mươi rồi, qua hai mươi tuổi càng khó cưới được vợ."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 497: Đại phu già bị bệnh

[HIDE-THANKS]
Mãn Bảo có thể làm sao bây giờ đây, bé chỉ có thể đồng tình nhìn ngũ ca, sau đó vỗ mông đứng dậy, nói: "Ngũ ca, huynh nên chuẩn bị ra ngoài bán gừng."

Chu ngũ lang liền đứng dậy, "Mãn Bảo, cha và mẹ đều nói năm sau trồng ít gừng đi, năm ngoái bởi vì số gừng của nông trang nhỏ các muội mà nhà chúng ta không bán hết được gừng, nếu không phải chúng ta tìm được khách mua hàng ở huyện kế bên, phỏng chừng gừng trong nhà càng không dễ bán."

Mãn Bảo không thèm để ý nói: "Vậy không phải là có gừng già rồi sao? Đào về nhà hong khô, chế thành gừng khô rồi bán cho hiệu thuốc, cũng rất được giá, nếu không bán hết gừng tươi thì cứ để thêm một năm."

Bây giờ bé học y thuật, biết gừng khô có rất nhiều tác dụng, mà không có nhiều người biết được điều này, cho nên tràn đầy tự tin nói với Chu ngũ lang: "Huynh cứ trồng, chắc chắn là sẽ bán được."

Chu ngũ lang nghe thế thì lên tinh thần, nói: "Ta cũng có đất, cha chê khoảnh đất của ta xa, còn là đất cát, cho nên không muốn trồng trên đó, ta muốn trồng gừng lên đây."

"Liệu có bị trộm không ạ?"

Chu ngũ lang nghe thế thì cũng do dự, mấy thứ đắt nếu mà trồng quá xa, bị trộm sạch cũng không biết, cho nên mấy thứ như gừng tươi, củ mài bọn họ đều không trồng quá xa, chỉ trồng ngay gần cửa thôn.

Cứ đến lúc thu hoạch thì sẽ lợp một mái lều tranh ở đó, mấy huynh đệ thay phiên nhau ôm chăn gối ra đó trông chừng là được.

Nhưng chỗ nào quá xa thì không thế được.

Chu ngũ lang bèn thở ngắn than dài, "Nếu ta sinh sớm mấy năm thì tốt, như vậy đất tốt đều chưa chia cho người ta, vợ tốt cũng không bị người ta lấy hết."

Mãn Bảo: .

"Ngũ ca, huynh có thể trồng nữ trinh tử mà, không phải nữ trinh tử trên núi sau nhà ta mọc rất tốt sao? Khi nào huynh chặt vài cành mang đi trồng, thứ này hẳn là không có ai trộm."

"Đúng là không có ai trộm, nhưng cũng không dễ trồng, vốn dĩ chúng ta trồng hơn 30 cây, tưới nước bón phân các kiểu, kết quả cũng chỉ có 18 cây sống, chết gần một nửa rồi." Chu ngũ lang cảm thấy trồng nữ trinh tử còn chẳng đáng giá bằng trồng gừng, một là giá cả kém hơn một chút, hai là nữ trinh tử còn cần bào chế một lần, ba là nó sinh trưởng quá lâu.

"Nữ trinh tử kia đã trồng hai năm rồi, thế mà còn chưa ra quả nữa, cũng không biết năm sau có ra quả không, có thể kết được bao nhiêu quả."

"Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, chúng ta cứ từ từ thôi, huynh phải nghĩ đến điểm tốt, trồng nữ trinh tử này là trồng rất lâu cũng không cần trồng tiếp, không giống gừng, năm nào cũng phải trồng một lần."

"Ai nói nóng vội không ăn được đậu phụ nóng? Không nóng lòng mới là không ăn được ấy, muội nhìn đậu phụ nhà mình làm xem, vừa bưng lên là mọi người đã gắp không ngừng, nếu muội chậm tay, thì chẳng đến lượt muội."

Mãn Bảo nghe thấy cũng đúng, vì thế nói thầm với Khoa Khoa: "Khoa Khoa, những lời này là học của ngươi đấy, ngươi phải chịu trách nhiệm."

Khoa Khoa không để ý tới bé.

Hai huynh muội đã nói từ đậu phụ đến đậu phụ nhồi, "Đại tẩu làm đậu phụ nhồi ngon thật, Mãn Bảo, qua đông chí, muội bảo đại tẩu làm đậu phụ nhồi nữa được không?"

Đậu hủ nhồi là món Mãn Bảo tìm được trên một quyển sách mỹ thực trong Bách Khoa Quán, trên đó ngoài đậu phụ nhồi, còn có rất nhiều món chế được từ đậu.

Có điều nếu chỉ xem hình ảnh, thì Mãn Bảo thích nhất là món này, vì thế đã quấn lấy đòi tiểu Tiền thị làm món này.

Có điều làm món này cần phải rán đậu phụ trong rất nhiều dầu để làm đậu phụ rán, cho nên nhà họ Chu không thể ăn thường xuyên được.

Bởi vì không chỉ có Chu lão đầu tiếc dầu, Tiền thị và tiểu Tiền thị cũng tiếc.

Nhưng ngày mai chính là đông chí, ý nghĩa khác biệt, nên hôm nay tiểu Tiền thị đã làm đậu hủ nhồi, ngày mai sẽ có ăn, có điều qua đông chí thì lại khác.

Chu ngũ lang dặn dò Mãn Bảo: "Muội phải để dành cho ta hai miếng đậu phụ nhồi, đừng có ăn hết đó."

"Yên tâm đi ngũ ca, sẽ không ăn hết đâu."

"Hai đứa nói thầm cái gì đấy?" Chu Hỉ đã bỏ hết gừng tươi vào trong sọt, nói với Chu ngũ lang: "Nhị ca tứ ca đệ đều đang chờ đệ đấy, mau đi đi."

Chu ngũ lang đáp lại, tiến lên cõng sọt, quay đầu nhấn mạnh với Mãn Bảo lần nữa, "Nhớ để dành hai miếng đậu phụ cho ta đấy."

Chu Hỉ không nhịn được cười, "Thèm chết hắn."

Mãn Bảo ngửi mùi thơm bay ra từ phòng bếp, hít hít mũi nói: "Đại tỷ, muội cũng thèm."

"Muội á, đứa nhóc choai choai ăn nghèo ông già, cả nhà nhiều người ăn cơm như vậy, không thấy cha phát sầu sao?"

"Năm nay là năm được mùa, cha sầu gì chứ?" Mãn Bảo nói: "Kia còn không phải là cha kẹt quen rồi sao."

"Ai bảo ta kẹt quen rồi đó?" Chu lão đầu đột nhiên xuất hiện trong sân, trừng mắt nhìn hai đứa con gái.

Mãn Bảo lập tức bỏ rơi đại tỷ, chạy như bay vào trong phòng bếp, "Cha, con đi xem đại tẩu đã làm xong bữa sáng chưa."

Chu lão đầu lẩm bẩm hai câu, chắp tay sau lưng tiến vào nhà chính.

Đông chí nghỉ, toàn bộ trẻ con nhà họ Chu đều không cần đi học, nhưng tiên sinh giao không ít bài tập, cho nên lúc này đám trẻ vẫn đang phải cặm cụi làm bài.

Làm xong bài tập trong buổi sáng là bọn họ có thể ra ngoài chơi cả ngày.

Bài tập của Mãn Bảo còn nhiều, còn khó hơn cả bọn họ, cho nên bé đang tính ăn xong rồi đến nhà họ Bạch tìm Bạch Thiện Bảo cùng làm bài tập.

Chỉ là bé còn chưa kịp ra khỏi cửa, đã có khách tìm tới nhà.

Chu tam lang dẫn một người con trai trẻ tuổi vào, hô: "Mãn Bảo, đại lang nhà đại phu già tìm muội."

Mãn Bảo đang chờ đậu phụ nhồi ra khỏi chảo, nghe vậy thì ngó đầu ra ngoài nhìn, liền thấy được Lục đại lang quen thuộc.

Hắn là cháu trai lớn của đại phu già, lúc Mãn Bảo cầm đơn thuốc đến thỉnh giáo đại phu già luôn có thể nhìn thấy hắn.

Mãn Bảo vội vàng ra ngoài đón, "Lục đại ca, huynh tìm muội có chuyện gì vậy?"

Lục Quy hành lễ rồi nói: "Ông nội ta muốn gặp muội."

"Hả?" Mãn Bảo quay đầu nhìn về phía phòng bếp trước, hít hít mũi rồi mới không nỡ hỏi, "Gấp không ạ?"

Nếu mà không gấp thì chờ bé ăn sáng xong trước.

Lục Quy vội vàng nói: "Ông nội ta sinh bệnh, đêm qua đã dặn dò ta sáng nay đến tìm muội, có mấy lời muốn nói với muội."

"Ôi trời, sinh bệnh ạ, là bệnh gì, có nghiêm trọng không ạ?"

Thấy Mãn Bảo quan tâm, Lục Quy liền cười nói: "Chỉ là cảm mạo thôi, có điều ông nội ta lớn tuổi, cho nên dưỡng bệnh không tốt lắm, tính tình cũng hơi lạ."

Mãn Bảo vẫn luôn rất thích đại phu già, nhưng không cảm thấy tính ông quái lạ, vì thế nói: "Vậy huynh đợi một chút, muội đi lấy ít đồ."

Chu tam lang mời Lục Quy ngồi xuống uống chén nước trước, Chu lão đầu và Tiền thị cũng đi từ trong phòng ra, quan tâm hỏi han bệnh tình đại phu già, bà sai Chu tam lang: "Con đi theo muội con xem thử."

Chu tam lang đáp vâng.

Ba người liền cùng nhau đi đến thôn Đại Lê, trên đường đi Mãn Bảo còn tỉ mỉ hỏi bệnh tình của đại phu già.

Kỳ thật rất đơn giản, mấy ngày gần đây trời trở lạnh, cũng không biết có phải là vì hôm kia đại phu già dậy sớm không, hoặc là lúc đi tiểu đêm gặp gió lạnh, tóm lại là lúc đầu chỉ đau đầu chảy nước mũi, ông tự kê một thang thuốc cho mình uống, tuy không chuyển biến xấu, nhưng cũng không tốt lên, ngược lại còn dai dẳng không dứt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 498: Cháu gái ta thế nào

[HIDE-THANKS]
Lục Quy vẫn luôn học tập y thuật với ông nội, chỉ là tư chất có hạn, hắn đã xem thử, tự giác cảm thấy mình cũng chỉ kê được đơn thuốc như ông nội kê mà thôi.

Cho nên hắn cho rằng ông nội bảo hắn sang gọi Mãn Bảo là muốn xin Mãn Bảo sang đó xem bệnh cho ông.

Mãn Bảo cũng cho rằng như vậy.

Nhưng tới nhà đại phu già, lại thấy đại phu già đang ngồi ngay ngắn ngoài tiền đường khám bệnh bốc thuốc cho người ta.

Thấy Mãn Bảo đến, liền vẫy tay nói: "Lại đây, lại đây, giúp ta bốc hai vị thuốc."

Ông cười nói: "Già rồi, không làm được lâu."

Mãn Bảo chạy tới, lại quay sang nhìn Lục Quy theo bản năng, bé nhớ trước kia ở nhà bọn họ đều là hắn giúp bốc thuốc.

Lục Quy cũng định bước lên, có điều thấy ông nội gọi Mãn Bảo, hắn liền hơi do dự, cuối cùng đứng im.

Lúc này Mãn Bảo mới bước lên cầm đơn thuốc rồi giúp ông bốc thuốc.

Chờ sau khi tiễn người bệnh đi, đại phu già mới che miệng ho hai tiếng, sau đó kéo Mãn Bảo tới trước mặt nói chuyện, "Nào, giúp ta kê một đơn thuốc."

Mãn Bảo nghe lời bắt mạch kê thuốc, đại phu già nhìn đơn thuốc của bé, thở dài nói: "Mãn Bảo à, con đã học y được mấy năm rồi?"

"Ba năm ạ."

Đại phu già liền ngẩng đầu nhìn cháu trai ông, thở một hơi dài, nói: "Học y cũng cần thiên phú, thiên phú của con rất tốt."

Mãn Bảo khẽ gãi đầu, không phải học y cũng giống như đọc sách ư?

Đọc, hiểu nội dung, tất nhiên sẽ biết.

Đại phu già sống nhiều năm như vậy, tuổi Mãn Bảo lại nhỏ, trong lòng bé nghĩ gì, trên cơ bản chỉ cần nhìn mặt là biết ngay, trong lòng không khỏi tấm tắc, cũng thật là kỳ lạ, sao nhà họ Chu có thể sinh ra được đứa trẻ thế này?

Trong khi rõ ràng nhà bọn họ còn có nhiều thế hệ làm nghề y.

Đại phu già nói: "Ngày xưa ông nội ta là dược đồng ở hiệu thuốc, bốc thuốc cho người ta mười năm mới có thể ra ngồi xem đại phu ngồi khám* bắt mạch, lại học thêm bảy tám năm, sau đó thiên hạ loạn lạc, ông ấy liền về nhà, làm lang trung tha phương rất nhiều năm."

* Gốc là 坐堂大夫, tọa đường đại phu: Nghĩa là đại phu ngồi khám tại chỗ.

Đại phu già nói: "Cha ta cũng là lang trung du tẩu khắp nơi, sau đó khám bệnh cho vài làng trấn thôn xóm gần đây, mãi đến lượt ta, mới có thể ngồi tại nhà khám bệnh, đáng tiếc~"

Đại phu già nói: "Đứa con này của ta không có bản lĩnh học y, ngay cả học chữ còn không quá giỏi, lần nào đọc sách cũng đau đầu, đứa cháu này của ta thật ra cũng học được một vài, nhưng vẫn kém hơn ta một chút."

Đại phu già lấy hai quyển sách mỏng từ trên bàn sách, khẽ vuốt nó rồi giao cho Mãn Bảo, nói: "Đây là một ít đơn thuốc và chứng bệnh ba đời nhà ta ghi chép, cho con cầm, còn hơn cho đứa cháu lớn của ta."

Ánh mắt Mãn Bảo sáng lên, nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn ông đại phu, ông yên tâm, không đến hai ngày là con chép xong rồi, đến lúc đó con sẽ trả lại ông."

Đại phu già: .

Mãn Bảo mở ra, phát hiện một số chữ trong này đã cũ lắm rồi, liền nói: "Hay là con cũng chép cho ông một bản, con cảm thấy chữ trong này đã rất mờ rồi, có lẽ là lúc viết dùng mực không tốt, không chừng giở mấy năm nữa sẽ nhạt hết."

Đại phu già và Lục Quy: .

Vẫn là đại phu già phản ứng lại trước, ông không khỏi cười phá lên, cười đến nỗi còn không mở được mắt, ông ôm ngực cười nói: "Được, được, vậy con chép thêm một bản cho nhà ta."

Cười đủ rồi, ông bèn híp mắt nhìn Chu tam lang đi tới cùng Mãn Bảo, cười hỏi: "Đây là ca ca thứ mấy của con?"

"Tam ca của con ạ!"

"Ừm, không tồi, không tồi, mấy ca ca của con đều thành thân rồi hả?"

"Không ạ, ngũ ca và lục ca con còn chưa thành thân."

"Ngũ ca con bao tuổi rồi?"

"Mười chín ạ."

Đại phu già nghi hoặc, "Mười chín hẳn là đã sớm làm mai rồi mới đúng, sao còn chưa thành thân?"

Mãn Bảo liền thở dài, "Mấy cô nương tốt gần đây đều gả chồng rồi, lúc trước ngũ ca của con hơi đen, chờ dưỡng trắng mới đi xem mắt, nên không tìm được người thích hợp."

Đại phu già nghe vậy thì cười phá lên, mừng rỡ vô cùng, "Vậy bây giờ ngũ ca con trắng chưa?"

Qua thu hoạch vụ thu đương nhiên sẽ đen, có điều gần đây cũng sắp nghỉ ngơi được hai tháng rồi, vì thế Mãn Bảo nói: "Hơi trắng rồi ạ."

Đại phu già cười tủm tỉm hỏi: "Cô nương tốt vẫn phải có, có lẽ là do nhà các con không chú ý đấy? Con thấy đứa cháu gái kia của ta thế nào?"

"Dạ?" Mãn Bảo trợn tròn mắt nhìn.

Đại phu già đã nói với Lục Quy: "Mau gọi muội muội con tới đây, cứ nói trong nhà có một vị khách nhỏ đến, bảo nàng ra đây trò chuyện."

Lục Quy không ngờ ông nội mới nói một câu đã làm mai được cho tiểu muội, cả người đều ngớ ra, hắn chỉ có thể ngơ ngẩn đi ra phía sau tìm Lục Chi.

Chu tam lang cũng ngớ ra, hắn cũng không ngờ lại có chuyện như thế này.

Việc hôn nhân của ngũ lang, phải do cha mẹ định đoạt mới đúng chứ?

Mãn Bảo lại không nghĩ nhiều như vậy, bé chỉ tò mò nhìn Lục Chi đi phía sau Lục Quy.

Hai người cũng từng gặp mặt rồi, chỉ là không thân, trước kia cùng lắm cũng chỉ từng nói qua lại vài câu, còn không nhiều bằng bé nói chuyện với ca ca nàng.

Bởi vì nàng ấy rất ít khi đến chỗ tiền đường khám bệnh bốc thuốc này.

Đại phu già vẫy tay gọi cháu gái đến trước mặt, nói với Mãn Bảo: "Đứa cháu gái này của ta, nhỏ hơn ngũ ca con hai tuổi, cũng đang làm mai đấy, nàng nấu cơm khá ngon, việc đồng áng làm cũng khá, trông cũng không xấu, con cảm thấy được không?"

Lục Chi đỏ bừng mặt, câu này nàng vừa nghe đã hiểu.

Nhưng nhìn lại thì chỉ thấy Mãn Bảo tầm chín tuổi, Lục Chi ngớ ra, câu này, sao ông nội lại nói với bé?

Ai biết Mãn Bảo liên tục gật đầu, đôi mắt tỏa sáng nhìn Lục Chi đăm đăm, nói: "Lục tỷ tỷ đẹp ạ!"

Đại phu già cười ha ha, khoát tay nói: "Vậy là được, con về nhà nói với cha mẹ con, nếu có ý, thì dẫn ngũ ca con đến đây gặp mặt, cho hai đứa nhóc này xem mắt, ta làm chủ, việc hôn nhân này cứ quyết thế."

Mãn Bảo liên tục gật đầu, tự thấy đã giúp ngũ ca hoàn thành một chuyện lớn, gấp đến độ muốn về nhà ngay lập tức để chia sẻ với mẫu thân và mấy người đại tẩu, vì thế bèn khom lưng chắp tay thi lễ xin về.

Lục Chi trố mắt nhìn bé chạy xa, lúc này mới nhìn về phía ông nội, muốn nói lại thôi.

Đại phu già cười với nàng, nói: "Con ngoan, con không cần lo, người ông nội tìm cho con tất nhiên là người trong sạch. Bọn họ là nhà họ Chu ở thôn Thất Lí, là một nhà có lễ có nghĩa, mấy đứa trẻ cũng rất ổn, tuy ta không có ấn tượng với cậu Chu ngũ lang kia, nhưng hẳn là sẽ không kém hơn lão tứ nhà hắn."

Lục Chi: ".. Ông nội, người còn chẳng có ấn tượng với người ta, sao tự dưng lại muốn làm mai cho con ạ?"

"Bởi vì cô em chồng này của con," đại phu già nói: "Ta sống đến từng này tuổi, vẫn là lần đầu tiên thấy một đứa trẻ thông minh như vậy."

Lục Quy: "Ông nội, quyển sách người đưa kia không phải con đã chép một bản rồi sao ạ? Sao ông còn bảo nàng chép nữa?"

Đại phu già trầm mặc hồi lâu, "Bởi vì chữ nàng viết đẹp hơn chữ con."

Lục Quy: . Hắn không hề tin cái lý do này.

Đại phu già lại không giải thích nhiều, chỉ nói với Lục Quy: "Đừng thấy nàng còn nhỏ tuổi, học y cũng chưa được bao lâu, nhưng y thuật của nàng, bây giờ đã chẳng kém con, kê đơn cũng chẳng kém ta bao nhiêu, chờ thêm mấy năm nữa, chỉ sợ đại phu ngồi khám ở hiệu thuốc trên huyện thành cũng không bằng nàng đó."

"Cho nên sau này con khám bệnh cho người ta, nếu có điều gì không hiểu, liền đi thêm vài bước, đi hỏi người ta." Đại phu già sâu kín nói: "Nếu hai nhà chúng ta đã thành thông gia, con còn có thể thuận đường xem muội muội con thế nào nữa."

Lục Quy và Lục Chi: . Sao cứ cảm thấy đây mới là mục đích người muốn kết thân ấy nhỉ?

Lục Chi hung hăng trừng mắt nhìn Lục Quy, xoay người chạy đi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 499: Gặp mặt

[HIDE-THANKS]
Lục Quy đuổi theo hai bước, rồi quay đầu hỏi đại phu già, "Ông nội, nhà chúng ta đưa cả sách y gia truyền cho nàng rồi mà, thế cũng không được sao?"

Đại phu già liếc mắt nhìn hắn, nói: "Sách y của nhà chúng ta kia là do nhà ta tự chép đơn thuốc và một số bệnh án kỳ quái, thế mà cũng tính là sách y à? Nàng là tự học đó, sách y nàng có không biết cao thâm hơn chúng ta bao nhiêu đâu."

"Thật là kỳ lạ, nhà bọn họ lấy đâu ra sách y chứ?"

"Nàng không có, chẳng lẽ tiên sinh của nàng cũng không có?" Đại phu già nói: "Hơn nữa ta đã hỏi thăm, nàng thường xuyên đến nhà họ Bạch đọc sách làm bài tập, nhà họ Bạch giàu có như vậy, chắc chắn có rất nhiều sách."

Đại phu già thở dài: "Hơn nữa, ta sẽ hại Chi Nương ư? Con cũng đi khám bệnh tại nhà cùng ta không ít lần, cũng biết nhà họ Chu, gia phong nhà bọn họ như thế nào con không biết hả?"

Đúng là Lục Quy đã đến nhà họ Chu vài lần, số lần đến thôn Thất Lí càng nhiều hơn, có mấy người bệnh không tiện đi sang tận bên này, ông nội liền phải đến khám bệnh tại nhà, đa số thời điểm hắn đều đi theo.

Nhưng ấn tượng của hắn về nhà họ Chu chính là nhiều người, trong nhà còn có hai mẹ con sức khỏe không tốt.

Lục Quy khẽ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Nhà bọn họ nhiều người quá."

Đại phu già liền hỏi hắn, "Nhà bọn họ đông người, con có thấy bọn họ tranh cãi ầm ĩ bao giờ không?"

Lục Quy lắc đầu, "Đúng là không có, nhưng mà.."

"Chỉ cần không có tranh cãi là đã có thể thấy được gia phong nhà bọn họ, mẹ con nhiều tham vọng, luôn muốn tìm cho muội muội con một mối thật tốt, kết quả thì sao, tìm suốt hai năm rồi vẫn chưa quyết định được, còn đắc tội cả bà mối Vương."

Lục Quy căng da đầu nói: "Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho muội muội thôi ạ."

"Bớt đi, nàng như thế là vì chính mình thôi." Đại phu già thong thả dựa vào ghế nằm, nhẹ nhàng đong đưa, nói: "Con gái gả chồng, một là xem nhân phẩm của hôn phu, hai là xem phẩm đức nhà chồng, ba mới xem tài lực của họ, nhưng mẹ con lại ngược lại, vì điều thứ ba mà không màng điều thứ nhất thứ hai."

Lục Quy không dám nói, con không nói mẹ.

Lời này của đại phu già cũng chẳng phải nói cho hắn nghe, mà là nói cho Lục Chi đứng đằng sau hắn, "Đúng là nhà chúng ta ít người, nữ giới cũng chỉ có ba, nhưng con thấy có thiếu tranh cãi không? Có điều, nếu muội muội con gặp mặt Chu ngũ lang xong vẫn không muốn, thì bỏ thôi."

Ông nói: "Hơn nữa, còn không biết nhà họ Chu có bằng lòng hay không kìa."

"Chắc chắn là bằng lòng, muội muội cũng là người nổi danh khắp làng trên xóm dưới mà."

Lục Chi đứng nấp đằng sau khẽ hừ một tiếng, xoay người đi về phòng.

Đúng là Lục Chi rất nổi danh, Mãn Bảo vừa về nhà nói Tiền thị, Tiền thị đã nhớ ra nàng, "Ta nhớ tiểu cô nương này, trước kia đại phu già khám bệnh cho người ta, nàng còn hay theo bên cạnh đại phu già đấy."

Tiền thị nhìn Mãn Bảo cười nói: "Lúc con còn nhỏ, không muốn châm cứu, nàng còn từng ôm con để dỗ đấy."

Mãn Bảo hỏi: "Sao con không nhớ ạ?"

"Đúng là con nhóc ngốc, lúc ấy con còn nhỏ mà, ta và đại tẩu con ôm con đi tìm đại phu già chữa bệnh, đại phu già muốn châm vào cánh tay của con, con mới nhìn thấy châm của ông ấy là đã khóc toáng lên, sau đó nàng liền mang kẹo đến dỗ con." Tiền thị cười nói: "Cảm thấy mới như ngày hôm qua thôi, không ngờ hôm nay tiểu cô nương đó đã đến tuổi gả chồng rồi."

"Mẹ, vậy mẹ cũng cảm thấy mối hôn nhân này được ạ?"

Tiền thị cười nói: "Ta thì thấy không có vấn đề gì, có điều còn phải hỏi ngũ ca con mới được."

Vì thế ngày đông chí hôm sau, Tiền thị liền dẫn Chu ngũ lang và Mãn Bảo cùng đến thôn Đại Lê, đương nhiên, còn có nhà Chu tứ lang nữa.

Bởi vì hôm nay bọn họ lấy lý do đến chơi nhà mẹ đẻ Phương thị để đến thôn Đại Lê.

Chờ tới nhà họ Phương, mới vừa để quà xuống chưa được bao lâu, vợ của Lục Quy đã dẫn Lục Chi đến đây, trong tay còn cầm một cái giỏ nhỏ đựng đồ thêu thùa may vá.

Lục đại tẩu đứng ở ngoài cửa thấy người, liền cười với Phương đại tẩu: "Trùng hợp quá, nhà các tẩu cũng đang có khách ạ, muội đang muốn dẫn tiểu muội đến thêu thùa với tẩu đó, mẫu thêu hoa lần trước tẩu mua về còn không ạ?"

Phương đại tẩu sửng sốt, cuối cùng cũng lục tìm được "mẫu thêu hoa lần trước" từ trong trí nhớ ra, vội vàng đón người vào nhà, cười nói: "Là cô em chồng của ta về nhà chơi, mẹ chồng của nàng cũng đến thăm, mau vào nhà trước đã, ta vào phòng tìm cho muội, đã mấy tháng rồi, ta cũng không biết để đâu mất rồi."

Lục đại tẩu cười với nàng, kéo cô em chồng vào nhà.

Tiền thị và mẹ Phương bên kia đã thì thầm một hồi, giờ mẹ Phương mới biết là nhà bọn họ đến để xem mắt.

Bây giờ trai gái nhà bà đều đã thành thân, nên rất có hứng thú với việc làm mai mối, bởi vậy rất vui lòng cung cấp sân nhà cho bọn họ, vì thế cười rộ lên, chủ động ra đón Lục đại tẩu và Lục Chi vào nhà ngồi.

Lục Chi cũng không xa lạ gì với Phương thị, tuổi hai người xấp xỉ, hai nhà lại gần như đối diện, tình cảm vẫn rất thân thiết.

Phương thị kéo nàng ngồi xuống, nhỏ giọng chỉ vào thanh niên đứng bên cạnh Mãn Bảo, nói: "Đây là ngũ thúc nhà ta, thế nào, trông cũng không tệ chứ."

Lục Chi chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền lập tức cúi đầu, vành tai ửng đỏ.

Phương thị nhìn mà che miệng cười.

Chu ngũ lang cũng đang lén nhìn Lục Chi, sắc mặt ửng đỏ.

Hắn cũng từng xem mắt không ít lần, nhưng Lục Chi vẫn là người đầu tiên hắn thấy trắng như thế, cũng sắp trắng bằng muội út hắn rồi.

Mãn Bảo đã vứt bỏ ngũ ca của bé, lon ton chạy tới bên cạnh Lục Chi, ngồi xổm bên cạnh nàng hỏi: "Lục tỷ tỷ, mẹ muội nói lúc còn nhỏ tỷ từng ôm muội, có phải không ạ?"

"Hả?" Lục Chi nhìn Mãn Bảo thật kỹ, không nhớ rõ lắm, có không ít trẻ con đến khám bệnh ở nhà nàng, nàng đã ôm rất nhiều trẻ con, sao có thể nhớ rõ từng người?

Bên kia Tiền thị đã trò chuyện với Lục đại tẩu, sau đó lại gọi Chu ngũ lang đến nói chuyện.

Lần đầu tiên gặp mặt, đôi nam nữ trẻ tuổi tất nhiên là mặt mỏng không dám nói nhiều, cho nên lúc này toàn là người lớn nói, thỉnh thoảng hỏi bọn họ mấy câu, muốn bọn họ mở miệng.

Hiểu biết về nhau đều bắt đầu từ đây.

Kiểu trò chuyện này, không chỉ có Chu ngũ lang đã quá quen, Lục Chi - người cũng xem mặt không ít lần cũng thuộc làu rồi, chẳng qua người phụ trách hàn huyên bên cạnh nàng từ mẹ đổi thành chị dâu thôi.

Chờ mọi người hàn huyên xong tình huống cơ bản của hai bên, Lục đại tẩu cảm thấy nhà bọn họ cũng không tệ lắm, liền nhìn về phía cô nhỏ của nàng, nói: "Chi Nương, Nhị Nương hiếm khi về nhà, hay là muội dẫn bọn họ ra ngoài chơi, cảnh sắc bên ngoài khá đẹp đấy."

Lục Chi: . Ngày mùa đông, bên ngoài giá rét, có thể có cảnh sắc gì chứ?

Có điều nàng lén nhìn Chu ngũ lang một cái, nhớ tới lời ông nội nói ngày hôm qua, thế là vẫn đứng lên, nói với Phương thị: "Phương tỷ tỷ, ta dẫn mọi người đến chân núi chơi được không?"

Lục đại tẩu lập tức lên tinh thần, cười nói: "Đến chân núi làm gì chứ, dứt khoát lên núi dạo một vòng đi, tiện thể bái Thái Thượng Lão Quân xong rồi xuống."

Phương thị đang ôm con: . Không muốn leo núi chút nào thì phải làm sao đây?

Có điều chỉ một lát, Phương thị bế con cùng Chu tứ lang, Chu ngũ lang và Mãn Bảo vẫn bị đuổi ra ngoài.

Phương thị nhìn trái ngó phải, lập tức nhét con trai vào trong ngực Chu tứ lang, dẫn đầu đi đằng trước, "Chúng ta đi thôi, cũng lâu ta chưa bái Thiên Tôn lão gia rồi."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back